[Phân tích] Hàn Văn Thanh - Bá Đồ Vinh Quang

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#1
[Phân tích]
[Toàn chức cao thủ]

Bá Đồ Vinh Quang
Hàn Văn Thanh


[Credit: @Adling]

Tác giả: (Người ấy đã xóa link orz)
Edit: oomi
Beta: Lá Mùa Thu

WARNING: Đây là một bài phân tích về Hàn Văn Thanh Bá Đồ,
được dịch lại chứ không phải do oomi viết.

Bài viết CÓ SPOIL!!! Phần có spoil đã được bỏ vào spoiler.

Các phần trích đoạn trước chương 938 là do Team Liều Mạng SLL làm,
các phần sau được trích từ phần edit của chị Lá Mùa Thu.


---

Nhắc tới Hàn Văn Thanh là nhắc tới khuôn mặt ví tiền, nhắc tới khuôn mặt ví tiền là đang nhắc tới Hàn Văn Thanh. Hình tượng một đại nam nhân mạnh mẽ quyết liệt của anh quả thực đã khắc sâu vào lòng người. Hôm nay tôi viết bài phân tích này cũng không phải để phủ định nhận thức trên, vì đó chính là sự thật, những miêu tả về Hàn Văn Thanh có thể nói là khá đầy đủ. Trong chính văn, tác giả miêu tả khá nhiều nhân vật, ta cùng dùng góc nhìn về một người thật để phân tích anh. Cá nhân tôi thấy, gắn tag này tag nọ cho anh để phân loại thì không ổn chút nào. Bởi vì chính bản thân tôi cũng không vui vẻ gì khi bị đem đi phân loại này nọ, cùng lắm chỉ đồng ý được phân vào hàng ngũ nhân loại thôi.

Đầu tiên, đối với mọi người ấn tượng đầu tiên về anh chính là vẻ ngoài. Về điểm này thì anh cũng không có gì đáng nói, trong nguyên tác nói tới nói lui cũng là “khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị”, “trông như tội phạm” kèm với quanh người tản ra aura “xã hội đen” nồng nàn, tóm lại chính là một chữ: “Hung”.

Nhân loại họ Hàn này có dáng dấp quá hung, hung đến độ một người đàn ông trưởng thành không chút e ngại bày tỏ nếu ra đường ban đêm mà gặp anh, người đó tuyệt đối sẽ chủ động dâng ví, năn nỉ ví em đây xin đại ca tha mạng. Tính cách của Hàn Văn Thanh táo bạo thật nhưng anh không phải một khối đá cứng lạnh lùng. Anh cũng có một mặt ấm áp và ôn hòa.


Phó Siêu đang thả hồn đến chín tầng mây, còn các đại thần chuyên nghiệp thì hai mặt nhìn nhau, ai nấy đều là vẻ mặt ngơ ngác chả hiểu gì. Sau cùng, Hàn Văn Thanh bó tay mà liếc mắt khắp một vòng: "Người ta kêu giữ cửa dùm thôi, các cô cậu tào lao cái gì?" Nói xong, hắn tự đi vào trong trước. (Chương 1578)


Nhưng dù thế nào, theo lý mà nói thì một người có tướng mạo quá nguy hiểm (hung) như vậy cũng không phải chuyện tốt, Hàn Văn Thanh có thể lựa chọn làm vài việc để cải thiện một chút đặc thù bẩm sinh không thể thay đổi này, như cười nhiều hơn, hoặc nói nhiều thêm một chút…v.v. Nhưng anh không, mà lựa chọn kết hợp ngoại hình đặc trưng của mình với những hành động khiến người ta càng không dám tiếp cận.

Anh ít nói,

Tất nhiên, sự ít nói của Hàn đội cũng không thể gom vào nói chung với khuôn mặt đại diện của Liên minh – Chu Trạch Khải. Nếu bảo Chu Trạch Khải ít nói là cấp bậc hiện tượng thì Hàn Văn Thanh cũng chỉ kiệm lời hơn người bình thường mà thôi.

Anh không thường nói, nói cũng không nhiều.


“Đùa, chuẩn chuyên nghiệp mà chạy vào game?”

“Cái đống bùi nhùi gì đây? Mấy cậu bại bởi đối thủ thế này à?”

“Dẫu là thế, mấy cậu thua quá nhục nhã rồi.”

“Chắc chắn là Dụ Văn Châu. Cậu ta có tố chất khá toàn diện, tuy tốc độ tay kém cỏi, nhưng dùng một nghề đa tài phối hợp tác chiến với toàn đội, bấy nhiêu thôi là đủ.” (Chương 242)


Tôi thấy ví dụ trên anh nói khá nhiều rồi nhưng hầu hết đều là nói với Trương Tân Kiệt, là đang thảo luận với đồng đội. Các lúc khác đa phần đều là như này “Đi ra ngoài!”, “Ngây thơ!”, “Tôi chờ cậu trở lại”, “Không phải Diệp Tu thì là ai?”. Tất cả đều là dạng câu đơn như thế này. Còn khi đối mặt với truyền thông, ngoại trừ vài lúc cần lên tiếng ứng phó, phần lớn anh đều chỉ tuyên bố khẩu hiệu, ví dụ như “Trước sau như một” ("Vậy năm tới, Bá Đồ và các tuyển thủ có kế hoạch hay dự định gì không ạ?" Phóng viên hỏi. "Trước sau như một." Ai ngờ Hàn Văn Thanh đáp rất gọn. – Chương 1078) Ngoài ra anh cũng không muốn nói gì nhiều. Điểm ấy có thể thấy rõ ngay từ sự bổ sung của Trương Tân Kiệt đối với lời Hàn Văn Thanh.


"Vô cùng bất ngờ." Hàn Văn Thanh đáp.

Bốn chữ thôi? Phóng viên hiển nhiên rất bất mãn.

"Có thể giải thích thêm không ạ?" Có người đề nghị.

"Kế hoạch của Hưng Hân trong trận đoàn đội quả thật chưa từng gặp qua, vượt quá tưởng tượng, chúng tôi không hề ngờ tới." Người giải thích thêm lại là đội phó Bá Đồ, Trương Tân Kiệt. (Chương 1516)


Thật ra nói thêm về sự ít nói của Hàn Văn Thanh chúng ta còn có thể tiến thêm một bước để thảo luận sâu hơn.

Nếu như nói Chu Trạch Khải ít nói là vì ngại ngùng hướng nội thì Hàn Văn Thanh là không thích nói chuyện, là người theo trường phái hành động điển hình, nhiều lời vô ích, nói nhiều không bằng trực tiếp bắt tay vào thực hiện. Một người lý trí và thẳng tính. Mặt khác, cũng còn một nguyên nhân khác ẩn bên trong, đó là . . . Anh không biết nói thế nào.

Nhìn chung toàn truyện, Hàn Văn Thanh trào phúng khiến người ta khắc sâu vào ký ức chỉ có một lần duy nhất, là đối với Tôn Tường – người khiêu chiến anh tại Ngôi Sao Cuối Tuần:


“Ha ha.” Hàn Văn Thanh nở nụ cười, “Mấy đứa nhỏ dạo này cứ muốn thay đổi thời đại, còn non lắm.” (Chương 312)


Chỉ một câu này, còn là nói với Tôn Tường, người không giỏi công phu miệng lưỡi.

Lúc khác, Tôn Triết Bình mùa thi đấu thứ hai cuối trận đoàn đội Song Hoa với Đại Mạc Cô Yên, từng nói với anh: “Đánh bại ngài, cũng như đánh bại Diệp Thu, đều không dễ dàng.”

Lần đó, Hàn Văn Thanh khi trở về đã trả lời thế này, “Tôi thua?” (PN Đỉnh Vinh Quang – Chương 6)

Tôi cảm thấy anh đã ngạc nhiên lắm.

Sau đó khi đối với Diệp Tu, nguyên tác miêu tả càng rõ ràng hơn.


"Để tên kia vênh váo mà đi vậy đó hả?" Trương Giai Lạc tức giận, có vẻ rất không vui với việc không ai trong Bá Đồ bật lại lời rác rưởi của Diệp Tu.

"Nếu troll nhau hữu dụng, thì cần chi thi đấu?" Hàn Văn Thanh nói.

"Thật ra là troll không lại đúng không?" Lâm Kính Ngôn thiệt thà phát biểu.

Cả phường im hơi lặng tiếng nửa buổi.

"Mẹ nó." Hàn Văn Thanh mắng một câu trong đành chịu. (Chương 1534)


Căn bản là nói không lại người ta. Nói thật, tôi cảm thấy cũng tốt vì Hàn Văn Thanh lớn lên vẻ ngoài rất là hung dữ, Quyền Hoàng ra mắt mùa giải đầu tiên, cái danh của tiền bối ở đó, phần lớn tiểu bối đều không chọn nói lời rác rưởi với anh, thật ra Hàn đội cũng không nhất định phải nói nhiều với những tiểu bối này. Mấy cậu xem hắn trên đấu trường chuyên nghiệp lăn lộn tranh tài đã mười năm, từ hai chữ “Tôi thua?” đến "Mấy đứa nhỏ dạo này cứ muốn thay đổi thời đại, còn non lắm", công phu miệng lưỡi phát triển thà ít còn hơn không. Đem so với hai người ra mắt cùng mùa là Diệp Tu và Ngụy Sâm lời rác rưởi đã đạt cấp Thần, đúng là thua chị kém em.

Mà từ đó cũng có thể dễ dàng suy ra tính chất đặc biệt thứ hai của anh, người này thật ra rất chính, rất trực, đơn giản, theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì là: rất đơn thuần.

Hàn Văn Thanh quá mức kiên trì theo đuổi mục tiêu của chính mình, có những chuyện dưới góc nhìn của anh là đương nhiên. Ví như thắng không kiêu bại không nản, hay chưa tới thời khắc cuối cùng thì không bỏ cuộc, vĩnh viễn không lùi bước, đó là bản tính của anh, lý tưởng của anh. Dưới cái nhìn của anh, chuyện anh làm đều theo lẽ thường, là dĩ nhiên, anh không làm được mới là chuyện không nên.

Thế nhưng tôi nghĩ là trong mắt phần lớn mọi người, không làm được là bình thường, là chuyện có thể hiểu và bỏ qua. Làm được, là những nỗ lực, những trả giá đáng để bản thân tự hào. Nhưng Hàn Văn Thanh lại không công nhận công sức của mình mấy, anh trực tiếp dùng “Làm được” hay “Như thường” hay “Ắt hẳn”, đây là một việc cần dũng khí và tự tin vô cùng, cũng tạo thành sự khác biệt tư tưởng của anh với tư tưởng bình thường, khác biệt theo hướng tốt.

Sự khác biệt này tạo nên thành công của Hàn Văn Thanh, cũng khiến anh rời xa không ít những việc dư thừa màu màu mè mè, chỉ chuyên chú vào việc trước mắt, chuyên chú vào thắng lợi, kiên trì với phương thức trực diện trước sau như một của bản thân. Mà cách nghĩ này cũng khiến anh chọn phương thức cứng rắn, dứt khoát, thẳng thắn trong phần lớn trường hợp, không muốn cho dù sự mềm dẻo lúc đó là cần thiết. Anh là người bình thường, thừa hưởng toàn bộ nhận thức của xã hội, anh dung nhập vào xã hội, nhưng anh sẽ không bị xã hội thay đổi.

Một mặt khác mà nói, Hàn Văn Thanh là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, trầm ổn nhưng thật ra lại không quá chín chắn, anh không biết cái gì gọi là vuông tròn mọi bề, anh làm theo nội tâm của chính mình, ngoan cố kiên trì ý chí của bản thân, anh vĩnh viễn như một thanh gươm. Này là một đặc chất (tính chất đặc biệt) giúp anh đạt được thần vị, nhưng cũng hạn chế trong những trận tranh tài sau này. Cả bộ truyện, khi đắp nặn nên hình tượng Hàn Văn Thanh, đều chú trọng kể về quá trình biến đổi này của anh.

Trưởng thành là đặc quyền của người trẻ tuổi, Hàn Văn Thanh “càng già càng cứng” có thể làm chỉ có biến đổi.

Tôi sơ lược lại nguyên tác, thấy có miêu tả như sau:


Nhưng Hàn Văn Thanh lại cứ như chẳng hay biết, không hề dừng bước mà dũng mãnh tiến thẳng. Hệt như phong cách ngần ấy năm của anh: khí phách hiển lộ, không chút sợ hãi. Thế nhưng, miếng đá đối diện kia vẫn cách anh hai ô, sượt qua bên người. Hàn Văn Thanh phẫn nộ đập phím. (Chương 242)


Diệp Tu tiếp tục, “Nhưng đã đến lúc cần chậm lại rồi, bản thân anh chắc cũng nhìn thấy.”

“Ngại quá, tôi chỉ biết tiến lên, không biết làm sao để chậm lại.” Hàn Văn Thanh nói. (Chương 253)


Hàn Văn Thanh đang tiến hành thay đổi, hay nói chính xác hơn là sáng tạo đấu pháp mới. Hơn nữa Hàn Văn Thanh có lẽ chỉ mới bước đầu thay đổi, bằng không đã thực hiện một bộ combo hoặc tổ hợp kỹ năng, như vậy thì không cần tuyển thủ chuyên nghiệp mà chỉ cần người chơi lão luyện là có thể phát hiện ra ngay. Như bây giờ, trừ Diệp Tu, Ngụy Sâm không biết còn ai trong giới chuyên nghiệp phát hiện được nữa. Trong cuộc họp báo sau trận đấu vừa rồi, chẳng phải không hề có bất kì tuyển thủ nào bên Yên Vũ giao đấu với Hàn Văn Thanh nhắc tới hay sao? Điều này chứng tỏ thay đổi của Hàn Văn Thanh vẫn đang dang dở, còn chưa hoàn chỉnh. (Chương 640)


Hàn Văn Thanh bất ngờ chơi zâm, người bị lừa lần này không chỉ giới hạn một mình Giang Ba Đào. Vô số khán giả đều đang há hốc mồm với màn giương đông kích tây của Đại Mạc Cô Yên, bởi đây không phải phong cách từ trước đến giờ của bậc vua chúa Bá Đồ! (Chương 1076)



Hàn Văn Thanh là ai cơ chứ? Đội trưởng, linh hồn của cả chiến đội Bá Đồ! Tính đến hiện nay, chưa một người nào ở vị thế tương đương trong các chiến đội khác bị liệt vào danh sách thay phiên như anh. Thỉnh thoảng nghỉ ngơi một hai trận còn hiếm thấy nữa là. Thế nhưng điều đó lại xảy ra ở Hàn Văn Thanh, con người vĩnh viễn chỉ tiến không lùi ấy. (Chương 1349)


Hàn Văn Thanh chỉ đang thay đổi, ở vào giai đoạn xế chiều của đời đánh giải, vì mục tiêu kia, anh thay đổi chính mình. Điều này, kỳ thực đã có thể thấy rõ từ vòng đấu bảng cùng mùa.

Thoái nhượng không phải thỏa hiệp, lại càng không phải khuất phục.

Thoái nhượng là một lựa chọn sáng suốt, một lựa chọn mà trước đây Hàn Văn Thanh cũng hiểu, nhưng không muốn làm theo. Nhưng lần này, anh đã làm. Đó chỉ mới là thứ tự slot đánh, còn khi trong trận, một Hàn Văn Thanh biết thoái nhượng sẽ có lối đánh thế nào? (Chương 1482)


Anh thay đổi, nhưng sự thay đổi đó không phải thoái nhượng hay lùi bước. Anh chỉ càng thêm quý trọng sức lực, quý trọng nhiệt huyết của mình. Bởi anh biết, mình không thể bùng nổ đến đỉnh cao quá nhiều lần nữa. (Chương 1536)


Không cần nói nhiều thêm, chỉ trích những câu nguyên tác này là đủ thấy toàn bộ quá trình thay đổi của Hàn đội. Sự biến đổi này là kết quả bị năm tháng bức bách mà ra, biến đổi này đồng thời cũng là bằng chứng cho mười năm kinh nghiệm của anh. Hàn Văn Thanh không phải mao đầu tiểu tử chỉ biết vọt lên phía trước, anh là tay già đời đã vững vàng mười năm trên đấu trường chuyên nghiệp, là đại tướng mười năm vẫn có thể bảo trì sự bốc đồng tuyệt đối. Như nguyên tác từng nói, Hàn Văn Thanh thay đổi, anh thoái nhượng, nhưng thoái nhượng này là có hạn, không triệt để, là sự thoái nhượng không liên quan đến căn bản nhất quán trước nay.


Thế nhưng, hôm nay đội 2 có Hàn Văn Thanh, ông bạn này sẽ không bao giờ lùi bước dù bất cứ lúc nào.

“Lão Hàn này thật là, liều mạng đến thế…” Dụ Văn Châu lại lẩm bẩm lần nữa. Hàn Văn Thanh vẫn đánh thật tới phút cuối, nếu không phải đội 1 sau cùng vội chỉnh đốn thái độ, không chừng sẽ bị Hàn Văn Thanh nổi sung xử sạch. (Chương 343)


Tuy vậy, anh cũng không hề chủ quan. Đừng nói đây chỉ là một tuyển thủ hơi giống Trương Tân Kiệt, cho dù Trương Tân Kiệt thật sự chuyển nhượng đến đội khác và rồi chạm trán anh trong tình huống tương tự, anh cũng sẽ tuyệt đối đem toàn lực ra ứng phó. Trong cách nhìn của anh, đó chính là sự tôn trọng lớn nhất.

Truy sát!

Tiếp tục truy sát!

Một lần nữa trả lời Trương Tân Kiệt, Hàn Văn Thanh không hề dao động, không hề cảm thấy túng quẫn vì mãi chưa tóm được một tên tân binh. Anh cực kỳ tập trung, anh chỉ quan tâm đúng một chuyện: Làm sao để bắt Tay Nhỏ Lạnh Giá. (Chương 1512)


Nếu Hàn Văn Thanh 19 tuổi tràn đầy nhiệt huyết, sắc bén không thể chống đỡ, có thể nói đó là phong mang của người trẻ tuổi, là quyền lợi của bọn họ.

Có thể Hàn Văn Thanh 29 vẫn như cũ vĩnh viễn không thoái lui không nhường bước, bình đẳng mà tôn trọng mỗi một trận tranh tài, tôn trọng đối thủ trên trường đấu . . . Tôi nghĩ đây không chỉ là vấn đề ‘sắc bén không thể chống đỡ’. Đây không phải là phong mang nhất thời, đây là “ngoan cố”, là kiên trì, là anh trước sau như một.

Đại Mạc Cô Yên Hàn Văn Thanh, trước sau như một.

Cây thẳng dễ chết, người trực thường bại. Hàn Văn Thanh cũng như thế. Mười năm, anh chỉ thắng một lần. Nhưng anh thất bại sao? Tôi cho rằng không ai nghĩ như vậy. Hàn Văn Thanh rất thành công, hầu như xứng đáng nói là đạt được cả danh và lợi. Anh là Nhà quyền pháp bậc nhất Vinh Quang, hoàn toàn xứng đáng danh hiệu Quyền Hoàng, anh ba năm tiền lương ba chục triệu, từng cao nhất Vinh Quang.

Mị lực của Hàn Văn Thanh đến tột cùng là ở chỗ nào? Một lão nam nhân hung dữ động một cái là mắng người tốt ở đâu? Mỗi fan Hàn đội đều có lý do của riêng mình, lý do của tôi rất đơn giản.

Bởi vì anh là đội trưởng tốt nhất của Bá Đồ, là Bá Đồ Vinh Quang.

Anh dùng sự trước sau như một của mình, dùng sự thẳng thắn chống đỡ ý chí Bá Đồ. Người quá mức cá tính thật ra không phải một người thích hợp với hợp tác đoàn đội, nhưng Hàn Văn Thanh không phải. Bởi vì anh là đội trưởng, hơn nữa là một đội trưởng tốt đi khắp thiên hạ cũng khó cầu được.

Như nguyên tác từng nói, chịu sự ảnh hưởng từ khí chất tự thân của chiến đội Bá Đồ, fan Bá Đồ cũng là quần thể mang sắc thái “lãng mạn” nhất (thực ra chỗ này có thể thấy được những bất đồng của tuyển thủ và fan, tuyển thủ muốn chính là quán quân, nhưng fan lại không nhất định chỉ dựa vào số quán quân tới nuôi lớn, bọn họ có khẩu vị của riêng mình.) Nhưng bất kể thế nào, lòng tín nhiệm và kính yêu người ta dành cho Hàn Văn Thanh có thể nói đã đột phá phía chân trời:


“Đùa gì vãi thế!” Một fan Bá Đồ comment trên diễn đàn, “Đừng quên đội trưởng nhà tụi này là người thua liên tiếp ba năm cũng không hề chùn bước, sau đó bất thình lình sút bay Gia Thế khỏi ngai vàng vào mùa thứ tư đấy. Chỉ cần có Hàn đội ở đây, Bá Đồ mãi mãi không thảm hại như tụi Gia Thế đâu.” (Chương 642)


Kỳ thực, thứ toát ra trong mắt fan Bá Đồ không phải niềm tin tất thắng. Điều mà Hàn Văn Thanh đem đến cho họ, là một tín niệm kiên định. Họ tin chắc rằng, chỉ cần có người này, họ dù thua cũng sẽ không mất đấu chí và lòng tin. Chỉ cần có người này, họ sẽ mãi mãi chỉ thua người, chứ không thua trận!

Không sợ thất bại, vĩnh viễn vươn đến đỉnh cao, Bá Đồ theo sau người đàn ông này, đã đi suốt mười năm. Hôm nay, anh lãnh đạo Bá Đồ, một lần nữa hướng về đỉnh cao kia, một lần nữa đứng trên sàn đấu. (Chương 1497)


Bên phòng thi đấu Bá Đồ, Hàn Văn Thanh từ trong đi ra, tiếng huyên náo phẫn nộ của fan Bá Đồ đột nhiên nhỏ xuống.

Họ thương đội trưởng mình quá.

Cảm giác lên voi xuống chó kia, anh mới là người tự thân trải nghiệm.

Lúc này, anh mới là người đau buồn nhất tất cả.

Tiếng ồn càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhỏ. Mọi người đều dõi mắt theo Hàn Văn Thanh, nhìn anh ra khỏi phòng đấu, đi xuống sân. Lưng anh vẫn thẳng tắp, bước chân kiên định vững vàng. Anh vừa đi, vừa vẫy tay về phía fan trung thành Bá Đồ trên khán đài, sau đó là toàn bộ khán giả, khác nào mỗi một lần anh đánh xong trận.

Đội trưởng của họ, quả nhiên không bị đánh bại bởi bất kỳ chướng ngại nào, kể cả tình huống ngược dòng điên đảo vừa rồi. Phút chốc, cả nhà thi đấu lại ầm ầm sóng dậy. Vỗ tay! Thay vì phí sức mắng chửi Diệp Tu, không bằng dâng cho đội trưởng nhà mình tiếng vỗ tay to hơn chút.

Những bàn tay vẫy không ngừng, những bàn tay vỗ không ngớt, làm bạn với Hàn Văn Thanh, tiễn chân anh về tận hàng ghế Bá Đồ. (Chương 1540)


Mà thái độ của thành viên Bá Đồ đối với Hàn Văn Thanh là:


Chiến đội Bá Đồ luôn thích trận hình xông thẳng về trước thế này, mà Hàn Văn Thanh vĩnh viễn là đầu mũi tên của họ. Hiện tại xuất trận cũng là trận thế thường dùng của chiến đội. Tay thiện xạ và kiếm khách đứng ở đuôi tên, cảm xúc dâng trào. (Chương 251)


"Thời đó theo sau đội trưởng đánh đấm sướng hết cả người..." Chu Quang Nghĩa lại nhớ đến tháng ngày mình ở Bá Đồ, chinh chiến bên cạnh Đại Mạc Cô Yên của Hàn Văn Thanh. (Chương 1174)


Có lẽ, miễn cưỡng ăn luôn Khí Quán Trường Hồng mới là quyết định sáng suốt nhất. Chí ít, vẫn có thể duy trì đội hình hoàn chỉnh... Khi vô số tuyển thủ chuyên nghiệp đang nghĩ vậy, Đại Mạc Cô Yên bỗng bước ngang một bước, quả quyết né chiêu.

Sau lưng anh, Lãnh Ám Lôi bước ngang.

Sau nữa, Thạch Bất Chuyển bước ngang.

Sau nữa, Trường Hà Lạc Nhật bước ngang.

Cuối cùng, Bách Hoa Liễu Loạn cũng bước ngang.

Kênh chat Bá Đồ trống trơn không một dòng chữ, nhưng năm vị tuyển thủ, năm nhân vật lại bước cùng một nhịp, cùng một hướng, bước người sau tiếp bước người trước, để hit Khí Quán Trường Hồng kia trượt vào khoảng không!

Đó là một thứ tin cậy không cần lời nói. Họ tin vào quyết định của người đi đầu cả đội, đội trưởng Hàn Văn Thanh, họ tin rằng bước ngang của anh tuyệt đối không phải vô nghĩa. (Chương 1560)


Một người đàn ông nhận được sự tín nhiệm vô điều kiện từ đồng đội lẫn fan, người dùng sức một người đến chống đỡ ý chí của Bá Đồ. Nói thế này cũng không hề khoa trương chút nào, Bá Đồ bởi vì Hàn Văn Thanh nên là Bá Đồ, ý chí của Hàn Văn Thanh chính là ý chí của đội ngũ này. Hàn Văn Thanh là vị vua của Bá Đồ, người mà không ai dám ngắt lời khi anh đang nói, nhưng cũng không độc tài:


Anh đâu phải loại người thiếu não chỉ biết xông vào đấm đá. Anh vừa đánh vừa quan sát phối hợp đồng đội bên ngoài để kẹp chặt con mồi. (Chương 1263)


Tưởng Du xuất hiện làm nhiều người bất ngờ, cả đội trưởng Hàn Văn Thanh cũng ngạc nhiên gật đầu chào gã. (Chương 231)


=> Uy nghiêm không đồng nghĩa không coi ai ra gì, rất tôn trọng đồng nghiệp.

Hàn Văn Thanh thì có người làm sai mới bị mắng, cũng mắng đúng người đúng việc. Nhưng lúc đám kia bắt chước, có vẻ vì do mê phong thái ngang tàng của người ta, nên khi có chuyện không hài lòng, không vui, cần giải tỏa đều tìm lý do mắng chửi. Mọi người đều có kinh nghiệm, không ai ngu ngốc lao ra làm bia trút giận. (Chương 228)


=> Tính cách nóng nảy, nhưng chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ nổi nóng.

Mà thể hiện hai điều trên vô cùng sâu sắc, chính là tồn tại của Trương Tân Kiệt. Người Tân binh Tốt nhất trong thế hệ hoàng kim ngang nhiên xuất thế, phụ tá Hàn Văn Thanh đánh bại Gia Vương Triều leo lên vương tọa Vinh Quang. Từ đó về sau, Bá Đồ trên thực tế liền tiến vào hình thức song chỉ huy.


Hai chỉ huy vốn là tối kỵ trong chiến đấu đoàn đội. Nhưng ở Bá Đồ lại có thể tồn tại một cách hòa bình. Điều này không thể không nhắc đến sự ăn ý của tổ hợp Hàn Văn Thanh – Trương Tân Kiệt. Họ sẽ xem xét hoàn cảnh để đổi người chỉ huy, từ đó bổ sung lẫn nhau. Mệnh lệnh của cả hai đều được đội viên chấp hành. Nếu gặp chuyện bất đồng ý kiến? Đáng tiếc, đến tận bây giờ vẫn chưa có chuyện này xảy ra. (Chương 251)


Đôi chỉ huy của Bá Đồ hài hòa, không thể bỏ qua công lao của cả hai người. Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt đều rất có chừng mực, rất thực tế, đều là người vô cùng lý trí. Bọn họ đều sẽ không vì tư tâm hay những thứ như bên ngoài mà làm bất kì quyết định gì, họ hạ mệnh lệnh đều vì lợi ích của đoàn đội. Nói cách khác, mục đích của hai người giống nhau, vô tư, mong muốn Bá Đồ phát triển. Vì thế, Hàn Văn Thanh đồng ý cùng quyền chỉ huy đội ngũ với Trương Tân Kiệt, Trương Tân Kiệt cũng cam tâm tình nguyện đứng sau lưng Hàn Văn Thanh phụ tá hắn. Phải biết rằng, tứ đại chiến thuật sư, hay cộng thêm một người vô danh thứ năm (?) Vương Kiệt Hi, chỉ có Trương Tân Kiệt là đội phó. Hơn nữa hắn còn cam tâm tình nguyện làm phó, người khác gọi Trương đội, hắn đều đâu ra đấy sửa lại, "Là đội phó mới đúng." Đây là sự nghiêm cẩn của hắn, cũng là tôn trọng hắn đối với Hàn Văn Thanh.

Phương thức hai người ở chung có thể tiến lên bàn sâu thêm một bước thảo luận:


Hàn Văn Thanh quay đầu, Trương Tân Kiệt lại chẳng nói câu nào. Hắn không phải mới thấy cảnh này lần đầu.

Hàn Văn Thanh đang đấu tranh, như việc anh biết rõ miếng đá kia không thể nhảy, lại cứ cố chấp lựa chọn nhảy lên, đó là sự không cam trong lòng anh.

Trong chuyện này, Trương Tân Kiệt thật sự không an ủi được. Huống chi, người như Hàn Văn Thanh không cần bất kỳ lời an ủi nào.

Bị Trương Tân Kiệt chứng kiến sự thất bại của mình, Hàn Văn Thanh thậm chí không hề giải thích, chỉ xoay người mà thôi. (Chương 242)


Hàn Văn Thanh đã quen với việc Trương Tân Kiệt đứng sau lưng khi anh đang huấn luyện. Thấy Hàn Văn Thanh thất bại, hơn nữa không phải là lần đầu tiên, nhưng Trương Tân Kiệt không lộ ra bất kì sự bất mãn nào. Hàn Văn Thanh tín nhiệm Trương Tân Kiệt, trước mặt Trương Tân Kiệt gần như không có bất kì đề phòng nào, dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người. Hàn Văn Thanh hài lòng với Trương Tân Kiệt, anh chính là người từng nói Phương Sĩ Khiêm đại đại “Còn non”.


"Theo lẽ thường, một món vũ khí thế này sẽ không xuất hiện tùy tiện trong tay một người chơi thường.” Trương Tân Kiệt nói.

“Hơn nữa còn là khu mới.” Hàn Văn Thanh tiếp lời.

“Tưởng Du đã thảo luận với tôi, cậu ấy đoán có người của câu lạc bộ nào đang thử nghiệm vũ khí bạc. Nhưng nhìn thái độ chơi game của Quân Mạc Tiếu sau này lại cảm thấy không giống lắm.” Trương Tân Kiệt nói.

“Vậy cậu thấy thế nào?” Hàn Văn Thanh hỏi.

“Tôi cho rằng nên tăng thêm bước thăm dò nội tình.” Trương Tân Kiệt đáp.

“Trong lòng cậu thật ra sớm có kết luận rồi phải không?” Hàn Văn Thanh nói.

Trương Tân Kiệt không nói.

“Món vũ khí này được chế ra vì tán nhân. Tuy nhiên, tán nhân có được nó cũng chỉ mới giải quyết được một nửa vấn đề. Một nhân vật mạnh mẽ, không chỉ ở bản thân nhân vật, mà còn phụ thuộc vào kẻ đứng phía sau điều khiển.” Hàn Văn Thanh nói, “Trong liên minh hiện nay, ai đủ đa tài để thích hợp làm tán nhân nhất?”

“Ơ......”

“Chắc chắn là Dụ Văn Châu. Cậu ta có tố chất khá toàn diện, tuy tốc độ tay kém cỏi, nhưng dùng một nghề đa tài phối hợp tác chiến với toàn đội, bấy nhiêu thôi là đủ.” Hàn Văn Thanh nói.

“Hử?” Trương Tân Kiệt hơi bất ngờ, hắn nhanh chóng ngẫm lại, cảm thấy suy đoán trên cũng rất hợp lý. Kiếm khách Lưu Mộc quá giống Hoàng Thiếu Thiên, nếu người ở cạnh là Dụ Văn Châu thì sẽ thành chuyện thường, đến thử nghiệm vũ khí bạc có lẽ cũng là mục đích của câu lạc bộ Lam Vũ, thế nhưng.....

“Nhưng từ tin tình báo của công hội, thời gian online của Quân Mạc Tiếu rất dài, lại không giống như có người chơi hộ. Dù là Dụ Văn Châu hay bất kỳ ai trong Liên minh Chuyên nghiệp, không ai có nhiều thời gian như thế. Thật ra...... còn một người nữa......” Trương Tân Kiệt gần như không kiềm nổi mà nói ra suy đoán không chắc chắn của mình.

“Cậu bảo Diệp Thu?” Khi Hàn Văn Thanh nhắc tới cái tên này chợt khẽ cười lạnh: “Thằng đó đã biến rồi, còn xuất hiện làm gì?” (Chương 243)


“Tại sao lại như vậy?” Trương Tân Kiệt vẫn không thể hiểu nổi, “Nhìn hành vi hôm nay của ổng, rõ ràng là muốn thua.”

“Tên này chẳng bao giờ làm chuyện vô nghĩa. Hắn dứt khoát thua, chỉ có khả năng nếu thua càng được lợi nhiều hơn thắng.” Hàn Văn Thanh nói.

“Hay vì không có khả năng thắng?” Trương Tân Kiệt nói.

“Vậy thì từ đầu hắn đã không đồng ý.” Hàn Văn Thanh nói.“Cho nên, từ lúc đồng ý đã quyết định sẽ thua.” Trương Tân Kiệt nói.

“Thua, hắn không phá kỷ lục của Mưu Đồ Bá Đạo, Mưu Đồ Bá Đạo cũng không làm khó hắn nữa. Có lẽ đây chính là mong muốn của hắn.”

“Như vậy thì có được gì chứ?” Trương Tân Kiệt khó hiểu.

“Thời gian.” Hàn Văn Thanh thản nhiên nói.

Trương Tân Kiệt giật mình, mơ hồ nhận ra thứ gì.

“Cậu nghĩ tên này muốn chuyển nghề sang chơi game thật à?” Hàn Văn Thanh nói.

“A...”

“Có lẽ sang năm, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại trên sân đấu chính thức đấy.” Hàn Văn Thanh nói, xong bỗng dưng cúi đầu nhìn chằm chằm tay phải mình, tiếp theo, siết chặt nắm đấm. (Chương 255)


Hai ví dụ có thể thấy Hàn Văn Thanh bổ sung cho Trương Tân Kiệt, nhất là khi phải đối mặt với nan đề: Diệp Tu. Bá Đồ song chỉ huy, mười năm kình địch cùng chí hướng, Hàn Văn Thanh chú trọng Diệp Tu. Bậc thầy chiến thuật nhìn chung toàn cục, Trương Tân Kiệt lại càng lưu ý tổ hợp Diệp Tu và Tô Mộc Tranh.


“Thế nào?” Bên chiến đội Bá Đồ, Hàn Văn Thanh vẫn yên lặng ngồi xem, cho đến khi hai người đều dừng tay mới hỏi ý kiến đội phó Trương Tân Kiệt.

“Mới qua 2 phút mà.” Trương Tân Kiệt đáp, “Biểu hiện thì đều yếu hơn những người mới một chút.”

“Nên xét nguyên nhân đối thủ nữa.” Hàn Văn Thanh bảo.

“Ừ… Hơn nữa, đây còn không cấm giọng nói.” Trương Tân Kiệt nói. (Chương 443)


Có thể nói, cách thảo luận trao đổi giữa hai người luôn là "tôi nhận xét, anh bổ sung" để khái quát, hơn nữa, tìm không ra chút tia lửa bất đồng nào, hòa bình max điểm.


"Vô cùng bất ngờ." Hàn Văn Thanh đáp.

Bốn chữ thế thôi? Phóng viên hiển nhiên rất bất mãn.

"Có thể giải thích thêm không ạ?" Có người đề nghị.

"Kế hoạch của Hưng Hân trong trận đoàn đội quả thật chưa từng gặp qua, vượt quá tưởng tượng, chúng tôi không hề ngờ tới." Người giải thích thêm lại là đội phó Bá Đồ, Trương Tân Kiệt.

(...)

"Tôi cho là không." Cách Trương Tân Kiệt nói chuyện luôn rất xác đáng, "Một kế hoạch quy mô và chuẩn xác đến mức này, tôi nghĩ cần phải chuẩn bị rất kỹ từ đầu. Trận đấu sắp tới, là sân nhà Bá Đồ chúng tôi..."

"Hai trận." Hàn Văn Thanh ngồi bên cạnh bỗng bổ sung một câu.

Trương Tân Kiệt mỉm cười. Hàn Văn Thanh nói hai trận, đồng nghĩa với tuyên bố trận kế tiếp Bá Đồ sẽ thắng. Dĩ nhiên đó cũng là mong muốn của Trương Tân Kiệt, nhưng hắn sẽ không phát biểu mạnh miệng khi mọi việc chưa xác định. Không chỉ vậy, hắn còn sẽ sửa chữa thiếu sót trong lời lẽ của Hàn Văn Thanh.

"Trận kế tiếp là sân nhà Bá Đồ chúng tôi, nếu chiến thắng..." (Chương 1516)


Chỗ này có thể thấy Trương Tân Kiệt cũng bổ sung cho Hàn Văn Thanh. Qua một hai lần bàn luận cũng có thể thấy cá tính hai người khác biệt rất ít, Hàn đội khí phách, Trương Tân Kiệt nghiêm cẩn, một người đề thăng sĩ khí, một người lưu một đường lui, tài năng khác nhau hỗ trợ chậm rãi rèn đúc thành hoàn thiện. Ý chí trước sau như một là Hàn Văn Thanh khởi đầu, nhưng nguyên tác cũng nói, thể hiện ý chí này tốt nhất, có lẽ không phải Hàn Văn Thanh, mà là Trương Tân Kiệt:


Thường nghe Hàn Văn Thanh kiên trì mười năm như một, nhưng thật ra, phong cách trước sau như một, không bao giờ thay đổi của Bá Đồ là nói về Trương Tân Kiệt mới đúng chứ? Kêu người này thay đổi thói quen, e rằng còn khó hơn giết hắn... (Chương 1510)


Ấy vậy mà trong tình huống này, Trương Tân Kiệt của Bá Đồ lại ra lệnh: "Chúng ta lên."

"Hả?" Trương Giai Lạc tròn mắt. Nếu mệnh lệnh này đến từ Hàn Văn Thanh, hắn sẽ không chút bất ngờ. Chẳng cần quan tâm là thính hay bả, ta mạnh ta càn tất, đó là điều đội trưởng Bá Đồ dám làm. Nhưng Trương Tân Kiệt, con người bất kể chuyện lớn hay nhỏ đều cân nhắc tỉ mỉ, lại bất ngờ kêu mọi người lấy thân mạo hiểm khi chưa biết rõ tình thế?

"Lên đi, xem thế nào, tôi bơm máu cho." Trương Tân Kiệt giải thích.

Không nhiều lời, nhưng toát ra cả một sự bá khí hùng tâm. Bá khí ấy, hùng tâm ấy không thể hiện bằng nắm đấm, mà bằng trị liệu, ý của Trương Tân Kiệt rất đơn giản: Cứ việc lao lên xem đi, tôi sẽ trông chừng cây máu các anh.

Càn quét bằng sức mạnh, không phải nhờ vào sức tấn công, mà nhờ vào sức trị liệu. Đã bá khí, lại không mất cẩn trọng, phong cách Bá Đồ lẫn phong cách Trương Tân Kiệt đều tồn tại.

"Rõ! Mình lên!" Bách Hoa Liễu Loạn của Trương Giai Lạc lập tức lao đi. Muốn tấn công thăm dò, nghề đánh xa thực hiện nhiệm vụ sẽ an toàn hơn nghề cận chiến.

"Kỳ Anh bảo vệ trị liệu." Hàn Văn Thanh cũng để lại một mệnh lệnh, sau đó Đại Mạc Cô Yên xông lên, Lãnh Ám Lôi của Lâm Kính Ngôn xông lên, Tống Kỳ Anh nhận lệnh, Trường Hà Lạc Nhật một tấc không rời Thạch Bất Chuyển.

Chiến đội Bá Đồ lao lên rồi, nhưng không phải công kích. Họ lao lên với một tư thái phòng ngự. (Chương 1555)


Từ đoạn trên có thể quy kết ra hai điểm, một, Trương Tân Kiệt tuyệt đối là phong cách trị liệu chân chính phù hợp với Bá Đồ (“Đỉnh Vinh Quang” mùa giải thứ hai). Thứ hai, về phía chỉ huy, hai người cân bằng ăn ý. Trương Tân Kiệt bày tỏ lúc này các cậu không cần lo chỉ cần làm, Hàn Văn Thanh cũng thể hiện cậu bảo vệ chúng tôi, có thể, nhưng trước tiên phải để Kỳ Anh bảo hộ cậu.

Trương Tân Kiệt đưa ra cũng chính là quyết định của Hàn Văn Thanh, bá khí, trực tiếp. Hàn Văn Thanh nói ra cũng chính là chỉ lệnh của Trương Tân Kiệt, nghiêm cẩn, chu toàn. Hai người chỉ huy ảnh hưởng bổ sung lẫn nhau, mới có thể đạt thành danh chỉ huy sai sót thấp nhất.

Thảo luận xong quan hệ của Trương Tân Kiệt và Hàn Văn Thanh, cũng nói một chút đến ảnh hưởng lẫn nhau giữa Diệp Tu và Hàn Văn Thanh. Khác biệt đối với chính phó Bá Đồ chính là, trong nguyên tác miêu tả khá trực quan về từ trường vi diệu giữa 2 người này, không cần nhiều lời, đoạn mùa giải thứ mười sau khi Bá Đồ thua trận đã thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn:


Kết thúc rồi...

Hàn Văn Thanh nhìn quanh sàn đấu mà anh vô cùng quen thuộc này, nhìn quanh khán giả lặng câm khắp khán đài.

Một mùa giải nữa đã kết thúc, mùa giải thứ mười cuộc đời đánh chuyên của anh, đã kết thúc.

Lại thua nữa rồi.

Phải, trong lòng Hàn Văn Thanh, không đoạt được quán quân tức là thua. Tuy bại mà vinh? Anh không thích cách nói đó.

Mà lần này, kẻ viết nên điểm dừng cho anh là Diệp Tu, vẫn là Diệp Tu. Hay còn gọi Diệp Thu ấy, lúc trước.

Vì sao hắn muốn đổi tên, Hàn Văn Thanh chẳng hề quan tâm. Bất kể hắn đổi tên thành gì, anh cũng có thể nhận ra hắn đầu tiên trong trận. Con người ấy, để lại nhiều ký ức nhất trong mười năm cuộc đời anh, từ đầu đến cuối, vui buồn lẫn lộn.

Lần thứ tư, đã lần thứ tư rồi Diệp Tu lại gieo xuống quả đắng cho anh và Bá Đồ của anh trong vòng chung kết.

Song, khi trận đấu kết thúc, câu đầu tiên Hàn Văn Thanh nói với Diệp Tu lại là: "Chúc mừng.

Chúc mừng, chúc mừng thắng lợi. Bi thương của ta là hân hoan của người, thi đấu chuyên nghiệp tàn khốc thế đấy.

"Cảm ơn." Diệp Tu đáp, hai bàn tay bắt nhau thật chặt.

Nhà thi đấu vốn lặng ngắt như tờ, lúc này đội nhiên vang lên tiếng vỗ tay. Tiếng vỗ tay kéo dài không ngớt. Đây thật sự là một cặp đối thủ đáng kính. Mười năm Vinh Quang, bọn họ trước sau kiên trì như một. Dù phải đối mặt khó khăn trắc trở nhường nào, trái tim truy cầu quán quân của họ đều chưa từng lạc lối.

Thế nhưng trong hai người, mãi mãi sẽ chỉ một người đứng lại. Đó là chuyện luôn khiến người ta đau lòng.

Fan Bá Đồ vô cùng căm ghét, thậm chí thống hận Diệp Tu. Nhưng giây phút này, họ bỗng nghĩ ngợi: Nếu Diệp Tu và Hàn Văn Thanh ở cùng một đội, có thể chung tay nâng lên chiếc cúp quán quân chứ không phải đánh bại nhau, vậy thì tốt biết mấy?

Ưu tư đó không tồn tại ở bản thân Diệp Tu và Hàn Văn Thanh.

Ống kính bên dưới tập trung vào hai người, chỉ mong hai người có thêm tiếp xúc nào đó gây cảm động. Nhưng không, không có.

Chúc mừng, cảm ơn, quay đi.

Đừng nói một cái ôm, cả cái bắt tay cũng không dừng thêm lâu hơn, hai người đã quay lưng mà đi. Mỗi người trong họ, đều bước tiếp con đường riêng mình... (Chương 1573)



“Lại thua nữa rồi.”

Tôi gần như có thể tưởng tượng Hàn đội ngồi trên ghế, hai tay vô lực buông, dáng anh ngửa đầu uể oải nhìn trần nhà cao. Trên thực tế, trong quá trình tôi xem Toàn chức cao thủ, Hàn Văn Thanh là người tôi đau lòng nhất, anh thuần túy chấp nhất với thắng lợi, anh lần lượt xông về phía trước, vỡ đầu chảy máu. Anh làm những thay đổi, hắn tựa như hạ thấp cái đầu kiêu ngào trước tháng năm, nhưng kết quả lại vẫn là thất bại.


Anh là người nhìn rõ tình hình nhất trong Bá Đồ, có thể phản ứng sớm nhất, nhưng bởi vì khoảng cách, bởi vì nghề của anh là nhà quyền pháp, điều duy nhất anh làm được lại chỉ là gõ chữ... Gõ chữ!!


Phần phẫn hận trầm trọng đó, tôi không cách nào nuốt trôi. Thậm chí khi tôi biết Hàn Văn Thanh anh từ chối lời mời từ đội tuyển Quốc gia, tôi rất không hiểu, tâm phổi như bị cào bị gãi khó chịu vô cùng, đi đoạt Quán quân, sao anh không chịu đi! Nếu như đội Trung Quốc thắng đến cuối cùng, bọn họ chính là vô địch thế giới, mà anh, anh là cái gì!


"Hàn đội từ chối lời mời." Trương Tân Kiệt bình thản nói.

"Tại sao?" Phương Duệ bật thốt.

"Anh ấy nói sức mình có hạn, chỉ muốn tập trung cho Bá Đồ." Trương Tân Kiệt trả lời.

Trước nay há miệng liền có thể phun rác rưởi, Phương Duệ lúc này một chữ cũng không nói được. Bầu không khí trong thang máy bỗng chốc lặng thinh. Lòng của Hàn Văn Thanh đối với Bá Đồ, thật xứng với bốn chữ "mười năm như một". Diệp Tu đã dứt áo ra đi, anh vẫn đang gắng sức vì Bá Đồ, thậm chí không tiếc từ bỏ cơ hội bước lên sàn đấu cao hơn. Lựa chọn ấy, đáng để kính nể.

"Khủng." Phương Duệ trịnh trọng nói một chữ. Trương Tân Kiệt gật đầu, ba người không lên tiếng thêm, im lặng để thang máy chở mình đến tầng một. Họ bước ra, đi đến phòng họp. (Chương 1728)


Khủng? Có gì đặc biệt! Năm tháng đã bức anh thành bộ dạng này sao, chỉ một mùa giải rời đi, Bá Đồ không có anh thì không thể sống nổi sao!

Tôi đã từng, cho rằng như thế. Nhưng hiện tại, tôi nghĩ khác, vì tôi đã rõ ràng một câu kia.


Lần thứ tư, đã lần thứ tư rồi Diệp Tu lại gieo xuống quả đắng cho anh và Bá Đồ của anh trong vòng chung kết.


Bá Đồ của anh.

Bá Đồ của Hàn Văn Thanh.


Hàn Văn Thanh, chỉ có thể là Hàn Văn Thanh, chắc chắn phải là Hàn Văn Thanh.

Anh có thể thoái nhượng khi cần, nhưng nếu anh không lên đánh lôi đài trong trận bán kết cực kỳ quan trọng này, fan Bá Đồ nhất định sẽ rất thất vọng, tuyển thủ Bá Đồ có khả năng sẽ rất bất an.

Đội trưởng mười năm, trụ cột mười năm.

Nếu bàn về sức ảnh hưởng đối với chiến đội, Hàn Văn Thanh tuyệt đối phải kể đến đầu tiên. Đến cả địch thủ Diệp Tu của anh, cũng không có một kết cục tốt ở Gia Thế. Xét trong các tuyển thủ sau này, Vương Kiệt Hi đạt đến gần với anh nhất. Sức ảnh hưởng của Vương Kiệt Hi đến chiến đội Vi Thảo cũng như mặt trời ban trưa, nhưng vẫn kém Hàn Văn Thanh một bậc.

Hàn Văn Thanh đã dùng tinh thần và sức hút của mình ảnh hưởng cả một chiến đội. Không thể phủ nhận, phong cách hiện nay của Bá Đồ bắt nguồn từ chính đội trưởng, cũng là át chủ bài của họ từ những ngày đầu tiên nhất, để rồi hình thành và kéo dài đến nay.

Còn Vương Kiệt Hi với Vi Thảo? Vương Kiệt Hi phải thay đổi phong cách của mình để hòa nhập vào Vi Thảo, mới cùng Vi Thảo đoạt quán quân hai lần. Luận thành tích, số quán quân của anh nhiều hơn Hàn Văn Thanh, nhưng luận sức ảnh hưởng trên đội ngũ, anh rõ ràng không bằng Hàn Văn Thanh.

Giờ phút này, vị đội trưởng mười năm của Bá Đồ đang đứng lên từ chỗ ngồi, không biết đã là lần thứ bao nhiêu, sắp vì Bá Đồ mà thủ một ải cuối cùng nhất kia.

Fan ruột Bá Đồ bôn ba dặm trường đến đây, một khắc này đột nhiên như bị nhen lửa, điên cuồng gào lên. Hàn Văn Thanh không khiêm nhường với kỳ vọng của fan, anh hướng về khán đài đội khách, duỗi thẳng cánh tay, giơ cao nắm đấm.

Tiếng gào thét càng tăng thêm âm lượng, Tống Kỳ Anh cũng đã xuống sân, đang đi đến gần Hàn Văn Thanh.

Nắm đấm của Hàn Văn Thanh lập tức thấp xuống, vung về phía cậu. Tống Kỳ Anh lập tức hiểu ý, cũng duỗi thẳng cánh tay.

Chạm quyền!

"Đội trưởng cố lên!" Tống Kỳ Anh lớn tiếng.

"Ừ." Hàn Văn Thanh gật đầu, cất bước đi lên sàn đấu. (Chương 1497)


Mùa giải thứ sáu Bá Đồ có một người rời đi, Nhà quyền pháp Cổ Thế Minh, là người kế thừa mà Bá Đồ bồi dưỡng. Năm ấy hắn rời khỏi Bá Đồ, Hàn Văn Thanh 25 tuổi. 25 tuổi, Ngụy Sâm đã giải nghệ. Nhưng Hàn Văn Thanh không, anh vẫn cứng rắn kiên trì đến 29 tuổi, hơn nữa công khai biểu thị, vẫn sẽ trước sau như một kiên trì.

Nếu nói 25 tuổi Hàn Văn Thanh không chịu rời đi vì tai hại của tuổi tác còn chưa xuất hiện (mùa giải thứ tám mới bắt đầu xuất hiện rõ rệt) hơn nữa anh không nghĩ rời đi, vì anh không nỡ rời sàn thi đấu và Vinh Quang, nhưng Hàn Văn Thanh 29 tuổi khổ sở kiên trì lại chỉ bởi vì . . . Anh là đội trưởng Bá Đồ.

Tống Kì Anh, người kế thừa Đại Mạc Cô Yên, tiểu Trương Tân Kiệt, là kết hợp của song chỉ huy, cậu là người kế thừa hoàn hảo nhất của Bá Đồ. Hàn Văn Thanh cuối cùng đã tìm được một người anh có thể yên tâm giao phó Bá Đồ, nhưng đối phương vẫn còn non nớt, cậu chỉ mới 17 tuổi.

Mà anh đã 29 tuổi. Trước sau như một cũng không thể tránh khỏi, một chân đã vùi vào quan tài của tuyển thủ chuyên nghiệp. Thời gian từng giây từng phút đều vô cùng quý giá, thời gian là vật quý giá nhất của anh. Như anh nói, tinh lực có hạn. Để cho Đại Mạc Cô Yên đi lên sàn thi đấu thế giới, hay là làm đội trưởng Bá Đồ bồi dưỡng người mới trưởng thành, anh chỉ có thể làm một chuyện.

Hàn Văn Thanh lựa chọn vế sau.

Anh là đội trưởng Bá Đồ. Vì Bá Đồ anh có thể cho toàn bộ, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi. Thậm chí là sự việc của Cổ Thế Minh, anh có thể chọn rời đi, thành tựu về một giai thoại Quyền Hoàng bá khí đã khắc ghi, chủ động nhường ngôi lại, nhưng anh không. Vì sao?

Bởi vì anh biết, so với hiện tại để Cổ Thế Minh kế thừa, anh ở lại tốt hơn cho Bá Đồ. Chứng cứ rất đơn giản, sau cùng Cổ Thế Minh từ đầu đến cuối không đánh ra danh khí lớn nào.

Hàn Văn Thanh có thể không cần danh, người khác nói già ngoan cố cũng không sao cả, anh muốn điều tốt nhất cho Bá Đồ. Nếu điều tốt nhất đó là sự ở lại của anh, anh sẽ ở lại. Anh đi, Bá Đồ có thể tốt hơn, tôi tin tưởng anh cũng sẽ rời đi quyết tuyệt quả đoán. Bá Đồ - đội ngũ mà anh một tay sáng lập, là tâm huyết của anh đối với Vinh Quang, là Vinh Quang của anh.


"Mưa gió bão bùng, mười năm tổ hợp; nhân vật có thể vĩnh viễn ở lại, tuyển thủ đều sẽ phải ra đi. Thế nhưng, ở Bá Đồ chúng ta, có một người, là anh ấy, đã đưa Đại Mạc Cô Yên đến sàn đấu này, là anh ấy, mười năm cũng như một ngày, suất lĩnh Bá Đồ chúng ta dũng mãnh tiến lên. Từ mùa giải đầu tiên, mùa giải thứ hai, mùa giải thứ ba, mãi cho đến hôm nay, mùa giải thứ mười! Vĩnh viễn đứng ở nơi đây, trên đỉnh cao này, duy nhất mình anh, không còn ai khác. Anh là ai???"

"Hàn Văn Thanh!!!" Tiếng gào của khán giả trong nhà thi đấu gần như đã biến thành thét vang. Đúng, Hàn Văn Thanh, tuyển thủ Vinh Quang xứng đáng được ca ngợi như thế, phóng mắt khắp Liên minh, chỉ có một mình Hàn Văn Thanh. Vốn đối thủ lâu năm của anh là Diệp Tu có thể tính vào, nhưng tiếc thay, Diệp Tu mùa giải thứ tám giải nghệ giữa đường, có một năm rưỡi vắng mặt. Cho nên...

Hàn Văn Thanh, duy nhất mình anh, không một ai khác.

Anh không chỉ kiên trì suốt mười năm trên đấu trường chuyên nghiệp này, quý giá hơn chính là, mười năm qua, anh luôn giữ vững thực lực hạng A. Năm tháng có thể ăn mòn thao tác của anh, phản ứng của anh, nhưng vĩnh viễn không cách nào thoái hóa ý chí của anh, ngược lại chỉ làm cho anh càng thêm cứng cỏi. Đó chính là Hàn Văn Thanh, người mười năm điều khiển Đại Mạc Cô Yên, đội trưởng mười năm của chiến đội Bá Đồ.

Trong bất tri bất giác, Hàn Văn Thanh đã đứng trên sân khấu, hình chiếu 3D Đại Mạc Cô Yên ở ngay bên cạnh anh. Nhà thi đấu dần dần lắng xuống, mọi người đều đang nhìn về anh, chờ đợi anh. Hàn Văn Thanh, người đấu sĩ mười năm này, anh sẽ nói gì?

Không, không gì cả!

Hàn Văn Thanh từ chối micro MC đưa tới. Anh cái gì cũng không nói, chỉ quay đầu nhìn bên cạnh, nơi có hình chiếu 3D Đại Mạc Cô Yên.

Nhân vật đã khiển suốt mười năm, có thể chân thật đứng bên cạnh mình, đây là trải nghiệm mà cả Hàn Văn Thanh cũng rất ít có. Anh cứ thế mà đứng nhìn, lại đưa tay ra, vỗ vỗ lên vai hình chiếu ảo kia. Sau đó, anh giơ lên bàn tay phải ấy, nắm chặt, hướng về toàn bộ khán giả và tuyển thủ trên khán đài, không quá dùng sức, nhưng lại kiên định tột cùng mà vung lên.

Vốn không cần phải nói gì cả.

Tôi vẫn đứng đây, vẫn có thể nắm chặt bàn tay này thành quyền, chỉ thế thôi, là đủ!

Cả nhà thi đấu dùng gào thét để trả lời Hàn Văn Thanh. Trương Tân Kiệt cũng đang lên sân khấu, bước đủ số lượng bước chân đã tính toán kỹ, đến chính xác bên cạnh Hàn Văn Thanh không sai một ly.

Hắn không phải người đầu tiên cầm Thạch Bất Chuyển, nhưng hắn đã chiến đấu bên Hàn Văn Thanh gần bảy năm rồi. Tuyển thủ không thể mãi mãi đứng trên sàn đấu như nhân vật. Nhìn theo cách đó, mỗi một tuyển thủ đều là một người thừa kế, từ quá khứ xa xôi, đến hiện tại, đến tương lai lâu dài, đem tinh thần, ý chí của mình gửi vào nhân vật, vĩnh viễn truyền lại về sau.

Hai vị tuyển thủ, dưới ánh mắt của hàng vạn khán giả, nắm chặt tay nhau, ôm nhau.

Cả nhà thi đấu vỗ tay rào rào. (Chương 1245)

Đại Mạc Cô Yên trực, Trường Hà Lạc Nhật viên.

Mười năm Bá Đồ, trước sau như một.

Anh là vinh quang của chúng tôi, là vinh quang của Bá Đồ.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook