Đây là bản chuyển ngữ, đã được sự đồng ý của tác giả, được thực hiện với mục đích phi thương mại. Có spoil, những phần spoil đã được bỏ vào spoiler, cân nhắc trước khi mở. Tất cả các chú thích, minh họa và trích dẫn đều là của người dịch tự thêm vào.
Tác giả: 糖糖
Lời tác giả: Như lệ cũ nhé, không bàn cp, chỉ là một số cảm nhận cá nhân và tự nghĩ.
1.
Cặp tổ hợp này cho người ta một cảm giác, giống như là một cú đập tay nọ của hai người Chu Trạch Khải và Tôn Tường hôm đó, khi bọn họ lướt vai bước qua nhau vậy. (Hình như đây cũng là lần giao lưu duy nhất của họ trong chính văn nhỉ...)
Không mang theo cảm giác quá tha thiết vấn vương gì cả, chỉ có một loại ý khí sục sôi và nhiệt huyết dâng trào không nói nên lời!
Đây nhất định là tổ hợp có thể khiến Phùng chủ tịch nửa đêm đang ngủ cười đến tỉnh ─ Những đứa con trai ruột của Liên minh.
Sắc bén, trẻ tuổi, đẹp trai, muốn cái gì có cái đó.
Hơn nữa, quan trọng nhất là, bọn họ có tương lai.
Không chỉ là hai người bọn họ thôi đâu, mà tôi cảm giác cả chiến đội Luân Hồi đều là như thế hết.
Điều thú vị chính là, trước khi đón Tôn Tường và Nhất Diệp Chi Thu về, tuy rằng Luân Hồi đã nắm sẵn trong tay hai chức quán quân rồi, nhưng họ vẫn chưa cho tôi cái cảm giác đó.
Tôi từng thảo luận nói chuyện qua với bạn bè rằng, trong quá trình phát triển tình tiết theo timeline của truyện, từ phong cách của Tôn Tường cho đến phong cách của Luân Hồi, đều có một sự thay đổi rất lớn. Luân Hồi từ một chiến đội “cun ngầu nhà giàu thế hệ mới khét tiếng” biến thành một chiến đội “chọc cười củ chuối lại chứa đầy tình người”. Còn Tôn Tường từ một đứa “trẻ trâu khiến người ta chán ghét muốn táng vỡ mặt” biến thành một cậu chàng “tuyển thủ rất xứng đáng nhận được sự tôn trọng”.
Liệu có phải ngay từ đầu tác giả đã có ý đồ thiết lập như vậy rồi không?
Ban đầu, Tôn Tường vốn chính là chuẩn bị sẵn riêng chỉ dành cho Luân Hồi thôi.
Đợi đến khi bước chân của cậu cuối cùng cũng về đến Luân Hồi theo mạch truyện rồi, thì giây phút đó cũng giống như một linh kiện đã bị lạc mất một thời gian quá lâu; rốt cuộc nó cũng tìm được đường về, ghép vào một bộ máy khổng lồ hoàn chỉnh không một kẽ hở.
Click.
Từ đó về sau, tất cả mọi chuyện đều trở về quỹ đạo chính xác.
2.
Quan hệ của Tôn Tường và Chu Trạch Khải, hay nói đúng hơn là Tôn Tường với cả Luân Hồi, thật ra có thể dùng một câu nói rất phổ biến để khái quát chung ─Tại đúng thời gian, ở đúng địa điểm, gặp được đúng người.
3.
Sau khi Tôn Tường trải qua sự kiện Gia Thế bị out đào thải khỏi Liên minh và việc đấu khiêu chiến thất bại trước Hưng Hân, thì cậu ấy đã sớm không còn là người thiếu niên Tôn Tường cuồng vọng tự cao tự đại, ngang ngược không chịu đặt ai vào mắt năm nào nữa rồi.
Có thể là cậu ấy vẫn chưa biết cách phối hợp với đồng đội như thế nào cho đúng, nhưng chắc chắn cậu đã hiểu ra rằng Vinh Quang không phải trò chơi của một người.
Có thể cậu ấy vẫn yêu thích phong cách chiến đấu trực tiếp xông xáo cường công, nhưng cậu cũng đã học được cách nhượng bộ lùi bước khi thích hợp, chỉ để toàn đội ngũ có thể có được một chiến thắng càng cao cả hơn thành tích cá nhân.
Điều quan trọng nhất là, cả người cậu ấy đã trở nên chững chạc hơn rất nhiều so với năm xưa.
Tôn Tường của Gia Thế, cho người ta một cảm giác rất xốc nổi. Đặc biệt xốc nổi.
Một loại liều lĩnh bừa bãi hoàn toàn không có đầu óc.
Lần đầu tiên đọc truyện, tôi chỉ có thể cảm nhận được một sự tự tin ngạo nghễ sắp tràn ra khỏi lồng ngực của cậu ấy, cộng với một thái độ không biết trời cao đất dày là gì. Mà xét trên thực tế cũng hợp lý, dù sao năng lực của cậu quả thật rất mạnh mẽ cường hãn, con đường cơ duyên sự nghiệp từ khi ra mắt đến nay lại luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp chướng ngại gì.
Sau đó, từ giữa sự xốc nổi này bắt đầu xuất hiện mấy phần bất an, mà có lẽ đến chính cậu ấy cũng không ý thức được sự bất an này đâu.
Cậu ấy gấp gáp không thể chờ được muốn chứng minh bản thân mình đã vượt qua mấy lão tướng như Diệp Tu, Hàn Văn Thanh. Xuyên suốt cả quá trình này, chỉ cần cậu thu về bất kỳ thất bại hay bất lợi nào thôi đi chăng nữa, thì bọn chúng đều sẽ để lại một bóng ma trong lòng cậu, sinh ra một ảnh hưởng cực đại lên tâm lý của Tôn Tường.
Cậu muốn tuyên bố cho cả thế giới thấy, quyền tư cách sở hữu Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu.
Nhưng trên thực tế, cậu hoàn toàn không nắm rõ được giới hạn thực lực của bản thân mình sâu cạn ra sao.
Cậu chỉ mù quáng tranh đua với những kẻ khác, thông qua sự đánh giá của ngoại giới để từ đó xác định thực lực của chính mình. Diệp Tu có thể thao tác Rồng Ngẩng Đầu, thì cậu cũng sẽ luyện tập để đánh ra một cái như vậy, mới đó thôi được ngợi khen liền đã cảm thấy bố đây chính là thiên hạ đệ nhất rồi.
Mà lòng tin được xây dựng dựa trên người khác, chung quy vẫn khá là phù phiếm hư vô.
Tôn Tường nhìn thì như luôn luôn lo lắng người khác sẽ xem thường cậu, nhưng thật ra cậu ấy càng sợ hãi rằng bản thân mình rốt cuộc vẫn chưa đủ mạnh mẽ mà thôi.
Mà sau khi đến Luân Hồi rồi, tôi cảm giác tâm tính của Tôn Tường đã lắng đọng xuống rất nhiều, chính là theo lời Diệp Tu “mang theo não mà đánh”. Kỳ thực cậu vốn không có ngốc, chỉ là trước kia tâm trí nóng nảy bất an quá mức đã quấy nhiễu ảnh hưởng đến cậu ấy, chiếm lấy tất cả năng lực suy tính và chi phối hành động của cậu thôi.
Đây là một sự tiến bộ rất lớn. Bởi vì từ chi tiết này, tôi nhìn ra được rằng Tôn Tường đã bắt đầu hiểu rõ bản thân mình hơn. Cậu bắt đầu lý giải được giới hạn thực lực nông sâu của mình ở đâu, và nắm bắt được ưu thế và nhược điểm của mình là gì.
Sự thay đổi phi thường đáng quý này của Tôn Tường, là đánh đổi ra được từ những trải nghiệm tàn khốc đắng cay mà cậu ấy từng trải qua trước kia. Đây không phải chuyện gì xấu cả; tất cả những va chạm trui rèn này chỉ là đang tạm thời mài dũa đi sự hào nhoáng phù hoa của cậu ấy. Quang mang sắc bén chân chính còn chưa có hiển lộ ra đủ đâu!
Đây, gọi là “đúng thời gian.”
4.
Luân Hồi là một chiến đội rất đặc biệt: Tính dung hòa của nó rất mạnh.
Nếu tính bao dung của chiến đội Lam Vũ thể hiện ở “tồn chứa cái dị”, thì tính bao dung của Luân Hồi lại là “mưu cầu cái đồng”.
Chiến đội này có thể phi thường tự nhiên tự phát mà đem các loại sắc thái và phong cách khác biệt nhau, đều dung nhập hài hòa vào trong hệ thống tổng thể của nó. Đối với việc sức tiếp nhận những yếu tố mới mẻ, hay tính thích nghi với những xu hướng thời cục hiện hành, đều hoàn toàn không gây trở ngại gì quá lớn với bọn họ hết.
Luân Hồi sở hữu một cấu trúc rất ổn định. Không có lão tướng quá già cỗi, cũng không có người mới quá non xanh.
Chiến đội này cũng tồn tại một bầu không khí hài hòa đến khó hiểu. Lý do hình thành nên loại không khí này, hình như trong nguyên tác đã có giải thích qua rồi. Thực lực của Chu Trạch Khải xuất chúng hơn người, có điều trên phương diện tính cách lại khá là khiêm tốn im ắng chiếm một nguyên nhân lớn, ngoài ra chưa kể Luân Hồi bọn họ còn có một nhân vật bí ẩn đặc biệt như Giang Ba Đào… (ự sao tự dưng thấy không khí sai sai [(⊙_⊙? )] )
Một chiến đội như vậy, khác hẳn so với một Gia Thế sóng ngầm cuồn cuộn minh tranh ám đấu năm ấy; hình thành một sự khác biệt rõ nét như trời với đất.
Trong chính văn cũng không đề cập đến cách sống chung giữa Tôn Tường và các đồng đội mới của cậu là như thế nào. Nhưng tôi tin rằng Tôn Tường ở giữa một tập thể team như vậy, sẽ không có những lời tán thưởng giả tạo hay nịnh nọt lấy lòng. Cậu ấy cũng sẽ không bị người khác lợi dụng gây chia rẽ hay khiêu khích ác ý, càng tuyệt đối càng sẽ không có trường hợp “rồng sa nước cạn bị tôm giễu, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh” mà nhân cơ hội dậu đổ bìm leo để bắt nạt ức hiếp cậu ấy.
Có thể thấy được từ cách chung sống và tương tác giao lưu giữa các thành viên với nhau, tập thể chiến đội Luân Hồi này tuy rằng nhìn bề ngoài toàn mấy thanh niên khó đỡ khiến người ta dở khóc dở cười.
Nhưng trên thực tế, thì bọn họ đều là những đồng đội siêu đáng tin cậy, rất xứng đáng để tín nhiệm dựa dẫm vào.
Luân Hồi, chính là “đúng địa điểm.”
5.
Để cho hai cá thể tách biệt có thể trở thành cặp hợp tác ăn ý nhất, hoặc đơn giản là để trở thành những người bạn tốt với nhau: thì hoặc là tính cách của họ sẽ tương đương nhau, hoặc trái ngược bổ sung cho nhau, hoặc có thể là cả hai trường hợp phía trên luôn.
So sánh với một Tôn Tường nóng nảy hấp tấp đầu óc đơn giản, tính cách lại hay khoe khoang dương dương tự đắc, thì Chu Trạch Khải là một người phi thường ổn trọng chững chạc, lại phi thường thông minh.
Tuy rằng bề ngoài kiệm lời của hắn tạo cho người khác một ấn tượng Chu Trạch Khải khá là ngốc nghếch dễ thương, nhưng trên thực tế thì chuyện gì hắn cũng hiểu rõ trong lòng, đều xem xét chúng một cách hết sức thấu đáo rõ ràng.
Xuyên suốt khắp các tình tiết truyện, tôi không hề nhìn thấy hắn nói sai một câu nào, làm sai một chuyện gì, luôn luôn cố gắng âm thầm làm trọn hoàn hảo hết tất cả những thứ nằm trong phạm vi năng lực của mình.
Đặt lên bàn cân với một Tôn Tường luôn gấp gáp tìm sự tán thưởng để được sùng bái và khen ngợi, thì Chu Trạch Khải lại không hề để ý người khác đánh giá hắn như thế nào.
Hoặc là nói, hắn không cần thiết phải để ý người khác sẽ đánh giá mình thế nào.
Đội trưởng Chu Trạch Khải, người từng bối rối khôn tả ở nơi công cộng đông người, khiêm tốn đến không thể khiêm tốn hơn được nữa. Ấy vậy mà chàng trai trẻ tuổi ấy, lại có thể khiến cho người ta cảm nhận được một loại khí thế mạnh mẽ cường đại từ trên người hắn tỏa ra.
Điều này không chỉ bởi vì kỹ thuật sắc bén của hắn, mà còn bởi chính hắn còn có một lòng tin phi thường mạnh mẽ.
Hắn tự biết được bản thân mình rất mạnh.
Dù cho, hắn cũng sẽ có lúc thất bại, cũng sẽ có lúc chịu bất lợi áp chế, nhưng hắn vẫn như cũ tự biết được rằng bản thân mình mạnh đến cỡ nào. Từ biểu hiện khốc liệt hoa lệ đến lóa mắt của hắn trên sàn đấu, dường như tôi cảm nhận được sự phấn khích vui sướng xuất phát từ chính Chu Trạch Khải, bởi vì hắn cũng đang tự thưởng thức một bản thân mình cường hãn đến vậy đó.
Đồng thời, lòng tự tin đó của Chu Trạch Khải còn lan truyền đến những người bên cạnh mình. Hắn khiến mỗi một đồng đội và fan hâm mộ đều cảm thấy rằng: Chỉ cần Chu Trạch Khải lên sân, thì trên đời này không có trận đấu nào mà không thể chiến thắng.
Hiểu rõ đầy đủ bản tâm của chính mình, rồi từ đó xây dựng nên một lòng tin kiên cố không gì lay chuyển được ─ Đây chính là thứ mà Tôn Tường năm đó còn thiếu sót, cũng là thứ mà Tôn Tường của hiện nay đang sở hữu được.
Chu Trạch Khải, chính là “gặp được đúng người” của cậu ấy.
6.
Đề tài lại quay về câu nói ban đầu kia của tôi rồi. Sắc bén, trẻ tuổi, đẹp trai, muốn cái gì có cái đó…
7.
Mà ở trong lòng tôi, ý nghĩa của tổ hợp Song Nhất không chỉ dừng lại ở đó thôi không. Đây là sự hợp tác giữa thiện xạ và pháp sư chiến đấu, mà pháp sư chiến đấu kia lại là Nhất Diệp Chi Thu…
Tuy rằng Nhất Diệp Chi Thu là tâm huyết nhiều năm của Diệp Tu, nhưng tôi vẫn hy vọng nó có thể tiếp tục tung hoành trên sàn đấu Vinh Quang này đến tận mãi về sau.
Trước giờ tôi chưa từng xem Chu Trạch Khải và Tôn Tường là thế thân cho ai hết. Bọn họ không phải là Tô Mộc Thu và Diệp Tu.
Nhưng sự xuất hiện của bọn họ đã bổ khuyết vào một ít tiếc nuối trong lòng tôi.
Vinh Quang không phải trò chơi của một người, cũng không phải là trò chơi của một thế hệ. Sự truy cầu theo đuổi ước mơ của các đời tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ không bao giờ thay đổi.
Lão tướng giải nghệ rồi liền có tân binh cất bước tiến lên, tiếp nhận thẻ tài khoản trong tay của họ. Tân nhân bọn ẻm rồi sẽ tuyệt đối không chịu thua kém gì tiền bối của mình hết đâu, trên cả phương diện kỹ thuật, tài năng, hay là ý thức, tấm lòng.
Tôi chỉ cần vừa nghĩ đến việc, tôn xưng Đấu Thần có thể tiếp tục truyền thừa chuyển giao trên tay của Tôn Tường, và tổ hợp pháp sư chiến đấu và thiện xạ có thể cùng nhau tiến bước trên sân, kề vai chiến đấu trước ánh mắt dõi theo của mọi người khắp thế giới...
Liền cảm thấy đặc biệt vui vẻ nhẹ lòng.
Lời người dịch:
Tác giả: 糖糖
Lời tác giả: Như lệ cũ nhé, không bàn cp, chỉ là một số cảm nhận cá nhân và tự nghĩ.
Cặp đôi hợp tác – Chu Trạch Khải & Tôn Tường
1.
Cặp tổ hợp này cho người ta một cảm giác, giống như là một cú đập tay nọ của hai người Chu Trạch Khải và Tôn Tường hôm đó, khi bọn họ lướt vai bước qua nhau vậy. (Hình như đây cũng là lần giao lưu duy nhất của họ trong chính văn nhỉ...)
Không mang theo cảm giác quá tha thiết vấn vương gì cả, chỉ có một loại ý khí sục sôi và nhiệt huyết dâng trào không nói nên lời!
Đây nhất định là tổ hợp có thể khiến Phùng chủ tịch nửa đêm đang ngủ cười đến tỉnh ─ Những đứa con trai ruột của Liên minh.
Sắc bén, trẻ tuổi, đẹp trai, muốn cái gì có cái đó.
Hơn nữa, quan trọng nhất là, bọn họ có tương lai.
Không chỉ là hai người bọn họ thôi đâu, mà tôi cảm giác cả chiến đội Luân Hồi đều là như thế hết.
Cho dù có thua Hưng Hân ở trận chung kết một cách đáng tiếc đi chăng nữa, thì chiến đội này vẫn khiến người ta tin tưởng tuyệt đối rằng, bọn họ sẽ có một tương lai càng xuất sắc hơn ở phía trước đang đợi mình.
Điều thú vị chính là, trước khi đón Tôn Tường và Nhất Diệp Chi Thu về, tuy rằng Luân Hồi đã nắm sẵn trong tay hai chức quán quân rồi, nhưng họ vẫn chưa cho tôi cái cảm giác đó.
Tôi từng thảo luận nói chuyện qua với bạn bè rằng, trong quá trình phát triển tình tiết theo timeline của truyện, từ phong cách của Tôn Tường cho đến phong cách của Luân Hồi, đều có một sự thay đổi rất lớn. Luân Hồi từ một chiến đội “cun ngầu nhà giàu thế hệ mới khét tiếng” biến thành một chiến đội “chọc cười củ chuối lại chứa đầy tình người”. Còn Tôn Tường từ một đứa “trẻ trâu khiến người ta chán ghét muốn táng vỡ mặt” biến thành một cậu chàng “tuyển thủ rất xứng đáng nhận được sự tôn trọng”.
Liệu có phải ngay từ đầu tác giả đã có ý đồ thiết lập như vậy rồi không?
Ban đầu, Tôn Tường vốn chính là chuẩn bị sẵn riêng chỉ dành cho Luân Hồi thôi.
Đợi đến khi bước chân của cậu cuối cùng cũng về đến Luân Hồi theo mạch truyện rồi, thì giây phút đó cũng giống như một linh kiện đã bị lạc mất một thời gian quá lâu; rốt cuộc nó cũng tìm được đường về, ghép vào một bộ máy khổng lồ hoàn chỉnh không một kẽ hở.
Click.
Từ đó về sau, tất cả mọi chuyện đều trở về quỹ đạo chính xác.
2.
Quan hệ của Tôn Tường và Chu Trạch Khải, hay nói đúng hơn là Tôn Tường với cả Luân Hồi, thật ra có thể dùng một câu nói rất phổ biến để khái quát chung ─Tại đúng thời gian, ở đúng địa điểm, gặp được đúng người.
3.
Sau khi Tôn Tường trải qua sự kiện Gia Thế bị out đào thải khỏi Liên minh và việc đấu khiêu chiến thất bại trước Hưng Hân, thì cậu ấy đã sớm không còn là người thiếu niên Tôn Tường cuồng vọng tự cao tự đại, ngang ngược không chịu đặt ai vào mắt năm nào nữa rồi.
Có thể là cậu ấy vẫn chưa biết cách phối hợp với đồng đội như thế nào cho đúng, nhưng chắc chắn cậu đã hiểu ra rằng Vinh Quang không phải trò chơi của một người.
Có thể cậu ấy vẫn yêu thích phong cách chiến đấu trực tiếp xông xáo cường công, nhưng cậu cũng đã học được cách nhượng bộ lùi bước khi thích hợp, chỉ để toàn đội ngũ có thể có được một chiến thắng càng cao cả hơn thành tích cá nhân.
Điều quan trọng nhất là, cả người cậu ấy đã trở nên chững chạc hơn rất nhiều so với năm xưa.
Tôn Tường của Gia Thế, cho người ta một cảm giác rất xốc nổi. Đặc biệt xốc nổi.
Một loại liều lĩnh bừa bãi hoàn toàn không có đầu óc.
Lần đầu tiên đọc truyện, tôi chỉ có thể cảm nhận được một sự tự tin ngạo nghễ sắp tràn ra khỏi lồng ngực của cậu ấy, cộng với một thái độ không biết trời cao đất dày là gì. Mà xét trên thực tế cũng hợp lý, dù sao năng lực của cậu quả thật rất mạnh mẽ cường hãn, con đường cơ duyên sự nghiệp từ khi ra mắt đến nay lại luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp chướng ngại gì.
Sau đó, từ giữa sự xốc nổi này bắt đầu xuất hiện mấy phần bất an, mà có lẽ đến chính cậu ấy cũng không ý thức được sự bất an này đâu.
Cậu ấy gấp gáp không thể chờ được muốn chứng minh bản thân mình đã vượt qua mấy lão tướng như Diệp Tu, Hàn Văn Thanh. Xuyên suốt cả quá trình này, chỉ cần cậu thu về bất kỳ thất bại hay bất lợi nào thôi đi chăng nữa, thì bọn chúng đều sẽ để lại một bóng ma trong lòng cậu, sinh ra một ảnh hưởng cực đại lên tâm lý của Tôn Tường.
Cậu muốn tuyên bố cho cả thế giới thấy, quyền tư cách sở hữu Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu.
Nhưng trên thực tế, cậu hoàn toàn không nắm rõ được giới hạn thực lực của bản thân mình sâu cạn ra sao.
Cậu chỉ mù quáng tranh đua với những kẻ khác, thông qua sự đánh giá của ngoại giới để từ đó xác định thực lực của chính mình. Diệp Tu có thể thao tác Rồng Ngẩng Đầu, thì cậu cũng sẽ luyện tập để đánh ra một cái như vậy, mới đó thôi được ngợi khen liền đã cảm thấy bố đây chính là thiên hạ đệ nhất rồi.
Mà lòng tin được xây dựng dựa trên người khác, chung quy vẫn khá là phù phiếm hư vô.
Tôn Tường nhìn thì như luôn luôn lo lắng người khác sẽ xem thường cậu, nhưng thật ra cậu ấy càng sợ hãi rằng bản thân mình rốt cuộc vẫn chưa đủ mạnh mẽ mà thôi.
Mà sau khi đến Luân Hồi rồi, tôi cảm giác tâm tính của Tôn Tường đã lắng đọng xuống rất nhiều, chính là theo lời Diệp Tu “mang theo não mà đánh”. Kỳ thực cậu vốn không có ngốc, chỉ là trước kia tâm trí nóng nảy bất an quá mức đã quấy nhiễu ảnh hưởng đến cậu ấy, chiếm lấy tất cả năng lực suy tính và chi phối hành động của cậu thôi.
Khi Tôn Tường đang đánh ra được Ý Chí Đấu Giả cấp cao, sau đó bởi vì ý thức được bản thân mình không thể khống chế được một Nhất Diệp Chi Thu như thế, cậu liền không hề do dự mà lựa chọn lùi lại.
Đây là một sự tiến bộ rất lớn. Bởi vì từ chi tiết này, tôi nhìn ra được rằng Tôn Tường đã bắt đầu hiểu rõ bản thân mình hơn. Cậu bắt đầu lý giải được giới hạn thực lực nông sâu của mình ở đâu, và nắm bắt được ưu thế và nhược điểm của mình là gì.
Sự thay đổi phi thường đáng quý này của Tôn Tường, là đánh đổi ra được từ những trải nghiệm tàn khốc đắng cay mà cậu ấy từng trải qua trước kia. Đây không phải chuyện gì xấu cả; tất cả những va chạm trui rèn này chỉ là đang tạm thời mài dũa đi sự hào nhoáng phù hoa của cậu ấy. Quang mang sắc bén chân chính còn chưa có hiển lộ ra đủ đâu!
Đây, gọi là “đúng thời gian.”
4.
Luân Hồi là một chiến đội rất đặc biệt: Tính dung hòa của nó rất mạnh.
Nếu tính bao dung của chiến đội Lam Vũ thể hiện ở “tồn chứa cái dị”, thì tính bao dung của Luân Hồi lại là “mưu cầu cái đồng”.
Chiến đội này có thể phi thường tự nhiên tự phát mà đem các loại sắc thái và phong cách khác biệt nhau, đều dung nhập hài hòa vào trong hệ thống tổng thể của nó. Đối với việc sức tiếp nhận những yếu tố mới mẻ, hay tính thích nghi với những xu hướng thời cục hiện hành, đều hoàn toàn không gây trở ngại gì quá lớn với bọn họ hết.
Luân Hồi sở hữu một cấu trúc rất ổn định. Không có lão tướng quá già cỗi, cũng không có người mới quá non xanh.
Chiến đội này cũng tồn tại một bầu không khí hài hòa đến khó hiểu. Lý do hình thành nên loại không khí này, hình như trong nguyên tác đã có giải thích qua rồi. Thực lực của Chu Trạch Khải xuất chúng hơn người, có điều trên phương diện tính cách lại khá là khiêm tốn im ắng chiếm một nguyên nhân lớn, ngoài ra chưa kể Luân Hồi bọn họ còn có một nhân vật bí ẩn đặc biệt như Giang Ba Đào… (ự sao tự dưng thấy không khí sai sai [(⊙_⊙? )] )
Lữ Bạc Viễn cũng là tuyển thủ mùa 6, hiện đang trên đỉnh cao sự nghiệp. Bị che khuất dưới hào quang cá nhân của Chu Trạch Khải, đến năm Luân Hồi đoạt tổng quán quân, y nhờ vào biểu hiện xuất sắc, đóng vai trò quyết định trận đấu mà nhận được quan tâm mạnh mẽ, danh chính ngôn thuận bước lên hạng sao.
Có điều nếu xét kỹ, vị thế của y cũng không quá vững chắc. Nhất là khi Tôn Tường ôm theo Nhất Diệp Chi Thu gia nhập Luân Hồi mùa giải này, đường đường một tuyển thủ hạng sao như Lữ Bạc Viễn lại phải lùi xuống vị trí thứ tư trong đội.
Lúc trước Vu Phong còn ở Lam Vũ, cũng vì muốn tranh vị thế trong đội mà chạy qua Bách Hoa. Nay Lữ Bạc Viễn vị thế còn thấp hơn cả Vu Phong, y nghĩ gì về điều này?
Y chẳng nghĩ gì cả.
Nói cách khác, thứ mà Vu Phong quan tâm, Lữ Bạc Viễn chẳng cho là gì to tát.
Nghe hơi thiếu chí tiến thủ, nhưng có lẽ đó là kiểu tính tình được vun đắp, nuôi dưỡng bởi điều kiện sống ở Luân Hồi.
Lữ Bạc Viễn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp từ mùa giải thứ 6, khi mà tên tuổi Súng Vương đã vang dội Liên minh, dù Chu Trạch Khải chỉ hơn hắn một năm tuổi nghề. Anh chàng tuyển thủ luôn nín thinh ngoài trận, nhưng luôn bùng nổ, luôn đánh như thánh trong trận đã nhanh chóng đưa Luân Hồi từ một đội tầm trung và thấp lên hàng ngũ đội mạnh.
Theo danh hiệu Súng Vương, cách gọi "chiến đội một người" càng lúc càng lan xa. Hào quang Chu Trạch Khải bắt đầu phủ lấp, che khuất cả đội, dẫn đến tuyển thủ Luân Hồi như Lữ Bạc Viễn xưa nay đã quen với việc bị che phủ. Mà bây giờ chui ra thêm cậu Tôn Tường, Lữ Bạc Viễn bị đẩy xuống thứ tư.
Nhưng ngoại giới không biết rằng khái niệm "Lữ Bạc Viễn = anh tứ Luân Hồi" của họ chả ảnh hưởng gì đến đương sự, thậm chí cả chiến đội Luân Hồi đều không tồn tại khái niệm phân chia trên dưới cho lắm.
Trong mắt người ngoài, chiến đội Luân Hồi bao gồm Chu Trạch Khải và những người còn lại.
Chính xác, trừ Chu Trạch Khải thì mọi thành viên Luân Hồi đều là "những người còn lại", kể cả Tôn Tường luôn. Tình huống này rất dễ gây nên xung đột, cái người được khoanh vùng riêng rất dễ bị "những người còn lại" cô lập, xa lánh. Thế nhưng Luân Hồi cứ sống phây phây. Vì sao à? Vì cái người đặc biệt nhất Luân Hồi là Chu Trạch Khải, một anh chàng tích chữ như vàng. Bất kể trong trận, Súng Vương có tỏa sáng thế nào, ngoài trận Chu Trạch Khải vẫn luôn là một người không hề kiêu căng, không biết vênh váo. Mặc cho vị thế tăng mạnh, các công ty tài trợ và chiến đội sắp đặt hắn tham gia vô số hoạt động, tính cách hắn vẫn không thay đổi.
Là đồng đội sống bên nhau bao năm qua, đám Lữ Bạc Viễn càng hiểu tính Chu Trạch Khải hơn ai khác. Dẫu rất ít nói, hắn kỳ thực là một người rất gần gũi. Ngồi trên chiếc ghế No.1 Vinh Quang, nhưng hắn lại không thích bị người ta chú ý. Bị chú ý sẽ chỉ làm hắn căng thẳng, xấu hổ. Ôm tính cách ấy, Chu Trạch Khải trở thành siêu sao giới eSport, và rồi làm siêu sao suốt bấy nhiêu năm, tính cách hắn vẫn được giữ vẹn nguyên như ngày đầu.
Bàn về điểm này, đồng đội trong Luân Hồi thật sự phục hắn vô cùng.
Họ thường nghĩ nếu một ngày đẹp trời nào đó, Chu Trạch Khải nhìn vào ống kính, đột nhiên thốt lên một câu troll hoặc đùa nhảm, thì đù má, chắc mai tận thế luôn.
Nội bộ Luân Hồi hòa thuận thế đấy. Nhìn họ, ngoại giới bảo Chu Trạch Khải là trên, là nhất, là hết thảy, mọi thành viên khác được gom vào "những người còn lại". Nhưng bản thân Luân Hồi thì sao? Họ đã quen nhìn Chu Trạch Khải đúng với con người thực sự của hắn, chứ không bị mờ mắt bởi hình tượng Súng Vương trên sân. Chu Trạch Khải từ đầu đến chót không hề tự cách ly mình khỏi họ, nên trong mắt họ, Chu Trạch Khải cũng nằm trong tập thể "đám còn lại" luôn. Ở Luân Hồi, chẳng ai đặc biệt hơn ai hết.
Anh tứ?
Lữ Bạc Viễn chẳng nghĩ vậy.
Ai nấy như nhau thôi mà! Đây luôn là cảm nhận của y, cũng là cảm nhận mà chiến đội Luân Hồi mang đến cho mỗi một đội viên. Thế nên ngoại giới cứ phân tích rằng Tôn Tường gia nhập Luân Hồi sẽ gây bất đồng nội bộ, nhưng Luân Hồi vẫn sóng yên biển lặng. Điều kiện chiến đội hòa thuận, bình đẳng đồng nghĩa với tính bao dung cao. Người mới vào có thể không phục, nhưng chỉ cần nhìn thấy Chu Trạch Khải im lặng, biết điều đến thế, thì còn ai khác có tư cách lên mặt trong chiến đội này?
Luân Hồi phải nói rất may mắn, bởi họ sở hữu một tuyển thủ như Chu Trạch Khải, không chỉ vì thực lực mà còn vì tính cách của hắn. Nhờ vậy, họ đã xây nên một quân đoàn mạnh nhất Liên minh hiện tại. Lữ Bạc Viễn là một thành viên trong đó.
(Chương 1291, cre: Lá Mùa Thu)
Có điều nếu xét kỹ, vị thế của y cũng không quá vững chắc. Nhất là khi Tôn Tường ôm theo Nhất Diệp Chi Thu gia nhập Luân Hồi mùa giải này, đường đường một tuyển thủ hạng sao như Lữ Bạc Viễn lại phải lùi xuống vị trí thứ tư trong đội.
Lúc trước Vu Phong còn ở Lam Vũ, cũng vì muốn tranh vị thế trong đội mà chạy qua Bách Hoa. Nay Lữ Bạc Viễn vị thế còn thấp hơn cả Vu Phong, y nghĩ gì về điều này?
Y chẳng nghĩ gì cả.
Nói cách khác, thứ mà Vu Phong quan tâm, Lữ Bạc Viễn chẳng cho là gì to tát.
Nghe hơi thiếu chí tiến thủ, nhưng có lẽ đó là kiểu tính tình được vun đắp, nuôi dưỡng bởi điều kiện sống ở Luân Hồi.
Lữ Bạc Viễn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp từ mùa giải thứ 6, khi mà tên tuổi Súng Vương đã vang dội Liên minh, dù Chu Trạch Khải chỉ hơn hắn một năm tuổi nghề. Anh chàng tuyển thủ luôn nín thinh ngoài trận, nhưng luôn bùng nổ, luôn đánh như thánh trong trận đã nhanh chóng đưa Luân Hồi từ một đội tầm trung và thấp lên hàng ngũ đội mạnh.
Theo danh hiệu Súng Vương, cách gọi "chiến đội một người" càng lúc càng lan xa. Hào quang Chu Trạch Khải bắt đầu phủ lấp, che khuất cả đội, dẫn đến tuyển thủ Luân Hồi như Lữ Bạc Viễn xưa nay đã quen với việc bị che phủ. Mà bây giờ chui ra thêm cậu Tôn Tường, Lữ Bạc Viễn bị đẩy xuống thứ tư.
Nhưng ngoại giới không biết rằng khái niệm "Lữ Bạc Viễn = anh tứ Luân Hồi" của họ chả ảnh hưởng gì đến đương sự, thậm chí cả chiến đội Luân Hồi đều không tồn tại khái niệm phân chia trên dưới cho lắm.
Trong mắt người ngoài, chiến đội Luân Hồi bao gồm Chu Trạch Khải và những người còn lại.
Chính xác, trừ Chu Trạch Khải thì mọi thành viên Luân Hồi đều là "những người còn lại", kể cả Tôn Tường luôn. Tình huống này rất dễ gây nên xung đột, cái người được khoanh vùng riêng rất dễ bị "những người còn lại" cô lập, xa lánh. Thế nhưng Luân Hồi cứ sống phây phây. Vì sao à? Vì cái người đặc biệt nhất Luân Hồi là Chu Trạch Khải, một anh chàng tích chữ như vàng. Bất kể trong trận, Súng Vương có tỏa sáng thế nào, ngoài trận Chu Trạch Khải vẫn luôn là một người không hề kiêu căng, không biết vênh váo. Mặc cho vị thế tăng mạnh, các công ty tài trợ và chiến đội sắp đặt hắn tham gia vô số hoạt động, tính cách hắn vẫn không thay đổi.
Là đồng đội sống bên nhau bao năm qua, đám Lữ Bạc Viễn càng hiểu tính Chu Trạch Khải hơn ai khác. Dẫu rất ít nói, hắn kỳ thực là một người rất gần gũi. Ngồi trên chiếc ghế No.1 Vinh Quang, nhưng hắn lại không thích bị người ta chú ý. Bị chú ý sẽ chỉ làm hắn căng thẳng, xấu hổ. Ôm tính cách ấy, Chu Trạch Khải trở thành siêu sao giới eSport, và rồi làm siêu sao suốt bấy nhiêu năm, tính cách hắn vẫn được giữ vẹn nguyên như ngày đầu.
Bàn về điểm này, đồng đội trong Luân Hồi thật sự phục hắn vô cùng.
Họ thường nghĩ nếu một ngày đẹp trời nào đó, Chu Trạch Khải nhìn vào ống kính, đột nhiên thốt lên một câu troll hoặc đùa nhảm, thì đù má, chắc mai tận thế luôn.
Nội bộ Luân Hồi hòa thuận thế đấy. Nhìn họ, ngoại giới bảo Chu Trạch Khải là trên, là nhất, là hết thảy, mọi thành viên khác được gom vào "những người còn lại". Nhưng bản thân Luân Hồi thì sao? Họ đã quen nhìn Chu Trạch Khải đúng với con người thực sự của hắn, chứ không bị mờ mắt bởi hình tượng Súng Vương trên sân. Chu Trạch Khải từ đầu đến chót không hề tự cách ly mình khỏi họ, nên trong mắt họ, Chu Trạch Khải cũng nằm trong tập thể "đám còn lại" luôn. Ở Luân Hồi, chẳng ai đặc biệt hơn ai hết.
Anh tứ?
Lữ Bạc Viễn chẳng nghĩ vậy.
Ai nấy như nhau thôi mà! Đây luôn là cảm nhận của y, cũng là cảm nhận mà chiến đội Luân Hồi mang đến cho mỗi một đội viên. Thế nên ngoại giới cứ phân tích rằng Tôn Tường gia nhập Luân Hồi sẽ gây bất đồng nội bộ, nhưng Luân Hồi vẫn sóng yên biển lặng. Điều kiện chiến đội hòa thuận, bình đẳng đồng nghĩa với tính bao dung cao. Người mới vào có thể không phục, nhưng chỉ cần nhìn thấy Chu Trạch Khải im lặng, biết điều đến thế, thì còn ai khác có tư cách lên mặt trong chiến đội này?
Luân Hồi phải nói rất may mắn, bởi họ sở hữu một tuyển thủ như Chu Trạch Khải, không chỉ vì thực lực mà còn vì tính cách của hắn. Nhờ vậy, họ đã xây nên một quân đoàn mạnh nhất Liên minh hiện tại. Lữ Bạc Viễn là một thành viên trong đó.
(Chương 1291, cre: Lá Mùa Thu)
Một chiến đội như vậy, khác hẳn so với một Gia Thế sóng ngầm cuồn cuộn minh tranh ám đấu năm ấy; hình thành một sự khác biệt rõ nét như trời với đất.
Trong chính văn cũng không đề cập đến cách sống chung giữa Tôn Tường và các đồng đội mới của cậu là như thế nào. Nhưng tôi tin rằng Tôn Tường ở giữa một tập thể team như vậy, sẽ không có những lời tán thưởng giả tạo hay nịnh nọt lấy lòng. Cậu ấy cũng sẽ không bị người khác lợi dụng gây chia rẽ hay khiêu khích ác ý, càng tuyệt đối càng sẽ không có trường hợp “rồng sa nước cạn bị tôm giễu, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh” mà nhân cơ hội dậu đổ bìm leo để bắt nạt ức hiếp cậu ấy.
Có thể thấy được từ cách chung sống và tương tác giao lưu giữa các thành viên với nhau, tập thể chiến đội Luân Hồi này tuy rằng nhìn bề ngoài toàn mấy thanh niên khó đỡ khiến người ta dở khóc dở cười.
Nhưng trên thực tế, thì bọn họ đều là những đồng đội siêu đáng tin cậy, rất xứng đáng để tín nhiệm dựa dẫm vào.
Luân Hồi, chính là “đúng địa điểm.”
5.
Để cho hai cá thể tách biệt có thể trở thành cặp hợp tác ăn ý nhất, hoặc đơn giản là để trở thành những người bạn tốt với nhau: thì hoặc là tính cách của họ sẽ tương đương nhau, hoặc trái ngược bổ sung cho nhau, hoặc có thể là cả hai trường hợp phía trên luôn.
So sánh với một Tôn Tường nóng nảy hấp tấp đầu óc đơn giản, tính cách lại hay khoe khoang dương dương tự đắc, thì Chu Trạch Khải là một người phi thường ổn trọng chững chạc, lại phi thường thông minh.
Tuy rằng bề ngoài kiệm lời của hắn tạo cho người khác một ấn tượng Chu Trạch Khải khá là ngốc nghếch dễ thương, nhưng trên thực tế thì chuyện gì hắn cũng hiểu rõ trong lòng, đều xem xét chúng một cách hết sức thấu đáo rõ ràng.
Xuyên suốt khắp các tình tiết truyện, tôi không hề nhìn thấy hắn nói sai một câu nào, làm sai một chuyện gì, luôn luôn cố gắng âm thầm làm trọn hoàn hảo hết tất cả những thứ nằm trong phạm vi năng lực của mình.
Đặt lên bàn cân với một Tôn Tường luôn gấp gáp tìm sự tán thưởng để được sùng bái và khen ngợi, thì Chu Trạch Khải lại không hề để ý người khác đánh giá hắn như thế nào.
Hoặc là nói, hắn không cần thiết phải để ý người khác sẽ đánh giá mình thế nào.
Đội trưởng Chu Trạch Khải, người từng bối rối khôn tả ở nơi công cộng đông người, khiêm tốn đến không thể khiêm tốn hơn được nữa. Ấy vậy mà chàng trai trẻ tuổi ấy, lại có thể khiến cho người ta cảm nhận được một loại khí thế mạnh mẽ cường đại từ trên người hắn tỏa ra.
Điều này không chỉ bởi vì kỹ thuật sắc bén của hắn, mà còn bởi chính hắn còn có một lòng tin phi thường mạnh mẽ.
Hắn tự biết được bản thân mình rất mạnh.
Dù cho, hắn cũng sẽ có lúc thất bại, cũng sẽ có lúc chịu bất lợi áp chế, nhưng hắn vẫn như cũ tự biết được rằng bản thân mình mạnh đến cỡ nào. Từ biểu hiện khốc liệt hoa lệ đến lóa mắt của hắn trên sàn đấu, dường như tôi cảm nhận được sự phấn khích vui sướng xuất phát từ chính Chu Trạch Khải, bởi vì hắn cũng đang tự thưởng thức một bản thân mình cường hãn đến vậy đó.
Đồng thời, lòng tự tin đó của Chu Trạch Khải còn lan truyền đến những người bên cạnh mình. Hắn khiến mỗi một đồng đội và fan hâm mộ đều cảm thấy rằng: Chỉ cần Chu Trạch Khải lên sân, thì trên đời này không có trận đấu nào mà không thể chiến thắng.
Hiểu rõ đầy đủ bản tâm của chính mình, rồi từ đó xây dựng nên một lòng tin kiên cố không gì lay chuyển được ─ Đây chính là thứ mà Tôn Tường năm đó còn thiếu sót, cũng là thứ mà Tôn Tường của hiện nay đang sở hữu được.
Chu Trạch Khải, chính là “gặp được đúng người” của cậu ấy.
6.
Đề tài lại quay về câu nói ban đầu kia của tôi rồi. Sắc bén, trẻ tuổi, đẹp trai, muốn cái gì có cái đó…
7.
Mà ở trong lòng tôi, ý nghĩa của tổ hợp Song Nhất không chỉ dừng lại ở đó thôi không. Đây là sự hợp tác giữa thiện xạ và pháp sư chiến đấu, mà pháp sư chiến đấu kia lại là Nhất Diệp Chi Thu…
Tuy rằng Nhất Diệp Chi Thu là tâm huyết nhiều năm của Diệp Tu, nhưng tôi vẫn hy vọng nó có thể tiếp tục tung hoành trên sàn đấu Vinh Quang này đến tận mãi về sau.
Trước giờ tôi chưa từng xem Chu Trạch Khải và Tôn Tường là thế thân cho ai hết. Bọn họ không phải là Tô Mộc Thu và Diệp Tu.
Nhưng sự xuất hiện của bọn họ đã bổ khuyết vào một ít tiếc nuối trong lòng tôi.
Vinh Quang không phải trò chơi của một người, cũng không phải là trò chơi của một thế hệ. Sự truy cầu theo đuổi ước mơ của các đời tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ không bao giờ thay đổi.
Lão tướng giải nghệ rồi liền có tân binh cất bước tiến lên, tiếp nhận thẻ tài khoản trong tay của họ. Tân nhân bọn ẻm rồi sẽ tuyệt đối không chịu thua kém gì tiền bối của mình hết đâu, trên cả phương diện kỹ thuật, tài năng, hay là ý thức, tấm lòng.
Tôi chỉ cần vừa nghĩ đến việc, tôn xưng Đấu Thần có thể tiếp tục truyền thừa chuyển giao trên tay của Tôn Tường, và tổ hợp pháp sư chiến đấu và thiện xạ có thể cùng nhau tiến bước trên sân, kề vai chiến đấu trước ánh mắt dõi theo của mọi người khắp thế giới...
Liền cảm thấy đặc biệt vui vẻ nhẹ lòng.
Lời người dịch:
- Lần trước dịch bên Ngô-Diệp có bảo ngồi đến 3h sáng lục sạch sẽ nhà của đại thần này truy tìm bóng dáng của Kiếm và Lời Nguyền. Tuy rằng lần đó bài ấy đã bị mất, nhưng đọc đến bài này, thực sự vui vẻ đến nửa đêm, cảm thấy công sức đi lục rất xứng đáng.
- OMG, Tường nhi và Luân Hồi nhất định là vận may bùng nổ luôn, không hổ là những đứa con trai cưng của Liên minh! Dịch bài cho Luân Hồi, hôm sau đi hỏi thăm lại đánh tiếng thử lần nữa, tác giả liền đưa tui bài của cặp hợp tác Dụ-Hoàng. Hưng phấn chết tui rồi, hẹn gặp lại mọi người, lần sau gặp lại, sẽ chính là Lam Vũ của chúng ta!
Link gốc: 山猫翔翔,你有一个家,叫轮回—-靴下猫腰子
Tác giả: 靴下猫腰子
Cap của tác giả:
Mèo hoang Tường Tường, cậu có một mái nhà, tên nó là Luân Hồi.
Ha ha ha ha _: )з」∠)_ mọi người hiểu ý tui mà đúng không nhỉ ha ha ha.
Cố lên, Tường ơi, thương cậu <3 Có Luân Hồi ở đây, tin tưởng ngày tháng của mọi người mỗi ngày đều thật tuyệt vời!
Luân Hồi cố lên, Luân Hồi vô địch, không thắng không về!
Tác giả: 靴下猫腰子
Cap của tác giả:
Mèo hoang Tường Tường, cậu có một mái nhà, tên nó là Luân Hồi.
Ha ha ha ha _: )з」∠)_ mọi người hiểu ý tui mà đúng không nhỉ ha ha ha.
Cố lên, Tường ơi, thương cậu <3 Có Luân Hồi ở đây, tin tưởng ngày tháng của mọi người mỗi ngày đều thật tuyệt vời!
Luân Hồi cố lên, Luân Hồi vô địch, không thắng không về!
Last edited: