Đây là bản chuyển ngữ, được thực hiện với mục đích phi thương mại. Tựa đề do người dịch tự đặt. Tất cả các chú thích, minh họa và trích dẫn đều là của người dịch tự thêm vào.
———
Dẫn:
Thường nhắc Vi Thảo, người ta chỉ nói đến Vương Kiệt Hi, hoạ may chăng là nhắc thêm Cao Anh Kiệt. Nào biết, chiến đội quán quân, chưa bao giờ là chiến đội một người, đơn điệu một nghề ma đạo học giả thôi đâu.
“Không gì cản nổi Vương Bất Lưu Hành nâng cả Vi Thảo trên vai, bay về phía trước.”
Thế nhân bảo Vi Thảo đều do một mình Vương Kiệt Hi đảm trách, có thật vậy chăng?
Vương Bất Lưu Hành nâng cả Vi Thảo trên vai, vậy tán cây nào đã đỡ nâng Vương Bất Lưu Hành bay lên đây?
Đế chế chỉ một Vương, không thần không tướng, há có thể vững bền đến ngày này.
———
Khuyến cáo: Trích có hơi nhiều, vì vốn muốn lưu lại những khoảnh khắc ấn tượng của nhân vật trong lòng tui toàn bộ ghi ra hết, có thể làm tài liệu về sau cho ai cần. Nếu mọi người đã nhớ chi tiết đó rồi thì không cần mở spoiler đọc hết, lướt qua xem đại khái nắm ý là được, như vậy đọc sẽ không bị mất trớn. Còn nếu có cơ hội thì cứ đọc qua một lần, bởi dẫn chứng support luận điểm nhất luôn luôn là chính văn.
Nguồn bài: douban
"Trung thần lương tướng, tận sức đến thế là cùng."
Họ là ba viên đại tướng của Vi Thảo.
Tính cách mỗi người đều có đặc điểm thu hút riêng, nên nếu để tôi viết riêng thì bài sẽ khá dài. Vậy nên đành gộp bọn họ lại chung với nhau, tùy ý tản mạn một chút vậy.
Trận đấu chuyên nghiệp đầu tiên ra mắt độc giả trong Toàn Chức Cao Thủ, chính là trận Ba Lẻ Một đối chiến Gia Thế.
Vì thế, nên ấn tượng về Hứa Bân lưu lại trong mắt tất cả mọi người, sợ rằng chính là sự uất ức bất lực tột độ của đối thủ giao chiến với anh, cùng với sự hèn nhát chơi nhây của anh ─ những thứ mà khán giả thường chứng kiến trong những trận có Hứa Bân góp mặt suốt mấy năm qua ─ đúng không nè?
Đã vậy, hai người Phan Lâm và Lý Nghệ Bác còn đang ngoài sáng trong tối trào phúng cái danh hiệu “Vua Dây Dưa Hứa Bân” để miêu tả anh.
Mà ban đầu lúc mới vào truyện đó, thì thế giới quan và nhận thức của các độc giả về giới Vinh Quang còn chưa hình thành đầy đủ, nên chưa tự ý thức được tốt xấu gì nhiều. Bởi vậy, độc giả chỉ nhìn thấy một điều: Mặc dù đã cố gắng che giấu ngữ khí cảm xúc mình, nhưng chúng ta cũng có thể cảm nhận được các khán giả xem trận và các MC bình luận viên đều không thích cách đánh dây dưa này lắm.
Nghĩ thử mà xem, đặc điểm đánh của anh ấy, chính là “dây dưa”. Như vậy thì thiết nghĩ sẽ không có nhiều những pha va chạm uýnh nhau đặc sắc, bùm chíu hiệu ứng âm thanh ánh sáng như đi show lòe loẹt được cho khán giả mãn nhãn được. Trong trận đoàn đội, thì Hứa Bân lại tiếp tục áp đặc điểm này phát huy trong trận trận, kiên trì quấn lấy Nhất Diệp Chi Thu của Tôn Tường không buông.
Cuối cùng, Ba Lẻ Một thắng trận.
Trong mắt của Diệp Tu, vấn đề nằm ở khâu ý thức phối hợp của Tôn Tường kém, Nhất Diệp Chi Thu tách rời đoàn đội nên mới dẫn đến kết quả bại cuộc tất yếu. Nhưng còn, trong mắt số đông những người chơi thường không có trình độ chiến thuật chuẩn chuyên nghiệp ─Thì trận này không phải là đánh thắng, mà là “dây dưa” đến thắng.
Kiểu chiến thắng giống như vậy, trừ việc không có tính thẩm mỹ sướng mắt cho người xem, còn bất giác khiến người ta đồng cảm giùm bên thất bại nữa.
Nếu như mọi người thực sự chỉ vì điều này mà đánh giá thấp lối đánh của Hứa Bân, vội vàng kết luận rằng anh không đủ trình không đủ giỏi, hay nghĩ lối đánh của anh hoàn toàn chán phèo, chẳng có thể hiện chút gì trình độ thần thánh của tuyển thủ chuyên nghiệp, toàn là dựa vào dây dưa không thôi vân vân…
Như vậy, thật sự là đã quá xem thường anh ấy, quá xem thường Vinh Quang rồi.
Diệp Tu từng nhận xét Hứa Bân là kỵ sĩ giỏi nhất Liên minh, dù rằng ấn tượng Ba Lẻ Một lưu lại trong mắt số đông không lấp lánh nổi bật gì lắm cho cam. May thay, sau khi Đặng Phục Thăng giải nghệ, thì slot kỵ sĩ tại Vi Thảo cuối cùng cũng có thể tìm được chốn về tốt hơn, để vị trí ấy có thể tự do phát huy đầy đủ thực lực “đệ nhất kỵ sĩ” của nó rồi.
Thông qua Hứa Bân, khiến tôi cuối cùng cũng nhận ra và tin tưởng vào một chân lý ─ Là vàng, ắt sẽ sáng.
Sớm muộn gì, cũng sẽ có người phát hiện ra ánh sáng thực sự của mình, nhà nhà tranh cướp. Tự trên thân tất tỏa ra ánh hào quang chói mắt hút người, mang tên “thực lực”.
Thông qua Hứa Bân, cũng khiến tôi sâu sắc lĩnh ngộ được rằng: Không phải cứ xông pha phăm phăm chính diện cường công ra vẻ ta đây anh hùng, thì mới là anh hùng thật sự. Không phải tất cả mọi thắng lợi, đều cứ phải dốc sạch bầu nhiệt huyết tình cảm mãnh liệt tuôn trào và xung phong thẳng tắp hùng dũng mới có thể giành về.
Nói cho cùng, vô luận là phong cách thế nào, cuối cùng chẳng phải đều vì mục tiêu duy nhất là gặt hái thắng lợi hay sao?
Như Hứa Bân, vẫn là anh hùng.
Như Ba Lẻ Một, vẫn là thắng lợi.
Hay nói đúng hơn là, như Vi Thảo bây giờ, vẫn là thắng lợi!
Tuyển thủ ra mắt năm bảy, đều là những thiên tài vừa trẻ tuổi vừa tài năng, mỗi người đều có sở trường sở đoản cho riêng mình.
Chú thích: năm bảy gồm Tôn Tường (Việt Vân), Đường Hạo (Bách Hoa), Lưu Tiểu Biệt (Vi Thảo), Trâu Viễn (Bách Hoa), Chu Diệp Bách (Vi Thảo), Viên Bách Thanh (Vi Thảo), Dương Hạo Hiên (Hư Không), Từ Cảnh Hi (Lam Vũ), Vương Trạch (Gia Thế), Liễu Phi (Vi Thảo), Lý Hoa (Yên Vũ), Lâm Phong (Lam Vũ).
Có lẽ là vì nguyên nhân chọn nghề nghiệp để chơi, nên Viên Bách Thanh là người có ý thức đoàn đội nhất trong số đó.
Trong lúc tất cả mọi người đều cảm thấy, sau Phương Sĩ Khiêm thì trên đời này không còn cao thủ trị liệu có thể chơi hai phong cách công lẫn phòng nữa, thì Viên Bách Thanh có thể bất động thanh sắc dọa mọi người hết hồn luôn!
Chỉ riêng việc này, tôi thập phần coi trọng con đường tương lai phía trước của hắn.
Mấy hôm trước, tôi vô tình lướt weibo thấy một cái meme đùa rằng, “Mùa bảy có bốn chú trâu”, ý chỉ bốn bạn trẻ (trâu) hay khiêu khích thách thức tiền bối bằng các phương thức khác nhau.
Viên Bách Thanh dù rằng khiêu khích Diệp Tu, nhưng trường hợp của hắn hoàn toàn khác với ba người còn lại. Hắn giống với Hoàng Thiếu Thiên Trương Giai Lạc hay bị Diệp Tu khi dễ bắt nạt ngược lại ấy, mới đó đã xù cả đống lông lên luôn rồi kìa.
Đại đa số những tân binh thế hệ mới đều khoác lên mình nhuệ khí hừng hực không thể cản của người trẻ tuổi, luôn yêu chuộng phong cách xông xáo sôi nổi tự mình trấn áp một phương. Hòa thuận được với những tiền bối thế hệ trước như Viên Bách Thanh cũng khá hiếm thấy, thật sự rất tuyệt vời.
Vì thế, hảo cảm của tôi với hắn lại tăng thêm một tầng.
Bởi từ việc này có thể nói lên rằng, hắn quả thực là một tuyển thủ thích hợp đánh đoàn đội. Trên người hắn có nhiều ưu điểm mà Tôn Tường và Đường Hạo không có.
Mà những đặc điểm này, đều là những phẩm chất bắt buộc phải có của một người cầm nghề trị liệu.
Đất diễn cho hắn cũng không nhiều lắm, nên cũng khó phân tích sâu thêm gì được.
Có điều, một tuyển thủ như hắn ─ không kiêu ngạo không nóng nảy, nhuệ khí ôn hòa, tính cách hiền lành, có cái nhìn đại cục tốt, hơn nữa còn chơi được song trị liệu mục sư và thiên sứ thủ hộ ─ thì đường tương lai phía trước của hắn thật sự rất khiến người ta trông chờ!
Tôi nghĩ rằng, Viên Bách Thanh sẽ không khiến chúng ta thất vọng đâu.
———
Dẫn:
Thường nhắc Vi Thảo, người ta chỉ nói đến Vương Kiệt Hi, hoạ may chăng là nhắc thêm Cao Anh Kiệt. Nào biết, chiến đội quán quân, chưa bao giờ là chiến đội một người, đơn điệu một nghề ma đạo học giả thôi đâu.
“Không gì cản nổi Vương Bất Lưu Hành nâng cả Vi Thảo trên vai, bay về phía trước.”
Thế nhân bảo Vi Thảo đều do một mình Vương Kiệt Hi đảm trách, có thật vậy chăng?
Vương Bất Lưu Hành nâng cả Vi Thảo trên vai, vậy tán cây nào đã đỡ nâng Vương Bất Lưu Hành bay lên đây?
Đế chế chỉ một Vương, không thần không tướng, há có thể vững bền đến ngày này.
———
Khuyến cáo: Trích có hơi nhiều, vì vốn muốn lưu lại những khoảnh khắc ấn tượng của nhân vật trong lòng tui toàn bộ ghi ra hết, có thể làm tài liệu về sau cho ai cần. Nếu mọi người đã nhớ chi tiết đó rồi thì không cần mở spoiler đọc hết, lướt qua xem đại khái nắm ý là được, như vậy đọc sẽ không bị mất trớn. Còn nếu có cơ hội thì cứ đọc qua một lần, bởi dẫn chứng support luận điểm nhất luôn luôn là chính văn.
Nguồn bài: douban
Hứa Bân, Lưu Tiểu Biệt, Viên Bách Thanh - Đại thụ chống trời
"Trung thần lương tướng, tận sức đến thế là cùng."
Trận Hưng Hân Vi Thảo lượt về mùa 10 vòng bảng, Vương Kiệt Hi bị Hưng Hân focus chết.
"Chưa đánh xong mà!"
Trên màn hình lớn, kênh đoàn đội Vi Thảo đột nhiên xuất hiện một dòng chat.
Khoảnh khắc Mộc Ân bị Quân Mạc Tiếu húc văng, Cao Anh Kiệt gần như là người đầu tiên thức tỉnh. Cậu nhận ra một điều: Chỉ mới đội trưởng bị giết thôi, chứ trận đấu còn lâu mới đánh xong.
Nhìn đi, Vương Bất Lưu Hành chết trận, Vi Thảo vẫn còn Hứa Bân, Cao Anh Kiệt, Lưu Tiểu Biệt và Viên Bách Thanh sống khỏe, sống tốt. Người thứ sáu, Lương Phương cũng đang tự động vào sân.
Mà bên Hưng Hân đã lên bảng hai tướng, người thứ sáu Kiều Nhất Phàm đang chạy đến chiến trường. Trước mắt Cao Anh Kiệt lúc này, chỉ có ba người Diệp Tu, Tô Mộc Tranh và An Văn Dật.
Đội trưởng không còn, nhưng Vi Thảo có ưu thế nhân số rõ rệt. Sao mình có thể đứng đờ ra nhìn? Trông Hưng Hân kìa, đang ở thế yếu nhưng lại bình tĩnh hơn nhiều. Quân Mạc Tiếu cứu Tay Nhỏ Lạnh Giá về, Mộc Vũ Tranh Phong chạy đến tập trung với họ, trên đường còn oanh tạc mục sư Đông Trùng Hạ Thảo.
Giờ đang là bốn đánh ba, Vi Thảo chúng ta chiếm lợi thế!
Cao Anh Kiệt không ngừng tự nhủ.
Nhưng phải làm thế nào bây giờ?
Tự nhủ xong, cậu lại tự vấn bản thân.
Mình nên bố trí lại các bước chiến thuật sắp tới, hay thế nào?
Cao Anh Kiệt biết chiến đội rất kỳ vọng ở mình, biết tương lai mà đội trưởng muốn cậu gánh lên vai có hình hài ra sao. Cậu vì đó mà luôn nỗ lực, nhưng khi thời khắc ấy đột ngột giáng xuống đầu, cậu lại vô cùng luống cuống. Chat được một câu "chưa đánh xong mà", cậu không biết nên làm gì kế tiếp.
Không thể thế được!
Dù mình chỉ là một đội viên bình thường, cũng không thể hoang mang thế được. Phải làm gì đó!
Phải gánh lấy tương lai Vi Thảo!
Lời đội trưởng vang vọng bên tai, nhưng mình bây giờ không những không gánh nổi trọng trách lớn lao đó, mà còn chẳng hề làm tốt việc một đội viên bình thường nên làm.
"Sau cái chết của Vương Bất Lưu Hành, sĩ khí Vi Thảo dao động mạnh." Phan Lâm cũng đã nhìn ra dàn tuyển thủ Vi Thảo đang lúng túng. Vương Bất Lưu Hành vừa rời trận, họ liền ngơ ngác, hoảng hốt như một đàn gà lạc mẹ.
Vi Thảo sở hữu ưu thế nhân số, đối thủ ở ngay trước mặt, nhưng người lấy lại tinh thần đầu tiên là Hưng Hân, người tấn công trước cũng là Hưng Hân.
"Không lẽ Vi Thảo để thua luôn?" Thái độ khác biệt giữa hai đội khiến Phan Lâm tròn mắt, khó thể tin rằng Vi Thảo đang chiếm ưu thế.
"Không phải tất cả đều vậy." Lý Nghệ Bác đột nhiên nói.
"Cái gì?" Phan Lâm chưa hiểu.
"Hứa Bân!" Nguyễn Thành kêu lên.
Vương Kiệt Hi bị Hưng Hân tiễn chân là điều rất bất ngờ, thậm chí hết hồn đối với Nguyễn Thành. Tuy nhiên, Hưng Hân cũng vì thế mà trả giá cực lớn. Lấy hai đổi một, giết át chủ bài đội bạn, tự đẩy chính mình vào thế bất lợi về nhân số. Pha đánh đổi này xem ra lợi bất cập hại.
Thế rồi Nguyễn Thành phát hiện, mình đã nhận định sai.
Phản ứng của tất cả người Vi Thảo, từ khán giả trên khán đài, đến tuyển thủ ngoài trận, đến tuyển thủ trong trận đều như nhau. Y sâu sắc cảm nhận được rằng, ba chữ Vương Kiệt Hi trong lòng người Vi Thảo không chỉ đơn giản là một tuyển thủ át chủ bài bình thường.
Anh là trái tim, là gốc rễ, là niềm hi vọng, là lòng tin của chiến đội này. Mọi nguồn gốc tạo nên sức mạnh cho một chiến đội khi vào trận, tất cả gần như chỉ mình Vương Kiệt Hi mang đến cho Vi Thảo.
Nhưng giờ đây, anh ngã xuống rồi.
Cái anh để lại cho các tuyển thủ trên sân, là kinh hoàng, là hoảng loạn, là ngơ ngác, là căng thẳng.
Song, vẫn có một người ngoại lệ.
Đó là Hứa Bân.
Mùa giải thứ sáu ra mắt Liên minh, mùa giải thứ chín chuyển nhượng từ Ba Lẻ Một đến Vi Thảo theo hình thức trao đổi, tính đến hôm nay, Hứa Bân đã phục vụ Vi Thảo được một năm rưỡi. Vi Thảo cho hắn rất nhiều bước tiến lớn lao. Hắn lọt top Ngôi Sao, trở thành đệ nhất kị sĩ Vinh Quang.
Hứa Bân hòa mình vào Vi Thảo rất nhanh. Có điều, hắn vẫn đến bằng phương thức chuyển nhượng chứ không phải sinh ra từ Vi Thảo như dàn tuyển thủ hiện tại. Sự dựa dẫm Vương Kiệt Hi ở hắn không lớn như họ.
Khi Vương Bất Lưu Hành ngã gục, hắn cũng hoảng hồn lắm, nhưng không vì thế mà mất bình tĩnh hay dừng mọi hành động đang làm.
Xử lý xong Hàn Yên Nhu, hắn đang chuẩn bị tấn công người kế tiếp. Bất ngờ thay, tất cả đồng đội bỗng đứng sững ra hết.
Hứa Bân vốn định phối hợp với Cao Anh Kiệt xử lý Tay Nhỏ Lạnh Giá. Chỉ cần hốt xong trị liệu Hưng Hân, chuyện lớn ắt sẽ thành. Ai ngờ Hưng Hân còn nhanh hơn, Quân Mạc Tiếu lao đầu về cứu viện, Mộc Vũ Tranh Phong cũng chạy qua tập hợp. Nhưng Hứa Bân không kinh ngạc với điều đó bằng việc Mộc Ân dễ dàng bị Quân Mạc Tiếu húc văng.
Đang xông lên, Độc Hoạt chỉ đành khựng lại. Thấy dòng chat từ Cao Anh Kiệt trên kênh đoàn đội, hắn cứ ngỡ cậu sẽ bố trí chiến thuật lại hay gì. Dù chỉ mới đến Vi Thảo một năm rưỡi và giữ chức đội phó, Hứa Bân đã nhìn ra rằng, chức đội trưởng Vi Thảo tương lai sẽ thuộc về Cao Anh Kiệt. Khi Vương Kiệt Hi giải nghệ, Cao Anh Kiệt chắc chắn sẽ thừa kế Vương Bất Lưu Hành, trở thành người tiếp tục thống lĩnh Vi Thảo trên con đường chinh chiến không ngừng nghỉ. Còn Hứa Bân hắn, mãi về sau vẫn sẽ là trợ thủ cho người đội trưởng này.
Hứa Bân không có tham vọng lớn lao. Hắn rất biết chấp nhận. Cũng như trong trận, nếu Vương Kiệt Hi bị giết, Cao Anh Kiệt tiếp nhận vai trò lãnh đạo, hắn vẫn sẽ là đội phó, là người kị sĩ che chắn, đỡ đần cho át chủ bài thế hệ kế tiếp.
Ấy thế nhưng, Cao Anh Kiệt mà hắn ngỡ đã cầm lên lá cờ thống lĩnh chỉ chat một câu "chưa đánh xong đâu mà", rồi chẳng rục rịch gì nữa. Ngược lại, ba người Hưng Hân cực kỳ quyết đoán, vùng thoát khỏi chiến trường thảm khốc và bắt đầu tấn công ngược Vi Thảo họ.
Ầm! Ầm!
Đạn pháo lại đến từ Mộc Vũ Tranh Phong.
Cao Anh Kiệt dù đang lúng túng, bản năng tuyển thủ chuyên nghiệp vẫn giúp cậu né tránh khi thấy pháo bay đến mặt. Lưu Tiểu Biệt và Viên Bách Thanh cũng dần tỉnh táo khi thấy hỏa lực dồn xuống đầu mình.
Họ nhìn lại cục diện trước mắt.
Ưu thế vẫn thuộc về mình cơ mà.
Họ dễ dàng nhận ra điều đó, nhưng rồi sao nữa? Phải đánh tiếp thế nào?
Mọi người cùng đưa ánh mắt về phía Mộc Ân. Át chủ bài Vi Thảo luôn là ma đạo học giả. Chiến thuật Vi Thảo sẽ luôn xoay quanh ma đạo học giả, nhân vật chính sẽ dẫn dắt cả đội.
Vi Thảo trước kia chỉ có duy nhất một Vương Bất Lưu Hành. Anh rất đáng tin cậy, anh mãi dẫn dắt mọi người theo sau mình trên chiến trường. Hôm nay, Vi Thảo đã có thêm một Mộc Ân. Đội hình song ma đạo học giả đem đến cho họ cảm giác như an toàn gấp đôi, nhưng ai cũng biết, đây là giai đoạn chuyển đổi át chủ bài.
Vương Kiệt Hi thuộc thế hệ tuyển thủ ra mắt mùa giải thứ ba, tuổi nghề của anh đã sắp chạm đến điểm cuối. Các tuyển thủ nổi bật cùng năm với anh là Triệu Dương đã giải nghệ, và Dương Thông đã lui khỏi vị trí át chủ bài, thay đổi đấu pháp. Chỉ còn mỗi Vương Kiệt Hi vẫn như ngày đầu tiên bước lên làm đội trưởng Vi Thảo, vẫn gánh vác sức nặng cả một chiến đội, để cả nhà cùng dựa dẫm.
Nhưng hôm nay, có lẽ nên để một người khác thử đứng dậy, thử tiếp nhận gánh nặng chiến đội lên vai mình.
"Anh Kiệt!" Lưu Tiểu Biệt kêu lên. Họ đang cố gắng né tránh các đợt tấn công đến từ Hưng Hân. Tuy là 4v3, họ vẫn rất cần một chiến thuật để phối hợp, rất cần một người dẫn đầu phương hướng. Người đó, phải là Cao Anh Kiệt.
Mình... Mình nên làm gì?
Cao Anh Kiệt nhìn về phía đối thủ. Họ đang lấy ít đánh nhiều, lại có thể khiến phe đông quân số rơi vào khốn đốn.
Diệp Tu và Tô Mộc Tranh, cặp đôi hợp tác tốt nhất Liên minh, kể cả vào hai mùa giải Vi Thảo đoạt quán quân.
Mình đủ sức chứ?
Cao Anh Kiệt nhìn đăm đăm về phía trước như thể nơi đó chính là tương lai, một tương lai hoàn toàn mới, dành riêng cho cậu và cả chiến đội Vi Thảo.
"Lên đi Anh Kiệt! Bọn anh sẽ theo kịp em mà!"
Trên kênh Vi Thảo, Lưu Tiểu Biệt chat. Là đồng đội bên Cao Anh Kiệt lâu ngày, cậu biết lúc này Cao Anh Kiệt đang rất lúng túng và hoảng hốt.
Nếu nhóc con chưa đủ tự tin, vậy bọn mình cùng giúp nó tự tin lên nào! Phối hợp với ma đạo học giả chính là nghề của bọn mình mà! Bất kể ma đạo học giả đó là ai, bọn mình đều có thể phối hợp tuyệt vời.
"Lên đi!" Hứa Bân hiểu ý Lưu Tiểu Biệt, cũng lên tiếng cổ vũ Cao Anh Kiệt. Trị liệu Viên Bách Thanh cũng khiển Đông Trùng Hạ Thảo sẵn sàng viện trợ cả đội.
Nhận được cổ vũ từ đồng đội, Cao Anh Kiệt vững tâm hẳn. Trên vai mình là biết bao kỳ vọng, sao mình có thể phụ lòng mọi người? Mình nhất định phải gánh vác tương lai Vi Thảo!
"Tiến lên!" Cao Anh Kiệt chat một câu, phơi bày tâm ý cho đồng đội cùng thấy. Sau đó, ma đạo học giả Mộc Ân tiếp tục xông vào chiến trường.
Mục tiêu: Tay Nhỏ Lạnh Giá!
Cao Anh Kiệt quyết định phải hoàn thành nhiệm vụ lúc nãy. Bây giờ Vi Thảo đang chiếm ưu thế về quân số, chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội tấn công Tay Nhỏ Lạnh Giá. Chỉ cần giết được trị liệu đội bạn, thì trận này xong rồi.
Mộc Ân chỉ vừa nhích, bên kia Tay Nhỏ Lạnh Giá đã lùi về. Quân Mạc Tiếu lập tức trở thành vật cản trên đường truy sát của cậu.
"Qua luôn!" Cao Anh Kiệt chat. Vi Thảo còn ba tay đấm, mình kèm Quân Mạc Tiếu, hai đồng đội mình có thể vây đánh Tay Nhỏ Lạnh Giá.
Xung Phong!
Tam Đoạn Trảm!
Độc Hoạt và Phi Đao Kiếm chia làm trái phải, phụ tá hai bên ma đạo học giả, người lãnh đạo mới của Vi Thảo, sóng vai phóng về phía trước.
(cre: Lá Mùa Thu)
"Chưa đánh xong mà!"
Trên màn hình lớn, kênh đoàn đội Vi Thảo đột nhiên xuất hiện một dòng chat.
Khoảnh khắc Mộc Ân bị Quân Mạc Tiếu húc văng, Cao Anh Kiệt gần như là người đầu tiên thức tỉnh. Cậu nhận ra một điều: Chỉ mới đội trưởng bị giết thôi, chứ trận đấu còn lâu mới đánh xong.
Nhìn đi, Vương Bất Lưu Hành chết trận, Vi Thảo vẫn còn Hứa Bân, Cao Anh Kiệt, Lưu Tiểu Biệt và Viên Bách Thanh sống khỏe, sống tốt. Người thứ sáu, Lương Phương cũng đang tự động vào sân.
Mà bên Hưng Hân đã lên bảng hai tướng, người thứ sáu Kiều Nhất Phàm đang chạy đến chiến trường. Trước mắt Cao Anh Kiệt lúc này, chỉ có ba người Diệp Tu, Tô Mộc Tranh và An Văn Dật.
Đội trưởng không còn, nhưng Vi Thảo có ưu thế nhân số rõ rệt. Sao mình có thể đứng đờ ra nhìn? Trông Hưng Hân kìa, đang ở thế yếu nhưng lại bình tĩnh hơn nhiều. Quân Mạc Tiếu cứu Tay Nhỏ Lạnh Giá về, Mộc Vũ Tranh Phong chạy đến tập trung với họ, trên đường còn oanh tạc mục sư Đông Trùng Hạ Thảo.
Giờ đang là bốn đánh ba, Vi Thảo chúng ta chiếm lợi thế!
Cao Anh Kiệt không ngừng tự nhủ.
Nhưng phải làm thế nào bây giờ?
Tự nhủ xong, cậu lại tự vấn bản thân.
Mình nên bố trí lại các bước chiến thuật sắp tới, hay thế nào?
Cao Anh Kiệt biết chiến đội rất kỳ vọng ở mình, biết tương lai mà đội trưởng muốn cậu gánh lên vai có hình hài ra sao. Cậu vì đó mà luôn nỗ lực, nhưng khi thời khắc ấy đột ngột giáng xuống đầu, cậu lại vô cùng luống cuống. Chat được một câu "chưa đánh xong mà", cậu không biết nên làm gì kế tiếp.
Không thể thế được!
Dù mình chỉ là một đội viên bình thường, cũng không thể hoang mang thế được. Phải làm gì đó!
Phải gánh lấy tương lai Vi Thảo!
Lời đội trưởng vang vọng bên tai, nhưng mình bây giờ không những không gánh nổi trọng trách lớn lao đó, mà còn chẳng hề làm tốt việc một đội viên bình thường nên làm.
"Sau cái chết của Vương Bất Lưu Hành, sĩ khí Vi Thảo dao động mạnh." Phan Lâm cũng đã nhìn ra dàn tuyển thủ Vi Thảo đang lúng túng. Vương Bất Lưu Hành vừa rời trận, họ liền ngơ ngác, hoảng hốt như một đàn gà lạc mẹ.
Vi Thảo sở hữu ưu thế nhân số, đối thủ ở ngay trước mặt, nhưng người lấy lại tinh thần đầu tiên là Hưng Hân, người tấn công trước cũng là Hưng Hân.
"Không lẽ Vi Thảo để thua luôn?" Thái độ khác biệt giữa hai đội khiến Phan Lâm tròn mắt, khó thể tin rằng Vi Thảo đang chiếm ưu thế.
"Không phải tất cả đều vậy." Lý Nghệ Bác đột nhiên nói.
"Cái gì?" Phan Lâm chưa hiểu.
"Hứa Bân!" Nguyễn Thành kêu lên.
Vương Kiệt Hi bị Hưng Hân tiễn chân là điều rất bất ngờ, thậm chí hết hồn đối với Nguyễn Thành. Tuy nhiên, Hưng Hân cũng vì thế mà trả giá cực lớn. Lấy hai đổi một, giết át chủ bài đội bạn, tự đẩy chính mình vào thế bất lợi về nhân số. Pha đánh đổi này xem ra lợi bất cập hại.
Thế rồi Nguyễn Thành phát hiện, mình đã nhận định sai.
Phản ứng của tất cả người Vi Thảo, từ khán giả trên khán đài, đến tuyển thủ ngoài trận, đến tuyển thủ trong trận đều như nhau. Y sâu sắc cảm nhận được rằng, ba chữ Vương Kiệt Hi trong lòng người Vi Thảo không chỉ đơn giản là một tuyển thủ át chủ bài bình thường.
Anh là trái tim, là gốc rễ, là niềm hi vọng, là lòng tin của chiến đội này. Mọi nguồn gốc tạo nên sức mạnh cho một chiến đội khi vào trận, tất cả gần như chỉ mình Vương Kiệt Hi mang đến cho Vi Thảo.
Nhưng giờ đây, anh ngã xuống rồi.
Cái anh để lại cho các tuyển thủ trên sân, là kinh hoàng, là hoảng loạn, là ngơ ngác, là căng thẳng.
Song, vẫn có một người ngoại lệ.
Đó là Hứa Bân.
Mùa giải thứ sáu ra mắt Liên minh, mùa giải thứ chín chuyển nhượng từ Ba Lẻ Một đến Vi Thảo theo hình thức trao đổi, tính đến hôm nay, Hứa Bân đã phục vụ Vi Thảo được một năm rưỡi. Vi Thảo cho hắn rất nhiều bước tiến lớn lao. Hắn lọt top Ngôi Sao, trở thành đệ nhất kị sĩ Vinh Quang.
Hứa Bân hòa mình vào Vi Thảo rất nhanh. Có điều, hắn vẫn đến bằng phương thức chuyển nhượng chứ không phải sinh ra từ Vi Thảo như dàn tuyển thủ hiện tại. Sự dựa dẫm Vương Kiệt Hi ở hắn không lớn như họ.
Khi Vương Bất Lưu Hành ngã gục, hắn cũng hoảng hồn lắm, nhưng không vì thế mà mất bình tĩnh hay dừng mọi hành động đang làm.
Xử lý xong Hàn Yên Nhu, hắn đang chuẩn bị tấn công người kế tiếp. Bất ngờ thay, tất cả đồng đội bỗng đứng sững ra hết.
Hứa Bân vốn định phối hợp với Cao Anh Kiệt xử lý Tay Nhỏ Lạnh Giá. Chỉ cần hốt xong trị liệu Hưng Hân, chuyện lớn ắt sẽ thành. Ai ngờ Hưng Hân còn nhanh hơn, Quân Mạc Tiếu lao đầu về cứu viện, Mộc Vũ Tranh Phong cũng chạy qua tập hợp. Nhưng Hứa Bân không kinh ngạc với điều đó bằng việc Mộc Ân dễ dàng bị Quân Mạc Tiếu húc văng.
Đang xông lên, Độc Hoạt chỉ đành khựng lại. Thấy dòng chat từ Cao Anh Kiệt trên kênh đoàn đội, hắn cứ ngỡ cậu sẽ bố trí chiến thuật lại hay gì. Dù chỉ mới đến Vi Thảo một năm rưỡi và giữ chức đội phó, Hứa Bân đã nhìn ra rằng, chức đội trưởng Vi Thảo tương lai sẽ thuộc về Cao Anh Kiệt. Khi Vương Kiệt Hi giải nghệ, Cao Anh Kiệt chắc chắn sẽ thừa kế Vương Bất Lưu Hành, trở thành người tiếp tục thống lĩnh Vi Thảo trên con đường chinh chiến không ngừng nghỉ. Còn Hứa Bân hắn, mãi về sau vẫn sẽ là trợ thủ cho người đội trưởng này.
Hứa Bân không có tham vọng lớn lao. Hắn rất biết chấp nhận. Cũng như trong trận, nếu Vương Kiệt Hi bị giết, Cao Anh Kiệt tiếp nhận vai trò lãnh đạo, hắn vẫn sẽ là đội phó, là người kị sĩ che chắn, đỡ đần cho át chủ bài thế hệ kế tiếp.
Ấy thế nhưng, Cao Anh Kiệt mà hắn ngỡ đã cầm lên lá cờ thống lĩnh chỉ chat một câu "chưa đánh xong đâu mà", rồi chẳng rục rịch gì nữa. Ngược lại, ba người Hưng Hân cực kỳ quyết đoán, vùng thoát khỏi chiến trường thảm khốc và bắt đầu tấn công ngược Vi Thảo họ.
Ầm! Ầm!
Đạn pháo lại đến từ Mộc Vũ Tranh Phong.
Cao Anh Kiệt dù đang lúng túng, bản năng tuyển thủ chuyên nghiệp vẫn giúp cậu né tránh khi thấy pháo bay đến mặt. Lưu Tiểu Biệt và Viên Bách Thanh cũng dần tỉnh táo khi thấy hỏa lực dồn xuống đầu mình.
Họ nhìn lại cục diện trước mắt.
Ưu thế vẫn thuộc về mình cơ mà.
Họ dễ dàng nhận ra điều đó, nhưng rồi sao nữa? Phải đánh tiếp thế nào?
Mọi người cùng đưa ánh mắt về phía Mộc Ân. Át chủ bài Vi Thảo luôn là ma đạo học giả. Chiến thuật Vi Thảo sẽ luôn xoay quanh ma đạo học giả, nhân vật chính sẽ dẫn dắt cả đội.
Vi Thảo trước kia chỉ có duy nhất một Vương Bất Lưu Hành. Anh rất đáng tin cậy, anh mãi dẫn dắt mọi người theo sau mình trên chiến trường. Hôm nay, Vi Thảo đã có thêm một Mộc Ân. Đội hình song ma đạo học giả đem đến cho họ cảm giác như an toàn gấp đôi, nhưng ai cũng biết, đây là giai đoạn chuyển đổi át chủ bài.
Vương Kiệt Hi thuộc thế hệ tuyển thủ ra mắt mùa giải thứ ba, tuổi nghề của anh đã sắp chạm đến điểm cuối. Các tuyển thủ nổi bật cùng năm với anh là Triệu Dương đã giải nghệ, và Dương Thông đã lui khỏi vị trí át chủ bài, thay đổi đấu pháp. Chỉ còn mỗi Vương Kiệt Hi vẫn như ngày đầu tiên bước lên làm đội trưởng Vi Thảo, vẫn gánh vác sức nặng cả một chiến đội, để cả nhà cùng dựa dẫm.
Nhưng hôm nay, có lẽ nên để một người khác thử đứng dậy, thử tiếp nhận gánh nặng chiến đội lên vai mình.
"Anh Kiệt!" Lưu Tiểu Biệt kêu lên. Họ đang cố gắng né tránh các đợt tấn công đến từ Hưng Hân. Tuy là 4v3, họ vẫn rất cần một chiến thuật để phối hợp, rất cần một người dẫn đầu phương hướng. Người đó, phải là Cao Anh Kiệt.
Mình... Mình nên làm gì?
Cao Anh Kiệt nhìn về phía đối thủ. Họ đang lấy ít đánh nhiều, lại có thể khiến phe đông quân số rơi vào khốn đốn.
Diệp Tu và Tô Mộc Tranh, cặp đôi hợp tác tốt nhất Liên minh, kể cả vào hai mùa giải Vi Thảo đoạt quán quân.
Mình đủ sức chứ?
Cao Anh Kiệt nhìn đăm đăm về phía trước như thể nơi đó chính là tương lai, một tương lai hoàn toàn mới, dành riêng cho cậu và cả chiến đội Vi Thảo.
"Lên đi Anh Kiệt! Bọn anh sẽ theo kịp em mà!"
Trên kênh Vi Thảo, Lưu Tiểu Biệt chat. Là đồng đội bên Cao Anh Kiệt lâu ngày, cậu biết lúc này Cao Anh Kiệt đang rất lúng túng và hoảng hốt.
Nếu nhóc con chưa đủ tự tin, vậy bọn mình cùng giúp nó tự tin lên nào! Phối hợp với ma đạo học giả chính là nghề của bọn mình mà! Bất kể ma đạo học giả đó là ai, bọn mình đều có thể phối hợp tuyệt vời.
"Lên đi!" Hứa Bân hiểu ý Lưu Tiểu Biệt, cũng lên tiếng cổ vũ Cao Anh Kiệt. Trị liệu Viên Bách Thanh cũng khiển Đông Trùng Hạ Thảo sẵn sàng viện trợ cả đội.
Nhận được cổ vũ từ đồng đội, Cao Anh Kiệt vững tâm hẳn. Trên vai mình là biết bao kỳ vọng, sao mình có thể phụ lòng mọi người? Mình nhất định phải gánh vác tương lai Vi Thảo!
"Tiến lên!" Cao Anh Kiệt chat một câu, phơi bày tâm ý cho đồng đội cùng thấy. Sau đó, ma đạo học giả Mộc Ân tiếp tục xông vào chiến trường.
Mục tiêu: Tay Nhỏ Lạnh Giá!
Cao Anh Kiệt quyết định phải hoàn thành nhiệm vụ lúc nãy. Bây giờ Vi Thảo đang chiếm ưu thế về quân số, chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội tấn công Tay Nhỏ Lạnh Giá. Chỉ cần giết được trị liệu đội bạn, thì trận này xong rồi.
Mộc Ân chỉ vừa nhích, bên kia Tay Nhỏ Lạnh Giá đã lùi về. Quân Mạc Tiếu lập tức trở thành vật cản trên đường truy sát của cậu.
"Qua luôn!" Cao Anh Kiệt chat. Vi Thảo còn ba tay đấm, mình kèm Quân Mạc Tiếu, hai đồng đội mình có thể vây đánh Tay Nhỏ Lạnh Giá.
Xung Phong!
Tam Đoạn Trảm!
Độc Hoạt và Phi Đao Kiếm chia làm trái phải, phụ tá hai bên ma đạo học giả, người lãnh đạo mới của Vi Thảo, sóng vai phóng về phía trước.
(cre: Lá Mùa Thu)
Họ là ba viên đại tướng của Vi Thảo.
Tính cách mỗi người đều có đặc điểm thu hút riêng, nên nếu để tôi viết riêng thì bài sẽ khá dài. Vậy nên đành gộp bọn họ lại chung với nhau, tùy ý tản mạn một chút vậy.
Vì thế, nên ấn tượng về Hứa Bân lưu lại trong mắt tất cả mọi người, sợ rằng chính là sự uất ức bất lực tột độ của đối thủ giao chiến với anh, cùng với sự hèn nhát chơi nhây của anh ─ những thứ mà khán giả thường chứng kiến trong những trận có Hứa Bân góp mặt suốt mấy năm qua ─ đúng không nè?
Đã vậy, hai người Phan Lâm và Lý Nghệ Bác còn đang ngoài sáng trong tối trào phúng cái danh hiệu “Vua Dây Dưa Hứa Bân” để miêu tả anh.
Mà ban đầu lúc mới vào truyện đó, thì thế giới quan và nhận thức của các độc giả về giới Vinh Quang còn chưa hình thành đầy đủ, nên chưa tự ý thức được tốt xấu gì nhiều. Bởi vậy, độc giả chỉ nhìn thấy một điều: Mặc dù đã cố gắng che giấu ngữ khí cảm xúc mình, nhưng chúng ta cũng có thể cảm nhận được các khán giả xem trận và các MC bình luận viên đều không thích cách đánh dây dưa này lắm.
Nhất Diệp Chi Thu đánh hai trận, cột HP mới hao tổn một phần tư. MC Phan Lâm, Lý Nghệ Bác và khán giả trong tiệm net Hưng Hân đều đang bắt đầu hào hứng thảo luận khả năng Tôn Tường một chọi ba. Nhìn tình huống trước mắt, chuyện này căn bản ăn chắc rồi.
Tuyển thủ thứ ba ra trận của 301 còn sợ hãi hơn người thứ hai, không dám cùng Nhất Diệp Chi Thu chạm thẳng mặt. Rất chịu khó di chuyển. Nhất Diệp Chi Thu hơi có chút hành động tiến công nào, hắn ta lập tức né tránh như có lửa cháy tới nơi.
Khán giả trong tiệm net cũng cười nghiêng ngã, gã tuyển thủ thứ ba này trông tựa như chẳng dám chiến đấu với Nhất Diệp Chi Thu lại không thể nào không bất chấp lên sân vậy. Lên sân rồi lại không dám đánh qua loa, đành phải rối rắm ở trong này nhảy lên nhảy xuống cứ như đang giả moe.
“Tên này bất lực quá đi. Ha ha ha ha” Khán giả trong tiệm net lớn tiếng thảo luận, u ám của hai trận đấu cá nhân trước đấy đã không còn, tuyển thủ thứ ba của 301 giống như một tên hề làm trò cười cho cả bọn, so sánh ra, Nhất Diệp Chi Thu của Tôn Tường càng cao lớn uy vũ hơn.
“Anh Hứa, anh làm vầy khiến đàn em khó xử quá đi.” Lúc này Tôn Tường gửi đến một câu, giễu cợt rõ rệt.
Nhưng đối thủ vẫn giữ bảy phần phòng thủ, ba phần trốn tránh, xem ra hoàn toàn không định bỏ cuộc. Dưới sự cẩn thận dè dặt như thế, Tôn Tường cũng mất rất nhiều thời gian mới tóm được gã, thậm chí cảm thấy buồn bực luôn rồi, sau khi đánh bại đối thủ xong, lại gõ xuống một câu: “Cần gì chứ, kết quả chẳng phải đều như nhau ư?”
Trong nháy mắt này, tất cả người xem chỉ có chung một suy nghĩ: “Mẹ kiếp, rốt cuộc cũng xong rồi.”
Hai người Phan Lâm và Lý Nghệ Bác phỏng chừng cũng xem đến nghẹn hỏa, nhưng làm MC, trách móc tuyển thủ là chuyện không tốt. Đến cuối cùng chỉ nghe Phan Lâm nói: “Trận này Tôn Tường thắng coi như khá gian khổ, không hổ là Hứa Bân có danh xưng “Vua Dây Dưa” a. Thường là những trận đấu có mặt anh ấy, không chỉ đối thủ của anh, kể cả người xem, MC và khách mời như chúng tôi đây cũng vất vả vô cùng.”
“Có điều đây cũng thể hiện tinh thần của tuyển thủ chuyên nghiệp. Trong một trận đấu không có phần thắng nào, Hứa Bân lại cho chúng ta hiểu rõ sở trường của anh ấy.” Lý Nghệ Bác nói.
“Đúng vậy, rõ vô cùng.” Phan Lâm đáp lại, hai người kẻ xướng người họa, trong giễu ngoài khen vị tuyển thủ thứ ba ra sân – Hứa Bân của chiến đội 301 một hồi.
“Được rồi, trước khi thi đấu đoàn đội có một thời gian để nghỉ ngơi, mọi người hãy cùng nhau thưởng thức một vài hình ảnh đặc sắc suốt ba trận trong thi đấu tổ đội của Tôn Tường và Nhất Diệp Chi Thu nào.”
Những cảnh đặc sắc được chiếu, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác thỉnh thoảng lại bình luận. Thời gian Tôn Tường đấu với Hứa Bân còn dài hơn so với trận thứ nhất và thứ hai cộng lại, nhưng cảnh quay lại lại không nhiều bằng trận một và hai, Phan Lâm cùng Lý Nghệ Bác lại tránh không được dìm hàng vài câu.
(cre: Team Liều SLL)
Tuyển thủ thứ ba ra trận của 301 còn sợ hãi hơn người thứ hai, không dám cùng Nhất Diệp Chi Thu chạm thẳng mặt. Rất chịu khó di chuyển. Nhất Diệp Chi Thu hơi có chút hành động tiến công nào, hắn ta lập tức né tránh như có lửa cháy tới nơi.
Khán giả trong tiệm net cũng cười nghiêng ngã, gã tuyển thủ thứ ba này trông tựa như chẳng dám chiến đấu với Nhất Diệp Chi Thu lại không thể nào không bất chấp lên sân vậy. Lên sân rồi lại không dám đánh qua loa, đành phải rối rắm ở trong này nhảy lên nhảy xuống cứ như đang giả moe.
“Tên này bất lực quá đi. Ha ha ha ha” Khán giả trong tiệm net lớn tiếng thảo luận, u ám của hai trận đấu cá nhân trước đấy đã không còn, tuyển thủ thứ ba của 301 giống như một tên hề làm trò cười cho cả bọn, so sánh ra, Nhất Diệp Chi Thu của Tôn Tường càng cao lớn uy vũ hơn.
“Anh Hứa, anh làm vầy khiến đàn em khó xử quá đi.” Lúc này Tôn Tường gửi đến một câu, giễu cợt rõ rệt.
Nhưng đối thủ vẫn giữ bảy phần phòng thủ, ba phần trốn tránh, xem ra hoàn toàn không định bỏ cuộc. Dưới sự cẩn thận dè dặt như thế, Tôn Tường cũng mất rất nhiều thời gian mới tóm được gã, thậm chí cảm thấy buồn bực luôn rồi, sau khi đánh bại đối thủ xong, lại gõ xuống một câu: “Cần gì chứ, kết quả chẳng phải đều như nhau ư?”
Trong nháy mắt này, tất cả người xem chỉ có chung một suy nghĩ: “Mẹ kiếp, rốt cuộc cũng xong rồi.”
Hai người Phan Lâm và Lý Nghệ Bác phỏng chừng cũng xem đến nghẹn hỏa, nhưng làm MC, trách móc tuyển thủ là chuyện không tốt. Đến cuối cùng chỉ nghe Phan Lâm nói: “Trận này Tôn Tường thắng coi như khá gian khổ, không hổ là Hứa Bân có danh xưng “Vua Dây Dưa” a. Thường là những trận đấu có mặt anh ấy, không chỉ đối thủ của anh, kể cả người xem, MC và khách mời như chúng tôi đây cũng vất vả vô cùng.”
“Có điều đây cũng thể hiện tinh thần của tuyển thủ chuyên nghiệp. Trong một trận đấu không có phần thắng nào, Hứa Bân lại cho chúng ta hiểu rõ sở trường của anh ấy.” Lý Nghệ Bác nói.
“Đúng vậy, rõ vô cùng.” Phan Lâm đáp lại, hai người kẻ xướng người họa, trong giễu ngoài khen vị tuyển thủ thứ ba ra sân – Hứa Bân của chiến đội 301 một hồi.
“Được rồi, trước khi thi đấu đoàn đội có một thời gian để nghỉ ngơi, mọi người hãy cùng nhau thưởng thức một vài hình ảnh đặc sắc suốt ba trận trong thi đấu tổ đội của Tôn Tường và Nhất Diệp Chi Thu nào.”
Những cảnh đặc sắc được chiếu, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác thỉnh thoảng lại bình luận. Thời gian Tôn Tường đấu với Hứa Bân còn dài hơn so với trận thứ nhất và thứ hai cộng lại, nhưng cảnh quay lại lại không nhiều bằng trận một và hai, Phan Lâm cùng Lý Nghệ Bác lại tránh không được dìm hàng vài câu.
(cre: Team Liều SLL)
Nghĩ thử mà xem, đặc điểm đánh của anh ấy, chính là “dây dưa”. Như vậy thì thiết nghĩ sẽ không có nhiều những pha va chạm uýnh nhau đặc sắc, bùm chíu hiệu ứng âm thanh ánh sáng như đi show lòe loẹt được cho khán giả mãn nhãn được. Trong trận đoàn đội, thì Hứa Bân lại tiếp tục áp đặc điểm này phát huy trong trận trận, kiên trì quấn lấy Nhất Diệp Chi Thu của Tôn Tường không buông.
“Khoan chờ đã!” Phan Lâm bỗng nhiên kêu lên, “Người Nhất Diệp Chi Thu đang quấn lấy là ai vậy?”
Quan sát trận chiến đoàn đội khó khăn ở điểm ấy, nhân vật xen lẫn, di chuyển liên tục, thường không thể phân biệt rõ ràng ai là ai. Tới khi đánh đến kịch liệt, hiệu ứng ánh sáng của kỹ năng lại chèn vào, là trai hay gái cũng khó mà phân biệt.
“Ơ. . . Hình như là. . .” Lý Nghệ Bác vẫn đang nỗ lực phân biệt.
“Là Triều Tịch á! ! !” Tiếng kêu của Phan Lâm tựa như tiếng hét thảm, hẳn là khó lắm mới nhịn được từ “Má”. Nếu dùng “Má” trong đời thường sẽ rất ít người cho đây là từ bất nhã gì, nhưng trong một chương trình trực tiếp cho bà con cô bác thế này, chắc chắn sẽ bị để ý. Nếu Phan Lâm dùng một lần, dám chắc sẽ bị phê bình, kiểm điểm hay trừ tiền lương.
Lý Nghệ Bác nghe tên nhân vật xong cũng không nói nên lời. Tất cả khán giả vào giờ phút này đây cũng không nói nên lời.
Triều Tịch, là nhân vật của “Vua Dây Dưa” Hứa Bân.
“Lẽ nào chúng ta vừa rồi nhìn lầm, thật ra không phải Nhất Diệp Chi Thu quấn quýt Triều Tịch, mà là cậu ta bị Triều Tịch quấn lấy?” Phan Lâm nói.
Phan Lâm chỉ là MC, nhưng Lý Nghệ Bác lại là khách mời đại diện cho uy tín, nếu trực tiếp thừa nhận mình nhìn nhầm sẽ rất mất mặt. Vì vậy lập tức sử dụng đại chiêu “Đánh Trống Lảng” của gã, tùy tiện “Ừ” cái rồi lại nói: “Hứa Bân này thực sự quá khác biệt. Trong Liên minh Chuyên nghiệp này, người chơi nghề kỵ sĩ chuyên về phòng thủ như anh ấy rất ít! Anh ấy có lẽ là người ưu tú nhất trong đấy.”
“Nói vậy thì loại chức nghiệp này rất khó phát huy khi PVP phải không chỉ đạo Lý?” Phan Lâm cũng thuận thế phát triển chủ đề.
“Không sai. . .” Lý Nghệ Bác rốt cục tìm về được chút cảm giác uy tín rồi.
“Hiện tại Triều Tịch của Hứa Bân đang quấn lấy Nhất Diệp Chi Thu của Tôn Tường, Phong Cảnh Sát của Dương Thông cũng tránh khỏi sự dây dưa của ba đội viên Gia Thế. Mục tiêu của anh ấy. . . Mục tiêu của anh ấy chính là Mộc Vũ Tranh Phong, Mộc Vũ Tranh Phong của Tô Mộc Tranh. Thật không ngờ 301 lại xem Mộc Vũ Tranh Phong là mục tiêu hàng đầu?”
[…]
Triều Tịch của “Vua Dây Dưa” Hứa Bân quấn lấy Nhất Diệp Chi Thu của Tôn Tường.
Cao Kiệt và hai người nữa của 301 đang cùng ba người của Gia Thế hình thành cục diện 3 chọi 3.
Kết quả của hai phía vẫn còn khó phân thắng bại, điểm chết người mấu chốt chính là, Phong Cảnh Sát của Dương Thông đang đối đầu với Mộc Vũ Tranh Phong.
[…]
“Ý cậu là gì? Họ cố ý thua phần đấu tổ đội sao?” Trần Quả kinh ngạc.
“Không phải cố ý thua, mà là bỏ qua.” Diệp Tu sửa lại cách dùng từ đúng cho Trần Quả, “Đây cũng là một cách lựa chọn chiến thuật. Thua đấu tổ đội, là sự bố trí. Người đầu lên sân khấu là Dương Thông, thao tác của gã vừa nhanh vừa tỉ mỉ, gã và Tôn Tường đấu thao tác, dễ dàng nâng cao tốc độ tay của Tôn Tường, khiến Tôn Tường bị kích thích. Người thứ hai tiếp đấy nhanh chóng thua trận để khơi dậy thói kiêu ngạo của Tôn Tường. Về phần người thứ ba – Hứa Bân, hắn cố gắng dây dưa làm cho người đã thuận lợi chiến thắng hai trận trước như Tôn Tường càng thêm bất chấp mà muốn nhanh chóng đánh bại hắn, tốc độ tay của cậu ta trong trận này thậm chí vượt trên cả trận đấu với Dương Thông, nhưng Hứa Bân vẫn phát huy đặc điểm “Vua Dây Dưa” của mình để Tôn Tường duy trì tốc độ tay siêu cao ấy. Tuy hắn cũng không phải đối thủ của Tôn Tường, nhưng một chọi ba xong, tâm trạng và tốc độ tay của Tôn Tường đã đạt đến đỉnh điểm.”
“Vậy thì thế nào chứ?” Trần Quả khó hiểu.
“Tốc độ tay của cậu ta đã không thể khống chế được nữa.” Diệp Tu nói.
“Tốc độ tay không khống chế được?”
“Cậu ta vô tình rơi vào bẫy của đối thủ, nói đơn giản, cậu ta hiện giờ HIGH quá mức rồi.”Diệp Tu nói.
” Vậy. . . sẽ thế nào?”
“Có rất nhiều khả năng sẽ xảy ra, chí ít, khi đấu đoàn đội vì quá hăng máu mà sẽ làm cho cậu ta lạc khỏi sự phối hợp của đội. Cậu ta lại vừa mới gia nhập Gia Thế không bao lâu, còn quá xa lạ với mọi người, hiện tại như vậy cũng đủ trí mạng rồi. Thi đấu đoàn đội luôn không phải là chuyện chỉ dựa vào bất kỳ một ai mà quyết định thắng thua, thứ có thể dựa vào chính là sức mạnh của tập thể. Chiến thuật của 301 trước mắt nhìn như cô lập Tô Mộc Tranh, coi Mộc Vũ Tranh Phong là mục tiêu giết chết hàng đầu. Nhưng theo sự bố trí của họ, người đầu tiên bị cô lập khỏi đoàn đội chính là Tôn Tường, có điều nếu xếp về mặt giết chết, cậu ta có lẽ là người cuối cùng.”
“Vì sao?”
“Thực lực của cậu ta dù mạnh đến đâu, để Hứa Bân dây dưa nhiều lần, cứ tiếp tục giữ tốc độ tay vũ bão như vậy, tôi thấy một hồi tay cậu ta cũng bị chuột rút cho xem. Đội trưởng 301 tuy là Dương Thông, thế nhưng rất nhiều chiến thuật và kế hoạch phải nhờ vào Hứa Bân mới thực hiện được. Đây là một đội có đến hai vị tuyển thủ trọng tâm.” Diệp Tu nói, “Cả hai tuyển thủ trọng tâm mạnh nhất của đội đều xuất hiện trong cùng một trận đấu tổ đội, chị có còn nghĩ trận tổ đội đấy là “cố ý thua” không?”
(cre: Team Liều SLL)
Quan sát trận chiến đoàn đội khó khăn ở điểm ấy, nhân vật xen lẫn, di chuyển liên tục, thường không thể phân biệt rõ ràng ai là ai. Tới khi đánh đến kịch liệt, hiệu ứng ánh sáng của kỹ năng lại chèn vào, là trai hay gái cũng khó mà phân biệt.
“Ơ. . . Hình như là. . .” Lý Nghệ Bác vẫn đang nỗ lực phân biệt.
“Là Triều Tịch á! ! !” Tiếng kêu của Phan Lâm tựa như tiếng hét thảm, hẳn là khó lắm mới nhịn được từ “Má”. Nếu dùng “Má” trong đời thường sẽ rất ít người cho đây là từ bất nhã gì, nhưng trong một chương trình trực tiếp cho bà con cô bác thế này, chắc chắn sẽ bị để ý. Nếu Phan Lâm dùng một lần, dám chắc sẽ bị phê bình, kiểm điểm hay trừ tiền lương.
Lý Nghệ Bác nghe tên nhân vật xong cũng không nói nên lời. Tất cả khán giả vào giờ phút này đây cũng không nói nên lời.
Triều Tịch, là nhân vật của “Vua Dây Dưa” Hứa Bân.
“Lẽ nào chúng ta vừa rồi nhìn lầm, thật ra không phải Nhất Diệp Chi Thu quấn quýt Triều Tịch, mà là cậu ta bị Triều Tịch quấn lấy?” Phan Lâm nói.
Phan Lâm chỉ là MC, nhưng Lý Nghệ Bác lại là khách mời đại diện cho uy tín, nếu trực tiếp thừa nhận mình nhìn nhầm sẽ rất mất mặt. Vì vậy lập tức sử dụng đại chiêu “Đánh Trống Lảng” của gã, tùy tiện “Ừ” cái rồi lại nói: “Hứa Bân này thực sự quá khác biệt. Trong Liên minh Chuyên nghiệp này, người chơi nghề kỵ sĩ chuyên về phòng thủ như anh ấy rất ít! Anh ấy có lẽ là người ưu tú nhất trong đấy.”
“Nói vậy thì loại chức nghiệp này rất khó phát huy khi PVP phải không chỉ đạo Lý?” Phan Lâm cũng thuận thế phát triển chủ đề.
“Không sai. . .” Lý Nghệ Bác rốt cục tìm về được chút cảm giác uy tín rồi.
“Hiện tại Triều Tịch của Hứa Bân đang quấn lấy Nhất Diệp Chi Thu của Tôn Tường, Phong Cảnh Sát của Dương Thông cũng tránh khỏi sự dây dưa của ba đội viên Gia Thế. Mục tiêu của anh ấy. . . Mục tiêu của anh ấy chính là Mộc Vũ Tranh Phong, Mộc Vũ Tranh Phong của Tô Mộc Tranh. Thật không ngờ 301 lại xem Mộc Vũ Tranh Phong là mục tiêu hàng đầu?”
[…]
Triều Tịch của “Vua Dây Dưa” Hứa Bân quấn lấy Nhất Diệp Chi Thu của Tôn Tường.
Cao Kiệt và hai người nữa của 301 đang cùng ba người của Gia Thế hình thành cục diện 3 chọi 3.
Kết quả của hai phía vẫn còn khó phân thắng bại, điểm chết người mấu chốt chính là, Phong Cảnh Sát của Dương Thông đang đối đầu với Mộc Vũ Tranh Phong.
[…]
“Ý cậu là gì? Họ cố ý thua phần đấu tổ đội sao?” Trần Quả kinh ngạc.
“Không phải cố ý thua, mà là bỏ qua.” Diệp Tu sửa lại cách dùng từ đúng cho Trần Quả, “Đây cũng là một cách lựa chọn chiến thuật. Thua đấu tổ đội, là sự bố trí. Người đầu lên sân khấu là Dương Thông, thao tác của gã vừa nhanh vừa tỉ mỉ, gã và Tôn Tường đấu thao tác, dễ dàng nâng cao tốc độ tay của Tôn Tường, khiến Tôn Tường bị kích thích. Người thứ hai tiếp đấy nhanh chóng thua trận để khơi dậy thói kiêu ngạo của Tôn Tường. Về phần người thứ ba – Hứa Bân, hắn cố gắng dây dưa làm cho người đã thuận lợi chiến thắng hai trận trước như Tôn Tường càng thêm bất chấp mà muốn nhanh chóng đánh bại hắn, tốc độ tay của cậu ta trong trận này thậm chí vượt trên cả trận đấu với Dương Thông, nhưng Hứa Bân vẫn phát huy đặc điểm “Vua Dây Dưa” của mình để Tôn Tường duy trì tốc độ tay siêu cao ấy. Tuy hắn cũng không phải đối thủ của Tôn Tường, nhưng một chọi ba xong, tâm trạng và tốc độ tay của Tôn Tường đã đạt đến đỉnh điểm.”
“Vậy thì thế nào chứ?” Trần Quả khó hiểu.
“Tốc độ tay của cậu ta đã không thể khống chế được nữa.” Diệp Tu nói.
“Tốc độ tay không khống chế được?”
“Cậu ta vô tình rơi vào bẫy của đối thủ, nói đơn giản, cậu ta hiện giờ HIGH quá mức rồi.”Diệp Tu nói.
” Vậy. . . sẽ thế nào?”
“Có rất nhiều khả năng sẽ xảy ra, chí ít, khi đấu đoàn đội vì quá hăng máu mà sẽ làm cho cậu ta lạc khỏi sự phối hợp của đội. Cậu ta lại vừa mới gia nhập Gia Thế không bao lâu, còn quá xa lạ với mọi người, hiện tại như vậy cũng đủ trí mạng rồi. Thi đấu đoàn đội luôn không phải là chuyện chỉ dựa vào bất kỳ một ai mà quyết định thắng thua, thứ có thể dựa vào chính là sức mạnh của tập thể. Chiến thuật của 301 trước mắt nhìn như cô lập Tô Mộc Tranh, coi Mộc Vũ Tranh Phong là mục tiêu giết chết hàng đầu. Nhưng theo sự bố trí của họ, người đầu tiên bị cô lập khỏi đoàn đội chính là Tôn Tường, có điều nếu xếp về mặt giết chết, cậu ta có lẽ là người cuối cùng.”
“Vì sao?”
“Thực lực của cậu ta dù mạnh đến đâu, để Hứa Bân dây dưa nhiều lần, cứ tiếp tục giữ tốc độ tay vũ bão như vậy, tôi thấy một hồi tay cậu ta cũng bị chuột rút cho xem. Đội trưởng 301 tuy là Dương Thông, thế nhưng rất nhiều chiến thuật và kế hoạch phải nhờ vào Hứa Bân mới thực hiện được. Đây là một đội có đến hai vị tuyển thủ trọng tâm.” Diệp Tu nói, “Cả hai tuyển thủ trọng tâm mạnh nhất của đội đều xuất hiện trong cùng một trận đấu tổ đội, chị có còn nghĩ trận tổ đội đấy là “cố ý thua” không?”
(cre: Team Liều SLL)
Cuối cùng, Ba Lẻ Một thắng trận.
Trong mắt của Diệp Tu, vấn đề nằm ở khâu ý thức phối hợp của Tôn Tường kém, Nhất Diệp Chi Thu tách rời đoàn đội nên mới dẫn đến kết quả bại cuộc tất yếu. Nhưng còn, trong mắt số đông những người chơi thường không có trình độ chiến thuật chuẩn chuyên nghiệp ─Thì trận này không phải là đánh thắng, mà là “dây dưa” đến thắng.
Kiểu chiến thắng giống như vậy, trừ việc không có tính thẩm mỹ sướng mắt cho người xem, còn bất giác khiến người ta đồng cảm giùm bên thất bại nữa.
Nếu như mọi người thực sự chỉ vì điều này mà đánh giá thấp lối đánh của Hứa Bân, vội vàng kết luận rằng anh không đủ trình không đủ giỏi, hay nghĩ lối đánh của anh hoàn toàn chán phèo, chẳng có thể hiện chút gì trình độ thần thánh của tuyển thủ chuyên nghiệp, toàn là dựa vào dây dưa không thôi vân vân…
Như vậy, thật sự là đã quá xem thường anh ấy, quá xem thường Vinh Quang rồi.
Diệp Tu từng nhận xét Hứa Bân là kỵ sĩ giỏi nhất Liên minh, dù rằng ấn tượng Ba Lẻ Một lưu lại trong mắt số đông không lấp lánh nổi bật gì lắm cho cam. May thay, sau khi Đặng Phục Thăng giải nghệ, thì slot kỵ sĩ tại Vi Thảo cuối cùng cũng có thể tìm được chốn về tốt hơn, để vị trí ấy có thể tự do phát huy đầy đủ thực lực “đệ nhất kỵ sĩ” của nó rồi.
“Vương Kiệt Hi quả thực cần một người phụ mình chia sẻ áp lực!” Diệp Tu nói.
“Đâu? Đặng Phục Thăng nè? Lý Diệc Huy nè?” Hai người Trần Quả nêu tên đều là hai tuyển thủ của chiến đội Vi Thảo được chọn trong mười hai ngôi sao.
“Chị tin không, nếu không phải ở Vi Thảo, hai người kia, có lẽ cũng không được chọn trong Ngôi Sao Tụ Hội đâu.” Diệp Tu trả lời.
“Ý cậu là…”
“Lựa chọn của Ngôi Sao Tụ Hội, vốn không phải dựa vào thực lực mà dựa vào độ nổi tiếng, lực thu hút giữa các fan. Tuy những người này cũng cần biểu hiện xuất sắc mới thắng được, nhưng, có vài nguyên nhân ở phương diện khác. Ví dụ như, trong một đội yếu thì năng lực cá nhân mạnh mẽ càng dễ nổi trội; còn trong đội mạnh sẽ có khả năng bị thành tích xuất sắc của chiến đội che đi những điểm kém của bản thân.” Diệp Tu nói.
“Ý cậu là, Đặng Phục Thăng và Lý Diệc Huy thuộc về loại thứ hai, vì quầng sáng quán quân đội Vi Thảo mới bị chọn vào Ngôi Sao Tụ Hội?” Trần Quả nói.
“Tôi nói điều này cốt yếu là để chị hiểu rõ, ngôi sao, không có nghĩa là cấp cao nhất trong liên minh. Dạng như với nghề kỵ sĩ của Đặng Phục Thăng, tôi cảm thấy, Hứa Bân của đội 301 cừ hơn hắn một tí.”
“Vua Dây Dưa Hứa Bân…” Trần Quả đương nhiên biết rõ người này.
“Ừm.” Diệp Tu gật đầu, “Vi Thảo nếu không có Vương Kiệt Hi, hoặc nói, Vương Kiệt Hi phát huy không tốt thì sẽ hỏng bét ngay lập tức, bọn họ quá ỷ lại Vương Kiệt Hi rồi.”
“Vinh Quang phát triển tới nay đã sớm qua rồi cái thời chủ nghĩa anh hùng cá nhân, chênh lệch giữa các tuyển thủ đang không ngừng thu hẹp lại, phải bộc phát được sức chiến đấu một cộng một lớn hơn hai, có vậy, đoàn đội mới được coi là xuất sắc.” Diệp Tu nói tiếp.
“Thế cậu thấy, trước mắt trong Liên minh có đoàn đội nào như thế không?”Trần Quả hỏi .
“Lam Vũ.” Diệp Tu đáp nhanh gọn lẹ, “Đội ngũ tiếp cận gần nhất xu thế phát triển trong tương lai sau này, nhất định là Lam Vũ. Mà nhắc tới cũng buồn… Trong đội Lam Vũ, đội trưởng Dụ Văn Châu là quan trọng nhất, nhưng chính cái tay tàn biến thái quét ngang giới chuyên nghiệp của Dụ Văn Châu cũng kéo chân không ít lần.”
“Từng nghe rồi.” Trần Quả gật đầu, tay tàn của Dụ Văn Châu, với cả bệnh nói dai của Hoàng Thiếu Thiên tuyệt đối không phải bí mật gì.
“Có điều… May nhờ tay tàn bẩm sinh, thằng này chắc chắn sẽ trở thành người tồn tại lâu nhất trong Liên minh, quả vậy, tốc độ tay còn chẳng có cơ hội thoái hóa nữa mà. Tôi nghi rằng, nó cố ý không luyện tốc độ tay, cố ý giữ lại trạng thái tay tàn này, hòng tăng khả năng kéo dài liên tục của mình trong giới chuyên nghiệp” Diệp Tu bảo.
“Khả năng kéo dài liên tục…” Diệp Tu đột nhiên dùng thuật ngữ của game để hình dung hiện thực, Trần Quả cảm thấy mình như xuyên không.
Hai người bàn luận, trận đấu trên sân vẫn đang diễn ra. Hướng đi của trận, không ngờ lại đi về hướng Diệp Tu tiên đoán. Chiến đội Vi Thảo có một người ngã đầu tiên, điều này trong chiến đấu đoàn đội chắc chắn là một dấu hiệu nguy hiểm. Về sau hiển hiện ngày càng rõ, khi Vi Thảo dứt điểm một người phe Lam Vũ, thì phe họ đã ngủm mất ba người.
Năm chọi ba, cục diện thế này, đội mạnh thế này, muốn nghịch chuyển không phải là chuyện khó bình thường, sau cùng, Lam Vũ hợp lẽ đánh bại Vi Thảo, lấy được năm điểm chiến đoàn đội. Người sau vượt người trước, qua trận luân phiên này lấy được sáu điểm, nhiều hơn chiến đội Vi Thảo hai điểm.
(cre: Team Liều SLL)
“Đâu? Đặng Phục Thăng nè? Lý Diệc Huy nè?” Hai người Trần Quả nêu tên đều là hai tuyển thủ của chiến đội Vi Thảo được chọn trong mười hai ngôi sao.
“Chị tin không, nếu không phải ở Vi Thảo, hai người kia, có lẽ cũng không được chọn trong Ngôi Sao Tụ Hội đâu.” Diệp Tu trả lời.
“Ý cậu là…”
“Lựa chọn của Ngôi Sao Tụ Hội, vốn không phải dựa vào thực lực mà dựa vào độ nổi tiếng, lực thu hút giữa các fan. Tuy những người này cũng cần biểu hiện xuất sắc mới thắng được, nhưng, có vài nguyên nhân ở phương diện khác. Ví dụ như, trong một đội yếu thì năng lực cá nhân mạnh mẽ càng dễ nổi trội; còn trong đội mạnh sẽ có khả năng bị thành tích xuất sắc của chiến đội che đi những điểm kém của bản thân.” Diệp Tu nói.
“Ý cậu là, Đặng Phục Thăng và Lý Diệc Huy thuộc về loại thứ hai, vì quầng sáng quán quân đội Vi Thảo mới bị chọn vào Ngôi Sao Tụ Hội?” Trần Quả nói.
“Tôi nói điều này cốt yếu là để chị hiểu rõ, ngôi sao, không có nghĩa là cấp cao nhất trong liên minh. Dạng như với nghề kỵ sĩ của Đặng Phục Thăng, tôi cảm thấy, Hứa Bân của đội 301 cừ hơn hắn một tí.”
“Vua Dây Dưa Hứa Bân…” Trần Quả đương nhiên biết rõ người này.
“Ừm.” Diệp Tu gật đầu, “Vi Thảo nếu không có Vương Kiệt Hi, hoặc nói, Vương Kiệt Hi phát huy không tốt thì sẽ hỏng bét ngay lập tức, bọn họ quá ỷ lại Vương Kiệt Hi rồi.”
“Vinh Quang phát triển tới nay đã sớm qua rồi cái thời chủ nghĩa anh hùng cá nhân, chênh lệch giữa các tuyển thủ đang không ngừng thu hẹp lại, phải bộc phát được sức chiến đấu một cộng một lớn hơn hai, có vậy, đoàn đội mới được coi là xuất sắc.” Diệp Tu nói tiếp.
“Thế cậu thấy, trước mắt trong Liên minh có đoàn đội nào như thế không?”Trần Quả hỏi .
“Lam Vũ.” Diệp Tu đáp nhanh gọn lẹ, “Đội ngũ tiếp cận gần nhất xu thế phát triển trong tương lai sau này, nhất định là Lam Vũ. Mà nhắc tới cũng buồn… Trong đội Lam Vũ, đội trưởng Dụ Văn Châu là quan trọng nhất, nhưng chính cái tay tàn biến thái quét ngang giới chuyên nghiệp của Dụ Văn Châu cũng kéo chân không ít lần.”
“Từng nghe rồi.” Trần Quả gật đầu, tay tàn của Dụ Văn Châu, với cả bệnh nói dai của Hoàng Thiếu Thiên tuyệt đối không phải bí mật gì.
“Có điều… May nhờ tay tàn bẩm sinh, thằng này chắc chắn sẽ trở thành người tồn tại lâu nhất trong Liên minh, quả vậy, tốc độ tay còn chẳng có cơ hội thoái hóa nữa mà. Tôi nghi rằng, nó cố ý không luyện tốc độ tay, cố ý giữ lại trạng thái tay tàn này, hòng tăng khả năng kéo dài liên tục của mình trong giới chuyên nghiệp” Diệp Tu bảo.
“Khả năng kéo dài liên tục…” Diệp Tu đột nhiên dùng thuật ngữ của game để hình dung hiện thực, Trần Quả cảm thấy mình như xuyên không.
Hai người bàn luận, trận đấu trên sân vẫn đang diễn ra. Hướng đi của trận, không ngờ lại đi về hướng Diệp Tu tiên đoán. Chiến đội Vi Thảo có một người ngã đầu tiên, điều này trong chiến đấu đoàn đội chắc chắn là một dấu hiệu nguy hiểm. Về sau hiển hiện ngày càng rõ, khi Vi Thảo dứt điểm một người phe Lam Vũ, thì phe họ đã ngủm mất ba người.
Năm chọi ba, cục diện thế này, đội mạnh thế này, muốn nghịch chuyển không phải là chuyện khó bình thường, sau cùng, Lam Vũ hợp lẽ đánh bại Vi Thảo, lấy được năm điểm chiến đoàn đội. Người sau vượt người trước, qua trận luân phiên này lấy được sáu điểm, nhiều hơn chiến đội Vi Thảo hai điểm.
(cre: Team Liều SLL)
Thông qua Hứa Bân, khiến tôi cuối cùng cũng nhận ra và tin tưởng vào một chân lý ─ Là vàng, ắt sẽ sáng.
Sớm muộn gì, cũng sẽ có người phát hiện ra ánh sáng thực sự của mình, nhà nhà tranh cướp. Tự trên thân tất tỏa ra ánh hào quang chói mắt hút người, mang tên “thực lực”.
Thông qua Hứa Bân, cũng khiến tôi sâu sắc lĩnh ngộ được rằng: Không phải cứ xông pha phăm phăm chính diện cường công ra vẻ ta đây anh hùng, thì mới là anh hùng thật sự. Không phải tất cả mọi thắng lợi, đều cứ phải dốc sạch bầu nhiệt huyết tình cảm mãnh liệt tuôn trào và xung phong thẳng tắp hùng dũng mới có thể giành về.
Nói cho cùng, vô luận là phong cách thế nào, cuối cùng chẳng phải đều vì mục tiêu duy nhất là gặt hái thắng lợi hay sao?
Như Hứa Bân, vẫn là anh hùng.
Như Ba Lẻ Một, vẫn là thắng lợi.
Hay nói đúng hơn là, như Vi Thảo bây giờ, vẫn là thắng lợi!
Tuyển thủ ra mắt năm bảy, đều là những thiên tài vừa trẻ tuổi vừa tài năng, mỗi người đều có sở trường sở đoản cho riêng mình.
Chú thích: năm bảy gồm Tôn Tường (Việt Vân), Đường Hạo (Bách Hoa), Lưu Tiểu Biệt (Vi Thảo), Trâu Viễn (Bách Hoa), Chu Diệp Bách (Vi Thảo), Viên Bách Thanh (Vi Thảo), Dương Hạo Hiên (Hư Không), Từ Cảnh Hi (Lam Vũ), Vương Trạch (Gia Thế), Liễu Phi (Vi Thảo), Lý Hoa (Yên Vũ), Lâm Phong (Lam Vũ).
Có lẽ là vì nguyên nhân chọn nghề nghiệp để chơi, nên Viên Bách Thanh là người có ý thức đoàn đội nhất trong số đó.
Trong lúc tất cả mọi người đều cảm thấy, sau Phương Sĩ Khiêm thì trên đời này không còn cao thủ trị liệu có thể chơi hai phong cách công lẫn phòng nữa, thì Viên Bách Thanh có thể bất động thanh sắc dọa mọi người hết hồn luôn!
Bán kết Bá Đồ vs Vi Thảo lượt đi mùa chín
Danh sách tuyển thủ không có gì đặc biệt, chính là đội hình ngũ hổ mà chiến đội Vi Thảo dùng nhiều nhất trong mùa giải năm nay. Tuy nhiên, danh sách nhân vật mới là thứ gây chú ý với những ai có hiểu biết về Vi Thảo.
"Mục sư kìa!" Người người xôn xao.
Trên thực tế, chiến đội Vi Thảo nắm giữ đến hai nhân vật trị liệu chứ không phải một. Ngoài mục sư Đông Trùng Hạ Thảo xuất chiến trong trận này, họ còn một nhân vật khác là thiên sứ thủ hộ Phòng Phong đã lập công lớn cho 2 lần quán quân của đội nhà.
Ở vào thời kỳ 2 quán quân của Vi Thảo, trong đội hình họ có một tuyển thủ được mệnh danh Thần Trị Liệu: Phương Sĩ Khiêm. Hắn là một kẻ tinh thông cả hai nghề trị liệu, trình điều khiển cả hai nghề đều cực cao. Căn cứ vào tình thế và nhu cầu khác nhau của mỗi trận, việc chuyển đổi giữa hai nghề trị liệu là một đặc thù lớn trong chiến thuật của Vi Thảo khi ấy. Khả năng công kích của mục sư và khả năng phòng thủ của thiên sứ thủ hộ đều được Phương Sĩ Khiêm biểu diễn cho người đời xem một cách cực kỳ hoàn mỹ.
Có điều trong 2 trận đoạt quán quân của Vi Thảo và thời điểm góp mặt trong hàng ngũ ngôi sao, Phương Sĩ Khiêm đều đang cầm Phòng Phong, nên về sau nếu chỉ nhìn vào tư liệu sẽ khó thấy rõ người này một cách toàn diện và thực thụ. Tuy vậy, những ai theo Vi Thảo lâu chắc chắn sẽ không quên hắn.
Vi Thảo cho đến tận nay vẫn không thay đổi phong cách chiến thuật vốn có. Tiếc thay, một tuyển thủ có thể chơi hai nghề đến mức thần thánh như Phương Sĩ Khiêm quá khó xuất hiện lần thứ hai. Về sau Vi Thảo tìm được người thay vào vị trí hắn là Viên Bách Thanh, tuy cũng có thể chơi qua chơi lại hai nghề nhưng nói thật còn xa mới đạt đến level của Phương Sĩ Khiêm. Viên Bách Thanh khổ luyện suốt hai mùa giải vẫn không có tiến bộ mang tính đột phá nào. Đến tay Viên Bách Thanh, sự tinh túy trong việc biến đổi chiến thuật bắt đầu có hơi hướng "thấy vậy thôi chứ hết vậy rồi". Vậy chiến thuật này có còn giá trị tồn tại nữa không? Đây là một vấn đề đã được ngoại giới tranh luận rất lâu.
[…]
Hôm nay sân nhà là chiến đội Vi Thảo.
Vì thế Vi Thảo đã thắng phần lôi đài với 1 điểm đầu người. Nhưng thật ra nhìn vào quá trình thi đấu kịch liệt, khó ai nói rõ rốt cuộc ưu thế chọn bản đồ của đội chủ nhà có sức ảnh hưởng thế nào.
Đến trận đoàn đội, tuy sự tinh túy trong việc thay đổi chiến thuật với hai nghề trị liệu của Vi Thảo đã không còn, nhưng việc sử dụng nghề nào vẫn có thể cho thấy thái độ của họ với trận đấu này một cách nhất định.
Mục sư thiên về tấn công, thiên sứ thủ hộ thiên về phòng thủ. Trận này mục sư xuất chiến, hiển nhiên chiến đội Vi Thảo muốn tập trung vào công kích. Vừa vào trận, họ lập tức đánh rất tích cực.
Tuy nhiên trong đội hình chiến đội Bá Đồ, cả Hàn Văn Thanh, Trương Giai Lạc, Lâm Kính Ngôn lẫn Trương Tân Kiệt đều không một ai thiếu kinh nghiệm giao thủ trực tiếp với Phương Sĩ Khiêm, đã vậy kinh nghiệm còn không ít. Lối đánh này của chiến đội Vi Thảo, trong liên minh không ai quen thuộc hơn họ. Một khi đã từng đọ sức với Phương Sĩ Khiêm, nay trải nghiệm thay đổi dưới sự điều khiển của Viên Bách Thanh, 4 người chỉ có thể tiếc nuối đánh giá: quả thật không cùng đẳng cấp.
Phương Sĩ Khiêm được mệnh danh Thần Trị Liệu, nhưng trên thực tế bản lĩnh của hắn nằm ở chỗ khiến cho người ta quên rằng hắn là một trị liệu. Cách mà hắn lợi dụng đặc tính tấn công hoặc phòng thủ của nghề trị liệu mình cầm trong trận đều cho đối thủ một cảm giác bó buộc, không thể phát huy hết mình.
Còn Viên Bách Thanh? Dù sử dụng mục sư hay thiên sứ thủ hộ cậu ta đều hoàn thành tốt vai trò, nhưng ấn tượng sâu sắc nhất của người ta về cậu vẫn là một trị liệu đúng nghề đúng việc. Đây chính là điểm khác biệt giữa Viên Bách Thanh và Phương Sĩ Khiêm, cũng là nguyên nhân khiến đấu pháp của cậu không đủ chín.
Các lão tướng Bá Đồ nhìn thấy rất rõ điều đó. Đối phó Viên Bách Thanh, họ chỉ cần xem cậu ta là một trị liệu thông thường, không cần đề phòng cậu ta có bản lĩnh hỗ trợ gây ức chế tột độ như Phương Sĩ Khiêm.
Kinh nghiệm là một thứ rất quý giá, cũng là tài sản đáng tự hào nhất của lão tướng. Thế nhưng có những lúc kinh nghiệm sẽ phản dame, bởi nó lỗi thời trong một vài trường hợp. Kinh nghiệm lỗi thời dẫn đến phán đoán cũng sai lầm.
Điều tệ hại đó xảy ra với phán đoán của các lão tướng Bá Đồ lần này. Lối đánh hỗ trợ của mục sư dưới tay Viên Bách Thanh bất ngờ gây ức chế đến mức khiến họ nhớ về thời còn đánh với Phương Sĩ Khiêm.
Cậu tuyển thủ này đã trưởng thành đến vậy rồi sao?
Các lão tướng Bá Đồ hoảng hốt như thể bắt gặp hình bóng Thần Trị Liệu năm xưa trên Đông Trùng Hạ Thảo của Viên Bách Thanh.
Đó là một sai lầm. Sai lầm này chắc chắn phải trả giá rất lớn.
Trận đoàn đội, Vi Thảo thắng.
Điểm đầu người đã không còn quan trọng nữa, Vi Thảo thắng cả hai hạng mục, thu về chiến thắng trọn vẹn trong hiệp đấu đầu tiên của bán kết.
(cre: Lá Mùa Thu)
Danh sách tuyển thủ không có gì đặc biệt, chính là đội hình ngũ hổ mà chiến đội Vi Thảo dùng nhiều nhất trong mùa giải năm nay. Tuy nhiên, danh sách nhân vật mới là thứ gây chú ý với những ai có hiểu biết về Vi Thảo.
"Mục sư kìa!" Người người xôn xao.
Trên thực tế, chiến đội Vi Thảo nắm giữ đến hai nhân vật trị liệu chứ không phải một. Ngoài mục sư Đông Trùng Hạ Thảo xuất chiến trong trận này, họ còn một nhân vật khác là thiên sứ thủ hộ Phòng Phong đã lập công lớn cho 2 lần quán quân của đội nhà.
Ở vào thời kỳ 2 quán quân của Vi Thảo, trong đội hình họ có một tuyển thủ được mệnh danh Thần Trị Liệu: Phương Sĩ Khiêm. Hắn là một kẻ tinh thông cả hai nghề trị liệu, trình điều khiển cả hai nghề đều cực cao. Căn cứ vào tình thế và nhu cầu khác nhau của mỗi trận, việc chuyển đổi giữa hai nghề trị liệu là một đặc thù lớn trong chiến thuật của Vi Thảo khi ấy. Khả năng công kích của mục sư và khả năng phòng thủ của thiên sứ thủ hộ đều được Phương Sĩ Khiêm biểu diễn cho người đời xem một cách cực kỳ hoàn mỹ.
Có điều trong 2 trận đoạt quán quân của Vi Thảo và thời điểm góp mặt trong hàng ngũ ngôi sao, Phương Sĩ Khiêm đều đang cầm Phòng Phong, nên về sau nếu chỉ nhìn vào tư liệu sẽ khó thấy rõ người này một cách toàn diện và thực thụ. Tuy vậy, những ai theo Vi Thảo lâu chắc chắn sẽ không quên hắn.
Vi Thảo cho đến tận nay vẫn không thay đổi phong cách chiến thuật vốn có. Tiếc thay, một tuyển thủ có thể chơi hai nghề đến mức thần thánh như Phương Sĩ Khiêm quá khó xuất hiện lần thứ hai. Về sau Vi Thảo tìm được người thay vào vị trí hắn là Viên Bách Thanh, tuy cũng có thể chơi qua chơi lại hai nghề nhưng nói thật còn xa mới đạt đến level của Phương Sĩ Khiêm. Viên Bách Thanh khổ luyện suốt hai mùa giải vẫn không có tiến bộ mang tính đột phá nào. Đến tay Viên Bách Thanh, sự tinh túy trong việc biến đổi chiến thuật bắt đầu có hơi hướng "thấy vậy thôi chứ hết vậy rồi". Vậy chiến thuật này có còn giá trị tồn tại nữa không? Đây là một vấn đề đã được ngoại giới tranh luận rất lâu.
[…]
Hôm nay sân nhà là chiến đội Vi Thảo.
Vì thế Vi Thảo đã thắng phần lôi đài với 1 điểm đầu người. Nhưng thật ra nhìn vào quá trình thi đấu kịch liệt, khó ai nói rõ rốt cuộc ưu thế chọn bản đồ của đội chủ nhà có sức ảnh hưởng thế nào.
Đến trận đoàn đội, tuy sự tinh túy trong việc thay đổi chiến thuật với hai nghề trị liệu của Vi Thảo đã không còn, nhưng việc sử dụng nghề nào vẫn có thể cho thấy thái độ của họ với trận đấu này một cách nhất định.
Mục sư thiên về tấn công, thiên sứ thủ hộ thiên về phòng thủ. Trận này mục sư xuất chiến, hiển nhiên chiến đội Vi Thảo muốn tập trung vào công kích. Vừa vào trận, họ lập tức đánh rất tích cực.
Tuy nhiên trong đội hình chiến đội Bá Đồ, cả Hàn Văn Thanh, Trương Giai Lạc, Lâm Kính Ngôn lẫn Trương Tân Kiệt đều không một ai thiếu kinh nghiệm giao thủ trực tiếp với Phương Sĩ Khiêm, đã vậy kinh nghiệm còn không ít. Lối đánh này của chiến đội Vi Thảo, trong liên minh không ai quen thuộc hơn họ. Một khi đã từng đọ sức với Phương Sĩ Khiêm, nay trải nghiệm thay đổi dưới sự điều khiển của Viên Bách Thanh, 4 người chỉ có thể tiếc nuối đánh giá: quả thật không cùng đẳng cấp.
Phương Sĩ Khiêm được mệnh danh Thần Trị Liệu, nhưng trên thực tế bản lĩnh của hắn nằm ở chỗ khiến cho người ta quên rằng hắn là một trị liệu. Cách mà hắn lợi dụng đặc tính tấn công hoặc phòng thủ của nghề trị liệu mình cầm trong trận đều cho đối thủ một cảm giác bó buộc, không thể phát huy hết mình.
Còn Viên Bách Thanh? Dù sử dụng mục sư hay thiên sứ thủ hộ cậu ta đều hoàn thành tốt vai trò, nhưng ấn tượng sâu sắc nhất của người ta về cậu vẫn là một trị liệu đúng nghề đúng việc. Đây chính là điểm khác biệt giữa Viên Bách Thanh và Phương Sĩ Khiêm, cũng là nguyên nhân khiến đấu pháp của cậu không đủ chín.
Các lão tướng Bá Đồ nhìn thấy rất rõ điều đó. Đối phó Viên Bách Thanh, họ chỉ cần xem cậu ta là một trị liệu thông thường, không cần đề phòng cậu ta có bản lĩnh hỗ trợ gây ức chế tột độ như Phương Sĩ Khiêm.
Kinh nghiệm là một thứ rất quý giá, cũng là tài sản đáng tự hào nhất của lão tướng. Thế nhưng có những lúc kinh nghiệm sẽ phản dame, bởi nó lỗi thời trong một vài trường hợp. Kinh nghiệm lỗi thời dẫn đến phán đoán cũng sai lầm.
Điều tệ hại đó xảy ra với phán đoán của các lão tướng Bá Đồ lần này. Lối đánh hỗ trợ của mục sư dưới tay Viên Bách Thanh bất ngờ gây ức chế đến mức khiến họ nhớ về thời còn đánh với Phương Sĩ Khiêm.
Cậu tuyển thủ này đã trưởng thành đến vậy rồi sao?
Các lão tướng Bá Đồ hoảng hốt như thể bắt gặp hình bóng Thần Trị Liệu năm xưa trên Đông Trùng Hạ Thảo của Viên Bách Thanh.
Đó là một sai lầm. Sai lầm này chắc chắn phải trả giá rất lớn.
Trận đoàn đội, Vi Thảo thắng.
Điểm đầu người đã không còn quan trọng nữa, Vi Thảo thắng cả hai hạng mục, thu về chiến thắng trọn vẹn trong hiệp đấu đầu tiên của bán kết.
(cre: Lá Mùa Thu)
Chỉ riêng việc này, tôi thập phần coi trọng con đường tương lai phía trước của hắn.
Mấy hôm trước, tôi vô tình lướt weibo thấy một cái meme đùa rằng, “Mùa bảy có bốn chú trâu”, ý chỉ bốn bạn trẻ (trâu) hay khiêu khích thách thức tiền bối bằng các phương thức khác nhau.
Viên Bách Thanh dù rằng khiêu khích Diệp Tu, nhưng trường hợp của hắn hoàn toàn khác với ba người còn lại. Hắn giống với Hoàng Thiếu Thiên Trương Giai Lạc hay bị Diệp Tu khi dễ bắt nạt ngược lại ấy, mới đó đã xù cả đống lông lên luôn rồi kìa.
Vinh Quang update phiên bản mới level 75, Hưng Hân và Vi Thảo cùng đi phó bản 20 người – Dãy Núi Liệt Bình
Đều là cao thủ, tuy đối mặt với BOSS nhưng chẳng ai căng thẳng cả, vẫn rảnh rỗi tán phét với nhau. Đội Trưởng Đội Tiên Phong Lôi Âu lúc này đang đối phó với kỵ sĩ và trị liệu của chiến đội Vi Thảo. Đánh được mấy phút, vẫn chưa thấy chỉ thị từ Diệp Tu, hai người đều cảm thấy mấy phút “làm quen” với BOSS như thế là đủ rồi chứ nhỉ? Mục sư Viên Bách Thanh nhịn không được hỏi: “Bắt đầu đánh được chưa?”
Không thấy Diệp Tu trả lời, chỉ có tiếng Trần Quả bối rối đáp :”Cậu ta đi vệ sinh rồi…”
“Cái đệt!” Viên Bách Thanh phẫn nộ, nhưng vừa dứt lời thì Diệp Tu đã lên tiếng: “Làm sao rồi làm sao rồi?”
“Bắt đầu đánh quái chưa” Viên Bách Thanh hô
“Còn ai muốn đi vệ sinh nữa không?” Diệp Tu hỏi lại.
“………….”
“Đi cmn!” Viên Bách Thanh phẫn nộ.
“Cái đệt, ông tính bỏ tui hả?” Hứa Bân sợ hãi hỏi, trong đầu thầm nghĩ ông muốn xả giận cũng đừng trút lên đầu tui chứ! Các anh em còn đang chịu khổ ở đây với ông cơ mà!
“Không ai đi thì chúng ta đập quái thôi” Diệp Tu nói.
“Ông xem rõ BOSS chưa?” Viên Bách Thanh hoài nghi.
“Đương nhiên, tôi xem rõ rồi mới đi vệ sinh đấy chứ.” Diệp Tu đáp.
“…” Viên Bách Thanh cạn lời, người ta không hề lơ là công việc lẫn đi vệ sinh đâu.
“Lên, lên hết đê, đánh thế nào thì chắc tôi khỏi phải chỉ há. Con BOSS này chả có chỗ nào đáng ngạc nhiên cả.”
[…]
BOSS số 3, xuất hiện tình trạng cạnh tranh, là trang bị của mục sư.
“Tôi tới.” Bên Vi Thảo lần này Vương Kiệt Hi không xuất thủ nữa, kẻ vừa bước ra khiêu chiến chính là Viên Bách Thanh người thao tác mục sư, nhân vật Đông Trùng Hạ Thảo của hắn đứng ra đổ điểm.
82 điểm, phần thắng tương đối cao.
“Ha ha”. Trong tiếng cười của Viên Bách Thanh mang theo chút khiêu khích.
“Tay Nhỏ lên.” Diệp Tu kêu.
Tay Nhỏ Lạnh Giá của An Văn Dật lên đổ, 75 điểm, thua.
“Chậc, quá áp lực.” Bên Hưng Hân, vì có tán nhân Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu nên vẫn còn một cơ hội đổ điểm, bèn vô cùng cảm khái nói.
“Anh nhanh lên.” Viên Bách Thanh nói.
“Chịu thua đi!” Diệp Tu hô, Quân Mạc Tiếu ra tay.
83 điểm!
“Ha ha ha ha, đây chính là thực lực.” Diệp Tu cười nói.
Viên Bách Thanh tức giận.
Thua một món đồ cam thật ra cũng không có gì, nhưng thua bởi tên này thật điên tiết, lại còn chỉ thua 1 điểm, càng khiến người ta điên thêm.
“Tay Nhỏ cầm lấy.” Áo choàng trị liệu cứ thế chui vào túi Tay Nhỏ Lạnh Giá.
Món còn lại không thuộc nhu cầu.
“Lên luôn nào!” Diệp Tu nói xong bèn ra tay đổ luôn.
Siêu cấp vô địch 100 điểm.
“Ai mới là kẻ mạnh nhất đây?” Diệp Tu hỏi xong bèn lụm luôn trang bị vào túi.
“Anh làm sao biết bọn tôi không đổ được 100 điểm?” Viên Thanh Bách kêu lên. Quy tắc đổ điểm của Vinh Quang không phân biệt trước sau hay nhà cái ăn tất gì gì, nếu đổ bằng điểm thì đổ lại.
“Vậy chú đổ đi!” Diệp Tu trả lời.
Viên Bách Thanh đứng im, với số điểm biến thái này, cầm chắc là tự rước nhục rồi.
Lúc này lại là đại thần Vương Kiệt Hi thong thả đứng ra đổ điểm, con số 51 bình thường, đổ xong cũng chẳng thèm quan tâm.
[…]
Chính vì vậy Diệp Tu buộc phải tính toán chi li phần thưởng bóc tem phó bản, bọn họ không có tư cách để hào phóng như các chiến đội chuyên nghiệp khác.
Sau một hồi cố gắng, Hưng Hân nhờ tranh bóc tem mà giành được một khoản lợi không nhỏ. Tính trên toàn Vinh Quang, họ tuyệt đối là thế lực ôm nhiều trang bị cam cấp 75 nhất hiện giờ, tuy rằng nhiêu đó vẫn chưa đủ để trang bị hết cho cả đội. Mà lúc này, thấy đã không thể nhờ vào việc tranh bóc tem để lấy trang bị nữa, Diệp Tu cảm thấy hơi tiếc.
Vương Kiệt Hi cũng là đội trưởng, có cùng mối quan tâm như Diệp Tu, thêm vào hoàn cảnh của Hưng Hân, vậy nên anh cũng dễ dàng đoán được tâm trạng hiện tại của Diệp Tu. Lúc này anh mới cười nói: “Làm mấy ván không? Cược vài món linh tinh nhé?”
“Ha ha ha..” – Diệp Tu cười gượng, Quân Mạc Tiếu xoay người về phía thành viên của Hưng Hân: “Giải tán, đi ngủ!”
“Sao đấy, không dám à!” Tuyển thủ Viên Bách Thanh tuy chơi mục sư, nhưng tính tình lại khá xốc nổi, hắn hô to khiêu khích.
“Không phải không dám!” Diệp Tu cười nói: “Chẳng qua là anh thấy đấu với mấy cậu, mình anh là đủ rồi, hoàn toàn không cần làm phiền mọi người đâu!”
“Nói cũng đúng.” Vương Kiệt Hi cười, Vương Bất Lưu Hành cũng quay lại nói với đội Vi Thảo: “Giải tán đi, mình anh ở lại được rồi.”
“Ha ha ha.” Thành viên Vi Thảo đều cười ầm lên, Viên Bách Thanh thêm vào: “Chúng tôi không đánh, nhưng cũng không đi đâu. Chúng tôi đứng xem cũng được mà?”
“Viên Bách Thanh, cậu hơi bị kiêu ngạo đấy, anh nhịn cậu lâu rồi nhé! Cậu có dám solo với anh không?” Diệp Tu chỉ thẳng tên.
“Đờ mờ, đòi solo với trị liệu hả? Vậy mà anh cũng làm được!” Viên Bách Thanh kêu lên.
“Anh cho chú chọn bừa một nghề đấy.” Diệp Tu đáp.
“Anh lượn cmn nó đi!” Viên Bách Thanh bức xúc. Là tuyển thủ chuyên nghiệp, đương nhiên tất cả các nghề đều phải biết chơi, có khi còn chơi hay hơn game thủ bình thường. Nhưng nếu đối thủ là tuyển thủ chuyên nghiệp, không chơi nghề tủ của mình thì chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết.
“Để công bằng, anh sẽ không chơi nghề tán nhân mình thông thạo nhất, anh cũng chọn bừa một nghề khác như pháp sư chiến đấu chẳng hạn, như vậy cậu có ý kiến gì không?” Diệp Tu nói.
“Cái đmm….” Viên Bách Thanh chửi thề, thật sự không biết nói gì nữa.
“Ha ha, vậy là không dám rồi.” Diệp Tu cười.
Viên Bách Thanh khóc không ra tiếng. Hắn phải trả lời thế nào mới phải đây? Nói dám thì không phải là đi tìm đường chết ư? Thế là không dám à? Mẹ, mà việc này thì có liên quan gì đến dám hay không, làm sao trọng tâm câu chuyện lại quay ngoắt sang như vậy rồi.
“Không thì tỷ thí mấy ván với tôi nhé?” Cuối cùng vẫn là đại thần Vương Kiệt Hi nhẹ nhàng chuyển đề tài trở về.
“Với cậu ấy á? Đánh không biết bao nhiêu lần rồi, không có ý nghĩa, đi ngủ còn hơn.” Diệp Tu đáp.
“Anh không dám à?” Viên Bách Thanh chen vào, sau đó đứng hình.
“Đù má, offline luôn kìa…” Lưu Tiểu Biệt của Vi Thảo ngơ ngác. Diệp Tu vừa dứt lời, Quân Mạc Tiếu lập tức biến mất. Quyết đoán logout, không hề dây dưa dông dài, thậm chí những người khác bên chiến đội Hưng Hân còn chưa kịp giải tán.
(cre: team Liều SLL)
Đều là cao thủ, tuy đối mặt với BOSS nhưng chẳng ai căng thẳng cả, vẫn rảnh rỗi tán phét với nhau. Đội Trưởng Đội Tiên Phong Lôi Âu lúc này đang đối phó với kỵ sĩ và trị liệu của chiến đội Vi Thảo. Đánh được mấy phút, vẫn chưa thấy chỉ thị từ Diệp Tu, hai người đều cảm thấy mấy phút “làm quen” với BOSS như thế là đủ rồi chứ nhỉ? Mục sư Viên Bách Thanh nhịn không được hỏi: “Bắt đầu đánh được chưa?”
Không thấy Diệp Tu trả lời, chỉ có tiếng Trần Quả bối rối đáp :”Cậu ta đi vệ sinh rồi…”
“Cái đệt!” Viên Bách Thanh phẫn nộ, nhưng vừa dứt lời thì Diệp Tu đã lên tiếng: “Làm sao rồi làm sao rồi?”
“Bắt đầu đánh quái chưa” Viên Bách Thanh hô
“Còn ai muốn đi vệ sinh nữa không?” Diệp Tu hỏi lại.
“………….”
“Đi cmn!” Viên Bách Thanh phẫn nộ.
“Cái đệt, ông tính bỏ tui hả?” Hứa Bân sợ hãi hỏi, trong đầu thầm nghĩ ông muốn xả giận cũng đừng trút lên đầu tui chứ! Các anh em còn đang chịu khổ ở đây với ông cơ mà!
“Không ai đi thì chúng ta đập quái thôi” Diệp Tu nói.
“Ông xem rõ BOSS chưa?” Viên Bách Thanh hoài nghi.
“Đương nhiên, tôi xem rõ rồi mới đi vệ sinh đấy chứ.” Diệp Tu đáp.
“…” Viên Bách Thanh cạn lời, người ta không hề lơ là công việc lẫn đi vệ sinh đâu.
“Lên, lên hết đê, đánh thế nào thì chắc tôi khỏi phải chỉ há. Con BOSS này chả có chỗ nào đáng ngạc nhiên cả.”
[…]
BOSS số 3, xuất hiện tình trạng cạnh tranh, là trang bị của mục sư.
“Tôi tới.” Bên Vi Thảo lần này Vương Kiệt Hi không xuất thủ nữa, kẻ vừa bước ra khiêu chiến chính là Viên Bách Thanh người thao tác mục sư, nhân vật Đông Trùng Hạ Thảo của hắn đứng ra đổ điểm.
82 điểm, phần thắng tương đối cao.
“Ha ha”. Trong tiếng cười của Viên Bách Thanh mang theo chút khiêu khích.
“Tay Nhỏ lên.” Diệp Tu kêu.
Tay Nhỏ Lạnh Giá của An Văn Dật lên đổ, 75 điểm, thua.
“Chậc, quá áp lực.” Bên Hưng Hân, vì có tán nhân Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu nên vẫn còn một cơ hội đổ điểm, bèn vô cùng cảm khái nói.
“Anh nhanh lên.” Viên Bách Thanh nói.
“Chịu thua đi!” Diệp Tu hô, Quân Mạc Tiếu ra tay.
83 điểm!
“Ha ha ha ha, đây chính là thực lực.” Diệp Tu cười nói.
Viên Bách Thanh tức giận.
Thua một món đồ cam thật ra cũng không có gì, nhưng thua bởi tên này thật điên tiết, lại còn chỉ thua 1 điểm, càng khiến người ta điên thêm.
“Tay Nhỏ cầm lấy.” Áo choàng trị liệu cứ thế chui vào túi Tay Nhỏ Lạnh Giá.
Món còn lại không thuộc nhu cầu.
“Lên luôn nào!” Diệp Tu nói xong bèn ra tay đổ luôn.
Siêu cấp vô địch 100 điểm.
“Ai mới là kẻ mạnh nhất đây?” Diệp Tu hỏi xong bèn lụm luôn trang bị vào túi.
“Anh làm sao biết bọn tôi không đổ được 100 điểm?” Viên Thanh Bách kêu lên. Quy tắc đổ điểm của Vinh Quang không phân biệt trước sau hay nhà cái ăn tất gì gì, nếu đổ bằng điểm thì đổ lại.
“Vậy chú đổ đi!” Diệp Tu trả lời.
Viên Bách Thanh đứng im, với số điểm biến thái này, cầm chắc là tự rước nhục rồi.
Lúc này lại là đại thần Vương Kiệt Hi thong thả đứng ra đổ điểm, con số 51 bình thường, đổ xong cũng chẳng thèm quan tâm.
[…]
Chính vì vậy Diệp Tu buộc phải tính toán chi li phần thưởng bóc tem phó bản, bọn họ không có tư cách để hào phóng như các chiến đội chuyên nghiệp khác.
Sau một hồi cố gắng, Hưng Hân nhờ tranh bóc tem mà giành được một khoản lợi không nhỏ. Tính trên toàn Vinh Quang, họ tuyệt đối là thế lực ôm nhiều trang bị cam cấp 75 nhất hiện giờ, tuy rằng nhiêu đó vẫn chưa đủ để trang bị hết cho cả đội. Mà lúc này, thấy đã không thể nhờ vào việc tranh bóc tem để lấy trang bị nữa, Diệp Tu cảm thấy hơi tiếc.
Vương Kiệt Hi cũng là đội trưởng, có cùng mối quan tâm như Diệp Tu, thêm vào hoàn cảnh của Hưng Hân, vậy nên anh cũng dễ dàng đoán được tâm trạng hiện tại của Diệp Tu. Lúc này anh mới cười nói: “Làm mấy ván không? Cược vài món linh tinh nhé?”
“Ha ha ha..” – Diệp Tu cười gượng, Quân Mạc Tiếu xoay người về phía thành viên của Hưng Hân: “Giải tán, đi ngủ!”
“Sao đấy, không dám à!” Tuyển thủ Viên Bách Thanh tuy chơi mục sư, nhưng tính tình lại khá xốc nổi, hắn hô to khiêu khích.
“Không phải không dám!” Diệp Tu cười nói: “Chẳng qua là anh thấy đấu với mấy cậu, mình anh là đủ rồi, hoàn toàn không cần làm phiền mọi người đâu!”
“Nói cũng đúng.” Vương Kiệt Hi cười, Vương Bất Lưu Hành cũng quay lại nói với đội Vi Thảo: “Giải tán đi, mình anh ở lại được rồi.”
“Ha ha ha.” Thành viên Vi Thảo đều cười ầm lên, Viên Bách Thanh thêm vào: “Chúng tôi không đánh, nhưng cũng không đi đâu. Chúng tôi đứng xem cũng được mà?”
“Viên Bách Thanh, cậu hơi bị kiêu ngạo đấy, anh nhịn cậu lâu rồi nhé! Cậu có dám solo với anh không?” Diệp Tu chỉ thẳng tên.
“Đờ mờ, đòi solo với trị liệu hả? Vậy mà anh cũng làm được!” Viên Bách Thanh kêu lên.
“Anh cho chú chọn bừa một nghề đấy.” Diệp Tu đáp.
“Anh lượn cmn nó đi!” Viên Bách Thanh bức xúc. Là tuyển thủ chuyên nghiệp, đương nhiên tất cả các nghề đều phải biết chơi, có khi còn chơi hay hơn game thủ bình thường. Nhưng nếu đối thủ là tuyển thủ chuyên nghiệp, không chơi nghề tủ của mình thì chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết.
“Để công bằng, anh sẽ không chơi nghề tán nhân mình thông thạo nhất, anh cũng chọn bừa một nghề khác như pháp sư chiến đấu chẳng hạn, như vậy cậu có ý kiến gì không?” Diệp Tu nói.
“Cái đmm….” Viên Bách Thanh chửi thề, thật sự không biết nói gì nữa.
“Ha ha, vậy là không dám rồi.” Diệp Tu cười.
Viên Bách Thanh khóc không ra tiếng. Hắn phải trả lời thế nào mới phải đây? Nói dám thì không phải là đi tìm đường chết ư? Thế là không dám à? Mẹ, mà việc này thì có liên quan gì đến dám hay không, làm sao trọng tâm câu chuyện lại quay ngoắt sang như vậy rồi.
“Không thì tỷ thí mấy ván với tôi nhé?” Cuối cùng vẫn là đại thần Vương Kiệt Hi nhẹ nhàng chuyển đề tài trở về.
“Với cậu ấy á? Đánh không biết bao nhiêu lần rồi, không có ý nghĩa, đi ngủ còn hơn.” Diệp Tu đáp.
“Anh không dám à?” Viên Bách Thanh chen vào, sau đó đứng hình.
“Đù má, offline luôn kìa…” Lưu Tiểu Biệt của Vi Thảo ngơ ngác. Diệp Tu vừa dứt lời, Quân Mạc Tiếu lập tức biến mất. Quyết đoán logout, không hề dây dưa dông dài, thậm chí những người khác bên chiến đội Hưng Hân còn chưa kịp giải tán.
(cre: team Liều SLL)
Đại đa số những tân binh thế hệ mới đều khoác lên mình nhuệ khí hừng hực không thể cản của người trẻ tuổi, luôn yêu chuộng phong cách xông xáo sôi nổi tự mình trấn áp một phương. Hòa thuận được với những tiền bối thế hệ trước như Viên Bách Thanh cũng khá hiếm thấy, thật sự rất tuyệt vời.
Vì thế, hảo cảm của tôi với hắn lại tăng thêm một tầng.
Bởi từ việc này có thể nói lên rằng, hắn quả thực là một tuyển thủ thích hợp đánh đoàn đội. Trên người hắn có nhiều ưu điểm mà Tôn Tường và Đường Hạo không có.
Mà những đặc điểm này, đều là những phẩm chất bắt buộc phải có của một người cầm nghề trị liệu.
Đất diễn cho hắn cũng không nhiều lắm, nên cũng khó phân tích sâu thêm gì được.
Có điều, một tuyển thủ như hắn ─ không kiêu ngạo không nóng nảy, nhuệ khí ôn hòa, tính cách hiền lành, có cái nhìn đại cục tốt, hơn nữa còn chơi được song trị liệu mục sư và thiên sứ thủ hộ ─ thì đường tương lai phía trước của hắn thật sự rất khiến người ta trông chờ!
Tôi nghĩ rằng, Viên Bách Thanh sẽ không khiến chúng ta thất vọng đâu.
Last edited: