Chương V: Thiếu niên và chiến mâu.
Trời về càng về khuya, mọi sự ồn ào, vội vã của đế chế Hưng Hân càng lùi lại phía sau, nhường chỗ cho một không gian yên tĩnh lúc trăng đã đi qua nửa vòm trời.
Chỉ có đài thiên văn cao nhất của đế chế là vẫn có người đang làm việc. Kẻ đó đang vô cùng miệt mài lật giở từng trang sách, dáng vẻ vô cùng căng thẳng. Cậu là La Tập, một pháp sư am tường chuyển động của muôn vàn vì tinh tú trên bầu trời, thông qua ma thuật chiêm tinh nhìn thấu những điềm xấu được các vì sao chỉ đường. Tuy tuổi còn ít nhưng La Tập đã được Diệp Tu tin tưởng, giao cho quản lý tháp thiên văn.
Mấy hôm nay không hiểu sao La Tập không đọc được điềm báo của các chòm sao đưa tới, cứ như tất cả đã bị một thứ gì đó chặn đứng hoàn toàn. Cũng vì điều này nên cậu có phần hoảng loạn, không biết ứng phó làm sao. Dù thức trắng mấy đêm liền, La Tập vẫn không tìm ra được nguyên do ma pháp của mình vô hiệu. Lúc có mối nguy hiểm đến cánh đồng Dia, cũng là nhờ các trinh sát trên bầu trời phát hiện truyền tin tới, nếu không cậu cũng hoàn toàn không hề hay biết.
Chuyện này trước mắt chỉ có Phương Duệ và Diệp Tu biết được, cả hai người họ đều chỉ khuyên La Tập thử kiểm tra và dùng phương thức khác xem sao. Nhưng tới nay, việc này vẫn không có tiến triển gì. Đêm nay, La Tập lại lần nữa thức trắng đêm để có thể đưa mọi thứ về quỹ đạo bình thường.
***
Cách đó rất xa, hướng về phía biên giới đế chế Thiên Đàng và Hưng Hân, trong đêm tối xuất hiện một tia sáng màu bạc, đơn độc hệt như một ngọn hải đăng giữa biển đêm.
Ánh sáng đó phát ra từ một thanh chiến mâu của một thiếu niên đang cưỡi một con bạch mã tuyệt đẹp, cố gắng băng qua khu rừng thưa.
Phía sau cậu là tiếng vó ngựa, tiếng la hét dồn dập như rung chuyển đất trời, náo động cả không gian yên tĩnh vốn có của vùng đất lạ. Bọn chúng là truy binh đang muốn bằng mọi giá lấy mạng cậu. Đối với chúng, đầu của cậu bây giờ không khác gì một món hời lớn được trưng ra trước mắt, chỉ có kẻ ngốc mới từ chối.
Với tình huống trước mắt, cậu cũng hiểu dù cố đến mấy cũng khó có thể thoát khỏi đây an toàn. Việc đó không khác gì việc hái sao trên trời, đều vô vọng như nhau.
Cậu chạy không thoát.
Phía trước đã xuất hiện ánh lửa của một đoàn quân khác, đường rút lui cuối cùng đã bị chặn đứng.
Trước sau đều là kẻ thù, cậu đã không còn cách thoát khỏi khu rừng.
Cậu thiếu niên dừng lại, nhảy khỏi con thú cưng của mình với một gương mặt rất bình thản, trong đáy mắt không nhìn thấy nổi nửa điểm e sợ .
Vừa lúc mây tan, trăng ló dạng, vạn vật được phủ lên một thứ ánh sáng thuần khiết. Cậu từ tốn gỡ bỏ đi lớp áo choàng bên ngoài, cả người chỉ còn lại chiến giáp bạc sắc lạnh. Kim loại phản quang làm cả người cậu thiếu niên như đang phát ra ánh sáng, làm đám ác thú vốn đang hung hăng muốn ăn tươi nuốt sống cậu bỗng chốc run sợ lùi lại phía sau, không có lấy một con dám nhích lên.
Thiếu niên ấy sở hữu đôi mắt sâu, rực đỏ như thái dương, mái tóc ngắn mang sắc lá thu mềm mại khẽ nương theo làn gió đêm lạnh lẽo. Từ dung mạo tới khí tức đều tỏa ra sự nghiêm nghị pha lẫn chút kiêu ngạo, hệt như bậc đế vương. Bất giác khí tức này lại khiến những kẻ đối diện phải run sợ.
Thằng nhóc này còn trẻ như vậy nhưng đã mang khí thế áp đảo đến thế, nếu hôm nay không giết mai sau nó sẽ thành một mối nguy lớn đến nhường nào?
"Khâu Phi, đừng ngoan cố nữa, Gia Thế sụp đổ rồi. Dù bây giờ ngươi có đến cầu cứu tên Diệp Tu thì cũng không thay đổi được được điều gì đâu. Đầu hàng và ngoan ngoãn theo chúng ta quay về sẽ tốt hơn cho ngươi"
Giọng nói mang âm điệu khinh bỉ không rõ xuất phát từ đâu, vọng tới chỗ Khâu Phi. Nó dường như đang cố gắng khuyên lơ, ban phát chút thương hại giả dối mà ai nhìn vào cũng thấy. Đối với mấy lời này, Khâu Phi chỉ duy trì sự im lặng, cho đến khi thanh chiến mâu trạm trổ hình Bạch Long nằm trọn trong tay bắt bắt đầu tỏa ra thứ ánh sáng chói mắt.
Chỉ cần nhìn vào ánh mắt quật cường của Khâu Phi bây giờ, kẻ ngốc cũng nhìn ra cậu chưa bao giờ có ý đầu hàng. Khâu Phi xiết chặt chiến mâu, đặt một chân ra sau, khóe miệng cong lên mà lại mang cảm giác lạnh lẽo buông xuống một câu.
"Muốn lấy mạng ta? Vẫn chưa hỏi ý kiến Huyền Tiễn trên tay ta, các ngươi đừng hòng !"
Chiến mâu vung lên, xuyên qua rừng người, kéo theo cả đường máu không chút lưu tình. Thứ binh khí sắc lạnh Khâu Phi cầm trên tay càng nhuốm thứ sắc màu ma mị chết chóc lại càng phát ra uy lực khủng khiếp. Lúc này, cậu ta cùng chiến mâu lúc này đã hóa thành một cơn cuồng phong lạnh lẽo cắt da cắt thịt, bên trong lại ẩn chứa một thứ sát khí như liệt hỏa ngàn năm, xuyên thủng phòng tuyến truy binh.
Ánh sáng phát ra từ chiến mâu cũng càng lúc càng rực rỡ, chỉ một chốc sau, khu vực quanh đó đã được ánh sáng che phủ, cả đêm đen chợt không khác gì xuất hiện thêm một mặt trời. Không chỉ sáng, thứ Khâu Phi đang cầm còn tỏa ra còn một nguồn nhiệt lớn hơn cả nhiệt độ của miệng núi lửa lớn nhất lục địa, bất cứ ai đến gần đều cảm thấy bỏng da rát thịt như đang bước vào một hồ dung nham.
Nhưng dường như, Khâu Phi hoàn toàn không để ý đến hoặc là cậu không còn tâm trí nhận ra những điều khác thường đang diễn ra xung quanh mình. Cậu chỉ biết rằng có bao nhiêu kẻ đến thì bấy nhiêu kẻ bị chiến mâu của cậu xuyên qua, máu của chúng đã nhuốm đầy trên Huyền Tiễn từ bao giờ.
Phục Long Tường Thiên !
Hào Long Phá Quân !
Giao Long Xuất Hải !
Kĩ năng của chiến pháp sư hầu hết mang hình rồng, điều này thì ai cũng biết nhưng chắc rằng, trong những kẻ có mặt ở đây chưa ai từng thấy cảnh tượng đang diễn ra. Lũ rồng xuất hiện sau khi tấn công thì không biến mất mà bay lượn quanh cơ thể của chiến pháp sư như muốn bảo vệ cậu, cứ như chúng hoàn toàn có một ý thức riêng chứ không phải là thứ vô tri vô giác được ma thuật tạo ra.
Lúc này, đám sát thủ mới nhìn lại Khâu Phi, ngay lập tức, gương mặt chúng tái đi. Gương mặt của thiếu niên mà bọn chúng muốn lấy đầu về từ lúc nào đã trở nên lạnh lẽo tới vô cảm. Từ biểu cảm tới ánh mắt, cậu không khác gì một tay sát thủ lành nghề máu lạnh, cho dù có bao nhiêu kẻ ngã xuống, cho dù có giết bao nhiêu người thì gương mặt ấy vẫn không chút đổi sắc. Bây giờ, đôi mắt của Khâu Phi lạnh lẽo đến mức làm người ta có cảm giác như mọi cảm xúc của cậu đã bị phong tỏa lại.
Rõ là gặp quỷ !
Thằng nhóc trước mắt mới có chút tuổi, lại chỉ có một mình, làm sao mà nó có thể hạ sát từng ấy người của Đế chế?
Huống chi, cơ thể Khâu Phi đã chịu không biết bao nhiêu vết thương lớn bé khác nhau. Tới giờ phút này, cậu vẫn đứng vững dù máu đã nhuộm đỏ cả áo bào đã là một kỳ tích. Nhìn cảnh tượng trước mắt, không ít người cho rằng thiếu niên phải gục ngã ngay thôi. Nhưng hiện thực lại hoàn toàn ngược lại, Khâu Phi vẫn lao lên như một kẻ đã không còn biết đau đớn là gì, như thể trên đời không còn bất cứ gì để cậu lưu luyến. Ai nấy đều hoảng sợ. Bọn họ không thể hiểu bằng cách nào thằng nhóc này có thể chiến đấu với một cơ thể như vậy.
Vào thời điểm này, phía sau lưng Khâu Phi-nơi những vết đâm xuyên qua giáp, chạm vào tới thịt máu chảy ra bê bết xuất hiện một hiện tượng kỳ lạ. Thứ chất lỏng màu đủ chảy ở mọi vị trí trên cơ thể Khâu Phi không hiểu vì sao bắt đầu tụ về một điểm. Trước sự sửng sốt của tất cả những kẻ có mặt, số máu đó bắt đầu động đậy, liên kết với nhau tạo ra một hình dáng sau lưng Khâu Phi. Một chốc sau thiếu niên Gia Thế mọc ra một đôi cánh lớn.
Đôi cánh dang ra, từng lớp từng lớp lông vũ ánh đỏ như tia lửa xếp chồng lên nhau, đẹp đẽ và toát lên sự cao quý khó tả. Thứ này không phải do bất kì loại ma thuật nào trên lục địa tạo ra, càng không giống như cánh của loài sinh vật nào đó đã được loài người biết tới. Nó không hề thuộc về thế giới này.
Kẻ địch bao vây thiếu niên vừa thấy đôi cánh thì lập tức có cảm giác cả cơ thể đã hóa đá, không sao cử động được. Bọn chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn Khâu Phi từ từ đứng thẳng người dậy, cầm mâu nép vào người. Thiếu niên Gia Thế hơi nghiên mũi Huyền Tiễn, mũi mâu bạc còn đang vươn máu tươi điều đặn nhỏ từng giọt đỏ sẫm xuống nền cỏ khô.
Đôi cánh tuyệt đẹp vừa đập thì lửa đỏ từ đâu bùng lên dữ dội. Ngọn lửa hung tàn lan ra xung quanh trong chớp mắt, thiêu rụi tất cả những kẻ không may chạm phải.
Chớp mắt, sắc đỏ của lửa đã chôn vùi cả một vùng đồng cỏ rộng lớn.
Đôi cánh này là từ đâu ra? Tại sao Khâu Phi lại có được?
Tại sao ngay khi đôi cánh này xuất hiện toàn bộ vết thương của nó đều được chữa lành?
Tại sao lúc này nó còn mạnh hơn cả lúc bắt đầu?
Đây là thứ quái vật gì vậy?
Đến đây, truy binh của quân Thiên Đàng mấy trăm người bắt đầu mất ý chí chiến đấu. Bước chân của bọn chúng không tự chủ lùi lại phía sau, không một kẻ nào hăng máu lao lên như lúc ban đầu.
Đúng lúc này, một cỗ áp bức khủng bố tiến tới chiến trường được bao phủ bởi lửa đỏ. Bước chân của lão từ tốn đặt xuống mặt đất từng bước, những ngọn cỏ yếu ớt dưới gót giày của lão đều bị cháy rụi bởi thứ ma thuật kinh người. Thứ áp lực mà lão mang đến khiến một nửa số quân hiện tại không chịu nổi, chân tay bủn rủn rồi ngã xuống bất tỉnh.
Kẻ bước tới, ngũ quan tuấn tú, màu tóc như màu loài hoa hướng dương- một màu vàng rực rỡ. Đôi mắt sắc lẻm hơn dao, đẹp như một viên đá Topaz. Trên người lão khoác một tấm áo choàng chỉ có người trong hoàng gia Thiên Đàng mới được sử dụng, đủ chứng tỏ thân phận của lão cao quý đến nhường nào. Lão liết nhìn một lũ binh lính nhát gan như thể nhìn đám sâu bọ. Một giây trước chúng còn đang sợ hãi lùi lại, nay đang e sợ không dám nhìn thẳng mặt lão, hệt như một lũ rác rưởi không đáng để tâm.
"Đúng là lũ rác rưởi, chỉ là một thằng nhóc cũng không giết nổi !"
Có tiếng nói từ sau lưng lão vọng đến. Lão chỉ dơ tay ra hiệu kẻ đó ngừng lại. Đến đây, lão cởi áo choàng ra, phía dưới áo choàng là chiến giáp được đúc vô cùng tỉ mỉ với các họa tiết nhỏ sắc vàng ở mép giáp, sang trọng vô cùng. Bất thình lình, lão lao tới chỗ Khâu Phi với tốc độ mà không ai có thể theo kịp. Chỉ trong chớp mắt, lão đã tóm được đôi cánh kì lạ của Khâu Phi. Và không có lấy nửa giây chần chừ hay đắn đo, con người đấy bẻ gẫy cả đôi cánh, bóp nát từng chiếc lông vũ xinh đẹp, đem tất cả chúng gửi vào hư không.
Cậu thiếu niên trẻ tuổi bị lão áp chế chỉ biết hét lên một tiếng đầy đau đớn khi đôi cánh trên lưng biến mất, từ chỗ chúng mọc máu tuôn ra nhiều không kể xiết. Kẻ vừa đến ra đòn quá nhanh lại quá nhẫn tâm, cậu thiếu niên không sao lấy một cơ hội phản kháng. Lão bóp cổ cậu, ấn sâu xuống đất, uy lực đủ khoét mặt đất thành một hố sâu hơn vài mét.
"Quả nhiên ngươi không phải là kẻ thuộc về nơi này, nhưng cuối cùng ngươi cũng chỉ đi được tới đây thôi! Hậu nhân của
phượng hoàng !"
Hương vị tanh nồng của máu tràn ngập trong cổ họng Khâu Phi. Cơ thể chuyển biến kỳ lạ, bản thân cậu cũng không biết là vì sao. Giờ phút này chỉ còn nỗi đau là như đang nuốt chửng cậu, từng thớ thịt như bị người ta đâm nát, xương cốt như gẫy vụn, toàn bộ mạch máu trên người như thể đã bị cắt đứt. Khâu Phi chưa bao giờ trải qua cơn đau nào khủng khiếp như thế, nó làm cho toàn bộ giác quan của cậu gần như biến mất, thời gian không gian đều hóa thành một mảng vô định. Cậu làm sao lại ra nông nỗi này?
Trước đó, cậu không hề có cảm giác đau đớn gì. Cơn đau như muốn bóp nghẹt sinh mạng cậu chỉ đến khi đôi cánh kia biến mất.
Tất cả là do đôi cánh ư?
Nó là gì chứ?
Lời kẻ này nói, Khâu Phi không hiểu hết ý, nhưng cậu cũng không thể suy nghĩ thêm về nó nữa. Cả cơ thể Khâu Phi đã hứng chịu không biết bao nhiêu vết thương, cảm giác như không còn một chút sức lực ngay khi đôi cánh bị bẻ gẫy. Ngay cả mở mắt với Khâu Phi bây giờ cũng quá khó khăn, tất cả trong tầm mắt bỗng thật mơ hồ. Và rồi Khâu Phi nhìn thấy được...Dù là trong thoáng chốc.
Cậu nhận dạng được kẻ đang đang lấp ló phía sau đám truy binh, khóe môi còn đang cong lên một nụ cười. Khâu Phi không thể nhìn lầm được. Chính hắn, tên phản quốc, kẻ đã bán đứng Gia Thế.
Lũ khốn !
Khâu Phi thầm nghiến răng, chính lũ cặn bã này đã đưa Gia Thế đến bước đường cùng như ngày hôm nay. Cả kẻ đang cố giết cậu nữa, gương mặt của tất cả chúng sẽ được Khâu Phi ghi nhớ vĩnh viễn. Dù có hóa thành tro bụi vạn lần, dù qua bao nhiêu ngày tháng, cậu vẫn sẽ khắc cốt ghi tâm mối thù này.
Nỗi đau và sự nhục nhã mất nước, Khâu Phi thề, chỉ cần có một cơ hội cậu sẽ bắt tất cả những kẻ này phải trả đủ !
Trước khi ý thức bị cơn đau nuốt chửng hoàn toàn, Khâu Phi chỉ có thể thều thào nói ra mấy tiếng nặng như núi, như một lời thề trước tín ngưỡng của mình.
"Gia Thế của ta, tuyệt đối không thể sụp đổ !"
Lửa vẫn tí tách nhảy quanh người cậu thiếu niên đến khi tất cả chỉ còn lại một màu đen.
***
Mặt đất nơi biên giới của Thiên Đàng và Hưng Hân, sau một đêm hóa thành một mớ hỗn độn. Tựa như bị hàng trăm kẻ khổng lồ đào bới trong cả nhiều năm, nơi đây chỉ còn loang lổ những chiếc hố lớn, sâu không thấy nổi đáy. Cả bán kính hơn hai dặm, thảm thực vật bị cháy xém một màu đen nhẻm, như mới trải qua một trận hỏa hoạn vô cùng khủng khiếp
Giữ một khung cảnh hoang tàn như vậy, gót chân của một người phụ nữ đặt xuống mặt đất, từng bước, từng bước nhẹ nhàng như thể đang lơ lửng trên không trung.
Nàng ta xõa dài suối tóc mềm mại, sắc hệt đóa hồng trà lúc sớm tinh mơ, còn đẫm một lớp sương mỏng trăng trắng, làm người ta chỉ muốn nâng niu trong lòng bàn tay. Đôi mắt lưỡng sắc của nàng chăm chú vào những nắm tro tàn mà mình đang dẫm lên. Trong đáy mắt trái màu xanh ngọc bích sâu thẳm như biển cả, vừa nhìn vào đã làm người ta cảm giác như bị nuốt chửng, tưởng chừng như bản thân mình đang bị nhấn chìm vào lòng đại dương vĩ đại. Bên mắt còn lại là một sắc đỏ, như mặt trời tháng bảy, nóng bỏng tới mức chỉ cần ai chạm phải, liền cảm thấy một trận rát da, cháy thịt.
Thăm thẳm bên trong đôi mắt diễm lệ là những suy nghĩ người ngoài nhìn vào không sao đọc được. Ẩn trong đó là sự khinh bỉ như kẻ khổng lồ nhìn xuống loài côn trùng thấp bé; lẫn phấn khích đến cao độ như một kẻ chơi cờ chiếm được thế thượng phong, nhìn kẻ thù giẫy giụa trong bất lực giữa thiên la địa võng mình đã sắp đặt.
Hệt một đứa trẻ tìm thấy một món đồ chơi mới, nàng ta khẽ cười khúc khích.
"Quả nhiên, trên cái lục địa cỏn con này, dòng máu cao quý của chúng ta vẫn còn sót lại. Mà còn không chỉ một người...."
Tiếng cười trong trẻo như tiếng sơn ca buổi sớm mai cất lên, rồi không gian bỗng im bặt, tựa như dáng hình kiều diễm kia chỉ là ảo giác của những kẻ ngông cuồng, đang thách thức với tạo hóa, một mình băng qua sa mạc khổng lồ phía Tây.
Một chiếc lông vũ đỏ rực rơi nhẹ, nương theo làn gió rơi xuống nền cỏ đã cháy xém. Màu của chúng không thể tìm thấy ở bất kỳ loài chim nào ở trên lục địa này. Bởi lẽ, thứ sắc màu đẹp đẽ này là của một sinh vật khác, đến từ một thế giới giữa thiên hà bao la.
Thứ sinh vật chỉ có trong truyền thuyết.
Một truyền thuyết về loài chim bất tử.
Chiếc lông vũ nằm yên ở đó một lúc rồi cũng tự nhiên hóa thành tro bụi, không còn chút vết tích.
Thứ còn lại nơi đây chỉ là một nền cỏ cháy.
***
P/s 1: Tui là má Khâu Phi hãy tin tui =)). Không phải tự nhiên thằng nhỏ mới debut mà bị hành đâu...
P/s 2: Vừa bị chị Lãi vs Ú đẩy hố há há há (tui đang cười trong bi kịch đó)