Thông tin [Fanfic Review] Ngôn Khả Tẫn - Những điều muốn nói

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1
[Fanfic Review] Ngôn Khả Tẫn - Những điều muốn nói

Người viết: Tán Ô Nhỏ

Link fic: Ngôn Khả Tẫn


Mấy hôm nay trời chuyển mùa, trở nên lạnh lạnh, làm tôi có chút thèm nắng, vậy là lôi fic ra đọc. Bản thân là người thích nắng, fic đọc, dịch hay viết đều thích có chi tiết tả nắng nhưng trong một ngàn lẻ một fic trữ trong máy, lần này là chỉ mòn mỏi nhớ Ngôn Khả Tẫn. Kỳ thực, fic này không tả nắng nhiều, chủ yếu tập trung ở phần đầu với phần cuối. Vậy nên, ấn tượng này có lẽ nên nói là được tạo ra bởi giọng văn của tác giả. Là một giọng văn rất sáng, rất êm, làm tôi nhớ tới nắng mùa đông. Nắng được mây bọc thành từng cụm, không chói mà tản tản đi khắp nơi như bụi phấn. Mùa đông vốn lạnh, nhờ nắng mà ấm áp thêm vài phần. Đây cũng vậy. Fic vốn đau buồn, nhờ giọng văn tác giả mà dịu dàng lên nhiều lắm. Nỗi đau nếu như những ngọn núi, trập trùng trập trùng thì chất văn trong đây sẽ như một tấm lụa, phủ lên chúng, mềm đi những góc cạnh. Người đọc thay vì đau như kim châm sẽ chỉ cảm thấy một chút tê tê nơi da, nếu so sánh, chắc sẽ là cảm giác nước lạnh xối vào vết bỏng đi.​

Mà nói lại chuyện nắng, cảm thấy fic này giống một vòng thời gian. Mở đầu là quầng sáng chiều hoàng hôn. Rồi nắng cứ thế nhạt dần nhạt dần theo từng phần. Cận fic, khi hai người họ nói chuyện chia tay, chính là vào một buổi đêm đấy. Đêm không, không tả điện, không tả sao, không tả trăng, chẳng có gì hết, chỉ là một màn tối thăm thẳm. Và cuối fic là một khung cảnh được lấp đầy bởi ánh sáng. Tôi thường nghĩ, Ngôn Khả Tẫn này là được viết theo lối đầu cuối tương ứng bởi cùng là cảnh hai người vẫy chào tạm biệt nhau, cùng tả rất nhiều nắng, cùng một người đi và một người đứng lại. Nhưng giờ nhìn lại, thấy có vài điểm chênh. Ví dụ như nắng. Nắng trong phần đầu, hoặc là nhóe lên rồi chợp tắt, hoặc là nắng hoàng hôn, dù có được tả là ấm áp đấy nhưng đã là hoàng hôn sẽ mang theo vài phần nhàn nhạt, vẫn sẽ làm người ta có chút buồn, bởi sẽ chẳng kéo dài lâu. Còn nắng trong đoạn cuối, dùng từ “ngập ngụa” không có đẹp nhưng chưa nghĩ ra từ nào khác hết. Nắng tràn qua cửa sổ, trườn trên rèm vải, luồn vào vạt áo, lan vào trong mắt, lẫn trong câu nói. Bức tranh trong đoạn cuối ấy, không phải được vẽ thêm nắng, mà là được vẽ bằng nắng.​

"Lâm Kính Ngôn nhìn theo bóng Phương Duệ dần dần tan đi, tới tận khi khuất hẳn mới xoay người đi. Ký ức bỗng như đèn kéo quân được ai đó đẩy nhẹ một cái, bắt đầu quay vòng, chầm chậm rồi nhanh dần lên. Từ bóng lưng nơi sân bay kia chảy ngược, chảy ngược, chảy ngược đến tận khi có tiếng cách khẽ khàng vang lên. Là trại huấn luyện Lam Vũ, khi đó anh mới nhận chức đội trưởng, tới đó tìm người. Bấy giờ đang lúc nghỉ trưa, Phương Duệ ngồi bên cửa sổ, nắng Quảng Châu ấm áp phủ lên người hắn một lớp mềm mại, vạt áo sơ mi quá cỡ khẽ phồng lên do gió thổi.
“Chào anh.” Hắn vẫy vẫy tay, cười đến hết mực chân thành."

-------------------​

Đến tận bây giờ mới viết một cái ngăn ngắn cho Ngôn Khả Tẫn, thật không tốt. Nói thế nào ta, đây là fic mình thích nhất trong suốt khoảng thời gian edit fic TCCT. Là thích nhất rồi, không có “một trong” nữa. Nói về fic này, nói ba ngày ba đêm không chán. Từ những thứ to lớn mà tác giả đề cập trong fic lẫn những chi tiết vụn vặt nhỏ bé, thậm chí đến vài ba câu đối thoại cũng thật muốn viết gì đó về chúng. Luôn rất mong nhiều nhiều người nữa vào đọc, góp thêm vài câu suy nghĩ, chỉ ngặt nỗi, fic lại có spoil. Muốn giới thiệu, lại không nỡ giới thiệu, cảm giác giằng xé nhưng đang ăn kiêng mà nhìn thấy đồ ngọt vậy :thở dài một tiếng: Nhưng, ừm, cũng đã giương sẵn cờ có spoil rồi, nếu ai không ngại nhảy, xin mời nhảy, đảm bảo không hối hận.​

-------------------​

Review này viết lâu rồi, sau xóa, giờ nhớ lại nên post lên đây. Vì có rất nhiều thứ muốn nói nên đặt tên thread là vậy, cũng không chỉ dừng lại ở 1 post này. Ai muốn viết vài dòng cho Ngôn Khả Tẫn cũng có thể viết vào đây (nếu muốn), mình rất vui.​
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook