Đây là bản chuyển ngữ, đã được sự đồng ý của tác giả, được thực hiện với mục đích phi thương mại.
Tác giả: 糖糖
Tag "Bạn không có quán quân" là một tag trên lofter, dùng để fan bày tỏ sự tiếc nuối và viết những lời ủng hộ của fan dành cho tuyển thủ mình yêu thích, nhưng người đó lại không giành được quán quân. Những cái tên thường được nhắc đến có Tô Mộc Thu, Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình, Lâm Kính Ngôn, Song Quỷ, Tiêu Thời Khâm... Thường thì fan sẽ trình bày những tình cảm của mình với thần tượng, chặng hành trình vất vả của họ, vì sao họ xứng đáng đoạt quán, tiếc cuối cho nỗ lực và tài hoa của họ vân vân...
Nhưng bài hôm nay tui chọn là bài đứng đầu hot search của tag này, lại viết về một "Bạn không có quán quân" dưới góc nhìn của... fan hâm mộ. Tui đọc lần đầu đã rùng mình nổi cả da gà, hy vọng có thể truyền tải được cảm xúc đó đến mọi người. Văn viết xúc tích, có rất nhiều chỗ để không gian trí tưởng tượng, hy vọng nếu có thể thì mọi người hãy đọc chậm lại, vừa đọc vừa nhớ xem...
Có, bắt gặp chính mình trong đó hay không?
Bạn đứng ở cửa lớn câu lạc bộ, hô to đến khàn giọng: “Gia Thế xin mọi người đừng từ bỏ!”
Bạn ngồi thẫn thờ trong tiệm net ngột ngạt, xem đoạn phóng sự ngày Diệp Thu giải nghệ mà khóc nấc nghẹn ngào không thành tiếng.
Bạn bập bẹ học lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên liên thanh bắn rap, bị người chơi Trung Thảo Đường ngược đến chết đi sống lại, vẫn kiên cường bất khuất.
Bạn đứng trên sân khấu khua mạnh nắm đấm, hô to răm rắp: “Trước sau như một!”
Bạn năm ngoái vừa nói lời tạm biệt với một người trẻ tuổi đeo mắt kính, năm sau lại hoan hỉ giơ cao banner “Chào mừng trở lại” phất phất, đón cậu ấy một lần nữa thấm lệ quay về.
Hét dứt câu “Trương Giai Lạc, anh vì sao phải bỏ đi!!!” xong, chính mình cũng đã bất giác lệ rơi đầy mặt tự bao giờ.
Bạn bị bảo vệ an ninh tóm cổ lôi đi, vì bạn hô cổ động ủng hộ Hưng Hân hãy cố lên, gây nên động tĩnh quá lớn.
Bạn dùng đôi tay tàn của mình giựt được tem post đầu weibo, lưu lại lời dặn “Phương Duệ đại đại, dạo này trở trời, nhớ mặc thêm quần áo.”
Lúc Chu Trạch Khải ôm bạn, tim của bạn sắp nhảy vọt ra khỏi lồng ngực nhảy tango.
Đứng đợi người ấy ký tên cho mình, bàn tay giấu trong túi áo của bạn đã chảy đầy mồ hôi đến nóng rực.
Bóng người từ đầu đến đuôi luôn mỉm cười khiêm tốn đó rẽ bước giữa một rừng phóng viên đi ra, bạn gom hết dũng khí, đem bó hoa từ trong tay mình đưa qua tặng người ấy.
“Mình thích Từ Hối Liễu*.” Bạn thầm nghĩ, dù rằng đa số mọi người đều sùng bái Hàn Văn Thanh.
*nhà quyền pháp của Hoàng Phong.
Bạn dùng hết sức mình giương cao lá đội kỳ trong tay, lá cờ bạn đã dùng qua rất nhiều năm rồi.
Bất kể có quán quân hay không, bất kể bọn họ có đánh Vinh Quang vì các bạn hay không, thì Vinh Quang chắc chắn là có phần của các bạn.
Ừm, cũng tức là nói, có phần của tất cả chúng ta.
Tâm sự của người dịch:
Đây là lần đầu tiên tui đụng trúng thể loại như cái này.
Diệp Tu từng nói một câu khá nổi tiếng "Tuyển thủ thi đấu không phải vì fan hâm mộ", khi đối mặt với câu chất vấn của bạn fan Gia Thế Tiểu Minh "Anh không quan tâm đến cảm nhận của fan bọn tui sao?"
Có những người fan có tên, như bạn Tiểu Minh trên, như Trần Quả khóc thương Diệp thần giải nghệ, như Nguyệt Trung Miên cổ vũ Hưng Hân bị bảo an tóm và Xa Tiền Tử chờ Vương đội ký tên, lại vẫn có những người fan vô danh chỉ xuất hiện vẻn vẹn vài dòng, chẳng có nổi cái tên cho họ.
Trong số những khoảnh khắc kể trong bài, có cái tui nhớ rất rõ, có cái tui không hề có ấn tượng tí nào. Tui thậm chí còn không nhớ Từ Hối Liễu là ai nữa.
Nhưng fan nhớ.
Mỗi một khoảnh khắc trên, đối với fan hâm mộ, họ nhớ rất kỹ rất kỹ. Khắc cốt minh tâm.
Từ những khoảnh khắc nhỏ nhất như người ấy quay đầu vẫy tay lại cúi chào các bạn, cho đến những giây phút hào hùng, bi tráng hay thảm hại nhất mà bạn chứng kiến idol mình phải trải qua.
Fan làm tất cả vì thần tượng và chiến đội họ yêu thích. Từ mấy thứ lặt vặt như viết thư tặng hoa, ghi một lời chúc một lời tỏ tình quan tâm trên weibo người ấy, đến điên cuồng ám ảnh náo loạn kéo đến tận cửa đập phá la hét thâu đêm.
Có người nói, ngu ngốc nhất là fan. Ngây thơ nhất là fan. Đơn thuần nhất là fan. Bội bạc nhất là fan. Trung thành nhất là fan. Khờ nhất là fan. Hoang dại nhất cũng là fan.
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Chiến đội khác nhau có những hoàn cảnh khác nhau, thì tâm tình của fan cũng khác nhau.
Nhưng chiến đội nào chẳng từng qua thăng qua trầm? Fan nào chẳng từng nếm trải cực bi cực hỉ?
Chúng ta khác nhau, lại không quá khác nhau.
Chúng ta đều là fan hâm mộ.
Đều mong muốn những gì tốt nhất cho chiến đội và thần tượng của mình.
Thật sự đặt mình trong những hoàn cảnh trên đó, tui nhớ, mình đã từng đau lòng, đã từng hoan hỉ, đã từng lo nghĩ, đã từng tự hào, đã từng tủi nhục.
Trải qua rất nhiều rất nhiều cung bậc cảm xúc cùng với chiến đội và tuyển thủ mình yêu.
Nguyện cùng đồng hành cùng chiến đội. Dù cười. Dù khóc. Dù có quán quân hay không.
Tui vẫn muốn ở bên bọn họ.
Vinh Quang có phần tôi.
Vinh Quang có phần của chúng tôi, không ai có thể cướp đi cái quyền đó của bọn tôi hết.
Tác giả: 糖糖
Tag "Bạn không có quán quân" là một tag trên lofter, dùng để fan bày tỏ sự tiếc nuối và viết những lời ủng hộ của fan dành cho tuyển thủ mình yêu thích, nhưng người đó lại không giành được quán quân. Những cái tên thường được nhắc đến có Tô Mộc Thu, Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình, Lâm Kính Ngôn, Song Quỷ, Tiêu Thời Khâm... Thường thì fan sẽ trình bày những tình cảm của mình với thần tượng, chặng hành trình vất vả của họ, vì sao họ xứng đáng đoạt quán, tiếc cuối cho nỗ lực và tài hoa của họ vân vân...
Nhưng bài hôm nay tui chọn là bài đứng đầu hot search của tag này, lại viết về một "Bạn không có quán quân" dưới góc nhìn của... fan hâm mộ. Tui đọc lần đầu đã rùng mình nổi cả da gà, hy vọng có thể truyền tải được cảm xúc đó đến mọi người. Văn viết xúc tích, có rất nhiều chỗ để không gian trí tưởng tượng, hy vọng nếu có thể thì mọi người hãy đọc chậm lại, vừa đọc vừa nhớ xem...
Có, bắt gặp chính mình trong đó hay không?
Fan hâm mộ - Bạn không có quán quân
Bạn đứng ở cửa lớn câu lạc bộ, hô to đến khàn giọng: “Gia Thế xin mọi người đừng từ bỏ!”
Bạn ngồi thẫn thờ trong tiệm net ngột ngạt, xem đoạn phóng sự ngày Diệp Thu giải nghệ mà khóc nấc nghẹn ngào không thành tiếng.
Bạn bập bẹ học lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên liên thanh bắn rap, bị người chơi Trung Thảo Đường ngược đến chết đi sống lại, vẫn kiên cường bất khuất.
Bạn đứng trên sân khấu khua mạnh nắm đấm, hô to răm rắp: “Trước sau như một!”
Bạn năm ngoái vừa nói lời tạm biệt với một người trẻ tuổi đeo mắt kính, năm sau lại hoan hỉ giơ cao banner “Chào mừng trở lại” phất phất, đón cậu ấy một lần nữa thấm lệ quay về.
Hét dứt câu “Trương Giai Lạc, anh vì sao phải bỏ đi!!!” xong, chính mình cũng đã bất giác lệ rơi đầy mặt tự bao giờ.
Bạn bị bảo vệ an ninh tóm cổ lôi đi, vì bạn hô cổ động ủng hộ Hưng Hân hãy cố lên, gây nên động tĩnh quá lớn.
Bạn dùng đôi tay tàn của mình giựt được tem post đầu weibo, lưu lại lời dặn “Phương Duệ đại đại, dạo này trở trời, nhớ mặc thêm quần áo.”
Lúc Chu Trạch Khải ôm bạn, tim của bạn sắp nhảy vọt ra khỏi lồng ngực nhảy tango.
Đứng đợi người ấy ký tên cho mình, bàn tay giấu trong túi áo của bạn đã chảy đầy mồ hôi đến nóng rực.
Bóng người từ đầu đến đuôi luôn mỉm cười khiêm tốn đó rẽ bước giữa một rừng phóng viên đi ra, bạn gom hết dũng khí, đem bó hoa từ trong tay mình đưa qua tặng người ấy.
“Mình thích Từ Hối Liễu*.” Bạn thầm nghĩ, dù rằng đa số mọi người đều sùng bái Hàn Văn Thanh.
*nhà quyền pháp của Hoàng Phong.
Bạn dùng hết sức mình giương cao lá đội kỳ trong tay, lá cờ bạn đã dùng qua rất nhiều năm rồi.
Bất kể có quán quân hay không, bất kể bọn họ có đánh Vinh Quang vì các bạn hay không, thì Vinh Quang chắc chắn là có phần của các bạn.
Ừm, cũng tức là nói, có phần của tất cả chúng ta.
Tâm sự của người dịch:
Đây là lần đầu tiên tui đụng trúng thể loại như cái này.
Diệp Tu từng nói một câu khá nổi tiếng "Tuyển thủ thi đấu không phải vì fan hâm mộ", khi đối mặt với câu chất vấn của bạn fan Gia Thế Tiểu Minh "Anh không quan tâm đến cảm nhận của fan bọn tui sao?"
Có những người fan có tên, như bạn Tiểu Minh trên, như Trần Quả khóc thương Diệp thần giải nghệ, như Nguyệt Trung Miên cổ vũ Hưng Hân bị bảo an tóm và Xa Tiền Tử chờ Vương đội ký tên, lại vẫn có những người fan vô danh chỉ xuất hiện vẻn vẹn vài dòng, chẳng có nổi cái tên cho họ.
Trong số những khoảnh khắc kể trong bài, có cái tui nhớ rất rõ, có cái tui không hề có ấn tượng tí nào. Tui thậm chí còn không nhớ Từ Hối Liễu là ai nữa.
Nhưng fan nhớ.
Mỗi một khoảnh khắc trên, đối với fan hâm mộ, họ nhớ rất kỹ rất kỹ. Khắc cốt minh tâm.
Từ những khoảnh khắc nhỏ nhất như người ấy quay đầu vẫy tay lại cúi chào các bạn, cho đến những giây phút hào hùng, bi tráng hay thảm hại nhất mà bạn chứng kiến idol mình phải trải qua.
Fan làm tất cả vì thần tượng và chiến đội họ yêu thích. Từ mấy thứ lặt vặt như viết thư tặng hoa, ghi một lời chúc một lời tỏ tình quan tâm trên weibo người ấy, đến điên cuồng ám ảnh náo loạn kéo đến tận cửa đập phá la hét thâu đêm.
Có người nói, ngu ngốc nhất là fan. Ngây thơ nhất là fan. Đơn thuần nhất là fan. Bội bạc nhất là fan. Trung thành nhất là fan. Khờ nhất là fan. Hoang dại nhất cũng là fan.
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Chiến đội khác nhau có những hoàn cảnh khác nhau, thì tâm tình của fan cũng khác nhau.
Nhưng chiến đội nào chẳng từng qua thăng qua trầm? Fan nào chẳng từng nếm trải cực bi cực hỉ?
Chúng ta khác nhau, lại không quá khác nhau.
Chúng ta đều là fan hâm mộ.
Đều mong muốn những gì tốt nhất cho chiến đội và thần tượng của mình.
Thật sự đặt mình trong những hoàn cảnh trên đó, tui nhớ, mình đã từng đau lòng, đã từng hoan hỉ, đã từng lo nghĩ, đã từng tự hào, đã từng tủi nhục.
Trải qua rất nhiều rất nhiều cung bậc cảm xúc cùng với chiến đội và tuyển thủ mình yêu.
Nguyện cùng đồng hành cùng chiến đội. Dù cười. Dù khóc. Dù có quán quân hay không.
Tui vẫn muốn ở bên bọn họ.
Vinh Quang có phần tôi.
Vinh Quang có phần của chúng tôi, không ai có thể cướp đi cái quyền đó của bọn tôi hết.
Last edited: