Điền Sâm & Dương Thông - Đại thần không thần

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,990
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Đây là bản chuyển ngữ, được thực hiện với mục đích phi thương mại. Tựa đề hết sức ý nghĩa, cảm ơn bản quyền @Lotus đại thần đã đặt. Tất cả các chú thích, minh họa và trích dẫn đều là của người dịch tự thêm vào.

Bài gốc: douban


Điền Sâm & Dương Thông - Đại thần không thần


"Tất cả đều cố gắng, cớ sao có người ca khúc hoan ca.
Còn có người, chỉ có thể hát khúc bi ca?"
-Lotus-
Chiến đội Ba Lẻ Một và Hoàng Phong ở mấy mùa giải gần đây luôn ở một vị trí không trên không dưới, không đến nỗi lọt xuống nửa dưới bảng xếp hạng, nhưng cứ mãi giùng giằng gắng gượng ở top 10 hạng đầu.

Vì vậy, nên tôi mới gom Dương Thông và Điền Sâm viết chung luôn. Tôi muốn viết một chút về hai vị đội trưởng không được nhiều người chú ý quan tâm lắm này.

Dù cho, bọn họ đã dốc hết tâm huyết hi sinh, chảy cạn biết bao giọt mồ hôi cơ cực để cống hiến trọn cả thanh xuân vì chiến đội nhà mình.


"Người nói:
Đáng tiếc, Trường Giang sóng sau đè sóng trước.
Trăm đời phong hoa có lúc già."

Thân là tuyển thủ thuộc Thế hệ Hoàng kim, nhưng Điền Sâm hẳn là người nhận được ít sự chú ý nhất trong dàn tuyển thủ ra mắt mùa bốn.

Nhắc tới hắn, nhiều người sẽ thốt lên: “Ồ, ghê vậy, thuộc Thế hệ Hoàng Kim sao.”

Sau đó, họ sẽ cẩn thận suy nghĩ lại chút nữa, tiếp đến sẽ thở ngắn than dài: “Ài, là người điều khiển Quét Đất Dâng Hương đó à. Đáng tiếc thật, Hoàng Phong…”

Dưới áp lực dư luận như vậy, chúng ta có thể tưởng tượng Điền Sâm phải chịu gánh nặng áp lực lớn đến mức nào. Hắn có năng lực kỹ thuật thật sự, thuộc dạng tuyển thủ sở hữu thực lực vững chắc, vừa ra mắt Liên minh Chuyên nghiệp đã trở thành át chủ bài chủ lực của chiến đội Hoàng Phong.

Nhưng mấy năm gần đây, hắn cũng chỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn Hoàng Phong dần dần sa sút, tụt dốc không phanh. Phải trơ mắt chứng kiến nhân vật cấp thần từng một thời sóng vai tề danh với Đấu Thần Quyền Hoàng mà mình cầm trong tay, nay lại chầm chậm rớt đài khỏi Bảng xếp hạng Ngôi sao.

Cho dù không có quá nhiều người chú ý tới Điền Sâm, thì điều đó cũng không giảm bớt áp lực trên vai Điền Sâm chút nào cả.

Bởi đến cuối cùng, Quét Đất Dâng Hương là sa sút trên tay của hắn.

Dù không có ai đi trách móc chỉ trích nặng lời đi nữa, bởi mọi người đều hiểu hắn đã tận hết sức mình rồi.

Nhưng mà, sợ rằng chính hắn mới là người đầu tiên không tha thứ cho bản thân mình.

Có lẽ là thỉnh thoảng Điền Sâm sẽ nhìn vào Gia Thế mà tự ảo tưởng an ủi một chút. Nè mấy chú xem đi, Hoàng Phong dù có trượt dốc hơn xưa đi nữa, thì ít nhất nó vẫn đang kiên trì trụ lại. Hoàng Phong vẫn đang tồn tại và sống sót, trong khi Gia Thế thì đã biến mất hoàn toàn, bị đào thải triệt để sạch sẽ không sót chút gì.

Nhưng mà thật ra, giữa Hoàng Phong và Gia Thế có một điểm khác biệt rất lớn. Gia Thế trước khi thất bại ở giải khiêu chiến, thậm chí trước cả khi nó chính thức treo bảng xẻ lẻ bán đi, thì không một ai trên đời này cảm thấy rằng Gia Thế sẽ tiêu đời. Chẳng ai ngờ được, nó… cứ thế mà giải tán luôn.

Sự biến mất của Gia Thế giống như sự kiện các cổ quốc Pompeii hay Lâu Lan vậy ─Một nền văn minh phồn hoa, qua một đêm liền bất ngờ biến mất vô tung, bặt vô âm tín. Lúc Gia Thế bị xẻ ra bán tháo đi, người người phảng phất như đều đang nằm trong cõi mộng.

Còn Hoàng Phong, dù không đến mức phải giải tán nát hoàn toàn như Gia Thế, nhưng nó giống như đang đại diện cho giai đoạn hủ mạt cuối cùng của một triều đại đang lung lay sắp sụp đổ vậy. Bạn thậm chí có thể cảm nhận được, nó đang thoi thóp từng chút một, dần dần mất đi sức mạnh ban đầu năm xưa. Theo thời gian trôi như nước, sức sống của nó cũng dần chảy vụt khỏi kẽ tay, muốn giữ cũng giữ không được.

Loại quá trình suy tàn kéo dài dằng dặc vô biên này, mới thật sự là nung nấu dày vò giằng xéo ý chí con người.

Tôi nhớ có một lần, Diệp Tu dẫn team Hưng Hân cướp boss với Hoàng Phong ở trong game. Nói là cướp boss, chứ thực chất mục đích thật của Diệp Tu là nhằm để đội viên nhà mình rèn luyện chung với tuyển thủ chuyên nghiệp mà thôi. Thời gian ngày càng kéo dài, đối với bọn Diệp Tu thì không sao, dù sao bọn họ cũng chỉ muốn tìm kinh nghiệm thực chiến, học hỏi cọ xát thôi mà.

Chỉ tội là tội Điền Sâm, hắn cứ một mực cho rằng nhóm người Hưng Hân nhất quyết phải ăn con boss hoang dã này cho được. Nên vì muốn giành nó về mà Điền Sâm vô cùng nỗ lực, tích cực xông pha liều mạng, sống chết gì cũng muốn cướp được boss.

Tuyển thủ Điền Sâm của Hoàng Phong, hai ngày nay rất chăm chỉ lên bờ.

Chiến đội Hoàng Phong hiện đang xếp hạng 12 trên bảng tổng sắp, muốn xông vào vòng chung kết chỉ còn là chuyện kỳ tích. Sự sa sút của Hoàng Phong hiện tại khiến mọi người đều đã quên rằng, họ từng là ông lớn huy hoàng một phương.

Vào thời kỳ đầu của liên minh, nhân vật Quét Đất Dâng Hương mà Điền Sâm đang sử dụng chính là nhân vật nổi danh ngang với Đấu Thần và Quyền Hoàng. Vào lúc ấy, Ma Thuật Sư hả, Kiếm Thánh hả, Súng Vương hả, không biết còn đang bú mút ở tận đâu đâu!

Tổng quán quân của mùa giải thứ nhất là trận quyết đấu giữa Gia Thế và Hoàng Phong. Hoàng Phong từ ngày đầu tiên đã là chiến đội đứng ở đỉnh cao của liên minh.

Sau đó, một đường trượt dài từ đỉnh đi xuống.

Từ một chiến đội đánh thẳng vào tổng chung kết tranh ngôi quán quân, xuống thành lấy tứ kết làm tiêu chuẩn phấn đấu, tới bây giờ muốn vào tứ kết chỉ có thể trông đợi kỳ tích xảy ra, chiến đội Hoàng Phong đã triệt để thua xa ngày xưa.

Nguyên nhân thì có rất nhiều. Nhưng đối với người của hôm nay mà nói, ngồi tiếc nuối quá khứ không thể thay đổi được bất cứ cái gì. Bằng vào nỗ lực của bản thân đem Hoàng Phong trở về đẳng cấp xưa kia, đó mới là việc mà người hôm nay có khả năng làm.

Điền Sâm chính là nhân vật cầm cờ thế hệ mới của Hoàng Phong. Có điều từ lúc cái cờ của gã giương lên, tốc độ trượt dốc của Hoàng Phong lại càng nhanh hơn.

Hoàng Phong đã hoàn toàn xuống cấp thành một chiến đội ngắm cảnh, không còn chút sức cạnh tranh nào.

Địa vị 24 ngôi sao của Điền Sâm và Quét Đất Dâng Hương có vẻ như đã là vinh quang duy nhất của họ. Mà vinh quang này còn tràn ngập nguy cơ. Trong bảng xếp hạng phiếu bầu Ngôi Sao Cuối Tuần, Điền Sâm và Quét Đất Dâng Hương của gã xếp thứ 21, phía dưới chỉ có hai tuyển thủ rễ cỏ điển hình là Dương Thông và Triệu Tử Dương, thêm Trâu Viễn vì lý do đặc biệt mà lọt vào danh sách.

Địa vị đó, Điền Sâm không cam tâm.

Bản thân gã cũng là thế hệ hoàng kim tiếng tăm lừng lẫy. Quét Đất Dâng Hương đã từng là một trong ba đại thần thống lĩnh liên minh cùng với Đấu Thần, Quyền Hoàng. Một tổ hợp như vậy vì sao lại đổ đốn thế này?

Điền Sâm không phải chưa từng cố gắng hết mình, nhưng tình trạng hiện tại của Hoàng Phong đã là yếu trên từng góc chiếu. Thành tích chiến đội bèo nhèo đồng nghĩa với công hội trong game cũng bất lực. Phiên bản mới cập nhật, đối với các chiến đội tầm trung là một cơ hội tốt để trở mình thành hảo hán, nhưng cơ hội thế này công hội Hoàng Phong cũng không nắm nổi, trong cuộc chiến giành BOSS hoang dã, Hoàng Phong ngắm cảnh còn say sưa hơn trong đánh giải.

May nhờ phần thưởng của mấy hoạt động mừng Tết liên tục, Quét Đất Dâng Hương rốt cuộc cũng thăng cấp vũ khí bạc chiến liêm Tức Tử Lĩnh Ngộ đang cầm lên cấp 75. Nhưng Điền Sâm biết rõ, lên tới đó là lên hết nổi. Chỉ một món vũ khí này thôi đã vét sạch tất cả những gì Hoàng Phong có, mà đời ngang trái, Hoàng Phong vẫn tiếp tục ngắm cảnh say mê trong cuộc chiến giành BOSS.

Điền Sâm cảm thấy sợ hãi quá, cho dù là lúc vuột mất tấm vé cuối cùng vào tứ kết hồi mùa giải trước, gã còn không sợ đến mức này. Cứ kéo dài nữa, Quét Đất Dâng Hương sẽ phải rơi khỏi thần đài, mà điều đó còn xảy ra trên tay gã, trong thời đại của gã. Điền Sâm tuyệt đối không chấp nhận.

Do đó, Điền Sâm bắt đầu hăng hái ra quân trong game, trợ giúp công hội Hoàng Phong cướp giật BOSS. Thậm chí đến thứ Sáu, thứ Bảy, mấy ngày gần sát thi đấu, các tuyển thủ chuyên nghiệp khác đều đã đi chuẩn bị, gã làm ngược lại, chụp lấy cơ hội liên tục ra tay.

[…]

“7 giờ 43 rồi, tiểu Điền cậu còn chưa đi, hết muốn đánh giải rồi hả?” Diệp Tu điều khiển Quân Mạc Tiếu, vô cùng thân thiết quan tâm hỏi thầy trừ tà trước mặt.

“Tôi đến sân đấu chỉ cần 14 phút!” Điền Sâm cắn răng đáp.

“Lỡ kẹt xe rồi sao?” Diệp Tu nói.

“Đấu sân nhà!” Điền Sâm nói.

“Lỡ thang máy hư rồi sao? Anh nhớ tòa nhà Hoàng Phong mấy cậu cũ lắm rồi đúng không? Có bảo dưỡng thang máy mỗi ngày không đó?” Diệp Tu hỏi.

“…” Điền Sâm hết nói. Bây giờ không phải lúc bàn chuyện này, nhưng gã lại thật sự nhớ đến cái thang máy chết tiệt mỗi lần lên xuống là kêu đùng đùng của Hoàng Phong nhà mình.

(cre: Lá Mùa Thu)

Lúc đó đối với hắn, trong đầu ngoài những tính toàn cướp boss ra, còn phải lo âu nóng ruột sẽ trễ giờ thi đấu không, trên đường tới có kẹt xe hay không vân vân…

Đã vậy ông tướng Diệp Tu này còn xen mồm vào, nói cậu sao còn chưa đi thi đấu, không sợ trễ giờ hả? Cái thang máy lâu năm chưa sửa chữa nhà cậu lỡ trục trặc rồi sao? Lúc đó tôi thực sự muốn chạy lại hét lớn vào mặt Diệp Tu, quá đáng lắm rồi đó ba! Người ta đã nóng ruột rồi mà còn không biết thông cảm gì hết vậy!

Người ta… thật sự đã rất có lòng mà.

Từ tất cả những chuyện trên, chúng ta càng có thể cảm nhận rõ nét rằng, Điền Sâm đã liều mạng hy sinh biết bao vì chiến đội.

Thật sự hắn là người bất lực nhất không ai bằng. Thúc thủ vô sách, miễn cưỡng lưỡng lự dậm chân tại chỗ mãi, làm được đều đã làm, vẫn vô kế khả thi.

Điền Sâm thường xuyên tự nhủ với lòng, Hoàng Phong không thể sụp đổ trên tay hắn được.

Song, khi mỗi một triều đại tiến dần về phía bên kia đồi núi, đã bước sẵn một chân vào cái hố suy vong rồi, thì trên người nó đều tự động toát ra một hơi thở thoi thóp suy yếu, quẫn bách vẩn đục của khốn thú đường cùng.

Khi một chiến đội sa sút, đó không phải là lỗi lầm của bất cứ cá nhân nào cả. Và nó tuyệt đối càng không phải là cậy sức của một người đứng ra, tay không ngăn cơn sóng dữ là bình an vượt qua được.

Lại nhìn qua Gia Thế tiếp, đây cũng là một ví dụ chứng minh điều này. Gia Thế sụp đổ không phải lỗi của riêng bất kỳ ai, và đến cả Đấu Thần Diệp Tu đại danh đỉnh đỉnh năm ấy muốn một mình đứng ra ngăn cản Gia Thế trượt dốc cũng không thể.

Bởi, đó là cả một quá trình dài tích tụ, lẩn quẩn xoay vần.

Câu lạc bộ càng nghèo nàn túng quẫn, nhân tài càng rơi rụng dứt gót đi, công hội càng không có sức cạnh tranh gì. Mà nâng cấp vũ khí cho Quét Đất Dâng Hương càng là đang móc rỗng vét sạch trên trên dưới dưới Hoàng Phong… Vô số những yếu tố và nguyên nhân khác nhau tụ lại, hình thành một vòng luẩn quẩn to lớn. Cuối cùng, dẫn đến kết quả Hoàng Phong mỗi năm qua đi càng sa sút ảm đạm hơn xưa.

Thân làm đội trưởng Hoàng Phong, dù cho trên người Điền Sâm có gắn tag Thế hệ Hoàng kim tài năng lẫy lừng đi chăng nữa, cũng là lực bất tòng tâm.

Đó là một loại bi thương.

Biết trước là họa, lại có lòng mà vô lực, chẳng thể cản ngăn cơn sóng dữ sắp ập bờ.

Nhưng dù như vậy đi chăng nữa, thì hắn vẫn như cũ thủ hộ bảo vệ Hoàng Phong, và trông nom gìn giữ những di sản của nó. Hắn đã quyết chí trung với chiến đội cho đến tận ngày cuối cùng trong cuộc đời đánh giải của mình.

Có team khác ngỏ lời mời hắn về phục vụ cho họ, hứa hẹn cho hắn một tương lai tiền đồ xán lạn hơn ─Nhưng hắn thà rằng tự nguyện giảm tiền lương của mình hàng năm đi nữa, cũng quyết chí phải trụ lại cố thủ Hoàng Phong.

Truyền thông ngóng cổ trông chờ, nào ngờ Hô Khiếu và Yên Vũ chưa kịp rục rịch, phương khác đã nghe gió nổi: Nghe nói chiến đội Ba Lẻ Một ưng ý Điền Sâm và thầy trừ tà Quét Đất Dâng Hương, đang thăm dò giá cả với Hoàng Phong.

Trước mắt, Ba Lẻ Một tổng điểm 98 xếp hạng 10 bảng tổng sắp. Hoàng Phong thì thảm hơn nhiều, tổng điểm 82 xếp hạng 13, mới đây còn bị Thần Thoại đè đầu cưỡi cổ. Mùa giải này Hoàng Phong điểm số thấp lè tè, tình hình kinh tế ì ạch, đơn vị tài trợ dài hạn cũng mất kiên nhẫn, loáng thoáng có tin rằng hết mùa giải sẽ không hợp tác với Hoàng Phong nữa.

Hoàng Phong, chiến đội ông lớn ngày xưa, từ mùa giải đầu tiên đã cùng Gia Thế tranh tổng quán quân, nay lụn bại đến mức đáng buồn. Nếu không phải Gia Thế đã giành giải suy tàn nhanh nhất Liên minh, e rằng Hoàng Phong mới là nhân vật chính trong câu thành ngữ "nay chẳng bằng xưa" người ta hay nói.

Bởi sự lụn bại ấy mà một chiến đội ngàn năm vai phụ như Ba Lẻ Một cũng có thể tăm tia át chủ bài Hoàng Phong, tăm tia luôn cả Quét Đất Dâng Hương, nhân vật cựu cấp thần hàng top. Tham vọng của Ba Lẻ Một đang phơi bày rõ rệt. Sau khi đội trưởng lâu năm là Dương Thông nhường lại cái ghế át chủ bài, họ có vẻ như đang muốn làm một cú hit lớn. Trong khi đó, thành tích chiến đội Hoàng Phong càng ngày càng tệ, tình hình tài chính cũng xuống dốc, áp lực nặng nề đổ lên đầu tuyển thủ át chủ bài Điền Sâm. Ba Lẻ Một chọn đúng lúc này để kêu mua, thật đã đánh trúng thời điểm Hoàng Phong yếu ớt nhất.

Điều gì sẽ xảy ra nếu Điền Sâm và Quét Đất Dâng Hương chuyển đến Ba Lẻ Một?

Người ta bắt đầu tưởng tượng. Gã chắc chắn sẽ trở thành con át chủ bài mới của Ba Lẻ Một, thêm vào đội trưởng Dương Thông vốn đã lui về một bên mà vẫn không ngừng tỏa sáng, chưa kể tuyển thủ bí ẩn Bạch Thứ mới ký hợp đồng nữa. Cánh phóng viên cảm thấy Bạch Thứ không phải người đơn giản, nhưng tra tìm cách nào cũng chỉ biết mỗi một việc: Hắn không đến từ trại huấn luyện Ba Lẻ Một. Liên minh ghi nhận hắn năm nay đã 22 tuổi, nếu trưởng thành từ trại huấn luyện thật thì bị phát hiện hơi trễ nhỉ?

Không phải trại huấn luyện, không phải thành viên bất kỳ chiến đội nào, Ba Lẻ Một đào đâu ra con người này vậy? Vừa vào đội đã tiếp nhận nhân vật kị sĩ, không ôm theo tài khoản cũ cho phóng viên điều tra manh mối. Bó tay, trừ phi Ba Lẻ Một tự mình tiết lộ. Thế mà Ba Lẻ Một lại không chịu giải đáp bí ẩn, chỉ lo tăm tia Điền Sâm với Quét Đất Dâng Hương...

Cú chơi bạo nhất đợt chuyển nhượng mùa đông đến từ Ba Lẻ Một là bất ngờ quá lớn với cả giới Vinh Quang, bởi họ luôn là chiến đội chạy cờ bao năm trong vòng chung kết. Tiếc rằng, drama thì to mà bị cấm chiếu.

Điền Sâm, dùng tư cách cá nhân phát biểu, thể hiện quyết tâm ở lại Hoàng Phong.

"Quét Đất Dâng Hương thuộc về Hoàng Phong! Tôi tuyệt đối sẽ không để đứt đoạn dòng truyền thừa của nó!" Đây là lời hồi đáp kiên định của Điền Sâm thông qua truyền thông.

