Hoàn [Pj Batu 101.2019] [Hàn Diệp] Tiên đoán

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#1
[Hàn Diệp]
Tiên Đoán


(Link Artist: -雪都-)

Edit: oomi


Câu chuyện ngắn, ngụy hướng nguyên tác, thiết lập không hề khoa học, thanh thủy, hài.

Bài hát tác giả đề cử: Mon petit pays - Fréro Delavega


Ve kêu râm ran, giữa trưa hè dù đứng dưới bóng cây cũng nóng đến đầu óc choáng váng, Diệp Tu cầm tờ rơi giảm giá ngồi quạt gió, ngồi kế bên là một ông chú một bộ dáng ghi mấy chữ to “Khí định thần nhàn”, vui tươi hớn hở nói:

- Lòng yên tĩnh tất nhiên người cũng mát.

- Ờ ờ ông nói đúng ghê.

Diệp Tu hữu khí vô lực nói.

Năm phút đồng hồ trước đó, hắn phát hiện ông chú này bị cảm nắng lắc la lắc lư ngay lối đi bộ, khuyên can đủ đường mới dìu được qua bồn hoa bên cạnh. Kết quả ông chú này đến từ nơi khác, khẩu âm cũng không nghe ra rõ, nói là bị tách ra khỏi người nhà, cũng không nhớ số điện thoại. Cũng còn may là nghe ý của ổng thì hẳn là đi lạc từ công viên quanh đây, Diệp Tu liền dứt khoát ngồi xuống chờ cùng.

- Anh bạn trẻ. - Ông chú nói, dù sao cũng rảnh rỗi, tôi coi cho cậu một quẻ ha.

Diệp Tu:

- Ông còn có ngón này nữa hả?

- Hồi trẻ từng làm qua. – Đại thúc thản nhiên nói, - Một kính râm, một áo khoác dài, một biển hiệu viết bốn chữ lớn: “Thiết khẩu trực đoạn——

(Thiết khẩu trực đoạn: câu nói này xuất phát từ tiểu thuyết võ hiệp Anh hùng chí, dùng để miêu tả những thầy tướng, thầy bói dự đoán chuẩn xác và kiên định.)

Kiên nhẫn, kiên nhẫn . . . nội tâm Diệp Tu chậm rãi nắm chặt nắm tay.

- Vậy ông coi được cái gì?

Cậu hỏi.

- Anh coi được hết. - Ông chú nói. - Vầy đi, hay để anh coi đường nhân duyên cho chú.

Diệp Tu:

- Chậc, hơi sớm đó ba.

- Chú mày mười bảy đúng không? Sao gọi là sớm được. – Mấy đứa nhỏ thời nay đều yêu sớm cả.

- Hờ? Hình như tôi chưa nói tôi bao nhiêu tuổi?

Diệp Tu kinh ngạc nói.

Ông chú:

- Bấm ngón tay tính là biết.

Diệp Tu thầm nghĩ lão này chắc là đoán bậy đoán bạ trúng phải, tuy nhiên ổng vui là được rồi.

- Tôi nhìn cậu hình như hiện tại cũng không có đối tượng nào. – Ông chú nói.

Diệp Tu chín chắn nói:

- Không có hứng thú, chưa từng nghĩ tới.

- Vậy càng nên tính thử một chút.

Ông chú lấy mắt kính xuống, quan sắc mặt của hắn một hồi, sau đó nhắm mắt, vê ngón tay, miệng lẩm bẩm.

Diệp Tu chờ tới lo mà nhìn hắn, rất sợ lão đột nhiên nói các thể loại kiểu “Chú Cô Sinh”. Hắn cũng không tin mấy việc này, thêm nữa hiện nay cũng không có ý định bàn chuyện yêu đương, nhưng hắn cũng không muốn nghe mấy cái lời tiên đoán độc thân hay dự đoán không may này . . .

(Chú Cô Sinh: Đơn giản là số cô đơn)

Ông chú tự dưng la lên một tiếng.

Diệp Tu hoang mang:

- Sao vậy?

- Nhìn thấy người có duyên phận với cậu. – Ông chú vuốt ngực một cái, - Làm giật cả mình.

Diệp Tu:

- . . .

Tới nỗi này thì người đó lớn lên cần có ngoại hình cỡ nào!

- Đừng lo đừng lo, - Ông chú nói thêm, - Không phải là vì mấy cái đó, chỉ là có hơi hung.

Diệp Tu lẩm bẩm nói:

- Hình như cũng không phải người tốt đẹp gì.

Ông chú:

- Sao không tốt? Hung một chút, rất có khí thế!!

Diệp Tu trong chớp mắt bổ não hình dáng của một cô gái mày nhướng cao, môi mím chặt, một cô gái lạnh lùng băng sương. Cậu nhớ tới phim truyền hình em gái ở nhà thích coi:

- Có phải là dạng . . . ừm . . . đối với người khác rất nghiêm khắc nhưng đối với tôi rất ôn nhu dịu dàng không, gọi là cái gì ấy nhỉ, phản manh . . . phải không?

- Người đó trước sau như một. – Ông chú nói chắc chắn.

(Người đó - Xưng hô không rõ giới tính)

- . . .

Nghe sao cũng thấy không ổn.

- Trên đầu ngón tay các cậu, dây tơ hồng đã buộc rồi, là mệnh trung chú định. – Ông chú còn nói, - Cậu có thể yên tâm, các cậu sẽ gặp nhau rất tốt.

(Mệnh trung chú định: Tương tự “Số trời đã an bài”)

Diệp Tu rơi lệ đầy mặt:

- Tôi làm sao yên tâm được . . .

- Ờ. – Ông chú gật đầu, - Lo duyên phận tới quá muộn hả? Để tôi tính lại cho.

Không đợi Diệp Tu nói, ông chú lại bắt đầu đưa ngón tay lên bấm tiếp, một lát sau mở mắt:

- Nhiều nhất cũng mười năm, chắc chắn các cậu sẽ ở chung một chỗ.

Diệp Tu tính nhẹ một chút, mười năm, khi đó cậu 27 . . . 28 . . . Sắp 30. Mặc kệ là xác định quan hệ hay là kết hôn, hình như cũng không có gì bất thường.

Khoan, không đúng, sao mình lại tin việc này.

- Dù trước đó hai người các cậu vẫn luôn bỏ qua nhau, khi đó cũng sẽ thành. – Ông chú nói y như thật, - Không phải mười năm, là chín năm, nếu không thì mười một năm, cũng không khác lắm.

- Đến lúc đó sẽ quen à?

Ông chú:

- Không phải, khi đó các cậu đã quen biết nhau mười năm.

- Nói cách khác, năm nay hoặc sang năm tôi sẽ gặp người đó rồi? – Diệp Tu nói thầm – Quen nhau mười năm cũng không cùng một chỗ, có đáng tin không . . .

- Nhiều nhất, tôi nói là nhiều nhất. – Ông chú vỗ vỗ đầu gối, - Giả sử như, va va chạm chạm này nọ cũng không mở miệng . . . Vậy phải chờ đến khi đó.

- Khi đó là mở miệng rồi? – Diệp Tu không tin lắm.

- Cậu . . . ừ, khi đó, đã hoàn thành một việc lớn.

Ông chú dùng giọng điệu lập lờ nước đôi thầy bói hay dùng.

- Việc đó đối với cậu rất quan trọng, cũng ảnh hưởng đến rất nhiều người, gồm người đó, cùng gồm chính cậu.

Diệp Tu như lợt vào trong sương mù, không rõ:

- Nên là?

Ông chú:

- Sau đó, người đó cảm thấy nếu không mở miệng nữa sẽ trễ.

- Ồ, cảm tình này là người đó bày tỏ với tôi?

Diệp Tu cười nhẹ, - Thú vị.

- Thú vị cái gì?

- Tôi có thể không đáp ứng không? – Diệp Tu hỏi.

Ông chú liếc mắt, vẻ mặt —— anh bạn trẻ, cứ thử xem.

- Cậu có thể. – Ông chú nói – Nhưng cậu sẽ không.

Diệp Tu:

- . . . Được thôi, tạm thời coi như chúng tôi lâu ngày sinh tình.

- Nếu như các cậu có thể thẳng thắn một chút, cũng không cần chờ lâu như vậy – Ông chú còn nói – Nếu nói trước đó, có lẽ khoảng 7 năm, hoặc lúc 8 năm, cậu sẽ đụng phải nguy cơ . . .

Cuối cùng là có hơi lạc khỏi đoán nhân duyên rồi, Diệp Tu tìm vui trong khổ nghĩ.

- Nguy cơ gì? – Hắn hỏi – Dạng như đang đi thì rớt xuống hố?

- Thiên cơ bất khả lộ.

Diệp Tu không nghĩ ra vì sao, cũng không hỏi tiếp. Tiếp tục hỏi:

- Bảy tám năm lúc đó tôi làm sao? Tôi có biến, người nọ chạy tới cứu?

Ông chú lắc đầu:

- Chuyện của cậu chỉ mình cậu có thể giải quyết.

- Câu này – Diệp Tu cười – Tôi thích nghe.

- Thế nhưng, khi cậu thể hiện ra không giống với bình thường, không phải vĩnh viễn cường đại, vĩnh viễn đáng tin cậy, mà cũng có lúc bất lực —— ừ khi đó tuổi cậu thực ra cũng không lớn —— - Lúc đó, - Ông chú nói – Cậu có thể sẽ đột nhiên hiểu rõ, hiểu rõ cậu đối với người đó thật sự là tình cảm gì.

- Tôi? – Diệp Tu chỉ vào mình – Tôi mạnh như vậy mà bất lực? Lộn tiệm không pa!

- . . . – Khóe miệng ông chú hơi giật nhẹ - Cũng không nhất định cả người cũng mạnh chứ.

- Vậy còn tạm được. – Diệp Tu rất có tự giác gật đầu.

- Sau đó nữa thì, cũng không nhất định phải chờ đến lúc đó. – Ông chú nói – Thời điểm trước đó, các cậu đã biết nhau được khoảng 5, 6 năm, có rất nhiều cơ hội. Nếu như các cậu trong thời gian này đâm thủng tầng cửa sổ giấy đó, thì sau cũng không cần chờ tới lúc đó mới thổ lộ.

- Tôi nói chứ, cũng không thể để con gái người ta chủ động chứ. – Diệp Tu sờ cằm, - Tôi cũng phải gánh trách nhiệm của một người đàn ông chứ.

Ông chú:

- . . . Ờ.

- Không lẽ bọn tôi là đồng nghiệp? – Diệp Tu hỏi.

- Gần giống.

Diệp Tu:

- Đúng là không thể tưởng tượng nổi sẽ là tình huống kiểu gì.

- Duyên nha, đẹp không thể tả. – Ông chú lắc đầu, - Tôi tính cho cậu vừa rồi cũng chỉ là những chuyện có thể xảy ra. Lỡ đâu các cậu vừa gặp đã nhất kiến chung tình cũng khó nói.

- Ông nói nãy giờ, hóa ra là tôi bị đối tượng cầm tù? – Diệp Tu không nhịn được hỏi – Thật sự không có cách nào phá vỡ số phận này?

Ông chú mở tay ra:

- Chuyện còn chưa xảy ra, cậu muốn phá vỡ kiểu gì?

- Ví dụ như tôi không muốn gặp người “mệnh trung chú định” này thì sao?

- Dù thế nào cậu vẫn sẽ gặp. – Ông chú mang lại kính mắt, - Chỉ là sớm hay muộn hơn thôi.

- Vậy tối nay cũng có thể!? – Diệp Tu dựa theo mạch suy đoán, - Cả mấy chuyện như khai khiếu cũng có thể dời hai ba năm, nói không chừng mấy chuyện này cũng dời được.

- Anh bạn trẻ, cậu đừng không tin. – Ông chú cười, - Chuyện này trốn không được.

- Không thử thì sao biết được. – Diệp Tu chớp mắt, - Không ông tính thử một chút, tôi muốn tránh thì làm sao đây?

- Không thể, không thể. – Ông chú lắc lắc đầu, - Thà rằng hủy mười tòa tháp, không thể hủy . . .

Diệp Tu:

- Ông mới mới nói chuyện chưa xảy ra thì không hủy được đó pa.

. . .

Sau 5 phút.

- Được chưa. – Ông chú nghiêm mặt nói, - Tôi tính cho cậu một chút. Đừng có bẻ cong lời nói của tôi nữa!

Diệp Tu:

- Phải cảm ơn ngài rồi!

Ông chú trừng mắt liếc hắn một cái, bấm ngón tay một lần nữa. Một lát sau, nói:

- Tôi chỉ có thể xem làm sao cậu có thể tránh thoát mệnh ‘nhất kiến chung tình’, về sau chuyện của hai người chỉ có thể xem các cậu!

- Ông nói đi.

Diệp Tu thực ra cũng hóng hớt náo nhiệt.

- Ừm . . . – Ông chú sắp xếp từ ngữ một chút, - Cậu gần nhất nếu có nghe người không quen gọi tên mình, đừng đáp lại.

- Vậy thôi hả? – Diệp Tu nghi ngờ - Sao tôi nghe kiểu gì cũng thấy giống lời khuyên trong mấy chuyện ma quỷ vậy. Mà ông thật sự không biết người nào sẽ gọi tên tôi?

Hơn nữa gọi cũng gọi “Diệp Thu” chứ!? Hắn nghĩ, trên chứng minh thư là vậy, nhưng tên hắn cũng không phải Diệp Thu.

Ông chú:

- Hờ, nhớ kĩ rồi chứ!

Lúc này bên đối diện đường có người hô một tiếng: “Này ——”

Diệp Tu giật mình, thầm nghĩ đó cũng không phải kêu tên, chắc không có chuyện gì chứ?

Hắn vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một cô gái mang giày cao gót một đường cộp cộp cộp chạy bước nhỏ tới, một bên lau mồ hôi một bên nắm tay của ông chú:

- Ba! Con lo chết mất!!

Sau đó cô nhìn về phía Diệp Tu:

- Anh bạn nhỏ, là cậu chờ ở đây cùng ông ấy sao, thực làm phiền quá . . .

Diệp Tu nói không có không có, chị mau cùng ông chú về đi, cũng nóng rồi.

Cô gái nhiệt tình nói đi nói lại một hồi, còn nói:

- Ít nhất cũng để bọn tôi mời cậu một bữa!?

- Không cần thật. – Diệp Tu huơ tay, - Tôi còn có việc! Không cần đâu!

Thực ra hắn muốn lên mạng xoát phó bản, nhưng cũng không cần phải nói ra.

Lúc chuẩn bị đi, ông chú vẫy tay với hắn nói:

- Tạm biệt! Phải nhớ kĩ lời tôi đấy!

Ông già phẩy tay một cái, vẻ mặt cao thâm khó lường.

Dùng dằng hơn nửa tiếng, cuối cùng Diệp Tu cũng vào được tiệm net, hắn ra khỏi nhà sớm, tính tới giờ cũng không phải quá muộn. Dọc trên đường hắn nghĩ ngợi việc vừa rồi, càng nghĩ càng thấy mơ hồ, càng nghĩ càng thấy không thể tin là thật, thoáng chốc đã ném ra khỏi đầu.

Mặt trời mùa hè thật sự rất nóng, nhưng sau cánh cửa kính tiệm net vẫn mát lạnh. Diệp Tu vừa vào cửa đã đi thẳng vào góc, quẹt thẻ đăng nhập, trong kênh lập tức nhảy ra thông báo.

[Đại Mạc Cô Yên] : Tới rồi?

[Nhất Diệp Chi Thu] : Tới trễ, thật có lỗi.

[Đại Mạc Cô Yên] : Không sao.

[Nhất Diệp Chi Thu] : Trên đường giúp ông chú lạc đường giờ mới tới.

[Đại Mạc Cô Yên] . . .

Diệp Tu điều khiển Nhất DIệp Chi Thi đi về phía đối phương, không tự chủ được nở một nụ cười.

[Nhất Diệp Chi Thu] : Cậu chờ nãy giờ à?

[Đại Mạc Cô yên] : Không.

[Đại Mạc Cô Yên] : Tôi đang đi du lịch, vừa vào tiệm net.

[Nhất Diệp Chi Thu] : Chuyên nghiệp!

Diệp Tu đeo tai nghe lên, tiếp tục type.

[Nhất Diệp Chi Thu] : Cậu đang ở đâu?

[Đại Mạc Cô Yên] : Thành phố H, tới chỗ bạn.

Diệp Tu: . . .

Ngay vào lúc này, cách hắn không xa có một người không biết có phải vì chơi game nên quá kích động hay không, vỗ bàn một cái vang dội, định đứng lên nhưng bị dây tai nghe vướng phải đứng không vững khiến cả người lẫn ghế té lăn quay trên đất, phát ra tiếng động kinh thiên động địa.

Mà Diệp Tu nghe được 2 tiếng động chênh lệch cách nhau rất gần —— Một tiếng trước là ngay chỗ gần hắn, một tiếng khác là từ trong tai nghe truyền tới.

[Đại Mạc Cô Yên] : Không lẽ

[Nhất Diệp Chi Thu] : Không phải chứ

Diệp Tu dừng tay lại, nhìn hai dòng chữ đồng thời nhảy ra trên màn hình, đột nhiên có cảm giác mà quay đầu lại.

Ở cuối tầm mắt, một thiếu niên đẩy ghế ra, đi về hướng hắn. Người đó cau mày, biểu tình có chút nghiêm túc, ánh mắt lướt qua hàng máy tính, lướt qua đám người ồn ào, trực tiếp tiến thẳng vào tầm mắt Diệp Tu.

- “Nhất Diệp Chi Thu” – Người đó hỏi.

Diệp Tu theo bản năng trả lời:

- Ừ.

END



Minh họa cho đoạn:
- Nói cách khác, năm nay hoặc sang năm tôi sẽ gặp người đó rồi? – Diệp Tu nói thầm – Quen nhau mười năm cũng không cùng một chỗ, có đáng tin không . . .

- Nhiều nhất, tôi nói là nhiều nhất. – Ông chú vỗ vỗ đầu gối, - Giả sử như, va va chạm chạm này nọ cũng không mở miệng . . . Vậy phải chờ đến khi đó.

- Khi đó là mở miệng rồi? – Diệp Tu không tin lắm.
(Chưa tìm được Cre ;v;)
Những ngày sau khi hờ hờ "ở chung một chỗ"



(Link Artist: -雪都-)

Hờ hờ mong các bạn đã có khoảng thời gian thiệt thú dị <3
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Aaaaaa, ông chú đó phải chăng họ Hồ?!?
Quả thật rất trung thực với việc đoán mệnh: mơ mơ hồ hồ, mọi việc đều tương đối vì luôn đổi thay. Vừa đọc lời tiên đoán vừa nghĩ đến những chuyện sau đó mà quắn chói lói. Đoạn ông chú kiu “thấy ng trong lòng của cậu, giật cả mình” đúng là chết cười. Rồi nhỏ châu gái xuất hiện ngay khi kiu “không đáp lại người lạ” nữa. Mà Hàn kêu “Nhất Diệp Chi Thu” tính người lạ kiu ko ta? ?
 

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#3
[Hàn Diệp]
Tiên Đoán


(Link Artist: -雪都-)

Edit: oomi


Câu chuyện ngắn, ngụy hướng nguyên tác, thiết lập không hề khoa học, thanh thủy, hài.

Bài hát tác giả đề cử: Mon petit pays - Fréro Delavega


Ve kêu râm ran, giữa trưa hè dù đứng dưới bóng cây cũng nóng đến đầu óc choáng váng, Diệp Tu cầm tờ rơi giảm giá ngồi quạt gió, ngồi kế bên là một ông chú một bộ dáng ghi mấy chữ to “Khí định thần nhàn”, vui tươi hớn hở nói:

- Lòng yên tĩnh tất nhiên người cũng mát.

- Ờ ờ ông nói đúng ghê.

Diệp Tu hữu khí vô lực nói.

Năm phút đồng hồ trước đó, hắn phát hiện ông chú này bị cảm nắng lắc la lắc lư ngay lối đi bộ, khuyên can đủ đường mới dìu được qua bồn hoa bên cạnh. Kết quả ông chú này đến từ nơi khác, khẩu âm cũng không nghe ra rõ, nói là bị tách ra khỏi người nhà, cũng không nhớ số điện thoại. Cũng còn may là nghe ý của ổng thì hẳn là đi lạc từ công viên quanh đây, Diệp Tu liền dứt khoát ngồi xuống chờ cùng.

- Anh bạn trẻ. - Ông chú nói, dù sao cũng rảnh rỗi, tôi coi cho cậu một quẻ ha.

Diệp Tu:

- Ông còn có ngón này nữa hả?

- Hồi trẻ từng làm qua. – Đại thúc thản nhiên nói, - Một kính râm, một áo khoác dài, một biển hiệu viết bốn chữ lớn: “Thiết khẩu trực đoạn——

(Thiết khẩu trực đoạn: câu nói này xuất phát từ tiểu thuyết võ hiệp Anh hùng chí, dùng để miêu tả những thầy tướng, thầy bói dự đoán chuẩn xác và kiên định.)

