- Bình luận
- 498
- Số lượt thích
- 6,227
- Location
- Hàng Châu
- Fan não tàn của
- Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
CP: Sách Khắc Tát Nhĩ x Dạ Vũ
Convert: 张佳乐头上的小花儿
Editor: ButNgonPhi
Convert: 张佳乐头上的小花儿
Editor: ButNgonPhi
Rồng tro tàn
"Xin thần linh hãy thứ lỗi cho ta, vì ta đã là Kỵ sĩ của Rồng."
“Tới đây tìm rồng?”
Lưu Vân nhìn đôi tai nhọn tinh xảo như Yêu Tinh và mái tóc bạc óng ánh của đối phương. Người kia hẳn là một pháp sư, Lưu Vân nghĩ. Bởi vì đầu ngón tay hắn đang đốt một quả cầu ánh sáng còn sáng hơn đốm sáng trong tay mình nhiều lắm.
“Đúng vậy.” Lưu Vân thu hết dũng khí, “Trong sách viết ở đây có rồng.”
“Đã lâu lắm rồi không nghe ai nói vậy,” người đàn ông hơi nheo mắt, ánh sáng ma thuật lạnh lẽo soi rọi con ngươi màu xanh lục của hắn, “Hơn một trăm năm rồi. Ngươi từ đâu tới đây?”
“Lam Vũ, ở Tây Nam đại lục.” Lưu Vân nói, “Ta tên là Lưu Vân, người thừa kế vương vị Lam Vũ. Ngươi là ai?”
“Ta là người ngươi muốn tìm”, người đàn ông tóc bạc nói, “Ta là chủ nhân tòa pháo đài này, Rồng chủ của dãy núi Sáu Sao.”
Bọn họ đang ngồi cạnh bàn, người đàn ông tóc bạc thắp một ngọn nến soi sáng cả đôi bên và những giá sách trùng điệp sau lưng họ. Lưu Vân nhìn trần nhà khắc kín phù văn, lòng tự hỏi lý do mình ở chỗ này. Hai ngày trước cậu còn ở trong hoàng cung mà coi trộm những cuốn sách cũ được đoàn kỵ sĩ trông giữ, giờ lại đang đắm mình trong tro bụi cùng những cuốn sách già tuổi hơn mình mấy chục lần trong sự dò xét của vị chủ nhân nơi này.
Tất nhiên – nếu cứ khăng khăng nói chỗ này trông đâu cũng thấy bụi – là vô cùng miễn cưỡng. Thực ra tòa pháo đài này nom cực kỳ sạch sẽ, như thể thường xuyên có người dọn dẹp. Tro bụi ở dãy núi Sáu Sao quá nhiều, dù có là rồng thì cũng không có lý gì tự mình đi dọn. Lưu Vân đoán đối phương là kẻ cực cực cố chấp, chắc chẳng bao giờ thuê Yêu Tinh quét dọn thư phòng cho mình.
“Đây chính là Thung lũng Tử vong và Ác Ma, không ở đâu có những mỏm đá sắc bén hơn chỗ này. Kỵ sĩ không qua được, chim bay cũng không thể. Có thể trong khe núi đó có nhiều loại đá quý hiếm có, nhưng không ai có thể sống sót mang nó ra ngoài. Các đoàn quân tránh không kịp dãy núi màu đen, sương mù ở đó quá dày, dễ khiến người ta liên tưởng đến những việc không tốt đẹp.”
Hắn cứ thế mà kể lại toàn bộ những hiểu biết của mình. Lưu Vân từ nhỏ đã tin những điều đối phương nói là đúng, mãi đến lúc đọc những quyển sách cũ trong Tháp của các Kỵ Sĩ mới thay đổi nhận thức. Chính ở chỗ đó cậu đã đọc được những dòng thế này: “Đây là dãy núi của rồng, chỉ cần leo được đến đó sẽ nhận được sự chúc phúc tối thượng của rồng.”
“Ngươi đang nói đùa.” Lưu Vân rốt cuộc cũng tìm lại được lý trí mà phản ứng.
“Rồng không bao giờ nói đùa với con người.” Rồng nói.
Hắn ta thậm chí còn không buồn chứng minh thân phận của mình. Chẳng hiểu sao sự ngạo mạn ấy đem đến cho Lưu Vân cảm giác tin tưởng.
“Ta sẽ không tùy tiện nói cho ngươi,” Lưu Vân nói. “Sách đó bị cấm.” Cũng là bí mật mà cậu định giữ lại.
Con Rồng cũng không buồn phản ứng. Hắn chỉ giơ tay lên, một ngọn nến chợt xuất hiện giữa hư không.
“Làm một trao đổi không?”
“Ta là một con rồng coi trọng sự công bằng, mỗi lần có người cầu cạnh ta điều gì, ta sẽ thu lại một cái giá tương đương.” Rồng nói, “Ngươi có thể hỏi vấn đề của người, ta sẽ giải đáp. Hãy trao đổi đi, ta sẽ lắng nghe bí mật của ngươi.”
“Ta không có nghĩa vụ làm thế.” Lưu Vân hô.
Đối phương dường như rất quyết tâm: “Biết đâu,” Rồng nói, “Ngươi sẽ bị câu chuyện xưa của ta làm cho rung động, con người.”
Lưu Vân không dễ bị gạt: “Thưa ngài, thế thì được.” Là một con người, Lưu Vân tuổi chưa đủ lớn nhưng đã đủ thông minh. “Là người đưa ra trao đổi, ta hi vọng có thể thấy chút thành ý của ngài.”
Quả thực, đây là hành vi vô cùng nguy hiểm – dù sao không ai thể biết vị đang ngồi đối diện thuộc chủng loại rồng nào. Nếu là Rồng Thủy Tinh ôn hòa thì có lẽ còn có thể mong chờ nó lịch sự đưa người ra khỏi hang động, còn nếu gặp phải Rồng Đỏ hay Rồng Đen thì rất xin lỗi, đến cả cơ hội nói lời cuối cùng chắc cũng không có.
Nhiều năm sau nhớ lại khoảnh khắc đó, Lưu Vân trong lòng vẫn sợ hãi mà tự hỏi không hiểu dũng khí gì đã khiến cậu khi ấy định làm giao dịch với một con rồng.
Nhưng may thay rồng không có vẻ gì là đã bị xúc phạm bởi yêu câu vô lễ đó. Dưới ánh đèn lờ mờ, hắn nở nụ cười, trông hệt như một ẩn sĩ bình thường. Tốt, hắn đáp, vậy mời rửa tai lắng nghe.
“Ta luôn giới thiệu bản thân với tất cả những người đưa ra thỉnh cầu như này, ta là chủ nhân của dãy núi này, một con rồng.” Rồng nói, “So với các ngươi, tuổi thọ của chúng ta là vô hạn. Chúng ta chỉ vô tình tỉnh lại từ giấc ngủ trưa đã phát hiện vương quốc của các ngươi đã phá đi xây lại gần mười lần.”
Lưu Vân biết rồng là loài trường thọ, nhưng vẫn không hứng thú thêm chút nào: “Đó không phải mấy lời lẽ tâng bốc hả? Đúng rồi, Sách Khắc Tát Nhĩ nghĩa là gì?”
“Ngươi nhìn thấy ở đâu?”
“Trong quyển sách cũ.”
“Trong ngôn ngữ của rồng, từ đó tượng trưng cho sự vĩnh cửu.” Rồng nói, “Ngươi là con người thứ hai thích ngắt lời ta. Đừng thách thức sự kiên nhẫn của rồng.”
Ánh nến chập chờn vài lần, Lưu Vân sốt sắng nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện trong thư phòng này treo đủ mọi loại vũ khí. Súng của kỵ sĩ, trường kiếm, dao găm gắn đá quý, … Xem ra con rồng này cũng có đam mê nhất định với vũ khí, phần nào tỏ rõ nội tâm hiếu chiến của nó.
“Lịch sử tồn tại của tòa pháo đài này còn lâu dài hơn vương quốc của các ngươi. Có rất nhiều người nhăm nhe để ý nó, nhưng nó chỉ là chỗ ở riêng của ta mà thôi. Ta không thích người khác tự nhiên bò vào sân nhà mình, làm cho người ta rất không thoải mái.”
Nhớ đến mình cũng trèo núi lên đây, Lưu Vân khẽ rụt cổ một cái. Những câu chữ rời rạc của Rồng nghe như thể chỉ đang kể lại một câu chuyện, nhưng trong đó vẫn có ý cảnh cáo làm cậu không biết có nên sợ hay không. Chỉ mong kẻ này không phải loài Rồng Đỏ tính tình tệ nhất.
“Ngươi có thể truyền lại với người nước các ngươi, đừng nghĩ đến chỗ này của ta nữa. Những con người luôn mưu cầu danh lợi như bọn chúng luôn phiền đến những đối thủ chúng vốn không thể thách thức, lại vì thế mà phải trả giá đắt.”
Lông mi của Rồng cũng màu bạc, dưới ánh sáng màu cam của căn phòng, trông như một loại thủy ngân bán ngưng tụ.
Có lẽ hắn muốn nói với ta, giờ ta muốn về thì vẫn còn cơ hội? Giờ Lưu Vân đã biết sợ, vì rồng cực kỳ tỉnh táo, mà tất cả những đối thủ tỉnh táo thì thường cực kỳ đáng sợ: “Thưa ngài, ngài rất tốt tính,” Lưu Vân thì thầm, “Có lẽ ngài giống như ta nghĩ, không phải loài Rồng Đỏ.”
Rồng chớp mắt: “Ngươi có lẽ biết không ít chuyện liên quan đến Rồng.”
“Không, cũng không nhiều, ta chỉ suy đoán.” Con người thành thật trả lời, “trong quyển sách kia có viết, không có gì thảm họa hơn một con Rồng Đỏ nóng tính.”
Ta nhìn nhầm ư? Con người đột nhiên nghĩ. Ngay giờ phút vừa nãy, Rồng mở to mắt, con ngươi cũng nhạt màu đi một chút.
“Ta đã kể cho ngươi đủ chuyện cũ rồi.” Rồng nói, “Giờ hãy nói cho ta quyển sách kia tên là gì?”
Nếu vừa nãy Lưu Vân còn đôi chút ngập ngừng thì giờ cậu đã quyết đoán hơn nhiều lắm. Cậu mở bọc hành lý, lấy ra một quyển sách cũ được khâu lại từ những mảnh da dê, giao cho đối phương.
Đến tận lúc nãy, thái độ của Rồng vẫn vô cùng bình thản. Nhưng ngay giờ phút nhìn thấy quyển sách, vẻ lạnh lùng trên gương mặt hắn bỗng chốc sụp đổ. Lưu Vân nhìn con ngươi màu xanh lục của đối phương đã thẳng đứng như mắt của loài mèo - điều khiến cậu thực sự tin rằng đó là một con rồng - phát ra ánh bạc mắt thường có thể thấy được.
“Nếu như ngươi không ngại,” Rồng lên tiếng sau hồi lâu im lặng, “Ta hi vọng có thể có được quyển sách này. Lại trao đổi đi, ngươi có thể lấy đi bất cứ vật gì ở đây.”
“Ta có thể hỏi tại sao không?”
“Ngươi không thể tìm được một ai trên đời này bảo quản nó tốt hơn ta, hơn nữa,” Rồng nói, đem quyển sách cũ kia lật đến trang cuối cùng, “ở đây còn nhắc đến tên của ta, Sách Khắc Tát Nhĩ.”
“Vừa nãy ngài nói, đó chỉ là từ trong ngôn ngữ của rồng tượng trưng cho sự vĩnh hằng.”
“Chúng ta cũng không tùy tiện tiết lộ tên gọi, con người.” Sách Khắc Tát Nhĩ nói, “Tên gọi, là một loại ứng đáp mang theo ma thuật, khi chúng ta nói tên mình cho người khác, nghĩa là chúng ta định trao đổi cùng với hắn.”
“Giờ ngài hãy nói cho ta biết,” Lưu Vân nói, “Giao dịch của chúng ta còn hiệu lực không?”
“Dĩ nhiên còn. Ngươi có thể yêu cầu bất kỳ vật gì, ở trong phạm vi đáp ứng của ta.”
Lưu Vân nhìn lại quyển sách cũ. Bị những ngón tay trắng nõn thon dài của Rồng nắm chặt, trông nó càng có vẻ ố vàng cũ kỹ.
“Hãy nói cho ta, quyển sách này là do ai viết, và vì sao người muốn có nó.” Lưu Vân nói, “Đừng từ chối ta.”
Sách Khắc Tát Nhĩ xem lại quyển sách kia, nói đúng hơn, là một quyển ghi chú. Những nét chữ trên giấy da dê viết rất loạn, đậm nhạt khác nhau.
Có câu nét chữ như nết người, nếu thế, tác giả của quyển sách này ắt hẳn là người cực kỳ phóng khoáng không chịu bị trói buộc.
“Được rồi, ta chấp thuận yêu cầu của ngươi.” Rồng nói.
Cùng với lời nói của hắn, Lưu Vân trông thấy trần nhà dày đặc phù văn trên đầu lóe lên một tia sáng yếu ớt rồi vụt tắt, trong chớp mắt tĩnh lặng như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Cậu hỏi: “Đó là gì thế?”
“Là ma pháp phát hiện nói dối của ta.” Rồng nói, “Có thể nhận thấy sự thành thật của ngươi, ta nguyện lấy thành ý đối đãi, thế nên bọn chúng giải trừ cảnh báo.”
“Ngươi thế là mưu tính ta!” Lưu Vân kêu lên: “ Ngươi nhân lúc, . . . nhân lúc ta không biết mà kiểm tra ta.”
Câu trả lời của Rồng là một ngón tay đặt thẳng lên môi, “Yên lặng”, sự uy hiếp và đe dọa của hắn cũng nghe như một ngôn ngữ êm tai nào đó, “Giờ ngươi đã tới rất gần những đám mây, nói chuyện lớn tiếng sẽ đánh thức Thần Sấm và Thần Bão.”
“Chẳng ai chịu được bị đối xử như thế cả.” Lưu Vân tức giận nói, “Ngươi không tin tưởng ta.”
“Không có con rồng nào tin tưởng con người, dù sao với chúng ta các ngươi cũng là giống loài luôn luôn ngấp nghé của cải.” Sách Khắc Tát Nghĩ nói, “Hơn một trăm năm nay, ngươi là con người thứ hai vượt qua được ma pháp phát hiện nói dối của ta.”
Lưu Vân cũng không muốn biết người thứ nhất cũng vượt qua ma pháp giờ đang nơi nào, chỉ là cậu vừa nghĩ đã ra được đáp án. “Người thứ nhất là ai?” Lưu Vân nói, “Là người đầu tiên có gan ngắt lời của ngài đó ư?”
Rồng nhẹ nhàng gật đầu trả lời câu hỏi này.
“Ngươi nhất định đã từng nghe đến hắn” Rồng nói, “Tên hắn là Dạ Vũ.”
Lưu Vân đúng là đã từng nghe qua cái tên này. Ở Lam Vũ, chủ nhân cái tên này được đúc đến mấy pho tượng, không ai không biết hắn – người từng là kẻ thống trị tối cao của vương quốc này.
“Hóa ra là ngài ấy . . . Bản ghi chú này cũng là ngài ấy viết sao?”
“Đúng vậy, là chữ của hắn.”
“Ngài ấy không ký tên, bản ghi chú này trữ ở trong Tàng thư Quán rất nhiều năm mới có người tìm thấy.” Lưu Vân nói, “Khó trách không ai dám khẳng định đó là ai viết.”
“Là chữ của Dạ Vũ. Đồ hắn viết ra đều như vậy.”
Lưu Vân học lịch sử khá tốt, biết Dạ Vũ là một vị quân chủ nổi tiếng xa gần đều biết tên. Hắn từng suất lĩnh quân đội đánh lui bộ tộc ăn thịt người ở rừng rậm phía Tây, còn cả Yêu Tinh đột biến và Sói Khát Máu, . . . loại nào thì cũng là những giống sinh vật vô cùng hung bạo. Trước khi hắn kế vị, vùng biên cương luôn thương hại nặng nề. Sách sử ghi nhận, Dạ Vũ tự xưng là Vua của Tàn Tro, bởi lẽ tất cả vùng đất có gót ngựa hắn đi qua, chướng ngại nào cũng sẽ bị quét sạch sành sanh, hóa thành bụi đất trong chiến trận.
“Ngài ấy chưa từng bại trận.” Lưu Vân nói. “Người đến phòng nghị sự ai cũng từng cung kính trước tượng ngài ấy.”
“Vì hắn là vị vua kì diệu, người từng nhận sự chúc phúc của rồng.” Sách Khắc Tát Nhĩ cười, “Ngươi nhất định cũng đã nghe qua chuyện hắn từng nhiều lần điều khiển Rồng và Ngựa Bay.”
“Đúng vậy, chuyện Ngựa Bay nhiều hơn một chút. Những người hát rong thường hay kể những chuyện đó.”
“Đáng tiếc đó lại không phải sự thật.” Rồng nói. “Nhà thơ có thể lãng mạn hóa những câu chuyện, nhưng lại không thể tả được chiến tranh thực sự.”
Lưu Vân thấy Rồng nâng một bên tay lên, làm một động tác tiến đến. Ma lực lơ lửng trong không khí, nâng những sợi tóc dài của hắn lên và biến chúng thành những dây leo màu bạc. Bên cạnh bọn họ, những giá sách cổ dồn dập chuyển vị trí, dùng một tốc độ kinh người mà chạy trốn, nhường chỗ cho một giá sách đơn độc từ xa đang bay nhanh đến.
Lưu Vân vì hành động long trọng này của Rồng mà cảm thấy kinh ngạc: “Ngài đã chúc phúc ngài ấy sao? Các người là bạn sao?”
“Không, Rồng không phải bạn của loài người, cho dù ta là loài Rồng Bạc nguyện ý giao lưu với loài người.” Giọng Sách Khắc Tát Nhĩ rất ôn hòa, nhưng không giấu nổi sự ngạo mạn khi nói đến sự thật, xem ra bản tính của rồng rất khó sửa, “Chúng ta là những người kết Huyết khế với nhau.”
Trong nhận thức của Lưu Vân, Rồng là một sự tồn tại xa lạ, nhưng Huyết khế thì không. Với một vương quốc bốn phía biên giới trùng trùng nguy cơ như Lam Vũ, thủ thành quan trọng hơn tiến công. Các Tư tế và pháp sư của vương quốc này thỉnh thoảng cũng sẽ ký kết Huyết khế hoặc Linh hồn với Tinh linh Hộ Mệnh để đổi lấy sức mạnh thủ vệ mạnh mẽ hơn. Tục truyền, loại ma pháp này bắt nguồn từ chính Vua của Tàn Tro Dạ Vũ.
Sách Khắc Tát Nhĩ kể cho Lưu Vân: Thực ra, Dạ Vũ là người biết nói chuyện hơn hắn rất nhiều. Dạ Vũ có thể lải nhải rất lâu, cũng có thể không nói một lời. Nhìn hắn lúc di chuyển hoặc tác chiến cứ như là xem một thanh dao găm rút ra khỏi vỏ. Không chỉ có thế, hắn còn hay dựa vào tốc độ nói cực nhanh của mình để ngắt lời Sách Khắc Tát Nhĩ, khiến một con Rồng Bạc tính tình vốn không hề xấu không thể nhịn được mà ghét bỏ thật lâu.
“Rồng chưa bao giờ dừng ánh mắt trên con người quá lâu, cũng không cần thiết.” Sách Khắc Tát Nhĩ đặt hai tay lên bàn, vuốt ve quyển sổ kia, “Các ngươi nuôi sủng vật, nhưng cũng không bàn luận nghệ thuật, chiến trận hay là hôn nhân với bọn chúng. Loài người với chúng ta chính là khái niệm như vậy.”
Lưu Vân lần nữa kháng nghị: “Ta với chó săn của ta rất thân thiết.”
“Dạ Vũ cũng từng nói thế,” Rồng Bạc nói, “Hắn thường yêu cầu ta phải “Tôn trọng nhau chút đi”, nhưng điều ấy cũng không quan trọng. Ban đầu lúc hắn đưa ra yêu cầu kết khế ước, ta cũng chỉ cảm thấy thú vị mà thôi.”
Rồng nói rất hời hợt, nhưng Lưu Vân biết quá trình diễn ra câu chuyện đó nhất định không ngắn. Dù sao, hiếm có con người nào có thể để rồng thấy “thú vị”.
Dạ Vũ có một gương mặt rất hợp làm kỵ sĩ. Đôi mắt màu xanh lam, mái tóc vàng óng, không khác mấy pho tượng đứng canh trước cửa phòng nghị sự bao nhiêu. Hắn đến từ phía Tây Nam đại lục, cũng giống Lưu Vân, một mình một ngựa đi đến dãy núi không chút thân thiện với loài người này.
Khi đó ma pháp trong mây mạnh hơn bây giờ một chút, Dạ Vũ không thể tìm được đường lên pháo đài liền dừng lại ở giữa con đường. Hắn rút thanh dao găm của mình ra, bắt đầu mài dao, cùng với tiếng tạp âm chói tai mà hét lớn: “Ra đi, . . . ra đi!”
Sách Khắc Tát Nhĩ dĩ nhiên không mặc kệ. Đối với những loại người khiêu chiến kiểu này, hắn còn lười biến thành hình người, dứt khoát dùng nguyên hình vén mây mà ra, đôi con ngươi ánh bạc nhạt màu dựng đứng, nhìn thẳng thằng người vô lễ kia.
“Nói cho ta tên ngươi.” Dạ Vũ nói, “Ta cần khế ước của ngươi.”
Trong mắt Sách Khắc Tát Nhĩ, lời này của hắn còn xúc phạm hơn tiếng hô lớn vừa nãy. Nhưng Rồng Bạc không phải loại rồng sẽ dễ dàng căm ghét con người. “Con người, ngươi rất dũng cảm,” Rồng nói, “Nếu ngươi cầu xin ta, ta sẽ rủ lòng thương hại ngươi.”
Dạ Vũ không hề thỏa hiệp: “Không có chuyện đó,” hắn nói, “Ta chỉ tìm kiếm sự trợ giúp của ngươi, tại sao lại phải giao nộp tôn nghiêm?”
Rồng Bạc bị lời tuyên bố mạnh mẽ này làm cho chấn động. Trước giờ, nó chỉ thấy những người đến đây thấp hèn nịnh nọt. Đối với loại người như vậy, nó chưa bao giờ nể nang mặt mũi. Hôm nay nó lại vì một con người vô lễ mà ra khỏi tầng mây đến gần hơn để nghe những lời khiêu khích của hắn. Nó thậm chí còn bắt đầu hiếu kỳ kẻ kia có thể nói những lời kinh thiên động địa hơn nữa được không.
Nhưng cuối cùng nó không làm như vậy.
“Rồng sẽ không tùy tiện ký kết khế ước với con người, giống như con người cũng sẽ không trao đổi với chó mèo.” Sách Khắc Tát Nhĩ nói.
“Ngươi tốt nhất nên tôn trọng nhau chút đi.” Dạ Vũ nói, “Ta là kỵ sĩ Dạ Vũ, quốc vương đời tiếp theo của Lam Vũ.”
Rồng không hề quan tâm: “Được rồi quốc vương tương lai,” Rồng nói, “Trước khi ta hồi tâm chuyển ý, ngươi muốn làm gì thì tùy.”
Nó vốn cho rằng kẻ kia sẽ cứ vậy mà rời đi, giống như những tấm gương thất bại trước đó. Mấy ngày sau đó lại phát hiện, kẻ kỵ sĩ này thế mà ở lại một cái hang giữa sườn núi. Dạ Vũ đầu gối lên lá, lưng tựa vách núi, tùy tiện nướng mấy con bồ câu và chuột hắn săn được, nhìn hoàn toàn không giống một kẻ muốn làm quốc vương.
Sách Khắc Tát Nhĩ không rõ mình bị cái gì đánh trúng, có thể là kinh ngạc, càng có thể là nó không tìm được lời nào để nói với kẻ kia: “Kỵ sĩ,” Nó không hiểu sao tự nhiên lại không nhịn được, “Trở về vương quốc của ngươi đi.”
“Đừng can thiệp việc ta thế nào,” Dạ Vũ nói, “Ngươi đến để thỏa hiệp sao? Nếu không thì đến ngồi cạnh đây, cứ kệ ta bận rộn đi.”
“Không có quốc vương nào ở trong một hang động thế này cả.”
“Ngươi sai rồi, sẽ có.” Dạ Vũ nói, “Những lúc chiến đấu liên tục với những sinh vật bất tử, một hang động thế này đã là sự lựa chọn không tệ rồi. Có lúc chúng ta đến cống ngầm còn không thể tìm nổi.”
Rồng cảm thấy câu trên chân thành hiếm thấy, lại nói: “Vậy ngươi cứ ở lại chỗ này đi.”
Dù đã nói vậy, trong lòng nó cũng biết, tay kỵ sĩ này còn khó đuổi hơn tưởng tượng của mình. Đúng ra từ đầu nó nên mặc kệ tiếng la hét kia, tên kị sĩ này cũng sẽ không dây dưa dến tận giờ. Lúc đó hắn có ở trên núi tới lúc nào Rồng cũng không cần biết.
Dãy núi Sáu Sao có thảm thực vật rất rậm rạp, khi không có rồng thì thảm động vật cũng rất phong phú. Cuộc sống của Dạ Vũ trên núi thật ra rất ổn, lúc nào Sách Khắc Tát Nhĩ đẩy mây nhìn trộm cũng chỉ thấy dáng vẻ tự vui đùa tự giải trí của hắn. Hắn săn thú, hắn hái cây cỏ phơi khô rồi bện thành võng, lúc nướng thịt thì sẽ hát những bài không dễ nghe chút nào. Ánh nắng xuyên qua vảy rồng, phản xạ lên mái tóc vàng của kỵ sĩ, khiến nó càng giống như được vàng đúc thành, lộ ra đôi con ngươi xanh lam màu biển cả, làm Dạ Vũ càng giống một kẻ được thần linh ưu ái.
Sách Khắc Tát Nhĩ đã thử nói chuyện lại với hắn mấy lần. Lần nào cũng vậy, kỵ sĩ kia cũng sẽ dùng những lời lẽ tương tự để đuổi cổ nó – trừ phi nó đồng ý đáp ứng yêu cầu của hắn. Chiến lược tiêu hao không thể làm Dạ Vũ dao động, cứ lặp đi lặp lại vòng luẩn quẩn đó, Sách Khác Tát Nhĩ còn cảm thấy chính mình bị tiêu hao trước người kia. Nó bắt đầu càng thấy con người này thú vị. Đối với trí tuệ của Rồng Bạc, hứng thú là khởi nguồn của mọi thứ.
Rốt cuộc một ngày kia, Rồng đã gọi tên kỵ sĩ: “Ngươi tên là Dạ Vũ?” Rồng nói, “Ngươi làm ta thấy thú vị.”
Kỵ sĩ trả lời: “Hết sức vinh hạnh. Ngươi đã nghĩ kỹ việc đáp ứng yêu cầu của ta rồi sao?”
“Còn phải xem ngươi có thể đưa ra điều kiện thế nào?” Rồng nói, “Nếu như ta không được lợi gì từ ngươi, ngươi chỉ có thể tay không đi về.”
Rồng có lúc cực kỳ tham lam. Chúng không thiếu bất kỳ thứ gì, nhưng chúng luôn muốn tích lũy nhiều hơn, vì sự kiêu ngạo bẩm sinh rồng là giống loài tồn tại một cách tự do và rực rỡ.
Dạ Vũ hiển nhiên cũng biết điều đó: “Ngươi muốn cái gì?’ Kỵ sĩ hỏi: “Ta có thể cho ngươi tiền tài, ngươi có thể lấy.”
Nhưng Rồng còn giàu có hơn. Vàng bạc châu báu đã không thể nào thỏa mãn nó rồi. “Thật đáng tiếc,” Rồng nói, “Đây không phải thứ ta muốn.”
“Cũng không để ta cứ thế thất bại chứ!”
“Nếu như chuyến này ngươi thất bại,” Rồng nói, “Ngươi dám trở về không?”
Vấn đề không hề dễ nghe, nhưng không thể làm khó kỵ sĩ, “Phiền ngươi phí tâm, nếu thất bại ta sẽ phải từ bỏ vương vị, vậy thì bỏ thôi. Ta cũng không quan tâm mấy thứ đó.”
“Ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?”
“Vì sao phải thế? Không ai quy định ta nhất định phải trở thành quốc vương.”
Giọng điệu chàng kỵ sĩ thản nhiên như thể mọi chuyện đương nhiên như thế, khiến Rồng không nhịn được mà bật cười ra tiếng: “Đấy là hành động của kẻ yếu đuối.”
“Còn tốt hơn tự rước nhục vào thân.” Dạ Vũ nói, “Nếu chỉ bởi vì không làm chuyện không phải nghĩa vụ mà quên đi những trách nhiệm ta đã tận tâm cống hiến, vương quốc như thế cũng không đáng để ta phải xả thân. Ta thế nhưng là một kỵ sĩ tự do đấy nhé.”
Sách Khác Tát Nhĩ nhìn người kia. Hơi thở của rồng lẫn trong không khí, biến thành những sợi mây nhỏ. Bọn họ chăm chú nhìn nhau, giống như chăm chú nhìn mình trong gương vậy.
“Ta không cần những lời nói dối.” Rồng nghi ngờ, “Trả lời câu hỏi này của ta: Ngươi thật sự muốn làm quốc vương hay không?”
Lần này đến lượt kỵ sĩ rơi vào trầm mặc. Trước giờ có lẽ hắn chưa từng suy nghĩ vấn đề này. Thật ra đáp án với mỗi người luôn luôn rõ ràng, nhưng ở trước mặt rồng, hắn vô thức đổi góc nhìn mà suy nghĩ.
“Có.” Cuối cùng kỵ sĩ lên tiếng, “Ta cần quyền lực. Ta đã được số mệnh an bài trở thành quốc vương, không có quyền lực duy trì thì không thể hoàn thành lý tưởng.”
Rồng yêu cầu: “Hãy nói ra lý tưởng của ngươi.”
“Rất nhiều vương quốc đã sụp đổ vì bị giặc ngoài xâm lấn. Ta không muốn như thế, không muốn thần dân của ta lang thang trên những vùng đất hoang dã, nơm nớp lo sợ đề phòng dã thú và tử linh. Trên đời này có những điều đủ để bảo vệ bọn họ, điều ta cần làm vẻn vẹn chỉ là đưa ra lời đề nghị và thuyết phục ngươi.”
“Ngươi không sợ ta.”
“Ta thà ở đây còn hơn đi đánh nhau với dã thú.” Kỵ sĩ nói, “Ngươi rất mạnh, nhưng cũng kiêu ngạo nên sẽ không ra tay với loài người. So với bọn chúng, ngươi an toàn hơn nhiều.”
“Ngươi còn thú vị hơn ta nghĩ.” Rồng nói, “Ta thích những người thẳng thắn hơn những kẻ thao thao bất tuyệt rất nhiều. Ngươi muốn gì?”
Đây là lần đầu tiên nó sẵn lòng chăm chú lắng nghe nguyện vọng của một con người. Kỵ sĩ cũng nhận thấy nó đã mềm lòng, đôi mắt xanh tràn ngập trong sự vui sướng càng thêm sinh động.
“Ta muốn một sự đảm bảo.” Dạ Vũ ngẩng đầu lên, “Ta hy vọng ngươi có thể bảo đảm với ta – bất cứ khi nào, chỉ cần ta và vương quốc của ta cần ngươi, ngươi cũng sẽ xuất hiện kịp thời.”
“Điều đó không khó.” Rồng cười, “Nhưng vấn đề là ta không nghĩ ra người như ngươi có thứ gì có thể trao đổi với ta.”
“Ta còn có nhiều hơn ngươi nghĩ.”
“Nhưng ngươi là kỵ sĩ tự do,” Rồng nói, “Ngươi không giàu bằng ta, cũng không có trí tuệ như ta. Ngươi là con người, tuổi thọ ngắn ngủi, phải chịu bệnh tật và già nua. Một ngày nào đó ta tỉnh lại, có thể cõi đời này không còn ngươi nữa.”
“Sự thật đúng là như vậy.” Kỵ sĩ cười khổ, “Cho nên ta luôn nói, đừng yêu cầu vượt quá phạm vi năng lực của ta. Ngươi cũng thật lợi hại.”
Một câu như thế nói ra có lẽ để sâu sắc lấy lòng Rồng Bạc. Nó xoay người giữa trời, luồng khí lưu khổng lồ từ đôi cánh phát ra gần như thổi bay kỵ sĩ. Nhưng hắn đã kịp bám lấy vách núi đứng vững lại. Con rồng nhìn như cực kỳ vui sướng.
Một giây sau, gió lốc bỗng nhiên ngừng lại. Dạ Vũ vén những sợi tóc vàng đang che trước mắt hắn, phát hiện bóng đen khổng lồ trên bầu trời đã biến mất tự lúc nào, ánh nắng rực rỡ chiếu thẳng xuống sườn núi. Giữa những tầng mây trong suốt là một bóng người giống như một pháp sư đang đi về phía hắn. Tai người đó dài nhỏ, giương nhọn lên trên giống như tai của Tinh Linh, vẽ nên một đường vòng cung tinh xảo. Dưới mái tóc màu bạc là đôi con ngươi ánh bạc thuần khiết. Áo choàng tối màu tung bay bên vách núi cheo leo làm người đó như dạo bộ giữa biển mây.
“Ta đã nghĩ ra. Ngươi là kỵ sĩ tự do, vậy ta muốn cùng ngươi trao đổi tín ngưỡng. Ta nguyện ký kết Huyết khế với ngươi, bảo hộ ngươi và vương quốc của ngươi. Đổi lại, tín ngưỡng tự do của ngươi sẽ vĩnh viễn thuộc về ta.”
Giọng nói của Sách Khắc Tát Nhĩ lúc biến thành người mềm mại hơn khi nãy rất nhiều. Giờ bọn họ đứng rất gần nhau, hắn vươn tay, che phủ gương mặt của kỵ sĩ, cảm nhận mạch đập ấm áp hối hả của con người.
“Ngươi sẽ không còn tư cách thờ phụng thần linh, không thể hành lễ với bất kỳ pho tượng nào nữa. Ngươi sẽ dâng tín ngưỡng cả đời ngươi cho ta, đem tôn chỉ kỵ sĩ của ngươi đặt dưới ý chí của ta.” Rồng nói, “Ta tên là Sách Khắc Tát Nhĩ. Trong ngôn ngữ của chúng ta, nó nghĩa là vĩnh hắng.”
“Rồng vĩnh hằng.” Dạ Vũ lặp lại một lần, “Thật là một cái tên cao ngạo.”
“Mà ngươi là kỵ sĩ của Rồng vĩnh hằng.” Sách Khác Tát Nhĩ nói, “Cũng không kém cạnh nhau lắm, đúng không?”
Đột nhiên ánh nến lập lòe chớp tắt, Sách Khắc Tát Nhĩ dừng câu chuyện, duỗi ngón trỏ ra đốt lên một ngọn lửa sáng trắng như ánh trăng, tiếp lửa cho ngọn nến đang dần tối lại. Lưu Vân nhìn hắn, nhớ đến quyển sách kia từng viết: “Trong cơ thể rồng luôn chảy những luồng ma thuật và năng lượng nguyên tố vô tận. Chỉ cần nguyện ý, bọn chúng có thể khiến trời mưa liên tục ở một thành trì, nhấn chìm tất cả những kẻ dám gọi tên của chúng.”
“Ta đã từng nghe truyền thuyết đó.” Lưu Vân nói, “Vua của Tàn Tro chưa bao giờ đến thăm thần điện nào. Lúc cả vương quốc tổ chức ngày hội của Thần, ngài ấy cũng không dùng tư cách quốc vương để tham gia yến tiệc.”
“ ‘Thần linh hãy tha thứ cho ta, vì ta đã là kỵ sĩ của Rồng’ ” Sách Khắc Tát Nhĩ nhắc lại lời người kia, “Hắn đã nói như thế, như thể tất cả những hành vi vô thần của hắn đều là vì ta.”
Thế chẳng lẽ không phải vì ngươi chắc? Lưu Vân nghĩ. Nhưng cậu cũng không nói ý nghĩ đó thành lời, con rồng kiêu ngạo này có lẽ sẽ không vui.
“Trong sách còn viết, những cuộc chiến Vua của Tàn Tro tham gia luôn thuận buồm xuôi gió, dân chúng luôn nhiệt tình ngóng theo hắn, giống như lao tới một buổi tiệc rượu khiến con người ta ngây ngất.” Lưu Vân đọc thuộc lòng những gì mình nhớ, “Ngài ấy đã triệu hồi ngài sao?”
Câu hỏi vô cùng thành thật này lại khiến con rồng không thể vui nổi. Sách Khắc Tát Nhĩ nhàn nhàn mà trả lời bằng một câu phủ định: “Thật không may, chưa từng có.”
Đáp án này nằm ngoài dự liệu của Lưu Vân. Sách sử trăm nghìn lần mô tả rồng và tiên vương đã sánh vai chiến đấu như thế nào, dù sao cậu đã luôn chờ mong ít nhất có một lần là sự thật. Mà lúc này Sách Khắc Tát Nhĩ triệt để đánh tan mộng tưởng của cậu. Không thể tin nối.
“Đối với ngươi, đó là một đoạn lịch sử cực kỳ lừa gạt, với ta cũng vậy.” Rồng nói, “Ta lấy đi tín ngưỡng của hắn, khiến hắn không thể thờ phụng ai ngoài ta. Nhưng ta cũng không nghĩ đến hắn thế mà lại bắt ta đi thay đổi tín ngưỡng thần dân của hắn. Ngươi thử suy nghĩ kỹ đi, người chân chính phù hộ các ngươi đánh đâu thắng đó không phải những pho tượng thần kia, mà là quốc vương của các ngươi và rồng của hắn, đúng không?”
Rồng Bạc nói xong cũng không chờ Lưu Vân trả lời. Đối với hắn, đây là những chuyện không cho phép hoài nghi, nên hắn tiếp tục: “Ta đã xem qua sách của con người, ghi chép lại rất nhiều cuộc chiến. Nếu những ghi chép đó đều là thật, tiên vương của các ngươi cả đời tham dự tất cả là tám mươi lăm trận đánh cả to lẫn nhỏ, thắng lợi tám mươi lăm trận.”
Hắn phất tay, một quyển sách bìa ngoài cũ kỹ từ trên giá sách bay tới. Rồng lật xem rồi nói, “Mỗi lần quân đội sắp rơi vào đường chết, hắn sẽ triệu hồi người che chở hắn. Con rồng khổng lồ mang theo gió và sấm set, phủ kín từng ngõ từng ngách của quân địch. Kiếm của hắn lúc này đột phá trùng vây, chính là thanh kiếm có thể chém đứt tất cả mọi loại vật chất cứng rắn nhất vì đã từng nhận được lời chúc phúc của Rồng. Có kiếm và Rồng, Vua của Tàn Tro có thể dẫn dắt đoàn quân của hắn chinh chiến khắp các vùng bình nguyên.”
“Ta đã luôn nghĩ đó là sự thật.” Lưu Vân nói.
Vốn cho rằng Rồng sẽ bình luận thêm đôi câu, nhưng Sách Khắc Tát Nhĩ lại im lặng.
Khép sách lại, hắn thở dài thật lâu, như thể chính hắn cũng là người bị lừa gạt.
“Nếu có thể, ta cũng chỉ mong đó là sự thật.”
Sách Khắc Tát Nhĩ có thể kể rất nhiều câu chuyện, nhưng hắn không định nói quá nhiều. Hắn búng tay, một góc rèm cửa sổ trên tháp tự động mở, bầu trời ngoài song cửa vẫn sáng rực rỡ, nhưng Rồng lại cau mày:
“Tối nay trong núi sẽ mưa to,” Rồng giải thích, “Ngươi nên bắt đầu rời đi từ bây giờ. Ta sẽ để ánh nắng chiếu thêm một hồi, cho đến khi ngươi rời xa.”
“Ngài có thể thay đổi khí trời?”
“Dĩ nhiên ta có thể.”
“Vậy sao ngài không kéo dài tuổi thọ của tiên vương?” Lưu Vân hiếu kỳ hỏi, “Rồng không phải là không gì không làm được sao?”
Ánh bạc trong mắt của Sách Khắc Tát Nhĩ đã tràn kín con ngươi, tựa hồ như pháp thuật và chuyện xưa của hắn, càng kể nhiều thì càng giấu được ít. Nhưng điều đó rõ ràng là không thể.
“. . . Ngươi nói đúng. Rồng hầu như có thể làm bất cứ chuyện gì, máu rồng cũng có thể kéo dài tuổi thọ con người.” Rồng nói, “ Nhưng con người không chịu được máu rồng. Chỉ sợ dù chúng ta có Huyết khế, hắn cũng chỉ có thể sống lâu hơn người thường năm mươi năm. Kia đã là đủ rồi.”
Vẻ mặt Lưu Vân có phần không thể tin nổi: “Rõ ràng ngài có thể làm tốt hơn.”
Sách Khác Tát Nhĩ nói: “Kỵ sĩ tự do thì mãi mãi luôn tự do. Chúng ta cùng lập một Huyết khế, sự cao ngạo của Rồng đã truyền qua hắn . . . Hắn không cho phép bất kỳ ai tác động đến cái chết của mình.”
Hắn không nói tiếp, mái tóc màu bạc rủ xuống trước mắt như thể sương mù trong ảo mộng. Lưu Vân nhìn thấy hai ngón tay xinh đẹp của người kia tự nâng giá cắm nến lên, chỉ hướng cửa phòng: “Đi, ta đưa ngươi ra ngoài.”
“Chuyện của ta còn chưa có xong.” Lưu Vân nói, vẻ mặt cũng dần trở nên nghiêm túc, “Ta đến nơi này để đạt được một Khế ước. Nếu ngài không có kỵ sĩ, ngươi có thể đi cùng ta, ta sẽ dẫn ngài đến vương quốc của chúng ta.”
Sách Khắc Tát Nhĩ bất ngờ cười, như thể vừa nghe được một câu chuyện cười hòa nhã: “Không cần đâu, cậu bé”, Rồng nói, “Chỉ cần ta muốn, ta có thể đi đến bất cứ nơi nào, Rồng Bạc rất am hiểu ma pháp về không gian. Nhưng ta sẽ không đến vương quốc của ngươi. Lúc Dạ Vũ chết, ta không đi, sau này, ta cũng sẽ không đi.”
“Thật không ngờ!” Lưu Vân nói, “Rồng nào cũng ngoan cố không nghe thuyết phục như thế sao? Ngài hoàn toàn có thể đi gặp hắn.”
“Chúng ta luôn gặp mặt ở pháo đài của ta, không cần đến vương quốc của hắn. Ngươi biết đấy, có những truyền thuyết nên vĩnh viễn là truyền thuyết thì tốt hơn.” Sách Khắc Tát Nhĩ nói, “Ta chán ghét dùng lối suy nghĩ của con người để lý giải vấn đề, nhưng đó lại là chuyện hắn am hiểu nhất.”
“Cho dù người kết khế ước với mình chết cũng không đi gặp mặt, đó là lối suy nghĩ của Rồng à?” Giờ phút này Lưu Vân thà làm một con người.
Sách Khắc Tát Nhĩ bất ngờ không phản bác lại. Cứ như thế một lát, Lưu Vân còn tưởng rằng hắn sẽ giết mình – những cảm xúc dao động trong đáy mắt kẻ kia quá mức phức tạp, có hận, cũng có hối hận, nhưng chủ yếu là những cảm xúc không thể diễn tả, giống tình yêu. Cậu hoài nghi không biết có phải mình nhìn nhầm. Loài Rồng biết yêu, nghe khó tin như Tiên Cá không biết hát. Lưu Vân vừa chớp mắt, những tình cảm trong mắt Sách Khắc Tát Nhĩ như thể đã chìm sâu xuống đáy biển. Con người màu bạc của hắn tựa hồ quay về làm hai khối đá quý, không hề phản ánh bất kỳ điều gì.
“Mạng ngươi chưa đến lúc tận, đừng cố làm cho nó đến sớm.” Rồng nói, “Ngươi còn chưa lựa chọn lễ vật.”
“Ta cho là ngài rất thích ta, nên định ở lại thêm một lúc. Chẳng lẽ không phải như vậy?” Lưu Vân dũng cảm hỏi. Cậu đi quanh phòng một vòng, chỉ vào một thanh kiếm cũ kỹ ở góc phòng: “Nó . . .”
“Kiếm của Dạ Vũ. Ngươi không thể chọn cái đó.”
“Thật ư? Ta cũng không định lấy.” Lưu Vân có chút kinh hoảng mà nói, “Tại sao ngài lại có thanh kiếm này? Rõ ràng nó nên ở trong phòng nghị sự . . .”
“Đó là đồ nhái, sau khi hắn chết, thủ hạ của hắn đã mang thanh kiếm này tới cho ta. Ta còn nhớ lời của bọn kỵ sĩ đó. ‘Nước sông Đỗ Hà, chim hót trong rừng rậm, sấm chớp núi Sáu Sao, . . . thanh kiếm không thể đưa chúng mang tới. Kỵ sĩ tìm kiếm tự dọ, nhưng khi chúng ta đi đến cuối cùng, chúng ta lựa chọn trở về nguyên bản, để thi hài an nghỉ trong tín ngưỡng. Mời nhận lấy thanh kiếm này, nó biểu tượng sự trung thành của tiên vương.’” Rồng nói, ánh nên chiếu sáng gương mặt của hắn, dát thêm một tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt, “Tiên vương của các ngươi ở dãy núi Sáu Sao không chỉ có được một cái khế ước, mà còn có thêm nhiều lời hứa trang trọng. Mà kỵ sĩ, chưa từng phụ những giao phó và tín ngưỡng.”
Sau đó, hắn thân thiết giải đáp vấn đề trước đó của Lưu Vân: “Ngươi quả thật cho ta ấn tượng không tệ, dáng vẻ nói chuyện của người nhìn rất quen mắt . . . Nếu không phải thế, ta đã không tha tội mạo phạm của ngươi dễ dàng như vậy.”
Lưu Vân đứng lên, phủi vạt áo. Bọc hành lý của cậu vẫn bày ở một góc sàn nhà, thời gian không còn sớm, cậu nên rời đi. Rồng là loài thay đổi thất thường, nếu có người mạo phạm bọn nó, không ai đoán được bao giờ kẻ đó sẽ chết.
Người kế vị trẻ tuổi cầm bọc hành lý, đi sát theo lưng Rồng xuống cầu thang. Trước đó cậu lén bò vào, lúc này rời đi, Sách Khắc Tát Nhĩ dẫn cậu đi qua một hành lang mà lúc trước cậu không hề nhìn thấy. Pháo đài này kiến trúc rất cổ kính, nhưng lại sạch sẽ như mới vậy. Trong hành lang treo đầy những tấm chân dung trong gương, Lưu Vân tò mò ghé đầu xem xét, phát hiện những gương mặt trong chân dung đều đang chuyển động. Cậu chưa bao giờ thấy đồ vật nào mới lạ như thế.
“Đây là cái gì? Bức tranh chuyển động sao?”
“Ma pháp thời gian.” Rồng thản nhiên nói. “Tấm gương nào được hạ ma pháp này sẽ thành thật hiển thị vật ngươi muốn nhìn thấy nhất, bảo tồn ở bên trong, vĩnh viễn tuần hoàn.” Trông thấy Lưu Vân bắt đầu đếm những tấm gương kia, hắn nói tiếp: “Có tám mươi sáu cái.”
Lưu Vân lúc này mới ý thức được mình có khả năng biết được một bí mật động trời – một bí mật của Rồng.
So với giữ bí mật, cậu càng muốn biết biểu cảm trên mặt Sách Khắc Tát Nhĩ có nghĩa là gì. Cậu bắt đầu hiểu ra vì sao Rồng luôn nói rằng tuổi thọ của con người quá ngắn. Khi bọn chúng một ngày nào đó tỉnh lại, tất cả truyền thuyết sẽ không cái nào còn tồn tại. Nó chỉ còn lại một tấm gương lạnh lẽo cùng những dòng hồi ức vô tận. Vậy căn bản tuổi thọ của Rồng đâu phải chỉ là một tấm huy chương mang đến sự kiêu hãnh cho giống loài, đôi khi còn có thể là cực hình vô tận cho chính chủ.
Cậu nghĩ đến vị Vua của Tàn Tro không có tín ngưỡng kia, đối với một kỵ sĩ, không có niềm tin là việc đáng sợ cỡ nào. Huyết khế của người và Rồng khiến cả hai mất đi quá nhiều, cũng làm cho hai người kết thúc với nhau. Có lẽ trong những năm tháng dài đằng đẵng của quá khứ, Rồng đã biết đến cảm xúc căm hận của con người, giống như một chút xíu cảm xúc Lưu Vân từng nhìn thấy trong đáy mắt Sách Khắc Tát Nhĩ. Nhưng đó chỉ như tia sáng nhỏ nhoi giữa biển bạc rộng lớn, rất nhanh đã bị những cơn sóng khổng lồ vùi lấp. Cậu ngờ rằng hắn có hận Dạ Vũ, nhưng lại càng yêu nhiều hơn – nếu như Rồng cũng cảm nhận được thứ tình cảm mà loài người gọi là yêu.
Ngàn vạn năm và hơn một trăm năm. Lưu Vân chưa bao giờ cảm nhận được sự chênh lệch xa vời vợi của đôi bên như tại giờ phút này. Tuổi thọ Rồng quá dài, tuổi của người quá ngắn, như thể sao trời tồn tại vạn năm và hoa hồng nay nở mai tàn.
Cậu và Rồng không ai nói gì.
Lưu Vân nhìn chằm chằm cái gương thứ tám mươi lăm thật lâu. Nó cũng trung thực ghi lại những cuộc chiến huy hoàng của Vua của Tàn Tro. Rồng đã nói với Lưu Vân, người kết Huyết khế với Rồng Bạc sẽ duy trì hình dáng trẻ tuổi đến chết. Trong gương, Dạ Vũ vẫn trẻ như thời thiếu niên giơ thanh kiếm vẫn còn chưa cũ kỹ, sau lưng hắn ở một góc xa ít ai chú ý, có một bóng hình to lớn chợt lóe lên giữa những tầng mây.
Sau đó, Lưu Vân đã thấy được tấm gương thứ tám mươi sáu. Trong gương ghi lại khung cảnh từ một chỗ rất xa. Là Lam Vũ một trăm năm trước, tám con ngựa chạy song song kéo một cỗ quan tài, đi qua trước cửa phòng nghị sự, trên quan tài khắc một thanh trường kiếm sắc bén và một dòng ký tự Lưu Vân xem không hiểu.
Cậu không hỏi đây là quan tài của ai. Cậu hỏi: “Những chữ này có nghĩa là gì?”
Tiếng trả lời của Sách Khắc Tát Nhĩ truyền đến từ bên kia hành lang:
“Kỵ sĩ của Rồng”
Hắn đứng trong bóng tối, nửa gương mặt bị che khuất, như thể đang đội tấm lụa đen khi dự đám tang.
“Ngài còn có thể tiếp tục bảo vệ Lam Vũ sao?” Bọn họ rất nhanh đã đứng trước cổng chính của pháo đài, Lưu Vân ngửa đầu nhìn Sách Khắc Tát Nhĩ, mong muốn đạt được một câu trả lời.
Sách Khắc Tát Nhĩ không phụ kỳ vọng của cậu, ừ một tiếng: “Việc nào ta đáp ứng rồi thì sẽ một mực làm tiếp,”
Hắn giơ tay lên, những đám mây đen trên trời vặn vẹo xoắn lại thành hình dạng như những chữ trên phù văn, sau đó tản đi khắp nơi. Phải mấy chục tiếng nữa đám mây đen đó mới có thể tụ lại, khoảng thời gian đó đã đủ để Lưu Vân lên ngựa, rời khỏi dãy núi này.
Rồng nói: “Dù sao lần sau ta cũng sẽ không phạm sai lầm như thế nữa – tên kia căn bản không nói rõ thời hạn bảo hộ, “Bất cứ khi nào ta và vương quốc của ta cần ngươi”, quá thông minh . . . Khế ước này đến khi hắn chết rồi vẫn còn hiệu lực.”
Lưu Vân không biết đó có phải hắn đang phàn nàn hay không, Rồng nhìn không giống loài sinh vật sẽ buông lời phàn nàn. Sách Khắc Tát Nhĩ dường như cũng phát hiện ra, vá lại những khe hở trong lời nói của mình.
“Không . . . Không có lần sau.” Rồng nói, ngữ điệu chắc chắn chém đinh chặt sắt: “Ta sẽ không ký kết bất cứ khế ước nào nữa, cũng sẽ không gặp bất cứ con người nào nữa.”
Lưu Vân rốt cuộc cũng tìm được cơ hội nói ra quan điểm cuối cùng:
“Ngài hãy xem lại sách cũ của tiên vương thật kỹ, bên trong có quá nhiều từ mà ta không hiểu.” Con người trẻ tuổi nói, “Tỉ như một trang cuối cùng.”
Vừa khéo con rồng đang cầm quyển sổ kia. Hắn lật trang cuối ra, đọc dòng chữ trên đó:
"ude valignat kethend, dusa valeijat urathear"
Rồng nghiêng đầu, sợi tóc sượt qua khóe mắt, càng làm nổi bật con ngươi giống như thủy tinh đang tan chảy.
Dần dàn, hắn giống như nhớ lại một chút hồi ức, khóe miệng mang theo ý cười nho nhỏ mà nhếch lên, đọc lại một lần:
"ude valignat kethend, dusa valeijat urathear"
“Ngươi không cần biết nó có nghĩa gì” Rồng nói “Đây là ám hiệu giữa chúng ta.”
“Không!” Lưu Vân nhảy dựng lên mà chụp lấy cánh tay của Rồng: “Nói cho ta! Ta không chọn lễ vật gì cả, nên xin hãy nói đáp án cho ta!”
Rồng nhìn lại cậu, dò xét mái tóc vàng tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời và đôi mắt xanh lam như đá quý. Hắn chuẩn bị, rồi thốt lên những câu chữ duyên dáng từ hai làn môi mỏng: “Đá quý bị thiêu đốt của ta, vị thánh thần chúc phúc của ngươi” Rồng nói, “Đây là tiếng Khả Âu, là ngôn ngữ của Rồng, ngươi nghe xong thì quên đi.”
Lưu Vân tin chắc rằng Rồng sẽ nói một câu “Hẹn gặp lại” hay cái gì đó.
Và một câu rõ ràng nữa:
Hy vọng ngươi vĩnh viễn không gặp lại rồng, hỡi con người.
[HOÀN]
[HOÀN]
Last edited: