Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả: Chianti
Status: One-shot
Match up: Hoàng Thiếu Thiên vs Dụ Văn Châu
Ngụy Sâm, Hoàng Thiếu Thiên, Dụ Văn Châu chính, ngoài ra có đề cập vài nhân vật khác
Tuyến thời gian: Cuối mùa giải thứ hai.
Mọi kĩ năng đều được kham khảo từ: Vinh Quang Kỹ Năng Tập, lỡ mọi người có quên tác dụng của kĩ năng nào có thể vô đó xem lại.
.
23:59 - 0302 (GMT-8). Viết tặng sinh nhật @Đỗ Tiểu Bạch, một thành viên trong forum TCCT mà Chianti rất quý. Chúc em sinh nhật vui vẻ!
[Đêm trước trận tứ kết Lam Vũ vs Gia Thế]
Tác giả: Chianti
Status: One-shot
Match up: Hoàng Thiếu Thiên vs Dụ Văn Châu
Ngụy Sâm, Hoàng Thiếu Thiên, Dụ Văn Châu chính, ngoài ra có đề cập vài nhân vật khác
Tuyến thời gian: Cuối mùa giải thứ hai.
Mọi kĩ năng đều được kham khảo từ: Vinh Quang Kỹ Năng Tập, lỡ mọi người có quên tác dụng của kĩ năng nào có thể vô đó xem lại.
.
23:59 - 0302 (GMT-8). Viết tặng sinh nhật @Đỗ Tiểu Bạch, một thành viên trong forum TCCT mà Chianti rất quý. Chúc em sinh nhật vui vẻ!
-----------------------
Tương Lai
Tương Lai
Lam Vũ thua, thua rất thảm, bị Diệp Thu và Gia Thế của hắn đánh bại dễ như bẻ cành cây khô, là trận đấu kết thúc nhanh nhất trong bốn trận.
Gia Thế đi đầu bước vào bán kết, ăn mừng thắng lợi của bọn họ và của fan đều rất thản nhiên. Thắng lợi đã đoán trước hiển nhiên sẽ không khiến bọn họ cảm thấy kinh hỉ.
Fan Lam Vũ tuy không vui, nhưng cũng không tới mức khó chấp nhận, đây là kết quả bọn họ đã nghĩ đến từ lâu.
Thế nhưng thiếu niên sôi nổi kia đến lúc này vẫn chưa chịu thôi.
“Lão quỷ phế vật, chỉ có mỗi Diệp Thu cũng đánh không lại, ông là heo hả?” Cậu ta đang hét ầm lên.
Thật là một tiểu quỷ bị chiều hư.
Thời khắc này, mọi người cảm thấy Hoàng Thiếu Thiên có chút không đáng yêu. Lam Vũ tuy rằng thua rất thảm, nhưng trên sàn đấu các đội viên cũng đã dốc hết toàn lực, đặc biệt là đội trưởng Ngụy Sâm, mọi người đều biết trạng thái của gã vì tuổi tác mà trượt dốc, dù vậy, gã cũng đã cống hiến sức lực lớn nhất của mình, trận này phát huy của gã đã là một sự xuất sắc hiếm thấy gần đây.
Thật sự không phải Lam Vũ không ra sức, là đối thủ quá mạnh mẽ thôi!
Thời điểm thế này mà còn chỉ trích đổ lỗi cho tuyển thủ, thực sự quá không lễ độ.
“Tiểu quỷ, đừng nói bậy.” Có người không khách khí nói thẳng.
“Đội trưởng Ngụy Sâm biểu hiện tốt lắm rồi.”
“Nhờ có Ngụy đội dẫn dắt mà không ai dám khinh thị Lam Vũ, Gia Thế cũng phải khổ cực lắm mới đánh bại hắn được.”
“Đợi mùa giải sau đi!”
Mọi người dồn dập nói.
Hoàng Thiếu Thiên không nói lời nào, nhìn thấy hắn trầm mặc, mọi người lại không nhịn được muốn đến an ủi. Nhưng chung quy không ai hiểu nổi thiếu niên này đang khổ sở điều gì.
Cậu biết Diệp Thu và Gia Thế cường đại, biết Ngụy Sâm bọn họ phải đối phó với một nhiệm vụ không thể hoàn thành. Tuy vậy cậu không cách nào kìm nén nổi, vẫn mong muốn bọn họ hoàn thành được.
Bởi vì cậu biết, trận này, có khả năng chính là một lần cuối cùng Ngụy Sâm đứng trên sàn đấu. Lam Vũ còn có thể có mùa giải sau, mà Ngụy Sâm thì không. Tuy ổng không hề nói rõ ra, nhưng trong đội phần đông đều đã đoán được, Phương Thế Kính tiền bối cũng trong lúc vô tình để lộ chuyện Ngụy Sâm chuẩn bị giải nghệ.
Thắng lợi, Ngụy Sâm đã không còn cơ hội tranh thêm lần nào nữa, cho nên lần này, Hoàng Thiếu Thiên thực sự vô cùng chờ mong Lam Vũ sẽ thắng. Thế nhưng kết quả, là bị tàn khốc đánh bại từ vòng đầu tiên.
Tuyển thủ Lam Vũ rời ghế thi đấu, đang vẫy chào khán giả, mùa giải thứ hai của bọn họ ngừng tại chỗ này.
Đội trưởng Ngụy Sâm cũng đi chung, nhưng lơ đễnh tách xa đội ngũ một chút.
Gã chỉ đứng một mình ở chỗ đó, buồn bã bốn phương, thoáng có mất mát.
Sau đó, gã đốt một điếu thuốc trên đài thi đấu. Mới vừa hút một cái, lập tức bị bảo an vây quanh, gã không chịu tắt thuốc, bảo an bó tay đành khách khí mời gã ra khỏi trường đấu. Gã bị bảo an vây chặt, giơ tay vẫy vẫy, hướng về phía fan Lam Vũ.
Khán giả cười ầm ĩ, Hoàng Thiếu Thiên cũng đã lệ rơi đầy mặt. Dụ Văn Châu nhìn bóng dáng Ngụy Sâm bị bảo an hộ tống dần biến mất hút trong đường hầm dành cho tuyển thủ, thất thần một hồi, rốt cuộc quay về chú tâm nhìn trên đấu trường.
Trích Đỉnh Vinh Quang chapter 06 – Thời khắc quyết chiến – Edit: Lá Mùa Thu
-----------------------
Khóc, nam tử hán ít khi khóc lắm.
Cũng là lúc, quá nhiều cảm xúc đè nặng lên giọt nước đắng, khiến nó từ từ lăn xuống má.
Không cam tâm, tiếc cho tương lai hay hoài niệm quá khứ. Tựu chung lại, con người ta sợ cảnh chia xa, vì họ đã từng cùng nhau trải qua biết bao kỷ niệm đẹp. Hoàng Thiếu Thiên một khắc này liền biết: Lão quỷ – cái tên ngày ngày cậu gọi mắng cũng như kính yêu hết mực, sắp tới đây sẽ không còn cơ hội nào gặp lại nữa.
-----------------------
[Đêm trước trận tứ kết Lam Vũ vs Gia Thế]
Ngụy Sâm ngồi xổm ở cửa sau phòng huấn luyện châm lửa đốt thuốc, rít một hơi, hắn cảm thấy trong miệng đăng đắng, tay đã vô thức dúi đầu thuốc xuống thềm dập đi đốm đỏ đang cháy yếu ớt. Từ đầu mùa giải thứ hai đến nay, hắn vốn đã quen với điệu rít một hơi thuốc liền bỏ, chưa kể, các thói quen xấu như thức khuya, uống bia cũng được hắn chú ý lược đi, tất cả, chỉ mong câu kéo thêm một ít thời gian.
Phải, Ngụy Sâm ý thức rõ lắm, rằng đây có lẽ là mùa hè cuối cùng của hắn rồi...
Có tiếng thở dài thảng thốt phả nhẹ theo làn gió hạ trôi đi, giờ có ngồi đây mượn bàn tử vi của Lâm Kiệt bấm thêm mấy quẻ, cũng không bói ra đường nào cho Lam Vũ hắn thoát khỏi số mệnh diệt vong mà tương lai khắc nghiệt sắp đặt. Đón đầu trận tứ kết là đương kim vô địch Gia Thế, là Diệp Thu phong độ ngời ngợi như mặt trời ban trưa. Ngụy Sâm chỉ đành lắc đầu ngán ngẩm.
“Mười giờ rồi đấy, hào hứng cho trận ngày mai đến mất ngủ luôn à?” Phương Thế Kính đứng đằng sau quan sát một hồi, lại ngó đồng hồ bắt chuyện.
Phương Thế Kính theo Ngụy Sâm chinh chiến từ trong game ra đến giải đấu chuyên nghiệp, thời gian gắn bó từ lâu đã không còn được đong đếm làm gì. Ông quá quen thuộc con người này, bề ngoài không màng tiết tháo nhưng khi một mình lại chả giấu được ai cảm xúc thật của mình. Từng cử chỉ của Ngụy Sâm mà ông quan sát thấy, ông đều có thể tự mình lý giải.
“Hứng cái đách, trên đời chỉ có vô địch máu M như ông mới có hứng ăn hành ấy!” Ngụy Sâm cười khổ, mắt cứ hướng theo nửa điếu thuốc bị gió cuốn đi bất định.
“Quyết định rồi?” Phương Thế Kính từ lâu đã chai lỳ với lời rác rưởi từ Ngụy Sâm, cứ thế hỏi thẳng.
“Ờ. Đến lúc rồi.” Ngụy Sâm thu nắm đấm, đứng dậy đi một mạch đầy kiên quyết. “Ngủ!”
Phòng máy trại huấn luyện sáng đèn. Ngụy Sâm trên đường về phòng phải đi ngang qua khu vực này, không khỏi tò mò ngó vào trong. Hiện tại đã quá giờ train, trong phòng có hai tên nhóc máy kề máy, lách luật ngồi thao tác Vinh Quang, không rõ hai đứa sợ làm ồn cái gì, không một lời nói, chăm chú vào màn hình, chỉ có tiếng phím chuột đều đặn phát ra.
Ngụy Sâm đẩy cửa đi vào, bước nhè nhẹ để không làm chúng phân tâm, hắn thành công tiếp cận sau lưng cả hai. Tên nhóc tóc vàng cứ nhoi cả lên, người điều khiển cứ nhấp nhỏm theo nhân vật trong game, lúc hụp đầu xuống lúc né ngang, chỉ thiếu mỗi cái mồm thánh thót mọi sáng thôi. Cậu bé còn lại trái ngược hẳn, rất bình tĩnh, thao tác đều đều chậm rãi mà vẫn nhịp nhàng nề nếp.
Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu, hai đứa nhìn đâu cũng khác nhau với đối lập, nhưng tình yêu của chúng với Lam Vũ thật khiến Ngụy Sâm an tâm tin tưởng. Hắn nhìn khung cảnh hiện tại, cứ ngỡ đang thu mình trong phòng thi đấu, nhìn thế hệ tương lai của Lam Vũ đánh Vinh Quang, chắc sẽ hệt như thế này.
Trong màn hình, bản đồ Nông Trại, thuật sĩ đấu với kiếm khách. Từ khi Dụ Văn Châu hạ Ngụy Sâm ba trận liên tiếp – điều mà Hoàng Thiếu Thiên chưa bao giờ làm được, cậu đã có cái nhìn rất khác về anh bạn này. Anh ta không hề có thiên phú thủ tốc, lại có thể đánh thắng Ngụy đội ngay trên chức nghiệp thuật sĩ. Từ khi nào người này lại có năng lực như vậy? Năng lực đó thực hư ra sao? Hoàng Thiếu Thiên rất muốn tự mình kiểm chứng. Và rồi... nó dẫn đến trận tỷ thí đêm nay.
Trận đấu đã đến đoạn cao trào tự lúc nào, Ngụy Sâm từ khi đứng xem đến giờ chỉ thấy Dạ Vũ Thanh Phiền cố né, còn thuật sĩ của Dụ Văn Châu vẫn liên chiêu khá đều đặn. Chỉ có một khả năng, Hoàng Thiếu Thiên đã bị Dụ Văn Châu bẫy từ đầu trận, để rồi thiết lập ra thế tấn công như hiện tại.
Mũi Tên Nguyền Rủa!
Dụ Văn Châu gồng ra một quả cầu ánh sáng hỗn mang đen sì trước mắt, quả cầu càng lúc càng to, che đi tầm nhìn của anh đến đối thủ. Bởi cơ chế của kỹ năng này rất đơn giản, gồng càng lâu càng đánh ra nhiều mũi tên, anh cố tình giữ lâu thêm một chút.
Cơ hội! Tam Đoạn Trảm!
Khoảng cách quá gần, Dạ Vũ Thanh Phiền trực tiếp phát động kỹ năng được các kiếm khách dùng để di chuyển, lao thẳng đến đối phương. Lợi dụng tích tắc Dụ Văn Châu không thấy mình đang làm gì, Mũi Tên Nguyền Rủa lại là kỹ năng thuần dmg không debuff, chỉ cần chịu đấm một tí sẽ có xôi ăn, chỉ cần tiếp cận được là ngon!
Ngụy Sâm mém tí buột miệng ngăn Hoàng Thiếu Thiên lại. Dù gì hắn cũng là đệ nhất thuật sĩ hiện tại, cái bẫy thuật sĩ đơn giản như thế nào có thể qua mắt được Ngụy Sâm. Thế nhưng Hoàng Thiếu Thiên lại không hề thấy, vì cậu quá nhạy cơ hội. Trong biết bao nhiêu trận Ngụy Sâm thắng Hoàng Thiếu Thiên, luôn là hắn tạo cơ hội giả để lừa cậu bẫy.
Ngay khoảnh khắc Dạ Vũ Thanh Phiền lao tới, trên đầu liền xuất hiện sáu tia sáng nối lại thành hình lục giác, phủ xuống vị trí mà kiếm khách chém tới, chính là trước mặt nhân vật thuật sĩ kia.
Lục Tinh Quang Lao!
Dụ Văn Châu cố tình tạo ra điểm mù cho bản thân, anh biết rõ khi nào thì quả cầu kia đủ lớn để che khuất tầm nhìn của mình, cũng như biết rõ lúc nào Dạ Vũ Thanh Phiền bắt đầu Tam Đoạn Trảm vậy. Ngay lúc đó anh đã nhả chiêu và ngâm ngay Lục Tinh Quang Lao trước mặt, cơ hội ngon thế này cậu có thể bỏ lỡ sao? Bắt được cậu rồi!
Sáu cột sáng chụp xuống, đây chính là khoảnh khắc quyết định, kiếm khách lao tới... và rồi... những tia sáng kia sượt qua áo choàng của Dạ Vũ Thanh Phiền.
Trượt! Hoàng Thiếu Thiên bất ngờ thao tác chém thứ ba của Tam Đoạn Trảm sang trái!
Dụ Văn Châu bất ngờ tột độ, một người điềm tĩnh như anh cũng có lúc đưa ra biểu cảm này, quả thật anh đã rất tự tin với tính toán của mình, vì anh biết Hoàng Thiếu Thiên là kẻ chớp thời cơ cực chuẩn lại còn có phản xạ kinh người, nên anh mới đưa ra một cái bẫy nơi phản xạ đỉnh cấp cũng không cứu được Hoàng Thiếu Thiên. Đây rốt cuộc là?
Ngụy Sâm chứng kiến pha đi kiếm này, thoạt đầu cũng ngạc nhiên không kém, sau lại nhoẻn miệng cười. Ra vậy, nó đã thực sự trưởng thành rồi. Sau bao nhiêu lần dính bẫy, Hoàng Thiếu Thiên đã tự biến chiêu theo ý thức đề phòng đối phương chứ không còn nôn nóng lao lên nữa, pha đó không phải là phản xạ, cậu đã chủ ý đánh thế ngay từ đầu, nhờ vậy thoát hiểm một cú trí mạng.
Hoàng Thiếu Thiên là thế đó, cậu đuổi theo những cơ hội mạo hiểm, những pha càng lắt léo, càng khó nhằn càng khiến cậu hưng phấn. Cảm giác thành công vượt qua thử thách là cái mà cậu truy cầu nơi Vinh Quang này.
Kết cục trận đấu đã không cần phải bàn tới nữa, áp chế cận thân, Dụ Văn Châu không thể chống đỡ lại những đòn tấn công dồn dập đến từ cậu kiếm khách mạnh nhất trại huấn luyện Lam Vũ. Liên kích nối ngụy liên, chỉ dừng lại khi nhân vật thuật sĩ không còn chuyển động được nữa.
Vinh Quang!
Tin báo chiến thắng vừa nhảy ra trên màn hình của Hoàng Thiếu Thiên, đã nghe tiếng vỗ tay từ đằng sau. Cả hai đều đánh rất đẹp, khiến Ngụy Sâm không kiềm được cảm xúc.
“Lão quỷ, ông định biến thành quỷ thật đi hù chết tụi này hả? Tới khi nào? Lại là lén lén lút lút mà tới? Tui không hề cảm nhận tí sát khí nào, ông định hóa trong suốt hay sao? À còn vỗ tay nữa, cảm ơn cảm ơn, không cần quá xúc động với pha đánh lái thần sầu của tui đâu...” Hoàng Thiếu Thiên ngay lập tức bô bô một tràng chữ, tâm trạng cậu hiện tại rất tốt.
“Chào... Ngụy đội.” Dụ Văn Châu vừa chào vừa ra chiều thăm dò, dù gì cả hai cũng đang lách luật mở máy chơi Vinh Quang, bị đội trưởng phát hiện không biết sẽ có hình phạt khó coi gì đây.
“Ăn may một pha, nhiều lời cái gì. Hai đứa bây có lưu replay lại đó không?” Ngụy Sâm trực tiếp bơ Hoàng Thiếu Thiên, tuy hỏi cả hai, nhưng mắt hắn hướng về Dụ Văn Châu.
“Có ạ.” Dụ Văn Châu hiểu ý, bật lại replay.
Ngụy Sâm chăm chú xem, lâu lâu lại dừng chỉ vào những điểm cần chú ý trong trận cho cả hai. Hắn nói rất nhiều, rất nhiều thứ về trận đấu này, như chỉ hận không thể đem hết kinh nghiệm của mình nói trong một đêm, trong một video vậy.
Hoàng Thiếu Thiên bỗng lơ đễnh thoát ánh mắt ra khỏi màn hình, cậu thấy Dụ Văn Châu vừa nghe, vừa nhìn, vừa viết xuống cuốn sổ bìa cứng ít chữ. Lão quỷ hôm nay sao lạ quá, lúc trước chẳng bao giờ để anh ta vào mắt, giờ lại trực tiếp kèm cặp truyền thụ kinh nghiệm bẫy thuật sĩ. Giây phút này cậu nhận ra, Ngụy đội đang trút tí hơi tàn của ông để trao lại tất cả những gì mình có cho những mầm non mà ông tin tưởng, và Dụ Văn Châu, rồi một ngày cũng sẽ trở nên rất đỗi quan trọng với Lam Vũ.
“Lão quỷ, còn bao lâu?” Hoàng Thiếu Thiên bỗng nảy lên trong đâu một câu hỏi, nhưng cậu không buột miệng nói ra, cậu không muốn phá vỡ không gian này bằng những lời lẽ mềm yếu như vậy.
“Khuya rồi, tiền bối nên về dưỡng sức cho trận đấu ngày mai đi ạ.” Bỗng Dụ Văn Châu cất tiếng.
À, Ngụy Sâm quá say sưa thuyết giảng, quên cả trời đất. Phải về nghỉ ngơi giữ trạng thái đi thôi. Hai đứa trẻ cũng lục tục đứng dậy, tắt máy chuẩn bị về ký túc xá. Phòng tập của trại huấn luyện rất nhanh trở thành một màn đêm yên tĩnh.
Ngụy Sâm đứng lặng một hồi, nhìn theo bóng lưng Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên trong màn đêm, vẫn còn đâu đây văng vẳng tiếng trò chuyện, dần xa... dần xa.
Hắn bỗng nhớ lại tiêu đề bự tổ của một bài báo thể thao điện tử, “Thời đại song hạch”... “Ừ, quả thật không tệ.” Hắn nghĩ. Hắn đã luôn nung nấu xây dựng một chiến đội như vậy.
Kiếm khách Dạ Vũ Thanh Phiền, thuật sĩ Sách Khắc Tát Nhĩ.
Đây chính là Lam Vũ song hạch mà trong lòng gã muốn xây dựng nên, gã không chỉ một lần tưởng tượng cảnh hai nhân vật này trên sàn đấu kề vai tác chiến, thế nhưng, chính mình có đợi được đến ngày đó không?
Câu trả lời đã quá rõ ràng rồi. Quá hiển nhiên, Ngụy Sâm không cần phải tuyệt vọng, cũng không cần phải đến Vi Thảo xin quẻ bói tương lai làm gì.
Ngụy Sâm đốt một điếu thuốc, rít một hơi dài, nhả khói. Xuyên qua làn khói trắng mờ ảo dần tan vào màn đêm bất tận, Ngụy Sâm thấy rõ tương lai của Lam Vũ, lẫn tương lai của chính bản thân mình.
Mọi chuyện, đã đâu vào đấy cả rồi.
End.
-----------------------
Đôi lời tác giả: Người ta nói: Quá khứ là kỷ niệm, tương lai là bí mật, còn hiện tại là một món quà. Có thật không? Đôi khi Chianti nghĩ, tương lai cũng là thứ ta có thể gửi gắm cũng như tự ý định đoạt.
Là một fan Lam Vũ, bạn nhìn thấy gì ở tương lai? Ngày mai tuyệt vọng? Hai năm sau trông chờ hay bốn năm sau thăng hoa? Lựa chọn ở các bạn cả...
Last edited: