Hoàn [WangJieXi's Birthday 2019] [Profile Cộng Hòa] Vương Kiệt Hi

Tô Mộc Tu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
145
Số lượt thích
1,061
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Đối Xứng
#1
Profile Cộng Hòa - Vương Kiệt Hi nằm trong fanfic trường thiên Cộng Hòa Quốc chi Kiếm của tác giả Hoàng Sơ.

Vì Vương Kiệt Hi không xuất hiện chính thức trong chính truyện lần nào, chị Lá đã cho phép mình đăng lẻ profile này.


Enter: Vương Kiệt Hi ò.Ó

PROFILE


VƯƠNG KIỆT HI

Tuổi: 29

Quân hàm: Đại tá Lục quân

Đương nhiệm: Sư đoàn trưởng Sư đoàn Bộ binh Cơ giới 113 Tập đoàn quân 38 quân khu Bắc Kinh​


Tốt nghiệp Đại học Quốc phòng, nhập ngũ trực tiếp phong hàm trung úy.

22 tuổi, vì sở hữu tố chất cực kỳ ưu tú phù hợp trở thành lính Đặc chủng, được sắp xếp gia nhập lữ đoàn đặc chiến trực thuộc Tập đoàn quân 38 quân khu Bắc Kinh, nửa năm sau xin rút lui, trở thành một trung đội trưởng bình thường trong Sư đoàn Bộ binh Cơ giới 113. Nhiều lần từ chối lời chiêu mộ của Đại đội Đặc chủng Đông Phương Thần Kiếm, bị coi là "người đàn ông không hiểu phong tình nhất quân ngũ".

23 tuổi, trong một lần diễn tập quân sự thực chiến quy mô lớn, khi chiến cuộc rơi vào tình thế bất lợi nhất, dẫn dắt một nhánh tiểu đội đột kích nhiễu loạn lòng địch, phản đột kích hoàn thành nhiệm vụ ám sát.

28 tuổi, quân hàm thăng cấp thành Đại tá.

Tiểu sử của Đại tá Vương Kiệt Hi

Vương Kiệt Hi với Thần Kiếm vốn có quan hệ sâu xa. Năm đó, thời hắn còn học ở Đại học Quốc phòng, quen biết nhân vật huyền thoại của Thần Kiếm —— Diệp Tu.

Năm ấy quân đội tổ chức cho học viên ưu tú các trường đến West Point* ở Mỹ tham gia cuộc thi tác chiến đặc chủng giữa các trường quân đội trên thế giới, đồng thời lại điều động sĩ quan dẫn đội chọn ra từ bảy Đại đội Đặc chủng Lục quân. Thần Kiếm cử Diệp Tu khi ấy vừa vặn không có nhiệm vụ đi, Đại học Quốc phòng thì chọn Vương Kiệt Hi vẫn đang học năm hai. Ở sân bay dân sự chờ lên máy bay, Diệp Tu lấy phù hiệu, cấp hiệu ve cổ, cấp hiệu tay áo xuống, hihi haha cười nói với một đám sinh viên đại học, Vương Kiệt Hi nhìn anh một cái, chỉ cho rằng anh là bạn học từ trường quân đội khác đi theo tập hợp.

*West Point: Học viện Quân sự Hoa Kỳ, cũng được biết đến với cái tên West Point hoặc tên viết tắt USMA, là một vị trí của Lục quân Hoa Kỳ đồng thời cũng là một học viện quân sự

Phán đoán sai lầm này, có lẽ là sai sót duy nhất trong cuộc đời làm lính của Vương Kiệt Hi.

Sau khi lên máy bay, Diệp, Vương hai người vừa khéo ngồi cạnh nhau. Diệp Tu nghiêng đầu ngủ say như chết, Vương Kiệt Hi nhíu mày, hỏi mượn tiếp viên hàng không một cái chăn, cẩn thận đắp cho người "bạn học" không có khí chất quân nhân này. Diệp Tu mở một mắt, vui vẻ nhìn hắn, động tác hắn cứng đờ, không nghĩ rằng đối phương lại cảnh giác như thế, vội nói: "Cảm lạnh ảnh hưởng phát huy."

Diệp Tu kéo chăn qua, gật đầu cười: "Cám ơn."

Buổi chiều đầu tiên tại West Point, hơn mười vị sĩ quan dẫn đội xuất hiện, Vương Kiệt Hi nhìn chằm chằm Diệp Tu đứng chính giữa, mới biết vị "bạn học" đây là chỉ huy cao nhất trong đợt thi lần này.

Hội thao quốc tế diễn ra trong nửa tháng, thành tích của học viên Trung Quốc ở các loại hạng mục bắn, chiến thuật, định hướng địa hình đặc biệt xuất sắc, Vương Kiệt Hi lại càng đạt được mấy lần dẫn đầu. Nhưng, ở hạng mục chướng ngại tổng hợp, đối kháng tổng hợp, học viên Trung Quốc liên tiếp mất điểm, "khác biệt chủng tộc" càng thể hiện rõ ràng.

Thân là tiểu đội trưởng, Vương Kiệt Hi mới vừa tròn 19 tuổi dùng sự trầm mặc giấu đi vẻ ảo não cùng không cam lòng. Diệp Tu đặt tay lên vai hắn, nói giỡn: "Nhìn cậu kìa, hôm nay lại làm tôi mất mặt rồi."

Hắn mấp máy môi định nói, sau cùng ra khỏi miệng chỉ là một tiếng thở dài khe khẽ.

"Phải làm sao đây? Vương tiểu đội trưởng?" Diệp Tu xệ mặt, giả vờ nghiêm túc.

Vương Kiệt Hi lui về sau một bước, cung kính làm một quân lễ cực kỳ tiêu chuẩn, trịnh trọng nói: "Chiến thuật tập kích ngày mai, tôi nhất định sẽ dẫn dắt đội giành được xuất sắc!"

Diệp Tu gãi gãi tai, mím môi nói: "Trả lời sai rồi."

"Chỉ huy?" Vương Kiệt Hi nhíu mày, tay phải giơ lên cũng quên hạ xuống.

Diệp Tu đi về phía trước, nắm chặt cổ tay hắn, nhíu mày: "Cậu nên nói 'Mất mặt thì mất mặt thôi, có gì ghê gớm đâu'."

Vương Kiệt Hi không vui, tay hai người cứng ngắc giữa không trung.

Diệp Tu lại nói: "Cấp trên lệnh cho tôi đến đây, chính là để tôi cho mấy tên lính nhãi con các cậu lăn lộn học hỏi, mất mặt phần tôi, lập công phần các cậu, chính tôi còn không ảo não, cậu lại thấy không vui?"

Vương Kiệt Hi vô thức nhếch môi, ánh mắt dần tối lại.

Diệp Tu châm một điếu thuốc, xa xa truyền đến tiếng các học viên nước ngoài đùa giỡn với nhau. Anh ngoắc ngoắc tay với Vương Kiệt Hi, nói: "Tự tạo cho mình áp lực lớn như vậy làm gì? Đây là thi đua, chứ không phải..."

"Chứ không phải cái gì?" Thấy Diệp Tu đột nhiên ngừng lời, Vương Kiệt Hi hỏi.

"Sau này cậu sẽ biết." Diệp Tu nhún vai, nhìn những đám mây ráng chiều đỏ hồng lững lờ trôi nơi chân trời: "Người lính như chúng ta, không sinh ra để thi đua."

Mang cả vinh dự lẫn thất bại về trường học, Vương Kiệt Hi dùng toàn bộ tinh lực lao vào học tập hằng ngày và huấn luyện quân sự. Hắn vốn tài năng hơn người, bảy phần chăm chỉ trong quá khứ đã làm hắn trở thành sinh viên xuất sắc nhất trường, bây giờ lại thêm ba phần khắc khổ, người nổi tiếng liền trở thành truyền kỳ, mà nhiều năm sau đó, truyền kỳ lại trở thành thần thoại vì lựa chọn trở thành một ngọn hải đăng sừng sững, dẫn đường chỉ bảo cho các hậu bối khóa sau.

Năm ấy từ West Point trở về, Vương Kiệt Hi nghĩ rõ ràng hai việc.

Một trong số đó là, đối kháng tổng hợp thất bại trước các đội Âu Mỹ, không trách tố chất thân thể đối phương quá mạnh, chỉ trách mình vẫn rèn luyện chưa đủ. "Khác biệt chủng tộc" quả thực tồn tại, tồn tại mới tốt, tồn tại mới có mục tiêu!

Thứ hai, người lính không sinh ra để thi đua, người lính sinh ra để báo quốc.

Báo quốc có rất nhiều cách, nhưng sinh viên xuất sắc nhất được mọi người chú ý lại lựa chọn một cách thức rất đỗi bình thường dễ khiến người ta bỏ qua nhất —— ở trong đơn vị Căn cơ, làm một người lính bộ binh bình thường.

Thời đại chiến tranh này, lính đặc chủng được ưu tiên hàng đầu.

Toàn Lục quân đều nói: "Người lính không muốn làm lính đặc chủng không phải người lính tốt", nhưng cho dù là lính đặc chủng xuất sắc nhất, cũng là tuyển chọn ra từ những đơn vị bộ đội lục chiến bình thường.

Không rèn luyện ở đơn vị bình thường, sao có thể trở thành người lính đặc chủng kiên cường quyết tâm lấy một địch mười?

22 tuổi, Vương Kiệt Hi hiểu rõ đạo lý này. Năm ấy, hắn rút khỏi lữ đoàn đặc chiến trực thuộc Vạn Tuế quân, trở lại Căn cơ Lục quân, trở thành trung đội trưởng nho nhỏ của một sư đoàn bộ binh cơ giới hóa. Mấy lần Đông Phương Thần Kiếm tuyển người, Diệp Tu và Hàn Văn Thanh nhiều lần tung cành ô-liu, hắn đều một mực từ chối.

Trung đội trưởng trẻ tuổi có hai nguyện vọng: cung cấp điều kiện huấn luyện giai đoạn đầu tốt nhất cho những bộ binh bình thường có mong ước trở thành lính đặc chủng, cũng muốn đào tạo ra một đội quân "vương giả lục chiến" mạnh mẽ oai phong.

Tuy không phải người Thần Kiếm, Vương Kiệt Hi lại vì Thần Kiếm cống hiến một hạng mục huấn luyện cơ sở quan trọng.

Lúc đó, hắn có việc cần tới nơi đóng quân của Thần Kiếm, lúc rời đi bị đám người Diệp Tu, Trương Giai Lạc ngăn lại.

Các đội trưởng Thần Kiếm muốn so tài cùng hắn, người lính ưu tú vừa nãy có biểu hiện xuất sắc trong trận diễn tập thực chiến, hạng mục do hắn chọn.

Luận cận chiến, Thần Kiếm có Hàn Văn Thanh và Tôn Triết Bình; luận sử dụng đạn dược, Thần Kiếm có Trương Giai Lạc; luận bắn tỉa, Thần Kiếm có Chu Trạch Khải; luận nhảy dù lặn nước, Thần Kiếm có Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ; luận trí nhớ siêu phàm nhìn một lần liền nhớ, Thần Kiếm có Giang Ba Đào; luận chiến thuật, Thần Kiếm có Diệp Tu và Trương Tân Kiệt.

Vương Kiệt Hi nở nụ cười: "Tôi có một điều kiện."

Trương Giai Lạc cười rộ: "Cứ nói thoải mái."

Vương Kiệt Hi nói: "Tôi thiết lập một chướng ngại, các anh cử ra năm người tham dự, nếu làm được tôi sẽ đồng ý so tài."

Hàn Văn Thanh vung tay lên, mang đội vượt qua dải phân cách đi vào khu vực luyện tập.

Sân huấn luyện vượt chướng ngại vật của Đại đội Đặc chủng, mấy thứ đồ vật kì quái chỗ nào cũng có, Vương Kiệt Hi chọn một cái giá thép cao ba mét, nhờ các đội viên cố định sáu khúc cây trên giá, mỗi khúc cây cách nhau ba mét.

Bố trí xong xuôi, hắn giảng giải: "Vượt qua sáu khúc cây này cần dùng một tấm ván gỗ rộng 30cm, dài bốn mét. Chỉ có mọi người cùng lên một khúc cây, mới có thể dịch chuyển về sau."

Hàn Văn Thanh sờ sờ tấm ván gỗ, điểm danh: "Diệp Tu, Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình, Chu Trạch Khải, tôi."

Tổ năm người này của Thần Kiếm, chính là tổ át chủ bài trước đây chấp hành nhiệm vụ tối cao.

Ra lệnh một tiếng, vượt chướng ngại vật bắt đầu. Cột nước áp suất cao nhằm hướng giá thép và khúc cây mà phun lên, hình thành một cái động không lớn không nhỏ được che phủ bởi màn nước.

Khúc cây thứ nhất, năm người leo lên dễ như trở bàn tay, nhưng lúc bắt đầu xuất phát hướng đến khúc cây thứ hai cách đó ba mét, Trương Giai Lạc trượt tay ngã khỏi giá thép.

Vương Kiệt Hi khoanh tay: "Trương Giai Lạc làm lại."

Diệp Tu ngồi trên khúc cây vỗ tay cười: "Họ Trương kia có thế mà cũng ngã được."

Cột nước áp suất cao xoay một cái, Diệp Tu nhanh trí nghiêng người về sau, ai ngờ lại va trúng Hàn Văn Thanh đang điều chỉnh thân mình.

Vương Kiệt Hi mặt không biểu cảm, nói: "Làm lại."

Chướng ngại nhìn qua có vẻ đơn giản, năm người phải mất hai tiếng mới hoàn thành. Theo Trương Tân Kiệt thống kê, Trương Giai Lạc ngã 12 lần, Diệp Tu ngã 9 lần, Tôn Triết Bình và Hàn Văn Thanh 7 lần, Chu Trạch Khải 0 lần.

Súng Vương vô tội cởi áo camo đã ướt đẫm ra, không ngã xuống đồng nghĩa với thời gian phải ngồi trên khúc cây chờ đồng đội dài nhất, cũng có nghĩa là thời gian bị cột nước áp suất cao "hành hạ" dài nhất...

Trương Giai Lạc vừa lau người vừa kêu: "Vương Kiệt Hi, chướng ngại này của cậu có ý nghĩa gì không?"

Vương Kiệt Hi khóa vòi nước, đáp: "Có chứ."

Trương Tân Kiệt đẩy đẩy kính mắt: "Là rèn luyện phối hợp à?"

"Không phải."

Hàn Văn Thanh nói: "Kháng quấy nhiễu?"

"Không phải."

Phương Duệ cướp lời đáp: "Rèn luyện tố chất thân thể?"

"Cũng không phải."

Diệp Tu dựa vào một bên giá thép, híp mắt nhìn Vương Kiệt Hi.

"Vậy là cái gì?" Trương Giai Lạc hiếu kỳ hỏi.

"Vui." Vương Kiệt Hi đứng đắn nói.

Toàn trường lặng im, Diệp Tu lại cười.

Năm giây sau, Trương Giai Lạc gào to: "Vui cái trym! Vui chỗ nào?"

Ngón tay cái của Vương Kiệt Hi chỉ vào mình, bình tĩnh nói: "Tôi nhìn vui."

Từ đó về sau, mỗi một tân binh sau khi chính thức vào đội, đều sẽ bị tiền bối bán hành như thế. Mọi người đều sẽ buồn bực hỏi lại một câu "Vui chỗ nào", đáp án nhận được đều là —— chúng ta nhìn vui.

Bởi vì nhiều lần từ chối lời mời của Đông Phương Thần Kiếm được vô số người ngóng trông, Diệp Tu từng đùa giỡn nói: "Vương Kiệt Hi là người đàn ông không hiểu phong tình nhất quân ngũ."

Lời này được truyền ra, Sư đoàn trưởng Vương - không hiểu phong tình - Kiệt Hi lại bình yên thủ vững trong Căn cơ, không mảy may dao động.

Diệp Tu có lẽ không biết, lời anh nói lúc ở West Point "Người lính không sinh ra để thi đua", khiến Thần Kiếm mất đi một người lính đặc chủng ưu tú.

Dĩ nhiên, cũng bởi vì một câu này, Lục quân Trung Quốc nhiều thêm một vị Sư đoàn trưởng tốt nhất.

-END-

P/s: Đọc đến đây, tui có linh cảm sâu cmn sắc rằng mấy bài huấn luyện ma quỷ của các bạn nhỏ chuẩn đặc chủng có bàn tay Vương Kiệt Hi tạo ra quá :)
Tường Tường Hạo Hạo Thanh Thanh Biệt Biệt Văn Văn Viễn Viễn, chayo, đừng cô phụ công sức và bàn tay ác quỷ của Vương đội nha =v=)/
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Thề chứ lời nói của lão Diệp không tác động phương diện này thì cũng có sức ảnh hưởng của phương diện khác, tỏa đi khắp nơi như wifi! :)
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
Súng Vương vô tội cởi áo camo đã ướt đẫm ra, không ngã xuống đồng nghĩa với thời gian phải ngồi trên khúc cây chờ đồng đội dài nhất, cũng có nghĩa là thời gian bị cột nước áp suất cao "hành hạ" dài nhất...
Dám cá lúc ngồi ấm ức thì Khải Khải sẽ rất nhớ Đào Đào ???
 

Bình luận bằng Facebook