Hoàn [Diệp Duệ] Một câu chuyện khác

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#1
Author: 月下魂莲舞;

Thread Starter: Lá
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ
Tóm tắt: Kết thúc câu chuyện của Lâm-Phương, là mở đầu của câu chuyện Diệp-Duệ. Chuyện viết theo góc nhìn của Phương Duệ.
CP: Lâm-Phương; Diệp Duệ; không biết HE hay BE nữa, chỉ thấy có lỗi với Lâm Kính Ngôn.
Edit: FanPD


Chưa xin phép tác giả, chỉ được giới thiệu qua bên cv lấy về edit thôi, mình lại không hiểu tiếng Trung nên nhiều đoạn dịch thoát lắm, dịch đúng tầm 70% là mừng rồi, rất mong nhận được góp ý.
Để tránh “hắn” này “hắn” nọ làm rối đội hình, tui phân biệt PD là “cậu”, còn Diệp thì lúc hắn lúc anh tùy mức độ “lưu manh có văn hóa”.




MỘT CÂU CHUYỆN KHÁC


Đôi khi, kết thúc của một câu chuyện này, chính là để mở đầu cho một câu chuyện khác.
Cũng như kết thúc một đoạn lữ trình, ở nơi tưởng chừng như sơn cùng thủy tận, lại ngộ thấy một vùng liễu ngõ hoa tường, một thế ngoại đào viên, một tri âm tri kỷ.


Ngày đầu Phương Duệ đến Hưng Hân, thành phố H nóng đến chết người, cậu vừa cảm thán cảnh trời, vừa cám cảnh chiến đội Hưng Hân bé nhỏ, mới dạo một phút đã xong, sau đó ở phòng huấn luyện liền bị bọn họ chơi trò xa luân chiến giết như giết gà. Dù gì cũng là “Vinh Quang đệ nhất đạo tặc”, đại thần đỉnh đỉnh danh xưng, lại có thể bị một đám vừa xa lạ vừa thiếu đánh từng người một cho cậu ăn hành.

“Ăn hành” hết 3 tiếng, nếu bây giờ ai đó đặt dao phay vào tay Phương Duệ, cậu nhất định sẽ chém chết Diệp Tu. So với trước đây từng thống hận khi liên tục bị bại trong những trận đấu then chốt, bị ngược hội đồng như vầy lại càng thống hận hơn nhiều. Tên kia có phải là đang chèo kéo mình vào chiến đội không vậy? Một điểm thành ý cũng không thấy.
Còn nữa, không phải phòng huấn luyện chiến đội nào cũng cấm thuốc lá sao? Mùi khói thuốc phảng phất này là từ đâu ra đây hả?

Một gánh hát rong, Phương Duệ nghĩ, một gánh hát rong hết thuốc chữa.

Thế mà bây giờ cậu lại mang hành lý đứng bần thần trước một căn nhà nhỏ trong khu Thượng Lâm Uyển, bầu trời đêm vẫn còn lưu luyến ánh lam chiều, trong veo không một ánh sao, những ngọn đèn đường trong tiểu khu bắt đầu trải những dãi ánh sáng vàng xuống mặt đất. Cái nóng của mùa hè như muốn thấm qua da vào tận tim phổi.

“Làm gì đó?”

Phương Duê giật bắn người, một giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy một gương mặt gợi đòn ngậm nửa điều thuốc, tay cầm một túi ni lông, nhìn không ra cư dân đẳng cấp của một tiểu khu, có vẻ giống một nhân viên tạp vụ.

“Đệch! Muốn hù chết tui hả ông?” Phương Duệ tất nhiên sẽ không tự nhận mình đang nghĩ vơ nghĩ vẫn, quá không hợp với phong cách của cậu.

”Lén lén lút lút trước cửa nhà người ta không chịu vào, định làm gì hả?”

Diệp Tu thuận tay nhấc hành lý của Phương Duệ, đường hoàng mở cửa vào nhà, trong nhà đương giờ nghỉ nên người vừa bước vào lập tức bị chú ý, Kiều Nhất Phàm vội đi đến cầm phụ đồ vật, Bánh Bao gào to: “Lão Đại đã về!”

Phương Duệ mỉm cười, “Quá quan tâm rồi!”

Đúng rồi, từ nay về sau, nơi này sẽ là nhà của cậu, rời Lam Vũ, bỏ Hô Khiếu, đi mãi tới Hưng Hân.

Nơi đâu mới thực sự là nhà?

Hay chẳng nơi nào là nhà cả.

“Ô! mọi người đều ở đây!”

Và như vậy, vào một ngày hè như thiêu như đốt, có một câu chuyện vừa kết thúc, lại tựa như vừa mới bắt đầu.

Kỳ nghỉ không quá dài, chiến đội cũng không vì đang kỳ nghỉ mà phân tán mỗi người mỗi nơi, thân là tuyển thủ chuyên nghiệp ai cũng ý thức được, thời gian đối với bọn họ như cát chảy trong đồng hồ cát, nếu trôi qua hết, sẽ không thể có thêm được. Ai cũng có thể cầm cự, có thể không phục, nhưng vĩnh viễn, vĩnh viễn không thể thắng được thời gian.

Gánh hát rong Hưng Hân lại càng không tồn tại khái niệm về kỳ nghỉ. Rèn luyện đoàn đội, xếp đặt ứng đối áp lực mùa giải, từ nhịp độ sinh hoạt đến nhịp độ huấn luyện đều muốn tranh thủ, cường độ hệt như đang mùa thi đấu, không hề nhàn hạ.

Thế rồi vào thời điểm căng thẳng chờ ngày xuất trận, lẽ ra nên cố gắng điều chỉnh trạng thái, chuẩn bị cho thi đấu, Phương Duệ lại chơi trò mất ngủ, chuyện chưa từng xảy ra.

Thật sự mà nói, đã trải qua 5 mùa giải ở Liên minh, dù không thể gọi là lão tướng, thì cũng không còn là tân binh, cớ gì mùa giải chưa mở đã mất ngủ, thật cạn cmn lời.

Mình chứ có phải một nhóc tì tân binh đâu?

Phương Duệ cười khổ, rời giường, xuống lầu mở máy luyện tập.

Vì lẽ gì mất ngủ?

Thực ra Phương Duệ hiểu rất rõ, cậu bị ám ảnh, cậu không ngừng mơ thấy cùng một giấc mơ.

Nhân vật Hải Vô Lượng từng là một nhân vật cấp thần, trên sàn thi đấu thì khí thế cuồn cuộn, thoát thân từ mưa bom bão đạn của địch thủ, trong game thì tiêu sái rong ruổi, quyết chí tiến lên.

Thế rồi, Hải Vô Lượng như xe tuột xích, mọi hoạt động đều đình.

Phương Duệ cứ như vậy tỉnh giấc, trong ác mộng, cậu đang thi đấu phạm sai lầm cấp thấp, giật mình choàng tỉnh, toát mồ hôi lạnh.

Nắm chặt con chuột trong tay một cách bất đắc dĩ, tay phải hoàng kim, cậu đã từng dựa vào nó mà có được vô số thắng lợi, vô số thời khắc Vinh Quang, trước nay cậu chưa từng nghi nhờ sự chuẩn xác và chuyên nghiệp của mình.

Nhưng hiện tại, nắm chuột trong tay tiến hành luyện lại từ cấp thấp, lòng bàn tay cậu mướt mồ hôi, cậu bất ngờ thấy tay mình đang run rẩy, một tuyển thủ chuyên nghiệp cả 2 tay đều phải vững như núi Thái, nếu không thì còn gì nói nữa về tiền đồ.

Chỉ đổi chiến đội, đổi chức nghiệp thôi mà, sao lại căng thẳng đến mức ngủ chẳng ngon, bất an đến chuột cầm không vững thế này?

Mềm yếu như vậy, nếu là trước đây cũng bị vứt bỏ chứ đừng nói bây giờ.

Phương Duệ cảm thấy đầu mình nhức buốt, hít sâu một hơi, không khí nơi này mùi vị xa lạ không giúp tâm tình cậu dịu xuống, còn làm cho cậu thấy màn ảnh trước mắt dần nhòe đi.

Hồi ấy nhiệt huyết dâng lên: đáp ứng về với Hưng Hân, còn thừa thế xông lên thúc câu lạc bộ hoàn tất thủ tục chuyển nhượng, Phương Duệ khi quay về căn phòng ở Hô Khiếu thu dọn đồ đạc. Dằn vặt nội tâm rất lâu, rốt cuộc vẫn không gọi điện thoại, chỉ phát đi một tin nhắn, chờ bên kia hồi âm.

Bận rộn một lúc quên khuấy mất việc mình chờ hồi âm, điện thoại nhấp nháy báo tin đến, cậu vội mở ra, bên kia chỉ hồi lại 2 chữ.

"Cố lên."

Phải rồi, mình chờ mong anh phản ứng gì chứ, phản đối ư? Hay tán thành?

Đều không có, bởi vì anh còn rời bỏ trước cậu, rời bỏ Hô Khiếu, cũng rời bỏ luôn tổ hợp mà bọn họ đã từng rất tự hào.

Ưu điểm lớn nhất của Lâm Kính Ngôn cũng chính là khuyến điểm tệ nhất ở anh, anh sẽ không để cho ai vượt quá giới hạn. Dù nói, hay làm đều không thể quá đà. Anh lắng nghe nhưng luôn có chính kiến, ít khi giải thích và tuyệt không nhượng bộ, dù chỉ là nửa bước.

Cho nên một khi anh đã muốn đi, bất luận người nào, bất luận là ai cũng không thể níu anh ở lại, dù chỉ một giây.

Dù đó có là Phương Duệ.

Mục tiêu của cả hai giống nhau, nhưng con đường của cả hai, bây giờ chỉ có thể một mất một còn.

Con đường dẫn đến Quán quân thực sự quá hẹp.

Thực sự quá buồn!

Gãi gãi tóc mình, tiếp tục vùi đầu vào chương trình huấn luyện đơn điệu, di chuyển, phóng các kỹ năng cố định. Trên sàn thi đấu luôn là thiên biến vạn hóa, luôn cần đến 2 tay làm ra những thao tác đơn giản nhất, phản ứng nhanh nhất, đáp ứng chuẩn xác nhất chỉ thị từ bộ óc. Đừng nói là các sai sót cấp thấp, chỉ cần nhấp nhanh hay chậm hơn nửa nhịp cũng đã là sai lầm trí mạng. Mình lỡ mà phạm như vậy một lần, tên khốn Diệp Tu kia nhất định sẽ có cách cười nhạo mình đến chết. Phương Duệ chưa bao giờ nghi ngờ thủ đoạn của Diệp Tu, danh hiệu đại ma đầu khắp Vinh Quang đâu phải là danh hiệu hão.

Diệp Tu …

Tên gọi mới này Phương Duệ thấy không thuận miệng cho lắm, gọi Diệp Thu Diệp Thu lâu như vậy, tuy không thể nói có bao nhiêu quen thuộc, nhưng xưng hô cũng đã thành thói quen…

Ngoài đời, hắn là một tên nghiện thuốc lá chết cũng không bỏ, một trạch nam đặc biệt tàn phế không tự lo nổi cho bản thân ngay cả những sinh hoạt thường thức. Thế nhưng Hưng Hân lại có một vị chủ, mà Phương Duệ nghe cũng chưa từng nghe, thấy cũng chưa từng thấy. Có người chủ nào như vậy chứ, không ngồi văn phòng bàn chuyện kinh doanh, lại đến chiến đội làm công tác bảo mẫu, lo lắng từ chuyện ăn uống đến đi mua cơm mua thuốc lá, còn hận không thể cung phụng tuyển thủ đến tận răng. Mà cái tên Diệp Tu này có biết nói tiếng người gì cho cam, không có điểm nào đáng hoan nghênh cả.

Nhưng trên sàn thi đấu…

Ha ha…

Phương Duệ cũng như toàn bộ tuyển thủ chuyên nghiệp trong Liên Minh, đều không nhớ nổi bao nhiêu lần thảm bại dưới tay Diệp Tu, hắn chính là ác mộng của toàn bộ cộng đồng tuyển thủ Vinh Quang, cho dù bây giờ đã là đồng đội, cậu vẫn không thay đổi được ý nghĩ này.

Sai sót, vẫn phạm sai sót, Hải Vô Lượng ở trên bình đài trong bài kiểm tra có chút lảo đảo, Phương Duệ tay đã sớm ướt đẫm mồ hôi, cảm giác nhức buốt trong đầu lại xuất hiện, tay phải hoàng kim ơi… ngươi bây giờ sao chật vật như vậy chứ?

Một bàn tay thon dài ấm áp chợt phủ lên tay cậu. Bùm, giống như một chén nước lỡ rơi vào chảo dầu nóng, lập tức tung tóe như pháo hoa, đầu Phương Duệ hỗn độn lẫn sôi trào, thiếu điều muốn bật dậy.

Kết quả tất nhiên là không bật nổi, bởi vì người đến một tay đè lên tay chuột, một tay đè lên vai cậu, cứ như vậy ấn cậu ở nguyên chỗ ngồi, mùi khói thuốc nồng nặc, thêm cảm giác nhiệt độ truyền tới trên lưng, Phương Duệ sốt lên như muốn bóp nát chuột.

“Cậu căng thẳng như vậy làm gì? Thả lỏng đi.”

Diệp Tu một tay xoa xoa bờ vai đang căng cứng của cậu, tay kia vỗ vỗ bàn tay đang nắm chuột.

Phương Duệ hít sâu một hơi, hỗn hợp mùi khói thuốc cùng mùi hơi người rót vào đầu óc cậu.

Công nhận đôi tay Diệp Tu thật xinh đẹp, y như một tác phẩm nghệ thuật, đặt vào hình thể một nam nhân xem ra có chút phí phạm, càng khỏi nói dùng để chơi game. Chỉ là Phương Duệ nhìn những ngón tay kia đè lên ngón tay của mình nhấp chuột, ngoài xinh đẹp, còn có một cảm giác gì đó khác.

Cho dù cách một ngón tay của người khác vẫn có thể nhấn chuột chuẩn xác, rất hiếm người có thể có được cảm nhận tinh tế như vậy, hắn là cái thứ gì đây?

Phương Duệ thử thả lỏng mình để bắt được tiết tấu thao tác của đối phương, cậu khẽ nghiêng tầm nhìn qua để nhìn thấy người đang đè vào lưng mình. Khuôn mặt người ấy hiện ra dưới ánh sáng đèn màu vàng nhạt đầy vẻ ôn nhu, ngũ quan không quá xuất sắc, nhưng cũng không đến nỗi chỏi nhau, miệng ngậm thuốc lá kia cũng hài hòa cứ như thuốc lá là một phần của khuôn mặt, ánh lửa đỏ nằm sau một đoạn tàn thuốc, đoạn tàn ấy không có rơi xuống.

Cậu lại chú ý về hình ảnh phản chiếu qua màn hình, trong đấy đang phản chiếu ánh mắt của cậu, và một cặp mắt chuyên chú khác nữa, cặp mắt ấy đang chuyên chú nhìn màn hình.

Cho dù là thao tác cơ sở nhỏ nhặt thế này, cũng bày ra một bộ dáng chuyên-tâm-toàn-phần.

Phương Duệ đột nhiên sáng tỏ.

Hồi mới tới, cậu cảm nhận một cảm giác bất ổn kỳ lạ. Theo lý thuyết cậu là một đại nam nhân, quanh năm suốt tháng bôn ba đây đó, ngủ giường lạ cũng không sợ là quá khó thích nghi. Nhưng khi đến Hưng Hân lại có cảm giác bất ổn này. Cảm giác này cậu cảm thấy như quen như lạ, như thể đã từng trải qua. Cậu đã từng cảm thấy bất ổn tương tự, nhưng chịu không thể lý giải được mình bất ổn vì lẽ gì.

Chắc là do quá lo lắng, quá sốt sắng, cậu nghĩ vậy. Phương Duệ không phải kiểu người tinh tế lắm để có thể phát hiện những tâm tình phức tạp cứ thế từng chút nhỏ gợn lên trong lòng mình. Nhưng vào lúc này, giống như được “khai tâm”, cậu đột nhiên bừng hiểu cảm giác bất ổn kia là do đâu.

Cảm giác cô độc vì bị rời bỏ.

Lúc Lâm Kính Ngôn rời đi, lúc ở Hô Khiếu nhận thấy mình không còn cần đến nữa, lúc nhìn những ánh mắt chất vấn của những người đã từng là đồng đội. Những lúc ấy cậu đã có những cảm giác tiêu cực này rồi. Cảm giác cô độc như một con sâu nhỏ từ từ gặm nhấm chân tay thân thể cậu.

Tuy bên ngoài cậu luôn luôn phong độ tùy tiện, ý cười khắp mặt, nhưng không phải cứ như vậy liền có thể bỏ qua cảm giác gió lùa trống trải sau lưng.

Không phải cười trước mặt người khác dù đang thống khổ để chịu đựng, mà là cười để tiếp tục vượt khó tiến lên, cậu không chọn cách ủy mị.

Lúc ở Hô Khiếu bị đồng đội từ bỏ. Khi đến Hưng Hân, cậu va phải bức tường thành bao bọc quanh một “thế giới Diệp Tu”.
Phương Duệ từng cùng Diệp Tu giao thủ thời còn Gia Thế, thậm chí còn biết Diệp Tu là đội trưởng chiến đội, nhưng chỉ khi đến Hưng Hân, cậu mới cảm nhận được, nơi này càng hoàn chỉnh hơn Gia Thế nhiều, nơi này mới đích thực là một thế giới thuộc về Diệp Tu.

Mọi người đều giống như những vệ tinh quay xung quanh một hành tinh, xoay quanh Diệp Tu, anh không chỉ là một át chủ bài của cả đội, mà còn là vị lãnh tụ tinh thần của bọn họ. Thậm chí bọn họ còn vô hình trung xây nên một bức trường thành tình cảm bao quanh, bên trong chính là lãnh địa của Diệp Tu, Phương Duệ muốn xâm nhập vào, liền bị dội ra như gặp phải một chướng ngại vô hình.

Diệp Tu đối với nơi này có toàn quyền thống trị, thậm chí mùi khói thuốc phảng phất mà anh đem đến, đối với Phương Duệ chính là làm ô nhiễm bầu không khí, đối với quần chúng Hưng Hân mà nói, đó chính là mùi của sự yên tâm, của một minh chứng rằng bọn họ thuộc về bầu không khí đoàn đội Diệp Tu.

Ở nơi này, Diệp Tu mang đến cho mọi người chỉ một thứ thôi, một tinh thần kiên định không gì lay chuyển nổi.

Chính lúc này đây, Phương Duệ thông qua bàn tay mà cảm nhận, tinh thần ấy được truyền tới từ một đại thần từng đứng ở đỉnh cao nhất, 3 lần đoạt quán quân, một sự kiên định chân chính không gì sánh được.

Loại tinh thần này, giống tinh thần Phương Duệ dốc lòng đuổi theo thắng lợi, hết lần này đến lần khác bị các tuyển thủ đạp xuống tranh cướp lấy sân khấu, dù thất bại vẫn cứ truy cầu.

Phương Duệ mãi nghĩ đến xuất thần, chương trình kiểm tra đã sớm kết thúc, cậu quay lại nhìn Diệp Tu, Diệp Tu cũng quay sang nhìn cậu, vì khoảng cách giữa hai người gần đến mức chóp mũi có thể đụng chóp mũi, Phương Duệ còn chưa kịp định hình đã bật dậy la làng.

“Ai ui, nóng. Đừng làm phỏng gương mặt soái ca của tui!”

Diệp Tu vậy mà còn ngậm thuốc lá, quay một cái suýt nữa chạm vào mặt Phương Duệ.

”La cái gì, la cái gì, nửa đêm canh ba không chịu ngủ, làm bộ chăm chỉ khắc khổ. Ban ngày huấn luyện sao không thấy cậu cố gắng như vậy đi.” Diệp Tu có thể đơn giản sao, lập tức đáp trả gấp ba.

“Cho dù không ngủ thì cũng đừng …”

Phương Duệ ngồi xuống, cho đến lúc này mới phát hiện Diệp Tu vẫn còn nắm tay mình, vội vàng nhướng mắt, đối phương cũng thức thời thả ra.

”… đừng nên phá sức nửa đêm đi huấn luyện, cứ từ từ thôi.”

Diệp Tu không biết lấy đâu ra một cái gạt tàn thuốc, dụi tàn vào đấy, thuận tay vỗ vỗ vai Phương Duệ.

“Đi ngủ nhanh đi.”

“Rồi.”

Phương Duệ không đến nỗi không biết phân biệt phải quấy. Cảm giác nhận được ở bàn tay vẫn còn nguyên đấy, nhiệt độ như vẫn còn lưu lại, ấm áp, kiên định, lại còn ôn nhu.

Có lẽ thêm ít lâu nữa, mình sẽ hoà nhập, Phương Duệ nghĩ. Trở thành một thành viên trong đoàn đội Diệp Tu, nhận được sự bảo bọc cùng dẫn dắt của anh. Đồng đội, đây chẳng phải là mục đích mình tìm đến Hưng Hân sao?

“Hơn nửa đêm rồi đừng có làm bừa.”

Đi đến cạnh cửa Diệp Tu quay lại dặn dò, Phương Duệ có chút cảm động.

“Hưng Hân tụi mình còn nghèo, tiền điện có thể giảm thì bớt xài, còn không mau đi ngủ”

Diệp Tu nói xong nháy mắt, Phương Duệ trợn hai mắt quét xung quanh tìm xem có vật nào có thể đem ra chọi hắn, thật là muốn ịn cái màn hình vô mặt hắn ghê, cậu nghĩ, người thứ gì mà cứ thiếu đánh như vậy?

Hôm sau Phương Duệ ngủ quên. Lúc mở mắt đã là 11 giờ trưa, cậu xấu hổ đến mức thiếu điều muốn mở cửa sổ nhảy xuống tự tử tạ tội.

Bất quá, cậu quán triệt tinh thần, đưa đầu cũng ăn một đao, rụt đầu cũng ăn một đao, nghĩ thông rồi nên chải đầu rửa mặt, đi xuống lầu. Phương Duệ đang định đổ thừa điện thoại vô duyên vô cớ bị tắt máy làm mình ngủ quên, kết quả là mọi người đang ăn cơm nhìn thấy cậu không một ai tỏ vẻ gì. Trần Quả thậm chí còn đưa tay ra ngoắt.

“Nhanh lên, nãy giờ không đến ăn, buổi chiều còn có huấn luyện đoàn đội đó.”

Kỹ năng quan tâm người khác của Trần Quả thật sự cảm động thấu trời. Phương Duệ dĩ nhiên còn chưa biết, Trần Quả từ khi còn trẻ đã không còn được hưởng cảnh sinh hoạt gia đình, nên sự chu đáo đạt đến mức này, là để bù đắp những thiếu hụt trước đây.

Mất mát điều gì, mong đợi điều gì, một ngày nào đó, sẽ có một phương thức nào đó cho hồi đáp, vấn đề là mình có thể nhận ra mà bắt lấy hay không.

Đây chính là điều kỳ diệu của vận mệnh.

“Ui cha, mọi người đều sớm nha!” luận về da mặt, Phương Duệ tuyệt đối không việc gì tự mình thừa nhận sai lầm, cậu ngồi xuống bưng chén, nhìn Diệp Tu mà buông một câu cửa miệng.

Điện thoại vì sao tắt máy, hơn nửa đêm Diệp Tu vì sao biết cậu ở dưới lầu luyện thêm, lý do đương nhiên là không khó đoán.

Tuy rất muốn xuống giọng cảm kích, nhưng hạ giọng với cái tên hay gài hàng này cậu lại thấy ê hết cả răng, sao có thể chứ?

Mọi người sau bữa cơm trưa thì chia ra nghỉ ngơi, vẫn còn cách thời gian huấn luyện đoàn đội buổi chiều một chút, nói thế nào thì cũng là mùa hè, thời điểm buổi trưa oi bức nhất nên mọi người đều uể oải mỏi mệt, ai nấy về phòng mở điều hòa nghỉ ngơi, có mỗi Diệp Tu là đang lật xem tài liệu.

Phương Duệ cầm chén trà Tô Mộc Tranh pha cho cậu đi vào, nhìn thấy cảnh này.

“Ý, lão Diệp chăm chỉ thế”

Đại sảnh chung, trên bàn có vài vật mang dấu ấn phong cách chung, Hưng Hân đội huy, còn có nhân vật mang tên từng người, đây là một phần trong xây dựng phong cách đoàn đội, bồi dưỡng sự đồng cảm. Lúc Phương Duệ đến Hưng Hân, Trần Quả và Mộc Tranh có nghiêm túc nói qua cho cậu biết.

Lúc đó Phương Duệ bất quá chỉ cảm thấy, wow, chiến đội này có em gái. Nhìn mà xem giới chuyên nghiệp xưa nay đa phần là các trạch nam già chưa chịu chết, nửa điểm tình thú cũng không có, xây dựng cái gì cảm cái gì tình chứ? Dù cho có xây dựng tinh thần đoàn đội này nọ, nam nhân chung phòng lại chung phong cách nếu không phải là miếu hòa thượng thì có khác gì tù giam, lấy đâu ra cảm giác mà đoàn với chả đội?

Ái chà chà có em gái, có những mùi hương nồng nàn quyến rũ… Thôi thôi thôi… Nghĩ nhiều như vậy làm gì đây hả…

Vì vậy Phương Duệ lướt qua những món đồ chung này, Diệp Tu chỉ liếc hắn một cái, rồi quay về tiếp tục viết viết vẽ vẽ trên một cuốn sổ nhỏ, thuận tay lật xem các tài liệu A4 có đóng dấu, từng quyển từng quyển mở ra, lại từng quyển từng quyển khép lại.

“Này? Không phải chứ Diệp Tu? Thu dọn cơ sở dữ liệu?”

Phương Duệ tốt xấu gì cũng trải qua 5 năm làm đội phó, hắn đương nhiên biết rõ những gì chiến đội cần. Hô Khiếu tuy không phải là chiến đội ông lớn gì, nhưng ngũ tạng bên trong cũng hòm hòm, có bố trí nhân viên hậu cần thiết bị đầy đủ. Việc thống kê số liệu phiền phức và quá nhiều trong mùa giải, kể cả số liệu tình huống sai sót của từng mỗi tuyển thủ, số liệu phong cách thao tác nhân vật, đều có người chuyên trách thu thập, hơn nữa còn thu gọn thành các tập sách sẵn sàng cập nhật thêm mới cho chiến đội dùng khi cần.

Theo quy mô phát triển ngày một mạnh của Liên minh, công việc thu thập những số liệu chi li này không cần nói cũng biết phiền đến cỡ nào, nhưng bất luận thế nào công tác thu thập số liệu cũng không tới phiên tuyển thủ chuyên nghiệp phải bận tâm, càng đừng nói là đội trưởng chiến đội. Cho dù có là cái tên Trương Tân Kiệt luôn cẩn thận tỉ mỉ và nghiêm chỉnh như một máy tính, cũng là lấy dữ liệu do đội hậu cần của Bá Đồ phân tích trước đó mà xem xét lại. Công việc sắp xếp cơ sở dữ liệu như vậy, Phương Duệ tuy không hề xa lạ nhưng thực chất là chưa từng làm qua.

“Nháo, cần cậu giúp đỡ thì đến giúp đỡ liền đi, đừng để anh đây làm muốn mù luôn.” Diệp Tu vừa nhìn thấy Phương Duệ cầm tư liệu lật liền mừng rỡ. Anh cũng không nghĩ là mình được bớt đi công việc phiền phức này. Chỉ là trong hoàn cảnh hiện tại, nhà nghèo thì đến một đứa con nhỏ cũng phải làm lụng nhiều.

“Tui phải quan sát trước đã chớ.”

#2

Phương Duê đúng là muốn giúp đỡ, chỉ là không biết bắt đầu từ đâu, cả một bàn lớn ngập tài liệu thế này, bắt đầu từ đâu là cả một vấn đề.

“Quan sát cái gì? Chiến đội dùng tiền mua cậu về chỉ để cậu quan sát thôi sao? Cậu đúng là phế vật điểm tâm.” Diệp Tu thuận thế đem Phương Duệ kéo lại, ấn vào ghế sô pha, nhét tài liệu vào tay cậu.

“Ui ui ui, nhẹ tay nhẹ tay, tay phải hoàng kim của tui đáng giá lắm đó.” Phương Duệ đang ngã nghiêng méo mó bèn ngồi thẳng lại, gần như trực tiếp tựa vào ngực Diệp Tu.

“Đáng giá bao nhiêu? Không phải đã bán cho anh rồi sao? Trả giá đến 4 triệu vàng ròng bạc trắng chứ ít sao?”

“…” Phương Duệ nghẹn lời, tên kia nhất thời hồ đồ hoặc là cố tình nhập nhằng lượt bỏ chuyện cậu bán cho chiến đội Hưng Hân chứ không phải bán mình cho Diệp Tu, nhưng cậu cũng không đính chính.

“Cho tui xem một chút ông viết cái gì.”

“Cho cậu đây, cậu quen thuộc Hô Khiếu nhất, vậy bắt đầu từ Hô Khiếu đi”

“Đệch! Diệp Tu, ông quá là đê tiện!”

“Đê tiện chỗ nào ? !”

“Từ đầu tới đuôi không chỗ nào là không đê tiện”

Vì thế sau giờ nghỉ trưa, quần chúng Hưng Hân lục tục xuống lầu bắt đầu giờ huấn luyện buổi chiều, chứng kiến một cảnh.

“Cho nên mới nói… Việc này do đâu… Ui ui ui? ! Tiểu Kiều thằng bé này làm gì vậy? ! Sao đột ngột lại …” Ngụy Sâm buổi trưa cũng chợp mắt mấy phút, hiện tại còn chưa tỉnh hẳn, đang cùng An Văn Dật nói chuyện, vừa rồi hơi mất tập trung suýt nữa đâm sầm vào Kiều Nhất Phàm phía trước.

Tiếng hét to của lão Ngụy làm quần chúng liền chú ý bên trong đại sảnh, Phương Duệ gần như dựa vào ngực Diệp Tu, Diệp Tu một tay cầm bút, một tay vòng qua cổ Phương Duệ, đầu như muốn ngã lên vai Phương Duệ.

Tô Mộc Tranh thể hiện tốc độ tay, lấy điện thoại ra chụp xoạch xoạch xoạch ba tấm, hai người kia chỉ vừa mới ngẩng đầu, tư thế vẫn chưa kịp thay đổi. “Chậc chậc chậc… Chói mù mắt chó lão phu rồi…” Ngụy Sâm sao có thể bỏ qua cơ hội phun lời rác rưỡi, một mặt nói một mặt đi tiếp, chẳng ngại ngùng gì.

Kiều Nhất Phàm An Văn Dật tuổi gì, mỗi người một câu “Tiền bối buổi chiều tốt.” rồi đỏ mặt đi thẳng vào phòng huấn luyện.

Các cô gái tất nhiên là ríu ra ríu rít mở xem, dù đã đi một quãng xa vẫn nghe rõ ràng giọng Trần Quả: “Chị còn nói hắn sao cứ nhất định muốn kéo Phương Duệ đại đại về, lại nhất định cần người chứ không cần nhân vật, hóa ra chỉ nhắm người thật…” lao xao lao xao.

Phương Duệ sao có thể không biết tác phong của Tô Mộc Tranh, lập tức bật dậy la lớn: “Tô Mộc Tranh đại đại! Ngàn vạn lần không thể công khai nha!”

Kết quả Tô Mộc Tranh đưa điện thoại cho cậu xem, mới vài giây, đừng nói công khai, cả Weibo của Sở Vân Tú cũng chia sẻ “Nghe tin vui thấy hình mừng!” Lại còn có hồi đáp “Tiến triển nhanh quá!” một chuỗi bình luận rác rưởi tràn qua.

“Tô Mộc Tranh, đại gia cô!”

Phương Duệ lại muốn từ cửa sổ nhảy xuống, chỉ là đang ở lầu một không có cách nào nhảy cả.

Nếu ai đó có hỏi trải nghiệm to lớn nhất mà Phương Duệ có được sau khi gia nhập Hưng Hân là gì, cậu sẽ nói bậy nói bạ lung tung một phen, cuối cùng cũng đưa đến một đáp án đích thực.

Đó chính là --- thoải mái.

Thoải mái đây không phải là chiến đội xem cậu như thần, hầu hạ cung phụng đến tận chân răng. Ngược lại là đằng khác, không những không được hầu hạ, cậu còn phải làm bở hơi tai. Mỗi ngày ngoài huấn luyện còn phải gia tăng tập huấn. Tưởng vậy là xong hả? Hổng có đâu. Kết thúc huấn luyện cậu còn phải gia nhập nhóm thảo luận Diệp Tu, có lúc là 3 người Diệp Tu, cậu và Ngụy Sâm, cũng có khi chỉ có Diệp Tu với cậu, thỉnh thoảng có thêm Tô Mộc Tranh. Kéo một chiến đội mới tinh vào Liên minh chinh chiến đâu chỉ nói suông mà được, nói mệt chết người nghe còn có lý.

Thoải mái đây chính là bầu không khí chiến đội rất thích hợp với cậu. Rất chân thật bộc trực. Bất kể là lắm lời đê tiện, nói leo chọc cười, lười nhác, phun lời rác rưởi như thế nào, đều có người tiếp lời cậu. Cảm giác này cứ như là… Nhiều năm đơn độc tung hứng, đột nhiên tiến vào một thế giới đầy đồng bọn cùng tung hứng, ngay lập tức xóa sạch cảm giác cô đơn.

Cậu đã quen sau trận đấu cùng cánh phóng viên khẩu chiến mười mấy hai chục phút, rồi ngồi nhìn Lâm Kính Ngôn ôm hết toàn bộ trách nhiệm của chiến đội về mình, trong quá trình cậu cũng sẽ chen vào nói bậy vài câu, nhưng cũng không đỡ được cho Lâm Kính Ngôn kia một mực nhã nhặn nhu hòa thành khẩn, cứ thế cậu cũng đành thuận theo thái độ nghiêm cẩn ấy, dẫn đến một Phương Duệ không có trải nghiệm gì ấn tượng. Mùa giải thứ 5 tiến vào Liên minh, đánh qua 5 năm. Ở Hô Khiếu, Phương Duệ không hề gặp sự gì bất ổn, nhưng chưa bao giờ giống như hiện tại, thoải mái, bộc trực, không cần kiêng dè. Cậu thanh niên hơn 20 tuổi, muốn thét muốn high với đại thần bao nhiêu cũng được, không cần suy nghĩ, thoải mái tùy tiện nói hưu nói vượn.

Có lẽ là do Lâm Kính Ngôn vẫn luôn gánh vác quá nhiều, Phương Duệ vì vậy mà nảy sinh ý nghĩ sai lầm, rằng đối phương không cần cậu chia sẻ gánh nặng.

Mà Diệp Tu trước giờ cũng không có yêu cầu cậu gánh vác gì. Chỉ là trên họp báo cứ đùn đẩy nhau trách nhiệm, vui cười tức giận mắng qua mắng lại, dùng cách nói hươu nói vượn đánh tan tác cánh phóng viên, Phương Duệ tự cảm thấy mình “bị cần”. Không chỉ trên sàn thi đấu, mà cả ở tận đáy lòng, cậu thích cảm giác phối hợp mượt mà này. Tất nhiên, mục tiêu của sự phối hợp mượt mà này là để “đối ngoại”, bất kể là đi theo sau Diệp Tu trêu ghẹo đối phương, hay là kẻ xướng người họa đối phó cánh nhà báo. Thậm chí, trong cái cách cãi nhau ầm ỹ hay phun lời rác rưởi khi họp kiểm điểm vẫn thấy được sự ăn ý, Phương Duệ thấy thật thoải mái. Cậu vốn có rất nhiều fan hâm mộ luôn tâng bốc cậu, chiến đội cũng rất coi trọng cậu, nhưng cậu vẫn luôn thấy thiếu thiếu chút gì đó. Cậu muốn mình là một thành viên thực sự cần cho một chiến đội, được tự do phát huy trí tưởng tượng bay cao bay xa cùng khả năng thiên phú. Ở đây cho dù cậu có làm gì, có bát nháo đến thế nào đi nữa cũng sẽ có người bên cạnh đem lại cảm giác an tâm, sẽ có người đem lại cho cậu cảm giác được che chở chu toàn cả về thể xác lẫn tinh thần.

Phóng mắt khắp cả Liên minh, có lẽ chỉ có mình Diệp Tu là có thể cho cậu một không gian như vậy. Cậu dù danh nghĩa mua về để giúp đỡ Diệp Tu, kết quả qua nửa mùa giải, ở một Hưng Hân đang không ngừng hoàn thiện, Diệp Tu không hề có ý định uốn nắn bóp méo phong cách cậu, hay ép cậu phải phối hợp theo ý mình. Anh lỏng tay để cho cậu rất nhiều cơ hội tự mình trải nghiệm, chấp nhận bị mất điểm, bị nghi vấn, bị phản bác, thậm chí bị truyền thông nói tới không còn gì để mất.

Diệp Tu chưa từng nói một lời, không chỉ là Phương Duệ, Đường Nhu, mà cả An Văn Dật, thậm chí Ngụy Sâm. Bọn họ như vậy một đám ai cũng có thiếu hụt, ở một tiệm net nghèo nàn, dùng điều kiện đơn sơ nhất, dùng phương thức đơn giản nhất, bao dung lẫn nhau tiến bộ không ngừng.

Có lẽ chính là vì họ là một thể thống nhất, có chung một suy nghĩ. Chẳng cần biết bạn là hạng người gì, bạn có gia cảnh như thế nào, bạn có quá khứ ra sao, tất cả đều không quan trọng, chỉ cần mọi người đều cùng nhìn về một phía, cùng hướng đến quán quân.

Mà con đường này, chỉ có thể dựa vào người bên cạnh mình.

Phương Duệ cảm thấy vô cùng thoải mái, khi có cảm giác mình là người “bị cần”.

Thậm chí Phương Duệ còn cảm thấy thoải mái hơn nữa, chính là, Diệp Tu với cậu thường xuyên cãi nhau.

Bất luận là kiểm điểm, hay xếp đặt chiến thuật, hoặc phương án bồi dưỡng người mới, có lúc ở phòng huấn luyện, có lúc trong phòng nghỉ ngơi, có khi là cậu qua phòng Diệp Tu hoặc cũng có khi Diệp Tu sang phòng cậu, chỉ cần nói vài ba câu không hợp là bắt đầu ngươi tới ta đi, thật sự có mấy lần cãi đến gà bay chó chạy, thiếu điều muốn oánh lộn.

Cậu vô thức đem so sánh Diệp Tu với Lâm Kính Ngôn, không cách gì so sánh được.

Với Lâm Kính Ngôn, cậu không có cách nào cãi nhau, thậm chí mọi cuộc nói chuyện đều đi về điểm không. Người kia trầm ổn biết điều, nhưng không hề mềm yếu, nét cười ôn hòa nhưng phong cách tinh tế, luôn có thể nhìn thấu người như nhìn qua một lăng kính. Sự kiên định cùng sự cố chấp trong ánh mắt của anh khiến người ta không thể không tin anh là một nhân vật luôn có thể bình tĩnh ứng đối bất kể tình huống tệ cỡ nào. Anh sẽ tiếp thu ý kiến, sẽ ôn hòa trả lời, nhưng ôn hòa chứ chưa bao giờ nhượng bộ.

Lâm Kính Ngôn cũng giống như một loại tơ lụa cực phẩm, khi đánh vào, sẽ không nhận thấy bất kỳ lực phản kháng nào.
Đối phương sẽ không biết được anh nghĩ gì.

Phương Duệ có lúc nghĩ, nếu Lâm Kính Ngôn có thể cùng cậu ầm ỹ đôi câu, thì lúc anh rời đi, cậu sẽ không có cảm giác bất an như vậy.

Bọn họ vẫn luôn là bạn bè, trong quá khứ lẫn hiện tại, thậm chí tương lai.

Là ai, ai bỏ qua cơ hội vượt qua giới hạn bạn bè. Điều đó bây giờ không còn quan trọng nữa.

“Nghĩ gì thế phế vật điểm tâm”

Phương Duệ vừa mới nghĩ vẩn vơ, Diệp Tu đã liền đưa tay bẹo mặt cậu, Phương Duệ ở Hưng Hân có mập ra một chút so với trước đây, chị chủ sành ăn lại quan tâm chặt chẽ lịch nghỉ ngơi và làm việc. Nghe nói trước đây Diệp Tu lịch làm việc có phần lao lực quá độ, khiến Trần Quả cực kỳ lo lắng, thấy mình không giúp được gì nhiều cô liền tự giác chăm lo phần hậu cần sinh hoạt, mới có thể cảm thấy tâm tình được an ủi một chút.

Phương Duệ thuộc dáng người tròn trịa, không phải vì cậu mập lên, mà vì cậu cắt mái tóc ngắn ngủn, thêm vào đôi mắt như 2 hạt hạnh nhân tròn vo, quai hàm có chút thịt liền có vẻ đầy đặn, khiến người ta vừa nhìn thấy không khỏi muốn đưa tay nựng một chút.

“Ui ui! Làm gì vậy! Chú ý hình tượng!” Phương Duệ vốn xem xét số liệu thống kê trên bàn thi đấu, vừa xuất thần đã bị người ta nhéo một cái, lập tức ngơ ngác không biết đang xem tới đâu.

“Chậc chậc, người trẻ tuổi …” Ngụy Sâm bên cạnh thấy vậy liền lắc đầu.

Nửa vòng bản trôi qua, Hưng Hân cũng gần như đã định hình quy tắc, ăn cơm xong là kiểm điểm hoặc huấn luyện, hoặc là thu dọn số liệu thống kê mỗi lượt. Chỉ là nếu tổ ba người Diệp-Duệ-Ngụy mà họp lại, những người còn lại sẽ nhanh chóng tan biến thần không biết quỷ không hay. Hồi đầu bọn La Tập, Kiều Nhất Phàm còn hiếu học gia nhập nhóm thảo luận, hăm hở ngồi nghe. Kết quả là khi có 3 người ngồi lại với nhau, Diệp Tu và Ngụy Sâm cứ thế hút thuốc, Phương Duệ vừa lấy bút khơi mào, bầu không khí liền lập tức biến động.

Nếu có ghi âm trực tiếp cuộc đối thoại nhất địch có thể trình Liên minh trục xuất cả 3 người. Phải gọi là nước miếng văng tung tóe không còn gì tiết tháo. Giới hạn cuối ư, đó là cái khái niệm gì?

Vì thế bọn Kiều Nhất Phàm không còn kiên trì nổi, đành bỏ cuộc. Thế giới của các đại thần phức tạp vượt quá sức tưởng tượng lẫn khả năng chịu đựng của Tiểu Kiều.

Chỉ là gần đây, da mặt của lão Ngụy cũng không còn trụ được với xu thế phát triển.

Nhất là những lúc qua góc màn hình của máy vi tính nhìn thấy những ngón tay thật dài của Diệp Tu nằm trên cánh tay của Phương Duệ, hai người này hở một tí lại đụng đụng chạm chạm thành thói, Ngụy Sâm rõ ràng là bị ê răng.

“Có biết xấu hổ không hả?” Ngụy Sâm nói.

“Hử?”

Phương Duệ vẻ mặt hồn nhiên chẳng biết gì, tay cậu cũng rất tự nhiên lật qua để Diệp Tu chạm vào tay áo, thuận thế lần vào bên trong lần vải chạm vào da thịt non mềm nơi khuỷu tay, dùng sức bóp nhẹ để đầu ngón tay có thể cảm nhận được động mạnh yếu ớt đang nhảy nhịp.

Cậu không biết từ khi nào Diệp Tu lại có sở thích này, dường như hắn đặc biệt thích dùng động tác rất nhỏ này để chắc chắn người bên cạnh vẫn còn sống tốt, hắn cần xác nhận HP của đối phương đang còn đầy. Phương Duệ chưa từng thắc mắc cảm giác lo lắng lạ lùng này là từ đâu mà tới. Cậu chỉ biết mình cùng đối phương là một cặp bài trùng, từ trước đến giờ vẫn thật lòng chăm chú vào chuyện trước mắt, có chăng chỉ thỉnh thoảng ngẫu nhiên nhận được ánh mắt an tâm.

Đôi khi cậu còn cảm nhận được, khi cậu cùng Diệp Tu thỉnh thoảng ngẫu nhiên bốn mắt giao nhau, ngờ ngợ như mình nhìn thấy được có nét bi thương thoáng lưu động nơi đáy mắt kia.

Nhưng mà bình thản. Anh quá mức bình thản, khó mà cảm nhận được tâm tình. Cậu cảm thấy Diệp Tu sẽ không bị bất cứ điều gì tác động hoặc làm cho kinh sợ. Anh đã sớm có mọi thứ, sớm có mục tiêu, sớm có tinh thần, tất cả đều toát ra từ con người anh, thật khó để có cái gì tác động ngược vào.

“Diệp Tu” hai tiếng thâm ảo, Phương Duệ không thể không thừa nhận, có một ẩn số đang nhấc lên trong lòng đại dương sóng bão của cậu.

Nhưng cậu cảm thấy mình không có ý nghĩa, có lẽ, không có cả cơ duyên.

Chỉ là Phương Duệ không lấy đó làm buồn phiền, cậu không còn là thanh niên mới biết yêu nữa, cậu quá rõ vì xảy ra câu chuyện trong quá khứ nên mới có câu chuyện ở hiện tại. Có phải Diệp Tu là một câu chuyện khác của cậu hay không, Phương Duệ đến cùng vẫn không dám xác định.

“Không chịu được hai người các cậu không có hạn cuối” Ngụy Sâm vỗ lên máy tính một cái, đứng dậy cầm lấy tài liệu của mình đi lên lầu, hắn chưa dày mặt đến mức bàng quan trước cảnh người khác cứ vô tư tỏ bày tình cảm.

Diệp Tu không hề liếc mắt nhìn hắn, chỉ ngẩng đầu nhìn Phương Duệ cười cười, lại tiếp tục xem quyển sổ của mình.

Anh rốt cuộc là có ý tứ gì không? Phương Duệ lòng bỗng nóng như nước sôi, cậu đã từng suy đoán, nhưng rồi cũng đành bỏ qua.


Cho đến khi đến sân nhà Bá Đồ trong vòng đấu loại, cổ động viên quá khích ném ra một bình nước, Diệp Tu gần như là vô thức, đưa lưng ra che cho Phương Duệ cùng Tô Mộc Tranh, kết quả là Diệp Tu ướt sũng còn Ngụy Sâm bị nước văng đầy mặt. Trần Quả cũng một phen kinh sợ, cũng may là không đến mức tồi tệ lắm.

Vào phòng nghỉ, Phương Duệ đưa khăn cho Diệp Tu lau tóc, lại còn nói thòng.

“Tui hỏi ông lỡ là axit sunfuric thì tính sao, ông không lo lắng hả?” Chưa kể là đang tháng Hai, khí trời ở thành phố Q lạnh cóng, lỡ mà bị cảm thì phiền.

“Sao có thể chứ? Thù hận gì ghê vậy?” Diệp Tu cười.

“Thù hận còn không lớn, ông cứ vậy mà đi ra ngoài tui coi thử, người của Bá Đồ còn không đem ông ăn tươi nuốt sống đi”. Phương Duệ cũng coi như đánh qua vô số lần ở sân khách, nhưng có thể kích động khán giả đến mức này, đúng là lần đầu tiên mới thấy. Thể Thao Điện Tử mà, chung quy vẫn tính là môn thi đấu khá ôn hòa, đâu có giống như đá banh hay bóng rổ dễ dàng va chạm khi cổ động viên trở nên quá khích.

“Ăn anh cho trướng bụng à?” Diệp Tu phản lại. Trương Tân Kiệt bên kia đi vào hỏi thăm tình hình.

Sau đó để chứng tỏ bọn họ không sao, Diệp Tu dẫn Phương Duệ, Bánh Bao đi Bá Đồ đáp lễ.

Vừa bước vào cửa, eo Phương Duệ bị đẩy một cái, hướng về chỗ ngồi của Lâm Kính Ngôn, còn Diệp Tu thì đi hướng ngược lại, tìm Hàn Văn Thanh hỏi han.

Phương Duệ tự nhiên thấy buồn cười.

“Này! Lão Lâm!”

Người kia hai mắt dấu sau cặp kính, bỗng như lóe sáng lên, rồi tiếp theo là một nụ cười ôn hòa quen đến không thể quen hơn.

“Sao rồi? Xảy ra chút bất ngờ không bị dọa sợ chứ?” Đứng dậy, sau đó nắm chặt tay, y hệt như trước đây.

“Không có, đều là nhắm vào Diệp Tu, em chỉ là vô tội bị họa lây.” Phương Duệ cười, bị Lâm Kính Ngôn kéo tới ngồi bên cạnh, Diệp Tu với Bánh Bao đang ầm ĩ với Hàn Văn Thanh bên kia không chú ý đến cậu.

“Ở đó … Ổn không?” Lâm Kính Ngôn như là suy nghĩ lâu lắm, Phương Duệ cũng đã lâu chưa thấy ở anh khẩu khí ngập ngừng thế này.

“Còn phải nói?” Phương Duệ bĩu môi một cái chỉ Diệp Tu đang cùng Trương Giai Lạc châm chọc đến gió tiếng nước lên. “Vạn phần đặc sắc luôn đó!”

“Vậy thì tốt” Anh mỉm cười, bình thản, nhu hòa, giống như ánh sáng phát ra từ một tảng băng, thật là hoàn hảo nhưng cũng thật là lạnh thật là xa.

Trương Giai Lạc không chú ý cậu, thấy bọn Diệp Tu đều đi ra cửa bèn tức tối nguyền rủa, Phương Duệ độp lại vài câu rồi chạy ra khỏi phòng nghỉ của Bá Đồ. Cánh cửa đóng lại sau lưng cậu vang lên một tiếng nhỏ, nhưng cậu nghe sao cứ như tiếng vọng trong lòng?

“Tui về rồi nè.” Phương Duệ mở cửa phòng Hưng Hân, còn chưa bước vào, đã nghe Báng Bao la lên:

“Phương Duệ đại đại! Thế nào bọn họ lại để anh đi?”

“Ai ui, phế vật điểm tâm! Mọi người tưởng cậu bị Bá Đồ xử luôn rồi.”

Diệp Tu cũng vội vàng trêu cậu, hắn vừa mới gây phiền phức cho người ta một cách ấu trĩ, hiện tại còn châm chọc cậu.
“ào ào ào ào cút! Hình tượng đâu rồi?! Chờ mấy người vào trận thể hiện?! ”

Phương Duệ cười, những chuyện vừa nãy cậu đã quăng xa một ngàn tám trăm dặm.

Kết quả không biết là vô tình hay cố ý, Lâm Kính Ngôn thừa biết người vào trận đầu tiên là Diệp Tu, vẫn thấy chết không sờn.

Phương Duệ nhìn thấy Lâm Kính Ngôn nói gì đó với Trương Giai Lạc rồi bất đắc dĩ mà lắc đầu cười khổ, lòng tự nhiên dâng lên một niềm cảm thông.

Lâm Kính Ngôn đấu đơn bị thua không khó đoán, Hưng Hân đấu với Bá Đồ bị thua cũng không ngoài dự liệu. Trong Liên Minh, nếu nói Diệp Tu là một khối đá lớn khó lòng lay chuyển, thì Bá Đồ phải nói là một tảng đá chót vót tận trời. Muốn quán quân? Con đường này rất chông gai.

Phương Duệ trong lúc thu dọn đồ đạt trở về khách sạn, liền nghe thấy Trần Quả hỏi: “Diệp Tu đâu rồi?”

Cậu quay đầu tìm, một đám người đang thu dọn đồ đạc lộn xộn, rõ ràng vừa nãy Diệp Tu vẫn ở cạnh mình, giờ lại không thấy đâu, không phải vừa mới tán gẫu vài câu sao? Chẳng lẽ lạc mất?

Tim Phương Duệ nhấp nhổm. Bình thường thì không sao, một người đang sống sờ sờ vậy lạc mất thế nào được, chẳng lẽ không biết đường mà mò về khách sạn?

Nhưng mà nơi này là Bá Đồ, và người lạc mất nơi sân nhà Bá Đồ lại là Diệp Tu, nghe sao cũng thấy lành ít dữ nhiều.
“Tui đi xem sao.”

Phương Duệ ra khỏi phòng chuẩn bị, tên Diệp Tu này lại khăng khăng không dùng điện thoại, thời đại nào rồi mà còn có loại người không có điện thoại bên mình kia chứ? Có biết mấy chữ thời hiện đại viết sao không hả!

Lỡ mà đi lạc thật, rơi vào tay fan Bá Đồ rồi bị thịt luôn thì sao? Muốn kêu cứu chưa chắc đã có người nghe được.

Phương Duệ nghĩ thôi cũng thấy sốt ruột, cũng may là nhà thi đấu này cậu đã tới mấy lần. Trước tiên đi hỏi thử nhân viên Bá Đồ để nhờ bốn phía cùng tìm giúp. Cậu chạy ra khu ngồi chờ của tuyển thủ, đang hướng về khu vực nhân viên thì khóe mắt chợt thoáng một cái bóng có màu sắc đồng phục Hưng Hân vừa khuất sau cửa lối đi dự phòng, mới đó đã mất tăm.

“Hử? Diệp Tu?”

Phương Duệ rất tự tin vào nhãn lực của mình, không thể nhìn nhầm, phía đó chính là lối đi nội bộ dẫn ra khỏi nhà thi đấu, bên ngoài là một dãy cây xanh. Diệp Tu nếu đi nhầm ra ngoài đường bị người bắt gặp trói lại giết người diệt khẩu luôn không chừng?

Không đùa được, Phương Duệ khẩn trương đuổi theo, kết quả chưa kịp mở miệng kêu cậu đã nghe một giọng nói thật quen thuộc, Phương Duệ thân thủ nhanh nhẹn, vừa nhô ra đã vội lùi lại lách vào cầu thang bên hông, từ nơi này không nhìn thấy được người bên ngoài, nhưng giọng nói ấy đánh chết Phương Duệ cũng không nhầm được.

Lâm Kính Ngôn!

Cùng Diệp Tu!

Đang làm gì? Quyết đấu sao? Không đúng, không phải vừa nãy đã quyết đấu rồi sao?

Phương Duệ cảm thấy lượng tin tức này mình hơi bị quá tải.

Thật ra đừng nói là Phương Duệ, cả Diệp Tu cũng đang thắc mắc. Nếu nói là Hưng Hân thắng thi đấu nên đối phương muốn lôi ra để phục thù thì còn hiểu được. Đây rõ ràng là Hưng Hân thua mà? Thua cũng muốn trả thù hả? Trả thù phương diện gì chứ?

Tháng Hai trời còn rất lạnh, cả hai đều mặc đồng phục, ra khỏi nhà thi đấu liền bị nổi da gà, gió thổi hiu hiu lạnh buốt.
“Ui… Lão Lâm, có chuyện gì nói luôn đi” Diệp Tu thực sự không muốn bị đông đến cảm lạnh. Lâm Kính Ngôn sau khi kết thúc trận đột nhiên kéo hắn yêu cầu “Nói chuyện”. Ban đầu Diệp Tu không thấy gì lạ, nhưng càng lúc càng bị đối phương kéo đi xa ra khỏi nhà thi đấu liền cảm thấy có chút… không bình thường.

Thành thục đốt một điếu thuốc, trong bóng tối lập lòe đóm lửa. Bên ngoài nhà thi đấu đèn đuốc sáng rực, Lâm Kính Ngôn đeo kính phản quan nên người khác hoàn toàn không bắt được vẻ mặt hiện tại của anh.

Anh bước lên trước, bước vào phạm vi ánh đèn, cũng bước luôn vào phạm vi an toàn của Diệp Tu.

Diệp Tu một thoáng so sánh, Lâm Kính Ngôn cao hơn anh một chút, một bước này lấn đến có chút nằm ngoài dự tính, nhưng anh không lùi. Một Lâm Kính Ngôn vốn vĩnh viễn duy trì phong cách phiên phiên quân tử nho nhã lễ độ ôn nhu khiêm tốn, nay đột nhiên lại có hành vi mang tính công kích, hơi bị bất ngờ.

Anh trước nay chưa từng thấy Lâm Kính Ngôn có thể tỏa ra lực áp bách như thế này.

Tuy nhiên, còn rất xa mới đến trình độ dọa lùi Diệp Tu.

“Chuyện về Phương Duệ …”

Lâm Kính Ngôn hít sâu một hơi dường như hạ quyết tâm: "Phương Duệ, có được khỏe hay không?"

“Sao? Cậu ta nói là không ổn hả?” Diệp Tu cười.

Lắc đầu, Lâm Kính Ngôn lui về sau nửa bước, anh quả nhiên không thích hợp làm ra những hành động cứng rắn.

“Cậu ấy có lẽ sẽ không kể gì với tui nữa…”

“Yên tâm đi” Diệp Tu đem điếu thuốc mới rít hai hơi dụi vào một thùng rác, anh xác thực là có chút lạnh, rất muốn kết thúc cuộc nói chuyện này. Vì thế anh không vòng vo “Không thể nói tốt hơn trước đây, nhưng cậu ấy ở Hưng Hân sẽ không bị thiệt thòi”.

“Đúng không vậy… Đúng là, trước đây bị thiệt thòi.” Lâm Kính Ngôn cũng cười cười, anh không bỏ qua mà nhã nhặn vặn lại Diệp Tu.

“Không phải ý đó.” Diệp Tu chỉnh lại, anh vô tình làm liên tưởng đến cuộc sống của Phương Duệ ở Hô Khiếu trước đây. Thật ra lôi chuyện cũ năm xưa ra kể lể không phải là phong cách của anh, tất nhiên cũng không phải là phong cách của Phương Duệ.

“Ý của tui là, cậu ấy ở Hưng Hân, tui có thể đem đến cho cậu ấy thứ mà ông không thể.”

Lâm Kính Ngôn sao có thể nghĩ đến Diệp Tu đưa ra câu trả lời có tính công kích lớn đến vậy, ánh mắt anh bất giác trừng lớn.

"Cái gì?"

“Quán quân” Diệp Tu không hề nghĩ ngợi, như thể cúp vô địch đã nằm trong tay anh rồi, thật là một sự tự tin quá hung hăng bá đạo, làm cho người ta ghen tị đến nghiến răng.

Ngay cả người trước nay luôn tự kiềm chế Lâm Kính Ngôn, trong nháy mắt cũng muốn tìm một vật gì ném lại, dĩ nhiên rất nhanh ý niệm đó liền tan biến.

“Thật sao? Cố lên!”

“Cậu cũng vậy.”

Lâm Kính Ngôn và Diệp Tu cùng quay đi, hai người thậm chí đều nghe được giọng cười trầm thấp của đối phương.

Lâm Kính Ngôn vừa vào cửa, ngẩng đầu lên chính là nhìn thấy Phương Duệ đang đứng ở thang lầu, cơ hồ không thể tin được mắt mình. Anh khoát tay mỉm cười, nhìn đối phương gật đầu, rồi Lâm Kính Ngôn đi tiếp không quay đầu lại nữa, đồng phục Bá Đồ với màu đen làm chủ đạo nên rất nhanh anh chìm vào bóng tối cuối hành lang.

Phương Duệ ngơ ngẩn ngồi xuống, tiếp đó liền thấy Diệp Tu xoa xoa tay đi vào, bộ dáng thực sự rất lạnh.

“Này” Phương Duệ hướng đến anh, người vẫn đang bận bịu đem khóa kéo đồng phục kéo kín, tay cậu nắm lại thành nắm đấm, giơ lên.

“Gì?” Diệp Tu thấy ấm dần, nhìn Phương Duệ ngồi trên thang lầu nghiêng đầu bộ dáng ra vẻ rất cao hứng.

“Quán quân, nói chắc chứ”

Diệp Tu cười, tay anh bao lấy nắm đấm của đối phương.

“Nói chắc chứ, quán quân đừng hòng chạy”

Phương Duệ nhìn nắm tay của đối phương bọc lấy nắm tay của mình, không có ý định buông ra, đột nhiên liền hiểu, có một hạt giống mãi vẫn vùi ngủ trong lòng cậu, cuối cùng bổng tách nhẹ phá kén, bừng bừng sức sống.

Cậu còn chưa kịp lên tiếng, Diệp Tu đã bắt lấy tay cậu, trực tiếp kéo người đứng lên.

“Ui! Ông làm …”

Câu nói chưa trọn đã bị chặn lại bên trong, Diệp Tu gặm lên miệng Phương Duệ, chặn ngang câu cậu đang muốn nói, thừa cơ vây chặt, cậu bị hôn một cái thoáng qua thất điên bát đảo.

Nụ hôn kết thúc, Diệp Tu ngã đầu lên vai Phương Duệ, tay ghìm chặt eo Phương Duệ, đem đối phương áp sát vào thân thể mình.

Phương Duệ ôm lại anh, cọ cọ gương mặt nóng bừng vào cổ anh, cảm thấy thật ấm áp.

“Lạnh!” Diệp Tu nói, tay dời lên vai Phương Duệ, càng đem đối phương ôm chặt vào mình.

“Thì đó đi về nhanh đi” Phương Duệ mân mê gương mặt Diệp Tu, đúng là lạnh thật.

“Cậu đến phòng anh hay anh sang phòng cậu?”

“Anh nghĩ nhanh quá nghen!” Phương Duệ đẩy người ra, vẫn đang ở chỗ công cộng đừng có giở trò hạ lưu.

“Ui ui ui? Phương Duệ đại đại, anh vừa mới vì em mà làm một trận với người ta, bạn trai cũ và bạn trai hiện tại vì em mà bất ngờ tranh đoạt ghen tuông, em không có chút cảm động nào sao? Còn có lương tâm không hả?” Diệp Tu uốn người dính sát lấy cậu, đẩy cũng không ra.

“Không phải cầm chắc quán quân mới nói tiếp hả?” Lời rác rưởi còn phải suy nghĩ sao? Phương Duệ mở miệng liền có thể phun.

“Làm gì có chuyện như vậy chứ? Em còn muốn tăng giá sao?”

Kết quả đương khi Diệp Tu ôm Phương Duệ, cậu thừa lúc anh vẫn đang nghiêm túc nội tâm chật vật đem vấn đề bảng giá treo ở cửa miệng, nhiệt thành hôn lên môi anh.

Diệp Tu không thể không ngậm miệng.

“Ý tứ gì đây?” Diệp Tu hỏi.

“Tiền đặt cọc” Phương Duệ đáp, gần như muốn cười một trận.

“Được… Như vầy có thể cân nhắc … Chính là phải được thanh toán thường xuyên”

“Được rồi được rồi, đi nhanh lên, lâu như vậy không trở về chị chủ sẽ báo cảnh sát, anh đúng là không bớt lo được”

Phương Duệ kéo một cái Diệp Tu liền đi theo, bạn trai hiện tại của cậu ngoan ngoãn để cậu dắt đi, bày ra một bộ dáng rất là thỏa ý.

“Không phải đã có em lo sao, phế vật điểm tâm, đâu có nỡ bỏ anh.”

“Cũng khó nói lắm, nếu người Bá Đồ muốn thịt anh, em có thương cũng không giúp gì được.”

“ui ui ui? Nói gì vậy? Có lương tâm không hả?”

“Anh mà cũng đi nói chuyện lương tâm sao? Tỉnh lại đi!”

“Chờ lúc về anh thu dọn xác em.”

“Ai thu dọn ai còn chưa chắc đâu!”

Hai người vừa nói nhăng nói cuội vừa đi khuất sau một chỗ rẽ, không hề biết có một bóng người nãy giờ vẫn khoanh tay đứng tựa một bên hành lang, dõi mắt nhìn theo. Đưa tay sửa lại kính mắt, Lâm Kính Ngôn cười khổ, anh gượng đứng dậy đi về phía ngược lại.

Đây là một câu chuyện khác rồi, khi chúng ta gặp gỡ, vào chính xác lúc, ở chính xác nơi, gặp chính xác người, hãy chìa tay ngay.

Bởi vì, đó chính là người mình đang chờ đợi, đó chính là câu chuyện tốt nhất cuộc đời.

Xong
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Ôi bạn ơi, cảm ơn bạn dịch nhá!!! 1 fic rất hay, mở đầu cho thời đại Diệp Duệ chuẩn không cần chỉnh!!!! (ah, với lại vì là CP Diệp Duệ, bạn đừng thêm "-" chính giữa. 4rum mình các bạn thêm "-" = chia uyên rẻ thúy trong các non cp có 2 người trở lên đó). Aaaaaaa, hôm bữa chị Lá down về mấy fic Diệp Duệ, nhìn ghiền quá, mà chưa nhảy, hôm nay bạn mở hàng!!! Vuiiiii!!!!

Cậu muốn mình là một thành viên thực sự cần cho một chiến đội, được tự do phát huy trí tưởng tượng bay cao bay xa cùng khả năng thiên phú. Ở đây cho dù cậu có làm gì, có bát nháo đến thế nào đi nữa cũng sẽ có người bên cạnh đem lại cảm giác an tâm, sẽ có người đem lại cho cậu cảm giác được che chở chu toàn cả về thể xác lẫn tinh thần.
Hự, dù thật xl Lâm đại đại, nhưng không thể phủ nhận, bầu không khí này của Hưng Hân thích hợp Phương Duệ hơn 1 Hô Khiếu muốn đổi phong cách! Lại nói, đây là bước ngoặt tình cảm quá hợp lý!

“Chậc chậc, người trẻ tuổi …” Ngụy Sâm bên cạnh thấy vậy liền lắc đầu.
Chậc chậc, ngay cả Ngụy- no limit - Sâm mà còn bó tay!!! Cẩu lương quả nhiên có độc!

Bởi vì cậu cùng đối phương một cặp bài trùng từ trước đến giờ vẫn thật lòng chăm chú vào chuyện trước mắt, thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn nhau để hội ý.
Cậu thậm chí còn có thể cảm giác được, Diệp Tu thỉnh thoảng cũng cần bốn mắt giao nhau với cậu, có lúc cậu còn ngờ ngợ mình nhìn thấy được ánh bi thương thoáng lưu động nơi đáy mắt kia.

Bình thản, có lúc anh quá mức bình thản khó mà cảm nhận được tâm tình. Cậu cảm thấy Diệp Tu sẽ không bị bất cứ điều gì tác động hoặc làm cho kinh sợ. Anh đã sớm có mọi thứ, sớm có mục tiêu, sớm có tinh thần, tất cả đều toát ra từ con người anh, thật khó để có cái gì tác động ngược vào.
Phương Duệ cũng không cho là mình có thể ở đây mà gọi “Diệp Tu” hai tiếng thâm ảo, một ẩn số chợt nhấc lên trong lòng đại dương sóng bão.
Cảm thấy đoạn này hơi khó hiểu tí. nhưng câu văn rất đẹp. Câu "...hai tiếng thâm ảo, ... dại dương sóng bão" còn vần nữa!!

Cho đến khi đến sân nhà Bá Đồ trong vòng đấu loại, cổ động viên quá khích ném ra một bình nước, Diệp Tu gần như là vô thức, đưa lưng ra che cho Phương Duệ cùng Tô Mộc Tranh, kết quả là Diệp Tu ướt sũng còn Ngụy Sâm bị nước văng đầy mặt.
Aaaaaa!!!! Khúc này trong chính văn chỉ thấy hài hước (vì đoạn đối thoại sau đó của Diệp với F4), nhưng đọc ở đây tự nhiên thấy công khí tràn đầy!!!!

Kết quả không biết là vô tình hay cố ý, Lâm Kính Ngôn thừa biết người vào trận đầu tiên là Diệp Tu, vẫn thấy chết không sờn.
Phương Duệ nhìn thấy Lâm Kính Ngôn nói gì đó với Trương Giai Lạc rồi bất đắc dĩ mà lắc đầu cười khổ, lòng tự nhiên dâng lên một niềm cảm thông.
Hmm, chỗ này tác giả hơi chém. Lâm đại đại sẽ không để cảm tình ảnh hưởng thi đấu, với lại Hàn đội còn đó nha, đừng đánh thấp Bá Đồ!!
“Quán quân” Diệp Tu không hề nghĩ ngợi, như thể cúp vô địch đã nằm trong tay anh rồi, thật là một sự tự tin quá hung hăng bá đạo, làm cho người ta ghen tị đến nghiến răng.
Quỳ đại ca!!! Quả nhiên Diệp ma thần chỉ theo phong cách thần tượng bá đạo tổng tài được 30s..... sau đó lại max trào phúng!

“Thì đó đi về nhanh đi” Phương Duệ mân mê gương mặt Diệp Tu, đúng là lạnh thật.

“Cậu đến phòng anh hay anh sang phòng cậu?”

“Anh nghĩ nhanh quá nghen!” Phương Duệ đẩy người ra, vẫn đang ở chỗ công cộng đừng có giở trò hạ lưu.

“Ui ui ui? Phương Duệ đại đại, anh vừa mới vì em mà làm một trận với người ta, bạn trai cũ và bạn trai hiện tại vì em mà bất ngờ tranh đoạt ghen tuông, em không có chút cảm động nào sao? Còn có lương tâm không hả?” Diệp Tu uốn người dính sát lấy cậu, đẩy cũng không ra.

“Không phải cầm chắc quán quân mới nói tiếp hả?” Lời rác rưởi còn phải suy nghĩ sao? Phương Duệ mở miệng liền có thể phun.

“Làm gì có chuyện như vậy chứ? Em còn muốn tăng giá sao?”
Hự!!! Đây đây, từ đầu fic tới giờ, Diệp ôn nhu quá khiến người ta hơi sợ! Diệp bất tu về rùi!

Thoải mái đây chính là bầu không khí chiến đội rất thích hợp với cậu, rất chân thật bộc trực, bất kể là lắm lời đê tiện nói leo chọc cười lười nhác phun lời rác rưởi như thế nào, đều có người tiếp lời cậu, cảm giác này cứ như là… Nhiều năm đơn độc tung hứng, đột nhiên tiến vào một thế giới đầy đồng bọn cùng tung hứng, ngay lập tức xóa sạch cảm giác cô đơn.
Chính là nó!!! Phải chăng đây là cảm giác của 1 fan Diệp Duệ thấy 1 fan Diệp Duệ khác??? *tung bông*

Phương Duệ cười, vừa nãy bất ngờ cậu cũng nói một câu như thế.
(Đoạn này thực sự không biết dịch làm sao)
Câu này, theo mình hiểu từ convert, thì là "Phương Duệ cười, những bất ngờ lúc nãy cũng bị quăng xa tám ngàn dặm". Nói chung đoạn này có raw dịch sẽ chính xác nhất. Nếu bạn cần giúp đỡ trong các phần sau (hoặc cần tìm beta), cứ lên Discord Hội Tự Sát nhé, luôn có người túc trực!

Cậu lại chú ý về hình ảnh phản chiếu qua màn hình, trong đấy đang phản chiếu ánh mắt của cậu, và một cặp mắt Chuyên Chú khác nữa, cặp mắt ấy đang Chuyên Chú nhìn màn hình.
Cho dù là thao tác cơ sở nhỏ nhặt thế này, cũng bày ra một bộ dáng Chuyên Tâm Toàn Phần.
Mình hơi thắc mắc sao phần này lại viết hoa.

Nói chung là.... Diệp Duệ lên rồi!!!!!! Aaaaaaa!!! Truyện bạn edit gần như không có typo nên rất dễ đọc, không gặp phải vấn đề từ/cấu trúc câu convert, mặc dù vài chỗ mình nghĩ nếu cắt phanh câu dài thành 2 câu ngắn sẽ dễ hiểu hơn, nhưng nhìn chung khá ổn! Bạn đã edit fic nào trước đây chưa? Bạn edit từ convert hay QT? Nói chung mình thấy bạn edit khá sát nghĩa đó, yên tâm nhé! Hóng phần tiếp theo của truyện này!!!!!

PS: chỗ Diệp vừa = Diệp Phương = Diệp Duệ, nên không có cũng được =)))
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#3
Qua góc nhìn của Phương Duệ trong fic này, có thể thấy sự thần thánh của Diệp Tu, người đã đoạt 3 quán quân liên tiếp là thế nào. Trước nay Diệp Tu luôn là thần đối với thường dân, dĩ nhiên qua chính văn chúng ta cũng thấy các đại thần khác ngưỡng mộ và kính Diệp Tu, nhưng chỉ đến fic này, mới thấy hình tượng của Diệp Tu lớn hơn, vĩ đại hơn nhiều lắm. Thế nhưng hoàn toàn không có cảm giác gồng mình hay ca ngợi quá lố, có lẽ là nhờ giọng văn tự nhiên mà thoải mái của tác giả và người dịch.

Hưng Hân chính là ngôi nhà thực sự dành cho Phương Duệ, mà người mang Phương Duệ về nhà chính là Diệp Tu. Có lẽ ngày xưa ở Hô Khiếu, Phương Duệ cũng từng có một hội hihi haha với hắn như thế này, nhưng từ khi mọi thứ đổi mới thì đã không còn. May sao Phương Duệ tìm lại được điều đó ở Hưng Hân, và may sao Diệp đội đã khỏa lấp khoảng trống mà Lâm đội để lại bên cạnh cậu. Hô Khiếu bó buộc Phương Duệ, còn Diệp Tu luôn thả tay cho "tân binh" tự phát triển theo hướng của mình. Với Phương Duệ, nơi nào vui vẻ thoải mái, nơi nào mình "được cần", nơi đó mới thực sự có thể phát huy.

Mừng fic Diệp Duệ đầu tiên lên sóng. Hóng phần kế :love:
 

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#4
@Gingitsune Người ơi, người comment có tâm quá, tui ôm người một cái nhá!
Đây là lần đầu tiên tui dịch, lấy từ cv ship qua nên có nhiều chỗ tui phăng ra luôn, ý tác giả mình có thể mườn tượng được nhưng lời cv có nhiều chỗ càng đọc càng ngu ngơ. Đa tạ người đã chỉ dẫn, tui sẽ rút kinh nghiệm.
Ban đầu có chat riêng với một bạn nhờ edit nhưng bạn ấy bận quá, bạn ấy còn bảo tui cứ ship đi sẽ có người chỉnh lại giúp cho. Hi hi hi hi, tui phân vân mãi mới post đó.

Cảm thấy đoạn này hơi khó hiểu tí. nhưng câu văn rất đẹp. Câu "...hai tiếng thâm ảo, ... dại dương sóng bão" còn vần nữa!!
Khúc này tui hiểu là cảm giác của PD rối bời, cậu vừa muốn có DT, lại vừa hoang mang lo lắng sợ có rồi lại mất. Chính là đã từng có và đã từng mất nên mới lo lắng như vậy. Chỉ là tui đọc cv rồi muốn viết lại không biết phải viết làm sao. Hi hi hi!
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#5
@Gingitsune Người ơi, người comment có tâm quá, tui ôm người một cái nhá!
Đây là lần đầu tiên tui dịch, lấy từ cv ship qua nên có nhiều chỗ tui phăng ra luôn, ý tác giả mình có thể mườn tượng được nhưng lời cv có nhiều chỗ càng đọc càng ngu ngơ. Đa tạ người đã chỉ dẫn, tui sẽ rút kinh nghiệm.
Ban đầu có chat riêng với một bạn nhờ edit nhưng bạn ấy bận quá, bạn ấy còn bảo tui cứ ship đi sẽ có người chỉnh lại giúp cho. Hi hi hi hi, tui phân vân mãi mới post đó.


Khúc này tui hiểu là cảm giác của PD rối bời, cậu vừa muốn có DT, lại vừa hoang mang lo lắng sợ có rồi lại mất. Chính là đã từng có và đã từng mất nên mới lo lắng như vậy. Chỉ là tui đọc cv rồi muốn viết lại không biết phải viết làm sao. Hi hi hi!
Vậy bạn đang làm phần tiếp theo hả? nếu bạn đang làm từ cv, có chỗ nào ko hiểu cứ ib tui ha. tui lấy raw dò rùi hỏi mọi người cho. Hội anh chị em trên Discord cũng sẵn sàng giúp đỡ đó, cần thì ngoi lên nhóa!!!

To Make Diệp Duệ Great Again!!!
 
Last edited:

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#6
Ui, biết vậy tui ib bạn trước đó rồi. Tui cũng loay hoay cài discord nhưng bị cái ngố công nghệ, nên chi thôi. :)
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#7

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#8
#3

Tuyển tập đoản văn ngoại truyện của “Một câu chuyện khác”.

1. Bên cạnh thần tượng ngày xưa.

Trước khi tiến vào giới chuyên nghiệp, Phương Duệ có không ít bạn bè cùng nhau chơi đùa trong game. Về sau vì vào giới chuyên nghiệp bận rộn nên cậu tạm thời ít liên lạc. Ngày Hưng Hân đoạt quán quân, những bạn bè vẫn quan tâm đã gửi đến rất nhiều lời chúc mừng.

“Phương zâm! Chiến tướng, vẫn còn xài được! Chúc mừng!”

“Làm cho tụi này mở mày mở mặt rồi! Chúc mừng!”

“Ha ha ha ha thật sự không nghĩ ra tiểu tử ngươi cũng có tài! Năm đó thật là nhìn không ra, ủng hộ ngươi!”

Suốt cả buổi tối Phương Duệ cứ nhìn điện thoại mà khúc khích cười đắc ý, tiếng nhắn tin từ điện thoại trên tay cậu pip pip không thôi, quên cả giờ đi ngủ. Diệp Tu trừng mắt với cậu vài lần, nhưng đối phương chẳng thèm tự giác, thế là đành tự mình đi ngủ.

Vòng khiêu chiến hồi đó… Phương Duệ tự hỏi, mình năm đó, vì sao lại muốn đi đánh vòng khiêu chiến?

Cậu nhớ, hình như lúc đó, khi liên minh Vinh Quang mới thành lập, có một vị đại thần không bao giờ lộ mặt, thành lập chiến đội Gia Thế, đạt liên tiếp 3 lần quán quân, lập nên huyền thoại bất bại. Lúc đó người chơi khắp Vinh Quang đều sùng bái hắn, tôn vinh hắn “Đấu Thần”, bởi vì con người rất thần bí này kỹ thuật cực kỳ vững, truyền thuyết về hắn cứ thế được người chơi truyền tụng tầng tầng lớp lớp.

Hắn là huyền thoại xa ngút tầm với, hắn là đỉnh cao trong thế giới game, hắn là chủ nhân của Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu, hắn là đại thần bất bại tên gọi Diệp Thu.

“Một ngày nào đó, ta cũng sẽ huy hoàng, giống như Diệp Thu đại thần.”

“Được đó được đó! Mình cùng lập chiến đội tham gia vòng khiêu chiến đi!”

“Hễ nói là làm! Chó đứa nào không đi!”

“Coi kìa hăng hái gớm!”

“Ha ha ha ha…”

“Hắc hắc…” Phương Duệ trở mình, không biết ngủ gục từ lúc nào, vẫn còn chìm trong giấc mộng thời khiêu chiến, cậu dụi dụi mắt, lại mở sáng màn hình điện thoại.

“Tiểu tử thúi, bây giờ cực kỳ hạnh phúc rồi nhé?” Tin nhắn cuối của bạn bè vẫn còn đang chờ cậu đọc.

Hạnh phúc! Phương Duệ ngẩn người, nằm bên cạnh cậu, hắn đang ngủ, bị ánh sáng điện thoại chiếu vào tỏ vẻ khó chịu, nhíu nhíu mày.

Đại thần ngày trước, thần tượng được sùng bái ngày trước, vốn vẫn nghĩ là một cao thủ thần bí ngày trước. Bây giờ rút đi vầng sáng, xé toạt sương mù, lộ ra là một tên khuyết điểm đầy mình, lười nhác đến ngay cả cuộc sống bản thân cũng không thể tự lo liệu, mỗi ngày chỉ biết cắm đầu vào game, yêu thuốc là như mạng, miệng lưỡi nhanh nhạy nhưng toàn là kỹ năng công kích, chuyên dùng trào phúng tấn công, đầu óc tốt nhưng chỉ để phục vụ tâm bẩn.

Hoàn toàn ngược lại với những tưởng tượng ngày trước.

Phương Duệ cười cười, nhắn tin trả lời.

“Phải rồi đang rất hạnh phúc, ganh tỵ đi!”

Sau đó ấn gửi.

“Hơn nửa đêm rồi còn chơi điện thoại…” Diệp Tu chồm qua vai Phương Duệ, nhanh tay chụp lấy chiếc điện thoại, ấn nút tắt, xung quanh chìm vào bóng tối.

“Ngủ…” Diệp Tu lẩm bẩm một câu, ném điện thoại qua một bên, thuận tay mò mò ôm lấy Phương Duệ.

Phương Duệ không gỡ ra, cậu nằm cảm nhận luồng nhiệt nóng thổi phà vào cổ đang dần trở nên đều đặn nhịp nhàng.

“Xin hỏi động cơ nào khiến anh tham gia vòng khiêu chiến?” Trong tiệm net ồn ào náo nhiệt, phóng viên tìm đại một cậu trai có đôi mắt tròn to để hỏi. Thể thao điện tử ngày nay đã phát triển thành một ngành nghề hẳn hoi, cánh truyền thông nghiêm túc cũng gấp gáp cập nhật tình hình, thể hiện sự bắt kịp thời đại.

“Dĩ nhiên là để tiến thẳng vào giới chuyên nghiệp rồi! Thách thức Diệp Thu đại thần!”. Câu trai bên cạnh đứng dậy, tranh lấy phần trả lời. Phóng viên lúc này mới để ý, một loạt cậu nhóc mới lớn, đều mặt T-shirt (áo thun chữ T) in hình nhân vật thần tượng uy vũ nhất trong game, còn in rõ dòng chữ “Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu”.

“Không sai!” Các cậu nhóc ôm lấy nhau thành một đoàn, vui cười chen lấn đứng vào tầm ống kính của phóng viên.

“Quán quân!” Cậu trai được hỏi lúc đầu bỗng giơ 2 ngón tay cái lên, hô hào lôi kéo đoàn đội.

“Quán quân!” bốn phía ào ào hưởng ứng.

“Diệp đội, lần này vòng khiêu chiến, có không ít hạt giống tốt, anh có muốn nhìn một chút không?”

“… vòng khiêu chiến?” anh chần chờ một chút, búng búng tàn thuốc, sau đó gật đầu “Rảnh sẽ xem.”

Khí trời mát mẻ, ánh sao lấp lánh.

2. Nhớ lại chuyện cũ cũng hay

Phương Duệ hối hận đã đưa Diệp Tu về nhà, bởi vì vừa vào nhà anh liền đi theo cậu vào phòng riêng.

“Có quy củ một chút!” Phương Duê la lên, cậu chưa kịp thu dọn các áp phích dán đầy tường cùng những vật phẩm chất đầy tủ.

“Chậc chậc chậc..” Diệp Tu cười cười, châm thuốc.

“Cút cút cút! Hồi trẻ ai mà không vậy!” Phương Duệ cố sức đẩy Diệp Tu ra khỏi phòng, Diệp Tu gạt cậu qua một bên, ngắm căn phòng dán đầy áp phích, có Quỷ Mê Thần Nghi, có Đường Tam Đả, có hình áp phích tuyên truyền thời cậu còn ở Hô Khiếu, hình cậu chụp một mình, hình cậu chụp với Lâm Kính Ngôn, còn có cả áp phích tuyên truyền của Hưng Hân nữa.

“Tại sao không có hình anh?” Diệp Tu lướt mắt một vòng. Phương Duệ chép chép miệng.

“Phí lời, đây không phải hình anh sao?” Cậu chỉ vào áp phích Hưng Hân, đứng chính giữa không phải là Diệp Tu thì là ai, anh chiếm diện tích lớn nhất trong hình còn gì.

“Nhỏ xíu” Diệp Tu không chịu, tỏ vẻ tủi thân khi thấy mình không được coi trọng.

“Anh xê ra đi!” Phương Duệ lại đẩy một cái, tuy là dùng sức không mạnh nhưng cũng khiến Diệp Tu chới với đụng phải một kệ sách, làm rớt xuống một đống thư từ. Diệp Tu giả vờ aiyo mấy lần, vừa đúng lúc có một quyển sách trượt xuống, rớt ầm một tiếng mở ra ở trước mặt anh.

“Đừng động đến cuốn đó” Phương Duệ nhìn Diệp Tu cầm lấy quyển vở, chợt nhớ ra đó là quyển gì.

“Xem qua một tí, có làm em mất ký thịt nào không?” Diệp Tu khoái chí lật quyển vở, những tấm hình cũ đã ố vàng, rõ ràng là những tấm ảnh thời niên thiếu. Lật về sau thì là hình chụp gần đây. Một tấm ảnh cũ thoáng qua, dí mắt nhìn kỹ hình ảnh người đứng giữa, anh bật cười khoái trá.

“Nè! Vầy mới tốt!” Diệp Tu lật xem cả nửa ngày, cuối cùng dừng lại ở một hình. Tấm ảnh nơi góc trang, đó là tấm Phương Duệ cùng bè bạn chụp chung chụp thời cậu tham gia vòng khiêu chiến. Các chàng trai chen lấn, tranh nhau ưỡn ngực đưa hình in trên áo T-shirt ra trước màn ảnh.

“Nhìn không ra nha, trước đây em là fan của anh.” Diệp Tu ngậm thuốc lá, vẻ mặt hiện tại đầy đắc ý, nghếch lên tận trời. Phương Duệ hận không có một mồi lửa để đem anh cùng cuốn sách đốt chung một lượt.

“Có muốn anh ký tên không? Hay là xăm ở đây đi…” Diệp Tu duỗi tay nắn nắn lỗ tai Phương Duệ, nó đang đỏ lên như có lửa.

“…Chỉ hận năm đó nhìn lầm người…” Phương Duệ lầm bầm, ai mà biết đại thần ngày trước, trong cuộc sống thực ra lại là cái dạng này?

“Anh lại thấy em rất có mắt nhìn đó…” Diệp Tu phớt lờ cậu, tự mình gỡ lấy tấm hình, Phương Duệ chặn tay anh lại.

“Anh làm gì vậy?”

“Để lại em sẽ hủy diệt chứng cứ, phải tịch thu.”

“Trứng! Trả lại đây!”

“Yên… Em cả người đều thuộc về anh rồi còn gì.”

Sau đó là đùa giỡn, rồi té lên giường…

Hí hí… chuyện cũ hình cũ, có lúc cũng rất hữu dụng. XD

3. Ý nghĩa của zâm

Trần Quả luôn cảm thấy, ở Hưng Hân, các tư duy bình thường đều hoàn toàn khác thường. Ví dụ như trong tình huống bình thường mọi người nói “Zâm” nhất định là mang ý nghĩa xấu, nhưng ở Hưng Hân, sẽ thường nghe thấy như thế này:

"Zâm! Thật sự là quá zâm rồi!"

"Hắc hắc không khách khí."

Câu này mang ý nghĩa khích lệ cực kỳ, thế giới quan của Trần Quả đang chịu một thử thách rất lớn. Nhưng là một chị chủ dám đầu tư vào một chiến đội không ai dám trông cậy, Trần Quả có gì mà không chấp nhận được. Hơn nữa, đem so với những gì chị nghe được từ Diệp Tu và Ngụy Sâm, khi bọn hắn ở phòng huấn luyện dạy dỗ tân binh, thì câu khích lệ kia vẫn còn ngọt chán, đâu đã đến nỗi nào.

Vì vậy để thêm đa dạng hóa ý thức học tập chiến thuật, Diệp Tu cổ động Phương Duệ thêm vào chương trình một môn nữa: “Ý nghĩa của zâm”. Phương Duệ đáp ứng liền, cậu nóng lòng muốn thử. Sau 3 lần lên lớp, học sinh còn lại 1 người, Diệp Tu.

“Anh muốn đem em ra làm trò cười?” Phương Duệ nghiêng nửa người qua máy vi tính nhìn Diệp Tu ở phía đối điện.
“Không không, anh thật lòng mong Phương Duệ đại đại chỉ dẫn, tinh túy của chơi zâm” Diệp Tu trịnh trọng vòng tay thỉnh cầu.

“Anh đừng có sỉ nhục chơi zâm?” Phương Duệ đứng lên, sáp thân thể qua nhìn Diệp Tu.

“Em đừng coi thường anh đây hiếu học” Diệp Tu cũng đứng dậy, hôn lên miệng Phương Duệ một cái.

“Zâm! Quá zâm rồi!” Phương Duệ chùi miệng, có ý muốn đem màn hình máy vi tính ịn vào mặt đối phương.

“Cám ơn đã khích lệ” Diệp Tu thỏa mãn ngồi xuống, quơ quơ chuột.

“Cho nên mới nói, môn học này, mọi người tự học đi thôi”. Ở ngoài cửa, lão Ngụy đang hút thuốc quay qua nói với cả bọn đang nhìn lén, nhìn người ta nói chuyện yêu đương làm gì, có thu hoạch được gì đâu?

4. Bài học từ chiều cao.

Liên Minh mới cập nhật số đo của các tuyển thủ, Phương Duệ nảy sinh mối nghi ngờ sâu sắc. Hàng năm thông tin này đưa ra chỉ nhằm mục đích giải trí, không có tính xác thực. Nhưng mọi người vẫn bán tin bán nghi, tuy không thể mười phần thì cũng tin đến tám chín phần.

“Sao lão Diệp anh so với tui cao hơn 1 centimet? Không khoa học!” Giờ nghỉ trưa Phương Duệ mở phần thông tin này chìa ra trước mặt Diệp Tu hỏi.

“Việc này cũng đem ra so đo? Ấu trĩ.” Diệp Tu dĩ nhiên không quan tâm đến câu hỏi khiêu khích này, tiếp tục nhìn thi đấu, phớt lờ số liệu kia.

“Rõ ràng hai đứa mình đứng nằm gì cũng bằng nhau, hôm qua anh mặc sai đồng phục của em cũng đâu có phát hiện ra, không thể cao hơn em được”. Phương Duệ bày ra một tư thế muốn lý luận, lại đem số liệu đưa trước mặt Diệp Tu.

“Nói nhảm, quần áo của em toàn mùi sữa bò làm sao anh mặc sai được, rõ ràng là em mặc sai” Diệp Tu càm ràm đẩy số liệu trở về.

“Trứng! Đồ của anh toàn mùi thuốc lá còn nói” Phương Duệ kéo vạt áo mình lên hít hít một phen “Thấy chưa đâu có mùi gì! Làm đổ sữa bò cũng là anh! Còn đi trách người ta!” Sau đó cậu kéo tay Diệp Tu, hít hít quần áo của đối phương.

“… Ủa…” Phương Duệ lưỡng lự

“Hử?” Diệp Tu khó hiểu.

Để xác định, Phương Duệ ngửi lại quần áo của mình, sau đó ngửi quần áo của Diệp Tu.

“Gì mà hít ngửi như chó vậy?” Diệp Tu mất kiên nhẫn, thu tay mình về.

“… Kỳ quái… Đều không có mùi vị gì… Rõ ràng phải có mùi thuốc lá chứ…” Phương Duệ gãi đầu, ngồi xuống.

“Khụ khụ…” Lão Ngụy cố ý ho lên mấy tiếng, sau đó đặt tờ báo trong tay xuống, vẻ mặt cao thâm liếc nhìn Phương Duệ. Phương Duệ biết hắn đang muốn nói gì đó, bèn bày ra vẻ mặt chờ chỉ dạy.

“Hai ngươi ngày nào cũng ngủ cùng một ổ, mùi vị gì cũng đều trộn làm một rồi biết không? Bọn trẻ bây giờ biết yêu đương sớm quá đây mà.”

Ngồi một bên giả đò uống trà, bọn Kiều Nhất Phàm An Văn Dật nghe giải thích xong lòng hết sức khâm phục.

“Gừng càng già càng cay mà…” An Văn Dật đẩy kính mắt.

Tô Mộc Tranh vừa đi vào nghe được câu này, ngó qua thấy Phương Duệ đang xoa mặt khí thế như đang vò mì, ngó lại thấy Diệp Tu làm ra vẻ chuyên tâm không để ý, biết mình vừa bỏ lỡ một trò hay, cực kỳ tiếc nuối.
 
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,076
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#9
Hự, không ngờ có ngày Thỏ cũng vào đọc fic Diệp công =)) không tệ nha. Diệp Duệ đem lại cảm giác thoải mái như tri kỷ hận không gặp nhau sớm hơn ý :3

Mừng em lên fic đầu tiên, dù làm từ convert nên đôi chỗ còn khó hiểu, nếu được em dùng QT thêm nha. Nhưng nói chung là khá mượt đó. Hơn đứt fic đầu của chị =)))

À để ý thấy em hay quên "." cuối câu hội thoại nè, mấy đoạn thổ tào cần việt hóa luôn nha, em chưa quen có thể hỏi mng trên discord cho dễ :3
 

Bình luận bằng Facebook