Kiên nhẫn, kiên nhẫn . . . nội tâm Diệp Tu chậm rãi nắm chặt nắm tay.

- Vậy ông coi được cái gì?

Cậu hỏi.

- Anh coi được hết. - Ông chú nói. - Vầy đi, hay để anh coi đường nhân duyên cho chú.

Diệp Tu:

- Chậc, hơi sớm đó ba.

- Chú mày mười bảy đúng không? Sao gọi là sớm được. – Mấy đứa nhỏ thời nay đều yêu sớm cả.

- Hờ? Hình như tôi chưa nói tôi bao nhiêu tuổi?

Diệp Tu kinh ngạc nói.

Ông chú:

- Bấm ngón tay tính là biết.

Diệp Tu thầm nghĩ lão này chắc là đoán bậy đoán bạ trúng phải, tuy nhiên ổng vui là được rồi.

- Tôi nhìn cậu hình như hiện tại cũng không có đối tượng nào. – Ông chú nói.

Diệp Tu chín chắn nói:

- Không có hứng thú, chưa từng nghĩ tới.

- Vậy càng nên tính thử một chút.

Ông chú lấy mắt kính xuống, quan sắc mặt của hắn một hồi, sau đó nhắm mắt, vê ngón tay, miệng lẩm bẩm.

Diệp Tu chờ tới lo mà nhìn hắn, rất sợ lão đột nhiên nói các thể loại kiểu “Chú Cô Sinh”. Hắn cũng không tin mấy việc này, thêm nữa hiện nay cũng không có ý định bàn chuyện yêu đương, nhưng hắn cũng không muốn nghe mấy cái lời tiên đoán độc thân hay dự đoán không may này . . .

(Chú Cô Sinh: Đơn giản là số cô đơn)

Ông chú tự dưng la lên một tiếng.

Diệp Tu hoang mang:

- Sao vậy?

- Nhìn thấy người có duyên phận với cậu. – Ông chú vuốt ngực một cái, - Làm giật cả mình.

Diệp Tu:

- . . .

Tới nỗi này thì người đó lớn lên cần có ngoại hình cỡ nào!

- Đừng lo đừng lo, - Ông chú nói thêm, - Không phải là vì mấy cái đó, chỉ là có hơi hung.

Diệp Tu lẩm bẩm nói:

- Hình như cũng không phải người tốt đẹp gì.

Ông chú:

- Sao không tốt? Hung một chút, rất có khí thế!!

Diệp Tu trong chớp mắt bổ não hình dáng của một cô gái mày nhướng cao, môi mím chặt, một cô gái lạnh lùng băng sương. Cậu nhớ tới phim truyền hình em gái ở nhà thích coi:

- Có phải là dạng . . . ừm . . . đối với người khác rất nghiêm khắc nhưng đối với tôi rất ôn nhu dịu dàng không, gọi là cái gì ấy nhỉ, phản manh . . . phải không?

- Người đó trước sau như một. – Ông chú nói chắc chắn.

(Người đó - Xưng hô không rõ giới tính)

- . . .

Nghe sao cũng thấy không ổn.

- Trên đầu ngón tay các cậu, dây tơ hồng đã buộc rồi, là mệnh trung chú định. – Ông chú còn nói, - Cậu có thể yên tâm, các cậu sẽ gặp nhau rất tốt.

(Mệnh trung chú định: Tương tự “Số trời đã an bài”)

Diệp Tu rơi lệ đầy mặt:

- Tôi làm sao yên tâm được . . .

- Ờ. – Ông chú gật đầu, - Lo duyên phận tới quá muộn hả? Để tôi tính lại cho.

Không đợi Diệp Tu nói, ông chú lại bắt đầu đưa ngón tay lên bấm tiếp, một lát sau mở mắt:

- Nhiều nhất cũng mười năm, chắc chắn các cậu sẽ ở chung một chỗ.

Diệp Tu tính nhẹ một chút, mười năm, khi đó cậu 27 . . . 28 . . . Sắp 30. Mặc kệ là xác định quan hệ hay là kết hôn, hình như cũng không có gì bất thường.

Khoan, không đúng, sao mình lại tin việc này.

- Dù trước đó hai người các cậu vẫn luôn bỏ qua nhau, khi đó cũng sẽ thành. – Ông chú nói y như thật, - Không phải mười năm, là chín năm, nếu không thì mười một năm, cũng không khác lắm.

- Đến lúc đó sẽ quen à?

Ông chú:

- Không phải, khi đó các cậu đã quen biết nhau mười năm.

- Nói cách khác, năm nay hoặc sang năm tôi sẽ gặp người đó rồi? – Diệp Tu nói thầm – Quen nhau mười năm cũng không cùng một chỗ, có đáng tin không . . .

- Nhiều nhất, tôi nói là nhiều nhất. – Ông chú vỗ vỗ đầu gối, - Giả sử như, va va chạm chạm này nọ cũng không mở miệng . . . Vậy phải chờ đến khi đó.

- Khi đó là mở miệng rồi? – Diệp Tu không tin lắm.

- Cậu . . . ừ, khi đó, đã hoàn thành một việc lớn.

Ông chú dùng giọng điệu lập lờ nước đôi thầy bói hay dùng.

- Việc đó đối với cậu rất quan trọng, cũng ảnh hưởng đến rất nhiều người, gồm người đó, cùng gồm chính cậu.

Diệp Tu như lợt vào trong sương mù, không rõ:

- Nên là?

Ông chú:

- Sau đó, người đó cảm thấy nếu không mở miệng nữa sẽ trễ.

- Ồ, cảm tình này là người đó bày tỏ với tôi?

Diệp Tu cười nhẹ, - Thú vị.

- Thú vị cái gì?

- Tôi có thể không đáp ứng không? – Diệp Tu hỏi.

Ông chú liếc mắt, vẻ mặt —— anh bạn trẻ, cứ thử xem.

- Cậu có thể. – Ông chú nói – Nhưng cậu sẽ không.

Diệp Tu:

- . . . Được thôi, tạm thời coi như chúng tôi lâu ngày sinh tình.

- Nếu như các cậu có thể thẳng thắn một chút, cũng không cần chờ lâu như vậy – Ông chú còn nói – Nếu nói trước đó, có lẽ khoảng 7 năm, hoặc lúc 8 năm, cậu sẽ đụng phải nguy cơ . . .

Cuối cùng là có hơi lạc khỏi đoán nhân duyên rồi, Diệp Tu tìm vui trong khổ nghĩ.

- Nguy cơ gì? – Hắn hỏi – Dạng như đang đi thì rớt xuống hố?

- Thiên cơ bất khả lộ.

Diệp Tu không nghĩ ra vì sao, cũng không hỏi tiếp. Tiếp tục hỏi:

- Bảy tám năm lúc đó tôi làm sao? Tôi có biến, người nọ chạy tới cứu?

Ông chú lắc đầu:

- Chuyện của cậu chỉ mình cậu có thể giải quyết.

- Câu này – Diệp Tu cười – Tôi thích nghe.

- Thế nhưng, khi cậu thể hiện ra không giống với bình thường, không phải vĩnh viễn cường đại, vĩnh viễn đáng tin cậy, mà cũng có lúc bất lực —— ừ khi đó tuổi cậu thực ra cũng không lớn —— - Lúc đó, - Ông chú nói – Cậu có thể sẽ đột nhiên hiểu rõ, hiểu rõ cậu đối với người đó thật sự là tình cảm gì.

- Tôi? – Diệp Tu chỉ vào mình – Tôi mạnh như vậy mà bất lực? Lộn tiệm không pa!

- . . . – Khóe miệng ông chú hơi giật nhẹ - Cũng không nhất định cả người cũng mạnh chứ.

- Vậy còn tạm được. – Diệp Tu rất có tự giác gật đầu.

- Sau đó nữa thì, cũng không nhất định phải chờ đến lúc đó. – Ông chú nói – Thời điểm trước đó, các cậu đã biết nhau được khoảng 5, 6 năm, có rất nhiều cơ hội. Nếu như các cậu trong thời gian này đâm thủng tầng cửa sổ giấy đó, thì sau cũng không cần chờ tới lúc đó mới thổ lộ.

- Tôi nói chứ, cũng không thể để con gái người ta chủ động chứ. – Diệp Tu sờ cằm, - Tôi cũng phải gánh trách nhiệm của một người đàn ông chứ.

Ông chú:

- . . . Ờ.

- Không lẽ bọn tôi là đồng nghiệp? – Diệp Tu hỏi.

- Gần giống.

Diệp Tu:

- Đúng là không thể tưởng tượng nổi sẽ là tình huống kiểu gì.

- Duyên nha, đẹp không thể tả. – Ông chú lắc đầu, - Tôi tính cho cậu vừa rồi cũng chỉ là những chuyện có thể xảy ra. Lỡ đâu các cậu vừa gặp đã nhất kiến chung tình cũng khó nói.

- Ông nói nãy giờ, hóa ra là tôi bị đối tượng cầm tù? – Diệp Tu không nhịn được hỏi – Thật sự không có cách nào phá vỡ số phận này?

Ông chú mở tay ra:

- Chuyện còn chưa xảy ra, cậu muốn phá vỡ kiểu gì?

- Ví dụ như tôi không muốn gặp người “mệnh trung chú định” này thì sao?

- Dù thế nào cậu vẫn sẽ gặp. – Ông chú mang lại kính mắt, - Chỉ là sớm hay muộn hơn thôi.

- Vậy tối nay cũng có thể!? – Diệp Tu dựa theo mạch suy đoán, - Cả mấy chuyện như khai khiếu cũng có thể dời hai ba năm, nói không chừng mấy chuyện này cũng dời được.

- Anh bạn trẻ, cậu đừng không tin. – Ông chú cười, - Chuyện này trốn không được.

- Không thử thì sao biết được. – Diệp Tu chớp mắt, - Không ông tính thử một chút, tôi muốn tránh thì làm sao đây?

- Không thể, không thể. – Ông chú lắc lắc đầu, - Thà rằng hủy mười tòa tháp, không thể hủy . . .

Diệp Tu:

- Ông mới mới nói chuyện chưa xảy ra thì không hủy được đó pa.

. . .

Sau 5 phút.

- Được chưa. – Ông chú nghiêm mặt nói, - Tôi tính cho cậu một chút. Đừng có bẻ cong lời nói của tôi nữa!

Diệp Tu:

- Phải cảm ơn ngài rồi!

Ông chú trừng mắt liếc hắn một cái, bấm ngón tay một lần nữa. Một lát sau, nói:

- Tôi chỉ có thể xem làm sao cậu có thể tránh thoát mệnh ‘nhất kiến chung tình’, về sau chuyện của hai người chỉ có thể xem các cậu!

- Ông nói đi.

Diệp Tu thực ra cũng hóng hớt náo nhiệt.

- Ừm . . . – Ông chú sắp xếp từ ngữ một chút, - Cậu gần nhất nếu có nghe người không quen gọi tên mình, đừng đáp lại.

- Vậy thôi hả? – Diệp Tu nghi ngờ - Sao tôi nghe kiểu gì cũng thấy giống lời khuyên trong mấy chuyện ma quỷ vậy. Mà ông thật sự không biết người nào sẽ gọi tên tôi?

Hơn nữa gọi cũng gọi “Diệp Thu” chứ!? Hắn nghĩ, trên chứng minh thư là vậy, nhưng tên hắn cũng không phải Diệp Thu.

Ông chú:

- Hờ, nhớ kĩ rồi chứ!

Lúc này bên đối diện đường có người hô một tiếng: “Này ——”

Diệp Tu giật mình, thầm nghĩ đó cũng không phải kêu tên, chắc không có chuyện gì chứ?

Hắn vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một cô gái mang giày cao gót một đường cộp cộp cộp chạy bước nhỏ tới, một bên lau mồ hôi một bên nắm tay của ông chú:

- Ba! Con lo chết mất!!

Sau đó cô nhìn về phía Diệp Tu:

- Anh bạn nhỏ, là cậu chờ ở đây cùng ông ấy sao, thực làm phiền quá . . .

Diệp Tu nói không có không có, chị mau cùng ông chú về đi, cũng nóng rồi.

Cô gái nhiệt tình nói đi nói lại một hồi, còn nói:

- Ít nhất cũng để bọn tôi mời cậu một bữa!?

- Không cần thật. – Diệp Tu huơ tay, - Tôi còn có việc! Không cần đâu!

Thực ra hắn muốn lên mạng xoát phó bản, nhưng cũng không cần phải nói ra.

Lúc chuẩn bị đi, ông chú vẫy tay với hắn nói:

- Tạm biệt! Phải nhớ kĩ lời tôi đấy!

Ông già phẩy tay một cái, vẻ mặt cao thâm khó lường.

Dùng dằng hơn nửa tiếng, cuối cùng Diệp Tu cũng vào được tiệm net, hắn ra khỏi nhà sớm, tính tới giờ cũng không phải quá muộn. Dọc trên đường hắn nghĩ ngợi việc vừa rồi, càng nghĩ càng thấy mơ hồ, càng nghĩ càng thấy không thể tin là thật, thoáng chốc đã ném ra khỏi đầu.

Mặt trời mùa hè thật sự rất nóng, nhưng sau cánh cửa kính tiệm net vẫn mát lạnh. Diệp Tu vừa vào cửa đã đi thẳng vào góc, quẹt thẻ đăng nhập, trong kênh lập tức nhảy ra thông báo.

[Đại Mạc Cô Yên] : Tới rồi?

[Nhất Diệp Chi Thu] : Tới trễ, thật có lỗi.

[Đại Mạc Cô Yên] : Không sao.

[Nhất Diệp Chi Thu] : Trên đường giúp ông chú lạc đường giờ mới tới.

[Đại Mạc Cô Yên] . . .

Diệp Tu điều khiển Nhất DIệp Chi Thi đi về phía đối phương, không tự chủ được nở một nụ cười.

[Nhất Diệp Chi Thu] : Cậu chờ nãy giờ à?

[Đại Mạc Cô yên] : Không.

[Đại Mạc Cô Yên] : Tôi đang đi du lịch, vừa vào tiệm net.

[Nhất Diệp Chi Thu] : Chuyên nghiệp!

Diệp Tu đeo tai nghe lên, tiếp tục type.

[Nhất Diệp Chi Thu] : Cậu đang ở đâu?

[Đại Mạc Cô Yên] : Thành phố H, tới chỗ bạn.

Diệp Tu: . . .

Ngay vào lúc này, cách hắn không xa có một người không biết có phải vì chơi game nên quá kích động hay không, vỗ bàn một cái vang dội, định đứng lên nhưng bị dây tai nghe vướng phải đứng không vững khiến cả người lẫn ghế té lăn quay trên đất, phát ra tiếng động kinh thiên động địa.

Mà Diệp Tu nghe được 2 tiếng động chênh lệch cách nhau rất gần —— Một tiếng trước là ngay chỗ gần hắn, một tiếng khác là từ trong tai nghe truyền tới.

[Đại Mạc Cô Yên] : Không lẽ

[Nhất Diệp Chi Thu] : Không phải chứ

Diệp Tu dừng tay lại, nhìn hai dòng chữ đồng thời nhảy ra trên màn hình, đột nhiên có cảm giác mà quay đầu lại.

Ở cuối tầm mắt, một thiếu niên đẩy ghế ra, đi về hướng hắn. Người đó cau mày, biểu tình có chút nghiêm túc, ánh mắt lướt qua hàng máy tính, lướt qua đám người ồn ào, trực tiếp tiến thẳng vào tầm mắt Diệp Tu.

- “Nhất Diệp Chi Thu” – Người đó hỏi.

Diệp Tu theo bản năng trả lời:

- Ừ.

END



Minh họa cho đoạn:


(Chưa tìm được Cre ;v;)
Những ngày sau khi hờ hờ "ở chung một chỗ"



(Link Artist: -雪都-)

Hờ hờ mong các bạn đã có khoảng thời gian thiệt thú dị <3

Fic hay!! Khúc cuối tính cmt một câu : "Quả nhiên là trực - đại diện cho gia đình trực của chúng ta. . . nhưng sau khi ấn Spoiler thì....////w\\\\\\ áaaaaaaaaaa !!! Em chọc mù mắt chị rồiii !!

Huhu :)) Mà fic hay quáaaaa. Chị siêu siêu siêu thích cái đoạn : "

- Thế nhưng, khi cậu thể hiện ra không giống với bình thường, không phải vĩnh viễn cường đại, vĩnh viễn đáng tin cậy, mà cũng có lúc bất lực —— ừ khi đó tuổi cậu thực ra cũng không lớn —— - Lúc đó, - Ông chú nói – Cậu có thể sẽ đột nhiên hiểu rõ, hiểu rõ cậu đối với người đó thật sự là tình cảm gì.
*lăn lăn lăn lăn* chân lý đột nhiên chói qua timmmm *mắt lấp lánh*

Oomi vất vả rồi!! *pat pat* cám ơn em đã mang đến một fic hay như vậy!

=v= / <3 ~ Mãi yêuuu
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,990
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#4
*ngạc nhiên* Nhìn không ra Diệp Tu cũng kính già yêu trẻ đó chứ. Lẽ nào đây là tố chất người Bá Đồ tương lai sao?

Diệp Tu nè, tại sao anh lại không tin quẻ bói đó chứ? Chậc anh biết không, việc xem bói này cũng giống anh vậy đó, chính là thực chất cũng khá đáng tin, chỉ là bề ngoài nhìn không đáng tin lắm...

Mệnh trung chú định =)) Đây là lý do tui đu Hàn Diệp đảng, số phận đối thủ mười năm hai người cạnh tranh khốc liệt như vậy, trong mắt shipper tràn ngập đều là socola, chút đắng đắng, chút ngọt ngọt a~

Á á á, Diệp Tu không phải dặn là không được nhìn sao?! Anh phát bệnh trung nhị phản nghịch tuổi dậy thì à? Sức mạnh của cải mệnh không thắng nổi sức mạnh của chân ái sao? Nhìn vậy rồi là sẽ nhất kiến chung tình đó a! Ừm, thật ra tui cũng không biết tui đang xoắn cái gì, thật ra tui vốn nên vẫy cờ cổ vũ hú hét cho Tu quay đầu nhìn mới đúng =)))

Cố lên chủ nhà, buff người lần cuối, a little bird told me that oomi đi thi sẽ thật suôn sẻ a, hãy tin lời chú chim nhỏ đó, đừng quay đầu lại như Diệp ổng là mọi thứ okie hết =)))
 

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#5
Ông chú tự dưng la lên một tiếng.

Diệp Tu hoang mang:

- Sao vậy?

- Nhìn thấy người có duyên phận với cậu. – Ông chú vuốt ngực một cái, - Làm giật cả mình.
Tội nghiệp ông chú, mà trái tim ông chú thật sự khỏe mạnh, chỉ có la lên thôi, cháu thắp ngọn nến cho chú nè
[Đại Mạc Cô Yên] : Tới rồi?

[Nhất Diệp Chi Thu] : Tới trễ, thật có lỗi.

[Đại Mạc Cô Yên] : Không sao.

[Nhất Diệp Chi Thu] : Trên đường giúp ông chú lạc đường giờ mới tới.

[Đại Mạc Cô Yên] . . .

Diệp Tu điều khiển Nhất DIệp Chi Thi đi về phía đối phương, không tự chủ được nở một nụ cười.
ôi, Diệp thần nhà em, chết Diệp thần nhà Hàn ca quá soái, Giúp đỡ ông chú lạc đường, chắc chắn Hàn ca đã yêu thương Diệp từ lúc này đây
Mà Diệp Tu nghe được 2 tiếng động chênh lệch cách nhau rất gần —— Một tiếng trước là ngay chỗ gần hắn, một tiếng khác là từ trong tai nghe truyền tới.

[Đại Mạc Cô Yên] : Không lẽ

[Nhất Diệp Chi Thu] : Không phải chứ

Diệp Tu dừng tay lại, nhìn hai dòng chữ đồng thời nhảy ra trên màn hình, đột nhiên có cảm giác mà quay đầu lại.

Ở cuối tầm mắt, một thiếu niên đẩy ghế ra, đi về hướng hắn. Người đó cau mày, biểu tình có chút nghiêm túc, ánh mắt lướt qua hàng máy tính, lướt qua đám người ồn ào, trực tiếp tiến thẳng vào tầm mắt Diệp Tu.

- “Nhất Diệp Chi Thu” – Người đó hỏi.

Diệp Tu theo bản năng trả lời:

- Ừ.
Ta nói đây là cái gì chứ
Nhân duyên trời định là có thật, mới vài phút trước chỉ nói tám chuyện nhảm thôi mà bây giờ đã gặp được người ấy của mình rồi, đúng là may mắn thật
 

Bình luận bằng Facebook