Hoàn [Toàn viên] Sạp hoành thánh Lam Vũ

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,134
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#1


Sạp hoành thánh Lam Vũ

Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả:
... để kiếm lại
Tình trạng: 21 chương, hoàn
Ngụy giang hồ, bựa, toàn viên là chủ yếu, CP ít thôi: Hoàng Dụ, Diệp Hàn, Song Hoa, Lâm Phương.
Warning: 2/21 chương có yếu tố nam giả nữ, nội dung tách biệt với toàn truyện, bạn nào phản cảm có thể bỏ 2 chương đó ra không đọc.

Chú: Cách dịch đồng nhân của Lá rất là điên. Thỉnh nhiều tha thứ.

Chủ đề muôn thuở: Giang hồ là cái chi chi?


Một

“Ca ca, ca ca! Rốt cục cái gì là giang hồ?” Tiểu nữ hài mặc váy hoa trên đầu tết hai đuôi tóc hỏi tiểu nam hài mới chạy vào sạp hoành thánh.

Tiểu nam hài cười hì hì, bò lên cái ghế đối với hắn vẫn có chút cao, ngồi trên đó bàn chân nhỏ chưa đủ chạm đất, lắc lư trong không trung, “Giang hồ a, chính là nơi có rất nhiều đại hiệp!”

Lão bản đeo tạp dề đang gói hoành thánh ở bàn kế bên, nghe thấy hai tiểu hài tử nói chuyện, lộ ra nụ cười ôn hòa, lại cầm lấy một miếng vỏ hoành thánh, dùng đũa khều nhân bánh, cơ hồ không thấy rõ trong tay động tác thế nào, một cái hoành thánh phùng phình xinh xắn đã xuất hiện trong tay hắn.

“Vậy cái gì là đại hiệp?” Tiểu nữ hài cắn đũa tiếp tục hỏi, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một nhúm, như gặp phải vấn đề gì đó khó thể giải quyết.

“Đại hiệp a, chính là người chỉ xuất hiện trong chuyện kể, vĩnh viễn không bao giờ gặp được!” Tiểu nam hài thần bí nháy mắt với tiểu nữ hài.

“Vậy, ngươi kể chuyện đại hiệp cho ta nghe, ta đem hoành thánh cho ngươi ăn có được không?” Tiểu nữ hài thanh âm ngọt ngào nhu nhu, đem bát hoành thánh lớn có hành hoa thơm ngát cùng trứng gà mềm mại trôi lơ lửng trước mặt đẩy cho tiểu nam hài.

Tiểu nam hài ôm bát qua, có chút ngượng ngùng cười hì hì, sau đó nghiêm nghị kể một câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân các nữ hài tử đều thích nghe, tiểu nam hài thanh âm giòn tan, nương theo tiếng thái rau rất có tiết tấu trong nhà bếp, như một khúc ca.

“. . . Cho nên, võ công và đại hiệp, đều chỉ tồn tại trong chuyện kể.” Tiểu nam hài sau cùng làm như thật mà tổng kết, bưng bát uống một hớp canh, quả là y như tiểu nữ hài nói, thơm thơm ngọt ngọt.

“Ai nói đại hiệp đều chỉ có trong chuyện kể?” Tiểu nhị vẫn luôn thái rau sau bếp nghe thấy lời này nhịn không nổi tiếp một câu, xoay người lộ ra một gương mặt sáng rực rỡ, tóc tùy tiện buộc sau gáy, mặc một cái tạp dề, trên dưới quanh thân tựa hồ như có sức sống dùng mãi không hết.

Tiểu nhị hai ba bước đi tới trước mặt tiểu nam hài, khom eo cúi đầu biểu tình nghiêm túc nhìn tiểu nam hài: “Ta chính là đại hiệp biết võ công đây! Ngươi có muốn bái ta làm thầy hay không a! Ta thấy ngươi tư chất thượng giai, có thể cân nhắc thu ngươi làm đồ đệ!” Nói đến câu cuối trong mắt đã thấy ý cười.

“Hóa ra Thiếu Thiên ca ca là đại hiệp a!” Tiểu nữ hài vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.

“Đừng nghe hắn! Thiếu Thiên ca ca rõ ràng là tiểu nhị sạp hoành thánh Lam Vũ, làm sao lại biến thành đại hiệp!” Tiểu nam hài uốn người, chắn giữa tiểu nữ hài và Hoàng Thiếu Thiên, tức giận nhìn Hoàng Thiếu Thiên: “Không thèm tin ngươi đâu!” Hắn kéo dài âm cuối, nhăn mặt thè lưỡi, sau đó đem tiền hoành thánh đặt lên bàn, kéo tiểu nữ hài không biết lại nhảy nhót đi chơi chỗ nào.

“Lão bản! Văn Châu ~~~ ta nói đều là sự thật chúng nó sao không tin ta!” Hoàng Thiếu Thiên giả vờ ủy khuất, thuận tay thu tiền trên bàn.

Lão bản đang gói hoành thánh phủi phủi bột mì trên tạp dề, vươn tay xoa đầu Hoàng Thiếu Thiên: “Ngươi nếu như ít nói vài câu, không chừng chúng nó liền tin!”

“Đừng xoa đầu, trên tay ngươi có bột mì!” Hoàng Thiếu Thiên ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn cho Dụ Văn Châu xoa hai cái, lúc này mới lưu luyến quay lưng vào nhà bếp tiếp tục thái rau mà đi, trên đầu dính từng điểm bột trắng lốm đốm.

“Chờ chút!” Dụ Văn Châu kéo tay Hoàng Thiếu Thiên, lại dùng sức vỗ hai cái trên tạp dề, một chưởng nhẹ nhàng nhu hòa đảo qua tóc Hoàng Thiếu Thiên, bột mì dính tóc bị chưởng phong thổi qua thoáng chốc liền tản mất.



Hai

Nơi nào có người, nơi đó có giang hồ, cái gọi là ẩn dật phải ẩn giữa chợ*, Hoàng Thiếu Thiên tuy sống trong chợ lại từng chưa nghĩ đến ẩn dật, nhưng hắn xác thực đúng là một người giang hồ, ai nói người giang hồ không thể mở sạp hoành thánh!

*đại ẩn ẩn vu thị, trung ẩn ẩn vu triều, tiểu ẩn ẩn vu sơn: ẩn dật đẳng cấp là sống giữa nơi phồn hoa phố hội mà tâm vẫn tĩnh, hoặc còn có nghĩa là người che giấu thân phận thật quá tốt. Hai câu sau là đỡ đẳng cấp hơn thì sống giữa triều đình, kém đẳng cấp nhất mới leo lên núi.

Lam Vũ là một sạp hoành thánh, có bán cả mì Sơn Tây và bánh nướng, Lam Vũ đồng thời cũng là một môn phái giang hồ, cùng thư viện Luân Hồi, hàng hoa tươi Bách Hoa, phường thợ mộc Lôi Đình, tiêu cục Bá Đồ, hiệu buôn thảo dược kiêm bói toán Vi Thảo, thậm chí Gia Thế, đều là các đại môn phái vô cùng có sức ảnh hưởng trong chốn võ lâm.

Năm đó, người sáng lập sạp hoành thánh Lam Vũ gọi là Ngụy Sâm, lúc đó sạp hoành thánh Lam Vũ cũng chỉ bán hoành thánh mà thôi. Có một ngày hắn ở ven đường nhặt được hai tiểu hài nhi lang thang, một đứa tên Dụ Văn Châu một đứa tên Hoàng Thiếu Thiên. Ngụy Sâm thích Hoàng Thiếu Thiên, bởi vì Hoàng Thiếu Thiên bằm nhân hoành thánh rất nhanh; mà Dụ Văn Châu vẫn luôn bị bỏ xó, vì Dụ Văn Châu là đứa tay tàn, chặt nhân bánh không nhanh, hoành thánh cũng gói rất chậm. Đến một ngày nọ, hắn phát hiện hoành thánh Dụ Văn Châu làm ăn còn ngon hơn của mình làm! Liên tục ba bát đều như vậy. Dụ Văn Châu thắng bởi chất canh cùng sợi mì. Khi đó hắn liền biết, Hoàng Thiếu Thiên sẽ trở thành con dao của sạp hoành thánh Lam Vũ, mà Dụ Văn Châu sẽ trở thành cái thớt… Tương lai của sạp hoành thánh Lam Vũ, là thuộc về bọn họ!

Đó là một đêm mưa rào tầm tã, sáng sớm hôm sau mây tạnh trời quang, ánh nắng ấm áp chiếu vào trên người Dụ Văn Châu cùng Hoàng Thiếu Thiên khi ấy vẫn còn rất nhỏ, bọn họ tỉnh lại, sạp hoành thánh vẫn còn, lão Ngụy đem bọn họ nuôi lớn lại đã mất đâu không thấy. Không cần quá nhiều lời, bọn họ nhìn nhau cười một tiếng, từ trong mắt đối phương nhìn thấy chính là dũng khí cùng hy vọng, tổ hợp con dao và cái thớt hàng thật giá đúng, một khắc đó bọn họ biết rằng, tương lai sạp hoành thánh Lam Vũ là nằm trên vai hai đứa mình.



Ba

Một ngày nọ, tiểu hỏa nhi* Tôn Tường khi đó vẫn chưa chính thức bước vào giang hồ nhưng công phu đã không tệ, hắn ra ngoài, dựa vào trực giác nhạy bén của người trong võ đạo, ngửi được trong không khí tràn ngập khẩn trương và bất an, Bá Đồ tiêu cục ở thôn Đông xưa nay đúng giờ mở cửa làm ăn lại mở cửa muộn một nén nhang, tiểu nhị sạp hoành thánh Lam Vũ ở thôn Tây trầm mặc một cách hiếm thấy, lão bản cửa hiệu thảo dược Vi Thảo ở thôn Nam không còn chèo kéo mời khách coi bói, phường thợ mộc Lôi Đình ở thôn Bắc cũng không phát ra tiếng cưa gỗ nhẹ nhàng.

*nhóc con

“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Tôn Tường nhíu mày, một đường biến hóa thân pháp dùng mười loại khinh công cuối cùng chạy tới được Luân Hồi thư viện, hắn phải hỏi vị tiên sinh không gì không làm được trong mắt hắn kia cho ra lẽ.

“Tiên sinh?” Tôn Tường hỏi.

“…” Chu Trạch Khải mặc trường sam màu xanh, ngồi ngay ngắn trên ghế đá hậu viên thư viện đọc sách, ánh mặt trời ôn hòa chiếu vào gương mặt hắn, Tôn Tường nhìn đến nuốt nước miếng một ngụm.

“Tiên sinh? Hôm nay sao vậy?” Tôn Tường hỏi.

“…”

“!!!” Tôn Tường đột nhiên ý thức được, trợ giáo Giang Ba Đào xưa giờ không rời bên cạnh tiên sinh hôm nay lại có thể đi vắng! Quả nhiên xảy ra đại sự rồi! Lần cuối thư viện bị cháy, cơ hồ cả thư viện hủy hoại trong một ngày cũng không hề nhìn thấy Giang Ba Đào rời khỏi tiên sinh nửa bước, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tôn Tường sắc mặt càng thêm ngưng trọng.

“Võ lâm… có biến rồi.” Chu Trạch Khải trầm mặc nửa buổi mới nói một câu đó, hắn hướng gương mặt tuấn mỹ vọng về phía chân trời xa xa. Bầu trời mới đó còn đang quang đãng bỗng đùng một tiếng mây mù giăng kín, một tia chớp cắt ra bầu trời đen kịt đem mọi thứ xung quanh biến thành quỷ khí âm trầm, cuồng phong thổi tới quyển sách Chu Trạch Khải vừa rồi bỏ xuống, sách ào ào ào lật qua một tờ lại một tờ, lật đến trang viết về Gia Thế Diệp Thu, gió bỗng lặng yên mà ngừng, lập tức mưa rào xối xả, chữ viết trên giấy chậm chạp nhòe ra, nhìn lại đã không rõ nữa.

Chu Trạch Khải cúi người về phía Tôn Tường, đứng dậy về phòng, bước đi có vẻ không lớn, nhưng chỉ hai cái lắc mình, người đã đứng dưới mái hiên thư viện, vạt áo ngay cả một giọt nước mưa cũng không từng dính vào. Tôn Tường cũng theo y hệt mà đi, cuối cùng vẫn ướt hết nửa bên tay áo. Một khắc đó Tôn Tường đối với võ lâm này, đối với người khi ấy còn gọi là Diệp Thu kia, đột nhiên sinh ra ngóng trông vô hạn.

Ngày hôm sau hắn từ chỗ Giang Ba Đào nghe nói, võ lâm Đấu Thần, Gia Thế Diệp Thu phản chạy.
 
Last edited by a moderator:

Mộc Liên Vũ Thanh

Farm exp kiếm sống
Bình luận
16
Số lượt thích
109
Location
Quảng Châu
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#2
Tổ hợp dao và thớt ok =)))))))) hai anh cho em xin bát hoành thánh cái, đói rồi =)))))))
Ngoài ra paro này tuy bựa mà vẫn uyển chuyển phết, nhất là đoạn cuối về Gia Thế Diệp Thu xD
 

Watsuimiji

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
47
Số lượt thích
76
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp diệp diệp
#3
Còn tiếp hông dợ
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#4
trời địu =))) tác giả là ai đứng yên cho e lạy 1 cái =)))
 

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,134
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#5

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,134
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#6
Bốn

Nơi có người sẽ có giang hồ, nơi không có giang hồ cũng vẫn có người, bất luận giang hồ phong vân biến ảo thế nào, sạp hoành thánh Lam Vũ vẫn phải mở cửa làm ăn.

Một ngày nọ sạp hoành thánh Lam Vũ đến mấy vị khách không hề tầm thường, nếu kêu người trong trấn vào xem, bọn họ chắc chắn sẽ kinh ngạc làm sao Vương Kiệt Hi của hiệu thảo dược Vi Thảo, Tiêu Thời Khâm của phường thợ mộc Lôi Đình, Trương Tân Kiệt của tiêu cục Bá Đồ, lại ngồi vào cùng một bàn ăn hoành thánh? Phàm là người có chút kiến thức giang hồ, chỉ cần nhìn thấy tình cảnh này quá nửa sẽ sợ đến rớt cằm, có thể để ba vị trong võ lâm tứ đại trí giả thêm vào chưởng quỹ hiệu thảo dược Vi Thảo tụ tập cùng một chỗ, giang hồ thật sự đã xảy ra đại sự trời đất xoay vần cỡ nào?!

Nếu để Diệp Tu xa ngoài ngàn dặm hiện đang ở Hưng Hân sơn trại nghe thấy lời này, hắn quá nửa muốn bộp một tiếng bung ra thần khí Thiên Cơ Tán nay đã danh quán giang hồ của hắn mà nói: “Đương nhiên là bởi vì ca!” Mà trên thực tế, mưa máu gió tanh trên giang hồ, cũng đích xác vẫn luôn vì nam nhân tự xưng ca này mà nổi lên.

“Từ khi Diệp Tu phản chạy đến nay đã ba năm có dư, hắn không chỉ đổi tên tự xưng Quân Mạc Tiếu, hơn một năm trước còn ở trong núi thành lập một thế lực kêu là Hưng Hân sơn trại, hắn đến cùng muốn làm gì?” Vương Kiệt Hi hỏi, nhẹ nhàng phủi bụi đất trên trường sam màu xám của hắn, đem lá cờ viết “Thần Toán Tử Vương Bất Lưu Hành” để dựa vào bàn, lúc này mới ngồi xuống.

“Chuyện này chúng ta tới tới lui lui phân tích cũng đã mấy lần, xem thấy động tĩnh của hắn đến nay vẫn khá ngoan ngoãn, yên phận ở trên núi làm sơn đại vương.” Tiêu Thời Khâm lấy xuống mảnh kính mắt đơn gác trên tai trái, cẩn thận gấp lại, đặt vào thùng dụng cụ thợ mộc bên người.

“Ba năm trước hắn từ Gia Thế phản chạy, toàn bộ võ lâm đều khiếp sợ, cũng không biết phát động hết bao nhiêu người tìm hắn, huyên náo đến trời đất xoay chuyển, ngay cả sạp hoành thánh này của ta cũng có đoạn tháng ngày không thể mở cửa buôn bán, sau cùng Gia Thế một mực chắc chắn hắn chết rồi, ngay cả bài vị đều đã lập, tuy không tin hắn liền cứ thế mà chết, nhưng vẫn hại một đám chúng ta theo đó phập phồng lo sợ.” Dụ Văn Châu nhớ tới chuyện cũ năm xưa, có điểm cười khổ, “Đặc biệt là Hàn tiền bối, nhiều năm túc địch với Diệp tiền bối, coi như là vừa địch vừa bạn, lúc đó chịu đả kích không nhỏ đi?” Dụ Văn Châu quay đầu hỏi Trương Tân Kiệt ngồi đoan chính trên bàn, một bên nói, hoành thánh cũng đã gói xong, liền cầm khay đi ra sau bếp luộc hoành thánh.

“Hàn tổng tiêu đầu đương nhiên không tin Diệp Tu đã chết, ngược lại hơn một năm trước biết được hắn sinh long hoạt hổ ở Hưng Hân sơn trại cướp bóc dân lành, suýt nữa tổ chức nhân thủ giết lên núi rồi.” Trương Tân Kiệt chăm chú nhìn đích bát trà trong tay, bình thản hời hợt mà nói.

Tiêu Thời Khâm cùng Vương Kiệt Hi trao đổi một ánh mắt “Bọn ta hiểu”, cố nén cười không tiếp lời, Trương Tân Kiệt cũng ăn ý vờ như cái gì cũng không thấy, mà Dụ Văn Châu ở phía sau bếp luộc hoành thánh nghe thấy lời này, lộ ra nụ cười thần bí.

Không lâu sau Dụ Văn Châu bưng mâm từ bếp đi ra, cho mỗi người một bát hoành thánh, màu canh trong vắt, trên mặt canh phiêu phiêu tảo tía, trứng hoa, lúc ẩn lúc hiện có thể nhìn thấy hoành thánh lớn vỏ mỏng, khiến người vừa nhìn liền thấy chấn động trong bụng.

“Hôm nay là nhân bánh gì?” Tiêu Thời Khâm hỏi.

“Thịt tươi hành thái.” Dụ Văn Châu đáp, cũng theo ngồi xuống, hai tay bưng bát uống một ngụm canh.

“Ta nhớ ngày hôm qua là thịt cải trắng?” Trương Tân Kiệt nhíu mi, “Các ngươi không phải bảy ngày đổi nhân bánh một lần sao, lúc này mới ngày thứ tư.”

“Thiếu Thiên đi Hưng Hân sơn trại tìm Diệp Tu tiền bối rồi, không có hắn, ta chặt không được nhân bánh cải trắng.” Dụ Văn Châu thản nhiên nói, “Đương nhiên hôm nay cũng không bán mì Sơn Tây.”

“Ngươi cũng thật yên tâm không sợ hắn như Phương Duệ ở hiệu cầm đồ Hô Khiếu, bị lừa đi sơn trại liền không chịu quay về nữa?” Tiêu Thời Khâm nói.

Thấy Dụ Văn Châu cười đến bình tĩnh, ba người khác ăn ý cúi đầu nhìn bát canh coi như cái gì cũng chưa xảy ra, ở trước mặt Dụ Văn Châu nói Hoàng Thiếu Thiên bỏ trốn với người khác, thật là… Tính sai rồi, Tiêu Thời Khâm nghĩ, quay về phải đem tròng kính đơn bôi đen mới được.

“Bàn của ngươi không bằng…” Trương Tân Kiệt nhíu mi nhìn thấy canh trong bát nghiêng một góc rất nhỏ.

Dụ Văn Châu nghe vậy không cảm thấy kinh ngạc, vẫn tốt tính cười.

Tiêu Thời Khâm thấy hai người không nói gì, một kẻ cau mày nhìn bát canh trước mặt, một kẻ cười đến cao thâm khó dò, chỉ đành bất đắc dĩ đứng ra làm người tốt: “Vậy để ta sửa cho…” Dứt lời từ thùng dụng cụ lấy ra công cụ sửa gỗ, binh binh bang bang bắt đầu sửa bàn, trong lúc đó bát canh đặt trên bàn ngay cả một tia gợn sóng cũng không có, thấy rõ công phu sâu.

“Vậy Lâm Kính Ngôn của Bá Đồ tiêu cục các ngươi muốn thoái ẩn giang hồ lại là tình huống thế nào?” Vương Kiệt Hi hỏi, giờ khắc này ánh mặt trời xuyên qua nóc nhà cỏ tranh của sạp hoành thánh, bóng râm loang lổ đánh vào trên mặt Vương Kiệt Hi, khiến cặp mắt to nhỏ tràn ngập sắc thái thần bí kia của hắn lấp lánh càng thêm khó bề phân biệt hào quang, rất có tướng tiên phong đạo cốt.

“Tin tức của Vi Thảo quả thật linh thông.” Trương Tân Kiệt vẫn bưng bát hoành thánh chưa bắt đầu ăn, bởi vì một khi hắn bắt đầu ăn thì sẽ không nói nữa.

“Ha, ta tự nhiên là có cách!” Vương Kiệt Hi đem cặp mắt to nhỏ híp thành một kích cỡ gần bằng nhau, chỉ chờ lời sau của Trương Tân Kiệt.

Dụ Văn Châu lại đứng dậy ra sau bếp nướng bánh, Tiêu Thời Khâm vẫn đang sửa bàn, nhưng hai người đều không cảm thấy kinh ngạc với tin tức này, hiển nhiên là mỗi người tự có thần thông của riêng mình.

“Chẳng qua là đối với giang hồ phiêu diêu lòng sinh mệt mỏi, ngoài ra còn có cái gì đáng nói chứ?” Trương Tân Kiệt nói, lãnh lãnh đạm đạm, “Còn nữa…” Hắn cúi đầu nhìn Tiêu Thời Khâm đang chỉnh chân bàn, “Chân bàn phải thấp hơn ba ly mới triệt để bằng.”

Chỉnh sửa nhỏ nhặt đến thế nếu để thợ mộc phổ thông nghe thấy, đại khái sẽ mắng Trương Tân Kiệt soi mói, gặp người tính khí táo bạo một chút không chừng sẽ bưng bát lên chụp Trương Tân Kiệt đầy mặt toàn canh hoành thánh, Tiêu Thời Khâm chỉ là mỉm cười gật đầu, thậm chí ngay cả cây cưa tên gọi Thiểm Ảnh kia của hắn đều không cần lấy ra, một chưởng vỗ lên chân bàn, không biết dùng ám kình gì, ba ly này liền hóa thành vụn gỗ bay ra ngoài.

Dụ Văn Châu bưng mâm từ bếp sau đi ra liền cảm thấy có ám khí mang theo phong thanh bắn đến mặt mình, hắn ném mâm lên không trung, trên mâm bốn cái bánh đồng thời vững vàng bay ra, lúc này mới hiểm mà lại hiểm ngửa đầu tránh thoát ám khí. Lập tức hắn duỗi tay tiếp được cái mâm đang bay, bốn cái bánh cũng bình yên rơi về chỗ cũ, một loạt động tác tuy không nhanh, nhưng quý ở nắm bắt thời cơ, diệu đến tột đỉnh.

“Đó dường như là… Máy Móc Nhảy Dù của Thời Khâm?” Dụ Văn Châu nghi hoặc, chiêu thức vừa rồi đối với hắn mà nói bất quá cũng không nguy hiểm, chỉ là… Hắn đảo mắt qua chúng nhân thấy Tiêu Thời Khâm trong mắt có chứa áy náy, mà bàn đã sửa tốt, lúc này mới biết phát sinh cái gì, liền ôn hòa cười, “Sửa cái bàn mà thôi, vốn không cần chính xác đến vậy.”

Trương Tân Kiệt nghe thấy nhíu nhíu đầu mày, nhưng sau cùng vẫn là cái gì cũng không nói.

Bánh và hoành thánh đều đã lên đủ, mọi người bắt đầu ăn, Tiêu Thời Khâm Dụ Văn Châu cùng Vương Kiệt Hi bưng bát hoành thánh câu được câu không trò chuyện, Lâm Kính Ngôn phong cách chiến đấu trước nay bỉ ổi, nhưng là một người ôn văn nhĩ nhã, trên võ lâm cũng kết giao không ít bằng hữu, hắn lần này quy ẩn cũng không biết sẽ có người nào không nỡ hay không; lại bàn đến ý đồ kế tiếp của Diệp Tu vẫn luôn hỗn tạp khó lường, hy vọng hắn chỉ là không nỡ rời bỏ giang hồ này, chứ đừng lại đem võ lâm giày vò náo loạn, thu nhập của các cửa hiệu cũng theo đó giảm xuống.

“Báo!” Một tiểu hỏa tuổi còn trẻ đột nhiên thở hổn hển xông vào sạp hoành thánh.

“Đây không phải Tống Kỳ Anh nhà Bá Đồ sao, ngươi muốn báo cái gì, có lẽ phải đợi một chút.” Dụ Văn Châu đứng dậy kêu Tống Kỳ Anh ngồi xuống bàn, lấy trà cho hắn, ánh mắt nhìn qua phía Trương Tân Kiệt đang chuẩn xác một ngụm bánh một ngụm canh hoành thánh, vẻ mặt “Ngươi hiểu mà”.

Tống Kỳ Anh đương nhiên là hiểu phó tổng tiêu đầu nhà mình, bất quá được Lam Vũ các chủ đích thân chiêu đãi, tuy đang ngồi ở sạp hoành thánh vẫn có chút không thể thích ứng, hắn tiếp lấy bát trà, chỉ cảm thấy hình như mình thở còn gấp hơn trước.

Qua hết nửa ngày, Trương Tân Kiệt động tác chính xác ăn xong bánh hành chiên cùng hoành thánh, lúc này mới bình tĩnh quay đầu hỏi Tống Kỳ Anh rốt cục xảy ra chuyện gì.

“Diệp Tu đêm qua dẫn người đánh lên Bá Đồ rồi!” Tống Kỳ Anh nói.

“Cái gì?!” Tại trường bốn người đều cả kinh nói không nên lời, Diệp Tu tuy trước nay là kẻ mưa máu gió tanh, nhưng nguyên tắc vẫn có, chuyện quá giới hạn thế này không giống phong cách của hắn.

“Sau đó thì sao?” Trương Tân Kiệt bình tĩnh mà hỏi, trong lời nói nghe không ra mảy may sóng gió.

“Sau đó… đem Lâm Kính Ngôn tiêu đầu trói đi…”

“Phụt…” Cười ra tiếng chính là Dụ Văn Châu, Vương Kiệt Hi cùng Tiêu Thời Khâm trên gương mặt lộ ra nụ cười “Hiểu rồi”, Trương Tân Kiệt tựa hồ cũng thanh tĩnh lại, chỉ có Tống Kỳ Anh vẫn mặt đầy mờ mịt không biết bốn người trước mắt đang ra vẻ ngấm ngầm hiểu ý cái gì.

“Đến Bá Đồ có những ai?” Trương Tân Kiệt tiếp tục hỏi.

“Chính là các vị sơn đại vương của Hưng Hân sơn trại, bất quá có một vị kiếm khách che mặt, nghe nói hơi lắm lời, mỗi khi sử ra một kiếm đều phải kêu tên một bát mì Sơn Tây…”

“Phụt…” Lần này cười ra tiếng chính là Tiêu Thời Khâm, sau đó ba người đồng thời quay đầu nhìn về phía Dụ Văn Châu, mọi người đều cười rất ăn ý.

“…” Tống Kỳ Anh cảm thấy bầu không khí này quá bề vi diệu, chưa chờ hắn nghĩ cho rõ, đã bị Trương Tân Kiệt phân phó về Bá Đồ phục mệnh.

“Cho nên… Diệp Tu đúng là có giác ngộ của sơn đại vương, lần này đi Bá Đồ rõ ràng là cướp áp trại phu nhân cho tam đại vương Phương Duệ a!” Vương Kiệt Hi cười, “Dù sao Bá Đồ tổng bộ cũng gần ngay bên trái, chúng ta đi xem một phen, tiện đường vì dân trừ hại, thu phục mấy tên đại vương trên núi đi!”

Thế gian này luôn có người chê loạn không đủ lớn, vì vậy Vương Kiệt Hi sung sướng cầm lên cờ bói toán của hắn, Tiêu Thời Khâm tự nhiên không có ý kiến, mà hai người trong cuộc bên kia, hoặc nên nói là người bị hại, đương nhiên cũng không thể cứ thế bỏ qua. Sau đó chỉ thấy tiên sinh bói toán kiêm bán thuốc mặc trường sam màu xám, thợ mộc mặc áo vải thô, chủ sạp hoành thánh đeo tạp dề, cùng người tập võ mặc đoản đả cùng nhau đi về phía Bá Đồ tiêu cục, trên đường rộn rộn ràng ràng, không ai biết đại hiệp đang ở ngay bên cạnh mình.
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#7
1. “Thiếu Thiên đi Hưng Hân sơn trại tìm Diệp Tu tiền bối rồi, không có hắn, ta chặt không được nhân bánh cải trắng.” - Dụ Văn Châu tay anh quá sức tàn r =))
2. Tiêu đội sửa bàn thôi k cần làm màu thế đâu =)) dọa sợ Dụ đội r kìa =))
3. Cảm thấy phần này như đoạn HTT giúp Diệp đánh phó bản Mai Cốt Chí Địa vậy hahahahahahah
4. E hối hận r chị Lá ơi TAT truyện dài quá sức vi diệu
 

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,134
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#8
Ngoài ra paro này tuy bựa mà vẫn uyển chuyển phết, nhất là đoạn cuối về Gia Thế Diệp Thu xD
Cái truyện này nó viết nhiều câu đúng kiểu truyện nghiêm túc mà coi vào thấy bựa chịu không nổi =)) Như Chu lắc mình dùng khinh công vào nhà không dính một giọt nước mưa, còn Tường bắt chước y hệt mà vẫn dính ướt tay áo =)) Hay trời đang quang đãng mà Chu nhìn qua một cái lập tức mây đen kéo về rầm rầm đổ mưa =))

2. Tiêu đội sửa bàn thôi k cần làm màu thế đâu =)) dọa sợ Dụ đội r kìa =))
Cây súng của Tiêu đội đã biến thành cây cưa =))
 
Last edited:

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,134
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#9
Năm

“Nửa tháng trước không chỉ giúp Hưng Hân cướp tài vật Bá Đồ, còn giúp cướp người, kiếm khách đó có phải ngươi hay không?” Mới hừng sáng, Hoàng Thiếu Thiên rời giường băm nhân bánh chuẩn bị mở sạp bán hoành thánh, Dụ Văn Châu ở ngoài lau bàn không chút để tâm hỏi một câu.

“Cái gì cướp người? Cướp người nào? Hưng Hân đi Bá Đồ cướp người? Kiếm khách đó? Kiếm khách nào ở đâu?” Hoàng Thiếu Thiên khẩn trương đến mức nói nhiều hơn trước không ít.

“Thiên Cơ Tán kia của hắn… là vật ra sao?” Dụ Văn Châu thấy Hoàng Thiếu Thiên không muốn trả lời cũng không truy cứu, chỉ hỏi về món binh khí thần bí khó lường của Diệp Tu.

“Thập bát ban binh khí đều có thể tùy tâm biến hóa.” Hoàng Thiếu Thiên nghiêm túc, “Thiên Cơ Tán đó vào trong tay Diệp Tu quả là vật tận kỳ dụng*.”

*vật tẫn kỳ dụng: sử dụng được một vật đến thấu đáo toàn bộ, không uổng phí bất kỳ cái gì

Hai người nói chuyện, việc trong tay cũng không ngừng, một hồi sau liền đem sạp hoành thánh dọn dẹp sẵn sàng, bảng hiệu cũng treo ra ngoài chính thức mở hàng buôn bán.

Không lâu sau liền thấy Vương Kiệt Hi tay trái vẫn cầm lá cờ bói toán “Vương Bất Lưu Hành Thần Toán Tử”, tay phải dắt một thiếu niên thanh tú tiến vào sạp hoành thánh, tự tìm cái ghế ngồi xuống, thiếu niên kia tựa hồ ngượng ngùng nửa ngày, mới tìm chỗ ngồi bên cạnh Vương Kiệt Hi.

“Thế nào, Mắt Bự ngươi lại từ đâu lừa được hài tử?” Hoàng Thiếu Thiên thấy người tới là Vương Kiệt Hi liền từ sau bếp vòng ra, trên người thắt cái tạp dề lam nhạt, tay phải cầm một con dao làm bếp, chính là bảo bối của hắn tên gọi Băng Vũ, trên dao lúc này còn dính chút rau.

“Ô? Đây là ai vậy! Căn cốt không tệ! Thế nào, muốn gia nhập Lam Vũ bọn ta không?” Hoàng Thiếu Thiên liếc mắt nhìn đến thiếu niên ngây ngô thanh tú được Vương Kiệt Hi dẫn theo, hai ba bước đi tới trước mặt, khom lưng hướng thiếu niên kia thần bí nói: “Ta thế nhưng là Kiếm Thánh a!”

Dù là ai cũng không tin được thanh niên cầm dao làm bếp cười đến sang sảng thậm chí lộ ra hai cái răng nanh khả ái này chính là Kiếm Thánh lãnh khốc đại danh đỉnh đỉnh trong chốn võ lâm, nhưng thiếu niên kia chỉ bị hành động của Hoàng Thiếu Thiên dọa đến rầm một tiếng đứng dậy, cúi đầu đỏ mặt: “Tiền bối, ta… ta…”

“Cái gì a! Hóa ra cũng là người trong giang hồ.” Hoàng Thiếu Thiên thấy thiếu niên gọi mình tiền bối, lúc này mới biết hắn cũng tập võ. Đã là người trong giang hồ, chọc phá kém đi không ít lạc thú, Hoàng Thiếu Thiên phẫn nộ lẩm bẩm một câu, mất hứng quay về sau bếp thái rau.

Cử động của hắn lại dọa thiếu niên kia thêm không ít, quay đầu cầu viện nhìn Vương Kiệt Hi, cứ như khiến Kiếm Thánh mất hứng mà về đều là bản thân mình sai. “Sư… Sư phụ?”

“Không sao, Anh Kiệt.” Vương Kiệt Hi ra hiệu thiếu niên ngồi xuống, vươn tay xoa xoa đầu Cao Anh Kiệt, kêu hắn không cần lo lắng, “Về sau ra ngoài coi bói bán thuốc cũng sẽ gặp phải mấy kẻ dở người.” Vương Kiệt Hi rất có thâm ý liếc nhìn về phía Hoàng Thiếu Thiên, “Đừng để ý là được rồi!”

“Dạ… dạ hiểu, sư phụ.” Cao Anh Kiệt vẫn cúi đầu, trong mắt bỗng nghiêm túc lên, hận không thể đem mỗi câu mỗi lời của sư phụ đều khắc vào tim.

“Ai?! Mắt Bự, ta làm sao biến thành kẻ dở người rồi! Đến đến, chúng ta đánh một trận liền biết ta có dở hay không!” Hoàng Thiếu Thiên lúc này đang thái hành, nghe Vương Kiệt Hi nói chuyện không chịu được lại từ bếp sau thò đầu ra, vung dao liền hướng Vương Kiệt Hi chém tới, tuy chỉ một chiêu nhưng đao ảnh đầy trời. Vương Kiệt Hi vẫn mỉm cười hờ hững, dao đến trước mặt mới cầm lên lá cờ gọi hồn đoán mệnh cơ hồ chưa từng rời tay kia, khẽ giũ một cái, cờ bỗng nhiên biến thành chổi, chính là vũ khí thành danh Diệt Tuyệt Tinh Trần của Vương Kiệt Hi.

Vương Kiệt Hi không hề đứng dậy, vỗ bàn một cái quỷ mị nhích qua bên trái hai thước có dư, không rõ trong tay động tác thế nào, cán chổi xuyên qua rừng ánh đao của Hoàng Thiếu Thiên, chuẩn xác điểm về phía cổ tay Hoàng Thiếu Thiên, ánh đao đầy trời bỗng chốc liền dừng, Hoàng Thiếu Thiên giơ tay tránh thoát cái chổi, muốn tiếp tục biến chiêu đã bị Dụ Văn Châu gọi lại.

“Thiếu Thiên, đừng nghịch…” Dụ Văn Châu vẫn cười đến ôn ôn hòa hòa, nhưng trong đó lộ ra một điểm không cho phản đối, Hoàng Thiếu Thiên nghe thấy “Ô ~” một tiếng không ầm ĩ nữa, về sau bếp cọ cọ vào cổ Dụ Văn Châu, lúc này mới cộp cộp cạch cạch thái rau.

Bên này Lam Vũ hai người ở dưới bếp bận bịu thái rau, ngoài phòng Vương Kiệt Hi đem hai chiêu mới vừa trao đổi với Hoàng Thiếu Thiên tỉ mỉ phân tích cho Cao Anh Kiệt nghe, kêu hắn học tập ít kinh nghiệm.

Không lâu sau, Dụ Văn Châu bưng hai bát mì Sơn Tây tới, mì sợi cắt như lá liễu, sợi sợi rõ ràng, càng hiếm thấy hơn chính là mỗi sợi đều cùng một kích cỡ độ dày.

“Hoàng Thiếu Thiên, mấy ngày không gặp công phu của ngươi đúng là càng lúc càng tuấn.” Vương Kiệt Hi khen một câu, cầm lấy đũa từ trong bát canh gà xé mùi thơm khắp nơi khều lên sợi mì, quay đầu nói với Cao Anh Kiệt băm mì có ích cho thủ pháp nào, làm sao sử dụng cơ bắp, ngay cả Dụ Văn Châu ngồi một bên cũng phải lắc đầu, nghe nói Vương Kiệt Hi đối với tên đồ đệ này ái hộ phi thường, lại tận tâm tận lực giáo dục, đến nay xem ra quả thật danh bất hư truyền.

Vương Kiệt Hi dạy hết nửa ngày, thấy Cao Anh Kiệt tuy nghiêm túc đáp lời, nhưng ánh mắt vẫn luôn ngẫu nhiên trôi về bát mì toả ra mùi hương ngây ngất, lúc này mới nhớ tới chính sự, đem gà trong bát mình đều gắp vào bát Cao Anh Kiệt, sau đó kêu đồ đệ ăn.

Cao Anh Kiệt còn chưa mở miệng từ chối, bên kia Hoàng Thiếu Thiên rảnh rỗi ngồi trên bàn cắn hạt dưa đã không chịu nổi. “Ta nói Mắt Bự! Ngươi cần thiết hay không cần thiết hay không! Chê quán bọn ta cho gà quá ít cũng không đến mức như vậy đi?! Lam Vũ bọn ta là vốn nhỏ buôn bán nhỏ, ngươi cứ thế trắng trợn ghét bỏ bọn ta cho ít đồ ăn có nhân tính hay không?” Hoàng Thiếu Thiên ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn quay vào bếp đi chặt một mâm gà ra, cho hai người mỗi người một nửa, suýt chút ngay cả bát mì cũng không chứa nổi.

Mì vào miệng, ngoài trơn trong dai, nhuyễn mà không dính, càng nhai càng thơm, canh gà thuần nồng, vốn là ăn cực kỳ ngon, nhưng… nhìn thấy vị tiền bối ngồi bên cạnh chống cằm xem hắn ăn mì, Cao Anh Kiệt lập tức cảm thấy nuốt không trôi.

“Ngon ha? Ngon mà! Đao công của bản Kiếm Thánh không nói, canh gà này chính là lão bản bọn ta tự tay nêm! Ngươi biết lão bản bọn ta đó là cao thủ dùng độc, điều ra độc dược độc phấn tiện tay nắm một nắm là nửa thỏi vàng, cân lượng nêm mì cho ngươi xưng là tuyệt không mảy may sai lầm!”

“Ặc…” Cao Anh Kiệt bắt đầu tưởng tượng bàn tay điều chế kịch độc làm sao điều chế nước canh nấu mì, gian nan nuốt vào miệng.

“Vậy Mắt Bự lúc lần đầu tiên vừa ý ngươi có lải nhải mà nói: Tiểu ca ngươi cốt cách thanh kỳ chính là tài năng để đào tạo, bản Vô Tự Thiên Thư này ta giao cho ngươi*?” Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục hỏi.

*kiểu lừa trẻ em bán sách võ công như trong Kungfu Hustle của Châu Tinh Trì

“A…” Cao Anh Kiệt tiếp tục gật đầu, phát hiện trước mặt vị tiền bối này mình quả thật không chen lời nổi.

“A? Ha ha ha ha ha! Mắt Bự quả thật nói vậy a! Cười chết ta rồi! Ai u!” Hoàng Thiếu Thiên cười đến nện bàn, “Sau đó… ngươi liền tin?!”

Cao Anh Kiệt gương mặt lại đỏ, nửa ngày mới nói: “Sư phụ trước nay thần cơ diệu toán…”

Vương Kiệt Hi quét mắt về phía hai người, tựa hồ cố ý muốn tôi luyện đồ đệ nhà mình, cũng không ngắt ngang hai người đối thoại, chỉ bắt đầu cùng Dụ Văn Châu ngồi bàn kế bên tùy ý tán gẫu, “Nghe nói mấy ngày gần đây Diệp Tu đang giúp Bá Đồ vận tiêu…” Vương Kiệt Hi nói, trong mắt còn mang nghi hoặc, “Hắn đến cùng muốn làm gì?”

“Diệp Tu tiền bối trước nay cao thâm khó dò.” Dụ Văn Châu theo sau lắc đầu, “Ta nghe Tân Kiệt kể, ngày đó chúng ta đi giúp Bá Đồ mà kết quả là giúp hụt, qua mấy ngày hắn cùng Hàn Văn Thanh tiền bối mang người lên Hưng Hân tính sổ, vốn định ra tay đánh nhau lấy lại công đạo, ai hay Diệp Tu tiền bối bất ngờ thái độ đoan chính, nói một người bồi một người, đã đem Lâm Kính Ngôn trói lên sơn trại, liền đem bản thân mình năng lực còn mạnh hơn bồi cho Bá Đồ làm tiểu đệ.”

“Quả nhiên đúng là… phong cách của hắn.” Lúc này Vương Kiệt Hi như có suy tư nói, hai người lại trao đổi một ánh mắt chẳng hiểu thế nào, đều không nói nữa.
 

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,134
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#10
Có spoil nặng so với tiến độ truyện dịch hiện tại. Cân nhắc trước khi xem.

Sáu

Lại qua mấy ngày, chính là khí trời cực đẹp diễm dương cao chiếu, một vị thanh niên tư văn nhã nhặn mặc áo vải thô đi vào sạp hoành thánh, thấy thầy tướng số cao thâm khó dò cùng tiêu sư chỉnh tề nề nếp đều đang ngồi trên bàn chờ mình, thanh niên nhã nhặn áy náy cười một tiếng, kéo cái ghế ngồi xuống.

“Ngươi đến muộn nửa nén hương…” Trương Tân Kiệt nói.

“Giá sách thư viện Luân Hồi bị học trò tên gọi Tôn Tường kia của bọn họ luyện võ chém thành hai nửa, Chu Trạch Khải cùng Giang Ba Đào sáng nay tìm ta làm thêm một cái, vừa rồi mới hoàn công.” Tiêu Thời Khâm một bên giải thích một bên phủi bỏ vụn gỗ còn vướng trên tóc.

“Tôn Tường đó nghe nói rất lợi hại? Rốt cục thế nào có lợi hại thật hay không?” Hoàng Thiếu Thiên ở một bên tiếp lời, “Tuy là sơ nhập võ lâm, nhưng nghe nói căn cơ không tệ?”

“Xem vết cắt trên giá sách, chiêu thức nhanh nhẹn ác liệt, chỉ là đến cùng vẫn còn quá non, tựa hồ chưa thể thu phóng tự nhiên.” Tiêu Thời Khâm nói, “Ngược lại Tân Kiệt hôm nay thấy thế nào có vẻ… tiều tụy?” Tiêu Thời Khâm thoáng dừng, tìm một từ hình dung thích hợp, quay đầu nhìn Trương Tân Kiệt tuy vẫn ngồi rất thẳng tắp nhưng không che giấu được mệt mỏi.

“Ai ai ai! Cái này ta biết, ta biết! Ta kể ngươi nghe, đoán chừng ngươi vẫn chưa biết đi, Diệp Tu nói một người đổi một người, đem mình bồi cho Bá Đồ rồi! Bằng bản mặt trào phúng đó của hắn, nếu ta ở Bá Đồ, cũng muốn một ngày đánh hắn một trăm lần! Bất quá không phải ta nói, Bá Đồ trừ đi lão Hàn ai đánh thắng được hắn a, tất nhiên bị Diệp Tu trị sạch! Bá Đồ cỡ nào không lùi bước a, bị chỉnh đốn không cam lòng liền tiếp tục đánh thôi! Trương Tân Kiệt chỉ là bốn phía trị liệu cho tiêu sư Bá Đồ, đủ hắn bận rộn, hôm nay còn chưa mệt đến ngất đi quả thật đã là kỳ tích!” Hoàng Thiếu Thiên ở một bên blah blah blah giải thích việc này rõ ràng, “Còn nữa còn nữa nghe nói…”

“Được rồi Thiếu Thiên, đi cắt mì đi, mọi người đều chờ ăn đây.” Dụ Văn Châu ôn hòa ngắt lời, lấy tạp dề treo trên tường mặc vào cho Hoàng Thiếu Thiên kêu hắn đi bếp sau cắt mì.

“Ồ…” Hoàng Thiếu Thiên hiển nhiên chưa mãn ý, nhưng vẫn xoay người để Dụ Văn Châu giúp đem tạp dề buộc chặt, quay về nhà bếp.

“Diệp Tu tiền bối… định làm cái gì?” Tiêu Thời Khâm nghe kể cũng sửng sốt, “Hắn ở Bá Đồ đã làm những gì?”

“Ngày thường vận tiêu thì thôi, tận hết chức trách, chỉ là trong lúc rảnh rỗi…” Trương Tân Kiệt nói tới đây không chịu nói tiếp, cúi đầu chuyên tâm uống trà.

Ba người còn lại trao đổi một ánh mắt "Hiểu mà, hiểu". Diệp Tu mỗi giờ mỗi khắc không mở đại chiêu trào phúng với đám tiểu bối bọn họ mới là… Ăn bấy nhiêu khổ mà lớn, quả thật không thể hiểu hơn.

“Lâm Kính Ngôn vốn đã muốn thoái ẩn giang hồ, Diệp Tu chịu đến Bá Đồ gán nợ, đối với Bá Đồ cả thể diện lẫn nhân lực đều không tổn thất, huống hồ hắn còn giúp Bá Đồ đi mấy chuyến tiêu cực kỳ nguy hiểm, trên mặt tiền bạc Bá Đồ cũng coi như có lời, vì thế ta ám chỉ với hắn nhiều lần, rằng có thể trở về Hưng Hân rồi.” Trương Tân Kiệt thoáng dừng, bất đắc dĩ nói, “Tiếc rằng Diệp Tu tiền bối vẫn luôn… giả ngu, không chịu rời khỏi Bá Đồ.”

“Hắn là muốn diệt Bá Đồ bằng cách đó!” Ở nhà bếp cắt mì, Hoàng Thiếu Thiên cái miệng vẫn không ngoan ngoãn tiếp một câu, tuy khoảng cách xa, vẫn như đang nói ngay bên tai chúng nhân.

“Diệp Tu tiền bối tự nhiên sẽ không ấu trĩ đến thế.” Dụ Văn Châu không lý đến Hoàng Thiếu Thiên, cười nói tiếp, “Cũng không biết hắn như hiện tại… là có dụng ý gì.”

Bốn người nhìn nhìn lẫn nhau, trong mắt đều thấy nghi hoặc.

“U! Đang nói ta đây?” Giọng nói lười biếng xa xa bay tới, sạp hoành thánh năm người cùng nhìn về phía cuối đường, khởi đầu chỉ có một bóng người mơ hồ, phong thái lộ ra biết bao diễm lệ, giữa trời nắng xòe ô, thoắt chốc người đã nhẹ nhàng rơi vào sạp hoành thánh, cũng không biết dùng thân pháp gì.

Người đến là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, trong mắt toàn là lười biếng, khóe môi tựa cười mà không phải cười, coi như có một ý vị đặc biệt phong lưu, bất quá lại mặc một thân y thường nhìn không ra gì, đem phong lưu hủy đi quá nửa.

“Thế nào? Các ngươi mở tiểu hội nghiên cứu ta?” Diệp Tu quét mắt một vòng nhìn chúng nhân trong sạp, lúc này mới phát hiện mọi người đều đang nhìn chằm chằm một thân y phục quả thật kinh thế hãi tục này của mình, hắn cũng không ngại, ung dung thong thả phủi phủi tro bụi trên y phục, hiếm thấy giải thích một câu: “Hưng Hân nghèo, chỉ đành cướp được cái gì liền mặc cái đó.” Nói xong trong mắt lộ ra cay đắng, chỉ là khóe môi hơi vểnh, thấy thế nào cũng vẫn là trào phúng.

Diệp Tu cũng không khách khí, bộp một tiếng thu ô trong tay, tự nhiên kéo qua cái ghế ngồi giữa chúng nhân, quay đầu nói với Dụ Văn Châu: “Tiểu Dụ a! Kêu tiểu Hoàng nấu bát mì, phải là sợi nhỏ, với lại nướng hai cái bánh, phải ngọt, không cần cho hành, nhiều đường nhiều vừng. Ô! Đúng rồi, các ngươi lần trước có trà gì đó, cũng rót cho ta một chung.”

Không chờ Dụ Văn Châu đáp ứng, nhà bếp đã bay ra một bóng người, chỉ trong chớp mắt liền nhào vào chiến với Diệp Tu.

Bốn người khác nhìn nhìn lẫn nhau, ăn ý đem bàn ghế trong sạp dịch về phía sau, thích ý đứng gần đó hứng thú vây xem.

“Ta nói các ngươi có hay không chút lòng thương cảm? Ta cũng đã một mớ tuổi rồi!” Diệp Tu trong tay khẽ rung, đem Thiên Cơ Tán biến thành hình thái kiếm, ngăn đỡ công kích của Hoàng Thiếu Thiên.

“Tiền bối cẩn thận đừng làm hỏng bàn ghế ở đây, tuy ngài là tiền bối, nhưng nợ nần vẫn phải tính rõ.” Dụ Văn Châu mỉm cười tiếp một câu, cố ý dùng kính xưng.

“Đều nói võ lâm tứ đại trí giả tâm bẩn, quả thế, quả thế a!” Diệp Tu ngửa mặt lên trời thở dài, trong lúc nói chuyện chiêu thức không ngừng, Thiên Cơ Tán bộp một tiếng căng ra chặn dao làm bếp của Hoàng Thiếu Thiên.

Bốn người đứng xem đều cười không nói, “Diệp tiền bối, ngươi cũng là một trong võ lâm tứ đại trí giả” tự nhiên là chỉ có thể hiểu mà không thể nói.

“Ta nói Diệp Tu! Ngươi chuyên tâm một chút! Ngươi ngày đó đáp ứng cùng ta tỷ thí một trận, lúc sau không biết ngại mà bỏ trốn?! Xem kiếm không đúng xem dao! Tam Đoạn Trảm! Thăng Long Trảm!” Hoàng Thiếu Thiên một bên động thủ, miệng không ngừng bùm bùm báo ra những cái tên căn bản không hề giống với chiêu thức.

Hai người ngươi tới ta đi đấu hơn ba mươi hiệp, ngừng đánh là lúc Diệp Tu mũi ô hiểm hiểm dừng ở yết hầu Hoàng Thiếu Thiên, “Ngươi không đem Băng Vũ biến thành hình thái kiếm, dùng dao làm bếp muốn thắng ta, khi ta là mì sợi sao?” Cuộc chiến kết thúc, vẻ chuyên chú nhấp nháy trong mắt Diệp Tu lập tức tản đi, bắt đầu trở về bộ dáng hỡ hững lười biếng.

“Nếu dùng Băng Vũ hình thái kiếm, hai chúng ta đánh tới lúc này cái sạp cũng phải hủy, ta sợ ngươi không đền nổi ngươi biết không?! Ta cứ thế ôn nhu quan tâm thiện lương mọi việc đều nghĩ cho ngươi, ngươi phải cảm kích ta, cho nên lần này không tính, lần sau tìm chỗ rộng rãi chúng ta hảo hảo đánh!” Đánh xong một trận Hoàng Thiếu Thiên cũng đỡ nghiện tay chân, lại quay về bếp sau cắt mì.

“Cho nên Diệp Tu tiền bối như bây giờ lưu lại Bá Đồ, đến cùng có tính toán gì?” Năm người đem gian nhà thu dọn một phen, ngồi vây quanh một cái bàn, đối với sự tồn tại mang tên sách giáo khoa của vị tâm bẩn này, Dụ Văn Châu trực tiếp từ bỏ thăm dò, hỏi thẳng.

“Ha… cũng không có gì.” Diệp Tu đáp, không chút để tâm, tuy bị ba đôi mắt to nhỏ nhất trí còn có một đôi to nhỏ không nhất trí cùng nhìn lom lom có chút không dễ chịu, nhưng Diệp Tu tình huống nào mà chưa gặp qua, không phải ba vị trong võ lâm tứ đại trí giả thêm vào Vi Thảo thảo dược cửa hiệu chưởng quỹ thôi sao!

“Tiền bối thật sự không truy cầu gì ở Bá Đồ?” Tiêu Thời Khâm hỏi.

“Không truy cầu gì!” Diệp Tu nghiêm túc đáp.

“Vậy nói thử cảm giác khi ngươi ở lại Bá Đồ đi!” Vương Kiệt Hi thay đổi góc độ níu kéo Diệp Tu.

“Chính là cảm thấy rất vui thì ở lại đó thôi!” Diệp Tu thề với lòng hắn thực sự nói thật, hắn chỉ muốn ở lại Bá Đồ ngủ hai ba ngày mà thôi, bất quá tùy hứng mà làm, đám người này tới mức phải thẩm vấn phạm nhân như thế?

“Chẳng lẽ ngươi muốn ở lại Bá Đồ chỉ vì trực giác?!” Trương Tân Kiệt hỏi.

Diệp Tu đàng hoàng trịnh trọng gật đầu, sau đó hắn cảm thấy bầu không khí trở nên vi diệu, tứ đại trí giả ba vị thêm vào Vương Kiệt Hi trao đổi một ánh mắt ngầm hiểu ý, cùng nhau nở nụ cười.

Diệp Tu nhất thời chẳng hiểu nguyên cớ, nhưng vẫn bất động thanh sắc bưng trà lên uống.

Cho nên bốn người cùng nhau không hề che giấu, thậm chí vô cùng khoa trương, thương cảm mà nhìn Diệp Tu.

Hoàng Thiếu Thiên bưng mì Sơn Tây đi ra liền nhìn thấy tình cảnh vi diệu này, ngay cả Trương Tân Kiệt trên gương mặt cũng ẩn hiện một cái nhếch môi nho nhỏ, cơ hồ như… từ ái mà nhìn Diệp Tu. Hoàng Thiếu Thiên bị ý nghĩ này của mình dọa đến run rẩy, đem mì bưng cho mọi người một câu cũng không kịp nói lập tức trở về nhà bếp nướng bánh, bầu không khí này thật quá đáng sợ.

“Diệp Tu tiền bối, bọn ta cảm thấy lý do ngài muốn lưu lại ở Bá Đồ có phải là… liên quan đến Hàn tiền bối?” Sau cùng, Dụ Văn Châu tính tình tốt cố nén cười, tìm cách uyển chuyển nói với Diệp Tu.

Chỉ trong chớp mắt, dường như có một tia chớp bổ ở trong lòng, Diệp Tu đột nhiên cảm thấy một cánh cửa lớn dẫn đến thế giới mới cứ thế hướng mình mở rộng.

Khi ngẩng đầu lên, chỉ thấy bốn người kia vẫn đang nhìn mình bằng ánh mắt nhìn tiểu quỷ không hiểu chuyện trong nhà. ”Ta nói các ngươi, cười nhạo đủ rồi cũng nên thu liễm lại đi!” Diệp Tu kéo dài âm cuối, vẫn biếng nhác, da mặt lỗ tai cũng không thấy đỏ, bình thản thừa nhận hắn đối với Hàn Văn Thanh đại khái chính là chân ái.

“Không hổ là Diệp Tu tiền bối.” Dụ Văn Châu khen ngợi một câu, bản thân nhịn không nổi làm người đầu tiên nở nụ cười, chỉ lấy đũa đưa cho Diệp Tu, “Vậy thì ăn mì đi…”

Hoàng Thiếu Thiên là người chủ nghĩa cơ hội điển hình, đối với tình cảnh vi diệu biến hóa tự nhiên mười phần mẫn cảm, hắn trực giác thấy giữa năm người này nhất định phát sinh việc gì ghê gớm, nhưng thấy năm người ăn mì đều lộ ra nụ cười “Chúng ta đều hiểu mà” cao thâm khó dò khiến người sởn cả tóc gáy, Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy có một số việc thôi thì không hiểu tốt hơn.
 

mojata98

Gà con tiến hóa
Bình luận
9
Số lượt thích
18
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp vô sỉ~~~
#11
Hình như phải là "Tiểu ẩn ẩn vu dã,trung ẩn ẩn vu thị,đại ẩn ẩn vu triều",k biết có phải Lá dịch vui k nữa:unsure:
 

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,134
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#13
Hình như phải là "Tiểu ẩn ẩn vu dã,trung ẩn ẩn vu thị,đại ẩn ẩn vu triều",k biết có phải Lá dịch vui k nữa:unsure:
Cái này có nhiều phiên bản lắm ^^
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#14
1. Thương tiểu Cao quá hahahaha
2. Phi đao thôi cx chơi đao ảnh hả trời =))
3. THẾ QUÁI NÀO LẠI BIẾN THÀNH CHỔI ĐƯỢC CƠ CHỨ??????????
4. A Hi Hi đoạn dụi vào cổ hơi bị yêu à nha <3

1. Thương Trương đội =)))
2. Người đâu thiêng dữ =))) gọi cái thấy ngay =))) dưới nắng xòe ô đúng là sát cảnh mà =)) mỗi tội đống trang phục dọa người hahahah
3. Thiếu Thiếu quá nhanh =))) hóa ra Băng Vũ biến hóa đc à =)) làm e cứ tưởng bình thường Thiếu Thiên đem dao làm bếp đi đánh nhau ahahha
4. Cả truyện toàn thấy ăn mì với ăn bánh =))) ăn mì thôi đừng cười bí hiểm thế chứ =))) Ngũ đại tâm bẩn quả nhiên hơn người ahhahahahha
 
Last edited:

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,134
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#15
Bảy

“Diệp Tu tiền bối nếu như đã hiểu, càng hẳn nên lưu lại Bá Đồ, sao lại rời đi rồi?” Giang Ba Đào đem dầu vừng đưa cho Chu Trạch Khải bên cạnh, quay đầu hỏi Dụ Văn Châu đang ngồi bàn kế bên gói hoành thánh.

“Tân Kiệt quay về, không biết thế nào lại nói với Hàn tiền bối một câu gì đó, sau nghe nói Hàn tiền bối và Diệp Tu tiền bối tìm một đêm nguyệt hắc phong cao, cùng nhau xuất môn đi mất.” Dụ Văn Châu nói.

“…” Chu Trạch Khải ngừng động tác trên tay, chăm chú nhìn dầu vừng trong bát đờ ra.

“Tiểu Chu cảm thấy thế nào?” Dụ Văn Châu hỏi.

“… Rất tốt.” Chu Trạch Khải nghĩ hết nửa ngày đáp, cũng không biết đang nói dầu vừng hay là một đêm khó để người biết kia.

Tám

Có spoil nặng so với tiến độ dịch hiện tại. Cân nhắc trước khi xem.

“Bộp!” Người kể chuyện hơn ba mươi tuổi, nhìn qua có vẻ thương tang lạc phách từ trong ngực lấy ra một cây thước gỗ, gõ đến cái bàn trong sạp hoành thánh Lam Vũ hôm đó được Tiêu Thời Khâm sửa lảo đảo muốn đổ: “Lần trước chuyện kể đến một ngày nọ, Diệp Tu trên đường lớn gặp được một vị tiểu hỏa nhi xấp xỉ tuổi mình, tiểu hỏa này tướng mạo chân mày tám màu, mắt như sao sáng, miệng rộng bốn phương, lỗ tai nguyên bảo, quả thực cái thế vô song, lặng lẽ mà nhìn còn xinh đẹp hơn đại cô nương, người này không phải ai khác, chính là Tô Mộc Thu bạn nối khố của Diệp Tu, người trong võ lâm tặng cho ngoại hiệu Thu Mộc Tô.”

Nói tới đó, tiên sinh kể chuyện quét mắt nhìn một bàn ba vị khách nhân duy nhất trong sạp hoành thánh, hắc hắc cười một tiếng không nói thêm, chậm rãi nâng bát uống trà.

“Sau đó thì sao?!” Rốt cục thanh niên tuấn lãng nghe kể chuyện dưới đài không nhịn nổi, giục người kể chuyện.

Người kể chuyện liếc nhìn thanh niên kia, gập ngón trỏ gõ gõ lên bàn.

“Hở?” Thanh niên kia mặt đầy mờ mịt.

Giang Ba Đào bất đắc dĩ giải thích cho Tôn Tường: “Đây là muốn đòi thưởng đó!”

“Cái gì?! Mới nói vài câu thế thôi liền muốn tiền thưởng!” Tôn Tường sờ sờ túi gấm trong ngực có chút trù trừ, quay đầu trừng tiên sinh kể chuyện, “Ngươi kể mấy chuyện rác rưởi người trong giang hồ ai ai cũng biết này, còn không biết ngại mà đòi tiền.”

“U! Xem vị tiểu ca này nói kìa, những chuyện này đều là bí mật bất truyền của lão phu!” Tiên sinh kể chuyện hờ hững, “Không tin ngươi hỏi thử tiên sinh dạy học bên cạnh ngươi kia, xem hắn có nghe qua chưa.”

“Chưa…” Chu Trạch Khải nói.

“Cho nên a…” Người kể chuyện hài lòng cười cười, lại dùng tay gõ bàn, lười biếng dựa vào lưng ghế, dáng vẻ thích nghe thì nghe không nghe thì cút.

Tôn Tường do dự nửa ngày, cắn răng đem túi gấm trong ngực đổ ra bàn, leng keng leng keng nhìn qua không ít, gộp lại cũng đủ tiền mua bát hoành thánh.

Người kể chuyện chậc chậc lắc đầu, vẫn là chậm rì rì dùng tay áo gom tiền trên bàn, động tác nhìn như không nhanh, nhưng Tôn Tường lại không thấy rõ hắn dùng chiêu thức gì, đem một bàn tiền vụn trong chớp mắt thu vào không thấy tăm hơi.

“Là một cao nhân.” Tôn Tường thầm nghĩ, bất giác lùi lại mấy bước âm thầm đề phòng.

Người kể chuyện cũng không vạch trần tâm tư Tôn Tường, thu tiền xong liền bắt đầu kể tiếp.

“Tô Mộc Thu cùng Diệp Tu vốn là nhi thời hảo hữu, gặp nhau tự nhiên như đã quen lâu, hai người năm đó đều trẻ tuổi khí thịnh, sơ nhập giang hồ khoái ý ân cừu, chắc chắn phải muốn làm ra đại sự danh chấn giang hồ. Hai người một phen hợp kế, không bằng cùng đi đốt ổ sơn tặc ức hiếp bách tính ở Hàng Châu thành giao.”

Chuyện kể tới đây chính là lúc đặc sắc nhất, Tôn Tường tuy trước nay nhìn Diệp Tu không sướng mắt, nhưng luôn ôm lòng đánh bại hắn, túng kiếm giang hồ vốn là chuyện mỗi thanh niên ở tuổi của hắn ngóng trông, nghe đến đây Tôn Tường khó miễn có chút nhiệt huyết sục sôi.

“Sau đó,” Người kể chuyện khô khan nói, “Sơn trại cháy rụi.”

“Cái gì?!” Tôn Tường suýt nữa xông lên cho người kể chuyện da mặt dày kia một quyền, hoành thánh mới ăn một nửa trên bàn suýt bị hất đổ, nhờ có Chu Trạch Khải bên cạnh kéo lại mới yên, Tôn Tường nén hỏa khí, ngữ ý bất thiện: “Ta nói có ai kể chuyện như ngươi vậy sao?!”

“Hắc, câu chuyện này của ta, nặng ở cố sự võ lâm, không ở đấu đá tẻ nhạt, đặc sắc vẫn còn phía sau!” Thấy tiên sinh kể chuyện thản nhiên ung dung, Tôn Tường nắm chặt nắm đấm, ngồi tại chỗ không động.

Tiên sinh kể chuyện kể đến đây, đã rất khác với người kể chuyện thông thường trên phố, Tôn Tường mọi ngày ít nghe không hề phát hiện, Giang Ba Đào đã không tự chủ nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn Dụ Văn Châu vừa đến bàn bên cạnh ngồi lột hạt dưa. Dụ Văn Châu như thể không cảm thấy ánh mắt của Giang Ba Đào, chỉ như có suy tư mà nhìn chằm chằm tiên sinh kể chuyện.

Tiên sinh kể chuyện tiếp tục: “Từ đó về sau, Diệp Thu cùng Nhất Diệp Chi Thu danh tự này truyền lưu giang hồ. Trên giang hồ mọi người nói, Diệp Thu hành sự quỷ thần khó lường, hôm nay còn ở Hàng Châu vì dân trừ hại, ngày mai đã ở Giao Châu cách xa vạn dặm trừ bạo an lương, toàn bộ người trong giang hồ chỉ cho rằng Diệp Thu, hoặc giả Nhất Diệp Chi Thu đều chỉ là một người, thật không ngờ rằng Diệp Thu này bất quá là một danh hiệu, là Diệp Tu cùng Tô Mộc Thu hai người xài chung!”

“Vị tiên sinh này, chiếu nói như vậy, hiện tại Diệp Tu đã thoát ly Gia Thế khôi phục họ tên cũ, vậy Tô Mộc Thu ngày đó cùng hắn chung tên Diệp Thu hiện tại ở đâu?” Dụ Văn Châu bàn bên cạnh ôn hòa hỏi, trong tay vẫn tiếp tục lột hạt dưa, không lâu sau đã lột được non nửa bát.

“Cái này à!” Tiên sinh kể chuyện lại lộ ra nụ cười khiến người muốn đánh một quyền, hắn liếm liếm môi, gập ngón trỏ gõ bàn.

“Đều là giang hồ diễn nghĩa, không nghe cũng được…” Dụ Văn Châu ôn hòa lắc đầu, không chịu ra tiền.

Ngược lại Tôn Tường đã cuống lên, mò khắp toàn thân một trận, sau đó cầu viện nhìn Chu Trạch Khải cùng Giang Ba Đào.

Nửa ngày sau Chu Trạch Khải mới nói một chữ: “… Nghèo.”

Giang Ba Đào vội vàng giải thích: “Hôm trước ngươi ở thư viện luyện võ, tổng cộng đập nát mười cái giá sách, năm cái hương án, sáu cái bàn, hai mươi cái ghế, toàn bộ tiền trong thư viện bây giờ đã là phí sửa chữa nằm trong túi tiền bên hông Tiêu Thời Khâm của hiệu thợ mộc Lôi Đình, hiện tại thư viện một mảnh tiền vụn cũng không ra nổi.”

Tôn Tường một chút cũng không muốn biết Giang Ba Đào làm sao từ một chữ “nghèo” của Chu Trạch Khải diễn giải ra nhiều nội dung như vậy, hiện ở trong đầu hắn chỉ vang vọng một chữ “nghèo ~~~~~~~~ nghèo ~~~~~~~ nghèo ~~~~~~~” ma âm nhiễu loạn bên tai ba ngày không dứt.

“Ha! Ngươi nếu thật muốn biết, có thể dùng chuyện của mình để đổi a!” Tiên sinh kể chuyện ở bên cạnh cười híp mắt tiếp lời, ánh mắt sáng quắc, khiến Tôn Tường sinh ra cảm giác mình hiện tại không mặc quần áo. Hắn theo bản năng hơi co về sau, lại cảm thấy mình đã chính thức là một người của Luân Hồi thư viện có thể nào lùi bước, cho nên hung ác trừng ngược, nhưng dưới ánh mắt từ ái “Để lão phu cưng cưng” của người kể chuyện, Tôn Tường nhìn sao cũng giống tiểu bằng hữu không ăn được kẹo mà cáu kỉnh.

“Ngươi muốn nghe chuyện gì của ta?” Sau cùng Tôn Tường nhả ra mấy chữ trong răng, tuy không tình nguyện, rốt cục vẫn đáp ứng điều kiện của người kể chuyện.

“Khước Tà trong tay ngươi từ đâu mà có?” Người kể chuyện hỏi, nhìn chằm chằm vào vũ khí Tôn Tường cơ hồ không rời tay, “Đó nhưng chính là vũ khí thành danh của Diệp Thu!”

“Ngươi chỉ muốn hỏi việc này?”

“Ừ.” Tiên sinh kể chuyện thận trọng gật đầu, “Ngươi nếu nói ta biết, vũ khí này làm sao rơi vào tay ngươi, ta liền kể hết phần cuối câu chuyện.”

“Ô! Được.” Tôn Tường lưu loát đáp ứng, trên mặt ung dung, “Chính là ba năm trước Diệp Thu phản trốn, có một lần ta ra sau núi gặp phải một đám giặc cướp, ta cùng giặc cướp giao thủ, đụng phải Diệp Tu, sau đó hắn cùng ta đánh một trận, nói ta có chút thú vị, liền đem vũ khí này nhét cho ta…”

“Hết rồi?!” Giọng nói bình ổn của người kể chuyện lần đầu tiên nghe ra sóng gió.

“Ừ, hết!” Tôn Tường gật đầu, từ khi gặp được tiên sinh kể chuyện, hắn vẫn luôn ở thế hạ phong, lúc này cuối cùng chiếm thượng phong, nói không ra biết bao đắc ý, “Cho nên chiếu theo ước định, ngươi mau kể cho xong chuyện!”

“…” Người kể chuyện hơi ngừng ngừng, rốt cục vẫn tuân thủ ước định kể tiếp phần cuối, chỉ là dường như đã mất động lực, kể đến bình bình đạm đạm, lộ ra mấy phần mất kiên nhẫn: “Sau đó khi Gia Thế thành lập, Tô Mộc Thu sinh ra tâm tư quy ẩn điền viên, về nhà đi cày sinh con, Diệp Tu cũng lười cải chính danh tự, nên vẫn một mực làm Diệp Thu qua loa cho xong. Sau cùng Diệp Tu cũng bất mãn cách làm của Gia Thế, cho nên chạy mất. Hết rồi!” Tiên sinh kể chuyện miệng lưỡi linh hoạt, dăm ba câu kể xong chuyện, đứng dậy hoạt động thân thể, không lý đến Tôn Tường bất mãn chuyện quá ngắn gọn, chỉ chuyên tâm cúi đầu uống trà.
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#16
1. Một đêm nguyệt hắc phong cao là cái chi a =)) đêm hôm khuya khoắt rủ nhau đi trốn thế này =)))
2. Người kể chuyện phải chăng lão Ngụy =)))
3. Tường Tường thật đáng yêu a =)))
4. Dụ đội làm hoành thánh nhân hạt dưa à :vvv
5. Nếu mà là lão Ngụy thật thì chẳng phải đang đi rình mò thông tin sao =))) chứ k sao tự nhiên đi hỏi Khước Tà làm chi =))
6. Chu Giang quả nhiên hiểu nhau nha =)))
 

Tiếu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
263
Số lượt thích
830
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Yêu không nhầm người, 10 năm Vinh Quang!
#17
Còn tiếp còn tiếp, tới 21 chương lận, độ bựa sẽ tăng dần.



Em thấy sự thiếu sót nếu không đọc truyện dài chưa.
Đậu phộng đọc đến chữ Tiêu cục Bá đồ là em cười như được mùa, cười như con điên mới trốn trại tâm thần. Với vẻ mặt của Hàn đội không cần võ công cũng có thể dọa được hàng tá khối cướp rừng cướp núi sơn phỉ sơn tặc lâm tặc dâm tặc gì gì đó, khỏi cần tiền thù lao của khách hàng, cứ lấy bản mặt ra uy hiếp là bấy bề nào chả dânh ví :))))))))))
 

Mộc Liên Vũ Thanh

Farm exp kiếm sống
Bình luận
16
Số lượt thích
109
Location
Quảng Châu
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#18
“Ha! Ngươi nếu thật muốn biết, có thể dùng chuyện của mình để đổi a!” Tiên sinh kể chuyện ở bên cạnh cười híp mắt tiếp lời, ánh mắt sáng quắc, khiến Tôn Tường sinh ra cảm giác mình hiện tại không mặc quần áo. Hắn theo bản năng hơi co về sau, lại cảm thấy mình đã chính thức là một người của Luân Hồi thư viện có thể nào lùi bước, cho nên hung ác trừng ngược, nhưng dưới ánh mắt từ ái “Để lão phu cưng cưng” của người kể chuyện, Tôn Tường nhìn sao cũng giống tiểu bằng hữu không ăn được kẹo mà cáu kỉnh.

“Ngươi muốn nghe chuyện gì của ta?” Sau cùng Tôn Tường nhả ra mấy chữ trong răng, tuy không tình nguyện, rốt cục vẫn đáp ứng điều kiện của người kể chuyện.

“Khước Tà trong tay ngươi từ đâu mà có?” Người kể chuyện hỏi, nhìn chằm chằm vào vũ khí Tôn Tường cơ hồ không rời tay, “Đó nhưng chính là vũ khí thành danh của Diệp Thu!”

“Ngươi chỉ muốn hỏi việc này?”

“Ừ.” Tiên sinh kể chuyện thận trọng gật đầu, “Ngươi nếu nói ta biết, vũ khí này làm sao rơi vào tay ngươi, ta liền kể hết phần cuối câu chuyện.”

“Ô! Được.” Tôn Tường lưu loát đáp ứng, trên mặt ung dung, “Chính là ba năm trước Diệp Thu phản trốn, có một lần ta ra sau núi gặp phải một đám giặc cướp, ta cùng giặc cướp giao thủ, đụng phải Diệp Tu, sau đó hắn cùng ta đánh một trận, nói ta có chút thú vị, liền đem vũ khí này nhét cho ta…”

“Hết rồi?!” Giọng nói bình ổn của người kể chuyện lần đầu tiên nghe ra sóng gió.

“Ừ, hết!” Tôn Tường gật đầu, từ khi gặp được tiên sinh kể chuyện, hắn vẫn luôn ở thế hạ phong, lúc này cuối cùng chiếm thượng phong, nói không ra biết bao đắc ý, “Cho nên chiếu theo ước định, ngươi mau kể cho xong chuyện!”

“…” Người kể chuyện hơi ngừng ngừng, rốt cục vẫn tuân thủ ước định kể tiếp phần cuối, chỉ là dường như đã mất động lực, kể đến bình bình đạm đạm, lộ ra mấy phần mất kiên nhẫn: “Sau đó khi Gia Thế thành lập, Tô Mộc Thu sinh ra tâm tư quy ẩn điền viên, về nhà đi cày sinh con, Diệp Tu cũng lười cải chính danh tự, nên vẫn một mực làm Diệp Thu qua loa cho xong. Sau cùng Diệp Tu cũng bất mãn cách làm của Gia Thế, cho nên chạy mất. Hết rồi!” Tiên sinh kể chuyện miệng lưỡi linh hoạt, dăm ba câu kể xong chuyện, đứng dậy hoạt động thân thể, không lý đến Tôn Tường bất mãn chuyện quá ngắn gọn, chỉ chuyên tâm cúi đầu uống trà.[/spoiler]
Hai người lầy như nhau =))))))))))))) Òmg Tường Tường cưng quá tối ngày bị troll không =)))))))) người kể chuyện chắc cú lão Ngụy =))))))))))))))))
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#20
*********** Ô Ô Ô em vừa đi đọc lại, phát hiện ra Thiếu Thiên rảnh rỗi sẽ ngồi cắn hạt dưa a => Dụ đội rõ ràng là ngồi lột hạt dưa cho ai kia mà @.@
 

Bình luận bằng Facebook