Hoàn [Pj Song Diệp 22.2019][Mùa một] Vẫn còn đó

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#1


Mùa một - Vẫn còn đó

Editor: Ú siu nhân
Nhân vật: Diệp Tu, Ngụy Sâm, Ngô Tuyết Phong, Hàn Văn Thanh,...


"Tựa như nhiều năm trước cũng đã có một nhóm người như vậy, ánh mắt họ xuyên phá lịch sử, khắc công trạng lên bức tường Vinh Quang dựng đứng giữa hư không. Bên kia bức tường có tên của mỗi người họ.

Bọn họ chưa bao giờ rời đi.

Bọn họ vẫn mãi còn đó. "


1.

Khi âm thanh báo hiệu kết thúc mùa giải vang lên, các tuyển thủ chuyên nghiệp bắt đầu bước vào kì nghỉ hè, nhưng đối với công hội còn non trẻ của Hưng Hân, đoạt được quán quân mang đến cho họ vô số việc cần làm. Phải tận dung danh tiếng mà chức quán quân mang lại, đánh ra vài cái kỷ lục trên các bảng xếp hạng và phó bản để mở rộng sức ảnh hưởng cho công hội. Ngũ Thần và Ngụy sâm đều biết rõ việc này nên tự giác chọn tăng ca. Mọi thành viên của chiến đội Hưng Hân đều đang vùi mình trong các phó bản, luôn xông xáo chiến đấu tại các diểm Boss spawn.

Thành phố H bắt đầu bước vào thời điểm oi bức, chỉ cần mở cửa bước ra lập tức cảm nhận được hơi nóng mùa bốc lên. Vậy mà giữa cái thời tiết này, Ngụy Sâm có thể ngồi xổm trong một khoảng bóng râm nhỏ dưới mái hiên trên sân thượng, đốt thuốc hưởng thụ, không được bao lâu mồ hôi đã đầm đìa cả người. Đương nhiên hắn muốn được ở trong phòng có điều hòa, chỉ dạy cho lũ nhóc ngu ngu ngơ ngơ kia biết cách vận hành của các công hội, nhưng thật khéo, hắn vừa lấy điếu thuốc ra châm thì đã bị Trần Quả đi dạo bắt gặp được, dùng cái lí do “nội quy của câu lạc bộ" “trong chiến đội có trẻ vị thành niên không thể chịu được mùi thuốc" một cước đá hắn ra ngoài. Tuy có phòng được hút thuốc nhưng cách quá xa, muốn đi tới đó phải băng một hành lang dài ngoằn, rẽ ở hai chỗ ngoặt còn phải xuống lầu dưới, đợi hắn lết được tới nơi đã hết mất ngày. Cho nên Ngụy Sâm đành “chịu khó" chọn cái sân thượng này làm nơi ghé thăm.

Ngụy Sâm ngồi tới lúc chân đã hơi tê tê nhưng lại không thể đặt mông ngồi xuống, làm sao hắn biết được ở cái thời tiết này mặt đất có trực tiếp nướng chín cái mông hắn hay không. Vừa nghĩ như thế xong, hắn đột nhiên có chút hiết kì, không biết cái mặt sàn này nóng tới mức đem mồi thuốc được không. Hắn mới rút một điếu thuốc ra định thử thì cánh cửa sắt của sân thượng được kéo ra. Hắn vội vàng giấu điếu thuốc đi, nghiêng người ngó thử thì thấy gương mặt đầy thống khổ của Diệp Tu.

“Ui, trùng hợp ghê, mày cũng bị chị chủ đuổi ra ngoài à?”

Diệp Tu trên miệng đang ngậm thuốc, hơi gật đầu coi như là câu trả lời. Ngụy Sâm lập tức xích ra một chút, chừa chỗ cho Diệp Tu chen vào. Diệp Tu ngậm thuốc nghiên cứu mặt đất một hồi, một lúc sau mới lấy bật lửa ra châm thuốc.

Hít một hơi thật sâu, hai “lão nam nhân" cùng nuốt mây nhả khói

Một lúc sau, điếu thuốc trên miệng Ngụy Sâm sắp hết, hắn đem tàn thuốc kẹp giữa ngón tay, phá vỡ yên lặng.

“Quán quân, thật tốt mà"

Hắn tự đáy lòng cảm thán, mà tên Diệp Tu một tay ôm bốn quán quân kia bên cạnh nở nụ cười: “Được tận hưởng cảm giác lâu nay của anh đây rồi đúng không?”

“Mày biến, chẳng qua là số may thôi.” Ngụy Sâm liếc mắt, khuỷa tay thúc nhẹ vào người Diệp Tu

“Số may?” Cũng không biết là ai năm đó bị Tróc Vân Thủ tóm được, trận đoàn đội xám nick đầu tiên. Diệp Tu cười đắc chí, né tay Ngụy Sâm.

“Đó cũng là bị Ngô Tuyết Phong tóm chứ cũng không phải bị mày tóm, đắc ý cái què gì?” Ngụy Sâm cảm giác mắt mình đang giật dữ dội. Nếu là hắn của 10 năm trước có lẽ đã cầm dao phay lên lên, sau trận vọt tới đập cửa lớn Gia Thế, ép Diệp Tu lúc đó còn là Diệp Thu phải hô to “ Ngô Tuyết Phong, đóng cửa lại nhanh lên". Nhưng hiện tại hắn từng là tuyển thủ chuyên nghiệp đeo tag Hưng Hân trước tên, có giải nghệ đi nữa thì vẫn là người phụ trách công hội của Hưng Hân. Hắn nhịn xuống, bẻ bẻ đốt tay, mặt đầy bình thản: “Sao tao chỉ nhớ có thằng pháp sư chiến đấu nào đó tóm được tao mà vẫn bị lấy mất quá nửa cây máu, tí nữa thì tạch luôn.”

“Đó là chiến thuật, ông hiểu cái rắm". Diệp Tu thẳng thừng chọt vào chỗ đau của Ngụy Sâm

“Sao ông không nhớ tới việc một mình tui đè mấy người ra, mỗi người bay nửa cây máu, còn dư lại mỗi tên sứ giả hộ thủ da dày may mắn chạy được, nhắc lại ông có thấy mất mặt lắm không?”

“Mày có nhai đi nhai lại bao nhiêu lần nữa thì cũng chỉ làm tao thấy năm đó Ngô Tuyết Phong thật trâu bò.” Ngụy Sâm liếc mắt. Không thể phủ nhận, hồi mùa 1, Lam Vũ gặp Gia Thế ở trận bán kết.

Trận đoàn đội thứ 2, Sách Khắc Tát Nhĩ mắc sai lầm… hay nói đúng hơn là Nhất Diệp Chi Thu xông vào giữa đoàn đội Lam Vũ, chia cắt Sách Khắc Tát Nhĩ với đồng đội, tạo cơ hội cho Khí Xung Vân Thủy dùng Tróc Vân Thủ đem Ngụy Sâm lôi về giữa đoàn đội Gia Thế, hai bên chọn cách thí át chủ bài, lấy một đổi một nhưng Nhất Diệp Chi Thu một dịch ba, đem đi của mỗi người gần nửa cây máu, đem cây HP tàn lết về được, còn Ngụy Sâm lại bị focus tới cạn máu mà đánh ra GG.

“Tuyết Phong thực sự rất trâu”- Diệp Tu tiếp tục công cuộc nuốt mây nhả khói của mình – “Tui rất lâu rồi không liên lạc với ổng, không có ổng là không có một vương triều ba quán quân rồi.”

Ai mà ngờ, hơn mười năm cứ thế mà qua rồi, bây giờ nghĩ lại mới phát hiện hóa ra đã lâu như vậy rồi. Mà Gia Thế mười năm trước, điều kiện nào tốt được như Hưng Hân bây giờ, chỉ nhớ giữa những ngày oi bức nhất của thành phố, một đám người dính nhau ở tiệm net, quạt điện sau lưng chầm chậm quay đều, tiếng gõ phím ầm ầm cũng tiếng click chuột vang lên đều đặn, thi thoảng có chêm thêm những câu chỉ huy đơn giản của Diệp Tu, xa xa truyền tới tiếng Đào Hiên thương lượng với nhà tài trợ qua điện thoại.

Chỉ có dưa hấu ướp lạnh của quán nhỏ gần đó là phương tiện cứu nóng duy nhất. Điều hòa không khí đã không mua nỗi, Đào Hiên cũng không thể keo kiệt tới mức cả tiền mua nước dưa hấu cũng không chịu bỏ. Vậy là cứ tới giờ nghĩ ngơi, bọn họ mỗi người ôm nửa quả dưa hấu và một cái thìa, ăn quên trời đất ngồi vây nghe Diệp Tu giảng chiến thuật mà tai không lọt nửa chữ, cuối cùng chỉ lo tập trung ăn phần của mình, ăn xong rồi thì ra sân đánh một trận tiêu hóa, đánh xong tiếp tục huấn luyện.

Dù về sau Gia Thế lắp điều hòa rồi thì bọn họ vẫn cứ thích ôm nửa trái dưa hấu cùng nhau hì hụt ăn, xử nhanh nhất lúc nào cũng là Ngô Tuyết Phong, tiếp theo là Đào Hiên, Diệp Tu bao lần cũng xếp cuối.

Mà bây giờ…

Cửa sân thượng lần nữa được mở ra, Trần Quả thò đầu ra gọi hai người.

Đến ăn trái cây, dưa hấu ướp lạnh”- Gương mặt bà chủ chiến đội vui tươi, “Nóng như vậy mà hai người đi ngồi trên này, mau xuống ăn.”

“Đi” Lá Tu dùng tay ra hiệu mình chưa hút thuốc xong, bảo Ngụy Sâm cứ đi trước.

“Ngụy Sâm vừa đứng lên từ chân đã truyền đến cảm giác tê dại: “Yên tâm đi. Sẽ không chừa phần cho mày đâu.” Vừa dứt lời đẫ bị Trần Quả ra sức lôi một cái, kéo vào chỗ có diều hòa phả tới. Trước khi đi Trần Quả vẫn không quên dặn Diệp Tu một cậu “Nhớ xuống nhanh” rồi mới đóng cửa lại.

Diệp Tu kẹp điếu thước ở tay, không hút thêm nữa.

Hắn nhìn phía xa có gió quét qua từng tán cây xanh biếc, nhìn đến xuất thần.

Đều không thay đổi.


2.

“Tiền bối, có người tìm anh.”

Lúc Kiều Nhất Phàm gọi, Diệp Tu đang ngồi thu dọn đồ, dĩ nhiên hắn chuyên tâm không được mấy phút đã ngứa tay quay về ngồi lại trước máy tính chơi Vinh Quang. Lúc này trên cổ Diệp tu đang đeo tai nghe, lần hiêm hoi trên miệng đốt thuốc mà chỉ ngậm đó, nguyên do cũng là vì phải làm gương cho đám trẻ vị thành niên trong chiến đội.

“Ai vậy? Rồi rồi, chờ anh 10s.” Diệp tu đáp lại một câu, đột ngột bạo phát tốc độ tay, không bao lâu sau trên màn hình hiện ra hai chữ Vinh Quang thật lớn màu vàng. Ngụy Sâm ngồi một bên “Phi” một tiếng: “Lại lái tiểu hiệu nổ cá, sợ không phải thành phố H cá đường bá chủ."

“Ha ha.” Diệp tu mặc kệ Ngụy Sâm, trực tiếp đi về phía Kiều Nhất Phàm: “Điện thoại từ đâu vậy?”

“Là điện thoại từ nước ạ, người gọi nói mình họ Ngô.”

“Ồ?” Diệp Tu ngạc nhiên, ngay khi hắn vừa nhận điện thoại, bên tai lập tức truyền đến giọng nói vô cùng quen thuộc: “Diệp Thu, cậu còn chưa chết?”

“Tui là người bất tử, sao có thể chết trước anh được.” Diệp Tu cười cười, ngoài miệng bắt đầu ngậm thuốc: “Ngô Tuyết Phong”

“Nói chuyện vẫn cứ vô sỉ như vậy” Ngô Tuyết Phong không nhìn đc tặc lưỡi “Mang Tán nhân đi gây họa khắp nới hẳn là từ cậu. Tôi ở bên này mà vẫn nghe không ít Hoa kiều chơi Vinh Quang than thở.”

“Đúng vậy, thế nào, Tán nhân của tui siêu bá phải không?” Diệp tu hơi nghiêng ra sau, dựa vào quầy, trông hết sức thong dong. “Có đồ chơi nhỏ này, đến Tróc Vân Thủ của anh tui không cần nữa.”

“Ha ha, thả vào mười năm trước xem có dám nói không cần không, khi đó đều phải dựa vào tôi.”Ngô Tuyết Phong không hề để ý tới sự trào phúng của Diệp Tu: “Thế nào, lại đào ra một chiến đội mới, kéo về Liên Minh đoạt quán quân?”

“Đương nhiên, lão già Ngụy Sâm kia còn không biết xấu hổ mà mặt dày ở lại chỗ tui hưởng ké quán quân.”

Bên kia Ngụy Sâm đã sớm hỏi Kiều Nhất Phàm xem là ai gọi, tai nghe tháo xuống đeo bên cổ, vểnh tai lên tập trung hóng hớt, nghe thấy tên mình trong cuộc nói chuyện lập tức đập bàn đứng dậy : “Cái tên Diệp Tu không biết xấu hổ kia, đừng có mà đặt điều bôi nhọ lão phu với Ngô Tuyết Phong, có dám nói thiếu lão phu thì mấy người vẫn ôm được cúp quán quân.”

“Vâng vâng vâng” Diệp Tu liếc nhìn Ngụy Sâm: “Muốn solo à?”

“Với mày? Tao đây...Để xử mười thằng như mày không cần xài quá ba mạng nữa, để lão phu tới dạy dỗ mày.” Ngụy Sâm đột nhiên đeo tai nghe lên ra sức gào to. Diệp Tu thấy vậy cũng không cùng Ngụy Sâm so đo nữa, quay lại nói chuyện với Ngô Tuyết Phong tiếp.

“Anh ở bên đó ra sao?”

“Không tệ, thỉnh thoảng vẫn vào Vinh Quang ngược gà mới được” Ngô Tuyết Phong cười, “Tuy nói vậy chứ cậu cũng đừng trông mong việc tôi có thể quay về đầu quân cho cậu thi đấu tiếp, sức tôi không trâu tới vậy đâu.”

“Dĩ nhiên, tui có khí công sư mới rồi, không cần ông anh” Diệp Tu nói, “Hơn nữa, tui cũng muốn buông chuột rồi”

“Không quay lại nữa?

“Ừ, không quay lại nữa.” Diệp Tu hít một hơi thật sâu, từ từ phun ra một làn khói mỏng, “Bằng không người mới cứ phải tiếp tục lớn lên dưới sự thống trị của tui, ăn hành mãi mà trưởng thành sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của Liên minh. Đồng chí Ngô à, phải dùng ánh mắt của người trong nghề để nhìn nhận vấn đề.”

“Vâng vâng vâng, lời cậu nói có bao giờ sai đâu.” Ngô Tuyết Phong cũng cực kì phối hợp tung hứng với Diệp Tu, dường như Diệp Tu vẫn như ngày trước đang đi trước hắn, hai người đồng thời nở nụ cười.

Ngô Tuyết Phong ngồi sau bàn làm việc, trên bàn văn kiện, hồ sơ chất thành một núi nhỏ. Trên màn hình máy tính cũng đang mở không ít tài liệu, trong đám tài liệu ấy có một biểu tượng nhỏ đặc biệt nổi bật, là biểu tưởng đôi cánh vàng bao lấy chữ GLORY.

Mới đó thôi mà Ngô Tuyết Phong đã giải nghệ, rời khỏi giới chuyên nghiệp được bảy năm rồi, hắn hiện tại cũng đã 35 tuổi, con đầu lòng cũng đã vào tiểu học. Vinh Quang cũng rất phổ biến ở Mĩ, đôi khi trong công ty cũng mở một giải thi dấu Vinh Quang nho nhỏ. Tuy có là ai thì khi làm đối thủ của hắn đều không đỡ nỗi mấy đòn, nhưng chỉ cần được ở trước màn hình, click chuột vào biểu tưởng của Vinh Quang, đút thẻ tài khoản vào khe cắm, nghe những âm thanh quen thuộc truyền tới, hắn cảm giác như bản thân vẫn còn là chàng thanh niên năm đó tung hoành trên sàn thi đấu, cầm Khí Công Sư trên tay, đánh ra từng trận thắng, hoàn thành tâm nguyện của bản thân. Vương triều xây dựng nên từ ba lần quán quân, chính là chiến công chói lóa nhất trong cuộc đời hắn.

“Chiến đội hiện tại của cậu tên là Hưng Hân?”- Ngô Tuyết Phong nâng li nhấp một ngụm cafe, “Gia Thế sao rồi?”

“Gia Thế à?” Diệp Tu cười, “Sẽ quay về thôi.”

“Gia Thế vẫn còn?”

“Gia Thế luôn còn đó.”

“Vẫn còn là tốt.” Ngô Tuyết Phong thở phào nhẹ nhõm, dường như đã yên tâm.

“Tui nói anh nè, không thì bây giờ anh về nước đầu tư vào nó đi, nhanh thì năm năm mà chậm thì bảy năm...” Diệp Tu dí mẫu thuốc vào gạc tàn, hướng về phía Trần Quả ra hiệu chờ một chút, “Gia Thế, tương lai vẫn có thể là vương triều,”

“Được, tôi sẽ cân nhắc.” Ngô Tuyết Phong cười. “Tôi cúp máy trước đây.”

“Có gì liên lạc sau, khi nào về gọi tui, chúng ta gặp mặt.” Diệp Tu cúp điện thoại, sau đó nhìn về phía Trần Quả. Người lúc này đang mang vẻ mặt phức tạp, hiển nhiên là vì nghe được chuyện liên quan đến Gia Thế.

“Gia Thế vẫn còn cơ hội giành được quán quân sao?”

Trần Quả có chút thấp thỏm, dù sao cô cũng từng là fan trung thành của Gia Thế nhiều năm, tuy rằng bây giờ thần tượng đã ở ngay cạnh nhưng cô đối với Gia Thế- chiến đội đã ghi khắc một thành tựu nổi bật nhất trong lịch sử Vinh Quang tới hiện tại lại bất ngờ giải tán, lòng không ôm kỳ vọng là chuyện không thể.

Nói đúng hơn, tại thành phố H này, có vô số người vẫn mong mỏi, vương triều ba quán quân đã sừng sững ở Vinh Quang từ những ngày đầu của Liên Minh kia sẽ lần nữ hồi sinh từ đống tro tàn, lần nữa tung hoành trên mảnh đất rộng lớn này.

“Nhanh thì năm năm còn chậm thì bảy năm, thậm chí không cần mất nhiều thời gian như vậy, chỉ cần người của Gia Thế vẫn còn tiếp tục chống đỡ,” Diệp Tu quay đầu nhìn ra cửa sổ, “Đến khi đó không biết liệu rằng mọi người có thể bảo vệ được Hưng Hân hay không.”

Hắn nói xong, trong lòng cũng không nén được sự chờ mong.

Năm năm sau, ai biết được vang danh ở thành phố này, sẽ là tiếng hô hào dành cho Hưng Hân hay sự tung hô giành tặng Gia Thế.

Ai mà biết được...



3.

Lúc hắn tuyên bố giải nghệ, một đám tuyển thủ chuyên nghiệp, người phương Nam kẻ đất Bắc đều kéo tới tham dự, ngay cả tên túc túc địch 10 năm Hàn Văn Thanh kia cũng chạy tới thành phố H này, trên mặt không còn thấ cái dáng vẻ âm trầm hay mang mỗi lần gặp Diệp Tu.

Một ngày sau khi tuyên bố giải nghệ, thành phố H đổ mưa lớn. Trong năm nay, số cơn bão ghé thăm Chiết Giang đã sắp vượt số ngón trên một bàn tay, rút xuống từng trận mưa nặng hạt, giúp cho không khí của thành phố dịu đi không ít.

Dĩ nhiên buổi họp báo vẫn phải diễn ra, Diệp Tu và Ngụy Sâm cùng nhau ở phía sau chuẩn bị, vô số máy quay, micro được đang chờ sẵn, chỉ còn đợi hai người họ xuất hiện. Những tuyển thủ chuyên nghiệp khác cũng có mặt khiến cánh nhà báo, phóng viên ngạc nhiên không ngớt. Những ai không tranh được chỗ ngồi tốt liền chuyển mục tiêu sang những tuyển thủ có mặt, tranh thủ moi ít cảm nghĩ từ họ, biết đâu lại có thể viết ra được ít tin tức đặc sắc.

“Mày ngẫng người làm gì? Không có kinh nghiệm tuyên bố giải nghệ à?” Ngụy Sâm dùng khuỷu tay thúc nhẹ vào Diệp Tu, “Lão phu mặt này lại có hơn mày rồi.”

“Bị đánh cho chạy mất, có cái gì mà ông đòi kiêu ngạo.” Diệp Tu “phi” một tiếng, qua mặt kính thủy tinh hắn thấy được bên ngoài toàn là những tuyển thủ quen mặt. Vẫn còn trụ lại trong Liên minh, ngoài Hàn Văn Thanh ra thì cũng chỉ còn mỗi hắn duy trì được lâu nhất. Diệp Tu cũng từng tham gia không biết bao nhiêu lần họp báo giải nghệ của đám người quen cũ. Có rất nhiều hắn không biết bây giờ đang ở đâu, thậm chí cả chiến đội của họ cũng đã lần lượt biến mất.

Chẳng hạn như Tru Tiên, có lẽ vòng khiêu chiến năm nay đã không còn bóng dáng của họ. Sợ rằng không ít người dù chơi Vinh Quang năm năm rồi cũng không có ấn tượng gì với cái tên Tru Tiên này.

Lúc này Diệp Tu không khỏi cảm thán may sao lúc còn ở Gia Thế đã kịp bồi dưỡng một mầm non tốt cho trại huấn luyện, có Khâu Phi, hắn sẽ không cần phải lo cái tên Gia Thế bị biến mất, có lẽ cần Kênh thế giới lâu lâu phổ cập lại kiến thức cho người chơi mới một chút.

Diệp Tu rất vui vì khi hắn còn trẻ, vận khí không hề tệ chút nào, có Đào Hiên, có Ngô Tuyết Phong, còn có một đám đồng đội tốt, có thể vượt qua được khảng thời gian ấy. Ở cái thời mà những đứa nhỏ có thiên phú về game không được đánh giá cao, hắn đã may mắn nhường nào mới có thể có cơ hội đứng trên đỉnh chiến thắng, dựa vào khoản tiền thưởng và tiền tài trợ ngày một nhiều mà tiếp tục chiến đấu. Cùng lứa với hắn, thật sự đã có quá nhiều người mà ngay cả cơ hội để bắt đầu cũng không có.

Với hắn mà nói, đó chính là thế hệ khai hoang chân chính, mọi người đều mới là nghiệp dư, kiến thức nửa vời. Cũng vì thế mà thiên tài về game xuất hiện đủ mọi lứa tuổi, chỉ có điều, thiên tài có rất nhiều những những người may mắn như hắn lại chẳng được bao nhiêu.

Tên đại thần cùng thời Quách Minh Vũ hiện tại không biết đã lưu lạc mới chốn nào rồi. Nếu hắn nhìn nhân vật cấp thần Quét Đất Dâng Hương từng ở trong tay mình tranh quán quân với Gia Thế, nay đã phải cùng Hoàng Phong thất thế như hiện tại không biết sẽ có suy nghĩ gì.

“Đứng đờ ra làm gì, ra ngoài đi. Bắt đầu sớm mới kết thúc nhanh được, hôm nay vẫn còn lượt đi phó bản và boss mới spawn, lão phu còn phải mang đội đi bận rộn một phen nữa.”

Diệp Tu bước ra ngoài, vậy mà ngoài dự liệu không hề thấy ánh đèn flash thi nhau chớp nháy. Cánh phong viên không hẹn nhau mà cùng rơi vào trầm mặc, cùng với tiếng mưa rả rít bên ngoài tạo thành một loại yên lặng đặc biệt. Hai người họ rất nhanh đã đọc xong bài phát biểu đã được công thức hóa, tiếp theo chính là giai đoạn phỏng vấn.

“Nếu nhớ không nhầm, ở mùa giải đầu tiên, sau khi Lam Vũ bại dưới tay Gia Thế trong trận bán kết, xin hỏi lúc ấy tiền bối Ngụy Sâm, sau trận đấu anh đã làm gì?” Một phóng viên ưa tin bát quái nhanh miệng hỏi trước.

“À, đương nhiên là ở cùng chỗ với mấy anh em trong công hội, Kỵ Sĩ Lam Tinh spawn, Gia Vương Triều kéo đến, bị lão phu nhanh tay, ôm Boss đi mất.

Dưới sân khấu cười rộ, rất nhanh một phóng viên khác bị Ngụy Sâm làm cho phấn khích, đứng lên tiếp hỏi tiếp.

“Ngụy Sâm tiền bối, xin hỏi vì sao lúc đầu anh lại lựa chọn giải nghệ? Nếu không nhầm thì khi anh ra mắt cũng chỉ mới hơn 20 tuổi, nếu cố gắng ắt hẳn vẫn có thể tiếp tục thêm nhiều năm nữa,”

“Lựa chọn đó của tôi khi ấy là dựa vào tình hình của Lam Vũ mà cân nhắc. Nếu tôi thoái lui muộn quá, đám tân binh khi ấy làm sao được nếm trải cảm giác phải phải nhanh chóng trưởng thành, người nhìn lão phu lúc này xem, tùy tiện quay về đã ôm được một cái quán quân, nếu cứ tiếp tục đánh mãi thì…” Hắn mới nói được nửa câu liền cảm nhận được áp lực nặng nề từ hai đôi mắt đang nhìn mình chăm chú của Diệp Tu và Hàn Văn Thanh. Hai người đương nhiên biết hắn đang muốn nói gì, Ngụy Sâm lập tức chuyển đề tài câu chuyện, “Để Liên minh phát triển được, phải nhìn bằng con mắt của người trong nghề hiểu không hả người trẻ tuổi.”

Anh chàng phóng viên trẻ ngồi xuống, cố gắng tiêu hóa “lời dạy dỗ” của Ngụy Sâm. Chưa được bao lâu đã có thêm một phóng viên khác, xem chừng cũng phải 30, 40 tuổi gì đó rồi đứng đậy đặt vấn đề.

“Lần này Diệp thần chính thức giải nghệ, Ngụy Sâm đại Thần cũng vừa quay về chưa được bao lâu cũng lần nữa giải nghệ, Trong liên minh sẽ chỉ còn mỗi một đại thần đời đầu là tuyển thủ Hàn Văn Thanh, xin hỏi Diệp Thần đối với việc này lời nào muốn phát biểu không?

“Ha ha.” Diệp Tu ngồi ngay ngắn lại, ngón tay nhè nhẹ gõ lên mặt bàn.

“Vinh Quang” Hắn đừng lại, tựa hồ như đang lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ, thoáng ngưng vài giây rồi chậm rãi cất lời.

“Chúng ta chưa từng rời khỏi, chúng ta vẫn còn ở đây.

Nhất thời, đèn flash đồng loạt sáng lên, tất cả đều cố gắng ghi lại, thuyền thông còn đặc biệt quay cận cảnh vị khách mời đặc biệt ngồi ở hàng ghế đầu tiên Hàn Văn Thanh, người hiện đang ngồi thẳng tắp, vành mắt dường như có chút phiếm đỏ.

Họp báo ước chừng kéo dài chỉ hai giờ nhưng khi phóng viên rời đi đã qua ba giờ đồng hồ. Chủ nhà Hưng Hân đương nhiên không thể thất lễ với các tuyển thủ cất công đến tham dự, đặt sẵn phòng ăn từ sớm.

Trên bàn ăn, đám tuyển thủ chuyện sung sướng thì sung sướng, chuyện thổn thức thì cả đám cùng thổn thức. Bao nhiêu lịch sử đen trên sàn đấu đều biến thành chuyện cười trên bàn ăn hết, tuy nhiên không ai biết uống rượu, kết quả dùng trà thay thế. Diệp Tu và Ngụy Sâm mời đủ một vòng, đếm đủ một vòng người đã bị Diệp Tu suốt những năm ấy ngược thảm.

Người được mời cuối cùng là Hàn Văn Thanh cũng là người duy nhất không bị Diệp Tu thồn hành mà lớn. Mà trong tay hắn bây giờ cầm bát, trong bát cũng chỉ có nước trà, chỉ khác chỗ so với mấy li trà kia thì lớn hơn vài lần. Bên cạnh hắn cung có hai chiếc bát nữa, chờ Ngụy Sâm và Diệp Tu đến trước mặt liền đem rượu đổ đầy cả hai bát.

“Lão Hàn, cuối cùng chỉ còn lại mình ông.” Diệp Tu chép miệng một cái, “Vẫn có thể đánh thêm vài năm nữa.”

“Chờ lấy thêm một cái quán quân đi.” Hàn Văn Thanh hừ mũi một cái, “ Lần này là đi thật?”

Diệp Tu gật đầu, sau đó nhận lất bát, cùng Hàn VĂn Thanh và Ngụy Sâm cạn chén, tiếp đó một hơi uống sạch. Diệp Tu uống xong liền quay lưng đi nhanh ra khỏi cửa.

“Ê, mày đi đây vậy?”- Ngụy sâm nhanh chân đuổi theo, thấy Diệp Tu chân nọ đá chân kia, nhe răng rợn mắt:

“Uống nhiều quá, đi WC.”

4.

Ngày ấy Diệp Tu rời đi rất sớm, cản cánh máy bay chính là hừng đông. Khi trời vừa sáng hắn đã ở cửa vẫy tay, ra hiệu cho mọi người không cần phải tiễn mình, trên thực tế cũng chẳng có ai đi tiễn hắn, không ít kẻ chỉ vừa đặt lưng xuống ngủ. Ngay cả Trần Quả cố gắng gượng dậy cũng chỉ ở cửa vẫy vẫy tay với hắn vài cái.

Thật giống cái đêm đông mà mà Diệp Tu đã vô tình ghé chân vào tiệm net Hưng Hân.

Ngụy Sâm ngậm thuốc lá, đứng ở song cửa, nhìn Diệp tu kéo theo vali hành lí đi ra đường lớn, đàn mất hút khỏi nơi này, sau đó từ từ phun ra một làn khói mỏng.

“Lãi đại, Kiếm Sĩ Rồng vừa spawn, Luân Hồi, Bá Đồ và Vi Thảo bắt đầu đánh rồi, mình cướp hay không?”

Hắn quay người lại, đem đầu lọc dí vào gạt tàn thuốc.

“Cướp hết mẹ chúng cho tao.”


5.

Bầu trời Zurich không gợn chút mấy, mang theo giấc mơ của những thiếu niên truy cầu bậc cao nhất của Vinh Quang.

Tựa như nhiều năm trước cũng đã có một nhóm người như vậy, ánh mắt họ xuyên phá lịch sử, khắc công trạng lên bức tường Vinh Quang dựng đứng giữa hư không.

Bên kia bức tường hằn tên của mỗi người họ.

Chúng ta chưa bao giờ rời đi

Chúng ta vẫn mãi còn đó.


END.

Đấu Thần Diệp Tu, Sơ tâm bất biến.

Anh vĩnh viễn là Đấu Thần
 

Bình luận bằng Facebook