Ba Lẻ Một coi như tắt điện. Ở giới eSports, sẽ mãi mãi không thiếu những con người ôm ấp lý tưởng cao xa. Tổng quán quân chỉ là lý tưởng chung của họ. Mỗi một tuyển thủ có mục tiêu riêng để hướng về, có những thứ họ nguyện ý đánh đổi tất cả để giữ lấy. Điền Sâm quay lưng với tương lai chính mình để đi cùng chiến đội, thậm chí phát biểu xong, gã còn tự nguyện giảm lương để chia sẻ áp lực kinh tế đội nhà.

Động thái của Điền Sâm được tán dương khắp Vinh Quang. Vinh quang của tuyển thủ chuyên nghiệp không chỉ nằm trên sàn đấu. Nhân cách của Điền Sâm, ở thời khắc ấy, đã vượt trên hẳn nhân vật cấp thần mà gã cầm.

(cre: Lá Mùa Thu)

Một Điền Sâm như vậy, tôi vì hắn mà cảm động sâu sắc, kính xin ngả mũ bái chào.

Kỳ thực nếu mà nói đến chuyện nghèo, thì Lôi Đình cũng nghèo đó thôi. Chẳng phải Lôi Đình cũng chỉ đủ sức duy trì được một tuyển thủ nhân vật Ngôi sao thôi đấy? Hoàng Phong mọi người cũng đâu phải là cạn kiệt ý chí chiến đấu, cũng chẳng phải là thiếu đoàn kết nội bộ đâu chứ! Họa may, là thiếu mất cái tinh thần ý khí sôi nổi hoạt bát, xông xáo lên lao đầu về phía trước của Lôi Đình mà thôi.

Hoàng Phong của bây giờ, cần một nguồn năng lượng tươi mới thanh tân phấn chấn, thổi cho bầu nhiệt huyết một lần nữa căng tràn sôi sục trong lòng ngực họ.

Nếu như có thể xuất hiện một tân binh như vậy, chia sẻ bớt áp lực trĩu gánh trên đôi vai Điền Sâm, nâng cao sĩ khí của Hoàng Phong, thì có thể lập tức thôi thúc sản sinh ra một luồng sinh khí mới vào cỗ hơi thở đã dần già lão này.

Đây là một chiến đội cổ xưa tồn tại từ thời kỳ đầu của Liên minh chuyên nghiệp. Nhưng mà cũng không thể vì cổ xưa mà chúng ta thật sự đi dưỡng lão, cứ ôm giữ khư khư cái không khí nguội lạnh tù túng trì trệ này được!

Lần Hoàng Phong đánh với Hưng Hân trên sân nhà, trên khán đài phần lớn xuất hiện các fan hâm mộ mười năm kỳ cựu. Nhìn Quét Đất Dâng Hương quyết đấu Quân Mạc Tiếu, đối với họ đây là một cuộc đối đầu vừa xa lạ đến không thể lạ hơn, song lại vừa quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa. Mười năm trước, bọn họ cũng từng chứng kiến một cuộc so tài cấp thần như thế này kia mà nhỉ.

Hưng Hân đến sân khách khiêu chiến Hoàng Phong, chiến đội hạng A của ngày xưa, nay đã lụn bại đến mức chẳng còn cơ hội xung kích top 8. Thế nhưng, sân nhà Hoàng Phong vẫn đông khán giả vô cùng, bởi họ là chiến đội có tuổi đời tận mười năm. Liên minh hôm nay, còn bao nhiêu đội sống đến mười năm đâu!

Fan Hoàng Phong đa phần lớn tuổi, thậm chí không ít những người 30, 40. Có thể gọi đó là đặc trưng của các chiến đội lâu đời. Vinh Quang mà những người chơi này tiếp xúc và trải nghiệm, có lẽ không kém Diệp Tu là bao. Tuy họ chỉ là người thường, không đạt đến thành tựu như Diệp Tu, nhưng lòng kiên trì suốt mười năm không đổi đã nói lên tình yêu to lớn của họ với Vinh Quang. Vinh Quang, từ lâu đã là một phần quan trọng trong cuộc đời họ.

Hoàng Phong nay đã không còn hào quang khi xưa, nhưng fan vẫn không rời không bỏ. Nếu với họ, Vinh Quang đóng vai trò không thể thay thế trong đời, thì Hoàng Phong chính là một phần của Vinh Quang đó. Họ quen với việc ủng hộ chiến đội rồi. Thành tích tốt cũng được, thành tích xấu cũng chẳng sao. Thấy chiến đội mới nổi, tướng trẻ mới nổi thì lập tức bỏ đội cũ, sủa ăng ẳng chạy theo, đổi màu cờ sắc áo? Đó không phải việc mà fan ở lứa tuổi này sẽ làm.

Trận solo đầu tiên, bên Hưng Hân vẫn là Diệp Tu xuất chiến. Bất ngờ là, fan Hoàng Phong bỗng dành cho hắn tràng pháo tay hữu nghị.

Họ đã theo Vinh Quang mười năm nay rồi, nên rất kính trọng vị lão tướng cũng đã sống với Vinh Quang mười năm này. Tuy mùa giải đầu tiên, Diệp Tu từng dẫn dắt Gia Thế đánh đổ Hoàng Phong trong trận chung kết, nhưng Hoàng Phong không thù hắn như Bá Đồ. Dẫu sao, Hoàng Phong với Gia Thế chỉ sát phạt nhau đúng một năm ấy thôi, còn Bá Đồ với Gia Thế kéo dài tận bốn năm, năm nào cũng đụng độ trong vòng chung kết nên dĩ nhiên phải thù nhau sâu hơn.

Tiếng vỗ tay khiến Diệp Tu hơi bất ngờ. Hắn bèn vẫy tay về phía khán đài. Nhớ đến Hoàng Phong năm xưa, nhìn lại hiện tại, Diệp Tu cũng không khỏi thổn thức muôn vàn.

Đến lúc thấy mặt dũng tướng bên địch, Diệp Tu càng thêm thổn thức.

Điền Sâm, thầy trừ tà Quét Đất Dâng Hương.

Hoàng Phong thế mà cũng phái ra đội trưởng, tức át chủ bài, lên đánh với Diệp Tu.

Khác với Đường Hạo bên Hô Khiếu, Hoàng Phong mùa giải này đã không còn hi vọng vào vòng chung kết, nên cho át chủ bài lên đánh solo cũng không phải chuyện to tát. Có lẽ họ muốn thử phá kỷ lục của Diệp Tu, kiếm tí hot cho chiến đội, tí nhiệt cho fan? Vì nói cho cùng, kết thúc chặng đường cả mùa giải ở đây thì cũng lặng lẽ, quạnh quẽ quá.

Quét Đất Dâng Hương!

Diệp Tu đưa mắt nhìn nhân vật đang hiện lên từ hình chiếu 3D giữa sàn đấu.

Đó là kẻ đã tranh đoạt chiếc cúp quán quân đầu tiên của Liên minh chuyên nghiệp với hắn. Hồi thời đó, Nhất Diệp Chi Thu, Đại Mạc Cô Yên và Quét Đất Dâng Hương được cho là ba nhân vật mạnh nhất, tạo nên thế chân vạc trong Liên minh. Mà hôm nay... Này Quét Đất Dâng Hương, còn bao nhiêu người trẻ biết đến sự lợi hại của ngươi ngày trước?

Top Ngôi Sao mùa giải thứ mười, Quét Đất Dâng Hương còn chẳng vào nổi nữa mà.

Diệp Tu lại thấy Điền Sâm, người cầm Quét Đất Dâng Hương hiện tại, đang cúi đầu chui vào phòng thi đấu bên kia. Bởi ngoại hình cao to như vận động viên thể thao, anh chàng tuyển thủ này vào phòng đấu lại vất vả hơn người khác, trông có chút hài hước.

Thế hệ hoàng kim là thế hệ tân binh tỏa sáng nhất lịch sử Liên minh. Sau khi giũ bỏ chiếc áo tân binh, họ càng trở thành nòng cốt, át chủ bài, những kẻ cầm trịch hoặc trụ cột cho chiến đội mình. Điền Sâm có lẽ là người bi kịch nhất trong đó. Cả cuộc đời đánh giải của gã chỉ dùng để chứng kiến Hoàng Phong từ một chiến đội ông lớn sa sút đến như hôm nay, muốn với tới chiếc vé hạng 8 cũng không một tia hi vọng. Nhưng gã vẫn lặng lẽ thủ hộ nó. Đợt chuyển nhượng mùa đông vừa rồi, Ba Lẻ Một từng chìa cành ôliu về phía gã, gã không chờ chiến đội Hoàng Phong tỏ thái độ, đã tự mình đứng dậy phơi bày tâm ý.

Bất kể thành tích ra sao, chỉ riêng phần tâm ý này, đã đủ cho tuyển thủ Điền Sâm xứng được tôn kính.

[…]

Trên sân nhà mình, Hoàng Phong bất ngờ chọn bản đồ đơn giản như kiểu Diệp Tu hay dùng. Ở giai đoạn cuối vòng bảng, một chiến đội đã không còn tương lai như họ được phép đánh ít bó buộc hơn hẳn. Cũng có thể đây là ý muốn cá nhân của Điền Sâm: Đánh bại Diệp Tu một cách chính diện, trên chiến trường hắn thích nhất.

"Can đảm lắm." Diệp Tu không khỏi tán thưởng đối thủ.

"Đánh đi!" Điền Sâm trả lời.

Từ ngày mang tag Hoàng Phong, Điền Sâm đã tận mắt chứng kiến chiến đội đi từ hưng thịnh xuống bại suy. Mọi người đều nói đời đánh giải của gã thật bi kịch, nhưng thật ra Điền Sâm cảm thấy mình vẫn may mắn lắm. Ít nhất, chiến đội Hoàng Phong vẫn còn, gã vẫn có thể mang tag Hoàng Phong trước tên mình. Nhưng người đang đứng đối diện gã trong trận, tag Gia Thế trước tên hắn đâu rồi? Từ một đế chế ngạo nghễ trên đỉnh vinh quang, sụp đổ đến nay chỉ còn tro tàn, mà cú last hit ấy lại do chính tay hắn ban tặng. Con người này, mới chính là kẻ bi tráng nhất Vinh Quang đấy chứ!

Giữa Diệp Tu và Gia Thế có rất nhiều lời đồn. Điền Sâm không hay hóng chuyện, nhưng gã tin Diệp Tu. Gã tin chỉ cần có thể, hắn nhất định sẽ phục vụ Gia Thế đến ngày cuối cùng. Bất kể chiến đội lên voi hay xuống chó, hắn nhất định cũng không rời không bỏ. Đó không chỉ là lòng trung thành. Nói chính xác hơn, đó là mối ràng buộc giữa tuyển thủ thế hệ trước với chiến đội, với nhân vật. Tuy Điền Sâm thuộc thế hệ hoàng kim, nhưng tinh thần và quan niệm mà hắn tin phụng lại giống hệt như thế hệ khai sáng thời đại.

Phải chia cách với chiến đội, với nhân vật, là điều rất đau khổ.

Cho nên Điền Sâm từ chối rời khỏi chiến đội Hoàng Phong, bất kể lời mời gọi hấp dẫn cỡ nào.

Còn người này? Hắn bị chia cách với chiến đội, với nhân vật, còn phải quyết chiến một mất một còn với Nhất Diệp Chi Thu của mình. Nghĩ đến đó, Điền Sâm cũng phải nghẹn lòng dùm Diệp Tu.

Nhưng dù là thế, hắn vẫn không ngã xuống, hắn vẫn đang tiếp tục tiến bước. Những gì hắn làm, đều vì vinh quang!

Đúng vậy, vì vinh quang!

Đây chính là tinh thần của thế hệ trước, thế hệ đầu tiên nhất. Cho dù ở vào bất kỳ hoàn cảnh nào, họ cũng sẽ không bỏ cuộc.

Vì sao Diệp Tu phải đi con đường tự lập chiến đội đầy gian khó? Điền Sâm nghĩ mình hiểu được ít nhiều. Bởi ngoài Gia Thế, hắn sẽ không chọn một chiến đội nào khác. Hắn chỉ có thể bắt đầu lại từ con số không, tự mình gầy dựng một chiến đội từ hai bàn tay trắng.

Mọi người có lẽ nhìn thấy gian khổ đường về của hắn, nhìn thấy kỳ tích lịch sử hắn một lần nữa tạo nên, nhưng hành trình bi tráng trên tinh thần mà hắn phải vượt qua, e rằng vĩnh viễn không ai biết.

Nhưng thế thì sao? Mình vẫn sẽ dốc toàn lực chiến thắng hắn. Đó là sự tôn trọng lớn nhất dành cho một đối thủ như Diệp Tu.

Đánh đi!

(cre: Lá Mùa Thu)

Những fan hâm mộ kỳ cựu của Hoàng Phong, tận mắt thấy đế chế của mình một thời phất khởi huy hoàng, cũng từng chứng kiến triều tọa khuynh mình chực đổ. Mà ngày nay, đến cả lão đối thủ gạo cội như Diệp Tu cũng có khí đảm mà thao tác một nhân vật mới toang, một lần nữa quay về thời kỳ đỉnh cao năm ấy kia mà!

Hoàng Phong, cũng xin kính mời các cậu hãy vươn thân đứng thẳng dậy chọc trời một lần nữa xem nào!

Mỏi mắt mong chờ cơn gió mới thổi vào Hoàng Phong, dấy lên gió lốc cuộn tầng trời xanh thẳm, hoàng triều năm xưa xông thẳng về tương lai!

*Chú thích: tác giả đang chơi chữ cơn gió lốc. Phong trong Hoàng Phong nghĩa là gió, là phong cách; còn Hoàng trong Hoàng đế, Hoàng gia.



"Ta cười:
Nào có, khoác giáp bào vương thần hồn cũ, thúc ngựa ra trận.
Nghênh ngang ngẩng đầu, cất vang khúc hùng ca."


Trước khi Ba Lẻ Một chiêu mộ Bạch Thứ, hoàn cảnh của bọn họ có vẻ như cũng không khác Hoàng Phong lắm. Chỉ có cái là, Hoàng Phong từng một lần phủ lên mình ánh hào quang xông vào chung kết tranh tổng quán quân, bởi vậy nên sự sa sút qua năm tàn tháng đoạn của họ mới càng khiến người ta thở dài thổn thức không thôi.

Ban đầu Dương Thông cũng là một đội trưởng không được nhiều người quan tâm lắm. Chỉ có về sau khi anh buông tay vị trí át chủ bài trung tâm, liên tục tỏa sáng với nhiều lần sử dụng thành công Liều Mình Một Hit, thì mọi người mới dần dà bắt đầu chú ý tới anh.

Trận All-Stars mùa 10, anh không mang chút áp lực gánh nặng nào trong lòng, cuối cùng đã quả quyết dùng Liều Mình Một Hit đoạt chiến thắng về tay. Một hit về làng, nhất kích tất sát, trận đánh đó phải nói là hết chi đẹp mắt, sướng trong lòng khôn tả nổi.

Anh cuối cùng đã tỏa sáng rực rỡ trên vũ đài thuộc về mình.

Lúc anh được hỏi vì sao trước giờ anh không thường xuyên sử dụng chiêu đó, anh đã trả lời:

"Bởi vì tôi là đội trưởng Ba Lẻ Một."

Dương Thông được vinh danh đệ nhất thích khách Vinh Quang, nhưng vị thích khách này không được người ta yêu thích cho lắm. Khi nói về thích khách, hầu hết ai cũng mê cái cảnh Liều Mình Một Hit cho một mạng về làng, trong khi Dương Thông gần như không bao giờ dùng kỹ năng này. Thậm chí có người còn nghi rằng Phong Cảnh Sát không tăng điểm nó luôn chứ, chỉ học rồi để đó hù dọa địch thủ thôi.

Thế rồi trong trận All-Stars mới diễn ra gần đây, Phong Cảnh Sát đột nhiên để lộ chiếc răng sắc nhọn của mình, cắn phập một cú tiễn vong con mồi. Tuy đó chỉ là sàn đấu biểu diễn, nhưng Dương Thông ít nhất đã cho giới Vinh Quang thấy anh không phải không biết cách chơi Liều Mình Một Hit, kỹ năng mà người ta thích nhất ở một thích khách.

Ngôi Sao Cuối Tuần kết thúc, mọi tuyển thủ đều quay về trạng thái ngày thường. Ấy vậy mà Dương Thông, trong trận đấu với Hưng Hân, lại một lần nữa nhe chiếc nanh nhọn, Liều Mình Một Hit giết chết Tay Nhỏ Lạnh Giá của An Văn Dật, dứt khoát và thẳng thừng.

Hành động của Dương Thông quá bất ngờ, mà trị liệu lại mang tính quan trọng bậc nhất trong đoàn đội. Quân Mạc Tiếu, trị liệu khách mời, chỉ có thể chích choác một hai ở những lúc nguy ngập, chứ muốn dựa hẳn vào hắn mà chống chọi cả trận đoàn đội thì tuyệt đối không tưởng.

Hưng Hân đành tấn công tổng lực thật nhanh, hi vọng giành lấy ưu thế đầu người bằng sức mạnh áp đảo. Ba Lẻ Một đâu phải không tính trước cho tình huống này? Sau pha ám sát thành công của Dương Thông, họ đánh chậm lại, chơi mài mòn từng chút một với Hưng Hân. Không hăng tiết, không vội vã, họ bảo vệ chặt chẽ trị liệu nhà mình, cuối cùng chiến thắng.

Một trận đánh chậm, kéo dài gần 20 phút, mà điểm sáng duy nhất lại chỉ tập trung ở pha Liều Mình Một Hit của Phong Cảnh Sát. Ấy là phút giây rực rỡ chỉ thích khách mới sở hữu.

Trong họp báo sau trận, Dương Thông trở thành tâm điểm. Dĩ nhiên rồi, ai cũng ngạc nhiên mà. Sau bảy năm kiên trì, Dương Thông bỗng thay đổi phong cách trong trận này. Chẳng lẽ màn biểu diễn đẹp mắt trên sàn đấu All-Stars đã điểm hóa điều gì cho anh sao?

"Chắc là vậy thật!" Đối mặt với câu hỏi của phóng viên, Dương Thông mỉm cười, "Kỳ thực đối với tôi mà nói, Liều Mình Một Hit không phải không biết dùng, mà là không thể dùng thôi!"

"Nghĩa là sao ạ?" Các phóng viên khó hiểu.

"Bởi vì tôi là đội trưởng Ba Lẻ Một." Dương Thông trả lời rất đơn giản.

Đội trưởng, là linh hồn, là lá cờ đầu của mỗi một chiến đội. Bất cứ lúc nào, đội trưởng cũng có trách nhiệm dẫn dắt cả đội. Hoặc dùng lời lẽ cổ vũ đội viên, hoặc dùng hành động tác động mọi người, bất kể tình cảnh ra sao, đội trưởng luôn phải là người có mặt.

Trong khi đó, Liều Mình Một Hit lại là đấu pháp hại người hại mình. Một thích khách chơi xong Liều Mình Một Hit, sẽ chỉ còn lại dây máu mỏng cho đối thủ tế thiên. Dương Thông là đội trưởng Ba Lẻ Một, nên anh buộc phải sống sót cuối cùng bằng mọi cách. Anh không thể chỉ đơn giản đâm chết một em đối thủ, rồi tạm biệt đồng đội về trời.

Liều Mình Một Hit, Dương Thông không phải không biết dùng, mà là không thể dùng.

Vì anh là đội trưởng, trên vai anh gánh những trách nhiệm, những nghĩa vụ nặng hơn người khác. Thích khách của anh nhất định không thể là một sát thủ cất bước lặng lẽ trong đêm, vì sự tồn tại của anh, trước tiên không phải đại diện cho bản thân, mà là cho cả một chiến đội.

Khi hiểu ra điều đó, người ta mới chợt phát hiện, hình như bao lâu qua ai cũng quên mất một việc.

Từ mùa giải thứ tư đến nay, mọi người đều ngợi khen Vương Kiệt Hi vì chiến đội Vi Thảo mà tự thay đổi lối đánh, dần dần từ bỏ đấu pháp Ma Thuật Sư hoa lệ, hào nhoáng, vốn có khả năng giúp anh tăng độ hot hơn hẳn bây giờ. Nhưng cùng thời điểm, đã có một tuyển thủ cùng thời với Vương Kiệt Hi, cũng là ngôi sao, cũng là đội trưởng, từ ngày đầu tiên nhất, cũng vì trọng trách gánh vác trên mình, mà lẳng lặng hi sinh nhiều thứ.

Liều Mình Một Hit, thứ đẹp mắt nhất, ngoạn mục nhất ở một thích khách.

Có lẽ so với Vương Kiệt Hi, những gì Dương Thông đã làm không quá nhiều, nhưng hai người lại cùng có thứ quyết tâm hi sinh chính mình vì chiến đội. Tấm lòng ấy, không nên đem ra so sánh xem ai hi sinh nhiều hơn ai.

Các phóng viên phía dưới đều vô cùng cảm động. Cơ mà, họ vẫn hiếu kỳ lắm.

"Vậy tại sao trong trận đấu này, anh lại đột nhiên sử dụng Liều Mình Một Hit ạ?" Một phóng viên hỏi.

"Chắc là vì sàn đấu All-Stars đã khiến tôi ngộ ra vài thứ. Đánh xong All-Stars, tôi bỗng phát hiện, có lẽ mình của hôm nay, dùng cách này, sẽ giúp chiến đội được nhiều hơn. Một trọng trách nào đó, đã đến lúc phải giao cho người khác gánh vác rồi." Dương Thông cười.

Cánh phóng viên lại sửng sốt.

Dương Thông... có ý thoái vị nhường ngôi!

Các tuyển thủ ra mắt mùa ba quả thật đang ở vào thời kỳ cuối sự nghiệp, mỗi năm mỗi rơi rụng dần. Nhưng có ai như Dương Thông, bản thân chưa lộ rõ trạng thái suy yếu đã chủ động lui về?

Rốt cuộc, sàn đấu All-Stars đã tác động gì đến anh?

Có phải anh nhìn xếp hạng bét bảng của mình, thấy được điểm cuối con đường mình đi? Hay anh nhìn các tuyển thủ trẻ tuổi, thấy một tương lai đáng trông chờ hơn?

Không phóng viên nào gặng hỏi nữa. Vì họ biết, dù Dương Thông chủ động đề cập, dù anh mỉm cười khi nói lời này, nhưng trong lòng anh không thể không buồn bã. Những bất đắc dĩ đến bởi dòng chảy thời gian đều là tàn khốc, có ai sẽ nhẫn tâm giày xéo thêm vết thương lòng ấy?

Thái độ của Dương Thông đã tiết lộ nhiều thứ.

Chiến đội Ba Lẻ Một đang dự định thay đổi át chủ bài chiến thuật nhà họ. Thích khách Dương Thông sẽ lùi về đứng ở một bên, và cũng vì vậy, từ đây anh sẽ có thể đánh theo lối thoải mái hơn. Biết đâu chừng, từ lượt đấu này trở đi, chiếc nanh nhọn của sát thủ Phong Cảnh Sát sẽ dấy nên một trận bão táp trong Liên minh thì sao?

Chưa ai dám quên rằng, anh ta là đệ nhất thích khách Vinh Quang! Những năm cuối của sự nghiệp, anh chủ động nhường ngôi vị át chủ bài, từ đây bắt đầu bước lên con đường thích khách chân chính.

(cre: Lá Mùa Thu)

Thử hỏi, khi đó có bao nhiêu người đọc đã bị câu nói này của Dương đội xúc động sâu sắc, chạm đến tận đáy lòng?

Đúng vậy, anh ấy cũng là một vị đội trưởng đáng kính, dám chịu cắn răng từ bỏ lối đánh thu hút hào quang nhất trên sàn đấu chỉ vì hi sinh cho chiến đội nhà mình.

Chiến đội nặng một ngàn, đội trưởng gánh tám trăm. Thân làm một đội trưởng, những thứ cần phải gánh chịu, phải bỏ ra, phải hi sinh nhiều vô số kể, người ngoài không ai có thể tưởng tượng ra được đâu.

"Bởi vì tôi là đội trưởng Ba Lẻ Một."

Vốn thích khách rõ ràng một nghề nghiệp kích thích gay cấn nhất, dễ tạo ra những pha xử lý hồi hợp sướng mắt nhất, có thể trở thành nhân vật then chốt quyết định thắng bại chỉ trong một chiêu.

Lẽ ra nên là phủ đầy ánh hào quang cho chúng nhân hâm mộ.

Ấy vậy mà, anh ấy không thể dùng được.

Anh ấy đương nhiên có thể đánh ra nó. Nhưng, không thể dùng.

Chức vị trưởng đồng nghĩa với vị trí hạch tâm chủ chốt trong đội. Không thể tách rời tập thể, nhạc ai nấy nhảy xa rời đội ngũ. Cũng không thể đánh loạn xạ tùy hứng theo ý mình, thích gì làm đó được.

Bởi vì khi đó, đội trưởng buộc phải mãi là trụ cột vững chắc nhất trên sàn đấu. Tuyệt không thể đổ.

Mặc cho Dương Thông và Phong Cảnh Sát của anh hàng năm đều trúng tuyển All-Stars, nhưng đều là mấp mé ngay bờ vực, đóng vai trái tim bên lề mà thôi.

Tận dụng mọi cơ hội bùng cháy hết khả năng của mình cho sướng phát, sau đó trông vào định mệnh sống chết mặc bay, là cách đánh cấm kỵ những người đội trưởng đứng đầu chiến đội, ngàn vạn lần tuyệt đối không được phạm vào.

Vì vậy, vào những năm cuối đời đánh giải chuyên nghiệp của anh, sau khi dần dà chuyển giao đi vị trí át chủ bài cùng trọng trách của nó trút khỏi đôi vai, anh ấy cuối cùng cũng có thể sống đúng bản sắc của mình.

Rốt cuộc, anh cũng được sống vì chính mình một lần.

Thoải mái cháy hết mình trên sàn đấu, như ánh sao trời vụt sáng bừng vậy. Quang hoa rực rỡ trong chớp mắt, đau nhói ánh mắt của địch nhân.

Những lúc như thế này chúng ta mới có thể ý thức trọn vẹn rằng, năm xưa mùa giải thứ ba ra mắt, Dương Thông từng là một tân binh sở hữu thiên phú cực cao. Nếu không phải cùng thời của anh có kỳ tài Vương Kiệt Hi chọc thủng rào cản tân binh bước phát qua luôn, thì giải Người mới tốt nhất năm ấy không rơi vào tay anh ấy thì còn ai nữa đây?

Tương lai sau này của Ba Lẻ Một tràn trề hy vọng tươi sáng, thập phần khiến người khác mong chờ. Cho dù cùng một chiêu trò nếu cứ dùng mãi thì sớm muộn gì cũng sẽ bị phá giải, nhưng Bạch Thứ được mời từ Châu Âu trở về, mang theo những kỹ thuật và chiến thuật mới mẻ có thể nghiên cứu. Đồng thời sự khác biệt đa dạng đến từ ngoại quốc đó nhất định còn có tiềm năng sáng tạo ra nhiều biến hóa phong phú hơn nữa cho 301, chứ không chỉ dừng ở Liều Mình Một Hit thôi đâu.

Bây giờ tôi chỉ mong rằng Dương Thông có thể bám trụ ở sàn đấu này thêm vài năm nữa.

Những thứ trước kia anh phải bó mình, phải hi sinh, phải đè nén vì chiến đội, đều buông xuống hết đi anh nhé.

Bây giờ, hãy mặc sức mà cựa mình nở rộ rực rỡ đi anh!


Hoàn.



Tâm sự nhỏ của người dịch: Bình thường dịch cảm nhận, cực và chán nhất ở khâu đi kiếm xem chi tiết hành động xx của nhân vật đó xảy ra ở chương nào để tui còn quote đem về làm dẫn chứng minh hoạ cho mọi người dễ liên tưởng. Ai dè bài hôm nay quá đã, ba lần tui ấn tượng nhất về Điền Sâm: cướp boss trễ giờ, giảm lương trụ lại, đánh solo với Diệp (chương tui đang đọc gần đây) cũng chính là ba chỗ mà tác giả này chọn viết, bởi vậy tui đúng dễ mò số chương luôn, không đau khổ như mọi ngày. Còn Dương đội thì quả thực kỳ All-Stars mùa 10 đáng nhớ quá rồi, không nhớ nữa thì dẹp luôn.



@Lotus À ừm cũng không có gì, em tag anh vào chỉ để nói rằng, dạo này đuổi chương thấy anh cmt thả thính hơi bị nhiều, cứ “nếu có dịp sẽ viết bài cho Lâm Kính Ngôn, Điền Sâm, Dương Thông”. Trời đất chứng giám là em đã đọc câu này không dưới 3 lần đâu. Nên em vừa đăng xong bài cảm nhận Dụ-Nguỵ bên fanclub Lam Vũ định nghỉ xả hơi chút, cơ mà vẫn vội vàng đi kiếm dịch bài này hoả tốc nè, mục đích duy nhất của em là làm tặng anh thoả lòng mong ước, xem có thể kích chữ của anh hay không thôi.

Bài Lâm Kính Ngôn em đọc rồi, bây giờ có bài này mở đường, sao sao đại thần có định tự đớp thính của chính bản thân mình thả không đây? Thấy tác giả viết cũng có lối nghĩ giống anh đó, gộp chung Dương Thông Điền Sâm. (Lâm bạn ấy tách viết riêng, ấy dô cũng giống anh nhỉ?) Sao rồi, cỡ này đủ để thỉnh Lotus đại thần nhấc tay chấp bút bổ sung hay phản bác gì thêm vào ý của bạn này chưa? Có người mở đường đi trước là mình phải nhảy theo liền không do dự á! Em tạo ra “dịp tốt” rồi đó, không hề vòi không, có qua có lại nha, à ừ không cần cảm ơn đâu, đừng khách khí...

Sẵn tiện, bài này chưa có tựa đề, tiên lễ hậu binh, cho anh đặt tựa đề đó. Thấy em quá có thành ý chưa, ừm không cần cảm động (muốn đánh người) quá đâu. Không thôi thì em để “Đại thần không thần ver 2” nha =))))

Giỡn thôi giỡn thôi, nếu anh không có mood không có ý viết thì không cần miễn cưỡng chính mình. Còn tựa đề nếu anh đặt không ra cũng ngoi một tiếng báo để em chém ra cái tựa, cơ mà nhớ báo sớm sớm để em còn suy nghĩ, chứ để tên "Chờ Lotus ngoi lên đặt tên tựa" vầy hoài người ngoài nhìn vào cũng kỳ... Chậc kiểu này vui ghê, lần sau chắc mỗi lần lên cảm nhận (có tựa đàng hoàng) đều tag vào trêu anh chơi =)))
 
Last edited:

Lotus

Nông dân công nghiệp
Team Chuyên Cần
Thần Lĩnh
Bình luận
218
Số lượt thích
1,027
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#2
Nếu để anh chọn anh vẫn chọn cái tựa " Đại thần không thần " ấy. Còn nếu nhất thiết phải khác, vậy anh xin phép gộp Lâm Kính Ngôn, Triệu Dương, Dương Thông, Điền Sâm vào cùng một tựa.
" Đội trưởng bi ca".

Bọn họ, người đã giải nghệ. Người bị chiến đội ruồng bỏ. Người nhường lại vị trí chủ lực. Người đang cố níu kéo hào quang xưa trong vô vọng. Bọn họ đều là đội trưởng, đều từng, đã và đang là người giỏi nhất ở nghề mình thao tác.
Đổi lại bọn họ có gì?

Triệu Dương và Hải Vô Lượng. 7 năm lọt top ngôi sao, là 7 năm Lâm Hải không vào được vòng tứ kết.

Lâm Kính Ngôn và Đường Tam Đả. Bại bởi một tân binh trên vũ đài hào nhoáng nhất, rồi mất chức đội trưởng, rời bỏ thẻ tài khoản theo mình từng ấy năm mà rời đi.

Dương Thông và Phong Cảnh Sát. Vì chiến đội, vì chức danh đội trưởng mà gạt bỏ đi những vinh quang mà lẽ ra vốn có được.

Điền Sâm và Quét Đất Dâng Hương. Tài khoản là tài khoản cấp thần. Tuyển thủ điều khiển là thế hệ hoàng kim. Một tổ hợp tưởng như hoàn mỹ, lại chẳng thể làm gì, bất lực nhìn bản thân cùng chiến đội dần dần rớt khỏi thần đàn mà chẳng thể thay đổi.

Chiến đội nặng một ngàn. Đội trưởng gánh tám trăm. Nhưng bọn họ lại cứ tình nguyện gánh vác nhiều hơn, tất cả đều cố gắng, cớ sao có người ca khúc hoan ca còn có người chỉ có thể hát khúc bi ca?
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,990
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#3
Vậy em xin phép lấy Đại thần không thần nha, vì ban đầu chỉ có ba người Lâm-Dương-Điền, không có Triệu Dương. Với cả có vẻ anh chuộng cái tên đó hơn.

Ôi tía má ơi, Triệu đội kìa! :love: Em là fan Triệu Dương hu hu, đã lâu rồi không nghe tên ổng. Ahuhuhu em là một đứa dễ bị kích thích, em vốn định một ngày đẹp trời nào đó sẽ lên cảm nhận topic cho Triệu Dương, cơ mà là rất lâu sau lận. Bây giờ tự dưng nghe Triệu đội đột nhiên được nhắc thấy muốn bay vào làm ngay lập tức quá :ROFLMAO:

Đa tạ anh đã không đánh người vì cái tên =))
 

Bình luận bằng Facebook