Tổ hợp Tội phạm – Cặp đôi hợp tác Lâm Kính Ngôn & Phương Duệ

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,991
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Đây là bản chuyển ngữ, đã được sự đồng ý của tác giả, được thực hiện với mục đích phi thương mại.

Có spoil, gần như nửa bài sau đều là spoil nên không thể toàn bộ bỏ vào spoiler được, nên cuối cùng có sao đăng vậy luôn. Cân nhắc trước khi đọc.

Tác giả: 糖糖

Theo lệ cũ nhé: 1) Không bàn cp 2) Chỉ đơn thuần là cảm nhận cá nhân.


Tổ hợp Tội phạm – Cặp đôi hợp tác Lâm Kính Ngôn & Phương Duệ


Phương Duệ là idol đầu tiên của tôi, đọc xong truyện thì tôi thường hay search hai cái tag, trong đó có một người là Phương Duệ, nhìn thấy cậu ấy tôi liền cảm thấy vui vẻ. Lúc tôi viết hệ liệt cảm nhận cũng là viết Phương Duệ đầu tiên khai màn, dù cho bài của cậu ấy là ngắn nhất…. nên hôm nay sẽ bổ sung nè.

Lâm Kính Ngôn, cũng là một trong số những nhân vật tôi thích nhất. Từ đầu, khi anh trượt trạng thái, rồi vẫn tiếp tục kiên trì chấp nhất, đến tận trận chiến cuối cùng, anh phát biểu cảm tưởng ngày giải nghệ.

Tiếp đó, mỉm cười rời đi.

Sau, anh lại lặng lẽ đến sân thi đấu, náu mình một góc không bị ai chú ý, mà lẳng lặng quan sát hết mọi thứ. Anh ấy đại khái là nhân vật duy nhất đưuọc miêu tả “giải nghệ” trọn vẹn, hơn nữa còn là phương thức bình thản nhất nữa ─ già.

Sự giải nghệ của anh đại diện cho một tình trạng hết sức bình thường trong giới chuyên nghiệp, ấy vậy mà ngược lại càng khiến người ta cảm khái thổn thức muôn vàn.

Từ một góc độ khách quan mà nói, Cặp đôi hợp tác “Tổ hợp Tội phạm” này, chỉ có thể dùng bốn chữ để miêu tả, chính là “dần đi dần xa.”

Lâm Kính Ngôn chuyển đến Bá Đồ, Phương Duệ về với Hưng Hân. Mỗi một người tự lui thân khỏi chiến đội Hô Khiếu.

Lâm Kính Ngôn đoạt quán vô vọng đành ảm đạm rời sàn, Phương Duệ lại trở mình phong thần, lần nữa bước đến đỉnh cao.

Thực tế nhìn thì tàn khốc như vậy đó. Nhưng còn hồi tưởng lại đoạn pk “giống như đang khiêu vũ” đó, mỗi một câu chữ lật qua lật lại trong lòng tôi, cảnh tượng hiện ra cũng dần trở nên ngày càng rõ ràng sáng tỏ hơn ─ Dù rằng bọn họ đang đối mặt liều giết đọ tài, lại vẫn giống như đang kề vai chiến đấu.

Quan hệ của Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ, không cần thiết chỉ có thể dựa vào cái danh hiệu “Tổ hợp Tội phạm” này thôi đâu, không còn hợp tác nữa thì giữa bọn họ không còn sót lại điều gì.

Dù cho bọn họ không phải người hợp tác đi nữa, thì cũng vẫn là những người bạn thân thiết nhất. Dù cho bọn họ không cùng đứng trên một sàn đấu một chiến tuyến đi chăng nữa, thì cũng vẫn thấu hiểu ủng hộ nhau.

Riêng việc này tôi xin khẳng định, bọn họ thật sự khiến tôi vô cùng tin tưởng chuyện này.

Tuy vậy, quan hệ của bọn họ không phải là bất biến đâu. Trong quá trình phát triển có ẩn giấu một số sự biến hóa đã định là phải có ─ Sự trưởng thành của Phương Duệ.

Tôi luôn cảm thấy, năm đó ở trong Tổ hợp Tội phạm thì tác dụng của Lâm Kính Ngôn quan trọng hơn. Có lẽ đúng như trong truyện nói, thái độ của Lâm Kính Ngôn đối với Phương Duệ, là người lớn nhìn người nhỏ. Mắt nhìn, là hướng xuống dưới. (Nhưng không phải ý nói khinh thường đâu)

Phương Duệ ban đầu lúc mới đặt chân vào Hô Khiếu, được cho là người nối nghiệp của Lâm Kính Ngôn. Còn anh đối với hắn, có lẽ cũng mang một thái độ vừa là thầy vừa là bạn.

Ngoài ra, tính cách của hai người đồng thời cũng là một yếu tố quan trọng.

Lâm Kính Ngôn không phải là một người tốt bụng thật thà đầu đất. Anh không hề thiếu tâm cơ và sự trải đời, trong chính văn từng dùng cụm “cáo già xảo quyệt”. Anh thân làm đội trưởng nhiều năm, luận nhân tình luận lão luyện, tuyệt đối không hề thua kém bất cứ ai, nhìn hành vi ứng xử hợp nghi và cách nói chuyện khéo léo của anh lúc mới chuyển đến Bá Đồ liền biết ngay.

Đồng thời, anh cũng rất chi là thả lỏng linh hoạt, tùy cơ ứng biến. Nghe Bánh Bao khen một câu “đệ nhất lưu manh Lâm Kính Ngôn” anh liền đặc biệt vui vẻ hài lòng; trong game gặp một người chơi thú vị liền xách cục gạch tự mình ra trận; anh sẽ đấu khẩu cùng Diệp Tu, “đổi một acc khác núp lùm giữa đám người thì ông không tìm ra được tui được đâu".

Song, hình tượng được công nhận nhất của anh, là sự lịch thiệp, ôn hòa, phúc hậu, thông tình đạt lý, có chừng mực, biến tiến lùi hợp lý, có giáo dưỡng, và lòng tốt phát ra từ nội tâm của anh.

Anh hiểu phải làm sao để chiếu cố săn sóc cho tâm trạng của người khác. Tôi thường nhớ cảnh tượng anh và Trương Giai Lạc cùng đi dạo siêu thị nọ, lúc Trương Giai Lạc đứng trước mật ong hiệu Bách Hoa thổn thức, anh ấy nhất định là đứng ở một bên vừa nhịn cười vừa đứng đợi rất lâu, chứ không hề lên tiếng hối giục Trương Giai Lạc (Dù rằng sau này sau này việc đó truyền ra thì cũng đổ lên đầu anh…) Lúc mình không cẩn thận phì cười ra tiếng đi nữa, thì anh giả bộ đẩy đẩy kính mắt một cái xem như là đang che giấu.

Anh, chung quy không thể nào tùy ý giễu cợt người khác cho được.

Một Lâm Kính Ngôn như vậy, mới có thể cùng một Phương Duệ thế kia, trở thành người hợp tác ăn ý nhất của mình được.

Vì sao tôi lại dùng từ “một Phương Duệ thế kia”?

Bởi vì, Phương Duệ không phải là loại người ai ai cũng yêu thích quý mến.

Các bạn xem tôi thích Phương Duệ như vậy, nhưng vẫn là câu nói cũ, tính cách cố định của Phương Duệ là dạng tươi sáng hoạt bát. Nhưng, giữa sự tươi sáng hoạt bát đó của hắn, lại mang theo chút gì đó không được tự nhiên phóng khoáng cho lắm.

Đây là một tên độc lập cứng đầu, thích tự đứng trên đôi chân của mình, lại tự nhìn chính hắn rất cao, rất coi trọng bản thân mình.

Phương Duệ nhìn như không khó sống chung, bợ đâu lụi đó kia mà. Thực tế, hắn rất cố chấp, rất khó để ngoại giới lay chuyển được tất cả các quyết định của hắn. Hắn chọn trường phái chơi zâm khét tiếng mặc người đời chỉ trích, lại khai sáng ra một cách chơi khí công sư chơi zâm gây tranh cãi ngộp trời.

Đoạn đường từ Hô Khiếu đến Hưng Hân, hắn đi một đoạn bẻ cua khét một lần, nhìn thì như chẳng ổn định nghiêm túc tí nào, toàn là hóng hớt đùa giỡn chẳng phân thời gian địa điểm, một bộ dáng tùy hứng đách care đời, người ngoài nhìn vào có thể cảm thấy rất không đáng tin cậy.

Nhưng hắn có vốn liếng để làm như vậy, bởi vì hắn đúng là một kỳ tài.

Không phải đùa chứ, năng lực của Phương Duệ rất mạnh, suy tính vấn đề rõ ràng toàn diện, hơn nữa vô cùng cơ trí. So với dáng vẻ tí ta tí tởn ngày thường của hắn, thì khác hẳn như trời với đất.

Hắn biết mình rất lợi hại, cũng rất hưởng thụ những ưu thế mình có. Hắn rất thích xem bộ dáng người khác bị mình hành lên hành xuống, mỗi lúc như thế tên này sẽ cảm thấy mình thực sự là cơ trí quá chừng luôn! Đương nhiên là mấy vụ “đến Hưng Hân muốn dạy dỗ Đường Nhu xong bị vả mặt” ba chấm đôi khi cũng sẽ xảy ra, có điều hắn “nói nhảm lảng tránh” một hồi thì cũng qua thôi.

Nói Phương Duệ nhìn bản thân mình rất cao, không phải nói hắn tự cao tự đại mắt cao hơn đầu, mà là lòng tự tin trong hắn luôn sung mãn ngập tràn chực chờ bùng nổ.

Người như thế, dù cho có gặp phải thất bại cũng sẽ không nghĩ rằng “mình không làm được”, mà là nghĩ đến “mình phát huy chưa đủ tốt”, “mình chưa quen thôi”, “đây chỉ là tình trạng tạm thời”. Bởi vậy, lúc Phương Duệ cảm thấy mình cầm lương cao hưởng lộc hậu, song lại không phát huy tác dụng nên có, thì hắn bộc phát ra một tiềm lực cực mạnh.

Chỗ không tự nhiên của hắn, cũng nằm ở đây.

Người trẻ tuổi này nhìn bề ngoài không tim không phổi, trên thực tế tâm tư hắn rất tinh tế, trên phương diện cảm tình cũng rất nghiêm túc dốc lòng.

Chẳng qua là, hắn một mực hy vọng người khác nhìn thấy, và chỉ nhìn thấy, một mặt cơ trí nhất, ưu tú nhất, trạng thái tốt nhất của hắn thôi.

Rõ ràng là nhìn hắn hoạt bát hướng ngoại như thế, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy có gì đó ngăn cách trước mặt hắn với người ngoài vậy.

Hắn không phải là người giỏi xử lý các mối quan hệ, có điều nhân duyên trong giới quả thật không kém. Song, xã giao tra dầu các quan hệ thì còn chưa được.

Đặc biệt, với vai trò là đội phó chiến đội, hắn còn xa mới đủ.

Trước kia trong lúc thảo luận với hai người bạn, nói Phương Duệ của Hô Khiếu đúng là một đứa nhỏ bị nuông chiều đến hư. Lâm Kính Ngôn ở trận All-Stars bị lấy hạ khắc thượng xong, từ đó trạng thái trượt dốc không phanh. Lâm Kính Ngôn bị chiến đội chê trách ghét bỏ, uy tín bị hạ thấp, kẻ làm đội phó như hắn lại không thể đem đến chút ít tác dụng tích cực gì cả, ngược lại còn sa sút trạng thái cũng xuống dốc theo nữa chứ?!

Tôi có thể tưởng tượng được lúc ấy, Phương Duệ phải đối mặt với những bất cập và phiền toái cỡ nào.

Sau khi Lâm Kính Ngôn rời Hô Khiếu, tình huống càng nát bét hơn nữa.

Tôi cho rằng, giữa Phương Duệ và chiến đội Hô Khiếu không chỉ là vấn đề phong cách chiến thuật không hợp nhau nữa, mà còn là vì hắn sống chung không hợp cạ với đồng đội. Đường Hạo Triệu Vũ Triết ngại Phương Duệ quá zâm chẳng có khí phách, còn Phương Duệ thì ngại bọn họ quá kích động không não nghĩ.

Mâu thuẫn sinh ra từ đây, mà “lão tướng kinh nghiệm phong phú” Phương Duệ lại không thể xử lý mâu thuẫn này.

Bởi, chính hắn cũng là một người trẻ tuổi khí thịnh, hỏa khí tích đầy bụng kia mà!

Lối đánh lạ lẫm không thường thấy, cộng thêm tính cách quái gở chơi trội của hắn, thì thật không thích hợp chủ động phối hợp với người khác, mà cần phải có người cho cậu một hoàn cảnh thích hợp.

Lâm Kính Ngôn là keo dán giữa Phương Duệ và Hô Khiếu. Một Phương Duệ không có Lâm Kính Ngôn, thì cần thời gian để thích ứng với sự biến hóa này.

Thẳng tới tận trận Hưng Hân vs Bá Đồ, Phương Duệ tàn khốc từ bỏ sự ăn ý của quá khứ, Hải Vô Lượng đánh ngã Lãnh Ám Lôi rất khó coi.

Lúc này, hắn mới tính là thực sự đã tiến về phía trước một bước, về mặt tâm lý thì hắn đã thoát khỏi sự ràng buộc tâm lý mọi việc đều phải do Lâm Kính Ngôn chiếm vị trí tương đối chủ đạo trước giờ.

Tự dưng khiến tôi nghĩ đến, Tô Mộc Tranh sau khi Diệp Tu rời đi không có ai để dựa dẫm vào, ngược lại đã trở nên càng mạnh mẽ hơn.

Lâm Kính Ngôn giải nghệ.

Phương Duệ là người đã tự tay mai táng cái giấc mơ Lâm Kính Ngôn trọn đời mong đợi thiết tha. Hắn của lúc này, ngoài liều mạnh xông về phía trước, không còn lựa chọn nào khác.

Sau khi phần đấu của Phương Duệ kết thúc, tôi thực sự đã rất đau lòng vì Phương Duệ.

“Mình đã tận lực dùng hết thảy, nhưng rốt cuộc là vì sao, vẫn không cam tâm như vậy? Cái gì mà nỗ lực thì sẽ không để lại tiếc nuối, lời như vậy căn bản là gạt người đúng không?”

“Mình vẫn muốn tiếp tục cố gắng đi tiếp, còn có trận đoàn đội chưa đánh mà!”

“Khăn lông lạnh băng, nhưng Phương Duệ lại cảm thấy đôi mắt bị phủ kín của mình lại nóng lên.”

“Phương Duệ rốt cuộc là vẫn không muốn để mọi người ý thức được sự khác thường của hắn.”

(trích đoạn chương 1665)

Tôi tới bây giờ vẫn không nghĩ tới, một Phương Duệ vẫn một mực không biết limit là cái giống ôn gì, tại giây phút đó cớ sao lại cô đơn đến vậy.

Sau đó, một tin nhắn đơn giản của Lâm Kính Ngôn, lại có thể lập tức xóa nhòa sự cô đơn đó mất.

Phương Duệ rất may mắn, gặp được một người thật sự hiểu hắn. Ngay cả những mặt khuất hắn trước giờ vẫn một mực chẳng chịu thừa nhận, thì Lâm Kính Ngôn cũng đều hiểu thấu.

Nhất định phải chiến thắng mới được, con đường quán quân này đổ đầy sự trả giá hi sinh của biết bao người trong vô vọng, trong số đó, còn có phần của Lâm Kính Ngôn biết bao nhiêu năm nay…

“Anh nhìn thấy chưa Lão Lâm? Tui, tổng quán quân!”

Đợi mãi đến khi câu này xuất hiện, những tâm tình đè nén đã lâu rốt cuộc bùng nổ vào giây phút này. Giữa muôn vàn cảm xúc, rốt cuộc cảm nhận được sự vui vẻ nhẹ lòng chân chính.

Thật sự quá tốt rồi, quán quân thật sự là quá tốt rồi...

Thời gian đã qua nửa năm, gõ xuống những dòng này, sự cảm động trong lòng tôi vẫn muốn tuôn trào ra ngoài.

Hoàn.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook