Hoàn [Pj Song Diệp 22.2019] [Diệp - Vương] Bạn Trẻ Sao Không Nghe Ngóng Xem Ông Đây Là Ai

Tô Mộc Tu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
145
Số lượt thích
1,061
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Đối Xứng
#1
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ

Tác giả: 谦和

Thể loại: hướng nguyên, giải thế giới, non cp

Editor: Tô Mộc Tu

Tình trạng: Hoàn

Giới thiệu:

Diệp - Vương, team đại gia thủ đô, hít khói thành phố mà lớn \(=v=)/

Hai người này gặp nhau thì sẽ nói gì đây?

Quân tử động khẩu bất động thủ, đương nhiên là lôi phương ngữ mẹ đẻ ra dìm nhau thừa chết thiếu sống rồi +v+)v

Còn nữa, đây là giải thế giới đó, mấy người nghĩ các đại thần sẽ làm gì trước trận tổng chung kết căng thẳng?

- Bàn bạc chiến thuật?? Chuẩn bị kỹ lưỡng??

- Mọe, đã bàn liên tục mấy ngày rồi có được không? Có người đi ngủ còn mơ thấy công việc đè mình kia kìa!!!

- Karaoke?? Chè chén nhậu nhẹt??

- Thôi cho xin, mỗi ông một chén liền gục, tính chưa đánh đã bại à?

- Ủa dzị chớ làm gì?

- Ngu ngốc, còn có thể làm gì được. ĐẶT BIỆT DANH ĐÓ!

...

Tiểu tiên nữ giơ bảng biểu hiện mình dính đạn đông cứng, câm nín rồi...

~~

Trên màn hình lớn hiển thị 20:59:00 tại thành phố Zurich, chỉ còn một phút nữa, trận quyết đấu tranh đoạt ngôi vị quán quân của giải đấu Vinh Quang thế giới sẽ bắt đầu, nhân vật của các tuyển thủ tham gia thi đấu đoàn chiến cũng sẽ spawn ra bản đồ. Toàn trường quay, thậm chí là toàn bộ những người hâm mộ Vinh Quang trên khắp thế giới đều nín thở chờ đợi, hy vọng đoạn thời gian căng thẳng này sẽ nhanh chóng trôi qua.

Trận chung kết đánh tới ngày thứ ba, nghĩa là cả hai đội trước đó đều đã thắng một trận.

“Vào những phút cuối cùng này, xin mọi người hãy cùng tôi hồi tưởng lại đôi chút về tình hình thi đấu kịch liệt trước đây. Trong trận đấu ngày hôm trước, chiến đội Trung Quốc mạo hiểm sử dụng đội hình thuần DPS không trị liệu, lực công kích cực kỳ mạnh mẽ, dùng tiết tấu cực nhanh nhanh chóng làm chủ trận đấu, cuối cùng đánh bại chiến đội nước B, dùng ưu thế sân nhà giành được thắng lợi trận đầu tiên.”

“Không sai, thế nhưng chiến thuật đầy bất ngờ này không thể dùng lại lần thứ hai được nữa. Trận thứ hai, chiến đội Trung Quốc thay máu trận đoàn chiến, quay trở lại đội hình cân bằng chuẩn chuyên nghiệp. Nhưng chiến đội nước B không cam lòng chịu thất bại, trận này bọn họ ôm tâm lý tử chiến đến cùng mà đánh cực kỳ kiên quyết, sau 15 phút ác chiến đã chiếm được thắng lợi trận thứ hai.”

“Cho nên sắp tới đây chính là trận đấu quyết thắng danh xứng với thực.”

“Đúng vậy, danh sách ra trận đoàn chiến của nước B luôn luôn rất ổn định, sử dụng đội hình tổng hợp với hai ma đạo học giả làm át chủ bài, đấu pháp đa dạng linh hoạt, thực lực mạnh mẽ không thể nghi ngờ. Chúng ta có thể thấy chỉ còn lại năm giây, danh sách đôi bên sắp được công bố ——”

Một cái tên vừa xuất hiện trên màn hình điện tử, nháy mắt khu khán đài nơi những khán giả quốc nội đang ngồi từ khoảng tối yên ắng vỡ òa thành pháo hoa rực rỡ.

Diệp Tu.

Quân Mạc Tiếu.

Trước đây bất kể tình hình có khó khăn đến mấy, dẫn đội của chiến đội quốc gia đều mảy may không có dấu hiệu muốn lên sàn đấu, khiến cho các fan Vinh Quang quốc nội ngây thơ cho rằng người ấy thực sự định từ biệt sàn thi đấu mà lui về hậu trường. Hóa ra là đang tiết kiệm sức lực chờ đến trận đấu cuối cùng mới bùng nổ ư? Những người biết đến danh tiếng Diệp Tu từ gốc từ rễ không khỏi cảm thấy sợ hãi khi nhớ lại những năm tháng Đấu Thần càn quét Liên minh.

Lúc danh sách thành viên thi đấu hiện ra đầy đủ, khán đài phía dưới lại tiếp tục một trận sục sôi.

Dụ Văn Châu, Trương Tân Kiệt, Vương Kiệt Hi, Chu Trạch Khải.

Thêm vào Diệp boss “bám dai như đỉa”, danh sách đoàn chiến lần này có thể nói là một tổ hợp siêu cấp vô địch hoành tráng xa xỉ, không cần bấm ngón tay tính toán cũng biết được mấy vị đại nhân này đều ôm đồm mười năm tổng quán quân của Vinh Quang, những người đàn ông hưởng trọn ưu ái của nữ thần Vinh Quang.

Trận đấu bắt đầu. Hai ma đạo học giả của chiến đội nước B nhanh chóng rút ngắn khoảng cách, mục tiêu: Sách Khắc Tát Nhĩ. Tuy rằng Dụ Văn Châu trên sàn thi đấu thế giới không còn là át chủ bài duy nhất, nhưng một nhà quyền pháp nước K không muốn tiết lộ tên họ mấy ngày trước rơi vào tình cảnh bị thuật sĩ khống chế, lại bị chuyên gia đạn dược coi là bia ngắm cố định mà oanh tạc đến chết đã bày tỏ ý kiến, giết chết con người đáng sợ khống chế trận đấu này là một việc cực kỳ cần thiết.

Hai pháp sư cưỡi chổi bay lượn trên không trung, tựa như khiêu vũ mà vẽ nên những đường cong tuyệt đẹp như đồ thị hình sin, đan xen nhau né qua Nhất Thương Xuyên Vân đang không ngừng xả đạn mà vọt tới chỗ Sách Khắc Tát Nhĩ. Đột nhiên, một bóng người vọt tới chắn ngang đường đi của họ, “oành” một tiếng… Tán ô mở rộng.

Vương Bất Lưu Hành đột nhiên bay ra từ sau ô, nhanh chóng cuốn lấy một ma đạo học giả phe đối diện, đôi bên bắt đầu trận giao tranh chính diện đầy hỗn loạn. Một ma đạo học giả khác phát hiện đồng đội bị chặn lại cũng không hoảng hốt mà quả quyết điều khiển nhân vật của mình bay lên cao, dự định theo như chiến thuật lúc đầu, giết thuật sĩ đầu tiên.

Hắn vạn lần không ngờ tới, chiếc ô nhìn bề ngoài mang đậm văn hóa Trung Hoa kia bị kéo ngược lại, “bộp” một tiếng biến thành một thanh trường mâu oai phong lẫm liệt, “oành” một cái dùng chiêu Xiên Lên đâm thủng người hắn.

Cùng lúc đó, trên kênh chung của trận thi đấu cũng nhảy ra hàng chữ đầu tiên.

Quân Mạc Tiếu: Never heard about me, huh?



Một tuần trước.

Lúc từ phòng riêng vào thang máy đến phòng ăn tầng một để ăn điểm tâm, Diệp Tu từ đầu tới cuối vẫn luôn duy trì một khuôn mặt chưa tỉnh ngủ đầy chán chường, làn da xanh xao cùng đôi mắt gấu trúc thâm đen, hệt như một tên cương thi đứng trước máy bán cà phê.

Nhân lúc anh đang thêm sữa vào trong cốc, Vương Kiệt Hi không nhịn được hỏi: “Ban đêm tôi ngủ có ngáy à?”

Diệp Tu máy móc đảo mắt nhìn sang, cũng nỗ lực bắt ép bộ não không được nghỉ ngơi đầy đủ bắt đầu hoạt động: “Hở?”

Vương Kiệt Hi nói: “Sắc mặt anh không tốt lắm.”

“À, không có không có, cậu ngủ ngoan như xác chết ấy." Diệp Tu nhanh tay lẹ mắt bấm nút trên máy pha cà phê, ngăn chặn thảm kịch cà phê chảy tràn như thác lũ.

Vương Kiệt Hi nghiêng đầu liếc nhìn Diệp Tu, không sửa lại cách dùng từ không chính xác lắm của anh, cũng không mở miệng hỏi thêm gì khác. Hai người một trước một sau bưng cơm, chọn một cái bàn nằm trong góc ngồi xuống. Diệp Tu cố chống cằm dùng nĩa xiên một miếng bông cải xanh, Vương Kiệt Hi cúi đầu chăm chú phết phô mai vào giữa hai lát bánh mì.

“Ca đây số khổ từ nhỏ.” Diệp Tu nhấp một hớp cà phê, lộ ra vẻ mặt khổ sở, “Có một năm sinh nhật, ba tui tặng Diệp Thu một cái laptop, tui chỉ được một cái notebook.”

“. . . Sau đó laptop bị anh trưng dụng chơi game hả?”

“Aizz, trải qua năm đó cũng không dễ dàng gì, cũng không dám tạo phím tắt tệp game trên desktop, trong thư mục đều là tài liệu học tập của thằng em trai.” Diệp Tu nâng cốc nhớ lại quá khứ, “Bây giờ cũng không dễ dàng. Trong tình huống bình thường, đấu lôi đài thua fan mắng đội trưởng, đấu đoàn đội thua fan mắng trị liệu. Giờ hay rồi, bất kể là thi đấu nào thua fan cũng có thể mắng dẫn đội.”

Vương Kiệt Hi xé lớp giấy bọc ngoài gói sốt dâu tây, vẻ mặt suy tư đào ra một miếng tương hoa quả: “Anh ngứa tay rồi phải không?”

“Nghĩ gì thế, dẫn đội cả ngày mệt gần chết, mức độ hao tâm tổn trí có thể so với thầy giáo vườn trẻ, lần lượt nghiên cứu từng tuyển thủ của chiến đội các nước mệt đến rụng tóc, chờ thi đấu xong tui có thể trao đổi bí quyết mọc tóc với Phùng chủ tịch rồi...”

Vương Kiệt Hi nói: “Vậy nên anh chính là ngứa tay.”

Diệp Tu nói: “Ừ.”

~~

Thi đấu vẫn đang tiếp tục, tuy hai vị DPS bên này đột nhiên bùng nổ đánh gãy bước thứ nhất trong kế hoạch của chiến đội nước B, nhưng cùng với việc các đồng đội chạy tới trợ giúp, tình hình một lần nữa rơi vào hỗn loạn.

Trong mớ bòng bong trên sàn đấu lúc này, Thạch Bất Chuyển vẫn ngâm xướng ra Thuật Hồi Máu chính xác rơi vào trên người Vương Bất Lưu Hành. Trải qua rèn luyện trong phân nửa lộ trình thi đấu, Trương Tân Kiệt đã sớm vượt qua sự lưỡng lự chần chừ khi quyết định xem có nên giải phong ấn cho Ma Thuật Sư hay không, nắm bắt thời cơ với lối di chuyển không quỹ đạo có thể nói là làm nhiều quen tay, làm cho trình độ của toàn thể trị liệu lại nâng cao một bậc. Theo lời Diệp Tu mà nói thì chính là: “Nhà ai bồi dưỡng trị liệu mạnh, Liên minh Vinh Quang tìm lão Vương.”

Ngược lại, Vương Kiệt Hi cuối cùng cũng thoát khỏi vận mệnh “hàng tiêu dùng một lần”, chính thức hòa vào đoàn đội, sức chiến đấu mạnh mẽ của Vương Bất Lưu Hành chân chính khiến những chiến đội quốc gia khác nhức đầu không thôi.

Nhưng nói đến ma đạo học giả, tiếng tăm của đấu pháp song ma đạo của chiến đội nước B so với Ma Thuật Sư cũng không kém cạnh chút nào. Đội trưởng đội phó hợp thành hai át chủ bài của chiến đội vốn là chuyện thường thấy, nhưng xem xét đến tính linh hoạt và cân bằng của chiến thuật, bố trí nghề nghiệp trong trận đoàn chiến thông thường sẽ tuân thủ nguyên tắc tránh trùng lặp, chiến đội lựa chọn đi đường khác đã ít lại càng ít. Bây giờ chiến đội nước B lại là một cây chổi quét ra một con đường, tiến thẳng vào tổng chung kết.

Giải đấu chuyên nghiệp trong nước cũng không phải chưa từng xuất hiện tình huống tương tự: Lam Vũ có Hoàng Thiếu Thiên và Lư Hãn Văn, Vi Thảo có Vương Kiệt Hi và Cao Anh Kiệt, đều là kiểu mẫu hai nghề nghiệp trùng nhau rành rành trước mắt. Nhưng tổ hợp của hai đội này đều mang ý nghĩa truyền thừa rất lớn, không phải sắp xếp lâu dài của chiến đội.

Ngoài ra, hai ma đạo học giả của chiến đội nước B một người chơi cận chiến, một người lại thích dùng đạo cụ, đều có sở trường riêng hỗ trợ lẫn nhau, bổ sung phối hợp thành hệ thống, khác với song ma đạo của Vi Thảo. Thanh kĩ năng của Vương Bất Lưu Hành hoàn toàn có thể xếp vào một trong mười bí ẩn chưa có lời giải đáp của Liên minh Vinh Quang, Mộc Ân truyền thừa của hắn cũng tuyệt không có bất kỳ một lối chơi chủ yếu nào. Cho nên nghiên cứu đấu pháp mới nhằm vào đối thủ chiến đội quốc gia khác mãi đến đợt tập huấn tháng bảy mới chính thức bắt đầu.

Mỗi người chơi trên thế giới lại não động một kiểu, một đám quái đản tập hợp thành đội, rầm rộ sôi nổi thật khiến người ta mở mang tầm mắt. Đến khi bắt đầu phân nhóm thi đấu mấy ngày trước, Tiêu Thời Khâm đêm ngủ cũng mơ thấy Dụ Văn Châu phân công hắn nghiên cứu hai video replay của chiến đội nước G.

Ma đạo học giả chơi cận chiến chú trọng thao tác và tốc độ tay, vung chổi sao cho chuẩn cũng là một môn học; ma đạo học giả chơi đạo cụ lại dựa vào ý thức và tiết tấu, học cách sống sót trong thời gian chờ CD liên tiếp vô cùng quan trọng.

"Không thể không thừa nhận, hệ thống phối hợp của bọn họ đã rất hoàn thiện." Dụ Văn Châu mở notebook, "Cho nên chúng ta phải tìm cách tách bọn họ ra, sau đó đánh."

Diệp Tu gật đầu: "Hai chủ lực, tui phụ trách tên ném rác, tên lao công phần lão Vương."

Vương Kiệt Hi nói: "Biệt hiệu quá dài, đổi cái khác đi."

"Cho nên chúng ta lại phải bắt đầu phân đoạn quan trọng nhất trước mỗi trận thi đấu rồi." Trương Giai Lạc phấn chấn: "Đặt biệt danh cho đối thủ!"

Lý Hiên đỡ trán: "Đừng có mà chọn mấy cái tên kiểu như mèo đen hay cảnh sát trưởng gì đó nữa! Phát sóng trực tiếp trong khi thi đấu thật quá mất mặt..."

"Tổng chung kết, nghiêm túc chút nào." Phương Duệ gõ bàn, "Mọi người trong đội mình hầu hết đều không hiểu ngoại ngữ, cho nên ngắn gọn một tí. Mấy người nhìn, nickname của hai ma đạo học giả này đều là cụm từ tiếng Anh dài ngoằng, nhưng một cái bắt đầu là S, một cái khác bắt đầu bằng M..."

Tôn Tường đang lơ lửng trên mây bỗng nhiên hoàn hồn, lớn tiếng buột miệng: "Ai SM?"

~~

Vương Kiệt Hi và Diệp Tu đều sinh ra ở thủ đô, hít khói bụi thành phố B mà lớn lên. Chỉ là người trước vừa thành niên thì nhàn nhã ở lại quê nhà bất chấp tất cả mà chơi game, người sau còn chưa trưởng thành đã xách hành lý chạy đến phía nam đại sát tứ phương.

Diệp Tu liên tục giành được tổng quán quân, Vương Kiệt Hi gia nhập trại huấn luyện, một nam một bắc nước sông không phạm nước giếng. Đến tận vòng khiêu chiến tân binh mùa giải thứ ba, quan hệ nửa mùa của hai người mới bắt đầu, lê thê kéo dài đến bây giờ.

Liên tục thồn hành cho ma đạo học giả, Diệp Tu hiển nhiên không thể nói là hứng thú lên cao, căn bản là từng bước dạy cho đối thủ làm người. Mà trong một đám tân binh bao cỏ, Vương Kiệt Hi quả thực là một trong số ít những tân binh khiến anh có ấn tượng sâu sắc.

Dù sao cũng có rất ít người có thể di chuyển trên không trung kì ảo khôn lường vừa vặn lại bị Khước Tà đâm xuyên treo trên không trung.

Nhất Diệp Chi Thu: Trọng tài, tui muốn báo cáo!

Nhất Diệp Chi Thu: Vì sao mũ của cậu ta không rớt xuống? Đây rõ ràng là BUG mà!

Toàn trường quay xấu hổ. Nếu cảnh tượng trong trò chơi quả thực được mô tả dựa theo tác dụng của trọng lực, sợ là cả màu quần lót của Vương Bất Lưu Hành cũng bị khoe ra cho thiên hạ nhìn mất.

Kết quả thi đấu không có gì gay cấn, cho dù là tân binh mạnh nhất cũng không tránh khỏi vận mệnh bị Đấu Thần đè ra mài mặt xuống sàn. Sau khi hoạt động cả ngày kết thúc, Vương Kiệt Hi mang theo một túi nước khoáng lớn cho đồng đội từ bên ngoài đi vào phòng nghỉ thì nhìn thấy có người đứng cuối hành lang, dựa vào cửa sổ phun mây nhả khói.

Đồng phục Gia Thế?

Vương Kiệt Hi dừng bước, thăm dò cất giọng hỏi: "Diệp Thu?"

Diệp Tu quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua hành lang chật hẹp, nhìn về phía người thiếu niên cách đó không xa đang xách theo túi ni lông nặng trĩu nhưng vẫn đứng nghiêm chỉnh.

"Yo." Diệp Tu nói, "Là cậu bạn nhỏ bên Vi Thảo đó à."

Vương Kiệt Hi đối với cái danh xưng "cậu bạn nhỏ" này không bình luận gì.

Diệp Tu lấy ra nửa bao thuốc lá: "Hút không?"

"Không, cảm ơn."

Diệp Tu dường như khá tiếc nuối cất đi bao thuốc lá nhăn nhúm, anh ngậm thuốc khẽ ho hai tiếng. Vương Kiệt Hi chớp mắt, lấy ra một chai nước trong túi ném tới. Chai nhựa bay trong không trung vẽ lên một đường cong parabol, Diệp Tu nhanh tay lẹ mắt chụp lấy.

"Cám ơn, cậu bạn nhỏ thiệt là hào phóng, đây là nước khoáng hảo hạng đó nha." Diệp Tu cầm chai nước trong tay lắc như điên, "Ngươi có phải bỏ muối vào trong, muốn mưu hại trẫm?"

Vương Kiệt Hi nói: "Sau này có thời gian lại PK một trận."

"Mới một chai nước đã muốn hẹn tui chiến?"

Vương Kiệt Hi lặng lẽ duỗi tay, lại đưa một chai khác cho anh.

Diệp Tu cuối cùng không nhịn được cười, nhóc này nhìn mặt thì lạnh lùng, ai ngờ cũng thú vị ra phết. Anh già đời đến nỗi 80% người chơi Vinh Quang đều ấp ủ một giấc mơ là có ngày được nói với anh một câu "Diệp thần em đây là nhìn replay PK của anh mà lớn lên", nhưng tân binh trẻ tuổi trước mặt anh bây giờ không có chút cảm giác sùng bái nào của fan với thần tượng, chỉ xem anh là một đối thủ đáng gờm cần vượt qua. Không chỉ không luống cuống, mà còn thật thả lỏng.

"Lại chạy đến đây làm giề?" Ngô Tuyết Phong đẩy cửa ra khỏi phòng nghỉ, làm bộ như định cướp điếu thuốc tàn trên tay Diệp Tu. Đội trưởng trẻ tuổi của Gia Thế vội vàng xua tay né tránh: "Không có không có. Đúng rồi lão Ngô, đêm nay để cả đội ra ngoài ăn khuya được không, gần đây tui cảm thấy đặc biệt đói bụng."

Ngô Tuyết Phong nhíu mày: "Cậu đây là muốn..."

Vương Kiệt Hi nói: "Làm người lớn rồi."

~~

Ở chiến cuộc bên kia, tán nhân Quân Mạc Tiếu rõ ràng ở ưu thế áp đảo, một đợt tấn công nhanh đánh cho đối phương chỉ còn lại khả năng chống đỡ. Nhưng Vương Kiệt Hi bên này thì không lạc quan như vậy. Câu giờ chú ý thế cân bằng hai bên rất cần thiết trong phong cách cá nhân, nhưng cùng lúc sẽ không thể tránh khỏi việc điều khiển nhân vật không kịp làm ra một lựa chọn càng chính xác hơn. Nếu cứ lấy cứng đối cứng đấu kỹ năng thế này, cuối cùng bên bị thương, tổn thất càng nhiều chính là Vương Bất Lưu Hành.

Vương Bất Lưu Hành mới bị đối thủ dùng Bình Thủy Tinh Dung Nham ném vỡ trên mặt đất ép phải bay lên trời. Xiềng Xích Chớp Giật cùng với ánh chớp chói mắt từ trên trời giáng xuống. Hiệu ứng đặc biệt của đại chiêu hoa lệ khiến khán giả nhìn đến hãi hùng khiếp vía, dù rằng Vương Bất Lưu Hành cuối cùng nghiêng người sát bên tránh khỏi xiềng xích trói buộc, chấn động thị giác mãnh liệt cũng khiến người ta không khỏi đổ mồ hôi hột thay hắn.

Đối thủ khống chế thời cơ cực kỳ chuẩn xác, lúc Vương Bất Lưu Hành sắp thoát ra khỏi chùm sáng chói mắt, lại cứ đúng lúc nạp đầy bình năng lượng ánh sáng, Sao Xạ Tuyến đã lao tới trước người. Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, chuyện Vương Kiệt Hi có thể làm chỉ còn là cố gắng điều chỉnh góc độ bị đánh bay, không thể để cho mình ngã vào dung nham đối thủ đã bày sẵn.

Ngay lúc động tác Chịu Thân của Vương Bất Lưu Hành làm được một nửa, đối thủ đột nhiên lao xuống dưới, giơ chổi lên ——

Sau đó tầm nhìn tối sầm lại, đối diện một đôi mắt hạt đậu tròn xoe đáng yêu, gương mặt béo núc tròn trịa choán hết màn hình.

Khán giả toàn trường quay quan sát trận đấu với góc nhìn thượng đế chứng kiến rõ ràng toàn bộ quá trình, đồng loạt trợn mắt há miệng: ma đạo học giả nước B nhanh chóng lao xuống dưới, mà Vương Bất Lưu Hành dường như cũng đoán được di chuyển của đối thủ, sau khi Chịu Thân không chút nào do dự vung tay biến ra một nhóc... Tu Lỗ Lỗ.

Vốn tác dụng duy nhất của Tu Lỗ Lỗ chính là trào phúng tiểu quái kéo thù hận khi đánh phó bản, tác dụng trong PVP bị mặc định là con số không, tuyển thủ chuyên nghiệp căn bản không ai nguyện ý đem điểm kỹ năng quý giá lãng phí lên cái con búp bê vải ngoài sở trường bán manh ra thì không còn gì khác này.

Vương Kiệt Hi chỉ thêm hai điểm kỹ năng ít ỏi lên Tu Lỗ Lỗ, thật sự không tính là nhiều, nhưng dùng để che mắt thì thế là đủ dùng rồi. Thao tác lạ thường chưa từng có ai dùng qua khiến đối thủ quả thực bất ngờ, mơ mơ màng màng bị dồn ép vài giây, đợi đến khi đạn đông cứng đóng băng đầu óc hết hiệu lực, hắn mới kinh ngạc phát hiện mình lại bị Viên Vũ Côn hất nằm thẳng cẳng trên đất.

Hóa ra trong lúc ánh sáng chói lòa tản đi, Quân Mạc Tiếu đột nhiên buông đối thủ của mình ra, chạy xộc vào giữa hai người kia, quay sang tấn công anh chàng người nước ngoài vừa hứng chịu công kích từ cái mặt tròn to bự của Tu Lỗ Lỗ. Vương Bất Lưu Hành thì lưu loát đổi hướng chổi, nhắm về đối thủ còn lại vừa được "gột rửa" qua cơn "bão chiêu" của tán nhân.

Khán giả chú ý thấy kênh chat chung đột nhiên nhảy ra một hàng chữ cái.

Quân Mạc Tiếu: SMMSSMMSSMMS

...

Ý gì đây? Mọi người nghĩ mãi mà không ra, xem ra Diệp Tu đang gửi ám hiệu, còn là mật mã chiến thuật chăng? Bởi vì Vương Kiệt Hi lúc này lĩnh hội suy nghĩ vô cùng đúng lúc đúng chỗ, hai người đàn ông gõ phím nhanh đến nỗi nhìn thấy cả hư ảnh ăn ý lưu loát thay phiên nhau di chuyển, cách vài giây lại đổi đối thủ một lần, khống chế tiết tấu chặt chẽ, triệt để quấy rối sự phối hợp của đối thủ.

Vương Bất Lưu Hành: Sắp kết thúc rồi, anh S?

Quân Mạc Tiếu: SM đều cho Tiểu Chu, chúng ta Chuyển Hỏa*

*Chuyển Hỏa (burning fire): một thuật ngữ trong game World of Warcraft

Nhất Thương Xuyên Vân: ... Ồ.

~~

Một ngày trước khi rời khỏi Zurich, Diệp Tu nhận được lời mời trò chuyện video call đến từ mọi người trong Hưng Hân. Vừa bấm "chấp nhận", trong phòng nháy mắt vỡ òa những tiếng reo hò dù không chỉnh tề lắm nhưng tràn đầy tình cảm "Chúc mừng Diệp lĩnh đội!", Diệp Tu nhịn xuống xúc động muốn kéo tụt thanh âm lượng của máy tính xuống đáy.

Trần Quả lau nước mắt lưng tròng nắm khăn tay: "Huhuhu vô địch thế giới luôn trời ạ..."

"Lão đại thiệt là quá đẹp trai rồi!" Bánh Bao huơ tay múa chân, tinh thần phấn chấn như muốn phá màn hình chui ra, "Nhưng sao lại chỉ đánh một trận thế? Nhìn không đã nghiền!"

Diệp Tu nở nụ cười: "Già rồi, nếu tiếp tục đánh mấy trận..."

Vương Kiệt Hi nói: "Ước chừng ngày ngài đây rời núi Bát Bảo cũng không còn xa lắm."

Phương ngữ Bắc Kinh một khi ra khỏi miệng ít nhiều mang theo chút vô lại, Vương Kiệt Hi mặt đầy chính khí nói ra miệng thế mà lại không hề có cảm giác không hợp. Nhưng Kiều Nhất Phàm ở đầu bên kia nhìn cựu đội trưởng của mình ngồi cạnh tủ đầu giường, một bên dùng máy sấy sấy tóc một bên dùng một tay bấm phím chơi game âm nhạc lại cảm thấy không ổn cho lắm.

"Nhưng thi đấu vẫn muốn đánh." Diệp Tu buông tay, "Không được, bất động sản ở vành đai hai có chỗ dựa hết rồi."

Vương Kiệt Hi đang bận bịu tay chân chỉ ngẩng đầu liếc anh một cái, nói: "Muốn mua nhà không bằng anh chơi Đại Phú Ông* cho rồi."

*Đại Phú Ông (Richman): là một loạt các board game được tạo ra và phát hành bởi Softstar Entertainment từ Đài Loan

-END-

Trễ deadline 1h18'6s, hy vọng không bị làm thịt orz
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
SM.... quả nhiên là Dương lấy phất!!!! Cái đội B, nghe thân thiện môi trường ghê, 1 xả 1 hốt, hốt rồi lại cả, xả xong liền hốt. Rất có phong thái Luân Hồi =)))))
 

Bế Các Miên

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
88
Số lượt thích
591
Location
Đài Loan
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#3
Quân Mạc Tiếu: Never heard about me, huh?
Lão Diệp cũng biết tiếng Anh cơ đấy :cautious:
Diệp Tu gật đầu: "Hai chủ lực, tui phụ trách tên ném rác, tên lao công phần lão Vương."

Vương Kiệt Hi nói: "Biệt hiệu quá dài, đổi cái khác đi."

"Cho nên chúng ta lại phải bắt đầu phân đoạn quan trọng nhất trước mỗi trận thi đấu rồi." Trương Giai Lạc phấn chấn: "Đặt biệt danh cho đối thủ!"
Mệ đến đoạn này là bắt đầu lạc cmn đề rồi, câm nín luôn
"Lại chạy đến đây làm giề?" Ngô Tuyết Phong đẩy cửa ra khỏi phòng nghỉ, làm bộ như định cướp điếu thuốc tàn trên tay Diệp Tu. Đội trưởng trẻ tuổi của Gia Thế vội vàng xua tay né tránh: "Không có không có. Đúng rồi lão Ngô, đêm nay để cả đội ra ngoài ăn khuya được không, gần đây tui cảm thấy đặc biệt đói bụng."
Ựa Ngô ca cameo, đánh dấu sự xuất hiện của anh cái nèo
Vương Bất Lưu Hành: Sắp kết thúc rồi, anh S?

Quân Mạc Tiếu: SM đều cho Tiểu Chu, chúng ta Chuyển Hỏa*

*Chuyển Hỏa (burning fire): một thuật ngữ trong game World of Warcraft

Nhất Thương Xuyên Vân: ... Ồ.
Thương Tiểu Chu bị kẹp giữa hai con người này ò v Ó

Cái fic này đúng là kì một cục, cắt ra từng phần ~~ theo editor chia thì đọc ổn, thậm chí còn hay và mượt ấy (cũng do editor chăm chút phần thuật ngữ nữa), nhưng mà ghép vào thì thực sự rất ba chấm. Cứ xen lẫn hiện tại quá khứ mà không có mối liên kết nào làm người đọc khá mông lung (hay chỉ mình mình thấy thế?), có một số đoạn thấy nhét Vương Diệp vào khá gượng ép.
Nhìn chung ngôn ngữ ổn do editor có tâm, phần về game khá hay, các phần lẻ ok, nhưng tổng thể thì không thể nhìn thẳng.
 

chiory

Farm exp kiếm sống
Bình luận
54
Số lượt thích
183
#4
Tôn Tường đang lơ lửng trên mây bỗng nhiên hoàn hồn, lớn tiếng buột miệng: "Ai SM?
Tường à = ))))
Quân Mạc Tiếu: Never heard about me, huh?
1 chữ thôi, ngầu! Ngầu vcl!!!! ;A;
"Lại chạy đến đây làm giề?" Ngô Tuyết Phong đẩy cửa ra khỏi phòng nghỉ, làm bộ như định cướp điếu thuốc tàn trên tay Diệp Tu. Đội trưởng trẻ tuổi của Gia Thế vội vàng xua tay né tránh: "Không có không có. Đúng rồi lão Ngô, đêm nay để cả đội ra ngoài ăn khuya được không, gần đây tui cảm thấy đặc biệt đói bụng."
Mỗi khi thấy Ngô phó toi lại muốn trầm mình vào biển đồng nhân Ngô Diệp ;A;
Vương Kiệt Hi nói: “Vậy nên anh chính là ngứa tay.”
Diệp Tu nói: “Ừ.”
2 người Diệp Vương trong fic này đáng yêu ếy ;A; cảm giác tâm linh tương thông huhu
Fic này đọc thích quá đi mất ;A; *khóc 1000 dòng sông*
Cảm ơn b đã edit <3
 

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#5
Diệp Tu nở nụ cười: "Già rồi, nếu tiếp tục đánh mấy trận..."

Vương Kiệt Hi nói: "Ước chừng ngày ngài đây rời núi Bát Bảo cũng không còn xa lắm."
Thật sự đọc đi đọc lại fic này mấy lần rồi vẫn cảm thấy hú hét bởi Diệp Vương trong này cute dã man, nhất là Vương Kiệt Hi
 

Bình luận bằng Facebook