Hoàn [Lạc trung tâm] Thân Thuộc

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,841
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#1

(cre: on pic)
Thân Thuộc

Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả:
Chianti
Status: One-shot

Trương Giai Lạc trung tâm.
Tuyến thời gian: Cuối mùa giải thứ tám.
Mọi kĩ năng đều được kham khảo từ: Vinh Quang Kỹ Năng Tập, lỡ mọi người có quên tác dụng của kĩ năng nào có thể vô đó xem lại.

.

0224 - Trương Giai Lạc, sinh nhật vui vẻ!

-----------------------
Ngã vào quang ảnh, ngã tại huyết hoa.

Khắp nơi đều có thi thể người chơi, khắp nơi đều có trang bị rơi ra. Nhưng làm gì có ai dừng lại, trận chiến đấu này, đã tới tình cảnh kẻ nào buông tay trước kẻ đó ngã xuống trước.

Là chiến đấu, tựu chung phải có thắng bại!

“Còn chạy đi đâu!” Đại Tôn quát, Lạc Hoa Lang Tạ trong trạng thái bạo tẩu xông thẳng về trước, huy kiếm nhảy lên.

Băng Sơn Kích!

Trọng kiếm trảm hạ, xung quanh đã là toàn trường thi thể, một trận hỗn chiến, cường ngạnh giết đến khi chỉ còn hai người. Chuyên gia đạn dược mất đi cơ hội dựa vào nhân vật khác che giấu thân hình chính mình, rốt cuộc bị Đại Tôn tróc tới lộ tuyến tẩu vị của hắn.

Hoa gì?

Quả thật là hoa.

Giờ khắc này, Đại Tôn thấy được rất rõ ràng, là Bách Hoa, Bách Hoa Liễu Loạn.

Trọng kiếm bổ xuống, Bách Hoa Liễu Loạn đã là không kịp né tránh, nhưng súng lục tự động trong tay vẫn còn miễn cưỡng giương lên, một viên đạn vẫn còn phun lửa bắn tới.

Phập!

Huyết hoa từ trên người Lạc Hoa Lang Tạ vẩy ra, đạn trúng, nhưng cũng không hề trở ngại, chẳng qua là một công kích thường, hoàn toàn không thể ngăn cản Băng Sơn Kích. Trọng kiếm lạc hạ, huyết hoa bay lên càng thêm tươi đẹp, Bách Hoa Liễu Loạn bị bổ ngã xuống đất, thắng bại đã phân.

Nhưng Đại Tôn cũng không để Lạc Hoa Lang Tạ tiếp tục công kích.

Thắng bại đã phân sao?

Là đã phân, nhưng nguyên nhân phân được thắng bại chẳng qua là bởi vì chính mình tới trễ hơn một chút, cho nên trạng thái sung túc hơn một chút, mà đối phương trong chiến đấu từ đầu đã đi trước một bước dốc lòng dùng hết pháp lực, hao hết tinh thần mà thôi.

Nếu một phát bắn cuối cùng kia dùng kỹ năng đạn dược nào đó, một trận này có lẽ vẫn còn đánh tiếp.

Trọng kiếm thu hồi, khiêng thượng đầu vai.

“Hê…” Đại Tôn cười một tiếng, nhìn tên nhóc nằm trên mặt đất trước mắt mình, hắn đột nhiên cảm thấy được hình ảnh chính mình một mực tưởng tượng kia dần dần hiện lên đầy đủ. Hình ảnh này, hẳn đã đủ để đứng ở sàn đấu kia, có thể đặt mình vào một trường chiến đấu tự thân đã xem đầy đủ mười lần đó đi?

“Kỹ thuật của cậu có vẻ không tệ, chúng ta cùng nhau tạo một tổ hợp không?”

“Hả?” Vị nằm trên mặt đất kia rõ ràng hơi bất ngờ.

“Anh là ai?” Hắn hỏi.

“Tôn Triết Bình, cuồng kiếm sĩ, Lạc Hoa Lang Tạ. Còn cậu?”

“Trương Giai Lạc, chuyên gia đạn dược, Bách Hoa Liễu Loạn.”

“Chiến đội của chúng ta thì sao?” Tôn Triết Bình nói.

“Chiến đội?” Trương Giai Lạc nhìn nhìn tên nhân vật của cả hai, nghĩ nghĩ: “Song Hoa?”

“Song Hoa làm sao đủ, phải Bách Hoa mới được.” Tôn Triết Bình nói.

- Trích chapter 04 Đỉnh Vinh Quang – Khi đó hoa khai – Edit: Lá Mùa Thu

-----------------------

“Song Hoa làm sao đủ ư…” Trương Giai Lạc nghĩ nghĩ, thời gian giải nghệ một năm nay, hắn lâu lâu lại bị giấc mơ này làm cho tỉnh giấc. Hơn sáu năm rồi, hình ảnh trọng kiếm của Lạc Hoa Lang Tạ dừng lại trước mặt vẫn nguyên vẹn như mới, tựa như cảm giác của lần thất bại đầu tiên cứ bám riết lấy hắn không chịu buông.​

Cảm giác đó tệ lắm, nhưng nó đánh đổi cho người ta được nhiều thứ. Như lần đầu tiên thất bại, mang lại cho Trương Giai Lạc người bạn hợp tác hoàn hảo nhất đấy thôi. Ấy vậy mà, khi men theo lối suy nghĩ tích cực đó, hắn vẫn không tìm ra một chút ánh sáng nào sau hai lần thua chung kết trước Vi Thảo.​

Thất bại... chỉ đổi lấy mệt mỏi cùng chua chát tuyệt vọng...​

Đại Tôn, không có anh ở đây, tui làm sao đi tiếp? Nhìn vào hai cúp á quân mùa 5 mùa 7 này, anh sẽ nói với tui rằng tui làm tốt lắm phải không? Đừng đùa nữa, cúp á quân ấy à, nghe thật hay làm sao, ánh bạc bạch kim dưới một người trên vạn người ấy... Trương Giai Lạc gượng cười, đó không phải là điều mỉa mai nhất người đời từng đề cập hay sao? Chỉ cách vinh quang một bước chân nữa mà vẫn bước không xong, đó mới là cảm giác đau đớn của kẻ về nhì chân chính cảm nhận.​

Mùa tám bắt đầu.​

Trương Giai Lạc giải nghệ.​

Với từng ấy cống hiến, hắn vẫn bị người đời chỉ trích về sự vô tâm rời bỏ Bách Hoa non nớt. Thế đấy, sau từng ấy gánh nặng cùng tổn thương mà Trương Giai Lạc một tay cân cả chiến đội ấy, nếu người ta chưa nghĩ đến đó mà đã buông lời phê phán, thì cũng chả có tư cách nói ra hai chữ “vô tâm”.​

Trương Giai Lạc đến phút cuối, chỉ thấy mình nên xin lỗi một người.​

Xin lỗi Đại Tôn, tui không thể mang được Bách Hoa của chúng ta đến thắng lợi.​

“Song Hoa làm sao đủ”... đơn hoa càng không thể.​

Cứ như vậy, mỗi trưa thức dậy, hắn cố gắng tìm câu trả lời cho biết bao câu hỏi tu từ. Và rồi thở dài ngán ngẩm lướt weibo... khung chat của lão Hàn đang nhấp nháp báo có tin nhắn mới. Trương Giai Lạc do dự...​

Vì sự an nguy của ví tiền ngày một teo đi của mình, Trương Giai Lạc giữa lúc thấp thỏm chưa biết nên mở lên đọc hay không thì mẹ hắn bước vào phòng. Bà mang đồ ăn trưa vào, ngó sơ qua dáng vẻ tiều tụy của con trai mình, thân là phụ mẫu, bà hiểu lắm lí do vì sao ra nông nỗi này. Tặc lưỡi, bà bước đến cạnh giường rồi ngồi xuống, Trương Giai Lạc vẫn nằm đó xoay khuất mặt vào tường, tay bà dịu dàng đặt lên vai hắn.​

“Mày có chịu dậy chưa thằng ôn này!!!” Tay bà lay mạnh. “Ngủ đến sưng phù hai con mắt, muốn lòi ra ngoài rồi, mày muốn tự dậy hay muốn ướt sũng rồi mới ngồi dậy?”​

Phải rồi, Trương Giai Lạc vừa nghĩ vừa lờ đờ ngồi dậy, ngày nào cũng thế này mà... Hắn chép miếng mấy cái, định nói gì đó, cơ mà cảm xúc thay đổi xoành xoạch thế này nhất thời không kiểm soát được, đành ngậm miệng làm thinh luôn.​

“Ăn xong, nên ra ngoài cho khuây khỏa đi.” Bỏ lại lời cuối, bóng lưng bà dần khuất đi sau cánh cửa khép hờ.​

Chỉ còn biết thở dài nhìn phần cơm trưa trên bàn ăn, hắn phát hiện, chậu hoa trên bàn đã úa đi từ lâu, những cánh hoa đã rụng phần nhiều, chỉ còn lại đôi ba cánh nâu thẫm rủ xuống. Bất cứ điều gì, rồi cũng đến lúc phải tàn thôi...​

Có lẽ hắn nên ra ngoài cho khuây khỏa thật, vơ chiếc mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, hắn xuống phố, hướng thẳng đến tiệm hoa. Chắc sẽ mua hai bông, hắn nghĩ, à không... song hoa làm sao đủ, phải bó hoa mới được – Tôn Triết Bình hẳn sẽ nói như vậy. Trương Giai Lạc thầm cười, rảo bước.​

-----------------------

Mỗi khi ra đường, Trương Giai Lạc đều tự hỏi liệu đây có phải quê hương nơi mình lớn lên? Sau nhiều năm ở lại chiến đội vùi mài luyện tập, giờ nhìn đâu cũng thấy khác, thật may tiệm hoa quen ở cuối con ngõ cứ thế nguyên vẹn. Chị chủ nhiệt tình lắm, không biết do chị không nhận ra hắn là ai, hay do chị cứ mãi tử tế như vậy mà giải thích tường tận ý nghĩa từng loại hoa cho hắn nghe.​

Cứ thế, hắn rất nhanh chọn được một bó lấy sắc hồng chủ đạo với biết bao loài hoa tạo nên. Tới giờ hắn vẫn chưa rõ, tại sao Đại Tôn năm ấy lại quyết định đội y là màu hồng, nhìn chẳng hợp tính cách anh ta gì cả. Có lí nào chỉ vì màu tóc của mình mà lại lấy đồng phục như thế? Có đôi khi, hắn cùng Tôn Triết Bình ngồi lại cũng toàn tán nhảm những chuyện ngớ ngẩn kiểu vậy, mấy lời đùa bao lời thật, Trương Giai Lạc cứ thế nhắm mắt tin hết những lời đối phương nói...​

Mạch suy nghĩ của hắn rất nhanh bị tiếng ồn đến từ phía đối diện làm gián đoạn, hình như có xô xát gì thì phải. Sẵn máu bát quái trong người, Trương Giai Lạc không hóng hớt không phải Trương Giai Lạc, gửi lại bó hoa cho chị chủ giữ hộ, hắn tiến thẳng đến tiệm net đối diện nơi có hai cậu tuổi vị thành niên to tiếng cãi nhau.​

“Cún con, Trương Giai Lạc của mày hết thời rồi!”​

Trương Giai Lạc khựng lại một nhịp, hắn không ngờ chính mình lại là chủ đề của cuộc cãi vã.​

“Nó đách về lại đâu, một năm nay chả có tí động tĩnh gì, giờ là thời của tao, muốn cản tao ngon kêu Lạc ca của mày ra đây?” Vẫn là giọng nói inh tai ban nãy.​

“Dù thế nào mày cũng chả xứng đáng đặt cái tên rác đó đâu, Bách Hoa trong Bách Hoa Liễu Loạn chỉ có duy nhất một mà thôi!” Cậu nhóc kia mắt đã rưng rưng, trả lời yếu ớt.​

“Nào nào, đều là người chơi Vinh Quang cả, vào làm một game liền biết ai đúng ai sai thôi mà, đương nhiên, kẻ thắng luôn đúng.” Trương Giai Lạc đi vào giữa.​

Cả hội người vây xem ai nấy nhìn nhau, kiểm tra lại xem nãy giờ có tên nào trùm kín mít đứng sát bên mình không, tên này đâu ra, sao tự nhiên bước vào mà không tỏa ra tí sự tồn tại nào, ngỡ như trên trời rớt xuống ngay giữa vậy.​

Trương Giai Lạc nhìn cậu bé yếu thế, xem ra nó đã cố bảo vệ mình trong cuộc chiến kia... “Nó là thằng chơi chuyên gia đạn dược xịn nhất tiệm này... em e là...” Cậu bé nhìn lại hắn, miệng lí nhí.​

“Làm ván đi, nếu cậu thắng, tôi tặng cậu khẩu lục bạc chuyên dùng cho chuyên gia đạn dược. Nếu thua, mọi chuyện xí xóa, coi như chưa có gây hấn gì?” Trương Giai Lạc ra điều kiện.​

“Hừ, ông anh vì nó mất đồ bạc không đáng đâu, cơ mà tui không từ chối.” Nhóc còn lại trả lời.​

Quả thật, người chơi thường muốn đến cảnh giới đồ bạc vẫn hãy xa vời lắm, từ đâu rơi xuống một món, làm gì có chuyện buông tha dễ dàng thế. Cơ hội, là cơ hội trời cho!​

Cả đám người vây xem trên máy thằng nhóc kia rất đông, xem ra nó có tiếng ở đây thật. Trương Giai Lạc vào game, thả đồ vào ô giao dịch cho đối phương check hàng cùng chỉ số thật giả thế nào, cả hội bên kia loạn cả lên với những tiếng trầm trồ không ngớt.​

Bên này, chỉ có cậu mít ướt khi nãy xem ủng hộ hắn, Trương Giai Lạc cũng không để bụng lắm, chỉ là có chuyện rất buồn cười lại không nỡ cười trong khi cảm xúc của người sát bên mình thảm như hiện tại.​

Tên tài khoản của đối phương: Bách Hoa Nhiễu Loạn.​

Không phải hắn không nhận ra, hằng ngày lướt weibo, hắn ý thức rất rõ việc fan của mình rất sớm đã chia thành hai phe phái, một bên thấu hiểu và mong hắn quay lại; phe còn lại hận hắn đến tận xương tủy. Với tên nhân vật này, người kia trước đó hẳn phải thần tượng hắn lắm, bây giờ thì...​

Fan có ra sao, quyết định vẫn nằm ở tuyển thủ. Đâu mới đúng là con đường nên đi, Trương Giai Lạc vẫn đang hằng ngày tìm kiếm, có chăng, trận đánh này sẽ mở ra cho hắn tí gợi ý.​

Mirror match chuyên gia đạn dược, Hoa Nhạt Mê Người vs Bách Hoa Nhiễu Loạn, nhanh chóng được bắt đầu.​

Bản đồ được chọn là Đấu Trường, bản đồ solo cơ bản nhất, đi đâu cũng gặp, đánh nhanh thắng nhanh, không phải chiến thuật dây dưa. Rõ ràng, trong những trận đấu trùng nghệ, cả hai đều chỉ muốn đọ xem thảo tác ai kinh hơn, vừa vào liền giáp lá cà là hợp lý nhất.​

Nhóc kia rất nóng lòng, vừa chạy vào tầm liền ném bom nhả đạn. Trương Giai Lạc chỉ chạy tới, né chiêu và quan sát. Thứ tự bom ném ra, khi nào nên nạp đạn gì, bắn vào đâu, tất cả đều khớp... Không nghi ngờ gì nữa, đấu pháp Bách Hoa!​

Không hổ danh Bách Hoa Nhiễu Loạn!​

Cơ mà... tiết tấu nhìn có vẻ đúng rồi đó, nhưng quá cứng nhắc. Đây là phiên bản khá cổ của đấu pháp Bách Hoa rồi, dù rằng thao tác được như này cũng đáng liệt vào hàng cao thủ, tuổi còn nhỏ đã thành thạo thế này... rất có tiềm năng. Cơ mà đánh trước mặt Trương Giai Lạc...​

Quá chậm!​

Tiếp theo sẽ là tay trái ra Bom Khí Độc, chiêu này màu thôi, dùng sắc xanh từ khí độc phát ra để che cho tay phải ném Đạn Pháo Sáng. Súng đã được lắp Đạn Đông Cứng từ trước, nhằm chain CC... Trương Giai Lạc lẩm nhẩm trong đầu, lách ngang qua 2 ô về phía trai để chọn góc bắn.​

Đoàng Đoàng, hai hit flick ngay tắp lự, bom của đối phương vừa rời tay đã bị bắn hạ ngay lập tức. Bách Hoa Nhiễu Loạn cả kinh, chiêu còn chưa kịp ra, đối thủ đã đánh chặn như thế hắn là cha đẻ của đấu pháp này vậy.​

Một giây bất ngờ chưa kịp trôi qua, tai nghe của cậu đã phát ra tiếng nạp đạn quen thuộc, âm thanh mà cậu vẫn thường nghe đều đặn mỗi khi xem clip của Bách Hoa Liễu Loạn. Tiếng thay băng đạn ấy, giòn giã tới mức cậu luôn ganh tị do không tài nào nhanh như thế được.​

Lúc hoàn hồn lại, cũng là lúc nhân vật Bách Hoa Nhiễu Loạn bị ánh sáng Bách Hoa Thức bao trùm, nó đến từ đối thủ tên Hoa Nhạt Mê Người kia, quá nhanh, quá sắc sảo và... tuyệt đẹp.​

52 giây!​

Cậu không thể trụ nổi áp chế đến từ Bách Hoa Thức hoàn mỹ kia dù chỉ một phút. Cậu nhóc bên máy Trương Giai Lạc đã há hốc mồm từ đầu trận đến giờ. Hắn khẽ cười thành tiếng qua khẩu trang, đưa ngón chỉ lên trước miệng ra dấu im lặng.​

Định đứng dậy ra về, Trương Giai Lạc rê chuột lên click quit room thì nghe âm thanh của hệ thống báo hiệu có người khiêu chiến. “Tên này lại muốn đánh nữa sao, phiền thế...” Hắn liếc qua thanh thông báo hệ thống, ngạc nhiên thay... Bách Hoa Nhiễu Loạn đã out từ nãy, người khiêu chiến lần này... Tái Thụy Nhất Hạ, ai đây?​

Phòng do Trương Giai Lạc tạo, mật khẩu chính tay hắn đặt, không có lời mời thì người ngoài thế quái nào biết pass được? Chắc không phải ông nào rảnh quá dò mật khẩu xong nhảy vào chơi bừa đâu ha? Nhân vật cuồng kiếm sĩ này...​

Không nói không rằng, Tái Thụy Nhất Hạ cứ vô vị trí khiêu chiến rồi ấn sẵn sàng. Trương Giai Lạc cũng không rõ sao mình lại ngồi xuống tiếp người này, hắn chỉ biết, đâu đó trong hắn có cảm giác đây là điều phải làm, một cảm giác thân thuộc thôi thúc hắn click sẵn sàng bắt đầu trận đấu.​

Là anh phải không?​

Load bản đồ, hai nhân vật spawn, lao thẳng vào chính diện. Có chút gấp gáp, không một lời thoại giao tiếp.​

Phồn hoa nở rộ, phủ lấp cả người Hoa Nhạt Mê Người. Ấy vậy mà Tái Thụy Nhất Hạ cứ xem như bở, không chút do dự lao thẳng vào trong, tựa hồ rất tự tin với sự hiểu biết của mình về đấu pháp Bách Hoa. Đấu pháp kia tạo thành bởi hiệu ứng ánh sáng. Khác với sát thương, hiệu ứng ánh sáng là thứ đồng đội không được miễn nhiễm. Nói cách khác, Bách Hoa vốn gây tổn hại cho cả địch lẫn ta. Tái Thụy Nhất Hạ đang đánh như kiểu hắn ta là kẻ nhận biết phương hướng, săn lùng con mồi số một vậy.​

Cảm giác như, ánh sáng Bách Hoa là thứ che tầm nhìn đối phương, nhưng lại là thứ dẫn lối cho Tái Thụy Nhất Hạ vậy...​

Huyết Ảnh Cuồng Đao!​

Trọng kiếm đỏ rực màu máu xé toạc ánh sáng thành một con đường, bóng người Hoa Nhạt Mê Người lập tức xuất hiện trong tầm nhìn của Tái Thụy Nhất Hạ!​

“Bắt bài rồi sao?” Trương Giai Lạc ngạc nhiên, hắn bắt đầu bức thủ tốc, ngăn chặn đối phương tiếp cận triệt để.​

Nhưng thật lạ, không sao trốn tránh được, đối phương lò mò trong giây lát, liền có thể tìm ra vị trí của Hoa Nhạt Mê Người ngay. Tới rồi, lại tới nữa rồi.​

Băng Sơn Kích!​

Trọng kiếm chém tới, đạn cũng đã lên nòng, song, kỹ năng vốn đã cạn, hit bắn thường không thể cản thế tới của kỹ năng cuồng kiếm dũng mãnh, Hoa Nhạt Mê Người trúng chiêu, ngã lăn ra đất.​

Tái Thụy Nhất Hạ kéo lê trọng kiếm, vừa chạy vừa thao tác bổ về phía trước, một cú Chém Vỡ Núi với tỉ lệ trúng 100%! Trương Giai Lạc nhìn rất rõ khoảnh khắc đó, thanh kiếm dừng lại ngay trước mắt, đối phương hủy chiêu cực nhuần nhuyễn.​

“Kỹ thuật của cậu có vẻ không tệ...” Tái Thụy Nhất Hạ nói.​

“Nhưng Đại Tôn anh thì sao?” Trương Giai Lạc hậm hực đáp.​

“Rồi sẽ đến lúc thôi, quan trọng là ở cậu, có tí cảm giác nào chưa?”​

“Một chút.” Trương Giai Lạc phồng má.​

Quả thật, Trương Giai Lạc không thể phủ nhận, có rất nhiều cảm giác quá đỗi thân thuộc lướt qua trận đấu này. Cảm giác sóng vai thuở ấy cùng Tôn Triết Bình, cảm giác đánh với các cao thủ trên đỉnh vinh quang, và cảm giác được sống khi thao tác đấu pháp Bách Hoa nữa. Một năm nay, lần đầu tiên hắn cảm thấy game Vinh Quang đáng chơi như vậy, rằng mọi thứ vẫn chưa kết thúc.​

“Có những người đồng đội cần cậu, và cậu cũng cần có quán quân, còn do dự gì nữa?” Tôn Triết Bình chỉ nói có thế, không lời từ biệt, trực tiếp thoát game.​

Trương Giai Lạc bất giác sờ tay lên túi quần nơi có chiếc điện thoại, mình... còn do dự gì nữa?​

-----------------------

Trương Giai Lạc ngồi trên bàn ăn, loay hoay cắm từng đóa hoa một vào bình. Từng cành, từng cành hồng thắm được trình bày rất tỉ mỉ. Hoa có nở rộ rồi cũng đến lúc tàn, sao người ta cứ mãi nghĩ một chiều như vậy? Miễn là người trồng hoa còn đó, khi hòa tàn, sẽ lại có đóa khác thay phiên nở rộ. Một hành trình mới lại bắt đầu từ những mất mát cũ, Trương Giai Lạc rút điện thoại, bấm số, gọi...​

“Tin nhắn khi nãy anh gửi, tui có hứng thú về nó.” Trương Giai Lạc nhìn vào bình hoa tươi tắn, từng cánh từng cánh khỏe khoắn đung đưa, đến lúc rồi.​

Liên minh Vinh Quang mùa thứ chín, Trương Giai Lạc gia nhập Bá Đồ, chính thức trở về giải đấu chuyên nghiệp.

End.
 
Last edited:

Bánh bao hâm hấp

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
248
Số lượt thích
624
Location
Ở đâu còn lâu mới nói
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Trừ Lưu Hạo
#2
“Rồi sẽ đến lúc thôi, quan trọng là ở cậu, có tí cảm giác nào chưa?”​
“Một chút.” Trương Giai Lạc phồng má.​
Quả thật, Trương Giai Lạc không thể phủ nhận, có rất nhiều cảm giác quá đổi thân thuộc lướt qua trận đấu này. Cảm giác sóng vai thuở ấy cùng Tôn Triết Bình, cảm giác đánh với các cao thủ trên đỉnh vinh quang, và cảm giác được sống khi thao tác đấu pháp Bách Hoa nữa. Một năm nay, lần đầu tiên hắn cảm thấy game Vinh Quang đáng chơi như vậy, rằng mọi thứ vẫn chưa kết thúc.​

Đọc đoạn này làm t nhớ đến cảm xúc khi đọc truyện "Hikaru - Kì thủ cờ vây." Khi Sai - linh hồn dạy chơi cờ vây cho cậu biến mất, cậu ấy đã đi khắp nơi để tìm kiếm nhưng không thấy. Rồi cậu bỏ chơi cờ, cậu sợ chơi cờ sẽ làm Sai buồn. Sau đó, một người bạn đã đề nghị Hikaru chơi ván cờ cuối cùng với người ấy. Kết thúc ván cờ, Hikaru khóc rất nhiều. Cậu nhận ra Sai vẫn luôn ở đây, bên trong cậu, trong mỗi nước đi này, và tiếp tục chơi cờ là cách tốt nhất để khiến Sai mãi tồn tại.

Ở fic này, Tôn Triết Bình chính là người đã đánh thức Trương Giai Lạc, khiến anh nhận ra điều mình muốn thực hiện.

Chúc Trương Giai Lạc sinh nhật vui vẻ. Hy vọng anh luôn vững bước trên con đường mình đã chọn. Đừng lo lắng, vì luôn có một người luôn âm thầm theo dõi và ủng hộ anh.
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,012
Số lượt thích
3,954
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#3
Dạo này đổi màu chữ đang là trend sao, tại sao đi đâu cũng thấy nhà nhà đều đổi màu tựa, đại thần anh viết Song Hoa nên cũng đu trend style màu mè theo sao?

Trương Giai Lạc rõ ràng cũng chỉ thiếu một chút nữa thôi, một bước chân duy nhất đó nữa... Lại hết lần này tới lần khác bước không qua...

....

Đang deep thì... an nguy ví tiền là cái quái gì???? Hàn đội nằm không cũng trúng đạn. Ngủ đến ướt sũng lại là cái quái gì???? Hí hí hí, rep đi Lạc ca, là Hàn đội đó a, cơ hội ngàn năm có một đó a a a a a a a.

Anh hùng từ trên trời rơi xuống ngầu quá a a a a a a! Cậu bé, thần tượng cậu vừa thương fan vừa có tấm lòng bất bình ỷ mạnh hiếp yếu, tặng mắt chọn thần tượng của cậu một like!

Lần này còn tưởng Chi thần lại viết mirror match nữa chứ, mà lại không miêu tả kỹ bằng lần trước, thì ra ai dè có plot twist! Ghê, trước giờ chưa bao giờ thấy hai trận một bài nha~

Người xuất thân từ Bách Hoa đều có thói quen cứu người hoạn nạn sao? Trương Giai Lạc đứng lên cứu người bị bắt nạt, Tôn Triết Bình chìa tay cứu người đang lạc lối.

*nhếch miệng* Ồ, làm sao biết được mật khẩu? Chi đại, cực khổ não người nghĩ ra được chi tiết này =))

Đọc dòng cuối mà nổi da gà. Chính là tâm còn ở Vinh Quang, người liền về Vinh Quang thôi. Đoản ngắn ngắn lại rất ý nghĩa, vừa có đánh nhau vừa mang ý nghĩa nhân văn nha. (Chính là loại không cần quá nhiều não để đọc combat mà vẫn có thể thấy nó hay ấy~)

Đọc đoạn này làm t nhớ đến cảm xúc khi đọc truyện "Hikaru - Kì thủ cờ vây."
Lầu trênnnnnn, tui cũng thích phim Hikaru no go đóooooooo!
 

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,841
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#4
Dạo này đổi màu chữ đang là trend sao, tại sao đi đâu cũng thấy nhà nhà đều đổi màu tựa, đại thần anh viết Song Hoa nên cũng đu trend style màu mè theo sao?
E hèm, cái gì hay thì học thôi à... có điều anh làm, ngó qua ngó lại một hồi nó vẫn cứ fail là fail ấy. T_T
Ngủ đến ướt sũng lại là cái quái gì????
À... chỗ này dễ tưởng tượng thôi, hoặc tự ngồi dậy, hoặc bị tạt cho ướt nhẹp nước chứ sao. Cái này bắt nguồn từ một sự kiện có thật mà chính bản thân tác giả trải nghiệm và rồi áp dụng vào fic à nha. ' 3 '
*nhếch miệng* Ồ, làm sao biết được mật khẩu? Chi đại, cực khổ não người nghĩ ra được chi tiết này =))
Suỵt, cái này là bí mật a, người biết đều đã bị diệt khẩu cả rồi đó. *huýt sáo*

Nghe đứa nào nói không đọc song hoa ấy nhỉ ermm, cảm ơn em đã đọc và thích truyện hén. ' '
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,012
Số lượt thích
3,954
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#5
À... chỗ này dễ tưởng tượng thôi, hoặc tự ngồi dậy, hoặc bị tạt cho ướt nhẹp nước chứ sao. Cái này bắt nguồn từ một sự kiện có thật mà chính bản thân tác giả trải nghiệm và rồi áp dụng vào fic à nha. ' 3 '
Dễ tưởng tượng thật... Có điều hình như em tưởng khác anh tưởng xa lắm... khụ khụ...
Ồ based on a true story trong truyền thuyết sao?
(Vote một phiếu câu chuyện của tác giả là thể loại hài kịch, với kết thúc SE =)) aka bị tạt)

Nghe đứa nào nói không đọc song hoa ấy nhỉ ermm, cảm ơn em đã đọc và thích truyện hén. ' '
Không phải không đọc, mà là em ít đọc thôi. Wtf không phải kiểu ít đọc mù chữ!!

Lý do đọc á, mượn cái câu “Truyện Chi viết không gei chỉ đánh nhau bùm chíu” gì đó ra a. Đánh nhau mà, ai đánh cũng là đánh. Truyện mà, truyện nào chẳng để đọc. (Thật ra ban đầu ngó vô kiểu phần đầu màu mè dữ bây, tò mò vào coi thử xem anh định viết Song Hoa rực rỡ nhất truyện thế nào)
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook