- Bình luận
- 497
- Số lượt thích
- 6,225
- Location
- Hàng Châu
- Fan não tàn của
- Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
Tác giả: Nguyệt Ngưng Đồng.
Thể loại: Hướng nguyên, Non CP
Nhân vật trung tâm: Diệp Tu
Cv: 张佳乐头上的小花儿
Editor: ButNgonPhi
Bèo nước gặp nhau
Nhưng cậu chưa bao giờ hối hận.
Thể loại: Hướng nguyên, Non CP
Nhân vật trung tâm: Diệp Tu
Cv: 张佳乐头上的小花儿
Editor: ButNgonPhi
Bèo nước gặp nhau
Nhưng cậu chưa bao giờ hối hận.
[Gặp gỡ]
15.
Diệp gia đại thiếu gia Diệp Tu, năm nay mười lăm tuổi, giờ đang ngồi xổm bên đường, tay cầm chặt tờ mười đồng, hết sức phân vân xem giờ nên đi ăn cơm hay là ra tiệm net.
Đi tiệm net trước đi! Diệp thiếu gia do dự ba giây rồi quyết định, kéo mũ lưỡi trai đang đội trên đầu xuống che khuất gương mặt hẵng còn non choẹt.
Tiệm net rất rộng, nhưng việc thu hút sự chú ý của người ta nhất là một đám thanh niên ăn mặc khác nhau đang vây sau một bàn máy, sắc mặt ai cũng chăm chú nhìn màn hình, thỉnh thoảng còn ồ lên khen ngợi một trận.
Ể? Diệp Tu hiếu kỳ tiến lại gần, phát hiện một thiếu niên ngồi giữa đám người, hai mắt tập trung cao độ nhìn màn hình, đôi tay linh hoạt như múa trên bàn phím, trên màn hình hiển thị giao diện tựa game chiến thuật đang thịnh hành mà Diệp Tu cũng đang chơi. Dưới cái nhìn của cậu, người bên kia màn hình xem ra hoàn toàn không phải đối thủ của thiếu niên trước mặt.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau trên màn hình của thiếu niên nhảy ra dòng chữ “Victory.”
“Lợi hại!!! Mộc Thu, hôm nay cậu thắng mấy ván rồi?”
“Cmn, Vô địch! Mày định xưng bá thành phố H sao?”
Trong tiếng khen ngợi của những người khác, đối thủ của cậu Mộc Thu này hậm hực đứng lên: “Tôi đánh không lại cậu ta, còn có ai muốn đến thử nữa không?”
Diệp Tu cố gắng chen vào từ giữa đám đông, cầm lấy tai nghe trên bàn, nở một nụ cười mỉm đầy ngạo nghễ: “Đấu một ván không?”
16.
Diệp Tu và Tô Mộc Thu đứng trước áp phích tuyên truyền Vinh Quang, Tô Mộc Thu bừng bừng phấn khích nói với cậu bạn mình: “Thế nào? Tui cảm thấy trò này nhất định sẽ rất hot, tui đã mua hai thẻ tài khoản rồi, chỉ chờ phát hành thôi!”
Diệp Tu nghi hoặc hỏi lại: “Hai thẻ? Không phải là có hai mươi bốn nghề nghiệp à?”
“Vcl, cậu còn muốn cày hai mươi bốn nick sao?” Tô Mộc Thu cạn lời.
Diệp Tu lại tự tin: “Người như anh đây, nếu đã chơi game kia thì phải chơi đến mức tinh thông toàn chức, không thể chê vào đâu được mới được.”
“Cậu nằm mơ đi, muốn mua thì tự đi mà mua.” Tô Mộc Thu lườm, “Cậu có biết tụi mình đã ăn mỳ tôm để tiết kiệm bao ngày mới được không?”
Diệp Tu cười híp mắt, ôm bả vai bạn tốt: “Yên tâm, có tui ở đây, chúng ta nhất định có thể kiếm được thật nhiều, Mộc Tranh cũng đến lúc nên mua quần áo mới rồi.”
“Tốt, tranh thủ thời gian vào đi, nếu không sợ là không còn chỗ, ở luôn tiệm net Gia Thế này được rồi.”
Hai thiếu niên vội lao vào trong tiệm net.
“Ở đây máy nào cũng có đầu đọc thẻ Vinh Quang hết.” Diệp Tu vừa cắm thẻ tài khoản vào máy đọc thẻ vừa thở dài.
“Không biết ông chủ chỗ này là ai, chơi lớn quá!” Tô Mộc Thu cảm thán.
Thanh niên đang im lặng đánh Vinh Quang bên cạnh Tô Mộc Thu đột nhiên gỡ tai nghe xuống, nghiêng đầu sang nói: “Tôi là ông chủ chỗ này đây.”
Tô Mộc Thu: “ . . . “
Diệp Tu: “ . . .”
Thanh niên kia lại cười cười: “Tôi là Đào Hiên, thêm hảo hữu trong game đi!”
17.
“Haha, A Tu, tui đã lên được một ý tưởng về vũ khí bạc cho Nhất Diệp Chi Thu của cậu, đến coi xem này?”
“A, xịn vl !! Cậu coi chỗ này dùng vật liệu này có tốt hơn không?”
“Nhưng trong kho hàng mình không có vật liệu này, đến bản đồ cấp 50 mới có.”
“Vậy sao . . . “
Nửa giờ sau.
“Chết! Nhất Diệp Chi Thu với Thu Mộc Tô lại đến cướp boss rồi!!”
Vinh Quang là một trò chơi có thao tác khá phức tạp, tuy thế, vẫn có một số ít người chơi đã nhanh chóng quen thuộc với nó, dựa vào thao tác mà đứng trên đỉnh thực lực Vinh Quang, khiến cho người người biết đến.
Ví như pháp sư chiến đấu Nhất Diệp Chi Thu, thiện xạ Thu Mộc Tô, nhà quyền pháp Đại Mạc Cô Yên, thầy trừ tà Quét Đất Dâng Hương, thuật sĩ Sách Khắc Tát Nhĩ, . . . và một số tài khoản khác.
“Haiz, thật không muốn phải thừa nhận . . . trong đám đó có thật nhiều clone của tui.” Diệp thiếu gia bày tỏ nỗi lòng.
“ . . . “ Tô Mộc Thu đang vắt chân lên cổ cày phó bản cũng phải quay sang ném cho đối phương một cái liếc mắt.
“Đồng chí Mộc Thu, đây là cậu ghen tị, ghen tị rõ ràng. Biết sao được, cây to đón gió lớn, cậu nhìn tui đi, lại bị người ta đuổi giết.” Diệp Tu nói.
Tô Mộc Thu nghi ngờ liếc nhìn màn hình của người kia, Nhất Diệp Chi Thu phất tay đâm chết một con Goblin.
“Nhìn kênh thế giới ấy.” Nhìn ánh mắt khinh bỉ của bạn tốt, Diệp Tu bình tĩnh giải thích.
Đại Mạc Cô Yên: Nhất Diệp Chi Thu, ra ngoài cửa bắc thành PK đi.
Phía dưới là từng tràng vỗ tay hoan hỉ của quần chúng, biểu thị cực kỳ hoan nghênh.
“A!” Tô Mộc Thu giật mình, “Đây không phải tài khoản duy nhất có tỷ lệ thắng đấu trường 100% giống cậu sao?”
“Sắp không phải 100% rồi.” Diệp Tu điều khiển Nhất Diệp Chi Thu, chiến mâu đen nhánh lấp lóe ánh bạc dưới ánh mặt trời. Người thao tác bên ngoài màn hình nở một nụ cười ngạo nghễ, khi đó Diệp Tu vẫn là thiếu niên chưa từng bị người ta lấn ép, không có khả năng thất baị.
“Dã chiến không tính vào tỷ lệ thắng đấu trường đâu đồ đầu đất!” Tô Mộc Thu lại liếc Diệp Thu, bình tĩnh cho người kia một last hit.
“Ặc . . .”
18.
“Cho hỏi, đây là tiệm net Gia Thế phải không? Tôi tìm Đào Hiên.” Một thanh niên tác phong nhanh nhẹn hỏi hỏi thăm tiếp tân.
“Anh là Khí Xung Vân Thủy hả?” Diệp Tu đang từ trên lầu đi xuống, vừa khéo nghe được câu hỏi của thanh niên kia.
“Cậu là?” Ngô Tuyết Phong hỏi lại.
“Diệp Thu, Nhất Diệp Chi Thu.” Diệp Tu nói.
Ngô Tuyết Phong ngẩn ra, Diệp Tu mười tám tuổi đã trổ mã khá cao, chỉ là gương mặt kia vẫn phảng phất chút ngây ngô của thiếu niên, thật sự không nhìn ra cậu chàng trước mắt chính là người điều khiển Nhất Diệp Chi Thu không ai địch nổi.
“À, xin chào, anh bạn nhỏ Diệp Thu.” Ngô Tuyết Phong không nhịn được sờ sờ mái tóc ngắn mềm mại của người đối diện.
Diệp Tu: “. . . “
Cũng may Đào Hiên xuất hiện đúng lúc mới ngăn được dòng suy nghĩ muốn lôi người kia đến đấu trường đại chiến 300 hiệp của Diệp Tu.
“Vậy, chiến đội của chúng ta, Gia Thế, hôm nay chính thức thành lập rồi!” Đào Hiên tuyên bố.
“Cạn ly!” Cả đám reo hò.
“Đội trưởng tới trước đi, một hơi hết luôn nha!”
“Đúng đúng, tụi tui muốn thay nhau kính rượu đội trưởng!”
Diệp Tu cực kỳ phóng khoáng giơ cao chén cạn sạch một hơi, cực kỳ phóng khoáng nuốt ực một ngụm, sau đó cực kỳ phóng khoáng gục luôn trên bàn.
“Vãi, đứa nào hạ thuốc mê trong chén đấy!” Cả đám nhao nhao la hét.
“Còn bé thế này mà đã ra tay, cầm thú à?”
“Mấy đứa buông đội trưởng ra đi, để anh xem!”
Ngô Tuyết Phong nói: “Thật ra cậu ấy chỉ là . . . tửu lượng quá thấp thôi . . .”
Tiếc là giọng anh bị chôn vùi trong không khí kích động của cả đám người, căn bản là không ai nghe thấy.
19.
“Ai là Diệp Thu? Ai là Diệp Thu?” Sau khi trận thi đấu Bách Hoa – Gia Thế kết thúc, Trương Giai Lạc kéo tay Ngô Tuyết Phog liên tục dò hỏi.
Tôn Triết Bình đứng bên tuy đã tương đối kìm nén nhưng nét mặt cũng toát lên vẻ tò mò.
Ngô Tuyết Phong bất đắc dĩ: “Đội trưởng đi WC rồi.”
Trương Giai Lạc hỏi lại: “Thật sao?”
Tôn Triết Bình khinh bỉ Ngô Tuyết Phong: “Lý do cũ rích, lần nào sau khi thi đấu Diệp Thu đều lấy cớ này để lén chuồn mất, có quỷ mới tin . . . Trương Giai Lạc, cậu đi đâu đấy?”
Trương Giai Lạc từ đằng xa trả lời lại: “Tui đi tìm Diệp Thu!”
Tôn Triết Bình: “. . . “
Ngô Tuyết Phong đưa tay che miệng, khẽ tằng hắng một tiếng: “Khụ, cũ rích thì cũ rích, có tác dụng là được.”
Thế là đội trưởng Gia Thế trước nay không lộ diện trước mặt người khác bị đội phó Bách Hoa chặn trước cửa WC.
Trương Giai Lạc: “Anh là Diệp Thu sao?”
Diệp Tu: “Cậu là ai?”
Trương Giai Lạc: “Tui là Trương Giai Lạc, đội phó chiến đội Bách Hoa!”
Diệp Tu: “À, là người thao tác Bách Hoa Liễu Loạn.”
Trương Giai Lạc gật gật đầu, sau đó hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ đối mặt nhau một lát.
Diệp Tu kinh ngạc: “Không để tôi đi à?”
Trương Giai Lạc còn kinh ngạc hơn hắn: “Anh nói xong rồi à?”
“Đúng rồi.” Diệp Tu cây ngay không sợ chết đứng gật đầu thừa nhận.
Đối phương đã thừa nhận dứt khoát như vậy, trái lại làm cho Trương Giai Lạc có chút hoài nghi, cậu ta nghi ngờ nhìn từ đầu đến chân Diệp Tu: “Thật sao? . . . Được rồi, mặc kệ anh có phải hay không, mùa giải sau tui chắc chắn sẽ đánh bại Nhất Diệp Chi Thu!”
“Haiz, chí lớn thật đó.” Diệp Tu tiện tay đốt một điếu thuốc, vỗ vai Trương Giai Lạc động viên nói: “Cố lên.”
Sau đó, câu chuyện Nhất Diệp Chi Thu một tay cầm Khước Tà phá tan Phồn Hoa Huyết Cảnh đến nay vẫn là truyền thuyết.
Trương Giai Lạc: “ . . . “
21.
“Diệp Thu Diệp Thu Diệp Thu ra đây ra đây ra đây PK PK PK!!!!!!!!” Khung chat QQ liên tục nhảy tin nhắn, Hoàng Thiếu Thiên mười tám tuổi thỏa thích phát huy tốc độ tay trên khuông gõ chứ, kiên trì liên tục quấy rối Diệp Tu.
“Haiz, anh bảo này, Thiếu Thiên, cậu có thấy phiền không? Không phải anh chỉ đánh bại cậu một lần ở Tân binh khiêu chiến thôi sao? Cậu nhìn năm ngoái Vương Mắt Bự bị anh ngược đến thảm thương còn không nói gì, học hỏi người ta một ít đi.” Diệp Tu hết nhịn nổi, trả lời.
“Tui mặc kệ, mau tới PKPKPK, tui mở phòng rồi.” Hoàng Thiếu Thiên thấy Diệp Tu cuối cùng đã trả lời, nháy mắt đã hồi sinh full máu.
“Sau này chúng ta sẽ luôn có cơ hội PK mà, tui cam đoan sẽ đánh cho cậu nôn luôn . . .” Diệp Tu nói.
“Thật?” Hoàng Thiếu Thiên nghi ngờ chất vấn.
“À, nếu cậu bị đá khỏi vị trí chủ lực Lam Vũ thì không có nữa.”
“ . . . “ Hoàng Thiếu Thiên hiếm khi lại cạn lời một phen, chợt đổi đề tài: “Tui mặc kệ, đến PKPKPK!!!!”
“Người trẻ tuổi thật là dồi dào sức sống!” Diệp Tu cảm thán, hoàn toàn không nghĩ đến sự thật là hắn chỉ hơn người ta ba tuổi.
Diệp Tu login tài khoản Nhất Diệp Chi Thu, tiến vào đấu trường, phát hiện tài khoản thuật sĩ do Dụ Văn Châu điều khiển cũng đang ở trong phòng.
“Yo, Văn Châu à, đến đấu một ván không?” Diệp Tu chào người kia.
Dụ Văn Châu còn chưa kịp đáp, Hoàng Thiếu Thiên đã gào lên cướp lời: “Diệp Thu, anh có ý gì có ý gì có ý gì! Tui hẹn anh thì anh nửa ngày mới mò được đến đấu trường, anh vừa nhìn thấy Dụ Văn Châu lại chủ động mời cậu ta!!!!!!!”
Diệp Tu nói: “PK với Văn Châu tương đối nhẹ nhàng.”
Dụ Văn Châu: “. . ."
“Ha ha ha ha ha, tui biết, anh sợ tui đúng không?” Hoàng Thiếu Thiên đắc ý.
“Không, ý của tui là, cậu quá ồn.” Diệp Tu thành khẩn khai báo.
Hoàng Thiếu Thiên: “. . .”
Dụ Văn Châu: “Hehe ^_^”
25.
Tuyết đã rơi dưới bầu trời đêm đen kịt, Diệp Tu khẽ rụt cổ, cho tay vào sờ soạng khắp túi áo, trong túi trống không, không sờ ra cái xúc cảm hắn quen thuộc.
Thấy tuyết rơi ngày càng lớn, Diệp Tu quyết định đầu tiên cứ tìm một nơi tránh tuyết đã.
Thế là vấn đề nảy sinh.
Diệp Đại thiếu móc khắp toàn thân chỉ ra một tờ mười đồng đã bị vò đến nhăn nhúm, cân nhắc nên đi ăn cơm hay là vào tiệm net.
Nhìn thấy biển hiện lấp lánh đèn neon của tiệm net Hưng Hân đối diện, Diệp Tu ngập ngừng ba giây, sau đó dứt khoát bước vào tiệm net.
Trong một khoảnh khắc, hắn bỗng nhớ lại cảnh tượng hắn trốn nhà rời đi mười năm trước, một mình đứng giữa thành phố H xa lạ. Mười năm trôi qua trong một chớp mắt, Diệp Tu không khỏi có chút thổn thức.
Sau đó cô bé ở quầy thu ngân đăng ký cho hắn, lại chỉ hướng: “Máy số 47 khu C”
Diệp Tu men theo dàn máy tìm tới nơi thì hơi ngớ ra, chỗ đó rõ ràng đã có người ngồi, đang điều khiển bậc thầy pháo súng tên là Trục Yên Hà đi PK.
Lại thua một ván, Trần Quả nghiến răng nghiến lợi đập bàn một cái, quay đầu ra thì nhìn thấy Diệp Tu: “Chơi máy à?”
“Ừm” Diệp Tu khẽ gật đầu.
26.
Diệp Tu không thể nghĩ đến ngày mình có thể gặp lại Tôn Triết Bình.
Cuồng kiếm sĩ trên màn hình tên là Tái Thụy Nhất Hạ, tay vác vũ khí cam Vô Phong, tạo đủ mọi loại dáng diễu võ giương oai khi thân thể của Trảm Lâu Lan ngã xuống.
Thế nhưng trong đầu Diệp Tu đã tự động đổi tên cuồng kiếm sĩ trước mắt thành Lạc Hoa Lang Tạ.
“Là cậu sao?” Tôn Triết Bình nói.
“Tôn Triết Bình.” Diệp Tu bình tĩnh lên tiếng. Hắn bỗng nhớ đến cảnh tượng sau khi Trương Giai Lạc chặn đường mình ở cửa WC năm đó, Tôn Triết Bình oán hận Diệp Tu ra chiêu không như lẽ thường, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Không nghĩ đến thời gian đã trôi qua lâu như vậy mà vẫn có thể gặp nhau lần nữa, không nghĩ đến lúc trước nhiều người như vậy giờ vẫn còn ở lại phấn đấu vì Vinh Quang, không nghĩ tới sau khi trải qua từng ấy gian khổ lại có thể đứng trên sàn đấu một lần nữa, thực sự là . . .
“Nào, anh hùng, đến cùng nhau đi!”
. . . quá tốt rồi.
27.
Diệp Tu nói
“Tôi về rồi đây.”
[Biệt Ly]
27.
“Tôi nên về nhà thôi.”
Mùa thi đấu thứ mười của Liên minh Vinh Quang, đội trưởng Hưng Hân Diệp Tu tuyên bố giải nghệ.
25.
Diệp Tu múa mười ngón tay linh hoạt trên bàn phím, dựa vào thao tác của hắn, Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu trên màn hình nâng mũi mâu đen nhánh lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, đấu khí như rồng gầm thét xuyên qua đối thủ đang bị treo giữa hư không.
Sinh mệnh đối thủ nháy mắt đã về không, Nhất Diệp Chi Thu uy phong lẫm liệt làm một thao tác hệ thống, tung vạt áo, lộ ra những tư thế thắng lợi khác nhau.
Vinh Quang!
Trên màn hình hiện lên hai chữ quen thuộc, hai chữ này, Diệp Tu nhìn mười năm, khắc sâu trong lòng cũng mười năm.
. . . Chỉ là hôm nay, sợ là lần cuối cùng hắn điều khiển Nhất Diệp Chi Thu thắng được Vinh Quang.
Diệp Tu nhẹ nhàng khẽ gảy điếu thuốc đang bốc làn khói trắng bạc, yên lặng logout, rút thẻ tài khoản ra. Tấm thẻ kia vẫn là tấm thẻ mười năm trước Tô Mộc Thu đã mua, nhưng hiện giờ vẫn trơn bóng như mới, đủ thấy trình độ bảo quản của chủ nhân nó thế nào. Trên mặt thẻ là bốn chữ “Nhất Diệp Chi Thu” đẹp đẽ mà ngạo nghễ.
Diệp Tu nhắm mắt lại, đưa thẻ tài khoản lên khóe môi chạm nhẹ một cái, trong lòng khẽ thầm thì.
“Gặp lại, Gia Thế.”
“Gặp lại, Nhất Diệp Chi Thu.”
21.
Tổng chung kết mùa giải thứ tư, Gia Thế quyết đấu Bá Đồ.
Gia Thế bại trận, chuỗi vô địch liên tiếp bị cắt đứt.
Thua . . .
Hai tay Diệp Tu rời khỏi bàn phím, mờ mịt nhìn vào một điểm vô định trên màn hình.
Cho dù là lần đầu tiên cùng chiến đội cầm cúp quán quân hay là bây giờ, đội trưởng Gia Thế vẫn luôn không có mặt trong buổi họp báo mà một thân một mình lén chạy ra ngoài.
“Diệp Thu, Diệp Thu, cậu không sao chứ?” Đào Hiên gõ cửa phòng Diệp Tu, lo lắng hỏi han. Dù trong phòng có là người thanh niên đã suất lĩnh Gia Thế đoạt được ba quán quân liên tiếp, dù cho hắn vẫn luôn rất thành thục và lạnh nhạt, Đào Hiên chưa hề quên Diệp Thu chẳng qua vẫn là một cậu thanh niên hai mươi mốt tuổi. Nếu không phải trong môi trường thể thao điện tử như Vinh Quang, đặt ở đâu cũng là một người trẻ tuổi tâm tính còn chưa hoàn toàn ổn định.
Nhất là trước đó đã vô địch ba năm liên tục, giờ lại đột nhiên thất bại, Diệp Thu thân làm đội trường còn đặc biệt bị người ta soi xét chỉ trích, sự thay đổi chóng vánh này chỉ sợ sẽ làm cậu ta chịu đả kích trong lòng.
“Tôi không sao.” Thế nhưng trong phòng truyền ra một giọng nói bình thản như trước giờ vẫn thế, cũng chính là cái điệu bộ như khi trải qua ba lần quán quân liên tiếp trước đây.
Bất kể là thắng hay thua, Diệp Thu dường như luôn có thể tự kiềm chế được tâm trạng. Đó dĩ nhiên không phải vì cậu ta không quan tâm đến Vinh Quang, thực ra ngược lại, Đào Hiên tin chắc không có ai hiểu rõ hơn mình rằng Diệp Thu yêu Vinh Quang thế nào, nhưng là đội trưởng Gia Thế, cậu ta cắn răng gánh vác trách nhiệm của một người đáng để người khác tin cậy, cậu ta và Nhất Diệp Chi Thu của cậu ta, đứng sau lưng đội viên, ra sức gánh lên Gia Thế.
Nhưng rõ ràng là bản thân người này vẫn là đứa nhỏ có chút ngây thơ đi?
Đào Hiên vốn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ buông lại một câu: “Không có việc gì là tốt rồi, đi ngủ sớm chút đi.”
Nghe tiếng bước chân Đào Hiên dần dần cách xa, Diệp Tu ngã mình vào giữa tầng tầng chăn nệm mềm mại, hai mắt trừng trừng nhìn trần nhà trống rỗng, dòng suy nghĩ cũng đã trôi dạt đến phương nào.
Quán quân chỉ có một, người thất bại dù sao cũng phải nhấm nháp quả đắng. Nhưng cũng may là quán quân năm nào cũng có một cái, còn hấp dẫn được mỗi người truy cầu.
20.
Mùa giải thứ ba, Gia Thế thắng được quán quân, lập nên vương triều Gia Thế.
Cùng năm đó, đội phó Gia Thế Ngô Tuyết Phong tuyên bố giải nghệ.
Lúc Ngô Tuyết Phong rời đi, Diệp Tu cũng một thân một mình đi tiễn hắn. Việc hắn tính muốn ra nước ngoài, cũng chỉ nói cho một mình Diệp Tu.
“Chậc chậc, đống túi lớn túi nhỏ này của anh là định ở luôn bên bển à?” Thanh niên Diệp Tu hai mươi tuổi xoay một vòng quanh Ngô Tuyết Phong, hỏi.
Ngô Tuyết Phong nói: “Đúng vậy.”
Thật ra những chuyện này hắn đã sớm nói cho Diệp Tu, Diệp Tu cũng không hiểu tại sao mình chưa từ bỏ ý định hỏi thêm một lần nữa.
“Nghe nói nước ngoài cũng có giải thi đấu Vinh Quang chuyên nghiệp, đi mở mang tầm nhìn sao?” Diệp Tu nói.
Ngô Tuyết Phong bình tĩnh đáp lại: “Bọn họ đương nhiên đều không có Diệp đội trưởng lợi hại của chúng ta.”
Diệp Tu đắc ý vênh cằm, trên mặt rõ ràng viết mấy chữ “Dĩ nhiên rồi.”
Bộ dạng này của đội trưởng Gia Thế Ngô Tuyết Phong đã sớm thường xuyên nhìn thấy, không chỉ không cảm thấy giận mà trái lại còn không nhịn được mà bật cười một tiếng.
Một đường vừa đi vừa tán gẫu, giữa hai vị đại gia không nhìn ra vẻ gì là u sầu ly biệt, cuối cùng đến chỗ không thể đi tiếp nữa, đội trưởng Gia Thế mới vẫy vẫy tay với đội phó nhà mình: “Tui không tiễn nữa, sau này đừng có nhớ tui quá nha!”
Ngô Tuyết Phong nghiêm trang đáp lại: “Yên tâm, sẽ không đâu.” Vừa nói vừa vươn tay ôm lấy Diệp Tu.
Diệp Tu sửng sốt một chút, sau đó giống như là an ủi mà vỗ vỗ lưng Ngô Tuyết Phong.
Ngô Tuyết Phong buông Diệp Tu ra, lại xoa đầu hắn: “Anh bạn nhỏ Diệp Thu, hẹn gặp lại.”
Nói rồi xoay người rời đi, chỉ chốc lát sau đã biến mất giữa biển người đông đúc đang bận rộn qua lại.
Diệp Tu nhìn bóng lưng người kia, nhất thời có hơi kinh ngạc. Cử chỉ và xưng hô vừa rồi của Ngô Tuyết Phong khiến hắn kìm lòng không đặng nhớ lại cảnh tượng khi họ lần đầu gặp mặt.
Hắn lần nữa hiểu rõ ý nghĩa chân chính của hai chữ giải nghệ, từ đây hoàn toàn biệt ly, mà sau đó cũng không còn cách nào tại vùng trời đất này mà gặp lại người ấy.
Hơn nữa đây là vấn đề ai cũng phải đối mặt, vì không có người nào có thể đánh bại được thời gian.
Nhưng khí đó Diệp Tu tuổi còn trẻ, tung hoành vô địch trên sân đấu, là Đấu Thần hăng hái, chưa từng suy nghĩ đến vấn đề sâu sắc như vậy. Mà hiện giờ việc Ngô Tuyết Phong rời đi đã đem sự thực tàn khốc này đặt trước mặt hắn.
Giải nghệ . . . Nếu thật sự giải nghệ, Diệp Tu tưởng tượng, đối với mình mà nói hẳn là sống không bằng chết. Chỉ cần còn một tia hy vọng, hắn sẽ không từ bỏ.
Tuyết Phong, sẽ cảm thấy như thế nào nhỉ?
Diệp Tu ngơ ngác đứng một lúc, sau đó hung hãn vò mặt, tự nhủ: “Đi! Giờ về còn phải cướp Boss đây này.”
Hắn đút hay tay vào túi áo, vần vò tấm thẻ tài khoản khắc bốn chữ Nhất Diệp Chi Thu.
“Xin chào, anh bạn nhỏ Diệp Thu.”
“Anh bạn nhỏ Diệp Thu, hẹn gặp lại.”
Lại nói, Tuyết Phong cuối cùng vẫn không biết tên thật của mình, nghĩ lại thấy hơi có lỗi với hắn . . .
18.
Diệp Tu chưa bao giờ thấy bóng tối của cái chết bao phủ quanh cậu rõ ràng như thế.
Diệp Tu cuộn mình trên ghế, thử nghiệm một tư thế thoải mái nhất để đánh Vinh Quang, những tia sáng lấp lóe từ màn hình máy vi tính chiếu lại trong mắt cậu.
Giữa lúc cậu đang chăm chú đánh boss thì bị ai đó nhấn đầu một cái, Diệp Tu run tay, kết quả bị Boss đã hung bạo quay lại đánh cho sấp mặt, phải vội vàng bạo tốc độ tay mới giữ được chút máu, Diệp Tu quay đầu ra hét lên: “Vl! Tô Mộc Thu, cậu làm gì đấy???”
Tô Mộc Thu nở nụ cười bất đắc dĩ: “Tui ra ngoài mua đồ ăn.”
“Đi đi, đi đi, lúc nào về thì lại cùng nghiên cứu vũ khí bạc, tui lại nghĩ ra một phương án mới.” Diệp Tu tập trung sự chú ý lại trong game, hờ hững đáp lại.
“Được.” Tô Mộc Thu nói.
Sau đó, cậu ta cuối cùng không trở về nữa.
Trong hành lang trắng xóa yên tĩnh của bệnh viên, chỉ có ánh đèn cấp cứu nôn nóng bất an mà nhấp nháy. Thiếu nữ vẫn vương nét thơ ngây trên mặt ngồi trên ghết dài, đôi tay níu chặt mép váy, đôi mặt đẹp đã phiếm hồng, sụt sịt hít vào một cái, không để nước mắt của mình rơi xuống.
Thiếu niên lớn hơn vài tuổi dù nội tâm cũng sợ hãi hoang mang giống thế nhưng lại không quên nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của thiếu nữ, nhẹ nhàng trấn an nàng, ghé tai nói với nàng: “Nhất định sẽ không có chuyện gì đâu . . . “
Tô Mộc Tranh ngẩng mặt lên ngơ ngác nhìn Diệp Tu, sau đó vâng một tiếng trầm thấp, nắm chặt tay Diệp Tu.
Thời gian đã trôi qua nhiều năm, cảnh tượng ngày đó trong trí nhớ của Tô Mộc Tranh cũng khó tránh khỏi có chút mơ hồ, chỉ có màu trắng đã khắc sâu vào trong lòng nàng.
Hành lang màu trắng, áo trắng, vải trắng. Ngay cả bó hoa lần đầu tiên đặt trước mộ anh trai cũng thuần một sắc trắng.
Tô Mộc Tranh đứng trước bia mộ, gió lớn thổi góc áo nàng bay phần phật, nàng lại giống như chưa tỉnh mộc, trong mắt dần dâng lên một tầng nước, giữa những dòng nước cay cay vẫn có thể trông thấy dung mạo khôi ngô dịu dàng như trước của thiếu niên trên bia mộ.
“Thật không công bằng.” Diệp Tu đứng sóng vai với Tô Mộc Tranh, dường như đã lẩm bẩm một câu.
Rõ ràng mọi thứ đã chuẩn bị đi vào hết quỹ đạo, bọn họ rốt cuộc sẽ không cần bôn ba kiếm sống nữa, kết quả lại phát sinh một chuyện như này, quả thực là trò đùa tàn khốc của ông trời.
Cho dù trong lòng tràn ngập đủ loại không cam lòng và không muốn, cuối cùng Diệp Tu vẫn không nói gì. Thân hình còn hơi gầy gò của cậu chỉ là ôm lấy Tô Mộc Tranh, để cô bé khóc trên vai cậu.
Trên đường trở về, Diệp Tu quẹo vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh, Tô Mộc Tranh đứng chờ cậu ngoài cửa. Sau đó cậu ngậm điếu thuốc đi ra ngoài, giọng điệu khi nói chuyện vẫn bình thản như trước, bình thản đến mức làm cho Tô Mộc Tranh yên tâm trở lại: “Đi thôi. Chúng ta về nhà.”
Khói trắng lượn lờ, Tô Mộc Tranh không thấy rõ nét mặt người kia.
“Vâng.”
15.
Rạng sáng. Năm giờ. Diệp gia.
Một bóng đen lặng lẽ không tiếng động từ khoảng tối bên cửa hông chạy ra ngoài, trong tay kéo một cái vali có gắn tag tên “Diệp Thu”, dứt khoát chạy theo dọc đường cái đến trạm xe lửa.
Trước khi đi, đứa nhỏ ấu trĩ bỏ nhà đi bụi quay đầu nhìn thoáng lại biệt thự Diệp gia, thằng em ngốc nghếch còn đang ngủ say sưa trên giường, không hề hay biết anh trai nó đã trộm hành lý của mình mà chạy trốn. Trong mắt Diệp Tu hiện ra chút thương hại, Diệp Thu, đừng trách anh, anh cũng chỉ muốn tốt cho chú thôi.
Mặt đường nhựa rộng mãi vẫn cứ dẫn đến những chỗ Diệp Tu không nhìn thấy, cứ như thể mãi mãi không có điểm cuối, nhưng Diệp Tu lại cảm thấy bước chân mình vô cùng nhẹ nhàng. Game là ước mơ của cậu đến tận giờ, mà giờ phút này, cậu lại đang trên đường đi thực hiện ước mơ.
Sắc trời dần mờ mờ sáng, mảng bầu trời chỗ đường chân trời bị những đám mây mong mỏng nhuộm thành sắc đỏ nhạt đẹp đẽ, nền trời xanh nhạt dần thay thế sắc tối trời đêm, ánh mặt trời đỏ vàng dần chiếu sáng mặt đất.
Diệp Tu không biết đi tiếp sẽ gặp phải cái gì, không biết tương lai sắp phải đối mặt với thách thức gì, không biết từ nay về sau cậu sẽ kinh lịch vô số gần gặp gỡ và biệt ly trong đời người.
Nhưng cậu chưa bao giờ hối hận.
Last edited: