- Bình luận
- 1,240
- Số lượt thích
- 7,942
- Location
- Nơi nào xa xa ấy
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ
Tác giả: Trang Tỏa (装锁)
Thể loại: HE, hướng nguyên, hài
Edit: Katakara
Beta: @Gingitsune
Tình trạng: Hoàn
Giới thiệu: Sau khi Hàn Văn Thanh giải nghệ, nghe đồn anh có con gái~~~
Còn chưa đẩy ra cửa ký túc xá của Hưng Hân tại Thượng Lâm Uyển, mí mắt Hàn Văn Thanh đã giựt liên tục do thanh âm gà bay chó sủa từ bên trong. Ngay khi anh mở cửa, Bánh Bao hô to "Xem chiêu!", liền ném nguyên một cái gối lớn về phía anh. Không có thời gian suy nghĩ xem mục tiêu ban đầu của Bánh Bao là ai, kẻ nằm cũng dính đạn, Hàn Văn Thanh, nhanh tay lẹ mắt chụp lấy cái gối đầu mềm mềm.
Bánh Bao cực kỳ hưng phấn, kêu to: "Thiếu hiệp thân thủ thật tốt!" Kiều Nhất Phàm ở bên giật mình, vừa vội vàng nhận lấy gối đầu trong tay Hàn Văn Thanh vừa xin lỗi rối rít.
Hàn Văn Thanh lắc đầu biểu thị không sao. Anh vừa nhìn Bánh Bao một cách bất đắc dĩ vừa nghĩ không hổ là người mà Diệp Tu cũng bó tay. Trong Liên Minh, mọi người đều nói Chu Trạch Khải khó hiểu, thật ra Bánh Bao mới là người khó hiểu nhất. Hàn Văn Thanh ho khan hai tiếng rồi cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, còn cách thời gian huấn luyện buổi chiều năm phút, anh tức giận nói với Bánh Bao: "Đừng chơi đùa nữa, chuẩn bị huấn luyện."
Bánh Bao coi như còn biết nghe lời Hàn Văn Thanh, phấn khởi chạy tới trước máy vi tính của hắn, chuẩn bị bắt đầu huấn luyện.
Cuộc sống như vậy đã diễn ra được một khoảng thời gian. Sau mùa giải thứ mười, Diệp Tu lôi kéo Hưng Hân đoạt giải quán quân xong liền giải nghệ. Hàn Văn Thanh ôm cục tức trong bụng không có chỗ phát, đành phải kiên trì thêm một năm. Tại mùa giải thứ mười một, Hưng Hân không có Diệp Tu, Phương Duệ cùng Tô Mộc Tranh dẫn theo đám người kia vẫn đứng hiên ngang. Mà Bá Đồ luôn luôn nổi tiếng với bá khí hào hùng, lại thiếu điểm không sợ trời không sợ đất ngày nào. Nhưng cuối cùng, khí thế ra sao đi nữa cũng không thể đánh lại kinh nghiệm phong phú. Trong trận cuối, Hưng Hân thất bại với tỉ số điểm hai-ba. Tại buổi họp báo sau trận đấu, Trương Giai Lạc cười tít mắt, Hàn Văn Thanh cũng hiếm thấy mà thả lỏng biểu tình, dùng đơn giản một câu nói về quyết định chuẩn bị giải nghệ của mình.
"Đến Hưng Hân đi, nơi này có thể cung cấp cho anh một khoảng trời rộng lớn để phát huy năng lực sau khi giải nghệ!" Buổi tối hôm đó, QQ Quân Mạc Tiếu gửi tới một tin nhắn, phía sau còn để một cái emoji mặt người đeo kiếng mát.
Hàn Văn Thanh vừa thu dọn hành lý vừa nhắn tin trả lời: "Năm giờ rưỡi ngày mốt tới, sân bay Tiêu Sơn, cổng B."
Đến sân bay đón Hàn Văn Thanh ngoại trừ Diệp Tu còn có bà chủ vô cùng nhiệt tình Trần Quả. Bà chủ như trẻ ra mấy tuổi bởi vì nhận được nhiều tài trợ nhờ Hưng Hân đã có một cái quán quân và biểu hiện xuất sắc trong hai mùa giải. Vậy nên đối mặt với túc địch ngày xưa của Diệp Tu, bà chủ cũng có thể cười vui vẻ. Điều khiến cho Hàn Văn Thanh kinh ngạc là tin nhắn hôm trước của Diệp Tu không phải là đùa. Bị Trần Quả kéo trực tiếp từ sân bay tới nhà hàng, Hàn Văn Thanh ngồi còn chưa nóng ghế đã thấy một bản hợp đồng đưa tới trước mặt.
"Huấn luyện viên cho Hưng Hân, muốn làm không?" Diệp Tu giải thích.
Dù là Hàn Văn Thanh cũng cảm thấy tình huống phát triển quá nhanh. Hắn biết bản thân không được chào đón ở thành phố H, nên hơi chần chờ: "Cái này..."
"Cái này cái gì? Anh có biết bao nhiêu All Stars giải nghệ xong khóc lóc muốn tới đây làm không? Ngay cả tôi cũng phải mời lão bản ăn suốt một tuần mới miễn cưỡng được giữ lại đó." Diệp Tu mở to mắt nói hươu nói vượn.
Theo phép lịch sự, Hàn Văn Thanh tiếp nhận hợp đồng rồi tùy tiện mở ra. Còn về nội dung cụ thể, hắn hoàn toàn không để ý.
Trần Quả khẽ ho khan một tiếng: "Khụ, Hàn đội trưởng, mặc dù hai năm nay Hưng Hân dư dả được một chút, nhưng vẫn không thể sánh bằng Bá Đồ. Cho nên về vấn đề tiền lương có lẽ... nhưng mà chỉ cần anh chịu đến, mọi chuyện đều có thể thương lượng!"
"..." Hàn Văn Thanh cảm thấy bước nhảy hơi lớn, mình còn chưa đồng ý, nói gì chuyện tiền lương.
"Với lại..." Trần Quả nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: "Tạm thời có thể chưa phân phối được phòng ở, nhưng nếu anh không ngại, anh có thể chịu khó ở tạm chỗ Diệp Tu."
Lần này, Hàn Văn Thanh gật gật đầu, lấy ra cây bút trong túi áo, thẳng thắn ký xuống trang cuối của hợp đồng. Diệp Tu ngồi bên cạnh chợt thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Ngày thứ hai, huấn luyện viên mới Hàn Văn Thanh đại đại liền tới nhậm chức.
Phương Duệ dường như còn nhớ rõ nỗi uất ức thất bại do người này bất ngờ chơi zâm, cắn răng nghiến lợi chào hỏi. Tô Mộc Tranh rời mắt khỏi phim truyền hình đang xem, ngẩng đầu nhìn hắn cười một cái. Hàn Văn Thanh liếc mắt nhìn màn hình. Nữ chính đang giang tay tát nam chính một cái thật mạnh. Cùng lúc đó, Tô Mộc Tranh cũng nâng tay lên quơ quơ chào hắn.
Kiều Nhất Phàm nơm nớp lo sợ vụng trộm nhìn hắn, nhỏ giọng nói Hàn tiền bối em giúp anh lấy nước, rồi trốn đến góc tường chỗ bình nấu nước.
Mạc Phàm chỉ liếc mắt một cái rồi lại nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, tiếp tục luyện tập.
Bánh Bao nghe tiếng chạy tới, cười ha ha: "Anh là chạy tới tìm lão Đại phải không? Nên làm vậy lâu rồi. Tới tới tới, tới chỗ tôi đăng ký trước. Anh chòm sao gì?"
Diệp Tu ngậm điếu thuốc ngăn cản lời nói rác rưởi thuần thiên nhiên, tự mang sát thương cao của Bánh Bao, qua loa nói "U, lão Hàn tới rồi", rồi lôi hắn đến một cái máy vi tính dựa sát tường.
Đường Nhu nãy giờ không lên tiếng, lúc này mắt lại sáng rực. Cô đến cạnh Hàn Văn Thanh, đập một tờ 100 nhân dân tệ lên bàn: "Hàn đội trưởng, PK!"
Đám người hiểu rõ tính cách Đường Nhu cười ha hả rồi trở về vị trí của mình tiếp tục huấn luyện. Dưới nụ cười đầy ẩn ý của Diệp Tu, Hàn Văn Thanh nhận lấy thẻ tài khoản cậu đưa, bất đắc dĩ tiến vào sàn đấu.
Đến lúc trên bàn có 1000 nhân dân tệ, Hàn Văn Thanh mới đen mặt quay đầu nhìn Đường Nhu. Cô thở dài, ném ví tiền rỗng lên bàn, nhìn hắn hỏi: "Làm sao mới thắng được anh?"
Hàn Văn Thanh kỳ thật không muốn nói đi nói lại mấy lần. Hàn Yên Nhu của Đường Nhu hoàn toàn có năng lực chiến thắng hắn. Nhưng tại thời khắc mấu chốt, cô gái không biết cách lùi bước cuối cùng vẫn thua lão tướng đã sớm học được cách bình tĩnh rút lui có chiến lược. Hắn mở ra replay cố ý thu lúc nãy, bắt đầu giải thích ưu khuyết điểm của cô. Sắc mặt chuyển đổi nhanh đến mức Diệp Tu cũng theo không kịp.
Hiện giờ, Hàn Văn Thanh đã ở Hưng Hân được hơn nửa mùa giải, ngay cả hắn còn cảm thấy khó tin. Diệp Tu giờ đã không có nhiều thời gian để ăn dầm nằm dề ở Thượng Lâm Uyển, nhưng chỉ cần cậu rảnh thì sẽ chạy tới. Điều này khiến Hàn Văn Thanh cũng coi trọng công việc mới của mình hơn. Phong cách Bá Đồ của hắn cũng phối hợp rất tốt với bầu không khí của Hưng Hân. Giờ đây, khi cả chiến đội Hưng Hân đứng trên sàn đấu, Phương Duệ phong cách bỉ ổi không chừa một ai, em gái Đường Nhu bá đạo dũng cảm tiến tới, các đội viên khác nội bộ thì cãi nhau ầm ý nhưng độ ăn ý thì đã chạm nốc, có thể phối hợp nhuần nhuyễn với bất kỳ loại phong cách nào. Trong Liên Minh, đây tuyệt đối là một chiến đội đáng gờm!
Trong mùa giải thứ mười hai, ngày Hưng Hân tiến vào vòng chung kết với thành tích thứ hai của vòng bảng, Hàn Văn Thanh xuống bếp nấu cơm ở nơi mà Trần Quả từng nói anh chịu khó ở tạm. Khi món cuối cùng được bày lên bàn, hắn thấy xe Diệp Tu tiến vào gara thông qua cửa kiếng sát đất.
"Hôm nay đầu bếp Hàn thật hăng hái nha!" Vừa vào cửa, Diệp Tu đã thấy một bàn đầy đồ ăn: "Anh vui vẻ vì chúng ta có thể tiến vào vòng chung kết à? Cần phải vậy không? Anh là người mới sao?" Tuy nói vậy, nhưng Hàn Văn Thanh có thể nhìn ra Diệp Tu cũng rất cao hứng.
Hàn Văn Thanh hừ một tiếng coi như là trả lời. Hắn không thể phủ nhận cảm giác vi diệu khi nghe túc địch lâu năm nói hai chữ "chúng ta".
"Hôm nay phóng viên báo điện tử đến." Hàn Văn Thanh múc chén cơm cho Diệp Tu, thuận tiện nói chuyện phát sinh trong chiến đội.
"Là Thường Tiên?" Diệp Tu gắp cho Hàn Văn Thanh miếng sườn: "Phỏng vấn ai?"
"Phỏng vấn cả đội, còn lôi kéo tôi muốn làm một bài."
Diệp Tu cười ha ha: "Tiểu tử Thường Tiên này lá gan càng lúc càng lớn. Lúc Hưng Hân vừa khởi bước, hắn phỏng vấn Phương Duệ còn khẩn trương. Bây giờ lại dám lôi kéo anh phỏng vấn, thật là không đơn giản nha."
Hàn Văn Thanh không để ý lời trào phúng của Diệp Tu, chỉ nói: "Hắn hỏi chủ yếu đều là vấn đề cá nhân. Kiểu tôi ở được không, ăn uống thế nào."
"Phốc!" Diệp Tu xém chút nữa phun miếng cơm ra ngoài.
Không thể không nói, từ khoảng ba năm trước đây, sau khi truyền thông tuôn ra đời sống bi thảm của đại thần Diệp Thu khi giải nghệ từ Gia Thế, âm kém dương sai khiến mọi người bắt đầu quan tâm tới đời sống của các tuyển thủ sau khi giải nghệ. Vấn đề này càng trầm trọng hơn đối với các tuyển thủ minh tinh, nhân vật chủ lực của các chiến đội. Đám fan hám vui của Vinh Quang cũng nhìn xem có thể lấy chuyện này gây khó dễ cho các chiến đội mình không thích hay không. Dù sao loại chuyện có mới nới cũ, trong hoàn cảnh nào cũng đều mang ý nghĩa xấu. Nếu thật là có chuyện này, cho dù PR cỡ nào cũng không rửa sạch được.
Diệp Tu bình tĩnh lại hỏi: "Anh trả lời sao?"
"Tôi nói tôi không phải là Diệp Tu, không thảm như vậy." Hàn Văn Thanh trả lời.
Diệp Tu vỗ bàn: "Lão Hàn, anh công nhận đi, Phương Duệ không biết xấu hổ đã ảnh hưởng nặng tới anh rồi."
"Ha hả." Hàn Văn Thanh bắt chước kiểu cười của Diệp Tu, dùng hành động thực tế để phản bác.
"Anh thật sự trả lời như vậy?"
"Không thì sao?" Hàn Văn Thanh nhìn chằm chằm Diệp Tu: "Nói tôi và cậu ở chung?"
Diệp Tu buông chén, chỉ chỉ cầu thang sau lưng Hàn Văn Thanh: "Đi lên lầu, bên trái là phòng cho khách, bên phải là phòng ngủ chính. Anh nói vậy là ở chung?"
"Không cần bận tâm tiểu tiết."
"..." Diệp Tu cảm thấy phong cách của Hàn Văn Thanh hôm nay không đúng lắm.
Diệp Tu dừng một chút, nuốt vào mấy ngụm cơm, mới hít thở sâu rồi mở miệng nói: "Nhưng lão Hàn này, chúng ta hẳn là nên chừa gian phòng cho khách ra chứ hả? Mộc Tranh và Tiểu Đường đều nói muốn tới nhà tôi ở chơi vài ngày đâu."
Gương mặt già dặn của Hàn Văn Thanh phiếm hồng, cố tỏ ra đứng đắn nghiêm túc nói: "Ừm, ăn cơm xong liền dọn dẹp, chuyển đồ qua phòng cậu đi."
Chẳng lẽ đây chính là cảnh tỏ tình tràn ngập bong bóng phấn hồng trong truyền thuyết sao? Hai người chơi Vinh Quang kỳ cựu, tình trường lại ngây ngô đến đáng thương.
Còn về ngày sau, Đường Nhu kêu người đem đàn dương cầm chuyển vào nhà của Diệp Tu và Hàn Văn Thanh, Tô Mộc Tranh ở một bên vừa gặm dưa vừa lướt diễn đàn Vinh Quang, thấy một topic hot với tiêu đề [Có ai cảm thấy Hàn Yên Nhu giống như là con gái của Diệp Tu cùng Hàn Văn Thanh không?], thì lại là một câu chuyện khác.
- Hoàn -