Hoàn [Hưng Hân] Luận Mặt Mũi Hưng Hân

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#1
[Hưng Hân] Luận Mặt Mũi Hưng Hân
Edit: Thobeo
Thể loại: Hướng nguyên (hài hước), spoil nhỏ, chút hint Mạc Tranh




1.

Trần Quả gần đây có hơi đau đầu. Theo lý thì sau khi Hưng Hân đoạt được quán quân mùa giải thứ 10, mọi mặt của chiến đội đã ngày càng đi vào quỹ đạo, cô hẳn phải thấy nhàn rỗi hơn, nhưng đống việc linh tinh không ra đâu vào đâu lại làm cô vô cùng mệt mỏi. Mãi mới xong việc để lăn ra giường lại bị nhân viên trực ca đêm báo dưới lầu có tên say xỉn đang gây sự. Cô thậm chí tưởng rằng mình lại biến thành cô chủ năm 18 tuổi ấy. Dĩ nhiên, giờ cô đã chín chắn hơn nhiều, cũng có nhiều bạn bè đáng tin cùng kề vai sát cánh.

Còn có một tối, cô rất nhanh chìm vào giấc ngủ, lại đột nhiên mơ đến cái đêm Diệp Tu bất chấp gió tuyết mà đi vào tiệm net, cô thậm chí còn ngửi thấy mùi thuốc lá phảng phất đâu đây. Tiếp đó, trong đầu như đánh trận loạn cào cào một hồi, hình ảnh ngắt quãng trong nháy mắt đã chuyển đến lúc bọn họ cùng nâng cúp quán quân.

Trần Quả không phải người có tính ỷ lại, quả thực có lúc sẽ nhớ thời Diệp Tu còn đang ở Hưng Hân, bày mưu tính kế chủ trì việc thành lập chiến đội năm đó. Như cách nói trong game, chính là cảm giác được đại thần kéo đi luyện cấp. Tuy trong việc làm ăn cô cũng không còn là người mới, nhưng chắc chắn không thể thuận buồn xuôi gió khi kinh doanh một chiến đội, vẫn còn phải từng bước học hỏi tìm tòi.

Đột nhiên có một hôm, Tô Mộc Tranh, hiện đang ở Zurich tham gia thi đấu giải Vinh Quang thế giới, gọi cô trên QQ, còn có Diệp Tu mặt ngái ngủ cũng bị kéo tới cùng cô video call.

Trần Quả hoảng hồn, cảm thấy người này quá no limit: "Không phải cậu đã giải nghệ rồi à!"

Diệp Tu còn đang tuôn mây nhả khỏi, hững hờ gật đầu: "Đúng đúng, thiếu chút nữa là giải nghệ rồi."

Trần Quả tưởng tượng cái tên cách màn hình kia đang phì phèo, vô thức định cằn nhằn không được hút thuốc, lại cảm thấy thật buồn cười.

"Cậu rốt cuộc định hoãn lại mấy lần hả?" Trần Quả hỏi, cô nghĩ đến cảnh tượng đau xót lúc cô tuyên bố Diệp Tu giải nghệ sau trận chung kết vừa qua. Cô thấy mình thật ngu si.

Tên này còn có liêm sỉ hay không hả?

Nhưng khi cô nhìn Diệp Tu và Tô Mộc Tranh cùng mặc đội phục quốc gia, lại thấy thật vui vẻ, giọng nói không giấu được mà líu lo, cô hoài nghi mình có phải không nhịn được mà cười rồi.

Lúc này Ngụy Sâm đi ngang qua phòng huấn luyện cũng nghe tiếng nói cười mà sáp tới, thấy trong màn hình là gương măt ỉu xìu kia, cũng phải kinh ngạc mà thốt lên: "Giải nghệ cuồng ma! Mày thật không hạn cuối!"

Diệp Tu: "Dù sao cũng chưa đến 30 tuổi, vẫn có thể đàn áp quần chúng một phen, đúng không Thiếu Thiên? Đúng không Trương Giai Lạc? Đúng không Văn Châu? Đúng không Tân Kiệt? Đúng không Vương Mắt Bự? Đúng không. . ."

Thù hận chưa kéo xong, đầu kia màn hình đã truyền đến liên tiếp đm đm đm, vừa nghe là biết tiếng Hoàng Thiếu Thiên, tiếp đến là Trương Giai Lạc gào lên: "Diệp Tu con mẹ nhà anh!", còn lại mấy người khác ăn đạn mà chẳng thèm phản ứng gì.

Ngụy Sâm cũng muốn chửi thề, lại bật ra một câu bắt đúng trọng điểm: "Ờ, mày đi bắt nạt cả mục sư, thật éo ra gì."

"Trương Tân Kiệt đã không kiềm chế nổi thập tự giá của cậu ta rồi." Diệp Tu nói.

Trương Tân Kiệt ngồi bên máy tính đầu kia nghe đến tên mình bị lôi ra trêu chọc, không kìm được mà đẩy kính mắt.

Ngụy Sâm đang há miệng định đốp lại, Trần Quả vội vàng chen lời, ngăn lại đôi bên chuẩn bị phun lời rác rưởi không màng phạm vi thù hận, hỏi Tô Mộc Tranh: "Mộc Mộc, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Sao Diệp Tu cũng ở đội tuyển quốc gia thế?"

Mộc Tranh cười: "Ừ, đến hôm qua em cũng mới biết. Ảnh là dẫn đội, tổng cục trực tiếp mời đến."

"Dẫn đội?" Trần Quả mới đầu có chút không hiểu, nhưng lập tức hoàn hồn, dẫn đội của đội tuyển quốc gia, dĩ nhiên là khác với quản lý câu lạc bộ, theo tiêu chuẩn chuyên nghiệp nhất định phải cao hơn rất nhiều. Diệp Tu đại thần đến làm dẫn đội, dĩ nhiên không vấn đề.

Chỉ là Trần Quả không khỏi nhiều chuyện một phen: "Cậu không phải là về nhà rồi à? Vẫn có thể đi được?"

Diệp Tu cười khổ: "Lần này là bị ổng đuổi đi."

Ngụy Sâm bên cạnh đã gọi cả lũ Bánh Bao, Đường Nhu, An Văn Dật, Kiều Nhất Phàm tới. Bánh Bao nhìn thấy người trên màn hình máy tính suýt nữa nhào tới ôm hôn, bị Trần Quả sống chết ngăn lại, đành ở bên cạnh hú hét "Lão đại, lão đại..." không ngừng.

Video call không được bao lâu đã phải cúp máy, Tô Mộc Tranh bảo phải đi họp, hẹn tối nay nói chuyện tiếp.

Tâm tình Trần Quả rất tốt, đến cả đám ria mép đáng thương của Ngụy Sâm cũng thấy hơi vừa mắt.

Lần này cùng Diệp Tu trò chuyện, khiến cô vô cớ lại thêm rất nhiều động lực. Nói không chừng Diệp Tu còn có thể quay về đây? Mình có thể hoan nghênh hắn quay về bất cứ khi nào, đến lúc đấy, chiến đội nhất định phải tiến bộ hơn mới được.

Vì thế Trần Quả cầm lấy mấy hồ sơ mời làm đại diện thương hiệu bắt đầu xem, mấy thứ này vốn khiến cô đau đầu, lúc này cũng có thể thoải mái mà nghiên cứu.

Hưng Hân hiện giờ đã không thiếu đơn vị tài trợ chủ động tìm tới cửa, vậy nên nhất định phải cẩn thận lựa chọn đối tác. Các hãng linh kiện máy tính lớn thì không cần phải nói, giờ Hưng Hân là chiến đội đại diện cho thành phố H, đương nhiên có rất nhiều công ty bản địa liên lạc đến. Trần Quả xem qua một lượt, lại cảm thấy không đúng. Điều kỳ quái chính là bên tìm đến đa số là công ty thực phẩm, bát tự không hợp với Vinh Quang chút nào. Trải qua sự việc trà xanh lần trước, Trần Quả càng hiểu được cái gì nên giữ, cái gì nên bỏ. Chỉ có hai công ty linh kiện máy tính, nhưng nhãn hiệu không đủ nổi tiếng, Trần Quả trước giờ chưa nghe đến hai cái tên này, cân nhắc một chút, cũng đành bỏ qua. Quảng cáo du lịch ngược lại đã bàn xong 1 cái, nhưng tin chắc cần hiệu ứng mỹ nữ, bên kia chỉ đích danh Tô Mộc Tranh cùng Đường Nhu, cũng đành đợi Tô Mộc Tranh về xử lý.

Trần Quả lật đi lật lại tài liệu trong tay, cuối cùng chọn thêm 1 hãng quần áo thể thao. Nhãn hàng này tiếng tăm lớn, trước đây cũng từng hợp tác với chiến đội khác, nhìn ra được là ông chủ bọn họ rất thích game Vinh Quang, không chừng còn là fan. Chẳng nói những cái khác, nhà này muốn quảng cáo trên truyền hình, ncó lẽ đến cả khán giả phổ thông không chơi Vinh Quang cũng sẽ nhìn quen mắt Hưng Hân bọn họ.

Trần Quả đã quyết, lập tức gọi điện thoại liên hệ, đối phương cũng rất thẳng thắn, hẹn hôm sau qua chiến đội bên này bàn chuyện hợp đồng.

2.

Huấn luyện xong xuôi, Mạc Phàm không chút biến sắc ngồi xoa xoa mấy ngón tay hơi mỏi, cậu bây giờ đã là tuyển thủ chuyên nghiệp, đương nhiên cũng học được cách massage tay, nhưng đối với cậu thì hành động này trước mặt mọi người giống như kiểu các bà các mẹ tập thể dục theo đài ấy, vậy nên cậu chọn đi vào phòng rửa tay, đóng kín cửa tự xử. Vì thế, theo thói quen, Mạc Phàm lặng lẽ đứng lên, đi tới phòng rửa tay, trong bụng lại bắt đầu nghĩ việc mấy hôm nay lòng cứ muốn lặng lẽ lên mạng, bơi đi nhặt mót một chút. Đương nhiên là phải dùng clone rồi.

Hồi đó Quân Mạc Tiếu truy sát cậu khắp bản đồ, cuối cùng đuổi tới tận Hưng Hân, từ đó tới nay cái tên Hại Người Không Mệt xem như bị bóp chết trong giới nhặt mót.

Mất đi một truyền kỳ nhặt mót, lụm được một tuyển thủ chuyên nghiệp. . . Mạc Phàm trong lòng đang rối bời không biết có nên tiếc rẻ hay không, hoàn hồn, phát hiện trong gương có nhiều hơn một người, bị dọa sợ hết hồn. May mà biểu hiện giật mình của cậu cũng chỉ là thoáng trợn to hai mắt, Trần Quả không hề phát hiện tâm tư cậu kỳ thực đang cuồng loạn.

Nhà vệ sinh của Hưng Hân, nam nữ độc lập, nhưng bồn rửa tay được dùng chung, Trần Quả xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ, chỉ là bị cái cặp mắt phiền muộn kia đang săm soi đánh giá mình, Mạc Phàm có chút run sợ.

Trần Quả một bên quan sát cậu, một bên lẩm bẩm cằn nhằn: "Cảm giác không đúng lắm. . ."

Mạc Phàm bày ra vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, nhưng theo thói quen cậu cũng chẳng hỏi Trần Quả rốt cuộc là chuyện gì.

Trần Quả lẩm bẩm đi ra, Mạc Phàm trầm ngâm một hồi, nghĩ xem có nên giả vờ đi vệ sinh, nhưng cuối cùng vẫn là đi theo ra ngoài.

Lúc bước qua bộ phận công hội, Mạc Phàm thấy Trần Quả gặp Ngụy Sâm: "Trước là không cần vú em! Ai Ai Ai! Tôi nói cậu đấy cái tên mục sư kia!" vừa gào lên vừa quẹo vào, nhìn càng có chút nghi vấn. Trần Quả là bà chủ, muốn đến bộ phận nào chả được. Nhưng cô không thường đi vào phòng công hội, bởi phòng thì nhỏ, hệ thống thông gió có hoạt động hết công suất cũng không tản được hết đám khói thuốc. Nên mỗi lần Trần Quả đều đứng ngoài cửa cùng Ngụy Sâm hay Ngũ Thần nói chuyện, rất hiếm khi như hôm nay chủ động đến gần kề hai cái ống khói di động này.

Đúng như dự đoán, lão Ngụy đang chỉ đạo các thành viên công hội giết boss, đột nhiên bị một gương mặt xuất hiện dọa cho hét toáng lên, trên màn hình Nghênh Phong Bố Trận nhảy lên một cách quỷ dị, headphone nghe rõ tiếng mọi người rú lên "Clgt?"

Ngụy Sâm tháo tai nghe xuống nhìn Trần Quả. Đối mặt với mỹ nữ hắn thật sự không tức giận được, chỉ là một bên không ngừng thao tác ổn định lại hành động của Nghênh Phong Bố Trận, một mặt hỏi: "Chị chủ, chị xuất hiện đột ngột làm tôi hết hồn, có chuyện gì không?"

Trần Quả nói: "Cũng không có gì . . . Đúng rồi, lão Ngụy, ông có muốn thử cạo râu không?"

"Hả???" Ngụy Sâm ngỡ như mình nghe nhầm.

"Có muốn thử cạo râu không?" Trần Quả dùng giọng thân thiết nhắc lại một lần.

Bên kia Ngũ Thần cũng đoán không ra ý chị chủ. Hưng Hân xem như là chiến đội có kỷ luật lỏng lẻo nhất, đối với ngoại hình của thành viên cũng không yêu cầu nhiều, vì thế ai thích đi dép lê thì đi dép lê, ai thích quần đùi thì mặc quần đùi, làm sao thoải mái nhất có thể, Trần Quả cũng chưa từng ý kiến gì. Bây giờ tự nhiên lại đề nghị Ngụy Sâm cạo râu, đây là tình huống gì thế?

Ngụy Sâm vẫn còn đang đứng hình, Trần Quả lại nói: "Cũng không nhất thiết phải cạo, chính là lão Ngụy à, ông có thấy râu ria sạch sẽ thì đẹp trai hơn một chút không?"

Ngụy Sâm cười vang mà đáp: "Chị chủ không cảm thấy anh đây kiểu gì cũng cực kỳ đẹp trai à?"

Trần Quả lập tức từ bỏ, cằn nhà cằn nhằn ra khỏi phòng.

Ngụy Sâm với Ngũ Thần hai mặt nhìn nhau.

Ngụy Sâm hỏi: "Chị chủ này là coi trọng anh rồi hả?"

Ngũ Thần quả quyết lắc đầu: "Không đâu".

3.

Muốn soái, muốn đẹp, lại còn phải có khí chất.

Đây là yêu cầu của nhãn hàng quần áo đưa ra. Nói là chiến đội đại diện thương hiệu, nhưng họ cũng hi vọng chọn ra vài thành viên có hình tượng xuất sắc một chút để làm quảng cáo.

Không cần phải được như Chu Trạch Khải, nhưng ít nhất phải làm người xem thấy vui tai vui mắt mới tốt.

Trần Quả chính vì việc này mà suy nghĩ. Về hình tượng, Hưng Hân trừ đi mấy thành phần bỉ ổi no limit, gương mặt đẹp đúng là có, tỉ như Tô Mộc Tranh, hay Đường Nhu, hay bản thân cô đều đạt. Nhưng toàn là con gái, mà nhà tài trợ bên kia lại yêu cầu một nam một nữ đội viên.

Vì thế Trần Quả cùng quản lý nhãn hàng kia bàn luận xong, liền qua chỗ chiến đội lượn lờ tìm đội viên nam nào vừa mắt một chút.

Mạc Phàm, cũng tàm tạm, không cao không thấp, không khó coi cũng chẳng phải đẹp trai, thuộc loại gương mặt nhìn cái quên luôn.

Ngụy Sâm, khá là vô lại, đem quay quảng cáo có mà thành dọa người, hiển nhiên không phù hợp với đồ thể thao tràn đầy sức sống thanh xuân.

An Văn Dật cùng La Tập nhìn trong sáng đơn thuần, bỏ kỉnh mắt ra đều là gương mặt trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, chỉ là La Tập đợt này bị giáo viên hướng dẫn gọi về làm đồ án rồi. Mà An Văn Dật sau khi bị Trần Quả Cưỡng chế chụp mấy bức ảnh, trưng lên vẻ măt đầy khó chịu, Trần Quả đành bỏ qua ý định chọn cậu.

Kiều Nhất Phàm ngược lại không tệ, trước ở Vi Thảo cũng đã biết qua việc đại diện quảng cáo, tuy rằng chẳng đến lượt. Chưa kể tuổi vẫn còn nhỏ, make up với chỉnh sửa một chú cũng có thể coi như tiểu thịt tươi.

Trần Quả tóm lấy cậu chụp mấy kiểu tự thấy ổn, liền gửi cho người phụ trách. Chốc lát sau đã có hồi âm, đại ý là Kiều Nhất Phàm dù cũng khá tốt, nhưng đứng chung với Đường Nhu lại cho cảm giác không đúng, khí chất của Đường Nhu thành thục ưu nhã, mà Kiều Nhất Phàm ở bên cạnh lại có vẻ non nớt hơn nhiều.

Trần Quả đang rầu, đột nhiên nghe bên phòng huấn luyện truyền đến một hồi "Lão đại, lão đại, lão đại", nghiêng đầu sang bên liền thấy Bao Vinh Hưng nằm nhoài trên bàn máy tính cười hi hi ha ha. Chắc là hắn đang tán gẫu trên QQ với Diệp Tu, cau mày bước qua, định bảo cậu đừng có quấy rầy Diệp Tu nữa, hắn bận lắm. Kết quả lại thấy trước mặt Bánh Bao là màn hình game.

"Cậu nói chuyện với Diệp Tu hả?" Trần Quả nỗ lực tìm Quân Mạc Tiêu trên màn hình mà không thấy.

"Đúng đúng." Bánh Bao gật đầu, thao tác nhân vật quay đi, chỉ vào nữ Sứ giả thủ hộ bên cạnh, "Đây là lão đại."

Trần Quả liếc nhìn id nhân vật, "Mèo Con U Sầu", không khỏi chửi thầm, này cùng cái "Trai Ngầu Cầu Bại" thật xứng một đôi.

Tuy nhiên điều cô quan tâm hiển nhiên không chỉ cái này, sáp đến gần tai nghe hỏi: "Bên kia mấy giờ rồi? Cậu không ngủ à?"

Diệp Tu nghe thấy giọng Trần Quả, lên tiếng chào hỏi: "Yo chị chủ. Bọn tôi bên này đang huấn luyện đây. Còn là sáng sớm, ngủ cái gì mà ngủ."

"Sớm ngày ra huấn luyện cướp boss?" Trần Quả đã không dám nghĩ tới đám ID kỳ quái bên cạnh Bánh Bao đều là đại thần.

"Đoàn chiến đấy, đội tuyển quốc gia bí mật tập huấn, đừng nói ra ngoài nha." Diệp Tu mở miệng ra là nói hươu nói vượn, mà Trần Quả cũng bơ luôn không để ý tới hắn.

"Nghe Mộc Tranh bảo chị rất phiền não à?" Mèo Con U Sầu xuất hiện trong tin nhắn riêng của Bánh Bao.

Trần Quả thở dài. Đúng là cô vừa nãy có nhắn tin cho Tô Mộc Tranh, than phiền việc không tìm được ứng viên thích hợp cho quảng cáo. Cô tưởng Mộc Tranh đang ngủ, hoặc đang huấn luyện, chưa có reply, lại không nghĩ rằng Mộc Mộc đang cùng cả đám đại thần ở trong game.

Trần Quả cũng không khách khí với hắn, ngồi xuống ghế bên cạnh, nhưng không bật máy tính mà trực tiếp ghé vào tai nghe của Bánh Bao mà nói.

"Chuyện quảng cáo trang phục ý mà, đồ thể thao, phải quay trong khoảng thời gian này. Họ cần một nam một nữ đội viên, yêu cầu nam phải soái, nữ phải mỹ. Nữ đội viên chắc chắn là Tiểu Đường rồi, còn nam thì chị chưa tìm được ai vừa ý."

Diệp Tu: "Nếu có tôi ở đấy thì đã chả có gì khó rồi."

Trần Quả đáp: "Mặt mũi đâu?"

"Gọi một cú điện thoại, triệu hồi Diệp Thu tới, quay xong đảm bảo cũng không ai phát hiện chỗ nào khả nghi." Diệp Tu nói tiếp.

Trần Quả phục rồi, nếu là Diệp Thu, hình tượng với khí chất thật sự không có điểm nào không tốt. Xem ra Diệp Tu vẫn còn biết người biết ta, chưa đến nỗi mê sảng muốn tự mình ra trận.

"Ngụy Sâm tuổi tác không thích hợp, chưa kể đã giải nghệ, Tiểu An lại căng thẳng trước máy quay, La Tập bận về trường rồi. Nhất Phàm lại nhỏ tuổi quá. Mạc Phàm thì cho cảm giác rất không đúng." Trần Quả rất là sầu.

"Chị chủ, chị không cân nhắc qua Bánh Bao?" Diệp Tu hỏi.

"Cái gì Bánh Bao. . .?"

Trần Quả chợt tỉnh, duỗi tay kéo đầu Bánh Bao lại, nhìn thẳng mặt.

Bánh Bao chẳng hiểu mô tê gì, kêu lên mấy tiếng, mắt trước mắt sau vẫn dán vào màn hình, chẳng dễ gì tiếp tục thao tác.

"Chị chủ làm gì vậy?"

Đúng rồi! Bánh Bao!

"Bánh Bao cậu đánh nhanh lên chút, xong chị có mấy việc cần cậu đây." Trần Quả đột nhiên mừng rỡ.

4.

Quả thực rất đẹp trai!

Trần Quả cầm điện thoại di động, càng nhìn bức ảnh mới chụp càng thêm kích động.

Ngẫm lại, sao mình không nghĩ đến cậu ta đầu tiên nhỉ, thậm chí quên luôn Bánh Bao, quả nhiên vì cậu ta không phải là người trái đất.

Kiểu như đối với Hoàng Thiếu Thiên, cái miệng nói liến thoắng không dừng, người ở bên cạnh như vô tình hay cố ý đều sẽ loại bỏ bớt lời hắn nói. Nhưng Hoàng Thiếu Thiên lại tạo cảm giác tồn tại mạnh phi thường, đến mức mọi người không thể mặc kệ hắn.

Trần Quả đúng là bất tri bất giác loại bỏ tính chập mạch của Bánh Bao, dần dần sự tồn tại của cậu trong mắt cô cũng không lớn. Điểm ấy rất không nên, Trần Quả liền thấy vô cùng có lỗi, càng nghĩ tới lần này quay quảng cáo nhất định phải cho cậu ta đi.

Bao Vinh Hưng đương nhiên không biết được nội tâm Trần Quả lên xuống trập trùng như thế, rất ngoan ngoãn làm theo hết tư thế nọ đến tư thế kia, một đầu đầy dấu hỏi để Trần quả chụp mấy tấm.

Lật mấy tấm ảnh, Trần Quả thậm chí cảm thấy việc kéo Bánh Bao đến chơi game có phải đã hủy một đời người mẫu. Vì Bánh Bao thật sự có ngoại hình rất đẹp.

Cậu và một đám trạch nam trường kỳ làm ổ cùng nhau chơi game, vậy mà dáng người lại không hề giống dân mê game tý nào. Chiều cao 1m88 trong Liên minh đã nổi bật đừng hỏi, một thân cơ bắp không ngờ lại được chăm sóc rất tốt, Trần Quả nghi là trong ký túc xá cậu ta với lão Ngụy có phải cùng nhau luyện đấm bao cát hay không. Gương mặt Bánh Bao cũng rất cân đối, thường ngày lôi thôi lếch thếch tóc dài xõa đầy mặt, giờ chỉ ghim mấy cái tóc mái lên, sáng sủa một chút, nhìn đã khác hẳn nhau.

"Nếu có chuyên gia trang điểm đến xử lý thì chắc chắn càng đẹp trai." Trần Quả rất hài lòng, liền gửi ngay hình Bánh Bao cho người phụ trách.

Quả nhiên bên kia reply rất nhanh, biểu thị rất hài lòng.

Đôi bên rất nhanh ước định thời gian ký kết hợp đồng cụ thể.

Đường Nhu không có gì thắc mắc với việc quay chung quảng cáo cùng Bánh Bao. Lúc tuyển người Trần Quả có đến than thở nhờ cô chọn giúp, nhưng lúc đấy cô đang bị lão Ngụy bắt làm tay sai cướp boss, thao tác Hàn Yên Nhu đánh đến không biết trời đất, nên trả lời Trần Quả câu được câu chăng, "Ừ, em thấy đội viên nam của chúng ta cũng không tệ. Quả Quả, chị xem qua một chút là có thể chọn được rồi."

Trần Quả cũng không cẩn thận cân nhắc lời của cô, vỗ vô vai Đường Nhu: "Tiểu Đường em thật tốt." Sau đó đi ra ngoài.

Đường Nhu càng đánh càng hăng, rất nhanh quên béng chuyện này. Cô biết, Trần Quả cuối cùng nhất định sẽ chọn Bánh Bao.

Khi biết mình sắp được quay quảng cáo, Bánh Bao vô cùng kích động, suýt chút nữa thì tặng Trần Quả một cái ôm.

"Cảm ơn chị chủ! Tôi thích nhất là lên TV đấy!" Bánh Bao nói.

Ngụy Sâm nghiêm túc nói: "Này, Bánh Bao, lên TV với chơi game không giống nhau. Một khi xuất hiện trước nhân dân cả nước, từ gương mặt vóc dáng của chú sẽ bị mọi người soi xét. Chú có chịu được thử thách này không?"

Bánh Bao bị hỏi lại càng cao hứng: "Dù thế nào cũng là lên TV đó! Quá tốt luôn! Mở TV ra là bà nội có thể nhìn thấy tôi đó!"

Ngụy Sâm không nói gì nữa, đối với bọn họ, được người nhà nhìn thấy trên tv là chuyện cực kỳ vinh dự. Cũng khó tránh Bánh Bao vui vẻ như vậy.

"Không bằng lần tới quảng cáo xe tôi cho lão đi." Trần Quả an ủi lão Ngụy.

"Cái gì cơ?" Ngụy Sâm rất ngờ vực.

5.

Sau khi đàm phán, phương án quảng cáo được duyệt rất nhanh.

Kịch bản như sau: Có một đêm, không biết vì sao, Đường Nhu bị mất ngủ, lại ra ngoài đi dạo lung tung, đến chỗ ngõ hẻm, đột nhiên xuất hiện một gã lưu manh. Lưu manh soái khí này đương nhiên là do Bánh Bao đóng. Bánh Bao tiến lại gần, Đường Nhu lùi lại hai bước, bàn tay cho vào túi áo thể thao, rút ra vũ khí của Hàn Yên Nhu - chiến mâu bạc Hỏa Vũ Lưu Viêm.

Bánh Bao vừa nhìn điệu bộ này, cười khẩy, nắm tay, xuất hiện vũ khí của Bánh Bao Xâm lấn - Móng vuốt.

Màn ảnh chuyển tới bức tường gạch sau lưng hai người, đôi bên bắt đầu tranh đấu, hai cái bóng linh động chậm rãi biến hóa. Khi ống kính quay lại, hai người đã trong trang phục của Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn, triệt để biến thân thành nhân vật trong game, ngươi tới ta đi đánh nhau long trời lở đất.

Sau cùng Báo Bao Xâm Lấn định dùng Khóa Yết Hầu, Hàn Yên Nhu cùng lúc đánh ra Lạc Hoa Chưởng, một tiếng chuông báo thức vang lên. Thì ra đây là giấc mơ của Đường Nhu. Cô mặc vào bộ quần áo thể thao có logo nhãn hiệu, ra ngoài chạy bộ sáng sớm, trên đường gặp Bao Vinh Hưng cùng mặc nhãn quần áo này, hai người xa xa thấy đối phương, chạy thoáng qua nhau nở nụ cười.

Hình ảnh kết thúc, lời quảng cáo hiện lên trên màn ảnh: Hiện thực hóa giấy mơ của bạn.

Trần Quả nhận được kịch bản lập tức xem xét cùng các thành viên chiên đội. Cô cảm thấy rất thú vị, nhưng mọi người hiển nhiên là có cái nhìn khác.

Ngụy Sâm: "Hiện thưc hóa giấc mơ cái gì? Bánh Bao chú mà làm vậy sẽ bị bắt đó."

Bánh Bao gật đầu thật mạnh: "Đúng, tôi có thằng bạn, đập đầu người ta một cái liền bị bắt."

Ngụy Sâm cũng gật đầu: "Nói đúng mà, anh đây cũng có thằng bạn đi xọc người ta một dao, bị tóm rồi."

Bánh Bao hiển nhiên rất hứng thú với cái đề tài này. "Tôi có thằng bạn, đánh gãy chân người ta, . . . "

Trần Quả nhìn Kiều Nhất Phàm mặt đầy sợ hãi cùng An Văn Dật đang cố gắng kiềm chế, quả quyết ngăn màn giao lưu gió tanh mưa máu lại, "Hai người không cần so bì! Dạy hư bọn trẻ rồi!"

Ngụy Sâm bày ra vẻ mặt hồi tường, rít một hơi thuốc nói: "Nhớ trước đây, lão phu bằng tuổi Nhất Phàm, khi đó chả ai muốn quay quảng cáo của mấy đứa chơi game cả. Mới có mười năm mà thay đổi nhiều quá."

Trân Quả lập tức mềm lòng nói: "Kịch bản nói cái gì chúng ta đều không hiểu, đi theo mấy người chuyên nghiệp bọn họ, người ta nói quay thế nào thì làm thế nấy thôi. Bánh Bao, mấy hôm tới chú ý tập thể hình một chút, Bánh Bao Xâm Lấn phải lộ cơ bụng đấy."

Bánh Bao hàm hồ không hiểu nhưng cũng gật đầu. Trần Quả còn bảo: "Mọi người cứ tiếp tục huấn luyện, mọi chuyện giao cho chị là được rồi."

"Chị chủ ghê gớm!" Bánh Bao tán dương, cũng không hiểu cậu ta khen cái gì, nhưng Trần Quả vẫn rất vui vẻ.

6.

Giải đấu Vinh Quang thế giới.

Thừa dịp quan trọng này, công ty hợp tác tỏ ý muốn nhanh chóng quay quảng cáo, tranh thủ làm xong trước mùa thu, lúc giải thi đấu thế giới vẫn đang hot nhất.

Trần Quả dĩ nhiên cũng chỉ mong làm nhanh lên một chút, giải quyết hết những chuyện bên lề còn chuyên tâm huấn luyện, đến khi Tô Mộc Tranh cùng Phương Duệ quay về, cô có thể cho họ thấy chút thành quả.

Thế nên chỉ sau 1 tuần, quảng cáo được tiến hành. Địa điểm quay ở ngay thành phố H, cách Hưng Hân không xa.

Bánh Bao sau khi thay trang phục của Bánh Bao Xâm Lấn thì rất hưng phấn, cầm viên gạch đạo cụ tỏ ý sau này khi thi đấu cứ thế mặc đi.

Trần Quả cực lực phản đối.

"Tại sao?" Bánh Bao hỏi.

"Mặc thế sẽ bị cấm thi đấu." Trần Quả thuận miệng chém. Ở cùng chiến đội lâu, cô có lúc cảm thấy hạn cuối của chính mình cũng hạ thấp đi không ít.

"Ồ." Bánh Bao cũng không đôi co nữa, đi vòng quanh Đường Nhu khen ngợi: "Thật là lợi hại nha!"

Lần đầu họ gặp mặt, Bánh Bao liền khen ngợi cô "Giỏi ghê", cho nên lần này Đường Nhu cũng thản nhiên tiếp nhận, cười nói cảm ơn.

"Bánh Bao, lát nữa nhớ nghe lời đạo diễn, hai người các em lúc này là đại diện cho gương mặt của Hưng Hân, biểu hiện tốt một chút! Dìm chết Chu Trạch Khải!" Câu cuối cùng Trần Quả thì thầm rất nhỏ, nhưng cô vừa dứt lời thì Bánh Bao liền như loa phát thanh đem câu này nói oang oang ra: "Biết rồi! Dìm chết Chu Trạch Khải!"

Toàn bộ nhân viên trong phòng hóa trang bắn ánh mắt về phía này. Trần Quả hận không thể chui ngay vào gầm bàn trốn.

"Mà Chu Trạch Khải là đội trưởng của Luân Hồi ý hả?" Bánh Bao bỗng hỏi.

Quần chúng thi nhau đổ mồ hôi. Các ngươi vừa mới thi đấu với người ta, chưa bao lâu đã quên à? Còn không biết tên của hắn?

"Không biết lão đại về có thể thấy chúng ta trên tv không đây." Bánh Bao nói.

Trần Quả lắc đầu: "Khó nói, tên đấy, chị chưa bao giờ thấy hắn xem TV, cùng lắm là cùng Mộc Mộc xem phim truyền hình thôi."

Bánh Bao cười hì hì, sự chú ý đã bị miếng mút thoa phấn trong tay chuyên viên trang điểm hấp dẫn.

"Chị chủ, cái này chắc là cục gạch của phái nữ à?"

Cái gì cơ...

Trần Quả mệt tâm quá.

Quả nhiên trong đầu lại thoáng bỏ qua Bánh Bao.

7.

Tháng tám cũng đến, giải Vinh Quang thế giới kết thúc, đội viên các chiến đội cũng lập tức về nước, chuẩn bị chiến đấu cho mùa giải mới.

Tô Mộc Tranh và Phương Duệ là chính phó đội trưởng, cũng mau chóng về tới Hưng Hân.

Ngày bọn họ về, Trần Quả có chút phấn chấn. Cô muốn ra sân bay đón nhưng đến gần sân bay Tiêu Sơn thì nhận được tin nhắn của Mộc Tranh nói rất xin lỗi, vì chuyến bay bị delay nên không cần đi đón bọn họ. Trần Quả lòng đầy chờ mong quay về tiệm net, ngồi trong phòng huấn luyện đăng nhập chơi game, đương nhiên dùng tài khoản Trục Yên Hà. Trong game bất ngờ lại có không ít người biết ID này chính là bà chủ của Hưng Hân, vì thế thông báo xin kết bạn nhảy lên ầm ầm. Trần Quả lúc đầu còn đồng ý toàn bộ, nhưng rất nhanh danh sách bạn đã full, cô cũng không thể không khóa lại hệ thống kết bạn.

"Thiệt tình, nhà phát hành sao không cho tăng số lượng bạn tốt chứ." Trần Quả nói nhỏ, lấy tai nghe xuống, đứng dậy quay đầu lại, phát hiện Mạc Phàm đứng ngây đơ ở cửa, ôm một đống đồ ăn vặt không chút liên quan đến hình tượng của hắn.

Trần Quả sững sờ, Mạc Phàm cũng ngẩn người. Hắn không nghĩ là giờ ăn cơm còn có người trong phòng huấn luyện.

"Không đi ăn cơm à?" Trần Quả trước tiên phá vỡ sự yên lặng.

Mạc Phàm yên lặng mà gật đầu. Sau đó suy nghĩ, từ trong đống đồ ăn vặt rút ra một gói nhỏ nhét cho Trần Quả.

Trần Quả cả kinh nhìn hắn.

Mạc Phàm dừng lại, lại ôm đống đồ ăn vặt nhìn Trần Quả, dường như muốn nói gì. Nhưng với hắn, việc giao tiếp hiển nhiên quá khó khăn, giằng co một hồi, Trần Quả cảm thấy mình cũng đổ mồ hôi hột.

Sau đó cô phát hiện trong tay hắn có một bao hạt dưa lớn, nháy mắt liền hiểu ra chút gì, nở nụ cười bát quái, chỉ chỉ cửa: "Tôi đi ra ngoài nhé?"

Mạc Phàm cứng đờ gật gù. Hắn không hiểu, Trần Quả đi ra ngoài sao phải hỏi hắn.

Trần Quả lập tức xoay người đi, sau đó lại ngó đầu vào, thấy Mạc Phầm cẩn thận đem đống đồ ăn vặt đặt lên bàn Tô Mộc Tranh.

Cái thằng này...

Trần Quả cảm thấy mình thực sự đã hiểu, bóc gói bánh kem Mạc Phàm cho, vừa ăn vừa đi xuống lầu.

Buổi tối quán net luôn cực kỳ náo nhiệt, khách dùng máy phần lớn là fan Hưng Hân, thấy Trần Quả liền lên tiếng Xin chào bà chủ.

Trần Quả cũng chào hỏi từng người, đi ra khỏi cửa lớn, đèn điện rực rỡ chiếu lên khu phố nhìn thật thích mắt. Đi dạo một đoạn, quầy bắn đồ ăn vặt ven đường bất ngờ chiếu quảng cáo mới ra của Bánh Bao và Đường Nhu. Trần Quả cười tủm tỉm, nhoài trên quầy xem một hồi, sau đó bị ai vỗ vai, quay lại nhìn là Đường Nhu, Ngụy Sâm, Bánh Bao, An Văn Dật, La Tập, Ngũ Thần, Kiều Nhất Phàm cùng với vài thành viên mới của chiến đội. Họ vừa ăn xong cơm tối, giờ đều đứng sau lưng cô, hẳn là đang chuẩn bị về tiệm net.

"Bọn Mộc Mộc chắc sắp về rồi chị nhỉ?" Đường Nhu hỏi.

"Ừ, chắc cũng gần về rồi. Nè, chị vừa này nhìn thấy Mạc Phàm . . ." Trần Quả cười híp mắt túm lấy Đường Nhu bắt đầu nhiều chuyện.

Đường Nhu cả kinh, cũng bắt đầu bà tám: "Thật á? Nhưng em thấy. . . "

Ngụy Sâm bất ngờ cũng muốn cho ý kiến: "Mấy cô có nghĩ đến cảm nhận của đồng chí bị trêu cười không hả?"

Trần Quả khinh bỉ hắn: "Ông thì biết gì!"

La Tập ho khan: "Các chị sẽ không quá nhiều chuyện chứ..."

Bánh Bao lập tức nhào tới, ôm La Tập: "Tiểu đệ! Vừa nãy chú có thấy anh trên tv không? Đại ca anh đây đặc biệt uy vũ!"

Ngụy Sâm nói: "Ai thèm nhìn chú, người ta là nhìn em gái Đường Nhu đúng không?"

An Văn Dật cùng Ngũ Thần đang trao đổi mấy chuyện về Vinh Quang ở phía sau, Kiều Nhất Phàm đứng bên cạnh yên lặng nghe, ba người thành thật không nhiều chuyện lại suýt nữa bị cuộc ẩu đả của Ngụy Sâm cùng Bao Vinh Hưng làm ngộ thương.

"Đừng nghịch nữa!" Trần Quả lúc cần thiết cũng muốn tỏ chút uy nghiêm của bà chủ.

"Nói chú mày đấy!" Ngụy Sâm thừa cơ định đạp Bánh Bao phát nữa.

Cả đám đùa giỡn ầm ĩ đi về tiệm net. Từ đường hầm chuyên dụng trực tiếp đi lên lầu hai. Vừa đẩy cửa phòng huấn luyện, ngoài Mạc Phàm đã có thêm 2 người.

"Quả Quả, Tiểu Đường!" Mộc Tranh híp mắt ôm lấy hai cô.

Phương Duệ cũng định bắt chước giơ tay ra, "Quả Quả, Tiểu Đường!", chưa kịp làm gì đã bị Bánh Bao hất ra.

"Lưu manh!" Bánh Bao trừng hắn.

Phương Duệ kinh ngạc: "Cậu nói gì cơ?"

Tất cả mọi người không nhịn được cười.

"Mọi người khát rồi, để em đi rót nước." Kiểu Nhất Phàm nói xong liền đi ra khỏi phòng huấn luyện.

Nhưng bước ra lại đụng trúng một người.

Kiều Nhất Phàm bưng mũi ngẩng đầu, cả đám trong phòng tròn mắt nhìn người mới đến.

"Yo, đã lâu không gặp. Trên đường tôi có thấy quảng cáo kia, chơi vui quá nhỉ."

Người nọ ngậm thuốc lá nói.

-Hoàn-​
 
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#4

VinhQuang

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
40
Số lượt thích
54
#5
hí hí thx bạn, đoản kiểu hài hước này cũng hay dc chọn dịch lắm, bạn theo dõi 4rum nha :3


dễ thương nhất là Bánh Bao sao Hỏa đúng không :))
Mấy cái mẩu về Tu or Hưng Hân cày hết r. Nhiều cái hay mà chưa thấy dịch nữa ? giá mà bt tiếng Trung ?
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#6
Mấy cái mẩu về Tu or Hưng Hân cày hết r. Nhiều cái hay mà chưa thấy dịch nữa ? giá mà bt tiếng Trung ?
Bạn thấy cái nào hay mà chưa dịch? Mình cũng đang cày những mẫu thế này, chỉ mình với nhé @VinhQuang

Sau khi Diệp Tu giải nghệ lần hai, mọi người dù nhớ anh nhưng vẫn duy trì Hưng Hân. Trần Quả, chín chắn và có tư bản hơn hẳn chị chủ Hưng Hân của vòng đấu khiêu chiến, cũng với cùng cố gắng theo cách của mình. Truyện khá dễ thương, nhẹ nhàng, không khiến người rơi nước mắt hay cười sốc hông nhưng nó miêu tả một sự bình phàm như một ngày bình thường trong cuộc sống.
 

VinhQuang

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
40
Số lượt thích
54
#7
Bạn thấy cái nào hay mà chưa dịch? Mình cũng đang cày những mẫu thế này, chỉ mình với nhé @VinhQuang

Sau khi Diệp Tu giải nghệ lần hai, mọi người dù nhớ anh nhưng vẫn duy trì Hưng Hân. Trần Quả, chín chắn và có tư bản hơn hẳn chị chủ Hưng Hân của vòng đấu khiêu chiến, cũng với cùng cố gắng theo cách của mình. Truyện khá dễ thương, nhẹ nhàng, không khiến người rơi nước mắt hay cười sốc hông nhưng nó miêu tả một sự bình phàm như một ngày bình thường trong cuộc sống.
Bạn cứ vô newpost ý. Next qua các trang, nhiều bài liên quan đến Diệp vs HH chưa dịch lm. Của 1 bạn tiếng Trung post ý
 

Himayunan

Người chơi công hội
Bình luận
185
Số lượt thích
403
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp đại đại, Mộc nữ thần, Tán ca
#8
Dìm chết chu trạch khải? Ước mơ xa vời~~
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,024
Số lượt thích
3,958
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#9
Tui cười ngất với Diệp Tu một bên vừa lĩnh đội một bên vừa tự dìm đội. Ai đó mau cứu ổng ra đi, để ổng suốt ngày chạy rong mở miệng hút thù hận gây hoạ như thế, có khi nào một ngày bị Trương phó PK mục sư chết không?!

Trần Quả tui đánh giá cao tinh thần cầu tiến của chị! Có điều ừm, chị xuống tay chỗ Mạc Phàm hơi sai, không lẽ định bảo thằng nhỏ cười duyên nói hai câu với truyền thông sao? Hãy để Phàm làm một mỹ nam an tĩnh ngày ngày lấy nước (mắt) rửa mặt (thật ra là rửa tay), ưu thương ngẩng đầu 45 độ nhìn trời tưởng nhớ thời hoàng kim nhặt mót đã mất mà suy ngẫm nhân sinh huy hoàng đã qua.

Mà Quả ơi sau đó mình xuống tay chỗ Thu tổng, chỗ Nguỵ lão nữa thì tui cũng quỳ =))) Đủ để thấy chị chủ cố gắng cỡ nào, cố đến mức “yêu thầm” hết một lượt các đội viên nam Hưng Hân, còn đặc biệt “nhìn trúng” Nguỵ lão nữa nha =)))

*ôm mặt* Ahihi thật ra Bao nam thần của tui là mỹ nam cao phú soái đàng hoàng đó nha. Chiều cao lý tưởng, tướng tá body tốt (chắc do cậu chàng vẫn luôn luyện tập công phu trông bãi để không “lụt nghề”...), mặt sáng sủa trắng trắng như Bánh Bao, Bao nam thần nhà tui lên TV rất hợp đó!

(Khụ khụ khụ, tui chỉ là một đứa fan não tàn của Lam Vũ, cho ti xin ké miếng đất. Hoàng Thiếu của tụi tui mở miệng ra đều là lời vàng ý ngọc hiểu chưa hiểu chưa mấy người hiểu chưa? Lơ lơ lơ cái gì lơ chứ, có giỏi thì mấy người lơ tiếp đi có tin Kiếm Thánh đại đại nói chết mấy người luôn chứ lơ cái gì hả mà lơ có giỏi ra PKPKPKPK một trận?! Còn nữa cái gì gọi là Hoàng Thiếu Thiên biết cách tìm cảm giác tồn tại, chính là Hoàng thiếu nói lời nào hay lời đó, khiến người ta như tắm trong gió xuân hưởng qua gió hạ, mặt trời chân lý chói qua tim mà không thể không chú ý được không hả?)

Nguỵ ơi cái giọng điệu “tao đây kinh nghiệm đầy mình, lên TV ứng phó truyền thông là chuyện như cơm bữa” đó, thử hỏi bác lấy đâu ra vậy? Không phải là “năm đó” bác cùng với “một người bạn” nào đó đánh đến bạo fame luôn chứ?

Awwwwwww, Mạc idol của tui cưng chết đi được a a a a a~ Đúng là đọc mà thấy thương ẻm ghê. Mạc idol, cậu không cần đóng quảng cáo gì đâu, cậu chỉ cần đứng ở đó thôi là tui đã cảm thấy giấc mộng của tui được thực hiện rồi!

Này thì thanh niên Duệ và cái kết đi cướp nghề lưu manh của lưu manh chân chính bị đạp bẹp dính trên tường =)))

OMG có ai thấy khúc cuối Diệp thần xuất hiện như một vị... thần không! Sặc mùi boss cuối luôn ấy!!!
 

Bình luận bằng Facebook