Cặp đôi hợp tác - Song Quỷ Lý Hiên & Ngô Vũ Sách

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Đây là bản chuyển ngữ, được thực hiện với mục đích phi thương mại. Tất cả các chú thích, minh họa và trích dẫn đều là của người dịch tự thêm vào.

Khuyến cáo: Trích có hơi nhiều, vì vốn muốn lưu lại những khoảnh khắc ấn tượng của nhân vật trong lòng tui toàn bộ ghi ra hết, có thể làm tài liệu về sau cho ai cần. Nếu mọi người đã nhớ chi tiết đó rồi thì không cần mở spoiler đọc hết, lướt qua xem đại khái nắm ý là được, như vậy đọc sẽ không bị mất trớn. Còn nếu có cơ hội thì cứ đọc qua một lần, bởi dẫn chứng support luận điểm nhất luôn luôn là chính văn.

Bài gốc: douban


Cặp đôi hợp tác – Song Quỷ Lý Hiên & Ngô Vũ Sách



“Leo bậc thang lên, leo đến khi nào mới tới đây?”

Tôi muốn gom chung Hư Không Song Quỷ viết chung với nhau thử xem.

Song Quỷ là đối thủ có sức cạnh tranh mạnh nhất với cặp Hợp tác tốt nhất Diệp Tu Tô Mộc Tranh, nhưng Song Quỷ mỗi năm đều chỉ xếp hạng hai. Tính ra thì, số lần bọn họ giật giải “Vua về nhì” này chẳng thua kém gì Trương Tứ Á Trương Giai Lạc hết.

Có điều, cái danh hiệu Hợp tác tốt nhất dù sao thì cũng chỉ là một cái xưng hô tước hiệu mà thôi. Tầm quan trọng của nó chẳng có cửa so nổi với cúp quán quân hàng thật giá thật. Nên việc này cũng chỉ đơn thuần là một câu chuyện cười trà dư tửu hậu bên lề, chứ cũng không ai xem nó quá nghiêm túc như chức quán quân hết.

Xuất thân Thế hệ hoàng kim, nhưng “Vinh Quang đệ nhất trận quỷ” Lý Hiên dưới phác họa của Ba Bướm lại lộ vẻ không đủ ngầu lòi sang chảnh. Mùa giải thứ tám được tân binh Kiều Nhất Phàm chỉ đích danh thách đấu, hắn vốn tưởng rằng bên Vi Thảo đang giấu nghề giở trò quỷ gì đó, nên vừa lên sàn đã bắt đầu cường công mãnh liệt.

Về sau khi Lý Hiên bắt đầu phát hiện ra trình độ bình thường chẳng có gì nổi bật của Kiều Nhất Phàm, thì hắn mới dần dần đánh thu tay lại, cứu vãn mặt mũi tiền bối của mình, không đến nỗi mang tiếng thồn hành chèn ép hậu bối.

Khi trận quỷ quyết đấu, hiếm khi so tốc độ tay và thao tác lắm.

Người ta thường so ý thức, so phán đoán và… so bỉ ổi.

Lý Hiên được xưng là đại thần trận quỷ đứng đầu, những tố chất mà trận quỷ cần dĩ nhiên đứng đầu. Thời điểm nhân vật của cả hai tiến vào giữa bản đồ, còn quá xa để đụng độ, nhân vật của Lý Hiên đúng lúc dừng lại.

Đoạn dừng lại đấy vừa hay nằm ngoài phạm vi Quỷ Trận của quỷ kiếm sĩ Kiều Nhất Phàm, sau đó ngay tại chỗ nhảy hai bước sang trái, trốn vào phía sau một bờ tường. Chỗ ngồi khán giả thấy được toàn cục, ai cũng thấy rõ. Nhưng dưới góc nhìn máy tính của Kiều Nhất Phàm, nhân vật của Lý Hiên đã không thấy bóng dáng.

Thi đấu tân binh khiêu chiến, người hành động trước lại là nhân vật cấp đại thần.

Khán giả có lẽ khó chấp nhận được hành động này, nhưng trong lòng đám tuyển thủ chuyên nghiệp lại hiểu rõ, dưới tình huống bình thường, những tiền bối “thân thiện” ắt sẽ để đám ma mới chạy ngược chạy xuôi, sau đó mới bắt đầu biểu hiện. Mà Lý Hiên thì sao? Hắn ta lại hành động trước…

Lý Hiên cũng không muốn mất phong độ đến vậy, song sau màn nội chiến của Vi Thảo, hắn buộc phải đề phòng cẩn thận hơn.

Trận trước hiển nhiên là đánh thật. Ngay cả đội trưởng của mình mà tân binh Vi Thảo còn không nhường, hắn nào dám xem đây là một trận “diễn” chứ.

Tuy cậu tân binh này không mang danh thiên tài như Cao Anh Kiệt, nhưng ai biết được liệu Vi Thảo có vũ khí bí mật gì khác không? Có khi định mượn trận tân binh khiêu chiến này để một trận thành danh đấy chứ?

Những suy nghĩ của Lý Hiên cũng không phải lo lắng suông, đây đúng là những lo lắng rất có căn cứ và đạo lý. Giờ đổi thành bất kỳ cao thủ tiền bối nào, e rằng cũng sẽ nghĩ như hắn. Có điều biết thì biết, các cao thủ cũng phải nhường trước một bước để giữ gìn phong độ. Lý Hiên cũng hết cách rồi, bởi năng lực khống chế trận của nghề trận quỷ rất mạnh, mới mở màn mà rơi xuống thế hạ phong, bị đối thủ khống chế cục diện, tất sẽ khó trở mình hơn những nghề khác. Vậy nên Lý Hiên phải chọn đánh phủ đầu. Tuy mất phong độ phút mở đầu, song vẫn tốt hơn bị tân binh đè bẹp như Vương Kiệt Hi.

[…]

Nhân vật Lý Hiên bước dài lao đến, trở tay ra Nguyệt Quang Trảm, lại đánh đối thủ bay cao giữa trời.

“Á!” Mọi người ồ lên, chưa gì đã bị đánh văng, quả thực không ổn rồi.

Mà đám tuyển thủ chuyên nghiệp có kinh nghiệm phong phú, nay cũng đã nhìn ra: quỷ kiếm sĩ của Lý Hiên không phải trận quỷ sở trường của hắn, hắn tăng điểm cho nhân vật trận này theo trảm quỷ.

[…]

Nhưng làm một trận quỷ lão luyện, Lý Hiên rõ hơn ai hết những thủ đoạn có thể sử dụng trong trạng thái lơ lửng. Hắn canh từng tý một để có thể đối phó với bất kỳ hành động nào của đối thủ. Kết quả nghĩ lắm mà không xài được, đối phương vừa lơ lửng đã chẳng khác gì quái hệ thống mặc người xâu xé, không chút kháng cự, để Lý Hiên đánh xong cả một bộ liên kích.

[…]

Không may, Lý Hiên cũng là kẻ trong nghề, vừa đánh bộ combo dễ dàng ăn nửa vạch máu của đối thủ, hắn chợt đâm ra bực bội.

Hắn cứ tưởng đối thủ của mình phải hiểm và mạnh như Cao Anh Kiệt trận trước cơ, nhằm đề phòng bất trắc nên mới hèn hạ chọn trảm quỷ. Ai mà biết đối phương lại dễ xơi đến thế, ngay cả việc cơ bản như phá lơ lửng cũng không làm được. Một đối thủ quá yếu, thắng đẹp mấy cũng thành bắt nạt người ta. Vậy mà hắn còn cố tình chơi xấu nữa. Bấy giờ, Lý Hiên hối hận đến xanh cả ruột, thậm chí còn ngờ rằng liệu có phải tân binh này được Vi Thảo đặc biệt chuẩn bị để bôi nhọ mình không. Rồi lại nghĩ không ra mình có giá trị gì mà đối phương phải làm thế, thật là khó hiểu.

Lý Hiên mải xoắn xuýt, nhất thời không chạy lên tấn công.

(cre: Team Liều SLL)

Trận đấu đó thắng thì có thắng thật đấy, nhưng có vẻ còn không bằng hắn hãy để thua đi. Bởi vậy sau sự kiện này, Lý Hiên khiến người ta cảm thấy ở hắn còn thiếu chút phong phạm ung dung của các cao thủ đại thần hàng đầu.

Lúc thấy cảnh Lý Hiên tự troll cái danh hiệu “Vinh Quang đệ nhất trận quỷ” của bản thân, tôi thiệt cảm thấy vừa cạn lời vừa mắc cười. Cạn lời ở câu “Liên minh có ba trận quỷ, Lý Hiên là đại ca đứng đầu của ba người, lợi hại chưa?” của ông tướng này. Vốn trận quỷ nghiêng về khống chế, nếu xét theo tính công kích tấn công thì không thể so với trảm quỷ được. Nếu muốn trở thành Vinh Quang đệ nhất quỷ kiếm sĩ, trừ khi hắn sở hữu sự bá đạo của các tay đấm trực diện. Nếu không khăng khăng đòi lấy trận quỷ đi so với trảm quỷ, đâu ra hài vậy ba?

Nguyên nhân rất đơn giản, tổ hợp Song Quỷ Hư Không luôn nằm kèo dưới khi đối đầu trực tiếp với tổ hợp Pháo Mâu Gia Thế, làm người ta cứ có cảm giác Pháo Mâu bá hơn.

Chưa từng quán quân, thậm chí còn chưa bao giờ bước vào trận chung kết, cả giải thưởng bên lề Cặp Đôi Hợp Tác Tốt Nhất cũng bị áp đảo bấy lâu, nếu nói trong lòng Lý Hiên không điên thì quá thiếu thực tế. Cái gì đệ nhất trận quỷ, nghe ghê thật đấy, nhưng trong mắt Lý Hiên, nó thậm chí còn chẳng phải một trong 24 nghề nữa kìa. Một trong 24 nghề là quỷ kiếm sĩ, hắn chỉ là đệ nhất cái nhánh trận quỷ của quỷ kiếm sĩ thôi.

Tuyển thủ chuyên nghiệp trong Liên minh tổng cộng chỉ hơn 200 người, tạm chia ra mỗi nghề cũng vỏn vẹn 10 người. Quỷ kiếm sĩ lại có ba nhánh gồm trận quỷ, trảm quỷ, trận trảm song tu. Nếu tiếp tục chia trung bình, trận quỷ chẳng qua 3 mống, suy ra ta có: Lý Hiên là đại ca trong một cái đảng 3 em thành viên.

Người mạnh nhất 3 người? Lợi hại chưa?

Đối với việc này, Lý Hiên chỉ có thể lắc đầu gượng cười. Trên thực tế, danh hiệu đệ nhất trận quỷ đã quá đủ để xưng bá Vinh Quang, đứng đầu hàng triệu người chơi trận quỷ rồi. Thế nhưng, Lý Hiên chẳng hứng thú gì cái trò tìm cảm giác ưu việt với người ngoài giới chuyên nghiệp.

Đệ nhất là đệ nhất thôi.

Diệp Thu ngày xưa đấy, có ai gọi hắn là đệ nhất pháp sư chiến đấu đâu?

Lý Hiên cũng muốn làm một "đệ nhất" mà chẳng có chữ chú thích phía sau, nhưng bấy nhiêu năm trôi qua, hắn vẫn chỉ là đệ nhất trận quỷ, cả danh hiệu đệ nhất quỷ kiếm cũng không đạt được. Đã vậy, cái người ở vị trí đối đầu với Lý Hiên trong cuộc cạnh tranh này lại chính là Ngô Vũ Sách - đồng đội, bạn thân nhất, hợp tác tốt nhất của hắn từ mùa giải thứ năm đến nay.

Mạng tui mạng gì đây trời?

Có đôi lúc Lý Hiên cũng sẽ tự troll mình như thế. Mà cho dù bạn thân nhất, hợp tác tốt nhất thì thế nào, rốt cuộc Lý Hiên với Ngô Vũ Sách ai mới là quỷ kiếm sĩ số một? Bản thân Lý Hiên cũng không khỏi nghĩ ngợi nhiều lần, và thật lòng hắn không thể đi đến kết luận nào cả.

Ngoại giới tranh cãi về vấn đề này suốt bao năm nay chưa ngã ngũ, còn trong nội bộ Hư Không thì mọi người sẽ thận trọng tránh né. Nếu bị phóng viên hỏi, Lý Hiên và Ngô Vũ Sách đều ăn ý khen ngợi đối phương giỏi hơn với những lời lẽ không quá hạ thấp chính mình. Rất dễ nhận ra họ chỉ đang phát ngôn lịch sự. Ai mạnh hơn ai, bản thân mỗi người trong họ chưa từng có câu trả lời.

Có điều, tạm thời nhìn theo địa vị trong đội hoặc xếp hạng trên danh sách ngôi sao, Lý Hiên đều đứng trên Ngô Vũ Sách. Song không ít người cũng cho rằng, đó là vì Lý Hiên trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp sớm hơn Ngô Vũ Sách một năm nên lợi thế hơn thôi.

Câu chuyện ai mạnh hơn, ai mới là đệ nhất quỷ kiếm đã từng là cái gai trong lòng Lý Hiên. Hắn không lên tiếng chứ cũng âm thầm mát lòng mát dạ cái sự đứng trên của mình lắm. Thế nhưng hiện tại đã qua bao năm, hắn quen dần rồi, đơ dần rồi, hết hứng thú rồi.

Cái hắn muốn là "đệ nhất" thực thụ, người đứng số một Liên minh chuyên nghiệp, chứ không phải đệ nhất trận quỷ hay đệ nhất quỷ kiếm. Tuy nhiên, ước vọng này quá khó khăn. Nó xa vời hơn mấy cái đệ nhất kia nhiều.

(cre: Lá Mùa Thu)

Huống hồ hên là, nếu Ngô Vũ Sách không phải thành viên của chiến đội Hư Không, thì cậu ấy sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ nhất của Lý Hiên. Không biết Lý Hiên lúc đang quởn đời ngẩng đầu 45 độ nhìn trời suy ngẫm ngân sinh, rảnh quần ngồi so sánh mình với Ngô Vũ Sách, thì hắn có nghĩ đến chi tiết này chưa? Vậy thật chẳng biết Lý đại ca đang so là muốn so cái gì đây nữa.

Cơ mà, nếu ta nghĩ kỹ câu nói trên một chút, thì quả thật có chút không cười nổi...

Nói cho cùng ai mà không muốn làm đệ nhất chứ. Giống như Lý Hiên từng nói vậy, trước giờ chỉ có “Đấu Thần”, chứ có ai gọi là “đệ nhất pháp sư chiến đấu” đâu. Trong danh hiệu của nghề mình cầm nếu như còn phải chia trường phái ra, thì có vẻ như chỉ chứng minh rằng bản thân mình chỉ tinh thông một trường phái trong cùng nghề đó, chứ chẳng hề tinh thông trọn vẹn nguyên nghề nữa kìa!

Bởi vậy, đối diện với cái danh xưng “đệ nhất trận quỷ” này, ai sẽ cam tâm được cho chứ?

Có điều, Ngô Vũ Sách dù sao cũng là người hợp tác lâu năm của Lý Hiên. Hai người này phối hợp cùng nhau sẽ sản sinh ra hiệu quả 1+1>2 thần thánh.

Như thế, ai mới là đệ nhất quỷ kiếm sĩ thực thụ, kỳ thật có quan trọng như vậy sao? Cứ nhất định phải là đệ nhất trận quỷ mới đủ ngầu ư?

Hay là do mọi người cảm thấy, Lý Hiên thân làm đội trưởng chiến đội, nhưng lại thiếu chút khí thế phong phạm ung dung của đội trưởng chăng? Hắn có vẻ hay đắn đo chấp nhặt Vinh Quang cá nhân, lại có chút tính toán chi li nhỏ mọn. Nếu so sánh với mấy vị đội trưởng khác, thì khí chất đội trưởng của Lý Hiên có vẻ như rơi xuống thế hạ phong.

Có điều nếu nhìn vào trận hắn solo đánh với Diệp Tu, nhìn vào cục diện đọ ý thức đọ kinh nghiệm của họ, thì tôi cũng có thể phần nào thấu hiểu và thông cảm cho sự tính toán “kém sang” lép vế đó của Lý đội.

"Ủa, sao hôm nay anh đổi cách đánh rồi?" Lý Hiên chat lên kênh chung. Trước nay Diệp Tu solo rất đơn giản, cắt thẳng trung lộ, tìm mục tiêu và lao vào đánh thôi.

"Chú em chọn bản đồ quá đáng! Chừa tí đường sống cho nhau thì anh cần phải thế này không?" Diệp Tu trả lời.

Lý Hiên nghe vậy ngẩn người. Nghĩ nghĩ, hắn nhận thấy Diệp Tu cũng không phải đang mắng suông. Trên bản đồ hắn chọn, đến cả khu vực be bé chính giữa cũng chỉ vừa đủ cho Quỷ Trận bao phủ, quả thật chẳng chừa tí khoảng không nào. Đối thủ muốn đi thẳng cũng không được, bởi vòng vèo lén lút là lựa chọn duy nhất ở đây.

"Ha ha ha, lần sau vậy, lần sau vậy." Lý Hiên vừa chat nhảm vừa bắt đầu để ý phía sau. Bản đồ tự chọn nên Lý Hiên nắm rất rõ những tuyến đường dẫn đến sau lưng mình. Solo mà, diện tích bản đồ có hạn, không quá phức tạp như đấu đoàn.

Diệp Tu ở đâu? Lý Hiên đang suy nghĩ, bỗng nghe tiếng pháo nổ ầm ầm. Một bóng người bay lên phía đối diện, trừ đi Quân Mạc Tiếu còn có thể là ai khác? Người ta không thích ngoằn ngoèo giữa những con hẻm, người ta nhảy hẳn lên nóc nhà cơ!

Lý Hiên không quá bất ngờ với đấu pháp này. Các con hẻm khá hẹp, nóc nhà là khu vực cho tầm nhìn rộng nhất. Quân Mạc Tiếu đứng trên đó xoay góc nhìn, nhưng Lý Hiên không lộ diện. Phùng Sơn Quỷ Khấp là trận quỷ, chơi cứng sao lại tên tán nhân hung bạo kia? Cần phải chơi chiến thuật, phải tìm cơ hội khống chế Quân Mạc Tiếu hoàn toàn, không cho giãy dụa, dứt điểm luôn trong một đợt.

Muốn vậy, pha va chạm đầu tiên rất quan trọng. Hit đầu tiên có khả năng quyết định thắng thua cả trận, nếu không chắc ăn 100%, Lý Hiên sẽ không ra tay. Nhưng nếu chỉ ngồi yên một chỗ chờ đợi, cơ hội sẽ không tự đến gõ cửa. Lý Hiên tính toán cực nhanh, cho Phùng Sơn Quỷ Khấp ló đầu lên.

"Thấy chú em rồi!" Dòng chat xuất hiện kèm ánh lửa lóe sáng, Quân Mạc Tiếu bắn ba phát Pháo Chống Tăng về phía Phùng Sơn Quỷ Khấp.

Hit đánh chẳng có tính đe dọa với Lý Hiên. Hắn khiển Phùng Sơn Quỷ Khấp nhích nhẹ né pháo và xông tới chỗ Quân Mạc Tiếu.

Diệp Tu sợ cận chiến à? Chưa bao giờ. Đối thủ chủ động nộp mạng, còn gì hơn thế? Quân Mạc Tiếu không nhảy khỏi nóc nhà mà tiến lên nghênh đón.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Với khoảng cách này, vẫn chỉ có Quân Mạc Tiếu đủ tầm tấn công. Vừa chạy lên chỗ cao, hắn vừa nhấc ô bắn những hit bắn thường đến Phùng Sơn Quỷ Khấp. Đạn thường không đau, Phùng Sơn Quỷ Khấp dù không tránh cũng chẳng xước da là mấy. Đầu game hai nhân vật luồn lách vòng vèo, ra đến chính giữa lại tự để lộ vị trí, giờ thì lao vào nhau. Pha di chuyển cẩn thận đầu game có vẻ như quá dư thừa.

Đôi bên tiến vào tầm trung. Quân Mạc Tiếu có vô số chiêu đánh, mà Quỷ Trận của Phùng Sơn Quỷ Khấp cũng đã đủ tầm tấn công, chẳng qua cả hai đang đối đầu chính diện nên rất khó để phóng Quỷ Trận. Quỷ Trận cần ngâm xướng, nếu canh khoảng cách không tốt sẽ bị ngắt chiêu như chơi. Phùng Sơn Quỷ Khấp và Quân Mạc Tiếu đã càng lúc càng gần, hầu như không có cơ hội triệu hồi Quỷ Trận. Đúng vào lúc này, Phùng Sơn Quỷ Khấp đột ngột chặt hẻm, tiến vào góc chết trong tầm nhìn của Quân Mạc Tiếu.

Diệp Tu kinh nghiệm cỡ nào, chỉ cần nhìn nửa mặt là đủ đoán ra địa hình bên trong góc chết. Trên cao nhìn xuống, não hắn rất nhanh vẽ nên tuyến đường vòng Phùng Sơn Quỷ Khấp sẽ đi. Có điều, hắn không tính được tốc độ di chuyển của đối thủ.

Tính không được tốc độ đồng nghĩa với không biết đối thủ sẽ làm gì, dù có nắm rõ tuyến đường di chuyển. Hắn không quá thạo bản đồ đang đánh, chứ nếu thạo thì cũng tính được khả năng mình sẽ bị tấn công từ vị trí nào.

Giờ chỉ đành đoán đại bằng những gì đang thấy thôi.

Phía đó chăng?

Liếc về một phía, Diệp Tu khiển Quân Mạc Tiếu phóng đi. Hắn vẫn duy trì di chuyển trên nóc nhà, gặp chướng ngại nhảy được thì nhảy, không nhảy được thì xuống thấp hơn rồi leo lên lại. Vừa chạy, hắn vừa xoay góc nhìn tới lui, tìm kiếm bóng dáng Phùng Sơn Quỷ Khấp.

Một bóng người lóe qua góc nhìn. Diệp Tu vội cho Quân Mạc Tiếu dừng bước. Vị trí kia lệch hướng với phía Diệp Tu dự đoán. Lý Hiên định chạy đi đâu?

Diệp Tu chưa kịp nghĩ, một bóng người lại vụt hiện vụt tắt.

Lại sang kia rồi?

Diệp Tu chuyển góc nhìn qua lại hai vị trí Phùng Sơn Quỷ Khấp xuất hiện, càng thêm khó hiểu ý đồ của đối thủ.

Lẽ nào Lý Hiên cố tình di chuyển thừa nhằm che giấu tuyến đường thực sự? Diệp Tu cứ cảm thấy không đơn giản như thế. Trông như dụ tình hơn, Lý Hiên giống như muốn dụ hắn đuổi theo vậy. Diệp Tu bèn xoay chuột, đảm bảo nắm rõ địa hình xung quanh mình. Sau đó, hắn đứng yên.

Lý Hiên khiển Phùng Sơn Quỷ Khấp chạy tới chạy lui, ló đầu bên này, thò cổ bên kia, làm một hồi mà Quân Mạc Tiếu vẫn bất động. Phùng Sơn Quỷ Khấp một lần nữa ra khỏi góc chết, di chuyển rất rõ ràng, nhưng Quân Mạc Tiếu ngoài xoay góc nhìn thì chẳng chịu nhích lấy phát nào.

"Thôi đừng làm trò mèo nữa, anh không tới chỗ chú em đâu." Diệp Tu nói thẳng trên kênh chat.

"Anh không tới, làm sao đánh tiếp?" Lý Hiên cảm thấy đối thủ quá cáo già. Chạy nãy giờ, người ta chỉ ngồi yên coi xiếc thú, hắn bèn chơi lầy.

"Chú em tới chỗ anh." Diệp Tu nói.

"Không được, chỗ anh đứng tui đánh không được." Lý Hiên trả lời.

"Vậy chú em báo chỗ nào đánh được, mình tới đó." Diệp Tu nói.

"Chỗ tui đang đứng nè."

"Miễn luôn."

"Vậy mình roll điểm đi, roll hai số lấy tọa độ, rồi cùng tới đó." Lý Hiên đề nghị.

"Ok, chú em roll trước!" Diệp Tu nói.

"Ok." Lý Hiên đáp. Kênh chat bắt đầu lăn số thật.

34!

Lý Hiên roll được số này.

"Tới anh." Hắn chat.

Kênh chat hiển thị Quân Mạc Tiếu lăn số.

41!

"34, 41. Đi." Lý Hiên nói.

"Lúc ra số 34 anh đã lên đường rồi. Chú em không thấy anh biến mất à?" Diệp Tu nói.

"Tui thấy anh biến mất nãy giờ rồi." Lý Hiên nói.

"Vì anh đã sớm đoán được chú em roll ra 34." Diệp Tu nói.

"Tui cũng sớm đoán được anh sẽ đoán được." Lý Hiên nói.

"Vậy luôn? Vậy chú em đoán anh bây giờ ở đâu?" Diệp Tu nói.

Lý Hiên không đáp. Hắn muốn tập trung vào khiển nhân vật chứ không phải chat. Hắn biết, Quân Mạc Tiếu đã cách Phùng Sơn Quỷ Khấp rất gần rồi.

Gần lắm rồi.

Ngâm xướng!

Không chút đắn đo, lưỡi kiếm Phùng Sơn Quỷ Khấp đã bắt đầu ngưng tụ ánh sáng.

Đừng thấy hai người chat khí thế, roll điểm khí thế mà lầm, thực tế họ vẫn luôn thận trọng khiển nhân vật, dùng kinh nghiệm phán đoán hành động của đối phương.

Chat xong dòng cuối, Lý Hiên bỗng nhận ra Quân Mạc Tiếu đang gần sát bên trái mình rồi. Hắn lập tức khiển Phùng Sơn Quỷ Khấp triệu hồi Quỷ Trận, nhưng mới ngâm được một nửa đã thấy Quân Mạc Tiếu xuất hiện trước mặt.

Nhanh quá!

Lý Hiên cả kinh. Đối thủ xuất hiện nhanh hơn hắn dự tính, chiêu mới ngâm xướng một nửa, làm sao ra kịp?

Đoàng!

Quân Mạc Tiếu nổ súng. Đạn bay thẳng về phía Phùng Sơn Quỷ Khấp.

Hỏng!

Lý Hiên tính toán ngay tức thì, ngắt bỏ Quỷ Trận, nhảy né đạn. Thái đao bạc Tứ Luân Thiên Vũ trong tay Phùng Sơn Quỷ Khấp vạch một vòng, triệu hồi Tàn Ảnh. Tàn Ảnh là giáp bảo vệ của quỷ kiếm sĩ, cho phép trung hòa sát thương trong vòng một phút với số lần nhất định. Chính diện va chạm một đối thủ cáo già như Diệp Tu, Lý Hiên không dám ngâm Quỷ Trận, chỉ cast Tàn Ảnh rồi lùi về phía sau.

Quân Mạc Tiếu đến nhanh hơn hắn suy tính, nhưng điều đó không thể quyết định thắng thua trận đấu. Phùng Sơn Quỷ Khấp lùi mấy bước, lại chặt hẻm tiếp. Đứng bên trong, hắn lập tức ngâm xướng.

Tốc độ ngâm chiêu của Phùng Sơn Quỷ Khấp cũng imba lắm. Lý Hiên tin rằng, Quân Mạc Tiếu không thể xuất hiện như đúng rồi trước mặt mình thêm lần nữa. Ấy vậy mà một tiếng ầm vang lên, góc tường bên hông Phùng Sơn Quỷ Khấp đã bị Quân Mạc Tiếu cho ăn pháo nổ tung. Tường bị khoét lỗ, gạch vụn bay rào rào trúng Phùng Sơn Quỷ Khấp đang đứng sát cạnh.

Ngắt chiêu!

Không cần nhìn thấy Phùng Sơn Quỷ Khấp, Quân Mạc Tiếu vẫn có thể ngắt chiêu gián tiếp bằng cách này.

Một trận đấu giữa hai cao thủ hàng đầu.

Đầu game họ thăm dò lẫn nhau, giờ thì người công kẻ phòng, toàn bằng suy đoán, ý thức và kinh nghiệm. Trừ phát đạn lúc nãy của Quân Mạc Tiếu, hai người căn bản chưa từng thấy đối thủ hành động thế nào. Đây thực sự là một trận đấu trí điển hình.

Lùi!

Lần thứ hai bị ngắt ngâm xướng, Lý Hiên không thể không tiếp tục lùi. Phùng Sơn Quỷ Khấp bứt vội về sau. Bản đồ này do hắn chọn, chẳng cần ngoái nhìn cũng biết sau lưng mình có những gì. Tuy nhiên, chưa chạy được hai ba bước, hắn đã nghe tiếng súng vang, đi kèm tiếng Chong Chóng Máy xoay cánh quạt.

Ổng bay lên trời rượt mình!

Lý Hiên bèn ngước góc nhìn, tay khiển Phùng Sơn Quỷ Khấp đổi hướng di chuyển.

Nhưng bên ngoài, cảnh khán giả nhìn thấy lại là Quân Mạc Tiếu dùng Phi Súng di chuyển, Chong Chóng Máy cũng chỉ bay là đà sát đất mà thôi.

Dối trá quá ba!

Cả nhà thi đấu tròn xoe mắt. Diệp Tu dùng âm thanh từ hai kỹ năng để đánh lạc hướng suy đoán của Lý Hiên. Trên thực tế, Quân Mạc Tiếu vẫn đang truy đuổi hắn trên đất bằng. Lúc này Quân Mạc Tiếu đột ngột xuất hiện từ sau ngã rẽ, lao thẳng vào Phùng Sơn Quỷ Khấp.

Vì muốn đề phòng địch từ trên trời nhảy xuống, Lý Hiên phải đổi hướng chạy, thế là chạy thẳng vào vòng tay Quân Mạc Tiếu. Vừa thấy mặt Quân Mạc Tiếu, hắn biết ngay mình không kịp ngâm chiêu, chỉ đành quay đầu chạy tiếp.

Có điều, lần này Diệp Tu không cho hắn thoát thân dễ dàng. Quân Mạc Tiếu bắt đầu dùng chuỗi kỹ năng di chuyển, tốc độ bùng nổ trong nháy mắt. Quỷ kiếm sĩ không nhanh bằng, chẳng mấy chốc liền nhìn thấy ánh đao loang loáng sát mặt thay vì phát đạn bắn từ xa như lúc nãy.

Lý Hiên sực tỉnh ngộ. E rằng lúc nãy, pha xuất hiện nhanh hơn dự đoán của Quân Mạc Tiếu thật sự đã quyết định thắng thua cả trận rồi!

Từ giây phút ấy, hắn rơi dần vào bị động. Diệp Tu không cho hắn dù chỉ một cơ hội thả Quỷ Trận. Bây giờ Quân Mạc Tiếu đã áp sát thành công, đệ nhất trận quỷ Phùng Sơn Quỷ Khấp cả trận đấu cũng không bày nổi một Quỷ Trận.

Buồn cười quá phải không?

Sóng Kiếm Phá Đất!

Phùng Sơn Quỷ Khấp đột ngột xoay người, quét Kiếm Sóng về phía Quân Mạc Tiếu sau lưng. Quân Mạc Tiếu nhẹ nhàng nhảy tránh.

Nguyệt Quang Trảm! Mãn Nguyệt Trảm!

Hai nhát chém liền mạch.

"Đừng giãy dụa nữa!" Diệp Tu vừa khiển Quân Mạc Tiếu né chiêu, vừa chat lên kênh chung, có thể thấy hai hit này không gây chút đe dọa nào.

Song, Phùng Sơn Quỷ Khấp lại bất ngờ ngâm xướng. Hắn muốn triệu hồi Quỷ Trận bằng được. Diệp Tu đách quan tâm, vẫn cho Quân Mạc Tiếu xông lên.

Quỷ Trận xuất hiện.

Phùng Sơn Quỷ Khấp đã thành công triệu hồi một Quỷ Trận, nhưng... đó là Đao Trận, buff sức mạnh và trí lực cho nhân vật. Trận này không có tác dụng khống chế đối thủ, nên thời điểm nó ngưng kết, Quân Mạc Tiếu đã chém xuống đầu hắn.

"Chú em cố chấp đến vậy à?" Diệp Tu than.

"Thì sao? Thả không nổi một Quỷ Trận, trông ra cái gì..." Lý Hiên nói.

Đao Trận là Quỷ Trận duy nhất Phùng Sơn Quỷ Khấp ngâm xướng thành công, nhưng nó không ảnh hưởng gì đến cục diện trận đấu. Phùng Sơn Quỷ Khấp bị Quân Mạc Tiếu tóm chặt, không còn cơ hội ngâm thêm Quỷ Trận nào nữa, cho đến tận khi ngã gục.

Diệp Tu giành về 1 điểm đầu tiên. Hắn thắng có vẻ rất dễ dàng. Cái gọi là đệ nhất trận quỷ, dường như chẳng có chút đe dọa nào. Tuy nhiên, cao thủ thực sự sẽ không đánh giá như vậy.

Phải nói, trận này phân thắng thua chỉ bằng một chiêu. Bởi Quân Mạc Tiếu áp sát Phùng Sơn Quỷ Khấp thành công, nên mới thắng lợi "dễ dàng", nhưng nếu Phùng Sơn Quỷ Khấp có cơ hội dùng Quỷ Trận bao vây Quân Mạc Tiếu, cảnh mọi người sẽ thấy là Quân Mạc Tiếu bị Phùng Sơn Quỷ Khấp giết dễ như bỡn trong trận thế Quỷ Liên Hoàn.

Mấu chốt để thực hiện viễn cảnh trên là những hành động trước khi va chạm. Chưa cần thấy mặt đối thủ đã phải phán đoán bằng ý thức và kinh nghiệm, đó là cái tinh túy của trận đấu này. Nhưng khán giả thì không thích xem đấu trí. Chém giết ầm ầm mới là gu của số đông.

(cre: Lá Mùa Thu)

"Chú em cố chấp đến vậy à?”

"Thì sao? Thả không nổi một Quỷ Trận, trông ra cái gì..."

Chèo chống cả một Hư Không không trên không dưới, có tài lại chẳng trọn, mấy năm nay chiến đội lại mãi giùng giằng chật vật ngay ngưỡng.

Thử hỏi, có dễ dàng sao? Thử hỏi, sao có thể không lo nghĩ toan tính đây? Thử hỏi, trông ra cái dạng gì đây?

Vì vậy, thật sự không thể trách Lý đội của chúng ta cứ hay lo nghĩ so đo được.

Bản thân va phải bình cảnh, chiến đội cũng đụng tường bấy lâu, không đến nỗi túng quẫn. Nhưng, cũng chẳng phong quang lấp lánh gì.

Nhìn vào câu nói cuối cùng trong trận solo của hắn, nó chứa sự bất cam vô vàn, lại bất lực biết bao. Bản thân mình thua thì khoan nói, hắn lại chỉ muốn mình đánh “trông ra cái gì” đó một chút, sẽ không đến nỗi để fan mất niềm tin vào chiến đội.

Fan Hư Không dành biết bao kỳ vọng vào trận đấu ngày hôm đó, thân làm đội trưởng hắn không cảm nhận được ánh mắt của bọn họ đặt trên vai mình sao? Gồng gánh chiến đội bao nhiêu năm, có ai dám nói công sức của Lý Hiên đổ vào chiến đội này ít hơn ai không? Sợ rằng tấm lòng của hắn chẳng hề thua gì những đại thần hàng top trong Ngũ Thánh hết cả!

Nói tiếp về Ngô Vũ Sách, thì tôi càng thưởng thức cậu ấy hơn một chút.

Sự kiên trì quyết liệt như băng như lửa của cậu, người ngoài nhìn vào thì sẽ cảm thấy có vẻ như cậu ấy không khôn ngoan, không thức thời tí nào. Nhưng sự kiên trì đến cuối cùng của cậu, vậy mà lại gặt hái được thành công.

Còn Ngô Vũ Sách? Mới chân ướt chân ráo gia nhập Hư Không, mà thật ra Hư Không lúc đó kêu hắn train nghề khác, ai ngờ Ngô Vũ Sách nhất quyết không chịu, một lòng muốn chơi quỷ kiếm sĩ thôi. Hư Không đã có quỷ kiếm sĩ Lý Hiên xuất thân thế hệ hoàng kim, thái độ của Ngô Vũ Sách được đánh giá là quá nulo, thậm chí có phần gây hấn nữa. Thế nên thời gian đầu Ngô Vũ Sách rất bị chiến đội hắt hủi. Mãi đến một dịp trùng hợp, hắn có cơ hội lên sân đánh một trận tỏa sáng, chiến đội mới nhìn hắn bằng ánh mắt khác. Họ bắt đầu cảm thấy... hình như, hình như hai quỷ kiếm sĩ cũng xanh đấy chứ! Tổ hợp Song Quỷ từ đó dần dần thành hình.

Cách Phương Duệ và Ngô Vũ Sách cất bước đều không rạng rỡ như Chu Trạch Khải. Mỗi người trong họ đều gặp phải những gập ghềnh nhấp nhô trên đường, mà những gập ghềnh ấy đã cho thấy thái độ khác biệt giữa hai người.

Phương Duệ khá phởn, kiểu sao cũng được. Hồi ở Lam Vũ chơi khí công sư, Hô Khiếu hốt về bồi dưỡng thành lưu manh, rốt cuộc lại ra mắt Liên minh với nghề đạo tặc. Bạn có thể chê Phương Duệ xuôi theo chiều gió, nhưng nói thật, trong điều kiện đánh giải chuyên nghiệp hiện nay, một tuyển thủ chưa thành danh không chịu phục tùng, không chịu nghe lời thì lấy gì được chiến đội trọng dụng? Phương Duệ chiều ý chiến đội nhiều thật đấy, từ trại huấn luyện đến khi trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp đã qua tay từng ấy nghề, nhưng cuối cùng hắn đã thành công. Ấy vậy mà thành công rồi, tên này lại tiếp tục đổi nghề. Bằng địa vị hiện nay của Phương Duệ, cần gì cúi đầu với ai mà phải đổi nghề nữa? Không ai biết, người ta chỉ biết cái cách hắn đổi nghề cũng chẳng khác gì vô số lần trong quá khứ.

So với Phương Duệ, Ngô Vũ Sách khéo thay lại chính là thiểu số hiếm hoi không chịu ngoan ngoãn phục tùng theo nhu cầu chiến đội. Hắn kiên trì với lựa chọn của mình. Một tuyển thủ như thế rất có khả năng sẽ bị chiến đội bấm next từ phút đầu tiên, nhưng Ngô Vũ Sách khá may mắn, vẫn được chiến đội chấp nhận. Hắn tiếp tục kiên trì, tiếp tục chờ cơ hội vào trận và không bỏ lỡ khi nó đến với mình. Sự kiên trì của hắn đạt đến thành quả, đưa hắn bước lên hàng ngũ ngôi sao.

(cre: Lá Mùa Thu)

Khi xưa, Ngô Vũ Sách chỉ là một trại viên cỏn con của trại huấn luyện, ắt vậy lại dám không nghe theo sắp xếp của phía trên, một mực kiên trì khăng khăng muốn chơi quỷ kiếm sĩ tiếp. Cuối cùng, ấy vậy mà cậu vẫn có thể đứng trên sàn đấu hoa lệ này đến cuối như ý nguyện của mình.

Đứng thẳng tắp sống lưng với cái bản tính quật cường của cậu, dung hòa nó vào trong lối đánh trên sân đấu của mình, tạo thành một phong cách trứ danh riêng biệt của Hư Không Ngô Vũ Sách.

Người này, thật sự ương ngạnh đến ngốc, chẳng chừa chút đường lui cho sự yếu mềm.

Có thể duy trì sự cứng rắn không nhượng bộ đó đến cuối cùng, cũng thật đáng quý đó nhỉ?

Có điều, mọi người đừng nghĩ cậu ấy đi được đến bước đường này vẫn giữ vững được bản sắc của mình thì đồng nghĩa với cậu ấy không đánh mất hi sinh gì trên đường đi hết.

Đó giờ Ngô Vũ Sách vẫn luôn hiện rõ vẻ khiêm tốn kiệm lời trước mắt ngoại giới. Bởi cậu ấy e dè và nghĩ cho tâm tình Lý Hiên sẽ không vui vẻ thoải mái nếu mình ngang hàng, hoặc cậu ngại người ngoài nhìn vào sẽ cảm giác cậu vượt quá quyền hạn địa vị của mình.

Bình thường, số lần cậu mở miệng phát ngôn dường như còn ít hơn đội viên bình thường trong đội nữa, quả thực có thể xưng “cẩn thận từng chút một”.

Sự cẩn thận giữ gìn hòa khí này của cậu ấy cũng được xem một loại thái độ tôn trọng đến Lý Hiên, và quan tâm lo lắng cho trên trên dưới dưới nội bộ Hư Không bất hòa.

Từ tấm lòng thận trọng bậc này, có thể thấy được rằng cậu ấy hẳn rất yêu quý nghề quỷ kiếm sĩ nhỉ. Thà rằng chọc chiến đội bất mãn gây phản cảm, thà khiêm tốn kiệm lời trốn tránh lủi khỏi ánh hào quang để tránh hiềm nghi, thì Ngô Vũ Sách vẫn kiên trì lựa chọn nghề quỷ kiếm sĩ.

Chỉ riêng việc này, tôi kính nể cậu không ngơi.

Ba Bướm nói, đều là tuyển thủ ra mắt mùa năm, nhưng thái độ đối việc với lựa chọn nghề nghiệp của Phương Duệ và Ngô Vũ Sách là khác nhau. Phương Duệ thì khá phởn, thỏa hiệp nghề mới không do dự, trong khi Ngô Vũ Sách vẫn một mực kiên trì đường cũ.

Song thật ra, dù là thỏa hiệp hay kiên trì, thì cả hai bọn họ đều tìm được con đường thích hợp với mình nhất rồi. Đánh giải gặp nhau, giữa bọn họ là một sự đối kháng đối lập như hai đầu thái cực: một bên là khí công sư theo trường phái chơi zâm ưỡn ẹo, một bên là quỷ kiếm sĩ lại xông xáo phăm phăm tựa một kiếm khách chính trực.

Phương Duệ nói nhiều chat nhảm phun rác rưởi, trong khi Ngô Vũ Sách thì có đem xẻng đến cạy miệng cũng chẳng cạy ra nổi nửa lời.

Tôi thực sự không tưởng tượng ra nổi, một tên trầm mặc ít nói nội liễm như vậy, rốt cuộc là đào được sự quật cường ở đâu tới mà dám dũng cảm phản kháng ý chỉ của câu lạc bộ để mà kiên trì luyện quỷ kiếm sĩ tiếp chứ?

Hư Không Song Quỷ dưới ngòi bút của Ba Bướm luôn lơ lửng giữa tầng trời, nói cao không cao, nói thấp cũng không thấp. Bút lực ông dồn vào miêu tả họ cũng chừa ra miếng đất diễn không nhiều không ít, thật sự khiến người ta bất lực cạn lời.

Hư Không thân làm một chiến đội hạng trung thỉnh thoảng có thể tranh thủ đặt chân vào ngưỡng cửa của tứ kết, tác dụng của Hư Không càng giống như là để Ba Bướm làm đòn bẩy đánh bóng thêm cho các đội nhà giàu khác. Như trận Hưng Hân vs Hư Không, bọn họ tựa hồ chỉ đang đóng vai phụ, làm bức phông nền xịn xịn chút cho Hưng Hân đứng phía trước pose dáng, để họ cười rạng rỡ hút ống kính đoạt được hào quang mà thôi.

May mắn thay, Ba Bướm yêu thương mọi đứa con của ông, cũng tính là trọn lòng dụng tâm vun vén ra đôi chút đất diễn cho mỗi nhân vật tương ứng. Nên, phông nền thì phông nền, thì bọn họ vẫn có nét đặc sắc tài ba riêng của mình!

Trong phân cảnh thuộc về bọn họ, thì phân cảnh đó sẽ hoàn toàn thuộc về bọn họ: Mỗi một người đều là nhân vật chính trong câu chuyện của mình.

Trận đấu solo đọ ý thức của Diệp Tu và Lý Hiên, giống như là trận chiến giữa chủ soái hai quân với nhau, đương đứng trên chiến trường hành binh bố trận, bày mưu tính kế đẳng cấp tinh vi đến nghẹt thở.

Đương nhiên là trận Dụ Văn Châu với Diệp Tu cũng đặc sắc, có điều mọi người đều sớm biết Dụ Văn Châu là bậc thầy chiến thuật nổi danh, bởi vậy sự đặc sắc của trận đó có vẻ là điều chuyện hiển nhiên, cũng không có gì quá bất ngờ lắm.

Mà trận của Lý Hiên, có thể nói hắn tuyệt đối đóng vai trò diễn viên chính sáng nhất đêm nay. Đáng tiếc rằng, như trong chính văn thì Ba Bướm cũng có nói rồi đó, có nhiều lý do để chúng ta bỏ qua không xem trọng trận đấu giữa Diệp Tu và Lý Hiên. Có lẽ chúng ta ngại xem những trận đấu quá buồn tẻ khô khan, có lẽ chúng ta cảm thấy có một bên thắng quá đơn giản rồi nên chẳng có gì thú vị đáng nghiền ngẫm.

Chứ trên thực tế, dạng đối kháng đọ ý thức tâm lý chiến kiểu này rất thú vị đó! Chính miệng Diệp Tu thừa nhận, chỉ cần bất cứ bên nào cướp được tiên cơ, thì tính áp đảo liền nghiêng về bên nọ, từ đó khả năng chiến thắng cũng cao hơn rất nhiều, cục diện khi đó sẽ hoàn toàn toàn khác hẳn.

Cuối trận đoàn đội, Hư Không chỉ còn dư lại hai người Song Quỷ dựa vai nhau đứng chống địch. Bọn họ, thở dài một hơi: "Chỉ còn hai đứa mình thôi!"

3 - 2, Hư Không dẫn trước.

Nếu thắng luôn đoàn đội, Hư Không sẽ có thêm hi vọng với tỉ số chung cuộc 8 - 2?

Biểu hiện kiên cường bất khuất của Ngô Vũ Sách trên sân không chỉ đem về cho Hư Không 2 điểm, mà còn nhen lên hi vọng của fan đối với chiến đội. Nhưng rồi, cũng chỉ đến đó mà thôi.

Ngô Vũ Sách thở dài xoay góc nhìn. Trong tầm mắt hắn, toàn là xác đồng đội ngã trên mặt đất.

Thanh Chi Khu, Người Gác Linh Cữu, Quỷ Đăng Huỳnh Hỏa, Trong Suốt 50%.

"Chỉ còn hai đứa mình thôi!" Ngô Vũ Sách trước nay không dễ nản lòng, nhưng lúc này, hắn sắp phải chứng kiến kết cục đội nhà.

"Ừ." Phùng Sơn Quỷ Khấp lưng tựa lưng Quỷ Khắc mà đứng. Lý Hiên chỉ đáp đơn giản một câu.

Hư Không Song Quỷ, hai tướng cuối cùng trong trận của Hư Không. Tuy được gọi là cặp đôi đi vào kinh điển, nhưng đòi bọn họ lấy hai chấp năm thì hơi quá. Hưng Hân đã bao vây họ triệt để, chỉ chưa xông lên đánh thôi. Phùng Sơn Quỷ Khấp chẳng còn bao nhiêu mana, không thể duy trì tường phòng ngự Quỷ Liên Hoàn, Hưng Hân chỉ chờ Quỷ Trận lụi tàn, sẽ thong thả lao vào chém giết.

"Cái cuối đây." Lý Hiên nói. Linh hồn quỷ dữ cuộn trào trên lưỡi kiếm Phùng Sơn Quỷ Khấp, hắn ngâm xướng Quỷ Trận cuối cùng.

Ầm!

Mộc Vũ Tranh Phong lại nã pháo đúng lúc này. Lý Hiên không thể không ngắt chiêu né pháo.

"Chậc, cái cuối cũng mất rồi." Phùng Sơn Quỷ Khấp đã cạn kiệt mana.

"Vậy xong luôn rồi phải không?"

"Ừ, xong rồi..."

Quỷ Trận tắt dần, có không gian trống, quân Hưng Hân ùa lên. Người ở gần, kẻ ở xa, cùng nhau focus. Hư Không Song Quỷ chết trận, giữa vùng đất Quỷ Liên Hoàn họ đã thủ hộ bấy lâu.

Lượt đấu thứ 33 kết thúc với chiến thắng thuộc về đội khách Hưng Hân, tỉ số chung cuộc 7 - 3. Chiến đội Hư Không chỉ giành được 3 điểm, chính thức mất cơ hội đi tiếp cho mùa giải này.

(cre: Lá Mùa Thu)

Hai vị đội trưởng đội phó này có lẽ luôn là người trụ lại cuối cùng trong toàn đội. Hoặc có lẽ, trong đội chỉ có hai người họ có đủ khả năng trụ đến cuối cùng thôi.

Đáng tiếc, điều đó không đại diện cho tiếng kèn báo hiệu thắng trận.

Vì thế, bọn họ chỉ có thể thở dài mà thôi. Lại chỉ còn hai đứa mình thôi nhỉ…

May mắn thay rằng, hai người họ đều đang ở thời kỳ đỉnh cao phong độ. Tương lai phía trước của bọn họ còn vô vàn những cơ hội xán lạn hơn. Tôi tin rằng Song Quỷ cuối cùng rồi cũng sẽ phá bỏ được bình cảnh tù đọng bấy giờ, dẫn dắt Hư Không bước đến đỉnh cao Vinh Quang của mình!


Hoàn.



Tâm sự của người dịch:

Thật ra bài này không nằm trong hệ liệt Cặp đôi hợp tác như mấy bữa, thậm chí là còn không cùng tác giả như mấy bài Cặp đôi hợp tác tui đã dịch trước đó. Trong bài cũng không phân tích sự hợp tác của Lý Hiên và Ngô Vũ Sách mà là cảm nhận cá nhân từng người, tác giả cũng đã nói chỉ đơn thuần là gộp viết chung, chứ không phải phân tích tương tác phối hợp giữa bọn họ đâu.

Nhưng tui vẫn tự ý để tên như vậy. Vì Luân Hồi Lam Vũ Gia Thế... đều có Cặp đôi hợp tác trứ danh, thì cớ gì Hư Không lại không thể? Huống hồ, sau Diệp Tu Tô Mộc Tranh thì Hư Không mới là cặp hợp tác ăn ý nhất được công nhận chính cống.

Tui đọc chính văn còn lượt cuối. Vòng bảng dần khép lại, đóng lại cơ hội của nhiều chiến đội, nhưng lại mở ra thêm nhiều bối cảnh và câu chuyện sâu lắng, đào sâu hơn vào hoàn cảnh của từng nhân vật. Nhân vật tui muốn tribute còn rất nhiều đếm không xuể, nhưng lần này thời gian eo hẹp vẫn chọn Hư Không Song Quỷ.

Chỉ đơn giản vì, tui thích hai cái Quỷ Trận của Lý Hiên trong trận Hư Không vs Hưng Hân lượt về.

Cái đầu tiên trong trận Lý Hiên solo với Diệp Tu, hắn nói “Thả không ra một cái Quỷ Trận, còn trông thành cái dạng gì...”. Cố chấp cắm mặt thả thả được một cái, rồi hắn chết.

Cái thứ hai trong trận đoàn đội, khi hắn và Ngô Vũ Sách tả tơi dựa vai nhau đứng giữa lòng địch. Thậm chí cái Quỷ Trận đó còn không được thả ra xong, bị Tô Mộc Tranh ngắt ngâm xướng trước đó rồi.

Cuối cùng bọn họ ngã xuống, và thua.

Hư Không bị loại.

Thêm một năm nữa, không trên không dưới, mém ngay trước thềm, cay không? Hay là xót?

Chẳng ai biết cả... Dường như cũng chẳng ai thèm biết...

Tôi chỉ biết, thời gian không đợi ai. Còn bao nhiêu năm nữa đang đợi họ đây?

Năm sau gặp lại, Hư Không.



Góc hỏi thăm: Dạo này không hiểu tui bị lên cơn điên gì, rất thích trích cả đống chương, cũng không biết có phiền mọi người không. Tui nghĩ lần sau tui sẽ giảm bớt lại, chỉ cái chi tiết nào thật sự cần mới trích, kiểu như chi tiết quá bé không nhớ nó ở đâu như nào, hoặc highlight đặc sắc ấy mới trích. Chứ nói thật thì tui trí nhớ không tốt không tệ, đa số cảnh thì tui đều nhớ mơ hồ một chút, nên thật ra trích là để cho mọi người dễ đọc hơn thôi, chứ với tui cũng không khác biệt mấy. Mà đi kiếm quote để trích là mệt và tốn thời gian nhất, ngồi dò rất lâu, mà sợ tìm nhiều vậy cũng không ai đọc hết đâu (tui tay nhanh hơn não cop nguyên đoạn, chính tui cũng không đọc hết...) Cơ mà không có trích thì sợ không đủ dẫn chứng không thuyết phục. Mọi người muốn trích bao nhiêu hay thế nào, nếu không chắc lần sau tui cắt bớt đó? Cầu góp ý cầu đóng góp.
 
Last edited:

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#2
+1 ủng hộ trích ^^


. phát tối về có não sẽ edit comt để viết ra vài dòng cảm nhận Song Quỷ ^^
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#3
Mình cũng ủng hộ trích. Đọc lại đoạn trích giúp gợi lại hình ảnh lẫn cảm xúc về nhân vật.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#4
Đây là bản chuyển ngữ, chưa được sự đồng ý của tác giả, được thực hiện với mục đích phi thương mại, không đảm bảo sát hoàn toàn nghĩa gốc. Tất cả các chú thích, minh họa và trích dẫn đều là của người dịch tự thêm vào.

Khuyến cáo: Trích có hơi nhiều, vì vốn muốn lưu lại những khoảnh khắc ấn tượng của nhân vật trong lòng tui toàn bộ ghi ra hết, nên nếu mọi người đã nhớ chi tiết đó rồi thì không cần mở spoiler đọc hết, lướt qua xem đại khái nắm ý là được, như vậy đọc sẽ không bị mất trớn.

Bài gốc: douban


Cặp đôi hợp tác – Song Quỷ Lý Hiên & Ngô Vũ Sách



“Leo bậc thang lên, leo đến khi nào mới tới đây?”

Tôi muốn gom chung Hư Không Song Quỷ viết chung với nhau thử xem.

Song Quỷ là đối thủ có sức cạnh tranh mạnh nhất với cặp Hợp tác tốt nhất Diệp Tu Tô Mộc Tranh, nhưng Song Quỷ mỗi năm đều chỉ xếp hạng hai. Tính ra thì, số lần bọn họ giật giải “Vua về nhì” này chẳng thua kém gì Trương Tứ Á Trương Giai Lạc hết.

Có điều, cái danh hiệu Hợp tác tốt nhất dù sao thì cũng chỉ là một cái xưng hô tước hiệu mà thôi. Tầm quan trọng của nó chẳng có cửa so nổi với cúp quán quân hàng thật giá thật. Nên việc này cũng chỉ đơn thuần là một câu chuyện cười trà dư tửu hậu bên lề, chứ cũng không ai xem nó quá nghiêm túc như chức quán quân hết.

Xuất thân Thế hệ hoàng kim, nhưng “Vinh Quang đệ nhất trận quỷ” Lý Hiên dưới phác họa của Ba Bướm lại lộ vẻ không đủ ngầu lòi sang chảnh. Mùa giải thứ tám được tân binh Kiều Nhất Phàm chỉ đích danh thách đấu, hắn vốn tưởng rằng bên Vi Thảo đang giấu nghề giở trò quỷ gì đó, nên vừa lên sàn đã bắt đầu cường công mãnh liệt.

Về sau khi Lý Hiên bắt đầu phát hiện ra trình độ bình thường chẳng có gì nổi bật của Kiều Nhất Phàm, thì hắn mới dần dần đánh thu tay lại, cứu vãn mặt mũi tiền bối của mình, không đến nỗi mang tiếng thồn hành chèn ép hậu bối.

Khi trận quỷ quyết đấu, hiếm khi so tốc độ tay và thao tác lắm.

Người ta thường so ý thức, so phán đoán và… so bỉ ổi.

Lý Hiên được xưng là đại thần trận quỷ đứng đầu, những tố chất mà trận quỷ cần dĩ nhiên đứng đầu. Thời điểm nhân vật của cả hai tiến vào giữa bản đồ, còn quá xa để đụng độ, nhân vật của Lý Hiên đúng lúc dừng lại.

Đoạn dừng lại đấy vừa hay nằm ngoài phạm vi Quỷ Trận của quỷ kiếm sĩ Kiều Nhất Phàm, sau đó ngay tại chỗ nhảy hai bước sang trái, trốn vào phía sau một bờ tường. Chỗ ngồi khán giả thấy được toàn cục, ai cũng thấy rõ. Nhưng dưới góc nhìn máy tính của Kiều Nhất Phàm, nhân vật của Lý Hiên đã không thấy bóng dáng.

Thi đấu tân binh khiêu chiến, người hành động trước lại là nhân vật cấp đại thần.

Khán giả có lẽ khó chấp nhận được hành động này, nhưng trong lòng đám tuyển thủ chuyên nghiệp lại hiểu rõ, dưới tình huống bình thường, những tiền bối “thân thiện” ắt sẽ để đám ma mới chạy ngược chạy xuôi, sau đó mới bắt đầu biểu hiện. Mà Lý Hiên thì sao? Hắn ta lại hành động trước…

Lý Hiên cũng không muốn mất phong độ đến vậy, song sau màn nội chiến của Vi Thảo, hắn buộc phải đề phòng cẩn thận hơn.

Trận trước hiển nhiên là đánh thật. Ngay cả đội trưởng của mình mà tân binh Vi Thảo còn không nhường, hắn nào dám xem đây là một trận “diễn” chứ.

Tuy cậu tân binh này không mang danh thiên tài như Cao Anh Kiệt, nhưng ai biết được liệu Vi Thảo có vũ khí bí mật gì khác không? Có khi định mượn trận tân binh khiêu chiến này để một trận thành danh đấy chứ?

Những suy nghĩ của Lý Hiên cũng không phải lo lắng suông, đây đúng là những lo lắng rất có căn cứ và đạo lý. Giờ đổi thành bất kỳ cao thủ tiền bối nào, e rằng cũng sẽ nghĩ như hắn. Có điều biết thì biết, các cao thủ cũng phải nhường trước một bước để giữ gìn phong độ. Lý Hiên cũng hết cách rồi, bởi năng lực khống chế trận của nghề trận quỷ rất mạnh, mới mở màn mà rơi xuống thế hạ phong, bị đối thủ khống chế cục diện, tất sẽ khó trở mình hơn những nghề khác. Vậy nên Lý Hiên phải chọn đánh phủ đầu. Tuy mất phong độ phút mở đầu, song vẫn tốt hơn bị tân binh đè bẹp như Vương Kiệt Hi.

[…]

Nhân vật Lý Hiên bước dài lao đến, trở tay ra Nguyệt Quang Trảm, lại đánh đối thủ bay cao giữa trời.

“Á!” Mọi người ồ lên, chưa gì đã bị đánh văng, quả thực không ổn rồi.

Mà đám tuyển thủ chuyên nghiệp có kinh nghiệm phong phú, nay cũng đã nhìn ra: quỷ kiếm sĩ của Lý Hiên không phải trận quỷ sở trường của hắn, hắn tăng điểm cho nhân vật trận này theo trảm quỷ.

[…]

Nhưng làm một trận quỷ lão luyện, Lý Hiên rõ hơn ai hết những thủ đoạn có thể sử dụng trong trạng thái lơ lửng. Hắn canh từng tý một để có thể đối phó với bất kỳ hành động nào của đối thủ. Kết quả nghĩ lắm mà không xài được, đối phương vừa lơ lửng đã chẳng khác gì quái hệ thống mặc người xâu xé, không chút kháng cự, để Lý Hiên đánh xong cả một bộ liên kích.

[…]

Không may, Lý Hiên cũng là kẻ trong nghề, vừa đánh bộ combo dễ dàng ăn nửa vạch máu của đối thủ, hắn chợt đâm ra bực bội.

Hắn cứ tưởng đối thủ của mình phải hiểm và mạnh như Cao Anh Kiệt trận trước cơ, nhằm đề phòng bất trắc nên mới hèn hạ chọn trảm quỷ. Ai mà biết đối phương lại dễ xơi đến thế, ngay cả việc cơ bản như phá lơ lửng cũng không làm được. Một đối thủ quá yếu, thắng đẹp mấy cũng thành bắt nạt người ta. Vậy mà hắn còn cố tình chơi xấu nữa. Bấy giờ, Lý Hiên hối hận đến xanh cả ruột, thậm chí còn ngờ rằng liệu có phải tân binh này được Vi Thảo đặc biệt chuẩn bị để bôi nhọ mình không. Rồi lại nghĩ không ra mình có giá trị gì mà đối phương phải làm thế, thật là khó hiểu.

Lý Hiên mải xoắn xuýt, nhất thời không chạy lên tấn công.

(cre: Team Liều SLL)

Trận đấu đó thắng thì có thắng thật đấy, nhưng có vẻ còn không bằng hắn hãy để thua đi. Bởi vậy sau sự kiện này, Lý Hiên khiến người ta cảm thấy ở hắn còn thiếu chút phong phạm ung dung của các cao thủ đại thần hàng đầu.

Lúc thấy cảnh Lý Hiên tự troll cái danh hiệu “Vinh Quang đệ nhất trận quỷ” của bản thân, tôi thiệt cảm thấy vừa cạn lời vừa mắc cười. Cạn lời ở câu “Liên minh có ba trận quỷ, Lý Hiên là đại ca đứng đầu của ba người, lợi hại chưa?” của ông tướng này. Vốn trận quỷ nghiêng về khống chế, nếu xét theo tính công kích tấn công thì không thể so với trảm quỷ được. Nếu muốn trở thành Vinh Quang đệ nhất quỷ kiếm sĩ, trừ khi hắn sở hữu sự bá đạo của các tay đấm trực diện. Nếu không khăng khăng đòi lấy trận quỷ đi so với trảm quỷ, đâu ra hài vậy ba?

Nguyên nhân rất đơn giản, tổ hợp Song Quỷ Hư Không luôn nằm kèo dưới khi đối đầu trực tiếp với tổ hợp Pháo Mâu Gia Thế, làm người ta cứ có cảm giác Pháo Mâu bá hơn.

Chưa từng quán quân, thậm chí còn chưa bao giờ bước vào trận chung kết, cả giải thưởng bên lề Cặp Đôi Hợp Tác Tốt Nhất cũng bị áp đảo bấy lâu, nếu nói trong lòng Lý Hiên không điên thì quá thiếu thực tế. Cái gì đệ nhất trận quỷ, nghe ghê thật đấy, nhưng trong mắt Lý Hiên, nó thậm chí còn chẳng phải một trong 24 nghề nữa kìa. Một trong 24 nghề là quỷ kiếm sĩ, hắn chỉ là đệ nhất cái nhánh trận quỷ của quỷ kiếm sĩ thôi.

Tuyển thủ chuyên nghiệp trong Liên minh tổng cộng chỉ hơn 200 người, tạm chia ra mỗi nghề cũng vỏn vẹn 10 người. Quỷ kiếm sĩ lại có ba nhánh gồm trận quỷ, trảm quỷ, trận trảm song tu. Nếu tiếp tục chia trung bình, trận quỷ chẳng qua 3 mống, suy ra ta có: Lý Hiên là đại ca trong một cái đảng 3 em thành viên.

Người mạnh nhất 3 người? Lợi hại chưa?

Đối với việc này, Lý Hiên chỉ có thể lắc đầu gượng cười. Trên thực tế, danh hiệu đệ nhất trận quỷ đã quá đủ để xưng bá Vinh Quang, đứng đầu hàng triệu người chơi trận quỷ rồi. Thế nhưng, Lý Hiên chẳng hứng thú gì cái trò tìm cảm giác ưu việt với người ngoài giới chuyên nghiệp.

Đệ nhất là đệ nhất thôi.

Diệp Thu ngày xưa đấy, có ai gọi hắn là đệ nhất pháp sư chiến đấu đâu?

Lý Hiên cũng muốn làm một "đệ nhất" mà chẳng có chữ chú thích phía sau, nhưng bấy nhiêu năm trôi qua, hắn vẫn chỉ là đệ nhất trận quỷ, cả danh hiệu đệ nhất quỷ kiếm cũng không đạt được. Đã vậy, cái người ở vị trí đối đầu với Lý Hiên trong cuộc cạnh tranh này lại chính là Ngô Vũ Sách - đồng đội, bạn thân nhất, hợp tác tốt nhất của hắn từ mùa giải thứ năm đến nay.

Mạng tui mạng gì đây trời?

Có đôi lúc Lý Hiên cũng sẽ tự troll mình như thế. Mà cho dù bạn thân nhất, hợp tác tốt nhất thì thế nào, rốt cuộc Lý Hiên với Ngô Vũ Sách ai mới là quỷ kiếm sĩ số một? Bản thân Lý Hiên cũng không khỏi nghĩ ngợi nhiều lần, và thật lòng hắn không thể đi đến kết luận nào cả.

Ngoại giới tranh cãi về vấn đề này suốt bao năm nay chưa ngã ngũ, còn trong nội bộ Hư Không thì mọi người sẽ thận trọng tránh né. Nếu bị phóng viên hỏi, Lý Hiên và Ngô Vũ Sách đều ăn ý khen ngợi đối phương giỏi hơn với những lời lẽ không quá hạ thấp chính mình. Rất dễ nhận ra họ chỉ đang phát ngôn lịch sự. Ai mạnh hơn ai, bản thân mỗi người trong họ chưa từng có câu trả lời.

Có điều, tạm thời nhìn theo địa vị trong đội hoặc xếp hạng trên danh sách ngôi sao, Lý Hiên đều đứng trên Ngô Vũ Sách. Song không ít người cũng cho rằng, đó là vì Lý Hiên trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp sớm hơn Ngô Vũ Sách một năm nên lợi thế hơn thôi.

Câu chuyện ai mạnh hơn, ai mới là đệ nhất quỷ kiếm đã từng là cái gai trong lòng Lý Hiên. Hắn không lên tiếng chứ cũng âm thầm mát lòng mát dạ cái sự đứng trên của mình lắm. Thế nhưng hiện tại đã qua bao năm, hắn quen dần rồi, đơ dần rồi, hết hứng thú rồi.

Cái hắn muốn là "đệ nhất" thực thụ, người đứng số một Liên minh chuyên nghiệp, chứ không phải đệ nhất trận quỷ hay đệ nhất quỷ kiếm. Tuy nhiên, ước vọng này quá khó khăn. Nó xa vời hơn mấy cái đệ nhất kia nhiều.

(cre: Lá Mùa Thu)

Huống hồ hên là, nếu Ngô Vũ Sách không phải thành viên của chiến đội Hư Không, thì cậu ấy sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ nhất của Lý Hiên. Không biết Lý Hiên lúc đang quởn đời ngẩng đầu 45 độ nhìn trời suy ngẫm ngân sinh, rảnh quần ngồi so sánh mình với Ngô Vũ Sách, thì hắn có nghĩ đến chi tiết này chưa? Vậy thật chẳng biết Lý đại ca đang so là muốn so cái gì đây nữa.

Cơ mà, nếu ta nghĩ kỹ câu nói trên một chút, thì quả thật có chút không cười nổi...

Nói cho cùng ai mà không muốn làm đệ nhất chứ. Giống như Lý Hiên từng nói vậy, trước giờ chỉ có “Đấu Thần”, chứ có ai gọi là “đệ nhất pháp sư chiến đấu” đâu. Trong danh hiệu của nghề mình cầm nếu như còn phải chia trường phái ra, thì có vẻ như chỉ chứng minh rằng bản thân mình chỉ tinh thông một trường phái trong cùng nghề đó, chứ chẳng hề tinh thông trọn vẹn nguyên nghề nữa kìa!

Bởi vậy, đối diện với cái danh xưng “đệ nhất trận quỷ” này, ai sẽ cam tâm được cho chứ?

Có điều, Ngô Vũ Sách dù sao cũng là người hợp tác lâu năm của Lý Hiên. Hai người này phối hợp cùng nhau sẽ sản sinh ra hiệu quả 1+1>2 thần thánh.

Như thế, ai mới là đệ nhất quỷ kiếm sĩ thực thụ, kỳ thật có quan trọng như vậy sao? Cứ nhất định phải là đệ nhất trận quỷ mới đủ ngầu ư?

Hay là do mọi người cảm thấy, Lý Hiên thân làm đội trưởng chiến đội, nhưng lại thiếu chút khí thế phong phạm ung dung của đội trưởng chăng? Hắn có vẻ hay đắn đo chấp nhặt Vinh Quang cá nhân, lại có chút tính toán chi li nhỏ mọn. Nếu so sánh với mấy vị đội trưởng khác, thì khí chất đội trưởng của Lý Hiên có vẻ như rơi xuống thế hạ phong.

Có điều nếu nhìn vào trận hắn solo đánh với Diệp Tu, nhìn vào cục diện đọ ý thức đọ kinh nghiệm của họ, thì tôi cũng có thể phần nào thấu hiểu và thông cảm cho sự tính toán “kém sang” lép vế đó của Lý đội.

"Ủa, sao hôm nay anh đổi cách đánh rồi?" Lý Hiên chat lên kênh chung. Trước nay Diệp Tu solo rất đơn giản, cắt thẳng trung lộ, tìm mục tiêu và lao vào đánh thôi.

"Chú em chọn bản đồ quá đáng! Chừa tí đường sống cho nhau thì anh cần phải thế này không?" Diệp Tu trả lời.

Lý Hiên nghe vậy ngẩn người. Nghĩ nghĩ, hắn nhận thấy Diệp Tu cũng không phải đang mắng suông. Trên bản đồ hắn chọn, đến cả khu vực be bé chính giữa cũng chỉ vừa đủ cho Quỷ Trận bao phủ, quả thật chẳng chừa tí khoảng không nào. Đối thủ muốn đi thẳng cũng không được, bởi vòng vèo lén lút là lựa chọn duy nhất ở đây.

"Ha ha ha, lần sau vậy, lần sau vậy." Lý Hiên vừa chat nhảm vừa bắt đầu để ý phía sau. Bản đồ tự chọn nên Lý Hiên nắm rất rõ những tuyến đường dẫn đến sau lưng mình. Solo mà, diện tích bản đồ có hạn, không quá phức tạp như đấu đoàn.

Diệp Tu ở đâu? Lý Hiên đang suy nghĩ, bỗng nghe tiếng pháo nổ ầm ầm. Một bóng người bay lên phía đối diện, trừ đi Quân Mạc Tiếu còn có thể là ai khác? Người ta không thích ngoằn ngoèo giữa những con hẻm, người ta nhảy hẳn lên nóc nhà cơ!

Lý Hiên không quá bất ngờ với đấu pháp này. Các con hẻm khá hẹp, nóc nhà là khu vực cho tầm nhìn rộng nhất. Quân Mạc Tiếu đứng trên đó xoay góc nhìn, nhưng Lý Hiên không lộ diện. Phùng Sơn Quỷ Khấp là trận quỷ, chơi cứng sao lại tên tán nhân hung bạo kia? Cần phải chơi chiến thuật, phải tìm cơ hội khống chế Quân Mạc Tiếu hoàn toàn, không cho giãy dụa, dứt điểm luôn trong một đợt.

Muốn vậy, pha va chạm đầu tiên rất quan trọng. Hit đầu tiên có khả năng quyết định thắng thua cả trận, nếu không chắc ăn 100%, Lý Hiên sẽ không ra tay. Nhưng nếu chỉ ngồi yên một chỗ chờ đợi, cơ hội sẽ không tự đến gõ cửa. Lý Hiên tính toán cực nhanh, cho Phùng Sơn Quỷ Khấp ló đầu lên.

"Thấy chú em rồi!" Dòng chat xuất hiện kèm ánh lửa lóe sáng, Quân Mạc Tiếu bắn ba phát Pháo Chống Tăng về phía Phùng Sơn Quỷ Khấp.

Hit đánh chẳng có tính đe dọa với Lý Hiên. Hắn khiển Phùng Sơn Quỷ Khấp nhích nhẹ né pháo và xông tới chỗ Quân Mạc Tiếu.

Diệp Tu sợ cận chiến à? Chưa bao giờ. Đối thủ chủ động nộp mạng, còn gì hơn thế? Quân Mạc Tiếu không nhảy khỏi nóc nhà mà tiến lên nghênh đón.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Với khoảng cách này, vẫn chỉ có Quân Mạc Tiếu đủ tầm tấn công. Vừa chạy lên chỗ cao, hắn vừa nhấc ô bắn những hit bắn thường đến Phùng Sơn Quỷ Khấp. Đạn thường không đau, Phùng Sơn Quỷ Khấp dù không tránh cũng chẳng xước da là mấy. Đầu game hai nhân vật luồn lách vòng vèo, ra đến chính giữa lại tự để lộ vị trí, giờ thì lao vào nhau. Pha di chuyển cẩn thận đầu game có vẻ như quá dư thừa.

Đôi bên tiến vào tầm trung. Quân Mạc Tiếu có vô số chiêu đánh, mà Quỷ Trận của Phùng Sơn Quỷ Khấp cũng đã đủ tầm tấn công, chẳng qua cả hai đang đối đầu chính diện nên rất khó để phóng Quỷ Trận. Quỷ Trận cần ngâm xướng, nếu canh khoảng cách không tốt sẽ bị ngắt chiêu như chơi. Phùng Sơn Quỷ Khấp và Quân Mạc Tiếu đã càng lúc càng gần, hầu như không có cơ hội triệu hồi Quỷ Trận. Đúng vào lúc này, Phùng Sơn Quỷ Khấp đột ngột chặt hẻm, tiến vào góc chết trong tầm nhìn của Quân Mạc Tiếu.

Diệp Tu kinh nghiệm cỡ nào, chỉ cần nhìn nửa mặt là đủ đoán ra địa hình bên trong góc chết. Trên cao nhìn xuống, não hắn rất nhanh vẽ nên tuyến đường vòng Phùng Sơn Quỷ Khấp sẽ đi. Có điều, hắn không tính được tốc độ di chuyển của đối thủ.

Tính không được tốc độ đồng nghĩa với không biết đối thủ sẽ làm gì, dù có nắm rõ tuyến đường di chuyển. Hắn không quá thạo bản đồ đang đánh, chứ nếu thạo thì cũng tính được khả năng mình sẽ bị tấn công từ vị trí nào.

Giờ chỉ đành đoán đại bằng những gì đang thấy thôi.

Phía đó chăng?

Liếc về một phía, Diệp Tu khiển Quân Mạc Tiếu phóng đi. Hắn vẫn duy trì di chuyển trên nóc nhà, gặp chướng ngại nhảy được thì nhảy, không nhảy được thì xuống thấp hơn rồi leo lên lại. Vừa chạy, hắn vừa xoay góc nhìn tới lui, tìm kiếm bóng dáng Phùng Sơn Quỷ Khấp.

Một bóng người lóe qua góc nhìn. Diệp Tu vội cho Quân Mạc Tiếu dừng bước. Vị trí kia lệch hướng với phía Diệp Tu dự đoán. Lý Hiên định chạy đi đâu?

Diệp Tu chưa kịp nghĩ, một bóng người lại vụt hiện vụt tắt.

Lại sang kia rồi?

Diệp Tu chuyển góc nhìn qua lại hai vị trí Phùng Sơn Quỷ Khấp xuất hiện, càng thêm khó hiểu ý đồ của đối thủ.

Lẽ nào Lý Hiên cố tình di chuyển thừa nhằm che giấu tuyến đường thực sự? Diệp Tu cứ cảm thấy không đơn giản như thế. Trông như dụ tình hơn, Lý Hiên giống như muốn dụ hắn đuổi theo vậy. Diệp Tu bèn xoay chuột, đảm bảo nắm rõ địa hình xung quanh mình. Sau đó, hắn đứng yên.

Lý Hiên khiển Phùng Sơn Quỷ Khấp chạy tới chạy lui, ló đầu bên này, thò cổ bên kia, làm một hồi mà Quân Mạc Tiếu vẫn bất động. Phùng Sơn Quỷ Khấp một lần nữa ra khỏi góc chết, di chuyển rất rõ ràng, nhưng Quân Mạc Tiếu ngoài xoay góc nhìn thì chẳng chịu nhích lấy phát nào.

"Thôi đừng làm trò mèo nữa, anh không tới chỗ chú em đâu." Diệp Tu nói thẳng trên kênh chat.

"Anh không tới, làm sao đánh tiếp?" Lý Hiên cảm thấy đối thủ quá cáo già. Chạy nãy giờ, người ta chỉ ngồi yên coi xiếc thú, hắn bèn chơi lầy.

"Chú em tới chỗ anh." Diệp Tu nói.

"Không được, chỗ anh đứng tui đánh không được." Lý Hiên trả lời.

"Vậy chú em báo chỗ nào đánh được, mình tới đó." Diệp Tu nói.

"Chỗ tui đang đứng nè."

"Miễn luôn."

"Vậy mình roll điểm đi, roll hai số lấy tọa độ, rồi cùng tới đó." Lý Hiên đề nghị.

"Ok, chú em roll trước!" Diệp Tu nói.

"Ok." Lý Hiên đáp. Kênh chat bắt đầu lăn số thật.

34!

Lý Hiên roll được số này.

"Tới anh." Hắn chat.

Kênh chat hiển thị Quân Mạc Tiếu lăn số.

41!

"34, 41. Đi." Lý Hiên nói.

"Lúc ra số 34 anh đã lên đường rồi. Chú em không thấy anh biến mất à?" Diệp Tu nói.

"Tui thấy anh biến mất nãy giờ rồi." Lý Hiên nói.

"Vì anh đã sớm đoán được chú em roll ra 34." Diệp Tu nói.

"Tui cũng sớm đoán được anh sẽ đoán được." Lý Hiên nói.

"Vậy luôn? Vậy chú em đoán anh bây giờ ở đâu?" Diệp Tu nói.

Lý Hiên không đáp. Hắn muốn tập trung vào khiển nhân vật chứ không phải chat. Hắn biết, Quân Mạc Tiếu đã cách Phùng Sơn Quỷ Khấp rất gần rồi.

Gần lắm rồi.

Ngâm xướng!

Không chút đắn đo, lưỡi kiếm Phùng Sơn Quỷ Khấp đã bắt đầu ngưng tụ ánh sáng.

Đừng thấy hai người chat khí thế, roll điểm khí thế mà lầm, thực tế họ vẫn luôn thận trọng khiển nhân vật, dùng kinh nghiệm phán đoán hành động của đối phương.

Chat xong dòng cuối, Lý Hiên bỗng nhận ra Quân Mạc Tiếu đang gần sát bên trái mình rồi. Hắn lập tức khiển Phùng Sơn Quỷ Khấp triệu hồi Quỷ Trận, nhưng mới ngâm được một nửa đã thấy Quân Mạc Tiếu xuất hiện trước mặt.

Nhanh quá!

Lý Hiên cả kinh. Đối thủ xuất hiện nhanh hơn hắn dự tính, chiêu mới ngâm xướng một nửa, làm sao ra kịp?

Đoàng!

Quân Mạc Tiếu nổ súng. Đạn bay thẳng về phía Phùng Sơn Quỷ Khấp.

Hỏng!

Lý Hiên tính toán ngay tức thì, ngắt bỏ Quỷ Trận, nhảy né đạn. Thái đao bạc Tứ Luân Thiên Vũ trong tay Phùng Sơn Quỷ Khấp vạch một vòng, triệu hồi Tàn Ảnh. Tàn Ảnh là giáp bảo vệ của quỷ kiếm sĩ, cho phép trung hòa sát thương trong vòng một phút với số lần nhất định. Chính diện va chạm một đối thủ cáo già như Diệp Tu, Lý Hiên không dám ngâm Quỷ Trận, chỉ cast Tàn Ảnh rồi lùi về phía sau.

Quân Mạc Tiếu đến nhanh hơn hắn suy tính, nhưng điều đó không thể quyết định thắng thua trận đấu. Phùng Sơn Quỷ Khấp lùi mấy bước, lại chặt hẻm tiếp. Đứng bên trong, hắn lập tức ngâm xướng.

Tốc độ ngâm chiêu của Phùng Sơn Quỷ Khấp cũng imba lắm. Lý Hiên tin rằng, Quân Mạc Tiếu không thể xuất hiện như đúng rồi trước mặt mình thêm lần nữa. Ấy vậy mà một tiếng ầm vang lên, góc tường bên hông Phùng Sơn Quỷ Khấp đã bị Quân Mạc Tiếu cho ăn pháo nổ tung. Tường bị khoét lỗ, gạch vụn bay rào rào trúng Phùng Sơn Quỷ Khấp đang đứng sát cạnh.

Ngắt chiêu!

Không cần nhìn thấy Phùng Sơn Quỷ Khấp, Quân Mạc Tiếu vẫn có thể ngắt chiêu gián tiếp bằng cách này.

Một trận đấu giữa hai cao thủ hàng đầu.

Đầu game họ thăm dò lẫn nhau, giờ thì người công kẻ phòng, toàn bằng suy đoán, ý thức và kinh nghiệm. Trừ phát đạn lúc nãy của Quân Mạc Tiếu, hai người căn bản chưa từng thấy đối thủ hành động thế nào. Đây thực sự là một trận đấu trí điển hình.

Lùi!

Lần thứ hai bị ngắt ngâm xướng, Lý Hiên không thể không tiếp tục lùi. Phùng Sơn Quỷ Khấp bứt vội về sau. Bản đồ này do hắn chọn, chẳng cần ngoái nhìn cũng biết sau lưng mình có những gì. Tuy nhiên, chưa chạy được hai ba bước, hắn đã nghe tiếng súng vang, đi kèm tiếng Chong Chóng Máy xoay cánh quạt.

Ổng bay lên trời rượt mình!

Lý Hiên bèn ngước góc nhìn, tay khiển Phùng Sơn Quỷ Khấp đổi hướng di chuyển.

Nhưng bên ngoài, cảnh khán giả nhìn thấy lại là Quân Mạc Tiếu dùng Phi Súng di chuyển, Chong Chóng Máy cũng chỉ bay là đà sát đất mà thôi.

Dối trá quá ba!

Cả nhà thi đấu tròn xoe mắt. Diệp Tu dùng âm thanh từ hai kỹ năng để đánh lạc hướng suy đoán của Lý Hiên. Trên thực tế, Quân Mạc Tiếu vẫn đang truy đuổi hắn trên đất bằng. Lúc này Quân Mạc Tiếu đột ngột xuất hiện từ sau ngã rẽ, lao thẳng vào Phùng Sơn Quỷ Khấp.

Vì muốn đề phòng địch từ trên trời nhảy xuống, Lý Hiên phải đổi hướng chạy, thế là chạy thẳng vào vòng tay Quân Mạc Tiếu. Vừa thấy mặt Quân Mạc Tiếu, hắn biết ngay mình không kịp ngâm chiêu, chỉ đành quay đầu chạy tiếp.

Có điều, lần này Diệp Tu không cho hắn thoát thân dễ dàng. Quân Mạc Tiếu bắt đầu dùng chuỗi kỹ năng di chuyển, tốc độ bùng nổ trong nháy mắt. Quỷ kiếm sĩ không nhanh bằng, chẳng mấy chốc liền nhìn thấy ánh đao loang loáng sát mặt thay vì phát đạn bắn từ xa như lúc nãy.

Lý Hiên sực tỉnh ngộ. E rằng lúc nãy, pha xuất hiện nhanh hơn dự đoán của Quân Mạc Tiếu thật sự đã quyết định thắng thua cả trận rồi!

Từ giây phút ấy, hắn rơi dần vào bị động. Diệp Tu không cho hắn dù chỉ một cơ hội thả Quỷ Trận. Bây giờ Quân Mạc Tiếu đã áp sát thành công, đệ nhất trận quỷ Phùng Sơn Quỷ Khấp cả trận đấu cũng không bày nổi một Quỷ Trận.

Buồn cười quá phải không?

Sóng Kiếm Phá Đất!

Phùng Sơn Quỷ Khấp đột ngột xoay người, quét Kiếm Sóng về phía Quân Mạc Tiếu sau lưng. Quân Mạc Tiếu nhẹ nhàng nhảy tránh.

Nguyệt Quang Trảm! Mãn Nguyệt Trảm!

Hai nhát chém liền mạch.

"Đừng giãy dụa nữa!" Diệp Tu vừa khiển Quân Mạc Tiếu né chiêu, vừa chat lên kênh chung, có thể thấy hai hit này không gây chút đe dọa nào.

Song, Phùng Sơn Quỷ Khấp lại bất ngờ ngâm xướng. Hắn muốn triệu hồi Quỷ Trận bằng được. Diệp Tu đách quan tâm, vẫn cho Quân Mạc Tiếu xông lên.

Quỷ Trận xuất hiện.

Phùng Sơn Quỷ Khấp đã thành công triệu hồi một Quỷ Trận, nhưng... đó là Đao Trận, buff sức mạnh và trí lực cho nhân vật. Trận này không có tác dụng khống chế đối thủ, nên thời điểm nó ngưng kết, Quân Mạc Tiếu đã chém xuống đầu hắn.

"Chú em cố chấp đến vậy à?" Diệp Tu than.

"Thì sao? Thả không nổi một Quỷ Trận, trông ra cái gì..." Lý Hiên nói.

Đao Trận là Quỷ Trận duy nhất Phùng Sơn Quỷ Khấp ngâm xướng thành công, nhưng nó không ảnh hưởng gì đến cục diện trận đấu. Phùng Sơn Quỷ Khấp bị Quân Mạc Tiếu tóm chặt, không còn cơ hội ngâm thêm Quỷ Trận nào nữa, cho đến tận khi ngã gục.

Diệp Tu giành về 1 điểm đầu tiên. Hắn thắng có vẻ rất dễ dàng. Cái gọi là đệ nhất trận quỷ, dường như chẳng có chút đe dọa nào. Tuy nhiên, cao thủ thực sự sẽ không đánh giá như vậy.

Phải nói, trận này phân thắng thua chỉ bằng một chiêu. Bởi Quân Mạc Tiếu áp sát Phùng Sơn Quỷ Khấp thành công, nên mới thắng lợi "dễ dàng", nhưng nếu Phùng Sơn Quỷ Khấp có cơ hội dùng Quỷ Trận bao vây Quân Mạc Tiếu, cảnh mọi người sẽ thấy là Quân Mạc Tiếu bị Phùng Sơn Quỷ Khấp giết dễ như bỡn trong trận thế Quỷ Liên Hoàn.

Mấu chốt để thực hiện viễn cảnh trên là những hành động trước khi va chạm. Chưa cần thấy mặt đối thủ đã phải phán đoán bằng ý thức và kinh nghiệm, đó là cái tinh túy của trận đấu này. Nhưng khán giả thì không thích xem đấu trí. Chém giết ầm ầm mới là gu của số đông.

(cre: Lá Mùa Thu)

"Chú em cố chấp đến vậy à?”

"Thì sao? Thả không nổi một Quỷ Trận, trông ra cái gì..."

Chèo chống cả một Hư Không không trên không dưới, có tài lại chẳng trọn, mấy năm nay chiến đội lại mãi giùng giằng chật vật ngay ngưỡng.

Thử hỏi, có dễ dàng sao? Thử hỏi, sao có thể không lo nghĩ toan tính đây? Thử hỏi, trông ra cái dạng gì đây?

Vì vậy, thật sự không thể trách Lý đội của chúng ta cứ hay lo nghĩ so đo được.

Bản thân va phải bình cảnh, chiến đội cũng đụng tường bấy lâu, không đến nỗi túng quẫn. Nhưng, cũng chẳng phong quang lấp lánh gì.

Nhìn vào câu nói cuối cùng trong trận solo của hắn, nó chứa sự bất cam vô vàn, lại bất lực biết bao. Bản thân mình thua thì khoan nói, hắn lại chỉ muốn mình đánh “trông ra cái gì” đó một chút, sẽ không đến nỗi để fan mất niềm tin vào chiến đội.

Fan Hư Không dành biết bao kỳ vọng vào trận đấu ngày hôm đó, thân làm đội trưởng hắn không cảm nhận được ánh mắt của bọn họ đặt trên vai mình sao? Gồng gánh chiến đội bao nhiêu năm, có ai dám nói công sức của Lý Hiên đổ vào chiến đội này ít hơn ai không? Sợ rằng tấm lòng của hắn chẳng hề thua gì những đại thần hàng top trong Ngũ Thánh hết cả!

Nói tiếp về Ngô Vũ Sách, thì tôi càng thưởng thức cậu ấy hơn một chút.

Sự kiên trì quyết liệt như băng như lửa của cậu, người ngoài nhìn vào thì sẽ cảm thấy có vẻ như cậu ấy không khôn ngoan, không thức thời tí nào. Nhưng sự kiên trì đến cuối cùng của cậu, vậy mà lại gặt hái được thành công.

Còn Ngô Vũ Sách? Mới chân ướt chân ráo gia nhập Hư Không, mà thật ra Hư Không lúc đó kêu hắn train nghề khác, ai ngờ Ngô Vũ Sách nhất quyết không chịu, một lòng muốn chơi quỷ kiếm sĩ thôi. Hư Không đã có quỷ kiếm sĩ Lý Hiên xuất thân thế hệ hoàng kim, thái độ của Ngô Vũ Sách được đánh giá là quá nulo, thậm chí có phần gây hấn nữa. Thế nên thời gian đầu Ngô Vũ Sách rất bị chiến đội hắt hủi. Mãi đến một dịp trùng hợp, hắn có cơ hội lên sân đánh một trận tỏa sáng, chiến đội mới nhìn hắn bằng ánh mắt khác. Họ bắt đầu cảm thấy... hình như, hình như hai quỷ kiếm sĩ cũng xanh đấy chứ! Tổ hợp Song Quỷ từ đó dần dần thành hình.

Cách Phương Duệ và Ngô Vũ Sách cất bước đều không rạng rỡ như Chu Trạch Khải. Mỗi người trong họ đều gặp phải những gập ghềnh nhấp nhô trên đường, mà những gập ghềnh ấy đã cho thấy thái độ khác biệt giữa hai người.

Phương Duệ khá phởn, kiểu sao cũng được. Hồi ở Lam Vũ chơi khí công sư, Hô Khiếu hốt về bồi dưỡng thành lưu manh, rốt cuộc lại ra mắt Liên minh với nghề đạo tặc. Bạn có thể chê Phương Duệ xuôi theo chiều gió, nhưng nói thật, trong điều kiện đánh giải chuyên nghiệp hiện nay, một tuyển thủ chưa thành danh không chịu phục tùng, không chịu nghe lời thì lấy gì được chiến đội trọng dụng? Phương Duệ chiều ý chiến đội nhiều thật đấy, từ trại huấn luyện đến khi trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp đã qua tay từng ấy nghề, nhưng cuối cùng hắn đã thành công. Ấy vậy mà thành công rồi, tên này lại tiếp tục đổi nghề. Bằng địa vị hiện nay của Phương Duệ, cần gì cúi đầu với ai mà phải đổi nghề nữa? Không ai biết, người ta chỉ biết cái cách hắn đổi nghề cũng chẳng khác gì vô số lần trong quá khứ.

So với Phương Duệ, Ngô Vũ Sách khéo thay lại chính là thiểu số hiếm hoi không chịu ngoan ngoãn phục tùng theo nhu cầu chiến đội. Hắn kiên trì với lựa chọn của mình. Một tuyển thủ như thế rất có khả năng sẽ bị chiến đội bấm next từ phút đầu tiên, nhưng Ngô Vũ Sách khá may mắn, vẫn được chiến đội chấp nhận. Hắn tiếp tục kiên trì, tiếp tục chờ cơ hội vào trận và không bỏ lỡ khi nó đến với mình. Sự kiên trì của hắn đạt đến thành quả, đưa hắn bước lên hàng ngũ ngôi sao.

(cre: Lá Mùa Thu)

Khi xưa, Ngô Vũ Sách chỉ là một trại viên cỏn con của trại huấn luyện, ắt vậy lại dám không nghe theo sắp xếp của phía trên, một mực kiên trì khăng khăng muốn chơi quỷ kiếm sĩ tiếp. Cuối cùng, ấy vậy mà cậu vẫn có thể đứng trên sàn đấu hoa lệ này đến cuối như ý nguyện của mình.

Đứng thẳng tắp sống lưng với cái bản tính quật cường của cậu, dung hòa nó vào trong lối đánh trên sân đấu của mình, tạo thành một phong cách trứ danh riêng biệt của Hư Không Ngô Vũ Sách.

Người này, thật sự ương ngạnh đến ngốc, chẳng chừa chút đường lui cho sự yếu mềm.

Có thể duy trì sự cứng rắn không nhượng bộ đó đến cuối cùng, cũng thật đáng quý đó nhỉ?

Có điều, mọi người đừng nghĩ cậu ấy đi được đến bước đường này vẫn giữ vững được bản sắc của mình thì đồng nghĩa với cậu ấy không đánh mất hi sinh gì trên đường đi hết.

Đó giờ Ngô Vũ Sách vẫn luôn hiện rõ vẻ khiêm tốn kiệm lời trước mắt ngoại giới. Bởi cậu ấy e dè và nghĩ cho tâm tình Lý Hiên sẽ không vui vẻ thoải mái nếu mình ngang hàng, hoặc cậu ngại người ngoài nhìn vào sẽ cảm giác cậu vượt quá quyền hạn địa vị của mình.

Bình thường, số lần cậu mở miệng phát ngôn dường như còn ít hơn đội viên bình thường trong đội nữa, quả thực có thể xưng “cẩn thận từng chút một”.

Sự cẩn thận giữ gìn hòa khí này của cậu ấy cũng được xem một loại thái độ tôn trọng đến Lý Hiên, và quan tâm lo lắng cho trên trên dưới dưới nội bộ Hư Không bất hòa.

Từ tấm lòng thận trọng bậc này, có thể thấy được rằng cậu ấy hẳn rất yêu quý nghề quỷ kiếm sĩ nhỉ. Thà rằng chọc chiến đội bất mãn gây phản cảm, thà khiêm tốn kiệm lời trốn tránh lủi khỏi ánh hào quang để tránh hiềm nghi, thì Ngô Vũ Sách vẫn kiên trì lựa chọn nghề quỷ kiếm sĩ.

Chỉ riêng việc này, tôi kính nể cậu không ngơi.

Ba Bướm nói, đều là tuyển thủ ra mắt mùa năm, nhưng thái độ đối việc với lựa chọn nghề nghiệp của Phương Duệ và Ngô Vũ Sách là khác nhau. Phương Duệ thì khá phởn, thỏa hiệp nghề mới không do dự, trong khi Ngô Vũ Sách vẫn một mực kiên trì đường cũ.

Song thật ra, dù là thỏa hiệp hay kiên trì, thì cả hai bọn họ đều tìm được con đường thích hợp với mình nhất rồi. Đánh giải gặp nhau, giữa bọn họ là một sự đối kháng đối lập như hai đầu thái cực: một bên là khí công sư theo trường phái chơi zâm ưỡn ẹo, một bên là quỷ kiếm sĩ lại xông xáo phăm phăm tựa một kiếm khách chính trực.

Phương Duệ nói nhiều chat nhảm phun rác rưởi, trong khi Ngô Vũ Sách thì có đem xẻng đến cạy miệng cũng chẳng cạy ra nổi nửa lời.

Tôi thực sự không tưởng tượng ra nổi, một tên trầm mặc ít nói nội liễm như vậy, rốt cuộc là đào được sự quật cường ở đâu tới mà dám dũng cảm phản kháng ý chỉ của câu lạc bộ để mà kiên trì luyện quỷ kiếm sĩ tiếp chứ?

Hư Không Song Quỷ dưới ngòi bút của Ba Bướm luôn lơ lửng giữa tầng trời, nói cao không cao, nói thấp cũng không thấp. Bút lực ông dồn vào miêu tả họ cũng chừa ra miếng đất diễn không nhiều không ít, thật sự khiến người ta bất lực cạn lời.

Hư Không thân làm một chiến đội hạng trung thỉnh thoảng có thể tranh thủ đặt chân vào ngưỡng cửa của tứ kết, tác dụng của Hư Không càng giống như là để Ba Bướm làm đòn bẩy đánh bóng thêm cho các đội nhà giàu khác. Như trận Hưng Hân vs Hư Không, bọn họ tựa hồ chỉ đang đóng vai phụ, làm bức phông nền xịn xịn chút cho Hưng Hân đứng phía trước pose dáng, để họ cười rạng rỡ hút ống kính đoạt được hào quang mà thôi.

May mắn thay, Ba Bướm yêu thương mọi đứa con của ông, cũng tính là trọn lòng dụng tâm vun vén ra đôi chút đất diễn cho mỗi nhân vật tương ứng. Nên, phông nền thì phông nền, thì bọn họ vẫn có nét đặc sắc tài ba riêng của mình!

Trong phân cảnh thuộc về bọn họ, thì phân cảnh đó sẽ hoàn toàn thuộc về bọn họ: Mỗi một người đều là nhân vật chính trong câu chuyện của mình.

Trận đấu solo đọ ý thức của Diệp Tu và Lý Hiên, giống như là trận chiến giữa chủ soái hai quân với nhau, đương đứng trên chiến trường hành binh bố trận, bày mưu tính kế đẳng cấp tinh vi đến nghẹt thở.

Đương nhiên là trận Dụ Văn Châu với Diệp Tu cũng đặc sắc, có điều mọi người đều sớm biết Dụ Văn Châu là bậc thầy chiến thuật nổi danh, bởi vậy sự đặc sắc của trận đó có vẻ là điều chuyện hiển nhiên, cũng không có gì quá bất ngờ lắm.

Mà trận của Lý Hiên, có thể nói hắn tuyệt đối đóng vai trò diễn viên chính sáng nhất đêm nay. Đáng tiếc rằng, như trong chính văn thì Ba Bướm cũng có nói rồi đó, có nhiều lý do để chúng ta bỏ qua không xem trọng trận đấu giữa Diệp Tu và Lý Hiên. Có lẽ chúng ta ngại xem những trận đấu quá buồn tẻ khô khan, có lẽ chúng ta cảm thấy có một bên thắng quá đơn giản rồi nên chẳng có gì thú vị đáng nghiền ngẫm.

Chứ trên thực tế, dạng đối kháng đọ ý thức tâm lý chiến kiểu này rất thú vị đó! Chính miệng Diệp Tu thừa nhận, chỉ cần bất cứ bên nào cướp được tiên cơ, thì tính áp đảo liền nghiêng về bên nọ, từ đó khả năng chiến thắng cũng cao hơn rất nhiều, cục diện khi đó sẽ hoàn toàn toàn khác hẳn.

Cuối trận đoàn đội, Hư Không chỉ còn dư lại hai người Song Quỷ dựa vai nhau đứng chống địch. Bọn họ, thở dài một hơi: "Chỉ còn hai đứa mình thôi!"

3 - 2, Hư Không dẫn trước.

Nếu thắng luôn đoàn đội, Hư Không sẽ có thêm hi vọng với tỉ số chung cuộc 8 - 2?

Biểu hiện kiên cường bất khuất của Ngô Vũ Sách trên sân không chỉ đem về cho Hư Không 2 điểm, mà còn nhen lên hi vọng của fan đối với chiến đội. Nhưng rồi, cũng chỉ đến đó mà thôi.

Ngô Vũ Sách thở dài xoay góc nhìn. Trong tầm mắt hắn, toàn là xác đồng đội ngã trên mặt đất.

Thanh Chi Khu, Người Gác Linh Cữu, Quỷ Đăng Huỳnh Hỏa, Trong Suốt 50%.

"Chỉ còn hai đứa mình thôi!" Ngô Vũ Sách trước nay không dễ nản lòng, nhưng lúc này, hắn sắp phải chứng kiến kết cục đội nhà.

"Ừ." Phùng Sơn Quỷ Khấp lưng tựa lưng Quỷ Khắc mà đứng. Lý Hiên chỉ đáp đơn giản một câu.

Hư Không Song Quỷ, hai tướng cuối cùng trong trận của Hư Không. Tuy được gọi là cặp đôi đi vào kinh điển, nhưng đòi bọn họ lấy hai chấp năm thì hơi quá. Hưng Hân đã bao vây họ triệt để, chỉ chưa xông lên đánh thôi. Phùng Sơn Quỷ Khấp chẳng còn bao nhiêu mana, không thể duy trì tường phòng ngự Quỷ Liên Hoàn, Hưng Hân chỉ chờ Quỷ Trận lụi tàn, sẽ thong thả lao vào chém giết.

"Cái cuối đây." Lý Hiên nói. Linh hồn quỷ dữ cuộn trào trên lưỡi kiếm Phùng Sơn Quỷ Khấp, hắn ngâm xướng Quỷ Trận cuối cùng.

Ầm!

Mộc Vũ Tranh Phong lại nã pháo đúng lúc này. Lý Hiên không thể không ngắt chiêu né pháo.

"Chậc, cái cuối cũng mất rồi." Phùng Sơn Quỷ Khấp đã cạn kiệt mana.

"Vậy xong luôn rồi phải không?"

"Ừ, xong rồi..."

Quỷ Trận tắt dần, có không gian trống, quân Hưng Hân ùa lên. Người ở gần, kẻ ở xa, cùng nhau focus. Hư Không Song Quỷ chết trận, giữa vùng đất Quỷ Liên Hoàn họ đã thủ hộ bấy lâu.

Lượt đấu thứ 33 kết thúc với chiến thắng thuộc về đội khách Hưng Hân, tỉ số chung cuộc 7 - 3. Chiến đội Hư Không chỉ giành được 3 điểm, chính thức mất cơ hội đi tiếp cho mùa giải này.

(cre: Lá Mùa Thu)

Hai vị đội trưởng đội phó này có lẽ luôn là người trụ lại cuối cùng trong toàn đội. Hoặc có lẽ, trong đội chỉ có hai người họ có đủ khả năng trụ đến cuối cùng thôi.

Đáng tiếc, điều đó không đại diện cho tiếng kèn báo hiệu thắng trận.

Vì thế, bọn họ chỉ có thể thở dài mà thôi. Lại chỉ còn hai đứa mình thôi nhỉ…

May mắn thay rằng, hai người họ đều đang ở thời kỳ đỉnh cao phong độ. Tương lai phía trước của bọn họ còn vô vàn những cơ hội xán lạn hơn. Tôi tin rằng Song Quỷ cuối cùng rồi cũng sẽ phá bỏ được bình cảnh tù đọng bấy giờ, dẫn dắt Hư Không bước đến đỉnh cao Vinh Quang của mình!


Hoàn.



Tâm sự của người dịch:

Thật ra bài này không nằm trong hệ liệt Cặp đôi hợp tác như mấy bữa, thậm chí là còn không cùng tác giả như mấy bài Cặp đôi hợp tác tui đã dịch trước đó. Trong bài cũng không phân tích sự hợp tác của Lý Hiên và Ngô Vũ Sách mà là cảm nhận cá nhân từng người, tác giả cũng đã nói chỉ đơn thuần là gộp viết chung, chứ không phải phân tích tương tác phối hợp giữa bọn họ đâu.

Nhưng tui vẫn tự ý để tên như vậy. Vì Luân Hồi Lam Vũ Gia Thế... đều có Cặp đôi hợp tác trứ danh, thì cớ gì Hư Không lại không thể? Huống hồ, sau Diệp Tu Tô Mộc Tranh thì Hư Không mới là cặp hợp tác ăn ý nhất được công nhận chính cống.

Tui đọc chính văn còn lượt cuối. Vòng bảng dần khép lại, đóng lại cơ hội của nhiều chiến đội, nhưng lại mở ra thêm nhiều bối cảnh và câu chuyện sâu lắng, đào sâu hơn vào hoàn cảnh của từng nhân vật. Nhân vật tui muốn tribute còn rất nhiều đếm không xuể, nhưng lần này thời gian eo hẹp vẫn chọn Hư Không Song Quỷ.

Chỉ đơn giản vì, tui thích hai cái Quỷ Trận của Lý Hiên trong trận Hư Không vs Hưng Hân lượt về.

Cái đầu tiên trong trận Lý Hiên solo với Diệp Tu, hắn nói “Thả không ra một cái Quỷ Trận, còn trông thành cái dạng gì...”. Cố chấp cắm mặt thả thả được một cái, rồi hắn chết.

Cái thứ hai trong trận đoàn đội, khi hắn và Ngô Vũ Sách tả tơi dựa vai nhau đứng giữa lòng địch. Thậm chí cái Quỷ Trận đó còn không được thả ra xong, bị Tô Mộc Tranh ngắt ngâm xướng trước đó rồi.

Cuối cùng bọn họ ngã xuống, và thua.

Hư Không bị loại.

Thêm một năm nữa, không trên không dưới, mém ngay trước thềm, cay không? Hay là xót?

Chẳng ai biết cả... Dường như cũng chẳng ai thèm biết...

Tôi chỉ biết, thời gian không đợi ai. Còn bao nhiêu năm nữa đang đợi họ đây?

Năm sau gặp lại, Hư Không.



Góc hỏi thăm: Dạo này không hiểu tui bị lên cơn điên gì, rất thích trích cả đống chương, cũng không biết có phiền mọi người không. Tui nghĩ lần sau tui sẽ giảm bớt lại, chỉ cái chi tiết nào thật sự cần mới trích, kiểu như chi tiết quá bé không nhớ nó ở đâu như nào, hoặc highlight đặc sắc ấy mới trích. Chứ nói thật thì tui trí nhớ không tốt không tệ, đa số cảnh thì tui đều nhớ mơ hồ một chút, nên thật ra trích là để cho mọi người dễ đọc hơn thôi, chứ với tui cũng không khác biệt mấy. Mà đi kiếm quote để trích là mệt và tốn thời gian nhất, ngồi dò rất lâu, mà sợ tìm nhiều vậy cũng không ai đọc hết đâu (tui tay nhanh hơn não cop nguyên đoạn, chính tui cũng không đọc hết...) Cơ mà không có trích thì sợ không đủ dẫn chứng không thuyết phục. Mọi người muốn trích bao nhiêu hay thế nào, nếu không chắc lần sau tui cắt bớt đó? Cầu góp ý cầu đóng góp.

Trong các chiến đội, tui thích Hư Không thứ 3, sau Luân Hồi và Gia Thế.

Nửa đoạn đầu nghe tác giả phân tích Lý Hiên vừa mắc cười vừa đau lòng.

Đoạn sau, lại là tiếc nuối đau lòng.

Nhân vật Lý Hiên xuất hiện đã mất hình tượng ko ít vì nỡ hành Kiều. Chỉ là đọc sẽ thấy Lý Hiên còn phải gánh vác cả bộ mặt và tinh thần của cả Hư Không. Hắn phải chọn cách đảm bảo cho chiến đội của mình. Một chiến đội nửa chừng như cái cách tác giả bài này đã nói, không quá nổi trội cũng không tầm thường, chỉ là Hư Không cũng chỉ là bàn đạp để làm nổi bật các chiến đội khác như Hưng Hân.

Lý Hiên là đội trưởng, gánh vác cả chiến đội, câu nói của Lý trận gặp DIệp nói ra làm fan đau lắm.

Còn Sách, một kẻ cứng đầu trong mắt tui ổng còn khá cục súc, đúng kiểu anh đã ko nói thì thôi đã nói thì là bùm bùm ấy. Cái lần HH gặp HK, trong lúc cả team HK trừ Song Quỷ ổng hét 1 cái các thành viên còn lại như bị tỉnh luôn.

Nếu nhắc tới Lý Hiên là nhắc đến trách nhiệm đội trưởng, với một chút khoan dung thì vs Sách với tui là cứng đầu. Lý Hiên ra mắt mùa 4, mùa 5 Sách ra mắt, hai người chơi chung nghề đây là vấn đề rất khó giải quyết. Lý là thế hệ hoàng kim, bao nhiêu đó là đủ bảo chức cho sức mạnh của Lý Hiên nhưng Sách ra mắt là tân binh lại chơi trùng nghề với chủ lực, thật sự nếu Sách như Duệ thì cứ đổi nghề rồi tập làm quen rồ sống tốt, nhưng không Sách vẫn chọn QUỷ Kiếm.

Và cuối cùng Lý Hiên và Hư Không chấp nhận 2 chủ lực nhà mình đều là Quỷ Kiếm mà Quỷ Kiếm còn chả phải tay đấm chủ lực nữa =)))). Thế mà HK dưới thời đại của hai người vẫn có thể trụ lại được ở LM chuyên nghiệp, nằm ở các đội tầm trung, tranh vé vào tứ kết.

Thực ra nếu bảo ám ảnh nhất về Hư Không hay Song Quỷ phải là lúc HK thua HH. Cảnh hai Quỷ Kiếm còn đứng lại giữa chiến trường. Cả hai dựa vào nhau rồi bảo là còn có 2 đứa mình à. Sau đó họ cũng ngã xuống, trên chính bản đồ trên chính quê hương của mình. Đoạn đó lão Bướm dù miêu tả rất ngắn gọn nhưng vẫn mang cảm rất lớn.

Hai kẻ đơn độc chiến đấu và ngã xuống ở quê hương mình, thật sự Hưng Hân đoạn đó thắng nhưng tui ko mừng cho cái chiến thắng của HH mà chỉ đau lòng cho sự ngã xuống của Song Quỷ Hư Không.


Chỉ là tôi mong, với sự trưởng thành của một tân binh xịn như Cái, Hư Không Song Quỷ sẽ tiến xa hơn sau mùa 10 ''w''.

Viết có hơi loạn, đừng ném đá tui huhu.
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#5
+1 ủng hộ trích ^^


. phát tối về có não sẽ edit comt để viết ra vài dòng cảm nhận Song Quỷ ^^
Mình cũng ủng hộ trích. Đọc lại đoạn trích giúp gợi lại hình ảnh lẫn cảm xúc về nhân vật.
Đa tạ mấy lầu trên góp ý trích hen, đã ghi nhận <3 <3 <3

Trong các chiến đội, tui thích Hư Không thứ 3, sau Luân Hồi và Gia Thế.

Nửa đoạn đầu nghe tác giả phân tích Lý Hiên vừa mắc cười vừa đau lòng.

Đoạn sau, lại là tiếc nuối đau lòng.

Nhân vật Lý Hiên xuất hiện đã mất hình tượng ko ít vì nỡ hành Kiều. Chỉ là đọc sẽ thấy Lý Hiên còn phải gánh vác cả bộ mặt và tinh thần của cả Hư Không. Hắn phải chọn cách đảm bảo cho chiến đội của mình. Một chiến đội nửa chừng như cái cách tác giả bài này đã nói, không quá nổi trội cũng không tầm thường, chỉ là Hư Không cũng chỉ là bàn đạp để làm nổi bật các chiến đội khác như Hưng Hân.

Lý Hiên là đội trưởng, gánh vác cả chiến đội, câu nói của Lý trận gặp DIệp nói ra làm fan đau lắm.

Còn Sách, một kẻ cứng đầu trong mắt tui ổng còn khá cục súc, đúng kiểu anh đã ko nói thì thôi đã nói thì là bùm bùm ấy. Cái lần HH gặp HK, trong lúc cả team HK trừ Song Quỷ ổng hét 1 cái các thành viên còn lại như bị tỉnh luôn.

Nếu nhắc tới Lý Hiên là nhắc đến trách nhiệm đội trưởng, với một chút khoan dung thì vs Sách với tui là cứng đầu. Lý Hiên ra mắt mùa 4, mùa 5 Sách ra mắt, hai người chơi chung nghề đây là vấn đề rất khó giải quyết. Lý là thế hệ hoàng kim, bao nhiêu đó là đủ bảo chức cho sức mạnh của Lý Hiên nhưng Sách ra mắt là tân binh lại chơi trùng nghề với chủ lực, thật sự nếu Sách như Duệ thì cứ đổi nghề rồi tập làm quen rồ sống tốt, nhưng không Sách vẫn chọn QUỷ Kiếm.

Và cuối cùng Lý Hiên và Hư Không chấp nhận 2 chủ lực nhà mình đều là Quỷ Kiếm mà Quỷ Kiếm còn chả phải tay đấm chủ lực nữa =)))). Thế mà HK dưới thời đại của hai người vẫn có thể trụ lại được ở LM chuyên nghiệp, nằm ở các đội tầm trung, tranh vé vào tứ kết.

Thực ra nếu bảo ám ảnh nhất về Hư Không hay Song Quỷ phải là lúc HK thua HH. Cảnh hai Quỷ Kiếm còn đứng lại giữa chiến trường. Cả hai dựa vào nhau rồi bảo là còn có 2 đứa mình à. Sau đó họ cũng ngã xuống, trên chính bản đồ trên chính quê hương của mình. Đoạn đó lão Bướm dù miêu tả rất ngắn gọn nhưng vẫn mang cảm rất lớn.

Hai kẻ đơn độc chiến đấu và ngã xuống ở quê hương mình, thật sự Hưng Hân đoạn đó thắng nhưng tui ko mừng cho cái chiến thắng của HH mà chỉ đau lòng cho sự ngã xuống của Song Quỷ Hư Không.


Chỉ là tôi mong, với sự trưởng thành của một tân binh xịn như Cái, Hư Không Song Quỷ sẽ tiến xa hơn sau mùa 10 ''w''.

Viết có hơi loạn, đừng ném đá tui huhu.
Dạo này lười, đang nằm phơi bụng đọc chính văn, high Lam Vũ quá ném bay não mất không nói tiếng người được, giờ mới lọ mọ chui vào rep.

Vì đại thần đảng hình đã giáng lâm, nên tui cũng ngoi lên chỉ để khoe rằng, cái bức hình bước trên bậc cầu thang đó, không biết mọi người có chú ý không, chính là “không trên không dưới” đó?

Thấy tui deep chưa?

Ừm, tui xờ lờ đó, đừng tin =)) Ban đầu chỉ định chọn hình nào có leo cầu thang vất vả, leo mãi không đến đích thôi. Ai dè vận số tui tốt, ra được một tấm thực sự là lột tả được bước chân nhấc lên nhưng không tới nơi, bộc lộ sự “không trên không dưới” đó.

Vì đã dùng hết số lần xạo trong ngày hôm nay, nên rất tiếc tui không thể nói là Hư Không là chiến đội tui đặc biệt yêu thích để trong lòng được, dù rằng bình thường tui ăn tạp ôm đùi tùm lum, nhưng dạo này đã cải tà quy chính, nghiêm túc đu Lam Vũ lại rồi.

Chỉ là, tui nói rồi đó, đọc trận Hư Không Hưng Hân đó cảm xúc thật, đặc biệt là những câu thoại của Song Quỷ, khiến người ta nhớ đến mà đau.

Cảm giác bất lực là cảm giác đáng sợ nhất trên đời này, đó là khi ta vẫy vùng tranh đấu cuối cùng vẫn bị hiện thực phũ phàng tàn nhẫn. Đọc những chương đó, nhìn thấy nỗ lực của Lý Hiên đấu với Diệp Tu, cuối cùng tài không bằng người mà thua mất, không có gì để biện hộ nữa cả.

Chứng kiến anh nỗ lực cố chấp thả một cái Quỷ Trận ra dù biết là vô ích, chỉ để mình thân là đội trưởng chiến đội chết không quá khó coi, tốt xấu gì cũng cứu vãn được chút mặt mũi cho chiến đội. Thật sự có chút bi thương...

Lần thứ hai thì phải nhắc đến những câu “trăn trối” cuối kia của Song Quỷ. Không hiểu sao, tui cảm giác họ rất bình thản khi nói ra những câu mang tính huỷ diệt và tuyệt vọng như vậy. Giống như khi con người bất lực đối mặt với cái chết, có người hoảng loạn, có người lại thản nhiên chấp nhận. Đáng buồn thay, sự thản nhiên đó của bọn họ, có phải là vì đã quen rồi không...

"Chậc, cái cuối cũng mất rồi."

"Vậy xong luôn rồi phải không?"

"Ừ, xong rồi..."

Một sự bình tĩnh đến lặng người. Một sự quen thuộc đến điếng lòng. Một sự bất lực đến máu chảy thành sông.

Ngay cái từ “xong rồi” đó, lần đầu tiên tui đọc nó, thật sự bi thương mà nghĩ rằng, hai người họ nói “xong rồi” là đang chỉ trận đấu đó, hay là đang nói đến cúp quán quân vô địch của họ cứ thế mà “xong rồi” luôn, cả đời đánh giải chỉ có thể lơ lửng như thế thôi đây...

Chỉ hy vọng thật sự như tác giả nói, bọn họ còn trẻ, tương lai Hư Không còn đáng trông chờ, sau này họ sẽ có thể phá vỡ cái trạng thái bình cảnh mắc kẹt đáng nguyền rủa này, đạp đổ lên bức bình phong vai phụ đáng ghét đó mà tìm thấy Vinh Quang thuộc về Hư Không.

Ấy khoan wait, tui có ném đá ai bao giờ đâu, bình tĩnh bình tĩnh, có người vô deep đọc ké còn phê nữa là =))) Đã nói dạo này tui tâm trạng có hơi dở người, viết ra cảm giác hơi bi quan, cũng không biết đọc vào có khác không, mà thôi kệ cứ ngoi lên nói hết mấy câu tồn đọng trong lòng. Chứ ở topic Song Quỷ mà không nói thì sau này lỡ quên sạch thì đi đâu nói đây =)))
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#6
Đa tạ mấy lầu trên góp ý trích hen, đã ghi nhận <3 <3 <3



Dạo này lười, đang nằm phơi bụng đọc chính văn, high Lam Vũ quá ném bay não mất không nói tiếng người được, giờ mới lọ mọ chui vào rep.

Vì đại thần đảng hình đã giáng lâm, nên tui cũng ngoi lên chỉ để khoe rằng, cái bức hình bước trên bậc cầu thang đó, không biết mọi người có chú ý không, chính là “không trên không dưới” đó?

Thấy tui deep chưa?

Ừm, tui xờ lờ đó, đừng tin =)) Ban đầu chỉ định chọn hình nào có leo cầu thang vất vả, leo mãi không đến đích thôi. Ai dè vận số tui tốt, ra được một tấm thực sự là lột tả được bước chân nhấc lên nhưng không tới nơi, bộc lộ sự “không trên không dưới” đó.

Vì đã dùng hết số lần xạo trong ngày hôm nay, nên rất tiếc tui không thể nói là Hư Không là chiến đội tui đặc biệt yêu thích để trong lòng được, dù rằng bình thường tui ăn tạp ôm đùi tùm lum, nhưng dạo này đã cải tà quy chính, nghiêm túc đu Lam Vũ lại rồi.

Chỉ là, tui nói rồi đó, đọc trận Hư Không Hưng Hân đó cảm xúc thật, đặc biệt là những câu thoại của Song Quỷ, khiến người ta nhớ đến mà đau.

Cảm giác bất lực là cảm giác đáng sợ nhất trên đời này, đó là khi ta vẫy vùng tranh đấu cuối cùng vẫn bị hiện thực phũ phàng tàn nhẫn. Đọc những chương đó, nhìn thấy nỗ lực của Lý Hiên đấu với Diệp Tu, cuối cùng tài không bằng người mà thua mất, không có gì để biện hộ nữa cả.

Chứng kiến anh nỗ lực cố chấp thả một cái Quỷ Trận ra dù biết là vô ích, chỉ để mình thân là đội trưởng chiến đội chết không quá khó coi, tốt xấu gì cũng cứu vãn được chút mặt mũi cho chiến đội. Thật sự có chút bi thương...

Lần thứ hai thì phải nhắc đến những câu “trăn trối” cuối kia của Song Quỷ. Không hiểu sao, tui cảm giác họ rất bình thản khi nói ra những câu mang tính huỷ diệt và tuyệt vọng như vậy. Giống như khi con người bất lực đối mặt với cái chết, có người hoảng loạn, có người lại thản nhiên chấp nhận. Đáng buồn thay, sự thản nhiên đó của bọn họ, có phải là vì đã quen rồi không...

"Chậc, cái cuối cũng mất rồi."

"Vậy xong luôn rồi phải không?"

"Ừ, xong rồi..."

Một sự bình tĩnh đến lặng người. Một sự quen thuộc đến điếng lòng. Một sự bất lực đến máu chảy thành sông.

Ngay cái từ “xong rồi” đó, lần đầu tiên tui đọc nó, thật sự bi thương mà nghĩ rằng, hai người họ nói “xong rồi” là đang chỉ trận đấu đó, hay là đang nói đến cúp quán quân vô địch của họ cứ thế mà “xong rồi” luôn, cả đời đánh giải chỉ có thể lơ lửng như thế thôi đây...

Chỉ hy vọng thật sự như tác giả nói, bọn họ còn trẻ, tương lai Hư Không còn đáng trông chờ, sau này họ sẽ có thể phá vỡ cái trạng thái bình cảnh mắc kẹt đáng nguyền rủa này, đạp đổ lên bức bình phong vai phụ đáng ghét đó mà tìm thấy Vinh Quang thuộc về Hư Không.

Ấy khoan wait, tui có ném đá ai bao giờ đâu, bình tĩnh bình tĩnh, có người vô deep đọc ké còn phê nữa là =))) Đã nói dạo này tui tâm trạng có hơi dở người, viết ra cảm giác hơi bi quan, cũng không biết đọc vào có khác không, mà thôi kệ cứ ngoi lên nói hết mấy câu tồn đọng trong lòng. Chứ ở topic Song Quỷ mà không nói thì sau này lỡ quên sạch thì đi đâu nói đây =)))

Tui thích Hư Không, thích Song Quỷ bởi nhiều lý do nên lần đó đọc đến đoạn Song Quỷ dựa vào nhau đứng nhìn thất bại phải nói là đau lòng tới thẫn thờ á cô. Đúng kiểu ko biết làm gì nữa, cũng không muốn high chương. Tôi đã hình dung cách Hư Không thua Hưng Hân từ những chương trước đó nhưng cách lão Bướm kết thúc Hư Không và Song Quỷ ở mùa 10 thật sự bi tráng hơn cách tui suy nghĩ rất nhiều. Nếu không có đoạn đó có lẽ tôi đã ko đau lòng đến vậy, cũng không tiếc nuối cho họ như vậy. Chỉ mong những mùa giải sau Hư Không sẽ tiến xa hơn. Dù biết rằng quán quân chỉ có 1 nhưng mà với tôi hầu hết các nhân vật đều được xứng đáng có được nó.

Ừm, hình cô lựa rất đẹp. Cô vs Diu khá giống nhau, toàn lựa hình theo topic chứ k phải là fanart những nhân vật trong topic. Nhờ đọc bài này gần đây tui có hứng tìm lại SQ dã man ;3
 

Bình luận bằng Facebook