[R16][Hàn Diệp] An lành

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#1
[Hàn Diệp]
An lành

CP: Hàn Diệp
Trans: Katakara
Nguồn: S種
Warning: R16


Chú thích: Toàn bộ phía dưới là lời của tác giả. Mình chỉ dịch lại thôi. =))))))))))



Diệp Tu tỉnh lại ngáp một cái, phát hiện không thấy lão Hàn. Lão Hàn đi đâu rồi?



Trong phòng bếp bay ra mùi đồ ăn thơm ngon, chắc là lão Hàn vợ ngoan đang nấu cơm. Diệp Tu vừa đoán hôm nay ăn món gì vừa đi tới phòng bếp. Quả nhiên, cậu thấy lão Hàn đang mặc.... mà bận rộn tới lui.



Không ngờ lão Hàn vậy mà lại mặc tuxedo? Đầu óc không có vấn đề chứ?

"Cậu cuối cùng cũng dậy rồi. Tối hôm qua lại lén thức khuya phải không? Được rồi, mau tới ăn cơm đi."

Lão Hàn hình như không quá vui, vẫn là ngoan ngoãn ăn cơm trước đi, ai quan tâm vì sao anh ta mặc đồ như vậy.

Nhưng mà... món ăn thần bí trên tay lão Hàn là món gì?



Mặc dù lão Hàn rất đẹp trai, gà nướng ăn thật ngon, nhưng mà không đúng! Chuyện này không bình thường! Trong phòng bếp ở nhà lại mặc trang phục chính thức cái gì. Sáng sớm liền ăn gà nướng rau thơm cái gì. Quá kì quái!

Diệp Tu vừa gặm đùi gà vừa giả bộ bình tĩnh, thản nhiên hỏi lão Hàn tại sao lại hành động bất thường vậy. Lão Hàn im lặng một chút rồi mới mở miệng nói: "Bởi vì..."



"Bởi vì hôm nay là ngày lễ Giáng Sinh, không phải hôm trước cậu nói muốn đi xem sao?"

Không ngờ hôm trước nói đùa anh lại tưởng thật. Nhưng mà, thật là cảm động.

"Giáng Sinh vui vẻ."

Lão Hàn đưa cho tôi một hộp quà, ra hiệu cho tôi mở ra. Không biết bên trong là món gì?



Là mô hình phỏng chế Thiên Cơ Tán! Đặc biệt tinh xảo! Thật hạnh phúc!

Nhưng mà lão Hàn có tâm chuẩn bị tỉ mỉ như vậy, bản thân lại quên vụ lễ Giáng Sinh này, thật là có lỗi với lão Hàn. Phải mau chóng làm gì đó mới được! Vậy nên Diệp Tu quyết định...



Diệp Tu cái khó ló cái khôn! Cậu đem dây gói bằng gấm phía trên hộp quà buộc lên cổ mình, cứ thế đem mình biến thành món quà Giáng Sinh! Thật sự là quá thông minh!

Mặc dù biện pháp này rất cũ rất thô, nhưng bởi vì Diệp Tu vô cùng đáng yêu nên hoàn toàn không có vấn đề!

Vậy, lão Hàn sẽ xử lý món quà Giáng Sinh này như thế nào?



Lão Hàn đương nhiên là tận hưởng món quà Giáng Sinh của mình!

Sau khi vận động xong, Diệp Tu tính nắm bắt cơ hội mà quang minh chính đại ngủ tiếp, thật tuyệt nha~

"Đừng ngủ, lát nữa còn phải đi ra ngoài."

"Ồ! Đi đâu?"

Diệp Tu đáng thương không rõ kế hoạch, chỉ nghỉ ngơi được một lát liền phải cam chịu số phận mà rời giường chuẩn bị ra ngoài. Rốt cuộc lão Hàn muốn dẫn Diệp Tu đi đâu?



Diệp Tu chẳng hiểu gì cả bị kéo ra sân bay, rồi lại mơ mơ hồ hồ bị đem lên máy bay. Lão Hàn hành động lưu loát nước chảy mây trôi, Diệp Tu hoàn toàn không có cơ hội hỏi rõ, chỉ biết là máy bay sắp bay đi đâu...



