Hoàn [Tống Từ Trăm Khúc] [Sở Tô] Kim Lũ Khúc

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#1

Fanfic/Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ
CP: Sở Vân Tú - Tô Mộc Tranh.
Cv: 张佳乐头上的小花儿
Editor: Fuuka
Một fic thuộc project Tống Từ Trăm Khúc, gồm 100 fic lấy cảm hứng từ 100 bài Tống Từ, nội dung phong phú, có cả hướng nguyên lẫn AU, cổ trang, hiện đại, khoa huyễn, HE và BE, cả CP lẫn non CP. Có thể xem đầy đủ tại đây.

KIM LŨ KHÚC



Kim Lũ Khúc

Đức cũng cuồng sinh vậy,
Giữa ngẫu nhiên, kinh đô phủ bụi.
Ô Y môn đệ.
Có rượu chỉ rưới nơi đất Triệu,
Nào biết tìm ai hợp ý.
Chưa tin được, gặp người tri kỷ.
Mắt còn xanh khúc hát còn chưa lão,
Trước chén rượu, lau ráo lệ anh hùng.
Người không thấy,
Trăng như nước.


Phải cùng người tuý luý đêm này.
Đời vẫn thế, ghen ghét mày ngài,
Xưa nay đố kỵ.
Một đời man mác cần chi hỏi,
Cười nhạt xong chuyện cũng qua.
Ngẫm nghĩ lại, điều gì đáng hối.
Một ngày hẹn ước mãi ngàn đời,
Duyên kiếp sau, e vẫn cùng quen biết.
Lời hứa nặng,
Người hãy nhớ.
Kim lũ khúc - Nạp Lan Tính Đức.

Đối diện là một cô gái vận nam trang tràn đầy anh khí đang đưa tay về phía nàng, khẽ mỉm cười.​

"Không biết ta có vinh hạnh, mời Tô tiểu thư một điệu nhảy hay không?"​

Tô Mộc Tranh ngẩn người, thân phận của vị trước mặt này nàng dĩ nhiên biết rõ, trưởng phòng tình báo số 76 Sở Vân Tú tiếng tăm lừng lẫy đây mà, cực kỳ khó chơi…. Nàng lấy lại vẻ bình tĩnh, gò má nổi lên ý cười nàng vẫn quen dùng đáp lời khách mời nhảy.​

"Sở trưởng phòng đã mời, Mộc Tranh tất nhiên phải bồi ngài nhảy mấy điệu."​

Không thể không nói Sở Vân Tú là bạn nhảy rất tốt, tuy là nữ nhảy vũ bước của nam nhưng kỹ thuật lại thật không tầm thường. Rõ ràng là lần đầu tiên tiếp xúc, hai người phối hợp thế nhưng vô cùng ăn ý. Kết thúc hai vũ điệu, Sở Vân Tú bỗng nhiên nghiêng người, hôn lên đôi mắt Tô Mộc Tranh.​

Tô Mộc Tranh bị cử chỉ này của nàng làm khiếp sợ, bản năng lùi về sau một bước, lại bị một cánh tay vòng qua bên người, Sở Vân Tú ôm lấy nàng kéo vào trong ngực, bên tai nàng ngâm nga.​

"Đôi mắt của Tô tiểu thư thật là xinh đẹp."​

Tô Mộc Tranh cảm thấy câu nói kia của Sở Vân Tú nhất định có hòa lẫn loại thuốc mê nào đó, nếu không làm sao lại bị một câu nói của nàng hút mất thần trí, đến lúc hoàn hồn đã cùng Sở Vân Tú ngồi ở quầy bar uống rượu.​

Sở Vân Tú đốt một điếu thuốc, ngón tay trắng nõn kẹp lấy điếu thuốc thon dài, cảnh tượng kia khiến Tô Mộc Tranh cảm thấy đặc biệt đẹp mắt vui lòng. Bình tâm mà xét, Sở Vân Tú xác thực là mỹ nhân cao cấp nhất, chỉ là lúc không cười trông quá mức lạnh nhạt, khiến người ta cảm thấy không dám tiếp cận.​

Nàng chỉ vừa phân tâm một chút, đã không chú ý nghe được Sở Vân Tú mới nói điều gì đó.​

"Ngài mới vừa nói..." Tô Mộc Tranh chưa kịp nói hết, đã bị Sở Vân Tú thẳng thắn ngắt lời.​

"Không thích thì đừng nghe ta nói mấy thứ này, tán gẫu cái khác, toàn là chuyện bẩn thỉu của mấy vị quan chức lớn tân chính phủ, sẽ làm bẩn tai ngươi."​

Sở Vân Tú tới gần, kề sát bên tai nàng cười lạnh một tiếng.​

"Nhìn xem thành viên tân chính phủ trước đây đều là một lòng báo quốc, anh dũng giết địch chẳng lẽ còn ít sao? Bao nhiêu người đều dính đầy máu tươi giặc Nhật! Nhưng xem hiện tại, còn không phải ở trước người Nhật cúi đầu khom lưng cong đuôi như con chó! Này thật đúng là chuyện quá khôi hài."​

Tô Mộc Tranh ngẩn ra, giọng điệu chỉ trích này của Sở Vân Tú, rõ ràng không giống một viên chức chính phủ thân Nhật sẽ nói, mà giống như là... Nàng không dám suy đoán tiếp, lắc lắc đầu xua ý tưởng này ra khỏi tâm trí, đôi môi lại cong lên một nụ cười ngọt ngào.​

"Những điều Sở trưởng phòng vừa nói, Mộc Tranh không hiểu lắm, chỉ đành bồi ngài uống thêm một ly."​

Sở Vân Tú yên lặng nhìn nàng, nửa buổi mới đáp lại một tiếng được.​

Sau hôm đó các nàng không ai nhắc lại những câu nói kia, Sở Vân Tú thế nhưng không có việc gì liền đến Bách Nhạc Môn, lôi kéo Tô Mộc Tranh nhảy mấy bài, hoặc không thì huyên thuyên chuyện trời nam biển bắc.​

"Ta cứ tưởng Sở trưởng phòng đảm nhiệm phòng 76, hẳn phải là người bận rộn," Tô Mộc Tranh bất đắc dĩ nói, "Thế nào mỗi ngày đều rảnh rỗi đến đây tìm ta cơ chứ?"​

"Quan lớn đương nhiên sẽ có đặc quyền của quan lớn." Sở Vân Tú nhấp rượu, hờ hững nhún vai, "Nói đúng ra ta đến cũng vì công việc, Bách Nhạc Môn chỗ này vàng thau lẫn lộn, biết đâu lại có thể tóm được vài chú cá lớn cục Quân thống hoặc là đảng Cộng sản không chừng."​

Tô Mộc Tranh tay cầm ly rượu đưa đến môi chợt run rẩy, đành để ly rượu xuống, chậm rãi nói: "Thì ra là vậy, Sở trưởng phòng thật sự là một lòng vì công."​

"Không dám, không dám." Sở Vân Tú không tỏ ý kiến, "Bất quá cũng là có tư tâm, chính là muốn tới thăm ngươi một chút."​

Tư tâm sao, Tô Mộc Tranh như đang nghiền ngẫm điều gì, thật là không biết phần tư tâm này được bao nhiêu phân lượng, lại sẽ vào lúc nào mà không còn sót chút gì.

Nàng thế nhưng không ngờ “tư tâm” của Sở Vân Tú cũng thật nặng, cư nhiên trực tiếp tìm tới tận cửa.​

Hôm đó đúng lúc là ngày nàng tiếp nhận tin tức của tổ chức truyền đến, đã sớm xin phép ông chủ một mình ở nhà làm ổ chờ đợi, không nghĩ rằng sẽ có người đến gõ cửa. Nàng kéo rèm cửa sổ lên nhìn, thôi xong, lại là vị Sở trưởng phòng này.​

"Khách quý nha Tú Tú, ngươi làm sao biết được nơi này?" Tô Mộc Tranh ngập ngừng nói, nhưng vẫn mở cửa đón Sở Vân Tú vào.​

"Ta đương nhiên có cách điều tra được những thứ này, " Sở Vân Tú nhíu mày, đi về phía nàng giơ lên cuộn báo trong tay, "Nhưng mà Mộc Mộc, việc khác tạm không nói, có vấn đề rất quan trọng ta muốn nói với ngươi trước."​

Tô Mộc Tranh đồng tử co lại, cuộn báo kia là... Khả Hân lúc đến đây đụng phải nàng sao? Bị bắt rồi ư? Hay là... Nàng theo bản năng mà lùi về sau một bước, dư quang liếc quanh người, muốn tìm một món vũ khí vừa tay.​

"Lúc đến đây, gặp một cô bé giao báo, nhờ ta đem cuộn báo này đưa đến nhà Tô Mộc Tranh Tô cô nương." Sở Vân Tú đem cuộn báo đưa cho nàng, vô cùng hứng thú sờ sờ cằm, "Cô bé kia nhìn rất quen mắt, rất giống cô em gái ốm yếu chỗ chúng ta."​

"Vậy sao? Ngươi muốn nói cái gì?" Tô Mộc Tranh trên mặt đã không còn ý cười, ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác.​

"Haiz, đừng phản ứng mạnh như vậy, ta cũng không có ý bắt người, " Sở Vân Tú giơ ra hai tay, "Bằng không đã chẳng giúp cô bé kia đem báo tới cho ngươi."​

"Chỉ là, ta thật không ngờ, Tô tiểu thư của Bách Nhạc Môn thế nhưng lại là Cộng sản." Trong giọng nói của Sở Vân Tú mang theo ý giễu cợt, ôm cánh tay dựa người vào cửa nhìn Tô Mộc Tranh.​

"Sở trưởng phòng trí tuệ hơn người, lúc này ta bị ngài nắm giữ, tiếp theo sẽ gọi đội hành động đến bắt người đúng không?" Tô Mộc Tranh khép lại tờ báo, thờ ơ nhún vai.​

"Cũng không cần thiết phải bắt người, chỉ là không nghĩ đến, ngươi lại là “Thôn Nhật” mà mật vụ cấp cao Nam Do Y sứt đầu mẻ trán, liều mạng muốn bắt cho bằng được." Sở Vân Tú nhíu mày, "Ẩn rất sâu nha Tô tiểu thư, ở bên cạnh ta ngốc lâu đến vậy, không sợ bại lộ thân phận sao?"​

"Sở trưởng phòng tin tức thật là nhanh nhạy, cả việc này cũng biết. Chỉ có điều, ngài lại không thông báo người đội hành động vây bắt nơi này đưa ta đi," Tô Mộc Tranh nhìn nàng cười một tiếng, "Thật sự là khiến người ta có chút bất ngờ nha."​

Nàng nói lời châm chọc, Sở Vân Tú lại không thèm để ý, chỉ bước tới một bước ôm lấy nàng.​

"Không đâu." Nàng nói. "Ngươi yên tâm, ta sẽ không đưa ngươi vào phòng giam số 76 đâu."​

Tô Mộc Tranh không phản kháng, cũng vòng tay ôm lấy eo Sở Vân Tú. Sở Vân Tú làm như vậy, khả năng duy nhất, nàng chính là nội ứng của Quân thống hoặc Đảng Cộng sản nằm vùng trong chính quyền Uông ngụy, chỉ là không biết, nàng rốt cục là người phe nào.​

"Nếu thế ta vẫn có một vấn đề, muốn mời Sở trưởng phòng giúp ta giải thích nghi hoặc."​

"Ngươi nói đi." Sở Vân Tú không tỏ thái độ gì đáp lại.​

"Ngươi đã biết ta là Cộng sản, vẫn mang tin tức này đến cho ta... Xin hỏi Sở trưởng phòng, ngươi theo Quốc dân, hay là Cộng sản?" Tô Mộc Tranh chạm môi vào vành tai Sở Vân Tú, nhẹ nhàng nói.​

Cánh tay Sở Vân Tú ôm lấy eo nàng siết chặt hơn, ghé vào bên tai nàng nói: "Ta? Ta đương nhiên là theo họ Uông kia."​

"Sở trưởng phòng, lời này là thật lòng sao?" Tô Mộc Tranh nhíu mày, "Ta thấy không giống."​

Sở Vân Tú ở trên vai nàng khúc khích hai tiếng: "Ngươi không gọi Tú Tú lại gọi một tiếng Sở trưởng phòng, ta ngoại trừ làm việc cho họ Uông kia, còn có thể làm gì?"​

"Sở trưởng phòng đã từng theo Quốc dân sao?"​

"Là đã từng nha.”​

"Vậy... Không biết Sở trưởng phòng, có phải cũng là Cộng sản hay không?"​

Sở Vân Tú lại nở nụ cười, cũng không trả lời. Việc này cứ như vậy bị bỏ qua, hại Tô Mộc Tranh phập phồng lo sợ mấy ngày, lại không thấy có động tĩnh gì, nàng đoán chừng Sở Vân Tú phải giữ kín thông tin, nên cũng không nhắc lại nữa.​

Về sau việc này biến thành bí mật ngầm hiểu giữa hai người, Sở Vân Tú thỉnh thoảng sẽ thay cô bé giao báo kia mang cho Tô Mộc Tranh một ít tin tức, Tô Mộc Tranh cũng thoải mái tiếp nhận. Nàng có khi cũng trêu tức hỏi Tô Mộc Tranh có sợ mình đem thông tin của nàng giao cho đội hành động không, Tô Mộc Tranh chỉ cười nói, ngươi muốn bán đứng ta lúc đó đã bán rồi, Tú Tú thật ra là một chiến hữu có nghĩa khí, sẽ không bán đứng ta.​

Sở Vân Tú sờ sờ cằm, ngươi thật tin tưởng ta như thế, vậy thì đừng để bị bại lộ, ta không có khả năng cứu được ngươi.​

Tô Mộc Tranh cười nàng buồn lo vô cớ, chọc chọc giữa trán nàng bảo nàng yên tâm, chính mình cũng ở nơi này ngốc lâu như vậy rồi, biết chừng mực, sẽ không dễ dàng bại lộ như vậy.​

"Ngươi nếu bại lộ, ta cũng bị kéo theo xuống nước, " Sở Vân Tú thở dài, "Biết mà không báo, bao che phần tử đảng Cộng sản, tội danh này đã đủ đem ta ném vào phòng thẩm vấn số 76."​

"Haizzz, muốn chết thì cùng chết nha Tú Tú." Tô Mộc Tranh vẫy vẫy tay.​

"Ngươi còn dám nói à?" Sở Vân Tú cười duỗi tay ra vẻ muốn bắt nàng, Tô Mộc Tranh vội vàng né, liên tục cười nói không dám.​

"Nhưng lỡ như ta thật sự bị bại lộ..." Tô Mộc Tranh đùa giỡn đủ rồi, liền dựa vào vai Sở Vân Tú, vuốt cằm ra dáng nghiêm túc suy nghĩ, "Tuyệt đối sẽ không kéo theo ngươi xuống nước, yên tâm được rồi."​

Sở Vân Tú tay có chút run rẩy: "Cả ngày nói những thứ không hay ho này, ngươi không thể nghĩ đến chuyện gì tốt sao!"​

"Nghĩ chuyện tốt à..." Tô Mộc Tranh ngẫm nghĩ, không lên tiếng.​

Ta nghĩ nếu có chuyện gì tốt, đó chính là chiến tranh nhanh chóng kết thúc, sau đó chúng ta đều có thể sống sót.​

Kết quả hai người đều không nghĩ đến chính là, chỉ vài ngày sau, Đội trưởng đội hành động Lý Vĩ Chương không biết từ đâu nhận được tin tức, trực tiếp dẫn người vây kín Bách Nhạc Môn.​

Sở Vân Tú nhìn Tô Mộc Tranh bị người của đội hành động giải lên xe, vẻ mặt bình thản đến mức làm kẻ khác nghi ngờ trước đây nhu tình mật ý khiêu vũ cùng Tô Mộc Tranh không phải nàng, mà là một người khác.​

Cùng đến xem còn có đặc vụ Nam Do Y chắp tay đứng ở sau lưng nàng, nhíu mắt quan sát một lượt sống lưng thẳng tắp của Sở Vân Tú, đột nhiên phì cười một tiếng.​

"Thật ra là nhờ có Sở trưởng phòng chuyển dời sự chú ý của nữ nhân này, mới có thể thuận lợi như vậy tóm được “Thôn Nhật” a..." Nàng ta cố ý kéo dài âm điệu, chậm rãi nói, "Chậc chậc, liều mình cản địch, Sở trưởng phòng thật đúng là đại công thần của tân chính phủ và đế quốc đó nha!"​

Sở Vân Tú quay đầu nhìn nàng ta một cái, giọng nói bình thản thờ ơ.​

"Làm gì có, Nam đặc vụ thật biết nói đùa, việc trong phận sự thôi."​

Nàng làm tốt việc trong phận sự của nàng đối với chính phủ Uông ngụy, tiễn đưa chiến hữu của nàng vào chỗ chết.​

Cuối cùng nàng cũng tìm được cơ hội, trước ngày hành quyết đến thăm Tô Mộc Tranh.​

Gương mặt kiều diễm động lòng ngày trước bây giờ tái nhợt đến rợn người, đã mấy ngày liên tục bị tra tấn giày vò chỉ còn lại nửa cái mạng, chỉ có đôi mắt kia khi nhìn thấy nàng bước vào, hơi sáng một lên một chút.​

"Lao tù không phải nơi tốt lành gì," nàng nhẹ giọng nói, "Sở trưởng phòng lại là nhân vật quan trọng của tân chính phủ, việc gì phải đến nơi này để dính phải vận xui, hay là trở về đi."​

"Ngươi có ổn không?" Lời vừa ra khỏi miệng Sở Vân Tú liền muốn nuốt ngược trở vào, chỉ cần nhìn vết máu loang lỗ khắp người cùng vẻ mặt tiều tụy của Tô Mộc Tranh, đều biết câu này từ đầu đến cuối đều là thừa thải.​

Tô Mộc Tranh khóe miệng giật giật, kéo ra nụ cười có chút gượng ép: "Nhọc lòng chư vị phòng 76 chiêu đãi, kết thúc đi, cần gì nhiều lời."​

Sở Vân Tú liền trầm mặc.​

"Thế nào, tự tay đưa ta vào đây, bây giờ lại đau lòng?" Tô Mộc Tranh tựa hồ có hơi bất ngờ với sự trầm mặc của nàng, một bên mày nhướng lên, chính là vẻ mặt Sở Vân Tú quen thuộc nhất.​

"Đúng vậy, đau lòng chết ta rồi." Sở Vân Tú nhìn một bên mặt nàng vết thương giống như bị bàn ủi in dấu, lẩm bẩm nói.​

Tô Mộc Tranh nhếch miệng đau đớn, le lưỡi với nàng một cái, trong giọng nói xen lẫn một tia buông xuôi: "Đau lòng như vậy thì đừng nhìn, cũng không phải dễ nhìn, trở về đi thôi."​

"Mộc Mộc," Sở Vân Tú không nhúc nhích, "Ngươi sẽ sống sót chứ?"​

Tô Mộc Tranh hơi sửng sốt, nghiêng đầu ngẫm nghĩ, lại khẽ rên một tiếng như thể chạm phải vết thương.​

"Chắc là... không được rồi." Nàng nói.​

Ngày hành hình là một ngày hiếm hoi Giang Nam trong mùa mưa dầm lại nắng ráo trời trong, tia nắng kia có chút chói mắt, Sở Vân Tú đứng dưới ánh mặt trời, cảm thấy mình dường như hoa mắt chóng mặt.​

Tô Mộc Tranh lúc bị đưa ra đã đổi bộ đồ tù nhân sạch sẽ, mái tóc chải gọn gàng, trừ đi sắc mặt quá mức nhợt nhạt cùng nửa bên mặt còn vết sẹo bỏng, xem như không khác gì với vị Tô tiểu thư xinh đẹp động lòng người lần đầu gặp ở Bách Nhạc Môn.​

Nhưng nàng sắp phải chết rồi.​

Sở Vân Tú đột nhiên không muốn nhìn tiếp nữa, mặc dù nàng biết bởi vì thân phận của mình, cuộc hành quyết này nàng không thể rời đi.​

Nàng dường như thấy được Tô Mộc Tranh bị trói trên cây cột xa xa kia khóe miệng nhếch lên, môi khẽ mấp mấy vài lần, rồi trước ngực tóe ra một đóa hoa màu máu, đầu nàng cũng chậm rãi gục xuống.​

Sở Vân Tú nhắm mắt lại, nhớ đến Bách Nhạc Môn các nàng lần đầu gặp gỡ, Tô Mộc Tranh mắt mũi tươi tắn cười ôn nhu, nắm chặt lấy tay nàng đưa tới.​

"Hóa ra là Sở trưởng phòng, hân hạnh."​

Cô gái này khi cười lên thật đáng yêu, Sở Vân Tú khi đó đã nghĩ.​

Đáng tiếc qua hôm nay, nàng cũng không còn cơ hội nhìn thấy khuôn mặt tươi cười xinh đẹp này của Tô Mộc Tranh nữa.​

"Thôn Nhật đã chết," Nam Do Y liếc mắt nhìn sang bên, lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ, "Coi như là vì đế quốc diệt trừ một mầm họa lớn, có đúng không, Sở trưởng phòng?"​

Sở Vân Tú không lên tiếng đáp lại.​

Tạm biệt, chiến hữu của ta.​

Tạm biệt, ái nhân của ta.​


Hoàn


Chú thích:

1. Bài thơ Kim lũ khúc của nhà thơ Nạp Lan Tính Đức là cảm hứng chủ đề của tác giả viết fic. Bản dịch thơ tham khảo bản dịch của Điệp Luyên Hoa - thivien.net

2. Cục Quân thống: cục Điều tra Thống kê trực thuộc Ủy ban Quân sự Trung ương Quốc dân đảng, bản chất thực là nơi lực lượng mật vụ của Quốc dân đảng hoạt động.

3. Họ Uông: ám chỉ chính quyền Uông ngụy, chính quyền ngụy Quốc Dân do Uông Tinh Vệ làm Tổng thống, là chính phủ bù nhìn của Nhật Bản, được lập ra để cạnh tranh với chính phủ của Tưởng Giới Thạch.
 
Last edited:

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#2
Huhu Sở Tô tại sao không có HE :'(

Vừa đọc vừa tưởng tượng cảnh Sở trưởng mặc nam trang sẽ tỏa ra một sự thu hút rất trung tính, dáng nhìn như một người đàn ông thư sinh, mặt lại xinh đẹp kiều diễm, bước đi vừa mạnh mẽ vừa kiêu hãnh, bước đến trước mặt Tô tiểu thư xinh đẹp yêu kiều, rồi cả hai vừa xoay người mê đắm trong điệu nhạc nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo vừa dò xét vừa đánh giá nhau.

Rồi cái sự vờn vờn tán tỉnh nhau ấy kết thúc đau đớn ghê :'( nữ nhân trong thời loạn đã khổ, mà thân làm nữ tình báo trong thời loạn càng lắm sự bất đắc dĩ.

Tú Tú, Mộc Mộc . . .người chung một lòng nhưng hoàn cảnh lại đối lập nhau, đã định là khó có kết cục tốt :'(

Cảm ơn fuuka đã edit fic này <3
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#3
Lần này tui chừa, không edit mấy fic ngược hay BE, SE gì nữa hết.
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#4
Lần này tui chừa, không edit mấy fic ngược hay BE, SE gì nữa hết.
Tưởng phải có quả cướp pháp trường rồi Vân Tú lao ra đỡ đạn cho Mộc Tranh rồi hai người ôm nhau tuẫn táng cơ haizzzzz
Ít nhất như thế còn đẹp hơn cái cảnh nhẫn tâm lừa nhau như thế này. Biết là thân bất do kỉ nhưng cứ như thế càng đau thêm thôi!
 

Phong hạ

điền cho hết, trường phong kiếp kiếp, tẫn tự vân
Thần Lĩnh
Bình luận
478
Số lượt thích
950
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#5
Mặc dù kết thúc buồn nhưng mình thật sự rất thích truyện này.
Thích cách diễn tả tình yêu thật nhẹ nhàng và tự nhiên, không đặt nặng vấn đề giới tính, đơn giản là 2 con người bị thú hút bởi ngoại hình lẫn tâm hồn của nhau. Trong suy nghĩ của mình tình yêu nên là như vây, nam nữ, nam nam, nữ nữ, đều như nhau cả.
Chỉ là giữa chiến tranh loạn lạc, tình yêu càng đẹp thì càng đau. Thật tiếc 2 người ko thể cùng nhau đến khi chiến tranh kết thúc. Hi vọng "duyên kiếp sau, họ vẫn cùng quen biết, lời hứa nặng, hai người đều sẽ nhớ".
 

Bình luận bằng Facebook