Mười Năm - Những Cổ Thần Sáng Thế

Phong hạ

điền cho hết, trường phong kiếp kiếp, tẫn tự vân
Thần Lĩnh
Bình luận
478
Số lượt thích
950
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#1

Mười năm,
Có cánh hoa nào không tàn,
Có giấc mơ nào không tan
.”

Mười năm, Bá Đồ Hàn Văn Thanh trước sau như một.
Mười năm, Diệp Thu đổi thành Diệp Tu vẫn một lòng truy cầu vinh quang.
Mười năm, đóa hoa Trương Giai Lạc vẫn còn nở rộ.

Vậy nên, có, có những giấc mơ mãi mãi không tan, có cánh hoa vĩnh viễn không tàn.

Thế nhưng,

Một đời người sẽ có được mấy lần mười năm?”

Dù là thế hệ trẻ năng động sớm tiếp xúc với thế giới online, ít nhiều đều yêu thích những trò chơi trực tuyến, nhưng bao nhiêu người là thật sự dành niềm đam mê cho một trò chơi? Bao nhiêu người sẽ theo đuổi thứ đam mê này, hi sinh mười năm tuổi trẻ của mình cho nó? Lại có bao nhiêu người bước lên được đỉnh vinh quang, vì bỏ ra mà được nhận lại?

Có một Diệp Tu sơ tâm đối với Vinh quang chưa từng đổi, có Hàn Văn Thanh vì Bá Đồ bao năm cống hiến, lòng son chưa từng sờn, có Ngụy Sâm nhiều năm buông tay đến cuối cùng cũng không buông tha được giấc mơ, hay một Trương Giai Lạc, dù có nản lòng nhưng chưa thoái chí, một Lâm Kính Ngôn bước trên đoạn cuối con đường vẫn dốc hết lòng. Và còn có bao người không được vinh danh, âm thầm lặng lẽ dành cả thanh xuân của mình cho một tình yêu thuần khiết. Tình yêu Vinh Quang.

Bọn họ đều là những vị cổ thần sáng thế. Từ buổi sơ khai, bọn họ sáng tạo nên thế giới Vinh Quang, nghiên cứu ra kiến thức, tạo dựng nên đường lối, hình thành đấu pháp, cống hiến sức lực và tự tay viết ra những trang sử hào hùng. Bọn họ có người đạt thành tựu được phong thần lưu danh, cũng có người thất bại bị lãng quên.

Nhưng mười năm trước những vị cổ thần này thực ra đều là những thiếu niên trẻ tuổi non nớt, đánh đổi tương lai sự nghiệp ổn định mà chọn lấy thứ tình yêu đẹp đẽ mà đầy rủi ro. Có người chọn một lần chính là chọn cả mười năm.

Nhìn lại buồn vui tháng năm,
Một đời này ta sẽ có mấy lần mười năm
.”

Hàn Văn Thanh có mười năm, Diệp Tu có mười năm.

Lại có một người, cũng mang tình yêu và giấc mơ mãnh liệt với Vinh Quang, cũng lựa chọn con đường này, nhưng lại không có được một lần mười năm này. Tô Mộc Thu, tuổi trẻ của anh không có mười năm mà là vĩnh viễn, anh là vị thần người đời không biết đến, nhưng sẽ luôn là thần trong lòng những vị cổ thần, “Thần thương chân chính”.

Có người đến, có người đi và có người ở lại,
Có lúc khôn và cũng có lần nhỏ dại,
Có lúc tủi, có lúc vinh và có lúc thăng hoa,
Có ngày cười, có ngày khóc, và có ngày hoan ca
.”

Mười năm, số ít người may mắn chọn đúng mà tiếp bước con đường đam mê, còn những kẻ chọn sai buộc phải quay đầu đối mặt hiện thực tàn khốc với cơm áo gạo tiền.

Tất cả đều dành tình yêu cho Vinh Quang, nhưng vinh quang lại không dành cho tất cả mọi người. Không phải ai cũng có thể như Diệp Tu, Hàn Văn Thanh, Vương Kiệt Hi, đã giành được vinh quang cao nhất vẫn một lòng truy cầu, hay những người như Ngô Tuyết Phong, Phương Sĩ Khiêm có thể rời đi trong ánh hào quang. Có những kẻ dốc hết sức lực vẫn cách một cái với tay như Quách Minh Vũ, Tôn Triết Bình, Trương Giai Lạc. Có những cống hiến được người đời ghi nhận phong thần như Lâm Kính Ngôn, Triệu Dương, Dương Thông, cũng có những cố gắng dễ dàng bị quên lãng như Đặng Phục Thăng, Phương Thế Kính, Lâm Kiệt, Trương Ích Vỹ,…. Và còn có bao nhiêu người đến không ai thấy, đi không ai hay.

Bọn họ, dù là viên gạch lót đường hay là mặt trời trên cao đều từng trải qua vinh nhục, đều từng khóc, từng cười, từng hoan ca. Lúc bọn họ rời đi, cũng là lúc bọn họ để lại một phần tâm hồn mình cho Vinh quang.

Mười năm, dù là lúc hoàng hôn của chư thần sáng thế, hay là ánh bình minh của tân thần lên ngôi, cũng chắc chắn là thời khắc rực rỡ, bi tráng nhất mà người đời được chứng kiến.

-------------------------------

Một ngày được buff trạng thái bởi đại thần @Đỗ Tiểu Bạch + bài "Mười năm" của Đen Vâu (những đoạn in nghiêng đều là lời bài hát). Lảm nhảm nhiều chỉ muốn vinh danh những con người đã cống hiến thật nhiều cho Vinh Quang, ở đây là những tuyển thủ từ mùa 3 về trước. Cũng muốn cảm ơn Hồ Điệp Lam đã sáng tạo nên cả một thế giới sống động, trở thành nguồn cảm hứng của rất nhiều con người.

Mười năm - Đen ft Ngọc Linh
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,008
Số lượt thích
3,946
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#2
Cho tui fan não tàn của bạn đi mà, hu hu tui muốn làm fan não tàn của bạn ?

Tui sai rồi, giọng văn bạn không chỉ da diết thắm thiết, mà còn hào hùng nữa hu hu. Bài hôm nay đổi cái xoạch, mới nhìn cái tựa thôi là đã thấy lòng như vang khúc hùng ca xưa cổ rồi. Xuống bài thì càng không phải nói, không hề viết tràn lan, đúng chóc ngay trọng điểm luôn!

Có người chọn một lần chính là chọn cả mười năm.
Bi tráng và epic!

Đáng khen nhất chính là dũng khí sơ kỳ thời niên thiếu, chưa biết tương lai có những gì, mà vẫn ương bướng chẳng chịu cúi đầu.

Nhưng càng đáng nể hơn chính là sự kiên trì qua tháng năm dằng dặc, khi hoàn toàn ý thức được cuộc đời khốc liệt tàn nhẫn, họ vẫn không hề chùn bước trước bão sương.

Mười năm nào có dễ dàng, đi một lần đi hết mười năm, nên nói những con người này có ý chí bằng sắt đá được mài dũa bởi thời gian như đao khắc, hay nên nói trái tim họ thực sự được đông cứng mãi lưu lại dáng vẻ con tim sục sôi bầu nhiệt huyết nóng bỏng tay đây?

Hàn Văn Thanh có mười năm, Diệp Tu có mười năm.
Hi vọng!

Tui không chắc khi viết câu này, bạn định đệm cho Tán ca hay không, nhưng riêng với tui đọc vào, không hiểu sao nó tràn trề hi vọng. Bên trên mới nói mười năm khó vững lòng người, thời gian dễ giết chết mộng tưởng. Nhưng xuống đây, chỉ hai vế đơn giản như này, tui chợt thấy cuộc đời hoá ra vẫn còn thứ gọi là tín ngưỡng, gọi là kiên trì không buông, gọi là sơ tâm cháy mãi.

Bọn họ, dù là viên gạch lót đường hay là mặt trời trên cao đều từng trải qua vinh nhục, đều từng khóc, từng cười, từng hoan ca. Lúc bọn họ rời đi, cũng là lúc bọn họ để lại một phần tâm hồn mình cho Vinh quang.

Mười năm, dù là lúc hoàng hôn của chư thần sáng thế, hay là ánh bình minh của tân thần lên ngôi, cũng chắc chắn là thời khắc rực rỡ, bi tráng nhất mà người đời được chứng kiến.
Rồi, tới đây mà không quote nữa thì thôi. Xuống đến đây rồi thì khung cảnh vừa hào hùng vừa hi vọng. Những vị cựu nhân năm xưa, dù có người nhớ hay không, dù đắng cay hay viên mãn, nỗ lực và tình yêu bọn họ đã bỏ ra là không thể xoá nhoà.

Bọn họ, đã từng sống trong Vinh Quang, tắm mình giữa ánh sáng cho chính tay mình tạo ra đó.

Hưởng qua ánh mặt trời đó xong, họ lại truyền xuống cho các thế hệ sau niềm tâm huyết của mình. Tấm lòng bao la khoản đãi bậc ấy, dù là gạch lót đường hay công thần lừng lẫy, cũng xứng cho chúng nhân ngưỡng vọng bái chào.

Chư thần sáng thế, sáng thế Vinh Quang, bất tử bất diệt.

Bọn họ, nay có người đã đi, cũng có người ở, vẫn đang ngày ngày đổ mồ hôi sôi nhiệt huyết trên sàn đấu, chỉ để dùng chút sức lực cuối cùng ương ngạnh oanh liệt gào khản giọng với thế giới này:

Tân thần, muốn dẫm lên màn đêm mà đến, đã hỏi qua ánh hoàng hôn có chịu nhường?

Tất cả phong cảnh ấy, đều là Vinh Quang.

Tràn trề hi vọng, cho những ai còn đang truy cầu, dù cho già lão hay non xanh, thắng thua về tay ai còn chưa biết đâu!

Thế nhân, mỏi mắt mong chờ.

#muốn làm fan não tàn mà sợ tàn quá idol không cho làm
#giọng văn tràn đầy hi vọng đặc trưng bộc phát everywhere, len lỏi qua từng ngóc ngách, có che cũng che không nổi :love:
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#3
Cho tui fan não tàn của bạn đi mà, hu hu tui muốn làm fan não tàn của bạn ?

Không biết có liên quan không, nhưng tui đọc chương hôm qua xong vừa cmt cái này, đọc vui cũng được.



Tui sai rồi, giọng văn bạn không chỉ da diết thắm thiết, mà còn hào hùng nữa hu hu. Bài hôm nay đổi cái xoạch, mới nhìn cái tựa thôi là đã thấy lòng như vang khúc hùng ca xưa cổ rồi. Xuống bài thì càng không phải nói, không hề viết tràn lan, đúng chóc ngay trọng điểm luôn!


Bi tráng và epic!

Đáng khen nhất chính là dũng khí sơ kỳ thời niên thiếu, chưa biết tương lai có những gì, mà vẫn ương bướng chẳng chịu cúi đầu.

Nhưng càng đáng nể hơn chính là sự kiên trì qua tháng năm dằng dặc, khi hoàn toàn ý thức được cuộc đời khốc liệt tàn nhẫn, họ vẫn không hề chùn bước trước bão sương.

Mười năm nào có dễ dàng, đi một lần đi hết mười năm, nên nói những con người này có ý chí bằng sắt đá được mài dũa bởi thời gian như đao khắc, hay nên nói trái tim họ thực sự được đông cứng mãi lưu lại dáng vẻ con tim sục sôi bầu nhiệt huyết nóng bỏng tay đây?


Hi vọng!

Tui không chắc khi viết câu này, bạn định đệm cho Tán ca hay không, nhưng riêng với tui đọc vào, không hiểu sao nó tràn trề hi vọng. Bên trên mới nói mười năm khó vững lòng người, thời gian dễ giết chết mộng tưởng. Nhưng xuống đây, chỉ hai vế đơn giản như này, tui chợt thấy cuộc đời hoá ra vẫn còn thứ gọi là tín ngưỡng, gọi là kiên trì không buông, gọi là sơ tâm cháy mãi.


Rồi, tới đây mà không quote nữa thì thôi. Xuống đến đây rồi thì khung cảnh vừa hào hùng vừa hi vọng. Những vị cựu nhân năm xưa, dù có người nhớ hay không, dù đắng cay hay viên mãn, nỗ lực và tình yêu bọn họ đã bỏ ra là không thể xoá nhoà.

Bọn họ, đã từng sống trong Vinh Quang, tắm mình giữa ánh sáng cho chính tay mình tạo ra đó.

Hưởng qua ánh mặt trời đó xong, họ lại truyền xuống cho các thế hệ sau niềm tâm huyết của mình. Tấm lòng bao la khoản đãi bậc ấy, dù là gạch lót đường hay công thần lừng lẫy, cũng xứng cho chúng nhân ngưỡng vọng bái chào.

Chư thần sáng thế, sáng thế Vinh Quang, bất tử bất diệt.

Bọn họ, nay có người đã đi, cũng có người ở, vẫn đang ngày ngày đổ mồ hôi sôi nhiệt huyết trên sàn đấu, chỉ để dùng chút sức lực cuối cùng ương ngạnh oanh liệt gào khản giọng với thế giới này:

Tân thần, muốn dẫm lên màn đêm mà đến, đã hỏi qua ánh hoàng hôn có chịu nhường?

Tất cả phong cảnh ấy, đều là Vinh Quang.

Tràn trề hi vọng, cho những ai còn đang truy cầu, dù cho già lão hay non xanh, thắng thua về tay ai còn chưa biết đâu!

Thế nhân, mỏi mắt mong chờ.

#muốn làm fan não tàn mà sợ tàn quá idol không cho làm
#giọng văn tràn đầy hi vọng đặc trưng bộc phát everywhere, len lỏi qua từng ngóc ngách, có che cũng che không nổi :love:
Cô luôn tự xưng cùng tui não 10 năm sao mà chưa gì thay đổi sớm thế cô nương =)))

À chủ thớt quên nói, đọc lâu rồi mới ngoi lên cmt. Tui mê lão tướng, đây là sự thật, tui càng mê cái thời điểm VQ ban đầu, thời đại của những Diệp Tu, Hàn Văn Thanh, Ngụy Sâm, Tô Mộc Thu, Ngô Tuyết Phong v v . Bọn họ là những vị thần sáng thế, xây dựng những viên gạch đầu tiên cho cả LM sau này.

Như cô nói họ dù có trải qua bao nhiêu chuyện, có những lúc thăng lúc trầm họ vẫn sẽ ở đó, đứng nhìn con đường mà mình tạo ra sẽ thêm nhiều người tiếp bước tiếp nữa.

Mấy mv TCCT ở youtube tui thích nhiều MV, trong đó có MV tên là Như Ngã Tây Trầm, nhạc bài hát rất mang cảm và câu chữ cũng mang ý nghĩa riêng của nó. Dù cả bài hát bao trùm chính là bóng dáng của Diệp Tu nhưng tôi lại thấy nó có thể bao trùm lên cả lão tướng.

"Đó là hoàng hôn của chư thần, là lời thề cũng là một Vinh Quang huy hoàng.

"Thứ mà thời gian giao phó không phải sự đền đáp lắng đọng mà là hoàng hôn ngày gặp lại."

"Vinh Quang ngày ấy, cũng là phần thưởng từ thuở ban sơ"

"Nếu thời gian có quay trở lại, từ lúc bắt đầu nói lời tạm biệt, nhắm mắt lại hiện từng trận chinh chiến, mở mắt ra đã dứt rồi chương nhạc hè."

"Ta dùng thân tàn này, cược một lần tín ngưỡng.

Vẫn muốn tiếp tục sao?

Tựa như dáng ta khuất ở trời Tây.

Vẫn không dừng lại sao?

Ngự trị giữa Vinh Quang.

Tài hoa sẽ không mai một

Cũng sẽ không tiêu vong. "

Khụ não tàn quá, vì bài trên cô cũng trích nhạc chọt trúng não tàn của tui.

Khụ, hồi xưa có đọc 1 fic ở wp nói về Khâu ở những mùa giải sau này. Lần đó Khâu nhận được điện thoại của DIệp, lúc đó Khâu đã hỏi Diệp ở đâu nhưng rồi khựng lại. Đại ý mang máng tui nhớ câu đó là như thế này: Diệp Tu có thể ở đây hay bất kỳ đâu trên thế giới nào, như các vị tiền bối của chiến đội Gia Thế có thể đang ở bất cứ đâu, họ như những ngôi sao đang rải rác trên bầu trời vậy, không thể gặp lại nhau nhưng vẫn sẽ tỏa sáng.

Tôi thích dùng hình ảnh mặt trời khi nói về các lão tướng mùa đầu, bởi vì mặt trời mọc là khởi sinh của vạn vật, và sau một quãng đường dài nó sẽ rồi lặn xuống nhưng nó vẫn là thứ khiến vạn vật phải trong đợi vào.

Các lão tướng có người rời đi trong vinh quang, có kẻ rời đi trong sự chỉ trích của số đông, có kẻ yên phận sau khi rời sàn đấu có người bất cam muốn lần nữa quay trở lại thắp lên một ngọn lửa nhiệt huyết như năm xưa. Nhưng dù như thế nào, vào thời đại Vinh Quang này, họ vẫn là những vị thần, những mặt trời của vùng đất này.

Khụ tui nhảm hơi nhiều, chủ nhà đừng giận nhé...
 

Bình luận bằng Facebook