"Tôi biết cậu không thích phiền phức, nên chỉ cần đơn giản đọc lời thề thôi."

Máy bay hạ cánh, lão Hàn đi thẳng vào vấn đề, đưa Diệp Tu tới giữa một giáo đường tinh mỹ.

Diệp Tu cảm thấy ngơ ngác trong suốt toàn bộ hành trình ngày hôm nay, ngây ngốc đọc theo lời thề xong liền bị lão Hàn kéo đi đăng ký kết hôn. Hồi lâu sau Diệp Tu mới phục hồi tinh thần, kết hôn kiểu này hoàn toàn không có cảm giác chân thật!

"Anh tính làm gì sau khi kết hôn? Nuôi chó? Hưởng tuần trăng mật? Hay là chúng ta cùng nhau lập nghiệp nha?" Trên đường về nhà, Diệp Tu nửa đùa nửa thật hỏi.

Không ngoài dự đoán của Diệp Tu, lão Hàn trầm tư thật lâu. Quả nhiên lão Hàn chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Khi đến trước cửa nhà, lão Hàn mới mở miệng.

"Hay là chúng ta..."



"Bay cả ngày cậu cũng mệt chết đi? Không bằng nghỉ ngơi trước, ngày mai chúng ta lại lên kế hoạch."

... Không biết nên nói lão Hàn biết quan tâm chăm sóc hay là không hiểu lãng mạn. Được rồi, dù sao cũng buồn ngủ lắm rồi. Nhanh đi tắm một cái rồi đi ngủ thôi. Diệp Tu nghe lời chui vô lớp chăn ấm áp ngủ ngon lành.

Sáng sớm, lão Hàn tỉnh dậy phát hiện Diệp Tu vẫn còn đang ngủ, vẻ mặt lại có chút không đúng. Anh nhanh chóng đánh thức cậu dậy. Mắt vẫn còn lờ mờ do buồn ngủ, Diệp Tu lắc lắc đầu để tỉnh táo lại, nói với lão Hàn:

"Tôi mới vừa mơ..."



"Tôi mới vừa mơ tôi biến thành con gà nướng nha! Lại là cái loại trông cực ngon! Thật đáng sợ!"

Cực ngon mới là trọng điểm à...? Lão Hàn im lặng phỉ nhổ trong lòng. Nhưng thôi, Diệp Tu bởi vì ác mộng mà ngủ không ngon, anh vẫn nên an ủi cậu một chút. Nên an ủi thế nào đâu?



"Cậu là gà nướng, tôi là muối tiêu."

Nghe lão Hàn miễn cưỡng nói ra lời phát biểu kỳ quái, Diệp Tu sửng sốt một chút liền cười vang.

"Phốc ha ha ha ha ha đây là lời tâm tình cũ kỹ nào được biến đổi sao? Quá đặc sắc đi ha ha ha!"

Mặc dù quả thật khiến tâm tình của đối phương trở nên tốt hơn, nhưng lão Hàn lại không cảm thấy cao hứng. Anh rõ ràng rất chân thành nói ra lời này, lại bị xem như trò đùa. Mẹ nó.

Diệp Tu bị lão Hàn trừng mắt một hồi mới ngưng cười. Hai người ăn sáng xong liền tiếp tục chủ đề ngày hôm qua, bắt đầu hoạch định cuộc sống sau khi cưới. Mục tiêu đầu tiên muốn bỏ vào kế hoạch nên là cái gì đâu?



Đã kết hôn thì đầu tiên cần đi hưởng tuần trăng mật nha! Việc này không nên chậm trễ mà phải làm ngay. Hai người thu dọn xong lập tức khởi hành đi tới nơi đầu tiên. Đó là...



Bọn họ đến Hokkaido. Mùa đông ở Hokkaido có thật nhiều tuyết oa! Không cần hút thuốc cũng có thể nhả ra khói.

Sau khi máy bay hạ cánh, hai người dự tính trước đi tới khách sạn đã đặt để ký gửi hành lý. Tuần trăng mật hiếm có thế này, hai người đặt gian phòng kiểu gì đây?



Là phòng trời sao! Vì để không bị tuyết động che chắn tầm nhìn mà còn có hệ thống sưởi, cả gian phòng đều ấm áp. Diệp Tu vửa vào cửa liền không muốn bước ra.

"Trả nhiều tiền thuê phòng như vậy đương nhiên muốn hưởng thụ thiết kế của khách sạn nha!"

"Trả nhiều tiền vé máy bay như vậy đương nhiên phải cố gắng đi tham quan thắng cảnh."

Diệp Tu nằm lỳ không được, bị Hàn Văn Thanh lôi ra gian phòng. Tiếp theo bọn họ sẽ đi đâu?



Lão Hàn nhìn bản đồ, nghiêm túc dò đường. Diệp Tu đứng một bên rảnh trứng không có gì làm bắt đầu lăn quả cầu tuyết, rồi bất ngờ đánh lén.

Hiệu quả cực kỳ rõ rệt! Cậu thành công chọc giận lão Hàn. Một trận đại chiến ném tuyết liền diễn ra như vậy đó (?).

Cuối cùng trận đấu kết thúc với mặt Diệp Tu bị đông lạnh đỏ bừng.

Lãng phí quá nhiều thời gian, phải nhanh đi đến thắng cảnh trong kế hoạch mới được! Lão Hàn mặc kệ Diệp Tu giả vờ ai oán tố khổ mà dắt người đi về phía trước.



Kịp lúc hồ nước lên đèn. Thật đẹp nha!

"Không ngờ lão Hàn anh cũng biết chỗ như thế này. Đó giờ xem thường anh rồi."

"Không giống cậu, lười đến mức chẳng muốn tra tìm cảnh đẹp."

"Bầu không khí thế này thì nói chuyện lãng mạn chút được không? Tốt xấu gì cũng là tuần trăng mật nha."

"Hừ, làm như cậu nói chuyện lãng mạn lắm vậy."

Hai người vừa cãi nhau vừa chụp hình, mặc dù ngoài miệng không buông tha nhau, nhưng lại liên tục cọ lấy nhiệt độ thân thể đối phương.

Thưởng thức mỹ cảnh nhờ hiệu ứng ánh sáng cho đến khi hết thời gian lên đèn, hai người chậm rãi quay về khách sạn.

Về đến phòng đã trễ rồi. Nên làm gì đây?



Hai người tắm rửa xong, vừa thưởng thức trời sao vừa làm chuyện xấu hổ.


"Các vì sao đều đang nhìn đâu, cứ như đang đánh dã chiến."

"Thích không?"

"Thật mới mẻ."

Lão Hàn và lão Diệp đều hào hứng hơn bình thường rất nhiều. Dưới bầu không khí lãng mạn, họ cố ý thả chậm tiết tấu để thật tốt hưởng thụ. Kết quả là tiểu Hàn cơ hồ cả đêm đều nằm trong chỗ ấm áp, không hề đi ra. Vậy nên hôm sau hai người đều nằm ỳ trên giường.

Lão Hàn hiếm thấy mà dậy trễ, nhưng vẫn sớm hơn Diệp Tu. Nhìn Diệp Tu quấn chăn ngủ ngon bên cạnh, anh có chút không nỡ đánh thức cậu. Nhưng nếu tiếp tục ngủ thì kế hoạch du lịch tiếp theo đều phải hủy nên anh đành phải nhẹ nhàng lay cậu tỉnh.

Diệp Tu mơ màng rửa mặt, miệng ngậm bàn chải đánh răng, thanh âm không rõ hỏi lão Hàn: "Hôm nay muốn đi đâu nha?"



Tối hôm qua dốc sức vận động nên thật đói nha! Ngủ thẳng đến trưa không ăn sáng nên càng đói hơn nha!

Đói vậy đương nhiên là muốn đi ăn buffet cao cấp bao no nha nha!

Mấy món ngon tựa như thịt bò, tựa như thịt cua, như bánh cá taiyaki, sò biển, tôm chiên, sushi... Khó khăn lắm mới tới Nhật Bản, cho nên còn uống rượu sake, vậy nên Diệp Tu không ngoài dự đoán - say.

"Càng cua cua ăn ngon thật~ Thịt bò bò cũng quá ngon~ (khi say nói bị điệp từ?)

Hai người ăn uống no nê xong rời khỏi nhà hàng. Diệp Tu ban đầu còn đi đứng đàng hoàng, không ngờ mới một đoạn ngắn liền lung lay đụng trúng người. Người đó là?



"Thì ra mấy anh cũng ở đây à!"

Người bị đụng hóa ra là Tô Mộc Tranh! Thì ra Mộc Tranh, Quả Quả và Đường Nhu đi du lịch. Hiện tại đang chia ra đi mua quà lưu niệm.

Bởi vì Diệp Tu lười tham gia lên kế hoạch tuần trăng mật, cho nên lúc trước chỉ nói với Tô Mộc Tranh một tiếng là sắp đi Nhật Bản, hoàn toàn không biết chi tiết. Không ngờ lại tình cờ gặp nhau.

"Đúng lúc, em vừa mới mua quà cho các anh đâu~ Nè."

Mộc Tranh đưa ra món quà thần bí, còn dặn đây là món đồ đặc biệt mua được do vô tình đi nhầm vào một cửa hàng đặc biệt. Cô cảm thấy rất phù hợp với Diệp Tu và lão Hàn.

"Cám ơn."

Lão Hàn đỡ thân thể lung lay của Diệp Tu rồi nhận món quà.

"Vậy em không làm kỳ đà cản mũi nữa, các anh chơi vui nha!"

Vẫy tay tạm biệt Mộc Tranh, lão Hàn sẽ dẫn Diệp Tu còn đang choáng váng đi đâu tiếp theo đây?



Hẳn hóng gió một lát thì sẽ tỉnh rượu đi? Lão Hàn mang Diệp Tu đi chỗ trượt tuyết, nhưng Diệp Tu bộ dạng choáng váng thế này mà đi trượt tuyết thì thật nguy hiểm. Vậy nên lão Hàn thuê một ván trượt tuyết dạng ngồi rồi cùng nhau ngồi trượt. Tốc độ cao và gió lạnh quất vào mặt thật hiệu quả, Diệp Tu tỉnh rượu hơn phân nửa. Trượt xong một lần, cậu đang tính oán trách lão Hàn sao lại thuê loại ván trượt dành cho cha con thế này, kết quả lúc đứng dậy không cẩn thận, suýt nữa té ngã vào tuyết. Cuối cùng, cậu đành phải tiếp tục ngồi ván trượt thêm mấy lần.

Sau khi chơi thỏa thích, trên đường về, lão Hàn thấy Diệp Tu thả chậm bước chân như bị cái gì hấp dẫn sự chú ý, ánh mắt nhìn theo. Thì ra bên kia đang bán...



Không ngờ nơi này lại có bán bánh đại bàng nướng* bản gốc từ Đài Loan!

Lão Hàn không thuyết phục được Diệp Tu đành phải đi mua một cái. Diệp Tu nhận lấy xong tìm trăm phương ngàn kế để thuyết phục lão Hàn cắn miếng đầu tiên. Kế hoạch không thành công nên cậu chỉ có thể cầm bánh đại bàng nướng chọt chọt mặt lão Hàn cho thỏa dạ. Cuối cùng Diệp Tu vẫn là người ăn đầu tiên. Không ngờ bên trong đầy ấp bơ, cậu cắn một miếng liền bị văng bơ.

"Ngô, ô ngô!" (Đừng chỉ lo chụp hình, mau giúp tôi nha!)

Sau khi vất vả ăn xong, Diệp Tu liếm liếm miệng, nói kỳ thật ăn rất ngon. Lão Hàn nghĩ thầm thích ăn thì về anh để cậu ăn cho đã.

Lão Hàn sẽ làm gì với mớ ảnh chụp tuyệt vời mới nãy đây?




Sau khi về phòng, lão Hàn có ý xấu, muốn trêu cợt một chút Diệp Tu bình thường da dày thịt béo. Vậy nên anh làm bộ muốn đem ảnh chụp vừa rồi để thoáng qua* trên phòng chat tuyển thủ. Diệp Tu tưởng thật, muốn cướp điện thoại, không ngờ rối loạn một trận khiến cho lão Hàn ấn nhầm nút gửi đi. Vô tình biến giả thành thật. Danh dự tuổi già của Diệp thần khó mà giữ được!

Nhóm tuyển thủ thấy được Diệp thần ăn đại bàng nướng sẽ phản ứng thế nào?

* Dạng đăng hình tự động xóa sau 10 giây.



Vốn tưởng hình đăng nhầm chỉ bị lan truyền trong nhóm QQ mà thôi. Nào ngờ lại có con cá đặc biệt âm hiểm, kêu Hoàng Phiền Phiền mở ảnh khi hắn đã chuẩn bị sẵn sàng app chụp hình, chụp lại hình ảnh quý giá Diệp thần ăn đại bàng nướng, rồi phát lên Weibo cùng với dòng chữ: Diệp thần chắc phải vừa cắn vừa hút mới không bị nhiễu nhỉ.

Thế là toàn bộ Weibo đều bùng nổ. Một đám tuyển thủ bay vô góp vui, sôi nổi chia sẻ bài viết, bu lại vây xem chế giễu kỹ thuật ăn đại bàng của Diệp thần không tốt. Cuối cùng thậm chí tài khoản chính thức của chiến đội cũng nhịn không được mà chia sẻ bài viết, còn trở thành một trong những bài được tìm kiếm nhiều nhất. Ánh mắt Diệp Tu lúc này như đã chết, chỉ có thể lẩm bẩm với điện thoại: Thù lớn cỡ nào nha...

Đối với chuyện này, Hàn Văn Thành cảm thấy thật xin lỗi, muốn đền bù Diệp Tu, nên đồng ý đáp ứng cậu ba chuyện. Diệp Tu suy nghĩ, nói lên yêu cầu thứ nhất là?



Hàn Văn Thanh tuân thủ cam kết lập tức sửa đổi hành trình, mang Diệp Tu đi Disney ở Tokyo! Không ngờ tên Diệp Tu này căn bản chỉ muốn mình đeo băng đô Minnie để báo thù thôi. Nhưng vì đền bù tâm linh bị tổn thương (?) của Diệp Tu, Hàn Văn Thanh vẫn cắn răng thực hiện yêu cầu thứ hai của Diệp Tu, khuất nhục mà đeo băng đô Minnie chơi với cậu cả ngày.

Diệp Tu và Hàn Văn Thanh đều không phải là fan của Disney. Loay hoay một ngày cũng không có gì thú vị, Diệp Tu nhàm chán, nhanh chóng đưa ra yêu cầu thứ ba khi đang ăn tối. Đó là?



Mặc dù rất bất đắc dĩ, nhưng đã đáp ứng nên anh đành phải tuân theo yêu cầu của Diệp Tu mà về nhà, kết thúc tuần trăng mật ngắn ngủi ba ngày.

Sau này nhất định phải lôi Diệp Tu ra cửa nhiều hơn, cải thiện thể chất không ra ngoài bao lâu đã muốn về nhà của cậu! Hàn Văn Thanh thầm hạ quyết tâm.

Diệp Tu vửa về nhà đã sung sướng đánh Vinh Quang, tới tận đêm khuya mới thỏa mãn chui vào chiếc giường ấm áp quen thuộc. Lúc này, Hàn Văn Thanh cũng đã thu xếp hành lý gần xong, nhớ ra còn chưa mở món quà của Tô Mộc Tranh, liền hỏi Diệp Tu có muốn mở ra xem bây giờ hay không. Diệp Tu cũng tò mò bên trong là cái gì nên rất chờ mong mà gật đầu.

Bên trong rốt cuộc là cái gì?



Là búp bê Mạc Tiếu kết hôn do Tô Mộc Tranh đặt hàng ở Nhật Bản!

"Sao lại ăn mặc như trắng như bánh bao vậy?"

"... Gọi là trắng thuần."

Diệp Tu nhìn lão Hàn cẩn thận ngắm nghía cái này mô hình, nghĩ thầm anh lúc trước lo lắng cá tính mình sợ phiền phức cho nên không có tổ chức hôn lễ. Hiện tại có phải anh đang tiếc nuối là hai người cũng không có chụp ảnh trong bộ trang phục đặc biệt nha? Thế là Diệp Tu quyết định nhân từ mà thực hiện tâm nguyện nho nhỏ của lão Hàn.

"Lão Hàn, nếu anh có bộ quần áo nào muốn tôi mặc, anh mua đi rồi tôi mặc cho anh xem."

Lão Hàn nghe vậy mắt sáng rực, suy nghĩ một lúc liền mua một bộ trang phục. Là dạng quần áo thế nào đâu?



Bộ sườn xám mọi người mong đợi tới đây.

Diệp Tu nhìn bộ sườn xám xẻ cao lão Hàn đưa mình, thầm nghĩ VL trong lòng, lão Hàn, không ngờ anh lại là người như vậy!

Nhưng da mặt Diệp Tu còn dày hơn tường thành nha! Thách thức như vậy ăn nhầm gì! Dứt khoát mặc vào bộ đồ cùng tất đen, sờ soạng một cái hai chân trơn mượt của mình, cậu cảm giác rất hài lòng. Sau đó cậu đứng dậy bày ra tư thế đáng yêu cho lão Hàn xem.

Đối mặt đối tượng siêu cấp đáng yêu lại không biết xấu hổ nhà mình, lão Hàn nên có phản ứng thế nào đâu?



Lão Hàn thấy Diệp Tu như vậy thật đẹp mắt, muốn chụp hình lưu niệm. Diệp Tu bèn đề nghị lão Hàn thay bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn để chụp chung. Như vậy bọn họ liền có hình đám cưới! Thật đáng mừng!

- Hết -
 
Last edited:

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#2
Aaaaaaa moe quá \ = V = / hồi trước em có hay thấy mà hông biết nó là nguyên sê ri này \ ° V ° / dễ thưn nnnnnn cảm ơn chị *moa moa*
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#3
Aaaaaaa moe quá \ = V = / hồi trước em có hay thấy mà hông biết nó là nguyên sê ri này \ ° V ° / dễ thưn nnnnnn cảm ơn chị *moa moa*
Chị cũng tình cờ thấy đó em. Thấy dễ thương quá nên chị làm liền lun :love::love::love::love:
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#4
Hôm nọ thấy cái oomi gửi, nhưng chỉ có mấy tấm, thứ tự lại.... làm người ta não bổ ra 1 câu chuyện hoàn toàn khác. Có nên làm thành fic hình quăng lên ko trời :rolleyes:
 

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#5
Moeeeeee *lặn lộn* Cho em tải ảnh về máy nhá
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#6
Hôm nọ thấy cái oomi gửi, nhưng chỉ có mấy tấm, thứ tự lại.... làm người ta não bổ ra 1 câu chuyện hoàn toàn khác. Có nên làm thành fic hình quăng lên ko trời :rolleyes:
Hi hi làm đi đừng suy nghĩ =))))).

Moeeeeee *lặn lộn* Cho em tải ảnh về máy nhá
Tự nhiên đi em. Ảnh post là để được down mà. *sung sướng lăn lăn*
 

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#7
Hi hi làm đi đừng suy nghĩ =))))).



Tự nhiên đi em. Ảnh post là để được down mà. *sung sướng lăn lăn*
*bắn tim* Moa ?❤️
 

Bình luận bằng Facebook