[Kiều Nhất Phàm] Từng bước từng bước mà đi, đừng dừng lại

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#1
[Kiều Nhất Phàm]
Từng bước mà đi, đừng dừng lại



[Cre on fic]

Người viết: oomi

Này là oomi viết dạo tìm cảm hứng cho chị gái, vẫn định là sẽ viết thêm hay về một nhân vật khác, nhưng oomi viết không giỏi, cảm hứng cũng chưa gõ cửa, nên sẽ đến đây thôi =v= <3 mong là bạn thích nó!

(Kéo xuống để đọc)​
 
Last edited:

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#2

Bước chân vào chiến đội, không chỉ mình em, vào cùng lúc còn có rất nhiều người, ra quyết định lớn để đi đến một bước này. Em rời nhà, rời việc học để đến với một môi trường hoàn toàn xa lạ, khi ấy em còn chưa định hình được những gì bản thân sẽ trải qua, phải trải qua.

Như bao người khác đã từng và sẽ đến nơi này với niềm tin rằng mình khác biệt, mình đặc biệt.

Cũng mang một niềm hi vọng như thế, em tham gia tuyển chọn rồi vào trại huấn luyện, số người ngày đó đã ít đi, họ không đạt hoặc tự mình rời đi.

Em ở lại.

Em cùng với những người cho rằng mình đặc biệt lúc này đã hiểu, những người khác cũng như em, bọn họ đều ôm một giấc mơ, đều tin chính mình nhưng hiện tại em lại nhận thức thực tế hơn về con đường mình đang đi, em cũng như bao người khác, phải cố gắng rất nhiều.

Em cố gắng với nghề này, vì lí do gì?

Một lòng yêu vinh quang hay chỉ là một phút mơ mộng của tuổi trẻ? Vì thích? Hay là vì đã cố gắng, nên muốn kiên trì?

Điều gì giữ em ở lại, giữa bao nhiêu người, cạnh tranh với bao nhiêu người?

Là vì . . .

Có lẽ chính em cũng không biết, có lẽ chỉ đơn giản là mình nghĩ, mình muốn đi xem sao.

Rồi mình cứ thế mà làm thôi, luyện tập, cố gắng, luyện tập, cố gắng . . . nhưng em dần cảm thấy mình mắc kẹt.

Mắc kẹt với khả năng của chính mình, mắc kẹt với chính mình.

Phải làm gì, tại sao em lại tiến bộ chậm như vậy, tại sao em lại ở đây? Có lẽ niềm yêu thích vinh quang cũng đã chững lại.

Vì càng chững lại, em càng nhận thấy sự thật của quyết định ngày đó.

Chiếc ghế thật sự chỉ có 6.

Người đã ngồi vững đã hơn 5.

Còn một ghế còn hai ghế, liệu có cần cho một người như mình, xét tính cách, mình có hợp? Xét nhân vật? Xét năng lực? Mình đang bế tắc.

Mắc kẹt trong cái vòng lẩn quẩn của sự bế tắc và kiên trì ngày ngày tháng tháng.

Chỉ còn một chấp niệm nhỏ nhoi nhưng có lẽ tính cách em chính là như thế kiên trì, như thế cố chấp. Em ở lại, người lì tới mức sẽ không thay đổi cho đến khi bị đuổi đi, một người thiếu sự linh hoạt như thế đấy.

Em vẫn ở đây, vẫn cố gắng. Nhưng trong tâm, em biết mình bế tắc, trong tâm, em biết mình khó tiến bộ. Phải làm gì? Em có lẽ đã không còn động lực nào để nghĩ nữa cho đến khi_

Em gặp một người, người đó nói với em 'cậu có tương lai'.

Người đó nói 'cậu làm được'.

Người đó nói "tôi cần cậu".

Có lẽ những gì em cần chính là một chút hi vọng, một chút động lực và sự cần tới như thế.

Một lời khẳng định giúp em có thể tìm lại cảm giác ngày trước, vì sao em đến với Vinh Quang?

Bước chân của em tại Vi Thảo chỉ tới đây, bọn họ không cần em.

Người kia cần em, em sẽ đi.

Em đã đi con đường này, em sẽ bước tiếp, cố chấp và u mê như thế.

Đi và rồi khi quay đầu lại, em không còn nhớ chi tiết khi em ở nơi kia nhưng một điều em biết, đó là nơi em đã ở rất lâu, bỏ ra và nhận lại rất nhiều, chỉ một khoảnh khắc nhìn lại như thế, rồi em bước đi.

Em bước khỏi tấm màn mỏng của một bế tắc.

Một bước, và tự bản thân em tìm thấy đôi cánh của riêng mình. Nó vốn ở trên lưng em từ trước, từ khoảng xương ấy_

Đôi cánh vốn đã ngụ trong em vẩy bung ra ánh sáng trắng thuộc về chính nó.

Em được giải thoát_

Thoát khỏi chính mình nhưng cũng là chính mình.

Tôi.

Hết.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook