Ongoing [Pj Song Diệp 22.2019] [Diệp Tu trung tâm] Đời người có 37 nguyện vọng

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#1


Lí tưởng quyết định điểm bạn bắt đầu, nghị lực quyết định điểm bạn kết thúc.


Diệp Tu trung tâm - Đời người có 37 nguyện vọng

Tác giả: Yexiu520.lofter.com
Editor: Ú Siu Nhân
Beta: chị ruột không chưn, Lãi Lãi thượng thần


~ ~ ~
Đây là fanfic đầu tiên mà Ú đọc của Toàn chức cao thủ, nó thực sự là hay từng câu từng chữ. Ôm được nó vừa mừng vừa lo.

Cách viết của tác giả làm mình rất nghiện. Gãy gọn, thấm, chất, lời ít ý nhiều. Không cần văn hoa màu mè đã khắc họa lại được chặng đường đầy Vinh Quang của Diệp Tu. Mong ước của anh, nỗ lực của anh, nỗi lo sợ giấu kín của anh,... một Diệp Tu không ngừng truy cầu Vinh Quang

Đây có lẽ fic lâu nhất mình từng làm. Cố gắng so từng câu từng chữ, vừa làm vừa sợ tay nghề non kém, mất mất cái hay của fic. Mong rằng mọi người sẽ thích.

~~~


29/5/2019, Diệp Tu, chúc anh sinh nhật vui vẻ, con đường anh đi là Vinh Quang.

Đấu Thần vĩnh viễn là Đấu Thần
 
Last edited:

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#2



1.

Hắn hi vọng được chơi game.

Cha vẫn luôn quở trách bọn họ, người không có nghị lực sẽ chẳng làm nên trò trống gì. Vì muốn bồi dưỡng hai đứa con trai, ông mỗi ngày đều tự mình làm tấm gương tốt, sáng chạy bộ, huấn luyện dã ngoại, nghỉ ngơi làm việc theo quy luật, ăn không nói ngủ không nói, chỉ hận không thể dùng thước đo đạc mỗi tấc thời gian khiến cặp song sinh ngột ngạt muốn chết.

Hắn không phục sự đánh giá này, nhưng không cách nào phản bác.

Học chơi dương cầm, vẽ tranh, đủ thứ lớp học, kết quả không giống nhau đều phải tiếp tục cố gắng. Em trai ngu ngốc còn có thể ngồi đó cố gắng chứ hắn thì không. Những giáo viên giỏi nhất cũng khen hắn có thiên phú, mẹ mừng rỡ, hắn im lặng, không cho đó là đúng mà cũng chẳng nói đó là sai.

Cha giận hắn vì hắn học mãi không tiến bộ, mỗi ánh mắt đều thể hiện chỉ như hận không thể rèn sắt thành thép. Đây là những sai lầm thường thấy của bậc làm cha làm mẹ, khi họ vừa ở giai đoạn tốt nhất trong đời người, thu được quả ngọt của sự thành công liền quên bản thân họ cũng đã từng non nớt nhường nào.

Không có loại hạt giống nào có thể rộ nỡ thành hoa chỉ sau một đêm.

Bị tiêm nhiễm bởi suy nghĩ của cha, khi đó, đôi lúc hắn cũng cho rằng tương lai bản thân mình sẽ thực sự chẳng làm nên trò trống gì.

Đối với những nỗi lo không thể gọi tên chờ đợi ở tương lai, như từng áng mây đen giấu sau mặt trời, thi thoảng lại xuất hiện, đục khoét dần sự tự tôn trong những đứa trẻ.

Thế là hắn tỏ ra thờ ơ như không, lấy sự trào phúng che giấu nội tâm. Nỗ lực chống đối làm tăng thêm cho hắn một phần áp lực. Hắn ngoan cố để không bị bất kì người nào hay việc gì khiến hắn phải thay đổi bản thân.

Bởi vì hắn là người rất kiêu ngạo.

Từ khi hắn còn nhỏ đã rất kiêu ngạo. Trước đây, bạn cùng bàn của hắn giơ điện thoại đang chơi trò “con rắn săn mồi” ra, nói thao tác này là đẳng cấp của cao thủ. Hắn liếc nhìn, thờ ơ nói: “Cái này à? Tui cũng làm được.”

Tên ngồi cùng bàn nhất quyết không tin, một hai đòi cùng hắn đánh cược, nếu như trong ba ngày hắn có thể làm được thì đồng ý chép bài cho hắn một tuần.

Ba ngày sau thân của con rắn chiếm gần như toàn bộ màn hình, tên ngồi cùng phục sát đất, đồng ý chép bài nguyên cả tháng.

