- Bình luận
- 8,454
- Số lượt thích
- 19,149
- Team
- Bách Hoa
- Fan não tàn của
- Nhìn hình
Fanfic Toàn Chức Cao Thủ
Người viết: Lá Mùa Thu
En Route
Tôn Triết Bình đóng cốp xe, nhìn về phía Trương Giai Lạc đang ngồi vắt vẻo trên hiên nhà ngậm kẹo. Hắn thuận tay vỗ vỗ lên cốp, chưa mở miệng, người kia đã nhảy xuống, tay xách theo hai cái điện thoại và chiếc loa ngoài mini, hất vai cho chiếc áo khoác bị trượt xuống khuỷu tay về đúng vị trí, nói:
- Anh chắc chắn muốn lái?
Tôn Triết Bình cười, nhìn hắn không trả lời. Trương Giai Lạc đảo cục kẹo trong miệng, ô một tiếng, xách đồ chui vào ghế phụ, thuận tay mở cửa sổ. Tôn Triết Bình đã ngồi vào cạnh hắn, khởi động xe, nghe tiếng Trương Giai Lạc chỉnh GPS và kết nối Bluetooth với loa mini. Nắng gắt, hắn đeo kính râm vào, chụp tay phải lên lưng ghế Trương Giai Lạc rướn người nhìn ra sau để lùi xe. Tư thế này thường tạo cảm giác như đang ôm vai người ngồi ghế phụ, nếu ngồi đó không phải người thân thiết, tài xế sẽ ít khi làm vậy. Xe ra khỏi driveway, hắn quay đầu về, thoáng thấy Trương Giai Lạc liếc mắt nhìn tay trái để trên vô lăng của mình. Hắn lại cười không nói, nhắm hướng McDonald lái đi.
Sáng sớm chủ nhật, hầu hết mọi người đều đi nhà thờ, drive-thru vắng như dự đoán. Chỉ mình xe bọn hắn chạy thẳng vào, gọi hai cái hamburger hai ly coca lớn rồi trả tiền, không phải xếp hàng. Còn về việc vì sao hai cựu ngôi sao của làng Vinh Quang Trung Quốc và thế giới lại ăn thức ăn nhanh giá rẻ McDonald thì cũng như cái lý mì gói là máu thịt của game thủ vậy, không liên quan giàu nghèo, chỉ là một loại ý thích cùng thói quen.
Ôm bịch giấy vào lòng, Trương Giai Lạc không vội mở bánh, chỉ lật điện thoại ra bấm list nhạc. Giai điệu quen tai vang lên, chính là tiếng sáo du dương bọn hắn đã nghe đến thuộc. Lúc này Tôn Triết Bình mới lên tiếng:
- Thật ra vì sao Tây Bộ Hoang Dã lại có tiếng sáo?
Trương Giai Lạc vừa lột giấy gói bánh trong lúc Tôn Triết Bình lái xe ra đường lớn, vừa nói:
- Anh quá thiếu kiến thức. Tây Bộ Hoang Dã thiết kế theo sa mạc viễn Tây của Mỹ, sáo và trống là nhạc cụ truyền thống của các bộ lạc da đỏ, zzz.
Tiếng sáo cùng lúc đã chuyển thành tiếng trống, Tôn Triết Bình lười phản bác hắn về bối cảnh thời gian của cốt truyện Vinh Quang. Tây Bộ Hoang Dã cũng không phải sa mạc, là hoang mạc. Một vùng đất hoang nở hoa. Đúng, bọn hắn đang nghe chính là nhạc nền Vinh Quang. Vinh Quang rộng mênh mông, từng bản đồ có nhạc nền riêng, rất nhiều người chơi vì yêu thích đã lập các playlist tổng hợp để nghe khi không chơi game, bọn hắn cũng là một trong số đó. Lúc xưa còn cài tiếng nhân vật cast phép hoặc battle cry của mỗi loại nghề làm nhạc chuông điện thoại, đó là chuyện cũ, bây giờ bất quá chỉ còn để wallpaper điện thoại là loading screen của bản đồ và bản cập nhật qua các năm thôi.
Lúc bọn hắn giải nghệ, Trương Giai Lạc quyết tâm phải đi một chuyến road trip dài đến đếm tháng với Tôn Triết Bình. Hắn lại không muốn đi trong nước, nói đánh giải bao nhiêu năm đã đi khắp các vùng đến quen, hơn nữa làm một vận động viên eSport cấp quốc tế, Trương Giai Lạc không khó để xin visa nước ngoài, còn Tôn Triết Bình… Tôn Triết Bình cũng không khó xin visa nước ngoài, lý do thế nào thì quá dễ biết. Cho nên cuối cùng Trương Giai Lạc chọn nước Mỹ. Tôn Triết Bình suy xét yếu tố Mỹ không phải là một cường quốc về eSport, khó bị nhận ra và quấy rầy trên đường đi, gật đầu khen phải.
Hôm nay, là ngày bọn hắn xuất phát.
Địa điểm đầu tiên là một sa mạc nhỏ trên sa mạc lớn giữa miền viễn Tây, nghe nói là một trong những nơi lý tưởng nhất để ngắm sao. Lời này nói ra từ một đại thần nổi tiếng thế giới về độ lãng mạn, Tôn Triết Bình thân làm hợp tác, hiểu hắn đến nửa đời người, dĩ nhiên chỉ có phiếu thuận không có phiếu chống, theo ý hắn đi. Công đoạn chuẩn bị gần như đều do Tôn Triết Bình lo, Trương Giai Lạc trạch đến không thể trạch hơn, mà Tôn Triết Bình thì đã dừng việc đó hết mấy năm nay rồi, cho nên không ngại nhận trách nhiệm, cũng gánh luôn phần lái xe. Không phải Trương Giai Lạc không lái xe trong nước, nhưng hắn những năm qua đánh với bao nhiêu phần trăm sức lực không ai không biết, cho nên xe riêng mua ở Bách Hoa hay ở Bá Đồ đều gần như để trong nhà, ngoại trừ ra ngoài ăn uống linh tinh, ít khi đi đâu xa. Mà Tôn Triết Bình thì khác, mấy năm gần đây hắn quan hệ xã hội nhiều hơn, thuận theo quy tắc bổ khuyết của một cặp hợp tác nên có, hắn không ngại Trương Giai Lạc chỉ chọn địa điểm, sau đó ngồi lên xe, ăn quà vặt, uống nước ngọt, gác chân ngắm cảnh dọc đường.
Trương Giai Lạc mạnh về tiết tấu, canh thời gian luôn chuẩn, từ mở GPS, chờ có thức ăn, ra đường lớn mới bật nhạc, đến lột giấy hamburger đưa Tôn Triết Bình. Tôn Triết Bình chỉ cần xòe tay lấy, chẳng phải quay đầu, một gặm liền là một phần ba cái. Trương Giai Lạc ngồi bên cạnh vén tóc, dự đoán sức gió khi lên đến đường cao tốc sẽ thổi rối tóc đến mức nào, tay cũng cầm phần bánh của mình ăn.
Xe leo lên cầu vượt, rẽ đường nối, tăng vận tốc, dần dần hòa vào dòng chảy không quá đông đúc của sáng cuối tuần. Một đường hướng Đông, mặt trời chậm mọc, Tôn Triết Bình huýt sáo một tiếng, mặc ánh mắt “vừa nhai vừa huýt sáo là cái lý lẽ gì” của Trương Giai Lạc, chân ga đạp nhẹ, đồng hồ vận tốc bình ổn tăng đến con số 70.
Lên đường!
--
Có người nói một thứ quan trọng trong tôi đã chết, nên post cái này, tưởng niệm nó đi.
Tuy không đánh số, trên là chương một, tiếp sau có lẽ không, có lẽ có, tùy duyên vậy.
Last edited: