Hoàn [Pj Song Diệp 22.2019] [Diệp Tu] Tuyết Rơi Rồi

Tô Mộc Tu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
145
Số lượt thích
1,061
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Đối Xứng
#1
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ

Tác giả: 一个摸鱼的

Thể loại: non cp, bối cảnh tương lai, người máy

Editor: Tô Mộc Tu

Tình trạng: Hoàn

Giới thiệu:

Tuyết rơi đầy trời, người máy cô độc lạnh lẽo.

Hắn là ai? Tại sao lại bi thương như vậy?

Dưới thân thể không khác gì con người kia, ẩn giấu điều gì?

...

Quá khứ huy hoàng, nay chỉ còn một người lưu giữ ký ức.

Cùng mọi người ngắm tổ quốc tươi đẹp, lời hứa này có lẽ tôi không thể thực hiện được rồi.

Vinh Quang sinh ra ta, sinh ra đồng bạn của ta, ta vì Vinh Quang mà chiến, nhưng Vinh Quang đã chết.

Vậy hãy để ta ... trở thành Vinh Quang đi!

~~

Trần Quả trong một đêm tuyết rơi nhặt được Diệp Tu.

Trong tiết trời mùa đông rét mướt dưới 0 độ, người máy chỉ mặc mỗi áo sơmi và quần rách rưới, hai mắt nhắm nghiền, da dẻ trắng đến đáng sợ, đầu tóc nhìn qua rất bẩn, không biết là bởi vì bị vứt cạnh thùng rác hay lâu rồi chưa lau rửa qua, lỗ tai giống hệt như con người, mà không phải là hình tam giác thường thấy có thể sạc điện khẩn cấp.

Điểm khác biệt duy nhất có thể chứng minh hắn không phải con người là những mạch điện chi chít lộ ra nơi lồng ngực.

Trần Quả đem túi rác để cạnh hắn, nghiêng mặt sang nhìn kỹ một chút gương mặt người máy, không giống như những loại hình hiện đại càng làm càng tinh xảo, khuôn mặt này chỉ có thể coi là trên mức phổ thông mà thôi. Làn da nhân tạo ở ngực bị thủng một lỗ lớn, thật không biết chủ nhân của hắn rốt cuộc đã kêu hắn đi làm chuyện kinh khủng gì nữa.

Nhưng đúng lúc cô chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe thấy một giọng nói khàn khàn suy yếu:

"Có thể giúp một chuyện hay không?"

Trần Quả quay đầu nhìn lại, người máy kia khẽ hé môi, tuy không mở mắt ra, nhưng lời vừa nãy hiển nhiên là hắn nói. Bất ngờ vì hóa ra cậu ta chưa hỏng hẳn, Trần Quả hơi kinh ngạc, vậy sao lại bị ném tới chỗ này chứ?

"Cậu nói đi." Cô rất tốt bụng đáp lời, "Không phải chuyện gì lớn thì tôi sẽ giúp."

"Giúp tôi châm điếu thuốc được không?" Người máy nói, "Tôi không động đậy được nữa, thuốc lá và bật lửa đều ở trong túi quần sau."

Trần Quả câm nín, người đã thành thế này rồi còn muốn hút thuốc nữa à! Nhưng nhìn người đối diện mang vẻ mặt không còn ước mong gì hơn, cô đột nhiên lại có chút không muốn làm khó hắn, "Có muốn vào phòng hút không? Đừng nằm chỗ này, rất lạnh..." Cô nói xong mới chợt nhớ ra đối phương là người máy, suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi mình.

Người máy lại cười, khóe miệng tách ra vô cùng khó khăn, "Cảm ơn, vậy chị đỡ tôi được không?"

Trần Quả dìu hắn vào trong quán cơm nhỏ nhà mình, sạc thêm điện. Lúc sau, trạng thái của người máy mới tốt hơn một chút.

—— Tiện tay mở nắp chỗ sạc điện ở vùng bụng, lúc Trần Quả giúp hắn cắm sạc không nhịn được phải văng tục, thân thể người này làm cũng quá thật, ngay cả mỡ bụng cũng có luôn.

Người máy ngậm thuốc lá dựa vào ghế, khói thuốc lượn lờ từ hai tai hắn nhẹ nhàng bay ra.

"... Cậu cứ hút thuốc như thế hả?" Trần Quả rất bất đắc dĩ, "Có ý nghĩa gì à?"

"Thỏa mãn tinh thần," Người máy nói, "Làm người... làm người máy dù sao cũng phải có chút sở thích đúng không? Tôi có hệ thống chuyên dụng lọc khói thuốc, đảm bảo không làm ô nhiễm môi trường,"

Trần Quả quyết định không nói lời vô nghĩa với hắn, chủ động báo tên của mình sau đó hỏi hắn muốn gì, người máy cười cười: "Tôi tên Diệp Tu, chị là bà chủ nơi này hả? Có nhận người làm không? Cái gì tôi cũng biết làm."

Tiệm cơm nhà Trần Quả đã có chừng mười năm lịch sử, mười năm này, chiến tranh kết thúc, người máy tinh anh cao cấp chỉ được sử dụng trong thời chiến cũng dần dần phổ cập, trở thành người máy bình thường trong sinh hoạt hằng ngày, nhưng Trần Quả vẫn không muốn sử dụng những máy móc này trong quán cơm nhỏ nhà mình, cô vẫn thích con người hơn, trong đầu không có chương trình hay con chíp, làm việc chưa bao giờ mười phân vẹn mười, thậm chí thỉnh thoảng có chút ngốc —— cho dù thuê con người làm nhân viên sẽ khiến cô phải trả 50% tiền lương.

Ba cô khi còn sống ngược lại rất muốn có một người máy nam, than rằng hút thuốc một mình quá cô đơn, con gái quản cũng quá nghiêm, nếu có thể có người máy hút với ông thì tốt quá rồi. Nhưng kỹ thuật thời ấy chưa phổ biến, không thể thỏa mãn nhu cầu nho nhỏ ấy của ba cô, bây giờ khoa học kỹ thuật tiến bộ, ông cụ cũng không còn cơ hội nhìn thấy nữa.

Trần Quả một mình kinh doanh quán cơm nhỏ này đã ngót nghét hai năm, mùa đông năm nay vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy tuyết, cô sợ đường trơn, kêu đóng cửa quán sớm cho nhân viên về nhà nghỉ ngơi. Sau khi vào phòng bếp lục lọi tìm hộp cơm ăn tối, cô đi ra sau nhà vứt rác, liền nhìn thấy Diệp Tu.

Diệp Tu nở nụ cười mỏi mệt nhìn cô, Trần Quả lập tức mềm lòng, nguyên tắc gì đó đã sớm quẳng ra sau đầu.

"Làm phục vụ bàn mang cơm cho khách, cậu làm được chứ?" Cô ngẫm nghĩ, lại bổ sung: "... Cậu chắc là không có chỗ ở đi? Tôi có thể cung cấp nơi ở và thức ăn cho cậu —— ý tôi là cung cấp điện cho cậu sạc, tiền lương thì cậu thấy bao nhiêu là phù hợp?"

"Chị quyết định đi." Diệp Tu giơ điếu thuốc lên. "Đủ cho tôi mua thuốc lá là được."

—— Trần Quả cảm thấy lòng cảm thông của mình trao đi hơi nhiều. Cô dìu Diệp Tu vào gian nhà nhỏ bên trong, Diệp Tu quan sát căn phòng nhỏ vừa có giường lại có cửa sổ, bày tỏ ý kiến đối với người máy mà nói đây quả thực là một căn phòng xa hoa —— dù sao người máy cũng không có nhu cầu ngủ nghỉ hay ngắm cảnh.

"Tôi đi tìm cho cậu hai bộ quần áo, là của ba tôi để lại." Trần Quả nhìn hắn, muốn nói lại thôi: "Chỗ này của cậu..." Cô chỉ vào ngực. "Phải tính sao?"

Diệp Tu nhún vai: "Không việc gì, đi trung tâm bảo dưỡng đắp một miếng da nhân tạo là được."

Trần Quả còn muốn hỏi hắn làm sao lại bị thương, bị bỏ đi, những con chíp trong lồng ngực máy vi tính này xem ra có lịch sử lâu đời, nhưng hệ thống và trí năng lại là loại tiên tiến nhất trong những người máy mà Trần Quả từng nhìn thấy —— cuối cùng cô quả quyết ngậm miệng, cũng không muốn đi quấy rầy sinh hoạt của đối phương.

Hôm sau, Diệp Tu lắc lư đi từ tầng trên xuống, Trần Quả đưa cho hắn một áo khoác đồng phục màu đỏ, nhưng đối phương sau khi mặc vào cũng không ra dáng vẻ người phục vụ, lại cảm thấy hắn dường như có chút chán chường.

"Cậu không thể lên tinh thần một chút à?" Trần Quả nói.

Diệp Tu nỗ lực đứng thẳng: "Thế này thì sao? —— Ai da tôi cũng sắp hỏng mất rồi, chị chủ chị đừng tàn phá tôi nữa được không?"

Trần Quả trừng mắt: "Cậu sắp hỏng? Tôi còn lâu mới tin!" Cô chỉ vào một người máy mang vẻ ngoài một cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh một bà cụ lớn tuổi, "Đó mới là người máy sắp hỏng."

Người máy kia chỉ có thể gọi là có hình người, hai mắt không có thần thái, nói chuyện chỉ được vài câu, bà cụ ngồi bên cạnh chậm chạp ăn bữa sáng cũng không cử động. Vừa nhìn liền biết đây là người máy cũ cải tiến dành cho người già, chức năng không nhiều, thao tác đơn giản, chỉ như một cái biểu tượng thay thế người bạn già cũng thay thế cả con gái mà thôi.

—— So sánh với nhau, vẫn là Diệp Tu cái tên vô duyên vô cớ lắp hệ thống lọc khói trên người này mới đúng là kết quả của khoa học kỹ thuật tiên tiến.

Diệp Tu nhún vai, nói: "Được rồi, tôi sẽ nỗ lực kiên trì mấy ngày."

Trần Quả vung tay, Diệp Tu liền ngoan ngoãn bắt đầu thời gian làm việc của mình. Hắn làm việc khác hẳn vẻ bề ngoài lười biếng kia, tay chân không chậm, hơn nữa còn vô cùng linh hoạt, Trần Quả nhìn hai tay hắn bưng năm đĩa cơm vẫn có thể đi đứng vững vàng, thật sự không biết nên khen hay nên mắng.

"Chị Trần." Một em gái làm việc trong quán hỏi, "Quán mình nhận thêm người khi nào vậy ạ?"

Trần Quả ngẩn người: "Không nhận người mà!" Cô đột nhiên hiểu ra, "À, em nói Diệp Tu hả? Cậu ta là người máy, hôm qua lúc chị đi đổ rác thì nhặt được, cậu ấy không có nơi để đi, nên chị nhận cậu ấy mấy ngày."

Cô bé chớp chớp mắt: "Chị Trần thật may mắn, có thể nhặt được một người máy lợi hại như vậy... Nhà em chỉ có một người máy nhỏ cỡ 20cm, mẹ em còn không cho em chơi với nó. Rõ ràng em đã lên đại học rồi, trong lớp rất nhiều bạn mang theo người máy lên lớp mà!"

Trần Quả xoa đầu cô: "Kiếm nhiều tiền một tí, tự mình mua cái khác tốt hơn!"

Nhưng cho dù an ủi người khác như vậy, Trần Quả vẫn không an tâm. Cách đó không xa, Diệp Tu đem một phần ăn sáng đưa tới trước mặt cụ bà, động tác linh hoạt mà tùy tính, hoàn toàn không nhìn ra bất cứ sự chính xác hay hiệu suất cao mà một người máy nên có. Cụ bà lặng lẽ gật đầu, người máy bên cạnh hai mắt lấp lánh, phát ra một âm thanh vui tươi "Cảm ơn".

Cô thật sự không tưởng tượng nổi quá khứ của Diệp Tu.

Lúc cô gái người máy đỡ bà cụ run rẩy đi ra khỏi tiệm, Diệp Tu dừng lại, chăm chú nhìn theo bóng lưng hai người hết nửa ngày.

Trong quán của Trần Quả cũng không có nhiều người, vài người phục vụ, vài đầu bếp, bản thân cô quản lí chi tiêu, dù sao nhân số cũng không quá lớn, cô cảm thấy kinh doanh thế này cũng không tệ.

Diệp Tu đến không mấy ngày liền quen thân với mọi người, người này —— người máy này nói chuyện thú vị, tuy có lúc thiếu đánh, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều, lúc nghỉ ngơi tán gẫu với hắn trên trời dưới đất luôn có thể khiến lòng người vui vẻ mấy phần. Cậu đầu bếp vừa tới tháng trước mỗi khi thảo luận vấn đề về bạn gái đều muốn tìm Diệp Tu hỏi ý kiến. Trần Quả có chút dở khóc dở cười —— hắn là người máy, có thể có bao nhiêu kinh nghiệm yêu đương đây?

"Tôi đúng là chưa yêu đương bao giờ." Diệp Tu bình tĩnh xòe tay. "Nhưng nơi này," ngón tay hắn chỉ vào đầu của chính mình, "Thu thập nhiều dữ liệu trên internet là được, có đúng không?"

Trần Quả tỏ ý cô lại quên mất thân phận của Diệp Tu là người máy rồi...

Diệp Tu tìm cho đầu bếp tiểu Lý không ít bí kíp dạy cách yêu đương, từ mười địa điểm hẹn hò tốt nhất đến mặc gì mới tạo ấn tượng tốt với bạn gái, nghe Diệp Tu nói với việc ngồi đọc bí kíp trên màn hình máy tính so ra tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Tiểu Lý nghe xong, lại nhăn nhó hỏi có thể tra được mức độ xứng đôi của bọn họ hay không.

Trần Quả chọc chọc gáy cậu ta, cười liên tục không ngừng được: "Cậu cũng mới hai mươi bảy hai mươi tám, xuân tâm nảy mầm hơi bị trễ đó nhỉ?"

Diệp Tu cũng cười, hỏi tiểu Lý có thể miêu tả tỉ mỉ hình dáng đối phương hay tính cách không, tiểu Lý hứng trí bừng bừng kể chuyện về sinh hoạt hường phấn của mình với bạn gái —— chị chủ Trần vẫn đeo mác độc thân buồn bực che mắt —— sau đó tiểu Lý lấy ví tiền ra, bên trong có một tấm ảnh bạn gái đang mỉm cười.

Diệp Tu nhìn từ trên xuống dưới một lần, sau đó ánh mắt ngừng lại, liên tục tra xét trong biển thông tin khổng lồ.

Đây là lần đầu tiên Trần Quả thấy hắn liên kết mạng, tuy trong lòng cô biết rõ Diệp Tu là người máy, nhưng đối phương thực sự quá giống con người, trừ đôi lúc nhìn thấy hắn cắm sạc lên bụng mình, vẻ mặt thỏa mãn vì nạp đủ điện, cô hầu như không thể nhận ra trong thân thể "người" này chứa đầy mạch điện và dòng điện.

"Hà Vũ..."

Diệp Tu đột nhiên thay đổi giọng điệu, là âm thanh máy móc của người máy, không có nhiệt độ, không có tình cảm.

"Bạn gái cậu?" Trần Quả cau mày hỏi tiểu Lý, đối phương gật đầu. Trần Quả thầm nghĩ từ bức ảnh tìm ra tên của đối phương cũng không có gì quá phận, thông tin trong thời đại khoa học kỹ thuật phát triển như ngày nay, tìm được cũng không phải việc khó gì.

Nửa phút sau, Diệp Tu nhắm mắt.

"Ngại quá, tiểu Lý, mức độ xứng đôi không thể dễ dàng tra được, tôi quá cũ kỹ, theo không kịp." Giọng hắn mơ hồ pha chút uể oải, "Nhưng tôi đoán, cô ấy chắc chắn rất thích cậu."

Sau cùng hắn còn không quên cất lại ảnh cho tiểu Lý: "Cậu tốt như vậy, cô ấy chắc chắn rất thích cậu."

Trần Quả kéo hắn lên tầng, lấy phích cắm sạc điện cho hắn, nghĩ hết nửa ngày, cuối cùng mang đến một can dầu máy bôi trơn.

"..." Diệp Tu nghẹn một trận. "Chị chủ, chị muốn hại chết tôi à?"

"Cậu không cần cái này?" Trần Quả khó hiểu, "Tôi thấy những người máy khác đều dùng..."

"Dù có dùng cũng không phải uống trực tiếp chứ! Người máy không có thực quản, nếu uống chất lỏng hậu quả chính là chập mạch điện nổ hỏng người vỡ thành từng mảnh, tuy tôi căn bản không thấm nước, nhưng cũng không chắc là dây điện cũ quá có chịu được không."

Trần Quả điềm tĩnh nói lái sang chuyện khác: "Vừa nãy cậu sao thể?"

Diệp Tu nói: "Trục trặc hệ thống."

Trần Quả: "..."

Diệp Tu nhìn cô, khuôn mặt chân thành: "Tôi không lừa chị, đúng là trục trặc hệ thống. Lâu lắm rồi tôi chưa liên kết mạng, gượng tay."

Trần Quả không tin, nhưng cũng không có cách nào khác.

Cô không nhìn thấy tin tức điên cuồng tràn vào hệ thống của Diệp Tu đến từ nơi nào, cũng không nhìn thấy những thông tin bề bộn này làm cách nào được chọn lọc, sắp xếp tạo thành một lý lịch chính xác đến đáng sợ trong thân thể người máy nam bề ngoài bình thường kia. Toàn bộ cuộc đời của cô gái tên Hà Vũ kia, từ nhỏ đến lớn, mọi thông tin có thể thu thập được từ sở thích, thành công, thất bại, quan hệ bạn bè, người yêu, những chuyện từng trải qua, toàn bộ bị gom góp lại, hợp thành một tập tài liệu bình thường không có gì khác lạ.

Tuy trong đó đúng là chứng minh cô ấy thích tiểu Lý.

Nghi vấn của Trần Quả đối với Diệp Tu quá nhiều, lúc sau ngược lại hình thành trạng thái uể oải nợ nhiều không lo, dù cho Diệp Tu vì không tìm thấy bật lửa, ở trước mặt cô dùng ngón tay châm thuốc, cô cũng chỉ mắng một câu chú ý an toàn mà thôi.

...

Thấm thoắt đã qua hơn nửa năm, Diệp Tu vẫn là cái đức hạnh như khi mới được nhặt về, làm gì cũng không nhanh không chậm, không mưu không cầu, chỉ có mấy lần liên kết mạng gặp chút trục trặc. Trần Quả cẩn thận giúp hắn che giấu, trong lòng cũng không biết mình làm vậy rốt cuộc là vì cái gì.

Có lẽ là một người sống quá tẻ nhạt, cho nên theo lẽ thường cần phải tìm việc giết thời gian.

Giống như Diệp Tu nói, làm người cũng thế, làm người máy cũng vậy, dù sao cũng phải có vài sở thích mới tốt.

Trần Quả là bà chủ tốt, trời nóng quá hay lạnh quá đều sẽ cho nhân viên nghỉ, có người đến xin nghỉ cũng đa phần là ân chuẩn cho phép. Lúc nghỉ giữa buổi không phải làm việc, trong quán cơm chỉ còn cô và Diệp Tu, hai người buồn chán cực kỳ, tán gẫu rồi cãi nhau, cãi xong lại tiếp tục tán gẫu, bất giác tiếp nhận ảnh hưởng của đối phương tới mọi ngóc ngách cuộc sống của mình.

Trần Quả bắt đầu không tiếp tục nghĩ xem lai lịch của Diệp Tu là gì nữa, Diệp Tu cũng bắt đầu không đùa giỡn chuyện mình sắp hỏng nữa. Mưa dầm thấm lâu, Trần Quả cảm thấy cuối cùng cô cũng hiểu vì sao có người say mê người máy đến vậy, tuy thỉnh thoảng cô vẫn muốn đánh Diệp Tu một trận tơi bời.

Tiết Thanh Minh, Diệp Tu theo cô đi quét mộ, ngày ấy mưa rơi lất phất, Diệp Tu che ô cho cô. Trần Quả ngồi xổm trước bia mộ nho nhỏ, nói với ba cô rằng cô đã tìm được một người máy có thể cùng ông hút thuốc rồi.

Tiếng mưa rơi trên tán ô tựa tiếng chuông, lớp lớp cỏ xanh trải dài, hoa bách hợp trong tay tỏa mùi thơm khiến mũi cô chua xót, nhưng Trần Quả vẫn nở nụ cười: "Cậu ta có hệ thống lọc khí, ở cùng cậu ta ba không cần lo làm ô nhiễm."

Diệp Tu ngồi xổm xuống sau lưng cô: "Bác trai, đừng lo lắng, chị chủ mạnh mẽ như vậy, nhất định có thể vui vẻ sống hết đời."

Trần Quả cho hắn một cước, suýt nữa khóc òa lên.

Cô cũng không phải chưa từng đoán được sự suy yếu của Diệp Tu.

Chuyện này bắt đầu khi Diệp Tu bị ngã đánh rơi một đĩa cơm —— trước tiết Thanh Minh, hắn từ bỏ kỹ thuật chói mắt hai tay năm đĩa, thành thành thật thật chỉ dùng mỗi tay bê một đĩa, nhưng dù là thế, cũng không thể ngăn cản hắn bị choáng, run tay đánh rơi đĩa cơm xuống đất.

Tiếng rơi vỡ thanh thúy vang lên, sắc mặt Diệp Tu có chút trắng bệch, quay đầu nhìn về phía Trần Quả: "Chị chủ, tôi chủ động dâng tiền lương ra bồi thường..."

"Đừng nói bậy." Trần Quả sấm rền gió cuốn kêu người quét dọn mảnh vỡ, lại bảo nhà bếp làm lại đĩa khác, kéo Diệp Tu ra xin lỗi khách, sau đó nhấn hắn ngồi xuống một góc: "Cậu chậm đi rồi, không được nói với tôi cậu không cảm giác được."

Diệp Tu im lặng một lúc.

"Có lẽ là bụi bặm tích trữ quá nhiều, hai ngày nữa chị mở tôi ra, lau hết bụi đi là được."

Trần Quả vỗ bàn: "Tôi xem cậu đây là đầu óc cần hút bụi thì có!"

"Chị chủ," Diệp Tu ngượng ngùng, "Dù cho tôi chỉ là người máy, chị cũng không thể chà đạp thân thể tôi như vậy chứ..."

"Có người máy nào như cậu không?! Tôi mở quán cơm này bao nhiêu năm, nhìn thấy bao nhiêu người máy! Nhưng tôi chưa thấy qua người máy nào biết tranh cãi với người khác như cậu cả! Miệng lưỡi dẻo quẹo, chỉ biết chọc giận tôi, tôi đây còn nghi ngờ hệ thống trí tuệ nhân tạo của cậu không cùng một loại với người máy khác đấy!"

Diệp Tu dời tầm nhìn.

Trần Quả không nhịn được văng tục: "Đờ mờ tôi đoán đúng không?"

Diệp Tu bất đắc dĩ nói: "Tôi không thể nói được —— tôi có hiệp định bảo mật đấy."

Trần Quả xoay hắn nhìn kỹ một lần: "Hiệp định bảo mật cái gì? Tôi chưa mua người máy bao giờ, nhưng tôi biết nếu người máy xảy ra vấn đề, hoặc là đi sửa, hoặc là đem vứt đi! Lần trước tôi đi cửa hàng mua da nhân tạo cho cậu thuận tiện xem xét một chút, trước giờ chưa thấy qua có người máy nào giống cậu, hỏi nhân viên phục vụ họ cũng nói căn bản không có người máy nào chỗ sạc điện lại ở bụng cả —— nếu cậu hỏng rồi, tôi phải đi đâu sửa cậu đây?"

Cô đem một câu nuốt vào bụng:

—— Tôi cũng không muốn vứt bỏ cậu!

Cô đã nhặt hắn về, tuyệt đối không có khả năng nghĩ đến việc bỏ hắn đi lần nữa.

Diệp Tu cuối cùng vẫn xoa đầu Trần Quả khiến cô yên tâm, nhưng chị chủ Trần là người cố chấp, quyết tâm bám chặt lấy Diệp Tu hỏi vấn đề này cho ra lẽ.

Nhưng đối với một người máy trừ việc sạc điện ra thì không còn nhu cầu gì khác, cô quả thật không có biện pháp uy hiếp nào tốt, không để Diệp Tu sạc điện, Diệp Tu liền biến chậm biến ngốc, bản thân cô càng đau lòng gần chết.

Cuối cùng vẫn không tìm được biện pháp nào tốt.

Diệp Tu từ khi được cô đưa về tiệm cơm, không hề lộ ra bất kỳ trục trặc nào, dường như lỗ thủng ở ngực ngày ấy chỉ là không cẩn thận bị rách da mà thôi. Chỉ cần sạc điện đầy đủ, hắn liền làm việc giống như những người máy bình thường khác, có đôi lúc vụng trộm lười nhác hay giở trò chơi xấu vẫn nằm trong phạm vi Trần Quả có thể cho phép.

Nhưng sau lần làm rơi đĩa cơm đó, Diệp Tu càng lúc càng trở nên dựa dẫm vào việc sạc điện và nghỉ ngơi, từ mỗi tháng một lần sạc điện từ từ tăng tần suất lên, mỗi tuần một lần thậm chí mỗi ngày một lần. Lúc sạc điện, hắn cũng sẽ giống như con người nằm ở gác xép cao nhất của quán, nhắm nghiền mắt. Trần Quả đến xem hắn, hoàn toàn không cảm giác được trong căn phòng này có hơi thở của con người.

Diệp Tu không hô hấp, căn phòng dường như cũng chết lặng theo.

Trần Quả nhìn từ trên cao xuống khuôn mặt sạch sẽ của chàng trai, giống như có thể tìm được mảy may một chút thông tin về thân phận của Diệp Tu qua những linh kiện của hắn.

Dù đã giảm thiểu lượng công việc cho hắn —— đồng thời cũng phát tiền lương mang tính tượng trưng —— Diệp Tu vẫn ngày một yếu dần.

Bà lão hay tới tiệm cơm ăn đã qua đời, Trần Quả có quen cháu trai bà ấy, dù là người một nhà nhưng bọn họ không sống cùng nhau, nhưng cả nhà đều thường xuyên qua lại ở quán cơm của Trần Quả, Trần Quả hỏi cậu ta bà nội cậu gần đây không đến quán ăn điểm tâm à, chàng trai cúi đầu, thở dài: "Vài ngày trước, bà ấy đã đi rồi."

Bà cụ mất vào sáng sớm do nhồi máu cơ tim, lúc ấy trong nhà không có một ai, chỉ có người máy cũ kỹ kia yên lặng dựa theo quy trình công tác thường ngày chuẩn bị sẵn sàng. Cô không có trí năng cao cấp, mà e rằng chương trình của cô cũng không thiết lập tình huống đột phát khi chủ nhân qua đời phải xử lí như thế nào. Buổi tối, con gái đến nhà bà lấy quần áo để quên, mới phát hiện bà cụ không còn hơi thở, xác đã sớm lạnh rồi.

Người máy của bà cụ là quà mừng đại thọ bảy mươi tuổi cháu trai tặng, đến khi bọn họ đem thi thể mang đi, vẫn ngồi bên giường kêu bà nội mau dậy, chúng ta đi ăn điểm tâm.

Trần Quả hỏi: "Lúc sau người máy kia thế nào?"

"Hỏng rồi." Chàng trai đáp, "Ngày thứ hai sau ngày mất của bà, chương trình của người máy bị hỏng, trung tâm sửa chữa nói quá cũ kỹ, không có cách nào sửa được. Tôi liền lấy chíp của cô ấy ra, đặt vào trong quan tài bà nội cùng mai táng."

Trần Quả ngồi bên giường Diệp Tu, người máy một chút cũng không động đậy, dùng một sợi dây điện liên kết mình với thế giới.

"Hôm nay tôi nghe được chuyện này..."

"Quên đi, vẫn không nói cho cậu nghe thì hơn, nếu không cậu lại chê tôi nhiều chuyện."

"Nếu... Tôi nói là nếu đấy nhá! Nếu tôi mất sớm, cậu có thể xây cho tôi một ngôi mộ, đến đưa hoa cho tôi không, tôi phát tiền lương cho cậu nhiều như vậy, chỉ có một nguyện vọng này, cậu phải đáp ứng tôi, rõ chưa?"

Diệp Tu nửa buổi mới mở lớn mắt.

"Chị chủ chị quá không nói lý rồi —— nếu là tôi hỏng trước thì sao?"

.

Trước khi Diệp Tu bị hỏng, hệ thống trí tuệ nhân tạo quốc gia "Vinh Quang" đã hứng chịu một lần sụp đổ hoàn toàn.

Nghe nói sự sụp đổ bắt đầu từ vài thành phố nhỏ, đường giao thông thành phố cần hệ thống người máy điều khiển toàn bộ mất trật tự, tai nạn giao thông liên tiếp xảy ra, điện thoại phàn nàn gọi đến chính quyền thành phố vĩnh viễn là số máy bận, nhưng ngay cả thiết bị cung cấp điện cho những tòa nhà chính phủ đã sớm loạn thành một đoàn, chớp tắt không ngừng chẳng khác nào sàn nhảy disco.

Sau đó lan ra toàn quốc.

Hệ thống trí tuệ nhân tạo khổng lồ từng lập được công trạng vĩ đại trong thời chiến, được coi là mạch máu quốc gia, đình chỉ hoạt động. Người máy cả nước đều chịu chung số phận với nó, nó là một trong những người sáng lập ở thời đại hoàng kim, nhưng lúc này lại lặng lẽ dừng bước.

Mạng lưới công cộng không có cách nào đăng nhập, hệ thống vận hành trong gia đình cũng phần lớn mất đi công hiệu. Những người máy cần phải liên kết mạng mọi lúc mọi nơi đều trở thành những đồ vật trang trí cỡ lớn.

Bọn họ không thể cử động, không thể nói chuyện, không thể chớp mắt. Trước sau đều giữ nguyên dáng vẻ cuối cùng trước khi hệ thống sụp đổ.

Nhưng Diệp Tu vẫn hoạt động bình thường.

—— Tuy hắn đã đến mức mỗi ngày cần mười hai tiếng sạc điện mới cử động linh hoạt được.

Trần Quả nhìn thẳng hắn: "Bây giờ không cần nói với tôi cái gì hiệp định bảo mật."

Diệp Tu cười: "Tôi cũng không nghĩ nó sụp đổ trước cả tôi." Thấy Trần Quả nghi ngờ khép cửa phòng lại, hắn dở khóc dở cười nói: "Chị đóng cửa cũng vô dụng, lát nữa tôi phải đi."

"Sao cậu phải đi? Tôi là bà chủ của cậu, khế ước bán thân của cậu —— hợp đồng lao động của cậu vẫn để ở chỗ tôi đấy! Cậu dám đi?" Trần Quả lúc này như hung thần ác sát.

"Tôi không đi, hệ thống sẽ tiếp tục tê liệt."

"Cậu rốt cuộc là ai?"

"Tôi là Diệp Tu." Diệp Tu cười nói, "Nếu muốn, chị cũng có thể gọi tôi là Diệp Thu."

Đã từng là người máy quân dụng vĩ đại nhất, lập được vô số chiến công hiển hách, những người máy cùng thời không ai có thể vượt qua chiến tích huy hoàng của hắn. Lúc sau, hệ thống và chíp ký ức của hắn bị cấy ghép vào trung tâm quốc gia, trở thành tồn tại vinh dự phục vụ cho quốc gia.

—— Trước khi bị đổi tên thành "Vinh Quang", tên của người máy ấy là Diệp Thu.

Trần Quả nhìn hắn, cũng sắp nước mắt lưng tròng.

"Vậy vì sao cậu lại bị ném trong đống rác chứ? Là hệ thống quốc gia, sao ngay cả một bộ quần áo tử tế cũng không được mặc? Cậu ở đây lâu như vậy, vì sao mãi không có ai tìm cậu?"

Ngón tay Diệp Tu cầm điếu thuốc, không thể vò đầu: "Chị chủ, vấn đề của chị nhiều quá, tôi phải trả lời cái nào bây giờ..."

"Vì sao cậu lại ở đây?"

"Hỏi hay đấy." Diệp Tu gật đầu. "Con không có mẹ, nói rất dài dòng."

Trần Quả trừng hắn.

"Tôi chỉ là một người máy ký ức, cũng chính là cái bình chứa tính cách và ký ức lưu giữ từ những năm đánh trận mà thôi. Hệ thống trí tuệ nhân tạo của tôi đã hợp làm một thể với trung tâm kiểm soát quốc gia, tuy tôi cũng có thể sử dụng nguồn lực quốc gia, nhưng đã sớm không có cách nào phát huy năng lực bản thân."

"Hệ thống trí tuệ nhân tạo quốc gia khởi nguồn từ hệ thống Vinh Quang ban đầu, tôi chính là series người máy đầu tiên của Vinh Quang, so với đám nhóc đời sau thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần —— đều là đồng loại, nhưng ca đây mạnh hơn, cũng không còn cách nào —— rồi rồi rồi tôi không nói lời vô nghĩa nữa. Tóm lại, sau cuộc chiến, hệ thống của tôi được nộp lên cho quốc gia, bởi vì... đủ loại nguyên nhân đi, cơ thể người máy này của tôi bắt đầu suy yếu, có một nhóm người cảm thấy người máy ký ức rất vô dụng, muốn thanh trừ tôi, tôi liền chạy ra ngoài."

"Thật ra người máy ký ức cũng là một phần không thể thiếu của hệ thống Vinh Quang, không có thứ trong đầu tôi, nó cùng lắm chỉ là một cỗ máy cao cấp mà thôi, một trí tuệ nhân tạo hoàn mỹ không chỉ cần khoa học kỹ thuật lạnh lùng vô cảm. Tôi biết nó sẽ tan vỡ, nhưng không nghĩ là ngày đó sẽ đến sớm như vậy."

"Cho nên tôi phải đến, đem một phần khuyết thiếu kia bù vào." Diệp Tu cười nhìn Trần Quả, "Đây là chuyện tôi nên làm, chuyện tôi phải làm."

"Cậu muốn bù thế nào?" Trần Quả run rẩy hỏi.

Diệp Tu chỉ vào đầu mình: "Đem khối chíp ký ức này lắp vào, hoàn thiện nó."

Trần Quả cúi đầu ngồi, cảm giác toàn bộ thế giới đều ngừng lại, dường như chỉ còn cô vẫn đang phải chạy trốn.

"Phải rồi, chị chủ, tôi vẫn cần chị giúp một chuyện." Diệp Tu rít một hơi từ điếu thuốc lá đã cháy được nửa, cởi cúc áo sơ mi của mình, lồng ngực trần trụi bằng phẳng trắng nõn, hắn chỉ vào ngực mình: "Chỗ này của tôi có vài thứ, sau khi tôi đi, phiền chị giúp tôi tiếp tục bảo quản nó."

"Cái gì?"

Người máy cười, mở ra lồng ngực của mình: "Vài người bạn cũ."

Làn da nhân tạo mềm mại, xương cốt sắt thép phía dưới, mạch điện và dây điện chằng chịt đan xen trong bóng tối, trên đó, mấy trăm con chíp được gắn lên rất chỉnh tề.

Diệp Tu đem từng cái từng cái rút ra đặt lên bàn.

"Chính là vì hầu hạ những bạn già này, tôi mới vận hành chậm như vậy."

Trên con chíp, ánh huỳnh quang lấp lánh chắp vá ra những cái tên.

Hàn Văn Thanh, Ngụy Sâm, Quách Minh Vũ, Ngô Tuyết Phong, Quý Lãnh, Lý Nghệ Bác, Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình, Phương Sĩ Khiêm, Đặng Phục Thăng, Lâm Kính Ngôn, Trương Ích Vỹ, Dương Thông, Phương Thế Kính, Vương Kiệt Hi, Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên, Tô Mộc Tranh, Chu Trạch Khải, Tiêu Thời Khâm, Điền Sâm, Sở Vân Tú, Trương Tân Kiệt, Ngô Vũ Sách, Phương Duệ, Lý Tấn, Vu Phong, Giang Ba Đào, Hứa Bân, Lưu Tiểu Biệt, Tôn Tường, Đường Hạo, Trâu Viễn, Đới Nghiên Kỳ. . .

Những thông tin cá nhân dày đặc, những dãy 0 và 1 hợp thành biển số.

Đây toàn bộ là những người máy trí tuệ nhân tạo đã lập chiến công hiển hách mười năm trước. Mỗi một cái tên là một đoạn câu chuyện, mỗi một cái tên là quyết tâm không chết không ngừng, vì thắng lợi, tự do, hòa bình, dâng lên máu và tình cảm không một chút giả tạo. Bọn họ chính là một cộng đồng.

Vinh Quang.

"Tôi hy vọng bọn họ có thể lưu lại lâu hơn chút." Diệp Tu cúi đầu nhìn kỹ những con chíp này, "Tôi chạy ra ngoài cũng là muốn dẫn bọn họ va chạm xã hội, giang sơn tổ quốc tươi đẹp, bọn họ cũng nên được cảm nhận một chút thế giới không có chiến tranh tốt đẹp nhường nào."

"Nhưng lúc sau tôi cảm thấy dừng chân ở đây cũng không tệ, có phải không, chị chủ?"

.

Lúc sau tiểu Lý hỏi Trần Quả sao không thấy anh Diệp nữa: "Có phải có đối tượng rồi không? Anh Diệp tốt như vậy, có biết bao nhiêu em gái người máy coi trọng ổng chứ..."

Trần Quả đập cậu một trận.

"Chỉ toàn ăn nói lung tung, ngoan ngoãn làm thức ăn của cậu đi. Diệp Tu về xưởng sửa chữa, tôi bảo cậu ta giảm chỉ số trào phúng xuống thấp một chút."

Tiểu Lý sờ đầu một cái, như hiểu như không quay về nhà bếp.

Trong quán ăn, ánh đèn bỗng chợt chớp tắt, như ý cười đột nhiên nở rộ.

Trần Quả lặng lẽ mỉm cười.

—— Hắn đã trở thành Vinh Quang rồi.

-END-
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ

Tác giả: bổ sung sau

Thể loại: non cp, bối cảnh tương lai, người máy

Editor: Tô Mộc Tu

Tình trạng: Hoàn

Giới thiệu:

Tuyết rơi đầy trời, người máy cô độc lạnh lẽo.

Hắn là ai? Tại sao lại bi thương như vậy?

Dưới thân thể không khác gì con người kia, ẩn giấu điều gì?

...

Quá khứ huy hoàng, nay chỉ còn một người lưu giữ ký ức.

Cùng mọi người ngắm tổ quốc tươi đẹp, lời hứa này có lẽ tôi không thể thực hiện được rồi.

Vinh Quang sinh ra ta, sinh ra đồng bạn của ta, ta vì Vinh Quang mà chiến, nhưng Vinh Quang đã chết.

Vậy hãy để ta ... trở thành Vinh Quang đi!

~~

Trần Quả trong một đêm tuyết rơi nhặt được Diệp Tu.

Trong tiết trời mùa đông rét mướt dưới 0 độ, người máy chỉ mặc mỗi áo sơmi và quần rách rưới, hai mắt nhắm nghiền, da dẻ trắng đến đáng sợ, đầu tóc nhìn qua rất bẩn, không biết là bởi vì bị vứt cạnh thùng rác hay lâu rồi chưa lau rửa qua, lỗ tai giống hệt như con người, mà không phải là hình tam giác thường thấy có thể sạc điện đột xuất.

Điểm khác biệt duy nhất có thể chứng minh hắn không phải con người là những mạch điện chi chít lộ ra nơi lồng ngực.

Trần Quả đem túi rác để cạnh hắn, nghiêng mặt sang nhìn kỹ một chút gương mặt người máy, không giống như những loại hình hiện đại càng làm càng tinh xảo, khuôn mặt này chỉ có thể coi là trên mức phổ thông mà thôi. Làn da nhân tạo ở ngực bị thủng một lỗ lớn, thật không biết chủ nhân của hắn rốt cuộc đã kêu hắn đi làm chuyện kinh khủng gì nữa.

Nhưng đúng lúc cô chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe thấy một giọng nói khàn khàn suy yếu:

"Có thể giúp một chuyện hay không?"

Trần Quả quay đầu nhìn lại, người máy kia khẽ hé môi, tuy không mở mắt ra, nhưng lời vừa nãy hiển nhiên là hắn nói. Bất ngờ vì hóa ra cậu ta chưa hỏng hẳn, Trần Quả hơi kinh ngạc, vậy sao lại bị ném tới chỗ này chứ?

"Cậu nói đi." Cô rất tốt bụng đáp lời, "Không phải chuyện gì lớn thì tôi sẽ giúp."

"Giúp tôi châm điếu thuốc được không?" Người máy nói, "Tôi không động đậy được nữa, thuốc lá và bật lửa đều ở trong túi quần sau."

Trần Quả câm nín, người đã thành thế này rồi còn muốn hút thuốc nữa à! Nhưng nhìn người đối diện mang vẻ mặt không còn ước mong gì hơn, cô đột nhiên lại có chút không muốn làm khó hắn, "Có muốn vào phòng hút không? Đừng nằm chỗ này, rất lạnh..." Cô nói xong mới chợt nhớ ra đối phương là người máy, suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi mình.

Người máy lại cười, khóe miệng tách ra vô cùng khó khăn, "Cảm ơn, vậy chị đỡ tôi được không?"

Trần Quả dìu hắn vào trong quán cơm nhỏ nhà mình, sạc thêm điện. Lúc sau, trạng thái của người máy mới tốt hơn một chút.

—— Tiện tay mở nắp chỗ sạc điện ở vùng trên rốn, lúc Trần Quả giúp hắn cắm sạc không khỏi văng tục một trận, thân thể người này làm cũng quá thật, ngay cả mỡ bụng cũng có luôn.

Người máy ngậm thuốc lá dựa vào ghế, khói thuốc lượn lờ từ hai tai hắn nhẹ nhàng bay ra.

"... Cậu cứ hút thuốc như thế hả?" Trần Quả rất bất đắc dĩ, "Có ý nghĩa gì à?"

"Thỏa mãn tinh thần," người máy nói, "Làm người... làm người máy dù sao cũng phải có chút sở thích đúng không? Tôi có hệ thống chuyên dụng lọc khói thuốc, đảm bảo không làm ô nhiễm môi trường,"

Trần Quả quyết định không nói lời vô nghĩa với hắn, chủ động báo tên của mình sau đó hỏi hắn muốn gì, người máy cười cười: "Tôi tên Diệp Tu, cô là bà chủ nơi này đúng chứ? Có nhận người làm công không? Cái gì tôi cũng biết làm."

Tiệm cơm nhà Trần Quả đã có chừng mười năm lịch sử, mười năm này, chiến tranh kết thúc, người máy tinh anh cao cấp chỉ được sử dụng trong thời chiến cũng dần dần phổ cập, trở thành người máy bình thường trong sinh hoạt hằng ngày, nhưng Trần Quả vẫn không muốn sử dụng những máy móc này trong quán cơm nhỏ nhà mình, cô vẫn thích con người hơn, trong đầu không có chương trình hay con chíp, làm việc chưa bao giờ mười phân vẹn mười, thậm chí thỉnh thoảng có chút ngốc —— cho dù thuê con người làm nhân viên sẽ khiến cô phải trả 50% tiền lương.

Ba cô khi còn sống ngược lại rất muốn có một người máy nam, than rằng hút thuốc một mình quá cô đơn, con gái quản cũng quá nghiêm, nếu có thể có người máy hút với ông thì tốt quá rồi. Nhưng kỹ thuật thời ấy chưa phổ biến, không thể thỏa mãn nhu cầu nho nhỏ ấy của ba cô, bây giờ khoa học kỹ thuật tiến bộ, ông cụ cũng không còn cơ hội nhìn thấy nữa.

Trần Quả một mình kinh doanh quán cơm nhỏ này đã ngót nghét hai năm, mùa đông năm nay vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy tuyết, cô sợ đường trơn, kêu đóng cửa quán sớm cho nhân viên về nhà nghỉ ngơi. Sau khi vào phòng bếp lục lọi tìm hộp cơm ăn tối, cô đi ra sau nhà vứt rác, liền nhìn thấy Diệp Tu.

Diệp Tu nở nụ cười mỏi mệt nhìn cô, Trần Quả lập tức mềm lòng, nguyên tắc gì đó đã sớm quẳng ra sau đầu.

"Làm phục vụ bàn mang cơm cho khách, cậu làm được chứ?" Cô ngẩm nghĩ, lại bổ sung: "... Cậu chắc là không có chỗ ở đi? Tôi có thể cung cấp nơi ở và thức ăn cho cậu —— ý tôi là cung cấp điện cho cậu sạc, tiền lương thì cậu thấy bao nhiêu là phù hợp?"

"Chị quyết định đi." Diệp Tu giơ điếu thuốc lên. "Đủ cho tôi mua thuốc lá là được."

—— Trần Quả cảm thấy lòng cảm thông của mình trao đi hơi nhiều. Cô dìu Diệp Tu vào gian nhà nhỏ bên trong, Diệp Tu quan sát căn phòng nhỏ vừa có giường lại có cửa sổ, bày tỏ ý kiến đối với người máy mà nói đây quả thực là một căn phòng xa hoa —— dù sao người máy cũng không có nhu cầu ngủ nghỉ hay ngắm cảnh.

"Tôi đi tìm cho cậu hai bộ quần áo, là của ba tôi để lại." Trần Quả nhìn hắn, muốn nói lại thôi: "Cậu ở đây..." Cô chỉ vào ngực. "Phải tính sao?"

Diệp Tu nhún vai: "Không việc gì, đi trung tâm bảo dưỡng đắp một miếng da nhân tạo là được."

Trần Quả còn muốn hỏi hắn làm sao lại bị thương, bị bỏ đi, những con chíp trong lồng ngực máy vi tính này xem ra có lịch sử lâu đời, nhưng hệ thống và trí năng lại là loại tiên tiến nhất trong những người máy mà Trần Quả từng nhìn thấy —— cuối cùng cô quả quyết ngậm miệng, cũng không muốn đi quấy rầy sinh hoạt của đối phương.

Hôm sau, Diệp Tu lắc lư đi từ tầng trên xuống, Trần Quả đưa cho hắn một áo khoác đồng phục màu đỏ, nhưng đối phương sau khi mặc vào cũng không ra dáng vẻ người phục vụ, lại cảm thấy hắn dường như có chút chán chường.

"Cậu không thể lên tinh thần một chút à?" Trần Quả nói.

Diệp Tu nỗ lực đứng thẳng: "Thế này thì sao? —— Ai da tôi cũng sắp hỏng mất rồi, chị chủ chị đừng tàn phá tôi nữa được không?"

Trần Quả trừng mắt: "Cậu sắp hỏng? Tôi còn lâu mới tin!" Cô chỉ vào một người máy mang vẻ ngoài một cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh một bà cụ lớn tuổi, "Đó mới là người máy sắp hỏng."

Người máy kia chỉ có thể gọi là có hình người, hai mắt không có thần thái, nói chuyện chỉ được vài câu, bà cụ ngồi bên cạnh chậm chạp ăn bữa sáng cũng không cử động. Vừa nhìn liền biết đây là người máy cũ cải tiến dành cho người già, chức năng không nhiều, thao tác đơn giản, chỉ như một cái biểu tượng thay thế người bạn già cũng thay thế cả con gái mà thôi.

—— So sánh với nhau, vẫn là Diệp Tu cái tên vô duyên vô cớ lắp hệ thống lọc khói trên người này mới đúng là kết quả của khoa học kỹ thuật tiên tiến.

Diệp Tu nhún vai, nói: "Được rồi, tôi sẽ nỗ lực kiên trì mấy ngày."

Trần Quả vung tay, Diệp Tu liền ngoan ngoãn bắt đầu thời gian làm việc của mình. Hắn làm việc khác hẳn vẻ bề ngoài lười biếng kia, tay chân không chậm, hơn nữa còn vô cùng linh hoạt, Trần Quả nhìn hai tay hắn bưng năm đĩa cơm vẫn có thể đi đứng vững vàng, thật sự không biết nên khen hay nên mắng.

"Chị Trần." Một em gái làm việc trong quán hỏi, "Quán mình nhận thêm người khi nào vậy ạ?"

Trần Quả ngẩn người: "Không nhận người mà!" Cô đột nhiên hiểu ra, "À, em nói Diệp Tu hả? Cậu ta là người máy, hôm qua lúc chị đi đổ rác thì nhặt được, cậu ấy không có nơi để đi, nên chị nhận cậu ấy mấy ngày."

Cô bé chớp chớp mắt: "Chị Trần thật may mắn, có thể nhặt được một người máy lợi hại như vậy... Nhà em chỉ có một người máy nhỏ cỡ 20cm, mẹ em còn không cho em chơi với nó. Rõ ràng em đã lên đại học rồi, trong lớp rất nhiều bạn mang theo người máy lên lớp mà!"

Trần Quả xoa đầu cô: "Kiếm nhiều tiền một tí, tự mình mua cái khác tốt hơn!"

Nhưng cho dù an ủi người khác như vậy, Trần Quả vẫn không an tâm. Cách đó không xa, Diệp Tu đem một phần ăn sáng đưa tới trước mặt cụ bà, động tác linh hoạt mà tùy tính, hoàn toàn không nhìn ra bất cứ sự chính xác hay hiệu suất cao mà một người máy nên có. Cụ bà lặng lẽ gật đầu, người máy bên cạnh hai mắt lấp lánh, phát ra một âm thanh vui tươi "Cảm ơn".

Cô thật sự không tưởng tượng nổi quá khứ của Diệp Tu.

Lúc người máy mang hình dáng cô gái đỡ bà cụ run rẩy đi ra khỏi tiệm, Diệp Tu dừng lại, chăm chú nhìn theo bóng lưng hai người hết nửa ngày.

Trong quán của Trần Quả cũng không có nhiều người, vài người phục vụ, vài đầu bếp, bản thân cô quản lí chi tiêu, dù sao nhân số cũng không quá lớn, cô cảm thấy kinh doanh thế này cũng không tệ.

Diệp Tu đến không mấy ngày liền quen thân với mọi người, người này —— người máy này nói chuyện thú vị, tuy có lúc thiếu đánh, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều, lúc nghỉ ngơi tán gẫu với hắn trên trời dưới đất luôn có thể khiến lòng người vui vẻ mấy phần. Cậu đầu bếp vừa tới tháng trước mỗi khi thảo luận vấn đề về bạn gái đều muốn tìm Diệp Tu hỏi ý kiến. Trần Quả có chút dở khóc dở cười —— hắn là người máy, có thể có bao nhiêu kinh nghiệm yêu đương đây?

"Tôi đúng là chưa yêu đương bao giờ." Diệp Tu bình tĩnh xòe tay. "Nhưng nơi này," ngón tay hắn chỉ vào đầu của chính mình, "Thu thập nhiều dữ liệu trên internet là được, có đúng không?"

Trần Quả tỏ ý cô lại quên mất thân phận của Diệp Tu là người máy rồi...

Diệp Tu tìm cho đầu bếp tiểu Lý không ít bí kíp dạy cách yêu đương, từ mười địa điểm hẹn hò tốt nhất đến mặc gì mới khiến con gái nâng cao ấn tượng, nghe Diệp Tu nói với việc ngồi đọc bí kíp trên màn hình máy tính so ra tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Tiểu Lý nghe xong, lại nhăn nhó hỏi có thể tra được mức độ xứng đôi của bọn họ hay không.

Trần Quả chọc chọc gáy cậu ta, cười liên tục không ngừng được: "Cậu cũng mới hai mươi bảy hai mươi tám, xuân tâm nảy mầm hơi bị trễ đó nhỉ?"

Diệp Tu cũng cười, hỏi tiểu Lý có thể miêu tả tỉ mỉ hình dáng đối phương hay tính cách không, tiểu Lý hứng trí bừng bừng kể chuyện về sinh hoạt hường phấn của mình với bạn gái —— chị chủ Trần vẫn đeo mác độc thân buồn bực che mắt —— sau đó tiểu Lý lấy ví tiền ra, bên trong có một tấm ảnh bạn gái đang mỉm cười.

Diệp Tu nhìn từ trên xuống dưới một lần, sau đó ánh mắt ngừng lại, liên tục tra xét trong biển thông tin khổng lồ.

Đây là lần đầu tiên Trần Quả thấy hắn liên kết mạng, tuy trong lòng cô biết rõ Diệp Tu là người máy, nhưng đối phương thực sự quá giống con người, trừ đôi lúc nhìn thấy hắn cắm sạc lên bụng mình, vẻ mặt thỏa mãn vì nạp đủ điện, cô hầu như không thể nhận ra trong thân thể "người" này chứa đầy mạch điện và dòng điện.

"Hà Vũ..."

Diệp Tu đột nhiên thay đổi giọng điệu, đây là âm thanh máy móc của người máy, không có nhiệt độ, không có tình cảm.

"Bạn gái cậu?" Trần Quả cau mày hỏi tiểu Lý, đối phương gật đầu. Trần Quả thầm nghĩ từ bức ảnh tìm ra tên của đối phương cũng không có gì quá phận, thông tin trong thời đại khoa học kỹ thuật phát triển như ngày nay, tìm được cũng không phải việc khó gì.

Nửa phút sau, Diệp Tu nhắm mắt.

"Ngại quá, tiểu Lý, mức độ xứng đôi không thể dễ dàng tra được, tôi quá cũ kỹ, theo không kịp." Giọng hắn mơ hồ pha chút uể oải, "Nhưng tôi đoán, cô ấy chắc chắn rất thích cậu."

Sau cùng hắn còn không quên cất lại ảnh cho tiểu Lý: "Cậu tốt như vậy, cô ấy chắc chắn rất thích cậu."

Trần Quả kéo hắn lên tầng, lấy phích cắm sạc điện cho hắn, nghĩ hết nửa ngày, cuối cùng mang đến một can dầu máy bôi trơn.

"..." Diệp Tu nghẹn một trận. "Chị chủ, chị muốn hại chết tôi à?"

"Cậu không cần cái này?" Trần Quả khó hiểu, "Tôi thấy những người máy khác đều dùng..."

"Dù có dùng cũng không phải uống trực tiếp chứ! Người máy không có thực quản, nếu uống chất lỏng hậu quả chính là chập mạch điện nổ hỏng người vỡ thành từng mảnh, tuy tôi căn bản không thấm nước, nhưng cũng không chắc là dây điện cũ quá có chịu được không."

Trần Quả điềm tĩnh nói lái sang chuyện khác: "Vừa nãy cậu sao thể?"

Diệp Tu nói: "Trục trặc hệ thống."

Trần Quả: "..."

Diệp Tu nhìn cô, khuôn mặt chân thành: "Tôi không lừa chị, đúng là trục trặc hệ thống. Lâu lắm rồi tôi chưa liên kết mạng, gượng tay."

Trần Quả không tin, nhưng cũng không có cách nào khác.

Cô không nhìn thấy tin tức điên cuồng tràn vào hệ thống của Diệp Tu đến từ nơi nào, cũng không nhìn thấy những thông tin bề bộn này làm cách nào được chọn lọc, sắp xếp tạo thành một lý lịch chính xác đến đáng sợ trong thân thể người máy nam bề ngoài bình thường kia. Toàn bộ cuộc đời của cô gái tên Hà Vũ kia, từ nhỏ đến lớn, mọi thông tin có thể thu thập được từ sở thích, thành công, thất bại, quan hệ bạn bè, người yêu, những chuyện từng trải qua, toàn bộ bị gom góp lại, hợp thành một tập tài liệu bình thường không có gì khác lạ.

Tuy trong đó đúng là chứng minh cô ấy thích tiểu Lý.

Nghi vấn của Trần Quả đối với Diệp Tu quá nhiều, lúc sau ngược lại hình thành trạng thái uể oải nợ nhiều không lo, dù cho Diệp Tu vì không tìm thấy bật lửa, ở trước mặt cô dùng ngón tay châm thuốc, cô cũng chỉ mắng một câu chú ý an toàn mà thôi.

...

Thấm thoắt đã qua hơn nửa năm, Diệp Tu vẫn là cái đức hạnh như khi mới được nhặt về, làm gì cũng không nhanh không chậm, không mưu không cầu, chỉ có mấy lần liên kết mạng gặp chút trục trặc. Trần Quả cẩn thận giúp hắn che giấu, trong lòng cũng không biết mình làm vậy rốt cuộc là vì cái gì.

Có lẽ là một người sống quá tẻ nhạt, cho nên theo lẽ thường cần phải tìm việc giết thời gian.

Giống như Diệp Tu nói, làm người cũng thế, làm người máy cũng vậy, dù sao cũng phải có vài sở thích mới tốt.

Trần Quả là bà chủ tốt, trời nóng quá hay lạnh quá đều sẽ cho nhân viên nghỉ, có người đến xin nghỉ cũng đa phần là ân chuẩn cho phép. Lúc nghỉ giữa buổi không phải làm việc, trong quán cơm chỉ còn cô và Diệp Tu, hai người buồn chán cực kỳ, tán gẫu rồi cãi nhau, cãi xong lại tiếp tục tán gẫu, bất giác tiếp nhận ảnh hưởng của đối phương tới mọi ngóc ngách cuộc sống của mình.

Trần Quả bắt đầu không tiếp tục nghĩ xem lai lịch của Diệp Tu là gì nữa, Diệp Tu cũng bắt đầu không đùa giỡn chuyện mình sắp hỏng nữa. Mưa dầm thấm lâu, Trần Quả cảm thấy cuối cùng cô cũng hiểu vì sao có người say mê người máy đến vậy, tuy thỉnh thoảng cô vẫn muốn đánh Diệp Tu một trận tơi bời.

Tiết Thanh Minh, Diệp Tu theo cô đi quét mộ, ngày ấy mưa rơi lất phất, Diệp Tu che ô cho cô. Trần Quả ngồi xổm trước bia mộ nho nhỏ, nói với ba cô rằng cô đã tìm được một người máy có thể cùng ông hút thuốc rồi.

Tiếng mưa rơi trên tán ô tựa tiếng chuông, lớp lớp cỏ xanh trải dài, hoa bách hợp trong tay tỏa mùi thơm khiến mũi cô chua xót, nhưng Trần Quả vẫn nở nụ cười: "Cậu ta có hệ thống lọc khí, ở cùng cậu ta ba không cần lo làm ô nhiễm."

Diệp Tu ngồi xổm xuống sau lưng cô: "Bác trai, đừng lo lắng, chị chủ mạnh mẽ như vậy, nhất định có thể vui vẻ sống hết đời."

Trần Quả cho hắn một cước, suýt nữa khóc òa lên.

Cũng không phải chưa từng đoán được sự suy yếu của Diệp Tu.

Chuyện này bắt đầu khi Diệp Tu bị ngã đánh rơi một đĩa cơm —— trước tiết Thanh Minh, hắn từ bỏ kỹ thuật chói mắt hai tay năm đĩa, thành thành thật thật chỉ dùng mỗi tay một đĩa, nhưng dù là thế, cũng không thể ngăn cản hắn bị choáng, run tay đánh rơi đĩa cơm xuống đất.

Tiếng rơi vỡ thanh thúy vang lên, sắc mặt Diệp Tu có chút trắng bệch, quay đầu nhìn về phía Trần Quả: "Chị chủ, tôi chủ động dâng tiền lương ra bồi thường..."

"Đừng nói bậy." Trần Quả sấm rền gió cuốn kêu người quét dọn mảnh vỡ, lại bảo nhà bếp làm lại đĩa khác, kéo Diệp Tu ra xin lỗi khách, sau đó nhấn hắn ngồi xuống một góc: "Cậu chậm đi rồi, không được nói với tôi cậu không cảm giác được."

Diệp Tu im lặng một lúc.

"Có lẽ là bụi bặm tích trữ quá nhiều, hai ngày nữa chị mở tôi ra, lau hết bụi đi là được."

Trần Quả vỗ bàn: "Tôi xem cậu đây là đầu óc cần hút bụi thì có!"

"Chị chủ," Diệp Tu ngượng ngùng, "Dù cho tôi chỉ là người máy, chị cũng không thể tấn công thân thể tôi như vậy chứ..."

"Có người máy nào như cậu không?! Tôi mở quán cơm này bao nhiêu năm, nhìn thấy bao nhiêu người máy! Nhưng tôi chưa thấy qua người máy nào biết tranh cãi với người khác như cậu cả! Miệng lưỡi dẻo quẹo, chỉ biết chọc giận tôi, tôi đây còn nghi ngờ hệ thống trí tuệ nhân tạo của cậu không cùng một loại với người máy khác đấy!"

Diệp Tu dời tầm nhìn.

Trần Quả không nhịn được văng tục: "Đờ mờ tôi đoán đúng hay không?"

Diệp Tu bất đắc dĩ nói: "Tôi cái gì cũng không nói được —— tôi có hiệp định bảo mật đấy."

Trần Quả xoay hắn nhìn kỹ một lần: "Hiệp định bảo mật cái gì? Tôi chưa mua người máy bao giờ, nhưng tôi biết nếu người máy xảy ra vấn đề, hoặc là đi sửa, hoặc là đem vứt đi! Lần trước tôi đi cửa hàng mua da nhân tạo cho cậu thuận tiện xem xét một chút, trước giờ chưa thấy qua có người máy nào giống cậu, hỏi nhân viên phục vụ họ cũng nói căn bản không có người máy nào chỗ sạc điện lại ở bụng cả —— nếu cậu hỏng rồi, tôi phải đi đâu sửa cậu đây?"

Cô đem một câu nuốt vào bụng:

—— Tôi cũng không muốn vứt bỏ cậu!

Cô đã nhặt hắn về, tuyệt đối không có khả năng nghĩ đến việc bỏ hắn đi lần nữa.

Diệp Tu cuối cùng vẫn xoa đầu Trần Quả khiến cô yên tâm, nhưng chị chủ Trần là người cố chấp, quyết tâm bám chặt lấy Diệp Tu hỏi vấn đề này cho ra lẽ.

Nhưng đối với một người máy trừ việc sạc điện ra thì không còn nhu cầu gì khác, cô quả thật không có biện pháp uy hiếp nào tốt, không để Diệp Tu sạc điện, Diệp Tu liền biến chậm biến ngốc, bản thân cô càng đau lòng gần chết.

Cuối cùng vẫn không tìm được biện pháp nào tốt.

Diệp Tu từ khi được cô đưa về tiệm cơm, không hề lộ ra bất kỳ trục trặc nào, dường như lỗ thủng ở ngực ngày ấy chỉ là không cẩn thận bị rách da mà thôi. Chỉ cần sạc điện đầy đủ, hắn liền làm việc giống như những người máy bình thường khác, có đôi lúc vụng trộm lười nhác hay giở trò chơi xấu vẫn nằm trong phạm vi Trần Quả có thể cho phép.

Nhưng sau lần làm rơi đĩa cơm đó, Diệp Tu càng lúc càng trở nên dựa dẫm vào việc sạc điện và nghỉ ngơi, từ mỗi tháng một lần sạc điện từ từ tăng tần suất lên, mỗi tuần một lần thậm chí mỗi ngày một lần. Lúc sạc điện, hắn cũng sẽ giống như con người nằm ở gác xép cao nhất của quán, nhắm nghiền mắt. Trần Quả đến xem hắn, hoàn toàn không cảm giác được trong căn phòng này có hơi thở của con người.

Diệp Tu không hô hấp, căn phòng dường như cũng chết lặng theo.

Trần Quả nhìn từ trên cao xuống khuôn mặt sạch sẽ của chàng trai, giống như có thể tìm được mảy may một chút thông tin về thân phận của Diệp Tu qua những linh kiện của hắn.

Dù đã giảm thiểu lượng công việc cho hắn —— đồng thời cũng phát tiền lương mang tính tượng trưng —— Diệp Tu vẫn ngày một yếu dần.

Bà lão hay tới tiệm cơm ăn đã qua đời, Trần Quả có quen cháu trai bà ấy, dù là người một nhà nhưng bọn họ không sống cùng nhau, nhưng cả nhà đều thường xuyên qua lại ở quán cơm của Trần Quả, Trần Quả hỏi cậu ta bà nội cậu gần đây không đến quán ăn điểm tâm à, chàng trai cúi đầu, thở dài: "Vài ngày trước, bà ấy đã đi rồi."

Bà cụ mất vào sáng sớm do nhồi máu cơ tim, lúc ấy trong nhà không có một ai, chỉ có người máy cũ kỹ kia yên lặng dựa theo quy trình công tác thường ngày chuẩn bị sẵn sàng. Cô không có trí năng cao cấp, mà e rằng chương trình của cô cũng không thiết lập tình huống đột phát khi chủ nhân qua đời phải xử lí như thế nào. Buổi tối, con gái đến nhà bà lấy quần áo để quên, mới phát hiện bà cụ không còn hơi thở, xác đã sớm lạnh rồi.

Người máy của bà cụ là quà mừng đại thọ bảy mươi tuổi cháu trai tặng, đến khi bọn họ đem thi thể mang đi, vẫn ngồi bên giường kêu bà nội mau dậy, chúng ta đi ăn điểm tâm.

Trần Quả hỏi: "Lúc sau người máy kia thế nào?"

"Hỏng rồi." Chàng trai đáp, "Ngày thứ hai sau ngày mất của bà, chương trình của người máy bị hỏng, trung tâm sửa chữa nói quá cũ kỹ, không có cách nào sửa được. Tôi liền lấy chíp của cô ấy ra, đặt vào trong quan tài bà nội cùng mai táng."

Trần Quả ngồi bên giường Diệp Tu, người máy một chút cũng không động đậy, dùng một sợi dây điện liên kết mình với thế giới.

"Hôm nay tôi nghe nói một chuyện."

"Quên đi, vẫn không nói cho cậu nghe thì hơn, nếu không cậu lại chê tôi nhiều chuyện."

"Nếu... Tôi nói là nếu đấy nhá! Nếu tôi mất sớm, cậu có thể xây cho tôi một ngôi mộ, đến đưa hoa cho tôi không, tôi phát tiền lương cho cậu nhiều như vậy, chỉ có một nguyện vọng này, cậu phải đáp ứng tôi, rõ chưa?"

Diệp Tu nửa buổi mới mở lớn mắt.

"Chị chủ chị quá không nói lý rồi —— nếu là tôi hỏng trước thì sao?"

Trước khi Diệp Tu bị hỏng, hệ thống trí tuệ nhân tạo quốc gia "Vinh Quang" hứng chịu một lần hỏng hóc toàn diện.

Nghe nói hỏng hóc bắt đầu từ vài thành phố nhỏ, đường giao thông thành phố cần hệ thống người máy điều khiển toàn bộ mất trật tự, tai nạn giao thông liên tiếp xảy ra, điện thoại phàn nàn gọi đến chính quyền thành phố vĩnh viễn là số máy bận, nhưng ngay cả thiết bị cung cấp điện cho những tòa nhà chính phủ đã sớm loạn thành một đoàn, chớp tắt không ngừng chẳng khác nào sàn nhảy disco.

Sau đó lan ra toàn quốc.

Hệ thống trí tuệ nhân tạo khổng lồ từng lập được công trạng vĩ đại trong thời chiến, được coi là mạch máu quốc gia, đình chỉ hoạt động. Người máy cả nước đều chịu chung số phận với nó, nó là một trong những người sáng lập ở thời đại hoàng kim, nhưng lúc này lại lặng lẽ dừng bước.

Mạng lưới công cộng không có cách nào đăng nhập, hệ thống vận hành trong gia đình cũng phần lớn mất đi công hiệu. Những người máy cần phải liên kết mạng mọi lúc mọi nơi đều trở thành những đồ vật trang trí cỡ lớn.

Bọn họ không thể cử động, không thể nói chuyện, không thể chớp mắt. Trước sau đều giữ nguyên dáng vẻ cuối cùng trước khi hệ thống sụp đổ.

Nhưng Diệp Tu vẫn hoạt động bình thường.

—— Tuy hắn đã đến mức mỗi ngày cần mười hai tiếng sạc điện mới cử động linh hoạt được.

Trần Quả nhìn thẳng hắn: "Bây giờ không cần nói với tôi cái gì hiệp định bảo mật."

Diệp Tu cười: "Tôi cũng không nghĩ nó sụp đổ trước cả tôi." Thấy Trần Quả nghi ngờ khép cửa phòng lại, hắn dở khóc dở cười nói: "Chị đóng cửa cũng vô dụng, lát nữa tôi phải đi."

"Sao cậu phải đi? Tôi là bà chủ của cậu, khế ước bán thân của cậu —— hợp đồng lao động của cậu vẫn để ở chỗ tôi đấy! Cậu dám đi?" Trần Quả lúc này như hung thần ác sát.

"Tôi không đi, hệ thống sẽ tiếp tục tê liệt."

"Cậu rốt cuộc là ai?"

"Tôi là Diệp Tu." Diệp Tu cười nói, "Nếu muốn, chị cũng có thể gọi tôi là Diệp Thu."

Đã từng là người máy quân dụng vĩ đại nhất, lập được vô số chiến công hiển hách, những người máy cùng thời không ai có thể vượt qua chiến tích huy hoàng của hắn. Lúc sau, hệ thống và chíp ký ức của hắn bị cấy ghép vào trung tâm quốc gia, trở thành tồn tại vinh dự phục vụ cho quốc gia.

—— Trước khi bị đổi tên thành "Vinh Quang", tên của người máy ấy là Diệp Thu.

Trần Quả nhìn hắn, cũng sắp nước mắt lưng tròng.

"Vậy vì sao cậu lại bị ném trong đống rác chứ? Là hệ thống quốc gia, sao ngay cả một bộ quần áo tử tế cũng không được mặc? Cậu ở đây lâu như vậy, vì sao mãi không có ai tìm cậu?"

Ngón tay Diệp Tu cầm điếu thuốc, không thể vò đầu: "Chị chủ, vấn đề của chị nhiều quá, tôi phải trả lời cái nào bây giờ..."

"Vì sao cậu lại ở đây?"

"Hỏi hay đấy." Diệp Tu gật đầu. "Con không có mẹ, nói rất dài dòng."

Trần Quả trừng hắn.

"Tôi chỉ là một thân thể có ký ức, cũng chính là cái bình chứa tính cách và ký ức lưu giữ từ những năm đánh trận mà thôi. Hệ thống trí tuệ nhân tạo của tôi đã hợp làm một thể với trung tâm kiểm soát quốc gia, tuy tôi cũng có thể sử dụng nguồn lực quốc gia, nhưng đã sớm không có cách nào phát huy năng lực bản thân."

"Hệ thống trí tuệ nhân tạo quốc gia khởi nguồn từ hệ thống Vinh Quang ban đầu, tôi chính là series người máy đầu tiên của Vinh Quang, so với đám nhóc đời sau thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần —— đều là đồng loại, nhưng ca đây mạnh hơn, cũng không còn cách nào —— rồi rồi rồi tôi không nói lời vô nghĩa nữa. Tóm lại, sau cuộc chiến, hệ thống của tôi được nộp lên cho quốc gia, bởi vì... đủ loại nguyên nhân đi, cơ thể máy móc này của tôi bắt đầu suy yếu, có một nhóm người cảm thấy cơ thể ký ức rất vô dụng, muốn thanh trừ tôi, tôi liền chạy ra ngoài."

"Thật ra cơ thể ký ức cũng là một phần không thể thiếu của hệ thống Vinh Quang, không có thứ trong đầu tôi, nó cùng lắm chỉ là một cỗ máy cao cấp mà thôi, một trí tuệ nhân tạo hoàn mỹ không chỉ cần khoa học kỹ thuật lạnh lùng vô cảm. Tôi biết nó sẽ tan vỡ, nhưng không nghĩ là ngày đó sẽ đến sớm như vậy."

"Cho nên tôi phải đến, đem một phần khuyết thiếu kia bù vào." Diệp Tu cười nhìn Trần Quả, "Đây là chuyện tôi nên làm, tôi phải làm."

"Cậu muốn bù thế nào?" Trần Quả run rẩy hỏi.

Diệp Tu chỉ vào đầu mình: "Đem khối chíp ký ức này lắp vào, hoàn thiện nó."

Trần Quả cúi đầu ngồi, cảm giác toàn bộ thế giới đều ngừng lại, dường như chỉ còn cô vẫn đang phải chạy trốn.

"Phải rồi, chị chủ, tôi vẫn cần chị giúp một chuyện." Diệp Tu rít một hơi từ điếu thuốc lá đã cháy được nửa, cởi cúc áo sơ mi của mình, lồng ngực trần trụi bằng phẳng trắng nõn, hắn chỉ vào ngực mình: "Chỗ này của tôi có vài thứ, sau khi tôi đi, phiền chị giúp tôi tiếp tục bảo quản nó."

"Cái gì?"

Người máy cười, mở ra lồng ngực của mình: "Vài người bạn cũ."

Làn da nhân tạo mềm mại, xương cốt sắt thép phía dưới, mạch điện và dây điện chằng chịt đan xen trong bóng tối, trên đó, mấy trăm con chíp được gắn lên rất chỉnh tề.

Diệp Tu đem từng cái từng cái rút ra đặt lên bàn.

"Chính là vì hầu hạ những bạn già này, tôi mới vận hành chậm như vậy."

Trên con chíp, ánh huỳnh quang lấp lánh chắp vá ra những cái tên.

Hàn Văn Thanh, Ngụy Sâm, Quách Minh Vũ, Ngô Tuyết Phong, Quý Lãnh, Lý Nghệ Bác, Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình, Phương Sĩ Khiêm, Đặng Phục Thăng, Lâm Kính Ngôn, Trương Ích Vỹ, Dương Thông, Phương Thế Kính, Vương Kiệt Hi, Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên, Tô Mộc Tranh, Chu Trạch Khải, Tiêu Thời Khâm, Điền Sâm, Sở Vân Tú, Trương Tân Kiệt, Ngô Vũ Sách, Phương Duệ, Lý Tấn, Vu Phong, Giang Ba Đào, Hứa Bân, Lưu Tiểu Biệt, Tôn Tường, Đường Hạo, Trâu Viễn, Đới Nghiên Kỳ. . .

Những thông tin cá nhân dày đặc, những dãy 0 và 1 hợp thành biển số.

Đây toàn bộ là những người máy trí tuệ nhân tạo đã lập chiến công hiển hách mười năm trước. Mỗi một cái tên là một đoạn câu chuyện, mỗi một cái tên là quyết tâm không chết không ngừng, vì thắng lợi, tự do, hòa bình, dâng lên máu và tình cảm không một chút giả tạo. Bọn họ chính là một cộng đồng.

Vinh Quang.

"Tôi hy vọng bọn họ có thể lưu lại lâu hơn chút." Diệp Tu cúi đầu nhìn kỹ những con chíp này, "Tôi chạy ra ngoài cũng là muốn dẫn bọn họ va chạm xã hội, giang sơn tổ quốc tươi đẹp, bọn họ cũng nên được cảm nhận một chút thế giới không có chiến tranh tốt đẹp nhường nào."

"Nhưng lúc sau tôi cảm thấy dừng chân ở đây cũng không tệ, có phải không, chị chủ?"

Lúc sau tiểu Lý hỏi Trần Quả sao không thấy anh Diệp nữa: "Có phải có đối tượng rồi không? Anh Diệp tốt như vậy, có biết bao nhiêu em gái người máy coi trọng ổng chứ..."

Trần Quả đập cậu một trận.

"Chỉ toàn ăn nói lung tung, ngoan ngoãn làm thức ăn của cậu đi. Diệp Tu về xưởng sửa chữa, tôi bảo cậu ta giảm chỉ số trào phúng xuống thấp một chút."

Tiểu Lý sờ đầu một cái, như hiểu như không quay về nhà bếp.

Trong quán ăn, ánh đèn bỗng chợt chớp tắt, như ý cười đột nhiên nở rộ.

Trần Quả lặng lẽ mỉm cười.

—— Hắn đã trở thành Vinh Quang rồi.

-END-
Móa đọc tới lúc Diệp gỡ mấy thứ của "những người bạn cũ" mà em muốn khóc luôn. Từ bây giờ hắn đã trở thành Vinh Quang rồi QAQ.
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#3
Hàn Văn Thanh, Ngụy Sâm, Quách Minh Vũ, Ngô Tuyết Phong, Quý Lãnh, Lý Nghệ Bác, Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình, Phương Sĩ Khiêm, Đặng Phục Thăng, Lâm Kính Ngôn, Trương Ích Vỹ, Dương Thông, Phương Thế Kính, Vương Kiệt Hi, Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên, Tô Mộc Tranh, Chu Trạch Khải, Tiêu Thời Khâm, Điền Sâm, Sở Vân Tú, Trương Tân Kiệt, Ngô Vũ Sách, Phương Duệ, Lý Tấn, Vu Phong, Giang Ba Đào, Hứa Bân, Lưu Tiểu Biệt, Tôn Tường, Đường Hạo, Trâu Viễn, Đới Nghiên Kỳ
Đều là những cái trên quen thuộc, nhưng đến đoạn này chợt đọc chậm lại vì sợ bỏ sót người nào đó. Mình như nhìn thấy những câu chuyện khác nhau, từ một người máy lái xe tăng phá hủy biệt đội came tử của quân địch, đến người máy điều khiển hệ thống phòng vệ cơ giới quốc gia, từ nữ người máy giả làm điệp viên tình báo, đến tiểu người máy hậu cần. Mỗi người bọn họ đều là truyền kỳ, mỗi người bọn họ đều chỉ còn lại một con chip. Một thế giới cơ khi nơi con người và máy móc chung sống, một thế giới mà sự thật cùng viễn tưởng hoà vào nhau. Đâu là cảm tình, đâu là trí tuệ nhân tạo? Ai biết được. Cái chúng ta có chỉ là những ký ức của chính chúng ta, ấp ủ đầy tình cảm, làm nên một lự kính cho những chuyện quá khứ.

Và... 1 phút fangirl: Diệp Thần, anh quá bá!!!!!!!
 
Last edited:

Tô Mộc Tu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
145
Số lượt thích
1,061
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Đối Xứng
#4
Tôi nhớ như in ngày tôi nhận cái fic này. Hôm ấy chị Lá hỏi tôi có muốn làm thêm fic cho sinh nhật Diệp không, nghĩ đi nghĩ lại làm một fic thì hơi ít, thế nên bèn lục tục lên forum tìm hàng.

Và cảm ơn trời, đã để tôi đọc được "Tuyết rơi rồi".

Truyện diễn biến rất chậm, nhưng càng đọc, tôi càng thấm cái bầu không khí yên ả của cuộc sống thường ngày, không quá náo nhiệt nhưng cũng không tẻ nhạt, vui vẻ, bình đạm qua ngày. Từ trước đến nay, mô típ đọc truyện của tôi luôn là nhân vật chính luôn đứng trên đỉnh cao, nhận được sự ngưỡng mộ của muôn người, nhưng đọc "Tuyết rơi rồi", tôi lại có cảm giác sống một cuộc sống bình đạm như vậy cũng không tệ lắm.

Nhưng lý do thực sự khiến tôi rung động trước "Tuyết rơi rồi", là khi Diệp Tu tháo rời từng con chíp trên người anh, thầm lặng gọi từng cái tên của người bạn cũ.

"Hàn Văn Thanh, Ngụy Sâm, Quách Minh Vũ, Ngô Tuyết Phong, Quý Lãnh, Lý Nghệ Bác, Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình, Phương Sĩ Khiêm, Đặng Phục Thăng, Lâm Kính Ngôn, Trương Ích Vỹ, Dương Thông, Phương Thế Kính, Vương Kiệt Hi, Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên, Tô Mộc Tranh, Chu Trạch Khải, Tiêu Thời Khâm, Điền Sâm, Sở Vân Tú, Trương Tân Kiệt, Ngô Vũ Sách, Phương Duệ, Lý Tấn, Vu Phong, Giang Ba Đào, Hứa Bân, Lưu Tiểu Biệt, Tôn Tường, Đường Hạo, Trâu Viễn, Đới Nghiên Kỳ..."

Đọc đến đây, tôi thực sự đã khóc, không chỉ khóc cho những những đã ra đi, mà càng thương cho người ở lại.

Một mình anh mang theo họ lưu lạc khắp nơi, muốn đưa họ đi ngắm đất nước tươi đẹp, nhưng cuối cùng anh chỉ đành phó thác họ cho Trần Quả.

Vì anh còn một nhiệm vụ quan trọng hơn, hoàn thiện hệ thống Vinh Quang.

Hệ thống hoàn thiện, nghĩa là anh sẽ biến mất. Sẽ không còn "Diệp Tu" nữa.

Không, không đâu, anh không biến mất. Anh vẫn còn đó, chỉ là tồn tại một cái tên khác mà thôi.

Anh là Vinh Quang.

-------Đây là dải phân cách giữa deep và điên-------

Huhuhuhuhu fic đọc qua thì nhẹ nhàng sao đoạn cuối buồn muốn chết orz

Từ lúc nhận cái fic này đến sáng nay tôi chưa dám mở ra đọc thêm lần nào.

Vì căn bản là nó quá buồn.

Khóc thét mất.

6.5k chữ, tôi chạy deadline trong 4 tiếng, vừa edit vừa chờ đọc đến đoạn cuối như tuyên án tử hình.

Nhưng đến cuối tôi lại bất ngờ vì mình không khóc.

Vì tôi biết anh chưa chết, anh vẫn luôn ở đây.

Chỉ là tôi không được nhìn thấy anh lần nữa.
 

Bế Các Miên

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
88
Số lượt thích
591
Location
Đài Loan
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#5
6.5k chữ, tôi chạy deadline trong 4 tiếng, vừa edit vừa chờ đọc đến đoạn cuối như tuyên án tử hình.
Đang đọc cô deep nhìn thấy đoạn này không deep nổi nữa :) Hãy cảm ơn beta đột nhiên dâng mình đến cửa của cô đê
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,074
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#6
Thỏ từ nhỏ đã luôn thích những thứ liên quan đến người máy, có lẽ vì ngưỡng mộ khả năng tính toán và thao tác siêu việt, lại không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc, dù thật sự đó chỉ là một cỗ máy hiệu suất cao.
Dần dần trí thông minh nhân tạo được phát triển, người máy càng ngày càng thông minh, biết học hỏi và dần có suy nghĩ.
Khoa học kỹ thuật phát triển 1 năm, thì khả năng tưởng tượng của con người đã tiến cả 100 năm 1000 năm. Viễn cảnh con người và robot cùng chung sống càng ngày càng hiện lên rõ ràng, vấn đề nảy sinh trong mối quan hệ cộng sinh ngày càng sâu sắc.
Quay lại “Tuyết rơi rồi”, dù chỉ vài dòng ngắn ngủi, sự liên kết gắn bó gần gũi giữa người máy - người máy, hay người máy - con người dù được khắc hoạ nhẹ nhàng trên câu chữ, lại dễ dàng bóp nghẹt tim độc giả. Thương cho từng nhân vật được nhắc đến, nghĩ cho họ, rồi rơi nước mắt.
Một người máy vĩ đại lại chọn sống cuộc đời bình dị, để cảm nhận sự thanh bình mà anh cùng đồng bạn phải đánh đổi tất thẩy để bảo vệ. Phần con người trong Diệp Tu, có thể nói, còn người hơn cả người, hi sinh lớn lao nhường này, mấy ai dám đảm đương.
Một cô gái bình thường, làm một công việc bình thường, lại may mắn gặp được tri kỷ, dù chỉ là những tháng ngày ngắn ngủi, đủ để cuộc sống của cô thêm sắc màu, để suy nghĩ của cô trưởng thành hơn, để có thêm một người, nhớ về cái tên Diệp Tu.
Và những “bạn cũ”, dù chỉ được nhắc tên, lại có thể hiện lên thật sống động trong con mắt của fan toàn chức. Quả thật họ đã cống hiến hết mình, vì Vinh Quang, giờ đây nằm lại, chỉ còn là những con chip, đã có thể yên lòng, vì hi sinh của họ, là đáng giá.
Truyện kết lại, mà suy nghĩ của Thỏ vẫn còn bay đâu đâu, lảm nhảm vài câu vẫn ko biết làm sao thể hiện hết ý của mình.
Rất cảm ơn Tutu đã edit một truyện quá hay quá đẹp như này. :ômôm:
 
Last edited:

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#7
Ngoài fic ngọt ra, cỏ còn thích tự ngược là đọc những fic như này nữa
Đọc những dòng cuối truyện mà ko cầm nổi nước mắt luôn
—— Hắn đã trở thành Vinh Quang rồi.
Anh trở thành Vinh Quang
Nhưng ko hiểu sao nước mắt em vẫn chảy ra ngoài
Anh giữ lại chip của rất nhiều bạn đồng hành của mình, những người anh quan trọng được tự do thoải mái, anh cảm thấy vui, hạnh phúc
Nhưng còn anh, con chip của mình, anh cống hiến cho Vinh Quang, anh bị bỏ rơi, nhưng anh ko quay lưng lại, và rồi anh cống hiến cả thân xác nữa
Yêu anh, anh mãi là niềm tự hào của mọi người <3!
 

Bình luận bằng Facebook