Hoàn [Wangjiexi's Birthday 2019] [ Dụ - Hoàng - Vương ] - Nam Bắc khác biệt

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#1
Dụ - Hoàng - Vương
Nam Bắc khác biệt.




Tác giả : LOFTER.

Edit + Beta: Lãi.

Đôi lời từ Editor:
+ Phía sau còn một hệ liệt, khuyến khích mọi người đọc nha:
Dụ - Hoàng - Vương - Ngàn dặm gió phê pha.
+ Bản trích từ chính văn là Lãi tự dịch, không dùng bản dịch chính thức nên có chút khác.
+ Cám ơn hội chị em tự sát đã giúp Lãi hoàn thành bản dịch này. =3=
Mọi người đọc truyện vui vẻ.

.
.
.
.

[ Dụ - Hoàng – Vương ] Nam Bắc khác biệt.

“Vương Kiệt Hi thì sao?” Dụ Văn Châu tự động lọc lại câu nào có lý câu nào nhảm nhí của Hoàng Thiếu Thiên.

“Một đời anh danh có lẽ sắp bị hủy ở đây rồi. Tớ thực sự muốn gọi điện chúc mừng cậu ta. Điện thoại di động để đâu nhỉ...” Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu lần mò.

( Toàn chức cao thủ - chương 303. )

Các tuyển thủ chuyên nghiệp trong Liên Minh mỗi tháng sẽ có vài ngày muốn chặn Weibo của Hoàng Thiếu Thiên, đồng thời cũng có ý định report mấy lần - - đã xài Weibo mà phần bình luận còn dài ngoằn như thế này thì thật không thể nhịn được.

Nhưng trong đám tuyển thủ cũng có 2 ngoại lệ. Ngoại lệ đầu tiên dĩ nhiên là Dụ Văn Châu, là đội trưởng trực tiếp của Hoàng Thiếu Thiên, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, là "tiểu vương tử" chuyên mảng ngoại giao. Dụ Văn Châu rất có kỹ thuật đặc thù trong việc tổng kết, có thể nhanh chóng tìm trọng điểm mấu chốt trong mớ lời rác rưởi mà Hoàng Thiếu Thiên phun ra, sau đó tiến hành phân tách rồi cô đặc, tạo phúc cho toàn nhân loại.

Một ngoại lệ khác là Vương Kiệt Hi. Về việc này thì Hứa Bân vô cùng kinh ngạc, nhưng rồi vẫn quyết định nói ra trong một lần trò chuyện.

Vương Kiệt Hi "Ờ" một tiếng: "Chịu đựng Hoàng Thiếu Thiên thật ra là một chuyện rất đơn giản. Đề nghị mọi người trong Liên minh tạo một group riêng, Hoàng Thiếu Thiên một group riêng. Mỗi lần kiểm tra tin nhắn, chỉ cần xem bên kia là được rồi.”

Hứa Bân trợn mắt, há mồm.

Vương Kiệt Hi tiếp tục phổ cập nói: "Nói đi cũng phải nói lại, có một tên thoại lao nhưng biết quan tâm người khác thật ra cũng rất tốt, giống như nếu máy bay tối nay bị delay, vào cái group chỉ mỗi mình Hoàng Thiếu Thiên, xem tên đó ầm ĩ cũng đỡ buồn.”

Hứa Bân bị thuyết phục bởi cơ trí của đội trưởng nhà mình.

Trong giới Vinh Quang, quan hệ của một vài chiến đội khó có thể nói bằng lời, giống như Bá Đồ và Gia Thế, lại tương tự Vi Thảo và Lam Vũ. Diệp Thu và Hàn Văn Thanh là hai người đã đánh nhau kẻ sống người chết từ thời kỳ đầu của Liên Minh, đánh một đường từ game lên đến sàn đấu chuyên nghiệp, cả hành trình sau này được hậu bối truyền miệng lại đã trở thành một truyền kì không ai không biết. Còn về Vi Thảo và Lam Vũ - người đến sau vượt mặt kẻ đi trước, gút mắt tình cảm vẫn luôn chập trùng từ lúc đầu. Vương triều nhà Dược rõ ràng là bị ngôi Miếu kia chen vào giữa, việc này như một cái gai trong lòng fan của Vi Thảo, không bao giờ thôi đau. Kể từ sau lần đó, mỗi lần hai đội đụng nhau ở sàn đấu, fan hai nhà sẽ thi nhau phun lời rác rưởi, Trung Thảo Đường và Lam Khê Các chỉ cần chạm mặt nhau là bay vào đánh không cần lý do.

Hai ngôi sao ở hai chiến đội mà mối quan hệ từ trước đến nay đều như nước với lửa, truyền thông còn thổi phồng lên, nói rằng mỗi lần họ gặp mặt liền thi nhau giương cung bạt kiếm, còn thêm Hoàng Kim Tay Phải - Phương Duệ đại đại hất thêm một vại nước mắm cuối cùng vào câu chuyện. Kết quả mọi người đều kết luận bọn họ chính là tử địch của nhau.

"Quá nhảm nhí!" Hoàng Thiếu Thiên giơ điện thoại lên nhìn vào tấm poster tuyên truyền, "Có nhất thiết cần phải miêu tả một trận thi đấu cực kỳ bình thường thành một trận quyết chiến Tử Cấm Thành như vậy không? Photoshop cũng lố thật, nhìn xem 3 chúng ta có giống đang chụp poster cho phim truyền hình dài tập về ân oán tình thù đầy máu chó hay không chứ?”

Dụ Văn Châu múc một muỗng canh, uống một hớp: "Chắc do fan thích thế."

“Đáng tiếc fan hâm mộ không bao giờ có cơ hội nhìn thấy phong thái của lão Vương lúc ngồi đằng sau nhìn lén sổ tay của đội trưởng. Hai người lúc đó hình như còn bắt tay nhau đúng không? Có trời cũng không tin nổi hai người bất ngờ bắt tay chào hỏi nhau, còn khốn nạn mang danh chiến đội ra phủ đầu nhau.”

Vương Kiệt Hi nói: “Vậy nên tôi với Dụ đội mới là đội trường, còn cậu là đội phó.”

“Này này này, thế kỷ 21 hiện nay đã không còn thịnh hành cái chuyện dùng vai vế o ép người nữa nha.” Hoàng Thiếu Thiên đặt đũa xuống, cuối đầu mân mê điện thoại, “Đây là cái nhà hàng quỷ quái gì, wifi lúc có lúc không, chưa kể lag như quỷ, khỏi phải nói tệ hết sức! Tại sao một nơi có kết nối mạng tệ như thế này vẫn còn tồn tại trên thế giới này chứ, không thể tin được, bọn họ còn không ngại khi treo biển ‘free wifi’ ở trước cửa hàng sao? Tui muốn kháng nghị kháng nghị kháng nghị!!! Đây rõ ràng là thử thách sự kiên nhẫn của chúng ta, làm sao chúng ta có thể vui vẻ thưởng thức bữa ăn với cái tốc độ mạng 10K trên một giây này cơ chứ. Đội trưởng, cậu nhìn thấy cái hình tròn nhỏ này cứ quay quay quay mãi, chóng hết cả mặt khiến tớ cũng muốn ngất đi. . .”

Dụ Văn Châu bình tĩnh gắp cho cậu một đũa thức ăn, làm ngơ với ánh mắt tuyệt vọng của quần chúng bắn về phía mình, như thể muốn nói “Cậu mau quản tên kia lại giùm tụi tôi!”

“Aiyo, Vương Kiệt Hi đây không phải là quảng cáo của cậu sao, đưa chân gà cho nhiếp ảnh gia một cách vội vàng.” Hoàng Thiếu Thiên nhanh chóng ấn vào website, nhìn màn hình liên tục tặc lưỡi, “Lão Vương soái nhất vẫn là mấy lúc nhắm mắt hoặc nhìn nghiêng.”

Vương Kiệt Hi nói: “Nông cạn.”

“Cậu còn nói tui nông cạn? Tui là ai cơ chứ, đường đường là Kiếm Thánh của Lam Vũ, danh xưng người theo chủ nghĩa cơ hội đứng đầu Liên minh, vừa bình tĩnh, thông minh, chưa kể lúc bình tĩnh lại còn rất đẹp trai. Thư tình gửi đến câu lạc bộ Lam Vũ hằng năm cho soái ca tui đây có thể xếp thành 5 vòng quanh Trái Đất, cậu nhất định là đang ghen tị với tui. . .”

“Được được được, không nói nữa.” Vương Kiệt Hi ngắt lời đối phương, “Tôi thừa nhận, tôi ghen tị với nhan sắc của cậu.”

Hoàng Thiếu Thiên phun cả ngụm nước chanh vừa uống ra ngoài.

Vương Kiệt Hi và Hoàng Thiếu Thiên có quan hệ rất tốt.

Muốn làm thân với Vương Kiệt Hi không dễ chút nào, hắn không phải dạng người tính tình thân thiện, cũng không phải loại chủ động gợi chuyện cho mọi người, hắn thuộc về trường phái hỏi một câu đáp một câu, sau đó sẽ ngậm miệng, không một lời dư thừa. Thêm một phần, bản thân hắn lại còn khá tài giỏi, đi đâu cũng được người ta tán dương, vì thế gặp chuyện gì cũng rất bình tĩnh, người ngoài nhìn vào có chút lạnh lùng, tự cao. Sau một thời gian hắn vào Liên Minh chuyên nghiệp, các bằng hữu cùng hắn lăn lộn ngang dọc chính là đội viên Vi Thảo và các tuyển thủ mùa 3.

Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu là trường hợp khác thường hiếm hoi. Ba người gặp nhau lần đầu trên khán đài, hữu duyên chứng kiến được những bất hạnh mà người kia trải qua vào những năm tháng vĩ thanh khi còn là những tên nhóc con. Ngay từ lúc họ trao đổi phương thức liên lạc, tựa như câu chuyện cười trung nhị về những hiệp khách thời xưa trao nhau chiến thư.

Mấy năm từ sau lần đó, Vương Kiệt Hi vẫn thường hối hận rằng mình buổi đầu nhất thời kích động. Người xưa có câu 'Đừng giao tiếp với người lạ' quả nhiên rất chính xác. Cho Hoàng Thiếu Thiên số điện thoại tuyệt đối có thể liệt vào Top 5 việc khiến hắn hối hận nhất trong cuộc đời.

Nhưng hắn cũng chưa bao giờ đổi số khác.

Vương Kiệt Hi thường không dùng giọng Bắc Kinh, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ không cẩn thận nói ra vài câu khiến hai người ở phía Nam cảm thấy rất mới mẻ. Dụ Văn Châu vẫn luôn không hiểu được tinh tuý phát âm từng vùng, làm sao có thể nói "Phạm nhi" thành "Phạm hai". Vương Kiệt Hi nghe tới đó liền nghiêm mặt 'Hự hự' nhịn cười, Hoàng Thiếu Thiên ở một bên thao thao bất tuyệt dành lại công bằng cho đội trưởng nhà mình vì chịu phải bất công.
( chú thích: Phía trên là do cách đọc từng vùng bên Trung. )

"Tuy mùa giải này không may để con bồ câu cậu bay đi mất, nhưng yên tâm đi! Tụi tui sẽ không để cậu cô đơn quá lâu, chờ sang năm bị đánh tới đầu rơi tự do đi ha ha ha!"

Vương Kiệt Hi hỏi: "Cậu có phải vừa lái xe vừa nghe điện thoại không?"

"Đúng rồi, tui đang lái xe, hiện giờ là Văn Châu giơ điện thoại. Nói sao thì tui cũng thấy mình quá lợi hại, nói học lái xe liền đi học, nhảy vào trước giành lái nên bây giờ xe chạy mượt như nước." Hoàng Thiếu Thiên đánh mạnh tay lái, Dụ Văn Châu ở ghế phụ vội vàng nắm lấy tay vịn phía trên, đồng thời giữ chặt để điện thoại không bị bay ra ngoài.

Vương Kiệt Hi thở dài: "Tôi đã đưa số cậu vào danh sách đen, cậu liền lấy điện thoại của Dụ Văn Châu làm phiền tôi, vậy tôi cũng kéo số cậu ta vào danh sách."

"Đừng." Giọng Dụ Văn Châu từ loa điện thoại truyền ra mang theo ý cười, "Không có người khác nói chuyện, Thiếu Thiên sẽ ầm ĩ với GPS một trận."

Vương Kiệt Hi: ". . ."

Hoàng Thiếu Thiên là người rất hoà đồng, lần đầu tiên gặp vẫn có thể cực kì tự nhiên ngồi trò chuyện nửa ngày cùng người ta, căn bản là không thể ngăn cậu ta nói, nhưng nếu không cản, cậu ta có thể ngồi đơn tấu tung hứng, nói tới nửa tiếng không lặp lại. Tính cách thân thiện, lại rất dễ gần, nhìn chung cũng phải được như thế này.

Quan trọng nhất vẫn là cậu ta vẫn rất thông minh.

Đặc điểm lắm lời cho người khác ấn tượng quá sâu sắc, cho nên gần như mọi người thường quên mất người trẻ tuổi cả ngày không chịu trưởng thành này, sở thích chính là phun lời rác rưởi, chính là một trong những con át chủ bài không thể thay thế được và là đội phó của một chiến đội, là thần thượng của vô số người chơi Vinh Quang, cậu có sức phán đoán và năng lực nắm bắt thời cơ cực kì tinh tường, trên sàn đấu có thể dùng đầu óc tỉnh táo để điều khiển nhân vật, hoá thân thành lưỡi kiếm chém ngang chông gai trên con đường tiến về thắng lợi.

Là sự pha trộn giữa một thanh niên tràn đầy năng lượng, nói nhiều đến mức khiến người khác phát điên và một người theo chủ nghĩa cơ hội tàn nhẫn, lãnh khốc, thiếu đi một cái hay mất đi một phân nào liền không phải con người của Hoàng Thiếu Thiên. Ở phần lớn thời gian, cậu đều trong trạng thái năng lượng tràn đầy như phát điên, cho nên Vương Kiệt Hi cảm thấy tán ngẫu với Hoàng Thiếu Thiên là một việc vô cùng đơn giản, mình chỉ cần ngồi ở đó là được, có nghe hay không, có nói hay không đều không thành vấn đề.

Vào lúc Hoàng Thiếu Thiên không ngừng bla bla, Vương Kiệt Hi liền xuất thần, thầm mắng trong lòng nếu tốc độ tay của Dụ Văn Châu không thấp, không những cải thiện được trình thao tác Vinh Quang, mà còn được thể hiện trên mặt trận lời rác rưởi, nếu năng lực thi đấu của cậu ta có thể phụ diễn với Hoàng Thiếu Thiên trên sàn đấu. . . Thật không dám tưởng tượng Lam Vũ sẽ mạnh đến mức nào.

Con người Dụ Văn Châu hầu như là 90% đều là từ trái nghĩa với Hoàng Thiếu Thiên. Con người không cách nào có thể so sánh với giọt nước mưa rơi vào hoà lẫn với mặt biển của xã hội, bởi vì mỗi người đều là một mảnh hải dương.

Ở Lam Vũ, từ đội viên chính thức đến các tiểu bằng hữu ở trại huấn luyện đều gọi Hoàng Thiếu Thiên bằng Hoàng Thiếu thay vì đội phó, lúc nói chuyện cũng vô cùng thoái mái, trào phúng nhau không chút e ngại. . .dĩ nhiên thật ra chẳng ai có suy nghĩ so miệng pháo với Hoàng Thiếu Thiên. Dụ Văn Châu thì cả ngày đều mị mị cười, hoà hoà khí khí, khiến mọi người cảm thấy không chút khoảng cách, nhiều lúc còn đùa giỡn với họ. Nhưng người ngoài nhìn vào đều có thể thấy rõ, Dụ Văn Châu là một người khá “trưởng thành”, là người mà người khác có thể lặng lẽ dựa dẫm, là một mối liên kết cực kì trọng yếu trong những trận đoàn đội, chỉ cần một câu đều có thể ảnh hưởng đến tâm lý của tất cả mọi người.

So sánh với đó, thứ tâm tình từ thế hệ sau của Vi Thảo đối với Vương Kiệt Hi đa phần đều là kính nể. Mỗi lần kiểm tra phòng, nhắc nhở các đội viên ngủ sớm, hay lúc không cho mọi người chơi điện thoại khi đang tăng cường huấn luyện, Vương Kiệt Hi đều có cảm giác mình là thầy chủ nhiệm của một lớp ở THCS.

Có một lần hắn đi ngang qua quán ven đường, phát hiện các đội viên Vi Thảo đang ngồi cùng nhau ăn mì trộn cay, liền quay lại gọi một tiếng. . .Sau đó, tất cả đội viên đều lập tức gác đũa, đứng lên nơm nớp lo sợ chào đội trưởng, Lưu Tiểu Biệt vì ăn quá nhanh một hớp mì mà bị sặc ớt, ho đến chết đi sống lại, Cao Anh Kiệt vội vàng vỗ lưng cậu đồng thời len lén nhìn Vương Kiệt Hi.

Bóng lưng Vương Kiệt Hi lúc rời khỏi nhìn thật cô đơn.

Sau lần đó, Vương Kiệt Hi không còn tham gia những buổi âm thầm tụ tập của các đội viên nữa. Hắn đầy tỉnh táo tự an ủi mình rằng không còn trò chơi Tiểu đội trưởng nữa đâu.

Vào lần đầu tiên cả đám người vào vây xem Hoàng Thiếu Thiên PK cùng tán nhân của Diệp Tu, nhìn các đại thần khác đều đứng thành từng cặp để thảo luận tình hình trận đấu, Vương Kiệt Hi vô cớ cảm thấy mình đây là đang bị quăng đầy cẩu lương vào mặt. Nhìn mãi xung quanh, đến cùng không dễ dàng gì mới kiếm được một nhân vật đứng một mình, nhìn kỹ lại thì phát hiện ID là Đại Mạc Cô Yên.

Vương Kiệt Hi: “. . . . .Aiz.”

Ở thời gian đầu khi Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên và Vương Kiệt Hi vẫn chưa là những đại thần hàng đầu của Liên minh, thời gian bọn họ gặp nhau còn nhiều hơn. Khi đó ở mỗi thành phố đều chơi không biết mệt, cả đám người trẻ tuổi nhờ vào cơ hội đi xem chiến đội thi đấu sẵn tiện du lịch luôn ở những thành phố khác. Hôm nay Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên đưa Vương Kiệt Hi đi ăn đặc sản thành phố G, mấy ngày sau Vương Kiệt Hi liền dẫn hai người miền Nam kia đi leo Vạn Lý Trường Thành.

Hoàng Thiếu Thiên mắc chứng sợ độ cao nhẹ, suốt một đường đều nắm chặt lan can sắt trên Trường Thành không chịu buông. Nhưng ở cái nắng giữa trưa hè thì lan can sắt cũng bị đốt nóng đến mức có thể rán bánh, nếu như vậy thì để đảm bảo đôi “chén cơm” của mình không bị phỏng là một việc vô cùng phiền phức, Hoàng Thiếu Thiên phồng quai hàm, rơi vào tình thế khó xử.

Dụ Văn Châu khuyên cậu: “Không thì bỏ qua chỗ này đi.”

Hoàng Thiếu Thiên trừng mắt: “Như vậy sao được chứ! Đi qua Trường thành có ý nghĩa gì hả? Tất nhiên là khoái cảm và hãnh diện trong giây phút lên đỉnh rồi. Không đến Trường thành không phải hảo hán*, tôi đây thế mà lại là một thiết hán tử hàng thật giá thật —— a a a a sao đường này dốc vậy, cmn khoa trương quá rồi, hai người mau đỡ tôi một chút, đừng thấy chết mà không cứu chứ, đỡ đỡ đỡ. . .”

( *: "Không đến Trường Thành không phải là hảo hán" xuất phát từ bài phát biểu của Chủ tịch Mao viết vào tháng 10 năm 1935. Phép ẩn dụ không thể vượt qua khó khăn và đạt được mục tiêu. Nó không phải là một anh hùng. cre :Baidu)

Vương Kiệt Hi và Dụ Văn Châu chỉ đành mỗi người giữ một bên tay của Hoàng Thiểu Thiên lôi đi, bằng tất cả sự tôn nghiêm của trạch nam, trải qua thiên tân vạn khổ lết đến “Tử Cấm Đỉnh”. Một mảnh đất nhỏ có không ít tên nhóc nhân dịp nghỉ hè chạy đến đây chơi, nắng gắt chiếu xuống bật thềm, nếu ngồi lên chỉ có nước phỏng mông, có người nước ngoài cao cao trên vai vác theo hai balo to đứng một bên uống nước “ừng ực ừng ực”.

“Quả nhiên nơi này phong cảnh đẹp, cảnh vật cũng hay, giờ đứng đây cả người giống như đang ở trên đỉnh thế giới, nhìn xuống vạn dặm non sông dưới chân, lại thấy ngàn dặm băng phong ở trong lòng bàn tay a a ha ha ha ha ha, núi non xa gần cao thấp trập trùng khác nhau”

“Cậu thế mà cũng biết “núi non xa gần cao thấp trập trùng khác nhau” sao?” Vương Kiệt Hi rất giỏi trong việc trào phúng đối phương.

Hoàng Thiếu Thiên xù lông: “Này này cậu nói thế là đang xem thường tui sao, tui cho cậu biết, hồi còn tiểu học, tui vậy mà đứng trên 200 người, thầy giáo còn khen tui đi học tích cực trả lời câu hỏi, yêu quý bạn học, đoàn kết mọi người, thật sự là thiếu niên ba điều tốt, ngoại trừ có một lần giơ tay chữ V trả lời câu hỏi thì bị thầy giáo gọi ra ngoài phạt đứng. . . .”

Vương Kiệt Hi nhíu mày: “Tôi tưởng cậu sẽ dùng câu thơ đó để miêu tả chiều cao cơ thể.”

Hoàng Thiếu Thiên im lặng nửa buổi, sau đó bắt đầu nhảy dựng lên: “Vương Kiệt Hi tui cảm thấy hôm nay cậu cực kì thiếu đòn, tôi vẫn chưa trào phúng hai con mắt to nhỏ của cậu mà bây giờ cậu lại còn sỉ nhục chiều cao của tui? Tui vẫn còn trẻ nên sẽ còn cao lên nữa có hiểu hay không? Đúng thật không thể nào vui vẻ nói chuyện với cái loại người như cậu được!!! Tôi với cậu tuyệt giao. . . “

Dụ Văn Châu cười chen lời: “Lát nữa cậu vẫn cần tớ và Vương đội giúp đỡ.”

Liếc mắt nhìn độ cao một chút, Hoàng Thiếu Thiên lập tức mất hết ý chí.

“. . . Tuyệt giao năm phút!”

Trừ đi mấy tấm hình tự chụp ra, chuyến đi Trường thành lần này thu hoạch được tổng cộng 3 tấm ảnh, hai tấm là do Dụ Văn Châu chụp. Một trong số đó chụp Hoàng Thiếu Thiên vẻ mặt đầy phấn khởi, chống tay vào Trường thành nhìn về non song tươi đẹp phía xa, một màu xanh lục dày đặc che kín sơn mạch, lúc ẩn lúc hiện, quanh co uốn lượn, trường tồn theo thời gian. Tấm ảnh còn lại chụp một bên mặt của Vương Kiệt Hi, hắn ngước đầu không rõ đang nhìn cái gì, bối cảnh phía sau là bầu trời xanh trong veo không một áng mây.

Tấm còn lại là ảnh chụp chung của họ nhờ một người nước ngoài nhiệt tình giúp, ba người trẻ tuổi mạnh mẽ, phấn chấn, gương mặt bị phơi nắng đến mức đỏ chót, ánh nắng phản xạ lại ý cười thuần tuý nơi đáy mắt của họ. Dụ Văn Châu hai tay cầm chai nước, dáng đứng quy củ, Vương Kiệt Hi giơ một tay lên che nắng, Hoàng Thiếu Thiên tay trái khoác vai Dụ Văn Châu, tay phải giơ chữ V sau đầu Vương Kiệt Hi, toét miệng la lên ‘Càaaaa’. Sau lưng bọn họ là toà thành cao nhất của Trường Thành.

Nhiều năm sau, ba người họ đều đã trải qua một đoạn thời gian đầy gió tanh mưa máu, đều được rèn luyện, thay đổi, trưởng thành, cũng từng có giây phút giành được quán quân khó quên trong đời. Sau đó Dụ Văn Châu bỗng nhiên tìm lại được tấm ảnh này trong ổ cứng của mình.

Sách Khắc Tát Nhĩ: [ hình ảnh ]

Sách Khắc Tát Nhĩ: Thật thổn thức. [ đáng yêu ]

Vương Bất Lưu Hành: Quả thật thổn thức.

Vương Bất Lưu Hành: Hoàng Thiếu Thiên căn bản là không cao lên chút nào. [ mặt ngầu ngậm thuốc lá ] [ đeo kính râm đắc ý ]

Về sau này khi Liên minh dần đi vào quỹ đạo, thời gian bọn họ giao lưu với nhau liền ít đi rất nhiều. Hoàng Thiếu Thiên thì còn đỡ, vào những lúc cậu buồn chán thì có thói quen nhắn tin cho người quen để tán ngẫu, còn đánh ra được kỹ năng không cần chờ tin trả lời cũng có để khiến điện thoại Vương Kiệt Hi rung đến mức nổ máy. Còn Dụ Văn Châu và Vương Kiệt Hi thì lại cực kì ít tiếp xúc với nhau.

Đây dĩ nhiên là đang nói vấn đề gặp mặt tiếp xúc giao lưu với nhau sau hậu trường. Với trình độ hiện nay của mình, bọn họ đang giành hết thời gian đẹp nhất tuổi thanh xuân của mình để ngồi trong phòng nghiên cứu, xem replay của đối phương, mang theo chấp niệm làm thế nào có thể dánh ngã được người kia trên sàn đấu Vinh Quang.

Đều là đội trưởng. Dụ Văn Châu cực kì đồng cảm với Vương Kiệt Hi. Khi Lư Hãn Văn gia nhập Lam Vũ mang lại cho Dụ Văn Châu một nhận thức hoàn toàn mới mẻ với trông coi một đứa nhỏ là như thế nào. Sau việc đó, mỗi lần gặp Vương Kiệt Hi, ánh mắt của cậu không khỏi mang theo nhiều hơn vài phần thổn thức cùng thương xót, một lần còn khiến Vương Kiệt Hi cảm thấy lạnh cả sóng lưng.

Nghĩ thêm một chút thì nhà mình nhiều lắm chỉ có thêm một “đứa nhỏ” là Hoàng Thiếu Thiên, nhưng Vi Thảo bên kia nếu phải tính “đứa nhỏ” thì cần phải thêm lượng từ “một đám”, chưa kể trong đó còn có con gái, Vương Kiệt Hi còn là loại người yêu-là-sẽ-quan-tâm-hết-mực, không biết chừng đến đối tượng hẹn hò của mấy đứa nhỏ còn muốn quản nốt. . .Dụ Văn Châu sâu sắc thở dài.

—— cậu ta thật sự không dễ dàng.

Nói như vậy thì cuộc đời của Hoàng Thiếu Thiên thật sự là một thắng lợi, vừa đến Lam Vũ liền được coi là ngôi sao hy vọng, quan hệ với mọi người cực kì tốt, ai cũng yêu quý cậu, trong mắt của mọi người cậu từ một thiếu niên bất lương rất có thiên phú lớn lên trở thành Kiếm Thánh của Lam Vũ, một mình chống đỡ một phương trời, mỗi mùa hè cùng với đồng đội ra sức tiến về phía trước.

Dụ Văn Châu lại là câu chuyện về sự cố gắng, một khoảng thời gian bị người khác coi thường, không một ai coi trọng cậu đều một mình vượt qua, dựa vào thế mạnh tư duy của mình mà bù cho điểm yếu là tốc độ tay của mình, trở thành một tảng đá không thể thay thế được của Lam Vũ. Hầu như tất cả mọi người đều có ấn tượng sâu sắc với tính cách ôn hoà cùng nụ cười ấm áp của cậu, nhưng đằng sau nụ cười đó là sự cứng cỏi và nỗ lực mà người thường khó có thể tưởng tượng được.

Lam Vũ được biết đến bởi các đội viên của họ đều có đặc điểm riêng, nhưng việc bọn họ là khách quen của vòng trong, có thể tiến vào trận chung kết, cuối cùng đoạt luôn quán quân thì nguyên nhân chắc chắn không phải do những khiếm khuyết người ngoài hay hăng hái bàn luận, mà chính là nhờ huấn luyện ngày này qua ngày nọ, phối hợp chiến thuật, tiến hành kế hoạch chặt chẽ, thực lực cá nhân mạnh mẽ. . .

Nhưng những người hâm mộ vẫn yêu nhất chính là thoại lao và tay tàn.

Nghe Phùng chủ tích ngỏ ý muốn mình làm đội trưởng đội tuyển quốc gia, Vương Kiệt Hi lúc đầu là từ chối.

Đương nhiên lúc sau vẫn luôn từ chối.

Làm đội trưởng bao nhiêu năm, trình chiến thuật đoàn đội của Vương Kiệt Hi dĩ nhiên là đủ chuẩn, không cần phải bàn. Còn lý do thật sự mà mọi người không thấy tên hắn trong nhóm tâm bẩn chính là hắn không cảm thấy cần thiết. Là một tay đấm chính, sau khi có hướng đi thì Vương Kiệt Hi còn có thói quen lập tức thực hiện, dùng sức tấn công mạnh mẽ của chính mình vì đội ngũ tiến lên xé ra một vết thương, đáng chú ý hơn còn có một lần ở kênh chung ra lệnh: “Dồn dame về phía tôi.”

Nhiệt tình đối với game từ thuở thiếu niên từ từ lắng xuống, thay vào đó là sự mong chờ đối với đối thủ tiếp theo của Vi Thảo. Đi theo chiến đội, cùng nhau tiến lên, Vương Kiệt Hi trưởng thành rất nhiều, những vẫn có thứ chưa bao giờ thay đổi. Nhìn hắn luôn lãnh đạm, bình thản như vậy nhưng thật ra vì đội ngũ mà đánh đổi rất nhiều. Đây từng là đội ngũ của Lâm Kiệt, bây giờ là đội ngũ của chính mình, tương lai là đội ngũ của mọi người.

Sau đó hắn suy nghĩ nếu mình từ chối lời mời, Liên minh sẽ mời ai làm đội trưởng đây?

Cái đó chắc chắn là Dụ Văn Châu rồi.

Vương Kiệt Hi vui vẻ ngồi bắt chân trong phòng mở điều hoà ăn dưa hấu.

Hôm Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên bay đến thành phố B, Vương Kiệt Hi đích thân tới đón. Hoàng Thiếu Thiên vui cười hớn hở chạy tới vỗ vai hắn: “Này, soái ca đeo kính râm. . . Kính râm này có phải là tui tặng cậu không? Còn không mau khen mắt thẩm mỹ của tui không chỗ nào chê được, nhanh nhanh, tui phải trực tiếp nghe lời ca ngợi của cậu.”

Vương Kiệt Hi duỗi tay, cầm lấy mũ lưỡi trai của Hoàng Thiếu Thiên kéo mạnh xuống, Hoàng Thiếu Thiên một bên “Ai da Ai da”, một bên ra sức giãy dụa. Dụ Văn Châu tươi cười tiến đến, gọi một tiếng Vương đội, Vương Kiệt Hi mơ hồ cảm thấy ngữ khí của đối phương có chút u oán.

“Vương đội cứ thế mang trọng trách trụ cột giao cho tôi.” Dụ Văn Châu cười mị mị.

Vương Kiệt Hi ho một tiếng: “Cậu thích hợp hơn.”

Dụ Văn Châu nháy mắt mấy cái: “Đây là Ma Thuật Sư muốn bay ra sàn đấu thế giới biểu diễn sao?”

Vương Kiệt Hi nở nụ cười, không nói gì.

“Hừ hừ, đội trưởng tụi tui vậy mà kể từ lúc nhận được điện thoại liền bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để khiến cái đấu pháp màu mè của cậu hoà vào đoàn đội.” Hoàng Thiếu Thiên sáp tới nói thêm.

“Ồ?” Vương Kiệt Hi hơi kinh ngạc, “Tôi cứ nghĩ mình sẽ chỉ đánh lôi đài.”

“Nghĩ lại xem người phối hợp với cậu bây giờ là những ai.” Dụ Văn Châu vỗ vỗ túi công văn của mình, Vương Kiệt Hi tin chắc trong đó nhất định chứa tư liệu của từng thành viên đội tuyển quốc gia, rõ ràng, rành mạch, “Một đám người như thế này cùng nhau, cậu còn lo cái gì?”

Màu da cam giống như lòng đỏ trứng gà từ tà dương vẫn còn lấp loé ở đường chân trời, ba người kéo theo cái bóng thật dài rời khỏi sân bay. Lá cây bị gió thổi vang lên những tiếng xào xạc, Dụ Văn Châu kéo theo hành lý bước đi, Hoàng Thiếu Thiên nghiêng người sang một bên để có thể nói chuyện với cả hai người, Vương Kiệt Hi vuốt túi áo, đang cân nhắc có nên lấy bọc khăn giấy ra nhét vào miệng tên kia không.

Mùa hè này, bọn họ cùng nhau sóng vai tiến lên.

END.
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Vào lần đầu tiên cả đám người vào vây xem Hoàng Thiếu Thiên PK cùng tán nhân của Diệp Tu, nhìn các đại thần khác đều đứng thành từng cặp để thảo luận tình hình trận đấu, Vương Kiệt Hi vô cớ cảm thấy mình đây là đang bị quăng đầy cẩu lương vào mặt. Nhìn mãi xung quanh, đến cùng không dễ dàng gì mới kiếm được một nhân vật đứng một mình, nhìn kỹ lại thì phát hiện ID là Đại Mạc Cô Yên.

Vương Kiệt Hi: “. . . . .Aiz.”
Đây cũng là giây phút chị chú ý tới Vương papa + vô cùng đồng cảm với anh. Rất đau lòng. Nhưng dưới cái nhìn của fic này.... sao thấy nó troll vãi. Mà Hàn đội nhà mình.... lại cameo chỗ kỳ quái!!!
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#3
Há há há. Cái fic này xịn thật chị Lãi ạ !!!!!

Vừa hài vừa ngọt lại có chút deep.

Túm lại hay. Bài đóng dùi mai em mở lap lên edit cmt sau $))). Nhiều đoạn quoute dc vãi :v
 
Số lượt thích: Lãi

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#4
Vương triều nhà Dược rõ ràng là bị ngôi Miếu kia chen vào giữa, việc này như một cái gai trong lòng fan của Vi Thảo, không bao giờ thôi đau.
nào nào, ít ra vương triều vẫn có phi tần oanh oanh yến yến, chung quy vẫn đỡ hơn miếu chay thanh tịnh chứ :)
 

Bình luận bằng Facebook