- Bình luận
- 498
- Số lượt thích
- 3,814
- Location
- Thanh Đảo
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Những chàng trai Thanh Đảo
(Cre: chưa tìm được.)
Tác giả: 去往无风之地
Edit: oomi
Edit: oomi
Đêm mưa (Thượng)
Kiều Nhất Phàm trằn trọc không ngủ được dứt khoát ngồi dậy điểm đèn. Nước mưa xuyên qua rừng cây rơi trên lá tạo thành nho nhỏ nho nhỏ những âm thanh tinh mịn nhỏ vụn khiến đêm nay trở nên đặc biệt yên tĩnh. Trong nhịp điệu và bầu không khí bình thản này, Kiều Nhất Phàm lẳng lặng ngồi. Ánh đèn dầu nhẹ nhàng lay động trong không khí.
Có gió. Cùng với . . . Có âm thanh.
Kiều Nhất Phàm đứng lên. Trong tiếng động xào xạc, dựa vào sự mẫn cảm của thợ săn cậu phân biệt được rõ ràng tiếng bước chân lẫn bên trong —— là vật sống.
Kiều Nhất Phàm thổi tắt ngọn đèn, từ trên giá đỡ thanh súng săn của mình xuống. Trong đêm mưa có đèn sáng như thế này dã thú sẽ không tới, chỉ có thể là người. Đêm khuya làm khách, đón tiếp không bằng phòng bị.
Tiếng bước chân truyền tới từ hướng cửa trước, Kiều Nhất Phàm phủ thêm áo khoác ngoài, nhẹ nhàng đẩy mở cửa sau rón rén đi ra ngoài. Cậu tận lực cúi thấp người, nằm rạp xuống từ từ di chuyển về phía cửa trước. Tiếng mưa rơi trên áo khoác ngoài của cậu so với âm thanh nghe được từ phòng càng thêm hỗn loạn. Kiều Nhất Phàm đè thấp hơi thở, tiếng bước chân theo khoảng cách càng gần dần trở nên rõ ràng hơn nhưng có vẻ hơi do dự. Khoảng thời gian dừng lại giữa mỗi bước chân bắt đầu không theo quy luật.
Kiều Nhất Phàm nằm ở sau hàng rào, đem nòng súng nhắm vào hướng tiếng bước chân truyền tới, lại hơi nghiêng đầu nhìn. Trong bóng tối cậu thấy được một bóng người mơ hồ hơi cong lưng, nhưng càng rõ ràng hơn là một đôi mắt tỏa ra ánh sáng lục âm u. Kiều Nhất Phàm căng thẳng.
Là sói!
Kiều Nhất Phàm phắt cái đứng lên. Trong đêm mưa thế này, sói bất ngờ chủ động đến gần! Không kịp báo cho người khác, Kiều Nhất Phàm điều chỉnh họng súng nhắm vào trán con sói.
Con sói kia rõ ràng chú ý tới sự tồn tại của cậu nhưng như không hề để tâm đến, vẫn không tiếng động cất bước tới gần. Sau lưng nó, bóng đen cũng khôi phục tiết tấu bước chân, tuy chậm nhưng từng bước một đến gần. Kiều Nhất Phàm khẩn trương nắm chặt súng săn, trong đầu chỉ còn lại tiếng xào xạc của mưa rơi. Thợ săn tuổi còn quá trẻ vẫn chưa tham dự hoạt động săn sói, đây cũng là lần đầu tiên Kiều Nhất Phàm đơn độc giằng co với kẻ địch cả đời của bọn họ - Sói.
Kiều Nhất Phàm nuốt một ngụm nước bọt, thị uy mà kéo cò súng về phía sau, tiếng viên đạn lên nòng trong đêm đen tĩnh mật vô cùng rõ ràng. Bóng đen dừng bước, sói cũng theo đó mà dừng bước, dựng thẳng hai tai và lông cổ dùng một tư thế phòng ngự bảo hộ trước người bóng đen. Kiều Nhất Phàm trong nháy mắt có chút không biết phải làm sao, theo bản năng đổi nòng súng hướng về phía bóng đen kia.
- Đừng bắn.
Bóng đen nói chuyện, âm thanh trầm thấp mà uể oải. Hắn giơ tay vung một cái, một vật bay xoáy bộp một tiếng rơi xuống rồi trượt đến dưới chân Kiều Nhất Phàm.
Kiều Nhất Phàm không nơi lỏng cảnh giác, cậu nhanh chóng cúi đầu quét mắt nhìn lướt qua, dưới chân cậu là một cây súng săn kiểu dáng cổ điển. Hiển nhiên đối phương vì đạt được sự tin tưởng của cậu nên giao vũ khí trước. Kiều Nhất Phàm thu hồi súng, ngồi xổm người nhặt súng của đối phương lên, lại phát hiện báng súng của cây súng này có khắc những hoa văn phức tạp, vì được nạm bạc mà phát ra ánh sáng nhàn nhạt uốn lượn bao phủ vài kí tự phù văn.
- Đây là . . . Huy hiệu thợ săn đỉnh cấp Vinh Quang!?
Kiều Nhất Phàm kinh hãi, đối với bóng đen nảy sinh sự tôn kính nghiêm túc. Hiển nhiên “vị khách không mời mà đến” còn mang theo một con sói này là một vị tiền bối của cậu, đồng thời rất có thể là một người cậu vẫn luôn ngưỡng vọng.
- Tôi là Diệp Tu.
Bóng đen nói, giọng nói có vẻ vô cùng gắng gượng, có lẽ đã bị thương nên vẫn khom lưng như trước. Kiều Nhất Phàm cuống quít bước tới, con sói trước người Diệp Tu quay đầu gầm nhẹ một tiếng về phía Kiều Nhất Phàm.
- Ha, an tĩnh một chút.
Diệp Tu ngồi xổm người nhẹ nhàng xoa gáy sói đen, dưới sự vỗ về của hắn sói đen hạ thân thấp người xuống, hai tai cũng theo lệnh hạ xuống, thậm chí quay đầu dùng mũi cọ cọ lòng bàn tay Diệp Tu. Diệp Tu nhỏ giọng nói với nó một tiếng: “Cực khổ rồi”.
- Diệp tiền bối?
Kiều Nhất Phàm thử gọi Diệp Tu một tiếng rồi đưa tay về hướng Diệp Tu. Diệp Tu cảm kích nắm chặt tay cậu, ở khoảng cách gần, Kiều Nhất Phàm thấy rõ gương mặt Diệp Tu, đầy sự mệt mỏi. Hắn khoác một kiện trường bào tránh mưa màu đen, toàn thân đều là nước bùn và vết máu, một tay che bụng, tựa hồ còn có máu thấm ra.
Thật khó có thể tưởng tượng, Diệp Tu một thân đầy mùi máu tanh cứ thế xuyên qua rừng rậm trong một đêm mưa thế này để tìm được thôn thợ săn của cậu. Mặc dù mưa có thể gột rửa một phần máu tanh trên người hắn nhưng cũng không đủ tránh khỏi khứu giác nhạy bén của những loài sinh vật dạ hành ẩn núp trong khu rừng. Mà theo lý hẳn sẽ có một bầy sói theo sát hắn tùy thời tấn công không ngừng cũng không theo đuôi, còn có một con sói đen như hộ vệ canh giữ bên người hắn.
Quả nhiên chỉ có thể là một vị đỉnh cấp thợ săn có thể đến được “Thần Chi Lĩnh Vực”.
Kiều Nhất Phàm nghĩ đến truyền thuyết thuộc về những người thợ săn kia. Tại dãy núi này có một ngọn núi mà đỉnh của nó được xưng là Thần Chi Lĩnh Vực, đó là nơi dừng chân của Thần trong truyền thuyết. Truyền thuyết kể rằng, để đến được đỉnh núi này, phải vượt qua bảy bảy bốn mươi chín toàn núi nhỏ, băng qua chín chín tám mươi mốt con sông, tranh đấu cùng vô số loài dã thú, tránh thoát thực vật ăn thịt, cùng những vách núi cao chót vót, phòng bị thung lũng tràn ngập ảo giác, phải dè chừng tiếng ca mê hoặc dẫn dụ vào đầm lầy của những Tinh linh . . . Chỉ có kinh lịch qua tất cả mới có thể đến được nơi dừng chân của Thần. Nơi đó là một cánh đồng hoa rộng lớn, nơi tất cả những loài hoa trên thế giới đều nở rộ trong cùng một mùa, tầng tầng lớp lớp, đan xen tựa như không có biên giới, lao la tựa biển.
