Cặp đôi hợp tác - Vu Phong & Trâu Viễn

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,990
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Đây là bản chuyển ngữ, được thực hiện với mục đích phi thương mại. Tất cả các chú thích, minh họa và trích dẫn đều là của người dịch tự thêm vào.

Khuyến cáo: Trích có hơi nhiều, vì vốn muốn lưu lại những khoảnh khắc ấn tượng của nhân vật trong lòng tui toàn bộ ghi ra hết, có thể làm tài liệu về sau cho ai cần. Nếu mọi người đã nhớ chi tiết đó rồi thì không cần mở spoiler đọc hết, lướt qua xem đại khái nắm ý là được, như vậy đọc sẽ không bị mất trớn. Còn nếu có cơ hội thì cứ đọc qua một lần, bởi dẫn chứng support luận điểm nhất luôn luôn là chính văn.

Bài gốc: douban


Cặp đôi hợp tác - Vu Phong & Trâu Viễn


“Khi đó, giang sơn thất thủ, cất bước khó khăn, trăm phế chờ hưng, không ai đấu đá nhau, phóng mắt đều là bạn cùng chung hoạn nạn.

Quốc tộ luân lạc, vạn dân tất phải hướng về, cầu sinh trong tử.”

Hôm nay tôi muốn tâm sự về hai Tân hạch tâm của Bách Hoa.

Một người khát vọng gồng gánh chiến đội, một người sợ hãi gồng gánh chiến đội.

Một người phát huy trình độ vượt bậc khi đối mặt với áp lực, một người chỉ có thể phóng thích tiềm năng thật sự khi không có áp lực.

Hồ Điệp Lam nói, bọn họ rất hợp nhau.

Tấu vang lên cùng lúc, hai người họ sẽ chính là tương lai của Bách Hoa.

Vu Phong hít sâu, liếc nhìn đồng hồ. Còn khá lâu mới đến 8 rưỡi, hắn rảo một vòng quanh sàn đấu. Đang định ra về, hắn bỗng nhìn thấy đồng đội mình, Trâu Viễn. Cậu cũng đến nhà thi đấu, đang bước từng bậc thang lên sân.

"Cậu cũng đến à?" Vu Phong hỏi. Hai người cách nhau hơi xa, nhưng lúc này nhà thi đấu không có ai khác ngoài họ nên rất yên tĩnh. Vu Phong chỉ hơi cất cao giọng, tiếng nói hắn lập tức vang vọng khắp sàn đấu.

"Vâng, tôi tới tưởng tượng bầu không khí một chút." Trâu Viễn đáp.

"Làm sao tưởng tượng?" Vu Phong quay đầu nhìn sau lưng. Nhà thi đấu không một bóng người, yên lặng như tờ.

"Tôi muốn tưởng tượng cho thật ghê gớm, thật to tát, để khi nó thực sự xảy ra, tôi sẽ cảm thấy cũng chỉ đến thế mà thôi. Thế thì sẽ bớt áp lực hẳn." Trâu Viễn nói.

Vu Phong cười. Hắn biết, cậu đồng đội của mình từng stress đến suýt điên vì áp lực đột ngột do chiến đội đặt lên đôi vai. Có khi nào hồi đó, cậu ta cũng dùng cách này để sống qua khó khăn?

Hắn nhìn Trâu Viễn. Cậu ta đứng ngay mép sàn đấu, nhìn khắp khán đài trống không, đột nhiên nhắm mắt, giang rộng hai tay, tập trung thực hiện nghi thức tưởng tượng để giảm bớt áp lực. Vu Phong không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng nhìn, chân cũng không bước để tránh gây tiếng động.

Hồi lâu sau, hắn thấy Trâu Viễn thu hai tay về, mở mắt nhìn hắn và nở nụ cười.

"Xong rồi?"

"Xong rồi. Anh muốn thử không?" Trâu Viễn hỏi.

"Tôi? Thôi đi! Vụ này không hợp tôi đâu. Nếu bầu không khí thật sự của nhà thi đấu không nhiệt như tôi tưởng tượng, tôi sẽ thất vọng lắm." Vu Phong nói.

"Ha ha, nói cũng đúng, anh với tôi khác nhau!" Trâu Viễn thở dài.

Phải, hai người bọn họ rất khác nhau, khác nhau một trời một vực.

Thứ áp lực khiến Trâu Viễn ngạt thở đến phát điên chính là thứ Vu Phong luôn muốn có. Trâu Viễn sợ sệt, trong khi Vu Phong lại hưởng thụ.

Vì vậy ngày ấy Vu Phong gia nhập Bách Hoa, Trâu Viễn mới không chút đắn do mà giao lại toàn bộ cho hắn, từ chức đội trưởng đến vị thế át chủ bài. Áp lực giảm bớt, Trâu Viễn bắt đầu học cách gánh vác từng chút một, cố gắng nắm bắt vận may đang sở hữu. Cậu dần dần thành công, nhưng cậu không hề hối hận với quyết định cũ. Dù thế nào đi nữa, tính cách một người là không thể thay đổi. Đội trưởng và át chủ bài là những vị trí gồng gánh nhất, Vu Phong thích hợp ngồi vào hơn cậu. Giao cho hắn, hắn nhất định sẽ thực hiện tốt gấp bội.

Cũng thú vị nhỉ?

Trâu Viễn đôi lúc sẽ nghĩ như thế. Hai người hoàn toàn khác biệt, bất ngờ lại trở thành đồng đội, trở thành hợp tác. Có phải vì sự tương phản tuyệt đối, họ mới bổ khuyết cho nhau? Trong cuộc bình chọn Cặp đôi Hợp tác Tốt Nhất mùa này, họ từng được đánh giá rất cao.

(cre: Lá Mùa Thu)



“Nhàn sầu đã lâu, kiếm sắt rỉ dày hai ngón tay. Lòng người nôn nóng, kiếm phong lại sắc lạnh, nguyện xin đến tử trường chinh chiến.”
Trên người Vu Phong, khắc rất sâu dấu ấn của Lam Vũ để lại. Năm đầu tiên hắn tiến vào Liên minh đã tiếp nhận vị trí tay đấm chủ lực, trở thành thanh đao sắc bén mở đường cho Lam Vũ.

Lấy thị huyết sục trào, phương kiếm chỉ đến, nghênh mặt địch quân.

Năm đó, hắn đạt được chức quán quân đầu tiên trong kiếp sống đánh giải chuyên nghiệp của mình.

Nếu như nói Hoàng Thiếu Thiên là “Yêu Đao” của Lam Vũ, xuất quỷ nhập thần. Vậy thì, Vu Phong chính là lưỡi sắt thép thời thời khắc khắc triển lộ ra ngoài, tượng đài công thủ vững chắc của Lam Vũ.

Tuy nhiên, trong số bốn người có Hoàng Thiếu Thiên, kẻ chủ nghĩa cơ hội có biệt danh Yêu Đao, một tay đấm level át chủ bài rất đặc biệt. Trong đội hình Lam Vũ, hắn hiếm khi đảm nhiệm vai trò đột phá trận địch. Vai trò này lúc trước thuộc về Vu Phong, bây giờ thậm chí giao cho cậu nhóc Lư Hãn Văn mới 14 tuổi chứ cũng không phải Hoàng Thiếu Thiên.

[…]

Giờ Hoàng Thiếu Thiên mới hiểu ra chữ "Ý!" của Chu Trạch Khải. Chắc lúc ấy hắn phát hiện thấy vấn đề, cũng có thể vấn đề ở chính bản thân Hoàng Thiếu Thiên. Cơ mà sao Hoàng Thiếu Thiên chẳng ngửi thấy chi cả?

"Công việc nắm giữ tiết tấu phải để cho tôi, Hoàng thiếu!" Một giọng nói mang ý cười truyền đến, theo sau là một ánh kiếm cực kỳ hung hãn chém xuống. Khí thế bất cần đó, khắp cả hệ kiếm, chỉ cuồng kiếm sĩ mới có.

Vu Phong, cuồng kiếm sĩ Lạc Hoa Lang Tạ báo danh!

Bên kia, tiếng cót két của linh kiện máy cũng vang lên. Tiêu Thời Khâm, kỹ sư máy móc Diệt Sinh Linh nhập trận!

Hoàng Thiếu Thiên rốt cuộc đã ngộ ra vấn đề từ lời Vu Phong. Trước kia, người đảm nhiệm vai trò mũi đột kích ở Lam Vũ, kéo theo tiết tấu cả đội là Vu Phong. Còn Hoàng Thiếu Thiên hắn, con át chủ bài thực sự của Lam Vũ, sẽ chỉ lượn lờ xung quanh chiến trường, chờ thời cơ hành động.

Nói cách khác, sở trường của Hoàng Thiếu Thiên là tìm cơ hội phối hợp người khác, chứ không phải đợi người khác phối hợp với tiết tấu hắn tạo nên. Đây cũng là điểm khác biệt giữa hắn và phần lớn các tay đấm át chủ bài khác.

[…]

"Ừ... quả thật không phải sở trường của anh, nhưng đáng tiếc, bây giờ chú em là đối thủ rồi." Hoàng Thiếu Thiên nhìn Vu Phong, nói.

(cre: Lá Mùa Thu)

Nhưng đúng như Vu Phong từng nói, đại đa số ánh mắt của người ngoài đều đặt trên người của Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên. Hắn vĩnh viễn chỉ có thể là người thứ ba nổi bật trong đội. Huống hồ, người thứ ba, sao còn có thể tính là nổi bật nữa?

Vì thực lực của hắn không đủ sao?

Tôi nghĩ rằng, không phải vậy đâu.

Chẳng qua là, chiến đội Lam Vũ đã hình thành bộ máy chiến thuật xoay quanh Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên từ sớm, lấy đó mà triển khai vận hành chiến thuật đến thành thục từ rất lâu rồi. Nếu như muốn trở thành át chủ bài, vậy chỉ có thể rời Lam Vũ.

Vu Phong hẳn là hiểu điều này rõ hơn ai hết. Vì vậy, hắn lựa chọn rời đi.

Chat chỉ có một tràng, xét theo trạng thái bình thường của Hoàng Thiếu Thiên thì là quá ít. Sự khác lạ ấy có phải nói lên rằng, hắn vẫn chưa quen với việc đồng đội ngày trước đã trở thành địch thủ, dẫu Vu Phong đã rời chiến đội Lam Vũ một năm rưỡi rồi?

"Xin lỗi, không thể đi tiếp với mọi người được nữa..."

Mỗi một lần gặp lại Vu Phong, trong đầu Hoàng Thiếu Thiên chỉ vang vọng câu nói này, câu mà Vu Phong dùng để từ biệt khi rời Lam Vũ ra đi.

"Tôi muốn thử một lần. Tôi muốn dùng trọng kiếm trong tay mình, xem bản thân có thể đi được đến đâu." Vu Phong từng nói.

Có thể đi được đến đâu?

Hai mùa giải qua, mọi người đều đã chứng kiến. Chiến đội Bách Hoa, dưới sự dẫn dắt của Vu Phong, đang tái tạo cặp đôi cuồng kiếm sĩ và chuyên gia đạn dược ngày xưa. Đệ nhất cuồng kiếm Liên minh bỏ xuống tag Lam Vũ, mang lên tag Bách Hoa, vẫn là đệ nhất cuồng kiếm. Song, mùa giải ngây ngô nhất của hắn, đơn thuần nhất của hắn, đã vĩnh viễn tặng cho Lam Vũ.

Đó là mùa hè đẹp nhất của chiến đội Lam Vũ.

Mùa giải thứ sáu, chiến đội Lam Vũ đánh bại Vi Thảo trong trận chung kết, giành về cúp quán quân cùng năm.

Vu Phong khi ấy vẫn chỉ là một tân binh trong đội. Hắn không như Lư Hãn Văn sau này, mới tân binh đã đảm nhiệm trọng trách tay đấm chính. Hắn của năm đó, slot đánh vẫn nằm giữa chủ lực và dự bị. Hắn là một tuyển thủ thay phiên.

Nhưng quán quân của Lam Vũ có công lao của hắn. Mọi người đều đánh giá cao tài năng của hắn, chờ đợi hắn trưởng thành.

Quả nhiên, hắn nhanh chóng trở thành một vị dũng tướng không thể thiếu trong đội hình Lam Vũ. Hắn sẽ chắn phía trước đồng đội, sẽ là người vì chiến đội mà mãi mãi lao lên đầu tiên.

Chỉ tiếc rằng, cảnh tượng đó chỉ diễn ra đúng hai mùa giải. Mùa giải thứ chín, Vu Phong chủ động đề nghị chuyển nhượng, muốn rời khỏi Lam Vũ. Nguyên nhân, như chính hắn đã nói, muốn đi khai phá một kỷ nguyên chỉ thuộc về mình.

"Nếu vậy, cậu xem Lam Vũ là cái gì?"

Câu hỏi này, chỉ Hoàng Thiếu Thiên mới không ngần ngại, gay gắt hỏi thẳng ra miệng.

"Cám ơn mọi người đã giúp đỡ tôi bao lâu qua..." Vu Phong không trực tiếp trả lời. Cứ thế, hắn ra đi. Hoàng Thiếu Thiên muốn chạy theo hỏi cho bằng được, nhưng rồi bị Dụ Văn Châu kéo lại.

Vị thế một con át chủ bài chân chính. Một chiến đội thực sự thuộc về mình.

Hai thứ này, có lẽ nhiều người cảm thấy rất vô nghĩa, nhưng một số người khác sẽ nâng niu như báu vật. Lam Vũ lại không thể cho Vu Phong được. Dù bọn họ đã từng có một mùa hè tuyệt đẹp bên nhau, dù Vu Phong từng làm tướng tiên phong, cùng Lam Vũ chinh chiến suốt hai mùa giải, nhưng đó không phải thứ Vu Phong khát vọng nhất.

Hắn muốn dùng trọng kiếm trong tay, khai phá một thời đại chỉ thuộc về riêng mình!

(cre: Lá Mùa Thu)

Không khéo rằng, Vu Phong rơi vào dạng người trưởng thành dưới áp lực, lấy áp lực làm động lực.

Đánh bại Luân Hồi là việc Vu Phong của Lam Vũ trước giờ chưa thể làm được. Ấy vậy mà đến Bách Hoa hai năm, hắn lại có thể suất lĩnh một chiến đội Bách Hoa tụt hạng nghiêm trọng sau khi mất đi át chủ bài linh hồn ngày trước, chiến thắng cả ông lớn Luân Hồi!

Hiển nhiên, Vu Phong có thực lực kỹ thuật, cũng có năng lực lãnh đạo thật sự.

Bách Hoa đã bị dẫn trước 0 - 3. Đã lung lay sắp đổ, Bá Đồ vẫn tàn nhẫn cho họ thêm một đạp.

Lúc xuống sân, Chu Hiệu Bình mặt mày xám ngoét. Hắn không thể hoàn thành kỳ vọng của cả đội, của fan sân nhà, hắn biết sức nặng của trận thua này.

Cả nhà thi đấu tĩnh lặng chết chóc. Có bất mãn với Bách Hoa đến đâu, khán giả cũng không còn lòng dạ mắng chửi nữa.

Phải thắng!

Trong lòng mọi người chỉ còn một tiếng gọi: Phải thắng!

"Không thể mất điểm nữa. 7 điểm kế tiếp mình phải thắng toàn bộ. Giờ là thời khắc quan trọng nhất của mình mùa giải này, mọi người phải tập trung tinh thần! Phải thắng, nhất định phải thắng! Ngoài chiến thắng, bỏ hết mọi tạp niệm khác trong đầu đi. Đừng mong chờ Bá Đồ sẽ nương tay hay lơ là, chiến đội ấy xưa nay chưa bao giờ sẽ! Chúng ta chỉ có thể dốc mọi sức lực, đặt vào cuộc chiến. Đây là cơ hội, chúng ta phải tự mình nắm lấy. Phải thắng, phải thắng hết!" Phút nghỉ ngơi ngắn ngủi sau phần solo, Vu Phong ra sức cổ vũ sĩ khí.

"Lên đi, đừng để đối thủ xem thường, đừng để fan thất vọng! Giết họ đi!" Vu Phong quát.

[…]

Do đó kết cục lượt này của Bách Hoa đã được quyết định. Hạng 9. Chỉ có thể là hạng 9, không còn khả năng nào tiến vào top 8 nữa. Lượt cuối cũng sẽ là cơ hội cuối cùng của họ. Sân khách, đánh với Luân Hồi, một cơ hội với độ khó lớn nhất. Chưa kể, muốn có cơ hội đó, họ còn phải chiến thắng trận đoàn đội trước mắt với Bá Đồ.

Chẳng dễ gì mới giành được 2 điểm lôi đài, tin chiến trường nơi khác truyền về lại quá bất lợi, tinh thần toàn quân Bách Hoa lên xuống nhấp nhô.

"Giờ đơn giản rồi." Ngờ đâu đội trưởng Vu Phong lại có vẻ nhẹ nhõm hẳn, "Chỉ còn một con đường này thôi, không có lựa chọn khác. Mình dốc hết toàn lực mà đi đi! Đừng để bản thân phải hối tiếc!"

Đừng để bản thân phải hối tiếc!

Nghiền ngẫm lời đội trưởng, ánh mắt người Bách Hoa dần dần kiên định. Họ cần chiến thắng đêm nay, họ cần dũng cảm đạp đổ hết thảy, care chi đối thủ là ai chứ?

[…]

"Đừng quan tâm ai khác, cứ đánh thật tốt phần mình mới có tư cách giành giật cơ hội!" Đội trưởng Bách Hoa là Vu Phong cổ vũ đồng đội. Trận solo thứ hai, Bách Hoa cho Chu Quang Nghĩa lên sân, đối đầu với đội phó Giang Ba Đào của Luân Hồi.

Thắng!

Vài phút sau, Bách Hoa thu hoạch thêm tin thắng trận. Chu Quang Nghĩa đánh bại Giang Ba Đào, đem về 1 điểm cho Bách Hoa.
"Hôm nay trạng thái Bách Hoa tốt quá!" Phan Lâm và Lý Nghệ Bác khen ngợi. Hai trận solo liền nhau, tướng Bách Hoa đều phát huy vượt trình.

[…]

Giờ Bách Hoa muốn vượt mặt Hô Khiếu thì phải hơn 2 điểm chứ 1 điểm không đủ. Vừa trên sàn đấu xuống, Chu Hiệu Bình nghe cập nhật tin chiến sự, mặt càng thêm tái mét. Gã muốn xin lỗi các đồng đội nhưng không biết mở miệng thế nào. Gã đứng đực mặt ra, chỗ ngồi mình ở đâu cũng quên mất.

"Bây giờ, phải lấy hơn Hô Khiếu 2 điểm, hoặc hơn Ba Lẻ Một 3 điểm, mọi người thấy sao?" Đội trưởng Vu Phong bình tĩnh nói.

Người Bách Hoa im lặng.

"Ừ, cụ thể hơn đi. Để xem, cậu thấy sao, còn cậu nữa, thấy sao?" Vu Phong đưa ánh mắt về phía Trâu Viễn và Tằng Tín Nhiên, hai người sắp lên đánh lôi đài. Hắn chỉ đích danh họ mà hỏi về việc giành điểm cho chiến đội.

"Tôi sẽ không để mất!" Trâu Viễn đáp với giọng kiên định.

Vu Phong gật đầu, cảm thấy rất an lòng. Kỳ thực, Trâu Viễn ở Bách Hoa lâu hơn hắn, còn là người kế thừa vị thế át chủ bài chuyên gia đạn dược suốt bao năm qua của Bách Hoa, nhưng từ khi hắn đến, Trâu Viễn lại cam tâm tình nguyện giao toàn quyền cầm trịch chiến đội cho hắn. Lòng tín nhiệm ấy, sự cam nguyện ấy, khiến Vu Phong càng thêm tin tưởng vào lựa chọn của mình. Giờ đây, thời khắc tử chiến đã đến, Vu Phong tin rằng Trâu Viễn sẽ không để mọi người thất vọng, và bản thân hắn cũng thế, cũng sẽ vì Bách Hoa mà dốc toàn lực.

Vu Phong và Trâu Viễn cùng nhìn về phía Tằng Tín Nhiên.

"Liều luôn, sợ cái gì?" Tằng Tín Nhiên kích động. Là một tân binh, trận chào sân đầu tiên căng thẳng đến cứng người là trải nghiệm mất mặt nhất đời cậu. Từ đó, ôm tâm lý không gì có thể tệ hơn nữa, Tằng Tín Nhiên càng đánh càng hăng, dần dần giành về cho mình một chỗ đứng vững chắc trong chiến đội, đến mức có thể góp mặt trên lôi đài ở một chiến dịch quan trọng như đêm nay.

Thấy hai tiền bối át chủ bài tỏ thái độ quyết tuyệt, Tằng Tín Nhiên không có lý do gì để lùi bước. Cậu dũng cảm bước tới, đứng cùng hàng ngũ với họ.

"Tốt!" Vu Phong cất cao giọng, dùng âm lượng để cả đội đều nghe.

"Có gì đáng sợ chứ? Chỉ cần mình thắng lôi đài, Hô Khiếu bên kia thua, vậy là mình dẫn trước." Vu Phong nói.

"Để bọn tôi lo!" Là đội phó Bách Hoa, Trâu Viễn kiên tâm đứng ra ở thời khắc mấu chốt, cùng Vu Phong chia sẻ gánh nặng.

"Vào trận!" Vu Phong nói.

"Vâng, đội trưởng!" Tằng Tín Nhiên lớn tiếng đáp. Cậu nhóc 17 tuổi vượt lên đi đầu.

Đây là sân nhà Luân Hồi, người Bách Hoa không nhận được nhiều ủng hộ hay cổ vũ, nhưng có hề gì, vì tâm họ đã kiên định. Họ biết rõ, ở thành phố K có vô số fan Bách Hoa đang chờ mình mang về tấm vé vòng chung kết, mà cách duy nhất để có được nó, là chiến thắng.

(cre: Lá Mùa Thu)

Khi ánh mắt trông chờ của fan hâm mộ Bách Hoa cuối cùng cũng hướng đến hắn, hắn tự nói với chính mình: Không được để tất cả mọi người thất vọng, nhất định phải chiến thắng.

Không thể uổng phí nỗ lực của Trâu Viễn!

Ôm lòng quyết tâm, Vu Phong vào trận.

Người đã chiến đến giọt máu cuối cùng kia từng tự tay trao lại vị thế át chủ bài Bách Hoa cho mình, mình gánh lấy trách nhiệm ấy, sao có thể cống hiến ít hơn cậu ta? Nếu ít hơn, mình lấy tư cách gì tiếp nhận trọng trách từ cậu ta?

"Mau tới đây!" Vu Phong chat trên kênh chung. Đệ nhất cuồng kiếm Lạc Hoa Lang Tạ phủ bụi suốt mấy năm qua, từ ngày Vu Phong gia nhập Bách Hoa, đã có thể trở về chiếc ngai của mình. Giờ phút này, hắn chỉ mũi kiếm về phía Vinh Quang đệ nhất nhân.

59% HP cũng chém không chết, ta còn mặt mũi nào đi gặp anh em Bách Hoa?

Trọng kiếm Táng Hoa, trảm!

Bất chấp làn mưa đạn từ Nhất Thương Xuyên Vân bắn ra, hắn xách kiếm dũng mãnh lao tới.

Sẽ thắng chứ?

Fan Bách Hoa chưa bao giờ cảm nhận rõ kỳ vọng trong lòng mình như hiện tại, dù chắn trước mặt họ là Chu Trạch Khải, kẻ luôn đem đến ý nghĩ thua cuộc cho mọi người.

Thắng đi!

Phải thắng!

Nhất định sẽ thắng!

Hầu như không còn ai chú ý chi tiết trận đấu nữa. Mọi người chỉ quan tâm đến hai thanh HP, thứ bắt mắt nhất trong những cuộc chiến thế này. Thắng thua, chỉ có thắng thua, tất cả đều vì thắng thua mà thôi. Ở thời khắc mà thắng thua chỉ cách nhau một sợi chỉ, ai sẽ quan tâm trình thao tác phe nào đẹp hơn phe nào? HP là thứ trực quan nhất, vì thế mọi người chỉ nhìn vào nó. Hai thanh HP trượt dần chính là lời tường thuật rõ rệt nhất, gay cấn nhất cho trận đấu.

Máu ai rớt nhanh hơn?

Máu ai rớt chậm hơn?

Nhất Thương Xuyên Vân? Hay Lạc Hoa Lang Tạ?

Ánh mắt khán giả chỉ còn tập trung vào hai điểm. Đôi lúc tổ ghi hình cắt cảnh, để mất thanh HP, khán giả đều sẽ giật mình chửi mắng. Đến phút quan trọng, tổ ghi hình cũng hiểu lòng khán giả, dù xoay camera đi đâu cũng sẽ đảm bảo nhìn thấy HP hai nhân vật.

Sẽ thắng chứ?

Sẽ không thua đâu chứ?

So máu, Nhất Thương Xuyên Vân chỉ còn 5% trong khi Lạc Hoa Lang Tạ 32%.

Chênh lệch cực lớn, nhưng chưa đến phút cuối, chưa ai dám buông bỏ bất an trong lòng.

Đi đứt mẹ đi!

Ý nghĩ của fan Bách Hoa trăm người như một. Và rồi, họ chứng kiến trọng kiếm Táng Hoa trảm thẳng xuống như gió lốc, đặt cú dứt điểm cho trận đụng độ này.

"Thắng rồi!!"

Sân nhà Luân Hồi bỗng ầm vang tiếng thét. Không phải fan Luân Hồi bị Bách Hoa đánh động, mà là fan Bách Hoa, đúng vào khoảnh khắc Lạc Hoa Lang Tạ last hit Nhất Thương Xuyên Vân, đã vỡ òa mọi kìm nén từ bấy đến giờ.

"Aaaaaaa!!"

Cùng lúc, tuyển thủ Bách Hoa dưới sân cũng nhảy cẫng lên như điên dại, phấn khích như thể chiến thắng vừa rồi đã đem đến tổng quán quân cho họ vậy.

Họ đã thắng. Dưới tình thế cực độ khó khăn, họ đã chiến thắng lôi đài đội chủ nhà Luân Hồi.

(cre: Lá Mùa Thu)

Vì thế, phần chờ mong ký thác này trở thành áp lực, rồi chuyển hóa thành động lực để hắn tiến bước về phía trước. Áp lực, từng bước thúc đẩy hắn bộc phát ra tiềm năng to lớn nhất của mình.

Tôi nghĩ hắn tuyệt đối không chỉ đơn thuần là muốn thông qua vị trí át chủ bài chủ chốt để chứng minh bản thân thôi đâu. Cái hắn cần, còn là các ánh mắt chăm chú hướng về, còn là những kỳ vọng to lớn, những ký thác nặng nề, và niềm tin trọng trách mà người khác gửi gắm riêng cho hắn.

Trên vai hắn, cần sức nặng đè xuống, để hắn vươn mình bức phá lên trên.

Lúc Bách Hoa đón Bá Đồ tại sân nhà, ánh mắt của các fan từ đầu đền cuối đều đặt trên người Trương Giai Lạc đầu quân cho Bá Đồ. Vu Phong khi đó vẫn chưa thể chiếm được sự ủng hộ và yêu quý tin tưởng toàn tâm toàn ý của fans. Thành tích trận đấu theo đó, cũng chẳng hề lý tưởng.

Mà, ngày hè xưa cũ nọ Phồn Hoa Huyết Cảnh xuất hiện trong game, Song Hoa ngày trước vung kiếm sắc cùng nổ đạn dược, cáo biệt quá khứ.

Không quay lại được nữa đâu!

Mà lựa chọn lần này, cũng là kết quả mình đã suy nghĩ cẩn thận nhất, vì sao lại hối hận, vì sao muốn lùi bước, mình đã nhu nhược giải nghệ hết một lần, vì sao lại sinh ra ý niệm đó thêm lần nữa.

Trốn tránh tuyệt đối không phải biện pháp.

Trương Giai Lạc thở ra thật dài, giây phút này, hắn đã hạ quyết tâm.

Hoa Nhạt Mê Người đưa tay lên.

Đoàng!

Gần trong gang tấc, cuồng kiếm sĩ của Vu Phong ăn một phát súng vào đầu.

“Chúng ta là đối thủ.” Trương Giai Lạc bình thản nói.

“Cám ơn.” Vu Phong thế nhưng lại nói tiếng cám ơn. Bởi vì Vu Phong hiểu rõ, sau một phát súng này, chỉ sợ mình sẽ trở thành trái tim chân chính của Bách Hoa. Vết sẹo mang tên Trương Giai Lạc trong lòng fan Bách Hoa, theo một phát súng này, sẽ vỡ nát. Họ sẽ không còn ôm tiếc nuối hay hoài niệm, họ sẽ chỉ còn lại đơn thuần là hận ý.

“Không có chi.”

Vu Phong không ngờ Trương Giai Lạc lại coi như dĩ nhiên mà trả lời tiếng cảm ơn của mình bằng một câu.

“Cố gắng lên, đừng phụ lòng bọn họ!” Trương Giai Lạc nói với Vu Phong.

Con người này… Anh ta cố tình bắn phát súng đó sao?

Vu Phong sửng sốt phát hiện, Trương Giai Lạc là cố ý tuyệt tình đến vậy, để cho fan Bách Hoa triệt để cắt đứt một sợi tưởng niệm cuối cùng đối với hắn, mượn cơ hội này đẩy Vu Phong lên ngôi cao, để Vu Phong trở thành chỗ ký thác tinh thần mới của Bách Hoa.

Vu Phong không tin nổi mình sẽ tiếp nhận vị trí linh hồn thực thụ của chiến đội Bách Hoa trong tình cảnh này, đó là thứ mà tờ giấy hợp đồng kia không cách nào mang đến.

Nhưng, cách làm này thật quá tàn khốc!

Vu Phong chưa kịp nói gì, người chơi Bách Hoa Cốc đã sớm nổi trận lôi đình. Một phát súng quyết tuyệt của Trương Giai Lạc, lời tuyên ngôn “Chúng ta là đối thủ”, khiến bọn họ phẫn nộ rồi, trọn vẹn phẫn nộ, triệt để phẫn nộ. Họ sẽ không tiếp tục gào khóc như lúc nãy nữa, thời khắc này, họ chỉ muốn chiến đấu. BOSS hoang dã gì chứ, vật liệu hiếm gì chứ, mấy thứ đó đi chết hết đi! Kẻ trước mặt, kẻ mà bọn họ đã từng tôn sùng như một vị thần, chính là kẻ địch lớn nhất của họ, họ không tiếc hết thảy mọi thứ, cũng phải cho hắn nếm mùi dạy dỗ!

Người chơi Bách Hoa ập đến như điên dại. Nỗi sợ hãi khi thấy tuyển thủ đại thần? Nó đã chết rồi.

[...]

Kết quả, chỉ nghe thấy tiếng trọng kiếm trảm chém liên tiếp không ngừng, một bóng người đã sớm nhảy tới phía trước Hoa Nhạt Mê Người, Huyết Ảnh Cuồng Đao, Chém Lốc Xoáy, thêm kỹ năng mới Tuyệt Địa Phong Bạo của cuồng kiếm sĩ, chỉ trong nháy mắt, những người chơi Bách Hoa Cốc xông lên đã bị chém sạch sẽ, trọng kiếm trong tay người nọ chỉ xéo xuống đất, thân kiếm nhuộm đầy máu tươi đã mất hết ánh sáng vốn có, đầu hắn không ngoảnh lại, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: “Cậu đang sợ cái gì?”

Tái Thụy Nhất Hạ?

[...]

Đó là một trận Phồn Hoa Huyết Cảnh còn rực rỡ hơn cả trên sân thi đấu chuyên nghiệp. Bởi vì trong game, người xông lên nhiều, người bị giết cũng nhiều. Từng đóa máu tươi thi nhau bắn ra tung tóe đan xen giữa ánh sáng lửa đạn, quả thật đủ để đắp thành huyết cảnh một đường. Người chơi Bách Hoa Cốc không ngừng ngã xuống. Họ kinh ngạc, họ phẫn nộ, họ không cam tâm, nhưng cũng không chịu lùi bước, cho đến khi một luồng ánh kiếm khác rạch vào chiến trường, Vu Phong cuối cùng đã ra tay, hai thanh trọng kiếm hung hăng va vào nhau.

[...]

Tái Thụy Nhất Hạ, Hoa Nhạt Mê Người, đôi tổ hợp cuồng kiếm sĩ và chuyên gia đạn dược mà Bách Hoa yêu nhất, đang mãnh liệt tấn công họ. Cuồng kiếm sĩ của Vu Phong nhảy ra ngăn cản, lập tức liền bị cuốn vào giữa Phồn Hoa Huyết Cảnh.

Ai mới thật sự là người bảo vệ bọn họ, giây phút này không hề khó phân biệt. Người chơi Bách Hoa đột nhiên phát hiện, có phải mình đã lơ là nhân vật át chủ bài mới của chiến đội Bách Hoa quá mức rồi không?

“Tất cả trị liệu tập trung hồi máu cho Vu đội!!” Hội trưởng Bách Hoa Cốc, Hoa Khai Kham Chiết là người đầu tiên sực tỉnh, gầm lớn. Hoa Khai Kham Chiết là fan Bách Hoa, nhưng đồng thời cũng là nhân viên cấp bậc quản lý của câu lạc bộ Bách Hoa, vào thời điểm thế này là một trong những người ít ỏi còn lại của người chơi Bách Hoa Cốc có thể giữ vững lý trí, có thể nhớ rõ bọn họ tới đây để làm gì.

[...]

Fan Bách Hoa cố chấp mê muội sống trong quá khứ, lại thờ ơ với đại thần át chủ bài mới là Vu Phong, việc đó khiến câu lạc bộ vô cùng đau đầu, chẳng thể làm gì hơn được.

Mà giây phút này, chứng kiến cuồng kiếm sĩ của Vu Phong dũng cảm quên mình xông lên, ngăn cản cuộc chiến giữa công hội Bách Hoa với Trương Giai Lạc và người nghi ngờ là Tôn Triết Bình, Hoa Khai Kham Chiết đột nhiên phát hiện, đây là một cơ hội cực tốt trước giờ chưa từng có.

Người anh hùng mới của Bách Hoa, chắc chắn sẽ ra đời vào hôm nay, bất luận thế nào cũng phải giúp hắn chui ra khỏi kén.

Vì thế Hoa Khai Kham Chiết gào lên một câu nọ, khiến cho tất cả người Bách Hoa nơi này đều phải chú ý đến Vu Phong, khiến mọi người ý thức được, khi tổ hợp mà bọn họ kính yêu nhất đang tấn công họ, là ai đứng ra bảo vệ họ.

“Vu đội!!”

Quả nhiên, người chơi Bách Hoa lập tức hét lên những tiếng ủng hộ xuất phát từ đáy lòng.

“Đừng lo cho tôi, tất cả tản ra, bảo trì khoảng cách, dùng chiêu tấn công phạm vi rộng từ xa!” Giọng của Vu Phong từ trong Phồn Hoa Huyết Cảnh truyền ra ngoài, cũng không phải chỉ thị cao siêu gì, nhưng giây phút này lại như thể một ngọn đèn dẫn lối cho Bách Hoa. Toàn bộ người chơi Bách Hoa ngay tức khắc ngoan ngoãn làm theo chỉ đạo của Vu Phong.

[...]

Vu Phong kêu gọi những người khác đừng lo cho hắn mà lùi ra xa, hiển nhiên là không muốn bọn họ bị cuốn vào sức giết chóc của Phồn Hoa Huyết Cảnh.

“Vu đội…” Tất cả người chơi Bách Hoa vào giờ phút này, rốt cuộc đã nhìn nhận vị tuyển thủ át chủ bài mới của họ từ tận đáy lòng.

[...]

“Phá được rồi?” Hoa Khai Kham Chiết mừng phát điên, có điều vừa nhìn thấy cột máu nhân vật cuồng kiếm sĩ của Vu Phong thì suýt cười không nổi. May mà người chơi Bách Hoa Cốc phản ứng đủ nhanh, chỉ trong tích tắc, mọi trị liệu đồng loạt làm việc, soạt soạt soạt, máu liền đầy trở lại.

Nhưng cuồng kiếm sĩ của Vu Phong lại đang sửng sốt tại chỗ, như thể không hề biết rằng mạng đã được cứu mà cứ ngỡ mình về với già làng rồi.

Vu Phong thật sự tin rằng mình sẽ ngã xuống sau hit đánh này, vì thế mọi việc diễn ra trước mắt khiến hắn cực kỳ kinh ngạc. Một nhát chém lúc nãy của mình không đến nỗi né không được chứ? Người này…

“Thằng nhóc cậu rốt cuộc vẫn cứ nhẹ dạ…” Ngay kế tiếp Vu Phong nghe thấy cuồng kiếm sĩ Tái Thụy Nhất Hạ đứng nơi đó nói.

Hai chữ nhẹ dạ đương nhiên không phải dùng để chỉ Vu Phong.

“Ha ha.” Hoa Nhạt Mê Người nằm dưới đất cười cười, không nói gì cả.

Góc nhìn của Tái Thụy Nhất Hạ lại quay về phía Vu Phong.

“Nhóc con, Phồn Hoa Huyết Cảnh ấy, nhìn thì như ký sinh trên đấu pháp Bách Hoa của chuyên gia đạn dược, nhưng người thật sự điều khiển tiết tấu của đấu pháp này lại chính là cuồng kiếm sĩ, muốn tái hiện Phồn Hoa Huyết Cảnh, cậu còn phải cố gắng hơn nữa!” Tôn Triết Bình nói.

(cre: Lá Mùa Thu)

Giây phút bọn họ cắt đứt ràng buộc với Bách Hoa, cũng đồng thời trợ giúp Vu Phong trở thành chỗ dựa tinh thần mới của fan hâm mộ.

Từ nay về sau, một Vu Phong lưng đeo tín nhiệm của fan Bách Hoa, suất lĩnh toàn bộ đội viên, đánh ra một đường phong mang bén nhọn về phía trước, cực kỳ cương quyết, thế chẳng thể ngăn!

Bởi vì hắn biết rằng, fan Bách Hoa cuối cùng cũng đã giao tình yêu, sự ủng hộ và niềm tin của bọn họ cho hắn cất giữ.

Gánh lên vai tín ngưỡng nặng trình trịch bậc này, hắn bước đi ngày càng kiên định, ngày càng trầm ổn, chẳng hề động dao.

Đây quả nhiên là một tuyển thủ hợp với áp lực.

Dạng tuyển thủ như thế, quả thật tất phải nằm ở vị trí hạch tâm chủ chốt để tiếp thêm áp lực cho hắn, chuyển thành động lực, lấy đà bật nhảy đi về phương chân trời xa hơn.

Chỉ là, giống như Hoàng Thiếu Thiên từng chất vấn hắn, vậy Lam Vũ đối với cậu, cuối cùng tính là gì đây?

Lúc Hoàng Thiếu Thiên hỏi hắn "cậu xem Lam Vũ là cái gì", hắn cũng không hề hối hận, không hề hổ thẹn. Là cái gì ư? Mỗi một lần gặp chiến đội Lam Vũ, mỗi một lần gặp tuyển thủ Lam Vũ, hắn đều nghĩ đến câu hỏi ấy.

Lúc xưa hắn không biết nên không trả lời. Nhưng hôm nay, hắn đã tìm thấy đáp án.

Là quá khứ.

Lam Vũ, với hắn đã là quá khứ.

Ở nơi đó, hắn từng có vui cười, từng có mồ hôi, từng có những phút giây xúc động. Song, đó đều đã là quá khứ. Hôm nay, trên người hắn mặc chiến bào Bách Hoa, hắn là đội trưởng chiến đội này. Quá khứ đã vẫy tay từ biệt, hắn giờ đây đang vung kiếm, tự mình giành lấy những gì muốn có.

Không ai được phép cản đường, kể cả Hoàng Thiếu Thiên, cái tên lắm lời nhưng không ai thực sự ghét nổi này!

Nếu cản đường ta, dẫu là Kiếm Thánh, cũng phải bại vong.

Lạc Hoa Lang Tạ xông lên!

Không vòng vèo, không dừng bước, hai nhân vật lao vào nhau giữa bản đồ. Kiếm chạm kiếm, chẳng mảy may chần chừ.

Aaaaaaa!!!

Lạc Hoa Lang Tạ như đang gầm thét. Xét sức mạnh, cuồng kiếm dĩ nhiên trên cơ kiếm khách, chưa kể hắn vừa vào game đã bật Cuồng Bạo. Lạc Hoa Lang Tạ hai mắt đỏ sẫm, toàn thân huyết khí sục sôi. Trọng kiếm Táng Hoa màu bạc, khí thế như muốn tuyệt táng cả thế giới, chém thẳng xuống Dạ Vũ Thanh Phiền.

(cre: Lá Mùa Thu)

Tôi nghĩ, Lam Vũ giống như là mối tình đầu của hắn vậy. Quãng thời gian ngây ngô nhất, đơn thuần nhất của Vu Phong, vĩnh viễn dâng tặng cho Lam Vũ.

Bởi vậy sau này, hắn dám mỉm cười nói, Lam Vũ là quá khứ của tôi.

Bước qua quá khứ, phía trước có trăm hoa đang đợi chờ anh.




“Hào quang là gì? Tôi không hiểu rõ lắm. Nhưng dường như, chẳng ai trên đời này hiểu rõ nó hơn tôi.”
Trâu Viễn là một người khá thần kỳ.

Ban đầu cậu vội vã bị nâng đỡ lên ngồi ngay ghế hạch tâm chủ lực của đội, mãi vẫn không thể phát huy ra ngô ra khoai gì. Làm người ngoài sâu sắc nghi ngờ rằng, Bách Hoa đã bị bức đến đường cùng rồi nên mới đưa ra lựa chọn đôn cậu lên.

Chẳng ai có thể nhìn ra được trên người cậu có tí tài năng hay tiềm lực bức phá gì.

Họ chỉ có thể đành cảm thán, Bách Hoa mất đi Trương Giai Lạc rồi, cũng sẽ dần biến mất vụt khỏi tầm mắt của chúng nhân theo sao?

Một Bách Hoa từng ba lần vào tổng chung kết, cứ như thế mà sa ngã xuống vực sâu thăm thẳm, mãi không thể trở mình?

Tất cả mọi người khi đó, quả thật không có cách nào xem trọng Trâu Viễn cho nổi.

Cậu ấy giống như là bị khoác lên người chiếc áo hoàng bào xa lạ, gấp ga gấp gáp lúng túng tay chân, đầu óc trống rỗng loạn xạ, không biết nên làm như thế mới đúng.

Giống như lời cậu ấy từng nói, quả thật là may mắn. Vị trí hạch tâm chủ chốt, cộng thêm nhân vật Bách Hoa Liễu Loạn như tín ngưỡng của người Bách Hoa từ khi thành lập chiến đội đến nay, cứ như từ trên trời giáng xuống cái đùng, dễ dàng chảy vào túi một tân binh như cậu.

Chuyện biết bao nhiêu người hằng mơ ước, lại cứ như cổ tích thành sự thật với Trâu Viễn.

Fan Bách Hoa tin rằng, Trâu Viễn và Vu Phong tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.

Chiến đến giọt máu cuối cùng!

Ôm theo niềm tin ấy, Trâu Viễn nhập trận.

Cậu không phải thiên tài. Bước lên vị thế hôm nay là cả một bất ngờ với cậu. Tuy chiến đội Bách Hoa cứ mãi PR rằng cậu rất tài năng, rằng cậu là tương lai của Bách Hoa, nhưng tự Trâu Viễn hiểu rõ, đó chẳng qua để xoa dịu fan mà thôi. Việc Bách Hoa đẩy cậu lên ngôi vốn là một sự bất đắc dĩ. Tài năng? Trâu Viễn cậu, có tài năng gì cơ chứ? Lúc đó cậu không biết, và cậu tin chắc Bách Hoa cũng không biết.

Nhưng, cậu vẫn rất biết ơn.

Cậu biết ơn chiến đội Bách Hoa vì sau khi bất đắc dĩ mà nhắm mắt đưa cậu lên ngôi, lại có thể tiếp tục kiên nhẫn đặt niềm tin vào cậu. Mùa giải thứ bảy và thứ tám, Trâu Viễn đánh rất tệ. Mùa giải thứ chín, chiến đội không những không buông tay mà còn build một nhân vật mới dành riêng cho cậu.

Trong giới có người từng đùa rằng, chuyên gia đạn dược đời trước của Bách Hoa là Trương Giai Lạc đã tích hết điểm ăn ở, để lại cho người thừa kế mình một chỉ số may mắn cao vút...

Đó chỉ là đùa giỡn, nhưng Trâu Viễn phải thừa nhận, mình thật sự rất may mắn.

Cậu không có tài năng thiên bẩm thu hút mọi ánh nhìn, cũng không tự mình đánh đông dẹp bắc, giành về thiên hạ. Cậu chỉ là một tuyển thủ bình thường đến không thể bình thường hơn, ấy vậy mà vừa vào giới chuyên nghiệp đã trở thành át chủ bài một chiến đội như Bách Hoa. Chuyện ảo tung chảo như phim, nhưng đã xảy ra trên người cậu.

Trâu Viễn từng sợ hãi, từng hoài nghi, từng cảm thấy áp lực quá lớn.

Nhưng khi bình tĩnh lại, cậu sực phát hiện mình khá giống các thiếu gia nhà giàu, sinh ra đã là số hưởng, chẳng cần làm gì cũng có trong tay những thứ người khác phấn đấu cả đời cũng khó lòng đạt được.

Nếu cậu khóc lóc "Đây đâu phải thứ tôi muốn", e rằng đông đảo tuyển thủ thuộc hàng ngũ dân thường, thay phiên, dự bị trong Liên minh, và cả những người khát khao vô cùng một cơ hội bước vào giới chuyên nghiệp kia phỉ nhổ. Đây không phải thứ mày muốn, vậy mày còn muốn cái gì?

(cre: Lá Mùa Thu)

Có điều, địa vị quốc vương tươi đẹp, nhưng đảm lược gánh trên vai của quốc vương không phải kẻ tầm thường có thể tiếp nhận được.

Trâu Viễn tự ý thức được mình là một tuyển thủ như thế nào: Cậu ấy sợ hãi áp lực, sợ hãi trách nhiệm nặng nề.

Cho nên, cậu không gánh Bách Hoa dậy nổi.

Hoặc có lẽ, cậu ấy cũng không hẳn là sợ hãi áp lực, sợ hãi trách nhiệm đâu.

Chỉ là, sự tín nhiệm đặt vào vị trí đội trưởng và át chủ bài quá mức trọng đại, còn cậu ấy lại không thích hợp với vị trí như thế, cũng không ứng phó được hai thứ đó cho chu toàn.

Trút bỏ đi những gánh nặng đó khỏi đôi vai, thì cậu ấy mới có thể thả lỏng tâm tình thật sự, đánh ra sự phát huy vượt trình hơn bình thường.

Thế nên Trâu Viễn bắt đầu nỗ lực, bởi cậu biết, cơ hội này là ngàn năm một thuở.

Cậu không phải thiên tài, cũng không biết cái gọi là tài năng của mình ở đâu. Cậu chỉ có thể khổ luyện gấp bội người khác. Tài năng, là thứ mài giũa ra được.

Mùa giải thứ chín, Bách Hoa đem Vu Phong về. Chiến đội có át chủ bài mới, làm áp lực trên vai Trâu Viễn giảm mạnh. Suốt mùa giải, cậu tiến bộ rất xa.

Đến mùa mười, cậu cuối cùng lọt top Ngôi Sao, bằng bản lãnh thực thụ của mình.

Tuy vậy đến tận hôm nay, Trâu Viễn vẫn chưa biết tài năng mà người ta nói ở mình là gì. Cậu chỉ biết đem cái trình đã khổ luyện bấy lâu ra chiến đấu, chiến đấu không ngừng, tìm kiếm không ngừng con đường dẫn đến thắng lợi. Có lẽ đó là điều mà mỗi tuyển thủ đều đang làm. Trên hành trình tự mài đá thành ngọc, tài năng sẽ dần dần sản sinh ở riêng mỗi người.

Trâu Viễn vẫn luôn nghĩ như thế.

Nay, Bách Hoa đã đến thời khắc tử chiến.

Cậu muốn dùng tài năng mà mình vẫn chưa cảm nhận rõ ràng kia, đánh một trận oanh liệt với những kẻ được gọi là thiên tài trong Liên minh.

Trâu Viễn quyết tiến không lùi.

Cậu không còn là cậu tân binh mùa tám, gánh Bách Hoa Liễu Loạn trên vai mà sợ hãi đến run rẩy kia nữa rồi.

Cậu sở hữu vận may không tưởng, cậu sở hữu nhân vật được build riêng cho mình, lòng tự tin đã trưởng thành trong cậu.

Lên!

Hoa Phồn Tự Cẩm lao lên.

Súng đạn, thuốc nổ, ánh sáng rực rỡ.

Đấu pháp Bách Hoa kế thừa từ Trương Giai Lạc, nhưng không phải Trương Giai Lạc thứ hai. Vừa vào game, Trâu Viễn liền khiển Hoa Phồn Tự Cẩm lao vào ác chiến với Nhất Diệp Chi Thu lừng lẫy Liên minh.

Tôi không biết mình có tài năng gì, nhưng, tôi có thể đánh bại mọi đối thủ!

"Đánh đẹp quá! Trâu Viễn của chiến đội Bách Hoa có vẻ không chịu ảnh hưởng bởi thế cục bất lợi trước mắt. Cậu ấy triển khai thế tấn công, cậu ấy đang khống chế Tôn Tường chặt chẽ!" Bình luận viên Phan Lâm phấn khích gào thét.

"Đánh rất kiên quyết, đồng thời rất tỉnh táo. Tấn công tốt, phòng thủ chặt! Đây là lôi đài, không phải chỉ giết một đối thủ là được. Sau Tôn Tường, Luân Hồi vẫn còn hai tướng đấy." Lý Nghệ Bác nói.

"Nhất là trong số đó, có cả một vị được gọi Liên minh đệ nhất nhân, Chu Trạch Khải." Phan Lâm nói.

"Hồi lượt đi, Bách Hoa thắng Luân Hồi 7 - 3, nhưng thua ở lôi đài." Lý Nghệ Bác nói.

"Đúng vậy, ngoài 5 điểm đoàn đội, 2 điểm còn lại Bách Hoa lấy từ solo." Phan Lâm gật đầu.

"Lần này sẽ ra sao?" Lý Nghệ Bác nói.

Lần này, tướng Bách Hoa là Trâu Viễn đã hạ gục Tôn Tường, tiếp tục nghênh chiến tướng địch thứ hai: Đỗ Minh, kiếm khách Luân Hồi.

"Còn hai người!"

Trâu Viễn thầm nhủ. Hoa Phồn Tự Cẩm xông lên.

"Trạng thái Trâu Viễn tốt quá!" Phan Lâm cất tiếng khen. Trâu Viễn tiếp tục bắt đầu một trận đấu bằng tư thế chủ động, và cũng chiếm luôn chủ động cả trận.

"Tốt thật." Lý Nghệ Bác cũng khen.

Buộc phải tốt. Không lý do gì để không tốt.

Tôi sở hữu vận may như thế, đường khởi đầu rộng thênh thang như thế, nếu không biết quý trọng, không biết nắm giữ cơ hội, tôi còn đòi hỏi gì tương lai? Còn tương lai nào, có thể rực rỡ hơn tôi của ngày đầu cất bước?

Giữ chặt tất cả những gì mình may mắn có được, dốc hết sức không để chúng vuột mất. Có lẽ, đó chính là cái tài của tôi vậy!

Cái tài nắm lấy cơ hội, chết cũng không buông.

Bởi vì tôi, là tuyển thủ chuyên nghiệp sở hữu cơ hội tốt nhất lịch sử!

Ầm! Ầm! Ầm! Hai nhân vật trong trận thoắt ẩn thoắt hiện giữa muôn trùng ánh sáng đủ màu. Khi ánh sáng tan, khi khói lửa tàn, kiếm khách của Đỗ Minh ngã xuống.

"Thắng nữa à?" Phan Lâm ngạc nhiên. Thấy rõ Trâu Viễn đang đạt trạng thái đỉnh, nhưng hắn không ngờ cậu đỉnh đến nhường này. Hạ Tôn Tường, lại hạ tiếp Đỗ Minh, thế mà Hoa Phồn Tự Cẩm vẫn còn 41% HP.

"Cậu trai này định một chấp ba?" Phan Lâm bật thốt.

"..." Lý Nghệ Bác không hé răng. Hắn cảm thấy đấy là chuyện viển vông. Một chấp ba đã khó lắm rồi, đối thủ còn là Luân Hồi nữa chứ. Song, nhìn trạng thái điên cuồng như muốn cháy hết mình của Trâu Viễn, Lý Nghệ Bác lại có cảm giác, Hoa Phồn Tự Cẩm 41% HP chưa chắc không thắng nổi Chu Trạch Khải, đương kim Vinh Quang đệ nhất nhân!

(cre: Lá Mùa Thu)

Ba lần cậu ấy trúng tuyển All-Stars, mỗi lần đều đi kèm những mẩu chuyện bất đồng.

Lần thứ nhất, cậu mang theo ký thác gửi gắm của Bách Hoa. Lần thứ hai, lại gánh lên mình sự phẫn nộ của Bách Hoa. Cậu nơm nớp thấp thỏm đứng trên sân khấu All-Stars, bị Vinh Quang không thuộc về bản thân mình rửa tội, vô pháp kháng cự.

Cậu ấy ngày càng trở nên bồn chồn bất an hơn, lúc đứng trên sân khấu thời thời khắc khắc đều muốn rút lui về sau một bước, giấu mình sau lưng đám đông.

Bởi vì, cậu cảm nhận được cậu không đủ tiêu chuẩn, lại vác theo cái đèn tụ sáng bên người đứng phô thiên cái địa dưới ánh đèn flash sáng lòa.

Sáng chói, sáng đến cả người không thở nổi.

Càng bồn chồn nao nức, thì cậu càng phát huy tệ hại. Với cái đà như thế, Bách Hoa vẫn sẽ một mực lay lất bên bờ vực tiếp thôi.

Chỉ có lần thứ ba vào All-Stars, Vinh Quang mới thật sự chân chính thuộc về cậu ấy. Dỡ xuống gánh nặng xong thì quả nhiên cậu ấy đáng càng thoải mái hơn, do đó cuối cùng cũng nhận được sự tán thành công nhận thật lòng từ fans.

Hai slot 23 và 24 thay đổi thất thường, đến phút cuối điểm danh hai người: Trâu Viễn và Dương Thông.

Dương Thông thắng một slot bởi nỗ lực nhiều năm tận tâm cày cuốc. Về phần Trâu Viễn, qua bao mông lung mới tìm thấy chỗ đứng cho riêng mình, sau hai mùa trúng cử chẳng hiểu vì sao, slot ngôi sao mùa này cậu có là từ giá trị bản thân chứ không do quyến luyến của fan với nhân vật nào đó hay dỗi hờn với người nào đó.

(cre: Lá Mùa Thu)

Đời đánh chuyên của Trâu Viễn, tràn ngập rất nhiều thứ không thuộc về chính cậu.

Điển hình nhất, là một bóng dáng, tên là “Trương Giai Lạc”.

Trương Giai Lạc đối với Bách Hoa, là thể thống nhất của thiên sứ và ma quỷ.

Có người ghi nhớ cống hiến bao năm qua của hắn, có người thống hận sự ruồng bỏ của hắn ở thời khắc cuối cùng.

Yêu và hận, giằng co thế đấy, những cuộc tranh luận về hắn tựa như mãi mãi sẽ không bao giờ ngừng. Lúc này hắn bước lên sân, trong nhà thi đấu có tiếng vỗ tay, nhưng đã bị tiếng la ó đả đảo át đi hoàn toàn. Giờ phút này, Bách Hoa cần kíp thắng lợi, mà Trương Giai Lạc lại trở thành chướng ngại ngăn trước mặt họ. Hiển nhiên khó ai sẽ cảm kích hắn.

Chỉ có thù hận.

Bên Bách Hoa, khi tên tuyển thủ hiện lên, cả nhà thi đấu lập tức ngây người.

Trâu Viễn, Hoa Phồn Tự Cẩm.

Khéo thế đấy. Hai đời chuyên gia đạn dược mới và cũ của Bách Hoa đứng trên cùng một sàn đấu với tư thế đối đầu nhau thế đấy.

[…]

Đấu pháp của Trâu Viễn kế thừa rất lớn từ Trương Giai Lạc, nhưng sau đó đã tự dung hòa rất nhiều vào phong cách cá nhân. Đấu pháp của hai người nhìn như giống nhau hoàn toàn, nhưng kỳ thực không hề.

Không do ưu điểm hay khuyết điểm, mỗi người chỉ rót phong cách mình vào lối đánh, một cách tốt nhất mà thôi.

Trong tiếng nổ bùng cháy, đạn dược nở rộ như trăm đóa hoa. Ở thời khắc này, ai cũng quên sạch mọi vướng mắc, tinh thần của tất cả đều bị tác động bởi diễn biến trong trận.

Thắng thua, chỉ có thắng thua. Bất luận người nào, nghề nào, đấu pháp nào, giằng xé trong lòng thế nào, một khi đã bước vào trận, thứ duy nhất sẽ thể hiện ra chỉ là thắng thua.

Kẻ thua nằm, kẻ thắng đứng, ngoài ra không còn kết quả nào khác.

(cre: Lá Mùa Thu)

Cậu bị bắt ép phải thừa kế đương đầu với hoài niệm của fan với Trương Giai Lạc; về sau những hoài niệm đó lại biến thành sự phẫn nộ đớn đau tột cùng.

Những chuyện này khiến cậu ấy càng dè dặt cẩn thận với mọi thứ, kinh hồn bạt vía nhích từng bước một, như bước trên tầng băng mỏng tìm sinh cơ.

Từng đợt từng đợt niềm tin không thuộc về cậu đè lên đôi vai như cơn sóng dữ, từng bước bức ép tràn vào phổi đến ngạt thở.

Cái trọng trách nặng nề đó sau khi chuyển hết sang cho Vu Phong xong, Trâu Viễn đúng thật như cá gặp nước, lần nữa hồi sinh thành một con người mới. Hay nói đúng hơn, lần nữa trở về bản chất thật sự của cậu ấy.

Không cần làm thế thân cho ai hết, không cần sống thay cho phần của ai hết.

Vu Phong không phải Tôn Triết Bình, không thể đánh ra sự cuồng dã mãi không chùn bước của Tôn Triết Bình được.

Trâu Viễn không phải Trương Giai Lạc, không thể đánh ra sự hoa lệ che lấp ánh mặt trời của Trương Giai Lạc được.

Vì vậy, sau khi Song Hoa rời đi, Phồn Hoa Huyết Cảnh đã định rồi sẽ trở thành một trang sử đã cũ. Tuy rằng kinh điển, tuy rằng oai hùng, nhưng cũng chỉ có thể hoài niệm mà thôi, tuyệt không thể chìm đắm trầm mình.

Nếu giữ chặt mãi không buông quá khứ, thì cái chìm đắm, không chỉ là phồn hoa, mà còn là Bách Hoa.

Tái hiện Phồn Hoa Huyết Cảnh?

Trâu Viễn chợt nhớ đến mục tiêu ban đầu câu lạc bộ hướng tới cho họ. Bây giờ xem ra, mức độ thành công chỉ tàm tạm. Phồn Hoa Huyết Cảnh là đấu pháp cần hai con người tâm linh tương thông, chứ không phải chỉ trình độ là được. Nó có liên hệ mật thiết với tính cách tuyển thủ. Vu Phong không phải Tôn Triết Bình, Trâu Viễn cũng không phải Trương Giai Lạc, nên bọn họ sẽ không cách nào tái hiện Phồn Hoa Huyết Cảnh ngày xưa. Họ chỉ có thể dùng cách của riêng mình, tạo nên một cặp đôi cuồng kiếm sĩ và chuyên gia đạn dược mới.

Đó, có lẽ chính là sự chuyển giao thời đại.

Những gì thuộc về quá khứ, cuối cùng sẽ không tiếp tục. Dù có miễn cưỡng níu kéo, cũng vĩnh viễn khuyết thiếu cảm giác cũ. Có lẽ, thứ mà mọi người hoài niệm thật sự không phải Phồn Hoa Huyết Cảnh, mà chỉ là cảm giác khi lần đầu tiên nhìn thấy Phồn Hoa Huyết Cảnh chăng? Cảm giác đó, e rằng không cách nào tìm lại, bởi lần đầu tiên là lần đầu tiên, nếu tái diễn, người ta sẽ gọi là lần thứ hai. Cái đầu tiên, mãi mãi chỉ có một mà thôi.

Dùng cách riêng của chúng ta đi!

Trâu Viễn âm thầm nghĩ. Ngày trước khi tiếp nhận Bách Hoa Liễu Loạn mà Trương Giai Lạc để lại, cậu từng rất sợ hãi, rất hoảng loạn. Chiến đội muốn cậu kế thừa chiếc ghế của Trương Giai Lạc, cậu liều mạng học theo lối đánh của hắn, thậm chí cả phong cách làm việc cũng suýt bị lậm Trương Giai Lạc. Nhưng cuối cùng kết quả thế nào? Cậu không thể làm được, cậu không chịu nổi áp lực. Mùa giải đó, Bách Hoa sống gượng là nhờ Đường Hạo quật khởi, còn cậu, con át chủ bài thực thụ, chỉ cố gắng lay lắt cho qua cả một năm ròng đắm chìm trong học tập và bắt chước bóng lưng của Trương Giai Lạc.

Trâu Viễn biết không thể tiếp tục thế nữa. Cậu cần tìm một con đường mà mình có thể đi tiếp. Thế nên cậu rất biết ơn Vu Phong, người đã xuất hiện tại Bách Hoa lúc đó. Vu Phong nhận lấy gánh nặng trên vai Trâu Viễn, để cậu nhẹ nhõm, thoải mái tìm tòi, nghiên cứu con đường cho riêng mình.

Quả nhiên là hợp tác tốt! Trâu Viễn nghĩ tới khái niệm bổ khuyết cho nhau lúc nãy, cảm thấy quá đúng.

Vậy mục tiêu kế tiếp, là cùng nhau đạt thắng lợi!

(cre: Lá Mùa Thu)

Trang sách này nếu mãi không chịu lật, Bách Hoa không có cách gì chấn chỉnh lại cờ trống, lần nữa ra quân nhập trận.

Có lẽ Vu Phong không đủ cuồng, hắn không thể giống Tôn Triết Bình dù cho cả người nhiễm đầy máu cũng sẽ hóa thành một thanh đao nhọn đâm vào lòng địch doanh. Trâu Viễn cũng không thể đánh ra lối đánh lóa mắt của kẻ địch lại không không cản trở tầm mắt chính mình, cover cho các đồng đội cùng tấn công.

Nhưng bọn họ đều có phong cách của chính mình.

Huống chi, hai người đương trẻ tuổi quang niên. Đường tương lai còn rất dài.

Tôi tin rằng bọn hắn có thể dẫn dắt Bách Hoa, viết nên một chương sử huy hoàng mới thuộc về chính mình.


Hoàn.



Tâm sự của người dịch:

Lần này chọn bài đã tốt hơn lần Song Quỷ một chút, vừa viết cá nhân từng người vừa viết hai người hợp tác với nhau luôn.

Lẽ ra tui định để dành bài này tặng sinh nhật một người vào năm sau. Nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được đăng luôn, thôi năm sau tính tiếp...

Cơ mà cái này không thể trách tui, chỉ có thể trách Vu Phong ngầu quá ngầu, phận làm fan não tàn Vu đội như tui không ngoi lên hú miếng sao chịu nổi! Vu đội soái, Tiểu Viễn soái, cái tổ hợp này ngầuuuuuuu chết người rồi!!!

Mượn trời xanh thêm 500 năm làm fan não tàn của Vu đội! Vu đội ơi, anh muốn tui tặng hoa gì cho anh để thể hiện lòng mến mộ đây? À mà thôi tui không tặng đâu, tặng xong anh lại đem hoa đi chôn mất =))

Khụ... *đi kiếm sợi dây xích chó hold tui lại trước khi lạc bước sang fanclub Vu Phong*

Lâu rồi không đọc trận nào nín thở và kích động như Bách Hoa hai lượt 37 và 38 giành vé sinh tử vào Vòng chung kết vừa rồi. Thật sự không đùa, tui thực sự đã nín thở mà đọc. Lâu rồi mới cảm thấy gay cấn đến nghẹt thở như vậy, tui còn không nhớ trước kia trận cuối cùng mình nín thở hồi hộp đọc là trận nào nữa. Đúng như Phan Lâm Lý Nghệ Bác nói “đến nước này, chứng kiến nỗ lực của họ, ai cũng mong Bách Hoa thắng, bất giác đều hoà mình thành fan Bách Hoa”. Đã muốn dịch bài cho Bách Hoa từ giây phút đó, cơ mà trận Lam Vũ Hưng Hân trước mắt, lại không nỡ bỏ đi ngay cái đích phía trước, nên đành cắn răng nín lại không dám hó hé gì.

Cuối cùng đến vào được đến trận tứ kết Bách Hoa Luân Hồi rồi, vẫn là không nín được chạy đi dịch một bài. Tui thật sự là một đứa có sức kiềm chế kém dễ bị xách động...

Hôm nay thật sự thành thật xin lỗi rất rất rất nhiều với Bách Hoa, không có thời gian đi lục dò kiếm dẫn chứng nằm ở chương nào, những chương được chọn trích đều là những chương gần đây tui vừa đọc nên tui còn nhớ thôi *cúi đầu 90 độ tạ lỗi*.

Cầu mấy vị hảo hán nào đi ngang qua nếu biết mấy số chương có chi tiết nào thì báo tui số chương cụ thể để tui thêm trích vào minh hoạ cho bài. Nếu không thì thật sự chỉ đành để đó, mọi người lúc đọc thì chịu khó ngồi nhớ một chút nhé.

Bình thường tui chọn bài, trừ một số trường hợp đặc thù (như Lam Vũ, hoặc làm tặng) thì thường sẽ ưu tiên một số nhân vật không hot chưa có bài, hoặc một vài góc nhìn mới mẻ về nhân vật. Vu Phong và Trâu Viễn đều có bài rồi, nên lần này thật ra cũng tính là trường hợp đặc thù rồi: Do não tàn không nhịn kịp.

Nên cũng không có gì để làm đôi dòng deep nữa cả, vì tui viết cũng không hay bằng mấy bài có sẵn. Chỉ là muốn nói, Vu Phong và Trâu Viễn đều đã trưởng thành rất nhiều. Từ lơ mơ non nớt ban đầu với vị trí đội trưởng, bọn họ bây giờ đều đã tìm được vị trí thích hợp cho mình.

Ai chẳng muốn tiền đồ trăm đường thuận lợi. Có điều dù muốn hay không, thì người đều phải nếm đắng cay, hoa tất phải kinh gió sương, thì mới thật sự cứng cáp trưởng thành được.

Bản lĩnh, chẳng phải đều là từ nghịch cảnh mà lộ ra sao?

Lời tựa phần Vu Phong ở phía trên đầu “Nhàn sầu đã lâu, kiếm sắt rỉ dày hai ngón tay. Lòng người nôn nóng, kiếm phong lại sắc lạnh, nguyện xin đến tử trường chinh chiến.” Lẽ ra, nó sẽ thích hợp cho một bài Vu Phong cá nhân hơn là Cặp đôi hợp tác hai người. Tui thậm chí cũng đã nghĩ xong tựa đề luôn rồi: Vu Phong - Tàng Phong. Lưỡi kiếm ẩn tàng, kèm với dòng lời tựa trên, chính là quá hợp còn gì, còn chơi chữ Phong nữa!

Vấn đề là, Lam Vũ ở trước mắt... *gục ngã bất lực*

Thời điểm tháng bảy chính hạ, mùa hè đã qua một nửa, đây là giai đoạn rực rỡ đỉnh điểm nhất của hè.

Dùng để đọc về Lam Vũ của chúng tôi.

Nên thật ra, bài này và một bài tiếp theo nữa tui chọn, sẽ là hai bài cuối trước khi tui tập trung full 100% tinh thần đọc. Trùng hợp là, hai bài này đều có những nhân vật liên quan “mật thiết” đến Lam Vũ, nên chắc lâu lâu nếu mọi người đang đọc lại thấy, ủa Lam Vũ từ đâu nhảy vào chiếm đất ngầu vãi lúa, ừ vậy chính là tư tâm của người dịch đó =)) Tranh thủ hú hé hô cổ động sĩ khí cho Lam Vũ miếng nào!

Bật mí miếng là bài cuối của đợt này là cho Vi Thảo. Chẳng hiểu sao Vi Thảo trâu bò vậy mà so sánh với mấy khu khác thật sự là ít bài đến thảm thương, nên tui ưu tiên thêm bài nhà Cỏ hén. Đều đã dịch xong rồi, tui chỉ chờ nhường đất hết đợt project Vương này tui chạy lên đăng xong nốt bài đó nữa là tui bấm nút luôn đó. Đọc hết trận Hưng Hân Lam Vũ rồi tính tiếp sau dịch bài gì sau, chắc lúc đó cũng vô năm học lại rồi.

Nên, xin lỗi Vu đội, không có bài riêng cho một mình anh được như mong muốn trước đó. Ha ha, ban đầu có thiện cảm với anh như vậy, âu có lẽ cũng vì điểm khởi đầu chung Lam Vũ của chúng ta đó nhỉ.

Mùa hè của Lam Vũ, anh không cần nữa. Nhưng mà, tui còn cần.

Vì thế, chúc phúc cho Lam Vũ anh từng yêu tha thiết một thời nào.

Cũng chúc anh, Trâu Viễn và Bách Hoa, lượt sau với Luân Hồi đại công cáo thành nhé.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook