- Bình luận
- 1,323
- Số lượt thích
- 5,131
- Location
- Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
- Team
- Luân Hồi
- Fan não tàn của
- Đội phó LM ~~~
Chương XII: Mộc Vũ Tranh Phong
Beta: Bởi con mèo nào đó tên @Mều Tinh
Bên kia biên giới Hưng Hân, kẻ lãnh đạo cao nhất Đế chế Thiên Đàng trên lưng con sư tử to lớn và hung tợn quen thuộc đã có mặt. Năm mươi năm rồi lão và quân đội của mình mới quay lại mảnh đất Hưng Hân này với tư cách là những kẻ chinh phạt. Kể từ trận thua nhục nhã và hiệp ước hòa bình kéo dài nửa thế kỷ với Hưng Hân, không một kẻ nào của đế chế Thiên Đàng có thể quên được mối hận với vùng đất này.
Lần này bọn chúng có cơ hội quay lại Hưng Hân khi đã mất Diệp Tu, có ai có thể bỏ qua dịp tốt như thế để nuốt sống cả Hưng Hân chứ?
Bức tối hậu thư được Lăng Kỳ Khôn soạn sẵn từ trước, vào thời điểm quân Thiên Đàng kéo quân đến nó đã được có mặt ở cung điện Hưng Hân.
Trong căn phòng không khí tĩnh lặng như tờ.
Tối hậu thư kia vừa truyền tới đã bị lửa của Hỏa Vũ Lưu Viêm đốt cháy thành tro bụi. Tiếng Ngụy Sâm và vài người chửi rủa vang lên văng vẳng bên tai Phương Duệ nhưng điều đó không làm hắn để tâm. Ngược lại, hắn lại rất trông đợi phản ứng tiếp theo của Tô Mộc Tranh.
Quả nhiên theo kỳ vọng của Phương Duệ, Mộc Tranh thật sự lên tiếng trước những người có mặt. Vẫn với một chất giọng êm dịu như suối chảy, nàng công chúa của đế chế Hưng Hân cất tiếng.
"Chúng ta sẽ không đầu hàng nhưng phương án lâu dài thì phải chuẩn bị từ giờ. Từ biên giới hai nước, bọn chúng muốn tiến vào Hưng Hân thì bắt buộc phải đi qua khu rừng Thu Đồng Nhất Diệp. So với đối đầu trực diện, những trận du kích để kìm chân có lẽ sẽ phù hợp với tình hình hiện nay hơn, vì thế tôi nghĩ chúng ta nên tập trung vào lối đánh du kích. Phương Duệ, cậu là thống lĩnh quân đội Hưng Hân, chuyện điều binh khiển tướng nhờ cậu."
Tấm bản đồ Hưng Hân dưới bàn tay của Trần Quả đã trở thành một khối đa chiều, hiện rõ địa hình, từng góc dù là nhỏ nhất của khu vực biên giới. Ngón tay Mộc Tranh chỉ đến khu vực này, lại có Đường Nhu cung cấp thông tin binh lực có thể chống đỡ, Phương Duệ nhắc tới khu vực này thì Trần Quả cũng tiến vào tranh luận.
***
Thời gian cứ thế trôi qua.
Việc bàn bạc đã hoàn tất, toàn bộ những người có mặt ở trong phòng hội nghị đều đồng lòng thông qua kế hoạch tác chiến đã được đề ra. Bây giờ, Hưng Hân chỉ còn thiếu việc phân công các vị trí trong trận chiến cụ thể thôi.
"Đường Nhu em sẽ dẫn đầu đội quân nhỏ đánh phục kích ở rừng Thu Đồng Nhất Diệp, anh sẽ đi cùng em."
Vừa nói Phương Duệ vừa nở nụ cười thoải mái, một tay đưa lên bả vai xoa xoa mấy cái. Tư thế sẵn sàng ra trận rất mau xuất hiện ở trên người được xem là cánh tay phải của đế chế Hưng Hân.
Giáp bạc chạy thẳng một đường từ bả vai xuống hết hai bàn tay, một bên ống tay áo rộng xõa xuống. Dáng vẻ không khác bình thường là mấy, nhưng ai đã biết tới Phương Duệ nơi chiến trường sẽ hiểu, đây là chiến y của hắn. Hơn nữa, hắn chỉ sử dụng chiến y của mình vào những trận đánh quan trọng, ác liệt nhất.
Thứ để dệt chiến y của hắn là tơ tằm thượng hạng xuất xứ từ đế chế Luân Hồi, được tằm diệt trong cái lạnh khủng khiếp của vùng đất cực Bắc. Để có một tấm lụa nhỏ bằng lòng bàn tay thì cũng phải cho hàng trăm con tằm nhả liên tục cả ngàn năm. Cho nên, để có được một tấm lụa may thành y phục như cái hắn đang mặc thì nhiều khi cả vàng bạc châu báu chất đống cũng khó lòng mua được. Bù lại, thứ lụa này cực kỳ bền chắc, vũ khí hay ma pháp thông thường tuyệt nhiên không thể đả xuyên qua nó.
