Đây là bản chuyển ngữ, đã được sự đồng ý của tác giả, được thực hiện với mục đích phi thương mại. Tựa đề do người dịch tự đặt, đã hỏi xin phép tác giả. Tất cả các chú thích, minh họa và trích dẫn đều là của người dịch tự thêm vào.
Tác giả: 糖糖
Lời tác giả:
Mỗi lần đều nói nhảm rất nhiều, dù sao tôi viết cái hệ liệt này cũng không phải là cố ý phân tích tính cách nhân vật, chỉ là tìm một chỗ ghi lại những cách nghĩ của bản thân một chút, bày tỏ sự yêu thích đối với bọn họ mà thôi.
Lần này thoạt nhìn thì là dìm Giang Ba Đào…
Phần lớn đống ở trên… thoạt nhìn đều là dìm Giang Ba Đào…
Nhưng mà đến cuối cùng đọc xong tui hứa là các bạn sẽ chuyển thành fan mà, tui cũng đã chuyển fan Giang phó rồi nè.
Tôi viết gộp chung Lưu Hạo và Giang Ba Đào cùng lúc, có hai nguyên nhân sau.
Thứ nhất, viết như vậy dễ cho tôi hơn. Dùng cách mổ xẻ phân tích nhân vật một cách chính diện quá tốn tế bào não rồi, nên tôi bắc cái cầu, sử dụng cách so sánh tương quan này dễ chấp bút hơn.
Thứ hai, lúc đọc truyện lần đầu tiên, tôi không thích Lưu Hạo lắm, cũng không thích Giang Ba Đào lắm.
2.
Lúc đầu Lưu Hạo lên sàn đã là hình tượng của nhân vật phản diện, là một trong những người đã đuổi Diệp Tu rời khỏi Gia Thế. Sau đó hắn còn nói mấy câu khiêu khích mất dzại với Diệp Tu ở quán net, rồi tiếp theo là vụ hắn giở chiêu trò trà trộn log clone Ly Hận Kiếm, động tay động chân với kỷ lục phó bản Mai Cốt Chi Địa nữa. Tất cả những chuyện này gộp lại, căn bản là chẳng chừa cho Lưu Hạo một tí mặt mũi tốt đẹp gì trước độc giả cho cam.
Mà Giang Ba Đào thì lại khá vô tội, tất nhiên là anh không làm gì sai gây mất điểm với độc giả cả. Lúc anh lên sàn ra mắt lần đầu tiên đã được tác giả gắn liền với những thiết lập đặc tính nhất định, ví như là năng lực ứng xử giao tiếp rất mạnh, thấu hiểu lòng người, có thể hòa hợp sống chung giữa những loại người khác nhau một cách hài hòa.
Nhưng tôi lại không thích anh.
Đặc biệt là trong trận chung kết Hưng Hân vs Luân Hồi, lần giao chiến tâm lý của hắn và Diệp Tu trước trận đấu, cơ hồ là mỗi câu đều là ý tại ngôn ngoại, mỗi chữ đều chất chứa hàm ý sâu xa. Rõ ràng là bọn họ đối chọi gay gắt lẫn nhau, nhưng lời nói ngoài mặt lại thốt ra ôn hòa dễ nghe đến vậy.
Thật sự là khiến người ta hơi khó chấp nhận được.
Tôi cảm giác rằng người này tâm tư cực sâu, quá khéo đưa đẩy, không thành thật trung thực tí nào.
Mỗi một câu nói, mỗi một việc làm, đều được anh xử lý khéo léo thỏa đáng hết. Giống như là đeo một chiếc mặt nạ hoàn mỹ tinh xảo vậy, bạn không thể nhìn thấy được người dưới lớp mặt nạ ấy đến tột cùng là ai.
Lúc đó tôi có chút bực bội mà nghĩ, những người chơi Ma Kiếm Sĩ đều là dạng người như thế sao? Đây là một nghề nghiệp phù hợp với những người làm đội phó + cảm giác tồn tại thấp + gian xảo giảo hoạt sao?
3.
Không thích thì không thích, nhưng tôi vẫn có thể lý giải được tính cách đó của bọn họ.
Giữa tác phẩm văn học và hiện thực đời sống chung quy vẫn không giống nhau. Lúc nhỏ đọc truyện tiểu thuyết thì con người ta thường hay đặt bản thân ngoài cuộc, đường lối suy nghĩ cũng khá là điển hình dễ đoán. Những nhân vật nào có tính cách tươi sáng, tư duy sắc bén lanh lợi thì sẽ được yêu thích hoan nghênh. Còn những nhân vật hay đưa đẩy, linh hoạt khôn khéo thì lại không được ưa chuộng cho lắm.
Sau này khi lớn lên, đi va chạm tiếp xúc với cuộc sống thực tế tàn khốc ngoài đời rồi thì các bạn sẽ phát hiện ra rằng, quả thật tiếp xúc với dạng người thứ hai mới khiến người ta cảm thấy thoải mái dễ thở hơn.
Nhớ lúc nhỏ khi tôi cùng bạn bè đọc Hồng Lâu Mộng, đa số chúng tôi đều thích Lâm ghét Tiết*. Sau đó bọn tôi trưởng thành rồi, thử đặt bản thân mình vào tình thế của các nhân vật trong truyện, mới rối rít cảm khái rằng dạng tính cách như Lâm muội muội thật sự là không thể nào trụ vững trước dòng đời được hết.
*Chú thích: Hai nhân vật nữ chính trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần. Lâm là Lâm Đại Ngọc, tình cảm mỏng manh, không ham danh vọng, chỉ muốn cùng người yêu Giả Bảo Ngọc rời xa quyền quý. Tiết là Tiết Bảo Thoa, sắc bén cao sang, khuyến khích Giả Bảo Ngọc đỗ đạt công danh, tham gia quan trường. Cuối cùng Giả Bảo Ngọc lựa chọn ở bên Lâm Đại Ngọc vì thấy Tiết Bảo Thoa chỉ cần cái danh “lập thân” mà thôi.
Người sở hữu một tính cách quá thẳng thắn quá kịch liệt bộc trực, thì dù cho mọi người đều biết rằng chủ ý ban đầu của người đó không phải như thế, nhưng họ vẫn sẽ vì những câu nói tổn thương vô ý của người đó mà cảm thấy trong lòng không được tự nhiên thoải mái cho lắm. Bởi thế, nên trong quá trình giao tiếp mới cần một vài kiểu người “biết nói chuyện phiếm” để tra dầu điều tiết cuộc trò chuyện là vậy đó.
Nghĩ theo chiều hướng như vậy, Giang Ba Đào bị ghét thật sự là có chút oan uổng cho anh ấy.
4.
Tôi đọc truyện lần thứ nhất là vì diễn biến truyện, đọc lại lần thứ hai là để quan sát nhân vật.
Đọc lần thứ hai xong, tôi đã tìm ra sự khác biệt căn bản nhất giữa hai người Giang - Lưu bọn họ. Sự khác biệt này sẽ là yếu tố quyết định sự chênh lệch EQ to lớn giữa hai người, đồng thời hạ định một cảnh ngộ hoàn toàn khác nhau.
Lưu Hạo kém hơn ở bốn chữ, “tâm thuật bất chính”.
Câu nhận xét này không phải do tôi tự chém, mà là do Vương Kiệt Hi nói. Vương Kiệt Hi nhìn ra được, những người khác tự nhiên cũng nhìn ra được điều này. Nhìn bề ngoài Lưu Hạo có vẻ rất sõi cách giao du qua lại giữa người với người, nhưng trên thực tế cũng không có nhiều người thích hắn lắm.
Trong lòng Lưu Hạo ẩn giấu rất nhiều dụng ý xấu cần cẩn thận che đậy không thể bị lộ ra ngoài. Giang Ba Đào thì không có.
Lưu Hạo tốn vô số tâm tư mưu kế, hoàn toàn là vì lợi ích cá nhân của bản thân. Giang Ba Đào thì không phải.
Đặt lên bàn cân so sánh thử chiến đội mà hai người nương nhờ: Một bên là Gia Thế từng được xem như danh môn thế gia một thời, vậy mà cuối cùng lại tan rã đến bước đường cùng khiến kẻ thù còn không nỡ nhìn thẳng, trở thành một chiến đội bị knock-out đào thải chìm nổi mịt mù.
Còn một bên là Luân Hồi từ một chiến đội bình thường vèo một cái nhảy vọt lên trở thành một đội ngũ đỉnh cấp, bễ nghễ nắm trong tay hai chức quán quân liên tiếp.
Cho dù là nguyên nhân trách nhiệm chủ yếu dẫn đến vụ việc Gia Thế không phải do Lưu Hạo gây ra, nhưng hắn vẫn khó tránh khỏi liên đới lỗi lầm.
5.
Có đôi lúc, tôi khá đồng tình với Lưu Hạo đó chứ.
Hắn ở Gia Thế lăn lộn hao phí hết mấy năm mà chẳng có cơ hội bức phá nào. Còn bị ông chủ lợi dụng xem như công cụ để đá Diệp Tu đi.
Sau đó, thì hắn vẫn là đội phó.
Đội trưởng của Gia Thế là tên nhóc Tôn Tường đầu óc đơn giản, lòng dạ thẳng như ruột ngựa. Như vậy có tính là tốt hơn ban đầu chưa nhỉ?
Kết quả, Gia Thế bị đào thải khỏi Liên minh.
Lưu Hạo chuyển đến Lôi Đình, làm đội trưởng được một thời gian, bây giờ thì cũng xem như là khá khẩm hơn trước đúng không?
Kết quả, nhà người ta không tiếc hy sinh một khoản chi lớn kỷ lục từ lúc thành lập chiến đội đến nay, nghênh đón Tiêu Thời Khâm và Diệt Sinh Linh về lại Lôi Đình.
Lưu Hạo lại chuyển đến Hô Khiếu. Chiến đội Hô Khiếu để Phương Duệ ra đi, đôn đốc hắn lên làm đội phó. Đội trưởng Đường Hạo cũng rất ngọt* (…) Vậy thì cuối cùng đời Lưu Hạo cũng tính là lên hương được rồi đúng không?
*Chú thích: Đường Hạo có biệt danh là Bánh Ngọt, vì tên Đường Hạo đọc giống từ bánh kem.
Kết quả, hắn vào ngay đúng thời khắc quan trọng quyết định trận đấu phát huy cực kỳ tệ, trực tiếp bị đánh đến tan vỡ…
Quyền lựa chọn một cách sống như thế nào, một mục tiêu truy cầu như thế nào là quyết định của cá nhân. Giống như năm ấy Vu Phong muốn trở thành nhân vật hạch tâm chủ chốt nên lựa chọn rời khỏi Lam Vũ, cũng không có ai đứng ra chỉ trích gã làm sai gì cả.
Nhưng Lưu Hạo, lần này thực sự là đã sai rồi.
Cách thức hắn truy cầu mục tiêu của mình, và cách hắn nhìn nhận giải quyết các vấn đề, toàn bộ đều lệch khỏi đường ray mà sa ngã sang hướng tiêu cực sai lầm.
Hắn vẫn luôn cho rằng nguyên nhân cản trở thành công của hắn là do người khác ngán đường. Như vậy thì chỉ cần hắn đạp hết tất cả những người khác xuống mà dẫm lên đi tiếp, thì hắn liền có thể sở hữu cơ hội để leo lên phía trên mà đoạt được thành công rồi.
Vì ôm ấp suy nghĩ như thế, nên sau khi Diệp Tu bị ép giải nghệ rồi thì hắn vẫn tranh thủ những lúc va chạm trong game để chèn ép Diệp Tu. Lưu Hạo lợi dụng quyền lợi đội phó trong tay mình, để bẫy lừa chiến đội đi giải quyết ân oán cá nhân của hắn. Đồng thời, hắn cũng lợi dụng luôn một Tôn Tường mới đến Gia Thế, còn mang theo một bầu nhiệt huyết dâng trào dễ kích động khai thác.
Song, trong quá trình truy cầu quyền lực của mình, Lưu Hạo không chịu đứng ra gánh vác một trách nhiệm tương ứng với quyền lực đó.
Cho tới bây giờ, hắn vấn chưa từng thật lòng bỏ tâm bỏ sức lo lắng chăm chút cho bất cứ một chiến đội nào hết.
Cái hắn cân nhắc suy tính đều là hình tượng của bản thân, tiền đồ phía trước của mình, tương lai của bản thân sau này sẽ thế nào mà thôi. Nếu hắn không thể có được hình tượng mình muốn, thì đến hắn sẽ không thể nhìn ra được tương lai và tiền đồ phía trước của mình còn lại gì.
Nếu như, hắn có thể hơi dừng lại một chút, khoan hãy xáo xào vì tiền đồ bản thân mà hấp tấp vắt mưu tính kế.
Hãy đổi một góc độ khác cởi mở hơn mà suy nghĩ một chút, hắn sẽ phát hiện ra rằng: Diệp Tu, người mà hắn vẫn luôn muốn đối phó từ khi hắn mới chập chững vào đội đến tận trận Ngôi sao tụ hội, người mà hết lần này tới lần khác cứ mở miệng ra là luôn nói những lời hắn chẳng lọt tai tí ti nào.
Bởi vì, anh vốn chỉ muốn chỉ điểm cho hắn tỉnh ra.
Muốn người khác coi trọng, muốn có một địa vị vững vàng, chỉ có thể dựa vào thực lực.
“Nếu như cậu có thể đem những tâm tư này dùng trong trận đấu, thì cậu đã mạnh bây giờ rất nhiều rồi.”
Lưu Hạo từ đầu đến cuối vẫn một mực không lĩnh hội được ý nghĩa của câu nói này.
Phải đến cuối cùng rồi hắn mới phát hiện ra rằng, các cuộc đọ sức tranh đấu của hắn và Diệp Tu bấy nhiêu năm qua, bất quá chỉ là một trận đấu hướng dẫn dài đằng đẵng mà thôi.
“Chú em quên mất mình do ai dạy dỗ nên ư?”
Diệp Tu đối với Lưu Hạo, không có hận thù, chỉ có thất vọng mà thôi.
Hiện tại thì tôi cũng không ghét Lưu Hạo lắm. Tôi chỉ hy vọng rằng va vấp qua nhiều trắc trở sai lầm như vậy, tương lai hắn có thể đường đường chính chính mà dựa vào thực lực để đi đoạt lấy tiền đồ của mình, chứ không phải là dựa vào những tính toán lặt vặt nhỏ nhen.
6.
Giang Ba Đào là một người thông minh. Một người thông minh thật sự.
Người thông minh thật sự, sẽ không làm ra những chuyện hại người hại mình, cũng sẽ không làm những chuyện hại người lợi mình.
Chúng ta không nhất thiết phải biết tường tận Giang Ba Đào đến tột cùng thật sự mong muốn điều gì cho bản thân anh. Chúng ta cũng không cần bóc giở lớp mặt nạ trên mặt anh ra làm gì.
Bởi dù cho mục tiêu của anh là gì đi chăng nữa, anh đều lựa chọn một vị trí thích hợp với bản thân mình nhất, cùng đoàn đội của mình hình thành nên một cục diện tập thể đều thắng lợi hoàn mỹ nhất.
Trong quá trình đọc truyện, từ đầu đến cuối tôi đều cảm thấy Luân Hồi có một loại phong cách rất hài hòa đến một cách lạ kỳ. Tôi không nhớ rõ Luân Hồi có tuyển thủ và nhân vật nào phải chuyển đi không, hình như đọc cũng không thấy trong đội bọn họ có mâu thuẫn xung đột gì rõ ràng cả.
Trong truyện có nói rằng, ở dưới ánh hào quang bao phủ của Chu Trạch Khải, thì những người còn lại đều có vẻ tầm thường chẳng có gì nổi trội. Nhưng theo tôi thấy, ánh hào quang đó chỉ sáng ngời soi chiếu chứ không phải hề nhức mắt choáng ngợp tí nào.
Ở nơi đây, mỗi một cá thể đều từ từ trưởng thành nên những bộ dáng đầy tiềm năng nhất của mình, dần dần dung hòa một lòng một sức không hề có sự cách biệt gì quá lớn lao. Có người ở phương diện này mạnh hơn, có người lại ở phương diện khác giỏi hơn.
Nhưng mà bất kể là ai trong bọn họ đều sẽ không cảm thấy mình cao hơn người ta một bậc hay thấp kém hơn người ta một bậc. Toàn thể thành viên Luân Hồi đều hòa hợp lẫn nhau, lấy Chu Trạch Khải làm trung tâm nơi ánh sáng tỏa ra, trở thành một tập thể thống nhất cùng nhau tiến về phía trước.
Sau đó, bọn họ có Tôn Tường.
Tôn Tường là một tuyển thủ tương đối có cá tính. Cái tên nhóc từng khiến nhóm đội phó phát điên này, ấy vậy mà lại không có gây ra sự biến hóa trời long đất lở gì ở Luân Hồi. Ngược lại, cậu vô cùng thuận lợi bị kéo vào hòa nhập với hệ thống tổng thể của nó, cùng với Chu Trạch Khải thành lập nên một bộ đôi phối hợp cực kỳ xuất sắc.
Cái đập tay ở trận lôi đài của Tôn Tường và Chu Trạch Khải rõ ràng là nó vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không có một chút xa cách lạ lẫm nào cả.
Nhìn thấy hành động đó, tôi ngay lập tức cảm thấy rằng chiến đội Luân Hồi có một bầu không khí bình đẳng hấp dẫn đến kỳ lạ.
Cái cảm giác đó, cơ hồ có thể dùng chữ “kỳ quái” để hình dung ── Giống như là trong đội trừ Chu Trạch Khải ra, còn lại ai ai cũng là những Giang Ba Đào.
Chú thích: Kéo thêm xuống dưới đọc cái comt khác của tui ở dưới đó, nếu muốn hiểu thêm về chi tiết “những Giang Ba Đào” này.
7.
Giang Ba Đào tạo nên một Luân Hồi như bây giờ.
Nguyên nhân tạo nên bầu không khí hài hòa đến lạ kỳ của Luân Hồi hiện nay, một phần là do thực lực trên sân của Tiểu Chu quá mạnh mẽ xuất chúng, song khi bước xuống sàn đấu thì tính cách của hắn lại khá khiêm tốn hướng nội.
Nhưng còn một nguyên nhân quan trọng hơn nữa, đó chính là sức ảnh hưởng của Giang Ba Đào.
Giang Ba Đào sẽ chú ý đến cả những việc khác ngoài thi đấu đánh giải ra, ví dụ như là tình cảm ủng hộ của fan hâm mộ, chăm lo nhân khí của chiến đội, điều tiết bầu không khí trên sân nhà vân vân.
Nhưng anh mạnh hơn Lưu Hạo rất nhiều: Trong anh có năng lực dung hợp cả anh và Lưu Hạo chung với nhau.
Biểu hiện trên sân đấu của Giang Ba Đào được Diệp Tu đánh giá là “sự đáng sợ bất động thanh sắc”. Thực lực của anh không thua gì đại thần, có thủ đoạn, có năng lực, tính toán đầy đủ chính xác điểm yếu chí mạng của đối thủ nằm ở đâu. Nhưng anh lại hoàn toàn không hấp dẫn lực chú ý của người khác lên mình, người chơi bình thường như Trần Quả thậm chí còn chẳng thấy anh cao thủ hơn người chỗ nào nữa.
Không chỉ là trong lúc thi đấu mới như thế đâu, anh ấy xuống sàn đấu rồi thì cũng mang đến một cảm giác y như vậy
Vì chiến đội có thể vận hành một cách hài hòa nhịp nhàng, những nỗ lực và tâm tư Giang Ba Đào phải âm thầm bỏ ra còn nhiều hơn so với những gì mọi người nhìn thấy lúc bình thường. Mà, cũng là hoàn toàn bất động thanh sắc như vậy.
Bởi vì nguyên nhân tính cách hướng nội của Tiểu Chu, rất nhiều lúc trách nhiệm đội trưởng phải đổ ập lên vai Giang Ba Đào. Mà một khi quyền lực uy quyền của đội trưởng chỉ là cái vỏ rỗng bề ngoài, thì thường sẽ dần dần sản sinh ra một sự bất hòa tế nhị thâm thúy ẩn dưới mặt ngoài hòa bình. Giống như tình cảnh năm xưa của Tôn Tường ở Gia Thế vậy, nếu như xử lý không tốt thì sẽ dẫn đến phiền phức to lớn chết người.
Mà quyền lực đội trưởng ở Luân Hồi, không hề là cái vỏ rỗng bề ngoài.
Bất kể là ở trên sân hay dưới sân, Giang Ba Đào đều đồng thời có thể lĩnh hội chính xác chủ ý của Chu Trạch Khải là gì, có thể ra tay hỗ trợ đẩy Chu Trạch Khải đến vị trí thích hợp nhất dưới ánh đèn soi rọi huy hoàng. Còn bản thân anh thì lại đi giải quyết những cặn lọc, ôm vào mình hết những công việc nặng nhọc nhất vào lòng xử lý.
Bất kể là anh làm gì đi chăng nữa, thì ánh đèn pha rực rỡ huy hoàng vẫn sẽ luôn dừng trên người Chu Trạch Khải.
Chu Trạch Khải mới là đội trưởng của bọn họ, là hạch tâm của bọn họ.
Vì vậy, quyền lực và hào quang đội trưởng nhất định chỉ được ngưng tụ trên người của hắn mà thôi.
Có thể nói rằng nếu xét trên phương diện tạo bầu không khí bình đẳng hài hòa, thì Tiểu Giang là một vị cao thủ đứng đầu am hiểu lựa chọn vị thế trong cuộc sống.
9.
Luân Hồi cũng tạo nên một Giang Ba Đào như bây giờ.
Tuyển thủ ở Luân Hồi đều đang trong những năm trẻ trung phong độ nhất của mình, lại còn nắm sẵn hai quán quân trong tay. Chiến đội phát triển ổn định vững vàng, tương lai của bọn họ tràn trề sinh cơ.
Nhìn thì như cảm giác tồn tại của Giang Ba Đào không nhiều nhặn gì cho cam, nhưng mà vị trí ở Luân Hồi của anh lại vô cùng quan trọng. Bảng bầu chọn Ngôi sao tụ hội đã nói rõ vấn đề rồi, cho dù anh tự mình trở thành đội trưởng và nhân vật hạch tâm thì cũng chưa chắc hot được như vậy. Không có chiến đội nâng đỡ ủng hộ, sợ rằng khó ai tự làm nên cơm cháo gì.
Thứ độ hot mà Lưu Hạo thèm thuồng khát khao có được, ngược lại rơi vào tay của Giang Ba Đào.
Nói là Luân Hồi tạo nên một Giang Ba Đào như bây giờ, không phải là nói Giang Ba Đào được phủ thêm ánh sáng của chiến đội quán quân mới có được nhân khí cao như thế. Mà là, sự tồn tại của Giang Ba Đào đã giúp Luân Hồi ngưng tụ nên ánh hào quang của chiến đội quán quân đó.
Tạo nên Giang Ba Đào anh, chính là mỗi một thành viên ở Luân Hồi.
Đội trưởng Chu Trạch Khải là một người không để bụng địa vị quyền lực. Quả thật là Giang Ba Đào rất giỏi đọc được suy nghĩ của hắn, nhưng dù sao cũng không phải là liếc mắt một cái là phán đúng ngay không trật miếng nào. Có rất nhiều lúc những ý anh biểu đạt ra chưa hẳn là suy nghĩ thực sự trong đầu của Tiểu Chu, nhưng Tiểu Chu vẫn tín nhiệm anh không hề giữ lại chút nghi kỵ nào, đem toàn quyền phát biểu giao cho anh hết.
Và đồng đội của anh, cũng đồng dạng tin tưởng anh, ủng hộ anh như vậy. Đây là một chiến đội rất đặc biệt, trừ đội trưởng không thích nói chuyện ra, còn lại tính cách của ai đều rất tốt bụng nồng nhiệt, sáng sủa, hoạt bát năng động, thẳng thắn bộc trực.
Thậm chí là một vấn đề khá nhạy cảm như là đội hình ra sân đi nữa, thì bọn họ đều thảo luận rất công khai vô tư. Dù là một Ngô Khải lúc yêu cầu vị trí đầu tiên ánh mắt sáng rực như sao, hay một Phương Minh Hoa “tin vào sức mạnh của tình yêu”, hay lời trêu chọc “đội trưởng giận tới mức nói nhiều luôn” đi chăng nữa, đều dễ thương đáng mến như thế.
Mỗi một thành viên của Luân Hồi đều cho người khác một cảm giác rất thoải mái.
Tụi tui là người trong suốt mà, người khác không nhìn thấy bọn tui. Cũng tức là nói, tụi tui không chỗ nào mà không có mặt hết.
Cảm giác tồn tại của Giang Ba Đào đã dung hợp vào cùng với cả một chỉnh thể Luân Hồi. Anh cấu thành Luân Hồi, và Luân Hồi tạo nên anh.
Trong bầu không khí bên trong Luân Hồi, khắp nơi nơi đều là những Giang Ba Đào.
10.
Người giống như Giang Ba Đào, thật sự là có chút đáng sợ nhỉ? Bỏ ra nhiều đến bậc đó, rốt cuộc là sống mệt biết bao nhiêu đây ta?
Nếu như bạn ôm suy nghĩ như vậy, thì thật đúng là đã đánh giá thấp Giang Ba Đào rồi.
Chỗ đáng sợ nhất của Giang Ba Đào chính là: Tất cả những việc anh ấy đều không phải là giả vờ!
Khéo đưa đẩy không đồng nghĩa với dối trá. Giang Ba Đào ở phương diện quan hệ xã hội thì thành thạo việc giao lưu giữa người với người, ở phương diện quản lý đội ngũ thì nhận định tình thế chính xác, ở phương diện xử lý quan hệ giữa tập thể đoàn đội và các thành viên thì hoàn mỹ công bằng bình đẳng.
Mà tất cả những điều này, đều không phải do anh cố ý ép mình đi hoàn thành để đạt được ngợi khen hay kính trọng gì cả.
Anh ấy quả thật tốn không ít tâm tư, phí rất nhiều sức lực. Nhưng anh một cũng không ngại phiền hà hay mệt mỏi chút nào.
Bởi vì, đó đều là bản chất tính cách của anh ấy, chúng bộc lộ ra những biểu hiện vậy.
Đầu tiên nhất là anh ấy yêu thích giao lưu giữa người và người với nhau, sau đó mới dần trở thành một người có sở trường về quan hệ xã hội giao lưu giữa mọi người. Anh ấy trước nhất là một người nhiệt tình nồng nàn, khéo léo và ôn hòa; sau mới có thể thành công điều tiết bầu không khí đoàn đội trở nên nhịp nhàng hòa thuận.
Anh chỉ cần dựa theo tính cách gốc của mình mà làm việc, nên mọi việc mới trôi chảy thuận lợi đến vậy. Làm đến được trình độ như của Giang Ba Đào, sợ rằng Lưu Hạo dùng hết sức mình cũng không thể đạt tới level đó được.
Tùy tâm sở dục, không cưỡng cầu.
Một thanh niên trẻ tuổi mới hơn hai mươi tuổi đầu làm sao lại có thể sở hữu được loại thái độ này trong cuộc sống chứ... Chỉ số EQ thật sự là quá đáng sợ rồi!
Đồng thời... cũng rất dễ thương đáng quý đó nhỉ...
Ác cảm ban đầu của tôi với Giang Ba Đào, theo thời gian dần tiến tôi càng hiểu rõ anh ấy hơn thì đã từ từ tản đi, và cuối cùng là biến mất.
11.
Làm một đối thủ của Giang Ba Đào rất đáng sợ. Còn làm đồng đội của Giang Ba Đào thì hoàn toàn không phải lo âu điều gì.
Vì sao tôi lại tin như vậy? Bởi vì anh ấy gọi Chu Trạch Khải là “Tiểu Chu”.
Không phải “đội trưởng”, cũng không phải “tiền bối”.
Điều này đối với một Giang Ba Đào luôn luôn ôm một thái độ chừng mực lễ phép đối với bên ngoài mà nói, thì có phải có chút kỳ lạ không?
Giang Ba Đào xưng hô như vậy đến tột cùng là có dụng ý gì chứ? Là vì muốn thể hiện sự thân cận gần gũi sao? Hay là vì một lý do gì khác?
Bởi vì người nói là Giang Ba Đào, nên hẳn sẽ có rất nhiều người ôm những mối nghi vấn thuyết âm mưu xoắn bện kiểu đó đúng không.
Nhưng tác giả cuối cùng cũng giải thích nguyên nhân thật sự, chỉ là bởi vì độ tuổi bọn họ tương đương nhau, quan hệ khá tốt mà thôi.
Đối với người ngoài, tuy rằng là nhiệt tình, nhưng gặp người thì cũng chỉ nói ra ba phần ý ─ Đây là cách Giang Ba Đào sinh tồn.
Còn đối với bạn bè, hoàn toàn không cần “đón đầu” làm chi cho mệt, bộc lộ hoàn toàn tình cảm và suy nghĩ thật sự của bản thân ─ Đây cũng là cách Giang Ba Đào sinh tồn.
Trước giờ tôi vẫn một mực tin rằng: Đường xa mới biết sức ngựa, năm tháng dài mới biết nhân tâm.
Nếu như một người nội tâm hiểm ác, vô luận dù cho kỹ xảo ngụy trang của kẻ đó có cao minh đến đâu đi chăng nữa, thì đến cuối cùng cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra.
Giang Ba Đào không cần thiết phải ngụy trang, bởi vì anh ấy thực sự là đang vì mái nhà Luân Hồi này mà hy sinh nỗ lực.
Chắc hẳn là những thành viên ở Luân Hồi, cũng đều thật sự yêu mến vị đội phó này của bọn họ.
Ừ, tôi cũng như vậy đó.
Tác giả: 糖糖
Lời tác giả:
Mỗi lần đều nói nhảm rất nhiều, dù sao tôi viết cái hệ liệt này cũng không phải là cố ý phân tích tính cách nhân vật, chỉ là tìm một chỗ ghi lại những cách nghĩ của bản thân một chút, bày tỏ sự yêu thích đối với bọn họ mà thôi.
Lần này thoạt nhìn thì là dìm Giang Ba Đào…
Phần lớn đống ở trên… thoạt nhìn đều là dìm Giang Ba Đào…
Nhưng mà đến cuối cùng đọc xong tui hứa là các bạn sẽ chuyển thành fan mà, tui cũng đã chuyển fan Giang phó rồi nè.
Giang Ba Đào & Lưu Hạo - Chiến nhân tâm
"Nhân tâm như mặt, mỗi người mỗi khác, chủng chủng bất đồng."
1."Nhân tâm như mặt, mỗi người mỗi khác, chủng chủng bất đồng."
Tôi viết gộp chung Lưu Hạo và Giang Ba Đào cùng lúc, có hai nguyên nhân sau.
Thứ nhất, viết như vậy dễ cho tôi hơn. Dùng cách mổ xẻ phân tích nhân vật một cách chính diện quá tốn tế bào não rồi, nên tôi bắc cái cầu, sử dụng cách so sánh tương quan này dễ chấp bút hơn.
Thứ hai, lúc đọc truyện lần đầu tiên, tôi không thích Lưu Hạo lắm, cũng không thích Giang Ba Đào lắm.
2.
Lúc đầu Lưu Hạo lên sàn đã là hình tượng của nhân vật phản diện, là một trong những người đã đuổi Diệp Tu rời khỏi Gia Thế. Sau đó hắn còn nói mấy câu khiêu khích mất dzại với Diệp Tu ở quán net, rồi tiếp theo là vụ hắn giở chiêu trò trà trộn log clone Ly Hận Kiếm, động tay động chân với kỷ lục phó bản Mai Cốt Chi Địa nữa. Tất cả những chuyện này gộp lại, căn bản là chẳng chừa cho Lưu Hạo một tí mặt mũi tốt đẹp gì trước độc giả cho cam.
Mà Giang Ba Đào thì lại khá vô tội, tất nhiên là anh không làm gì sai gây mất điểm với độc giả cả. Lúc anh lên sàn ra mắt lần đầu tiên đã được tác giả gắn liền với những thiết lập đặc tính nhất định, ví như là năng lực ứng xử giao tiếp rất mạnh, thấu hiểu lòng người, có thể hòa hợp sống chung giữa những loại người khác nhau một cách hài hòa.
Nhưng tôi lại không thích anh.
Đặc biệt là trong trận chung kết Hưng Hân vs Luân Hồi, lần giao chiến tâm lý của hắn và Diệp Tu trước trận đấu, cơ hồ là mỗi câu đều là ý tại ngôn ngoại, mỗi chữ đều chất chứa hàm ý sâu xa. Rõ ràng là bọn họ đối chọi gay gắt lẫn nhau, nhưng lời nói ngoài mặt lại thốt ra ôn hòa dễ nghe đến vậy.
Thật sự là khiến người ta hơi khó chấp nhận được.
Tôi cảm giác rằng người này tâm tư cực sâu, quá khéo đưa đẩy, không thành thật trung thực tí nào.
Mỗi một câu nói, mỗi một việc làm, đều được anh xử lý khéo léo thỏa đáng hết. Giống như là đeo một chiếc mặt nạ hoàn mỹ tinh xảo vậy, bạn không thể nhìn thấy được người dưới lớp mặt nạ ấy đến tột cùng là ai.
Lúc đó tôi có chút bực bội mà nghĩ, những người chơi Ma Kiếm Sĩ đều là dạng người như thế sao? Đây là một nghề nghiệp phù hợp với những người làm đội phó + cảm giác tồn tại thấp + gian xảo giảo hoạt sao?
3.
Không thích thì không thích, nhưng tôi vẫn có thể lý giải được tính cách đó của bọn họ.
Giữa tác phẩm văn học và hiện thực đời sống chung quy vẫn không giống nhau. Lúc nhỏ đọc truyện tiểu thuyết thì con người ta thường hay đặt bản thân ngoài cuộc, đường lối suy nghĩ cũng khá là điển hình dễ đoán. Những nhân vật nào có tính cách tươi sáng, tư duy sắc bén lanh lợi thì sẽ được yêu thích hoan nghênh. Còn những nhân vật hay đưa đẩy, linh hoạt khôn khéo thì lại không được ưa chuộng cho lắm.
Sau này khi lớn lên, đi va chạm tiếp xúc với cuộc sống thực tế tàn khốc ngoài đời rồi thì các bạn sẽ phát hiện ra rằng, quả thật tiếp xúc với dạng người thứ hai mới khiến người ta cảm thấy thoải mái dễ thở hơn.
Nhớ lúc nhỏ khi tôi cùng bạn bè đọc Hồng Lâu Mộng, đa số chúng tôi đều thích Lâm ghét Tiết*. Sau đó bọn tôi trưởng thành rồi, thử đặt bản thân mình vào tình thế của các nhân vật trong truyện, mới rối rít cảm khái rằng dạng tính cách như Lâm muội muội thật sự là không thể nào trụ vững trước dòng đời được hết.
*Chú thích: Hai nhân vật nữ chính trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần. Lâm là Lâm Đại Ngọc, tình cảm mỏng manh, không ham danh vọng, chỉ muốn cùng người yêu Giả Bảo Ngọc rời xa quyền quý. Tiết là Tiết Bảo Thoa, sắc bén cao sang, khuyến khích Giả Bảo Ngọc đỗ đạt công danh, tham gia quan trường. Cuối cùng Giả Bảo Ngọc lựa chọn ở bên Lâm Đại Ngọc vì thấy Tiết Bảo Thoa chỉ cần cái danh “lập thân” mà thôi.
Người sở hữu một tính cách quá thẳng thắn quá kịch liệt bộc trực, thì dù cho mọi người đều biết rằng chủ ý ban đầu của người đó không phải như thế, nhưng họ vẫn sẽ vì những câu nói tổn thương vô ý của người đó mà cảm thấy trong lòng không được tự nhiên thoải mái cho lắm. Bởi thế, nên trong quá trình giao tiếp mới cần một vài kiểu người “biết nói chuyện phiếm” để tra dầu điều tiết cuộc trò chuyện là vậy đó.
Nghĩ theo chiều hướng như vậy, Giang Ba Đào bị ghét thật sự là có chút oan uổng cho anh ấy.
4.
Tôi đọc truyện lần thứ nhất là vì diễn biến truyện, đọc lại lần thứ hai là để quan sát nhân vật.
Đọc lần thứ hai xong, tôi đã tìm ra sự khác biệt căn bản nhất giữa hai người Giang - Lưu bọn họ. Sự khác biệt này sẽ là yếu tố quyết định sự chênh lệch EQ to lớn giữa hai người, đồng thời hạ định một cảnh ngộ hoàn toàn khác nhau.
Lưu Hạo kém hơn ở bốn chữ, “tâm thuật bất chính”.
Câu nhận xét này không phải do tôi tự chém, mà là do Vương Kiệt Hi nói. Vương Kiệt Hi nhìn ra được, những người khác tự nhiên cũng nhìn ra được điều này. Nhìn bề ngoài Lưu Hạo có vẻ rất sõi cách giao du qua lại giữa người với người, nhưng trên thực tế cũng không có nhiều người thích hắn lắm.
Trong lòng Lưu Hạo ẩn giấu rất nhiều dụng ý xấu cần cẩn thận che đậy không thể bị lộ ra ngoài. Giang Ba Đào thì không có.
Lưu Hạo tốn vô số tâm tư mưu kế, hoàn toàn là vì lợi ích cá nhân của bản thân. Giang Ba Đào thì không phải.
Đặt lên bàn cân so sánh thử chiến đội mà hai người nương nhờ: Một bên là Gia Thế từng được xem như danh môn thế gia một thời, vậy mà cuối cùng lại tan rã đến bước đường cùng khiến kẻ thù còn không nỡ nhìn thẳng, trở thành một chiến đội bị knock-out đào thải chìm nổi mịt mù.
Còn một bên là Luân Hồi từ một chiến đội bình thường vèo một cái nhảy vọt lên trở thành một đội ngũ đỉnh cấp, bễ nghễ nắm trong tay hai chức quán quân liên tiếp.
Cho dù là nguyên nhân trách nhiệm chủ yếu dẫn đến vụ việc Gia Thế không phải do Lưu Hạo gây ra, nhưng hắn vẫn khó tránh khỏi liên đới lỗi lầm.
5.
Có đôi lúc, tôi khá đồng tình với Lưu Hạo đó chứ.
Hắn ở Gia Thế lăn lộn hao phí hết mấy năm mà chẳng có cơ hội bức phá nào. Còn bị ông chủ lợi dụng xem như công cụ để đá Diệp Tu đi.
Sau đó, thì hắn vẫn là đội phó.
Đội trưởng của Gia Thế là tên nhóc Tôn Tường đầu óc đơn giản, lòng dạ thẳng như ruột ngựa. Như vậy có tính là tốt hơn ban đầu chưa nhỉ?
Kết quả, Gia Thế bị đào thải khỏi Liên minh.
Lưu Hạo chuyển đến Lôi Đình, làm đội trưởng được một thời gian, bây giờ thì cũng xem như là khá khẩm hơn trước đúng không?
Kết quả, nhà người ta không tiếc hy sinh một khoản chi lớn kỷ lục từ lúc thành lập chiến đội đến nay, nghênh đón Tiêu Thời Khâm và Diệt Sinh Linh về lại Lôi Đình.
Lưu Hạo lại chuyển đến Hô Khiếu. Chiến đội Hô Khiếu để Phương Duệ ra đi, đôn đốc hắn lên làm đội phó. Đội trưởng Đường Hạo cũng rất ngọt* (…) Vậy thì cuối cùng đời Lưu Hạo cũng tính là lên hương được rồi đúng không?
*Chú thích: Đường Hạo có biệt danh là Bánh Ngọt, vì tên Đường Hạo đọc giống từ bánh kem.
Kết quả, hắn vào ngay đúng thời khắc quan trọng quyết định trận đấu phát huy cực kỳ tệ, trực tiếp bị đánh đến tan vỡ…
"Nhưng dù là thế, Hô Khiếu vẫn có cửa thắng chứ nhỉ?" Phan Lâm nói.
"Đúng, pháp sư triệu hồi của La Tập thành công phá đấu pháp một kèm một, nhưng đã tiêu tốn quá nhiều mana. Với ý chí kiên cường và trình cá nhân xuất sắc, Hô Khiếu dù không thoát khỏi vướng víu từ thú triệu hồi thì cũng nên mài cạn mana Muội Quang mới phải. Tiếc rằng lúc ấy họ gặp một vấn đề, tôi nghĩ mọi người đều nhìn thấy." Lý Nghệ Bác nói.
"Có phải Lưu Hạo không ạ?" Phan Lâm hỏi.
"Đấy. Toàn thể Hô Khiếu ra sức chống chọi, chỉ chờ mana Muội Quang xài hết. Thế mà Lưu Hạo lại bị Tô Mộc Tranh giải quyết trước tiên, có thể xem là một bất ngờ khác của trận này. Nói thật, cuối cùng Hô Khiếu thua là thua ở đây, chứ nếu không, Hưng Hân chơi chiến thuật kiểu gì, Hô Khiếu đều có cửa đánh tiếp. Thất bại của Lưu Hạo đã bóp tắt toàn bộ hi vọng của Hô Khiếu." Lý Nghệ Bác nói.
[...]
Lưu Hạo trở thành đề tài hot không chỉ vì ngất xỉu, mà còn vì trót làm tội đồ Hô Khiếu đêm nay. Với tội trạng ấy, buổi họp báo này chắc chắn sẽ mệt cho Lưu Hạo. Có phóng viên còn nghi ngờ hắn vờ ngất đi để né họp báo, nhưng không dám hỏi, vì lỡ người ta xỉu thật thì thất đức chết.
Thế là họp báo mở màn bằng những lời hỏi han, quan tâm vờ vịt. Nhận được hồi đáp rằng Lưu Hạo không sao, phóng viên lập tức đặt câu hỏi về biểu hiện của hắn. Solo bị Diệp Tu hạ gục, đấu đoàn bị Tô Mộc Tranh táng chết, trực tiếp dẫn đến thất bại cho toàn Hô Khiếu. Có thể nói, 6 điểm của Hô Khiếu đã mất trên tay Lưu Hạo. Bình thường, các chiến đội vẫn sẽ bảo vệ tuyển thủ đánh tệ, cho dù chỉ là ngoài mặt. Tuy nhiên, đó không phải phong cách của đội trưởng Hô Khiếu, Đường Hạo. Hắn thẳng thừng chỉ trích biểu hiện của Lưu Hạo đêm nay là "ăn hại".
(cre: Lá Mùa Thu)
"Đúng, pháp sư triệu hồi của La Tập thành công phá đấu pháp một kèm một, nhưng đã tiêu tốn quá nhiều mana. Với ý chí kiên cường và trình cá nhân xuất sắc, Hô Khiếu dù không thoát khỏi vướng víu từ thú triệu hồi thì cũng nên mài cạn mana Muội Quang mới phải. Tiếc rằng lúc ấy họ gặp một vấn đề, tôi nghĩ mọi người đều nhìn thấy." Lý Nghệ Bác nói.
"Có phải Lưu Hạo không ạ?" Phan Lâm hỏi.
"Đấy. Toàn thể Hô Khiếu ra sức chống chọi, chỉ chờ mana Muội Quang xài hết. Thế mà Lưu Hạo lại bị Tô Mộc Tranh giải quyết trước tiên, có thể xem là một bất ngờ khác của trận này. Nói thật, cuối cùng Hô Khiếu thua là thua ở đây, chứ nếu không, Hưng Hân chơi chiến thuật kiểu gì, Hô Khiếu đều có cửa đánh tiếp. Thất bại của Lưu Hạo đã bóp tắt toàn bộ hi vọng của Hô Khiếu." Lý Nghệ Bác nói.
[...]
Lưu Hạo trở thành đề tài hot không chỉ vì ngất xỉu, mà còn vì trót làm tội đồ Hô Khiếu đêm nay. Với tội trạng ấy, buổi họp báo này chắc chắn sẽ mệt cho Lưu Hạo. Có phóng viên còn nghi ngờ hắn vờ ngất đi để né họp báo, nhưng không dám hỏi, vì lỡ người ta xỉu thật thì thất đức chết.
Thế là họp báo mở màn bằng những lời hỏi han, quan tâm vờ vịt. Nhận được hồi đáp rằng Lưu Hạo không sao, phóng viên lập tức đặt câu hỏi về biểu hiện của hắn. Solo bị Diệp Tu hạ gục, đấu đoàn bị Tô Mộc Tranh táng chết, trực tiếp dẫn đến thất bại cho toàn Hô Khiếu. Có thể nói, 6 điểm của Hô Khiếu đã mất trên tay Lưu Hạo. Bình thường, các chiến đội vẫn sẽ bảo vệ tuyển thủ đánh tệ, cho dù chỉ là ngoài mặt. Tuy nhiên, đó không phải phong cách của đội trưởng Hô Khiếu, Đường Hạo. Hắn thẳng thừng chỉ trích biểu hiện của Lưu Hạo đêm nay là "ăn hại".
(cre: Lá Mùa Thu)
Quyền lựa chọn một cách sống như thế nào, một mục tiêu truy cầu như thế nào là quyết định của cá nhân. Giống như năm ấy Vu Phong muốn trở thành nhân vật hạch tâm chủ chốt nên lựa chọn rời khỏi Lam Vũ, cũng không có ai đứng ra chỉ trích gã làm sai gì cả.
Nhưng Lưu Hạo, lần này thực sự là đã sai rồi.
Cách thức hắn truy cầu mục tiêu của mình, và cách hắn nhìn nhận giải quyết các vấn đề, toàn bộ đều lệch khỏi đường ray mà sa ngã sang hướng tiêu cực sai lầm.
Hắn vẫn luôn cho rằng nguyên nhân cản trở thành công của hắn là do người khác ngán đường. Như vậy thì chỉ cần hắn đạp hết tất cả những người khác xuống mà dẫm lên đi tiếp, thì hắn liền có thể sở hữu cơ hội để leo lên phía trên mà đoạt được thành công rồi.
Vì ôm ấp suy nghĩ như thế, nên sau khi Diệp Tu bị ép giải nghệ rồi thì hắn vẫn tranh thủ những lúc va chạm trong game để chèn ép Diệp Tu. Lưu Hạo lợi dụng quyền lợi đội phó trong tay mình, để bẫy lừa chiến đội đi giải quyết ân oán cá nhân của hắn. Đồng thời, hắn cũng lợi dụng luôn một Tôn Tường mới đến Gia Thế, còn mang theo một bầu nhiệt huyết dâng trào dễ kích động khai thác.
Song, trong quá trình truy cầu quyền lực của mình, Lưu Hạo không chịu đứng ra gánh vác một trách nhiệm tương ứng với quyền lực đó.
Cho tới bây giờ, hắn vấn chưa từng thật lòng bỏ tâm bỏ sức lo lắng chăm chút cho bất cứ một chiến đội nào hết.
Cái hắn cân nhắc suy tính đều là hình tượng của bản thân, tiền đồ phía trước của mình, tương lai của bản thân sau này sẽ thế nào mà thôi. Nếu hắn không thể có được hình tượng mình muốn, thì đến hắn sẽ không thể nhìn ra được tương lai và tiền đồ phía trước của mình còn lại gì.
Nếu như, hắn có thể hơi dừng lại một chút, khoan hãy xáo xào vì tiền đồ bản thân mà hấp tấp vắt mưu tính kế.
Hãy đổi một góc độ khác cởi mở hơn mà suy nghĩ một chút, hắn sẽ phát hiện ra rằng: Diệp Tu, người mà hắn vẫn luôn muốn đối phó từ khi hắn mới chập chững vào đội đến tận trận Ngôi sao tụ hội, người mà hết lần này tới lần khác cứ mở miệng ra là luôn nói những lời hắn chẳng lọt tai tí ti nào.
Bởi vì, anh vốn chỉ muốn chỉ điểm cho hắn tỉnh ra.
Muốn người khác coi trọng, muốn có một địa vị vững vàng, chỉ có thể dựa vào thực lực.
“Nếu như cậu có thể đem những tâm tư này dùng trong trận đấu, thì cậu đã mạnh bây giờ rất nhiều rồi.”
Lưu Hạo từ đầu đến cuối vẫn một mực không lĩnh hội được ý nghĩa của câu nói này.
Phải đến cuối cùng rồi hắn mới phát hiện ra rằng, các cuộc đọ sức tranh đấu của hắn và Diệp Tu bấy nhiêu năm qua, bất quá chỉ là một trận đấu hướng dẫn dài đằng đẵng mà thôi.
“Chú em quên mất mình do ai dạy dỗ nên ư?”
Diệp Tu đối với Lưu Hạo, không có hận thù, chỉ có thất vọng mà thôi.
Hiện tại thì tôi cũng không ghét Lưu Hạo lắm. Tôi chỉ hy vọng rằng va vấp qua nhiều trắc trở sai lầm như vậy, tương lai hắn có thể đường đường chính chính mà dựa vào thực lực để đi đoạt lấy tiền đồ của mình, chứ không phải là dựa vào những tính toán lặt vặt nhỏ nhen.
6.
Giang Ba Đào là một người thông minh. Một người thông minh thật sự.
Người thông minh thật sự, sẽ không làm ra những chuyện hại người hại mình, cũng sẽ không làm những chuyện hại người lợi mình.
Chúng ta không nhất thiết phải biết tường tận Giang Ba Đào đến tột cùng thật sự mong muốn điều gì cho bản thân anh. Chúng ta cũng không cần bóc giở lớp mặt nạ trên mặt anh ra làm gì.
Bởi dù cho mục tiêu của anh là gì đi chăng nữa, anh đều lựa chọn một vị trí thích hợp với bản thân mình nhất, cùng đoàn đội của mình hình thành nên một cục diện tập thể đều thắng lợi hoàn mỹ nhất.
Trong quá trình đọc truyện, từ đầu đến cuối tôi đều cảm thấy Luân Hồi có một loại phong cách rất hài hòa đến một cách lạ kỳ. Tôi không nhớ rõ Luân Hồi có tuyển thủ và nhân vật nào phải chuyển đi không, hình như đọc cũng không thấy trong đội bọn họ có mâu thuẫn xung đột gì rõ ràng cả.
Trong truyện có nói rằng, ở dưới ánh hào quang bao phủ của Chu Trạch Khải, thì những người còn lại đều có vẻ tầm thường chẳng có gì nổi trội. Nhưng theo tôi thấy, ánh hào quang đó chỉ sáng ngời soi chiếu chứ không phải hề nhức mắt choáng ngợp tí nào.
Lữ Bạc Viễn cũng là tuyển thủ mùa 6, hiện đang trên đỉnh cao sự nghiệp. Bị che khuất dưới hào quang cá nhân của Chu Trạch Khải, đến năm Luân Hồi đoạt tổng quán quân, y nhờ vào biểu hiện xuất sắc, đóng vai trò quyết định trận đấu mà nhận được quan tâm mạnh mẽ, danh chính ngôn thuận bước lên hạng sao.
Có điều nếu xét kỹ, vị thế của y cũng không quá vững chắc. Nhất là khi Tôn Tường ôm theo Nhất Diệp Chi Thu gia nhập Luân Hồi mùa giải này, đường đường một tuyển thủ hạng sao như Lữ Bạc Viễn lại phải lùi xuống vị trí thứ tư trong đội.
Lúc trước Vu Phong còn ở Lam Vũ, cũng vì muốn tranh vị thế trong đội mà chạy qua Bách Hoa. Nay Lữ Bạc Viễn vị thế còn thấp hơn cả Vu Phong, y nghĩ gì về điều này?
Y chẳng nghĩ gì cả.
Nói cách khác, thứ mà Vu Phong quan tâm, Lữ Bạc Viễn chẳng cho là gì to tát.
Nghe hơi thiếu chí tiến thủ, nhưng có lẽ đó là kiểu tính tình được vun đắp, nuôi dưỡng bởi điều kiện sống ở Luân Hồi.
Lữ Bạc Viễn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp từ mùa giải thứ 6, khi mà tên tuổi Súng Vương đã vang dội Liên minh, dù Chu Trạch Khải chỉ hơn hắn một năm tuổi nghề. Anh chàng tuyển thủ luôn nín thinh ngoài trận, nhưng luôn bùng nổ, luôn đánh như thánh trong trận đã nhanh chóng đưa Luân Hồi từ một đội tầm trung và thấp lên hàng ngũ đội mạnh.
Theo danh hiệu Súng Vương, cách gọi "chiến đội một người" càng lúc càng lan xa. Hào quang Chu Trạch Khải bắt đầu phủ lấp, che khuất cả đội, dẫn đến tuyển thủ Luân Hồi như Lữ Bạc Viễn xưa nay đã quen với việc bị che phủ. Mà bây giờ chui ra thêm cậu Tôn Tường, Lữ Bạc Viễn bị đẩy xuống thứ tư.
Nhưng ngoại giới không biết rằng khái niệm "Lữ Bạc Viễn = anh tứ Luân Hồi" của họ chả ảnh hưởng gì đến đương sự, thậm chí cả chiến đội Luân Hồi đều không tồn tại khái niệm phân chia trên dưới cho lắm.
Trong mắt người ngoài, chiến đội Luân Hồi bao gồm Chu Trạch Khải và những người còn lại.
Chính xác, trừ Chu Trạch Khải thì mọi thành viên Luân Hồi đều là "những người còn lại", kể cả Tôn Tường luôn. Tình huống này rất dễ gây nên xung đột, cái người được khoanh vùng riêng rất dễ bị "những người còn lại" cô lập, xa lánh. Thế nhưng Luân Hồi cứ sống phây phây. Vì sao à? Vì cái người đặc biệt nhất Luân Hồi là Chu Trạch Khải, một anh chàng tích chữ như vàng. Bất kể trong trận, Súng Vương có tỏa sáng thế nào, ngoài trận Chu Trạch Khải vẫn luôn là một người không hề kiêu căng, không biết vênh váo. Mặc cho vị thế tăng mạnh, các công ty tài trợ và chiến đội sắp đặt hắn tham gia vô số hoạt động, tính cách hắn vẫn không thay đổi.
Là đồng đội sống bên nhau bao năm qua, đám Lữ Bạc Viễn càng hiểu tính Chu Trạch Khải hơn ai khác. Dẫu rất ít nói, hắn kỳ thực là một người rất gần gũi. Ngồi trên chiếc ghế No.1 Vinh Quang, nhưng hắn lại không thích bị người ta chú ý. Bị chú ý sẽ chỉ làm hắn căng thẳng, xấu hổ. Ôm tính cách ấy, Chu Trạch Khải trở thành siêu sao giới eSport, và rồi làm siêu sao suốt bấy nhiêu năm, tính cách hắn vẫn được giữ vẹn nguyên như ngày đầu.
Bàn về điểm này, đồng đội trong Luân Hồi thật sự phục hắn vô cùng.
Họ thường nghĩ nếu một ngày đẹp trời nào đó, Chu Trạch Khải nhìn vào ống kính, đột nhiên thốt lên một câu troll hoặc đùa nhảm, thì đù má, chắc mai tận thế luôn.
Nội bộ Luân Hồi hòa thuận thế đấy. Nhìn họ, ngoại giới bảo Chu Trạch Khải là trên, là nhất, là hết thảy, mọi thành viên khác được gom vào "những người còn lại". Nhưng bản thân Luân Hồi thì sao? Họ đã quen nhìn Chu Trạch Khải đúng với con người thực sự của hắn, chứ không bị mờ mắt bởi hình tượng Súng Vương trên sân. Chu Trạch Khải từ đầu đến chót không hề tự cách ly mình khỏi họ, nên trong mắt họ, Chu Trạch Khải cũng nằm trong tập thể "đám còn lại" luôn. Ở Luân Hồi, chẳng ai đặc biệt hơn ai hết.
Anh tứ?
Lữ Bạc Viễn chẳng nghĩ vậy.
Ai nấy như nhau thôi mà! Đây luôn là cảm nhận của y, cũng là cảm nhận mà chiến đội Luân Hồi mang đến cho mỗi một đội viên. Thế nên ngoại giới cứ phân tích rằng Tôn Tường gia nhập Luân Hồi sẽ gây bất đồng nội bộ, nhưng Luân Hồi vẫn sóng yên biển lặng. Điều kiện chiến đội hòa thuận, bình đẳng đồng nghĩa với tính bao dung cao. Người mới vào có thể không phục, nhưng chỉ cần nhìn thấy Chu Trạch Khải im lặng, biết điều đến thế, thì còn ai khác có tư cách lên mặt trong chiến đội này?
Luân Hồi phải nói rất may mắn, bởi họ sở hữu một tuyển thủ như Chu Trạch Khải, không chỉ vì thực lực mà còn vì tính cách của hắn. Nhờ vậy, họ đã xây nên một quân đoàn mạnh nhất Liên minh hiện tại. Lữ Bạc Viễn là một thành viên trong đó.
(cre: Lá Mùa Thu)
Có điều nếu xét kỹ, vị thế của y cũng không quá vững chắc. Nhất là khi Tôn Tường ôm theo Nhất Diệp Chi Thu gia nhập Luân Hồi mùa giải này, đường đường một tuyển thủ hạng sao như Lữ Bạc Viễn lại phải lùi xuống vị trí thứ tư trong đội.
Lúc trước Vu Phong còn ở Lam Vũ, cũng vì muốn tranh vị thế trong đội mà chạy qua Bách Hoa. Nay Lữ Bạc Viễn vị thế còn thấp hơn cả Vu Phong, y nghĩ gì về điều này?
Y chẳng nghĩ gì cả.
Nói cách khác, thứ mà Vu Phong quan tâm, Lữ Bạc Viễn chẳng cho là gì to tát.
Nghe hơi thiếu chí tiến thủ, nhưng có lẽ đó là kiểu tính tình được vun đắp, nuôi dưỡng bởi điều kiện sống ở Luân Hồi.
Lữ Bạc Viễn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp từ mùa giải thứ 6, khi mà tên tuổi Súng Vương đã vang dội Liên minh, dù Chu Trạch Khải chỉ hơn hắn một năm tuổi nghề. Anh chàng tuyển thủ luôn nín thinh ngoài trận, nhưng luôn bùng nổ, luôn đánh như thánh trong trận đã nhanh chóng đưa Luân Hồi từ một đội tầm trung và thấp lên hàng ngũ đội mạnh.
Theo danh hiệu Súng Vương, cách gọi "chiến đội một người" càng lúc càng lan xa. Hào quang Chu Trạch Khải bắt đầu phủ lấp, che khuất cả đội, dẫn đến tuyển thủ Luân Hồi như Lữ Bạc Viễn xưa nay đã quen với việc bị che phủ. Mà bây giờ chui ra thêm cậu Tôn Tường, Lữ Bạc Viễn bị đẩy xuống thứ tư.
Nhưng ngoại giới không biết rằng khái niệm "Lữ Bạc Viễn = anh tứ Luân Hồi" của họ chả ảnh hưởng gì đến đương sự, thậm chí cả chiến đội Luân Hồi đều không tồn tại khái niệm phân chia trên dưới cho lắm.
Trong mắt người ngoài, chiến đội Luân Hồi bao gồm Chu Trạch Khải và những người còn lại.
Chính xác, trừ Chu Trạch Khải thì mọi thành viên Luân Hồi đều là "những người còn lại", kể cả Tôn Tường luôn. Tình huống này rất dễ gây nên xung đột, cái người được khoanh vùng riêng rất dễ bị "những người còn lại" cô lập, xa lánh. Thế nhưng Luân Hồi cứ sống phây phây. Vì sao à? Vì cái người đặc biệt nhất Luân Hồi là Chu Trạch Khải, một anh chàng tích chữ như vàng. Bất kể trong trận, Súng Vương có tỏa sáng thế nào, ngoài trận Chu Trạch Khải vẫn luôn là một người không hề kiêu căng, không biết vênh váo. Mặc cho vị thế tăng mạnh, các công ty tài trợ và chiến đội sắp đặt hắn tham gia vô số hoạt động, tính cách hắn vẫn không thay đổi.
Là đồng đội sống bên nhau bao năm qua, đám Lữ Bạc Viễn càng hiểu tính Chu Trạch Khải hơn ai khác. Dẫu rất ít nói, hắn kỳ thực là một người rất gần gũi. Ngồi trên chiếc ghế No.1 Vinh Quang, nhưng hắn lại không thích bị người ta chú ý. Bị chú ý sẽ chỉ làm hắn căng thẳng, xấu hổ. Ôm tính cách ấy, Chu Trạch Khải trở thành siêu sao giới eSport, và rồi làm siêu sao suốt bấy nhiêu năm, tính cách hắn vẫn được giữ vẹn nguyên như ngày đầu.
Bàn về điểm này, đồng đội trong Luân Hồi thật sự phục hắn vô cùng.
Họ thường nghĩ nếu một ngày đẹp trời nào đó, Chu Trạch Khải nhìn vào ống kính, đột nhiên thốt lên một câu troll hoặc đùa nhảm, thì đù má, chắc mai tận thế luôn.
Nội bộ Luân Hồi hòa thuận thế đấy. Nhìn họ, ngoại giới bảo Chu Trạch Khải là trên, là nhất, là hết thảy, mọi thành viên khác được gom vào "những người còn lại". Nhưng bản thân Luân Hồi thì sao? Họ đã quen nhìn Chu Trạch Khải đúng với con người thực sự của hắn, chứ không bị mờ mắt bởi hình tượng Súng Vương trên sân. Chu Trạch Khải từ đầu đến chót không hề tự cách ly mình khỏi họ, nên trong mắt họ, Chu Trạch Khải cũng nằm trong tập thể "đám còn lại" luôn. Ở Luân Hồi, chẳng ai đặc biệt hơn ai hết.
Anh tứ?
Lữ Bạc Viễn chẳng nghĩ vậy.
Ai nấy như nhau thôi mà! Đây luôn là cảm nhận của y, cũng là cảm nhận mà chiến đội Luân Hồi mang đến cho mỗi một đội viên. Thế nên ngoại giới cứ phân tích rằng Tôn Tường gia nhập Luân Hồi sẽ gây bất đồng nội bộ, nhưng Luân Hồi vẫn sóng yên biển lặng. Điều kiện chiến đội hòa thuận, bình đẳng đồng nghĩa với tính bao dung cao. Người mới vào có thể không phục, nhưng chỉ cần nhìn thấy Chu Trạch Khải im lặng, biết điều đến thế, thì còn ai khác có tư cách lên mặt trong chiến đội này?
Luân Hồi phải nói rất may mắn, bởi họ sở hữu một tuyển thủ như Chu Trạch Khải, không chỉ vì thực lực mà còn vì tính cách của hắn. Nhờ vậy, họ đã xây nên một quân đoàn mạnh nhất Liên minh hiện tại. Lữ Bạc Viễn là một thành viên trong đó.
(cre: Lá Mùa Thu)
Ở nơi đây, mỗi một cá thể đều từ từ trưởng thành nên những bộ dáng đầy tiềm năng nhất của mình, dần dần dung hòa một lòng một sức không hề có sự cách biệt gì quá lớn lao. Có người ở phương diện này mạnh hơn, có người lại ở phương diện khác giỏi hơn.
Nhưng mà bất kể là ai trong bọn họ đều sẽ không cảm thấy mình cao hơn người ta một bậc hay thấp kém hơn người ta một bậc. Toàn thể thành viên Luân Hồi đều hòa hợp lẫn nhau, lấy Chu Trạch Khải làm trung tâm nơi ánh sáng tỏa ra, trở thành một tập thể thống nhất cùng nhau tiến về phía trước.
Sau đó, bọn họ có Tôn Tường.
Tôn Tường là một tuyển thủ tương đối có cá tính. Cái tên nhóc từng khiến nhóm đội phó phát điên này, ấy vậy mà lại không có gây ra sự biến hóa trời long đất lở gì ở Luân Hồi. Ngược lại, cậu vô cùng thuận lợi bị kéo vào hòa nhập với hệ thống tổng thể của nó, cùng với Chu Trạch Khải thành lập nên một bộ đôi phối hợp cực kỳ xuất sắc.
Cái đập tay ở trận lôi đài của Tôn Tường và Chu Trạch Khải rõ ràng là nó vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không có một chút xa cách lạ lẫm nào cả.
Nhìn thấy hành động đó, tôi ngay lập tức cảm thấy rằng chiến đội Luân Hồi có một bầu không khí bình đẳng hấp dẫn đến kỳ lạ.
Cái cảm giác đó, cơ hồ có thể dùng chữ “kỳ quái” để hình dung ── Giống như là trong đội trừ Chu Trạch Khải ra, còn lại ai ai cũng là những Giang Ba Đào.
Chú thích: Kéo thêm xuống dưới đọc cái comt khác của tui ở dưới đó, nếu muốn hiểu thêm về chi tiết “những Giang Ba Đào” này.
7.
Giang Ba Đào tạo nên một Luân Hồi như bây giờ.
Nguyên nhân tạo nên bầu không khí hài hòa đến lạ kỳ của Luân Hồi hiện nay, một phần là do thực lực trên sân của Tiểu Chu quá mạnh mẽ xuất chúng, song khi bước xuống sàn đấu thì tính cách của hắn lại khá khiêm tốn hướng nội.
Nhưng còn một nguyên nhân quan trọng hơn nữa, đó chính là sức ảnh hưởng của Giang Ba Đào.
Giang Ba Đào sẽ chú ý đến cả những việc khác ngoài thi đấu đánh giải ra, ví dụ như là tình cảm ủng hộ của fan hâm mộ, chăm lo nhân khí của chiến đội, điều tiết bầu không khí trên sân nhà vân vân.
Nhưng anh mạnh hơn Lưu Hạo rất nhiều: Trong anh có năng lực dung hợp cả anh và Lưu Hạo chung với nhau.
Biểu hiện trên sân đấu của Giang Ba Đào được Diệp Tu đánh giá là “sự đáng sợ bất động thanh sắc”. Thực lực của anh không thua gì đại thần, có thủ đoạn, có năng lực, tính toán đầy đủ chính xác điểm yếu chí mạng của đối thủ nằm ở đâu. Nhưng anh lại hoàn toàn không hấp dẫn lực chú ý của người khác lên mình, người chơi bình thường như Trần Quả thậm chí còn chẳng thấy anh cao thủ hơn người chỗ nào nữa.
Không chỉ là trong lúc thi đấu mới như thế đâu, anh ấy xuống sàn đấu rồi thì cũng mang đến một cảm giác y như vậy
Vì chiến đội có thể vận hành một cách hài hòa nhịp nhàng, những nỗ lực và tâm tư Giang Ba Đào phải âm thầm bỏ ra còn nhiều hơn so với những gì mọi người nhìn thấy lúc bình thường. Mà, cũng là hoàn toàn bất động thanh sắc như vậy.
Bởi vì nguyên nhân tính cách hướng nội của Tiểu Chu, rất nhiều lúc trách nhiệm đội trưởng phải đổ ập lên vai Giang Ba Đào. Mà một khi quyền lực uy quyền của đội trưởng chỉ là cái vỏ rỗng bề ngoài, thì thường sẽ dần dần sản sinh ra một sự bất hòa tế nhị thâm thúy ẩn dưới mặt ngoài hòa bình. Giống như tình cảnh năm xưa của Tôn Tường ở Gia Thế vậy, nếu như xử lý không tốt thì sẽ dẫn đến phiền phức to lớn chết người.
Mà quyền lực đội trưởng ở Luân Hồi, không hề là cái vỏ rỗng bề ngoài.
Bất kể là ở trên sân hay dưới sân, Giang Ba Đào đều đồng thời có thể lĩnh hội chính xác chủ ý của Chu Trạch Khải là gì, có thể ra tay hỗ trợ đẩy Chu Trạch Khải đến vị trí thích hợp nhất dưới ánh đèn soi rọi huy hoàng. Còn bản thân anh thì lại đi giải quyết những cặn lọc, ôm vào mình hết những công việc nặng nhọc nhất vào lòng xử lý.
Bất kể là anh làm gì đi chăng nữa, thì ánh đèn pha rực rỡ huy hoàng vẫn sẽ luôn dừng trên người Chu Trạch Khải.
Chu Trạch Khải mới là đội trưởng của bọn họ, là hạch tâm của bọn họ.
Vì vậy, quyền lực và hào quang đội trưởng nhất định chỉ được ngưng tụ trên người của hắn mà thôi.
Có thể nói rằng nếu xét trên phương diện tạo bầu không khí bình đẳng hài hòa, thì Tiểu Giang là một vị cao thủ đứng đầu am hiểu lựa chọn vị thế trong cuộc sống.
9.
Luân Hồi cũng tạo nên một Giang Ba Đào như bây giờ.
Tuyển thủ ở Luân Hồi đều đang trong những năm trẻ trung phong độ nhất của mình, lại còn nắm sẵn hai quán quân trong tay. Chiến đội phát triển ổn định vững vàng, tương lai của bọn họ tràn trề sinh cơ.
Nhìn thì như cảm giác tồn tại của Giang Ba Đào không nhiều nhặn gì cho cam, nhưng mà vị trí ở Luân Hồi của anh lại vô cùng quan trọng. Bảng bầu chọn Ngôi sao tụ hội đã nói rõ vấn đề rồi, cho dù anh tự mình trở thành đội trưởng và nhân vật hạch tâm thì cũng chưa chắc hot được như vậy. Không có chiến đội nâng đỡ ủng hộ, sợ rằng khó ai tự làm nên cơm cháo gì.
Thứ độ hot mà Lưu Hạo thèm thuồng khát khao có được, ngược lại rơi vào tay của Giang Ba Đào.
Nói là Luân Hồi tạo nên một Giang Ba Đào như bây giờ, không phải là nói Giang Ba Đào được phủ thêm ánh sáng của chiến đội quán quân mới có được nhân khí cao như thế. Mà là, sự tồn tại của Giang Ba Đào đã giúp Luân Hồi ngưng tụ nên ánh hào quang của chiến đội quán quân đó.
Tạo nên Giang Ba Đào anh, chính là mỗi một thành viên ở Luân Hồi.
Đội trưởng Chu Trạch Khải là một người không để bụng địa vị quyền lực. Quả thật là Giang Ba Đào rất giỏi đọc được suy nghĩ của hắn, nhưng dù sao cũng không phải là liếc mắt một cái là phán đúng ngay không trật miếng nào. Có rất nhiều lúc những ý anh biểu đạt ra chưa hẳn là suy nghĩ thực sự trong đầu của Tiểu Chu, nhưng Tiểu Chu vẫn tín nhiệm anh không hề giữ lại chút nghi kỵ nào, đem toàn quyền phát biểu giao cho anh hết.
Và đồng đội của anh, cũng đồng dạng tin tưởng anh, ủng hộ anh như vậy. Đây là một chiến đội rất đặc biệt, trừ đội trưởng không thích nói chuyện ra, còn lại tính cách của ai đều rất tốt bụng nồng nhiệt, sáng sủa, hoạt bát năng động, thẳng thắn bộc trực.
Thậm chí là một vấn đề khá nhạy cảm như là đội hình ra sân đi nữa, thì bọn họ đều thảo luận rất công khai vô tư. Dù là một Ngô Khải lúc yêu cầu vị trí đầu tiên ánh mắt sáng rực như sao, hay một Phương Minh Hoa “tin vào sức mạnh của tình yêu”, hay lời trêu chọc “đội trưởng giận tới mức nói nhiều luôn” đi chăng nữa, đều dễ thương đáng mến như thế.
Luân Hồi đấu Hưng Hân, Ngô Khải solo Tô Mộc Tranh. Tô Mộc Tranh bất ngờ bùng nổ đánh ra hai tuyến hỏa lực, Ngô Khải cất công vượt qua tuyến đầu tiên xong vẫn bị dồn chết.
Ngô Khải về tới hàng ghế tuyển thủ Luân Hồi. Thua trận, y dĩ nhiên không vui vẻ gì.
"Thiệt xảo quyệt mà!" Y tiếp lấy khăn lau đồng đội đưa tới, lau tay rồi vứt xuống ghế trong bực bội. Hiển nhiên y đã phát hiện vì sao mình thua.
"Lần tới để ý hơn là được." Các đồng đội ra sức an ủi.
"Coi tui, tui đi báo thù cho ông nè!" Lữ Bạc Viễn nói.
"Solo chứ phải lôi đài đâu? Báo thù cái shit!" Ngô Khải trừng mắt.
"Lát đấu đoàn đội, ông đích thân báo thù luôn." Giang Ba Đào nói.
"Đoàn đội cho tui lên đầu?" Ngô Khải hai mắt sáng rỡ.
"Khụ khụ!" Giang Ba Đào hắng giọng, "Lần sau, lần sau."
Ngô Khải lại héo úa. Trên thực tế, đội hình ra trận đã được công bố từ trước, muộn nhất cũng phải cho tuyển thủ biết ở phòng nghỉ trước khi lên sân, mà trường hợp ấy cũng rất hiếm xảy ra. Ngô Khải đã sớm biết slot đoàn đội của mình đêm nay vẫn là người thứ sáu, chẳng qua muốn thể hiện chút khát khao được vào trận đầu tiên thôi. Các đồng đội thấy y như thế, đều cười. Thời nay ở Luân Hồi, muốn làm một trong năm người đầu tiên vào trận cũng khó thế đấy, nhưng mấu chốt ở chỗ đây là đề tài cạnh tranh nhạy cảm, người Luân Hồi lại có thể tự nhiên nói ra miệng, quả thật chiến đội này có một bầu không khí sinh hoạt tốt đến khó tin.
(cre: Lá Mùa Thu)
Ngô Khải về tới hàng ghế tuyển thủ Luân Hồi. Thua trận, y dĩ nhiên không vui vẻ gì.
"Thiệt xảo quyệt mà!" Y tiếp lấy khăn lau đồng đội đưa tới, lau tay rồi vứt xuống ghế trong bực bội. Hiển nhiên y đã phát hiện vì sao mình thua.
"Lần tới để ý hơn là được." Các đồng đội ra sức an ủi.
"Coi tui, tui đi báo thù cho ông nè!" Lữ Bạc Viễn nói.
"Solo chứ phải lôi đài đâu? Báo thù cái shit!" Ngô Khải trừng mắt.
"Lát đấu đoàn đội, ông đích thân báo thù luôn." Giang Ba Đào nói.
"Đoàn đội cho tui lên đầu?" Ngô Khải hai mắt sáng rỡ.
"Khụ khụ!" Giang Ba Đào hắng giọng, "Lần sau, lần sau."
Ngô Khải lại héo úa. Trên thực tế, đội hình ra trận đã được công bố từ trước, muộn nhất cũng phải cho tuyển thủ biết ở phòng nghỉ trước khi lên sân, mà trường hợp ấy cũng rất hiếm xảy ra. Ngô Khải đã sớm biết slot đoàn đội của mình đêm nay vẫn là người thứ sáu, chẳng qua muốn thể hiện chút khát khao được vào trận đầu tiên thôi. Các đồng đội thấy y như thế, đều cười. Thời nay ở Luân Hồi, muốn làm một trong năm người đầu tiên vào trận cũng khó thế đấy, nhưng mấu chốt ở chỗ đây là đề tài cạnh tranh nhạy cảm, người Luân Hồi lại có thể tự nhiên nói ra miệng, quả thật chiến đội này có một bầu không khí sinh hoạt tốt đến khó tin.
(cre: Lá Mùa Thu)
Đỗ Minh thua Đường Nhu vì lo crush Nhu mất tập trung, xuống sân bị đám đồng đội cắn hạt dưa nói xấu nãy giờ troll.
"Còn kêu gào nữa... Nhục cả họ luôn má ơi!" Dàn tuyển thủ Luân Hồi dở khóc dở cười. Biểu hiện của Đỗ Minh trận này thật quá kém trình. May mà Luân Hồi đang chiếm ưu thế cực lớn, chứ nếu đây là một trận đấu mang tính quyết định thì sao? Nếu đây là một trận quan trọng, liên quan trực tiếp đến quán quân thì sao? Thì biểu hiện của hắn, chính là sự chôn vùi cố gắng của cả chiến đội.
Đỗ Minh xuống sân. Các tuyển thủ Luân Hồi không thể hiện thái độ troll như lúc hắn đang trong trận nữa. Họ đồng loạt nhìn hắn với sắc mặt nghiêm nghị.
Đỗ Minh cúi đầu. Dĩ nhiên hắn biết vấn đề ở đâu. Hắn cũng cố kiềm chế bản thân lắm chứ, nhưng đến cuối lại vẫn lơ đãng, chả hiểu tại sao.
"Tui..." Đỗ Minh định nhận lỗi, nhưng thua trận vì lý do tình cảm thật quá xấu hổ, hắn không dám mở miệng.
"Ông đánh bó buộc quá, thiếu tập trung quá." Giang Ba Đào nói.
"Ừm." Đỗ Minh gật đầu, vô phương phản đối.
"Đội trưởng giận lắm. Ổng nói ông không tôn trọng thể thao, cả đội đều đổ mồ hôi nước mắt vì chiến thắng, ông lại vì cớ sự khác mà phân tâm. Nếu đây là trận chung kết, tranh tổng quán quân, cả đội lại bị ông phân tâm mà mất điểm, mất luôn cúp, ông tính sao?" Ngô Khải chất vấn.
Đỗ Minh ngẩng đầu, tròn mắt: "Đội trưởng nói nhiều vậy luôn?"
"Đúng, đội trưởng giận tới mức nói nhiều luôn." Ngô Khải nói.
Đỗ Minh lườm Ngô Khải. Rõ ràng y đang troll hắn. Nhưng troll thì troll chứ Ngô Khải nói đâu có sai? Nếu vì thế mà chôn vùi con đường xây nên vương triều ba quán quân liên tiếp của đế chế Luân Hồi, thì tính sao? Nghĩ đến đó, Đỗ Minh vã mồ hôi. Thật sự không nên chút nào.
(cre: Lá Mùa Thu)
"Còn kêu gào nữa... Nhục cả họ luôn má ơi!" Dàn tuyển thủ Luân Hồi dở khóc dở cười. Biểu hiện của Đỗ Minh trận này thật quá kém trình. May mà Luân Hồi đang chiếm ưu thế cực lớn, chứ nếu đây là một trận đấu mang tính quyết định thì sao? Nếu đây là một trận quan trọng, liên quan trực tiếp đến quán quân thì sao? Thì biểu hiện của hắn, chính là sự chôn vùi cố gắng của cả chiến đội.
Đỗ Minh xuống sân. Các tuyển thủ Luân Hồi không thể hiện thái độ troll như lúc hắn đang trong trận nữa. Họ đồng loạt nhìn hắn với sắc mặt nghiêm nghị.
Đỗ Minh cúi đầu. Dĩ nhiên hắn biết vấn đề ở đâu. Hắn cũng cố kiềm chế bản thân lắm chứ, nhưng đến cuối lại vẫn lơ đãng, chả hiểu tại sao.
"Tui..." Đỗ Minh định nhận lỗi, nhưng thua trận vì lý do tình cảm thật quá xấu hổ, hắn không dám mở miệng.
"Ông đánh bó buộc quá, thiếu tập trung quá." Giang Ba Đào nói.
"Ừm." Đỗ Minh gật đầu, vô phương phản đối.
"Đội trưởng giận lắm. Ổng nói ông không tôn trọng thể thao, cả đội đều đổ mồ hôi nước mắt vì chiến thắng, ông lại vì cớ sự khác mà phân tâm. Nếu đây là trận chung kết, tranh tổng quán quân, cả đội lại bị ông phân tâm mà mất điểm, mất luôn cúp, ông tính sao?" Ngô Khải chất vấn.
Đỗ Minh ngẩng đầu, tròn mắt: "Đội trưởng nói nhiều vậy luôn?"
"Đúng, đội trưởng giận tới mức nói nhiều luôn." Ngô Khải nói.
Đỗ Minh lườm Ngô Khải. Rõ ràng y đang troll hắn. Nhưng troll thì troll chứ Ngô Khải nói đâu có sai? Nếu vì thế mà chôn vùi con đường xây nên vương triều ba quán quân liên tiếp của đế chế Luân Hồi, thì tính sao? Nghĩ đến đó, Đỗ Minh vã mồ hôi. Thật sự không nên chút nào.
(cre: Lá Mùa Thu)
Mỗi một thành viên của Luân Hồi đều cho người khác một cảm giác rất thoải mái.
Tụi tui là người trong suốt mà, người khác không nhìn thấy bọn tui. Cũng tức là nói, tụi tui không chỗ nào mà không có mặt hết.
Cảm giác tồn tại của Giang Ba Đào đã dung hợp vào cùng với cả một chỉnh thể Luân Hồi. Anh cấu thành Luân Hồi, và Luân Hồi tạo nên anh.
Trong bầu không khí bên trong Luân Hồi, khắp nơi nơi đều là những Giang Ba Đào.
10.
Người giống như Giang Ba Đào, thật sự là có chút đáng sợ nhỉ? Bỏ ra nhiều đến bậc đó, rốt cuộc là sống mệt biết bao nhiêu đây ta?
Nếu như bạn ôm suy nghĩ như vậy, thì thật đúng là đã đánh giá thấp Giang Ba Đào rồi.
Chỗ đáng sợ nhất của Giang Ba Đào chính là: Tất cả những việc anh ấy đều không phải là giả vờ!
Khéo đưa đẩy không đồng nghĩa với dối trá. Giang Ba Đào ở phương diện quan hệ xã hội thì thành thạo việc giao lưu giữa người với người, ở phương diện quản lý đội ngũ thì nhận định tình thế chính xác, ở phương diện xử lý quan hệ giữa tập thể đoàn đội và các thành viên thì hoàn mỹ công bằng bình đẳng.
Mà tất cả những điều này, đều không phải do anh cố ý ép mình đi hoàn thành để đạt được ngợi khen hay kính trọng gì cả.
Anh ấy quả thật tốn không ít tâm tư, phí rất nhiều sức lực. Nhưng anh một cũng không ngại phiền hà hay mệt mỏi chút nào.
Bởi vì, đó đều là bản chất tính cách của anh ấy, chúng bộc lộ ra những biểu hiện vậy.
Đầu tiên nhất là anh ấy yêu thích giao lưu giữa người và người với nhau, sau đó mới dần trở thành một người có sở trường về quan hệ xã hội giao lưu giữa mọi người. Anh ấy trước nhất là một người nhiệt tình nồng nàn, khéo léo và ôn hòa; sau mới có thể thành công điều tiết bầu không khí đoàn đội trở nên nhịp nhàng hòa thuận.
Luân Hồi vs Hưng Hân lượt về, trận solo đầu tiên, Giang Ba Đào vs Diệp Tu
Gặp Hưng Hân, Luân Hồi hoàn toàn không chĩa mũi dùi vào Diệp Tu. Giang Ba Đào xuất chiến đầu tiên, như Lý Nghệ Bác nói, là thứ tự đội hình rất thường thấy của họ.
Nhân vật spawn ra, bản đồ đơn giản chẳng có gì để suy xét, nhào thẳng vào nhau thôi!
"Tiền bối, anh cứ thắng liên tục mãi thế này không hay đâu! Chừa chút đường cho hậu bối bọn tôi vượt qua đi nào!" Kênh chung xuất hiện lời chat từ Giang Ba Đào.
[...]
"Đương nhiên!" Diệp Tu bất ngờ tán thành ý kiến của Giang Ba Đào, khiến mọi người cả kinh. Rất nhanh, bảng chat lại nhảy lên: "Nên lượt đầu anh đâu có đánh, thấy không? Dù thế nào đi nữa, anh cũng chỉ thắng được liên tiếp 37 lượt thôi. Cậu xem, anh có để dành một lượt để bị vượt mặt mà!"
"Thôi đánh đi..." Giang Ba Đào đâu có đang nói lời rác rưởi. Hắn thích giao lưu vài câu với đối thủ, nhưng giờ Diệp Tu làm hắn hết giao lưu nổi rồi.
"Hay giúp tiền bối đi, GG luôn thì sao?" Diệp Tu vẫn lải nhải.
"Tiền bối đừng đùa chứ." Giang Ba Đào nói.
"Kết quả như nhau thôi mà!" Diệp Tu nói.
"Vẫn phải thử xem sao!" Giang Ba Đào không gấp cũng chẳng vội. Bị Diệp Tu troll, hắn vẫn đối đáp từng câu như thường.
(Cre: Lá Mùa Thu)
Gặp Hưng Hân, Luân Hồi hoàn toàn không chĩa mũi dùi vào Diệp Tu. Giang Ba Đào xuất chiến đầu tiên, như Lý Nghệ Bác nói, là thứ tự đội hình rất thường thấy của họ.
Nhân vật spawn ra, bản đồ đơn giản chẳng có gì để suy xét, nhào thẳng vào nhau thôi!
"Tiền bối, anh cứ thắng liên tục mãi thế này không hay đâu! Chừa chút đường cho hậu bối bọn tôi vượt qua đi nào!" Kênh chung xuất hiện lời chat từ Giang Ba Đào.
[...]
"Đương nhiên!" Diệp Tu bất ngờ tán thành ý kiến của Giang Ba Đào, khiến mọi người cả kinh. Rất nhanh, bảng chat lại nhảy lên: "Nên lượt đầu anh đâu có đánh, thấy không? Dù thế nào đi nữa, anh cũng chỉ thắng được liên tiếp 37 lượt thôi. Cậu xem, anh có để dành một lượt để bị vượt mặt mà!"
"Thôi đánh đi..." Giang Ba Đào đâu có đang nói lời rác rưởi. Hắn thích giao lưu vài câu với đối thủ, nhưng giờ Diệp Tu làm hắn hết giao lưu nổi rồi.
"Hay giúp tiền bối đi, GG luôn thì sao?" Diệp Tu vẫn lải nhải.
"Tiền bối đừng đùa chứ." Giang Ba Đào nói.
"Kết quả như nhau thôi mà!" Diệp Tu nói.
"Vẫn phải thử xem sao!" Giang Ba Đào không gấp cũng chẳng vội. Bị Diệp Tu troll, hắn vẫn đối đáp từng câu như thường.
(Cre: Lá Mùa Thu)
Anh chỉ cần dựa theo tính cách gốc của mình mà làm việc, nên mọi việc mới trôi chảy thuận lợi đến vậy. Làm đến được trình độ như của Giang Ba Đào, sợ rằng Lưu Hạo dùng hết sức mình cũng không thể đạt tới level đó được.
Tùy tâm sở dục, không cưỡng cầu.
Một thanh niên trẻ tuổi mới hơn hai mươi tuổi đầu làm sao lại có thể sở hữu được loại thái độ này trong cuộc sống chứ... Chỉ số EQ thật sự là quá đáng sợ rồi!
Đồng thời... cũng rất dễ thương đáng quý đó nhỉ...
Ác cảm ban đầu của tôi với Giang Ba Đào, theo thời gian dần tiến tôi càng hiểu rõ anh ấy hơn thì đã từ từ tản đi, và cuối cùng là biến mất.
11.
Làm một đối thủ của Giang Ba Đào rất đáng sợ. Còn làm đồng đội của Giang Ba Đào thì hoàn toàn không phải lo âu điều gì.
Vì sao tôi lại tin như vậy? Bởi vì anh ấy gọi Chu Trạch Khải là “Tiểu Chu”.
Không phải “đội trưởng”, cũng không phải “tiền bối”.
Điều này đối với một Giang Ba Đào luôn luôn ôm một thái độ chừng mực lễ phép đối với bên ngoài mà nói, thì có phải có chút kỳ lạ không?
Giang Ba Đào xưng hô như vậy đến tột cùng là có dụng ý gì chứ? Là vì muốn thể hiện sự thân cận gần gũi sao? Hay là vì một lý do gì khác?
Bởi vì người nói là Giang Ba Đào, nên hẳn sẽ có rất nhiều người ôm những mối nghi vấn thuyết âm mưu xoắn bện kiểu đó đúng không.
Nhưng tác giả cuối cùng cũng giải thích nguyên nhân thật sự, chỉ là bởi vì độ tuổi bọn họ tương đương nhau, quan hệ khá tốt mà thôi.
Đối với người ngoài, tuy rằng là nhiệt tình, nhưng gặp người thì cũng chỉ nói ra ba phần ý ─ Đây là cách Giang Ba Đào sinh tồn.
Còn đối với bạn bè, hoàn toàn không cần “đón đầu” làm chi cho mệt, bộc lộ hoàn toàn tình cảm và suy nghĩ thật sự của bản thân ─ Đây cũng là cách Giang Ba Đào sinh tồn.
Trước giờ tôi vẫn một mực tin rằng: Đường xa mới biết sức ngựa, năm tháng dài mới biết nhân tâm.
Nếu như một người nội tâm hiểm ác, vô luận dù cho kỹ xảo ngụy trang của kẻ đó có cao minh đến đâu đi chăng nữa, thì đến cuối cùng cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra.
Giang Ba Đào không cần thiết phải ngụy trang, bởi vì anh ấy thực sự là đang vì mái nhà Luân Hồi này mà hy sinh nỗ lực.
Chắc hẳn là những thành viên ở Luân Hồi, cũng đều thật sự yêu mến vị đội phó này của bọn họ.
Ừ, tôi cũng như vậy đó.
Last edited: