Hoàn [Ngụy – Hoàng – Dụ] Tương Lai

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,841
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#1
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả:
Chianti
Status: One-shot
Match up: Hoàng Thiếu Thiên vs Dụ Văn Châu

Ngụy Sâm, Hoàng Thiếu Thiên, Dụ Văn Châu chính, ngoài ra có đề cập vài nhân vật khác
Tuyến thời gian: Cuối mùa giải thứ hai.
Mọi kĩ năng đều được kham khảo từ: Vinh Quang Kỹ Năng Tập, lỡ mọi người có quên tác dụng của kĩ năng nào có thể vô đó xem lại.

.

23:59 - 0302 (GMT-8). Viết tặng sinh nhật @Đỗ Tiểu Bạch, một thành viên trong forum TCCT mà Chianti rất quý. Chúc em sinh nhật vui vẻ!

-----------------------


Tương Lai
Lam Vũ thua, thua rất thảm, bị Diệp Thu và Gia Thế của hắn đánh bại dễ như bẻ cành cây khô, là trận đấu kết thúc nhanh nhất trong bốn trận.

Gia Thế đi đầu bước vào bán kết, ăn mừng thắng lợi của bọn họ và của fan đều rất thản nhiên. Thắng lợi đã đoán trước hiển nhiên sẽ không khiến bọn họ cảm thấy kinh hỉ.

Fan Lam Vũ tuy không vui, nhưng cũng không tới mức khó chấp nhận, đây là kết quả bọn họ đã nghĩ đến từ lâu.

Thế nhưng thiếu niên sôi nổi kia đến lúc này vẫn chưa chịu thôi.

“Lão quỷ phế vật, chỉ có mỗi Diệp Thu cũng đánh không lại, ông là heo hả?” Cậu ta đang hét ầm lên.

Thật là một tiểu quỷ bị chiều hư.

Thời khắc này, mọi người cảm thấy Hoàng Thiếu Thiên có chút không đáng yêu. Lam Vũ tuy rằng thua rất thảm, nhưng trên sàn đấu các đội viên cũng đã dốc hết toàn lực, đặc biệt là đội trưởng Ngụy Sâm, mọi người đều biết trạng thái của gã vì tuổi tác mà trượt dốc, dù vậy, gã cũng đã cống hiến sức lực lớn nhất của mình, trận này phát huy của gã đã là một sự xuất sắc hiếm thấy gần đây.

Thật sự không phải Lam Vũ không ra sức, là đối thủ quá mạnh mẽ thôi!

Thời điểm thế này mà còn chỉ trích đổ lỗi cho tuyển thủ, thực sự quá không lễ độ.

“Tiểu quỷ, đừng nói bậy.” Có người không khách khí nói thẳng.

“Đội trưởng Ngụy Sâm biểu hiện tốt lắm rồi.”

“Nhờ có Ngụy đội dẫn dắt mà không ai dám khinh thị Lam Vũ, Gia Thế cũng phải khổ cực lắm mới đánh bại hắn được.”

“Đợi mùa giải sau đi!”

Mọi người dồn dập nói.

Hoàng Thiếu Thiên không nói lời nào, nhìn thấy hắn trầm mặc, mọi người lại không nhịn được muốn đến an ủi. Nhưng chung quy không ai hiểu nổi thiếu niên này đang khổ sở điều gì.

Cậu biết Diệp Thu và Gia Thế cường đại, biết Ngụy Sâm bọn họ phải đối phó với một nhiệm vụ không thể hoàn thành. Tuy vậy cậu không cách nào kìm nén nổi, vẫn mong muốn bọn họ hoàn thành được.

Bởi vì cậu biết, trận này, có khả năng chính là một lần cuối cùng Ngụy Sâm đứng trên sàn đấu. Lam Vũ còn có thể có mùa giải sau, mà Ngụy Sâm thì không. Tuy ổng không hề nói rõ ra, nhưng trong đội phần đông đều đã đoán được, Phương Thế Kính tiền bối cũng trong lúc vô tình để lộ chuyện Ngụy Sâm chuẩn bị giải nghệ.

Thắng lợi, Ngụy Sâm đã không còn cơ hội tranh thêm lần nào nữa, cho nên lần này, Hoàng Thiếu Thiên thực sự vô cùng chờ mong Lam Vũ sẽ thắng. Thế nhưng kết quả, là bị tàn khốc đánh bại từ vòng đầu tiên.

Tuyển thủ Lam Vũ rời ghế thi đấu, đang vẫy chào khán giả, mùa giải thứ hai của bọn họ ngừng tại chỗ này.

Đội trưởng Ngụy Sâm cũng đi chung, nhưng lơ đễnh tách xa đội ngũ một chút.

Gã chỉ đứng một mình ở chỗ đó, buồn bã bốn phương, thoáng có mất mát.

Sau đó, gã đốt một điếu thuốc trên đài thi đấu. Mới vừa hút một cái, lập tức bị bảo an vây quanh, gã không chịu tắt thuốc, bảo an bó tay đành khách khí mời gã ra khỏi trường đấu. Gã bị bảo an vây chặt, giơ tay vẫy vẫy, hướng về phía fan Lam Vũ.

Khán giả cười ầm ĩ, Hoàng Thiếu Thiên cũng đã lệ rơi đầy mặt. Dụ Văn Châu nhìn bóng dáng Ngụy Sâm bị bảo an hộ tống dần biến mất hút trong đường hầm dành cho tuyển thủ, thất thần một hồi, rốt cuộc quay về chú tâm nhìn trên đấu trường.

Trích Đỉnh Vinh Quang chapter 06 – Thời khắc quyết chiến – Edit: Lá Mùa Thu

-----------------------

Khóc, nam tử hán ít khi khóc lắm.

Cũng là lúc, quá nhiều cảm xúc đè nặng lên giọt nước đắng, khiến nó từ từ lăn xuống má.

Không cam tâm, tiếc cho tương lai hay hoài niệm quá khứ. Tựu chung lại, con người ta sợ cảnh chia xa, vì họ đã từng cùng nhau trải qua biết bao kỷ niệm đẹp. Hoàng Thiếu Thiên một khắc này liền biết: Lão quỷ – cái tên ngày ngày cậu gọi mắng cũng như kính yêu hết mực, sắp tới đây sẽ không còn cơ hội nào gặp lại nữa.

-----------------------

[Đêm trước trận tứ kết Lam Vũ vs Gia Thế]

Ngụy Sâm ngồi xổm ở cửa sau phòng huấn luyện châm lửa đốt thuốc, rít một hơi, hắn cảm thấy trong miệng đăng đắng, tay đã vô thức dúi đầu thuốc xuống thềm dập đi đốm đỏ đang cháy yếu ớt. Từ đầu mùa giải thứ hai đến nay, hắn vốn đã quen với điệu rít một hơi thuốc liền bỏ, chưa kể, các thói quen xấu như thức khuya, uống bia cũng được hắn chú ý lược đi, tất cả, chỉ mong câu kéo thêm một ít thời gian.​

Phải, Ngụy Sâm ý thức rõ lắm, rằng đây có lẽ là mùa hè cuối cùng của hắn rồi...​

Có tiếng thở dài thảng thốt phả nhẹ theo làn gió hạ trôi đi, giờ có ngồi đây mượn bàn tử vi của Lâm Kiệt bấm thêm mấy quẻ, cũng không bói ra đường nào cho Lam Vũ hắn thoát khỏi số mệnh diệt vong mà tương lai khắc nghiệt sắp đặt. Đón đầu trận tứ kết là đương kim vô địch Gia Thế, là Diệp Thu phong độ ngời ngợi như mặt trời ban trưa. Ngụy Sâm chỉ đành lắc đầu ngán ngẩm.​

“Mười giờ rồi đấy, hào hứng cho trận ngày mai đến mất ngủ luôn à?” Phương Thế Kính đứng đằng sau quan sát một hồi, lại ngó đồng hồ bắt chuyện.​

Phương Thế Kính theo Ngụy Sâm chinh chiến từ trong game ra đến giải đấu chuyên nghiệp, thời gian gắn bó từ lâu đã không còn được đong đếm làm gì. Ông quá quen thuộc con người này, bề ngoài không màng tiết tháo nhưng khi một mình lại chả giấu được ai cảm xúc thật của mình. Từng cử chỉ của Ngụy Sâm mà ông quan sát thấy, ông đều có thể tự mình lý giải.​

“Hứng cái đách, trên đời chỉ có vô địch máu M như ông mới có hứng ăn hành ấy!” Ngụy Sâm cười khổ, mắt cứ hướng theo nửa điếu thuốc bị gió cuốn đi bất định.​

“Quyết định rồi?” Phương Thế Kính từ lâu đã chai lỳ với lời rác rưởi từ Ngụy Sâm, cứ thế hỏi thẳng.​

“Ờ. Đến lúc rồi.” Ngụy Sâm thu nắm đấm, đứng dậy đi một mạch đầy kiên quyết. “Ngủ!”​

Phòng máy trại huấn luyện sáng đèn. Ngụy Sâm trên đường về phòng phải đi ngang qua khu vực này, không khỏi tò mò ngó vào trong. Hiện tại đã quá giờ train, trong phòng có hai tên nhóc máy kề máy, lách luật ngồi thao tác Vinh Quang, không rõ hai đứa sợ làm ồn cái gì, không một lời nói, chăm chú vào màn hình, chỉ có tiếng phím chuột đều đặn phát ra.​

Ngụy Sâm đẩy cửa đi vào, bước nhè nhẹ để không làm chúng phân tâm, hắn thành công tiếp cận sau lưng cả hai. Tên nhóc tóc vàng cứ nhoi cả lên, người điều khiển cứ nhấp nhỏm theo nhân vật trong game, lúc hụp đầu xuống lúc né ngang, chỉ thiếu mỗi cái mồm thánh thót mọi sáng thôi. Cậu bé còn lại trái ngược hẳn, rất bình tĩnh, thao tác đều đều chậm rãi mà vẫn nhịp nhàng nề nếp.​

Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu, hai đứa nhìn đâu cũng khác nhau với đối lập, nhưng tình yêu của chúng với Lam Vũ thật khiến Ngụy Sâm an tâm tin tưởng. Hắn nhìn khung cảnh hiện tại, cứ ngỡ đang thu mình trong phòng thi đấu, nhìn thế hệ tương lai của Lam Vũ đánh Vinh Quang, chắc sẽ hệt như thế này.​

Trong màn hình, bản đồ Nông Trại, thuật sĩ đấu với kiếm khách. Từ khi Dụ Văn Châu hạ Ngụy Sâm ba trận liên tiếp – điều mà Hoàng Thiếu Thiên chưa bao giờ làm được, cậu đã có cái nhìn rất khác về anh bạn này. Anh ta không hề có thiên phú thủ tốc, lại có thể đánh thắng Ngụy đội ngay trên chức nghiệp thuật sĩ. Từ khi nào người này lại có năng lực như vậy? Năng lực đó thực hư ra sao? Hoàng Thiếu Thiên rất muốn tự mình kiểm chứng. Và rồi... nó dẫn đến trận tỷ thí đêm nay.​

Trận đấu đã đến đoạn cao trào tự lúc nào, Ngụy Sâm từ khi đứng xem đến giờ chỉ thấy Dạ Vũ Thanh Phiền cố né, còn thuật sĩ của Dụ Văn Châu vẫn liên chiêu khá đều đặn. Chỉ có một khả năng, Hoàng Thiếu Thiên đã bị Dụ Văn Châu bẫy từ đầu trận, để rồi thiết lập ra thế tấn công như hiện tại.​

Mũi Tên Nguyền Rủa!​

Dụ Văn Châu gồng ra một quả cầu ánh sáng hỗn mang đen sì trước mắt, quả cầu càng lúc càng to, che đi tầm nhìn của anh đến đối thủ. Bởi cơ chế của kỹ năng này rất đơn giản, gồng càng lâu càng đánh ra nhiều mũi tên, anh cố tình giữ lâu thêm một chút.​

Cơ hội! Tam Đoạn Trảm!​

Khoảng cách quá gần, Dạ Vũ Thanh Phiền trực tiếp phát động kỹ năng được các kiếm khách dùng để di chuyển, lao thẳng đến đối phương. Lợi dụng tích tắc Dụ Văn Châu không thấy mình đang làm gì, Mũi Tên Nguyền Rủa lại là kỹ năng thuần dmg không debuff, chỉ cần chịu đấm một tí sẽ có xôi ăn, chỉ cần tiếp cận được là ngon!​

Ngụy Sâm mém tí buột miệng ngăn Hoàng Thiếu Thiên lại. Dù gì hắn cũng là đệ nhất thuật sĩ hiện tại, cái bẫy thuật sĩ đơn giản như thế nào có thể qua mắt được Ngụy Sâm. Thế nhưng Hoàng Thiếu Thiên lại không hề thấy, vì cậu quá nhạy cơ hội. Trong biết bao nhiêu trận Ngụy Sâm thắng Hoàng Thiếu Thiên, luôn là hắn tạo cơ hội giả để lừa cậu bẫy.​

Ngay khoảnh khắc Dạ Vũ Thanh Phiền lao tới, trên đầu liền xuất hiện sáu tia sáng nối lại thành hình lục giác, phủ xuống vị trí mà kiếm khách chém tới, chính là trước mặt nhân vật thuật sĩ kia.​

Lục Tinh Quang Lao!​

Dụ Văn Châu cố tình tạo ra điểm mù cho bản thân, anh biết rõ khi nào thì quả cầu kia đủ lớn để che khuất tầm nhìn của mình, cũng như biết rõ lúc nào Dạ Vũ Thanh Phiền bắt đầu Tam Đoạn Trảm vậy. Ngay lúc đó anh đã nhả chiêu và ngâm ngay Lục Tinh Quang Lao trước mặt, cơ hội ngon thế này cậu có thể bỏ lỡ sao? Bắt được cậu rồi!​

Sáu cột sáng chụp xuống, đây chính là khoảnh khắc quyết định, kiếm khách lao tới... và rồi... những tia sáng kia sượt qua áo choàng của Dạ Vũ Thanh Phiền.​

Trượt! Hoàng Thiếu Thiên bất ngờ thao tác chém thứ ba của Tam Đoạn Trảm sang trái!​

Dụ Văn Châu bất ngờ tột độ, một người điềm tĩnh như anh cũng có lúc đưa ra biểu cảm này, quả thật anh đã rất tự tin với tính toán của mình, vì anh biết Hoàng Thiếu Thiên là kẻ chớp thời cơ cực chuẩn lại còn có phản xạ kinh người, nên anh mới đưa ra một cái bẫy nơi phản xạ đỉnh cấp cũng không cứu được Hoàng Thiếu Thiên. Đây rốt cuộc là?​

Ngụy Sâm chứng kiến pha đi kiếm này, thoạt đầu cũng ngạc nhiên không kém, sau lại nhoẻn miệng cười. Ra vậy, nó đã thực sự trưởng thành rồi. Sau bao nhiêu lần dính bẫy, Hoàng Thiếu Thiên đã tự biến chiêu theo ý thức đề phòng đối phương chứ không còn nôn nóng lao lên nữa, pha đó không phải là phản xạ, cậu đã chủ ý đánh thế ngay từ đầu, nhờ vậy thoát hiểm một cú trí mạng.​

Hoàng Thiếu Thiên là thế đó, cậu đuổi theo những cơ hội mạo hiểm, những pha càng lắt léo, càng khó nhằn càng khiến cậu hưng phấn. Cảm giác thành công vượt qua thử thách là cái mà cậu truy cầu nơi Vinh Quang này.​

Kết cục trận đấu đã không cần phải bàn tới nữa, áp chế cận thân, Dụ Văn Châu không thể chống đỡ lại những đòn tấn công dồn dập đến từ cậu kiếm khách mạnh nhất trại huấn luyện Lam Vũ. Liên kích nối ngụy liên, chỉ dừng lại khi nhân vật thuật sĩ không còn chuyển động được nữa.​

Vinh Quang!​

Tin báo chiến thắng vừa nhảy ra trên màn hình của Hoàng Thiếu Thiên, đã nghe tiếng vỗ tay từ đằng sau. Cả hai đều đánh rất đẹp, khiến Ngụy Sâm không kiềm được cảm xúc.​

“Lão quỷ, ông định biến thành quỷ thật đi hù chết tụi này hả? Tới khi nào? Lại là lén lén lút lút mà tới? Tui không hề cảm nhận tí sát khí nào, ông định hóa trong suốt hay sao? À còn vỗ tay nữa, cảm ơn cảm ơn, không cần quá xúc động với pha đánh lái thần sầu của tui đâu...” Hoàng Thiếu Thiên ngay lập tức bô bô một tràng chữ, tâm trạng cậu hiện tại rất tốt.​

“Chào... Ngụy đội.” Dụ Văn Châu vừa chào vừa ra chiều thăm dò, dù gì cả hai cũng đang lách luật mở máy chơi Vinh Quang, bị đội trưởng phát hiện không biết sẽ có hình phạt khó coi gì đây.​

“Ăn may một pha, nhiều lời cái gì. Hai đứa bây có lưu replay lại đó không?” Ngụy Sâm trực tiếp bơ Hoàng Thiếu Thiên, tuy hỏi cả hai, nhưng mắt hắn hướng về Dụ Văn Châu.​

“Có ạ.” Dụ Văn Châu hiểu ý, bật lại replay.​

Ngụy Sâm chăm chú xem, lâu lâu lại dừng chỉ vào những điểm cần chú ý trong trận cho cả hai. Hắn nói rất nhiều, rất nhiều thứ về trận đấu này, như chỉ hận không thể đem hết kinh nghiệm của mình nói trong một đêm, trong một video vậy.​

Hoàng Thiếu Thiên bỗng lơ đễnh thoát ánh mắt ra khỏi màn hình, cậu thấy Dụ Văn Châu vừa nghe, vừa nhìn, vừa viết xuống cuốn sổ bìa cứng ít chữ. Lão quỷ hôm nay sao lạ quá, lúc trước chẳng bao giờ để anh ta vào mắt, giờ lại trực tiếp kèm cặp truyền thụ kinh nghiệm bẫy thuật sĩ. Giây phút này cậu nhận ra, Ngụy đội đang trút tí hơi tàn của ông để trao lại tất cả những gì mình có cho những mầm non mà ông tin tưởng, và Dụ Văn Châu, rồi một ngày cũng sẽ trở nên rất đỗi quan trọng với Lam Vũ.​

“Lão quỷ, còn bao lâu?” Hoàng Thiếu Thiên bỗng nảy lên trong đâu một câu hỏi, nhưng cậu không buột miệng nói ra, cậu không muốn phá vỡ không gian này bằng những lời lẽ mềm yếu như vậy.​

“Khuya rồi, tiền bối nên về dưỡng sức cho trận đấu ngày mai đi ạ.” Bỗng Dụ Văn Châu cất tiếng.​

À, Ngụy Sâm quá say sưa thuyết giảng, quên cả trời đất. Phải về nghỉ ngơi giữ trạng thái đi thôi. Hai đứa trẻ cũng lục tục đứng dậy, tắt máy chuẩn bị về ký túc xá. Phòng tập của trại huấn luyện rất nhanh trở thành một màn đêm yên tĩnh.​

Ngụy Sâm đứng lặng một hồi, nhìn theo bóng lưng Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên trong màn đêm, vẫn còn đâu đây văng vẳng tiếng trò chuyện, dần xa... dần xa.​

Hắn bỗng nhớ lại tiêu đề bự tổ của một bài báo thể thao điện tử, “Thời đại song hạch”... “Ừ, quả thật không tệ.” Hắn nghĩ. Hắn đã luôn nung nấu xây dựng một chiến đội như vậy.​

Kiếm khách Dạ Vũ Thanh Phiền, thuật sĩ Sách Khắc Tát Nhĩ.​

Đây chính là Lam Vũ song hạch mà trong lòng gã muốn xây dựng nên, gã không chỉ một lần tưởng tượng cảnh hai nhân vật này trên sàn đấu kề vai tác chiến, thế nhưng, chính mình có đợi được đến ngày đó không?​

Câu trả lời đã quá rõ ràng rồi. Quá hiển nhiên, Ngụy Sâm không cần phải tuyệt vọng, cũng không cần phải đến Vi Thảo xin quẻ bói tương lai làm gì.​

Ngụy Sâm đốt một điếu thuốc, rít một hơi dài, nhả khói. Xuyên qua làn khói trắng mờ ảo dần tan vào màn đêm bất tận, Ngụy Sâm thấy rõ tương lai của Lam Vũ, lẫn tương lai của chính bản thân mình.​

Mọi chuyện, đã đâu vào đấy cả rồi.

End.

-----------------------

Đôi lời tác giả: Người ta nói: Quá khứ là kỷ niệm, tương lai là bí mật, còn hiện tại là một món quà. Có thật không? Đôi khi Chianti nghĩ, tương lai cũng là thứ ta có thể gửi gắm cũng như tự ý định đoạt.​

Là một fan Lam Vũ, bạn nhìn thấy gì ở tương lai? Ngày mai tuyệt vọng? Hai năm sau trông chờ hay bốn năm sau thăng hoa? Lựa chọn ở các bạn cả...​
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Staff member
Bình luận
1,000
Số lượt thích
3,939
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#2
Á á á á á á á á á á aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!! Thấy tên idol hét trước đã, hoàn hồn nhìn kỹ lại lần nữa thấy tên idol xuất hiện vì sinh nhật mình, hét thêm một tràng nữa á á á á á á á á á á á á á á á á a a a a a a a a a a a!!! Cuối cùng Dụ Hoàng cũng là con ruột rồiiiiiiiiiiiiiii! Hoàng ơi Dụ ơi kiếp trước hai anh là giải cứu Ngân hà đúng không hay sao mà lọt vào được mắt xanh của Chi đại rồi hí hí hí. À không đúng, phải là Chi đại kiếp trước giải cứu Ngân hà đúng không mà cuối cùng cũng nghĩ thông đi theo chính đạo viết về một người vừa đẹp trai vừa tài giỏi vừa khí chất vừa dễ viết như Hoàng rồi hí hí hí hí hí. Nhất định là cách mở quà của em có vấn đề, nếu không sao chỉ cần nhìn thấy một chữ “Hoàng” thôi lại chói mù mắt thế này! Sức mạnh của fan não tàn trong truyền thuyết chăng? (Lẽ nào lẽ nào tui chính là điên thật rồi?? Có cái tựa thôi mà đã quắn lâu như vậy! Nhất định là Hoàng quá ảnh hưởng mà ahahaha)(Đang nghe mùi tiếp tục thoát cương lăn trên con đường nói nhảm không lối về)(...Căn bản là không dừng lại được!!!!!)(Cứu!!!!!!)

Moá địch nhân đánh úp nửa đêm quá bất ngờ, không thể lường được! Đến ngủ cũng bị doạ tỉnh, dậy đặt gạch trước mai hồi mana rồi đọc!
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#3
Kiếm khách Dạ Vũ Thanh Phiền, thuật sĩ Sách Khắc Tát Nhĩ.​
Đây chính là Lam Vũ song hạch mà trong lòng gã muốn xây dựng nên, gã không chỉ một lần tưởng tượng cảnh hai nhân vật này trên sàn đấu kề vai tác chiến, thế nhưng, chính mình có đợi được đến ngày đó không?​
Câu trả lời đã quá rõ ràng rồi. Quá hiển nhiên, Ngụy Sâm không cần phải tuyệt vọng, cũng không cần phải đến Vi Thảo xin quẻ bói tương lai làm gì.​
Ngụy Sâm đốt một điếu thuốc, rít một hơi dài, nhả khói. Xuyên qua làn khói trắng mờ ảo dần tan vào màn đêm bất tận, Ngụy Sâm thấy rõ tương lai của Lam Vũ, lẫn tương lai của chính bản thân mình.​
Mọi chuyện, đã đâu vào đấy cả rồi.

Tất cả đều là nằm ở tương lai. Ngụy Sâm sớm đã mong bồi dưỡng một Hoàng Thiếu Thiên, một kiếm khách Dạ Vũ Thanh Phiền để có thể đứng chung cùng với Thuật Sĩ Sách Khắc Tát Nhĩ. Chỉ tiếc ngày đó đến Ngụy Sâm sẽ không còn là người thao tác Sách Khắc Tát Nhĩ nữa.

Lão rồi sẽ được nhìn thấy, được chứng kiến sức mạnh của nó, và sau này là còn được gặp nó ở bên kia chiến tuyến nữa. Ngụy Sâm rời đi, có nuối tiếc ko? Chắc chắn có. Nhưng bảo lão có hối hận không chắc có lẽ là không. Bởi lẽ lão rời đi là tạo cho mình một lối đi mới, cũng là mở cho Lam Vũ một tương lai mới. Tương lai của Lam Vũ của những thiếu niên mà lão đã bồi dưỡng.

Ngụy Sâm lão đại à, ông vất vả nhiều rồi. Mùa hè này chưa phải là cuối cùng đâu.... Bởi lẽ sẽ còn rất nhiều mùa hè thuộc về Lam Vũ và chúng cũng thuộc về ông nữa, lão quỷ của Hoàng Thiếu Thiên.
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#4
Aaa, cứ tưởng là 1 fic hơi buồn man mác, gợi nhớ lại đêm trước trận đấu đánh mất quán quân, không ngờ cái kết lại nhẹ nhàng, khiến tâm tình bay lên như vậy.
Ngụy Sâm đứng lặng một hồi, nhìn theo bóng lưng Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên trong màn đêm, vẫn còn đâu đây văng vẳng tiếng trò chuyện, dần xa... dần xa.​
Hắn bỗng nhớ lại tiêu đề bự tổ của một bài báo thể thao điện tử, “Thời đại song hạch”... “Ừ, quả thật không tệ.” Hắn nghĩ. Hắn đã luôn nung nấu xây dựng một chiến đội như vậy.​
Kiếm khách Dạ Vũ Thanh Phiền, thuật sĩ Sách Khắc Tát Nhĩ.​
Đây chính là Lam Vũ song hạch mà trong lòng gã muốn xây dựng nên, gã không chỉ một lần tưởng tượng cảnh hai nhân vật này trên sàn đấu kề vai tác chiến, thế nhưng, chính mình có đợi được đến ngày đó không?​
Câu trả lời đã quá rõ ràng rồi. Quá hiển nhiên, Ngụy Sâm không cần phải tuyệt vọng, cũng không cần phải đến Vi Thảo xin quẻ bói tương lai làm gì.​
Ngụy Sâm đốt một điếu thuốc, rít một hơi dài, nhả khói. Xuyên qua làn khói trắng mờ ảo dần tan vào màn đêm bất tận, Ngụy Sâm thấy rõ tương lai của Lam Vũ, lẫn tương lai của chính bản thân mình.​
Mọi chuyện, đã đâu vào đấy cả rồi.



Cái cảnh thường mang lại cảm giác buồn, khi người đứng nhìn người đi xa, nay lại như cây chổi của lao công V* T***, quét sạch những hối tiếc. Bởi dù không quá khứ không viên mãn, hiện tại không như ý, thì tương lai vẫn tràn ngập hy vọng. Tiến lên thôi, đừng dừng lại, đừng hối tiếc, Ngụy lão đại!
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Staff member
Bình luận
1,000
Số lượt thích
3,939
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#5
Muốn edit post đầu mà sợ anh không nhận được thông báo nên đăng tiếp, hy vọng không tính là phiền. Trước giờ trừ lỗi chính tả thì ý không đổi sẽ không edit. Rất tốt, đã viết ra, không hối hận. Quỳ xuống cầu xin lát nữa xuống dưới đừng ai sửa lỗi chính tả của tui nếu lỡ có phát hiện, tui lỡ hạ quyết tâm sắt đá tráng sĩ không quay đầu rồi. T_T

Muốn ôm đùi cảm ơn Chi đại thật nhiều; thật sự, rất nhiều. Quắn quéo trên này trước, sợ lát xuống dưới rồi không có cơ hội nữa, đọc cái bối cảnh truyện, lại tới bối cảnh người viết là thấy muốn khóc rồi. T_T A a a a a a a a a, cơ mà vẫn rất vui rất quắn ahihihi. Sinh nhật vui a vui~

Chỉ sợ không người viết, không sợ không người đọc. Em ngó sơ qua độ dài trận ngày hôm nay, Chi đại tâm lý quá rồi chăng, rất phù hợp, ahuhuhu còn muốn ôm đùi người một vạn năm nữa! Em đi từ trên xuống, đọc tới đâu cmt tới đó, có thể sẽ hơi rối cũng có thể bị lặp ý, thôi thì tin tưởng não Chi đại có thể xử lý phân tách được vậy.

“OOC, viết về Dụ, lại không phải viết về Dụ. Lại giống như viết cho bản thân đọc hơn.” Tương tự, cmt viết về fic, lại không phải viết về fic. Lại giống như viết cho... Thôi cứ đọc rồi biết vậy. Đừng cảm động chết đó, để Tiểu Bạch đại thần lại cố gắng khai sáng cho thím một lần~

~~~~Đây là dải phân cách đã ăn no ngủ kỹ, bắt tay mở quà!~~~~

Đã ăn sáng, đọc lại vẫn đau thắt ruột. Chọn đoạn trích hay lắm, em dùng tốc độ chậm thật chậm thật chậm mà đọc hết từng chữ, gần như là dán chặt mắt vào màn hình không chớp, mỗi chữ dài như một thế kỷ, đau đến nao lòng. Có thể vì em đã đọc Đỉnh Vinh Quang cái vèo trong một lượt nên đã hoà mình trong không khí hào hùng epic của nguyên bộ với tất cả các nhân vật, mà đã cố ý vô tình bỏ qua nỗi đau của Lam Vũ chăng. Fic này chọn bối cảnh rất tốt, cứ như đem một đoạn của Đỉnh Vinh Quang về trong một góc nhà nhỏ riêng phần của Lam Vũ để từ từ mà gặm nhấm vậy. Đau, chân thật, không đường trốn tránh.

Có mổ banh miệng vết thương, ngày sau mới mong lành tận gốc. Có những vấn đề tưởng chừng là mơ mộng, nhưng mơ mộng có gì không tốt? Đến Nguỵ Sâm nản lòng thoái chí giải nghệ, nhiều năm sau chẳng phải vẫn quay lại sàn đấu đó sao? Không buông được chính là không buông được, đời người mấy ai có bảy năm để phí hoài. Không tò mò sao, trạm tiếp theo sẽ là phong cảnh như thế nào? Không mong chờ sao, người trẻ tuổi sẽ đánh nên một vùng trời như thế nào? Tò mò liền dừng bước, mong chờ liền đón xem, chưa biết chừng còn có thể cùng nhau đón ngày mới bình minh lên đấy! Sit back, relax and enjoy the ride. It was meant to be fun.

“Bỗng nhiên quay đầu

Người tại nơi đó

Ở nơi ánh lửa đèn tàn.”

(Trích Thanh Ngọc Án - Tân Khí Tật)

Người vẫn ở đó, chưa từng rời đi. Đèn vẫn cháy sáng, dù đêm tối lan tràn. Quay đầu nhìn quá khứ, chân tiến về tương lai. Nếu không bước đi, tương lai vì ai mà huy hoàng, thiên đăng vì ai mà điểm sáng?

“Chúng ta đều đang nỗ lực mà chạy tới, chúng ta đều là truy nhân mộng nhân.”

(Chủ tịch Tập Cận Bình, phát biểu chào đón năm mới 2019)

Kẻ mơ mộng thật tốt!

Không có cái gọi là giấc mộng quá dài, chỉ sợ mộng chưa vỡ người đã tan. Hoàng thiếu không cần khóc đâu anh. Trăm vạn con đường đổ về đều đổ về một điểm. Thay người mà thủ hộ Lam Vũ, thay người mà tiếp ngọn đuốc soi đường.

Không có gì gọi là mùa hè cuối cùng, mùa hè không biết nói dối đâu. Nguỵ lão ơi, đêm mát gió trong, với tay một cái mở tung cánh cửa sổ, bác không chịu ngẩng đầu nhìn thử xem đi. Trên trời vạn dặm tinh trần, sau lưng Lam Vũ đại môn luôn rộng mở, quay đầu người đồng đội ấy vẫn đứng chờ phía sau. Đừng tự mình co người lại chứ, trên đoạn đường này bác chưa bao giờ cô đơn cả, đăng hoả lan san xứ, đăng hoả lan san xứ a...

Lại nói, nỡ sao? Đó là những người đồng đội cũ bao năm gắn bó, bao đêm chinh chiến sa trường, bao nhiêu kỷ niệm khó quên, thắng thua liền cùng nhau khóc cười mắng mẹ. Chúng ta tận tay xây nên một mái nhà cho riêng mình, từng chút từng chút một, niềm tự hào và kiêu hãnh đó, biết bao giờ mới có lại đây? Người cùng mình đồng hành qua sông núi đó, sao có thể phất tay áo là bỏ đi? Ngàn vàn khó cầu, năm tháng cũng phải chào thua. Còn sợ chi một Gia Thế Diệp Thu cỏn con chứ?! Cho nên, haha tiểu tử Diệp Thu sao, để ngày mai lão phu ra tay một phát đánh cho hắn quỳ luôn!

Trận đánh đó, nhất định rất hào hứng. Hào hứng đến mất ngủ. Lão phu còn nợ một trận đánh thật vang dội! Nào ngày mai, mau tới đây!

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Lam Vũ như lâm đại địch, hai đứa nhỏ không cảm nhận được sao? Đêm đó người lớn mất ngủ, tụi nhỏ cũng chẳng phải thâu đêm sao? Chỉ là nhìn xem, khung cảnh vui vẻ biết bao, nhìn tới cái đầu vàng nhấp nhô đó liền muốn cười. Em cũng thật sự mà cười rộ lên. Bảo sao em không thích Lam Vũ, luôn vui như thế, người trẻ tuổi a, luôn không biết sợ mà!

Một trận đánh đêm khuya này, hai đứa nhỏ tích được kinh nghiệm kỹ thuật, vậy còn người đứng xem? Người đó nhìn thấy gì? Học được gì cho mình đây?

Tình yêu với Lam Vũ với Vinh Quang có thể như Hoàng náo nhiệt nồng nàn, hay có thể như Dụ âm thầm trầm ổn. Vậy Nguỵ đội thì sao, Nguỵ lão không yêu Lam Vũ yêu Vinh Quang sao? Vậy tình yêu của Nguỵ lão có hình dạng gì? Suỵt, đừng trả lời ra vội, hãy đợi ngày mai ra trận và thể hiện cho toàn thế giới thấy đi.

“Nếu như hiện thực bất công với bạn, cũng đừng quá so đo.

Cứ đi đi.

Sau phong vũ luôn xuất hiện cầu vồng.

Có thể sẽ thất bại, có thể vẫn tầm thường.

Có thể bạn không hiểu thế giới trắng và đen bình thường này.

Mọi con đường trong cuộc đời đều không có điểm cuối.

Đừng sợ, hãy để tôi ở bên bạn.

Cùng nhau vượt qua tất cả.”

(Hãy để anh ở bên em - Trần Dịch Tấn)

Nghĩ tới thật khiến người ta nhiệt huyết dâng trào nhỉ? Đường ở phía trước, đường vẫn luôn ở phía trước đó. Nguỵ lão ông muốn ngông cuồng sao? Được, vậy liền có cả thế giới làm sân khấu xem sự ngông cuồng của ông.

Hoàng Thiếu Thiên ngầu quá! Hiếm khi nào em gọi thẳng tên đầy đủ của Hoàng, toàn cứ treo cửa miệng Hoàng với Hoàng Thiếu mà gọi. Con người rồi sẽ trưởng thành, nhưng những pha đánh của cậu ấy vẫn cứ mạo hiểm vẫn luôn khiến lòng người phấn khích như thế. Thời gian mãi cũng không cướp được điều đó từ Hoàng Thiếu Thiên. Thật mỏi mắt mong chờ nhìn thấy tương lai Kiếm định thiên hạ, hào khí bừng bừng.

“Tiểu tử, còn rất lâu.” Nguỵ lão học xấu gì vậy? Định bắn rap mệt chết sao, đêm nay đi ngủ đi, còn học đòi đua tốc độ miệng làm gì. Một đêm không thôi sao có thể đủ chứ? Đó thấy chưa, vẫn là Dụ hiểu lòng tui nhất. Tiền bối, khuya rồi, đừng nghĩ nữa, đi ngủ thôi.

Xì, quẻ bói Vi Thảo muốn xin là xin sao? Đóng cửa, không tiếp! Cái con người chán chường này là ai chứ, Lâm đội không quen, ở Lam Vũ là gì có ai thiếu sức sống như vậy, nhất định là giả mạo rồi!

Quá khứ là quà, hiện tại là quà, tương lai cũng là quà! Lam Vũ của quá khứ là một món quà Nguỵ đội tự tay trao tặng đến song hạch của hiện nay, để rồi tương lai, Kiếm và Lời Nguyền vang danh thiên hạ, đáp lễ gửi đến người một món quà tri ân tương ngộ, tạ ân thầy trò.

Vẫn là câu nói cũ, ở Lam Vũ chính là tương lai! Bản thân Lam Vũ hai chữ này chính là hy vọng. Không cần nhìn, cũng không cần tìm kiếm, nhân định thắng thiên, tin tưởng con đường phía trước của hai anh sẽ thật huy hoàng sáng lạn.

Cả đời nguyện làm fan não tàn của Lam Vũ. Cả đời nguyện đu bám Toàn Chức và fandom Toàn Chức. Còn ở, còn mơ. Chi thần, nhìn thấy hy vọng rồi chưa?
 

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,841
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#6
Cuối cùng Dụ Hoàng cũng là con ruột rồiiiiiiiiiiiiiii! Hoàng ơi Dụ ơi kiếp trước hai anh là giải cứu Ngân hà đúng không hay sao mà lọt vào được mắt xanh của Chi đại rồi hí hí hí. À không đúng, phải là Chi đại kiếp trước giải cứu Ngân hà đúng không mà cuối cùng cũng nghĩ thông đi theo chính đạo viết về một người vừa đẹp trai vừa tài giỏi vừa khí chất vừa dễ viết như Hoàng rồi hí hí hí hí hí.
Rốt cuộc em có chấp niệm gì với Ngân hà? Em biết đấy, kiếp trước em không cần phải giải cứu Ngân hà vẫn được anh kiếp này viết tặng sinh nhật mà? Fic này thuộc series góc nhìn Ngụy Sâm theo timeline mà anh nung nấu thực hiện, riêng mùa hai có Hoàng và Dụ, anh đặc bịệt giữ lại chờ sinh nhật em. Cho nên, kế hoạch đã định rồi, em có ngăn anh cũng không dừng được. Đây là ép nhận có hiểu không hả?
Muốn edit post đầu mà sợ anh không nhận được thông báo nên đăng tiếp, hy vọng không tính là phiền.
Đây là đất của anh, em làm anh deja vu ấy, hình như anh nói câu này rồi, rằng thích bao nhiêu cmt liền tới bấy nhiêu, chẳng ai cấm cản được em cả. Ai chả thích đọc cmt chứ, càng nhiều càng khoái.
Đã ăn sáng, đọc lại vẫn đau thắt ruột. Chọn đoạn trích hay lắm, em dùng tốc độ chậm thật chậm thật chậm mà đọc hết từng chữ, gần như là dán chặt mắt vào màn hình không chớp, mỗi chữ dài như một thế kỷ, đau đến nao lòng. Có thể vì em đã đọc Đỉnh Vinh Quang cái vèo trong một lượt nên đã hoà mình trong không khí hào hùng epic của nguyên bộ với tất cả các nhân vật, mà đã cố ý vô tình bỏ qua nỗi đau của Lam Vũ chăng. Fic này chọn bối cảnh rất tốt, cứ như đem một đoạn của Đỉnh Vinh Quang về trong một góc nhà nhỏ riêng phần của Lam Vũ để từ từ mà gặm nhấm vậy. Đau, chân thật, không đường trốn tránh.
Hừm, quan trọng hơn, anh không đau một mình. Người lấy từng điểm chi tiết vụn vặt mà gặm nhắm chắc phải thê thảm lắm, chi ít, hãy để anh biến nó thành một nổi đau to lớn tí, rồi chia sẽ cho từng người cùng biết, cùng cảm sâu hơn về nó. Thế có giống "đồ ác độc" mà em thường gọi không? Nhưng anh vẫn cứ cứng đầu chạy đi khai thác những chi tiết thế đấy! Nơi đó, nhân vật sống thật với nội tâm của chính họ.
Có mổ banh miệng vết thương, ngày sau mới mong lành tận gốc. Có những vấn đề tưởng chừng là mơ mộng, nhưng mơ mộng có gì không tốt? Đến Nguỵ Sâm nản lòng thoái chí giải nghệ, nhiều năm sau chẳng phải vẫn quay lại sàn đấu đó sao? Không buông được chính là không buông được, đời người mấy ai có bảy năm để phí hoài. Không tò mò sao, trạm tiếp theo sẽ là phong cảnh như thế nào? Không mong chờ sao, người trẻ tuổi sẽ đánh nên một vùng trời như thế nào? Tò mò liền dừng bước, mong chờ liền đón xem, chưa biết chừng còn có thể cùng nhau đón ngày mới bình minh lên đấy! Sit back, relax and enjoy the ride. It was meant to be fun.
Tiểu nha đầu, này là đang nhằm vào anh đúng không? Lại còn lấy tò mò ra để khích tướng anh, từ lâu em vốn biết nó không có tác dụng mà... Hay cho câu chốt, "it was meant to be fun". Phải nhỉ, nếu anh phóng mắt mình ra một chút, có lẽ sẽ thoải mái làm những điều mà anh thích.

Cảm ơn em đã cảm nhận theo từng câu chữ trong tác phẩm. Anh nói hoài câu này, vẫn muốn nói lại, nể em lắm! Anh không như các đại thần khác tỏ tình với em ngay câu đầu cmt, cũng không ôm em quay 180 độ được... (thật ra Lãi lừa em đấy, tại Lãi làm gì có chân mà ôm quay vòng vòng chứ...) Nhưng anh có lời cảm ơn chân thành này... đơn giản có vậy thôi. Cảm ơn em, nhiều lắm!

Hy vọng ấy hả? Chẳng phải ranh giới giữa hy vọng và tuyệt vọng rất mỏng manh sao? Anh không chắc đi chính giữa là một quyết định hay, nhưng anh đang cố nhìn nhận mọi thứ tích cực hơn ngày qua ngày. Em đừng lo, em còn đây, anh chắc cũng sẽ quanh quẩn đâu đây thôi.
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Staff member
Bình luận
1,000
Số lượt thích
3,939
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#7
Rốt cuộc em có chấp niệm gì với Ngân hà? Em biết đấy, kiếp trước em không cần phải giải cứu Ngân hà vẫn được anh kiếp này viết tặng sinh nhật mà? Fic này thuộc series góc nhìn Ngụy Sâm theo timeline mà anh nung nấu thực hiện, riêng mùa hai có Hoàng và Dụ, anh đặc bịệt giữ lại chờ sinh nhật em. Cho nên, kế hoạch đã định rồi, em có ngăn anh cũng không dừng được. Đây là ép nhận có hiểu không hả?

Đây là đất của anh, em làm anh deja vu ấy, hình như anh nói câu này rồi, rằng thích bao nhiêu cmt liền tới bấy nhiêu, chẳng ai cấm cản được em cả. Ai chả thích đọc cmt chứ, càng nhiều càng khoái.

Hừm, quan trọng hơn, anh không đau một mình. Người lấy từng điểm chi tiết vụn vặt mà gặm nhắm chắc phải thê thảm lắm, chi ít, hãy để anh biến nó thành một nổi đau to lớn tí, rồi chia sẽ cho từng người cùng biết, cùng cảm sâu hơn về nó. Thế có giống "đồ ác độc" mà em thường gọi không? Nhưng anh vẫn cứ cứng đầu chạy đi khai thác những chi tiết thế đấy! Nơi đó, nhân vật sống thật với nội tâm của chính họ.

Tiểu nha đầu, này là đang nhằm vào anh đúng không? Lại còn lấy tò mò ra để khích tướng anh, từ lâu em vốn biết nó không có tác dụng mà... Hay cho câu chốt, "it was meant to be fun". Phải nhỉ, nếu anh phóng mắt mình ra một chút, có lẽ sẽ thoải mái làm những điều mà anh thích.

Cảm ơn em đã cảm nhận theo từng câu chữ trong tác phẩm. Anh nói hoài câu này, vẫn muốn nói lại, nể em lắm! Anh không như các đại thần khác tỏ tình với em ngay câu đầu cmt, cũng không ôm em quay 180 độ được... (thật ra Lãi lừa em đấy, tại Lãi làm gì có chân mà ôm quay vòng vòng chứ...) Nhưng anh có lời cảm ơn chân thành này... đơn giản có vậy thôi. Cảm ơn em, nhiều lắm!

Hy vọng ấy hả? Chẳng phải ranh giới giữa hy vọng và tuyệt vọng rất mỏng manh sao? Anh không chắc đi chính giữa là một quyết định hay, nhưng anh đang cố nhìn nhận mọi thứ tích cực hơn ngày qua ngày. Em đừng lo, em còn đây, anh chắc cũng sẽ quanh quẩn đâu đây thôi.
Đồ ác độc! Đồ cứng đầu! Đồ bướng bỉnh!

Anh rắp tâm từ lâu nhắm vào hai đứa con em rồi đúng không??? Ừ, nên là phải đáp lễ một chút, mỗi câu trên đều là đang nhằm vào anh đó, không chỉ đơn giản vậy đâu.

chúng ta đều là truy nhân mộng nhân.”
"Chúng ta đều là truy mộng nhân." Tui đang hết sức tự vả khi nói ở trên rằng tui sẽ không edit post, hóa ra không typo, mà thật sự là sai cả dặm đường luôn... T_T Cơ mà không sao, em vốn siêu thích câu này, nên không ngại trích lại một lần nữa đâu. (Thật ra trích một vạn lần nữa cũng không sao!) Truy mộng nhân đều dũng cảm, tương lai đều thật đáng mong chờ.

Tiểu Bạch đại thần! Ừm đọc không hiểu phần đã gạch, mà theo anh nói nó đã gạch rồi nên thôi vậy. Được nhận cảm ơn là vui rồi~ Ồ đây là ánh mắt chân thành trong truyền thuyết chăng?

Ai nói anh ranh giới giữa hy vọng và tuyệt vọng rất mỏng manh? Anh nhất định là nghe nhầm rồi, căn bản là khác nhau như trời với đất vậy! Đi ở giữa coi chừng té hố đó anh. Còn tưởng anh được khai sáng viết lúc giải cứu Ngân hà chịu viết về Hoàng rồi chứ, rõ ràng vẫn chưa chịu theo chính đạo mà! Hai bên lựa chọn rõ ràng như vậy, còn không mau mau quay đầu về với vòng tay của chính (Lam) đạo (Vũ) nhanh đi.

Tiền bối, khuya rồi, đừng nghĩ nữa, đi ngủ thôi.

Tri ân tương ngộ, cảm ân thầy trò.

Chi thần, nhìn thấy hy vọng rồi chưa?
 

Jsuis.pa

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
79
Số lượt thích
473
Location
GMT+1
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu và Sở Đội vạn tuế
#8
Well, lâu rồi mới lại mò lên đọc fic của Chi đại.
Chi à anh xác định anh không phải fan của Lam Vũ chứ? Hay chí ít là Lam Vũ đời đầu? Hay cũng có thể em mù quáng vì Lam Vũ rồi nên anh viết về các team khác em không thấy thấm bằng các fic viết về Lam Vũ. Quào, đoạn dưới em hơi deep nên em cảm ơn anh ngay từ mở bài. Cảm ơn Chianti đã một lần nữa cho em được sống trong thế giới của Lam Vũ những ngày đầu, những ngày epic mà nếu không có anh, em chỉ có tìm thấy trong vẻn vẹn vài chương phiên ngoại.

Thú thực lúc đọc đến dòng "end" em thấy khá bất ngờ. Well đã quen fic của anh skill nối tiếp skill, ẩn tình nối tiếp ẩn tình rồi, giờ lại thấy nguyên pha chạm trán kết thúc trong đúng ba chiêu, lại không chiêu nào là đại chiêu quá cấp 70 nữa. Vẫn là lừa trong lừa, dối trong dối, ai lừa ai, ai bị ai lừa, nhưng pha này bắt đầu nhanh và kết thúc gọn. Well, Hoàng thiếu mà, kẻ chủ nghĩa cơ hội, một kích đảo ngược tình thế là đủ, không cần lòng vòng làm gì. Well, tự dưng nhớ hồi chiều mò vào cái post anh phân tích Lạc Anh Thức trong thread về Hoàng thiếu. Nếu như Lạc Anh Thức là chiêu thể hiện đến tối đa cái "chủ nghĩa cơ hội" của Hoàng thiếu đã đến tầm đỉnh cao, thì đồng nhân này lại chính là những buổi sơ khai khi cậu ta nắn những bước đầu hoàn thiện "chủ nghĩa" của mình.

Trên đây là con mắt lý trí của kẻ đọc võng du nghiệp dư aka game không nổi một combo nhưng thích bàn chuyện oánh nhau bùm chíu, còn sau đây là tâm hồn thiếu nữ íu đúi cảm thán về mặt tình cảm. Cái hay là toàn bộ sự tinh vi của các trick được nhìn dưới con mắt của Ngụy Sâm. Có thể tay lão đã không còn đủ nhanh, nhưng bộ não của hắn vẫn chưa từng hao mòn. Tên nhóc ngày thường hắn chẳng để ý đấy, giờ chính tay hắn truyền thụ lại "mỹ học đánh thuật sĩ" mà đời chuyên nghiệp của hắn tích lũy. Hắn nói không ngừng nghỉ, thời gian trôi qua cũng chẳng nề chi, có lẽ hắn đã déjà vu tương lai của mình sẽ sớm chẳng còn thuộc về đấu trường rực rỡ ấy nữa. Nghĩ... mà buồn nhỉ.

Em thích những plot mà có cả Ngụy lẫn Dụ lẫn Hoàng, bởi vì đó là sự kế thừa. Bất cứ cái gì cũng phải trải qua bốn giai đoạn bắt đầu, phát triển, bão hòa, và tan biến, Lam Vũ cũng không ngoại lệ. Có lẽ ngày nào đó chiến đội ấy, có khi cả Liên minh Vinh Quang đều sẽ tan rã, nhưng chí ít không phải bây giờ, bởi vì, tre già măng mọc, Ngụy Sâm già đi, hắn để lại một Sách Khắc Tát Nhĩ, một chiến đội Lam Vũ, một công hội Lam Khê Các. Sau này Dụ Văn Châu xế tuổi, Hoàng Thiếu Thiên trở nên trầm tĩnh, lại đến lứa của Lư Hãn Văn khoác lên đội phục xanh lam mà nắm lấy thanh kiếm, mãi mãi giữ vững sáu đỉnh của ngôi sao Lam Vũ, bước cùng nhau cho tới ngày tất cả cùng trở thành quá khứ một thời.

Còn rất nhiều mùa hè thuộc về Lam Vũ. Ngụy Sâm, Phương Thế Kính, ông có thấy không?

À chiến đội Lam Vũ không có nữ, nhưng fan Lam Vũ thì nhiều nữ lắm, Ngụy Sâm ông cứ yên tâm.
 
Last edited:

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,841
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#9
Chi à anh xác định anh không phải fan của Lam Vũ chứ? Hay chí ít là Lam Vũ đời đầu? Hay cũng có thể em mù quáng vì Lam Vũ rồi nên anh viết về các team khác em không thấy thấm bằng các fic viết về Lam Vũ. Quào, đoạn dưới em hơi deep nên em cảm ơn anh ngay từ mở bài. Cảm ơn Chianti đã một lần nữa cho em được sống trong thế giới của Lam Vũ những ngày đầu, những ngày epic mà nếu không có anh, em chỉ có tìm thấy trong vẻn vẹn vài chương phiên ngoại.
Anh xác định không phải fan Lam Vũ, nhưng anh có một chấp niệm tương đối to bự với nhân vật Ngụy Sâm. Cho nên anh có cái hoài bảo nho nhỏ, chính là viết ra tâm trạng của Ngụy Sâm theo từng điểm thời gian quan trọng mà ông trải qua. Đó là cách những fic viết về Ngụy Sâm ra đời, và... thật trùng hợp, nó đều dính tới Lam Vũ cả. Nói sao nhỉ, dù gì đó cũng là khởi nguồn của mọi chuyện mà lại.
Thú thực lúc đọc đến dòng "end" em thấy khá bất ngờ. Well đã quen fic của anh skill nối tiếp skill, ẩn tình nối tiếp ẩn tình rồi, giờ lại thấy nguyên pha chạm trán kết thúc trong đúng ba chiêu, lại không chiêu nào là đại chiêu quá cấp 70 nữa. Vẫn là lừa trong lừa, dối trong dối, ai lừa ai, ai bị ai lừa, nhưng pha này bắt đầu nhanh và kết thúc gọn. Well, Hoàng thiếu mà, kẻ chủ nghĩa cơ hội, một kích đảo ngược tình thế là đủ, không cần lòng vòng làm gì.
Ừm, đúng là không có chiêu 70 thiệt... tại lúc đó, max cấp chỉ mới có 50 55 gì thôi à... Viết trận đánh Vinh Quang thời kỳ đầu có nhiều cái bất lợi, phải trù tính lượng kỹ năng mà nhân vật có thể dùng, mấy chiêu hay muốn dùng thì không may hiện tại nó chưa xuất hiện. À mà, anh thấy cũng không sao cả. Đôi khi chỉ cần một hai kỹ năng cấp thấp thôi, cũng đủ viết nên cái ưu cái nhược của bất kỳ nhân vật nào thông qua suy nghĩ khi họ đánh ra thao tác đó. Đấu trí, chưa bao giờ nhàm chán phải không nào?

Hơn nữa, có lúc anh viết nhân vật xen cảm xúc vào trận đánh, cũng có lúc trận đánh cần chớp nhoáng, có điểm kịch tính là được, để tránh độc giả phai đi cảm xúc chủ chốt của cả truyện. Dẫn dắt cảm xúc người đọc luôn phải đặt lên hàng đầu, không thể ham viết đánh nhau được. Thế... xin lỗi đã làm em hụt hẫng một tẹo hén...

Cảm ơn em đã quay lại ủng hộ truyện anh viết, cũng như cmt có tâm về nội dung truyện. Nghe xong cái đoạn gạch gạch... chắc Ngụy đội vẫn cứ nhắm mắt không yên mất thôi.
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Staff member
Bình luận
1,000
Số lượt thích
3,939
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#10
Thật ra định vào vớt cú chót mấy ngày nay rồi. Cơ mà ghìm lại, lo viết cho xong bên kia. Hôm nay muốn viết lại thêm một đoạn cho Hoàng thiếu về vụ khóc trên khán đài cuối mùa hai, định quay lại đọc Đỉnh Vinh Quang kiếm đoạn đó đem về trích, song nhớ ra là văn minh nhân loại đã có cách lười biếng hơn, đó là chui vào đây kiếm...

Gã bị bảo an vây chặt, giơ tay vẫy vẫy, hướng về phía fan Lam Vũ.
Khán giả cười ầm ĩ, Hoàng Thiếu Thiên cũng đã lệ rơi đầy mặt.

Đây là một câu tạo sự tương phản mang lại cảm xúc mãnh liệt bậc nhất truyện. Có bao nhiêu con chữ dài ngoằng cũng không tả nổi cái tương phản ác liệt trong phân cảnh này.

Nguỵ bị bảo an ghìm lại, song cái vẫy tay không bị.

Khán giả vô tâm cười ầm ĩ, song Hoàng đã khóc đến ướt mặt lệ nhoà.

Thật sự chẳng biết phân tích kiểu gì cho tốt cảnh này nữa. Thôi lại chơi ăn gian lười biếng, chui vô đây ghi vài dòng, khỏi phải diễn giải nguyên đoạn.

Thật sự là rất thích, rất thích mấy dòng tả này, vậy thôi.

Có một sự tương phản ác liệt và dữ dội, tạo hiệu ứng thị giác, đồng thời đánh mạnh vào lòng.

Thật sự đọc lúc đầu không ngờ Hoàng sẽ khóc, mà khóc chỉ đơn giản một dòng, tự nhiên như hít thở vậy.

Hi vọng và tình yêu không thể bị ghìm lại.

Nước mắt và chia ly cũng không thể bị ghìm lại.

Mọi chuyện, đã đâu vào đấy cả rồi.
Một lời sấm truyền.


Khóc, nam tử hán ít khi khóc lắm.
Cũng là lúc, quá nhiều cảm xúc đè nặng lên giọt nước đắng, khiến nó từ từ lăn xuống má.
Không cam tâm, tiếc cho tương lai hay hoài niệm quá khứ. Tựu chung lại, con người ta sợ cảnh chia xa, vì họ đã từng cùng nhau trải qua biết bao kỷ niệm đẹp.

Đoạn này viết hay lắm, mém nữa em định trích đem qua rồi, thật sự có giây phút đọc tưởng đây là anh lụm trong Đỉnh Vinh Quang ra chứ. Sau đó nhìn kỹ lại mới thấy là tự viết.

Em cảm thấy anh cho em mượn tạm nghệ danh Lý Nghệ Chi cho em dùng vài ngày là vừa =))

Tại sao cái fic này nó đúng chuẩn tâm trạng thật luôn ấy, kiểu đọc lại mà cứ đậu xanh đậu xanh đậu xanh, hồi đó Chi ổng viết cái này là muốn chỉnh mình sao, thế quái nào viết đúng ghê vậy. Tâm trạng của Hoàng cũng đúng mà của Nguỵ cũng đúng y chóc em bây giờ luôn.



—Dải phân cách “Tôi hoàn toàn không quen biết chủ thớt”—


Sẵn tiện kể cho mọi người nghe một câu chuyện buồn, kể ra chứng minh trong sạch.

Hồi lúc chủ thớt lộ ra phong thanh tin tức rằng sẽ có fic tặng sinh nhật, tui đã khuyên ra rả rằng không cần đâu, làm vậy phí công lắm. Sau một hồi hình như là tui quá buồn ngủ... Tui từ bỏ bò đi ngủ.

Cơ mà tui đặt báo thức đàng hoàng vì biết được cái thói quen đăng kỳ quái của chủ thớt.

Không đùa đâu, đặt đúng sát một phút trước giờ đăng, vừa tỉnh dậy xung quang tối om không thấy gì hết, bật dậy nhanh tay chộp điện thoại mở khoá mở forum, vào thấy fic đăng tui đã bùng nổ tốc độ mắt lẫn tốc độ tay, đọc lướt qua để lấy được like đầu thủ sát, comt được cái đầu tiên hú hét một cách có não, aka đọc-rồi-mới-hú-chứ-không-phải-hú-bừa.

Cả loạt thao tác trên nhanh đến chẳng phải người nữa rồi. Tui còn nhớ vừa like xong bỏ tay ra là người thứ hai đã like tới, lúc đó tui còn thở phào nhẹ nhõm lắm.

Kết quả thì sao?

Sau một lần chơi ngu nhưng vì lý do bảo mật nói ra tui sẽ bị diệt khẩu, mà nói chung chủ thớt là người đã góp lửa thổi cơm, tui chỉ là người phụ múc cơm, thì tui đã tay nhanh hơn não nghe lời tà đạo của chủ thớt lỡ rút mất like đầu.

Lúc biết được tin buồn này, chủ thớt bảo, à em hiểu nhầm ý anh rồi, ai bảo em tay nhanh hơn não.

Tôi: Tôi không quen con người này. Một chút cũng không quen!

Like đầu đó anh hai à! Nửa đêm đang ngủ cũng ráng lết dậy đọc đó! Có biết thông cảm cho người mất ngủ không hả?

Sau đó tui đã tiếp tục bắn rap càm ràm bên tai chủ thớt vụ này như Hoàng thiếu đòi PK khoảng... một hai tuần liền =)))

Đây là một câu chuyện buồn. Hãy tin đi, thực sự buồn. Cho cả hai phía.

Sad : (

Ừm, hết chuyện. Chủ yếu vào đây... chẳng biết vào đây làm gì nữa, đang định deep Hoàng, mà thôi lười quá...


—Đây là dải phân cách tạm thời quen chủ thớt lại, có chính sự cần nói—

À phòng khi anh rớt não định kỳ như em, hoặc đụng Hoàng thì mới rớt não hay gì đó, thì em có viết xong bài Phương rồi, ở đó có kể một số điều về fic này.

Thật ra tựa đề “Nơi ánh lửa đèn tàn” này, không phải vì tui đang buồn đời, cũng không phải vì mùa ba là mùa giải ảm đạm như ánh đèn cháy tàn gì đâu.

“Nơi ánh lửa đèn tàn” xuất phát từ câu thơ “Đăng hoả lan san xứ” trong bài thơ Thanh Ngọc Án, để tả cảnh đêm tối nguyên tiêu rộn rã ngàn sao. Song giữa tiếng cười huyên náo phồn hoa, tìm trăm ngàn lần không thấy bóng người, đêm dần lạnh, bỗng dưng lại phát hiện, người mình tìm đứng ở cuối nơi đăng hoả cháy lạn kia.

“Bỗng nhiên quay đầu

Người tại nơi đó

Ở nơi ánh lửa đèn tàn.”

Lần đầu tui dùng câu thơ này, là để tả mối quan hệ của Nguỵ-Phương-Dụ Hoàng trong một fic lấy bối cảnh đêm trước tứ kết Lam Vũ vs Gia Thế, cũng là trận đấu cuối cùng của Nguỵ Sâm trước khi giải nghệ.

Kể một câu chuyện vui đi, dạo này có nhiều chuyện buồn rồi.

Tầm nửa năm trước, hẳn là thời gian vô tư và hăng hái nhất của tui ở đây, hí hửng khám phá các ngóc ngách, quen được nhiều người mới, lòng còn rất nhiệt, gây hoạ rất nhiều, song được bao dung cũng rất nhiều.

Có một người bằng hữu tốt nhân dịp sinh nhật đã viết tặng tui một fic về Lam Vũ, thật sự rất có lòng. Song hình như thời gian ấy người đó gặp chuyện bất lợi không vui, tui sợ người đó nghĩ không thông, nên ngày đó cặm cụi viết một chiếc comt rất có tâm, năm phần bề nổi là nói về nội dung fic, năm phần bề chìm để ẩn ý khuyên nhủ gửi đến chủ fic.

Cơ mà tạm nói nội dung fic trước, fic hướng nguyên, Nguỵ-Dụ-Hoàng trung tâm, vốn câu nói “Đăng hoả lan san xứ” là dành cho Nguỵ và hai đứa nhỏ: Tưởng chừng như cùng đường mạt lộ, thực chất, quay đầu lại, ta chưa bao giờ cô đơn cả, vẫn còn bóng người đứng ở nơi ánh lửa đèn tàn, sẵn sàng vì ta tiếp ngọn thiên đăng soi đường tương lai.
Thật ra lúc đó chưa giải thích bao giờ đúng không. Sợ chưa đủ rõ, lại về thanh minh một lần nữa.

Thật sự là mấy câu trong này đều mang ẩn ý, em sợ anh nghĩ không thông gì ấy (sự thật là em nghĩ nhiều rồi...) nên tính bảo, luôn có một hi vọng, một ánh đèn, một con người đứng ở phía sau đợi mình nếu ta chịu quay lại, luôn có một con đường khác chứ không nhất thiết là tuyệt vọng. Khúc về sau về ân sư đồ ấy, là cảm ơn vì anh đã dẫn dắt em qua rất nhiều việc, giúp đỡ một người đang lạc lối.

Và sau đây là phần Lý Nghệ Bạch lên sàn =))

Cả đời nguyện làm fan não tàn của Lam Vũ. Cả đời nguyện đu bám Toàn Chức và fandom Toàn Chức.
Đậu xanh không lẽ em M thật sao, đậu xanh không lẽ cái fic này chỉnh người thật, đậu xanh em không muốn làm M đâu T_T

À nãy giờ em không phải đang troll fic có vấn đề gì đâu, yêu thích không buông tay nó cơ mà. Chỉ là cái fic này nó vừa hài vừa vui vừa buồn, cơ mà không hiểu sao giờ đọc lại thấy vui vẻ thật, đây thật sự là có độc =)) Tâm trạng tốt đến mức viết nguyên đoạn dài còn gì =))

Cảm ơn. Vì fic, vì ân tri ngộ, vì mọi thứ, vì nghệ danh cho mượn tạm dùng vài ngày =))
 

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,841
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#11
Đoạn này viết hay lắm, mém nữa em định trích đem qua rồi, thật sự có giây phút đọc tưởng đây là anh lụm trong Đỉnh Vinh Quang ra chứ. Sau đó nhìn kỹ lại mới thấy là tự viết.
Tiểu nha đầu, dù gì anh cũng là tác giả viết hơn chục chiếc đoản fic... em phải tin anh chút chứ... Đương nhiên anh sẽ không vừa đọc vừa vểnh đuôi như em tự đọc bài của mình... cơ mà, không tệ đúng ko?
Tại sao cái fic này nó đúng chuẩn tâm trạng thật luôn ấy, kiểu đọc lại mà cứ đậu xanh đậu xanh đậu xanh, hồi đó Chi ổng viết cái này là muốn chỉnh mình sao, thế quái nào viết đúng ghê vậy. Tâm trạng của Hoàng cũng đúng mà của Nguỵ cũng đúng y chóc em bây giờ luôn.
Đương nhiên, đây là bài viết tặng sinh nhật em mà... cái gì em đọc được cũng đều liên quan em, cả đoạn đề anh viết, lúc đó em cũng muốn nghỉ đúng ko? Nên anh mới viết thế, cho những kỷ niệm mình cùng có với nhau.

Okay... còn về đoạn giải phân cách... anh thiệt không biết nói sao nữa, thiệt khổ mà. ==''
Ơ mà nếu em không làm thế chắc cũng ko có fic SN Sở... nói sao nhỉ... thôi chuyện qua rồi, cứ nghĩ em vừa làm một chuyện tốt là giúp anh productive đi vậy...

Thật sự là mấy câu trong này đều mang ẩn ý, em sợ anh nghĩ không thông gì ấy (sự thật là em nghĩ nhiều rồi...) nên tính bảo, luôn có một hi vọng, một ánh đèn, một con người đứng ở phía sau đợi mình nếu ta chịu quay lại, luôn có một con đường khác chứ không nhất thiết là tuyệt vọng. Khúc về sau về ân sư đồ ấy, là cảm ơn vì anh đã dẫn dắt em qua rất nhiều việc, giúp đỡ một người đang lạc lối.
Hmm... em khi có não thực sự ghê gớm vậy sao? Nhìn thế nào cũng không quen, thực sự không quen!

So... yup, cảm ơn vì đã thích fic của anh... một lần nữa.
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Staff member
Bình luận
1,000
Số lượt thích
3,939
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#12
^
Thống nhất một chút, rõ ràng có đuôi là anh được không hả? Còn nhớ lần trước rõ ràng là anh chột dạ viện cớ "Anh không có đuôi : ( " còn gì? Chính là có a, hồ ly gian xảo!

Viết quả thật nhận không ra là anh viết... Trong giây phút đó còn tưởng là chị Lá edit ra câu hay như vậy, dùng từ sắc xảo uyển chuyển như vậy, còn đang định te te đi xem bản gốc bên trung dùng từ gốc gì để học hỏi cách chị ấy dùng từ lúc edit. Hóa ra, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, là chủ fic tự tay chấp bút...

Từ từ anh cho em mượn nghệ danh dùng tiếp lần này nữa, thật sự em cảm giác thế giới này đổi quá nhanh, mình bị vả mặt hơi nhiều.

Ủa không phải lúc đó rõ ràng muốn đi là anh mà? Em còn sợ anh còn lấn cấn chuyện đó, còn ngồi viết comt có tâm, ba chữ một ẩn ý nhỏ, năm chữ một ẩn ý to. Từ khi nào lại thành em rồi? Lúc đó là em đang viết cái comt này khuyên anh ở lại tiếp đi mà.

Hmm mà lời tựa của anh thực sự deep vậy sao, em thực sự không nhận ra... Đậu xanh không lẽ đến ngày cuối cùng thì cái fic này mới lần lượt được mổ xẻ từ hai phía sao? Đừng nói ba cái vụ cẩu huyết "đến tận ngày này ta mới nhìn ra bộ mặt thật của ngươi" gì gì đó lại rơi lên đầu em. Tại sao hồi đó lúc mới tặng xong sao hai người chẳng ai chịu bàn về cái fic này, lại đi nói cái không liên quan gì quên quái rồi, đến giờ này mới ngồi phân tích ý nghĩa vậy....

Ài mà giờ mới nhớ, quả thật em có tiền án lịch sử về mấy vụ rời đi quay về này. Hình như lần đó stress quá đi một tháng? (Ừm, em blamed toán.) Về rồi tưởng anh sắp đi còn panic, ai dè đến giờ này anh vẫn sống nhăn răng như thường, thật sự là hồ ly có chín mạng mà.

Thôi anh đừng productive, nhìn thế nào cũng không quen +1. Anh productive một lần tai hại quá, đã vậy productive Sở rồi tới lúc cần productive Hoàng lại kẹt đạn nữa chứ? Có thiên lý không hả không hả không hả, con ruột con ruột con ruột sao lại ném xó rồi, sau này ăn đậu bắp sẽ bị mắc nghẹn đó a!

Uầy uầy thực sự là không nhìn ra ẩn ý hả? Giờ mà em ngồi tự phân tích văn học comt của chính mình có tự kỷ quá không đây... À thôi không sao, dù sao cũng là mặt mũi của Lý Nghệ Bác, không phải mặt mình đâu mà lo =))

“OOC, viết về Dụ, lại không phải viết về Dụ. Lại giống như viết cho bản thân đọc hơn.” Tương tự, cmt viết về fic, lại không phải viết về fic. Lại giống như viết cho...
Bài cảm nhận Dụ đó là vì em đang high, nên mới OOC như vậy, bởi Dụ trong đầu em nó "hơi" lệch với nguyên tác. Còn cái này là cố tình viết cho anh đọc đó, bề nổi là comt về fic, bề chìm là lời khuyên, hi vọng anh sẽ không đi.

Có những vấn đề tưởng chừng là mơ mộng, nhưng mơ mộng có gì không tốt?
Tưởng như việc anh ở lại rất khó tin, nhưng sao lại không thể chứ? Bởi Ngụy Sâm sau nhiều năm còn quay lại, bởi vì chính là không buông được rồi. Nếu đã vậy thì hãy cứ kiên trì tiếp ngay từ đầu đi.

Tò mò liền dừng bước, mong chờ liền đón xem, chưa biết chừng còn có thể cùng nhau đón ngày mới bình minh lên đấy!
Biết đâu, còn có thể tạo ra thật nhiều kỷ niệmvà quãng thời gian đáng nhớ nữa mà, anh đi rồi thì làm sao mà có thể tận hưởng nó được. Sit back thì dễ hiểu, với cả hồi trước nói rồi, bỏ qua đi.

Đoạn thơ cũng đã giải thích hôm qua rồi, luôn có một ngọn đèn hi vọng cuối con đường, nên bỏ qua.

Kẻ mơ mộng thật tốt!

Không có cái gọi là giấc mộng quá dài, chỉ sợ mộng chưa vỡ người đã tan.
Không sợ anh không dám mơ mộng không dám thử, chỉ sợ rằng chưa kịp thử qua những điều tuyệt vời đó thì anh đã đi rồi, không thể tận hưởng nó được nữa, vậy thì có đáng tiếc không chứ?

Nguỵ lão ơi, đêm mát gió trong, với tay một cái mở tung cánh cửa sổ, bác không chịu ngẩng đầu nhìn thử xem đi. Trên trời vạn dặm tinh trần, sau lưng Lam Vũ đại môn luôn rộng mở, quay đầu người đồng đội ấy vẫn đứng chờ phía sau.
Nguyên phần Phương đội và kỷ niệm xưa, là ý nói những người bạn bè cũ và những kỷ niệm đáng nhớ của anh ở đây. Không thể nào nỡ cứ vậy mà đi chứ? Dù sao cũng đã trải qua nhiều việc với nhau vậy kia rồi mà. Họ vẫn luôn ủng hộ anh ở đằng sau nếu anh chịu quay đầu lại đừng chỉ chăm chăm nghĩ về hướng tiêu cực nữa.

Trận đánh đó, nhất định rất hào hứng. Hào hứng đến mất ngủ.
Có mất ngủ, thì đó cũng phải mất ngủ vì niềm vui và hào hứng, chứ không phải vì u sầu và chán chường, hay vì nỗi buồn cho tương lai ly biệt được.

Lam Vũ như lâm đại địch, hai đứa nhỏ không cảm nhận được sao? Đêm đó người lớn mất ngủ, tụi nhỏ cũng chẳng phải thâu đêm sao?
Ok nếu đây không phải ngày cuối thì đánh chết em cũng sẽ không ngồi tự vả mặt thế này... Chính là, ừm, anh đang nản, thì em nhìn anh cũng nản và lo theo...

Vậy tình yêu của Nguỵ lão có hình dạng gì? Suỵt, đừng trả lời ra vội, hãy đợi ngày mai ra trận và thể hiện cho toàn thế giới thấy đi.
Đừng hạ kết luận là không thể ở tiếp nhanh như thế. Nếu đã thực sự yêu thích, thì hãy ở lại và chậm rãi chứng minh cho thế giới thấy giá trị chân chính bản thân, thay vì bỏ đi thì sẽ không ai thấy được hết.

Lời bài hát hiểu theo đen, nghĩa trên mặt chữ, vì lý do nhân đạo nói ra lại mất mặt, nên tự hiểu đi...

Nghĩ tới thật khiến người ta nhiệt huyết dâng trào nhỉ? Đường ở phía trước, đường vẫn luôn ở phía trước đó.
Nghĩ tới tương lai còn tràn ngập khả năng như thế, thật sự khiến người ta nhiệt huyết bừng bừng mà. Vầy thì tại sao phải rời đi vội, mà không thể ở lại xem nữa? Con đường không phải ngõ cụt, chỉ cần bản thân chịu phóng mắt nhẹ lòng đi, thì đường đi vẫn luôn ở trước mặt.

Thật mỏi mắt mong chờ nhìn thấy tương lai Kiếm định thiên hạ, hào khí bừng bừng.
Mỏi mắt mong chờ, vậy thì cũng phải ở lại xem mới được a! Bỏ đi rồi thì làm sao mà tự tay xem thành quả từ những hạt giống mình gieo trồng được chứ?

“Tiểu tử, còn rất lâu.” Nguỵ lão học xấu gì vậy? Định bắn rap mệt chết sao, đêm nay đi ngủ đi, còn học đòi đua tốc độ miệng làm gì. Một đêm không thôi sao có thể đủ chứ? Đó thấy chưa, vẫn là Dụ hiểu lòng tui nhất. Tiền bối, khuya rồi, đừng nghĩ nữa, đi ngủ thôi.
Còn rất lâu nữa mới rời đi. Một đêm hoàn toàn không đủ, phải thật nhiều đêm hè nữa cơ. Tiếng Dụ thay lời muốn nói, anh đừng nghĩ nhiều nữa, cứ đi ngủ đi, ngủ dậy rồi sẽ cảm thấy khá hơn, nghĩ thông hơn.

Cái con người chán chường này là ai chứ, Lâm đội không quen, ở Lam Vũ là gì có ai thiếu sức sống như vậy, nhất định là giả mạo rồi!
Em không quen con hồ ly nào chán chường thê thảm deep như thế, đây nhất định là hàng giả. Mau trả hồ ly thường ngày lại đi!

đáp lễ gửi đến người một món quà tri ân tương ngộ, tạ ân thầy trò.
Trọng điểm ở tám chữ cuối.

Không cần nhìn, cũng không cần tìm kiếm, nhân định thắng thiên, tin tưởng con đường phía trước của hai anh sẽ thật huy hoàng sáng lạn.
Thêm chút hi vọng cho đời.

"Đã để bản thân mơ mộng quá lâu rồi, đến lúc dẹp giấc mơ lại mà trưởng thành thôi". Nhảm nhí, còn ở thì còn mơ thôi. Tại sao nghe tuyệt vọng như thế làm gì, em đã bảo là đi ở giữa không tốt đâu, có ngày té mương như chơi.

Rồi đó, xem như giải thích cái này... trễ gần nửa năm... Dù rằng thực tế là em lo nhiều rồi, tố chất tâm lý anh quả nhiên không thể xem thường, đến nay vẫn ăn no ngủ kỹ lười biếng như thường a.


^

Đây chưa phải phần Lý Nghệ Bạch vả mặt nhiều nhất.

Bỗng dưng nhớ câu về Đào Hiên bên Thần lộ "Gia Thế còn chưa ngã, ông đã ngã trước rồi." Vốn tưởng cái lẽ ra đổ trước thì vẫn sừng sững, còn cái tưởng như an ổn thì lại bất ngờ ngã ngựa trước.

Vấn đề là, tự dưng anh bảo viết fic này là cho em lúc em muốn đi hồi đó, bỗng chợt nhận ra cái đống em khuyên anh ở trên, đọc lại thật sự có một mong muốn vả mặt vô cùng mãnh liệt....

Kiểu em của quá khứ viết cho em của tương lai vậy, đây không phải gọi là tự troll bản thân trong truyền thuyết sao? Thật sự quá M rồi.

Ài, hôm qua face vừa nhắc bức ảnh em share năm ngoái về Hoàng thiếu. Thật sự giờ này năm ngoái em đúng thích bức này, đúng thích Hoàng thiếu, đúng thích Lam Vũ, đúng thích Toàn Chức. Kiểu, thích vãi luôn ấy, thích vô cùng não tàn kìa.



"Ha ha con vẹt nhìn bảnh quá ~ Tui không phải đang nói cái con đang đậu nhởn nhơ kia đâu ~~~ "

Thấy chưa em đã bảo là hồi xưa có thời kỳ em thích thích thêm ~ vào cuối câu mà.

Giờ nhìn lại bức ảnh này, nhìn lại cái đống comt khuyên nhủ hồi xưa, cảm thấy quả thật cái comt này cứ như tích tụ hi vọng cả đời rồi vậy. Đi thi toán nhìn một chút, bây giờ cũng nhìn một chút. Aizz có khi nào fb năm sau lại nhắc, lúc đó em lại hè rảnh rỗi đọc lại lần nữa không đây. Thật sự cảm thấy hơi khó tin khó chịu từ đây về sau trong đời không có cụm từ Lam Vũ xuất hiện nữa.



Được rồi đừng rep nữa, rep nữa nhìn tự kỷ lắm, kiểu tụi mình không có gì làm vô đây dìm nhau vậy, đây là cái thú vui bất lương gì =))

Trong hai đứa phải có một đứa gánh vác phần cao lãnh hiểu không, với cả chỉ có một người được cos Hoàng thiếu thôi. Em nể mặt anh lắm vì đã cho em mượn nghệ danh dùng tạm nên mới cho anh cos tạm Hoàng đó, cos nhiều chữ không tốt cho sức khỏe, hừ hừ giờ trả vai lại đây.

"Tiền bối, đêm khuya rồi, đi ngủ thôi.”

Tiễn vạn dặm đường, rồi vẫn phải đi thôi.

Lần này không chơi bỏ bom panic đêm khuya nữa, giơ móng tuyên thệ thêm lần nữa =))
 

Bình luận bằng Facebook