12.
Nói ra thì thật xấu hổ.
Trong cả quãng đời Sở Vân Tú chuyên dùng để đi trêu chọc Trương Tân Kiệt, vậy mà duy nhất chỉ một lần khiến cho đối phương đỏ mặt liền cảm thấy mãn nguyện.
Nhiều năm về sau, Trương Tân Kiệt đều dùng gương mặt tê liệt biểu cảm mà đối diện cô.
Sở Vân Tú đã phải nghĩ ra vô số chiêu trò để trêu cậu, thậm chí còn có một lần cố ngăn cản cậu ta đăng xuất, ở bên tai Trương Tân Kiệt nói mấy lời uy hiếp. . . Kết quả là vị mục sư của Bá Đồ ngồi ngây ra ngẫm nghĩ một hồi, nói câu của cô đã cũ rồi, sau đó liền nói vào tai cô một câu khác mang tính uy hiếp hơn.
Sở Vân Tú: . . .
Quả thật rất biết cách kích thích khiến cho người khác cay cú rồi bùng nổ ——
Lại còn rất đúng lúc.
Về việc này sau đó Sở Vân Tú coi như đã bị đánh bại.
Không chỉ muốn đem Trương Tân Kiệt ra chọc đến khi đỏ mặt, ngược lại mình đã rất nhiều lần vô thức có hành vi trêu trọc cậu ta.
Đây cũng là lần đầu tiên Trương Tân Kiệt nhìn thấy Sở Vân Tú đỏ mặt, nhìn chung thì vẫn có chút mới lạ. Cậu đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, đứng dậy, bước tới gần Sở Vân Tú một chút, nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Lỗ tai đỏ lên rồi.”
Trong đầu Sở Vân Tú xuất hiện một đám mây hình nấm phát nổ.
Trương Tân Kiệt vẫn đeo cặp kính của cậu, gương mặt lạnh, không có chút rung động nào. Cậu dùng tư thái bình tĩnh đó mà nói câu như thế, lực sát thương quá mạnh rồi! Sở Vân Tú mơ màng một hồi mới chợt nhận ra, môi của cô và cậu ta đã cách nhau gần đến vậy.
Trương Tân Kiệt ngập ngừng một hồi dường như có điều gì muốn nói, thoáng há miệng ra, môi nhạt ngậm lưỡi mềm còn thêm hàm răng trắng.
“Thật lớn...”
Sở Vân Tú nghĩ nếu như mình thật sự không làm gì thì chính mình cũng sợ không dám gánh lấy cái danh “Lão đại của Yên Vũ các”, vì thế quyết tâm trực tiếp hôn lên.
Hai người đều không có kinh nghiệm, lại còn cùng mở miệng, dán lên nhau trong nháy mắt, môi lưỡi rất tự nhiên chạm nhau.
Trương Tân Kiệt có lẽ cũng không nghĩ đến sẽ phát triển đến bước này, đơ một lúc lâu, mới đem lời tính nói, nói ra. Sở Vân Tú không nghe rõ, chỉ cảm nhận được sự chấn được truyền tới cổ họng của cô, lại bị cô nhẹ nhàng chặn lại.
Cô cảm thấy bản thân mình có lẽ đã trở thành dạng người chủ động giống trong mấy cuốn tiểu thuyết, rất kiên nhẫn chờ mỹ nhân dần dần thích nghi mới bắt đầu tiến tới như vậy mà bây giờ đã thành ra thế này. Sở Vân Tú hiện tại chỉ hận tại sao mình không phải là đàn ông, bằng không đã sớm ăn sạch tên mục sư có như không có đầu óc này rồi. Đảo mắt nhìn quanh, cô thấy Trương Tân Kiệt đã gần như thích nghi được tình huống rồi nên nhẹ nhàng động đậy.
Mặt lưỡi thô ráp, ẩm ướt ma sát một cái, trong lòng hai tên cẩu già độc thân lâu ngày run lên.
"Mẹ nó!" Sở Vân Tú không khỏi mắng một tiếng, quá quá quá quá quá nhanh rồi !
Trương Tân Kiệt có lẽ cũng có phản ứng giống Sở Vân Tú, khi đầu lưỡi chạm vào đối phương, linh hồn cậu đều bắt đầu run rẩy. Khi cậu nghe được câu kia Sở Vân Tú dường như đang nức nở, hẳn là cô ấy đã chịu thua. Nghĩ đến đó Trương Tân Kiệt liền không nhịn được mãnh liệt lật người chặn lại Sở Vân Tú.
Tròng kính phản chiếu lại hình ảnh Sở Vân Tú được đặt nằm trên đất, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Tóc xoăn dài thả tán loạn tán loạn trên mặt đất đầy quyến rũ. Từng sợi từng sợi làm cho lòng ai kia ngứa ngáy.
"Ưm...ưm!" Mẹ nó!
Cô ấy lại nức nở nói câu kia thêm một lần nữa, Trương Tân Kiệt nghĩ, chẳng lẽ sợ rồi?
Trong trí nhớ của cậu, so giữa hai người thì Sở Vân Tú vẫn mãi ở thế khá mạnh, ngược lại cậu còn chưa bao giờ thấy được Sở Vân Tú rơi vào thế yếu.
Trương Tân Kiệt đột nhiên cười một tiếng.
Cậu cúi đầu, dùng môi và lưỡi càng ra sức hôn mạnh hơn.
Sở Vân Tú bị cậu hôn tới mức không còn chút sức lực. Ban đầu còn mắng được vài tiếng, tuy nhiên chỉ trong chốc lát, toàn bộ giọng nói của cô cũng dần biến mất thay bằng những tiếng thở dốc phát ra từ nơi răng môi giao hoà.
Cũng không biết Trương Tân Kiệt từ lúc nào có cái tài năng và sự kiêu ngạo của
một thằng đàn ông nhận biết được tiếng của Sở Vân Tú phát ra lúc đó là vào lúc cô rơi vào thế yếu.
. . .
~Sở Vân Tú, ngươi (gạch xoá tô vẽ n chữ) ngươi. . . Kỹ thuật đúng là chả ra sao.~
< Sách nhỏ của riêng Sở Vân Tú > - Điều 163.
13.
Ở trên ghế sô pha, ánh sáng từ hai chiếc điện thoại di động thay phiên nhau sáng rồi lại tắt, tắt rồi lại sáng.
Trên màn hình sáng lên đều là mười mấy tin nhắn.
“Đội trưởng, nếu chị thật sự nghĩ đến việc thành gia lập thất thì ít nhất cũng phải thông qua con đường hợp pháp, chứ đừng có trắng trợn bắt cóc dân nam như vậy! Tui phải báo cảnh sát!!!”
“Đội trưởng, chị chị chị....người chị bắt có phải là Trương phó không....Má nó, chị mau đem người thả ra!!! Hàn đội gọi điện thoại tới rồi, tui không dám bắt máy đâu!”
"Đội trưởng. . . Đối tốt với Trương phó một chút, Hàn đội nói người ta ta là lần đầu tiên, chị đừng có ra tay mà không phân nặng nhẹ. . ."
"Đội trưởng _
3)∠)_. . Tại sao toàn bộ Liên minh đều biết Trương phó ở nhà chị vậy. . ."
"Đội trưởng. . . Giám đốc muốn hỏi chị đang muốn có em bé sao?"
Phía bên kia.
"Đội phó, tại sao anh vẫn chưa trở về? Đội trưởng nói đã nói với quản lý, giúp anh kéo dài kỳ nghỉ...."
"ಠ _ ಠ anh có muốn hỏi chị Vân Tú thử một chút?"
". . . ((( ;゚д゚))) có lỗi! ! Quấy rầy rồi "
"_´°ω°`" ∠):_ đội phó. . . Đội trưởng bảo tụi em luộc cho anh cái trứng gà."
"Sớm sinh quý tử. . . Sớm sinh quý tử"
. . .
~ ~ ~ ~ ~ ~
Trương Tân Kiệt lần đầu tiên gặp Sở Vân Tú chính là vào mùa giải thứ 4.
Toàn bộ trạch nam của Bá Đồ đều chạy ra ngoài chiêm ngưỡng dung nhan người đẹp, chỉ còn một mình cậu cùng Hàn Văn Thanh sóng vai ngồi trong phòng huấn luyện bất động.
Hàn Văn Thanh không nhịn, khụ một tiếng: "Tôi nhớ hai ngươi ra mắt cùng mùa. . ."
Trương Tân Kiệt đưa mắt nhìn Hàn Văn Thanh, ánh mắt tỏ ý không biết việc đó có liên quan gì.
Hàn Văn Thanh vừa nhìn rồi lập tức quay đầu đi, đem lời định nói nuốt trở về.
Không lâu sau, tiếng hoan hô từ xa đến gần, cửa vừa mở ra, cô gái xinh đẹp đi giữa những tiếng ủng hộ bước vào đứng trước mặt cậu.
Khi đó Sở Vân Tú vẫn chưa có mái tóc uốn gợn, hình ảnh mang chuẩn đủ loại phong tình.
Cô cột cao tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục của Yên Vũ, rất giống mấy thiếu nữ vừa xong môn thể dục trong truyện bước ra.
Dáng người cao gầy như thể như một làn gió mát thổi vào đập tan luồng không khí ứ đọng trong phòng, tiến thẳng vào trong mắt của ai đó.
Trương Tân Kiệt ngẩng đầu nhìn cô, trong nháy mắt dường như đã quên rất nhiều điều. Một khắc đó có lẽ xuất phát từ sự tôn trọng cho cái đẹp. Cậu nhìn người con gái tràn đầy khí chất ngự tỷ này, trong lòng vỗn dĩ đang bình lặng liền trở nên náo động bất thường, tròng lòng gào thét, cảm thấy vui vẻ không hiểu vì sao... Trương Tân Kiệt há miệng ra nhưng lại phát hiền mình một chữ cũng không nói.
Sở Vân Tú nhìn hình dạng cậu lúc ấy không khỏi bật cười.
"Trương Tân Kiệt?" Cô phất phất tay, "Là Trương Tân Kiệt đúng 10 giờ đi ngủ kia sao?"
Lúc cô nói ra câu đó, hình dạng hệt như một tiểu hồ ly đầy giảo hoạt.
Trương Tân Kiệt chưa từng gặp qua cô gái nào như thế, nhất thời không biết đối phó thế nào, cực kỳ hoảng loạn nên chỉ ừ một tiếng.
Trong đội đều là tiền bối lớn hơn cậu, họ nhìn vị mục sư nhà mình bình thường luôn bình tĩnh, cuối cùng cũng có lúc tâm trạng trở nên thất thường, liền dùng cùi chỏ chọc chọc lẫn nhau nháy nháy mắt bật cười. Hàn Văn Thanh ngồi đang ngồi bệ vệ ngay ở đó, thấy bầu không khí trở nên như vậy, gương mặt cũng trở nên nhu hoà mấy phần. Các đồng đội liền đùa lấy một hai câu không đứng đắn, thấy đến cả Hàn đội cũng mặc cho bọn họ làm bừa, liền được nước lấn tới, nhất thời không khí càng thêm náo nhiệt.Trương Tân Kiệt da mặt mỏng, nhưng thói quen là luôn giữ bình tĩnh, tuy có chút thẹn quá hóa giận, nhưng sắc mặt lại như thường, chỉ là lỗ tai đỏ lên.
Bậc thầy chiến thuật tưởng lại ho khan một cái, đẩy mắt kính lên, mở miệng để lật ngược thế trận.
"Chào cô." Cậu duỗi tay, "Bá Đồ, Trương Tân Kiệt."
Có lẽ Sở Vân Tú cũng không nghĩ đến cậu sẽ làm ra cái chào hỏi chính thức như vậy, cũng đưa tay ra: "Ờ. . . Sở Vân Tú, Yên Vũ." Cô quan sát Trương Tân Kiệt một phen, đột nhiên đè thấp giọng nói, "Người anh em, lỗ tai cậu đỏ rồi."
Sở Vân Tú là người phía nam, lúc nói lời này còn vô tình dùng giọng vùng Đông Bắc còn nghe đặc biệt thiếu đòn hơn.
Trương Tân Kiệt đứng hình một lúc.
Sở Vân Tú ha ha cười lớn.
Mùa giải thứ 4, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, kết cuộc là Sở Vân Tú mang vị mục sư của Bá Đồ ra trêu chọc cho đến khi cả mặt đều đỏ.
Trương Tân Kiệt đêm đó sau khi trở về, ngồi trước bàn đọc sách, lấy ra một cuốn sổ bìa da trâu nhỏ, ở trên giấy thận trọng nhìn một hồi rồi đặt bút xuống.
Sở Vân Tú.
Cậu dừng bút nghĩ rất lâu, sau đó lại viết.
~ Sở Vân Tú.~
...
< Sách nhỏ của riêng Sở Vân Tú > - Điều 1.
_Fin_