- Bình luận
- 497
- Số lượt thích
- 6,225
- Location
- Hàng Châu
- Fan não tàn của
- Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
Mưa
"Trong giấc mơ ấy, Vũ Hán, mưa."
"Trong giấc mơ ấy, Vũ Hán, mưa."
Trời Vũ Hán lại đổ mưa.
Mưa xối xả.
Trận mưa rất lớn, như thể Thượng đế kéo một tấm rèm che kín cả bầu trời rồi mặc kệ từng giọt mưa rơi như trút nước. Mưa rơi rào rào xuống hệ thống thoát nước cũ kỹ của thành phố này, hơi nước biến thành làn khói sương mịt mờ như làn tơ lụa giăng ngang tầm mắt, lướt bàn tay trong không khí thì không cảm thấy gì nhưng rút lại nhìn thì thấy tay mình bóng loáng.
Tiêu Thời Khâm che dù đứng chờ ở sân ga, bị cơn mưa to xối xả này làm mắc kẹt dưới mái hiên kim loại hẹp cùng với đám dân công sở vội vã đến chỗ làm, bên tai tràn ngập những lời phàn nàn chửi mắng với cơn mưa rào đột nhiên xuất hiện.
Hắn giơ tay lên, dùng ống tay áo lau lau đôi mắt kính ướt sũng bị lệch, đột nhiên thấy xuất hiện trước mắt một đốm sáng chói mắt, rồi một chùm sáng trong đường hầm lao ra – xe đến.
Xe cuối cùng đã đến.
Hắn thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhìn vào đồng hồ trên cổ tay còn chưa đặt xuống, cố gắng nhìn hướng chỉ của kim đồng hồ qua làn hơi nước mờ mịt như sương, vừa thu ô vừa đi theo dòng người chầm chậm đang lên xe buýt, mượn làn hơi nhẹ phả ra từ máy điều hòa trong xe mới khiến tầm mắt rõ ràng hơn.
Cũng may, chưa muộn.
Đây chính là mùa hè ở Vũ Hán. Oi bức, ngột ngạt, và cả những trận mưa xối xả như muốn xói đổ cả thành phố.
Hắn hờ hững chống tay lên lan can. Trong khoang kín, cả không khí cũng trở nên lững lờ mà đè nén, khiến con người ta lâng lâng không phấn chấn nổi.
Trước đây không phải như này.
Hắn mơ hồ nhớ lại những ánh sáng rực rỡ tràn ngập hồi ức xen lẫn tiếng cười của thiếu niên, của thanh niên, rồi qua một cái chớp mắt, tất thảy cứ như thể vệt màu bị mưa xối, lập tức biến mất.
Lúc đó ... lúc đó …
Rốt cuộc hắn cũng phác họa được ký ức, trong đó có cây chuối tây bên ngoài tòa nhà ký túc xá, trong tiếng mưa rơi êm tai, hắn che cây ô có in đội huy Lôi Đình, đi qua những vũng nước đọng trên đường, vội vàng chạy đến đối diện phòng huấn luyện, để ô trên kệ ngoài cửa, đội phục có dính tí mưa thì đã có điều hòa sưởi khô, sau đó vào phòng ngồi xuống, bắt đầu một ngày huấn luyện.
Hắn nhìn chằm chằm cần gạt nước tốc độ cao trên kính chắn gió, lại nhớ giờ nghỉ ngày xưa dựa người bên cửa sổ, nhìn cây chuối tây oằn mình nghiêng ngả giữa cơn mưa, sau lưng là đám đội viên túm năm tụm ba tán chuyện, một cô bé như chợt nghĩ ra điều gì, hỏi hắn: “Đội trưởng, nếu chúng ta kẹt lại phòng huấn luyện vì mưa to quá thì phải làm thế nào?”
Các đội viên phá lên cười, hắn cũng không nhịn được, thuận tay chỉ kho chứa đồ bên cạnh, nói: “Đừng lo, ở trong này có thuyền, dù tầng dưới lụt hết thì chúng ta cũng trèo thuyền ra ngoài được.”
“Thật ạ?” Hai mắt cô gái nhỏ lập tức sáng lên, kích động muốn sang bên kiaa nhìn, còn nhắc mãi: “Nếu ngập thật thì đội trưởng chèo thuyền cứu chúng ta ra ngoài.”
Cái quái gì thế??
Hắn không thể làm gì hơn là đẩy kính mắt, nhìn đám còn lại chỉ sợ thiên hạ không loạn còn hùa theo: “Được được được, chờ đến mai ngập rồi, nhất định phải đòi đội trưởng cho chúng ta chèo thuyền.”
Hắn lắc đầu, ngẩng lên nhìn đồng hồ treo tường, vỗ tay, nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta cứ huấn luyện trước đã. Trận tiếp theo sẽ gặp Lam Vũ, sau khi kết thúc huấn luyện thường ngày rồi thì mọi người đến phòng họp xem kỹ một trận của họ nhé.”
“Tuân lệnh!” Tiếng đáp lời của cô gái nhỏ vang lên giòn giã, còn có chút dễ thương. Cô nàng chạy huỳnh huỵch đến chỗ huấn luyện, mở phần mềm, ló đầu ra nói tiếp một câu: “Nếu đêm nay ngập thật, đội trưởng tuyệt đối đừng bỏ rơi bọn em nhé!”
“Được rồi, đừng nghịch nữa.” Ngón tay hắn di chuyển một chút, phòng huấn luyện nhanh chóng rơi vào yên lặng, chỉ còn tiếng gõ phím và click chuột lách cách.
Thật ra, trong kho chứa đồ chẳng có cái thuyền nào cả, hắn không hề biết. Nhưng đến tận khi hắn giải nghệ, chiến đội Lôi Đình cũng chưa bị ngập lần nào, có thể thấy câu lạc bộ dù cơ sở hạ tầng đã cũ nhưng hệ thống thoát nước vẫn còn dùng được.
Nghĩ đến đây, hắn không kìm được mà cười thành tiếng. Bỗng sàn xe dưới chân đột nhiên rung nhẹ, kéo hắn quay về thực tại. Động cơ phát ra một tiếng như tiếng nghẹn ngào trầm thấp, phun ra một làn khói đen, sau đó không cam lòng mà dừng lại giữa đường.
Chết máy.
Thật sự là không may.
Các hành khách trên xe nhao nhao bị tài xế mời xuống, nước ở chỗ trũng này đã thành vũng sâu như sông, gió lạnh thấu xương lẫn với mưa nặng hạt quất mạnh vào người làm mặt hắn nhanh chóng ướt đẫm.
Đây chính là những cơn mưa xối xả ở Vũ Hán, không cách nào đỡ được.
Hắn chầm chậm đi qua những vũng nước nho nhỏ, nhớ tới trước đây các chiến đội từng đến đây thi đấu có đôi lần đã bị những cơn mưa này làm cho phải hạ cánh khẩn cấp xuống vùng ngoại ô phụ cận, có lúc vừa mới hạ cánh, mới đi ra cầu thang đã bị mưa tạt xuyên tim; thậm chí có lần Trương Giai Lạc đến nhà thi đấu, vừa mới xuống xe đã suýt ngã sấp mặt vào một vũng nước to, may có Hàn Văn Thanh và Lâm Kính Ngôn tay mắt lanh lẹ túm được mới thoát được một kiếp.
Trời mưa to, đường tắc đến kinh hoàng, dù xe không chết máy thì cũng chết chờ ở ngã tư kế tiếp mà thôi.
Coi như là phúc ở trong họa.
Cuối cùng hắn cũng miễn cưỡng đến được tàu điện ngầm, mắt kính sớm đã lấm tấm những hạt mưa, lại tiếp xúc với hơi nóng trong tàu, lập tức đã mờ đến mức không nhìn ra cái gì, chỉ có thể chống dù tựa bên cạnh thang cuốn cúi đầu lau mắt kính. Bất thình lình đằng sau có người vỗ vai, hắn quay đầu lại, theo bản năng nheo mắt nhìn, mãi nửa ngày cũng không nhận ra là ai.
Rời khỏi ngành thể thao điện tử đã nhiều năm, thị lực của hắn cũng không được cải thiện, thật may trước đó cũng không đeo kính mắt, khi đó người vật cũng không phân được, giờ đây cũng không khác là mấy, hắn quen rồi.
“Thời Khâm?” Hắn nghe thấy người trước mắt gọi một tiếng, giọng nói tràn ngập kinh ngạc và vui mừng, bớt đi mấy phần lễ độ và khách khí thường ngày.
Tiêu Thời Khâm sửng sốt một chút, vội đeo kính lên, rốt cuộc nhận ra: “Văn Châu?” Hắn cũng thật sự kinh ngạc, đến nỗi tiếng đoàn tàu gầm rú đi qua cũng không để ý, đợi đến lúc hắn hoàn hồn thì tàu cũng đã đi mất: “Không phải cậu ở trụ sở Liên minh sao, sao lại đột nhiên . . .”
Hắn quan sát Dụ Văn Châu trước mặt. Vẫn là bộ dáng chỉnh tề mọi lúc mọi nơi, cà vạt thắt gọn gàng mà đẹp đẽ, túi công văn kẹp dưới nách, chỉ là trận mưa này thật sự quá to, tóc cậu ta ướt sũng bết lên trán, trông có vài phần chật vật hiếm thấy.
Dụ Văn Châu giải nghệ muộn hơn hắn hai năm. Ảnh hưởng của tốc độ tay lên vị đội trưởng đã luôn bị chỉ trích từ lúc ra mắt này có lẽ không lớn bằng bọn hắn, nhưng cũng không phải không tồn tại, sau khi dàn tuyển thủ năm bốn nối đuôi nhau dồn dập rời khỏi sàn đấu, Dụ Văn Châu, người cuối cùng của thế hệ hoàng kim, cuối cùng cũng đến lúc mỉm cười cảm ơn mà chào tạm biệt.
Tuy nhiên, so với bọn hắn dứt khoát rời khỏi ngành thể thao điện tử này, Dụ Văn Châu ít nhất vẫn công tác tại trụ sở Liên minh, tiếp tục vì Liên minh mà cống hiến.
“Đi công tác.” Dụ Văn Châu trả lời ngắn gọn, nhìn lại mình thì cười khổ: “Lâu lắm rồi không đến chỗ này của cậu, đã quên thời tiết này, có mang ô cũng vô dụng.”
Tiêu Thời Khâm cười một tiếng, trêu ghẹo: “Quý nhân hay quên mà.” Lại hỏi thêm một câu: “Gần đây Liên minh có kế hoạch gì mới sao? Lại khiến cậu bất chấp mưa to mà chạy đến nơi này?”
Dụ Văn Châu ngẩng đầu nhìn bảng giờ tàu đang đếm ngược, nói: “Đi làm từ thiện” lại cười, “không nói nhiều với cậu được, vẫn là bí mật.”
Đang nói chuyện thì thấy đốm sáng sâu trong đường hầm, Tiêu Thời Khâm kéo Dụ Văn Châu, thuần thục chen vào chuyến tàu điện ngầm cuối giờ cao điểm, liền bị một biển người chen chúc như ép hoa quả đẩy vào trong góc.
Dụ Văn Châu đưa tay nới lỏng cà vạt, thở ra: “So với Bắc Kinh, chỗ này cũng không kém tí nào.”
“Chỗ nào chẳng giống nhau.” Tiêu Thời Khâm nói.
Dụ Văn Châu trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng nói: “Đúng, chỗ nào chả giống nhau.” Hắn ngẫm nghĩ rồi tiếp tục hỏi: “Cậu đi làm à?”
Tiêu Thời Khâm ừ một tiếng, liếc đồng hồ đeo tay, bất đắc dĩ thở dài: “Muộn rồi.”
Dụ Văn Châu cũng nhìn qua mặt đồng hồ, nói: “Tôi cũng quá giờ hẹn với quản lý Lôi Đình rồi.”
Lôi Đình …
Vẻ mặt Tiêu Thời Khâm khẽ động, vô thức hỏi lại: “Bọn họ gần đây thế nào rồi?”
“Rất ổn, đánh tới vòng bán kết.” Dụ Văn Châu dừng lại, rồi nói tiếp: “Khi đó cậu với Tân Kiệt chạy đi học đại học, trong một đêm biến mất khỏi nhân gian, thành tích Lôi Đình lao đao một thời gian, suýt chút nữa không vào được vòng chung kết. Sau đó tiểu Đới dẫn đội không tệ, mọi việc mới dần tốt lên.”
Tiêu Thời Khâm liếm môi, vô thức nhớ lại cô bé khóc bù lu bù loa trong phòng huấn luyện, cố gắng giải thích: “Cũng không có cách nào, chương trình đại học quá nặng, không có thời gian.” Hắn dừng lại rồi nói tiếp: “Công việc cũng rất bề bộn.”
“Tôi biết.” Dụ Văn Châu gật đầu, cũng không tiếp tục chủ đề này.
Lúc Tiêu Thời Khâm giải nghệ, rất nhiều người nghĩ hắn sẽ ở lại Lôi Đình hướng dẫn chỉ đạo chiến thuật, nhưng hắn không làm thế, giống như quyết định trở về khi xưa, luôn ngoài dự liệu của mọi người.
Như đã nói trong buổi họp báo tuyên bố giải nghệ, hắn đã để lại cho Lôi Đình rất nhiều thứ, thành tích, vinh dự, còn có cả phong cách. Nhưng hắn cũng không muốn loại phong cách này cản trở sự phát triển của chiến đội, dù sao, theo đà phát triển của Vinh Quang, tư duy cố hữu sẽ hạn chế tương lai của tuyển thủ và chiến đội, đó không phải viễn cảnh hắn muốn thấy.
Nên hắn lựa chọn rời đi.
Dụ Văn Châu tất nhiên là hiểu những suy nghĩ này, vì thế cũng không nhiều lời, chỉ vỗ vỗ vai người kia, coi như là chút hỗ trợ và an ủi của một người bạn cũ.
Nhiệt độ dần tăng lên trong bầu không khí ẩm ướt ngột ngạt, tàu điện ngầm cuối cùng đã đến bến. Mấy năm trước chiến đội Lôi Đình đã chuyển ra khu ngoại thành, xa hơn cả trước đây. Tiêu Thời Khâm đi qua Dụ Văn Châu, đến thang máy, lần nữa bung ô.
Thật ra, rất nhiều người cũng không ở lại.
Kỳ nghỉ Tết năm trước, hội nhóm bọn họ đã im ắng thật lâu đột nhiên náo nhiệt – chính là cái nhóm do hội tuyển thủ đã giải nghệ lập, ngày thường mọi người đều bận rộn nhiều việc, chỉ có đến ngày nghỉ mới lộ ra chút sức sống thời thời trẻ.
Hôm đó, Phương Minh Hoa than thở rằng hai vợ chồng hắn định đi mua căn chung cư mới, đến chỗ bán nhà thì gặp phải Vương Kiệt Hy, đôi mắt to nhỏ không đều kia vẫn đáng sợ như vậy, cách xa tám trăm dặm vẫn có thể thấy rõ.
Hoàng Thiếu Thiên lập tức nói tiếp, tám trăm dặm cái gì, thị lực của Chu Trạch Khải Nhất Thương Xuyên Vân năm đó còn lợi hại hơn, trước mặt một súng bắn xuyên máy bay ngoài ngàn dặm, cái gì cũng không đáng nói.
Trương Giai Lạc lại nói, đôi mắt to nhỏ thế nào, trong mắt Trương Tân Kiệt đã tháo kính ra thì đều giống gạch men hết.
Lâm Kính Ngôn vui vẻ đồng ý, cả Ngô Vũ Sách cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Hàn Văn Thanh tự nhiên là phun ra một câu: “Nhàm chán.” Đội trưởng Bá Đồ giải nghệ xong thì đi mở tiệm bán quần áo, cứ theo như ảnh của fan cuồng đến hành hương “thánh địa” của ảnh mà nói, chỉ cần Hàn Văn Thanh đứng bên cạnh bộ quần áo nào cũng rất có phong cách quân đội – nếu nói theo kiểu trào phúng chính là vừa mặc vào liền có khí chất cướp ngân hàng.
Một đám người vừa ồn vừa loạn mà rêu rao tán gẫu, cuối cùng vẫn là Dương Thông giải oan cho Vương Kiệt Hy, bác bỏ tin đồn nêu lên sự thật là dạo này Vương Kiệt Hy định đi đầu tư bất động sản, còn rủ anh làm cùng.
Mọi người nhao nhao cười nhạo, tỏ ý chỉ cần dựa vào khí chất của Vương Kiệt Hy, đến Bắc Kinh Vương Phủ Tỉnh mở một hàng bói toán, tuyệt đối có thể một ngày thu một đấu vàng.
Câu đó dĩ nhiên là của đối thủ lâu đời nhất Hoàng Thiếu chỉ-sợ-thiên-hạ-không-loạn Thiên, khiến đội trưởng Vi Thảo bí thư đảng tàu ngầm phải ngoi lên ném cho một chữ “Cút”.
Đây có lẽ là cuộc sống thực sự của bọn hắn sau khi giải nghệ. Người vẫn theo ngành thể thao điện tử đã ít, ở lại Vinh Quang càng ít. Ví như Chu Trạch Khải, như lời vị Lý Tấn ở lại tiền tuyến hóng hớt được, Phùng chủ tịch quỳ một đường từ Thượng Hải về Bắc Kinh, mời Chu Trạch Khải về tổng bộ, tiếp tục làm người đại diện cho Liên minh, lừa gạt các thiếu nữ và quý cô trẻ tuổi, thậm chí cả các dì các bác; Tô Mộc Tranh cũng được mời về làm người đại diện nữ; mà Lý Tấn, giải nghệ xong lập tức ký hợp đồng với một tạp chí điện tử, cả ngày ngồi bóc phốt quá khứ đen tối lộn xộn của bọn họ trước đây, bình thường vì viết bình luận và dự đoán trận đấu, nhưng không gồm mấy lời đồn phổ cập khoa học phổ biến của hắn; còn có Lý Hiên, giải nghệ xong thì làm bình luận viên Vinh Quang, cởi ra đội phục mặc vào âu phục cũng thật là ra dáng, có trợn mắt nói dối cũng thật chững chạc đàng hoàng.
Còn có Diệp Tu.
Khi vị đại thần huyền thoại này giải nghệ lần hai, bọn họ vẫn còn đang thi đấu. Sau khi từ giải đấu vô địch thế giới trở về, họ thường xuyên nghe được lời phàn nàn của đám công hội nhà mình vì bị Hưng Hân cướp boss. Bẵng đi hai năm, dần dà cũng không nghe được tin tức gì nữa. Chiến đội rễ cỏ kia đã đi vào quỹ đạo hoạt động bình thường, tuy thỉnh thoảng vẫn đem đến cho Liên minh vài điều bất ngờ, nhưng cũng không có gì quá kinh người. Khi thế hệ bọn hắn giải nghệ, có nghe được mơ hồ vài tin Diệp Tu đã cố gắng thu xếp rất nhiều cho các tuyển thủ giải nghệ, nhưng cụ thể như thế nào thì lại không nghe được rõ ràng.
Khí trời trên mặt đất theo hơi gió ẩm ướt đổ xuống lối đi dưới mặt đất. Những màu sắc rực rỡ dần phủ kín tầm nhìn, như thể quay lại thời đại năm nào đó, một kẻ toàn thân sặc sỡ xanh xanh đỏ đỏ, tay cầm ô giày vò cả Liên minh phải chật vật.
Đại khái là mình vẫn còn chút hoài niệm.
Tiêu Thời Khâm đẩy kính, đi qua vạch kẻ đường, đến tầng trệt một công ty ở trung tâm thành phố, đặt ô vào ống đựng ô rồi bước vào thang máy.
Luồng sáng hai bên từ từ khép lại, màn mưa bị ngăn ở ngoài.
Lại càng có nhiều người giống hắn, sau khi rời khỏi sàn đấu liền đi theo đủ loại ngành nghề, giờ là dân công sở bình thường, cũng ít có ai phát triển đặc biệt. Bất quá, bọn họ đã có thanh xuân chói lọi vinh quang, sau khi thời ồn ào náo động qua đi, đến lúc nên trầm mặc ổn định, so với người khác cũng coi như viên mãn.
Đẩy cửa vào phòng làm việc, thấy bên trong có ít người hơn tưởng tượng, Tiêu Thời Khâm nhớ ban nãy cũng không thấy cô gái lễ tân dưới kia làm việc, không khỏi thấy chút kỳ quái, lại đi vào, thấy các đồng nghiệp người đang đùa nghịch người ôm điện thoại lướt mạng, căn bản là không ai đang làm việc.
“Có chuyện gì thế?” Hắn vô thức lẩm bẩm một câu, vỗ vai một đồng nghiệp thân với mình, chỉ thấy tay đối phương trượt một cái, thua ngay ván game đang chơi trong điện thoại.
“A, Tiêu Thời Khâm, anh đến rồi hả?” Đồng nghiệp xem ra thua đã thành quen, vừa nãy Tiêu Thời Khâm liếc nhìn màn hình game của cậu ta, cực kỳ lộn xộn, nói dễ nghe là “thao tác thống nhất chỉ đánh một kiểu từ đầu game đến cuối game”, nói khó nghe hơn là “đơn giản là chỉ đánh bậy đánh bạ”.
Đây chính là trạng thái game của người chơi bình thường, trừ phi chơi trình chuyên nghiệp, ít có ai suy xét các kỹ năng, nghiền ngẫm các trận đánh, suy nghĩ chiến thuật, lại còn tìm tòi xem cải thiện chỗ nào tốt hơn, lại thêm sở trường sở thích mỗi người mỗi khác, phải hài lòng thỏa mãn mới miễn cưỡng bỏ qua.
Tiếu Thời Khâm đáp lại một tiếng, nở nụ cười. Lúc trước vẫn còn ở Liên minh, hắn tính tình ôn hòa, làm người thành thật, quan hệ với người khác cũng không tệ, giờ lại rất tự nhiên lên tiếng: “Giờ đã trễ rồi, sao vẫn còn ít người thế?”
Đồng nghiệp chỉ ra ngoài cửa sổ, những hạt mưa lớn va sầm sập trên kính pha lê, tạo lên những âm thanh kinh thiên động địa, lấn át cả tiếng vù vù của điều hòa không khí trong phòng: “Cái thời tiết khỉ gió của Vũ Hán này, mưa to thật.” Hắn nói, lại duỗi lưng, cả thân hình lại trườn sâu xuống ghế làm việc: “Sếp đi Thượng Hải công tác từ hôm qua, sếp khác nhà ở ngoại thành, vùng đó giờ ngập đến nỗi ra khỏi nhà còn khó, nói gì đến đi làm.” Nói xong nhìn đồng nghiệp quanh phòng một lượt rồi quay sang Tiêu Thời Khâm: “Anh đến giờ này cũng vất vả rồi, cả người anh đều ướt rồi kìa, về nhà tắm nước nóng đi, đừng để bị cảm mạo!”
Vừa tới nơi đã bị đuổi à?
Tiêu Thời Khâm cười khổ một tiếng, nói: “Ngoài đường tắc xe kinh hoàng, ngồi hong điều hòa ở đây còn tốt hơn.”
“Nói cũng đúng.” Đồng nghiệp tỏ ý đồng tình, lại chuyển tầm mắt qua trang web mới mở, sờ sờ cằm: “Nhưng tui tối nay còn phải xem thi đấu, anh cứ tự nhiên về trước.”
“Thi đấu cái gì?” Tiêu Thời Khâm thuận miệng hỏi, mơ hồ cảm thấy website mình vừa lướt qua phối màu rất quen mắt.
“Thi đấu bán kết game Vinh Quang a!” Đồng nghiệp vừa nói vừa kích động, nắm vai hắn lắc lắc, “trận hôm nay Lôi Đình đấu Lam Vũ.” Đồng nghiệp nói đến đây thì cực kỳ hưng phấn, túm lấy hắn tuôn một tràng, tốc độ nói tăng nhanh, có thể so với Hoàng Thiếu Thiên thời kỳ đỉnh cao. Tiêu Thời Khâm không thể nghe rõ ràng, đại thể hình như nói, sau khi hai đội trưởng tiền nhiệm giải nghệ, đây là lần đầu hai đội trưởng đương nhiệm chạm trán ở vòng chung kết, lược bỏ những lời tán phét sau đó hắn nghe không vào.
À, thì ra là Đới Nghiên Kỳ và Lư Hãn Văn. Còn Gia Thế Khưu Phi, Bá Đồ Tống Kỳ Anh, Vi Thảo Cao Anh Kiệt, Hưng Hân Kiều Nhất Phàm, lần lượt giải nghệ mấy năm rồi, nhưng khi đó đúng lúc hắn bận làm luận văn tốt nghiệp không kể ngày đêm, hoàn toàn không thể quan tâm đến.
Giờ nhớ lại, sau khi tập thể thế hệ hoàng kim giải nghệ, dường như đã kết thúc một thời đại, những hậu bối, những tương lai trong mắt họ năm đó cũng lần lượt rời đi, như thể chương cuối của một áng văn khác.
Thời gian, . . . thật sự là trôi quá nhanh.
Cũng không biết bọn họ giờ ở đâu, đang làm gì.
Đồng nghiệp bên kia tiếp tục kể lể, nói nửa ngày không dừng, Tiêu Thời Khâm dứt khoát ngồi xuống nghe hắn thao thao bất tuyệt, giống như năm đó thưởng thức Hoàng Thiếu Thiên độc thoại tự nói tự nghe tự tung hứng. Rốt cuộc đến lúc Tiêu Thời Khâm uống hết nửa chén hồng trà, đồng sự mới nói xong, sau đó nhiệt tình mời chào: “Có muốn đi cùng không?”
Ngụm trà Tiêu Thời Khâm vừa nhấp kẹt trong cuống họng, dòng nước đã không còn quá nóng từ từ ấm lên một chút, rồi lại lạnh, bị hắn từ từ nuốt xuống.
“Không cần,” hắn lại đỡ kính, cười rất ôn hòa, “tối về tui còn phải sửa bảng biểu báo cáo nữa.”
“Ồ …” Đồng nghiệp có vẻ hơi thất vọng, nhưng cũng không lộ ra quá nhiều, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lại sấn đến: “Tui nhớ trước đây anh là tuyển thủ Vinh Quang chuyên nghiệp nhỉ?”
Đúng rồi, còn là cựu đội trưởng cái chiến đội cậu vừa fanboy đấy.
Tiêu Thời Khâm khẽ run, lại gật đầu, hờ hững chặn họng mấy câu hỏi của đồng nghiệp: “Chuyện đã nhiều năm rồi, tui cũng không quá nhớ rõ.”
Lần này là lời nói thật.
Thời gian đã trôi qua quá lâu, mưa Vũ Hán đã xối xả không biết bao nhiêu trận, trừ vài cái cúp kia, hắn không rõ ở Lôi Đình, ở Liên minh hay ở Vinh Quang còn sót lại bao nhiêu vết tích của hắn.
“Vậy sao . . . ,” Đồng nghiệp không để ý chút cảm xúc biến động của hắn, chỉ hơi tiếc nuối, sau đó lại tiện mồm hỏi tiếp: “Thế giờ anh còn chơi Vinh Quang không?”
Tiêu Thời Khâm sững sờ, vô thức há hốc mồm: “Không . . .” rồi lại giải thích: “Không có thời gian, bận quá.”
Đồng nghiệp liếc nhìn đống giấy tờ chất thành núi trên bàn mình, gật đầu tán thành, lại vỗ vai hắn, cực kỳ trang trọng mà nói: “Đừng làm mình mệt mỏi quá.” Rồi thuận tay sờ đến hộp sắt trên bàn, mời: “Ăn kẹo không? Về sớm một chút, tránh buổi chiều còn mưa lớn hơn, muốn đi đâu cũng không được.”
Đang lúc nói chuyện, công ty nhắn tin báo hôm nay chính thức nghỉ, những tiếng vỗ tay hoan hô thờ ơ rời rạc vang lên nơi góc phòng, cậu đồng nghiệp trước mặt ngược lại có vẻ tích cực nhất.
“Thế cũng tốt,” hắn thấy mọi người xung quanh đều đã bắt đầu thu dọn đồ đạc định về, chính mình cũng không có lý do gì ở lại, dứt khoát đi ra cửa, chuẩn bị hòa mình vào cơn mưa lớn ngoài kia.
Thật ra, thực sự đã từng có chiến đội đến Vũ Hán thi đấu mà phải ngồi thuyền.
Hình như là Luân Hồi thì phải, hình như ngày đó cũng mưa xối xả, khách sạn bọn họ ngủ lại bị hỏng ống thoát nước, lúc Chu Trạch Khải sáng sớm ra đường, mồm há hốc đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà – nếu như fan nữ của cậu ta mà trông thấy không chừng sẽ ôm mộng phải đập tan Vũ Hán. Về sau vẫn là quản lý Luân Hồi đi theo chiến đội gọi điện cho Liên minh nhờ giúp đỡ, lại nhờ đến cả tòa thị chính thành phố mới khẩn cấp khai thông được đường ống, lại điều thuyền đến đưa bọn họ sang một nhà khách khác. Sau đó, Giang Ba Đào nói, đây quả thực là một trải nghiệm thú vị mà ở Thượng Hải cậu ta chưa từng có cơ hội được thử.
Thế là, kỳ nghỉ hè năm đó Tôn Tường hẹn đám đồng nghiệp năm bảy của cậu ta một đám đi chèo thuyền, địa điểm nếu hắn nhớ không lầm là Hàng Châu Tây Hồ. Cuối cùng đi đến một kết luận: Phong cảnh không tệ, thời tiết hơi nóng, không thể đem đến sự phấn khích như khi chèo thuyền ở cửa khách sạn Vũ Hán được. Lâm Phong còn post lên Weibo nói, Lưu Tiểu Biệt dù chèo rất nhanh nhưng thuyền lại đứng yên quay tròn tại chỗ.
Cái post đó lập tức nhận được nghìn like hữu nghị của Đường Hạo. Sau khi Từ Cảnh Hy trở về cũng cố ý mô tả sinh động như thật cho chiến đội Lam Vũ, dẫn đến chuyện này rất nhanh bị Phương Duệ tóm được, hắn mạnh mẽ cười nhạo gần một tháng trời, truyền đi toàn Liên minh trên dưới ai cũng biết, dư luận xôn xao, mãi đến khi kỳ nghỉ kết thúc mới lắng xuống một chút.
Không chỉ thế, Tiêu Thời Khâm còn nghe Phương Học Tài nói, Chu Trạch Khải lén lút kéo hắn gặng hỏi hồi lâu là có phải bình thường Lôi Đình vẫn chèo thuyền ra ngoài không, dọa hắn sợ một trận, cũng chẳng biết là ai bơm vào đầu cậu ta cái suy nghĩ đó.
Con đường về nhà, ngoài dự liệu của Tiêu Thời Khâm, thuận lợi thông thoáng đến không tưởng.
Ven đường đỗ mấy cái xe con gầm thấp đã chết máy, ngoài đường những chiếc xe giao đồ ăn tất bật tới lui, còn có một số công ty vẫn nghiêm túc đi làm như thường, giải đấu Vinh Quang sẽ không vì một trận mưa to mà hoãn lại.
Lúc quay về đến cửa tiểu khu, mưa đã tạnh bớt nhiều, gió cũng ngừng thổi, không khí bớt đi mấy phần oi bức trước cơn mưa lại nhiều thêm mấy phần tươi mới mát mẻ. Lúc ánh mắt Tiêu Thời Khâm nhìn đến tiệm bán báo bên cạnh quán cà phê, chính giữa dán áp phích chiến độ Lôi Đình, hai người ở giữa, nếu hắn không lầm, là kỹ sư máy móc Diệt Sinh Linh và pháp sư nguyên tố Loan Lộ Âm Trần.
Hắn đã rất nhiều năm không chú ý đến vận mệnh của hai tấm thẻ tài khoán này. Tài khoản cố định như sắt thép, tuyển thủ lại luân chuyển như nước chảy, có đôi khi ốc còn không mang nổi mình ốc, sao thừa tinh lực chú ý một đám số liệu . Giờ nhìn vẻ ngoài này cũng rất khá, so với lúc hắn giải nghệ không biết đã tăng thêm bao nhiêu cấp bậc.
Cũng có thể nhờ công Đới Nghiên Kỳ sau đó kế nhiệm đội trưởng. Nhớ tới trước đây Sở Vân Tú và Tô Mộc Tranh lần lượt dẫn dắt Yên Vũ và Hưng Hân, ngoại hình trang bị của hai nhà kia khiến thẩm mỹ của thẳng nam Lam Vũ đuổi tám vạn con phố cũng chưa kịp.
Có lẽ vì hắn dừng chân tại đó quá lâu, thanh niên coi giữ quầy báo chủ động hỏi: “Anh cần thẻ tài khoản Vinh Quang ạ?”
Nếu như là rất nhiều năm về trước, hắn tuyệt đối sẽ không dừng chân lâu như vậy ở những chỗ thế này.
Tiêu Thời Khâm lắc đầu, nói: “Không cần đâu, cảm ơn.” Nói xong bung ô nhanh chóng rời đi.
Hắn đi tiếp mấy bước, xoa xoa mặt đồng hồ đã bị ống tay áo sơ mi che khuất, phát hiện ra thời gian hẵng còn sớm, mới hơn mười một giờ, có vẻ con đường bị tắc cũng lâu, liền dứt khoát vào quán cà phê kiếm món nào đơn giản ăn cho xong bữa trưa, sau đó trở về nhà.
Mưa vẫn rơi tí tách, trời còn đang giữa hạ, người sống một mình nhà không quá bừa bộn nhưng cũng không thể tươm tất, càng thiếu đi mấy phần hơi người.
Hắn đi vào cửa, cất ô, cởi áo khoác, tháo cà vạt, tăng nhiệt độ điều hòa, vào phòng tắm tắm nước nóng, vừa gội đầu vừa mò mẫm khắp bồn rửa tay tìm kính, mãi mới tìm được, đi ra phòng khách, nhìn thấy đống cốc trà uống xong chưa dọn cũng lười động tay, trực tiếp đi vào thư phòng.
Bao nhiêu năm, cái gì thay đổi chứ bản tính trạch nam khó mà đổi thay.
Trong thư phòng nghe tiếng mưa rơi rất rõ, cùng với cửa sổ vốn lấy ánh sáng rất tốt hợp thành một bản giao hưởng hoàn hảo, mưa rơi không dứt trên mặt tường và kính pha lê, quất vào lùm chuối tây dưới bồn hoa, mùi cỏ tươi đặc thù lẫn vào trong không khí.
Hiếm khi vì mưa to mà có được ngày nhàn, hắn ngồi trước máy vi tính, theo thói quen mở bảng báo cáo còn chưa làm xong, nghĩ sao lại tắt đi, với tay lỡ làm rơi một cái hộp trên giá sách, bên trong rơi ra một đống thẻ tài khoản.
Là đống thẻ năm đó giải nghệ quản lý với ông chủ Lôi Đình nhét cho hắn làm kỷ niệm, đủ hai mươi tư chức nghiệp, tuy không đáng tiền nhưng đáng ở tâm ý, chỉ tiếc sau đó hắn không hề động đến chúng.
Chắc là do ý trời đi.
Ban đầu chỉ muốn “làm hết sức mình, nghe theo mệnh trời”, sau đó lại “ngược trời mà đi”, đến lúc giải nghệ lại bắt đầu hơi tin tưởng mấy câu chuyện tâm linh như thế. Chẳng qua nếu Vương Kiệt Hy ở đó giả thần giả quỷ thì hắn một chữ cũng không tin, còn chẳng bằng Dụ Văn Châu ngồi tiên đoán thực đơn bữa trưa ở trụ sở Liên minh, dù sao người Quảng Đông luôn có thiên phú ít ai bì kịp trên lĩnh vực ăn uống.
Tiêu Thời Khâm nhặt một cái thẻ lên, đăng nhập, là một kỹ sư máy móc tên là “Chuyển động bánh răng vận mệnh”, không có công hội, chưa thao tác đã thấy mình cực kỳ có bệnh. Dù Tiêu Thời Khâm lăn lộn chìm nổi trong xã hội đã nhiều năm, đã luyện thành bản lĩnh núi Thái Sơn sụp mặt vẫn không biến sắc, lúc này cũng khó che giấu được một chút xấu hổ, không nhịn được đẩy kính mắt, dứt khoát tiến vào bản đồ.
Xã hội hiện đại phát triển ngày càng nhanh, Vinh Quang muốn vinh quang lâu dài, tốc độ phát triển cũng không thể chậm, giới hạn cấp độ đã tăng thêm mấy lần, cây kỹ năng nhìn càng thêm hoa mắt, đống hiệu ứng càng lóa mắt càng mạnh mẽ, danh sách bản đồ thi đấu cũng nhiều thêm vài trang . . . Hắn thờ ơ thao tác một vài động tác quen thuộc, cuối cùng ngẫu nhiên chọn một bản đồ PvP mới được cập nhật, tên là “Loạn thạch trận”, vẫn rất phức tạp và nhiều chi tiết, nếu xét theo phong cách trước kia của hắn, phù hợp để đặt các loại bẫy và mai phục, bẫy chết chiến đội chơi sân khách.
Giờ đã gần tới giờ cơm trưa, người chơi đa số đã nhao nhao ra ngoài ăn, người online trong game không nhiều lắm, hắn chờ mười giây đồng hồ mới ghép được với một thuật sĩ mãn cấp, nhìn trang bị rất mới, dù sao hắn cũng chưa gặp hết tất cả nhưng ở trên trận dù hắn có dùng tài khoản thuộc vào hàng đồ cổ hẳn cũng sẽ không tụt hậu quá nhiều.
Đừng nhiều lời, đánh đi.
Hắn lướt bàn phím, thuận tay vẩy chuột, nhanh chóng xoay góc nhìn, kỹ sư máy móc từ điểm spawn nhảy xuống, núp ở mấy cái cây sụp giữa trụ đá, nhấc súng trường, quan sát bốn phía trong kính ngắm, vứt ra một cái Mắt Điện Tử, bắt đầu ôm cây đợi thỏ.
Dù sao giờ cũng sẽ không có ai cho hắn một cái thẻ vàng vì biểu hiện thi đấu tiêu cực.
Kiên nhẫn một hồi, rốt cuộc chờ được một góc tay áo màu đen xuất hiện trong biên giới tầm nhìn của Mắt Điện Tử, hắn phán đoán một chút, thả ra vài Người Máy Theo Dõi, từ sớm đã chọn một khe hở trong đống đá vụn mà lách qua, nổ tung bên chân thuật sĩ, theo sau đó là súng bắn tỉa bắn đến sát nút.
Đối phương phản ứng cũng thật nhanh, gần như ngay lập tức biến mất khỏi tầm nhìn. Hắn cẩn thận xoay góc nhìn một vòng, chăm chú nhìn thời gian kỹ năng Mắt Điện Tử, kết quả là đúng lúc hết thời gian, sương mù màu đen trào đến, Mũi Tên Nguyền Rủa liên tiếp bắn ra, hắn thao tác Chịu Thân ngay tại chỗ tránh thoát, thoát được nhưng lại bại lộ vị trí.
Không thấy tăm hơi thuật sĩ kia đâu, làm một nghề tay dài chuyên nghiệp, đương nhiên không thể để người ta tiếp cận.
Tiêu Thời Khâm ngẫm nghĩ, xoay người đánh đổ tất cả những trụ đá trơ trọi giữa khoảng trống này, bụi mù lập tức nổi lên bốn phía, che lấp kỹ sư máy móc ở giữa, Lục Quang Tinh Lao của thuật sĩ phóng sát bên chân, nhìn kết quả mà xét phạm vi, có thể thấy là cực hiểm.
Giờ người chơi tố chất đều cao như vậy sao? Vậy cũng may là hắn giải nghệ sớm, không chắc chắn sẽ bị đám tân binh hăng hái treo lên đánh chết.
Đôi bên lại thăm dò lẫn nhau không đến năm phút, thuật sĩ mở ra một cái Cánh Cửa Tử Vong, đánh tan một đám Máy Móc Nhảy Dù, tuy vậy liên chiêu đang ngâm xướng đã bị kỹ sư máy móc ở trên cao ngắt chiêu, Súng Máy Gatling bắn tung tóe, rơi vào trường bào ma quái của thuật sĩ.
Thuật sĩ lập tức lùi lại định kéo dài khoảng cách, mới thành công được một lần đã bị kỹ sư máy móc ra một chiêu Cú Đấm Rocket áp sát, hai người lập tức điên cuồng liều mạng tốc chiến.
Tuy nói tốc chiến nhưng rất nhiều thao tác đã không theo kịp phản ứng. Tiêu Thời Khâm dù đã không động đến nhiều năm cũng vẫn đủ bán hành người chơi bình thường. Nếu lật thuyền trong mương cũng không quá mất mặt, dù sao chẳng ai biết bọn hắn là ai, thua thì thua thôi.
Nhưng thuật sĩ là nghề tay dài, chỉ cần người chơi có chút kiến thức sẽ không chọn cận chiến, dựa vào ưu thế địa hình, Tiêu Thời Khâm dùng 2% máu chênh lệch đạt được thắng lợi.
“Vinh quang” hai chữ vàng chói lấp lánh hiện lên màn hình, đã nhiều năm như vậy cũng chưa từng thay đổi, trong lòng hắn cũng duy trì nhiệt huyết và khí phách cuồn cuộn mênh mông như cũ, tựa như có thể chạm đến giấc mộng và vinh quang nhiều năm trước.
“Vãi … vị huynh đệ này thật lợi hại.” Hắn ngồi trên ghế, trong chớp mắt hoảng hốt đến xuất thần, nghe một tràng lải nhải truyền đến trong tai nghe: “Tốc độ tay chưa đạt chuẩn nhưng ý thức không tệ, trại huấn luyện nhà ai đây? Nếu không phải trại huấn luyện, anh bạn có hứng đi Lam Vũ phát triển không? Mặc dù Lam Vũ không có kỹ sư máy móc . . .”
Được rồi, đầu óc hắn vẫn còn dùng được, không nhận ra được cái giọng này thì ra ngoài tự xử ba phút đi. Tiêu Thời Khâm không nhịn được sờ cằm dưới, thở dài một hơi: “Hoàng thiếu, đã giải nghệ lâu thế rồi mà vẫn giúp Lam Vũ đào các mầm non à?”
Đối phương sửng sốt một chút, lập tức nhảy dựng lên “Ầm” một tiếng, chỉ nghe thôi đã thấy đau: “Mịa! Tiêu Thời Khâm! Sao hôm nay cậu đột nhiên trồi lên thế???? Hôm nay là ngày hoàng đạo gì? Sáng thì gặp Trương Giai Lạc tới nhập hàng cho tiệm hoa của hắn, còn bảo Lâm Kính Ngôn mấy ngày nữa muốn đến câu cá, buổi trưa thì bị cậu cho ăn hành, cậu có lương tâm không ?????? Dùng kỹ sư máy móc bắt nạt tui một thuật sĩ tay tàn …”
Hoàng Thiếu Thiên đang nói chuyện thì thấy một quả lựu đạn nổ thành năm màu rực rỡ, kinh thiên động địa, nổ ra rất nhiều fan cũ giờ đã chuyên tàu ngầm, số người theo dõi trận đấu tăng lên theo cấp số nhân.
“Cậu thôi đi.” Tiêu Thời Khâm túm lấy khe hở giữa những lời lải nhải của bên kia mà đáp lời. Tốc độ tay của Hoàng Thiếu Thiên không thể so với năm đó, nhưng công lực pháo mồm thì ngày càng mạnh mẽ, “Tui nói cậu nghe, sáng nay tui gặp Văn Châu đang ở Vũ Hán, cẩn thận tui mách cậu ta, bao nhiêu năm rồi mà cậu vẫn bôi đen cậu ta.”
“Cậu cút !!!” Hoàng Thiếu Thiên căn bản là không tin, “Đội trưởng hôm qua vẫn ở Bắc Kinh, đi ăn vịt nướng với Điền Sâm, Trương Tân Kiệt, Vương Kiệt Hy, cậu không nhìn weibo Trương Tân Kiệt à?”
Tiêu Thời Khâm nói: “Văn Châu đi Vũ Hán công tác, chắc là đêm qua đến.” Còn chêm thêm một câu, “Tui đã ẩn Trương Tân Kiệt lâu rồi, sau khi cậu ta giải nghệ, mười hai giờ đêm ngày nào cũng đăng ảnh đồ ăn, có phải có độc không? Căn bản là không thèm nghĩ gì đến những người phải thức đêm tăng ca như chúng ta.”
“Cái này tui đồng ý.” Hoàng Thiếu Thiên hiếm khi không lải nhải mà cho hắn một lời khen: “Cậu xem cậu ta làm review bình luận ăn uống cũng rất hợp a, tui nhớ cậu ta trước kia thích đi ăn khắp mọi nơi, thế mà lại không béo.”
Tiêu Thời Khâm cười một tiếng: “Cái này trời phú rồi, cậu ghen tị không nổi.” Hắn dừng một chút, hỏi: “Gần đây đang làm gì?”
“Streamer a, tui đang live đó !” Hoàng Thiếu Thiên nói, huýt sáo, thúc giục, “Nhanh nhanh nhanh, mau chào hỏi khán giả, cậu bây giờ cũng là chuyện lạ thượng cổ trong truyền thuyết, không dễ gì gặp được.”
“Quái gì? Tôi cảm thấy tôi vẫn rất trẻ.” Tiêu Thời Khâm sờ cằm, nhưng vẫn theo lời người kia mà nói một câu, “Chào mọi người.”
Hắn năm nay chưa tới bốn mươi, đang ở cái tuổi thành thục chững chạc nhất, chỉ là với cái nghề thi đấu thể thao điện tử thuộc về người trẻ tuổi này, bọn hắn đều đã thành khủng long thời cổ, bị sóng sau xô vào bờ cát, chỉ còn mấy khối hóa thạch mặc người chiêm ngưỡng.
Hoàng Thiếu Thiên nói vài câu với người xem rồi lại đem hỏa lực chuyển về hướng hắn: “Còn cậu? Gần đây bận việc gì? Giữa trưa không đi làm mà còn chơi game?”
Tiêu Thời Khâm nhấp miếng nước trái cây, nói: “Vũ Hán trời mưa nên khó có được ngày nghỉ, bình thường đã bận bịu muốn chết, nay mới lên chơi một tí đã bị cậu bắt được.”
“Vậy vừa khéo,” Hoàng Thiếu Thiên vui vẻ, “vậy hôm nào gọi cả hội kia lên đi cướp boss vui đùa một chút.”
“Để bao giờ có thời gian.” Tiêu Thời Khâm lấp lửng.
“Vậy tui coi như cậu đồng ý.” Bên Hoàng Thiếu Thiên vọng lại tiếng xoay người, cậu ta cao giọng hô lên từ xa: “Cậu chờ một chút! Tui đổi một thẻ kiếm khách, thuật sĩ này tui không quen, vừa nãy là sai sót bất ngờ, chúng ta tiếp tục đánh một ván, tui nhất định rửa sạch nỗi nhục nhã này!”
“Được.” Hôm nay là ngày nghỉ, Tiêu Thời Khâm cũng dứt khoát chiều ý cậu ta, lại quay ra website, tìm hiểu những cập nhật mới trong mấy năm qua một chút.
Chỉ chốc lát sau, Hoàng Thiếu Thiên đổi thẻ, hai người lại đại chiến trăm hiệp, tiếng kỹ năng loạn xạ trong màn hình lẫn với tiếng mưa tí tách ngoài song cửa, như thể kéo thời gian về năm đó.
Dù 1vs1 với Hoàng Thiếu Thiên không phải việc trước đây hắn sẽ chọn làm.
Bọn họ đánh gần một buổi chiều, sau lại ghép đôi đi đánh 2vs2, tuy vẫn thắng nhiều thua ít, nhưng vẫn cảm nhận được rõ ràng lực bất tòng tâm.
Cuối cùng, Hoàng Thiếu Thiên khiển kiếm khách vẽ ra một cái kiếm hoa, nửa là trêu ghẹo nửa là tự giễu mà nói: “Tiêu Thời Khâm, cậu không được rồi.”
Tiêu Thời Khâm cười nói phải, nhìn kiếm khách trên màn hình tay cầm trường kiếm tỏa ra ánh sáng xanh thắm, như thấy Băng Vũ lạnh lẽo trên sàn đấu đột nhiên xuất hiện, lại chớp mắt, hóa ra chỉ là một thanh vũ khí phó bản phẩm chất tốt mà thôi.
Hoàng Thiếu Thiên trầm mặc hồi lâu, vươn vai một cái, chủ động nói sang chuyện khác: “Giờ cũng không còn sớm, cậu không đi ăn cơm chiều à?”
Tiêu Thời Khâm ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thấy đã sắp sáu giờ rồi. Đã từ rất lâu hắn cũng không ăn cơm điều độ đúng giờ, ngay cả Trương Tân Kiệt còn không thể giữ được cái thời gian biểu làm việc nghỉ ngơi của tuyển thủ chuyên nghiệp nữa là bọn hắn?
Lại nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mưa đã tạnh bớt, mưa rả rích rơi trên cửa sổ, những dòng nước rất nhanh sắp không thể phân rõ được nữa.
“Giờ đi đây.” Tiêu Thời Khâm đẩy bàn phím, duỗi chân duỗi tay một chút, “Cậu thì sao?”
“Tui gọi đồ ăn ngoài.” Hoàng Thiếu Thiên nói, “Phải rồi, Vân Tú đôi khi cũng sẽ livestream làm đẹp, cậu có rảnh thì chú ý một chút, không phải cô ấy ngày nào cũng nhắc mấy đứa bọn mình sau này không đứa nào tìm được người yêu sao.”
Nhưng mà đúng là không tìm được, thực ra, cũng không đi tìm.
Tiêu Thời Khâm cười lên:”Biết rồi, tui sẽ.” Hắn đứng lên trước ghế, lúc sắp đi còn giữ tai nghe, nhẹ giọng: “Gặp lại.”
“Gặp lại.”
Tiêu Thời Khâm lần nữa bung ô ra khỏi cửa, ngoài trời mưa phùn, hạt mưa rơi bay bay như dệt lụa, dòng người không đông, vẫn rất hợp để ra ngoài dạo chơi.
Hắn cũng không khá hơn Hoàng Thiếu Thiên đặt đồ ăn ngoài chút nào. Ra ngoài ăn đồng nghĩa với việc không thể khỏe mạnh được, nhưng sống một mình thì sẽ lười việc nấu nướng, từ đầu đến cuối tùy tiện thích cho qua, kiểu sống mơ hồ này cũng như rất nhiều năm trước đây. Như thời thiếu niên ngây thơ cuồng nhiệt đã từng như thế, cảm thấy chỉ cần được chơi Vinh Quang là tốt, không nghĩ đến một khi đã chơi thì sẽ chơi hết cả thời thanh niên, như thể tất cả nhiệt huyết và cảm xúc mãnh liệt đều dâng hiến cho nó.
Lúc tám chín giờ quay về nhà trời lại mưa lớn, cả thành phố bị nhấn chìm trong mây đen và trận mưa xối xả, chỉ có đèn đường vẫn sáng, xếp thành một hàng hải đăng giữa đại dương nước mênh mông.
Hắn tắt đèn bàn, nằm xuống, kéo rèm cửa, tiếng mưa sầm sập đinh tai nhức óc như thể ai đánh trống trận, từng tiếng thúc giục người ta tiến lên chém giết, mà cũng thúc người già rời đi.
Thế là giữa những cơn mưa từng trận đến rồi đi, thời gian cứ thế chậm rãi trôi.
Hắn mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ ấy, Vũ Hán, trời mưa.
Hoàn.
Editor note: Vũ Hán, còn có tên khác là Giang Thành, là sân nhà của chiến đội Lôi Đình, ở miền trung của Trung Quốc. So với Giang Nam sơn thủy hữu tình, thời tiết Vũ Hán tương đối khắc nghiệt, mùa đông lạnh giá rét buốt, mùa hè đổ lửa, đã nhiệt độ cao 30-40 độ lại còn oi bức cả ngày cả đêm, rất giống Hà Nội. Vũ Hán nắng to mưa nhiều, người Vũ Hán bộc trực nóng tính.
Vũ Hán có vị trí then chốt trong giao thông nội địa của Trung Quốc, địa hình cũng rất được ưu ái: có sông Dương Tử cắt ngang, người sống bên bờ Hán Khẩu thì coi là người miền bắc Trung Quốc, người sống bên hồ Vũ Xương thì coi là người miền nam; Hồ thì có Đông Hồ, Nguyệt Hồ, . . . Núi có Lạc Già Sơn, Du Già Sơn, . . . thấm đậm khí chất của Phật Giáo. Vũ Hán là thành phố vừa hiện đại nhưng cũng rất cổ kính, là thành phố có lịch sử lâu đời ở vùng Giang Hạ, không mang phong vị lãng mạn nên thơ như Giang Nam Hàng Châu Tây Hồ nhưng cũng có Hoàng Hạc Lâu, Đài Bá Nha Tử Kỳ, . . . đến tên những trạm xe cũng là Tứ Mỹ Đường, Duyệt Mã Trường, Chung Gia Trang, . . .
Những chi tiết về bối cảnh trong fic đều là những chi tiết rất đặc trưng của Vũ Hán, từ những cơn mưa to dẫn đến lụt lội hay mạng lưới giao thông tàu điện ngầm xe bus. Cả fic là những dòng suy nghĩ miên man của Tiêu đội, nửa trong hiện thực, nửa trong mê ảo, gắn với cơn mưa của Vũ Hán, về một tình yêu đã gắn bó rất lâu như máu thịt, giờ không thường nhắc đến nữa. Cái đọng lại của những tuyển thủ giải nghệ, rõ ràng nhất có lẽ là cảm giác lực bất tòng tâm, bất cam, bất đắc dĩ vì tâm còn muốn nhưng sức lực không còn, hay còn nhiều nguyện vọng chưa thể làm được hoặc chăng không bao giờ làm được nữa. Tiêu đội chọn cách phản ứng như trong đây có người sẽ thấy là lạnh nhạt, chối bỏ, nhưng theo editor, đó chỉ là phản ứng khi bạn đã yêu quá nhiều mà phải rời xa. Trằn trọc, bất cam thật nhiều, đến cuối cùng không thể làm gì hơn là chấp nhận.
Những cơn mưa của Vũ Hán, gắn với từng kỷ niệm trong đời Tiêu Thời Khâm, phần lớn liên quan đến hai chữ Vinh Quang kia, trong quá khứ, ở hiện tại, ở tương lai, giữa những cơn mưa đó, thời gian chầm chậm trôi.
Khi edit một số đoạn trong fic này, editor ngồi máy trên tầng 6, ngoài cửa kính mưa rào sầm sập, trong phòng là tiếng gõ phím và hơi lạnh điều hòa, vừa edit mà vừa ngỡ mình nửa tỉnh nửa mê như Tiêu đội.
Last edited: