Cặp đôi hợp tác – Chu Trạch Khải & Tôn Tường

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,008
Số lượt thích
3,946
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Đây là bản chuyển ngữ, đã được sự đồng ý của tác giả, được thực hiện với mục đích phi thương mại. Có spoil, những phần spoil đã được bỏ vào spoiler, cân nhắc trước khi mở. Tất cả các chú thích, minh họa và trích dẫn đều là của người dịch tự thêm vào.

Tác giả: 糖糖

Lời tác giả: Như lệ cũ nhé, không bàn cp, chỉ là một số cảm nhận cá nhân và tự nghĩ.


Cặp đôi hợp tác – Chu Trạch Khải & Tôn Tường



1.
Cặp tổ hợp này cho người ta một cảm giác, giống như là một cú đập tay nọ của hai người Chu Trạch Khải và Tôn Tường hôm đó, khi bọn họ lướt vai bước qua nhau vậy. (Hình như đây cũng là lần giao lưu duy nhất của họ trong chính văn nhỉ...)

Không mang theo cảm giác quá tha thiết vấn vương gì cả, chỉ có một loại ý khí sục sôi và nhiệt huyết dâng trào không nói nên lời!

Đây nhất định là tổ hợp có thể khiến Phùng chủ tịch nửa đêm đang ngủ cười đến tỉnh ─ Những đứa con trai ruột của Liên minh.

Sắc bén, trẻ tuổi, đẹp trai, muốn cái gì có cái đó.

Hơn nữa, quan trọng nhất là, bọn họ có tương lai.

Không chỉ là hai người bọn họ thôi đâu, mà tôi cảm giác cả chiến đội Luân Hồi đều là như thế hết.

Cho dù có thua Hưng Hân ở trận chung kết một cách đáng tiếc đi chăng nữa, thì chiến đội này vẫn khiến người ta tin tưởng tuyệt đối rằng, bọn họ sẽ có một tương lai càng xuất sắc hơn ở phía trước đang đợi mình.

Điều thú vị chính là, trước khi đón Tôn Tường và Nhất Diệp Chi Thu về, tuy rằng Luân Hồi đã nắm sẵn trong tay hai chức quán quân rồi, nhưng họ vẫn chưa cho tôi cái cảm giác đó.

Tôi từng thảo luận nói chuyện qua với bạn bè rằng, trong quá trình phát triển tình tiết theo timeline của truyện, từ phong cách của Tôn Tường cho đến phong cách của Luân Hồi, đều có một sự thay đổi rất lớn. Luân Hồi từ một chiến đội “cun ngầu nhà giàu thế hệ mới khét tiếng” biến thành một chiến đội “chọc cười củ chuối lại chứa đầy tình người”. Còn Tôn Tường từ một đứa “trẻ trâu khiến người ta chán ghét muốn táng vỡ mặt” biến thành một cậu chàng “tuyển thủ rất xứng đáng nhận được sự tôn trọng”.

Liệu có phải ngay từ đầu tác giả đã có ý đồ thiết lập như vậy rồi không?

Ban đầu, Tôn Tường vốn chính là chuẩn bị sẵn riêng chỉ dành cho Luân Hồi thôi.

Đợi đến khi bước chân của cậu cuối cùng cũng về đến Luân Hồi theo mạch truyện rồi, thì giây phút đó cũng giống như một linh kiện đã bị lạc mất một thời gian quá lâu; rốt cuộc nó cũng tìm được đường về, ghép vào một bộ máy khổng lồ hoàn chỉnh không một kẽ hở.

Click.

Từ đó về sau, tất cả mọi chuyện đều trở về quỹ đạo chính xác.


2.
Quan hệ của Tôn Tường và Chu Trạch Khải, hay nói đúng hơn là Tôn Tường với cả Luân Hồi, thật ra có thể dùng một câu nói rất phổ biến để khái quát chung ─Tại đúng thời gian, ở đúng địa điểm, gặp được đúng người.


3.
Sau khi Tôn Tường trải qua sự kiện Gia Thế bị out đào thải khỏi Liên minh và việc đấu khiêu chiến thất bại trước Hưng Hân, thì cậu ấy đã sớm không còn là người thiếu niên Tôn Tường cuồng vọng tự cao tự đại, ngang ngược không chịu đặt ai vào mắt năm nào nữa rồi.

Có thể là cậu ấy vẫn chưa biết cách phối hợp với đồng đội như thế nào cho đúng, nhưng chắc chắn cậu đã hiểu ra rằng Vinh Quang không phải trò chơi của một người.

Có thể cậu ấy vẫn yêu thích phong cách chiến đấu trực tiếp xông xáo cường công, nhưng cậu cũng đã học được cách nhượng bộ lùi bước khi thích hợp, chỉ để toàn đội ngũ có thể có được một chiến thắng càng cao cả hơn thành tích cá nhân.

Điều quan trọng nhất là, cả người cậu ấy đã trở nên chững chạc hơn rất nhiều so với năm xưa.

Tôn Tường của Gia Thế, cho người ta một cảm giác rất xốc nổi. Đặc biệt xốc nổi.

Một loại liều lĩnh bừa bãi hoàn toàn không có đầu óc.

Lần đầu tiên đọc truyện, tôi chỉ có thể cảm nhận được một sự tự tin ngạo nghễ sắp tràn ra khỏi lồng ngực của cậu ấy, cộng với một thái độ không biết trời cao đất dày là gì. Mà xét trên thực tế cũng hợp lý, dù sao năng lực của cậu quả thật rất mạnh mẽ cường hãn, con đường cơ duyên sự nghiệp từ khi ra mắt đến nay lại luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp chướng ngại gì.

Sau đó, từ giữa sự xốc nổi này bắt đầu xuất hiện mấy phần bất an, mà có lẽ đến chính cậu ấy cũng không ý thức được sự bất an này đâu.

Cậu ấy gấp gáp không thể chờ được muốn chứng minh bản thân mình đã vượt qua mấy lão tướng như Diệp Tu, Hàn Văn Thanh. Xuyên suốt cả quá trình này, chỉ cần cậu thu về bất kỳ thất bại hay bất lợi nào thôi đi chăng nữa, thì bọn chúng đều sẽ để lại một bóng ma trong lòng cậu, sinh ra một ảnh hưởng cực đại lên tâm lý của Tôn Tường.

Cậu muốn tuyên bố cho cả thế giới thấy, quyền tư cách sở hữu Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu.

Nhưng trên thực tế, cậu hoàn toàn không nắm rõ được giới hạn thực lực của bản thân mình sâu cạn ra sao.

Cậu chỉ mù quáng tranh đua với những kẻ khác, thông qua sự đánh giá của ngoại giới để từ đó xác định thực lực của chính mình. Diệp Tu có thể thao tác Rồng Ngẩng Đầu, thì cậu cũng sẽ luyện tập để đánh ra một cái như vậy, mới đó thôi được ngợi khen liền đã cảm thấy bố đây chính là thiên hạ đệ nhất rồi.

Mà lòng tin được xây dựng dựa trên người khác, chung quy vẫn khá là phù phiếm hư vô.

Tôn Tường nhìn thì như luôn luôn lo lắng người khác sẽ xem thường cậu, nhưng thật ra cậu ấy càng sợ hãi rằng bản thân mình rốt cuộc vẫn chưa đủ mạnh mẽ mà thôi.

Mà sau khi đến Luân Hồi rồi, tôi cảm giác tâm tính của Tôn Tường đã lắng đọng xuống rất nhiều, chính là theo lời Diệp Tu “mang theo não mà đánh”. Kỳ thực cậu vốn không có ngốc, chỉ là trước kia tâm trí nóng nảy bất an quá mức đã quấy nhiễu ảnh hưởng đến cậu ấy, chiếm lấy tất cả năng lực suy tính và chi phối hành động của cậu thôi.

Khi Tôn Tường đang đánh ra được Ý Chí Đấu Giả cấp cao, sau đó bởi vì ý thức được bản thân mình không thể khống chế được một Nhất Diệp Chi Thu như thế, cậu liền không hề do dự mà lựa chọn lùi lại.

Đây là một sự tiến bộ rất lớn. Bởi vì từ chi tiết này, tôi nhìn ra được rằng Tôn Tường đã bắt đầu hiểu rõ bản thân mình hơn. Cậu bắt đầu lý giải được giới hạn thực lực nông sâu của mình ở đâu, và nắm bắt được ưu thế và nhược điểm của mình là gì.

Sự thay đổi phi thường đáng quý này của Tôn Tường, là đánh đổi ra được từ những trải nghiệm tàn khốc đắng cay mà cậu ấy từng trải qua trước kia. Đây không phải chuyện gì xấu cả; tất cả những va chạm trui rèn này chỉ là đang tạm thời mài dũa đi sự hào nhoáng phù hoa của cậu ấy. Quang mang sắc bén chân chính còn chưa có hiển lộ ra đủ đâu!

Đây, gọi là “đúng thời gian.”


4.
Luân Hồi là một chiến đội rất đặc biệt: Tính dung hòa của nó rất mạnh.

Nếu tính bao dung của chiến đội Lam Vũ thể hiện ở “tồn chứa cái dị”, thì tính bao dung của Luân Hồi lại là “mưu cầu cái đồng”.

Chiến đội này có thể phi thường tự nhiên tự phát mà đem các loại sắc thái và phong cách khác biệt nhau, đều dung nhập hài hòa vào trong hệ thống tổng thể của nó. Đối với việc sức tiếp nhận những yếu tố mới mẻ, hay tính thích nghi với những xu hướng thời cục hiện hành, đều hoàn toàn không gây trở ngại gì quá lớn với bọn họ hết.

Luân Hồi sở hữu một cấu trúc rất ổn định. Không có lão tướng quá già cỗi, cũng không có người mới quá non xanh.

Chiến đội này cũng tồn tại một bầu không khí hài hòa đến khó hiểu. Lý do hình thành nên loại không khí này, hình như trong nguyên tác đã có giải thích qua rồi. Thực lực của Chu Trạch Khải xuất chúng hơn người, có điều trên phương diện tính cách lại khá là khiêm tốn im ắng chiếm một nguyên nhân lớn, ngoài ra chưa kể Luân Hồi bọn họ còn có một nhân vật bí ẩn đặc biệt như Giang Ba Đào… (ự sao tự dưng thấy không khí sai sai [(⊙_⊙? )] )

Lữ Bạc Viễn cũng là tuyển thủ mùa 6, hiện đang trên đỉnh cao sự nghiệp. Bị che khuất dưới hào quang cá nhân của Chu Trạch Khải, đến năm Luân Hồi đoạt tổng quán quân, y nhờ vào biểu hiện xuất sắc, đóng vai trò quyết định trận đấu mà nhận được quan tâm mạnh mẽ, danh chính ngôn thuận bước lên hạng sao.

Có điều nếu xét kỹ, vị thế của y cũng không quá vững chắc. Nhất là khi Tôn Tường ôm theo Nhất Diệp Chi Thu gia nhập Luân Hồi mùa giải này, đường đường một tuyển thủ hạng sao như Lữ Bạc Viễn lại phải lùi xuống vị trí thứ tư trong đội.

Lúc trước Vu Phong còn ở Lam Vũ, cũng vì muốn tranh vị thế trong đội mà chạy qua Bách Hoa. Nay Lữ Bạc Viễn vị thế còn thấp hơn cả Vu Phong, y nghĩ gì về điều này?

Y chẳng nghĩ gì cả.

Nói cách khác, thứ mà Vu Phong quan tâm, Lữ Bạc Viễn chẳng cho là gì to tát.

Nghe hơi thiếu chí tiến thủ, nhưng có lẽ đó là kiểu tính tình được vun đắp, nuôi dưỡng bởi điều kiện sống ở Luân Hồi.

Lữ Bạc Viễn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp từ mùa giải thứ 6, khi mà tên tuổi Súng Vương đã vang dội Liên minh, dù Chu Trạch Khải chỉ hơn hắn một năm tuổi nghề. Anh chàng tuyển thủ luôn nín thinh ngoài trận, nhưng luôn bùng nổ, luôn đánh như thánh trong trận đã nhanh chóng đưa Luân Hồi từ một đội tầm trung và thấp lên hàng ngũ đội mạnh.

Theo danh hiệu Súng Vương, cách gọi "chiến đội một người" càng lúc càng lan xa. Hào quang Chu Trạch Khải bắt đầu phủ lấp, che khuất cả đội, dẫn đến tuyển thủ Luân Hồi như Lữ Bạc Viễn xưa nay đã quen với việc bị che phủ. Mà bây giờ chui ra thêm cậu Tôn Tường, Lữ Bạc Viễn bị đẩy xuống thứ tư.

Nhưng ngoại giới không biết rằng khái niệm "Lữ Bạc Viễn = anh tứ Luân Hồi" của họ chả ảnh hưởng gì đến đương sự, thậm chí cả chiến đội Luân Hồi đều không tồn tại khái niệm phân chia trên dưới cho lắm.

Trong mắt người ngoài, chiến đội Luân Hồi bao gồm Chu Trạch Khải và những người còn lại.

Chính xác, trừ Chu Trạch Khải thì mọi thành viên Luân Hồi đều là "những người còn lại", kể cả Tôn Tường luôn. Tình huống này rất dễ gây nên xung đột, cái người được khoanh vùng riêng rất dễ bị "những người còn lại" cô lập, xa lánh. Thế nhưng Luân Hồi cứ sống phây phây. Vì sao à? Vì cái người đặc biệt nhất Luân Hồi là Chu Trạch Khải, một anh chàng tích chữ như vàng. Bất kể trong trận, Súng Vương có tỏa sáng thế nào, ngoài trận Chu Trạch Khải vẫn luôn là một người không hề kiêu căng, không biết vênh váo. Mặc cho vị thế tăng mạnh, các công ty tài trợ và chiến đội sắp đặt hắn tham gia vô số hoạt động, tính cách hắn vẫn không thay đổi.

Là đồng đội sống bên nhau bao năm qua, đám Lữ Bạc Viễn càng hiểu tính Chu Trạch Khải hơn ai khác. Dẫu rất ít nói, hắn kỳ thực là một người rất gần gũi. Ngồi trên chiếc ghế No.1 Vinh Quang, nhưng hắn lại không thích bị người ta chú ý. Bị chú ý sẽ chỉ làm hắn căng thẳng, xấu hổ. Ôm tính cách ấy, Chu Trạch Khải trở thành siêu sao giới eSport, và rồi làm siêu sao suốt bấy nhiêu năm, tính cách hắn vẫn được giữ vẹn nguyên như ngày đầu.

Bàn về điểm này, đồng đội trong Luân Hồi thật sự phục hắn vô cùng.

Họ thường nghĩ nếu một ngày đẹp trời nào đó, Chu Trạch Khải nhìn vào ống kính, đột nhiên thốt lên một câu troll hoặc đùa nhảm, thì đù má, chắc mai tận thế luôn.

Nội bộ Luân Hồi hòa thuận thế đấy. Nhìn họ, ngoại giới bảo Chu Trạch Khải là trên, là nhất, là hết thảy, mọi thành viên khác được gom vào "những người còn lại". Nhưng bản thân Luân Hồi thì sao? Họ đã quen nhìn Chu Trạch Khải đúng với con người thực sự của hắn, chứ không bị mờ mắt bởi hình tượng Súng Vương trên sân. Chu Trạch Khải từ đầu đến chót không hề tự cách ly mình khỏi họ, nên trong mắt họ, Chu Trạch Khải cũng nằm trong tập thể "đám còn lại" luôn. Ở Luân Hồi, chẳng ai đặc biệt hơn ai hết.

Anh tứ?

Lữ Bạc Viễn chẳng nghĩ vậy.

Ai nấy như nhau thôi mà! Đây luôn là cảm nhận của y, cũng là cảm nhận mà chiến đội Luân Hồi mang đến cho mỗi một đội viên. Thế nên ngoại giới cứ phân tích rằng Tôn Tường gia nhập Luân Hồi sẽ gây bất đồng nội bộ, nhưng Luân Hồi vẫn sóng yên biển lặng. Điều kiện chiến đội hòa thuận, bình đẳng đồng nghĩa với tính bao dung cao. Người mới vào có thể không phục, nhưng chỉ cần nhìn thấy Chu Trạch Khải im lặng, biết điều đến thế, thì còn ai khác có tư cách lên mặt trong chiến đội này?

Luân Hồi phải nói rất may mắn, bởi họ sở hữu một tuyển thủ như Chu Trạch Khải, không chỉ vì thực lực mà còn vì tính cách của hắn. Nhờ vậy, họ đã xây nên một quân đoàn mạnh nhất Liên minh hiện tại. Lữ Bạc Viễn là một thành viên trong đó.

(Chương 1291, cre: Lá Mùa Thu)

Một chiến đội như vậy, khác hẳn so với một Gia Thế sóng ngầm cuồn cuộn minh tranh ám đấu năm ấy; hình thành một sự khác biệt rõ nét như trời với đất.

Trong chính văn cũng không đề cập đến cách sống chung giữa Tôn Tường và các đồng đội mới của cậu là như thế nào. Nhưng tôi tin rằng Tôn Tường ở giữa một tập thể team như vậy, sẽ không có những lời tán thưởng giả tạo hay nịnh nọt lấy lòng. Cậu ấy cũng sẽ không bị người khác lợi dụng gây chia rẽ hay khiêu khích ác ý, càng tuyệt đối càng sẽ không có trường hợp “rồng sa nước cạn bị tôm giễu, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh” mà nhân cơ hội dậu đổ bìm leo để bắt nạt ức hiếp cậu ấy.

Có thể thấy được từ cách chung sống và tương tác giao lưu giữa các thành viên với nhau, tập thể chiến đội Luân Hồi này tuy rằng nhìn bề ngoài toàn mấy thanh niên khó đỡ khiến người ta dở khóc dở cười.

Nhưng trên thực tế, thì bọn họ đều là những đồng đội siêu đáng tin cậy, rất xứng đáng để tín nhiệm dựa dẫm vào.

Luân Hồi, chính là “đúng địa điểm.”


5.
Để cho hai cá thể tách biệt có thể trở thành cặp hợp tác ăn ý nhất, hoặc đơn giản là để trở thành những người bạn tốt với nhau: thì hoặc là tính cách của họ sẽ tương đương nhau, hoặc trái ngược bổ sung cho nhau, hoặc có thể là cả hai trường hợp phía trên luôn.

So sánh với một Tôn Tường nóng nảy hấp tấp đầu óc đơn giản, tính cách lại hay khoe khoang dương dương tự đắc, thì Chu Trạch Khải là một người phi thường ổn trọng chững chạc, lại phi thường thông minh.

Tuy rằng bề ngoài kiệm lời của hắn tạo cho người khác một ấn tượng Chu Trạch Khải khá là ngốc nghếch dễ thương, nhưng trên thực tế thì chuyện gì hắn cũng hiểu rõ trong lòng, đều xem xét chúng một cách hết sức thấu đáo rõ ràng.

Xuyên suốt khắp các tình tiết truyện, tôi không hề nhìn thấy hắn nói sai một câu nào, làm sai một chuyện gì, luôn luôn cố gắng âm thầm làm trọn hoàn hảo hết tất cả những thứ nằm trong phạm vi năng lực của mình.

Đặt lên bàn cân với một Tôn Tường luôn gấp gáp tìm sự tán thưởng để được sùng bái và khen ngợi, thì Chu Trạch Khải lại không hề để ý người khác đánh giá hắn như thế nào.

Hoặc là nói, hắn không cần thiết phải để ý người khác sẽ đánh giá mình thế nào.

Đội trưởng Chu Trạch Khải, người từng bối rối khôn tả ở nơi công cộng đông người, khiêm tốn đến không thể khiêm tốn hơn được nữa. Ấy vậy mà chàng trai trẻ tuổi ấy, lại có thể khiến cho người ta cảm nhận được một loại khí thế mạnh mẽ cường đại từ trên người hắn tỏa ra.

Điều này không chỉ bởi vì kỹ thuật sắc bén của hắn, mà còn bởi chính hắn còn có một lòng tin phi thường mạnh mẽ.

Hắn tự biết được bản thân mình rất mạnh.

Dù cho, hắn cũng sẽ có lúc thất bại, cũng sẽ có lúc chịu bất lợi áp chế, nhưng hắn vẫn như cũ tự biết được rằng bản thân mình mạnh đến cỡ nào. Từ biểu hiện khốc liệt hoa lệ đến lóa mắt của hắn trên sàn đấu, dường như tôi cảm nhận được sự phấn khích vui sướng xuất phát từ chính Chu Trạch Khải, bởi vì hắn cũng đang tự thưởng thức một bản thân mình cường hãn đến vậy đó.

Đồng thời, lòng tự tin đó của Chu Trạch Khải còn lan truyền đến những người bên cạnh mình. Hắn khiến mỗi một đồng đội và fan hâm mộ đều cảm thấy rằng: Chỉ cần Chu Trạch Khải lên sân, thì trên đời này không có trận đấu nào mà không thể chiến thắng.

Hiểu rõ đầy đủ bản tâm của chính mình, rồi từ đó xây dựng nên một lòng tin kiên cố không gì lay chuyển được ─ Đây chính là thứ mà Tôn Tường năm đó còn thiếu sót, cũng là thứ mà Tôn Tường của hiện nay đang sở hữu được.

Chu Trạch Khải, chính là “gặp được đúng người” của cậu ấy.


6.
Đề tài lại quay về câu nói ban đầu kia của tôi rồi. Sắc bén, trẻ tuổi, đẹp trai, muốn cái gì có cái đó…


7.
Mà ở trong lòng tôi, ý nghĩa của tổ hợp Song Nhất không chỉ dừng lại ở đó thôi không. Đây là sự hợp tác giữa thiện xạ và pháp sư chiến đấu, mà pháp sư chiến đấu kia lại là Nhất Diệp Chi Thu…

Tuy rằng Nhất Diệp Chi Thu là tâm huyết nhiều năm của Diệp Tu, nhưng tôi vẫn hy vọng nó có thể tiếp tục tung hoành trên sàn đấu Vinh Quang này đến tận mãi về sau.

Trước giờ tôi chưa từng xem Chu Trạch Khải và Tôn Tường là thế thân cho ai hết. Bọn họ không phải là Tô Mộc Thu và Diệp Tu.

Nhưng sự xuất hiện của bọn họ đã bổ khuyết vào một ít tiếc nuối trong lòng tôi.

Vinh Quang không phải trò chơi của một người, cũng không phải là trò chơi của một thế hệ. Sự truy cầu theo đuổi ước mơ của các đời tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ không bao giờ thay đổi.

Lão tướng giải nghệ rồi liền có tân binh cất bước tiến lên, tiếp nhận thẻ tài khoản trong tay của họ. Tân nhân bọn ẻm rồi sẽ tuyệt đối không chịu thua kém gì tiền bối của mình hết đâu, trên cả phương diện kỹ thuật, tài năng, hay là ý thức, tấm lòng.

Tôi chỉ cần vừa nghĩ đến việc, tôn xưng Đấu Thần có thể tiếp tục truyền thừa chuyển giao trên tay của Tôn Tường, và tổ hợp pháp sư chiến đấu và thiện xạ có thể cùng nhau tiến bước trên sân, kề vai chiến đấu trước ánh mắt dõi theo của mọi người khắp thế giới...

Liền cảm thấy đặc biệt vui vẻ nhẹ lòng.



Lời người dịch:
  • Lần trước dịch bên Ngô-Diệp có bảo ngồi đến 3h sáng lục sạch sẽ nhà của đại thần này truy tìm bóng dáng của Kiếm và Lời Nguyền. Tuy rằng lần đó bài ấy đã bị mất, nhưng đọc đến bài này, thực sự vui vẻ đến nửa đêm, cảm thấy công sức đi lục rất xứng đáng.
  • OMG, Tường nhi và Luân Hồi nhất định là vận may bùng nổ luôn, không hổ là những đứa con trai cưng của Liên minh! Dịch bài cho Luân Hồi, hôm sau đi hỏi thăm lại đánh tiếng thử lần nữa, tác giả liền đưa tui bài của cặp hợp tác Dụ-Hoàng. Hưng phấn chết tui rồi, hẹn gặp lại mọi người, lần sau gặp lại, sẽ chính là Lam Vũ của chúng ta!
Link gốc: 山猫翔翔,你有一个家,叫轮回—-靴下猫腰子

Tác giả: 靴下猫腰子

Cap của tác giả:

Mèo hoang Tường Tường, cậu có một mái nhà, tên nó là Luân Hồi.

Ha ha ha ha _: )з」∠)_ mọi người hiểu ý tui mà đúng không nhỉ ha ha ha.



Cố lên, Tường ơi, thương cậu <3 Có Luân Hồi ở đây, tin tưởng ngày tháng của mọi người mỗi ngày đều thật tuyệt vời!

Luân Hồi cố lên, Luân Hồi vô địch, không thắng không về!
 
Last edited:

PhongLinh

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
85
Số lượt thích
472
Team
Luân Hồi
#2
Aaaaaaa một bài phân tích hay thiệt hayyyyyyy

*gửi cho đại thần nghìn cái ôm* Cảm ơn đại thần đã dịch bài này oe oe

Nói sao nhỉ, về cặp đôi hợp tác Chu Tường này cùng toàn bộ chiến đội Luân Hồi, tui cũng có kha khá ý but can't never comprehend dkm . Nên là chỉ nói vài cảm nhận thôi ha.

Tại đúng thời gian, ở đúng địa điểm, gặp được đúng người.
Chính là câu nói này đã khái quát lên hết về mối quan hệ của Tôn Tường cùng với toàn bộ Luân Hồi. Đầu tiên là đúng thời gian, đến mùa 10, Tôn Tường là cậu tuyển thủ thất thế, Luân Hồi là chiến đội hai quán quân, tuy nhiên cái đầu được nhấn mạnh nổi bật bao nhiêu thì cái sau lại chìm nghỉm bấy nhiêu. Việc Tôn Tường về tay Luân Hồi như thổi thêm làn gió mới vào chiến đội, cũng như mở ra một trang mới cho Tôn Tường. Cậu chàng không còn là chàng trai ngênh kiệu nóng nảy như ngày nào nữa, mà là một viên ngọc thô đã trải qua đủ mài giũa và áp lực. Luân Hồi cầm Tôn Tường về tương đương cầm về một khoản hời lớn, khi mà Gia Thế (và Diệp Tu) đã làm xong việc mài giũa đúc khuôn cho cậu chàng cả rồi và nói thiệt là tui cũng cảm ơn Gia Thế lắm chứ bộ :)))))))

Luân Hồi là một chiến đội đặc biệt. Tui cũng từng bày tỏ ý kiến rằng về tính bao dung, Luân Hồi không hề kém Lam Vũ. Tuy nhiên, cái bao dung của Luân Hồi rất khác. Một chiến đội ông lớn đúng kiểu "nhà giàu mới phất", với một ngôi sao sáng bao phủ hết tất cả các thành viên còn lại - cũng chỉ là một đám thanh niên máu bốc tới đầu có thể xắn tay áo quật nhau. Tuy vậy, đó mới chính là Luân Hồi, chiến đội dễ dàng dung nhập Tường Tường vào nhất. Họ bao dung được ngôi sao sáng chói như Chu Trạch Khải, họ có thể cùng nhau đồng lòng giật chức quán quân từ tay các ông lớn lành đời giàu kinh nghiệm dù cho tuổi đời đánh giải còn non, họ không đâm nhau sau lưng, không kênh kiệu ra mặt, không chèn ép tài năng, cũng không lợi dụng đánh bóng. Câu cửa miệng của tui về Luân Hồi là "một đám choai choai biết rõ vị trí đứng của mình", và bây giờ thêm một Tôn Tường đã qua mài giũa, sẽ chỉ có mạnh hơn chứ không thể kém được.

Cuối cùng là Chu Trạch Khải. Thương Vương là hình ảnh trái ngược hoàn toàn với Đấu Thần wannabe ở bề ngoài - nội liễm, hay ngượng ngùng, ít lời. Tuy nhiên, tiểu Chu ở bên trong cũng không khác gì Tôn Tường - tự tin, ngông cuồng, kiêu ngạo, tất cả đều có không thiếu thứ gì. Nhìn qua phong cách chiến đấu là có thể nhận ra, phong cách hoa lệ đến tột độ đó, chính là thể hiện sự tự tin và kiêu ngạo của Chu Trạch Khải. Tính tình trái ngược, phong cách chiến đấu lại bổ trợ nhau, không khó để hiểu tại sao cặp đôi Song Nhất này lại có thể trở thành cặp đôi hợp tác tốt nhất nhanh đến thế, với sự phát triển kinh người chỉ trong một mùa giải mà thôi.

Chồng tui ngầu thế tất nhiên phải hợp tác cực đỉnh với Tường Tường rồi ahihi thiên tài + thiên tài thì ra double thiên tài chứ làm sao thành failure được nà *lăn lăn lăn*

Nhìn lại thì Luân Hồi quả nhiên muốn tiền có tiền, muốn tài có tài, muốn sắc có sắc ha. Bảo sao chủ tịch Phùng nửa đêm mơ đến cũng có thể cười tỉnh, tui hiểu mà...
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,008
Số lượt thích
3,946
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#3
Tui đang định cất điện thoại đi ngủ, ra cái thông báo hoảng hồn quá thụ sủng nhược kinh ngồi lại đọc. Quả nhiên siêu siêu đáng! Tiểu nhị, đến một bình rượu, ta và vị lầu trên muốn đàm đạo nhân sinh! (Toy xin lỗi, toy đã rớt não rồi...)

Thật sự thím viết rất hay, quả nhiên những bài tui đọc vào nửa đêm ai cũng viết hay, khiến người ta phấn khích mất ngủ =))) Chết mịa fan Luân Hồi toàn thích chơi one shot one kill thế lày sao chăng? =)))

Đi lụm thêm một câu bên nhà đại thần tác giả của bài này về, định bỏ vô mà quên mất, bây giờ thím nói vậy, tự dưng lại nhớ:

“Trước khi Tôn Tường đến Luân Hồi, ấn tượng của tui với Luân Hồi là: nhà giàu mới nổi cao lãnh cun ngầu.

Sau khi Tôn Tường đến Luân Hồi, ấn tượng của tui với Luân Hồi là: chuyện đi học hàng ngày ở trường học nam sinh Luân Hồi?

Một đám đàn ông con trai bán manh tập thể.


Mà Tôn Tường trước kia hay chơi trẩu sao tự dưng đến Luân Hồi rồi lại trở nên chững chạc nhở, rốt cuộc là sao được dzị hay thế?”

Cảm thấy đối với Tôn Tường, hành trình của cậu ở Gia Thế, chính là một bước đệm cần thiết để cậu trưởng thành. Có câu nói thế nào nhỉ, không thành công cũng thành nhân. Và mái nhà chân chính để cậu có thể tung mình phô diễn một bản thân mình chân thật nhất, với tất cả những khuyết điểm và ưu điểm của mình, chính là Luân Hồi.

Không có Luân Hồi, Tôn Tường sẽ mãi chỉ biết cô độc mà tiến lên, vĩnh viễn thiếu sót một chút gì đó trong tim mình.

Thương Vương Chu Trạch Khải nói thật là đến giây phút đọc được bài cảm nhận trên, tui mới ngộ ra được sự kiêu ngạo và tự tin trong lòng anh ấy. Trước giờ chỉ cảm thấy Chu đội khiêm tốn và có trách nhiệm, hoá ra không hổ danh Luân Hồi toàn chứa những người trẻ tuổi không biết chịu thua, mà thân làm đội trưởng, thì làm sao Chu đội thiếu mất phần ngạo khí đó được chứ.

Cá nhân tui rất thích cách so sánh với Lam Vũ đó: Lam Vũ thì “tồn dị”, còn Luân Hồi thì “cầu đồng”. Mỗi một cá nhân ở Luân Hồi, đều bao dung và hướng đến những ưu điểm tốt đẹp nhất của nhau, từ đó bù đắp cho nhau, tạo thành một tập thể chỉnh tề và hoàn chỉnh. Tài tuấn tụ về tự bốn phương, vốn không phải chỉ để đứng ngoài ra vẻ.

Cái bọn họ mưu cầu, chính là tương lai, một tương lai của sức trẻ, hay tức là nói, một tương lai có quán quân.

Thôi tui đíp xong, tui thăng đây, cảm giác như Tường khi không có hạch đào vậy orz.

Sẵn tiện cho tui hỏi thăm, còn hai bài, đều là viết theo cặp. Một bài Giang-Lưu Hạo, một bài Chu-Mạc Phàm. Nếu tui dịch xong thì tui định đăng lên fanclub Luân Hồi chung luôn, tại vì theo tui thấy thì nó có so sánh với người ngoài, sợ rằng vô fanclub cá nhân không thích hợp lắm? Cái này tui không rành lắm, hỏi tham khảo thử, dù sao thì có câu nói, ai lên trước chịu trận, fan Luân Hồi đầu tiên ngoi thì tui sẵn tiện túm luôn, còn không thì tui cứ đăng theo ý tui đó.

Mỏi tay hu hu, điện thoại hết pin hu hu, hết não hu hu, headshot Luân Hồi thật đáng sợ, bắn một cái não mất tiêu luôn T_T
 

PhongLinh

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
85
Số lượt thích
472
Team
Luân Hồi
#4
Huhu bên thím là nửa đêm bên tui mới giữa trưa thôi à nên là high đến tối còn được nèeeee

Tui đọc được bài này lúc đang ngồi ngoài quán trà sữa, vừa lướt qua tiêu đề suýt tí đã rít lên cho cả quán cùng nghe rồi ngại quá orz

Tiểu nhị, thêm một bình rượu, hôm nay say cả ngày cũng được!!! (Đậu tui cũng high làm sao giờ...)

“Trước khi Tôn Tường đến Luân Hồi, ấn tượng của tui với Luân Hồi là: nhà giàu mới nổi cao lãnh cun ngầu.

Sau khi Tôn Tường đến Luân Hồi, ấn tượng của tui với Luân Hồi là: chuyện đi học hàng ngày ở trường học nam sinh Luân Hồi?

Một đám đàn ông con trai bán manh tập thể.


Mà Tôn Tường trước kia hay chơi trẩu sao tự dưng đến Luân Hồi rồi lại trở nên chững chạc nhở, rốt cuộc là sao được dzị hay thế?”
Đúng, chính là cảm giác này! Từ một đám cao lãnh - cùng một bạn Đỗ Minh dở người (thiệt xin lỗi nhưng sự thật mà), trở thành một đám nam sinh học đường hàng ngày lấy việc chọc nhau làm vui, đổi cái xoạch 180 độ vậy ai xem cho nổi :))))

Nói thật thì á, cảm giác mà Luân Hồi mang đến ở nửa đầu truyện chính xác khá là mờ nhạt. Trừ sức mạnh tuyệt đối của Chu Trạch Khải được nhấn mạnh cùng con số 48 triệu (hay 46 ấy nhỉ) cho sách skill và combo Tôn Tường + Nhất Diệp Chi Thu, rất ít chi tiết khác về Luân Hồi được nhắc đến, nên cảm giác chiến đội như một đóa hoa cao lãnh cũng không sai.

Nhưng mà sau đó hả, thôi bỏ đi, như một đám dở đi với nhau :)))))) Cái này là tui nói thiệt, chính là nhờ môi trường như vậy Tôn Tường mới có thể trưởng thành cứng cáp hơn. Tường Tường sau khi rời khỏi Gia Thế đã phần nào trưởng thành, nhưng trong thâm tâm vẫn có khúc mắt về khả năng của mình. Ở thời điểm này nếu như không có hướng đi chính xác, có khi sẽ lãng phí một tài năng trẻ.

May mắn là Luân Hồi đã thu nhận thằng nhỏ, vì Tôn Tường thật chất không hợp với bất kì chiến đội ông lớn nào trong Liên Minh cả, tính cách và phong cách chiến đấu của thằng nhỏ không thể dung hợp với đa phần các chiến đội luôn. Nên là sự dung hợp của Luân Hồi cũng rất quan trọng. Đây cũng là một trong những chi tiết tui thich nhất về Luân Hồi nè. Ở nơi này, bọn họ từng người tự động dung hòa cho nhau, cùng nhau tạo ra một Luân Hồi cầm hai quán quân, và chắc chắn sẽ không dừng lại ở con số hai đó.

Thành thật mà nói thì tui vẫn đang chờ đến lúc Luân Hồi đoạt chức quán quân thứ ba đây :))))))


Còn hai bài so sánh, tui thấy nhân vật trung tâm của hai bài vẫn là Chu và Giang nên tui nghĩ là không sao hết, thím cứ tự nhiên post vào đây, đảm bảo sẽ có fan Luân Hồi vào đàm đạo với thím =w= (Tui bao Chu, còn một cô sẽ bao Giang cho hihi)

Thím ngủ ngon đi, chừng nào dậy chúng ta bàn tiếp, tui đang nghỉ hè nên muốn lên discord thâu đêm cũng ukie luôn :))))
 

Kazeshizu

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
150
Số lượt thích
1,513
Location
Dòng sông mùa hè
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Dành tất cả sự tôn trọng cho Phương Minh Hoa
#5
Đầu tiên thì cảm ơn cô đã có công phủi bụi cho ổ fanclub đóng bụi ngàn năm này bằng một bài phân tích/review khá chi tiết và ấn tượng.

Về cặp đôi hợp tác tốt nhất mùa 10 này, có lẽ có rất nhiều điều mang lên bàn cân để nói. Nhưng kì thực đúng là gói gọn trong "Đúng thời điểm, gặp đúng người thì mọi sự đều đúng".

Nếu xét trên character development, Tôn Tường là một trong những nhân vật được làm tốt nhất trong chính văn, và là thành viên được miêu tả kĩ và chi tiết nhất trong Luân Hồi. Tôn Tường của những ngày còn ở Việt Vân, Gia Thế có lẽ chỉ gói gọn trong "kiêu ngạo, cuồng vọng, và là một đứa trẻ đáng thương phải gắng sức truy đuổi theo hình bóng của người khác để cảm thấy bản thân thật sự được công nhận". Tôn Tường ngày ấy kì thực chỉ là một đứa trẻ hiếu thắng. Và cũng chính vì hiếu thắng và cái tôi kiêu ngạo, nên khi nhận được lời khen ngợi, cậu liền nghĩ mình thật sự rất giỏi và chẳng ai so bì được với cậu. Cậu chê bai Diệp Tu, chê bai Hàn Văn Thanh, cậu cố gắng chứng minh mình giỏi, mình có thể điều khiển Nhất Diệp Chi Thu một cách xuất sắc, cậu có thể vượt qua được cả hào quang của Diệp Tu. Những điều này khiến cậu sở hữu một lượng người không thể ưa nổi cậu cũng là điều dễ hiểu. Song chính Diệp Tu cũng nói Tôn Tường chỉ là một đứa trẻ, nên một người trải qua đủ mọi chuyện như Diệp Tu cũng chẳng buồn chấp nhất gì với cậu bé này. Bởi vì Tôn Tường cũng như một bộ phận con người, nếu chưa trải qua đủ va vấp sẽ đều nghĩ mình là cái "nôi của vũ trụ". Nhưng Tôn Tường này, một đứa trẻ từ khi ra mắt đã luôn thuận buồm xuôi gió, rồi ẵm được giải tân binh xuất sắc nhất, sau đó được mời về Gia Thế làm người thừa kế của Nhất Diệp Chi Thu, rồi trải qua đủ mọi chuyện, chịu cảnh thất bại thảm hại, nghe phải những lời chê bai dè bỉu từ những người đã từng không ngớt lời khen ngợi mình, rồi sau đó nhận ra bản thân đã đi một con đường sai, có những suy nghĩ sai, rồi đó cũng là lúc cậu thay đổi.

Nói về Tôn Tường ngày ấy, bảo cậu là một đứa trẻ cũng không sai. Nếu không phải là một đứa trẻ thì đã không chấp nhất với Diệp Tu như vậy. Bởi vì dù trong tâm cậu cảm thấy ghét cay ghét đắng người kia thì cậu vẫn vô tình lấy người đó làm gương. Nếu không thì cậu đã chẳng tập luyện chiêu "Rồng Ngẩng Đầu" lâu đến vậy, luyện đến khi thành thục, luyện đến khi có thể đứng trước mặt Diệp Tu để thực hiện chiêu thức ấy. Nhưng cuối cùng chỉ đổi lại tiếng thở dài của Diệp Tu mà thôi. Bởi không chỉ Diệp Tu mà mọi người đều nhận ra, áp lực trên vai Tôn Tường kì thực không nhỏ. Áp lực trở thành người thừa kế danh xưng Đấu Thần, áp lực khi là người thừa kế Diệp Tu. Mà cả Diệp Tu và Nhất Diệp Chi Thu đều là tượng đài bất biến trong lòng người hâm mộ rồi. Chỉ là dù cậu áp lực, nhưng cách cậu hành động lại chẳng chứng minh được gì, và cậu cũng chẳng biết mình phải làm sao.

Đó là suy nghĩ của tui về những ngày Tôn Tường chưa về Luân Hồi. Còn khi về Luân Hồi ấy à, chính là đối với riêng Tôn Tường hay toàn tập thể Luân Hồi chính là gói trong một cậu "tất cả đều vừa đủ".


Luân Hồi mạnh, dù có bị vụt mất tam quan vào tay Hưng Hân thì việc Luân Hồi mạnh là điều không ai có thể chối cãi. Ở Luân Hồi có đầy đủ mọi điều để giành được quán quân "sức mạnh và tuổi trẻ". Chính vì có tuổi trẻ, họ có thời gian, họ có thể trau dồi bản thân. Nhưng Luân Hồi trau dồi như thế nào, chính văn không nhắc đến, vì vậy người đọc chỉ có thể tượng tưởng mà thôi.

Nhưng ở đây thì nên nói về cặp đôi hợp tác tốt nhất mùa 10.

Tui rất ít khi đề cập đến điều này, một phần vì đây là một trong những điều đau lòng của con dân Chu Giang đảng nói chung và chị gái ruột của Giang - là tui nói riêng. Bởi lẽ tui phải thừa nhận một điều, người hợp tác tốt nhất với Chu trong Luân Hồi không thể nào là Giang được, dù cho thằng bé có hiểu Chu đến thế nào đi chăng nữa.

Chúng ta luôn có một câu đại ý như thế này "người làm việc với bạn tốt nhất chưa chắc là người bạn thân nhất hay là người hiểu bạn nhất". Là người hiểu mình nhất, cuối cùng suy ra chỉ là quan điểm giống nhau, suy nghĩ giống nhau, khi ở bên nhau thì khung cảnh vô cùng hài hòa, nhưng điều đó không có nghĩa là cách làm việc của cả hai giống nhau được. Vị trí của Giang trong Luân Hồi chính là thông dịch viên của Chu Trạch Khải, là đội phó mẫu mực quan tâm đời sống của từng cá nhân, bù khuyết điểm cho từng người, và làm những điều mà một Chu Trạch Khải kiệm lời không làm được. Giang Ba Đào không phải không mạnh, mà là không đủ để sóng vai với Chu Trạch Khải khi chiến đấu, bởi lẽ hai người đó có cách chiến đấu không giống nhau. Nếu như Chu Trạch Khải chạy về phía trước, thì Giang Ba Đào chính là dạng nhìn ngó xung quanh rồi mới đi bước tiếp theo.

Vì vậy không chỉ Luân Hồi cần một ngọn giáo xông về phía trước mà chính Chu Trạch Khải cũng cần có người có thể hòa hợp với cách chiến đấu của cậu. Vậy nên Tôn Tường mang Nhất Diệp Chi Thu đến, vừa vặn bù khuyết điều mà Giang Ba Đào không thể làm được.

Nói về Tôn Tường khi đến Luân Hồi thì thật sự đã thay đổi rất nhiều. Cậu đã bớt ngông cuồng, đã bớt tự cao, đã hiểu Vinh Quang không phải trò chơi của một người, và trên hết cậu chấp nhận được việc có một cái bóng cao lớn đi trước mặt mình, và cậu không phàn nàn gì về điều ấy, hệt như những thành viên khác của Luân Hồi không phàn nàn gì khi Chu Trạch Khải chiếm trọn ánh hào quang.

Nói Luân Hồi có một sự bao dung, thì chính xác là Luân Hồi toàn những người trẻ tuổi, mà người trẻ tuổi thì hợp nhau, hiểu nhau. Họ có một đội trưởng nói ít làm nhiều, một đội phó chăm lo cho các thành viên, một anh trai lớn biết thế nào là tốt nhất cho toàn đội, và ba thành viên trong nhóm "những kẻ ngu ngơ sẽ hưởng thái bình". Vì lẽ đó, Tôn Tường sẽ chẳng phải nhận bất kỳ lời đám tiếu sau lưng nào, hay những kiểu khích tướng mà một kẻ vừa thua cuộc thảm bại như cậu dễ nhận được. Dù cho mối quan hệ của Luân Hồi và Tôn Tường không được miêu tả kĩ càng trong chính văn, nhưng chỉ nhìn cách Tôn Tường im lặng lắng nghe những đoạn đối thoại "con bò" của các thành viên khác, rồi thành thật nói ra những câu ngu ngơ và chẳng cần phải giữ bất kỳ hình tượng nào, thì khỏi nói cũng biết Luân Hồi là một đại gia đình như thế nào mà lại khiến một Tôn Tường kiêu ngạo rồi bị đì ngay lập tức hòa làm một với họ chỉ trong một thời gian ngắn.

Bởi vậy mới nói, tui vô cùng thích một đám người ngốc ngốc ở cạnh nhau như vậy.

Btw, tui nghĩ mình lại nói nhảm hơi nhiều và hình như càng đi càng xa. Chắc phải tĩnh tâm viết một bài nghiêm túc để đăng vào dịp pj Chu Giang Tường vào thời gian tới thôi.

@Đỗ Tiểu Bạch Nếu cô có ý định dịch hai bài phân tích kia, có thể suy nghĩ đến việc đăng nó vào dịp pj không? Pj Chu Giang Tường đang tuyển người với số lượng không giới hạn, rất vui nếu cô tham gia.
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,008
Số lượt thích
3,946
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#6
Đại... đại thần... hay cô khỏi tĩnh tâm nữa, cô đem bài này đi đăng project luôn đi, bảo đảm hay bảo đảm hot luôn đó. Fan Luân Hồi tiến bộ hơn Chu đội nhà mình nhỉ, ai ai cũng văn chương lai lán hết =))))

Ừm không có chi, cô không cần cảm ơn tui đâu, tui được dịch nó tui cũng vui lắm á hí hí, lần đầu tiên đọc nó ám ảnh tui ghê lắm. Tui cảm thấy tính đến hiện nay thì đây là bài hay nhất tui từng đọc của bạn này, viết còn khá hơn cả bài Dụ-Hoàng nữa, tui cảm thấy đây là bài tui dồn khá nhiều tình cảm (chém khá nhiều...) để diễn đạt, chỉ hy vọng người khác lúc đọc vào còn thấy high hơn lần đầu tiên tui đọc nó, lần đó tui chỉ cần đọc tới “đúng thời gian đúng địa điểm” là tui đã hét lên ném điện thoại lăn vài vòng rồi, chẳng cần xuống phía dưới luôn. =))))

Thật ngại quá, hôm nay tui hơi bận nên rep trễ, bây giờ tui có điểm cạn sức, không high nhiều được, nhưng cô nói đúng, trong dàn nhân vật Toàn Chức mỗi người một đặc điểm riêng, thì tui cảm thấy Tôn Tường nổi bật nhất là ba chữ “sự trưởng thành”. Nói đi nói lại hoài, chê đi chê lại, khen tới khen luôn, lòng vòng luẩn quẩn lâu thật lâu, cuối cùng mọi từ ngữ của tui đều cũng chỉ biết hoá thành tiếng thở dài: Đứa trẻ ngốc này.

Tui cũng đã quên bản thân mình bắt đầu thích Tường từ khi nào, nhưng tui chắc chắn là trước trận chung kết khiêu chiến, bởi vì tui còn nhớ là sau trận đó, tui đã buồn rất lâu. Ở Gia Thế khi đó có những người tui thương lắm, Tường không nghi ngờ gì là nằm đầu danh sách. Đến khi Gia Thế giải tán, không biết có phải tui đa cảm hay không, nhưng tui cảm giác, Tiêu quay về nhà với một mục đích rõ ràng cho mùa giải mới, Khưu dù một mình đương đầu dựng lại Gia Thế đã đổ nát vẫn kiên trì với tín niệm của mình, cả Đào sau khi rút lui khỏi giới cũng xem như là toàn thân đã vẹn một đời thanh xuân, chỉ có Tường... hình như duy nhất chỉ có ẻm đi mà còn không biết nên đi thế nào, đi làm sao, đi đến đâu, đi tìm thứ gì, thậm chí là vì sao mình phải đi nữa...

Nên là, mùa giải mới, nghe Luân Hồi càn quét Liên minh, tổ hợp Song Nhất oai phong không gì cản nổi, dù là không tả rõ quá trình ẻm sống hoà nhập với mọi người ở Luân Hồi thế nào, nhưng tui vẫn cảm thấy rất vui vẻ, rất chờ mong, rất hạnh phúc. Chính là, đứa ngốc cuối cùng cũng tìm thấy nhà rồi.

Thật sự chờ mong một tương lai có tương lai của Luân Hồi mọi người. Một tương lai với thật nhiều thật nhiều những quán quân, những niềm vui, những sự trưởng thành, những quang mang sắc bén của những chàng trai trẻ quét sạch hết những lời nghi ngờ về Luân Hồi chúng mình.

(Khụ, suýt lọt qua fanclub Tôn Tường, mà thật ra tui lọt bển từ lâu rồi... Thật ra lâu lâu vẫn cảm thấy bản thân giống phóng viên theo đội, chỉ cần Tường đi đến đâu, tui liền xách micro hóng hớt theo đến đó...)

Còn về bài cảm nhận cho project, tui thì khá dễ tính, làm được tui đều làm, chỉ sợ tui làm không được thôi. Tại bây giờ hè nên tui rảnh nên mới bung lụa nè, nếu project cần bài nào thì bảo tui một tiếng để tui để dành lại khoan hãy đăng. Chứ tui không có lịch trình cụ thể gì cả, thường thì dịch xong đăng luôn xoá file trong máy cho nhẹ máy =)))

Để kể thím nghe một câu chuyện siêu vui, bên trên tui có kể đó, chính là lần trước dịch xong Luân Hồi này thấy hay quá bèn đi mặt dày đu bám inbox cho tác giả, thì bản liền đưa tui bài Dụ-Hoàng. Sau đó tui lại tiếp tục mặt dày đu bám tiếp, cái bản tung thêm cả đống bài cảm nhận cho tui luôn, ôi đại thần của lòng tui dễ thương hết sức =)))) Hiện giờ trong tay tui của tác giả này viết thì tui có bốn bài, chính là Chu-Mạc Phàm, Giang-Lưu Hạo, Tôn Tường cá nhân, và một bài ngắn ngắn khác Giang-Dụ Văn Châu (bạn nì hơi bị ám Giang, lần trước tui dịch bài Ngô-Diệp bên Gia Thế, cũng thấy bản thọt miếng Giang vào so với Ngô phó một ít). Còn có thêm một bài Tường của một chỗ khác do người khác nữa, mà bài này tui chưa đọc, chỉ cảm thấy bài này khá dài, hẳn là có ý thú vị. (Khiếp, giờ nhìn lại, tui trữ hàng Luân Hồi nhiều nhất luôn rồi.) Nên thì tuỳ mọi người a, nếu cần bài nào thì nói tui, để tui khi nào dịch xong thì dành lại khoan đăng? Cái này thì tui khá là linh hoạt, không sao hết á, có gì thứ thím cứ nói thẳng, đều tuỳ theo mọi người thôi. Cần hết tất cả thì để xem tới đó tui xong được bao nhiêu, đưa được nhiêu tui đưa =))))

Tui đang cảm thấy đăng bài này lên thì fan Luân Hồi dần dần cũng ngoi theo, bình thường có vẻ mọi người đều là mỹ nữ an tĩnh đảng tàu ngầm nhỉ =)))) Hu hu hôm qua hôm nay đều có người vào đọc đều rep có tâm có não có chữ tui đọc vui ghê luôn. (Nhưng mà cớ gì đều là vào giờ thiêng khi tui cạn não...) Yêu mọi người, viết siêu hay luôn, giá trị ngầu bùng nổ, deep bùng nổ nốt <3
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#7
Đây là bản chuyển ngữ, đã được sự đồng ý của tác giả, được thực hiện với mục đích phi thương mại, không đảm bảo sát hoàn toàn nghĩa gốc. Có spoil, những phần spoil đã được bỏ vào spoiler, cân nhắc trước khi mở. Tất cả các chú thích, minh họa và trích dẫn đều là của người dịch tự thêm vào.

Linh gốc: 全职那些搭档们——(4)周泽楷、孙翔-全职高手相关内容

Tác giả: 全职高手相关内容

Lời tác giả: Như lệ cũ nhé, không bàn cp, chỉ là một số cảm nhận cá nhân và tự nghĩ.


Cặp đôi hợp tác – Chu Trạch Khải & Tôn Tường



1.
Cặp tổ hợp này cho người ta một cảm giác, giống như là một cú đập tay nọ của hai người Chu Trạch Khải và Tôn Tường hôm đó, khi bọn họ lướt vai bước qua nhau vậy. (Hình như đây cũng là lần giao lưu duy nhất của họ trong chính văn nhỉ...)

Không mang theo cảm giác quá tha thiết vấn vương gì cả, chỉ có một loại ý khí sục sôi và nhiệt huyết dâng trào không nói nên lời!

Đây nhất định là tổ hợp có thể khiến Phùng chủ tịch nửa đêm đang ngủ cười đến tỉnh ─ Những đứa con trai ruột của Liên minh.

Sắc bén, trẻ tuổi, đẹp trai, muốn cái gì có cái đó.

Hơn nữa, quan trọng nhất là, bọn họ có tương lai.

Không chỉ là hai người bọn họ thôi đâu, mà tôi cảm giác cả chiến đội Luân Hồi đều là như thế hết.

Cho dù có thua Hưng Hân ở trận chung kết một cách đáng tiếc đi chăng nữa, thì chiến đội này vẫn khiến người ta tin tưởng tuyệt đối rằng, bọn họ sẽ có một tương lai càng xuất sắc hơn ở phía trước đang đợi mình.

Điều thú vị chính là, trước khi đón Tôn Tường và Nhất Diệp Chi Thu về, tuy rằng Luân Hồi đã nắm sẵn trong tay hai chức quán quân rồi, nhưng họ vẫn chưa cho tôi cái cảm giác đó.

Tôi từng thảo luận nói chuyện qua với bạn bè rằng, trong quá trình phát triển tình tiết theo timeline của truyện, từ phong cách của Tôn Tường cho đến phong cách của Luân Hồi, đều có một sự thay đổi rất lớn. Luân Hồi từ một chiến đội “cun ngầu nhà giàu thế hệ mới khét tiếng” biến thành một chiến đội “chọc cười củ chuối lại chứa đầy tình người”. Còn Tôn Tường từ một đứa “trẻ trâu khiến người ta chán ghét muốn táng vỡ mặt” biến thành một cậu chàng “tuyển thủ rất xứng đáng nhận được sự tôn trọng”.

Liệu có phải ngay từ đầu tác giả đã có ý đồ thiết lập như vậy rồi không?

Ban đầu, Tôn Tường vốn chính là chuẩn bị sẵn riêng chỉ dành cho Luân Hồi thôi.

Đợi đến khi bước chân của cậu cuối cùng cũng về đến Luân Hồi theo mạch truyện rồi, thì giây phút đó cũng giống như một linh kiện đã bị lạc mất một thời gian quá lâu; rốt cuộc nó cũng tìm được đường về, ghép vào một bộ máy khổng lồ hoàn chỉnh không một kẽ hở.

Click.

Từ đó về sau, tất cả mọi chuyện đều trở về quỹ đạo chính xác.


2.
Quan hệ của Tôn Tường và Chu Trạch Khải, hay nói đúng hơn là Tôn Tường với cả Luân Hồi, thật ra có thể dùng một câu nói rất phổ biến để khái quát chung ─Tại đúng thời gian, ở đúng địa điểm, gặp được đúng người.


3.
Sau khi Tôn Tường trải qua sự kiện Gia Thế bị out đào thải khỏi Liên minh và việc đấu khiêu chiến thất bại trước Hưng Hân, thì cậu ấy đã sớm không còn là người thiếu niên Tôn Tường cuồng vọng tự cao tự đại, ngang ngược không chịu đặt ai vào mắt năm nào nữa rồi.

Có thể là cậu ấy vẫn chưa biết cách phối hợp với đồng đội như thế nào cho đúng, nhưng chắc chắn cậu đã hiểu ra rằng Vinh Quang không phải trò chơi của một người.

Có thể cậu ấy vẫn yêu thích phong cách chiến đấu trực tiếp xông xáo cường công, nhưng cậu cũng đã học được cách nhượng bộ lùi bước khi thích hợp, chỉ để toàn đội ngũ có thể có được một chiến thắng càng cao cả hơn thành tích cá nhân.

Điều quan trọng nhất là, cả người cậu ấy đã trở nên chững chạc hơn rất nhiều so với năm xưa.

Tôn Tường của Gia Thế, cho người ta một cảm giác rất xốc nổi. Đặc biệt xốc nổi.

Một loại liều lĩnh bừa bãi hoàn toàn không có đầu óc.

Lần đầu tiên đọc truyện, tôi chỉ có thể cảm nhận được một sự tự tin ngạo nghễ sắp tràn ra khỏi lồng ngực của cậu ấy, cộng với một thái độ không biết trời cao đất dày là gì. Mà xét trên thực tế cũng hợp lý, dù sao năng lực của cậu quả thật rất mạnh mẽ cường hãn, con đường cơ duyên sự nghiệp từ khi ra mắt đến nay lại luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp chướng ngại gì.

Sau đó, từ giữa sự xốc nổi này bắt đầu xuất hiện mấy phần bất an, mà có lẽ đến chính cậu ấy cũng không ý thức được sự bất an này đâu.

Cậu ấy gấp gáp không thể chờ được muốn chứng minh bản thân mình đã vượt qua mấy lão tướng như Diệp Tu, Hàn Văn Thanh. Xuyên suốt cả quá trình này, chỉ cần cậu thu về bất kỳ thất bại hay bất lợi nào thôi đi chăng nữa, thì bọn chúng đều sẽ để lại một bóng ma trong lòng cậu, sinh ra một ảnh hưởng cực đại lên tâm lý của Tôn Tường.

Cậu muốn tuyên bố cho cả thế giới thấy, quyền tư cách sở hữu Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu.

Nhưng trên thực tế, cậu hoàn toàn không nắm rõ được giới hạn thực lực của bản thân mình sâu cạn ra sao.

Cậu chỉ mù quáng tranh đua với những kẻ khác, thông qua sự đánh giá của ngoại giới để từ đó xác định thực lực của chính mình. Diệp Tu có thể thao tác Rồng Ngẩng Đầu, thì cậu cũng sẽ luyện tập để đánh ra một cái như vậy, mới đó thôi được ngợi khen liền đã cảm thấy bố đây chính là thiên hạ đệ nhất rồi.

Mà lòng tin được xây dựng dựa trên người khác, chung quy vẫn khá là phù phiếm hư vô.

Tôn Tường nhìn thì như luôn luôn lo lắng người khác sẽ xem thường cậu, nhưng thật ra cậu ấy càng sợ hãi rằng bản thân mình rốt cuộc vẫn chưa đủ mạnh mẽ mà thôi.

Mà sau khi đến Luân Hồi rồi, tôi cảm giác tâm tính của Tôn Tường đã lắng đọng xuống rất nhiều, chính là theo lời Diệp Tu “mang theo não mà đánh”. Kỳ thực cậu vốn không có ngốc, chỉ là trước kia tâm trí nóng nảy bất an quá mức đã quấy nhiễu ảnh hưởng đến cậu ấy, chiếm lấy tất cả năng lực suy tính và chi phối hành động của cậu thôi.

Khi Tôn Tường đang đánh ra được Ý Chí Đấu Giả cấp cao, sau đó bởi vì ý thức được bản thân mình không thể khống chế được một Nhất Diệp Chi Thu như thế, cậu liền không hề do dự mà lựa chọn lùi lại.

Đây là một sự tiến bộ rất lớn. Bởi vì từ chi tiết này, tôi nhìn ra được rằng Tôn Tường đã bắt đầu hiểu rõ bản thân mình hơn. Cậu bắt đầu lý giải được giới hạn thực lực nông sâu của mình ở đâu, và nắm bắt được ưu thế và nhược điểm của mình là gì.

Sự thay đổi phi thường đáng quý này của Tôn Tường, là đánh đổi ra được từ những trải nghiệm tàn khốc đắng cay mà cậu ấy từng trải qua trước kia. Đây không phải chuyện gì xấu cả; tất cả những va chạm trui rèn này chỉ là đang tạm thời mài dũa đi sự hào nhoáng phù hoa của cậu ấy. Quang mang sắc bén chân chính còn chưa có hiển lộ ra đủ đâu!

Đây, gọi là “đúng thời gian.”


4.
Luân Hồi là một chiến đội rất đặc biệt: Tính dung hòa của nó rất mạnh.

Nếu tính bao dung của chiến đội Lam Vũ thể hiện ở “tồn chứa cái dị”, thì tính bao dung của Luân Hồi lại là “mưu cầu cái đồng”.

Chiến đội này có thể phi thường tự nhiên tự phát mà đem các loại sắc thái và phong cách khác biệt nhau, đều dung nhập hài hòa vào trong hệ thống tổng thể của nó. Đối với việc sức tiếp nhận những yếu tố mới mẻ, hay tính thích nghi với những xu hướng thời cục hiện hành, đều hoàn toàn không gây trở ngại gì quá lớn với bọn họ hết.

Luân Hồi sở hữu một cấu trúc rất ổn định. Không có lão tướng quá già cỗi, cũng không có người mới quá non xanh.

Chiến đội này cũng tồn tại một bầu không khí hài hòa đến khó hiểu. Lý do hình thành nên loại không khí này, hình như trong nguyên tác đã có giải thích qua rồi. Thực lực của Chu Trạch Khải xuất chúng hơn người, có điều trên phương diện tính cách lại khá là khiêm tốn im ắng chiếm một nguyên nhân lớn, ngoài ra chưa kể Luân Hồi bọn họ còn có một nhân vật bí ẩn đặc biệt như Giang Ba Đào… (ự sao tự dưng thấy không khí sai sai [(⊙_⊙? )] )

Lữ Bạc Viễn cũng là tuyển thủ mùa 6, hiện đang trên đỉnh cao sự nghiệp. Bị che khuất dưới hào quang cá nhân của Chu Trạch Khải, đến năm Luân Hồi đoạt tổng quán quân, y nhờ vào biểu hiện xuất sắc, đóng vai trò quyết định trận đấu mà nhận được quan tâm mạnh mẽ, danh chính ngôn thuận bước lên hạng sao.

Có điều nếu xét kỹ, vị thế của y cũng không quá vững chắc. Nhất là khi Tôn Tường ôm theo Nhất Diệp Chi Thu gia nhập Luân Hồi mùa giải này, đường đường một tuyển thủ hạng sao như Lữ Bạc Viễn lại phải lùi xuống vị trí thứ tư trong đội.

Lúc trước Vu Phong còn ở Lam Vũ, cũng vì muốn tranh vị thế trong đội mà chạy qua Bách Hoa. Nay Lữ Bạc Viễn vị thế còn thấp hơn cả Vu Phong, y nghĩ gì về điều này?

Y chẳng nghĩ gì cả.

Nói cách khác, thứ mà Vu Phong quan tâm, Lữ Bạc Viễn chẳng cho là gì to tát.

Nghe hơi thiếu chí tiến thủ, nhưng có lẽ đó là kiểu tính tình được vun đắp, nuôi dưỡng bởi điều kiện sống ở Luân Hồi.

Lữ Bạc Viễn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp từ mùa giải thứ 6, khi mà tên tuổi Súng Vương đã vang dội Liên minh, dù Chu Trạch Khải chỉ hơn hắn một năm tuổi nghề. Anh chàng tuyển thủ luôn nín thinh ngoài trận, nhưng luôn bùng nổ, luôn đánh như thánh trong trận đã nhanh chóng đưa Luân Hồi từ một đội tầm trung và thấp lên hàng ngũ đội mạnh.

Theo danh hiệu Súng Vương, cách gọi "chiến đội một người" càng lúc càng lan xa. Hào quang Chu Trạch Khải bắt đầu phủ lấp, che khuất cả đội, dẫn đến tuyển thủ Luân Hồi như Lữ Bạc Viễn xưa nay đã quen với việc bị che phủ. Mà bây giờ chui ra thêm cậu Tôn Tường, Lữ Bạc Viễn bị đẩy xuống thứ tư.

Nhưng ngoại giới không biết rằng khái niệm "Lữ Bạc Viễn = anh tứ Luân Hồi" của họ chả ảnh hưởng gì đến đương sự, thậm chí cả chiến đội Luân Hồi đều không tồn tại khái niệm phân chia trên dưới cho lắm.

Trong mắt người ngoài, chiến đội Luân Hồi bao gồm Chu Trạch Khải và những người còn lại.

Chính xác, trừ Chu Trạch Khải thì mọi thành viên Luân Hồi đều là "những người còn lại", kể cả Tôn Tường luôn. Tình huống này rất dễ gây nên xung đột, cái người được khoanh vùng riêng rất dễ bị "những người còn lại" cô lập, xa lánh. Thế nhưng Luân Hồi cứ sống phây phây. Vì sao à? Vì cái người đặc biệt nhất Luân Hồi là Chu Trạch Khải, một anh chàng tích chữ như vàng. Bất kể trong trận, Súng Vương có tỏa sáng thế nào, ngoài trận Chu Trạch Khải vẫn luôn là một người không hề kiêu căng, không biết vênh váo. Mặc cho vị thế tăng mạnh, các công ty tài trợ và chiến đội sắp đặt hắn tham gia vô số hoạt động, tính cách hắn vẫn không thay đổi.

Là đồng đội sống bên nhau bao năm qua, đám Lữ Bạc Viễn càng hiểu tính Chu Trạch Khải hơn ai khác. Dẫu rất ít nói, hắn kỳ thực là một người rất gần gũi. Ngồi trên chiếc ghế No.1 Vinh Quang, nhưng hắn lại không thích bị người ta chú ý. Bị chú ý sẽ chỉ làm hắn căng thẳng, xấu hổ. Ôm tính cách ấy, Chu Trạch Khải trở thành siêu sao giới eSport, và rồi làm siêu sao suốt bấy nhiêu năm, tính cách hắn vẫn được giữ vẹn nguyên như ngày đầu.

Bàn về điểm này, đồng đội trong Luân Hồi thật sự phục hắn vô cùng.

Họ thường nghĩ nếu một ngày đẹp trời nào đó, Chu Trạch Khải nhìn vào ống kính, đột nhiên thốt lên một câu troll hoặc đùa nhảm, thì đù má, chắc mai tận thế luôn.

Nội bộ Luân Hồi hòa thuận thế đấy. Nhìn họ, ngoại giới bảo Chu Trạch Khải là trên, là nhất, là hết thảy, mọi thành viên khác được gom vào "những người còn lại". Nhưng bản thân Luân Hồi thì sao? Họ đã quen nhìn Chu Trạch Khải đúng với con người thực sự của hắn, chứ không bị mờ mắt bởi hình tượng Súng Vương trên sân. Chu Trạch Khải từ đầu đến chót không hề tự cách ly mình khỏi họ, nên trong mắt họ, Chu Trạch Khải cũng nằm trong tập thể "đám còn lại" luôn. Ở Luân Hồi, chẳng ai đặc biệt hơn ai hết.

Anh tứ?

Lữ Bạc Viễn chẳng nghĩ vậy.

Ai nấy như nhau thôi mà! Đây luôn là cảm nhận của y, cũng là cảm nhận mà chiến đội Luân Hồi mang đến cho mỗi một đội viên. Thế nên ngoại giới cứ phân tích rằng Tôn Tường gia nhập Luân Hồi sẽ gây bất đồng nội bộ, nhưng Luân Hồi vẫn sóng yên biển lặng. Điều kiện chiến đội hòa thuận, bình đẳng đồng nghĩa với tính bao dung cao. Người mới vào có thể không phục, nhưng chỉ cần nhìn thấy Chu Trạch Khải im lặng, biết điều đến thế, thì còn ai khác có tư cách lên mặt trong chiến đội này?

Luân Hồi phải nói rất may mắn, bởi họ sở hữu một tuyển thủ như Chu Trạch Khải, không chỉ vì thực lực mà còn vì tính cách của hắn. Nhờ vậy, họ đã xây nên một quân đoàn mạnh nhất Liên minh hiện tại. Lữ Bạc Viễn là một thành viên trong đó.

(Chương 1291, cre: Lá Mùa Thu)

Một chiến đội như vậy, khác hẳn so với một Gia Thế sóng ngầm cuồn cuộn minh tranh ám đấu năm ấy; hình thành một sự khác biệt rõ nét như trời với đất.

Trong chính văn cũng không đề cập đến cách sống chung giữa Tôn Tường và các đồng đội mới của cậu là như thế nào. Nhưng tôi tin rằng Tôn Tường ở giữa một tập thể team như vậy, sẽ không có những lời tán thưởng giả tạo hay nịnh nọt lấy lòng. Cậu ấy cũng sẽ không bị người khác lợi dụng gây chia rẽ hay khiêu khích ác ý, càng tuyệt đối càng sẽ không có trường hợp “rồng sa nước cạn bị tôm giễu, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh” mà nhân cơ hội dậu đổ bìm leo để bắt nạt ức hiếp cậu ấy.

Có thể thấy được từ cách chung sống và tương tác giao lưu giữa các thành viên với nhau, tập thể chiến đội Luân Hồi này tuy rằng nhìn bề ngoài toàn mấy thanh niên khó đỡ khiến người ta dở khóc dở cười.

Nhưng trên thực tế, thì bọn họ đều là những đồng đội siêu đáng tin cậy, rất xứng đáng để tín nhiệm dựa dẫm vào.

Luân Hồi, chính là “đúng địa điểm.”


5.
Để cho hai cá thể tách biệt có thể trở thành cặp hợp tác ăn ý nhất, hoặc đơn giản là để trở thành những người bạn tốt với nhau: thì hoặc là tính cách của họ sẽ tương đương nhau, hoặc trái ngược bổ sung cho nhau, hoặc có thể là cả hai trường hợp phía trên luôn.

So sánh với một Tôn Tường nóng nảy hấp tấp đầu óc đơn giản, tính cách lại hay khoe khoang dương dương tự đắc, thì Chu Trạch Khải là một người phi thường ổn trọng chững chạc, lại phi thường thông minh.

Tuy rằng bề ngoài kiệm lời của hắn tạo cho người khác một ấn tượng Chu Trạch Khải khá là ngốc nghếch dễ thương, nhưng trên thực tế thì chuyện gì hắn cũng hiểu rõ trong lòng, đều xem xét chúng một cách hết sức thấu đáo rõ ràng.

Xuyên suốt khắp các tình tiết truyện, tôi không hề nhìn thấy hắn nói sai một câu nào, làm sai một chuyện gì, luôn luôn cố gắng âm thầm làm trọn hoàn hảo hết tất cả những thứ nằm trong phạm vi năng lực của mình.

Đặt lên bàn cân với một Tôn Tường luôn gấp gáp tìm sự tán thưởng để được sùng bái và khen ngợi, thì Chu Trạch Khải lại không hề để ý người khác đánh giá hắn như thế nào.

Hoặc là nói, hắn không cần thiết phải để ý người khác sẽ đánh giá mình thế nào.

Đội trưởng Chu Trạch Khải, người từng bối rối khôn tả ở nơi công cộng đông người, khiêm tốn đến không thể khiêm tốn hơn được nữa. Ấy vậy mà chàng trai trẻ tuổi ấy, lại có thể khiến cho người ta cảm nhận được một loại khí thế mạnh mẽ cường đại từ trên người hắn tỏa ra.

Điều này không chỉ bởi vì kỹ thuật sắc bén của hắn, mà còn bởi chính hắn còn có một lòng tin phi thường mạnh mẽ.

Hắn tự biết được bản thân mình rất mạnh.

Dù cho, hắn cũng sẽ có lúc thất bại, cũng sẽ có lúc chịu bất lợi áp chế, nhưng hắn vẫn như cũ tự biết được rằng bản thân mình mạnh đến cỡ nào. Từ biểu hiện khốc liệt hoa lệ đến lóa mắt của hắn trên sàn đấu, dường như tôi cảm nhận được sự phấn khích vui sướng xuất phát từ chính Chu Trạch Khải, bởi vì hắn cũng đang tự thưởng thức một bản thân mình cường hãn đến vậy đó.

Đồng thời, lòng tự tin đó của Chu Trạch Khải còn lan truyền đến những người bên cạnh mình. Hắn khiến mỗi một đồng đội và fan hâm mộ đều cảm thấy rằng: Chỉ cần Chu Trạch Khải lên sân, thì trên đời này không có trận đấu nào mà không thể chiến thắng.

Hiểu rõ đầy đủ bản tâm của chính mình, rồi từ đó xây dựng nên một lòng tin kiên cố không gì lay chuyển được ─ Đây chính là thứ mà Tôn Tường năm đó còn thiếu sót, cũng là thứ mà Tôn Tường của hiện nay đang sở hữu được.

Chu Trạch Khải, chính là “gặp được đúng người” của cậu ấy.


6.
Đề tài lại quay về câu nói ban đầu kia của tôi rồi. Sắc bén, trẻ tuổi, đẹp trai, muốn cái gì có cái đó…


7.
Mà ở trong lòng tôi, ý nghĩa của tổ hợp Song Nhất không chỉ dừng lại ở đó thôi không. Đây là sự hợp tác giữa thiện xạ và pháp sư chiến đấu, mà pháp sư chiến đấu kia lại là Nhất Diệp Chi Thu…

Tuy rằng Nhất Diệp Chi Thu là tâm huyết nhiều năm của Diệp Tu, nhưng tôi vẫn hy vọng nó có thể tiếp tục tung hoành trên sàn đấu Vinh Quang này đến tận mãi về sau.

Trước giờ tôi chưa từng xem Chu Trạch Khải và Tôn Tường là thế thân cho ai hết. Bọn họ không phải là Tô Mộc Thu và Diệp Tu.

Nhưng sự xuất hiện của bọn họ đã bổ khuyết vào một ít tiếc nuối trong lòng tôi.

Vinh Quang không phải trò chơi của một người, cũng không phải là trò chơi của một thế hệ. Sự truy cầu theo đuổi ước mơ của các đời tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ không bao giờ thay đổi.

Lão tướng giải nghệ rồi liền có tân binh cất bước tiến lên, tiếp nhận thẻ tài khoản trong tay của họ. Tân nhân bọn ẻm rồi sẽ tuyệt đối không chịu thua kém gì tiền bối của mình hết đâu, trên cả phương diện kỹ thuật, tài năng, hay là ý thức, tấm lòng.

Tôi chỉ cần vừa nghĩ đến việc, tôn xưng Đấu Thần có thể tiếp tục truyền thừa chuyển giao trên tay của Tôn Tường, và tổ hợp pháp sư chiến đấu và thiện xạ có thể cùng nhau tiến bước trên sân, kề vai chiến đấu trước ánh mắt dõi theo của mọi người khắp thế giới...

Liền cảm thấy đặc biệt vui vẻ nhẹ lòng.



Lời người dịch:
  • Lần trước dịch bên Ngô-Diệp có bảo ngồi đến 3h sáng lục sạch sẽ nhà của đại thần này truy tìm bóng dáng của Kiếm và Lời Nguyền. Tuy rằng lần đó bài ấy đã bị mất, nhưng đọc đến bài này, thực sự vui vẻ đến nửa đêm, cảm thấy công sức đi lục rất xứng đáng.
  • OMG, Tường nhi và Luân Hồi nhất định là vận may bùng nổ luôn, không hổ là những đứa con trai cưng của Liên minh! Dịch bài cho Luân Hồi, hôm sau đi hỏi thăm lại đánh tiếng thử lần nữa, tác giả liền đưa tui bài của cặp hợp tác Dụ-Hoàng. Hưng phấn chết tui rồi, hẹn gặp lại mọi người, lần sau gặp lại, sẽ chính là Lam Vũ của chúng ta!
Link gốc: 山猫翔翔,你有一个家,叫轮回—-靴下猫腰子

Tác giả: 靴下猫腰子

Cap của tác giả:

Mèo hoang Tường Tường, cậu có một mái nhà, tên nó là Luân Hồi.

Ha ha ha ha _: )з」∠)_ mọi người hiểu ý tui mà đúng không nhỉ ha ha ha.



Cố lên, Tường ơi, thương cậu <3 Có Luân Hồi ở đây, tin tưởng ngày tháng của mọi người mỗi ngày đều thật tuyệt vời!

Luân Hồi cố lên, Luân Hồi vô địch, không thắng không về!
Fan LH thật sự mãi mới rep cái này tội lỗi quá ôm mặt bi kịch. Nói chung riêng về bài này tui miễn bình luận vì nó nói hết tất cả những gì tui có thể hình dung về hai đứa nó về Song Nhất về Luân Hồi rồi, thậm chí còn hơn những cái tui từng nghĩ tới vì tui não tàn haha. Đúng người, đúng thời điểm, không cần nói nhiều chỉ cần lấy hành động chứng minh =))).

Và cả bài này cái tui thích nhất có lẽ là "Nếu tính bao dung của chiến đội Lam Vũ thể hiện ở “tồn chứa cái dị”, thì tính bao dung của Luân Hồi lại là “mưu cầu cái đồng”. Luân Hồi là nơi luôn cho người ta cảm giác mình thuộc về, một cái không khí rất ôn hòa rất dễ chịu, ở đó người ta không cần phải đề phòng cũng không cần phải để ý sắc mặt cử chỉ của ai, không phức tạp như GT lúc trước. Một người có phần đơn thuần như Tường rõ ràng hợp vs LH hơn, vì cậu không cần bị áp lực làm đội trưởng nữa ( tui thề là tui có cảm Tường làm đội trưởng thật sự ko hợp, chỉ nên là tay đấm thôi), cũng không cần chịu suy tính của kẻ khác nữa, cứ thế truy đuổi VQ của riêng mình.

Song Nhất ko phải thế thân và VQ cũng ko thuộc về thế hệ nào, tui khá thích tác giả nói câu này. Bởi vì họ như Luân Hồi vẫn còn tương lai ở phía trước.
 

Bình luận bằng Facebook