Hắn không nói ra việc ba ngày trước cũng là lần đầu tiên hắn chơi trò này, cũng không hề nói ra việc ba ngày vừa rồi hắn tổng công chỉ ngủ vỏn vẹn năm tiếng. Hắn càng không tiết lộ việc sau khi thành công hắn chỉ thất vọng tại sao màn hình quá nhỏ, chơi không bỏ bẽn gì cả…

Hắn cuối cùng cũng đã tìm ra được cách bác bỏ lời nói của cha. Có những nghị lực bắt nguồn từ áp lực, từ chỉ trích, nhưng cũng loại nghị lực bắt nguồn từ sự hứng thú thật sự.

Hắn biết mình thích chơi game.

Năm 12 tuổi, Diệp Tu đã biết bản thân thực sự muốn gì.


2.

Cậu hi vọng được tự do.

Gia đình danh giá, chỗ dựa vững chắc, cơm áo không lo, cha nghiêm mẹ từ,… Một cuộc sống như vậy, muôn đời định tròn vẹn, nếu có khuyết điểm gì, có lẽ là lòng người không đủ khổ.

Nhưng cậu thực sự không hề cảm thấy tự do.

Lễ kỷ niệm 100 năm của trường trung học, mời đến rất nhiều tên tuổi tầm cỡ, các nhân vật nổi tiếng chụp ảnh kỷ niệm chung, mẹ cậu trên danh nghĩa đại diện cho hội phụ huynh, cũng được mời tới. Nhìn thấy bà trên sân khấu rực rỡ, đột nhiêu cậu có cảm giác nếu về nói với cha, sẽ nhận lại một câu.

"Tương lai của hai tiểu tử thúi đó, một nửa thành tựu là do người nhà, sẽ không đến nổi làm Diệp gia mất mặt."

Anh trai song sinh của cậu nói: "Lời này thật tàn nhẫn."

Còn cậu bị dọa đến nửa đêm vẫn không ngủ được.

Mười bốn tuổi đã thấy bản thân ở tuổi bốn mươi, tương lai của cậu đã sớm được an bài, cứ ngoan ngoãn từng bước tuân theo là được. Hình ảnh cậu sau này y phục tóc mai ưu nhã, nói năng nửa úp nửa mở, mỗi câu mỗi chữ đều chứa đầy ẩn ý như cáo già nơi thương trường. Biết rõ bản thân trong tương lai mấy chục năm nữa cũng sẽ trở thành người như vậy, quả thật khiến người ta tuyệt vọng kinh khủng.

Cậu bắt đầu có suy nghĩ bỏ nhà đi.

Cậu vô cùng cẩn thận, từng bước chuẩn bị thật chu toàn cho dự định ấy, hôm nay thu dọn quần áo, ngày mai bỏ thêm cái đèn pin, hành lí dưới giường chứa toàn bộ tự do mà cậu mặc sức tưởng tượng nên.

Bỗng một ngày, hành lí biến mất.

Biến mất cùng đống hành lí còn có anh trai song sinh của cậu, Diệp Tu.

Tên anh trai đáng ghét đó biết rõ về đống hành lí bí mật kia, còn mượn gió bẻ măng, nhanh chân đi trước. Cậu tức giận, vừa giận dữ lại không ngừng lo lắng. Cha đang nổi trận lôi đình, ở phòng khách lớn tiếng la mắng, không cho mẹ báo cảnh sát tìm người.

“Một thằng nghiệt tử chỉ biết chơi game, tìm về làm gì. Chờ đến khi nó cùng đường mạt lộ, dù có qùy lết muốn trở về cũng tuyệt đối không được mở cửa cho nó!”

Cậu biết, cậu đã không còn cách nào để theo đuổi tự do. Giống như lúc được sinh ra, lại chậm hơn tên đó một bước rồi, Diệp Thu không cam lòng, lại không thể làm được gì.

Bởi vì cậu muốn tự do, còn Diệp Tu muốn lại là lý tưởng.

Tự do không có phương hướng. Nhưng lý tưởng có.

“Anh trai khốn khiếp, đem em hại thảm như vậy, nếu thất bại sẽ không nhận anh làm anh em trai nữa. “- Vô số đêm vật lộn không ngừng nghỉ với sự nghiệp học hành, Diệp Thu lại nghiến răng chửi rủa.



3.

Cô hi vọng có được một gia đình.

Hai đứa trẻ mồ côi từ nhỏ, một đứa ba tuổi, đứa còn lại còn chưa cai sữa, họ hàng thân thích gần xa đều đồng loạt tuyên bố cắt đứt quan hệ, nên đành phải đưa vào côi nhi viện. May sao, suốt mười năm không dính phải tai nạn hay bệnh tật gì nghiêm trọng. Có một gia đình hiếm muộn con cái đến viện, nhìn trúng người anh trai thanh tú và thông minh của cô.

Gia đình người nhận nuôi cũng không tính là giàu có dư giả gì, không thể gánh vác cả hai đứa trẻ, từ chối việc nhận nuôi cả hai anh em.

Cô cố nhịn không khóc, vì viện trưởng nói, anh trai có được mái nhà mới thì sẽ có tương lai tốt hơn.

Trước ngày hoàn thành thủ tục nhận nuôi, đêm đó anh trai đánh thức cô, cầm theo gấy tờ chứng minh thân phận, đôi mắt sáng ngời, nói.

“Mộc Tranh, chúng ta bây giờ đi được rồi.”

Cầm tay anh trai đi trên con đường rộng lớn còn mịt mù sương, cô ngây thơ hỏi: “Anh ơi, chúng ta đi đâu?”

“Tới quán net, chờ anh bán xong hai tài khoản game này, cầm tiền đi thuê phòng, vậy là chúng ta có nhà rồi.” Tô Mộc Thu trả lời.

Bọn họ có ngôi nhà đầu tiên. Căn phòng nhỏ được ngăn làm hai gian, phòng vệ sinh và nhà bếp dùng chung với ba phòng khác, vách tường hơi mỏng, bên ngoài lúc nào cũng có tiếng ồn ào truyền đến. Chủ nhà là người tốt bụng, miễn cho họ tiền điện nước, toàn bộ tiền thuê nhà đều được trang trải dựa vào việc chơi game của anh trai.

Quán net chính là mái nhà thứ hai, nó đã nuôi sống hai anh em họ. Cô thường làm cơm cho Tô Mộc Thu mang đi, giúp anh trai vượt qua ngày sáng đêm tối.

Cho tới một hôm, cô gặp một thiếu niên lạ mặt ở quán net anh hay chơi. Thiếu niên đó rất lợi hại, đánh bại anh trai hết lần này đến lần khác, anh trai muốn đánh tiếp lại phát hiện ra thiếu niên này còn nghèo hơn cả anh em họ.

“Hay là hai anh về nhà chơi đi?” – Cô đột nhiên đưa ra lời đề nghị.

Tô Mộc Tranh vẫn luôn cảm thấy, đó chính là câu nói quan trọng nhất đời mình.

Hai người gọi là nương tựa lẫn nhau, còn sống ba người gọi là nâng đỡ lẫn nhau.

Cô cuối cùng đã đạt được ước muốn.


4.

Hắn hi vọng có nhiều tiền.

Iphone, đồ mặc theo trend, du lịch thế giới để mở mang tầm mắt, thiếu niên mười bảy tuổi chưa một lần được trải nghiệm. Khái niệm tiền với hắn đều được quy về tiền thuê nhà, tiền ăn và học phí cho em gái. Một năm trước, trong nhà có thêm một miệng ăn biết kiếm tiền, thẻ ngân hàng đã lâu không động đến cuối cùng cũng có được ít tiền dành dụm, nhưng chung quy bọn họ vẫn cứ nghèo.

“Lần trước tui cùng Mộc Tranh đi mua đồ dùng học tập, thấy trong tủ kính có một cái váy liền thân cực kì, cực kì đẹp luôn có biết không, màu vàng của nó rất giống… giống y hệt màu lòng đỏ trứng vừa được rán! Mộc Tranh mà mặc nó đảm bảo siêu dễ thương luôn, em ấy còn ngắm nó rất lâu nữa.”

Thiếu niên hưng phấn nói xong cuối cùng vẫn phải thở dài, cái váy quá đắt, giảm giá 20% rồi vẫn hơn 1000 tệ.

Tên bạn cùng nhà của hắn ngồi bên cạnh ngậm thuốc,

Trứng rán mặc lên người sẽ thành cái dạng gì? Diệp Tu tưởng tượng không ra, nhưng mà là đồ Mộc Tranh thích, đương nhiên phải mua chứ sao.

Tên bạn cùng phòng của hắn nói: “Cũng không phải là không mua nổi, không đắt hơn một món đồ bạc bao nhiêu, lại còn không cần tốn công thăng cấp.”

“Mua về xong sẽ còn thảm hơn cả không mua nữa, Mộc Tranh có phải là đại thiếu gia như cậu đâu, tui mà mua thế nào con bé cũng bắt đem đi trả lại.”

Cậu bất lực nhìn tấm thẻ ngân hàng, chỉ hận không thể biến ngay thành gà mái mẹ chăm chỉ, ngày ngày đẻ ra một đống trứng vàng.

Thẻ ngân hàng vẫn nằm yên bất động trước cái nhìn đầy tha thiết của hắn, thiếu niên nằm sấp ra ghế hét lớn.

“Aaaaaaa, tui muốn có nhiều tiền!!!”

Diệp Tu ngậm thuốc lá, nghĩ kỹ mới nói: “Cậu không mua cái trứng rán kia thì thôi mua cho tui áo thun đi, hai cái cũng được.”

“Cút!”

“Nhìn cái này nè, thấy không? Chủ cửa hàng đang có hoạt động mua hai tặng một, cậu chọn một cái màu trứng rán cho Mộc Tranh, tui thấy nó nhìn cũng được mà.”

Hắn bất đắc dĩ phải đứng lên, bất đắc dĩ xem qua, bất đắc dĩ thừa nhận mắt thẩm mĩ của tên này cũng không tồi. Cái váy này cũng màu trứng rán đáng yêu, có hai cái túi lớn hình quả cam xinh xinh, còn có mũ trùm nữa.

Diệp Tu mua được áo mới, còn rất sòng phẳng trả cho Tô Mộc Thu một nửa tiền mua áo. Tô Mộc Tranh cực kì thích cái váy mới, mặc đi học mấy ngày liên tục, còn khen Diệp Tu mấy lần. Tô Mộc Thu ghen tị, để giành lại vị trí số một trong lòng em gái,

Bọn họ mặc quần áo mới, đem gà bày ra bàn, cầm máy lên chụp một bức ảnh chung.

Tô Mộc Thu đem ảnh chụp để lên trên bàn, phía dưới còn ghi dòng chữ “tiền” lí nhí nho nhỏ để khích lệ chính mình.

Vinh quang mà hắn luôn tin tưởng nhất định sẽ đến. Hăn thầm cầu nguyện, hi vọng tới lúc ấy chiếc váy liền màu trứng rán kia vẫn còn ở đó.



5.

Gã hi vọng được công thành danh toại.

Tốt nghiệp trung học xong không thi lên đại học, người trong nhà liền cho gã học ở trường nghề, đèn sách gần ba năm vẫn không tìm nổi việc làm, gã đành phải tiếp nhận cái quán net mà trước đây bản thân đã xem thường.

Chỉ có người trong nghề mới hiểu, làm được mấy năm, gã cảm thấy cái quán net nát này kiếm cũng được không ít tiền. Qua vài năm, gã đã có thể ngẩng cao đầu trước đám bạn cấp 3 vẫn còn đang phải chật vật thắt lưng buộc bụng. Gã nhìn đám bạn mình ăn hộp cơm 30 tệ ông chủ phát, cười nhạt một tiếng nói: “Không cần lăn lộn vất vả như bọn mày mà một tháng vẫn có hơn mười vạn bỏ túi, miễn cưỡng xem như không lo ăn lo uống gì.”

Sự hâm mộ không che giấu của đám bạn học đã đủ làm gã vô cùng hài lòng. Thế nhưng thêm vài năm nữa qua đi, đám bạn hắn có người thu nhập hằng năm đã trên trăm vạn, lăn lộn đến chức phó giáo sư, công thành danh toại, mà gã vẫn cứ mãi chỉ là một ông chủ tiệm net.

Cho tới khi Vinh Quang xuất hiện.

Gã thích chơi game, càng yêu thích tiềm năng từ trò chơi này. Nếu thuận lợi một tí chút, Vinh Quang trở nên phổ biến hơn, người chơi ngày càng đông thêm, nói không chừng cũng có thể giống như Warcraft, LOL, DoTA, phủ sóng toàn thế giới, thành lập giải đấu chuyên nghiệp.

Trong tiệm net của gã có hai thiếu niên thiên tài của giới game thủ, Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tô, danh tiếng của chúng trong giới Vinh Quang vô cùng hiển hách, ghi danh khắp các bảng kỷ lục phó bản. Gã cảm thấy đây chính cơ hội trời ban, từ ông chủ tiệm net trở thành ông chủ chiến đội, giành được thắng lợi, công thành danh toại, trước mặt đám người tinh anh vẫn đủ để gã ngẩng đầu ưỡn ngực.

Đào Hiên được thoả mãn ước nguyện.



6.

Anh hi vọng sẽ không lưu lại một phần tiếc nuối nào trong hồi ức.

Có rất ít người vào thời điểm thích hợp nhất gặp được cơ hội tốt nhất, nhận được lời mời tham gia từ chiến đội, ngoại trừ cao hứng ra thì phần nhiều là sự thổn thức.

“Cậu biết, tôi không đánh được bao lâu” Anh trả lời lại trên QQ.

Đối phương trả lời lại rất nhanh: “Cho nên mới cần tranh thủ từng phút từng giây, đồng chí Ngô, quán quân không chờ đợi đâu.”

“Không lấy được quán quân thì sao?”

“Không thể xảy ra, quán quân vốn là chuẩn bị cho chúng ta.”

“Tự tin dữ vậy?"

“Đến bảng xếp hạng thành tích 1vs1, đem tên cái người thứ nhất nhẩm đi nhẩm lại vài lần, sau đó qua bên bảng thành tích 2 vs 2, tiếp tục nhìn cho kỹ tên tổ hợp đứng thứ 2, bây giờ có lòng tin chưa?

Anh nhìn hai cái tên quen thuộc trên trang chủ của Vinh Quang, nở nụ cười.

“Có chút điên cuồng nhỉ…” Anh nghe thấy giọng nói nhỏ, tay đè lên tập thư mời từ công ti vừa được gửi đến, suy nghĩ thật lâu.

Chờ một lát vẫn chưa thấy hồi đáp, người bên kia lại gửi tiếp một tin nhắn.

“Nửa tháng nữa sẽ hết hạn báo danh, anh cứ suy nghĩ cho đến lúc đó.”

“Không cần nghĩ.” Anh liền gom cả thư mời cùng chút ít do dự còn sót lại trong lòng quăng vào thùng rác.

“Đám già trong game kia, chờ Nhất Diệp Chi Thu và Khí Xung Vân Thủy trở thành đồng đội đi. Cậu mau giúp tôi báo danh.”

Quyết định xong xuôi, tựa như đã bỏ xuống được khỏi vai mấy trăm ngàn gánh nặng, toàn thân đều nhẹ nhõm.

“Phải đoạt được quán quân.”

“Nhất định.”- Diệp Tu trả lời.



7.


Hắn hi mong muốn chiến thắng tên kia.

Vinh Quang phát triển đến hiện tại, lại mở ra thêm một khu mới, lượng người chơi so với thời gian đầu tăng gấp vài lần. sự xuất hiện của Thần Chi Lĩnh Vực đã quét đi không ít những người chơi game để giải trí, đồng thời tạo hứng thú cho các cao thủ từ game khác đến thử sức.

So với lúc trước, bảng xếp đấu trường càng ngày càng tăng dần sự kịch liệt, các trận đấu giữa các cao thủ càng lúc càng đáng xem. Những video của mấy cao thủ tỉ lệ thắng trên 95%, không khó để lượt xem vượt con số mười vạn.

Vị trí đầu tiên của bảng xếp hạng, từ khi bắt đầu tới tận bây giờ vẫn chưa một lần đổi chủ…

Nhất Diệp Chi Thu, tỷ lệ thắng 99,9% , tổng 24397 trận.

Với số trận đó mà tỉ lệ có thể xấp xỉ 100%, Nhất Diệp Chi Thu mạnh tới mức làm người khác phải tuyệt vọng, cao thủ nào đã thắng được hắn một trận cũng được coi là một loại vinh hạnh đặc biệt, nhưng theo thống kê của những topic trên kênh thế giới, số người làm được việc này ít tới mức làm người ta phải tuyệt vọng. Không ít người tin rằng, làm tròn tới chữ số thứ 3 sau dấu phẩy thì nhất định vẫn kết bằng số 9.

Người khiến 0.001% còn lại mãi không nhích lên được của Nhất Diệp Chi Thu chính là Đại Mạc Cô Yên, tỷ lệ thắng 99,8%.

Nghe nói sau khi Vinh Quang xuất hiện không bao lâu, những trận sống mái giữa hai cao thủ này đã bắt đầu. Bọn họ đánh trên đấu thường, PK dã ngoại, theo công hội giật Boss cũng đánh… qua không biết bao nhiêu trận, thắng có bại có, nhưng phải công nhận rằng số lần thắng của Nhất Diệp Chi Thu vẫn nhỉnh hơn hơn một tí.

Hắn hừ nhẹ, click vào biểu tượng logout.

Có lẽ rất lâu về sau, hắn sẽ không còn cùng tên đối thủ khó nhai này chạm trán trong game nữa. Bọn hắn đều sẽ cùng nhau bước lên một đấu trường cao hơn, từ nay đến rất lâu về sau, thắng bại sẽ quyết định ở nơi ấy.

“Nhất định phải thắng Nhất Diệp Chi Thu, một lần, hai lần, ba lần,.. đem những lần thua kia trả lại đầy đủ cho tên đó” Hàn Văn Thanh nghĩ.


8.

Đã lâu rồi hắn không thấy điện thoại từ em trai.

“Chứng minh thư của em anh lấy rồi, nhà không có trộm đâu, đừng sợ.”

Bên kia vang lên tiếng nghiến răng của Diệp Thu, có thể đem so với âm thanh lúc Tiểu Điểm nhai xương.

“Anh trai khốn nạn, không cần nghĩ cũng biết là anh, về nhà không thèm nhìn mặt em và cha mẹ. Dám giả làm em mà lén vào nhà, còn trộm mất chứng minh của em!”

“Đó không gọi là trộm, là mượn mà."- Diệp Tu nghiêm túc đính chính lại - “Nếu không phải sổ hộ khẩu để trong két sắt, mà không có thẻ căn cước sẽ không báo danh được thì anh cũng đâu tới mức phải bí quá làm liều. Lúc cảnh vệ gọi lại suýt chút nữa là bị bại lộ em biết không.”

“Dù vậy anh cũng không thể. . . không thể. . .”

Thừa dịp tên em trai còn đang suy tư hạn cuối của anh trai mình ở đâu, rốt cuộc có thứ gọi là “không thể” không. Hắn lại nói: “Vừa hay, khi nào em đi làm lại cái khác, đem mặt đi làm luôn một cái hộ anh, cái này của em cứ để anh xài tạm đi.”

“Anh còn muốn tiếp tục dùng tên của em?”

Hắn nói vô cùng thành khẩn: “Đều tại việc phải ghi danh, website của Vinh Quang cũng đã công bố rồi, không lẽ bây anh lại đi nói do không cẩn thận đã dùng nhầm thẻ căn cước của em trai đi báo danh. Huống chi bây giờ có đi làm thì cũng phải vài tháng nữa mới lấy được. Anh đi thi đấu ngồi xe hay thuê chỗ ngủ nghỉ đều phải dùng chứng minh mà.”

“Vô liêm sỉ!!!”

“Không có gì nữa thì anh cúp máy đây, gọi đường dài tốn lắm, không nên lãng phí.”

“Chờ một chút, anh. . . anh thật sự không định về nhà?

Hắn cười: “Anh trai em văn không thành, võ không thạo, biết mỗi việc chơi game, giả dụ bây giờ có trở về thật đi nữa, em nghĩ cha sẽ cho anh bước vào cửa sao?”

Diệp Thu không nói

“Chờ lấy được quán quân, anh sẽ về sau.”

Diệp Thu cười gằn: “Anh nói dễ nghe vậy, làm như tổng quán quân anh muốn có thì sẽ có vậy.”

“Vậy thì em chịu khó ở trước mặt cha mẹ tận hiếu đi" Anh trai hắn cười ha ha.

“Anh chắc sẽ không đến nỗi mượn đó làm lí do cố ý không trở về nhà nữa chứ?”

Em trai hắn càng lúc càng ngốc rồi, Diệp Tu có chút lo lắng Diệp Thu. Hắn cũng đâu phải vì chống đối gia đình nên mới bỏ nhà đi đâu.

“Anh vẫn còn đang cầm hành lí của em!”

“Không trả được, lúc trước không có tiền, cả rương cũng bán luôn rồi.”

Diệp Thu trầm mặc một lúc: “Mấy năm nay... có phải anh trải qua rất nhiều khổ cực?”

“Cũng tạm, hiện tại anh đây không chỉ biết nấu mì, còn biết làm mì xào trứng, kỹ năng sinh tồn chắc chắn tốt hơn em!”- Diệp Tu tự hào nói.

Phía bên kia điện thoại, sự hâm mộ mãnh liệt dâng trào trong Diệp Thu.

Cậu muốn được tự do, nhưng mong ước ấy chưa một lần thành hiện thực.

Lý tưởng của Diệp Tu đã thành sự thật, mục tiêu tiếp theo cũng đã có.



9.

Hắn mong muốn giành được tổng quán quân.

Không phải vì ước định cùng người bạn đã mất, không phải vì cảm giác sảng khoái khi cùng đối thủ giao tranh, càng không phải vì đạt được quán quân để gia đình công nhận.

Lí do duy nhất là, quán quân ở nơi này, chờ người thắng nâng lên.

Giây phút nó xuất hiện, có thể làm người ta quên đi hết thảy, nguyện ý đánh đổi tất cả để đuổi theo.

Hơn nữa, hiện tại hắn là một tuyển thủ chuyên nghiệp.

Mỗi một tuyển thủ chuyên nghiệp, dĩ nhiên sẽ lấy tổng quán quân làm mục tiêu, cứ thắng mãi thắng mãi cho tới khi lấy được nó, nghĩ tới thôi cũng biết cảm giác đó sẽ vô cùng tuyệt vời rồi.



10.

Từ nghiệp dư bước đến chuyên nghiệp, nhìn sơ cứ tưởng như là chỉ cần lập một đội cố định, mỗi tuần lại cùng một đối thủ cố định tranh đấu, nhưng những áp lực tiềm tàng phía sau luôn hoàn toàn khác.

Diệp Tu tìm tới những tuyển thủ đã giải nghệ của các chiến đội e-sport khác, kiên trì rèn luyện, phân tích số liệu, họp bàn chiến thuật, chú ý duy trì trạng thái thi đấu,... Hắn cùng đám đồng đội dần phát hiện, thói quen cứ ngồi gật gà gật gù ngủ thẳng tới lúc tự tỉnh, cày cắm suốt đêm đều đã thay đổi, giờ giấc sinh hoạt của đám trạch nam đã trở nên có quy luật từ lúc nào. Không còn chỉ chơi game bằng hứng thú hay thiên phú, mọi người được ép vào một khuôn mẫu mang tên “Liên minh chuyên nghiệp”, cũng tự thay đổi để bản thân trở nên “chuyên nghiệp".

Thi đấu đến tháng thứ 3 thì trong Gia Thế có một cậu đội viên dự bị rời đi. Không nhìn thấy hi vọng được ra sân, tiền lương ít ỏi cộng thêm tương lai bấp bênh làm cho chút ảo tưởng cuối cùng của người thanh niên sụp đổ. Khi đội trưởng đi tìm hắn nói chuyện, việc làm cậu trai trẻ oán hận nhiền nhất chính là khoảng thời gian huấn luyện buồn tẻ, kéo dài đằng đẳng mỗi ngày.

“Hết mấy bài huấn luyện tốc độ tay lại tới luyện tập thành thạo các bản đồ, rốt cuộc mấy thứ đó làm được gì chứ?”- Thanh niên trẻ trên cằm vừa móc ra ít râu, mặt mũi đầy sự quật cường nói: “Tốc độ tay của tôi hơn 420, tỷ lệ thắng 95,7%, còn muốn huấn luyện gì? Không cho tôi ra sân, mấy người chỉ làm lãng phí thời gian của tôi.”

Hắn nghĩ ngợi rồi nói: “Huấn luyện cơ bản, tất cả mọi người đều phải làm, kể cả anh. Nếu cậu hỏi tại sao anh chỉ có thể nói với cậu, bởi vì bây giờ chúng ta không còn là người chơi thường nữa mà là tuyển thủ chuyên nghiệp.”

Lấy một ngàn giờ đổ mồ hôi mới đổi lấy được một phút huy hoàng trên sàn đấu, đó chính là thi đấu chuyên nghiệp.
Người trẻ tuổi hoàn toàn không thể tiếp thu, cuối cùng vẫn ôm căm giận rời đi.

Hắn cũng không giữ lại. Nếu mở lịch sử phần mềm huấn luyện của hắn ra, tổng thời gian huấn luyện hằng ngày còn nhiều gấp hai lần người khác.

Từ đó về sau, hắn chưa một lần nghe lại tên của cậu trai trẻ ấy, người đó cũng chỉ như một trong hàng ngàn vạn đóa bọt sóng, lấy bờ biển làm điểm cuối của ảo mộng, cuối cùng biến mất hoàn toàn trên bờ cát trắng.

Hắn nhớ tới những khóa huấn luyện đầy hà khắc phải tham gia lúc nhỏ, lần đầu tiên trong đời, Diệp Tu thấu hiểu được tâm tình của cha mình.

Lí tưởng quyết định điểm bạn bắt đầu, nghị lực quyết định điểm bạn kết thúc.



11.


Không ai biết, khi mới bắt đầu, Diệp Tu cũng sợ hãi.

Giải đấu chuyên nghiệp đã rút ngắn sự chênh lệch về thực lực giữa các đối thủ. Bởi vì lần lượt giao đấu trực tiếp với nhau, toàn bộ kỹ thuật và chiến thuật đều được liên tục nghiên cứu kỹ càng. Việc huấn luyện bằng các phần mềm theo khoa học, các thói quen xấu từ từ được khắc phục, tài năng được rèn giũa dần dần lộ ra, các tuyển thủ nhanh chóng trưởng thành theo từng ngày.

Vinh Quang trước nay chưa từng là trò chơi của một người.

Diệp Tu cảm giác như khi đối thủ đến gần, nếu không phải các đồng đội của hắn phạm phải những sai lầm kiểu này thì cũng sẽ tới bản thân hắn mắc phải những sai lầm kiểu kia. Việc này làm hắn lo lắng không ngớt nhưng không thể biểu hiện ra bên ngoài. Hắn biết ánh mắt của mọi người luôn đặt trên người mình, cứ nhìn thấy đội trưởng “Diệp Thu” mạnh mẽ không một chút lung lay, mọi người sẽ an tâm.

Chúng ta có Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu, nhất định chúng ta sẽ chiến thắng! Toàn bộ thành viên của Gia Thế đều một lòng tin vậy.

Áp lực đi cùng sự tín nhiệm, hai thứ này như không thể tách khỏi nhau. Áp lực sinh ra sự tín nhiệm, vì tín nhiệm nên mới có áp lực, cứ lặp đi lặp lại như vậy, trở thành một vòng tuần hoàn rồi trở thành một loại niềm tin không màng lí do .

“Diệp Thu" là ngọn nguồn của niềm tin ấy, hắn cần phải mạnh mẽ, bởi vì hắn là đội trưởng. Là đội trưởng phải chịu trách nhiệm cho thành tích, phải có trách nhiệm với đồng đội, chịu trách nhiệm với cả chiến đội.

Cảm giác bức bách nghiền ép hắn, thúc giục hắn, xua đuổi hắn, để hắn không thể không giành hết thời gian cho việc xem replay các trận đấu, bày tính chiến thuật, dốc hết toàn lực để Gia Thế mạnh thêm.

Hắn không cảm nhận được quá trình đang từ từ mang đến sự thay đổi.

Danh hiệu “Đấu Thần" vang lên trong từng tiếng hô hào mừng thắng trận, các đối thủ khổ tâm lao đầu vào nghiên cứu xem làm sao mới phá giải được tầng tầng lớp lớp chiến thuật của hắn, đưa cái tên Nhất Diệp Chi Thu đứng đầu trong hơn một trăm tuyển thủ chuyên nghiệp. Cuối cùng hắn mới phát hiện ra, bản thân so với quá khứ đã mạnh mẽ hơn rồi.

Diệp Tu biết ơn tất cả những đối thủ của mình.

Hắn yêu quý bọn họ, tôn trọng bọn họ, nhưng chỉ cần có cơ hội sẽ không chút lưu tình mà đánh bại bọn họ, chính nhờ những đối thủ ấy luôn toàn lực ứng phó, nên hắn vĩnh viên không ngừng tiến về phía trước.

Mãi miết chạy trên đường đua, nhìn thấy rồi lại vượt qua từng ranh giới tưởng chừng như là khó khăn nhất, tương lai cũng sẽ không e ngại mà ngơi chân.



12.

Thời khắc Ngô Tuyết Phong nâng cao chiếc cúp quán quân, Diệp Tu có chút đố kị.

Chỉ có một chút.

Các đồng đội của hắn có thể được chạm vào chiếc cúp trước hắn, mặc dù vừa nhìn đã biết nhất định là mạ vàng, hơn nữa còn được làm to quá mức cần thiết, chế tác thì quá sức thô sơ nhưng nó vẫn là cúp quán quân danh giá đầu tiên của giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp, là tổng quán quân đầu tiên trong cuộc đời hắn.

Chỉ có lúc này, hắn mới thực sự giống một thiếu niên mười tám tuổi, dáng vẻ ung dung giảo hoạt luôn bức đối thủ phải thống hận mất đi sạch sẽ, lộ ra bộ dạng ngây thơ như đứa trẻ to xác.

Khi đồng đội kéo nhau tràn vào phòng nghỉ, ríu ra ríu rít nói đủ thứ nhảm nhí, có người đem chiếc cúp nhét vào lòng hắn, lại thêm tiếng ai đó hô hào, cả đám người nọ hò người kia cùng nhau bắt lấy đội trưởng trẻ tuổi của bọn họ, quăng lên cao.

“Cẩn thận cái cúp, đừng làm rơi mất!”

Đây là cảm nghĩ của đội trưởng chiến đội khi Gia Thế lần đầu đăng quang, giành được chức vô địch.

T.B.C
 
Last edited:

Utah

Gà con tiến hóa
Bình luận
25
Số lượt thích
45
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tôn, Diệp, Kiều, Phương
#3
1 fic quá hay, quá xuất sắc.
Mới 12 à, 25 cái nữa đâu? =(((
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#5
không phải bạn, hồi đó đây là fic NCp đầu tiên mình đọc của Toàn chức, sau này lục lại mới thấy bị khoá mất tiêu, tiếc quá nên bưng về làm lại.

Ầy, bạn cmt Ú mới nhớ mình còn nợ cái fic này... thôi chờ tui thi cử xong xuôi rồi làm tiếp nó hen ???

1 fic quá hay, quá xuất sắc.
Mới 12 à, 25 cái nữa đâu? =(((
công nhận 12 cái đầu này nó hay dữ thần, nhất là phần nói về Diệp Tu và Diệp Thu
 

Utah

Gà con tiến hóa
Bình luận
25
Số lượt thích
45
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tôn, Diệp, Kiều, Phương
#6
Lót dép hóng Ú,
chúc Ú thi tốt nhé, mang vinh quang trên bài thi về cho Muội Quang. =)))
 

Bình luận bằng Facebook