Sào huyệt Mộc Vũ Thu Phong - Ổ Song Hoa của Lá

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#61
Ghi chú mấy cái tên project mai mốt xài:

Phương Sĩ Khiêm - Tại Thảo Nhất Phương
Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương.

Điền Sâm - Tinh Lạc Vu Điền
Tinh Lạc = chiêu của thầy trừ tà.

Lam Hà/Dụ Văn Châu - Tại Hà Chi Châu
Quân tử a quân tử.

Dụ Văn Châu - Quân Tử Như Dụ/Niên Niên Hữu Dụ
Quân tử như ngọc, niên niên hữu ngư

Tôn Tường - Thiên Tường Long Thiểm =))))
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#62
Lục lọi trong máy thấy mấy đoạn fanfic Thiên Phương cũ đã xóa trên forum. Đọc lại mới hiểu sao Dung với Sei nói mấy khúc Sở Dĩ đã đăng toàn thấy Thiên Phương, tại giống y mấy cái dưới này nè, chưa đổi tình tiết Thiên Phương trong đó. Sẽ tách hết, tách hết, đảm bảo độc lập tự do.

Trương Giai Lạc giấc ngủ không sâu. Từ năm đó Tôn Triết Bình ra đi, hắn một giấc đều không ngủ quá ba canh giờ, cứ việc tỉnh rồi ngủ lại, đều là không thể an ổn mà ngủ.

Mùi trầm hương rất nồng, luẩn quẩn không đi. Trương Giai Lạc nhíu mày, trước nay hắn không thích hương trầm, Vương Kiệt Hi thích hương hoa quanh người hắn, cũng không cho phép cung nhân đốt hương.

Ngoài màn có ánh đèn yên ổn, Vương Kiệt Hi đang ngồi bên bàn đọc sách, rõ ràng đã nghe thấy hắn tỉnh dậy, cũng không nói gì, càng không nhìn qua.

Trương Giai Lạc chỉ cảm thấy toàn thân như bị ngựa thồ giẫm qua một trận, âm thầm đem Tôn Triết Bình mắng đủ mười tám lần, vừa mắng vừa chống tay ngồi dậy. Trên người ngoại trừ chăn mỏng quá vai, hắn phát hiện phía trên còn có một tấm hồng bào mình hay mặc ngoài, không biết là Tôn Triết Bình hay Vương Kiệt Hi choàng thêm lên đó, phía dưới vẫn là một thân xích lõa.

Người trước đèn đạm đạm nói, tiền bối.

Trương Giai Lạc im lặng không đáp. Lát sau chỉ thấy màn giường vén cao, có người khuỵu một gối tiến vào.

Trương Giai Lạc kinh ngạc rụt người ra sau. Hắn xưa nay không sợ Vương Kiệt Hi, nhưng đó là so đánh nhau. Hơn nữa người này trước giờ đều một bộ dạng thản nhiên tự như, nói là một kẻ khiêm khiêm quân tử, còn giống hơn Phương Sĩ Khiêm, tâm càng không bẩn đến mức như Dụ Văn Châu. Đêm nay không biết phạm phải chỗ nào, cư nhiên ở đây qua đến canh giờ trễ thế này, động tác còn quá phận, một thân đều là sát khí.

Kỳ thực hắn không hề quá phận, hắn là hoàng đế, đất dưới gầm trời đều thuộc về hắn, càng không cần nói trong cung, Trương Giai Lạc chỉ luôn không cho rằng hắn dám xâm phạm đến mình.

Hắn vừa kinh vừa sợ, nhìn hai mắt trong như nước của Vương Kiệt Hi, vẫn nhìn ra được con ngươi to nhỏ kia co đến càng rõ ràng. Chiếu tính cách thông thường của Trương Giai Lạc, hắn sẽ chỉ mò tới Liệp Tầm, càng một nắm ám khí vung lên, ngươi hung sao, Nhạc gia so ngươi càng hung. Thế nhưng lúc này hắn một thân xích lõa giấu dưới một tấm chăn mỏng một mảnh áo hồng, trận điên cuồng kia qua đi, toàn thân không còn nửa điểm sức lực. Vương Kiệt Hi hành động ngoài ý, khiến hắn tay chân vô thố, chỉ trừng mắt nhìn.

Vương Kiệt Hi thế nhưng không có ý định tiến thêm, hắn ngồi trên giường nhìn chằm chằm Trương Giai Lạc đem toàn thân quấn đến kín kẽ. Kỳ thực Trương Giai Lạc cũng không chú trọng đến thế, hai đại lão gia, có cái gì để ngại. Nhưng Tôn Triết Bình vừa mới để lại trên người hắn bao nhiêu dấu vết, Trương Giai Lạc không quá rõ Vương Kiệt Hi có phát hiện hắn đã đến đây hay không, liền không dám để lộ mảy may.

Vương Kiệt Hi thấy qua Trương Giai Lạc thất thố nhiều lần, dù sao hắn chính là một ánh mắt suốt bao nhiêu năm đều đặt trên người Trương Giai Lạc, hắn thô tiếu, hắn khoái nhạc, hắn tục mắng, hắn điên cuồng, hắn u uất, hắn thất bại, Vương Kiệt Hi cho rằng Trương Giai Lạc không còn trạng thái nào hắn chưa thấy qua. Thế nhưng người trước mắt tóc dài một dải như mây rơi trên chăn gấm, gương mặt thắng quá trăm hoa thoáng hiện một vệt ửng hồng, lúng túng lại lo sợ.

Hắn sợ mình sao? Hắn trước kia chưa từng sợ ai, cho dù là Diệp Thu, cho dù là chính mình, những kẻ đã ba lần cướp mất thiên hạ đệ nhất từ trong tay hắn.

Hắn sợ Tôn Triết Bình sao? Hẳn là không, hắn chỉ sợ Tôn Triết Bình rời đi.

Vương Kiệt Hi bỗng thẳng người tới, chụp lấy cằm Trương Giai Lạc, ngón tay viền theo đôi môi còn sưng đỏ của hắn.

Tiền bối, Tôn tiền bối đi rồi.

Hắn lập tức cảm thấy một luồng hơi thở nhè nhẹ lướt qua ngón tay, lại cảm thấy người kia co về phía sau.

Hắn nắm chặt cằm hắn không buông, chỉ cảm thấy đôi môi hồng nhuận kia ướt át hơi run, liền xúc động có loại cảm giác muốn hôn lên. Trương Giai Lạc càng tức giận rụt người lại, hai bên ngạnh đối, hắn liền nhìn thấy phía trong đôi môi đó gần chân răng, có một dấu răng đỏ rực, vô cùng chói mắt.

Hắn cảm thấy, Tôn Triết Bình đây là đang cười mình.

Trương Giai Lạc.

Tôn Triết Bình hắn đi rồi, cũng sẽ không có cơ hội quay lại nơi này lần nữa.

Trương Giai Lạc như không liệu được hắn sẽ nói câu này, đầu tiên ngẩn người, sau mới phản ứng lại được, liền cong khóe miệng cười một tiếng. Ánh đèn đã nhạt, hắn còn ở sâu trong góc giường, bị bóng lưng người ngồi che khuất, nhưng Vương Kiệt Hi vẫn cảm giác thấy không gian trong màn liền vì một tiếng cười này sáng lên mấy phần, nào sợ đó chỉ là một tiếng cười khẩy.

Ô, Đại Tôn.

Một đời này đều là ta nhìn theo bóng lưng hắn.

Một câu không đầu không đuôi, lại khiến Vương Kiệt Hi nhíu mày, buông tay ra. Hắn đột nhiên cảm thấy mùi vị tình dục sau màn giường vẫn đang giăng giăng khắp chốn. Trầm hương đốt nồng đến vậy cũng không đuổi đi được. Trương Giai Lạc nằm ở trên giường, khăng khăng mùi vị ấy không phải đến từ Vương Kiệt Hi mình. Kẻ điên kia đã đi, nhưng vẫn còn chiếm hữu trọn vẹn nơi này.

Trương Giai Lạc.

Hắn nói, chân bước xuống giường.

Ngươi đã là người của Vi Thảo ta.

Trương Giai Lạc cười nhạt, dường như cảm thấy nghe phải cái gì đó cực kỳ hài hước, cười nhạt không đủ, còn muốn cười ha hả lên, bất quá trong miệng rách phá đau nhức, không cười to được.

Ngươi có nguyện ý hay không, nửa đời còn lại của ngươi, đều đã là người Vi Thảo. Ngươi sau trăm tuổi, chết đi cũng sẽ chôn bên cạnh ta. Mà không phải hắn.

Người sau lưng càng cười đến lợi hại, chỉ là cố tránh chỗ đau, tiếng cười nghe như thú non nức nở. Nhưng Vương Kiệt Hi cỡ nào hiểu Trương Giai Lạc, hắn không cần nhìn cũng biết, hắn chính là đang nén đến khổ, chỉ hận không thể ha hả cười rộ.

Hắn bước đến bên đèn, cởi áo ngoài thúy sắc của mình ra, vắt bên cạnh trung y hồng nhạt của Trương Giai Lạc. Hai màu sắc đối lập dưới đèn quá mức đâm mắt, hắn nghĩ, Trương Giai Lạc mặc màu xanh Vi Thảo, sẽ là dáng vẻ thế nào.

Bách Hoa nay đã không còn Trương Giai Lạc. Về sau sử sách ghi chép, sợ chỉ có Vi Thảo mới có người mang danh tự này.

Tiểu Viễn ở ngay bên ngoài, ngươi nói, ta ở đây qua một đêm, hắn sẽ nghĩ gì?

Tiếng cười trong màn chợt tắt.
Trâu Viễn gối đầu lên đùi Trương Giai Lạc. Trên đầu liền có tiếng thở dài rất ôn nhu. Trâu Viễn thầm nghĩ, Trương Giai Lạc trước nay không quá sẽ thở dài, cho dù là đương sơ Tôn Triết Bình ra đi để lại Bách Hoa cho hắn gánh vác. Nhưng từ ngày vào nơi này, mình nghe thấy hắn thở dài đã không biết bao nhiêu lần. Trâu Viễn biết rõ, hắn là ưu tâm hắn. Cho nên, đối với chính mình vô năng, còn để Trương Giai Lạc vì mình mà u uất, Trâu Viễn càng thêm thống sở.

Bàn tay quen thuộc vuốt trên tóc hắn đều đều, Trâu Viễn hốt hoảng nghĩ đến lúc còn ở Bách Hoa, thỉnh thoảng Trương Giai Lạc vẫn thích xoa đầu hắn, cười ha hả nói mấy câu chọc đến Trương Vỹ cũng phải đỡ trán. Đương thời hắn còn là xấu hổ không thôi, nhưng vẫn rất hưởng thụ tình cảnh đó. Bất tri bất giác trên miệng đã kêu ra tiếng rất khẽ:

Phụ thân... đại nhân.

Ừ.

Trâu Viễn im lặng một hồi, Trương Giai Lạc cũng không giục hắn nói tiếp. Qua rất lâu sau, trầm hương cũng muốn đốt hết, trên mũi hắn lại nghe ra được mùi hương đỗ quyên ẩn phía dưới. Hắn biết đó là xuất từ trên người Trương Giai Lạc. Chưởng tâm hắn dừng lại đã lâu, áp đến nửa bên mặt hắn nóng rực. Trâu Viễn bỗng nhiên sợ hãi, mình nếu mở miệng, có sẽ làm hương hoa kia tán đi mất, bởi vì nó đã vốn rất nhạt. Thế nhưng bàn tay Trương Giai Lạc quả thật ủ đến bên má hắn nóng bỏng, khóe mắt cũng phải nhiệt, hắn chỉ cảm thấy trong ngực có thứ gì đó cuồn cuộn, cũng nóng lên đến yết hầu khô khốc.

Phụ vương hắn, có phải thực sự… đến Hưng Hân rồi hay không.

Hương đỗ quyên kia không như hắn sợ hãi mà biến mất, nó vẫn theo hơi thở đều đều của người nọ mà tản ra, càng lúc càng át đi hương trầm. Trâu Viễn đắn đo một hồi, thoáng thở dài nhìn lên.

Trương Giai Lạc quả nhiên đã ngủ.

Còn là ngủ gật.

Trâu Viễn đã sớm quen với cảnh này. Ba năm nay Trương Giai Lạc một mình chống đỡ Bách Hoa, liều hết sức lực toàn thân, chỉ cần ngồi một chỗ không làm gì, liền bắt gặp hắn ngủ gật. Hắn đẹp đến kinh diễm, dưới ánh nến càng là mi dài bất động, hồng thần kiều nhược. Trâu Viễn một thấy liền đau lòng. Người Bách Hoa có ai không đau lòng Trương Giai Lạc? Người Bách Hoa, có ai càng là không chịu qua ơn của Trương Giai Lạc? Thế nhưng hôm nay, người Bách Hoa còn lại, trừ Trâu Viễn hắn, chỉ sợ đối với Trương Giai Lạc chỉ còn có hận.

Trâu Viễn khẽ hơn cả khẽ, đỡ Trương Giai Lạc nằm xuống gối. Chăn trên vai hắn trượt xuống, lộ ra một thân trên toàn dấu vết xanh tím.

Trâu Viễn trong đầu ầm một tiếng.

Trên cổ hắn có một đạo thương tích đỏ rực, nhìn qua chính là do đoản kiếm thiếp thân tạo thành, đã sâu lại dài, ra tay cực ngoan, dấu vết hoàn toàn không quá hai tháng.
Giang Ba Đào vén vạt áo trước trải ra, khuỵu gối, ngũ thể chạm đất. Chu Trạch Khải sững sờ, quên cả mình muốn làm gì. Giang Ba Đào xưa nay thiện ngôn, lần này lại im lặng hết một lúc lâu, mới ổn ổn giọng.

Quốc chủ, đồng dạ chi ân, Ba Đào niệm khắc tại tâm. Từ nay về sau, không thể tiếp tục theo sau trợ giúp quốc chủ, vọng quốc chủ sớm ngày đoạt được thiên hạ.

Chu Trạch Khải chấn động, chỉ kém lùi lại mấy bước, Giang Ba Đào ngừng một chút, lại ổn ổn giọng tiếp tục nói, thanh âm mang theo khàn khàn.

Quốc chủ, ngài về sau không cần mạo hiểm đến gặp Ba Đào nữa. Ba Đào thân ở nơi này, một ngày còn sống liền một ngày vì kế hoạch của Luân Hồi ta ra sức. Tuy không thể cùng quốc chủ hình bóng không rời, nhưng tâm tư ta, quốc chủ ắt hiểu.

Hắn còn muốn nói tiếp, trên vai đã có lực không thể cản nhấc dậy, Chu Trạch Khải hai mắt đỏ ngầu, nhìn vào mặt hắn.

Giang Ba Đào lần trước bị thương quá nặng, không biết Chu Trạch Khải gấp thành dạng gì, lúc này hắn lần đầu thấy Chu Trạch Khải thất khống. Diện mạo thiên tiên kia cơ hồ vặn vẹo, nhìn thấy Giang Ba Đào mấp máy môi định nói gì đó, liền hôn lên. Hắn nói không qua được Giang Ba Đào, cũng không nỡ quát hắn ngừng, chỉ biết dùng cách này ngăn cản. Giang Ba Đào bị hắn đẩy tới gốc cây, cả người cũng bị nhấc lên.

Đánh Chu Trạch Khải, người Luân Hồi phần đông có não, ngoại trừ Tôn Tường, không ai thử làm việc vô dụng đó. Giang Ba Đào nay một thân võ công bị phế, thân mang kỳ độc, những ngày qua ở Vi Thảo càng là không bằng một người bình thường. Bàn tay hắn sờ lên nửa mặt bị hủy của hắn, Giang Ba Đào nhắm chặt mắt, ngón tay kia vuốt ve viền mắt hắn, gò má hắn, hắn hoảng hốt cho là mình đang ở Luân Hồi, cùng Chu Trạch Khải đùa giỡn thân mật.

Hơi thở chẳng dễ mà hòa hoãn lại, Chu Trạch Khải nhìn gần gương mặt từng là tú khí thanh tân kia, một con mắt lọt thỏm giữa đầm sẹo lồi, dữ tợn như sắp rơi khỏi hốc mắt, có màu đỏ rực. Hắn thiếp sát nhè nhẹ hôn lên, như sợ hắn đau đớn.

Giang Ba Đào khàn giọng nói, hà tất chi đâu. Ta đã là một phế vật.

Quốc chủ.

Hắn vốn định nói, ngài cũng đừng làm khó ta nữa. Nhưng Giang Ba Đào làm sao nỡ dùng miệng lưỡi cay độc khiến hài tử này thương tâm, nào sợ đó chỉ là lời nói khích khẩu bất đối tâm.

Phương Minh Hoa nghe có động, quay người định vào, Ngô Khải bỗng đỏ mặt vươn tay cản hắn, ánh mắt lúng túng nhìn đi nơi khác. Cấm quân của Hứa Bân có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, Phương Minh Hoa gấp không kịp nghĩ, vén vạt áo trừng hắn, bỗng nghe thấy sâu bên trong có thanh âm quen thuộc nghẹn khóc, nho nhỏ từng tiếng nấc theo chuyển động, như bị áp bức. Hắn nhíu chặt đầu mày, nơi này không phải quá an toàn, tiểu Chu làm sao là người không biết nghĩ.

Hắn không biết trong rừng, Chu Trạch Khải đã bị bức đến phát điên. Hắn ấn chặt người yêu lên thân cây, đỏ mắt giày vò. Khố tử đều không cởi hết, còn may là không bị hắn xé rách. Bọn hắn hai người chưa từng ở nơi hoang dã thế này, càng không cần nói bao nhiêu nguy hiểm. Nội cung không chỗ không người, chỉ vì một khắc gặp gỡ, Chu Trạch Khải không tiếc trí thân tử địa, Phương Ngô hai vị cũng là đầu vào một mạng. Giang Ba Đào đã kiệt sức, lại kinh sợ, khăng khăng Chu Trạch Khải chỉ cần thấy môi hắn hơi động, liền ra sức hôn. Hắn bị Chu Trạch Khải siết chặt lại thiếu dưỡng khí, đã sớm muốn ngất, chỉ là cường ngạnh nắm chặt quyền đầu, móng tay bấm cho bản thân tỉnh táo, thế nhưng một lời cũng không thể nói khỏi miệng, tương tự không cách nào nhúc nhích tay chân, chỉ có thể tùy người trên điều khiển.

Giang.

Ta mang ngươi về Luân Hồi.

Ta yêu ngươi.

Giang Ba Đào sau khi hủy dung nửa mặt, dung mạo so hắn càng là khoảng cách thiên vực, Chu Trạch Khải không ngừng ôm chặt lấy hắn, hôn liếm lên gương mặt hắn, chấp nhất như hài tử.

Hắn thân là Luân Hồi quốc chủ, nhìn ngoan ngoãn khờ dại, lại như mọi việc đều theo Phương Minh Hoa cùng Giang Ba Đào định đoạt, thế nhưng sự thật không ai không biết, hắn đối đại cục không dạy tự thông, nhìn nhận trường diện không gì không hiểu. Chỉ có một lúc này, hắn bỗng muốn chém đi hết thảy, vì Giang Ba Đào đồ thành tàn sát.

Giang Ba Đào, chính là chữ mỹ đó trong lòng hắn.
Đường Hạo miệng đầy máu tươi, bò trên đất không dậy nổi. Trước mắt hắn tối đen mơ hồ, mưa xối xả nện trên đầu càng làm mờ đi tầm nhìn của hắn. Hắn cố sức vươn một tay ra, như muốn rướn tới gì đó, miệng vô ý thức khó khăn rên rỉ:

Viễn.

Tay hắn bị đạp xuống bùn, đầu hắn bị nắm tóc xách lên. Mùi sắt lạnh hòa với máu tươi vụt qua yết hầu, người kia gọn gàng buông hắn xuống.

Lâm Kính Ngôn cúi người lật Đường Hạo lại, thu cương trảo vuốt bùn khỏi mặt hắn, cũng khiến mắt hắn nhắm hẳn. Hắn đặt tay trên cổ vẫn phun máu nóng ồng ộc của Đường Hạo.

Lão Tôn, Giai Lạc, có lỗi.

Mưa ầm ầm còn có kinh lôi, trời đêm không biết khi nào mới sạch. Trâu Viễn ôm một bụng đói, nghĩ không biết Đường Hạo sẽ mang về cái gì cho hắn. Đi lâu như vậy, cũng nên về rồi.

Chủ tử lúc này đang làm gì. Hắn có ăn no không, có còn thở dài không. Hắn trời sinh ánh mắt lúc nào cũng chứa một tia u uất, ngày trước hay cười mới xua đi bớt vẻ buồn bã kia, hiện tại đã bao lâu không cười rồi.

Chủ tử… Chủ tử hắn lại đang làm gì. Hắn có thương tích quá nhiều không. Hưng Hân nghe nói có đồ đệ của Trương tiền bối, sẽ chữa khỏi tay cho hắn chứ. Hắn… sẽ đến cứu chủ tử sao.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#63
Quà SN đến muộn đúng một năm.
@Cát Tường Tam Bảo, hi vọng một năm tới này của anh đều vui vẻ.


Lục địa Aden.

Kỷ nguyên II.

Một mục sư trẻ tuổi khoác trên mình chiếc áo bào Divine xanh ngọc viền trắng, thở dốc chạy luồn qua rặng san hô chi chít cao bằng đầu người của Biển Bào Tử. Sau lưng hắn là con nhện khổng lồ Tarantula hung hãn kéo tám cẳng chân nhanh nhẹn đuổi theo, thực lực không khỏi quá chênh lệch. Nó giẫm lên đám san hô trắng dã, dễ dàng rút ngắn khoảng cách với mục sư, mục sư thấy vậy bèn đứng lại, giơ lên gậy phép trong tay bắt đầu ngâm xướng. Xung quanh con nhện Tarantula bỗng hiện lên một vòng tròn ma pháp, mặt đất bên dưới ùn ùn chồm dậy giữ chặt lấy tám chân nó, nhện khổng lồ rít lên giãy dụa nhìn con mồi đã ở sát bên mà không cách nào rướn tới. Mục sư trẻ tuổi kia lập tức rút ra một thanh giáo dài, ở cách con nhện chỉ mấy bước chân, vung mũi giáo vạt chân nó. Thế nhưng sức lực của một pháp sư Tinh linh có tính là bao, dã tràng xe cát, chỉ đổi lấy giận dữ từ đối thủ to gấp ba lần mình khi Phép Trói Buộc càng lúc càng nhạt dần.

Mục sư thở hồng hộc, liếc nhìn màu đất dưới chân con nhện, cắn răng quay đầu bỏ chạy. Hôm nay dường như không phải ngày may mắn của hắn, hoặc lớp sương mù dày đặc của Biển Bào Tử đã che khuất tầm mắt thần Ánh sáng khỏi đứa con cao quý mà chật vật của ngài, góc áo bào thêu hoa văn gợn sóng vướng vào một cụm san hô, hắn ngã sóng xoài. Hắn lồm cồm bò dậy, vội vã rút ra cây gậy phép lúc nãy, hai tay giơ lên đỉnh đầu.

“Haran!”

Vầng ký tự màu vàng sáng như bật ra từ lòng đất, bao phủ lấy mục sư trẻ tuổi. Không chỉ tốc độ thi phép quá nhanh, chỉ riêng phép thuật bậc này đã là kỳ cảnh trên cả lục địa. Tiếc thay xung quanh chỉ có tiếng gió u uẩn, một vùng rộng khoát trải dài không bóng người nào có thể chiêm ngưỡng. Mục sư không quay đầu nhìn con nhện đang giơ cao hai chiếc chân đầy lông xù xì về phía mình mà tiếp tục chạy, chênh lệch hình thể khiến hắn khó thoát cú cào dữ dội trên lưng. Hắn chúi người về phía trước, da thịt đau rát như kêu gào chất vấn lý trí. Một kẻ cả đời chỉ biết cầu nguyện, ban phước lành cùng chữa trị, hắn sính cái gì, sính cái gì để tự đưa mình vào mưa máu gió tanh?

Không, hắn tự nói với chính mình, tính mạng không đáng ngại. Dù con nhện khổng lồ kia có đuổi theo hắn chạy khắp nửa vùng biển này, pháp lực chữa thương bậc nhất lục địa cũng sẽ cứu hắn, cho hắn sức lực tiếp tục oằn mình chịu đựng đau đớn.

Phải, hắn không cam tâm, hắn chưa muốn bỏ cuộc.

“Xoảng!”

Một chiếc bình thủy tinh bay ra, chạm đất vỡ toang. Con nhện Tarantula bừng lên dữ dội, nếu ở nơi khác, có lẽ đã là một màu đỏ rực, song thứ ánh sáng bị đè nén của Biển Bào Tử đã biến tất cả trở nên xám xịt. Uy lực của phép thuật lửa không vì vẻ ngoài yếu ớt mà giảm một phân nửa hào, nhện khổng lồ rít gào vì bỏng, nhưng vẫn kiên quyết không bỏ con mồi trước mặt. Người ném bình đâu phải hạng tầm thường, chỉ nghe hai tiếng xoảng xoảng liên tiếp vang lên, băng lửa hai tầng thêm acid khoét qua lớp lông dày ăn vào khoeo xương khẳng khiu, rút cạn sinh lực của sinh vật đáng thương, nó chỉ kịp cào mục sư mấy nhát cuối cùng trước khi co giật và chết trong rủ gục.

Mục sư trẻ tuổi cúi gằm mặt ôm cánh tay bị thương, nhỏ giọng gọi: "Tộc chủ!"

Cũng không màng chữa trị cho bản thân mình.

Giọng của Vương Bất Lưu Hành ôn hòa cất lên bên tai: "Đông Trùng Hạ Thảo, đây không phải nơi dành cho ngươi."

Đông Trùng Hạ Thảo ấm ức thốt lên: "Biển Bào Tử cũng không phải nơi dành cho Vi Thảo!"

Tiếng hắn vọng vang giữa vùng đất bằng chẳng có núi đồi, rất nhanh bị tiếng lặng im của hoang vu nuốt chửng.

Khác với cái tên, Biển Bào Tử không có nước. Từng là một trong những chiến trường ác liệt nhất của thuở hồng hoang, nó nay đã bị bỏ phế với tầng môi trường tàn hại và giẫm đạp bởi hằng hà những phép thuật hắc ám. Nơi này chẳng có cái gì ngoài lũ sinh vật khổng lồ. Rễ cây khổng lồ giắt qua đầu người, phóng mắt không thấy điểm cuối. Nấm khổng lồ cao vút như cổ thụ, những con nhện khổng lồ với thân mình loang lổ thi ban. Không khí là màn sương mù dày đặc bị đè nén trong một cái bọc của pháp thuật cấm cố, ánh mặt trời rực rỡ nhất của trưa hè cũng chỉ là những tia sáng lẻ loi đủ để soi rọi, thậm chí, bàn tay của bóng đêm cũng chẳng thể xâm chiếm bầu trời nơi này. Quanh năm u ám, đêm ngày bất phân, không một sự sống quanh những rặng san hô trắng dã.

"Cỏ không thể mọc ở Biển Bào Tử." Đông Trùng Hạ Thảo nhìn tộc chủ Vi Thảo, nói.

Vương Bất Lưu Hành nhìn vào mắt hắn, thở dài. Hắn khuỵu một chân ngồi xổm xuống, một tay nắm lấy bàn tay đang run lên bần bật của thiếu niên, một tay móc thuốc trị thương luôn mang theo bên người, giúp hắn thoa lên vùng da lộ ngoài vải áo bào rách, từ tốn nói: "Do ta không đủ mạnh, mới để Bách Hoa đánh đuổi cả tộc..."

Hắn chưa nói hết, Đông Trùng Hạ Thảo đã vội ngắt ngang: "Không, không phải do ngài, tộc chủ. Bách Hoa có đến hai kẻ đáng ghét, mà ngài chỉ có một mục sư bất tài là ta. Trói gà không chặt, không biết giết người, một con Tarantula cũng có thể bức ta đến thế này, lấy gì trợ ngài tiêu diệt Bách Hoa!"

Vương Bất Lưu Hành khe khẽ siết tay. Trước mặt hắn là một mục sư, bảo bối vô giá nhất mà mỗi thế lực có thể có được, nhưng bảo bối này đang tự khinh bỉ sứ mệnh bản thân, không mảy may nhắc tới vị thế thiên tài ngàn năm có một mà chư thần đã ban cho hắn tự lúc sinh ra. Nghịch lý do đâu? Chỉ bởi cả một thế hệ chiến binh Vi Thảo đều không xây nổi tường thành vững chãi chắn trước mặt hắn, để hắn một người vốn nên đứng ở hậu phương lại dấn thân ra tiền tuyến, tự nguyện gánh chịu nỗi đau xác thịt.

"Vùng biển chết tiệt này quá khắc nghiệt, tộc dân, những đứa trẻ của chúng ta ngày ngày nhặt từng chiếc rễ khô bỏ bụng..." Hắn vẫn đứng đó lải nhải tự trách.

Vương Bất Lưu Hành mỉm cười, "Ngươi cũng là một đứa nhỏ." Hắn hiền từ vuốt tóc hắn, "Con trai, chúng ta rất nhanh sẽ rời khỏi đây. Vi Thảo sẽ quay về, giành lại những thứ thuộc về mình."

Nói tới lời này, hắn không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía sau, gương mặt vốn vương mấy phần tuổi tác bỗng chốc ánh lên hi vọng. Đông Trùng Hạ Thảo theo ánh mắt hắn tìm thấy thiếu niên yên tĩnh đứng cách mấy bước từ nãy đến giờ, quay đầu hừ khẽ một tiếng, hừ xong chợt nghĩ Vương Bất Lưu Hành vẫn còn bên cạnh, lại hậm hực quay đầu về.

Vương Bất Lưu Hành sao không phát hiện thái độ nho nhỏ của hắn, nụ cười càng đậm, đứng dậy nói với thiếu niên sau lưng: "Ngươi đưa Đông Trùng Hạ Thảo về ổ, ta đi biển Bắc tìm ít nhánh khô chiết thuốc."

Thiếu niên gật đầu nói vâng, đợi hắn đi rồi, quay qua liền thấy Đông Trùng Hạ Thảo bắn tới mình một ánh mắt căm giận. Hắn không quá để tâm, kéo chổi xoay lưng định đi, bỗng nghe sau lưng có tiếng nói:

“Ngươi phải chăng rất muốn cười ta, Vương Bất Lưu Hành đệ Nhị?”

Hai chữ "đệ Nhị" bị gằn ở cuối hàm răng như thù truyền kiếp. Thiếu niên bị hắn gọi bằng đầy đủ họ tên quay đầu, một đường đi thẳng tới trước mặt hắn. Bản năng của một pháp sư, nhất là trị liệu, khiến cho Đông Trùng Hạ Thảo sợ hãi suýt thì lùi về, sực nhớ đây là người mình căm ghét, bèn ưỡn ngực mím môi nhìn thẳng đối phương, ngờ đâu đối phương không làm gì hắn, chỉ xòe tay ra, trong tay có cầm một vật.

Búa phép Bilbo.

"Ngươi ra đây săn quái vật, không phải chỉ mới một ngày đúng không?" Thiếu niên Vương Bất Lưu Hành cất tiếng.

Đông Trùng Hạ Thảo không biết hắn muốn ám chỉ điều gì, chột dạ không trả lời, âm ỉ chợt nghĩ chẳng lẽ tên này theo dõi ta, báo với tộc chủ, ta mới bị bắt quả tang hôm nay. Nhưng còn chưa chờ hắn hưng binh vấn tội, đã nghe Vương Bất Lưu Hành nói tiếp:

"Ta có quan sát lối đánh của ngươi."

Đông Trùng Hạ Thảo sửng sốt.

Hắn quan sát hắn từ đầu đến cuối, có lẽ suốt mấy ngày nay, nhưng một lần cũng không ra tay cứu trợ?

Lý nào lại thế. Đông Trùng Hạ Thảo càng thêm căm tức, quên bẵng cả việc mình đi săn trộm vốn là đáng phạt. Trong lòng chỉ lo mắng nhiếc: Chỉ cần trong tay có một tấc sắt, có ai sẽ không liều mạng bảo vệ mục sư, Vương Bất Lưu Hành ngươi tên khốn nạn đệ Nhị, tư cách như ngươi làm sao xứng đáng làm chủ tộc đời kế tiếp của toàn Vi Thảo?

Hắn tức giận trừng mắt với Vương Bất Lưu Hành, Vương Bất Lưu Hành làm như không thấy, tự mình nói tiếp của mình.

"Ý nghĩ không tệ, chỉ là vũ khí có điểm bất cập."

Đông Trùng Hạ Thảo ngạc nhiên tròn mắt. Ánh nhìn không tự chủ rơi xuống vật trong tay hắn đang cầm.

Bilbo là cây búa phép trứ danh cấp C, từng là vũ khí bất ly thân của đại kỵ sĩ Độc Hoạt từ những ngày Vi Thảo còn lăn lộn gầy dựng thế lực ở Phế Tích Đau Khổ. Kỵ sĩ là một trong hai quân đoàn chủ lực của Vi Thảo, bọn hắn không thiếu nhất là búa rìu. Búa phép không những có thể đi kèm khiên chắn, còn cân bằng cả sức mạnh vật lý lẫn phép thuật.

Sức mạnh vật lý, lẫn phép thuật. Món vũ khí quá thích hợp cho một mục sư tự vệ, chỉ là từ trước tới giờ, mục sư hiếm khi nào cần tự vệ.

Đông Trùng Hạ Thảo sững người.

Hắn đã hiểu ý Vương Bất Lưu Hành.

Hắn muốn vượt giới hạn bản thân, không muốn chỉ làm một mục sư đứng phía sau hồi máu, Vương Bất Lưu Hành I và II đều thấy trong mắt, nhưng khi Vương Bất Lưu Hành I cố gắng gia cố lực lượng bảo hộ trước mặt hắn, Vương Bất Lưu Hành II – thiếu niên cùng thế hệ được chỉ định làm người lãnh đạo kế tiếp của Vi Thảo tộc – lại đưa cho hắn một món vũ khí, cổ vũ hắn trở nên mạnh hơn.

Bọn hắn đều không biết, thời khắc này đánh dấu cho bước khởi đầu của Subclass. Nhiều năm về sau, Đông Trùng Hạ Thảo trở thành kẻ viết nên một trang mực mới trong biên niên sử của kỷ hỗn mang, mở ra thời đại của các anh hùng lột xác tu tập nhiều hướng song song. Thuật Cưỡi Chổi mà Tháp Ngà nghiên cứu ra có thể được học bởi bất kỳ ma đạo học giả nào trên toàn lục địa chứ không riêng gì Vi Thảo, nhưng suốt mười kỷ nguyên trôi qua, vẫn chỉ duy nhất một cái tên Đông Trùng Hạ Thảo được ghi trên trụ đá Olympic cho tước vị Anh hùng Tối cao của cả hai dòng: mục sư và sứ giả thủ hộ.

"Đông Trùng Hạ Thảo," Thiếu niên nói, ánh mắt phiêu đãng theo những bong bóng bào tử khổng lồ lấp lánh màu cầu vồng bay lửng lơ giữa màn sương xám xịt, “Cỏ không thể mọc ở Biển Bào Tử.”

Đông Trùng Hạ Thảo im lặng.

Vương Bất Lưu Hành nhìn thẳng vào đôi mắt đã chịu ngước lên với mình, “Vi Thảo chắc chắn sẽ không chôn chân ở Biển Bào Tử này. Nhưng khi ra đến bên ngoài, nếu không mạnh hơn Bá Đồ, Bách Hoa, hay thậm chí là Gia Thế, chúng ta cũng sẽ không có đường sống.”

Thiên tài là chưa đủ. Trong đám xác chết lót đường cho những chủ thành hung ác và khát máu kia, có biết bao nhiêu kẻ, đã từng là thiên tài?
 

Bình luận bằng Facebook