Biển là gì? Các thợ săn cũng không biết. Có người nói, đứng trên đỉnh Thần Chi Lĩnh Vực có thể nhìn thấy biển. Biển rộng lớn như bầu trời, điểm cuối cùng của tất cả những suối, sông.
Kẻ thủ hộ “Thần Chi Lĩnh Vực” là “Rồng”. Rồng là một thần vật có mắt thỏ, sừng hươu, miệng trâu, tay hổ, trảo ưng, vẩy cá, thân rắn, là thú cưỡi của thần. Người đối diện với rồng, đều sẽ trường sinh bất lão. Mà người gặp được thần, đều sẽ được thần chúc phúc, đời đời con cháu đều nhận được phước lành.
Dưới sự triệu hoán của thần, trăm ngàn năm qua thợ săn của mỗi thôn trang đã đời đời sinh sống tại tòa sơn mạch (dãy núi) này đều đã thử đi tới Thần Chi Lĩnh Vực, nhưng tất cả đều chấm dứt mà không có kết quả. Mỗi thời đại đều có những thợ săn có thể nhận được huy hiệu Thợ săn đỉnh cấp Vinh Quang, nhưng vẫn không người nào có thể tiến vào Thần Chi Lĩnh Vực. Ngoại trừ thời đại này —— có hai vị đỉnh cấp thợ săn —— Diệp Tu, Hàn Văn Thanh đồng thời tiến vào Thần Chi Lĩnh Vực hơn nữa còn toàn thân trở ra.
Hay nói chính xác hơn, người đầu tiên toàn thân trở ra là Hàn Văn Thanh. Có người gặp Hàn Văn Thanh từ Thần Chi Lĩnh Vực đi ra, hắn so với lúc tiến vào không có biến hóa quá lớn, nhưng trên vai luôn luôn đậu một con ưng. Trong hành trình vội vã gấp rút lên đường, con ưng này trở thành hướng đạo của hắn. Mỗi khi gặp phải vài ba người qua đường, hắn đều lấy ra một bức tranh chân dung vải dầu vẽ một nam thanh niên, hỏi họ có từng gặp qua người này không.
Phần lớn đều lắc đầu, bọn họ không biết bức tranh đó vẽ chính là một vị thợ săn đỉnh cấp khác – Diệp Tu.
Ai cũng không biết trong Thần Chi Lĩnh Vực đã xảy ra chuyện gì, Hàn Văn Thanh luôn mang một vẻ mặt lạnh lùng, hắn chưa bao giờ giải thích điều gì. Tin tức của các thôn thợ săn không linh thông nhưng các trưởng thôn có mở cuộc họp định kì. Kết hợp những hành động không thể giải thích của Hàn Văn Thanh và thời gian dài không có tin tức gì về tình trạng của Diệp Tu, cuối cùng, các vị tộc trưởng đưa ra một suy đoán: Diệp Tu hoặc đã mất tích trong Thần Chi Lĩnh Vực. Hắn không hề đi ra . . . Hoặc có thể, hắn đã mất mạng trên đường trở về.
Tin tưởng Diệp Tu là người từ trong Thần Chi Lĩnh Vực đi ra, chỉ còn lại một người - Hàn Văn Thanh.
Tuy nhiên may mắn chính là sau khi xác định Diệp Tu đã mất tích không bao lâu, có người vào buổi tối đã gặp một vị thợ săn đỉnh cấp tự xưng là Diệp Tu. Hắn có vẻ không có vấn đề gì, còn nhất thời cao hứng dạy tiểu thợ săn may mắn đó dùng súng. Nghe nói sau đó Hàn Văn Thanh đã đến tìm hắn, trời còn chưa sáng Diệp Tu đã vội vã rời đi. Nếu nói có gì đặc biệt . . . bên người Diệp Tu có một con sói đen hộ vệ bảo vệ hắn.
Thế nhưng từ đó về sau không còn ai gặp được Diệp Tu nữa, thế nên lời nói của người thợ săn trẻ tuổi kia cũng bị người khác coi là người si nói mộng.
Hàn Văn Thanh sau đó đã tới tìm người thợ săn trẻ tuổi đó. Người thợ săn đem tất cả những gì mình thấy nói với Hàn Văn Thanh, Hàn Văn Thanh tin —— việc đó khiến người thợ săn trẻ hết sức cảm động —— sau đó thỉnh cầu Hàn Văn Thanh được uy một chút thịt khô cho chim ưng trên đầu vai hắn. Con chim ưng này toàn thân phe phủ bởi lông vũ đen chỉ có đầu, đuôi và cánh trắng như tuyết. Khi tiểu thợ săn trải thịt khô ra, nó liền chủ động xông lên tha thức ăn, thế nhưng sau đó rất nhanh lại không còn hứng thú.
Hàn Văn Thanh giải thích, nó thích tự mình đi kiếm ăn. Chỉ là tên này nếu không ăn no thì trong lúc đi điều tra lộ trình sẽ trốn đi bắt thỏ. Tiểu thợ săn nhận thấy, Hàn Văn Thanh yêu thích chạm và xoa xoa cái bụng ấm áp mềm mại của chim ưng trong lúc khen ngợi nó, mà đối phương giống như một con chim sẻ dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay của hắn.
Con chim ưng này có tên không? Thợ săn trẻ hỏi.
Hàn Văn Thanh đáp, không có. Trên cơ bản hắn uy một tiếng, chim ưng đều hiểu là đang gọi nó.
Thợ săn lại hỏi, vì sao cần một con ưng đi điều tra lộ trình, vì chúng nó có thị giác vô cùng nhạy bén sao.
Đáp án của Hàn Văn Thanh quay trở về điểm khởi đầu: Tìm Diệp Tu. Nhưng hắn không giải thích vì sao.
Người tin tưởng Diệp Tu còn sống ngoài Hàn Văn Thanh, tiểu thợ săn, bây giờ đã có thêm người thứ ba —— Kiều Nhất Phàm.
Kiều Nhất Phàm dìu Diệp Tu vào phòng, sói đen kia vẫn chặt chẽ đi theo bên người hắn. Diệp Tu cười khiến Kiều Nhất Phàm thả lỏng, vị lão bằng hữu này đối với hắn trung thành thuận theo giống bất kì con chó săn nào đối với người thợ săn nuôi dưỡng nó. Diệp Tu ra hiệu nghiêng người sang, để Kiều Nhất Phàm thử vuốt ve lông trên lưng nó. Đối với động vật thuộc họ sói, những thứ này đều rất có lợi. Kiều Nhất Phàm thận trọng vươn tay, sói đen vốn vẫn nhìn thẳng về phía trước đột nhiên nghiêng đầu đi, ánh mắt hung ác càng sâu thêm một tầng. Kiều Nhất Phàm chỉ có thể bất dắc dĩ rút tay về. Diệp Tu ở một bên không chút để ý cười ha hả, miệng vết thương ở bụng lại bởi vì cười bị xé ra mà rướm máu.
Kiều Nhất Phàm vội tới trợ giúp, hai người luống cuống tay chân đem áo Diệp Tu đang mặc cởi ra, Kiều Nhất Phàm phát hiện vết thương trên bụng đã băng bó đơn giản. Mở ra thoạt nhìn dường như là băng bó bằng vải quần áo, miệng vết thương rõ ràng là một vết đạn nhìn thấy mà giật mình, da bên ngoài lật lên, một dòng máu đen chậm rãi rỉ ra từng chút một. Diệp Tu cúi đầu nhìn lướt qua, “chậc” một tiếng. Sói đen nhích lại gần, Diệp Tu trực tiếp gối đầu lên người nó.
Kiều Nhất Phàm dùng thảo dược cẩn thận giúp Diệp Tu cầm máu. Loại phương thức cầm máu đơn giản đến thô bạo này là phương thức các thợ săn đời đời lưu truyền cho đến nay, rất thực dụng . . . Nhưng rất đau. Diệp Tu cắn răng, chảy mồ hôi lạnh, sắc mặt có chút tái nhợt. Thợ săn đỉnh cấp cũng không khác người thường khi đối mặt với đau đớn. Sói đen phảng phất như cảm giác được gì, tựa như an ủi quay đầu dùng đầu lưỡi liếm liếm mồ hôi trên trán Diệp Tu. Diệp Tu uể oải duỗi tay đẩy mặt nó:
- Đừng liếm, làm mặt ta toàn là nước miếng.
Kiều Nhất Phàm ở một bên phụt cười.
Diệp Tu cười một tiếng đáp lại:
- Không nghĩ đến sao.
- Đúng là không nghĩ đến. – Kiều Nhất Phàm một bên nói, một bên xử lý vết thương đã ngừng chảy máu, - Còn có người có thể huấn luyện sói thành thế này.
- Nói ra rất dài. – Diệp Tu dùng đầu cọ cọ sói đen bên người, - Cực cho cậu, cậu tên gì?
- Kiều Nhất Phàm. – Kiều Nhất Phàm trả lời, - Không khổ cực, nhưng tiền bối, sao ngài lại bị thương như vậy?
Kiều Nhất Phàm phát hiện vết thương do đạn bắn này là do đạn của súng săn thông thường tạo thành, loại súng này hầu như tùy ý là có thể thấy, mỗi thợ săn trong thôn đều có loại súng này —— nói cách khác, người bắn bị thương Diệp Tu, rất có khả năng chỉ là một thợ săn phổ thông. Nhưng là một thợ săn đỉnh cấp, sao Diệp Tu phải nhận loại sát thương này?
Câu hỏi của Kiều Nhất Phàm lại nhận được một đáp án bất ngờ:
- Tôi cũng không biết.
Vết thương sau khi băng bó không còn cảm giác đau đớn dữ dội như trước, khiến Diệp Tu có thêm khí lực để nói chuyện:
- Chạng vạng tôi tỉnh lại trong rừng đã phát hiện bụng bị thương.
- Lúc chạng vạng tỉnh lại trong rừng? – Kiều Nhất Phàm cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.
- Đúng vậy. Là một câu chuyện rất dài. – Diệp Tu điều chỉnh tư thế, để mình càng thêm thoải mái gối đầu lên cái bụng mềm mại của sói đen. Dưới ánh đèn dầu bộ lông của sói đen tỏa ra ánh sáng nhu hòa, nó bình thản cuộn tròn cơ thể, ngay cả đôi mắt u lam đều có chút ý vị ôn nhu.
- Sau khi tôi đi ra khỏi Thần Chi Lĩnh Vực, cũng không còn ban ngày.
Kiều Nhất Phàm kinh ngạc, nhưng không dám đặt câu hỏi mà chờ Diệp Tu nói tiếp.
- Mỗi lần tôi tỉnh lại đều là chạng vạng, chỉ khác vị trí. Có lúc là bên dòng suối nhỏ, đôi khi là trong sơn cốc. Điểm giống nhau duy nhất là, nó luôn ở bên cạnh.
Diệp Tu chỉ sói đen. Sói đen đặt đầu trên sàn nhà, nhìn thẳng phía trước.
- Vậy buổi tối ngài luôn gấp rút lên đường? – Kiều Nhất Phàm có quá nhiều câu hỏi, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, liền dứt khoát xuôi theo dòng suy nghĩ của Diệp Tu. – Vì sao ngài không thử ngủ vào ban đêm, ban ngày tranh thủ lên đường?
- Đã thử. – Diệp Tu bất đắc dĩ trả lời, - Nhưng đến lúc bình minh lên, sẽ không thể khống chế ngủ thiếp đi, tỉnh lại lần nữa đã là chạng vạng ngày hôm sau, tại một nơi khác. Nói là gấp rút lên đường —— tôi thậm chí không biết nên đi đâu.
Diệp Tu dùng ánh mắt ra hiệu về phía súng săn của hắn, Kiều Nhất Phàm vội vàng lấy tới. Diệp Tu một tay nhận lấy, một tay từ trường bào trên người rút ra một cái bao bố hình sợi dài đưa cho Kiều Nhất Phàm. Kiều Nhất Phàm tiến lên giúp hắn mở ra. Bên trong là một cây súng săn, báng súng cũng là huy hiệu Vinh Quang được khảm bạc, chỉ là kiểu dáng khác xa so với súng săn trong tay Diệp Tu.
Diệp Tu dùng nòng súng dài nhấc tấm vải bọc súng lên, Kiều Nhất Phàm nhìn thấy khuôn mặt một người nam thanh niên, mặt mày như khắc, không giận tự uy.
- Tôi đang tìm người này, hắn gọi là Hàn Văn Thanh. – Diệp Tu nói, – Súng săn trong tay cậu thuộc về hắn.
- Nghe nói Hàn tiền bối cũng đang tìm ngài. – Kiều Nhất Phàm nhẹ nhàng đặt cây súng mang trên mình vố số vinh quang xuống. – Anh ấy đã đến rất nhiều thôn thợ săn.
- Tôi biết. – Diệp Tu trả lời, - Tên đầu gỗ đó, cũng bởi vì hắn chạy loạn ca mới tìm hắn mệt như thế. Hắn còn có thể hỏi người, tôi trong đêm đều phải lãng phí thời gian đi tìm thôn làng.
Diệp Tu than một tiếng.
- Tôi hoàn toàn không có ký ức ban ngày.
- Trong Thần Chi Lĩnh Vực đã xảy ra chuyện gì sao?
Kiều Nhất Phàm thật sự rất nghi ngờ, quan hệ của hai vị thợ săn xem qua không tệ, nhưng cả hai cùng lúc tiến vào Thần Chi Lĩnh Vực lại không cùng đi ra còn xuất hiện hiện tượng không thể tưởng tượng nổi như thế, thật khiến người ta vô cùng nghi hoặc.
- Xảy ra quá nhiều chuyện – Diệp Tu nhíu mày, - Này Tiểu Kiều, cậu có thuốc lá không?
Kiều Nhất Phàm đứng dậy tìm thuốc lá cho Diệp Tu. Sói đen nằm dưới thân Diệp Tu làm gối quay đầu lại phát ra những tiếng gầm gừ, rồi xoay về. Diệp Tu ngồi thẳng người dậy, duỗi tay vuốt ve cái bụng ấm áp của sói đen, đám lông mềm mại bị Diệp Tu xoa đến đâu ra đấy, sói đen phát ra tiếng thở dốc hài lòng. Thấy một màn như vậy Kiều Nhất Phàm không khỏi nở nụ cười:
- Khi còn nhỏ huấn luyện chó săn, chúng cũng rất thích được xoa bụng.
- Thời điểm một con chó bằng lòng lộ bụng của mình ra để ngươi chạm vào, tức là nó trăm phần tín nhiệm ngươi. – Diệp Tu tiếp nhận thuốc lá từ tay Kiều Nhất Phàm, - Chỉ là không nghĩ tới sói cũng thích.
- Đây không phải một con sói bình thường. – Kiều Nhất Phàm nói.
- Đúng là không bình thường. Nó theo tôi ra khỏi Thần Chi Lĩnh Vực.
Diệp Tu hút một hơi thuốc, thở ra một hơi dài, bắt đầu kể về câu chuyện của hắn ở Thần Chi Lĩnh Vực.
+ điểm đèn: hành động dùng lửa chấm lên ngọn đèn (đầu/ đền cầy cho sáng) Ở đây là đèn dầu.
+ túc địch: kẻ địch lâu năm
+ thủ hộ: bảo vệ, canh giữ
+ thần vật: vật thần kì
+ triệu hoán: kêu gọi
+ biến hóa: thay đổi
+ người si nói mộng: kẻ ngốc nói mê
+ túc địch: kẻ địch lâu năm
+ thủ hộ: bảo vệ, canh giữ
+ thần vật: vật thần kì
+ triệu hoán: kêu gọi
+ biến hóa: thay đổi
+ người si nói mộng: kẻ ngốc nói mê
Last edited: