Hoàn [Toàn viên] Quốc Vương Du Hí

A Châu

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
58
Số lượt thích
592
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#21
đọc xong mấy chương này cười rớt nước mắt =)))) mà phải công nhận cái số E của Trương Giai Lạc anh ý quả thật khiến ngkhác mở rộng tầm mắt =))))
 

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#24
PART 8





22.


Thang máy hỏng thì nên làm gì?​

Trương Giai Lạc gào lên xong rồi cũng hoảng loạn một hồi, nhất thời không kịp phản ứng xem giờ nên làm gì trước tiên.​

Hắn cảm thấy việc này quá thần bí, sao nói hỏng là hỏng luôn được vậy???? Nghĩ đi nghĩ lại một hồi lại liên tưởng đến mấy cái cảnh tượng kinh khủng, hắn giật mình, vội vàng bóp chết ý nghĩ còn đang trong trứng nước này. Thà tin rằng có còn hơn không, ngộ nhỡ thật sự là muốn gì có đó . . . cmn tốt nhất là không nghĩ gì nữa.​

Trương Giai Lạc xoắn xuýt một chỗ, Diệp Tu trái lại tỉnh táo hơn nhiều. Nhìn thang máy dừng lại thật lâu vẫn không phản ứng gì, ấn nút cũng hỏng, liền quyết đoán ấn nút khẩn cấp.​

Ấn một lúc mà vẫn không thấy gì, Trương Giai Lạc có vẻ hoảng hốt: “Thế nào?”​

“Hình như không được, hỏng rồi.” Diệp Tu ấn đi ấn lại mấy lần.​

“. . . cmn.” Trương Giai Lạc cảm thấy chỉ có dùng từ này mới hình dung được tâm trạng của hắn bây giờ.​

Cũng may hắn cũng không cuống quá mất khôn, vừa dựa vào tường thang máy lạnh buốt liền nhớ ra có thể gọi điện thoại báo cảnh sát kêu cứu, lập tức móc điện thoại trong túi ra.​

Vừa mở khóa màn hình, cửa sổ game Carrot Fantasy chưa kịp thoát đập vào mắt hắn đầu tiên, Trương Giai Lạc còn chưa kịp thoát ra màn hình chính, cảnh báo pin yếu hiện lên, sau đó là một tiếng ting, điện thoại vì không đủ pin mà tự động sập nguồn.​

. . . cmn đùa tui sao???​

Trương Giai Lạc trợn mắt há hốc mồm nhìn màn hình di động tối đen như mực.​

Hắn nhanh chóng túm lấy Diệp Tu: “Cmn di động tui hết pin rồi!! Di động của anh đâu?”​

Diệp Tu mặc xác hắn túm, không nói gì, chỉ thờ ơ nhìn hắn.​

Trương Giai Lạc nhớ ra rồi, thằng cha này không có điện thoại!!!!!​

Trương Giai Lạc mắt tối sầm lại, lạnh lùng nhìn Diệp Tu, gằn ra từng chữ: “Cần.anh.làm.gì!”​





Ngụy Sâm cảm thấy câu “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng một đời càng hơn một đời” không phải là không có đạo lý.​

Hắn nhìn Hoàng Thiếu Thiên thêm một đống hổ lốn vào cốc nước kia bằng vẻ mặt phức tạp, còn thấy quặn quặn trong bụng.​

Hoàng Thiếu Thiên mở gói mỳ tôm sống thứ ba ra, dốc gói bột gia vị vào trong cốc.​

“Lắng xuống rồi.” Phương Duệ hai tay chống cằm, nhìn chằm chằm cốc nước, nhắc nhở.​

“Ặc.” Hoàng Thiếu Thiên cầm đũa khuấy hồi lâu mới phát hiện ra không có tác dụng gì, liền quyết định dùng thìa vớt bớt gia vị ra ngoài, kết quả nhìn xung quanh một hồi không thấy thìa đâu, đang rầu rĩ thì Kiều Nhất Phàm yên lặng cầm một chiếc cốc thủy tinh mới tới.​

“Cảm ơn!” Hoàng Thiếu Thiên cười, Kiều Nhất Phàm cũng cười ngại ngùng ôn hòa đáp lễ.​

Trần Quả lén hít vào một ngụm khí lạnh.​

Hoàng Thiếu Thiên cẩn thận rót thứ chất lỏng kia vào cái cốc mới. Lần này hắn rốt cuộc từ bỏ sở thích với gia vị mỳ tôm sống Tiểu Hoán Hùng, bắt đầu lựa chọn những nguyên liệu khác. Ví dụ như, ban nãy Ngụy Sâm vừa nhờ An Văn Dật đi xin tí muối.​

Ngụy Sâm cảm thấy mình vẫn khá biết giới hạn, hắn chỉ thêm chút xíu mấy thứ tượng trưng thế thôi. Thế mà thằng nhóc Hoàng Thiếu Thiên này lại ngược lại, quá đáng sợ.​

“Đổ in ít thôi, coi chừng lại lắng xuống bây giờ.” Phương Duệ đưa tay ngăn cản.​

Ngụy Sâm tiếp tục quan sát, được một lúc mới bi ai phát hiện ra, đây không phải là “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng một đời càng hơn một đời.”​

. . . Sóng trước bị đập chết trên bãi cát luôn rồi . . .​

Hoàng Thiếu Thiên cuối cùng điều chế ra một cốc nước nhìn khá đáng sợ.​

“Đội trưởng, đội trưởng, cậu thấy cái này thế nào?” Hắn đưa cho Dụ Văn Châu nhìn.​

Dụ Văn Châu bình tĩnh quan sát một lát, đưa ý kiến rất đúng trọng tâm: “Hương vị hơi kỳ quái, chỉ ngửi là biết có điều không bình thường. Hay Thiếu Thiên thêm cái gì để át mùi xuống đi?”​

Ngụy Sâm cảm thấy thứ nước này mà không đặt tên là Dụ Văn Châu thì thật có lỗi với trái tim của cậu ta.​

“Vậy hay tui bỏ thêm đường?” Hoàng Thiếu Thiên nghiêm túc suy nghĩ, lại bỏ thêm một đống kẹo hoa quả vào, đảo đũa khuấy đều.​

“A còn có sữa hạnh nhân nữa, rất thơm, có thể át mùi hahaha.” Lại thêm sữa hạnh nhân, hòa vào cốc nước kia, làm nó nhìn không đáng sợ như trước nữa.​

“A, còn Mentos nữa, cho vào được không? Có tan được không . . . “ Hoàng Thiếu Thiên vừa lẩm bẩm vừa bóc một thanh Mentos thảy vào cái cốc.​

La Tập thấy cảnh này, nhất thời trong đầu chưa kịp phản ứng gì, chờ đến lúc nghĩ ra thì chỉ kịp vươn tay ra hô lớn một tiếng: “Khoan!”​

. . . Viên mentos kia lượn một vòng cung, đáp xuống trong cốc nước.​

Không tới mấy giây, mặt cốc nước sủi ùng ục lên một tầng bọt khí. Tuy không xuất hiện hiện tượng phun trào như trong ấn tượng của La Tập nhưng cũng nhìn cực kỳ quỷ dị, đen sẫm không tả được.​

Hoàng Thiếu Thiên nhìn đi nhìn lại cốc đồ uống sẫm màu trước mặt mình, cảm thấy trong lòng có một loại cảm xúc phức tạp đang dâng lên, giống như bề mặt cốc nước sủi bọt khí, ở đáy lòng hắn phun bong bóng bán manh.​

Hắn nghĩ, thứ cảm xúc đó có lẽ là, ghét bỏ.​






Trương Giai Lạc nép trong góc thang máy, làm nấm.​

Diệp Tu đứng cạnh hắn, tựa ở tường thang máy, sờ soạng trong túi nửa ngày lôi ra cái kẹo cao su thổi ban nãy Tô Mộc Tranh nhét cho hắn. Hắn bóc kẹo ném vào mồm, vừa nhai vừa ngẩn người nhìn chằm chằm trần thang máy.​

Trương Giai Lạc đột nhiên lên tiếng, giọng buồn buồn: “Anh nói coi, tui thật sự không phải là luck E chứ?”​

Diệp Tu nhàn nhã thổi bong bóng kẹo: “Không phải cậu luôn chắc chắn thế sao?”​

Trương Giai Lạc nổi giận: “Mẹ nó, tui đang thảo luận với anh rất chân thành, anh không nghiêm túc một chút được sao?”​

Diệp Tu mặt vô tội nói: “Tôi rất nghiêm túc.”​

Trương Giai Lạc nhìn hắn chằm chằm một hồi, lại rúc về.​

“Anh có phải đang rất hối hận vì theo tui xuống đây không? Tui nghĩ hồi lâu, thực ra mà nói đúng là tối nay tui không nên đến đây chơi trò này . . .”​

Diệp Tu nghe hắn lải nhải liên miên cả nửa ngày, càng nghe càng thấy tổ lái đi đâu đâu: “Này, khóc à?”​

“Cút!” Trương Giai Lạc ngẩng lên, mặt vẫn sạch sẽ, giơ ngón giữa tay phải lên với Diệp Tu.​

“Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không phải vì đẩy cậu ra nên mới đi cùng cậu xuống đây đâu.” Diệp Tu nói.​

“ . . . Vậy anh xuống làm gì?” Trương Giai Lạc khinh bỉ nhìn hắn, lời này của thằng cha Diệp Tu có ý tứ gì, chê mình tưởng bở chắc?​

“Mua đồ.”​

“Mua cái gì?”​

“Cậu đi điều tra hộ khẩu à? Hỏi nhiều thế làm gì?”​

“Hỏi một chút thì sao? Anh thần bí thế? Để tui đoán, . . . chắc chắn không phải mua nước, có lẽ cũng không phải mua đồ ăn vặt, . . . ặc, không phải chứ?”​

Biểu cảm của Trương Giai Lạc trong nháy mắt trở nên kỳ lạ, một giây sau liền nện đất cười to: “Ha ha ha ha ha ha ha ha cmn tui hiểu rồi!! Diệp Tu anh chắc chắn là định xuống mua thuốc lá đúng không? Cấm hút thuốc lá đi, cho anh tức chết ha ha ha ha ha anh nhìn mặt anh kìa !! Tui đoán đúng không đúng không ha ha ha Diệp Tu anh cũng có ngày hôm nay!!!!”​

Hắn đang cười dở thì sặc, che miệng ho sặc sụa.​

Thấy Trương Giai Lạc hiếm khi triệu hồi được não về mà đoán trúng chút tâm tư nhỏ của mình, Diệp Tu móc que kẹo ban nãy Trương Giai Lạc ném cho mình ra, quăng lại vào đầu hắn.​

“Yên tĩnh đi, không có sức thở thì đừng học theo Hoàng Thiếu Thiên!”​

“Cút!”​





23.


Tôn Tường cảm thấy mình tối nay thực sự gặp đủ chuyện kỳ lạ.​

Vừa rồi hắn run tay, không cẩn thận làm bánh gato rơi xuống, rơi đúng lên vạt áo mình. Còn chưa kịp xử lý đã thấy thằng cha Đỗ Minh cười nghiêng ngả, khẽ va phải hắn, bánh gato thuận thế theo đường vân áo rơi xuống đầu gối Ngô Khải.​

“Móa!!!” Ngô Khải nhảy dựng lên giãy ra, không biết làm sao lại đứng về hướng Tôn Tường mà giãy, bánh gato lại bắn ra, xượt qua đầu Tôn Tường hạ cánh ở bả vai Đỗ Minh.​

Trong nháy mắt ngắn ngủi mấy người qua lại, toàn thân Tôn Tường đã dính đầy kem bánh gato.​

“Cmn mấy người có bệnh à?????”​

Tôn Tường bạo phát, mặt như thế này này "= 皿 =", tách miếng bánh gato làm hai nửa, ấn cho hai đứa hai bên mỗi đứa một nửa.​

Ba người đại chiến bánh kem ngay tại chỗ.​

“Này . . .” Phương Minh Hoa đơ luôn, còn chưa kịp ngăn cản đã thấy ba đứa kia quần nhau một chỗ, nhìn sang Lữ Bạc Viễn thì thấy thằng này chuồn ra xa, vẻ mặt kỳ thị, giải thích với Cái Tài Tiệp bên cạnh:​

“Ba đứa ngốc này không phải người Luân Hồi tụi tui, tuyệt đối không phải, có là Hồi Luân thì còn có thể. Vừa nhìn là biết bọn phải đưa đi nấu ra đúc lại . . . À đúng đúng bọn nó có thể nấu luôn cả chiến đội nữa a ha ha ha.”​

. . . Nói clgt? Có bệnh luôn hả?​

Phương Minh Hoa đột nhiên cảm thấy thật mệt tâm, không muốn quan tâm cái gì nữa.​

Một miếng bánh gato nhỏ không có bao nhiêu kem, lau một chút là hết, cốt bánh bị ném vào thùng rác.​

Tôn Tường bị trét kem nhiều nhất, trông rất lợi hại. Đỗ Minh còn cực kỳ dịu dàng đặt một quả anh đào lên đỉnh đầu hắn, Tôn Tường hoàn toàn không hề hay biết.​

“Một đám dở hơi!!” Tôn Tường cảm thấy trên mặt sền sệt đã rất khó chịu, chưa kể đến bị một đám người hóng biến vây xem hồi lâu. Hắn nhìn quanh liền thấy Lưu Tiểu Biệt ngồi ghế salon đối diện cười đến đau bụng, giờ phút này chỉ hân mình không mua thật nhiều bánh gato, nếu giờ đang cầm bánh hắn chắc chắn sẽ xông tới đập thằng kia.​

“Cmn Vi Thảo bên kia!! Có gan thì đừng có mà cười! Không biết vào đánh nhau thật thì ai bị trét kem nhiều hơn ai đâu!!” Tôn Tường đột nhiên chỉ vào Lưu Tiểu Biệt, kêu lên.​

“Ơ đm, bệnh à?” Bọn Đỗ Minh Ngô Khải hoàn toàn không hiểu cách não Tôn Tường hoạt động.​

“Ai cơ? Tôi hả?” Lưu Tiểu Biệt cười không thở nổi, nhìn thấy Tôn Tường hình như chỉ sang phía mình, dừng lại chỉ vào mình hỏi lại. Kết quả là nhờ phút giây yên tĩnh ngắn ngủi này, hắn nhìn từng mảng kem dính trên mặt và quả anh đào be bé trên đỉnh đầu Tôn Tường càng thêm rõ ràng, Lưu Tiểu Biệt nhịn không nổi phì cười một tiếng.​

“Đậu má!!!!” Tôn Tường đột nhiên vỗ lưng Đỗ Minh: “Tiểu Minh, mâu đi mua một cái bánh gato thật lớn mang về đây, thật là nhiều kem ấy!!!”​

“Ai? Tiểu Minh? Cậu nói ai??” Đỗ Minh bị vỗ lưng đau xốc cả hông, ngồi thẳng dậy, “Vì sao tui phải đi mua? Sao không bảo Tiểu Khải đi ấy?”​

“Hai đứa bây có thấy buồn nôn không?” Ngô Khải bị hai tiếng “Tiểu Khải” kia dọa cho nổi hết da gà, “Không thấy cả người tui cũng dính bơ sao? Sao ra ngoài gặp người ta được? Sao không bảo Lữ Bạc Viễn đi?”​

“Liên quan gì đến tui? Đừng kéo tui xuống nước, tui quen mấy người sao?” Lữ Bạc Viễn từ xa xa la ầm lên.​

Trí thông minh của bốn cháu Luân Hồi cùng hạ xuống thành nhi đồng lớn tuổi, líu ra líu ríu cãi nhau thật đáng yêu.​

Phương Minh Hoa cảm thấy thật sự mệt mỏi.​

Cuối cùng vẫn là Lý Tấn giải quyết, hắn lấy vỏ rượu của trò Truth or Dare kia ra quay, nhờ Đới Nghiên Kỳ bị chọn trúng đi mua một cái bánh gato lớn về giải quyết nhu cầu dở hơi của bọn này.​

“Muốn mua kiểu nào? Sô-cô-la? Mousse? Hoa quả?” Đới Nghiên Kỳ khoanh tay trước ngực, cười khẽ hỏi lại.​

“Loại bình thường là được, tui thấy mua một cái đắp một chồng kem về còn được hơn.” Lý Tấn đề nghị.​

Đới Nghiên Kỳ gật đầu, nhanh chóng ra ngoài mua bánh.​






“Có người không??” Trương Giai Lạc hét lên với khe hở thang máy.​

“Có ai không?” Trương Giai Lạc nằm sấp trên đất nhìn khe cửa thang máy.​

“Thả bọn tui ra!!” Trương Giai Lạc tiếp tục hô.​

“Mày có bản lĩnh hỏng thì có bản lĩnh mở cửa nha!! Mở cửa đi mở cửa đi!! Mày có bản lĩnh thì mở cửa đi!!!!” Trương Giai Lạc bắt đầu cam chịu, tự tiêu khiển với mình.​

“Nghỉ một lát đi?” Diệp Tu nhìn hắn gào khàn cả giọng, nhiệt tình đề nghị, “Hay ăn que kẹo rồi hô tiếp?”​

“Cút!” Trương Giai Lạc lấy que kẹo đâm thủng cái bong bóng kẹo mà Diệp Tu đang thổi, làm kẹo dính vào mặt hắn.​





24.


Bánh gato vừa mua về bóc ra, Tôn Tường đã lao đến như hổ đói vồ mồi, lấy một nắm bơ lớn rồi xông tới hướng Lưu Tiểu Biệt.​

Lưu Tiểu Biệt thấy nguy hiểm, trực tiếp từ chỗ tựa lưng của sofa nhảy lên, né tránh công kích.​

Bơ bay đến trên đầu Cao Anh Kiệt.​

“ . . . “ Cao Anh Kiệt im lặng lấy bơ từ trên đỉnh đầu mình xuống, chăm chú nhìn hồi lâu, đột nhiên trét bơ đó lên mặt Viên Bách Thanh ngồi cạnh.​

Một chiến trường mới xuất hiện.​

Tôn Tường chưa từ bỏ ý định, hai tay lấy bơ, chạy theo Lưu Tiểu Biệt chơi trò đuổi bắt khắp phòng.​

Lưu Tiểu Biệt thân thủ nhanh nhẹn, tả đột hữu xung tránh sạch sành sanh mọi nắm bơ bay tới, không quên quay lại khiêu khích: “Đuổi đi đuổi đi ha ha ha ha.” Tôn Tường càng ném bơ nhiều hơn, số người bị tên bay đạn lạc bùng nổ theo cấp số nhân.​

“Tập kích Tôn Tường, một đợt giết luôn!” Không biết ai hô câu này, trong nhảy mắt một mảng bơ lớn được ném về phía Tôn Tường. Đấu thần đánh đâu thắng đó trên chiến trường Vinh Quang trúng đạn cũng không cách nào phản kích, giây phút ấy trong đầu Tôn Tường không hiểu sau tự dưng xuất hiện giọng nói Diệp Tu:​

“Vinh Quang trước giờ không phải trò chơi của một người!”​

Đại chiến bánh kem . . . cũng không phải trò chơi của một người đâu, thần tuổi trẻ.​






Hoàng Thiếu Thiên đem cái cốc đựng đầy chất lỏng không rõ kia đưa cho Đường Nhu, mặt mũi trang trọng, ngữ khí nghiêm túc: “Hãy đi hoàn thành sứ mệnh thần thánh này đi.”​

“ . . .” Đường Nhu nhận cốc, thấy hơi khó khăn.​

“Đối mặt với kẻ địch thì không cần mềm lòng, hãy khí thế như em trên sàn đấu ấy!! Pháp sư chiến đấu! Dũng cảm tiến lên!! Giống như trước đây! Tuyệt không lùi bước!!” Hoàng Thiếu Thiên động viên cô, hoàn toàn bỏ qua sắc mặt của Hàn Văn Thanh.​

“ . . . “ Đường Nhu vẫn rất khó xử. Cô cảm thấy mấy thứ thế này mình uống thì còn dễ nói, nhưng bảo cầm đi cho người khác biết, nhất là những người cô không quen thân lắm như Chu Trạch Khải thì hình như hơi quá đáng, mình chưa chắc đã làm được.​

“Em gái Đường Nhu, không cần có trách nhiệm như vậy đâu!! Cứ đưa cho hắn xong rồi chạy thôi!! Còn lại để anh giải quyết!!! Tui giải quyết đảm bảo tuyệt đối không có vấn đề gì!” Hoàng Thiếu Thiên thề son thề sắt, nhưng ai cũng hiểu là hắn chỉ muốn tận mắt nhìn Chu Trạch Khải làm trò cười cho thiên hạ.​

“À . . .được.” Đường Nhu cũng đã nhận ra, dù mình có đồng ý hay không thì Hoàng Thiếu Thiên nhất định cũng sẽ làm việc này.​

“Chúng ta cùng xuống xem không?” Ngụy Sâm đề nghị.​

“Ai thích thì đi thôi.” Phương Duệ liếc Hàn Văn Thanh, lại liếc Tôn Triết Bình, cảm thấy hai vị này không phải người ham vui. Nói xong thì nhảy tới choàng vai bá cổ Lâm Kính Ngôn: “Đi thôi đi thôi Lâm Kính Ngôn đại đại ơi, đi hóng biến!!”​

Lâm Kính Ngôn vốn định ở lại, nhưng Phương Duệ không nói hai lời đã kéo hắn đi, hoàn toàn không cho hắn cơ hội phản đối.​

Tiểu phân đội gây họa nhân gian, lần nữa xuất phát.​





Trong phòng nghỉ cực kỳ lộn xộn.​

Phần lớn người chơi ầm ĩ một hồi là mệt, mà cảm giác dính bánh gato khắp người rất khó chịu. Cuối cùng cả một căn phòng lớn nhiều người như thế chỉ còn lại Tôn Tường và Lưu Tiểu Biệt chạy tới chạy lui không biết mệt.​

“Cậu xong chưa?” Lưu Tiểu Biệt quả thực muốn cho Tôn Tường quỳ hát bài “Chinh phục.”​

“Hôm nay không bôi được lên người cậu tôi sẽ không mang họ Tôn nữa.” Tôn Tường cắn răng.​

“Sửa thành họ Tường à?” Lưu Tiểu Biệt châm chọc rất mượt.​

“Đậu má!”​

Hai người chạy đến cửa, Lưu Tiểu Biệt với tay mở chốt cửa định chạy tiếp, kết quả vừa kéo cửa ra thì va phải một người.​
“ . . . Đội trưởng?” Lưu Tiểu Biệt kinh ngạc nhìn Vương Kiệt Hi đứng trước mặt mình, vừa mới rên lên được một tiếng như thế đã nghe thấy Tôn Tường sau lưng kêu lên:​

“Có gan thì đừng chạy!!”​

Lưu Tiểu Biệt không kịp phản ứng, chưa kịp né, đang kêu khổ trong lòng thì thấy một mảng kem bay tới, đáp xuống chính giữa mặt Vương Kiệt Hi.​

“ . . . “ Cả hiện trường im lặng.​

Cao Anh Kiệt cảm thấy muốn khóc.​





25.


Cuối cùng mọi sự kết thúc như thế nào Tôn Tường cũng không nhớ rõ, hắn chỉ nhớ đôi mắt không đối xứng lắm của Vương Kiệt Hi cực kỳ bình tĩnh nhìn mình, làm Tôn Tường nảy sinh ảo giác mình thật cmn trẩu.​

Đại thần chính là đại thần, lau kem khỏi mặt cực kỳ chậm rãi bình tĩnh, không hề lúng túng. Vương Kiệt Hi lau kem dính trên mặt đi, nhìn lướt qua đám người chiến đội mình, giọng đều đều không nghe ra tâm tình gì:​

“Không còn sớm nữa, tất cả về ngủ sớm đi.”​

Chiến đội Vi Thảo không một ai nói gì, không một ai phản bác, ai cũng ngoan ngoãn đứng lên chào đám bạn còn lại rồi đi theo đội trưởng nhà mình về phòng nghỉ ngơi.​

“ . . . Tính tình Vương đội thật tốt!” Không biết là ai cảm thán một câu.​

“Nếu là là Hô Khiếu, . . . chắc Đường Hạo vọt thẳng đến đá bay hộp bánh gato rồi.”​

. . .​

Những người còn lại nhìn nhau, thấy thời gian cũng không còn sớm, đúng là đã đến giờ nên về nghỉ ngơi, cả người lôi thôi bẩn thỉu như này cũng nền về tắm rửa một chút . . .​

. . . nhưng tại sao cứ cảm thấy quậy còn chưa đã ghiền nhỉ?​





Đây là lần thứ hai trong buổi tối hôm nay Hoàng Thiếu Thiên đứng trước cửa phòng 5017. Đừng nói là giờ này Chu Trạch Khải hẳn là chưa ngủ, dù hắn đã ngủ, Hoàng Thiếu Thiên có lẽ cũng sẽ gõ cửa dựng hắn dậy bằng được.​

Cửa mở, người đi ra không phải Chu Trạch Khải mà là Giang Ba Đào.​

“Hoàng thiếu? Muộn thế này anh . . .” Giang Ba Đào nói chưa dứt lời đã bị số đầu người gấp mấy lần ban nãy dọa sợ. Đến hội đồng hả mấy anh?​

“Chào buổi tối Giang phó!! Chu Trạch Khải có đây không không không không tui biết là hắn chắc chắn đang ở đây đúng không, tiện thể mời hắn ra đây nhé? À không, không phải mời, nhất định phải gọi hắn ra đây, tui có chuyện này cực kỳ quan trọng muốn tìm hắn bàn bạc, Giang phó giúp đỡ một chút nhé?” Hoàng Thiếu Thiên nở nụ cười cực kỳ xán lạn.​

“. . .” Giang Ba Đào nhìn mặt Hoàng Thiếu Thiên đã hiện rõ bốn chữ “Không có ý tốt”, nhưng hắn phải làm sao để từ chối?​

“ . . . Hoàng thiếu, anh đến muộn quá, đội trưởng đã đi ngủ rồi . . .”​

Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên chỉ chỉ phía sau hắn.​

Giang Ba Đào quay lại nhìn, chỉ thấy Chu Trạch Khải đầu bù tóc rối đang ngái ngủ, mặt đầy hoang mang đứng sau lưng.​

Giang Ba Đào yên lặng che mặt.​

“Có việc sao?” Chu Trạch Khải lời ít ý nhiều.​

“Có.” Hoàng Thiếu Thiên cũng khó mà có được một lần lời ít ý nhiều, cầm cốc nước trong tay Đường Nhu đưa tới trước mặt Chu Trạch Khải, “Uống một ngụm đi.”​

“Cái gì đây?” Chu Trạch Khải hỏi.​

“Cocacola.” Hoàng Thiếu Thiên đáp.​

Anh lừa Song Quỷ Hư Không à? Giang Ba Đào gào lên trong lòng.​

“Không.” Chu Trạch Khải từ chối rất dứt khoát.​

“Không tùy ý cậu được!” Hoàng Thiếu Thiên nói câu này rất có khí thế. Cmn được rồi!! Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy quá sung sướng.​

. . .​

Sau đó toàn trường tẻ ngắt.​

Hoàng Thiếu Thiên giờ mới phát hiện mình nói thì nói thế nhưng cũng không có cách nào, đâu thể cứng rắn bóp mồm bóp miệng Chu Trạch Khải đổ nước vào đâu.​

Không cam tâm!!!!!!​

“Cmn tôi nói này Chu Trạch Khải cậu như thế này thật không tử tế!! Cậu xem vừa nãy tôi mới ngâm cho cậu nghe ba bài thơ đến miệng đắng lưỡi khô luôn rồi, BA bài nha!! Miệng đắng lưỡi khô nha!! Cậu đọc lại cho tôi ba chữ rồi coi như xong, giờ chẳng qua chỉ là uống một ngụm cocacola cậu cũng không làm!! Chúng ta vẫn là bạn sao? Vẫn có thể chơi với nhau sao??? Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu dùng tình dùng lý lung lạc đối tượng.​

“ . . .” Chu Trạch Khải nhìn chằm chằm cốc nước đó thật lâu, “Anh uống trước.”​

. . . Lại nữa à?​

Hoàng Thiếu Thiên nhìn hắn chằm chằm, cứng họng, cảm thấy từ nay hình tượng Chu Trạch Khải trong mắt mình xem ra là phải đổi mới trăm phần trăm.​






Tôn Tường leo cầu thang dở sống dở chết, sau lưng kéo theo một đám người cũng dở sống dở chết như vậy. Một đám ngày nào cũng làm ổ trong phòng huấn luyện chơi game, giờ gặp thang máy hỏng quả thực là mệt muốn chết.​

Mặc dù không chỉ có một thang máy, nhưng cuối cùng chỉ có mấy người chen được vào, đám còn lại đứng ngoài kêu cha gọi mẹ, thực sự không định cứ để cả người dính đầy kem rồi đứng ở lầu một cho người ta thăm quan, gỡ tay áo bắt đầu leo thang bộ.​

Leo đến lầu bốn đã cảm thấy không ổn lắm, cuối cùng khi đã lên được lầu năm, cả đám đứng thở hồng hộc, đứng nguyên tại chỗ một lúc mới thấy bớt đau.​

Quẹo một cái đã thấy Đới Nghiên Kỳ ban nãy vào thang máy đang đứng gõ cửa phòng Tiêu Thời Khâm, tay phải giấu sau lưng, cầm một cái bánh gato nhỏ.​

Gặp bọn họ đi lên, Đới Nghiên Kỳ nháy mắt với cả đám một cái, ra dấu “Xuỵt”. Một đám đàn ông con trai lập tức gật đầu lia lịa, lén lút chui vào góc tường, chỉ để lộ ra mấy cái đầu lén lén lút lút hóng biến.​

Tôn Tường khinh thường hừ một tiếng, cực kỳ thanh cao bước tiếp hai bước, náu mình sau một bồn hoa, đứng nghiêm khoanh tay quan sát.​

“ . . .” Đội viên Luân Hồi đồng loạt giơ ngón giữa với hắn.​

“Đội trưởng, đội trưởng anh đã ngủ chưa?” Đới Nghiên Kỳ tiếp tục gõ cửa, gõ không tới mấy cái đã nghe tiếng Tiêu Thời Khâm sau cửa trả lời: “Đến đây.”​

“Sao thế, Nghiên Kỳ?” Tiêu Thời Khâm mở cửa, hắn đã thay áo ngủ, đang cúi đầu định đeo kính.​

“Đội trưởng ngẩng lên đi.”​

“Ừ?” Tiêu Thời Khâm ngẩng lên, một giây sau, hắn bị ụp một đống kem ngọt vào mặt.​

“Surprise!” Đới Nghiên Kỳ cười phủi tay.​





26.


“Bên kia đang làm gì đó?” Phương Duệ chú ý đến động tĩnh bên kia hành làng, tiểu phân đội gây họa nhân gian lập tức cùng nhìn sang.​

“Bên kia đang làm gì đó?” Lữ Bạc Viễn cũng chú ý đến động tĩnh bên này hành lạng, tiểu phân đội yêu mến đội trưởng cũng lập tức cùng nhìn lại.​

“Ơ đây không phải đội trưởng và đội phó sao? Không cần phải gõ cửa! Quá tiện!” Đỗ Mình nhanh chóng quan sát bên này, quay lại thương lượng với đám người Luân Hồi, “Ai đi?”​

“Nhất định phải là Tiểu Tường.” Tất cả trăm miệng một lời.​

“Cmn tại sao? Tại sao bắt tui đi??” Tôn Tường lại bùng nổ.​

“Cậu bắt đầu trò trét kem này đầu tiên.”​

“Phòng cậu ngay bên cạnh, ra tay xong có thể chuồn ngay về phòng, quá tiện!”​

“Đội trưởng đội phó rất quý cậu, cậu có nghịch bọn họ cũng không giận.”​

“Mấy cái lý do này rốt cuộc là clgt?” Tôn Tường nhìn cả đám chằm chằm.​

“Tóm lại là cậu đi.” Ngô Khải túm cổ áo Tôn Tường đẩy ra, lại nhét vào tay hắn một chiếc bánh gato nhỏ, cổ vũ: “Cố lên bạn ei!!”​

“Đậu má!” Tôn Tường lầm bầm, bất đắc dĩ cầm bánh gato đi sang bên kia.​

“Cmn kia là . . . Tôn Tường?” Hoàng Thiếu Thiên chăm chú nhìn hồi lâu mới nhận ra. Thực sự là vì cả người Tôn Tường đều lôi thôi nhếch nhác, trên đầu còn đang có quả anh đào nho nhỏ, cầm bánh gato nghiến răng nghiến lợi đi tới, ngoại hình quá lợi hại làm Hoàng Thiếu Thiên chấn kinh, quên béng mục đích ban đầu mình đến đây.​

Không phải mình chỉ ngâm cho nó nghe có vài câu thơ sao? Đả kích bao lớn mà vứt bỏ cuộc sống thế kia?​

Mọi người nhìn Tôn Tường từng bước gian nan đi đến, vừa tới gần đã ngửi thấy mùi kem bơ thơm ngọt, biểu cảm của từng người đều trở nên rất quỷ dị.​

“Tôn Tường . . . Cậu đây là . . . ?” Giang Ba Đào nhìn hắn từ đầu đến chân, người trẻ tuổi bây giờ . . . thật sự không hiểu nổi!!!​

“Mấy người nhìn cái gì?” Tôn Tường thấy cả đám dò xét nhìn mình thì toàn thân khó chịu.​

“Ăn mặc như thế này không phải để cho người ta nhìn hả?” Bánh Bao không hiểu.​

“. . . “ Tôn Tường muốn phun máu.​

Chu Trạch Khải đột nhiên đưa tay cướp cốc nước trong tay Hoàng Thiếu Thiên, đưa tới trước mặt Tôn Tường: “Uống đi!”​

“Này, chờ đã . . .” Hoàng Thiếu Thiên nhìn Chu Trạch Khải định tránh khỏi một kiếp nạn thôi không nói, còn muốn giá họa cho người khác, lập tức định ngăn cản, nhưng bị Dụ Văn Châu kéo lại.​

“Chu Trạch Khải anh a cái gì? Cảm thấy rất sang chảnh à!!! . . . mà chờ chút, anh bảo uống gì?” Tôn Tường hỏi, thấy Chu Trạch Khải khẽ gật, cúi đầu cau mày nhìn cốc nước này, “Đây là cái gì?”​

“Cocacola.”​

“Tại sao tui phải uống?” Tôn Tường lại cau mày nhìn hắn.​

“Hoàng Thiếu Thiên.”​

“Cái gì? Nói tiếng người đi.”​

Giang Ba Đào kinh nghiệm quá nhiều năm làm phiên dịch, chưa kịp cẩn thận suy xét ý đồ chân chính của lời này đã vô thức giải thích theo bản năng: “Ý đội trưởng là đây là Hoàng thiếu đưa cho cậu.”​

Giải thích xong liền hối hận.​

“Anh cho tui . . . vì sao?” Tôn Tương hơi bất ngờ, quay đầu hỏi Hoàng Thiếu Thiên.​

“Xin lỗi.” Chu Trạch Khải thay Hoàng Thiếu Thiên trả lời.​

Hoàng Thiếu Thiên há hốc mồm, lại bị Dụ Văn Châu giật góc áo không cho nói.​

“Buổi tối nay sao hắn nói nhiều vậy?” Tôn Tường chỉ Chu Trạch Khải, mặt đầy nghi hoặc hỏi Giang Ba Đào, “Xin lỗi cái gì? Nói tiếng người đi?”​

Giang Ba Đào không còn gì để mất, dứt khoát: “Ý đội trưởng là cái này Hoàng thiếu xin lỗi cậu nên có lòng đưa tới.”​

“À. . . thế hả . . . “ Tôn Tưởng tin liền.​

Hắn! Thế! Mà! Tin! Luôn!​

Hoàng Thiếu Thiên thực sự cụt hứng.​

Đại não Tôn Tường toàn đường thẳng đi qua hai điểm à, không một nếp nhăn không uốn lượn ngoằn ngoèo gì luôn à?​

Sau đó, dưới sự hoan nghênh của quần chúng nhân dân, Tôn Tường nhận cốc cocacola kia, để thể hiện hắn đã nhận lời xin lỗi của Hoàng Thiếu Thiên, không chút do dự nâng cốc uống “Ừng ực” một ngụm lớn.​

. . .​

. . .​

“Phì . . . !!! “ Tôn Tương gần như là vừa chạm lưỡi liền phun ra, toàn bộ phun lên trên người Chu Trạch Khải không sót một giọt.​

“Đkm Chu Trạch Khải!!!’ Một giây sau, Tôn Tường gầm lên, tay phải đang cầm bánh gato không hề lưu tình, tốc độ như báo chạy, mạnh mẽ như gấu vồ, dứt khoát ụp đến gương mặt đẹp trai của Chu Trạch Khải.​






“Có ai không?” Trương Giai Lạc dán người vào cửa thang máy, trườn xuống.​

“Ai đến đây mau lên . . .” Trương Giai Lạc đứng thẳng người úp mặt vào cửa thang máy.​

“Có người không. . . “ Trương Giai Lạc tiếp tục dán cửa thang máy trườn xuống.​

“Đừng mất công nữa.” Diệp Tu chỉ nói vài câu nhưng nhìn còn có vẻ uể oải hơn cả Trương Giai Lạc. Cùng lắm mới chỉ có một, hai tiếng không được hút thuốc lá, hắn đã cảm thấy dường như hai mươi năm đã trôi qua, debuff cấm thuốc lá này với hắn còn có chỉ số phụ tăng sát thương.​

Trương Giai Lạc bên kia hoàn toàn không nghe lọt tai, lại tiếp tục hát.​

“A Sách, . . . có phải có người đang hát không?”​

Hư Không Song Quỷ, hoàn toàn không biết lát nữa mình sẽ được đội viên yêu mến nhiệt tình như thế nào, giờ đang đứng trước thang máy, mặt đầy tâm huyết nghiên cứu tìm tòi.​

“. . . Có à? Hình như tui không nghe thấy?” Ngô Vũ Sách nói.​

“Cậu nghe lại cẩn thận một chút? Cái gì mà mày có bản lĩnh thì mở cửa đi ấy . . .” Lý Hiên cẩn thận lắng nghe một hồi.​

“Hình như là có . . .?”​

“À, đổi bài rồi, tôi nghe thấy rồi, hỏi mượn trời xanh năm trăm năm?” Lý Hiên đoán mãi thành nghiện.​

“Ai vậy, chất giọng không tệ nha!”​

Ngô Vũ Sách hứng thú cảm thán một câu, đúng lúc có một thang máy ở tầng dưới đi lên, hai người bước vào, ấn lầu năm, cửa thang máy khép lại.​

“Tôi bảo, cậu đừng đứng đó hát nữa, người không biết họ tưởng ai oán nhiễu dân lành, nào có ai nghĩ tới là có người bị nhốt trong thang máy?” Diệp Tu nhìn Trương Giai Lạc gào khóc thảm thiết nửa ngoài, nhắc nhở.​

“Có lý.”​

“Vậy cậu tiếp tục? Tôi ngồi nghỉ đã.”​

“Cút.”​




[Hoàn]




Ngoài lề: [Phát sinh khi Lạc Lạc liên tục bị rút trúng]

Đây là cuộc gọi thứ ba Vương Kiệt Hi nghe trong tối nay.​

Người gọi, Trương Giai Lạc.​

Điện thoại kết nối ngay sau đó, hắn nghe thấy một câu đố chơi chữ mà tối nay hắn đã phải nghe đến hai lần:​

“Khụ, một con tiểu bạch, cộng một con tiểu bạch, tương đương với cái gì?”​

Vương Kiệt Hi trầm mặc thật lâu, điện thoại yên lặng đến nỗi Trương Giai Lạc suýt nữa tưởng là đứt mạng, hắn “ừm” vài tiếng, rốt cuộc mới nghe thấy Vương Kiệt Hi đáp lại.​

“Tôi cũng hỏi anh một vấn đề.​

“Một con gấu rất bá khí, cộng một con gấu rất bá khí, tương đương với cái gì?”​

“Cạch.” Vương Kiệt Hi cúp máy.​


(Giải thích:

"Một con tiểu bạch cộng một con tiểu bạch." : Một con tiểu bạch cộng một con tiểu bạch là hai con tiểu bạch, 2 trong tiếng Anh là Two, cộng lại là: Tiểu Bach Two = Tiểu Bạch Thỏ ^^ , ai hay đọc ngôn tình chắc biết cụm này, là để chỉ tuýp con gái ngây thơ pánh pèo ^^, Vương đội có ngây thơ bánh bèo không ^_^​

Tương tự, "Một con gấu bá khí cộng một con gấu bá khí": = hai con gấu bá khí = Two bá khí đích hùng hoặc bá khí đích hùng Two ^^​
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#26
“Lắng xuống rồi.” Phương Duệ hai tay chống cằm, nhìn chằm chằm cốc nước, nhắc nhở.​
“Ặc.” Hoàng Thiếu Thiên cầm đũa khuấy hồi lâu mới phát hiện ra không có tác dụng gì, liền quyết định dùng thìa vớt bớt gia vị ra ngoài, kết quả nhìn xung quanh một hồi không thấy thìa đâu, đang rầu rĩ thì Kiều Nhất Phàm yên lặng cầm một chiếc cốc thủy tinh mới tới.​
“Cảm ơn!” Hoàng Thiếu Thiên cười, Kiều Nhất Phàm cũng cười ngại ngùng ôn hòa đáp lễ.​
Trần Quả lén hít vào một ngụm khí lạnh.​
Hoàng Thiếu Thiên cẩn thận rót thứ chất lỏng kia vào cái cốc mới. Lần này hắn rốt cuộc từ bỏ sở thích với gia vị mỳ tôm sống Tiểu Hoán Hùng, bắt đầu lựa chọn những nguyên liệu khác. Ví dụ như, ban nãy Ngụy Sâm vừa nhờ An Văn Dật đi xin tí muối.​
Ngụy Sâm cảm thấy mình vẫn khá biết giới hạn, hắn chỉ thêm chút xíu mấy thứ tượng trưng thế thôi. Thế mà thằng nhóc Hoàng Thiếu Thiên này lại ngược lại, quá đáng sợ.​
“Đổ in ít thôi, coi chừng lại lắng xuống bây giờ.” Phương Duệ đưa tay ngăn cản.​
Ngụy Sâm tiếp tục quan sát, được một lúc mới bi ai phát hiện ra, đây không phải là “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng một đời càng hơn một đời.”​
. . . Sóng trước bị đập chết trên bãi cát luôn rồi . . .​
Hoàng Thiếu Thiên cuối cùng điều chế ra một cốc nước nhìn khá đáng sợ.​
“Đội trưởng, đội trưởng, cậu thấy cái này thế nào?” Hắn đưa cho Dụ Văn Châu nhìn.​
Dụ Văn Châu bình tĩnh quan sát một lát, đưa ý kiến rất đúng trọng tâm: “Hương vị hơi kỳ quái, chỉ ngửi là biết có điều không bình thường. Hay Thiếu Thiên thêm cái gì để át mùi xuống đi?”​
Ngụy Sâm cảm thấy thứ nước này mà không đặt tên là Dụ Văn Châu thì thật có lỗi với trái tim của cậu ta.​
Không biết nên hoảng sợ việc Dụ tiếp tay cho giặc, hay hoảng sợ việc Kiều "nở nụ cười ngại ngùng" tiếp tay cho giặc :eek:

Vinh Quang trước giờ không phải trò chơi của một người!”​
Đại chiến bánh kem . . . cũng không phải trò chơi của một người đâu, thần tuổi trẻ.​
Cảm thấy.... bóng ma tâm lý lớn ghê

“Đối mặt với kẻ địch thì không cần mềm lòng, hãy khí thế như em trên sàn đấy ấy!! Pháp sư chiến đấu! Dũng cảm tiến lên!! Giống như trước đây! Tuyệt không lùi bước!!” Hoàng Thiếu Thiên động viên cô, hoàn toàn bỏ qua sắc mặt của Hàn Văn Thanh.
Người Lam Vũ, tâm hư Không (bát quái), khẩu hiệu Bá Đồ, ko sợ chết như Hưng Hân. Dám cỗ vũ con gái Hàn Diệp :ROFLMAO:

Cuối cùng mọi sự kết thúc như thế nào Tôn Tường cũng không nhớ rõ, hắn chỉ nhớ đôi mắt không đối xứng lắm của Vương Kiệt Hi cực kỳ bình tĩnh nhìn mình, làm Tôn Tường nảy sinh ảo giác mình thật cmn trẩu.​
Đại thần chính là đại thần, lau kem khỏi mặt cực kỳ chậm rãi bình tĩnh, không hề lộn xộn. Vương Kiệt Hi lau kem dính trên mặt đi, nhìn lướt qua đám người chiến đội mình, giọng đều đều không nghe ra tâm tình gì:​
“Không còn sớm nữa, tất cả về ngủ sớm đi.”​
Chiến đội Vi Thảo không một ai nói gì, không một ai phản bác, ai cũng ngoan ngoãn đứng lên chào đám bạn còn lại rồi đi theo đội trưởng nhà mình về phòng nghỉ ngơi.​
“ . . . Tính tình Vương đội thật tốt!” Không biết là ai cảm thán một câu.​
“Nếu là là Hô Khiếu, . . . chắc Đường Hạo vọt thẳng đến đá bay hộp bánh gato rồi.”​
cảm thấy.... papa khí tràng xa vạn dặm

“Ăn mặc như thế này không phải để cho người ta nhìn hả?” Bánh Bao không hiểu.​
Lần đầu thấy Bánh Bao nói quá có lý nha

Giang Ba Đào kinh nghiệm quá nhiều năm làm phiên dịch, chưa kịp cẩn thận suy xét ý đồ chân chính của lời này đã vô thức giải thích theo bản năng: “Ý đội trưởng là đây là Hoàng thiếu đưa cho cậu.”
Hoàng Thiếu Thiên há hốc mồm, lại bị Dụ Văn Châu giật góc áo không cho nói.​
“Buổi tối nay sao hắn nói nhiều vậy?” Tôn Tường chỉ Chu Trạch Khải, mặt đầy nghi hoặc hỏi Giang Ba Đào, “Xin lỗi cái gì? Nói tiếng người đi?”​
Giang Ba Đào không còn gì để mất, dứt khoát: “Ý đội trưởng là cái này Hoàng thiếu xin lỗi cậu nên có lòng đưa tới.”​
“À. . . thế hả . . . “ Tôn Tưởng tin liền.​
Hắn! Thế! Mà! Tin! Luôn!​
Hoàng Thiếu Thiên thực sự cụt hứng.​
Đại não Tôn Tường toàn đường thẳng đi qua hai điểm à, không một nếp nhăn không uốn lượn ngoằn ngoèo gì luôn à?​
Cảm thấy.... hình như tiểu Chu mới là tâm bẩn của LH.... Có thể làm Hoàng thiếu á khẩu...

Bạch Thổ... nghe có giống Batu ko? Bá khí hùng tu.... = bá khí hùng đồ???
Tác giả nhất định là fan Bá Đồ, phấn quá tự nhiên hắc. ko bàn luận!!!

Ngoài ra, để cmt cho cái fic này, ngoại trừ "..." thì cạn lời :ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO:
 

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#27
Không biết nên hoảng sợ việc Dụ tiếp tay cho giặc, hay hoảng sợ việc Kiều "nở nụ cười ngại ngùng" tiếp tay cho giặc :eek:



Cảm thấy.... bóng ma tâm lý lớn ghê


Người Lam Vũ, tâm hư Không (bát quái), khẩu hiệu Bá Đồ, ko sợ chết như Hưng Hân. Dám cỗ vũ con gái Hàn Diệp :ROFLMAO:


cảm thấy.... papa khí tràng xa vạn dặm


Lần đầu thấy Bánh Bao nói quá có lý nha



Cảm thấy.... hình như tiểu Chu mới là tâm bẩn của LH.... Có thể làm Hoàng thiếu á khẩu...

Bạch Thổ... nghe có giống Batu ko? Bá khí hùng tu.... = bá khí hùng đồ???
Tác giả nhất định là fan Bá Đồ, phấn quá tự nhiên hắc. ko bàn luận!!!

Ngoài ra, để cmt cho cái fic này, ngoại trừ "..." thì cạn lời :ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO:

1. nên cảm thấy tâm bẩn Lam Vũ thực danh bất hư truyền ^^ còn Kiều chỉ ngoan thuii
2. Vương baba đại thần, con mèo lười toàn bị bọn "trẩu" làm phiền =)))
3. Chu có tố chất tâm bẩn ko hề íu ^^ chỉ là ít nói k thể hiện ra thuii
 

Yari

Phó bản trăm người
Thần Lĩnh
Bình luận
80
Số lượt thích
325
Location
Đội tuyển Quốc gia
Fan não tàn của
Diệp đội
#29
“Phì . . . !!! “ Tôn Tương gần như là vừa chạm lưỡi liền phun ra, toàn bộ phun lên trên người Chu Trạch Khải không sót một giọt.​
“Đkm Chu Trạch Khải!!!’ Một giây sau, Tôn Tường gầm lên, tay phải đang cầm bánh gato không hề lưu tình, tốc độ như báo chạy, mạnh mẽ như gấu vồ, dứt khoát ụp đến gương mặt đẹp trai của Chu Trạch Khải.​
Tiểu Chu à, tự tạo nghiệp không thể sống đâu 😂😂😂
 

Sarah116

Dân thường Máy Chủ 10
Thần Lĩnh
Bình luận
25
Số lượt thích
75
#30
Có mỗi mình thắc mắc là làm thế nào mà 2 bạn trong thang máy, một người sắp tèo vì thiếu thuốc, một người may mắn loại E ra ngoài được?????
 

Bình luận bằng Facebook