Hoàn [Lư Hãn Văn trung tâm] Sơ thăng

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#1

Sơ Thăng
Nhân vật chính: Lư Hãn Văn và Lam Vũ

Link convert: Click
Edit: cỏ
Beta: @Tsuki
Tình trạng: Hoàn

Cả edit và beta đều không biết tiếng Trung, chỉ dựa trên QuickTranslator và Google nên không tránh khỏi có nhiều sai sót, mong mọi người thông cảm! ^_^

-----------------------------------------------------------------------​

1.​

Trước khi Lư Hãn Văn vào đội, các tiền bối Lam Vũ đã mở cuộc họp đặc biêt - cấp cao nhất, thảo luận vấn đề ... Hoan nghênh hắn.​

"Cậu nói một người trong chúng ta ôm một bó hoa đứng ở cửa chính, phương án này thế nào?​

"Không được tốt lắm, dù sao vào tháng 7 chúng ta cũng không có ở Quảng Châu, có dũng khí lắm mới giữa trưa đứng bên ngoài hoan nghênh Hãn Văn."​

"Để cho nhóc có bầu không khí cảm giác như trở về nhà, quản lý còn đặc biệt tìm cờ chiến đội giương lên rồi. Cờ đỏ, cở đỏ Lam Vũ, cờ chào mừng chỉ có đãi ngộ khách quý như Phùng chủ tịch?"​

"Nếu không chúng ta cùng xướng một bài hát đi! Hay là biểu diễn một đoạn hí kịch?" Gần đây đồng chí Tống Hiểu theo Hoàng Thiếu Thiên ngày đêm tôi luyện hăng hái lên tiếng.​

Sau đó bị ánh mắt đội trưởng trực tiếp trấn áp.​

"Dù sao chúng ta cũng đã có một hí tinh Hoàng Thiếu Thiên, hí thần Tống Hiểu, hiện nay tôi còn không muốn đón thêm một hí bá Lư Hãn Văn." Đội trưởng bọn họ nói như vậy.​
Hí tinh = ngôi sao diễn xuất, hí thần = thánh thần diễn xuất, hí bá = đại ca nghề diễn.

Kế hoạch cuối cùng được Hoàng Thiếu Thiên nói ra "Bọn tiểu hài tử không phải đều sẽ tập thể dục theo đài à, mình trực tiếp cho hắn xem nhảy tập một đoạn, khiến hắn cảm thấy chúng ta cũng rất thời thượng. Đồng thời làm cho hắn cảm thấy chúng ta rất thân thiết, cũng khiến hắn có cảm giác trở về trường học?"​

". . . Ta có một vấn đề, Hoàng thiếu vì sao cậu lại cảm thấy nhảy tập thể dục theo đài chính là một loại thời thượng?"​

"Ô, Vương Mắt Bự mỗi ngày mang Vi Thảo làm vật lý trị liệu mắt, dù sao hai thứ này cũng không khác nhau nhiều. Lĩnh hội ý tứ này, ngươi hiểu?"​

Trước khi Dụ Văn Châu có thể nói từ chối, anh đã cầm tay phải Văn Châu giơ lên, biểu thị đội trưởng bọn họ đã giơ tay đồng ý.​

Dụ Văn Châu: Đôi khi thật ngưỡng mộ những người có tốc độ tay ... A không, những người điên.​

Cho nên Lư Hãn Văn đầu đầy mồ hôi kéo rương hành lý đi vào phòng khách sau đó trợn mắt há miệng phát hiện các tiền bối nhanh chóng tạo thành đội hình cho hắn tập thể dục ròng rã một tiết "thời đại triệu hồi".​

Sau khi xem xong một lời cũng không nói, ánh mắt phức tạp.​

"Hãn Văn không thích sao?" Dụ Văn Châu thân thiết hỏi, nhưng trong ánh mắt viết đầy uy hiếp "Trẫm ở thời tiết như vậy cho ngươi xem nhảy tập thể dục theo đài, ngươi có cái gì bất mãn sao".​

"Các tiền bối nhảy rất tốt!" Lư Hãn Văn thức thời nói.​

"Nhưng chúng ta không phải nhảy cái này, chúng ta nhảy chính là "vũ động thanh xuân"​

"Ặc. . . Hai cái này có gì khác biệt. . . Sao?"​

"À, thời đại triệu hồi là mười năm trước tập thể dục theo đài rồi!"​

...​

Lúc sau Dụ Văn Châu nói rằng cơ thể anh được tắm trong đôi mắt ngây thơ của Lư Hãn Văn, linh hồn muốn cưỡi hạc tây khứ một lúc.​

"Chậc chậc chậc, không được, chúng ta Tiểu Lư là người đầu tiên một câu có thể đem lại đội trưởng giữ lại."​

"Trẻ con xương cốt thanh kỳ, ngày sau tất thành đại sự!"​

Sau này trong mùa giải thứ mười lăm, Liên Minh Ngôi Sao đem tất cả tuyển thủ chuyên nghiệp mời đến, chủ nhà Lam Vũ đã thiết kế phần mở đầu đặc biệt sống động.​

Làm một cái sở trường MMD cùng MAD chế tác Lư Hãn Văn, lúc khai mạc phát ra một đoạn video: Lam Vũ các đời thẻ tài khoản cùng nhảy "Thời đại triệu hồi ". Hắn vẫn tri kỷ đem trang phục thẻ tài khoản đổi thành đồng phục Lam Vũ.​
MMD = MikuMikuDance
MAD chính là AMV (Anime Music Video)


Chịu cú sốc lớn nhất là người đang ngồi trên khán đài, người chủ trì Dụ Văn Châu, dù sao những đồng đội khác chỉ giả vờ cúi đầu, che mặt làm bộ không nhìn thấy gì, hắn chỉ có thể mỉm cười từ đầu đến cuối, thỉnh thoảng còn vỗ tay.​

"Này là. . . Cái dạng gì mở màn?" Chủ tịch Liên đoàn Thế giới hơi ngập ngừng hỏi.​

"Đây là. . . đặc thù của Lam Vũ, thể hiện ra tuyển thủ chuyên nghiệp chúng ta đang cực khổ huấn luyện đồng thời còn chú ý đến tập luyện thể lực, không quên sách lược Trung Quốc khỏe mạnh, thời thời khắc khắc yêu cầu nghiêm khắc với chính bản thân" Dụ Văn Châu mặt không đổi sắc nói.​

"Dụ! Cậu đúng là một vị đội trưởng rất giỏi." Chủ tịch Liên đoàn Thế giới mặt đầy kính nể.​

Dụ Văn Châu ung dung mỉm cười biểu thị ngài quá khen quá khen, khiêm tốn khiêm tốn.​

2.​

"Tất thành đại sự" Lư Hãn Văn, mới vào đội ngày thứ nhất, Dụ Văn Châu đại diện chiến đội đưa cho hắn lễ vật, được bao trong hộp, thoạt nhìn rất long trọng.​

"Này không thích hợp đi" Tiểu Lư thật lòng nói "Em làm sao có thể nhận lễ vật của tiền bối được?"​

"Nghĩ gì thế bảo bảo" Dụ Văn Châu ngọt ngào thân thiết nói "Trong này là kế hoạch huấn luyện của em, còn có một xấp năm ba nữa."​

Lư Hãn Văn: . . . ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?​

Lúc sau Lư Hãn Văn nói, vào thời khắc ấy hắn đã nhìn rõ được bản chất của đội trưởng.​

"Đội trưởng của chúng ta là một người hiền lành ôn nhu, trong lòng rất quan tâm đến thế hệ đời kế tiếp!" Lư Hãn Văn mặt không đổi sắc nói, như thể đội trưởng hiền lành ôn nhu của bọn họ không có đứng sau lưng.​

3.​

Phương thức huấn luyện của Hoàng Thiếu Thiên là cho chính mình bay thả.​

Phương thức huấn luyện của Từ Cảnh Hi là lắc S và vượt qua thực tiễn M.​

Phương thức huấn luyện của Lý Viễn là liên tục để anh ấy hợp tác với các đồng đội.​

Lư Hãn Văn …​

Phương thức huấn luyện của Lư Hãn Văn là chín năm giáo dục bắt buộc.​

Bởi vì hắn mỗi ngày đều phải làm bài tập, không chỉ bài tập trong đội huấn luyện, mà còn một đống bài tập năm ba.​

"Tuy bằng cấp cao nhất Lam Vũ là tốt nghiệp trung học đệ nhất cấp, nhưng chúng ta thấp nhất cũng là tốt nghiệp trung học đệ nhất cấp, Hãn Văn nhất định phải tham gia kì thi."​

Người nói câu này cũng rất muốn thêm bài tập về nhà cho Lư Hãn Văn.​

Tỷ như một ngày nào đó, anh ta in một bản đồ thi đấu, xé nó thành trăm mảnh, sau đó cho Hãn Văn xếp bản đồ trở lại như cũ.​

Hậu quả ngắn hạn là Lư Hãn Văn nhanh chóng bị bội thực, nằm mơ đều là một đống bản đồ.​

Kết quả lâu dài là vào thời điểm tranh tài Lư Hãn Văn có thể đem bản đồ chơi đùa như bỡn, Khưu Phi nói hắn tình nguyện cùng Cao Anh Kiệt đánh một trăm trận cũng không muốn chơi trốn tìm cùng Lư Hãn Văn.​

4.​

Trước khi Lư Hãn Văn vào đội thì có một chút thấp thỏm, dù sao trên tivi Dụ Văn Châu là mặt không biến sắc như ngọn núi Băng, Lý Viễn thì mặt đơ không cảm xúc, còn Tống Hiểu như đánh Thái Cực.​

Điều đầu tiên học được sau khi đến Lam Vũ là nghệ thuật thật sự cao hơn cuộc sống.​

Ngoại trừ Hoàng Thiếu Thiên, anh ấy rất giống với ngoài đời thực, quả thật nói rất nhiều.​

Kế hoạch huấn luyện của Lư Hãn Văn cơ bản từ tay Hoàng Thiếu Thiên, các đồng đội lập tức phát hiện có sự khác biệt rất lớn so với Hoàng Thiếu Thiên.​

"Em đi con đường của Hoàng Thiếu Thiên này thì chỉ có thể giống anh, còn đi trên con đường của chính mình em mới là Lư Hãn Văn."​

Các đồng đội biểu thị Hoàng Thiếu Thiên cậu đừng có đứng đắn, chúng tui không chịu đựng nổi.​

"Trước khi em trở thành Lư Hãn Văn, em phải vượt qua được anh."​

Cho nên mỗi ngày Lư Hãn Văn đều bị Dụ Văn Châu hoặc Hoàng Thiếu Thiên hành hạ thêm giờ, hai vị trưởng phó không mềm lòng chút nào.​

Trong sinh hoạt hàng ngày Lư Hãn Văn là đệ đệ của bọn họ. Nhưng dù có ngây thơ đến đâu, một khi đã ở trong Vinh Quang - quản ngươi bốn tuổi, mười bốn hay là hai mươi bốn, mọi người luyện tập như thế nào thì phải luyện tập như thế.​

6.​

Chờ đến khi Lư Hãn Văn tự mình lãnh đạo chiến đội, mọi người mới kinh ngạc phát hiện vị đội trưởng trẻ tuổi có một sự điềm tĩnh không có ở độ tuổi này. Tựa hồ anh không quan tâm đến những lời chỉ trích bên ngoài.​

"Tiến về phía trước, không có gì đáng sợ, mặc dù một mình tôi tiến về phía trước, nhưng thật ra có rất nhiều bàn tay ở phía sau tôi.​

"Hơn nữa các ngươi phải biết, ta là đồ đệ của Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu nhìn ta trưởng thành.​

"Cái gì mà nhìn trưởng thành, mình lớn hơn ẻm có chín tuổi!" Dụ Văn Châu xem ti vi, một bên cười một bên ghét bỏ nói.​

"Cũng không biết là ai năm đó cùng Hoàng Thiếu Thiên đánh xong trận thi đấu sợ Hãn Văn thương tâm, đứng ở bên ngoài phòng ngủ đến tận nửa đêm, ngày hôm sau bị đau lưng." Vương Kiệt Hi bình tĩnh nói.​

7.​

Lư Hãn Văn ít tuổi và mà còn thông minh, thi đấu thua cũng không sợ, liền lau nước mắt cười nói lần sau ta sẽ thắng.​

Cho nên các tiền bối đều rất thích hắn.​

Cho nên bọn hậu bối cũng rất thích hắn.​

Những tiền bối thậm chí bao gồm cả Hàn Văn Thanh. Lam Vũ đi sân khách Bá Đồ, sau khi đánh xong Lư Hãn Văn nói muốn ăn tôm, Hàn Văn Thanh vốn định mang đội đi nghe được, sau đó ngẫm nghĩ nói ngươi chờ một chút, lát nữa chúng ta dẫn ngươi đi.​

Suy nghĩ một chút nói thêm Dụ đội cũng đi cùng nhau.​

Hóa ra chữ "cùng nhau" kia, luôn luôn là đóa hoa giao tiếp trong mắt chứa lệ Dụ Văn Châu.​

Hài lòng chưa, ta ngay cả "cùng nhau" cũng không có, Hoàng Thiếu Thiên bình tĩnh nói.​

Lư Hãn Văn đến Hư Không thi đấu, Lý Hiên, Ngô Vũ Sách đích thân dẫn hắn đi xem tượng binh mã, người cuối cùng có đãi ngộ này là Trương Tân Kiệt.​

Nhưng cái này cũng không tính là quá ngạc nhiên, người kinh ngạc nhất chính là Khưu Phi.​

Khưu Phi, một nam tử hầu như không phát Weibo, mặc dù là sinh nhật Diệp Tu cũng chỉ có một câu "Sinh nhật vui vẻ" là hết .​

Đã phát Weibo đặc biệt vào ngày sinh nhật Lư Hãn Văn.​

Kinh động đến nửa giới chuyên nghiệp.​

Đây chính là Khâu gia chúng ta!​

Dù sao Khâu gia chúng ta nói ít, nhưng lại đánh cho hung ác, tuy là đệ tử Diệp Tu, nhưng nhìn thế nào cũng giống Hàn Văn Thanh.​

Sau đó các Đại Tân sinh như Cao Anh Kiệt, Kiều Nhất Phàm, Tống Kỳ Anh và các tiền bối như Trương Tân Kiệt, Vương Kiệt Hi dồn dập phát Weibo bày tỏ chúc mừng.​

"Lư nhan họa thủy" ý tứ là chỉ Lư Hãn Văn, một người nắm giữ có thể khiến cho Hàn Văn Thanh lộ ra nụ cười.​

"Lư thái dân an" ý tứ là chỉ Lư Hãn Văn, sức lực của một người thúc đẩy Vi Thảo, Lam Vũ có cục diện hài hòa thân mật.​

8.​

Bắt đầu từ mùa giải thứ mười hai, Lư Hãn Văn liên tục trải qua các cuộc ly biệt.​

Mùa mười hai Hoàng Thiếu Thiên.​

Mùa mười ba Trịnh Hiên.​

Dụ Văn Châu và Tống Hiểu mùa mười bốn.​

Kết thúc buổi họp báo Hoàng Thiếu Thiên trực tiếp đi luôn, để lại cho Lư Hãn Văn hai câu.​

Câu đầu tiên, "Dạ Vũ Thanh Phiền là Kiếm thánh, anh giao nó lại cho em, hãy để cho nó mãi mãi là Kiếm thánh."​

Câu thứ hai, "Chờ nhóc vượt qua anh, anh sẽ quay lại nhìn."​

Trịnh Hiên lúc đi ổn thỏa một chút, lần lượt tạm biệt mọi người, sợ Lư Hãn Văn thương tâm, anh để phong thư từ biệt dưới cửa sổ.​

Tống Hiểu rời đi nhưng bị Lư Hãn Văn bắt được, khóc lóc suýt nữa nhấn chìm Lam Vũ.​

Dụ Văn Châu...​

"Đội trưởng, sao anh còn chưa đi?"​

"Nghĩ gì thế bảo bảo" Dụ Văn Châu dùng ngữ khí ngọt ngào như lần đầu tiên gặp nhau, nói "Giải đấu thế giới là ta lĩnh đội, chúng ta cùng nhau đi Bắc Kinh."​

Lư Hãn Văn lau nước mắt, đột nhiên nở nụ cười.​

Dụ Văn Châu vỗ vỗ đầu hắn "Tuy nhiên sau này, không cần gọi anh là đội trưởng, đội trưởng Lam Vũ là em, Lư đội trưởng."​

"Vâng! Đội trưởng!"​

9.​

Từ mùa giải mười hai, Hoàng Thiếu Thiên rời khỏi, đến tết dương mùa giải mười sáu, hắn quả nhiên giống lúc gần đi nói vậy, một lần cũng không xuất hiện trước mặt Lư Hãn Văn.​

Từ Cảnh Hi có lúc sẽ cảm khái, Hoàng thiếu rốt cuộc là Hoàng thiếu, đi tới như gió.​

Mấy đội viên Lam Vũ cũng biết Hoàng Thiếu Thiên lời của hắn nói lúc gần đi, đều sẽ an ủi Tiểu Lư ngươi đã rất tuyệt.​

Lư Hãn Văn lắc đầu nói không, ta nhất định muốn vượt qua Hoàng thiếu.​

Sau đó, chờ lúc anh trở lại, cho ảnh nhìn ta khóc ba ngày ba đêm!​

Mùa giải mười lăm, Lư Hãn Văn dẫn đội, Lam Vũ, tổng quán quân.​

Hoàng Thiếu Thiên không xuất hiện.​

Vào ngày đầu năm mới mùa giải 16, Vinh Quang nghĩ ra cách mới: chúc mừng pháo hoa bằng giọng nói, mời một nhóm lớn tuyển thủ chuyên nghiệp ghi lại lời chúc, bắt đầu từ ngày 30 tháng 12 đêm đến ngày mùng 1 tháng 1.​

Lam Vũ được an bài khá trễ, đã là đêm đầu tiên.​

Lư Hãn Văn một bên xoạt boss một bên mất tập trung nghe. Tuy mời rất nhiều tuyển thủ, nhưng tuyển thủ giải nghệ xuất hiện không nhiều, đến buổi chiều ngày đầu mới chỉ xuất hiện Trương Tân Kiệt và Tiêu Thời Khâm.​

Cho đến lúc Vi Thảo xuất hiện, tuy Vương Kiệt Hi chỉ nói ngắn ngủi một câu ngày lễ khoái lạc, bên kia Trung Thảo Đường hoan hô tiếng hét suýt nữa lật tung nửa cái Vinh Quang.​

Ta mới không ước ao, Lư Hãn Văn vừa nghĩ vừa một nhát kiếm nặng nề đánh xuống.​

Một chút cũng không ước ao.​

10.​

Lúc đến đoạn Lam Vũ, hắn, Từ Cảnh Hy, Lý Viễn còn có các đội viên khác lướt qua, sau đó không khí yên tĩnh lại.​

Lư Hãn Văn có một chút thương tâm, hắn xin thề chỉ có một chút, nhưng vẫn có một chút khổ sở.​

Là ta làm chưa đủ tốt sao?​

Một mảnh lặng im, đột nhiên máy chủ vang lên giọng nói Dụ Văn Châu "A, rất xin lỗi, bởi một vị tuyển thủ chúng tôi thu âm lại quá muộn mới gây ra sự bất tiện này, xin mọi người thông cảm."​

Lư Hãn Văn không quản sắp xoạt điên rồi thế giới, hắn hoàn toàn yên tĩnh có thể nghe đến nhịp tim đập của chính mình, một nhịp rồi lại một nhịp.​

Theo người cuối cùng ngày lễ pháo hoa nổ tung, Lư Hãn Văn nghe thấy hắn, đã bốn năm không nghe được giọng nói.​

"Hãn Văn, nhìn ra phía ngoài."​

Hắn từ trên ghế nhảy xuống, chạy đến bên cửa sổ, cúi đầu nhìn thấy trong đại sảnh Lam Vũ có hai bóng người đang đứng, dáng dấp quen thuộc.​

Dụ Văn Châu cười mỉm hướng hắn hô, không được chạy xuống, cẩn thận té ngã.​

Ai còn quản người có hay không té ngã, Lư Hãn Văn vừa chạy vừa cười, chờ hắn nhìn thấy kia hai bóng người quen thuộc sau đó, hắn ngẫm nghĩ, hô to một câu​

"Đội trưởng! Hoàng thiếu! Ta trưởng thành rồi!"​

--End--​
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Hơ hơ hơ... nghĩ như thế nào cũng giống như 1 nhà 3 người....

Từ khi mói xuất hiện, tiểu Lư đã được xem là cậu nhóc thiên tài. Trong chính văn, dù mọi người luôn thán phục Lư là tuyển thủ trẻ tuổi kỷ lục, là thiếu thiên thiên tài thật sự, v.v. nhưng bởi cậu vừa ra mắt đã nằm trong đội hình chính thức nên sự thiên tài, tính trầm tĩnh, chủ nghĩa cơ hội của cậu thường được nhắc đến nhiều hơn là tuổi. Nhưng ngẫm lại, nhóc chỉ là đứa bé chưa tốt nghiệp cấp 3 mà thôi. Fic được viết với giọng văn hài hước, từng chi tiết đều làm nổi bật sự ấm áp, tình cảm như 1 gia đình của chiến đội Lam Vũ toàn những cây đũa lệch. Yêu chết bộ 3 Dụ Hoàng Lư aaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,012
Số lượt thích
3,954
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#3
Cái hình!! Chuyện gì xảy ra dzị, sao cái hình nó dễ thương thế hả a a a a a a! *ôm đùi chủ nhà* Đây là fic Lư trung tâm đầu tiên trong lịch sử đó sao?!

Dụ đội, tui từ xa đã cảm nhận thấy sự bất đắc dĩ khi trông trẻ của anh! Lư chưa tới mà tui đã thấy cái đám giặc Lam Vũ này IQ đồng thời tụt về không rồi. Dụ ở Lam Vũ cứ như Phùng chủ tịch ở Liên minh vậy, ngày ngày đều mệt tâm trông trẻ. Cờ đỏ Lam Vũ mỗi lần treo lên là xác định phải có một người phải mệt tâm! Màu đỏ chính là biểu thị Tổ quốc ghi công đó =)))

Cơ mà Dụ đại tướng quân ở Lam Vũ ngầu chết được, đối phó đám này quen rồi, một ánh nhìn tựa như thiết quân lệnh trấn áp sạch “tà giáo”. Hí tinh hí thần hí bá gì đó gặp anh đều không dám hí tiếng nào nữa luôn, khuất phục trước nụ cười ôn nhu ^_^ ấm (lạnh) áp (run) của anh!

Hoàng thiếu anh có biết tập thể dục theo nhạc này mấy đứa nhỏ ở trường ghét nhất không? Định nhảy bài gì, “Trái táo nhỏ” hả? “~Em là trái táo nho nhỏ trong tim tôi. Làm sao yêu em cũng không đủ~” Tiểu Lư nghe vào có phải sẽ bị doạ bỏ chạy không...

Cái câu “hâm mộ những tên điên có tốc độ tay” của Dụ tui đọc ở chính văn đau lòng chết được, qua đây nó chế thành “thật ngưỡng mộ những người có tốc độ tay ... A không, những người điên.” làm tui đập bàn cười không ngớt luôn! Dụ đội uy vũ, độ dễ thương bùng nổ luôn a a a a a, cảm giác như mẹ già không quản nổi bầy con dứt khoát quay sang dìm bầy con, đặc biệt là đứa lớn nhất cầm đầu =))))

*giơ tay lần một* Báo cáo chủ nhà, ở đây có một người lạm quyền dùng ánh mắt “chân thành” đe doạ con nít! *giơ tay lần hai* Báo cáo chủ nhà tiếp, hiện nay đang đọc truyện này của chủ nhà là một đứa não tàn Dụ đội, mau bắt nó hốt đi trước khi nó xâm chiến hành tinh! *giãy dụa* Dụ đội (trưa nắng nhảy múa liền tự động tạc mao rồi lườm Lư của tui) muôn năm! Dụ chủ tịch (bị khui lịch sử đen tối năm xưa vẫn tỉnh bơ anh mài ngầu, chuẩn, đẹp trai phản dame) muôn năm!! Dụ tiền bối đứng sau lưng hiền lành ôn nhu (ngày đầu tiên miệng thì gọi Lư “bảo bảo” cưng ghê, mà tay thì giao xấp bài dày hơn cả mặt anh nữa để lừa gạt trẻ nhỏ) muôn năm!!!

Tui cưng Lam Vũ quá đi mất!!! Chào đón nồng nhiệt, bày đủ trò mèo, mặt mũi đại thần gì đều ném hết, chỉ sợ thằng bé lạ chỗ không quen, yêu thương hậu bối đến thế là cùng!

Thế nhưng một khi dính tới huấn luyện rồi thì lại nghiêm khắc với Lư hơn bất cứ ai. Thương bé nhất đội, lại nghiêm với bé nhất đội. Không dạy trẻ khi còn thơ, thì về sau làm sao thành người?

Ngọc không mài không thành ngọc quý được, có không nỡ đến đâu cũng phải tự tay mình rèn dũa ẻm để ẻm đủ sức tự mình khám phá vẫy vùng, chứ không phải trải sẵn con đường êm xuôi phía trước. Để sau này sẽ gặt hái được những thành quả xứng đáng với tất cả những nỗ lực đó, Khưu đội Cao đội cũng phải dè chừng.

Lư Hãn Văn không đi con đường của Hoàng Thiếu Thiên. Lư Hãn Văn không bắt chước phong thái Dụ đội. Cậu là tự mình học và cảm, chính mình rút ra được điều tâm đắc cho mình sau này. Có cười có khóc, người tới người đi. Chỉ cần cậu còn thi đấu, tiến về phía trước, gạt lệ đứng lên, sau lưng luôn là những vòng tay quan ái, chưa bao giờ cậu cô đơn.

Lư Hãn Văn là đồ đệ của Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu!

(Khụ khụ, tui xin lỗi, bệnh nghề nghiệp không chữa được, tại sao Vương lại biết Dụ và Hoàng đứng đợi tới nửa đêm? Với cả tại sao Vương lại biết Dụ đau eo? Ahihi, Vương đội thật quan tâm đồng nghiệp a)

*ôm mặt hú hét* Tui tự hào về Tiểu Lư quá đi mất a a a a a a! Ahuhuhu thằng bé được cưng được chiều dễ sợ, đi đến Bá Đồ được đãi ăn, đến Hư Không cũng dẫn đi di du lịch, còn được Khâu gia nhà tụi tui phát phúc lợi hơn hơn cả Tu mà đăng weibo chúc mừng nồng nhiệt nữa (ơ Khâu nó giống thầy nó ở khoản không thích lộ diện nhỉ?)

Lư ngầu quá đi, đánh đông dẹp bắc, tri thư đạt lễ, đối nội đối ngoại, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, thiếu điều cả Liên minh đều quỳ trước ẻm luôn rồi! Hoàng đâu Dụ đâu, hai anh còn không mau mau chui góc tường kiểm điểm sao mình ăn ở còn không bằng thằng nhỏ nữa xem?!

*hoà cùng dòng nước mắt của Lư mà nhấn chìm Lam Vũ lụt lội luôn* *níu áo cắn áo đu cửa đạp nước lặn ngụp* Ahuhuhuhu đừng đi mà!!! Tui quỳ cầu mọi người đừng đi ahuhuhu!! Mấy người đi hết rồi có tin tui với Tiểu Lư khóc sập luôn Lam Vũ luôn không??? Dạ Vũ Thanh Phiền mãi là Kiếm Thánh! Dụ đội mãi là đội trưởng của bọn em!

Lau nước mắt, nở nụ cười.

Lư đội, lau nước mắt, nở nụ cười.

Bảo bảo, hẹn gặp lại, sau này Lam Vũ giao cho em rồi.

*đá bay Hoàng thiếu* Anh chết ở xó xỉnh nào rồi mau mau mau chui ra chào thằng bé một tiếng đi kìa, đừng tưởng anh giải nghệ rồi là được lười biếng đó! Ẻm hóng anh bao nhiêu năm rồi, anh đến giải nghệ thì ném lại cho ẻm hai câu, ẻm cũng thành thành thật thật mà tâm niệm trong lòng, đã đưa Lam Vũ đoạt quán rồi kìa vậy mà anh còn không chịu hé mặt một chút?! Mau ngoi mau ngoi mau mau ngoi! Anh đồ vô tình này, Băng Vũ cũng không lạnh như anh đâu!

Ơ... đó... vậy... Tại sao khúc cuối đó lại hay như vậy... AHUHUHUHUHUHU, TUI ĐỌC KHÚC ĐÓ TUI KHÓC LỤT LỘI LAM VŨ THẬT ĐÓ! Lam Vũ tuyệt nhất, tuyệt đến một ngàn năm nữa, tuyệt đến nỗi chữ “tuyệt” này gặp chúng ta đều phải sợ hãi bò loạn đầy đất!

Khúc đó tui thấy nó đẹp dễ sợ, đẹp đến... fan Hoàng thoại lao như tui cũng phải câm nín.

Hai người đàn ông tài năng đại diện cho cả một Lam Vũ thời thế hệ hoàng kim, dẫn dắt Lam Vũ đạt đến đỉnh cao, để lại cho mái nhà ấy một tiểu tướng mạnh mẽ vô song. Để nhiều năm sau họ quay lại, đứa bé ấy... trưởng thành rồi.

Hai người nhìn thấy chưa, Lư đội trưởng thành rồi. Trong quang cảnh phủ vàng bóng nắng đó, đang mỉm cười chạy đến là Vinh Quang của Lam Vũ chúng ta.

Lư đội Lư đội Lư đội Lư đội Lư đội Lư đội!!! Gọi một ngàn lần cũng không thấy đủ, Hoàng Thiếu Thiên cũng chịu thua tui spam! Lam Vũ ơi sao tui có thể yêu mọi người thế này a a a a a a!!! Lư thái dân an, Lam Vũ nhất thống giang hồ! Quỳ liếm chủ nhà một ngàn lần vì đã dịch một fic vừa hay vừa hài vừa cảm động vừa tuyệt vời vừa ngầu vừa có Lam Vũ vừa có mặt trời vừa có sao hoả vừa có não vừa có não tàn vừa hạnh phúc.... (giản lược n lần) Đọc mà tui vừa cười vừa khóc, nhưng cuối cùng thật sự vẫn là lau nước mắt, nở nụ cười a. Lam Vũ chúng ta vạn tuế!
 

Bình luận bằng Facebook