Không chậm hơn Phương Duệ chút nào, Đường Nhu cũng sớm vận chiến giáp sẵn sàng ra trận, khí thế hừng hực tựa lửa trong lò rèn, nóng rát và rực rỡ. Mọi thứ tưởng chừng đã suôn sẻ cho đến khi Mộc Tranh lần nữa cất giọng.
"Trận đầu hãy cho tôi và Đường Nhu ra trận. Phương Duệ, cậu không nên ra mặt trận lần này. Diệp Tu không có mặt, cậu chính là người chỉ huy cao nhất của quân đội, không thể ra không đề phòng trường hợp bất trắc. Huống chi, đây là trận chặn địch, chúng ta không phải đánh để giành chiến thắng toàn bộ, nếu đánh chặn cũng không thành công lại thêm sự có mặt của cậu, sĩ khí quân ta sẽ giảm sút. Chiến sự còn dài, cậu sẽ sớm ra trận thôi."
Chớp mắt mấy cái như để tiêu hóa thông tin mình vừa nhận được, Phương Duệ không khỏi thêm một lần dở khóc dở cười. Chuyện công chúa đề xuất hắn không nên ra trận đầu tiên hắn có thể hiểu, hắn chỉ không thể nào hiểu được vế đầu của câu nói vừa rồi. Hắn hỏi lại.
"Công chúa nói cái gì? Cô muốn ra trận? Cô quên thân phận của mình là gì rồi sao?"
"Đúng vậy đó, Mộc Tranh em là công chúa của Hưng Hân, là người mà đức vua rất xem trọng. Một công chúa quanh năm không nhiễm bụi trần như em sao có thể xuất chinh dẫn quân đi đánh giặc? Chưa kể, nếu em không may gặp chuyện gì mặt mũi đâu chúng ta gặp ngài ấy?"
Trần Quả nghe lời của Mộc Tranh không khỏi kinh sợ trước quyết định của công chúa. Diệp Tu rất yêu quý Mộc Tranh, dù cả hai không chút quan hệ huyết thống. Hắn phong nàng làm công chúa của Hưng Hân, luôn dành những đãi ngộ tốt nhất cho nàng. Dù sao Mộc Tranh cũng là công chúa lá ngọc cành vàng, trước nay trừ khi Diệp Tu cho phép rất ít khi thấy nàng rời khỏi tòa tháp của mình. Một nàng công chúa như thế sao có thể xuất chinh ra trận được?
Trần Quả khó có thể tin Mộc Tranh lại ra một yêu cầu kiểu như vậy được. Liền sau đó, cả Ngụy Sâm và Đường Nhu cũng lên tiếng can thiệp vào khuyên Mộc Tranh, trong phòng bây giờ không có lấy một người ủng hộ lời đề nghị của cô. Bởi vì, ai cũng hiểu đây là liều mạng, trường hợp xấu nhất xảy ra không chỉ tính mạng của Mộc Tranh không thể giữ còn gây ảnh hưởng xấu tới tinh thần binh sĩ ra trận, khiến kẻ thù thêm dịp lấn tới. Một quyết định nguy hiểm như vậy, thật không khó hiểu khi ai cũng phản đối.
Trái với vẻ sốt sắng của mọi người, cô gái nhỏ tỏ ra vô cùng bình tĩnh, đợi tất cả nói xong mới lên tiếng.
"Chuyện này khoan hãy nói. Hãy triệu tập quân đội và người dân ở quảng trường đi thời gian không đợi chúng ta đâu."
---
Bình minh lần nữa hiện lên bầu trời Hưng Hân, thái dương đi lên từ hướng Đông ban phát những tia nắng ấm áp quen thuộc lên cho vùng đất này. Ánh nắng len vào từng góc gách của những mái nhà, xuyên qua từng chiếc lá phong mang sắc cam đỏ tuyệt đẹp quanh cung điện đế chế.
Đứng trước ở ban công cung điện Hưng Hân đã bị phá hủy một nửa, Phương Duệ thay mặt Diệp Tu kêu gọi quân đội và nhân dân bắt đầu cuộc chiến bảo vệ đế chế. Phương Duệ nói xong cũng là lúc đệ nhất công chúa của Hưng Hân xuất đầu lộ diện. Sự xuất hiện của cô đã làm cho phía dưới xuất hiện rất nhiều tiếng xì xào bàn tán, chả ai hiểu được vì sao lúc này Tô Mộc Tranh lại xuất hiện ở đây. Càng lạ hơn, ai nhìn vẻ mặt của Mộc Tranh bây giờ cũng thấy rõ cô không giống công chúa thường ngày mà bọn họ quen thuộc.
Đợi những âm thanh phía dưới tạm lắng xuống một chút, cô gái xinh đẹp mới nở một nụ cười dịu dàng, nói với tất cả những người có mặt thứ mà mình muốn truyền tải.
"Hỡi mọi người dân Hưng Hân, năm mươi năm qua nền hòa bình của chúng ta được giữ vững. Hưng Hân có thể phát triển như vậy phần lớn là nhờ vị vua đáng kính của chúng ta: Diệp Tu, nay anh ấy bị kẻ thù ám sát không thể xuất hiện. Đất nước mà chúng ta cùng gây dựng gần trăm năm qua, đang bị những kẻ ngoại bang mưu đồ xâm lấn. Tôi tin là mỗi người trong chúng ta đều mong muốn bảo vệ lấy nơi này bằng mọi giá. Bản thân tôi, cũng xin đóng góp chút sức lực cho cuộc chiến này."
Tiếng nói vừa dứt, Mộc Tranh dùng tay cởi sợi dây chuyền trên cổ xuống. Cô cầm nó đưa ra trước mặt mình khẽ ngân nga lên một khúc thánh ca. Chớp mắt viên đá trên sợi dây tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ và ấm áp bao bọc lấy cơ thể vị công chúa cao quý.
Bộ váy áo cầu kỳ của một công chúa mặc biến mất, thay vào đó là một bộ chiến phục đẹp đẽ. Chiếc quần ngắn bó sát, đôi bốt bằng kim loại cao quá đầu gối bao bọc lấy đôi chân trần, đôi găng tay làm bằng hợp kim lấp lánh đính thêm một viên đá quý bảo vệ đôi tay. Đưa những ngón tay trắng trẻo kéo cặp kính chắn gió lên đỉnh đầu, Mộc Tranh đặt tay lên xiết chặt một thứ cũng vừa mới xuất hiện.
Đó là một khẩu pháo cầm tay loại lớn, bán kính họng pháo còn lớn hơn vòng eo của vị công chúa đang đứng nhưng trông cô không hề mất một chút sức lực nào để vác nó lên cả. Mộc Tranh đặt nó lên vai, hơi thở vẫn duy trì sự ổn định nói.
"Đây là pháo Thôn Nhật, cùng với Ô Thiên Cơ và hai khẩu súng Chuyển Phách và Diệt Hồn chính là ba bảo vật từ lúc khai sinh ra vương quốc này hẳn ai ai cũng biết. Nay, ta dưới danh nghĩa đệ nhất sứ giả của lục địa, Mộc Vũ Tranh Phong sẽ sát cánh chiến đấu cùng mọi người."
Bốn chữ Mộc Vũ Tranh Phong vừa phát ra làm toàn bộ quảng trường bỗng im phăng phắc, không một tiếng động.
Cái tên này mất tích đã từng ấy năm chưa ai biết mặt, vậy mà hôm nay lại xuất đầu lộ diện trước toàn thể người dân. Hơn nữa còn là công chúa của vương quốc? Đây là trò đùa gì vậy ?
Mọi người cứ thế sửng sốt còn với riêng cô gái nhỏ Mộc Tranh thì đã nghiêm mặt lại, khẩu pháo Thôn Nhật nặng trịch được Mộc Tranh hướng lên trời bắn, liền ba phát. Pháo bay lên bầu trời xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây xám, gây ra một vụ nổ lớn trên không trung.
"Chúng ta sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng bảo vệ nơi này! Hưng Hân tuyệt đối không thể bị xâm lược !"
Tiếng nói của Mộc Tranh vang xa vạn dặm, gợi lên ý chí chiến đấu của vạn người.
Cả Hưng Hân tràn ngập ý chí chiến đấu hơn bao giờ hết.
---
Lẫn trong đám đông, một thiếu niên lấy mũ của áo choàng đội lên như để che dấu gương mặt mình. Cậu đang im lặng nhìn lên chỗ Mộc Tranh đứng với những cảm xúc lẫn lộn không gì miêu tả được. Gương mặt cậu vẫn vô cùng bình thản dù rằng trong thâm tâm đã gợi lên không biết bao nhiêu giông bão. Những ngón tay thon khẽ kéo nhẹ thanh thái đao ra khỏi vỏ rồi lại tra vào. Đôi mắt màu xanh ngọc bích đẹp đẽ thoáng qua chút suy tư, cậu nhớ lại mấy chữ Diệp Tu đã dặn mình ở lần cuối cùng cả hai gặp nhau.
"Dù ta hay Hưng Hân xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối không chần chừ thực hiện nhiệm vụ, đến khi hoàn thành mới được về gặp ta."
Cậu âm thầm cắn môi, cố gắng kìm nén cảm giác đau đớn trong lòng. Hóa ra, ngài ấy đã đoán trước được tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay nên mới dặn dò cậu như thế. Nếu đã thế, cậu nhất định sẽ thực hiện đúng lời hứa, đem Khâu Phi trở về trước mặt ngài ấy an toàn, khỏe mạnh như trước đây.
Nhất định là thế.
Cậu thiếu niên đó hệt như một cơn gió ban mai, mang theo chút hơi nước lành lạnh, nhẹ thổi qua những chiếc lá úa vàng trên những cảnh khô trơ trọi, lúc đến lẫn lúc rời đi không gây ra bất kỳ thanh âm nào. Người mới vừa ở đó, nay đã hòa mình vào rừng người, chớp mắt đã mất hút hoàn toàn.
--
P/s: Tui chỉ là con não tàn, xin lỗi, rất não tàn =)).
Last edited: