Hoàn [Mừng SN Tô Mộc Tranh 2019] [Diệp Tranh] Hoàng Kim 75 Độ

Bánh bao hâm hấp

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
248
Số lượt thích
624
Location
Ở đâu còn lâu mới nói
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Trừ Lưu Hạo
#1
[Mừng SN Tô Mộc Tranh 2019] [Diệp Tranh] Hoàng Kim 75 Độ

Hoàng Kim 75 Độ

Fanfic Toàn Chức Cao Thủ

Tác giả: 韩雪临Yukirin/ hanxuelin.lofter

Editor: @Bánh bao hâm hấp aka Mun

Thể loại: Truyện ngắn, hướng nguyên, có CP, hiện đại

Nhân vật chính: Diệp Tu x Tô Mộc Tranh

Tình trạng: Hoàn

Warning: Có H nhẹ, R-13

Link convert: Click here
Mun muốn gửi lời cảm ơn chân thành tới mọi người trong Phòng Tự Sát trên Discord vì đã và đang giúp m hoàn thành những fanfic này.

------------------- Đây là dòng ngăn cách chuẩn bị vào chính văn --------------------​


70 độ

“Tiết Mang chủng là tiết thứ 9 trong 24 tiết khí, là tiết khí thứ ba của mùa hè, cũng là thời điểm giữa hè chính thức bắt đầu.” Trong lớp học, quạt điện xoay đều không ngừng, thầy giáo cầm sách đứng trên bục giảng giải thích nội dung nhàm chán, “Vài ngày nữa là đến tiết Mang chủng, sau đó khu vực hạ lưu của nước ta sẽ vào mùa mưa, không chỉ thế, nhiệt độ cũng sẽ dần tăng dần.”

Ah, nhiệt độ ngoài trời đã bắt đầu thay đổi, chẳng trách gần đây cả người đều thấy nóng nảy. May mắn là sắp được nghỉ hè, có thể ở nhà và sống nhờ điều hòa. Ngồi chơi game trong phòng điều hòa, quả thực là cuộc sống lý tưởng.

“… Cây cối sẽ theo tiết khí mà không ngừng biến đổi, cơ thể con người thực ra cũng tương tự. Khi thời tiết nóng nực cũng khó tránh khỏi bị kích động. Cho nên từ tiết Mang chủng trở về sau, hy vọng các em khi đi học nên giữ cảm xúc bình ổn một chút.”

Hả? Hóa ra con người cũng sẽ bị kích động? Thảo nào cứ tới hè là mình lại bực bội, không muốn làm gì cả, trước kia còn tưởng là do bản thân có vấn đề, giờ xem ra là do ảnh hưởng của tiết khí.

Bất quá việc bị kích động này có thể dễ dàng kiềm chế sao?


80 độ

Trong rừng loáng thoáng truyền đến tiếng chim hót, nhưng tiếng hót lại không vui vẻ. Ở chùa có nuôi hai con gà trống, sáng sớm đã gáy gọi bình minh, giờ đang lang thang trong sân. Mùi hạt ngũ cốc bay đến từ tầng dưới bốc lên. Tô Mộc Tranh và Diệp Tu đã lên một kế hoạch bất thường cho kỳ nghỉ, giờ đây lại bị những âm thanh ầm ĩ bên ngoài đánh thức.

Cô chớp mắt nhìn người nằm bên cạnh vẫn chưa thức dậy, cô đùa ngịch, ở trên mặt hắn búng một cái, sau đó cũng không dựa vào giường mà trực tiếp bật dậy. Đi đến bên ban công hít thở chút không khí trong lành trên núi, còn có chụt lạnh lẽo ập vào mặt. Mùa hè, từ trong phòng điều hòa ở thành phố chạy đến nơi này tránh nóng quả là lựa chọn chính xác. Cảm thấy tâm trạng thật thoải mái, cô thay đổi quần áo, rửa mặt một lát, liền đi xuống lầu.

Cô lần này cùng Diệp Tu đi nghỉ phép ở vùng thôn quê, vùng núi nổi tiếng Thục Đạo, do chính sư trụ trì trên núi khai khẩn. Du khách tới này không nhiều, rất thích hợp cho việc rời xa sự đời thế tục, tại đây tu tâm dưỡng tính một thời gian. Tuy nói cô cùng Diệp Tu đều không phải là những người có thể chịu đựng được cô đơn. Nhưng thật tệ khi đi đến một nơi tín hiệu mạng không tốt, càng đừng nói đến trên núi có thể chơi trò chơi. Đừng hỏi ai đã đưa ra quyết định, hai người bọn họ khi nhớ lại đều thấy có chút ngoài ý muốn. Nhưng cuối cùng, vì quá bận rộn, vẫn muốn được hưởng một ngày nhàn rỗi.

“Sư thầy, chúc buổi sáng tốt lành.” Lúc Tô Mộc Tranh xuống lầu, thấy một chú tiểu đang vảy nước để quét nhà. Nghe được tiếng Tô Mộc Tranh, đối phương ngoan ngoãn hướng cô chào hỏi.

“Buổi sáng tốt lành, buổi sáng tốt lành.”

“Giờ học buổi sáng đã kết thúc rồi sao?” Tô Mộc Tranh rất tò mò về việc học tập sáng tối của họ. Ngày hôm qua còn ở trong phòng lật xem một cuốn sách về Đạo giáo.

“Bần tăng đã thức dậy làm bài tập từ khi gà gáy, hiện tại đã xong.” Vì cùng Tô Mộc Tranh nói chuyện, cậu bé tạm dừng công việc trên tay và nghiêm túc trả lời câu hỏi.

“Em gái.” Phía sau bỗng dưng có người kêu cô, quay lại nhìn, đó là người tới hỗ trợ cô, “Dậy rồi thì liền tới đây ăn sáng đi. Đây là khoai lang vừa mới luộc xong.”

“A, cháu tới liền.” Tô Mộc Tranh ôn hòa đáp lại, sau đó nói với chú tiểu, “Tôi sẽ không quấy rầy thầy nữa.” Nói xong liền vui vẻ chạy đi ăn sáng.

Chờ tới lúc Diệp Tu xuống lầu, tốp năm tốp ba khách hành hương đang đứng xung quanh. Mặc dù đối với hắn, giờ vẫn còn rất sớm. Nếu không phải phát hiện Tô Mộc Tranh không nằm bên cạnh, cảm thấy ngủ không yên giấc, sợ rằng sẽ chẳng xuống lầu giờ này.

“Anh thức dậy rồi.” Tô Mộc Tranh cầm chén trà, vui vẻ thưởng thức, đây là trà do sư trụ trì đích thân pha, trong tay còn cầm một quyển kinh dịch.

“Em đang xem cái gì vậy?” Diệp Tu liền ngồi xuống, uống nửa chén trà để làm ấm bụng, nhân tiện tò mò nhìn đồ vật trong tay vợ mình.

“Đây là sách kinh dịch của họ.” Tô Mộc Tranh xoay bìa cho Diệp Tu nhìn, “Em đang rảnh rỗi nên lấy xem.”

“<<Thái Ất…Cứu khổ…Hộ thân…Diệu Kinh>>? Nghe giống như là sách điểm kỹ năng ấy.” Diệp Tu từ lồng hấp lấy ra một củ khoai lang, thổi thổi rồi lột vỏ, “Sách giảng điều gì?”

Tô Mộc Tranh lật qua lật lại trang sách:

“Em cũng không rõ nữa, đại khái nói là Thái Thượng Lão Quân nhìn thấy chúng sinh tam giới buồn khổ, sau đó Nguyên Thủy Thiên Tôn truyền Thái Ất đi cứu độ nhân thế. Giống như một người truyền cảm hứng, thường đến các trường để diễn thuyết cho sinh viên.

“Cái đó không phải chính là lừa gạt người ta à.” Diệp Tu lấy quyển kinh dịch trong tay cô rồi đọc vài dòng, “…’ nếu chúng sinh bị bệnh tật ốm đau triền miên, có thể dâng hương, tụng niệm thánh hào, đọc kinh này bệnh tất lui’. Thần kỳ thế à? Anh tương đối muốn biết niệm kinh này có thể giải nhiệt, hết táo bón hay không.”

“Sao anh lại bị nhiệt? Em thấy ở đây mình sẽ không bị khó chịu…” Tô Mộc Tranh nói, còn vươn tay sờ mặt hắn, thử xem có bị nóng không, lại nghe được hắn phảng phất thở dài thì thầm:

“Ai, tiết Mang chủng à, luôn có điều gì đó ‘kích động’ người ta.”

Thế rồi “cạch” một tiếng, trước mặt Diệp Tu xuất hiện một chén trà, nước trà ở bên trong sóng sánh, tản ra hương thơm thanh mát.

“Anh uống đi, giải nhiệt.”


73 độ

Trong phòng không có điều hòa, chỉ có hai cái quạt điện, một cái để cho em gái đang làm bài tập, cái còn lại để tản nhiệt máy tính, hai người bọn họ chẳng mát được bao nhiêu.

“Vừa mới tới tiết Mang chủng đã nóng thế này, chờ tới thời điểm nóng bức nhất thì biết làm sao bây giờ?” Diệp Tu dựa vào vách tường cho mát, lúc chơi game hắn căn bản chẳng còn tay để quạt mát cho mình.

Tô Mộc Thu giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, bức tường phía sau lưng sợ là đã bị bọn họ nung lên rồi. Nhưng trước mắt cũng chỉ có thể trấn an đối phương:

“Nhịn một chút đi, nếu có thể thắng trong trò chơi trực tuyến này, phần thưởng đủ để chúng ta mua một cái điều hòa second hand.”

Đột nhiên không khí mát mẻ ùa đến, hai người bọn họ đều nhịn không được cảm thán một trận. Tô Mộc Tranh đã làm bài xong, đem quạt điện đến bên này cho bọn họ, trong tay còn tiện cầm xem một quả dưa hấu nhỏ đã cắt.

“Cô chủ siêu thị nhỏ bên cạnh cho, lần trước em em giúp cô ấy trông cửa hàng một lát. Gần đây nhà cô ấy bán thêm dưa hấu ướp lạnh, kêu em qua chọn một quả mang về, em liền chọn quả dưa nhỏ này.”

“Nhỏ mà có võ.” Diệp Tu cầm cái muỗng để ăn dưa hấu, “Quả to chưa chắc đã ngọt và ăn ngon đâu, nhìn màu quả dưa này là biết chuẩn ngọt rồi.” Nói xong thì múc một muỗng đưa tới bên miệng Mộc Tranh, “Đây, Mộc Tranh, em nếm thử đi.”

Tô Mộc Tranh cũng không ngượng ngùng, mở miệng đón lấy miếng dưa hấu:

“Uhm…! Ngọt quá!” Nói xong liền kéo Tô Mộc Thu đến, “Anh, anh cũng nhanh ăn đi.”

Tô Mộc Thu đáp lời, vừa ăn dưa hấu vừa chú ý quần áo đang mặc trên người cô:

“Tranh Tranh, em hôm nay sao mặc mỏng vậy?”

Tô Mộc Tranh vẻ mặt “Thế mà cũng hỏi” nhìn hắn:

“Đương nhiên là do nóng rồi!” Nói xong có chút rầu rĩ mà đánh giá thời tiết ngoài trời, “Trời nóng thế này đừng nói mặc quần áo, em còn muốn lột luôn một lớp da ấy.”

“Lạnh bây giờ, đi mặc thêm một cái áo khoác vào.” Thái độ thật khác thường, Tô Mộc Thu còn lo cả chuyện mặc quần áo của cô.

“A? Vì sao ạ? Trước đây, mùa hè em cũng thường xuyên mặc như vậy mà?” Tô Mộc Tranh có chút khó hiểu, Tô Mộc Thu lần này lại không giải thích cùng cô, chỉ kiên trì yêu cầu cô đi mặc thêm áo khoác. Cũng không biết có phải do trời nóng nực, mọi người dễ nổi giận không, Tô Mộc Tranh từ trước tới nay luôn ngoan ngoãn nghe lời, lần này lại đối với anh trai “ngang” như vậy.

Ở một bên yên lặng ăn dưa hấu ngó hai anh em người nào đó, múc một muỗng dưa hấu nhét vào miệng Tô Mộc Tranh, sau đó đứng về phía anh trai cô ở bên kia:

“Mộc Tranh, đi mặc thêm quần áo đi.” Không nghĩ tới Diệp Tu cũng không bảo vệ mình, cô đang vui vẻ mà cắn dưa hấu, tức thì đem cái muỗng hắn vừa đưa ném xuống rồi chạy đi. Lúc xoay người còn có thể nghe thấy tiếng hừ giận dỗi, đây chính là bộ dạng thích làm ầm ĩ hiếm gặp của cô nhóc. Quả nhiên nguyên nhân vẫn là do thời tiết.

Tô Mộc Thu nhìn người đã đi xa, lúc này mới lại tiếp tục ăn dưa hấu, thuận tiện trêu chọc kẻ nào đó từ khi tới đây đến giờ đều luôn cưng chiều em gái của hắn vô điều kiện.

“Thật hiếm thấy, cậu thực sự đứng ra phản đối.”

“Chỗ nào chứ, tui chỉ đứng ngoài nhìn thôi.” Ở trước mặt tên này, hắn không dám phát biểu. Hôm nay Mộc Tranh mặc mỏng như vậy, mới vừa rồi không bảo cô đi mặc thêm quần áo, chưa biết chừng lát nữa hắn lại bị “Nóng”.


88o

<<Nguyệt lệnh thất thập nhị hầu tập giải>> có viết: Mùng 5 tháng 5, có thể gieo trồng lúa mạch.

“Hóa ra ở đây cũng trồng lúa ạ?” Tô Mộc Tranh đầu đội mũ mây, ngồi xổm bên ruộng, hỏi bác nông dân đang bận rộn trên cánh đồng.

“Nơi này của chúng tôi còn được gọi là ‘vùng đất trù phú’, vì là vựa lúa gạo lớn nhất.” Bác nông dân trả lời câu hỏi của cô, “Lúa vụ mùa phải được trồng sớm, khoảng tiết Mang chủng. Nếu trễ sẽ dễ bị khô hạn và sâu bệnh.”

“Tiết Mang chủng hóa ra là tiết khí rất thích hợp gieo trồng, cảm giác tất cả mọi người đều có dáng vẻ bận rộn, thực sự là ‘bận rộn’.”

“Cũng không hẳn như vậy, cô gái, cô đã nghe qua ở chỗ tôi có câu tục ngữ ‘đầu tiết Mang chủng bận trồng lúa, cuối tiết Mang chủng bận trồng đậu’, chính là những việc như vậy. Nhà chúng tôi năm nay coi như như kết thúc trễ, chứ không thì đã trồng được lúa rồi.”

Tô Mộc Tranh đứng dậy nhìn về phía xa, ở những nơi kia, trên cánh đồng của một số gia đình khác, có những ngôi nhà nằm giữa ruộng lúa. Một vùng mạ non xanh biếc tốt tươi, thỉnh thoảng lại có cơn gió thổi ngang qua, ngọn cây đung đưa khiến người ta cảm thấy thật yên bình.

“ ‘Gió xuân nhuộm biếc ba nghìn khoảnh, Cò trắng bay về biết đỗ đâu’(*), hóa ra chính là cảnh tượng như thế này…” Cô chìm đắm trong việc thưởng thức cảnh vật, đột nhiên nghe bác nông dân nói:

(*) Đoạn thơ được trích trong bài thơ “Hoành Khê Đường xuân hiểu” của nhà thơ Ngu Tự Lương. Hoàng Khê Đường là di tích, hiện nay ở gần núi Thiên Thai, tỉnh Chiết Giang.

“Nhất bả thanh ương sấn thủ thanh,
Khinh yên mạc mạc vũ minh minh.
Đông phong nhiễm tận tam thiên khoảnh,
Bạch lộ phi lai vô xứ đình.”


Bản dịch của Nam Trân:

“Mạ cấy vừa xong, bén rễ mau,
Mưa bay mờ mịt, khói phô màu.
Gió xuân nhuộm biếc ba nghìn khoảnh,
Cò trắng bay về biết đỗ đâu.”

“Kỳ thật, ‘tiết Mang chủng’ không chỉ là trồng cây, đây còn là thời điểm “trồng người” nữa.

Ở đây người ta chơi chữ: Tiết Mang chủng (忙种máng zhǒng) đồng âm với bận rộn (芒种mángzhòng). Trong từ "Mang chủng" và "bận rộn" có từ loài (种) trong loài người (种人zhǒng rén).

“Ai?” Tô Mộc Tranh nhất thời không phản ứng kịp, “Người”…thì trồng thế nào?

“Con người ấy, thật ra cũng bị ảnh hưởng bởi khí hậu tự nhiên. Xuân Hạ Thu Đông, con người và thực vật đều phát triển giống nhau. Đối với tiết khí cũng thế, đây là thời gian rất rốt để có con.” Nói xong còn ra vẻ thần bí, cười cười nhìn Tô Mộc Tranh rồi nhìn về Diệp Tu ở cách đó không xa, nói với Tô Mộc Tranh, “Cô là cùng người nhà đến đây dâng hương bái thần? Núi ở chỗ chúng tôi đặc biệt thiêng, con trai nhà chúng tôi cũng là lúc trước đến miếu bái thần, thời điểm mang thai là tiết Mang chủng. Hai người cố gắng một chút, đảm bảo sẽ có.” Nói xong, cảm thấy như đã tiết lộ quá nhiều bí mật, liền nhanh chóng vẫy tay và quay đi.

Tô Mộc Tranh đứng tại chỗ ngẩn người, dường như vẫn chưa hiểu hết những điều đối phương vừa nói. Diệp Tu đi một vòng trở lại thấy cô gái nhỏ nhà mình vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, liền đến bên cạnh hỏi:

“Em làm sao vậy Mộc Tranh?”

Tô Mộc Tranh ngước nhìn hắn, chớp mắt hỏi:

“Diệp Tu, anh có nóng không?”

“Hả?” Chuyển chủ đề quá nhanh khiến hắn đuổi theo không kịp, nhưng Diệp Tu vẫn ngẩng đầu lên quan sát mặt trời đang treo trên cao, thành thật nói, “Nóng.”

“Vậy chúng ta trở về đi?”

“Em không phải nói, ở trong phòng quá nhàm chán nên muốn ra ngoài một chút sao?” Không muốn đi xem thác nước sao?” Diệp Tu cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn theo cô trở về. Lại nghe phía trước truyền đến một câu:

“Sắp đến tiết Mang chủng, chúng ta không thể bỏ lỡ được.”


75 độ

Khi cả hai người ngã xuống giường, dưới thân Tô Mộc Tranh truyền đến tiếng cười khẽ.

“Anh cười gì?” Cô lập tức dừng lại động tác, dò hỏi.

“Không có gì, cảm thấy hiếm khi em như thế này.” Hắn duỗi tay giúp cô tháo ra cột tóc. Đây là bàn tay đẹp đẽ vẫn thường bay lướt trên bàn phím. Lúc ngón tay xen vào làn tóc, cảm nhận tầng tầng lớp lớp bồng bềnh.

“Anh không nghĩ vậy sao?” Tựa vào ngực hắn, Tô Mộc Tranh mỉm cười mà nhìn hắn, “Đạt danh hiệu <<Cặp đôi hợp tác tốt nhất>> nhiều năm như vậy, ở chuyện này em nghĩ cũng cần phải làm tốt.”

“Uhm, chúng ta từ trước tới nay đều thật ăn ý.” Diệp Tu hơi nghiêng thân thể, đem người đặt dưới thân, “Mộc Tranh, bắt kịp tiết tấu nhé.”

Mạ non được cấy vào vụ mùa, từng cây từng cây được trồng vào ruộng. Bùn đất nhẹ nhàng bao bọc mạ non. Một thời gian sau, rễ sẽ phát triển và lan rộng bên trong. Sau đó chất dinh dưỡng được cung cấp làm cây lúa trưởng thành.

Quy trình trồng cây như thế, ở con người cũng như vậy.

Sinh vật tồn tại trong tự nhiên hay con người đều giống nhau, cùng chịu ảnh hưởng của tiết khí. Bộ rễ chôn sâu trong cơ thể, cũng sẽ từ từ được bao lấy vào lúc gieo giống. Khoái cảm truyền đến cho nhau rồi lan tỏa. Điều không thay đổi chính là đến một ngày nào đó, hạt giống đã từng gieo sẽ có kết quả, cắm rễ nảy mầm, chờ đến thời điểm thích hợp sẽ thu hoạch.

Tiết Mang chủng, thật sự là một tiết khí đẹp.

“Sao em đột nhiên quan tâm tới chuyện này?” Đem người lật lại, đè lên cô, vậy mà vẫn không quên hỏi cô nguyên nhân. Tô Mộc Tranh bị xóc đến có chút váng đầu, dựa vào trên người hắn thở hổn hển nói:

“Chuyện này là chuyện gì ạ?”

“Anh đang tò mò một chút, chuyện này và tiết Mang chủng có liên hệ gì.” Lấy lý do, hắn lại làm tới một lần lại một lần, ý tưởng này thật không tồi. Diệp Tu tự like cho chính mình một cái.

“ ‘Tiết Mang chủng’ chính là ‘bận rộn’, cây cối cần gieo trồng, con người cũng vậy.” Tô Mộc Tranh bị hắn mạnh mẽ dày vò hai lần, bị buộc trả lời, đành phải tùy tiện lấy một lý do. Thực ra chính cô cũng không biết tại sao.

“Đây là lý do?” Diệp Tu đưa tay ra chạm vào lưng cô. “Em muốn nhà có thêm vài người không?”

Tô Mộc Tranh không muốn nói chuyện vô nghĩa với hắn, ngăn hắn lại, chính mình ngồi lên giành chủ động:

“Không, em chỉ thấy nóng thôi.”


(**) Tiết Mang chủng là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 6 dương lịch. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Ngũ cốc trổ bông. (theo wikipedia)

Trong lịch Trung Quốc cổ đại, tiết khí được tính theo vị trí của Trái Đất trong chu kỳ chuyển động trên quỹ đạo xung quanh mặt trời. Theo cách tính hiện đại, với điểm Xuân phân là gốc có kinh độ mặt trời (hoàng kim) bằng 0 độ, thì thời điểm diễn ra tiết Mang chủng ứng với kinh độ mặt trời bằng 75 độ.

Tên của fanfic này là Hoàng Kim 75 Độ, chính là mang ý nghĩa này.

Các con số ở trong truyện thực ra chính là ngày tháng trong năm, nhưng được quy đổi theo kinh độ mặt trời.
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
[Mừng SN Tô Mộc Tranh 2019] [Diệp Tranh] Hoàng Kim 75 Độ

Hoàng Kim 75 Độ

Fanfic Toàn Chức Cao Thủ

Tác giả: 韩雪临Yukirin/ hanxuelin.lofter

Editor: @Bánh bao hâm hấp aka Mun

Thể loại: Truyện ngắn, hướng nguyên, có CP, hiện đại

Nhân vật chính: Diệp Tu x Tô Mộc Tranh

Tình trạng: Hoàn

Warning: Có H nhẹ, R-13

Link convert: Click here
Mun muốn gửi lời cảm ơn chân thành tới mọi người trong Phòng Tự Sát trên Discord vì đã và đang giúp m hoàn thành những fanfic này.

------------------- Đây là dòng ngăn cách chuẩn bị vào chính văn --------------------​


70 độ

“Tiết Mang chủng là tiết thứ 9 trong 24 tiết khí, là tiết khí thứ ba của mùa hè, cũng là thời điểm giữa hè chính thức bắt đầu.” Trong lớp học, quạt điện xoay đều không ngừng, thầy giáo cầm sách đứng trên bục giảng giải thích nội dung nhàm chán, “Vài ngày nữa là đến tiết Mang chủng, sau đó khu vực hạ lưu của nước ta sẽ vào mùa mưa, không chỉ thế, nhiệt độ cũng sẽ dần tăng dần.”

Ah, nhiệt độ ngoài trời đã bắt đầu thay đổi, chẳng trách gần đây cả người đều thấy nóng nảy. May mắn là sắp được nghỉ hè, có thể ở nhà và sống nhờ điều hòa. Ngồi chơi game trong phòng điều hòa, quả thực là cuộc sống lý tưởng.

“… Cây cối sẽ theo tiết khí mà không ngừng biến đổi, cơ thể con người thực ra cũng tương tự. Khi thời tiết nóng nực cũng khó tránh khỏi bị kích động. Cho nên từ tiết Mang chủng trở về sau, hy vọng các em khi đi học nên giữ cảm xúc bình ổn một chút.”

Hả? Hóa ra con người cũng sẽ bị kích động? Thảo nào cứ tới hè là mình lại bực bội, không muốn làm gì cả, trước kia còn tưởng là do bản thân có vấn đề, giờ xem ra là do ảnh hưởng của tiết khí.

Bất quá việc bị kích động này có thể dễ dàng kiềm chế sao?


80 độ

Trong rừng loáng thoáng truyền đến tiếng chim hót, nhưng tiếng hót lại không vui vẻ. Ở chùa có nuôi hai con gà trống, sáng sớm đã gáy gọi bình minh, giờ đang lang thang trong sân. Mùi hạt ngũ cốc bay đến từ tầng dưới bốc lên. Tô Mộc Tranh và Diệp Tu đã lên một kế hoạch bất thường cho kỳ nghỉ, giờ đây lại bị những âm thanh ầm ĩ bên ngoài đánh thức.

Cô chớp mắt nhìn người nằm bên cạnh vẫn chưa thức dậy, cô đùa ngịch, ở trên mặt hắn búng một cái, sau đó cũng không dựa vào giường mà trực tiếp bật dậy. Đi đến bên ban công hít thở chút không khí trong lành trên núi, còn có chụt lạnh lẽo ập vào mặt. Mùa hè, từ trong phòng điều hòa ở thành phố chạy đến nơi này tránh nóng quả là lựa chọn chính xác. Cảm thấy tâm trạng thật thoải mái, cô thay đổi quần áo, rửa mặt một lát, liền đi xuống lầu.

Cô lần này cùng Diệp Tu đi nghỉ phép ở vùng thôn quê, vùng núi nổi tiếng Thục Đạo, do chính sư trụ trì trên núi khai khẩn. Du khách tới này không nhiều, rất thích hợp cho việc rời xa sự đời thế tục, tại đây tu tâm dưỡng tính một thời gian. Tuy nói cô cùng Diệp Tu đều không phải là những người có thể chịu đựng được cô đơn. Nhưng thật tệ khi đi đến một nơi tín hiệu mạng không tốt, càng đừng nói đến trên núi có thể chơi trò chơi. Đừng hỏi ai đã đưa ra quyết định, hai người bọn họ khi nhớ lại đều thấy có chút ngoài ý muốn. Nhưng cuối cùng, vì quá bận rộn, vẫn muốn được hưởng một ngày nhàn rỗi.

“Sư thầy, chúc buổi sáng tốt lành.” Lúc Tô Mộc Tranh xuống lầu, thấy một chú tiểu đang vảy nước để quét nhà. Nghe được tiếng Tô Mộc Tranh, đối phương ngoan ngoãn hướng cô chào hỏi.

“Buổi sáng tốt lành, buổi sáng tốt lành.”

“Giờ học buổi sáng đã kết thúc rồi sao?” Tô Mộc Tranh rất tò mò về việc học tập sáng tối của họ. Ngày hôm qua còn ở trong phòng lật xem một cuốn sách về Đạo giáo.

“Bần tăng đã thức dậy làm bài tập từ khi gà gáy, hiện tại đã xong.” Vì cùng Tô Mộc Tranh nói chuyện, cậu bé tạm dừng công việc trên tay và nghiêm túc trả lời câu hỏi.

“Em gái.” Phía sau bỗng dưng có người kêu cô, quay lại nhìn, đó là người tới hỗ trợ cô, “Dậy rồi thì liền tới đây ăn sáng đi. Đây là khoai lang vừa mới luộc xong.”

“A, cháu tới liền.” Tô Mộc Tranh ôn hòa đáp lại, sau đó nói với chú tiểu, “Tôi sẽ không quấy rầy thầy nữa.” Nói xong liền vui vẻ chạy đi ăn sáng.

Chờ tới lúc Diệp Tu xuống lầu, tốp năm tốp ba khách hành hương đang đứng xung quanh. Mặc dù đối với hắn, giờ vẫn còn rất sớm. Nếu không phải phát hiện Tô Mộc Tranh không nằm bên cạnh, cảm thấy ngủ không yên giấc, sợ rằng sẽ chẳng xuống lầu giờ này.

“Anh thức dậy rồi.” Tô Mộc Tranh cầm chén trà, vui vẻ thưởng thức, đây là trà do sư trụ trì đích thân pha, trong tay còn cầm một quyển kinh dịch.

“Em đang xem cái gì vậy?” Diệp Tu liền ngồi xuống, uống nửa chén trà để làm ấm bụng, nhân tiện tò mò nhìn đồ vật trong tay vợ mình.

“Đây là sách kinh dịch của họ.” Tô Mộc Tranh xoay bìa cho Diệp Tu nhìn, “Em đang rảnh rỗi nên lấy xem.”

“<<Thái Ất…Cứu khổ…Hộ thân…Diệu Kinh>>? Nghe giống như là sách điểm kỹ năng ấy.” Diệp Tu từ lồng hấp lấy ra một củ khoai lang, thổi thổi rồi lột vỏ, “Sách giảng điều gì?”

Tô Mộc Tranh lật qua lật lại trang sách:

“Em cũng không rõ nữa, đại khái nói là Thái Thượng Lão Quân nhìn thấy chúng sinh tam giới buồn khổ, sau đó Nguyên Thủy Thiên Tôn truyền Thái Ất đi cứu độ nhân thế. Giống như một người truyền cảm hứng, thường đến các trường để diễn thuyết cho sinh viên.

“Cái đó không phải chính là lừa gạt người ta à.” Diệp Tu lấy quyển kinh dịch trong tay cô rồi đọc vài dòng, “…’ nếu chúng sinh bị bệnh tật ốm đau triền miên, có thể dâng hương, tụng niệm thánh hào, đọc kinh này bệnh tất lui’. Thần kỳ thế à? Anh tương đối muốn biết niệm kinh này có thể giải nhiệt, hết táo bón hay không.”

“Sao anh lại bị nhiệt? Em thấy ở đây mình sẽ không bị khó chịu…” Tô Mộc Tranh nói, còn vươn tay sờ mặt hắn, thử xem có bị nóng không, lại nghe được hắn phảng phất thở dài thì thầm:

“Ai, tiết Mang chủng à, luôn có điều gì đó ‘kích động’ người ta.”

Thế rồi “cạch” một tiếng, trước mặt Diệp Tu xuất hiện một chén trà, nước trà ở bên trong sóng sánh, tản ra hương thơm thanh mát.

“Anh uống đi, giải nhiệt.”


73 độ

Trong phòng không có điều hòa, chỉ có hai cái quạt điện, một cái để cho em gái đang làm bài tập, cái còn lại để tản nhiệt máy tính, hai người bọn họ chẳng mát được bao nhiêu.

“Vừa mới tới tiết Mang chủng đã nóng thế này, chờ tới thời điểm nóng bức nhất thì biết làm sao bây giờ?” Diệp Tu dựa vào vách tường cho mát, lúc chơi game hắn căn bản chẳng còn tay để quạt mát cho mình.

Tô Mộc Thu giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, bức tường phía sau lưng sợ là đã bị bọn họ nung lên rồi. Nhưng trước mắt cũng chỉ có thể trấn an đối phương:

“Nhịn một chút đi, nếu có thể thắng trong trò chơi trực tuyến này, phần thưởng đủ để chúng ta mua một cái điều hòa second hand.”

Đột nhiên không khí mát mẻ ùa đến, hai người bọn họ đều nhịn không được cảm thán một trận. Tô Mộc Tranh đã làm bài xong, đem quạt điện đến bên này cho bọn họ, trong tay còn tiện cầm xem một quả dưa hấu nhỏ đã cắt.

“Cô chủ siêu thị nhỏ bên cạnh cho, lần trước em em giúp cô ấy trông cửa hàng một lát. Gần đây nhà cô ấy bán thêm dưa hấu ướp lạnh, kêu em qua chọn một quả mang về, em liền chọn quả dưa nhỏ này.”

“Nhỏ mà có võ.” Diệp Tu cầm cái muỗng để ăn dưa hấu, “Quả to chưa chắc đã ngọt và ăn ngon đâu, nhìn màu quả dưa này là biết chuẩn ngọt rồi.” Nói xong thì múc một muỗng đưa tới bên miệng Mộc Tranh, “Đây, Mộc Tranh, em nếm thử đi.”

Tô Mộc Tranh cũng không ngượng ngùng, mở miệng đón lấy miếng dưa hấu:

“Uhm…! Ngọt quá!” Nói xong liền kéo Tô Mộc Thu đến, “Anh, anh cũng nhanh ăn đi.”

Tô Mộc Thu đáp lời, vừa ăn dưa hấu vừa chú ý quần áo đang mặc trên người cô:

“Tranh Tranh, em hôm nay sao mặc mỏng vậy?”

Tô Mộc Tranh vẻ mặt “Thế mà cũng hỏi” nhìn hắn:

“Đương nhiên là do nóng rồi!” Nói xong có chút rầu rĩ mà đánh giá thời tiết ngoài trời, “Trời nóng thế này đừng nói mặc quần áo, em còn muốn lột luôn một lớp da ấy.”

“Lạnh bây giờ, đi mặc thêm một cái áo khoác vào.” Thái độ thật khác thường, Tô Mộc Thu còn lo cả chuyện mặc quần áo của cô.

“A? Vì sao ạ? Trước đây, mùa hè em cũng thường xuyên mặc như vậy mà?” Tô Mộc Tranh có chút khó hiểu, Tô Mộc Thu lần này lại không giải thích cùng cô, chỉ kiên trì yêu cầu cô đi mặc thêm áo khoác. Cũng không biết có phải do trời nóng nực, mọi người dễ nổi giận không, Tô Mộc Tranh từ trước tới nay luôn ngoan ngoãn nghe lời, lần này lại đối với anh trai “ngang” như vậy.

Ở một bên yên lặng ăn dưa hấu ngó hai anh em người nào đó, múc một muỗng dưa hấu nhét vào miệng Tô Mộc Tranh, sau đó đứng về phía anh trai cô ở bên kia:

“Mộc Tranh, đi mặc thêm quần áo đi.” Không nghĩ tới Diệp Tu cũng không bảo vệ mình, cô đang vui vẻ mà cắn dưa hấu, tức thì đem cái muỗng hắn vừa đưa ném xuống rồi chạy đi. Lúc xoay người còn có thể nghe thấy tiếng hừ giận dỗi, đây chính là bộ dạng thích làm ầm ĩ hiếm gặp của cô nhóc. Quả nhiên nguyên nhân vẫn là do thời tiết.

Tô Mộc Thu nhìn người đã đi xa, lúc này mới lại tiếp tục ăn dưa hấu, thuận tiện trêu chọc kẻ nào đó từ khi tới đây đến giờ đều luôn cưng chiều em gái của hắn vô điều kiện.

“Thật hiếm thấy, cậu thực sự đứng ra phản đối.”

“Chỗ nào chứ, tui chỉ đứng ngoài nhìn thôi.” Ở trước mặt tên này, hắn không dám phát biểu. Hôm nay Mộc Tranh mặc mỏng như vậy, mới vừa rồi không bảo cô đi mặc thêm quần áo, chưa biết chừng lát nữa hắn lại bị “Nóng”.


88o

<<Nguyệt lệnh thất thập nhị hầu tập giải>> có viết: Mùng 5 tháng 5, có thể gieo trồng lúa mạch.

“Hóa ra ở đây cũng trồng lúa ạ?” Tô Mộc Tranh đầu đội mũ mây, ngồi xổm bên ruộng, hỏi bác nông dân đang bận rộn trên cánh đồng.

“Nơi này của chúng tôi còn được gọi là ‘vùng đất trù phú’, vì là vựa lúa gạo lớn nhất.” Bác nông dân trả lời câu hỏi của cô, “Lúa vụ mùa phải được trồng sớm, khoảng tiết Mang chủng. Nếu trễ sẽ dễ bị khô hạn và sâu bệnh.”

“Tiết Mang chủng hóa ra là tiết khí rất thích hợp gieo trồng, cảm giác tất cả mọi người đều có dáng vẻ bận rộn, thực sự là ‘bận rộn’.”

“Cũng không hẳn như vậy, cô gái, cô đã nghe qua ở chỗ tôi có câu tục ngữ ‘đầu tiết Mang chủng bận trồng lúa, cuối tiết Mang chủng bận trồng đậu’, chính là những việc như vậy. Nhà chúng tôi năm nay coi như như kết thúc trễ, chứ không thì đã trồng được lúa rồi.”

Tô Mộc Tranh đứng dậy nhìn về phía xa, ở những nơi kia, trên cánh đồng của một số gia đình khác, có những ngôi nhà nằm giữa ruộng lúa. Một vùng mạ non xanh biếc tốt tươi, thỉnh thoảng lại có cơn gió thổi ngang qua, ngọn cây đung đưa khiến người ta cảm thấy thật yên bình.

“ ‘Gió xuân nhuộm biếc ba nghìn khoảnh, Cò trắng bay về biết đỗ đâu’(*), hóa ra chính là cảnh tượng như thế này…” Cô chìm đắm trong việc thưởng thức cảnh vật, đột nhiên nghe bác nông dân nói:

(*) Đoạn thơ được trích trong bài thơ “Hoành Khê Đường xuân hiểu” của nhà thơ Ngu Tự Lương. Hoàng Khê Đường là di tích, hiện nay ở gần núi Thiên Thai, tỉnh Chiết Giang.

“Nhất bả thanh ương sấn thủ thanh,
Khinh yên mạc mạc vũ minh minh.
Đông phong nhiễm tận tam thiên khoảnh,
Bạch lộ phi lai vô xứ đình.”


Bản dịch của Nam Trân:

“Mạ cấy vừa xong, bén rễ mau,
Mưa bay mờ mịt, khói phô màu.
Gió xuân nhuộm biếc ba nghìn khoảnh,
Cò trắng bay về biết đỗ đâu.”

“Kỳ thật, ‘tiết Mang chủng’ không chỉ là trồng cây, đây còn là thời điểm “trồng người” nữa.

Ở đây người ta chơi chữ: Tiết Mang chủng (忙种máng zhǒng) đồng âm với bận rộn (芒种mángzhòng). Trong từ "Mang chủng" và "bận rộn" có từ loài (种) trong loài người (种人zhǒng rén).

“Ai?” Tô Mộc Tranh nhất thời không phản ứng kịp, “Người”…thì trồng thế nào?

“Con người ấy, thật ra cũng bị ảnh hưởng bởi khí hậu tự nhiên. Xuân Hạ Thu Đông, con người và thực vật đều phát triển giống nhau. Đối với tiết khí cũng thế, đây là thời gian rất rốt để có con.” Nói xong còn ra vẻ thần bí, cười cười nhìn Tô Mộc Tranh rồi nhìn về Diệp Tu ở cách đó không xa, nói với Tô Mộc Tranh, “Cô là cùng người nhà đến đây dâng hương bái thần? Núi ở chỗ chúng tôi đặc biệt thiêng, con trai nhà chúng tôi cũng là lúc trước đến miếu bái thần, thời điểm mang thai là tiết Mang chủng. Hai người cố gắng một chút, đảm bảo sẽ có.” Nói xong, cảm thấy như đã tiết lộ quá nhiều bí mật, liền nhanh chóng vẫy tay và quay đi.

Tô Mộc Tranh đứng tại chỗ ngẩn người, dường như vẫn chưa hiểu hết những điều đối phương vừa nói. Diệp Tu đi một vòng trở lại thấy cô gái nhỏ nhà mình vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, liền đến bên cạnh hỏi:

“Em làm sao vậy Mộc Tranh?”

Tô Mộc Tranh ngước nhìn hắn, chớp mắt hỏi:

“Diệp Tu, anh có nóng không?”

“Hả?” Chuyển chủ đề quá nhanh khiến hắn đuổi theo không kịp, nhưng Diệp Tu vẫn ngẩng đầu lên quan sát mặt trời đang treo trên cao, thành thật nói, “Nóng.”

“Vậy chúng ta trở về đi?”

“Em không phải nói, ở trong phòng quá nhàm chán nên muốn ra ngoài một chút sao?” Không muốn đi xem thác nước sao?” Diệp Tu cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn theo cô trở về. Lại nghe phía trước truyền đến một câu:

“Sắp đến tiết Mang chủng, chúng ta không thể bỏ lỡ được.”


75 độ

Khi cả hai người ngã xuống giường, dưới thân Tô Mộc Tranh truyền đến tiếng cười khẽ.

“Anh cười gì?” Cô lập tức dừng lại động tác, dò hỏi.

“Không có gì, cảm thấy hiếm khi em như thế này.” Hắn duỗi tay giúp cô tháo ra cột tóc. Đây là bàn tay đẹp đẽ vẫn thường bay lướt trên bàn phím. Lúc ngón tay xen vào làn tóc, cảm nhận tầng tầng lớp lớp bồng bềnh.

“Anh không nghĩ vậy sao?” Tựa vào ngực hắn, Tô Mộc Tranh mỉm cười mà nhìn hắn, “Đạt danh hiệu <<Cặp đôi hợp tác tốt nhất>> nhiều năm như vậy, ở chuyện này em nghĩ cũng cần phải làm tốt.”

“Uhm, chúng ta từ trước tới nay đều thật ăn ý.” Diệp Tu hơi nghiêng thân thể, đem người đặt dưới thân, “Mộc Tranh, bắt kịp tiết tấu nhé.”

Mạ non được cấy vào vụ mùa, từng cây từng cây được trồng vào ruộng. Bùn đất nhẹ nhàng bao bọc mạ non. Một thời gian sau, rễ sẽ phát triển và lan rộng bên trong. Sau đó chất dinh dưỡng được cung cấp làm cây lúa trưởng thành.

Quy trình trồng cây như thế, ở con người cũng như vậy.

Sinh vật tồn tại trong tự nhiên hay con người đều giống nhau, cùng chịu ảnh hưởng của tiết khí. Bộ rễ chôn sâu trong cơ thể, cũng sẽ từ từ được bao lấy vào lúc gieo giống. Khoái cảm truyền đến cho nhau rồi lan tỏa. Điều không thay đổi chính là đến một ngày nào đó, hạt giống đã từng gieo sẽ có kết quả, cắm rễ nảy mầm, chờ đến thời điểm thích hợp sẽ thu hoạch.

Tiết Mang chủng, thật sự là một tiết khí đẹp.

“Sao em đột nhiên quan tâm tới chuyện này?” Đem người lật lại, đè lên cô, vậy mà vẫn không quên hỏi cô nguyên nhân. Tô Mộc Tranh bị xóc đến có chút váng đầu, dựa vào trên người hắn thở hổn hển nói:

“Chuyện này là chuyện gì ạ?”

“Anh đang tò mò một chút, chuyện này và tiết Mang chủng có liên hệ gì.” Lấy lý do, hắn lại làm tới một lần lại một lần, ý tưởng này thật không tồi. Diệp Tu tự like cho chính mình một cái.

“ ‘Tiết Mang chủng’ chính là ‘bận rộn’, cây cối cần gieo trồng, con người cũng vậy.” Tô Mộc Tranh bị hắn mạnh mẽ dày vò hai lần, bị buộc trả lời, đành phải tùy tiện lấy một lý do. Thực ra chính cô cũng không biết tại sao.

“Đây là lý do?” Diệp Tu đưa tay ra chạm vào lưng cô. “Em muốn nhà có thêm vài người không?”

Tô Mộc Tranh không muốn nói chuyện vô nghĩa với hắn, ngăn hắn lại, chính mình ngồi lên giành chủ động:

“Không, em chỉ thấy nóng thôi.”


(**) Tiết Mang chủng là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 6 dương lịch. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Ngũ cốc trổ bông. (theo wikipedia)

Trong lịch Trung Quốc cổ đại, tiết khí được tính theo vị trí của Trái Đất trong chu kỳ chuyển động trên quỹ đạo xung quanh mặt trời. Theo cách tính hiện đại, với điểm Xuân phân là gốc có kinh độ mặt trời (hoàng kim) bằng 0o, thì thời điểm diễn ra tiết Mang chủng ứng với kinh độ mặt trời bằng 75o.

Tên của fanfic này là Hoàng Kim 75 Độ, chính là mang ý nghĩa này.

Các con số ở trong truyện thực ra chính là ngày tháng trong năm, nhưng được quy đổi theo kinh độ mặt trời.
Đọc xong fic này em thật sự muốn cười haha, trời nóng mà hai người này còn làm em nóng hơn :v , hihi
 

Himayunan

Người chơi công hội
Bình luận
185
Số lượt thích
403
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp đại đại, Mộc nữ thần, Tán ca
#3

Himayunan

Người chơi công hội
Bình luận
185
Số lượt thích
403
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp đại đại, Mộc nữ thần, Tán ca
#4

Bình luận bằng Facebook