Triệu Dương - Fanclub Hướng Dương, Thiên Thiên Hướng Thượng

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,956
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1



Triệu Dương

Tên: Triệu Dương

Giới tính: Nam

Thẻ tài khoản: Hải Vô Lương

Nghề nghiệp: Khí công sư

Chiến đội: Lâm Hải

Danh hiệu: Khí công sư đệ nhất Vinh Quang

Chiều cao: 167cm

Nhóm máu: B

Sinh nhật: 28/02

Chòm sao: Song Ngư

Ra mắt: Giải đấu mùa 3

Giải nghệ: Giải đấu mùa 9

Thành tựu: Tuyển thủ Ngôi sao All-Star

“Ít nhất tôi từng đến, từng nỗ lực.”

Tui đọc Toàn Chức Cao Thủ, tuy rằng có rất nhiều chi tiết đọng lại trong tui, nhưng vì lý do trí nhớ số học có hạn, nên trước giờ chưa từng có một con số chương cụ thể nào tui nhớ hết, chỉ nhớ đại khái chi tiết xx đó nằm ở chương chín trăm mấy một ngàn mấy đại loại thôi.

Nhưng có một chương truyện tôi nhớ. Nhớ đến tận từng con số. Nhớ cả tên tựa chương, bởi nó hoàn toàn lạc quẻ và không nhắc đến cái mà tui cho rằng nó nên nhắc đến nhất.

Triệu Dương là tuyển thủ chuyên nghiệp ra mắt Liên minh mùa giải thứ ba, vừa vào nghề đã rất được quan tâm, chỉ thua Vương Kiệt Hi trong cuộc cạnh tranh danh hiệu Người Mới Tốt Nhất năm ấy. Từ khi ra mắt đến nay, anh đã trúng cử đội hình ngôi sao bảy năm liên tục, là đệ nhất khí công sư của Vinh Quang không cần bàn cãi.

Đó là vinh quang thuộc về Triệu Dương. Tuy vậy khi nhắc đến Triệu Dương, người ta chỉ nghĩ đến một chuyện khác: bao nhiêu năm đứng trong hàng ngũ minh tinh, bấy nhiêu năm không vào nổi tứ kết.

Trong các tuyển thủ hạng sao, khắp lịch sử Liên minh chỉ có mỗi mình Triệu Dương chưa từng góp mặt ở vòng chung kết. Bảy mùa trúng vé minh tinh nói lên thực lực của Triệu Dương, trong khi bảy mùa hụt vé tứ kết lại nói lên thực lực của chiến đội Lâm Hải.

Nắm giữ một tuyển thủ hạng sao, không ai đành lòng gán mác đội yếu cho Lâm Hải cả. Trên thực tế, Lâm Hải quả thật cách rất xa những chiến đội đứng cuối bảng. Họ duy trì một thứ hạng ổn định ở khu vực giữa, vĩnh viễn thiếu một bước so với tám ghế đầu.

Bởi sự mâu thuẫn đó, Triệu Dương nhận được không ít mời gọi từ các chiến đội khác. Nhưng anh vẫn ở lại, dẫn dắt Lâm Hải nỗ lực hướng tới tứ kết hết năm này đến năm khác. Bảy năm nỗ lực là bảy năm đổi lấy kết quả tầm thường, thứ hạng giữa giữa không cao không thấp. Triệu Dương cứ thế mà lửng lửng lơ lơ mãi cả cuộc đời đánh giải. Giờ đây cuối cùng anh đã cảm thấy mệt mỏi. Chẳng buồn đổi chiến đội khác để thử nghiệm lối đi mới, anh thẳng thắn thừa nhận thất bại, tuyên bố giải nghệ.

Cuộc đời tuyển thủ chuyên nghiệp của Triệu Dương bị chế nhạo không ít. Ra mắt cùng một mùa giải, thể loại chưa từng đánh vòng chung kết như Triệu Dương chẳng có gì sánh nổi với Vương Kiệt Hi trong mắt nhiều người. Vương Kiệt Hi được cho là tuyển thủ chuyên nghiệp thành công nhất sau Diệp Tu, thôi thì khỏi kể. Thay vào đó, người ta thường đặt Triệu Dương lên bàn cân với Dương Thông.

Đội trưởng Ba Lẻ Một Độ, Liên minh đệ nhất thích khách, cũng là tuyển thủ ra mắt mùa giải thứ ba. Điểm khác biệt của anh với Vương Kiệt Hi và Triệu Dương là lúc đầu, anh không hề quá nổi bật. Chầm chậm từng bước trưởng thành qua năm tháng, cuối cùng thực lực của Dương Thông được mọi người công nhận. Không chỉ thế, chiến đội Ba Lẻ Một Độ cũng trưởng thành theo anh.

Chiến đội này là một ngôi nhà có các tuyển thủ giống Dương Thông, không quá nổi trội nhưng nền tảng vững chắc, mỗi bước tiến bộ là một bước vững vàng. Họ không có thiên phú trời cho nhưng luôn bù đắp bằng cần cù khổ luyện. Họ không phải ông lớn, thậm chí còn không được đại đa số gán mác đội mạnh, nhưng họ là khách quen của vòng chung kết, có thể ngáng đường bất kì chiến đội hàng đầu nào.

So với họ, Triệu Dương có tài năng đáng để kì vọng hơn. Từ mùa giải bóc tem đã không ai nghi ngờ thực lực của anh, nhưng anh mãi vẫn không thể tạo ra đột phá nào cho chiến đội. Đã vậy, câu lạc bộ Lâm Hải còn đuối vờ lờ trong khâu kinh doanh nữa chứ. Mọi vấn đề có thể xảy ra với một câu lạc bộ như nguy cơ tài chính, xung đột nhân sự, v.v… đều đã từng đổ xuống đầu họ. Lâm Hải gắng gượng được đến nay mà không giải tán cũng quá kiên cường rồi. Nhưng bây giờ Triệu Dương sắp ra đi, chiến đội này coi như không còn gì để trông đợi. Dù họ vẫn đang nắm trong tay một nhân vật ngôi sao ngốn cả gia tài làm nên là khí công sư Hải Vô Lượng, cũng khó có tuyển thủ xịn nào muốn đầu quân về cầm nhân vật đó khi thấy tình hình kinh doanh kinh dị của họ.

Trong buổi họp báo tuyên bố giải nghệ, Triệu Dương khá bình thản. Thật ra cuộc đời đánh giải của anh ngoại trừ bất cập thì chẳng có gì đáng để nhìn lại. Cuối cùng, chính bản thân Triệu Dương cũng chỉ biết khái quát bảy năm nghề nghiệp của mình bằng một câu: “Ít nhất tôi đã từng tồn tại trong Vinh Quang, từng vì nó mà nỗ lực”. Thế rồi buổi họp báo kết thúc bằng những lời chúc, lời cảm ơn từ chiến đội Lâm Hải gửi đến Triệu Dương.

Lại thêm một tuyển thủ xuất sắc ra đi. Nhưng cũng như kiếp sống chuyên nghiệp của mình, sự ra đi của Triệu Dương chẳng gây nên bao nhiêu tiếng vọng, bởi việc anh giải nghệ gần như không ảnh hưởng gì đến tình hình Liên minh hiện nay cả. Điều mọi người quan tâm nhất vẫn luôn là kết cấu các đội đủ sức tranh cướp tổng quán quân. Chiến đội Lâm Hải xưa nay chưa bao giờ được gọi bằng cái tên đó. Sự suy yếu của họ có lẽ chỉ khiến các chiến đội muốn giữ một vé ngồi lại Liên minh thở phào nhẹ nhõm.

Tin động trời nhưng lại không mang đến sóng to gió lớn, Trình Tư Yên xem sơ qua rồi tắt. Dù sao thì việc đưa tin Triệu Dương giải nghệ cũng không phải nhiệm vụ của cô. Trình Tư Yên định liên hệ thử Phương Duệ, bèn thuận tay mở Weibo lên. Không mở thì thôi, mở phát hết hồn: post hôm qua của Phương Duệ đang được quẩy rần rần.
(Chương 1124, “Weibo đại chiến”, dịch: Lá Mùa Thu)

Tui nhớ Triệu Dương của Lâm Hải giải nghệ ở nửa chương đầu, với một câu nói “Ít nhất tôi đã từng tồn tại trong Vinh Quang, từng vì nó mà nỗ lực”. Người đi còn chưa khuất bóng, mà nửa chương sau tân nhân đã rộn rã ngợp trời.

Dạo này vì một số nguyên nhân, tui chợt nhớ ra một lời hứa cũ với anh, nếu có ngày ai đó tạo fanclub Triệu Dương, tôi sẽ vote nó tên là fanclub Hướng Dương. Thứ nhất, là vì chơi chữ “Dương” trong tên anh. Thứ hai, là vì ý nghĩa tuyệt đẹp của loài hoa đó.

Nửa năm sau, đáng tiếc chưa ai lập, vậy tui lập cho anh. Tôi có gì để chần chờ chứ? Anh chỉ có bảy năm, mà tui đã phí hoài mất nửa năm rồi.



Lát nữa xuống dưới sẽ có những bài cảm nhận làm quà cho anh sau. Còn bây giờ chỉ muốn nói một chút về tên fanclub.

“Hảo hảo học tập, thiên thiên hướng thượng.”

“Cố gắng học tập, ngày ngày tiến lên.”

Đây là một câu khẩu hiệu những bạn nhỏ bên Trung được dạy từ khi còn bé. Uốn cây từ thuở còn non. Dùng để dạy cho những bạn nhỏ còn thơ, thì người lớn không thể nói những thứ quá đao to búa lớn được. Dường như đây là một câu hô khẩu hiệu vừa hứng khởi và đơn giản dễ tiếp thu đúng không?

Tui trước giờ vẫn luôn rất thích câu nói này. Mỗi lần khi tui cảm thấy mình thật vô dụng chẳng làm được gì ra hồn và bất lực sắp gục ngã, nhìn lại câu nói này, lại tự an ủi bản thân, “Chí ít, ngày hôm nay mình đã tốt hơn hôm qua một chút. Và ngày mai, mình sẽ tiếp tục cố gắng học được thứ gì mới, dù chỉ là chút ít thôi cũng được, để có thể khá hơn ngày hôm nay. Ít nhất chỉ cần như thế thôi, thì mình sẽ không vô dụng dậm chân tại chỗ rồi.”

Có thể ngày ngày tiến bộ, ngày ngày một giỏi hơn, ngày ngày được làm những điều mình thích nhất. Trau dồi cho bản thân, cống hiến cho tập thể, làm bản thân mình vui vẻ, cũng mang lại năng lượng tích cực đến những người xung quanh.

Ngày hôm nay, học được một chút so với hôm qua.

Và ngày mai, liền tốt hơn ngày hôm nay.

Có những thứ, khi chúng ta lớn rồi, khi ta quay cuồng giữa vô số ngã đường đời, dường như ta đều quên mất một ý nghĩa đơn giản này của cuộc sống.

Nguyện tâm ý của chúng ta mãi như một đứa trẻ.

Ngày ngày tiến lên, nhé Triệu Dương anh.
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,956
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#2
Ưu tiên cây nhà lá vườn tui tự viết trước nhé. Hai bài phía dưới sẽ là của tác giả trung. Trước hết, lần đầu tiên tui viết về Triệu Dương, là một bức thư ngày anh giải nghệ, ngay sau khi tui đọc chương 1124, tui đã comt ngay dưới chương đó.

Gửi Triệu Dương,

Em bỗng dưng rất muốn viết vài dòng gì đó cho anh, cũng học tập Vương đội ngoi lên khỏi đảng seen, chỉ để anh biết là rằng câu chuyện của anh, em từng đọc qua rồi, cũng từng cảm động qua rồi, dù cho nó chỉ là nửa chương ngắn ngủi, thậm chí nửa chương phía dưới vui quên trời quên đất luôn, nhưng em cảm thấy nhân vật chính của chương này nên là anh mới đúng, dù sao sau này cũng không còn cơ hội nào khác nữa đâu...

Em thấy thật có lỗi với anh, trước chương hôm nay đến cả tên anh hay tên chiến đội Lâm Hải, em cũng chỉ nhớ mơ màng là team biển biển gì đó ở Ngôi sao tụ hội cả trăm chương về trước. Nhưng cái tên một chiến đội một mà em thậm chí không nhớ kỹ, đối với anh lại là cả một thanh xuân đời người...

Ước mơ nào mà không đáng quý? Người phấn đấu vì ước mơ có ai không đáng nể? Vinh Quang của anh, chỉ có anh mới hiểu được, người ngoài không có quyền phán xét. Con đường của anh là do chính tay anh chọn, dù cuối cùng nó có là ngõ cụt đi nữa, thì anh hãy lấy làm tự hào anh nhé. Ít nhất mình đã được sống thật với tâm nguyện trong lòng mình, như thế là đã hơn cả khối người rồi. Không hối hận.

Nguyện ngôi sao sáng nhất bầu trời dõi theo anh, hãy ngẩng cao đầu mà bước tiếp anh nhé. Em rất muốn thay mặt fan Lâm Hải mà hét lên với anh rằng, em rất tự hào về anh, đội trưởng dũng cảm của chúng em. Chúc anh những điều tốt đẹp nhất, vì anh xứng đáng chúng.

Thân ái~

Thứ hai, là sau khi tui dịch fic Triệu Dương trung tâm - Tôi và ba cái tên của tôi, thuộc hệ liệt Sơn Hà Kính Ta.

Siêu siêu rec nó, fic về Triệu Dương đã ít, đã vậy còn được một tác giả nổi tiếng chấp bút, bảo đảm siêu chất. Viết về những năm tháng tuổi trẻ tươi sáng của anh, giọng văn tình tiết vui tươi năng động, rồi sẽ nhắc đến ngày anh giải nghệ, tha hồ mà deep.

Ngay dưới fic đó, tui đã lập một chỗ lưu trữ tất cả những gì tui kiếm được về Triệu Dương, chi tiết chi chít luôn, bởi vậy hôm nay rất nhiều thứ đều đào từ chỗ đó ra, tui chỉ phải dịch thêm hai bài cảm nhận mới mà thôi, chứ thông tin đã có sẵn rồi.

Tui hiểu Triệu Dương chỉ là nhân vật phụ qua đường, nên chắc có nhiều người đến tên anh cũng không nhớ, nên ai không nhớ có thể vào đây xem, tui cũng coi như lưu trữ lại mấy phân cảnh này cho anh.

Người lên sân khấu sau Điền Sâm chính là Triệu Tử Dương, át chủ bài của chiến đội Lâm Hải, nhân vật là Hải Vô Lượng, nghề khí công sư. Hoàn cảnh của gã cũng tương tự Dương Thông, bản thân và nhân vật không quá nổi trội, có điều đấy là so giữa những người có trình độ hàng đầu mà thôi. Có thể nằm trong 24 tuyển thủ, hẳn nhiên cũng có chỗ hơn người.

(cre: Team SLL)

Tuyển thủ lên sàn tiếp theo của đội 2 là Triệu Tử Dương của chiến đội Lâm Hải, sử dụng nhân vật khí công sư Hải Vô Lượng.

Khí công sư là một nghề có năng lực tổng thể khá mạnh, công phòng hợp nhất, vừa hỗ trợ vừa bùng nổ. Nói chung thì đây là một nghề khá dễ để bắt đầu. Thế nhưng tiến vào giới chuyên nghiệp thì chuyện này lại biến đổi, không phải lo lắng ưu điểm “dễ bắt đầu” nữa, bởi những nghề có khúc đầu khó mấy thì đạt đến trình độ chuyên nghiệp cũng đã chơi quen tay rồi. Nghề dễ bắt đầu chưa chắc sẽ thao tác xuất sắc được hơn bao nhiêu.

Hai người quần nhau một trận ác liệt, mỗi lối chơi, mỗi đặc tính nhân vật đều được bộc lộ một cách hoàn hảo. Đôi bên cũng không có sai lầm nào nghiêm trọng. Cuối cùng, Triệu Tử Dương nhờ có trận Lâm Kính Ngôn bị đánh bại lúc trước mà chiến thắng Lý Hoa.

Tuyển thủ đội 1 ra sân cuối cùng là Đường Hạo của chiến đội Bách Hoa. Mới hôm trước Đường Hạo còn “lấy hạ khắc thượng” thành công, giờ đang ở trạng thái phấn khích nhất, nên chả tốn bao nhiêu công sức đã hạ gục Hải Vô Lượng đã gần cạn máu của Triệu Tử Dương.

(cre: Team SLL)

“Tui biết ngay không dễ xơi vậy đâu mà.” Diệp Tu nhận được tin nhắn của Trảm Lâu Lan thì thở dài. So với Việt Vân, thực lực của Lâm Hải mạnh hơn, cả trong game lẫn chiến đội trong liên minh ngoài đời. Triệu Dương của chiến đội Lâm Hải còn là tuyển thủ đẳng cấp ngôi sao, nhân vật Hải Vô Lượng là nhân vật khí công sư siêu mạnh.

Có điều mạnh thì mạnh nhưng cũng có giới hạn, công hội mạnh thật sự đều đang bị cuốn vào cuộc thị phi phát sinh từ vòng tứ kết. Lúc này mà còn có thời gian tới tranh đoạt BOSS hoang dã thì đều là mấy công hội xoàng trong cả liên minh và game online.

(cre: Team SLL)

Mạc Phàm chưa trả lời, chợt nghe trong tiệm net có người hét to: “Đệch, Triệu Dương sắp chuyển nhượng kìa!!”

“Oắt?” Trong thời kỳ chuyển nhượng mùa hè, những tin tức thế này rất dễ gây chú ý. Cả bàn cơm nghe nói liền chụm đầu bật máy tính, bỏ mặc Mạc Phàm bơ vơ.

Mà không chỉ có những người chung bàn, cả tiệm net đều xôn xao bàn tán. Chủ đề câu chuyện chính là về việc Triệu Dương chuyển nhượng ban nãy ai đó nói.

“Giải đấu chuyên nghiệp. . . thú vị như vậy sao?” Cả tiệm net nháo nhào khiến Mạc Phàm ngạc nhiên, hắn xới một đũa cơm, đăm chiêu suy nghĩ.

(cre: Team SLL)

“Hóa ra chỉ là đồn, làm sợ vãi linh hồn!!” Bọn Diệp Tu đứng dậy nhanh mà về cũng nhanh. Đọc kĩ tin mới biết là tin lá cải. Thật chẳng biết thằng quỷ nào nhắm mắt nhắm mũi đọc tin rồi bù lu bù loa lên.

Trần Quả cáu gắt nhìn lướt hết quán net, xem xem là thằng mất nết nào. Dám đặt điều trong tình thế căng thẳng như này, chết không hết tội.

Mọi người lần lượt ngồi xuống. Trông ngoài mặt họ có vẻ đồng lòng khi nhanh chóng chạy qua hóng hớt, nhưng thực tế, không phải ai trong cả bọn cũng quan tâm vụ này. Như Tô Mộc Tranh, như Đường Nhu mang thái độ “sao cũng được”, còn Bánh Bao thì thuần túy là chạy theo trào lưu.

Nhưng trong mắt Mạc Phàm, phản ứng của họ còn quá hơn những người chơi Vinh Quang trong tiệm net này, hắn bỗng cảm thấy hiếu kì với giới chuyên nghiệp.

Mặc dù thực hư lời đồn Triệu Dương chuyển nhượng chưa được làm rõ, nhưng dư luận đều xôn xao bàn tán về nó.

Triệu Dương là tuyển thủ được vào hàng sao mùa trước, nhưng gã nhất định là kẻ thất bại nhất trong dàn Ngôi Sao Tụ Hội. Gã và nhân vật khí công sư – Hải Vô Lượng dốc sức cho chiến đội Lâm Hải. Mà chiến đội Lâm Hải lại là một chiến đội trung bình điển hình, chuyện bị loại hay vào tứ kết đều không liên can gì.

Các chiến đội sở hữu nhân vật và tuyển thủ hàng sao làm gì ăn hại như Lâm Hải. Tuy Gia Thế mùa trước bị loại, nhưng dầu gì đó cũng là đội huy hoàng một thời. Mà rớt đài như thế lại vẫn có thể mời được ngôi sao như Tiêu Thời Khâm vào Liên minh, quả thật ngoài sức tưởng tượng. Còn chiến đội Lâm Hải, có được nhân vật và tuyển thủ hàng sao lại mãi không có cửa vào tứ kết, vô lý không thể tả.

Đương nhiên, Lâm Hải cũng có vài lý lẽ riêng.

Mùa giải trước ở Liên minh, đội ngũ có một tuyển thủ hàng sao gồm bốn nhà: Hoàng Phong, Lâm Hải, 301 Độ và Lôi Đình.

Ba nhà khác đều là ứng cử viên nặng kí cho vòng tứ kết, cuối cùng chiến đội 301 Độ và Lôi Đình đều giành được một vé bước vào vòng trong. Nói về 301 Độ, ngôi sao của đội này là đội trưởng Dương Thông và nhân vật Phong Cảnh Sát của hắn, ngoài hắn ra, tuyển thủ Hứa Bân trong đội cũng là một tuyển thủ nổi bật. Trong giới còn có đánh giá cho rằng, hắn không hề kém tuyển thủ hàng sao thánh kỵ sĩ Đặng Phục Thăng, thậm chí không ít người còn nghĩ hắn mạnh hơn Đặng Phục Thăng.

Còn Chiến đội Lôi Đình? Họ có Tiêu Thời Khâm, bậc thầy chiến thuật đã khiến tác chiến đoàn đội của đội ngũ trở thành điểm nhấn, chiến đội Lôi Đình cùng nhờ thế mà có tiềm năng hơn Lâm Hải.

Với Hoàng Phong, tuy mùa trước không thành công ở vòng tứ kết, nhưng đội này lại có quá khứ huy hoàng. Đây là đội đã cùng Gia Thế tranh chức quán quân mùa đầu tiên của Liên minh Chuyên nghiệp. Nhân vật thầy trừ tà Quét Đất Dâng Hương – át chủ bài trong đội chính là nhân vật vang danh từ thuở đầu Liên minh, có vai vế ngang với các nhân vật hàng thánh như Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên.

Nhân vật này tính ra mạnh hơn khí công sư Hải Vô Lượng bên Lâm Hải một chút, không ai có thể phản bác sự thật đó.

So sánh thế, chiến đội Lâm Hải có vẻ hơi lép vế, thành tích chiến đội không cao hình như cũng rất hợp lý. Thế nhưng, tuyển thủ hàng sao của chiến đội chưa chắc sẽ nghĩ vậy. Trong mùa hè mà chủ lực của các đội lũ lượt chuyển đi như hiện giờ, ai mà cản nổi suy nghĩ muốn thay sếp mới của họ chứ?

Ở trên chính là chứng cứ chứng minh Triệu Dương sẽ chuyển nhượng. Chuyện này thực tế rất có khả năng, nhưng nếu thẳng thừng kết luận thì làm hơi lố. Bọn Diệp Tu thảo luận sơ sơ về tình huống của Triệu Dương rồi quẳng lời đồn vào trong xó. Quả nhiên hôm sau chiến đội Lâm Hải và Triệu Dương cùng đứng ra công khai bác bỏ tin đồn, nói rằng đôi bên rất hài lòng về đối phương, không có dự định giải tán.

Hiềm nỗi việc tuyên bố công khai trong giới đôi khi cũng không nói lên được điều gì, có khi chỉ là thủ đoạn nâng giá. Tóm lại lời đồn ngày hôm qua là vô căn cứ, là tác phẩm của trí tưởng tượng bay xa.

(cre: Team SLL)

Nào ngờ sáng hôm sau, Trình Tư Yên còn chưa ra khỏi cửa đã nhận được một cú điện thoại báo có tin động trời. Cô hoảng hồn, cứ tưởng chỉ trong một đêm mà Phương Duệ đã chuyển nhượng xong rồi chứ!

Nhưng không, đó là tin tuyển thủ Triệu Dương của chiến đội Lâm Hải tuyên bố giải nghệ.

Chương 1124 thật sự là chương rất thần thánh trong lòng mị, đó chính là spotlight duy nhất của Triệu Dương, cũng là lần đầu tiên mà mị bỗng dưng bị ám một nhân vật chỉ qua nửa chương truyện thôi.
Triệu Dương là tuyển thủ chuyên nghiệp ra mắt Liên minh mùa giải thứ ba, vừa vào nghề đã rất được quan tâm, chỉ thua Vương Kiệt Hi trong cuộc cạnh tranh danh hiệu Người Mới Tốt Nhất năm ấy. Từ khi ra mắt đến nay, anh đã trúng cử đội hình ngôi sao bảy năm liên tục, là đệ nhất khí công sư của Vinh Quang không cần bàn cãi.

Đó là vinh quang thuộc về Triệu Dương. Tuy vậy khi nhắc đến Triệu Dương, người ta chỉ nghĩ đến một chuyện khác: bao nhiêu năm đứng trong hàng ngũ minh tinh, bấy nhiêu năm không vào nổi tứ kết.

Trong các tuyển thủ hạng sao, khắp lịch sử Liên minh chỉ có mỗi mình Triệu Dương chưa từng góp mặt ở vòng chung kết. Bảy mùa trúng vé minh tinh nói lên thực lực của Triệu Dương, trong khi bảy mùa hụt vé tứ kết lại nói lên thực lực của chiến đội Lâm Hải.

Nắm giữ một tuyển thủ hạng sao, không ai đành lòng gán mác đội yếu cho Lâm Hải cả. Trên thực tế, Lâm Hải quả thật cách rất xa những chiến đội đứng cuối bảng. Họ duy trì một thứ hạng ổn định ở khu vực giữa, vĩnh viễn thiếu một bước so với tám ghế đầu.

Bởi sự mâu thuẫn đó, Triệu Dương nhận được không ít mời gọi từ các chiến đội khác. Nhưng anh vẫn ở lại, dẫn dắt Lâm Hải nỗ lực hướng tới tứ kết hết năm này đến năm khác. Bảy năm nỗ lực là bảy năm đổi lấy kết quả tầm thường, thứ hạng giữa giữa không cao không thấp. Triệu Dương cứ thế mà lửng lửng lơ lơ mãi cả cuộc đời đánh giải. Giờ đây cuối cùng anh đã cảm thấy mệt mỏi. Chẳng buồn đổi chiến đội khác để thử nghiệm lối đi mới, anh thẳng thắn thừa nhận thất bại, tuyên bố giải nghệ.

Cuộc đời tuyển thủ chuyên nghiệp của Triệu Dương bị chế nhạo không ít. Ra mắt cùng một mùa giải, thể loại chưa từng đánh vòng chung kết như Triệu Dương chẳng có gì sánh nổi với Vương Kiệt Hi trong mắt nhiều người. Vương Kiệt Hi được cho là tuyển thủ chuyên nghiệp thành công nhất sau Diệp Tu, thôi thì khỏi kể. Thay vào đó, người ta thường đặt Triệu Dương lên bàn cân với Dương Thông.

Đội trưởng Ba Lẻ Một Độ, Liên minh đệ nhất thích khách, cũng là tuyển thủ ra mắt mùa giải thứ ba. Điểm khác biệt của anh với Vương Kiệt Hi và Triệu Dương là lúc đầu, anh không hề quá nổi bật. Chầm chậm từng bước trưởng thành qua năm tháng, cuối cùng thực lực của Dương Thông được mọi người công nhận. Không chỉ thế, chiến đội Ba Lẻ Một Độ cũng trưởng thành theo anh.

Chiến đội này là một ngôi nhà có các tuyển thủ giống Dương Thông, không quá nổi trội nhưng nền tảng vững chắc, mỗi bước tiến bộ là một bước vững vàng. Họ không có thiên phú trời cho nhưng luôn bù đắp bằng cần cù khổ luyện. Họ không phải ông lớn, thậm chí còn không được đại đa số gán mác đội mạnh, nhưng họ là khách quen của vòng chung kết, có thể ngáng đường bất kì chiến đội hàng đầu nào.

So với họ, Triệu Dương có tài năng đáng để kì vọng hơn. Từ mùa giải bóc tem đã không ai nghi ngờ thực lực của anh, nhưng anh mãi vẫn không thể tạo ra đột phá nào cho chiến đội. Đã vậy, câu lạc bộ Lâm Hải còn đuối vờ lờ trong khâu kinh doanh nữa chứ. Mọi vấn đề có thể xảy ra với một câu lạc bộ như nguy cơ tài chính, xung đột nhân sự, v.v… đều đã từng đổ xuống đầu họ. Lâm Hải gắng gượng được đến nay mà không giải tán cũng quá kiên cường rồi. Nhưng bây giờ Triệu Dương sắp ra đi, chiến đội này coi như không còn gì để trông đợi. Dù họ vẫn đang nắm trong tay một nhân vật ngôi sao ngốn cả gia tài làm nên là khí công sư Hải Vô Lượng, cũng khó có tuyển thủ xịn nào muốn đầu quân về cầm nhân vật đó khi thấy tình hình kinh doanh kinh dị của họ.

Trong buổi họp báo tuyên bố giải nghệ, Triệu Dương khá bình thản. Thật ra cuộc đời đánh giải của anh ngoại trừ bất cập thì chẳng có gì đáng để nhìn lại. Cuối cùng, chính bản thân Triệu Dương cũng chỉ biết khái quát bảy năm nghề nghiệp của mình bằng một câu: “Ít nhất tôi đã từng tồn tại trong Vinh Quang, từng vì nó mà nỗ lực”. Thế rồi buổi họp báo kết thúc bằng những lời chúc, lời cảm ơn từ chiến đội Lâm Hải gửi đến Triệu Dương.

Lại thêm một tuyển thủ xuất sắc ra đi. Nhưng cũng như kiếp sống chuyên nghiệp của mình, sự ra đi của Triệu Dương chẳng gây nên bao nhiêu tiếng vọng, bởi việc anh giải nghệ gần như không ảnh hưởng gì đến tình hình Liên minh hiện nay cả. Điều mọi người quan tâm nhất vẫn luôn là kết cấu các đội đủ sức tranh cướp tổng quán quân. Chiến đội Lâm Hải xưa nay chưa bao giờ được gọi bằng cái tên đó. Sự suy yếu của họ có lẽ chỉ khiến các chiến đội muốn giữ một vé ngồi lại Liên minh thở phào nhẹ nhõm.

Tin động trời nhưng lại không mang đến sóng to gió lớn, Trình Tư Yên xem sơ qua rồi tắt. Dù sao thì việc đưa tin Triệu Dương giải nghệ cũng không phải nhiệm vụ của cô. Trình Tư Yên định liên hệ thử Phương Duệ, bèn thuận tay mở Weibo lên. Không mở thì thôi, mở phát hết hồn: post hôm qua của Phương Duệ đang được quẩy rần rần.

Diệp Tu bó chiếu, chỉ đành bỏ đi. Sau đó Tô Mộc Tranh ngồi kế bên lướt Weibo thấy trò vui, Diệp Tu ghé đầu qua nhìn, cũng hứng lên comment một phát. Ngờ đâu tin "Diệp Tu post Weibo" nhanh chóng vượt mặt tin "Phương Duệ chuyển nhượng", trở thành đề tài hóng hớt chính của cả phường. Vì thế mà tin Triệu Dương giải nghệ lại càng thêm đìu hiu hắt gió, phần đông tuyển thủ chia sẻ post Weibo liên quan đến việc này xong kèm thêm câu chúc, rồi thôi chấm dứt.

Dù sao thì giải nghệ là chuyện đáng buồn, đã vậy đời đánh giải của Triệu Dương còn đáng buồn hơn, đám anh em đồng nghiệp bình thường có thiếu nhân tính hay no limit thế nào đi nữa cũng không thể chọc ngoáy anh vào lúc này. Cả phường đều là vào trận làm đối thủ, rời trận kéo bè lũ, có người quen có kẻ lạ, nhưng giải nghệ đồng nghĩa với ra đi vĩnh viễn, từ nay về sau trong thế giới này, họ sẽ không còn gặp lại anh nữa. Thế nên tâm trạng ai cũng như ai.

Tạm biệt!

Thượng lộ bình an!

Chúc mọi việc tốt đẹp!

May mắn nhé!

Ngoại trừ những câu đó, họ còn nói được gì nữa đây?

Phương Duệ post một bài Weibo mấy chữ, comment trả lời thêm mấy chữ, lại có thể náo động cả hội tuyển thủ chuyên nghiệp. Dù hắn chuyển nhượng thật luôn thì có gì lạ lùng hay ghê gớm lắm không? Có bao giờ tin chuyển nhượng lại rầm rộ đến thế trên Weibo?

Thật ra chuyện của Phương Duệ chỉ cho đám tuyển thủ chuyên nghiệp một cái cớ để trốn tránh, để có gì đó mà quan tâm, mà trút nỗi lòng. Hai chữ giải nghệ, đối với họ không chừng còn khó chấp nhận hơn cả cái chết. Chẳng ai trong họ muốn giải nghệ, cũng chẳng ai muốn nhìn thấy người khác giải nghệ. Thế nhưng, trời nào có chiều lòng người, đó vẫn là bước cuối con đường mà mỗi một tuyển thủ đều phải đối mặt, hoặc sớm hoặc muộn, mỗi người đều sẽ bước lên, cũng như cuộc đời cuối cùng rồi sẽ tiêu vong, chẳng khác.

Thế nên cả phường nháo nhào trên Weibo Phương Duệ, xong chộp được Diệp Tu, bèn hè nhau tiếp tục bay qua bắn phá Weibo Diệp Tu. Có điều bây giờ Diệp Tu lại bị Quan Dung Phi truyền triệu, bảo nghĩ ra rồi, qua đây bàn phát.

“Vậy cậu góp vui trên Weibo làm gì?” Trần Quả tính toán, thấy hốt không nổi Phương Duệ rồi. Thế nhưng cô không tin Diệp Tu chỉ vì rảnh đời mà kiếm chuyện chơi, xưa nay hắn làm việc luôn có dụng ý.

“Ha ha, kiếm cái cho dân tình giải trí thôi ấy mà!” Diệp Tu nói.

“Rồi sao nữa?” Trần Quả chưa chịu nhụt chí. Cô không tin Diệp Tu không tính đến sau đó.

Quả nhiên, Diệp Tu click chuột vào tab Triệu Dương giải nghệ: “Nhân vật Hải Vô Lượng, chúng ta có thể tăm tia.”

“Hải Vô Lượng, khí công sư? Mình có cần hở?” Trần Quả ngẩn ra.

“Ít nhất nó dễ ăn hơn Phương Duệ.” Diệp Tu nói.

“Lâm Hải có chịu nhả ra không?” Trần Quả hỏi. Ý nghĩa của Hải Vô Lượng đối với chiến đội Lâm Hải cũng như Nhất Diệp Chi Thu đối với Gia Thế, Vương Bất Lưu Hành đối với Vi Thảo. Muốn hốt kiểu nhân vật như thế không thể chỉ kêu giá bằng trang bị hay thực lực nhân vật. Chúng nó là linh hồn và át chủ bài của cả một chiến đội, muốn mua là mua đứt luôn tình cảm của mọi người hướng về chúng. Nhân vật kiểu đó chắc chắn sẽ mắc chứ không rẻ.

“Tui nghĩ chắc có cơ hội.” Diệp Tu nói.

“Sao?”

“Nếu Lâm Hải vẫn còn ý chí, tui nghĩ Triệu Dương sẽ không đến mức giải nghệ lúc này.” Diệp Tu nói.

Hai tuyển thủ cùng năm với Triệu Dương là Vương Kiệt Hi và Dương Thông đều vẫn đang đánh đấm khí thế, nhưng một chiến đội không có ý chí sẽ làm át chủ bài của mình hết hi vọng mà ra đi. Một chiến đội không còn ý chí, dĩ nhiên cũng sẽ không liều mạng ôm chặt nhân vật át chủ bài không buông.

Đấy là cái mà Diệp Tu tính toán. Trong lúc mọi người đều đang bàn luận không biết Lâm Hải sẽ đem tuyển thủ khí công sư nào về thế chỗ Triệu Dương, hắn lại nghĩ đến chuyện ôm nhân vật át chủ bài của người ta đi.

Đánh vào vòng chung kết và tranh đoạt tổng quán quân là truy cầu của bất kì tuyển thủ chuyên nghiệp nào. Nhưng đối với các tuyển thủ chơi khí công sư mà nói, tình trạng trước mắt không quá sáng sủa. Tính luôn cả Triệu Dương có đẳng cấp minh tinh, hầu hết bọn họ đều đang phục vụ cho các đội yếu không đủ sức vào vòng chung kết. Trong các đội mạnh thì lại không có slot cho khí công sư. Triệu Dương hì hục cày cuốc bạc mặt suốt bảy năm ở Lâm Hải, tuy một phần là do anh ta muốn thế, nhưng cũng tồn tại nguyên nhân đáng kể là không có lựa chọn tốt hơn.

Đó chính là hiện trạng mà tất cả các tuyển thủ khí công sư đang phải đối mặt. Dù họ có ưu tú đến mức nào cũng bị cái đuối của chiến đội kéo giò, muốn gia nhập đội mạnh thì đội mạnh lại không cung cấp vị trí cho khí công sư. Tuyển thủ hạng trung sẽ không quá để ý một chiến đội mới vào Liên minh như Hưng Hân, nguồn lực mọi mặt đều thiếu thốn, nhưng các tuyển thủ khí công sư vốn đã không có lựa chọn nào tốt, biết đâu chừng Hưng Hân sẽ trở nên hấp dẫn trong mắt họ.

Tự thông não xong, Trần Quả cảm thấy mình đã có tiến bộ đáng ghi nhận. Ít nhất cô đã hiểu rằng hoạt động chuyển nhượng không phải cái chợ mua bán gia súc, mà trong đó có những quy tắc, những đường lối riêng.

Ba ngày sau, trong lúc mọi người vẫn hóng hớt chuyện đi hay ở của Phương Duệ, tin tức nhân vật hạng sao Hải Vô Lượng của Lâm Hải chuyển nhượng đến Hưng Hân bằng giá tiền 5 triệu rưỡi được công bố, khiến cả giới chuyên nghiệp chấn động.

Hưng Hân có thể trả được khoản tiền đó, không ai ngạc nhiên cả, bởi quán quân vòng khiêu chiến cũng nhận được tiền thưởng rất to. Một nhân vật hạng sao bán ra với giá 5 triệu rưỡi có cảm giác quá bèo, nhưng chỉ cần nghĩ đến vị thế khó khăn của nghề khí công trong Liên minh và tình hình chiến đội Lâm Hải hiện tại, mức giá này lập tức hợp lí hẳn.

Sau khi Triệu Dương giải nghệ, tình trạng của Lâm Hải cũng đã bị người ta phân tích thấu đáo. Fan có thể kiêu ngạo hoặc tự hào vì đội nhà có một tuyển thủ hạng sao và nhân vật hạng sao, nhưng họ không biết rằng có đôi khi mấy ngôi sao lấp lánh chính là mấy quả tạ.

Đó chính xác là trường hợp của Lâm Hải. Chiến đội nhà họ quá nhỏ, từ việc trả lương cho một tuyển thủ hạng sao đến nuôi sống nhân vật hạng sao đều kéo theo những khoản chi quá lớn, mà họ còn liều mạng gánh những khoản chi đó suốt từ mùa giải thứ ba Liên minh đến giờ.

Lâm Hải đã từng tự hào vì hào quang ngôi sao mà mình nắm giữ, nhưng dần dần họ nhận ra, sự phát triển của chiến đội càng lúc càng lệch chỉ vì cố giữ niềm tự hào đó. Một tuyển thủ hoặc một nhân vật mạnh mẽ không thể giúp cả chiến đội giành về thắng lợi. Khi Lâm Hải muốn buff các tuyển thủ và nhân vật khác thì mới phát hiện mình đuối sức, bởi Triệu Dương và Hải Vô Lượng đã ngốn quá nhiều nguồn lực của họ.

Nói dễ hiểu thì Lâm Hải chỉ là một đội nhỏ nhưng lại có đường lối kinh doanh theo kiểu ông lớn. Phương thức kinh doanh không phù hợp đã được họ kéo dài suốt bảy năm. Họ từng đắn đo, băn khoăn cho đến tận mùa hè năm nay, người mới lên chức quản lí đã hạ quyết tâm muốn cho Lâm Hải thoát khỏi gánh nặng, quay về con đường đúng đắn một chiến đội nhỏ nên đi.

Lâm Hải quyết định chia tay với Triệu Dương, vì thế Triệu Dương bèn giải nghệ luôn.

Hải Vô Lượng sẽ bị bán ra. Để nuôi nhân vật này, Lâm Hải đã trả giá quá nhiều và giờ họ muốn chấm dứt điều đó. Một Hải Vô Lượng giẫm chân tại chỗ sẽ không có ý nghĩa gì với chiến đội, không bằng bán nó thành tiền để đắp cho các nhân vật khác.

Việc Triệu Dương giải nghệ và Hải Vô Lượng được bán đi đại diện cho sự thay đổi trong đường lối kinh doanh của chiến đội Lâm Hải. Diệp Tu không biết rõ ngọn nguồn nhưng hắn có thể phát giác về tình hình Lâm Hải từ sự giải nghệ của Triệu Dương. Thế nên hắn lập tức ra tay, mua Hải Vô Lượng một cách chóng vánh. Dĩ nhiên Lâm Hải cũng muốn bán Hải Vô Lượng với giá cao nhất có thể, nhưng trong Liên minh hiện nay không có đội mạnh nào cần khí công sư, các đội nhỏ thì cứ lưỡng lự tới lui. Hưng Hân thể hiện thành ý dứt khoát, là ứng cử viên sáng giá nhất. Sau mấy lần trả giá qua lại, hai bên giao dịch thành công.

Hải Vô Lượng chuyển đến Hưng Hân!

Đặc trưng con người Phương Duệ là gì?

Nếu hỏi một trăm người chơi Vinh Quang, chắc chắn họ sẽ không cần nghĩ ngợi, đưa ra cùng một câu trả lời: Zâm.

Câu trả lời này không sai, nhưng dĩ nhiên các phân tích chuyên môn sẽ không chỉ dừng ở đó. Đã gọi là chuyên gia, họ sẽ nghiên cứu nhiều phương diện kỹ thuật để đạt đến một kết luận: Đấu pháp đạo tặc dùng cho khí công sư, Phương Duệ tương thích 100%, người khác thì miễn.

Trong số những người tán thành nghiên cứu trên có cả cựu tuyển thủ khí công sư hạng sao Triệu Dương. Dù đã giải nghệ, Triệu Dương vẫn không quay lưng hoàn toàn với Vinh Quang, phóng viên quen thân rất dễ tìm đến anh để phỏng vấn cách nhìn. Triệu Dương cho rằng bản thân mình cũng chẳng thể đánh được khí công sư theo phong cách đặc biệt của Phương Duệ. Đó thật sự là một đấu pháp sinh ra từ bản chất con người.

Nó sẽ đạt đến thành quả thế nào?

Diệp Tu cũng đang nhìn những con người đứng cùng sân khấu với mình. Ra đi một năm rưỡi quay về, những gương mặt nơi này đã thêm mấy phần lạ, bớt mấy phần quen.

Mấy tên đối thủ đấm đá nhờn mặt nhau suốt bấy nhiêu năm, có rất nhiều tên đã rời đi. Có người rời đi hoàn toàn, cũng có người hiện ở dưới khán đài.

Trương Giai Lạc, Lâm Kính Ngôn, Tôn Triết Bình... Vài người chắc đang ngồi xem tivi: Triệu Dương, Đặng Phục Thăng...

Họ khả năng sẽ không bao giờ bước lên sân khấu hoa lệ nhất này nữa. Còn mình? Mình sẽ đứng đây thêm được bao lâu?
Vương Kiệt Hi thuộc thế hệ tuyển thủ ra mắt mùa giải thứ ba, tuổi nghề của anh đã sắp chạm đến điểm cuối. Các tuyển thủ nổi bật cùng năm với anh là Triệu Dương đã giải nghệ, và Dương Thông đã lui khỏi vị trí át chủ bài, thay đổi đấu pháp. Chỉ còn mỗi Vương Kiệt Hi vẫn như ngày đầu tiên bước lên làm đội trưởng Vi Thảo, vẫn gánh vác sức nặng cả một chiến đội, để cả nhà cùng dựa dẫm.

Thời gian nghỉ giữa trận, bên Hưng Hân tích cực chuẩn bị cho phần đoàn đội sắp tới. Còn bên Lâm Hải, ai nấy ôm tâm sự riêng ngồi tại chỗ, chẳng buồn trao đổi thêm gì.

Đó là tình trạng một chiến đội đã tan rã hoàn toàn. Mùa giải trước, thành tích họ đâu đến nỗi thế này. Chỉ một mùa giải, họ đã trượt dốc không phanh. Triệu Dương giải nghệ, Hải Vô Lượng bán đi, vốn Lâm Hải mong chờ quãng đường phía trước nhẹ nhàng hơn, nhưng rồi sự thật lại quá khác biệt.

Gánh nặng họ để xuống không chỉ là kinh tế và tài chính. Trong bao gánh đó, còn chứa cả linh hồn và tín ngưỡng bao lâu nay của cả chiến đội.

Đối với Lâm Hải, Hải Vô Lượng đâu chỉ là món vũ khí mạnh bởi những con số? Hắn là niềm tin, là chỗ dựa tinh thần của họ. Sự giải nghệ của Triệu Dương đã là một đả kích không nhỏ, và rồi Hải Vô Lượng cũng bị bán đi, hai hit liên kích trí mạng giáng xuống, cả chiến đội đánh mất toàn bộ dũng khí và lòng tin để đi tiếp, để chiến đấu tiếp.

Người ta nói, phải phá đi mới có thể dựng lại cái mới. Nhưng Lâm Hải lỡ mạnh tay quá, phá sạch từ gốc đến ngọn. Chiến đội này, có lẽ ở vào giây phút Hải Vô Lượng đổi tag, đã tan tác rồi.

Sự thật chứng minh cho tất cả. Phương Duệ quả thật đã đưa khí công sư lên một hướng đi mới. Tuy các khí công sư chính thống đều không vừa mắt với hắn, nhưng giờ Triệu Dương giải nghệ rồi, còn ai cầm trịch nghề này nữa đâu? Top Ngôi Sao mùa mười không có nghề khí công sư, nhưng năm sau thì chưa chắc. Năm sau, nhờ vào thành tích của Hưng Hân và biểu hiện của Phương Duệ, hắn sẽ lọt top với nghề khí công không chừng! Lúc đó, những ai khinh bỉ khí công sư chơi zâm của hắn sẽ ăn vả đau điếng cho mà xem!

Cắm dùi trước, (hy vọng là) sẽ bổ sung sau

Còn nữa, một điều thú vị mà mọi người nên biết về ba cái tên của Triệu Dương, dù cho không đọc fic đi nữa.

Ba cái tên based on a true story:

Trong sách Hồ Điệp Lam đổi tên của Triệu Dương ba lần:

1. Triệu Tử Dương (Dương trong cây dương liễu), xuất hiện đầu tiên ở chương 336: 24 ngôi sao tụ hội (hạ), xuất hiện 1 lần.

2. Triệu Dương, xuất hiện đầu tiên ở chương 337: Trận chiến giữa các ngôi sao, xuất hiện 39 lần.

3. Triệu Tử Dương (Dương trong mặt trời), xuất hiện đầu tiên ở chương 942: Điền Sâm của Hoàng Phong, xuất hiện 18 lần.

Không biết vì nguyên nhân gì mà tác giả lại đổi tên 3 lần. Cũng khả năng (cao) là Hồ Điệp Lam gõ nhầm...

cre: baidu


Đoạn cảm nhận dưới đây đã chỉnh sửa thứ tự đôi chút, bởi lần đó tui lỡ viết cảm nhận xen lẫn với vài vấn đề dịch thuật, cơ mà tui có dẫn link về fic rồi đó, mọi người nếu muốn ngó thử có thể vào đọc bản gốc cảm nhận là như thế nào, hẳn sắp xếp của nó sẽ logic hơn một tí.

___________________

Ý sáng giá nhất có thể có liên quan về bản dịch chắc là câu nói “Ít nhất tôi đã từng tồn tại trong Vinh Quang, từng vì nó mà nỗ lực” của Triệu Dương. Bản gốc của câu đó, dịch ra thô nhất là “Ít nhất tôi từng đến, từng nỗ lực.” Tui rất thích bản dịch của chị Lá Mùa Thu là “đã từng tồn tại trong Vinh Quang” nên tui cũng giữ nguyên, cho mọi thứ đồng bộ với nhau mọi người đỡ hiểu lầm.

Nhưng mà không hiểu sao tui vẫn muốn ghi rõ ra câu này của anh dưới dạng thô nhất “Ít nhất tôi từng đến, từng nỗ lực.” của Triệu Dương ra để đây. Một câu có đúng tám chữ, năm chữ đầu, ba chữ sau, ngăn cách bởi một dấu phẩy, y nguyên bản gốc. Gãy gọn, tối nghĩa, và ngắn đến... nhói lòng.

“Nỗ lực” thì không có gì khác, còn “từng đến” thì nghĩa đại khái chính là từng trải qua, từng chiêm nghiệm, từng dấn thân vào. Bởi vậy tui thích cách dịch của chị Lá Mùa Thu “Tôi từng sống trong Vinh Quang”, tui nhớ lúc tui đọc tới câu đó tui đã từng có một loại cảm giác vĩnh hằng và cao cả lắm. Giống như bóng hình của anh sẽ thật sự thiên trường địa cửu với Vinh Quang. Vinh Quang còn mở, vậy ước mơ của anh vẫn còn được viết tiếp.

Tui đã từng nói phía trên chương 1124, cái chương thần thánh trong lòng tui về Triệu Dương, đọc xong có nửa chương mà tui xúc động chạy đi viết cho Triệu đội một bức thư (tình) không bao giờ được gửi. Trong chương 1124, Triệu Dương được Hồ Điệp Lam viết tên là Triệu Tử Dương, Dương trong ánh mặt trời. Có phải trùng hợp hay không mà chị tác giả viết fic này lại chọn cái tên Triệu Tử Dương ngập ánh mặt trời làm tên lúc không vui vẻ của anh? Khi đó anh... không vui vẻ nhỉ...

Thật sự trước khi đọc fic này tui cũng không ngờ tới Triệu Dương có ba cái tên thật. Mà sau khi đọc xong rồi, thì tui cũng chỉ nghĩ đây đơn thuần là chi tiết tác giả tự nghĩ ra thôi, chứ không nghĩ nó tồn tại. Nếu không phải tui vô tình chạy đi tra câu gốc của Triệu Dương nói lúc giải nghệ là gì, để cho đồng bộ với bản dịch của chị Lá Mùa Thu, thì tui cũng không biết hoá ra chương 1124 đó Hồ Điệp Lam thật sự để là Triệu Tử Dương, Dương trong mặt trời. Thật là một sự trùng hợp hết sức may mắn.

Sau đó tui mới đi dạo dạo các chỗ lụm nhặt được cái gì thì lụm gom về ổ nhỏ. Tiếc là Triệu Dương nửa đường đứt gánh, không còn gì để hy vọng ở tương lai Vinh Quang của anh nữa, tương lai cũng sẽ không còn ngoại truyện hay các kiểu thế để mong chờ nữa đâu. Câu chuyện của Triệu Dương đã kết thúc rồi, nên tui chỉ có thể ngậm ngùi một mình làm tổ về ổng ở đây thôi.

Mà quả thật ban đầu tui chính vì biết số phận của Triệu Dương đã kết thúc rồi, không còn đất diễn cho anh nữa. Dạng nhân vật đại thần qua đường như anh cũng sẽ không được bao người chú ý, thậm chí là nhớ đến tên đâu.

Nên tui thật sự rất bất ngờ Triệu Dương sẽ được bà chị tác giả này chấp bút viết, mà còn tận hai lần, đã vậy còn được cameo vài cảnh ké ké vài chỗ khác nữa chứ. Chậc đó là lý do tui thích Sơn Hà Kính Ta đến vậy, cảm giác không gian của trí tượng tượng luôn rất rộng, còn huy hoàng của bọn họ luôn rất dài. Thật dài thật dài…

___________________

Tôi đã biết là Triệu Dương chỉ có bảy năm dang dở, và nhân vật của anh cũng chỉ đẹp bởi bảy năm dang dở đó thôi. Nhưng… đó là cái đẹp quá bi thương rồi.

Nếu bươm bướm được ép cứng trong bộ sưu tập vĩnh hằng của thời gian, thì nó hẳn là muốn mình được chết đi trong tư thế giương cánh oai hùng mỹ lệ nhất, chứ không phải là bị ghim lại trong bộ dáng máu me ràn rụa thương tích đầy mình.

Tôi cũng vậy.

Nếu thời gian đã quyết định chụp lại cho anh ấy một bức ảnh sẽ trường tồn với sóng biển, thì tôi mong muốn đó sẽ là một tư thái anh mặc bộ chiến giáp sáng loáng nhất mà ngạo nghễ đứng trên bãi đá ngầm cuồn cuồn sóng vỗ vào ban mai, chứ không phải là bóng dáng anh ngã quỵ ê chề một mình lê bước lủi thủi trong đêm tối.

Bảy năm thời quang.

Đẹp. Mỹ. Nhưng là bi thương chi mỹ. Anh có muốn sự mỹ đó không?



Cần bao nhiêu dũng khí để liều mạng làm một việc bảy năm dài đằng đẵng, để rồi cuối cùng khi phất tay áo rời đi, trong ba lô trên vai anh không hề mang theo một tia vui sướng nào bên mình, chỉ có trĩu nặng sự thất vọng và cảm giác thất bại làm hành trang tiễn bước?

Cần bao nhiêu dũng khí để nói ra một câu “từng tới, từng nỗ lực” rồi... thôi, tay không ra về? Chẳng phải câu đó nên viết là “tôi từng tới, từng nỗ lực, và đây là thành quả của tôi!” sao?

Cần bao nhiêu dũng khí để sau nửa đời cố gắng, lại vẫn chỉ có thể bình tĩnh kể câu “tôi vẫn là nam sinh không có cố sự” đây? Cố sự của anh thật sự đã bị chiếc bánh xe thời gian đó nghiền nát thành mảnh vụn hết rồi sao?

Cần bao nhiêu dũng khí hả anh, rốt cuộc là cần bao nhiêu?



Chúng ta khi còn nhỏ đã từng mơ điều gì?

Khi ước mơ của chúng ta thật ngớ ngẩn trong mắt mọi người, bạn có dám dũng cảm nói ra nó nữa không, hay là đã giấu nhẹm nó đi dưới nụ cười gượng gạo cùng ba chữ “Tôi không biết” rồi?

Triệu Dương sau này có trở thành cứu thế chủ giải cứu thế giới nữa hay không tôi không biết, tôi chỉ biết anh cứu chính giấc mơ của mình, cũng cứu cho con đường của Lâm Hải bao năm qua.

Lâm Hải, cảm ơn anh.

Ước mơ của anh, cũng cảm ơn anh.

Cảm ơn anh đã không từ bỏ Lâm Hải của chúng ta, cũng không từ bỏ ước mơ của chính mình.



Nếu không ai nhớ đến anh, vậy thì tôi cũng chỉ muốn để một góc nhỏ lưu trữ những thứ anh “từng nỗ lực” đó lại. Có thể sau này mọi người sẽ quên, tôi cũng sẽ bỏ quên, đến chính anh cũng sẽ lãng quên, nhưng “Vinh Quang có anh sống trong” đó sẽ mãi mãi không quên anh.

Nó là vết tích tốt đẹp của thanh xuân anh, cũng là Vinh Quang rạng rỡ mà độc nhất của anh! Bước chân chính là bước chân, dù ít dù nhiều, để lại dấu chân, chính là minh chứng cho những cuộc hành trình chúng ta đã qua.

Triệu Dương, anh đã đi qua sông núi rồi, chỉ tiếc rằng anh không thể đến được điểm cuối ở trước cửa thiên đường thôi. Nhưng đó chính là Vinh Quang rạng rỡ duy nhất của anh rồi, người khác không coi trọng nó, thì chúng ta coi trọng là được.


Thật ra tôi không thích dùng từ “Vinh Quang duy nhất” lắm, cảm giác như trong cuộc đời anh chỉ có thể có một lần Vinh Quang này thôi, còn sau đó thì cuộc đời anh không có gì đáng sống nữa, hoàn toàn không thể đạt được Vinh Quang chói lọi nào nữa đâu.

Tôi không mong như thế, cho dù sự thật là vậy đi chăng nữa, tôi vẫn muốn nhân sinh của anh năm năm tháng tháng đều huy hoàng rạng rỡ, ngày ngày trải qua đều là sống với ước mơ của mình, đều là phấn đấu nỗ lực vì nó.

Nhân sinh tốt đẹp nhất, chính là phấn đấu vì ước mơ. Mà ước mơ, thì luôn dài vô tận.

Không có gì thiên trường địa cửu sao? Cái cũ đã không nắm giữ được, vậy thì cứ đi tìm một mục tiêu mới để theo đuổi thôi! Còn cả một thế giới tươi đẹp ngoài kia đang chờ anh khám phá kìa!

Bỏ chiếc ba lô cũ đó xuống đi, chúng ta lại đi chất đầy chiếc ba lô mới với niềm vui và mộng tưởng nào.

Cả ba ước mơ của anh đều đã được thực hiện rồi. Người bán bánh rán, cứu thế chủ, và tuyển thủ chuyên nghiệp. Trạm tiếp theo ở đâu đây?

Cái tên Triệu Dương đã sống mãi với Vinh Quang rồi, không thể dùng nó nữa rồi a, vậy tiếp theo anh định dùng cái tên nào mà đi thực hiện một ước mơ khác của đây, Người Mang Mộng Lớn?


Nhưng tất nhiên đó chỉ là ý kiến cá nhân của tôi thôi, chứ xét trên một hàm nghĩa khác thì từ “duy nhất” không có gì sai cả. Đó chính là Vinh Quang duy nhất của anh, anh từng vì nó mà nỗ lực, chỉ riêng vì nó thôi, không có gì mục tiêu nào pha tạp ở giữa nữa cả.

Bảy năm của anh không còn thứ gì khác trong đầu nữa, những ngày tháng anh khổ cực tập luyện phấn đấu đó cũng chỉ là duy nhất thôi, không gì thay thế chối cãi được sự thật đó.

Sau này chắc chắn sẽ không thể bắt gặp lại được hình ảnh một chàng trai trẻ cáng đáng cho ước mơ của Lâm Hải bảy năm trời sương gió. Trước đây không có, sau này cũng không có.

Bảy năm đó là duy nhất, cũng là độc nhất của anh.

“Ít nhất tôi từng đến, từng nỗ lực. Tôi không hối hận.”

Bảy năm anh trọn vẹn với Vinh Quang, không phụ Lâm Hải cũng không phụ chính mính. Chỉ là hiện thực phụ anh một giấc mơ thôi.

Nếu thời gian không thể giữ bước chân anh lại, vậy thì hãy để những dòng chữ nơi đây của tôi lưu giữ lại dáng vẻ của ước mơ giúp anh, anh nhé!



Tên của anh có chứa mặt trời đúng không? Vậy anh chính là mặt trời rồi.

Vừa khéo, hôm nay trời quang nắng đẹp. Tôi có thể thấy anh thật rõ ràng.

Thái dương tự ngàn năm nay vẫn luôn chiếu rọi trên đỉnh đầu chúng ta, soi sáng dẫn lối cho bước chân của người truy mộng. Ngẩng đầu nhìn lên, chính là mặt trời, là anh. Là sao ngàn, là cả Ngân hà đều ngự trị trong ánh mắt sáng rỡ tuổi mười tám đó của anh. Là gió, là làn gió thổi tung cánh cửa thời gian, từng bút từng bút ghi lại bóng lưng anh khắc khổ mà đơn độc kiên trì với ước mơ của mình lên hành lang vĩnh cửu. Là biển, là biển cả anh đã dấn thân vào, đối mặt với hồng thủy gầm gào dữ tợn nhất, vẫn chưa từng hối hận.

Thiếu niên, nhặt thanh kiếm đó lên, chúng ta còn chưa xong đâu.

Lâm Hải, gặp biển? Vậy còn chưa đủ, cả sơn hà đều đang khuynh đảo dưới chân anh!


Triệu Dương, đi tiếp đi anh, đại hải còn phải vì anh mà rẽ sóng.


Sinh nhật anh tháng hai, đã qua rồi. Năm nay anh 20 tuổi rồi, anh hẳn vẫn đang tiếp tục vì ước mơ của mình mà cố gắng nỗ lực đúng không anh?

Cuối tháng ba rồi, mùa hè sắp đến. Tháng tư đẹp nhất sao trời, còn loài Hướng Dương luôn vươn mình đến ánh sáng đó.

Nguyện đoá đoá hoa sóng tung mình giữa biển khơi trắng muốt.

Nguyện cho, hoa nở giữa mùa hè của anh.

Dang tay ôm cả biển lớn vào lòng nhé anh, Người Đi Trên Sóng.



Hôm nay lại là một ngày trời quang nắng đẹp.
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,956
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#3
Giới thiệu đôi chút trước khi vào bài:

Tác giả này rất thích và ưu ái Triệu Dương, viết fic dường như luôn nhớ đến Triệu Dương, cho anh ké mấy cảnh, sinh nhật gì cũng đều viết fic viết cảm nhận viết lời chúc tặng quà hết. Và trong những fic có Triệu trong đó, anh luôn là một bộ dáng rất tích cực rất tươi sáng. Tác giả này là người chấp bút hệ liệt Sơn Hà Kính Ta nổi tiếng, cùng với vô số fic noncp thường quy thú vị hài hước và không kém phần sâu sắc lắng đọng.

Có một vài chi tiết thiết lập và câu văn trích dẫn trong bài cảm nhận dưới đây của tác giả là bạn ấy lấy từ trong những fic này ra, đại diện tiêu biểu là hai fic Triệu Dương trung tâm "Tôi và ba cái tên của tôi" và "Một giấc mộng" (tui không đủ thời gian, đây là link gốc, nếu có đồng đạo nào muốn thì dịch càng tốt, có thì xuống đây hú tui một tiếng hoặc tag tui vào để tui vào đọc vào high chung). Nếu có một số chỗ hơi đường đột lạc quẻ, thì có thể chi tiết đó bạn ấy lấy từ hai fic này đấy.

Nói tóm lại, là một tay bút rất cừ. Ấy vậy mà trong lòng bản, bạn ấy là fan bự bự của Triệu Dương, ngoài viết fic hay cho Triệu ké miếng đất, thậm chí còn viết đồng nhân ca nữa, đây thực sự là chị đại của fanclub Triệu nhỉ.

Từ khi tui đọc chương 1124 đó, ấn tượng về Triệu Dương trong tui khá bi tráng, thậm chí ngay cả đoạn cảm nhận tui tự viết cho anh cũng nhuốm màu bi tráng đó. Nhưng qua một thời gian, fan Triệu duy nhất tui biết là tác giả này, mà fic về Triệu tui đọc duy nhất cũng do tác giả này viết, nên hình tượng của Triệu Dương trong lòng tui đã thay đổi dần.

Triệu Dương trong tất cả những fic của bạn ấy, ví như trong hệ liệt Sơn Hà Kính Ta chẳng hạn, như tất cả các nhân vật khác trong hệ liệt này, anh không hề bi luỵ, không hề buồn phiền, mà luôn tràn ngập năng lượng tích cực, hóm hĩnh lạc quan, tươi sáng yêu đời. Có lẽ, tui đã bị ảnh hưởng từ đó, nên tui không hề quá phiền lòng những kết quả tiêu cực của đời đánh giải chuyên nghiệp của anh, mà luôn hướng về những mặt tươi sáng hơn. Có lẽ, đó cũng là lý do những thứ liên quan đến Triệu Dương trong tui luôn tràn ngập ánh sáng.

Hướng Dương mà, phải thiên thiên hướng thượng chứ. Ngẩng đầu lên, nhìn hướng ánh sáng, trên đầu chính là một tương lai tốt đẹp hơn.


Đây là bản chuyển ngữ, đã được sự đồng ý của tác giả, được thực hiện với mục đích phi thương mại.

Link gốc: 孤勇英雄 &nb-七月没梨

Tác giả: 七月没梨

Triệu Dương - Anh hùng cô dũng



Đây là nền của vid nhạc, chữ trên hình: "Anh một mình cô dũng. Lại tựa như trăm vạn hùng binh"
Anh hùng cô dũng

Gửi đến đội trưởng Lâm Hải, Triệu Dương

Nguyên khúc: Sườn núi chiều hôm

Ca sĩ: Yên Tịch

Viết lời: Quả Lê đáng yêu vô địch vũ trụ (chính là tác giả, tên bản là "Tháng bảy không có lê")


“Ít nhất tôi đã từng tồn tại trong Vinh Quang, từng vì nó mà nỗ lực”.

“Tôi không hối hận.”


Anh kề bên sóng biển đen ngòm, dấn thân vào tầng tầng vô vọng.

Ánh ban mai chẳng thèm vì anh khen ngợi viết vạn áng thơ ca.

Anh là kẻ can đảm dám cất bước ngược chiều, đạp đổ tàn tích tường vây.

Nghênh đón mưa to như thác lũ, vẫn nở một nụ cười như xưa cũ.


Trong tay anh nắm hư vô mờ mịt,

Lại tựa như chứa vạn quân kiêu hùng.

Đại Hải có lẽ là Vô Lượng chẳng thể đong.

Nhưng kìa cô dũng, còn đây ta một bầu!


Vượt qua trời cao vời vợi, việc nghĩa chẳng chùn.

Thời gian khuynh bại, bất quá đều là cược một trận mà thôi.

Dù năng nổ chẳng từ nan, hay thất hồn lạc phách.

Chẳng phải đều xem như gió thoảng mây bay thôi kia mà.


Thiếu niên kiếm chỉa ánh tà dương.

Ly tràn nghiêng cốc, hãy còn uống được ba trăm ly nữa!

Thế gian bi hoan vô thường.

Trong chớp mắt, kẻ điên cuồng cũng khó tránh phút hồi tưởng trống vắng.


Vốn nào có chuyện đời suôn sẻ?

Thúc ngựa đồng bằng, ấy vậy cũng thở than ngày dài.

Cánh bướm cuối cùng sẽ chết đi...

Nhưng ít nhất chúng cũng đã vỗ đôi cánh cuồn cuộn gió, dập lửa sém hiểm nguy.


Nếu không có tiếng ai vỗ tay, vậy ta cô phương tự thưởng.

Ôm mộng vụt chạy, ta tự có tình hoài bận lòng của mình.

Nguyện tương lai hùng hồn.

Chẳng bằng khuynh thân bước trên hồng thủy.


Thời gian dần xóa nhòa cảm giác tồn tại.

Nhưng ánh sáng trong hành lang anh hùng vẫn chói lọi quang hoa.

Anh một mình cô dũng.

Lại tựa như trăm vạn hùng binh.

------

Hôm nay bỗng dưng đang ngồi rảnh rỗi chợt vỗ đầu một bộp, muốn viết một bài hát cho Triệu Dương.

Mặc dù tui luôn hô hào rằng muốn chơi đại gia bao thầu mua độ hot trên hot search cho Lão Triệu, nhưng thật ra cái ước mơ này hơi bị ảo diệu. Riêng nhà tui thì tag về Triệu Dương phá cột mốc 50 rồi, mấy ngày trước đang muốn viết gì đó để ăn mừng, nhưng không có thời gian, hôm nay đành dùng phần mềm viết đồng nhân khúc tặng vậy o. 0

Chú thích: Bạn tác giả này rất thích khai thác mùa ba, trong tất cả các fic của bạn đó, các tuyển thủ mùa ba có quan hệ đặc biệt... thú vị, hay troll nhau dìm nhau thân nhau, Vương-Triệu lại càng là một đôi bạn thân, vậy nên hẳn đang quen tay dìm Vương thôi...

Lời bài hát là mù dở ngồi lọ mọ nửa giờ, xem hiểu tui xem như phục các bạn!

“Một mình cô dũng, lại tựa như trăm vạn hùng binh”. Câu này lấy từ đâu ra tui cũng không nhớ rõ orz, chỉ cảm thấy nó thật thuận miệng nên viết vào luôn.

Vì sao tôi thích Triệu Dương ư?

Một tuyển thủ chỉ xuất hiện có mấy trăm chữ, chiếm đất diễn cực kỳ ít cực kỳ mờ nhạt?

Tuyển thủ Ngôi sao bảy năm liền, nhưng chưa một lần góp mặt ở Vòng chung kết. Thiếu niên thiên tài, ánh vinh quang nên thuộc về anh lại bị mai một dần đi, rồi tắt ngóm.

Thời vận không khéo, minh châu long đong.

Đã vậy, bản thân anh ấy còn quật cường không nguyện ý chuyển đi, thủ hộ trông nom Lâm Hải, tận mãi đến khi Lâm Hải không cần anh nữa.

Anh rời đi.

Hải Vô Lượng cũng rời đi theo anh, nhưng nó một lần nữa được phong thần, thay đổi hoàn toàn, từ phong cách đến thành tích, phũ sạch chẳng còn chút dính líu gì đến chủ nhân đời trước một cách triệt để.

Sau khi Lâm Hải bị đào thải, thì dấu vết cuối cùng của anh ở Liên minh này, cũng bị gột xuống sạch sẽ.

Nhưng mà tôi không muốn nói về Triệu Dương thảm đến đâu.

Trong Toàn Chức Cao Thủ, một là sinh ly, hai là tử biệt, đụng đến một cái là có thể khiến cả đống người thổn thức không thôi. Còn Triệu Dương thì sao chứ, Liên minh có biết bao tuyển thủ cực khổ vất vả nỗ lực thi đấu, sau đó trước giờ họ cũng không có duyên với Vòng chung kết đó thôi?

Triệu Dương, bất quá cũng chỉ là một trong số đó thôi, cũng chẳng há gì phải khóc tang thảm thiết tiếc nuối gì cả.

Họa may điểm duy nhất hơi bất đồng chính là, anh vốn có thể tiến bước xa hơn. Nhưng mà, anh lại lựa chọn cùng Lâm Hải đắm chìm, tuẫn táng.

Chú thích: "Anh mãi luôn có những lựa chọn khác tốt hơn, nhưng đến cuối cùng anh vẫn sẽ quyết định, vì Lâm Hải tuẫn táng.", trích từ "Tôi và ba cái tên của tôi".

Tôi cho rằng, Triệu Dương vừa là một tên ngốc chết não hàng thật giá thật, cũng vừa là một kẻ ôm ấp tín ngưỡng và quý trọng tình hoài. Anh ra mắt ở Lâm Hải, liền chôn chân ở Lâm Hải chẳng chuyển gốc rễ cội nguồn. Rút vốn đầu tư, đổi ông chủ mới, chỗ này lủng lổ chỗ kia vá vai, mỗi năm đều có tin vịt rằng Triệu Dương sẽ chuyển nhượng. Còn anh, đều luôn lựa chọn tiếp tục ở lại.

Triệu Dương là chúa cứu thế ở Lâm Hải. Nếu không phải nhờ Triệu Dương, thì Lâm Hải đã sớm im hơi lặng tiếng bị loại giữa dòng chảy thời gian sớm chiều khói lửa từ đời nảo đời nao rồi.

Tôi nhớ lần đầu tiên tôi viết về Triệu Dương, có viết một đoạn thế này:

"Triệu Dương giải nghệ.

Anh không biết là anh buông tay Lâm Hải rồi hay là Lâm Hải buông tay anh rồi.



Anh chỉ biết là, Lâm Hải đã không còn cần anh nữa.

Lâm Hải không trả nổi chi phí cho Tuyển thủ Ngôi sao, dù anh không nhận tiền lương đi nữa thì Lâm Hải cũng không gánh nổi sự kỳ vọng dành cho một tài khoản cấp thần.



Vô luận là Tuyển thủ Ngôi sao lớn tuổi như Triệu Dương, hay là tài khoản cấp thần Hải Vô Lượng, đã từng là biểu tượng của Lâm Hải, là Vinh Quang của Lâm Hải, hiện tại chỉ còn là gánh nặng.

Vì vậy Triệu Dương lựa chọn giải nghệ thôi.

“Tôi đã từng tồn tại trong Vinh Quang, cũng từng vì nó mà nỗ lực” Triệu Dương nói ở buổi họp báo.

“Tôi không hối hận.”



Triệu Dương xách ba lô rời Lâm Hải.

Hôm đó là một ngày trời quang nắng đẹp.

Cứu thế chủ của Lâm Hải, kết thúc cuộc hành trình của anh."

(Chú thích: trích đoạn từ "Tôi và ba cái tên của tôi")

Cứu thế chủ của Lâm Hải, kết thúc cuộc hành trình của anh.

Khi ấy, tôi bỗng dưng bị một câu văn tầm thường chẳng hoa mỹ gì như vậy làm cho xúc động vô vàn không kiềm được.

"Ít nhất tôi đã từng tồn tại trong Vinh Quang, từng vì nó mà nỗ lực."

Đây là nguyên văn câu nói Triệu Dương đã nói ngày anh giải nghệ. Đây là câu nói duy nhất tổng kết đời tuyển thủ đánh giải kiếm cơm của anh.

Tiếc nuối là có, nhưng tuyệt sẽ không hối hận. Cho anh một cơ hội khác, anh ấy vẫn sẽ chọn như thế.

Lựa chọn như vậy, không có gì tốt hết, cũng không có gì xấu hết.

Đổi một người khác thì không chừng sẽ là một cảnh ngộ hoàn toàn bất đồng. Nhưng mà, Triệu Dương chân chính phải là như thế.

Anh cố chấp, anh kiên định, anh từng ý khí dâng trào. Anh cũng là, một vị anh hùng.

Tôi vĩnh viễn! Yêu thích! Triệu Dương!!



Hoàn.


Note: Bài hát kia, link nghe click đây, cơ mà lời khuyên chân thành từ tui, là chỉ khi mọi người đã thân kinh bách chiến nghe quen vocaloid biến âm giả giọng hí kịch các thứ hãy vào nghe. Tại đây là fan tự làm, nên chất lượng không tốt lắm, âm nữ lên rất cao, bạn nào không quen thì khó nghe vào lắm.
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,956
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#4
Đây là bản chuyển ngữ, đã được sự đồng ý của tác giả, được thực hiện với mục đích phi thương mại.

Link gốc: 【赵杨生贺】一个关于赵杨的瞎哔-七月没梨

Tác giả: 七月没梨

Triệu Dương - 0228 Triệu Dương sinh nhật vui vẻ


Ngày mai hơi bận, nên hôm nay post sớm.

Bức này là tôi hẹn một vị lão sư vẽ cho, tài khoản lofter của lão sư tôi không biết, nên không đề tên được ha ha.

Trong Toàn Chức Cao Thủ, Triệu Dương lần đầu tiên được nhắc đến ở đợt Ngôi sao Tụ hội mùa tám. Nói đến Triệu Dương cầm khí công sư, “là một nghề có năng lực tổng thể khá mạnh, công phòng hợp nhất, vừa hỗ trợ vừa bùng nổ. Nói chung thì đây là một nghề khá dễ để bắt đầu.”

(Chú thích: trích đoạn chương 337, kéo lên ở phía trên tui đã có tổng hợp)

Nếu đây là nghề khá dễ để bắt đầu, thì tôi nghĩ số người chơi khí công sư tuyệt đối không ít đâu đúng không. Nhưng mà, khí công sư đỉnh cấp nhất đương thời trong Vinh Quang chính là Triệu Dương cùng Hải Vô Lượng của anh.

Ở một chiến đội hạng trung Lâm Hải (nguyên tác dùng cụm “đặt nửa chân vào Vòng chung kết”) chìm chìm nổi nổi hết bảy năm, vậy mà vấn được fan hâm mộ bỏ phiếu lọt vào vũ đài All-Stars.

Anh không hề có sự trợ lực của một chiến đội điều kiện sung túc, thậm chí chiến đội với anh mà nói là một sự liên lụy.

Trong nguyên tác Lâm Hải như thế nào nhỉ, không có chí khí lực lượng, bao nhiêu vấn đều lớn lớn nhỏ nhỏ có thể gặp thì đều gặp phải. Thật ra mà nói, Lâm Hải vốn là một chiến đội nhỏ, so với Khinh Tài còn kém sắc hơn.

Nhưng Lâm Hải, có một Triệu Dương.

Một tuyển thủ có thể gọi là kinh tài tuyệt diễm, ra mắt năm ba, dù cho đứng ở dưới ánh hào quang bức người của Ma Thuật Sư Vương Kiệt Hi đi nữa, anh vẫn không hoàn toàn bị che lấp.

Giống như ý nghĩa Tôn Tường với Việt Vân ban đầu, thì Triệu Dương cơ hồ có thể xưng là kỳ tích của Lâm Hải, một bước chuyển mình có thể giúp họ cá chép hóa rồng.

Có điều, anh ấy không có vận số tốt như Tôn Tường. Hay nói đúng hơn, anh không có lựa chọn như Tôn Tường.

Đáng quý nhất ở chỗ, Triệu Dương từ đó đến giờ không hề một lần chọn lựa rời khỏi Lâm Hải.

Tôi từng nghĩ rất nhiều về nguyên nhân vì sao Triệu Dương không rời Lâm Hải. Suy xét theo tình hình thực tế, có lẽ là những đội mạnh lúc đó không có vị trí át chủ bài thích hợp cho anh, còn nếu bỏ Lâm Hải gia nhập một đội yếu khác thì còn chẳng bằng ở lại Lâm Hải quách cho rồi.

Cuối cùng, tôi cất giấu chút tư tâm, đi đến kết luận rằng: Anh ấy không nguyện ý.

Không nguyện ý chính là không nguyện ý. Có lẽ là vì đồ ăn của đại thẩm nấu ăn ở căng tin Lâm Hải quá ngon; hay là vì, anh quá cố chấp, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm.

Rõ ràng đã đặt được nửa chân vào ngưỡng cửa rồi, không có đạo lý gì từ đây đến khi anh giải nghệ Lâm Hải không thể đặt chân vào Vòng chung kết một lần chứ!

Nào đâu, một lời sấm truyền.

Dù cho sự thật tàn khốc chính là như vậy đi chăng nữa, thiết nghĩ anh vẫn là chưa va phải tường đến đầu rơi máu chảy thì sẽ nào chịu quay đầu lại.

Tôi cho rằng, xem như chúng ta nói với hắn Lâm Hải không ổn, chú mày đến giây phút cuối cùng cũng không thể tiến vào Vòng chung kết được, thì anh ấy cũng không nhất định sẽ chuyển nhượng đi đâu.

Tuy rằng nguyên tác không bao giờ trực tiếp miêu tả Triệu Dương chính diện, nhưng tôi cảm thấy anh hẳn là một người vừa cố chấp vừa ương ngạnh cứng đầu như vậy đó.

Thiếu niên ý khí dâng trào sùng sục, dù cho Lâm Hải là một đội yếu thì mình cũng có thể quật khởi nó vác trên vai tiến về phía trước!

Anh ấy cự tuyệt mọi lời mời chào từ các chiến đội khác, cố thủ Lâm Hải của anh. Càng về sau, càng là tử thủ.

Hiện thực một lần lại một lần muốn đánh anh ngã quỵ. Năm này qua năm nọ đều không thể vào Vòng chung kết, luôn luôn là kém một tí nữa thôi. Lần nào cũng cho anh một chút hi vọng, để rồi lại ban anh thất vọng trở về.

Nhưng mà anh vẫn cứ khăng khăng cố chấp không nguyện ý chuyển gốc rễ. All-Stars không phải toàn bộ những thứ anh truy cầu. Cái anh muốn, là kéo Lâm Hải cùng đi theo mình.

—Nhưng, Lâm Hải không muốn đi theo.

Triệu Dương, tuyển thủ All-Stars, đệ nhất khí công sư, tiền đồ Vô Lượng.

Tình hình thực tế của Lâm Hải như thế nào, dù cho fan hâm mộ không nắm rõ, thì ông chủ giám đốc quản lý chắc chắn là biết. Bọn họ kỳ thực gốc rễ chỉ là hộ nhỏ mà thôi, không đủ sức cung phụng nổi nhân vật phong vân như Triệu Dương.

Có lẽ, mùa giải thứ ba thứ tư bọn họ cũng đã từng hòa chung một giấc mộng, mơ thấy Triệu Dương đem theo Lâm Hải vọt thẳng vào Vòng chung kết. Nhưng càng về sau này, nguy cơ trùng trùng hiện rõ, tình hình ngày càng bấp bênh hơn:

Lâm Hải, không ổn.

Song, Triệu Dương vẫn lợi hại như ngày xưa nhỉ. Mỗi năm đều lọt top All-Stars, mỗi năm fan hâm mộ đều kêu gào rách cổ xin anh hãy chuyển nhượng, mỗi năm những chiến đội khác đều ném một cành ô-liu cho anh, mỗi năm đều có vô số thứ trong tối ngoài sáng dụ dỗ Triệu Dương hãy chuyển nhượng.

Anh không chuyển.

Đáng tiếc, người khác không nghĩ giống vậy.

Ông chủ chiến đội nghĩ thế nào? Quản lý nghĩ thế nào? Lòng người giấu cách nhau một lớp da bụng, bọn họ không phải Triệu Dương, bọn họ là thương nhân.

Có lẽ họ cảm thấy Triệu Dương nói anh sẽ không rời đi chỉ là những lời khách sáo thôi chăng? Thật ra anh đã âm thầm tìm xong xuôi chốn về mới cho mình rồi?

Có khi nào... bắt đầu từ giây phút Triệu Dương bộc lộ ra tài năng hơn người của anh, thì bọn hắn đã cảm thấy Triệu Dương sớm muộn gì cũng sẽ chuyển nhượng rời đi nơi khác?

Trong nguyên tác nhiều lần nhắc đến chi tiết quần chúng tung tin vịt “Triệu Dương chuyển nhượng” rồi kia mà, dù rằng khi đó anh ấy còn chưa từng lộ diện chính thức nữa!

Tin vịt đồn thổi bay tứ tung như vậy, chiến đội sẽ thực sự ứng xử như họ phát ngôn “hoàn toàn không có chú ý đến dư luận, mọi chuyển vẫn ổn, song phương hợp tác vui vẻ” blah blah các thứ sáo rỗng đó không đây?

Mà, Triệu Dương giải nghệ, xem như là bằng chứng cho bọn họ thấy rõ: Anh sẽ không đi.

Anh thà tuẫn táng cùng Lâm Hải, chứ nhất quyết không chịu rời bỏ Lâm Hải đi!

Đoạn Triệu Dương rời đi, tôi đọc một lần khóc một lần.

Chiến đội quá nhỏ, không nuôi nổi Hải Vô Lượng. Điều đó có nghĩa là gì?

Nghĩa là, chiến đội chủ động buông tay Hải Vô Lượng, buông tay Triệu Dương. Trong khi người người nhà nhà cầu cạnh có được nhân vật và tuyển thủ lọt top All-Stars, thì bọn họ lại chẳng cần.

Hải Vô Lượng xẻ ra bán lẻ đi, Triệu Dương giải nghệ.

Đây là kết cục cuối cùng.

Đây là kết cục dành cho vị tuyển thủ Triệu Dương của Lâm Hải, kẻ đã từng một mực bất chấp cố thủ chiến đội hết kiếp chuyên nghiệp đời mình.

Hi vọng của Lâm Hải, biến thành gánh nặng của Lâm Hải.

Bọn họ không cần sự cố chấp của Triệu Dương. Họ chẳng thiết tha gì mong muốn vào Vòng chung kết, bởi năng lực họ không đủ. Bọn họ muốn đi một con đường bình thường, dành dụm tiết kiệm số tiền nuôi dưỡng nhân vật ngôi sao Hải Vô Lượng đem đi làm chuyện khác còn tốt hơn nhiều.

Vì vậy, bọn họ không cần Triệu Dương, không cần Hải Vô Lượng.

Thật ra, không có gì sai hết. Xét theo góc độ chiến đội, điều này không hề sai.

Người mới lên chức quản lí đã hạ quyết tâm muốn cho Lâm Hải thoát khỏi gánh nặng, quay về con đường đúng đắn một chiến đội nhỏ nên đi.

Lâm Hải quyết định chia tay với Triệu Dương, vì thế Triệu Dương bèn giải nghệ luôn.

(chương 1129, cre: Lá Mùa Thu)

Vậy, Triệu Dương bọn họ ném ở đâu rồi? Anh cự tuyệt hết toàn bộ những cành ô-liu gửi cho mình, cố thủ mãi tại một Lâm Hải nho nhỏ. Anh cho rằng anh là chúa cứu thế của Lâm Hải. Anh cho rằng anh có thể giúp Lâm Hải có một ngày nọ vào được Vòng chung kết chứ không phải cứ bị từ chối ngay ngưỡng cửa hoài, đến tư cách tranh giành quán quân còn không có như hiện nay.

Để rồi cuối cùng anh phát hiện ra rằng, ông chủ của anh, quản lý của anh, đồng đội của anh, toàn thể chiến đội từ trên xuống dưới, sau mỗi lần thất bại là họ lại mất đi chí tiến lên.

Bọn hắn không muốn vào Vòng chung kết, bọn hắn không muốn mơ mộng viễn vông cái giấc mộng mà chính họ không với nổi. Người khác, còn còn ai quan tâm người khác mơ gì chứ?

Triệu Dương được cho hay, hóa ra, đó giờ anh mới là gánh nặng kéo chân Lâm Hải.

Trong buổi họp báo tuyên bố giải nghệ, Triệu Dương khá bình thản. Thật ra cuộc đời đánh giải của anh ngoại trừ bất cập thì chẳng có gì đáng để nhìn lại. Cuối cùng, chính bản thân Triệu Dương cũng chỉ biết khái quát bảy năm nghề nghiệp của mình bằng một câu: “Ít nhất tôi đã từng tồn tại trong Vinh Quang, từng vì nó mà nỗ lực”. Thế rồi buổi họp báo kết thúc bằng những lời chúc, lời cảm ơn từ chiến đội Lâm Hải gửi đến Triệu Dương.

Lại thêm một tuyển thủ xuất sắc ra đi. Nhưng cũng như kiếp sống chuyên nghiệp của mình, sự ra đi của Triệu Dương chẳng gây nên bao nhiêu tiếng vọng, bởi việc anh giải nghệ gần như không ảnh hưởng gì đến tình hình Liên minh hiện nay cả. Điều mọi người quan tâm nhất vẫn luôn là kết cấu các đội đủ sức tranh cướp tổng quán quân. Chiến đội Lâm Hải xưa nay chưa bao giờ được gọi bằng cái tên đó.

(chương 1124, cre: Lá Mùa Thu)

Tôi mỗi lần đọc lại đoạn này đều sẽ rất buồn bã. Song cũng không thể nói thêm gì nữa, bởi sự thật vốn là như vậy. Triệu Dương có thiên phú, có fan ủng hộ, có năng lực, có ý chí, có... vậy thôi.

Chỉ có vậy thôi. Giãy dụa ở khu knock-out, thật ra cực khổ thua gì giãy dụa ở giải khiêu chiến chứ.

Lần đầu tiên tôi viết Triệu Dương là vào ngày 21 tháng 2 năm ngoái, trong “Vương quốc một người” có nhắc đến Dương Thông Điền Sâm và Triệu Dương. Khu bình luận có người tung hô Dương đội, tung hô Điền đội, tôi đùa đùa nói, vậy để tôi tung hô Triệu đội.

Đây là lần đầu tiên tôi đối diện nhìn thẳng vào Triệu Dương không đường trốn tránh, trước đó tôi chỉ có ấn tượng mơ hồ “người điều khiển trước kia của Hải Vô Lượng” mà thôi.

Sau đó đọc lại chính văn lần nữa, tìm thấy những đoạn viết về Triệu Dương, cảm xúc bỗng dâng trào mãnh liệt, liền bắt tay vào viết “Tôi và ba cái tên của tôi”. Sau này, một ngày sau sinh nhật Triệu Dương, tôi viết “Một giấc mộng” tặng sinh nhật cho anh.

Tôi thích Triệu Dương xuất phát từ sự bất bình khó nén, tôi thật sự rất không cam tâm. Mỗi lần đọc lại chính văn là mỗi lần sự không cam tâm này lại tích tụ thêm một chút.

Tôi yêu thích một nhân vật chưa từng được một lần miêu tả chính diện trong toàn truyện, đến cả tên của người ấy cũng bị typo gõ sai rất nhiều lần.

Có lẽ không có nhiều người thích anh đâu. Ha ha mỗi lần tôi viết về Triệu Dương đều có người hỏi tôi rằng, Triệu Dương là ai thế.

Trước khi tôi chấp bút đã từng đi hỏi bạn bè của tôi xem, nếu như tôi không viết thì có phải rằng sẽ không có ai đón mừng sinh nhật của Triệu Dương đúng không? Có lẽ tôi viết rồi đi chăng nữa thì cũng không có quá nhiều người sẽ thích Triệu Dương đâu, bởi dù sao thì miêu tả về anh trong nguyên tác ít đến đáng thương.

Nhưng mà, chậc nói thế nào nhỉ, mượn câu nói duy nhất của Triệu Dương trong chính văn để làm kết bài.

“Ít nhất tôi đã từng tồn tại trong Vinh Quang, từng vì nó mà nỗ lực”

Chú thích: Có thể hiểu câu này thành “Ít nhất tôi từng đến, từng nỗ lực”, cách giải thích đọc ở bài đầu tiên tui viết.


Hoàn.

____________________

Tâm sự người dịch:

_Nói một chút về cái tên Hải Vô Lượng.

Trong Toàn Chức Chi Danh (by Lá Mùa Thu) có nhắc đến nó xuất phát từ thành ngữ “đại hải vô lượng”, ý chỉ khí phách bao hàm nuốt trọn vạn vật, là một cái tên có phong thái rất hạo nhiên, rất chính khí.

Tui đi tra thêm một số ý nghĩa của biển, thứ nhất, đại hải tượng trưng cho lý tưởng. Thứ hai, bầu trời và biển lớn bao la đều có màu xanh lam, được cho là ý nghĩa của sự vĩnh hằng, bởi vì đó là sắc màu lạnh nhất. Thứ ba, sóng biển vô cùng vô tận, liên miên không dứt. Thứ tư, biển được cho là nơi bắt đầu, đại diện cho sự ổn định bất biến trước thách thức thời gian. Thứ năm, phong cảnh mỹ lệ, hào tráng hùng hồn, bao hàm thôn tính vạn vật vân vân...

Nếu bạn nằm trong số người theo thuyết âm mưu cho rằng tên thẻ tài khoản và tên nhân vật Hồ Điệp Lam đặt luôn chứa một ý nghĩa gì đó như tui, thì tén tèn.

_Bonus thêm tấm hình mùa 3, tuy hơi không liên quan, nhưng tui rất thích mùa 3, với cả hình về Triệu hiếm, được tấm xịn vậy đầy đủ bè đảng squad năm 3 của ổng mừng húm không kịp. :love:

Cre: Xillion

Thứ tự từ trái qua: Dương Vỹ, Triệu Dương, Vương Kiệt Hi, Dương Thông, Đặng Phục Thăng



Này là full size, vốn là chúc mừng sinh nhật Vương Kiệt Hi 0706, nhưng thôi đẹp thì mình cứ lụm, đằng nào Vương Triệu hai ổng cũng thân, sẽ không để bụng đâu =)))))

Triệu đội, không phụ hẹn xưa. Binh mã chưa động, lương thảo đi đầu. Hy vọng anh nhận quà sẽ vui vẻ.

Hôm nay, anh tên gì đây?
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,956
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#5
Phía trên ba bài cảm nhận rồi, tính đến nay là so bằng với một nhân vật hot luôn ấy. Chuyển sang một phong cách mới nào.

Đọc một fic của cùng tác giả này, viết về hệ liệt các người bảo vệ trông cửa chiến đội lâu năm, có của Lâm Hải. Ngày Triệu Dương giải nghệ, cậu chàng bảo vệ nhí nhắt còn nhỏ tuổi hơn Triệu Dương khóc lóc ầm ĩ, níu kéo anh ấy nói: “Anh là anh hùng của Lâm Hải chúng ta mà!”

Triệu Dường cười cay đắng, đáp lại: “Anh hùng mệt rồi.”

Sau đó, anh quay lưng đi.

Thể thao điện tử, gà cũng là cái tội.

Mỗi lần nhìn Lâm Hải, tui đều thấy cảm xúc hỗn độn. Thương và đồng cảm cho họ, bởi dù sao đây cũng là nơi Triệu Dương phấn đấu bảy năm trời, đồng thời, giận họ lại từ bỏ anh ấy, khiến anh thất vọng đến nỗi giải nghệ.

Bây giờ đọc mùa 10 cứ gặp tên Lâm Hải thành tích xếp 19 20 thua liên tục, cũng không biết nên có tâm tình gì. Đội yếu không dễ dàng, nhưng giá như khi đó... Lâm Hải còn một Triệu Dương sẵn sàng tuẫn táng cùng với mình.

Lần trước có một bức thư gửi Triệu Dương, vậy thì hôm nay tui lại tiếp tục viết thêm một bài nữa theo tư cách là fan Lâm Hải, lấy cảm hứng sau khi đọc một topic thảo luận bên trung “Yêu thích một đội yếu, thì phải làm sao đây?”

Đối với Lâm Hải mà nói, Triệu Dương đúng là một phép màu.

Từ năm thứ ba ra mắt, thực lực của Triệu Dương đã được công nhận rồi. Ngay từ giây phút đó, đã có vô số lời mời chào Triệu Dương nâng gót thơm tới chiến đội khác.

Khi đó, người người đều sôi sùng sục thảo luận xem anh sẽ đến đâu, phần đông đều nghĩ rằng anh sẽ chuyển đến Gia Thế, khi đó Ngô Tuyết Phong đã lớn tuổi sắp giải nghệ, ở đó còn có điều kiện tốt nhất thời bấy giờ.

Nhưng khi Tô Mộc Tranh ra mắt Gia Thế, Triệu Dương vẫn ở lại Lâm Hải.

Khi Vương Kiệt Hi ra mắt cùng năm đoạt quán quân, Triệu Dương vẫn còn ở Lâm Hải.

Vương Kiệt Hi lại tiếp tục đoạt quán quân, Triệu Dương như cũ vẫn ở lại Lâm Hải.

Vòng chung kết không xa phía trước, lại cứ cái khoảng cách không gần không xa chết tiệt đó. Vẫn cứ luôn thiếu một chút nữa thôi.

Vương Kiệt Hi cùng anh, hai người nổi bật nhất năm thứ ba - Khác nhau, như trời, và đất.

Mỗi năm Lâm Hải càng nát hơn năm trước, kinh tế có vấn đề, vốn lại rút ít đi một ít, nhân sự bất ổn hơn một ít, lời mời Triệu Dương chuyển nhượng ngược lại ngày càng nhiều.

Tôi thật sự không biết vì sao Triệu Dương không chuyển đi. Hỏi anh, anh cũng chỉ cười mà thôi.

Mỗi cuối năm kết thúc, tình hình Lâm Hải càng tệ hơn năm cũ, Triệu Dương vẫn ở đó.

Một mình anh vác không nổi Lâm Hải tiến về phía trước, anh biết. Một mình anh còn chấp trước với ước mơ, trong khi bọn hắn đều sớm đã buông tay từ sớm, anh cũng biết.

Nhưng đến ngày sống kiếp chuyên nghiệp của mình, anh vẫn lựa chọn ở lại Lâm Hải.

Đó, gọi là tuẫn đạo giả.

Thực lực rõ ràng rất khá, những lời mời xung quanh càng hấp dẫn hơn, điều kiện thi đấu đủ đầy sung túc. Nhưng chỉ vì cố chấp, Triệu Dương liền bỏ xuống hết thảy ở lại Lâm Hải.

Thực lực của Triệu Dương rất cao, đệ nhất khí công đâu phải danh hão? Anh trúng tuyển được All-Star hàng năm, đảm nhận chiếc ghế đội trưởng lẫn sức ép nặng nề khi làm con hạc giữa bầy gà gánh lên chiến đội Lâm Hải, anh vẫn ở lại nhận lấy sức nặng của chiến đội. Anh làm mọi thứ trong năng lực của mình để quật khởi toàn team vượt qua 7 mùa giải, chưa từng than vãn nửa câu.

Song thành tích Lâm Hải lại đáng thất vọng, Triệu Dương được cả giới Vinh Quang biết đến thành một tuyển thủ ngôi sao duy nhất không thể một lần đặt chân vào Vòng chung kết. Chiến đội anh hi sinh mọi thứ cho, lại trở thành vết dơ trên lý lịch của anh cho mọi người cười cợt. Bất kể như vậy, anh vẫn không nghỉ ngơi, không thể và cũng không muốn nghỉ ngơi. Bởi toàn bộ Lâm Hải đều nhờ vào một mình anh chống đỡ, nên anh không thể lùi về sau, không thể yếu đuối. Triệu Dương không giải nghệ sớm, càng không chuyển đội chạy trốn, bảy năm như một ngày, dâng hiến toàn bộ thanh xuân cho biển cả của anh.

Sau đó anh bị chính chiến đội mẹ mà anh dốc hết ruột gan xua đuổi ghét bỏ, trơ mắt nhìn tấm thẻ tài khoản tâm huyết bao nhiêu năm xẻ lẻ bán lại, Triệu Dương tuyệt nhiên vẫn không kêu ca một câu, nên tới thì sẽ tới, chẳng ai biết trong lòng anh nghĩ thế nào lại trong buổi họp báo lại nói ra một câu: “Ít nhất tôi đã từng tồn tại trong Vinh Quang, từng vì nó mà nỗ lực”.

Rồi sau đó, đi mất.

Đó là khúc ca Vinh Quang nhất anh dành trọn cả sức người bảy năm dang dở để cất lên, nỗ lực cất đến khàn giọng, lại phải ảm đạm lui sân.

Chiến đội không cần anh nữa, vậy thì anh liền rời đi.

Nên mặc cho câu lạc bộ e dè nghi kỵ, mặc ngoại giới bao lần ngờ vực khó hiểu, Triệu Dương tới tận ngày cuối sự nghiệp này vẫn chôn thân ở cái chiến đội nghèo nàn cũ nát này.

Tới trước ngày anh giải nghệ thì anh vẫn liều mình xông pha trận mạc như thời trai trẻ năm nào, cứ như thể bảy năm thời gian chưa từng hằn bất kỳ vết thương nào lên trái tim anh vậy.

Cứ như thể, anh vẫn mang giấc mộng năm xưa.

Cứ như thể, Lâm Hải vẫn còn cần anh gánh vác.

Triệu Dương có thực lực cá nhân được cả giới Vinh Quang công nhận, và một chiến đội kém cỏi cũng được cả giới Vinh Quang công nhận. Khi mới chập chững go pro, Triệu Dương vốn cũng chẳng tính trước được vai diễn anh hùng bi kịch kéo dài 7 năm của mình, song dù biết, anh hẳn vẫn sẽ chọn Lâm Hải. Bởi chính anh ngó lơ Gia Thế, chiến đội nặng ký nhất đoạt quán quân, đương nhiên anh cũng phải lường trước được những khó nhọc khi ở Lâm Hải. Mùa giải thứ 3, điều đó không ngăn anh chọn Lâm Hải. Mùa giải thứ 10, điều đó cũng không ngăn anh yêu Lâm Hải.

Chỉ đơn thuần là bởi vì anh chính là một người như vậy. Triệu Dương luôn có nhiều đường lui nhánh rẽ triển vọng hơn, nhưng anh đều quyết định dọc theo vách núi lúc trước chính anh lựa chọn, gian nan tiến về phía trước.

Cuối cùng, tuẫn táng xuống biển sâu.

“Tôi biết phía trước là tử lộ. Tôi biết ngã xuống là huyền nhai.

Nhưng chỉ cần Lâm Hải không buông tay tôi, thì tôi tuyệt đối không buông tay Lâm Hải.”

Anh đi rồi, Lâm Hải cũng rơi xuống hải vực theo.

Không biết bọn họ có từng hối hận không? Ít nhất có anh có Hải Vô Lượng ở đó, tuy chi phí chi trả đôn cao, nhưng chiến đội vẫn còn trong Liên minh, còn có một vị thế không tệ, nào đến nỗi knock-out long đong như bây giờ.

Hải Vô Lượng đổi người điều khiển, phong cách mới hoàn toàn, dần dần tạo được chỗ đứng cho riêng mình, bước lên con đường phong thần.

Lâm Hải không còn, Hải Vô Lượng trước đây cũng không còn nữa, một chút dấu ấn của anh tại Liên minh xem chừng đều bị xoá sạch.

Đến lúc đó, hậu thế có từng nhớ ngươi thao tác đầu tiên của Hải Vô Lượng là ai không?

Hay là nói, còn ai sẽ nhớ về Triệu Dương anh không nhỉ?

Có đó, còn tui. Cũng không biết anh có đọc được không, chỉ là muốn nói, thời gian xoá nhoà đi cảm giác tồn tại của anh, nhưng không bao giờ có thể chân chính xoá đi sự tồn tại của anh được.

Có đội mạnh thì sẽ có đội yếu, có người đoạt quán thì sẽ có người knock-out, mỗi năm đều có những chuyện như thế, vui buồn ly hợp bi an đấu đá giải tán...

Thiếu bất kỳ đội nào thì Liên minh sẽ không còn là Liên minh. Mỗi một vị tuyển thủ đều xứng đáng dành sự tôn trọng.

Tất cả các chiến đội và tuyển thủ từng xuất hiện, tôi kính các vị anh hùng!
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,956
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#6
Vô tình được nhắc hôm nay là sinh nhật Triệu Dương theo giờ Trung, bèn viết cho anh đôi dòng theo giờ Mỹ (?)

Nguồn lực kinh tế của chiến đội Lâm Hải có hạn, con đường hái sao quá xa xôi với họ. Sự thật chứng minh họ gánh không nổi. Bán Hải Vô Lượng là quyết tâm đi theo con đường bình thường, thể hiện rõ nỗ lực muốn tăng thực lực tập thể của họ. Hi vọng thì đẹp, nhưng thực tế sao tàn khốc! Kết quả trước mắt cho thấy họ đang đi về phía thất bại. Lượt đấu thứ 14 Lâm Hải thua con ngựa đau cùng tàu với mình là Minh Thanh, ôm tổng điểm 23 đứng bét toàn Liên minh.
Hồi xưa tui từng hờn Lâm Hải một thời gian vì từ bỏ Triệu Dương, giờ thì hết rồi, chỉ thấy tội cho Lâm Hải. Không thể oán trách họ buông tay Triệu Dương là sai, vì một nhân vật và tuyển thủ hạng sao với tình hình kinh doanh tệ lậu của Lâm Hải đúng cảnh “bỏ thì thương vương thì tội”. Nhưng sau khi bye bye Triệu Dương rồi thì Lâm Hải càng rơi thẳng một đường xuống hố knock out khỏi ngóc dậy. Họ từ bỏ ngôi sao sáng nhất của mình, thì lấy gì mà hái sao trời?

Lâm Hải = gặp biển, nên họ lao thẳng một đường chìm xuống đáy biển. (thiệt không troll)

"Trường hợp của chú em khác, anh nhớ chú em ban đầu xuất thân từ trại huấn luyện Lam Vũ, lúc đó đang chơi khí công sư đúng chứ?" Diệp Tu nói.

"Đệt, vụ này anh cũng biết nữa hả?" Phương Duệ hốt hền.

"Xưa nay Gia Thế rất quan tâm đến khí công sư." Diệp Tu nói.

"Ờ tui cũng nghe nói vậy. Nghe nhiều người nói hồi mùa giải thứ tư, nếu mấy anh hốt được tân binh xuất sắc Triệu Dương về, có khi Liên minh hiện nay đã khác lắm rồi." Phương Duệ nói.
Triệu Dương với biểu hiện xuất sắc mùa ra mắt từng được Gia Thế chào mời hồi mùa 3 khi Ngô Tuyết Phong sắp rời đội, nhưng anh từ chối. Không biết nên gọi Triệu Dương là ý chí kiên định hay nghé con không sợ cọp, ít ai dám từ chối Gia Thế 3 quán quân để tự chèo chống một chiến đội tôm tép nhỏ bé. Đến hết mùa 9, Gia Thế bị knock-out, Lâm Hải buông tay Triệu Dương. Đến hết mùa 10, Gia Thế tôm tép trở về Liên minh, còn Lâm Hải tôm tép bị knock-out. Đúng là vật đổi sao dời.

Đánh vào vòng chung kết và tranh đoạt tổng quán quân là truy cầu của bất kì tuyển thủ chuyên nghiệp nào. Nhưng đối với các tuyển thủ chơi khí công sư mà nói, tình trạng trước mắt không quá sáng sủa. Tính luôn cả Triệu Dương có đẳng cấp minh tinh, hầu hết bọn họ đều đang phục vụ cho các đội yếu không đủ sức vào vòng chung kết. Trong các đội mạnh thì lại không có slot cho khí công sư. Triệu Dương hì hục cày cuốc bạc mặt suốt bảy năm ở Lâm Hải, tuy một phần là do anh ta muốn thế, nhưng cũng tồn tại nguyên nhân đáng kể là không có lựa chọn tốt hơn.
Bởi bản chất linh hoạt, khí công sư là một nghề dễ bắt đầu, nhưng đánh càng lên cao càng khó. Và hoạ vô đơn chí, tình hình càng căng đét hơn nữa cho các tuyển thủ khí công sư là tình trạng thừa thầy thiếu cháo hiện nay trong giới. Triệu Dương có trình giỏi hơn Tống Hiểu, nhưng chắc vì anh quá hoàn hảo không có khuyết điểm nên Lam Vũ không chấm anh (khụ…) Triệu Dương đã sinh tồn trong một Liên minh đang ngày càng bóp chết đường sống cho khí công sư tận 7 năm trời với chiến đội nhỏ yếu anh chọn trong hoàn cảnh như vậy đó.


Đặc trưng con người Phương Duệ là gì?

Nếu hỏi một trăm người chơi Vinh Quang, chắc chắn họ sẽ không cần nghĩ ngợi, đưa ra cùng một câu trả lời: Zâm.

Câu trả lời này không sai, nhưng dĩ nhiên các phân tích chuyên môn sẽ không chỉ dừng ở đó. Đã gọi là chuyên gia, họ sẽ nghiên cứu nhiều phương diện kỹ thuật để đạt đến một kết luận: Đấu pháp đạo tặc dùng cho khí công sư, Phương Duệ tương thích 100%, người khác thì miễn.

Trong số những người tán thành nghiên cứu trên có cả cựu tuyển thủ khí công sư hạng sao Triệu Dương. Dù đã giải nghệ, Triệu Dương vẫn không quay lưng hoàn toàn với Vinh Quang, phóng viên quen thân rất dễ tìm đến anh để phỏng vấn cách nhìn. Triệu Dương cho rằng bản thân mình cũng chẳng thể đánh được khí công sư theo phong cách đặc biệt của Phương Duệ. Đó thật sự là một đấu pháp sinh ra từ bản chất con người.
Trừ trường hợp đặc biệt Diệp Tu, Nguỵ Sâm, Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình giải nghệ rồi quay lại, có lẽ Triệu Dương là một trong số những tuyển thủ hiếm hoi được miêu tả vẫn dính dáng đến Vinh Quang sau khi giải nghệ thay vì bặt vô âm tín như Phương Sĩ Khiêm, Đặng Phục Thăng hay các đại thần viễn cổ. Khác với Lý Nghệ Bác của Bá Đồ làm bình luận viên, hay Trương Ích Vỹ của Luân Hồi làm huấn luyện viên, hay như Đông Lâm làm bộ phận kỹ thuật ở Luân Hồi, thì Triệu Dương dường như không làm công việc liên quan đến Vinh Quang, ít nhất thì truyện không miêu tả.

Song Triệu Dương vẫn tiếp tục theo dõi theo và ”tồn tại trong Vinh Quang” như anh từng nói trong buổi họp báo giải nghệ theo cách của riêng mình. Anh từng được mời phỏng vấn để bình luận về cách Phương Duệ cầm Hải Vô Lượng chơi zâm, cũng như việc mở ra một trường phái khí công sư gây tranh cãi của Phương Duệ.

Nội tâm Triệu đội be like: dm ku Duệ cầm acc của bố làm trò con bò gì đấy nhóc? Giỡn thôi chứ Triệu đội hiền khô à, chắc không chửi hoặc chửi có văn hoá hơn tui =)))

Mừng sinh nhật Triệu Dương, mong anh tiếp tục sống trong Vinh Quang như anh hằng mong.
 

Bình luận bằng Facebook