Tổ hợp Tội Phạm ☆ Lời tri ân dành cho quá khứ huy hoàng mờ ảo.
☆☆☆
Tôi luôn cảm thấy, những chuyện cũ năm xưa của Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ chính là như tiêu đề, vừa huy hoàng, vừa mờ ảo.
Mùa 2, Lâm Kính Ngôn ra mắt dưới trướng Hô Khiếu, chính diện tiến công đánh ra một đời thanh danh, là Đệ nhất lưu manh Đường Tam Đả.
Mùa 5, Phương Duệ ra mắt dưới trướng Hô Khiếu, Quỷ Mê Thần Nghi zâm đãng chơi trick, đặt bẫy, úp sọt cần mẫn, trở thành vương giả trong giới đạo tặc, là Đệ nhất đạo tặc Quỷ Mê Thần Nghi.
Từ mùa 5 đến hết mùa 8, bốn năm đó, Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ, dưới cái tên Tổ hợp Tội Phạm, là bộ đôi át chủ bài mang thương hiệu của Hô Khiếu.
Từ mùa 5 đến hết mùa 8, bốn năm đó, Tổ hợp Tội Phạm tung hoành, chưa một lần độc giả được chứng kiến. Tất cả những gì chúng ta biết về họ đều chỉ là vài lời gợi lại quá khứ bâng quơ, mơ hồ.
Cho nên hôm nay tôi muốn điểm lại một số lần mà tổ hợp của Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ, của Đường Tam Đả và Quỷ Mê Thần Nghi được nhắc đến trong chính văn.
“Lâm Kính Ngôn làm cộng sự lâu năm với kẻ được vinh danh là bậc thầy chơi bẩn của Vinh Quang, xem ra đã học không ít chiêu trò. Lúc này chơi lưu manh cực kỳ hèn hạ, bên này ném một viên gạch, bên kia chọi một bình xăng, tóm lại quyết tâm không đối địch trực diện, thậm thụt rải đồ chọt lén khi có dịp, đồng thời chỉ huy cả đoàn phối hợp chiến đấu.
[...]
Mưu Đồ Bá Đạo có Trương Tân Kiệt và Lâm Kính Ngôn liên thủ, giết tiếp thêm hai BOSS. Cuối cùng giờ ngủ đã điểm, Trương Tân Kiệt dứt khoát thoát game. Còn Lâm Kính Ngôn? Ai cũng không biết, vì cả Diệp Tu cũng chưa tìm ra ID acc lưu manh của người kia. Lâm Kính Ngôn không dùng nhân vật có trang bị rực rỡ nổi bật, mà xài một lưu manh hết sức bình thường trà trộn vào đội ngũ Mưu Đồ Bá Đạo. Trường kỳ hợp tác với bậc thầy chơi bẩn làm không chỉ đấu pháp, cả ý thức của Lâm Kính Ngôn cũng vô tình bị ô nhiễm theo nhiều.”
Trích chương 753: Cố gắng phấn đấu
“Một tổ hợp đã gây nên làn sóng quan tâm mạnh mẽ trong giới chuyên nghiệp. Tuy họ chưa bao giờ có thể nắm tay nhau bước vào trận chiến giành quán quân cuối cùng, nhưng ít nhất Hô Khiếu luôn là khách quen của vòng chung kết, không một chiến đội nào dám khinh thường.”
Trích chương 1123: Lưu manh và đạo tặc
“Tổ hợp Tội Phạm ngày xưa tuy không được đánh giá mạnh nhất Liên minh, nhưng chỉ cần hai người có mặt, fan sẽ cảm thấy rất vững tâm. Bất kể tình hình gian nan thế nào, họ vẫn tràn đầy niềm tin vào chiến đội.”
Trích chương 1277: Giờ giải lao bên Hô Khiếu
“Đường Tam Đả và Quỷ Mê Thần Nghi, hai nhân vật mạnh nhất Hô Khiếu, theo sau Ám Vô Thiên Nhật, giẫm bước trên những tàn dư cũ kỹ, cũng xông lên.
Xưa kia, họ từng được gọi là tổ hợp Tội Phạm, nhưng hôm nay cái tên ấy sắp phải trở thành quá khứ. Trên bảng bình chọn tổ hợp tốt nhất Vinh Quang, hai nhân vật đã kề vai chiến đấu bên nhau nhiều năm này thậm chí còn không đứng cùng chỗ. Cái gọi là hợp tác không phải chỉ cần chung đội là được, chứ nếu không, mỗi đội năm người đều đi ứng tuyển cả rồi?
Thật ra Liên minh cũng không định nghĩa rõ ràng về hai chữ "hợp tác". Chỉ là qua nhiều năm bình chọn, hợp tác thường là cặp đôi đóng vai trò chủ lực nhất, ăn ý với nhau nhất trong một chiến đội. Bởi thế nên cách họ phối hợp mới nổi bật, mới dễ thấy.
Hô Khiếu hiện tại vẫn tôn Đường Tam Đả làm át chủ bài. Hắn vẫn là kẻ nổi bật nhất, nhưng Quỷ Mê Thần Nghi thì đang dần dần mờ nhạt. Lưu manh và đạo tặc đã không còn là trục tâm cho cả chiến đội đánh xoay quanh. Hôm nay, đứng bên cạnh Đường Tam Đả, cánh tay phải của Đường Tam Đả, là ai?”
Trích chương 1279: Không chịu tập trung.
“Tổ hợp Tội Phạm là cái tên cũ dành cho cặp đôi lưu manh đạo tặc của Phương Duệ và Lâm Kính Ngôn. Lấy tên này cũng do nghề mà họ cầm, một đạo tặc với một lưu manh chẳng phải phần tử tội phạm thì là cái gì?”
Trích chương 1472: Tổ hợp Tội Phạm mới
“Phương Duệ cũng lặng im. Hắn quen Lâm Kính Ngôn không lâu bằng Diệp Tu, nhưng từ mùa giải thứ năm gia nhập Liên minh, những bước chân đầu tiên trên con đường chuyên nghiệp hắn đã có Lâm Kính Ngôn bên cạnh. Lâm Kính Ngôn dìu dắt hắn trưởng thành, hai người trở thành cặp hợp tác nổi danh, và rồi mỗi người một ngã rẽ ở cuối mùa giải thứ tám, thứ chín.
Với hắn, Lâm Kính Ngôn vừa là thầy vừa là bạn. Nếu bảo Phương Duệ bình chọn một tuyển thủ đáng kính nhất Liên minh, hắn sẽ bỏ phiếu ngay cho Lâm Kính Ngôn không cần do dự, cho dù anh không phải người mạnh nhất.”
Trích chương 1576: Gió mưa đã ngừng
Khi cả hai bắt đầu có nhiều đất diễn hơn, bắt đầu có những ảnh hưởng nhất định tới cốt truyện, thì một người đã về dưới trướng Bá Đồ, một người không lâu sau cũng chuyển nhượng sang Hưng Hân.
Chúng ta chỉ biết rằng, năm xưa, hai người họ từng là một tổ hợp nổi danh, từng là thương hiệu của Hô Khiếu, từng là những người đồng đội thân thiết và hợp cạ nhất, và từng có ảnh hưởng đến nhau nhiều nhất.
Trong ấn tượng của độc giả, bọn họ dường như vẫn luôn ở hai bờ chiến tuyến. Còn những năm tháng cùng sát cánh kia đã nằm lại sau lưng.
Và những cuộc đối đầu giữa họ lại là minh chứng mạnh mẽ nhất cho những năm tháng ấy.
Có rất nhiều người cảm thấy cuộc chạm trán ở trận lôi đài bán kết Bá Đồ - Hưng Hân giữa Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ rất tàn nhẫn, thế nhưng tôi chưa từng nghĩ vậy.
Đối với tôi, khung cảnh đó đẹp lắm, thơ mộng lắm, huy hoàng lắm.
Cái mà chúng ta chứng kiến chính là kết quả của 4 năm đồng hành, kề vai sát cánh của họ, 4 năm mà chúng ta chỉ được nghe kể lại qua vài điểm sáng bé nhỏ vụn vặt.
Cuộc chiến đó, màn khiêu vũ đó của bọn họ, chính là bằng chứng sắt đá nhất cho sự thấu hiểu trong tư duy, cho sự đồng điệu trong suy nghĩ.
Lãnh Ám Lôi của Lâm Kính Ngôn từ mặt sau lâu đài đi vòng ngược chiều kim đồng hồ, Hải Vô Lượng của Phương Duệ cũng từ mặt trước lâu đài đi vòng ngược chiều kim đồng hồ.
Thế là Lãnh Ám Lôi ra cửa trước, Hải Vô Lượng về cửa sau. Hai người khiển nhân vật mở cửa, thận trọng tiến vào.
Người xem chỉ biết câm lặng.
Cặp hợp tác ngày xưa nay đã thành đối thủ, nhưng lối đánh khi vào trận vẫn cứ đồng điệu thế sao? Người đi vòng ta cũng đi vòng, người ngược chiều kim đồng hồ ta cũng ngược chiều kim đồng hồ, người mở cửa ta cũng mở cửa...
Hai nhân vật rón ra rón rén di chuyển, mọi cử động nhỏ nhất đều như khớp lấy nhau.
Khán giả bó tay, thôi chờ hai người đụng mặt rồi tính!
Ai ngờ hai người cứ như giao hẹn sẵn sẽ không gặp nhau vậy. Họ đi quanh tầng một ròng rã một phút, cả vạt áo cũng chẳng nhác thấy.
Thế rồi họ dường như thấm mệt, cùng ngồi trong góc nghỉ ngơi.
Kênh chung lúc này phát huy tác dụng.
"Ê, anh có đang trong lâu đài không?" Phương Duệ hỏi.
"Có!" Lâm Kính Ngôn trả lời nhưng không hỏi lại. Phương Duệ đã lên tiếng, nghĩa là hắn cũng trong lâu đài.
"Đầu game anh đánh kiểu gì?" Phương Duệ hỏi thẳng.
"Đi vòng." Lâm Kính Ngôn đáp thẳng.
Vòng chung kết, trong trận đấu một mất một còn, hai người lại tán gẫu đến thản nhiên như không, như một cuộc giao lưu thường ngày ở trại huấn luyện.
"Đụ má." Phương Duệ bỗng mắng. Trọng tài lập tức xuất hiện cấp thẻ vàng. Chữ nghĩa thế này dĩ nhiên không được phép chat.
Lâm Kính Ngôn lập tức hiểu ra vấn đề. Không cần hỏi nhiều, Phương Duệ chắc chắn cũng đã đi vòng, hai người coi như đổi chỗ cho nhau, sau đó ôm cùng mạch suy nghĩ, cùng đường lối lén lút mà lùng sục khắp nơi. Cho nên, người tránh ta, ta cũng tránh người, bước chân cứ đi cứ đi mà mãi chẳng chạm mặt.
"Tiếp!" Lâm Kính Ngôn quyết định đột phá gút thắt. Hai người rõ ràng quá hiểu nhau, thuộc làu làu thói quen của nhau, nếu chỉ dự đoán trước một bước là không đủ, bởi đối phương cũng sẽ làm hệt như mình. Kết quả cuối cùng, chẳng ai có thể làm gì được ai.
Lãnh Ám Lôi đứng dậy đi khỏi góc tường, bắt đầu hành động trước. Anh đổi cách nghĩ. Anh suy xét Phương Duệ sẽ làm gì kế tiếp và chọn hướng xử lý sâu hơn.
Hai nhân vật lại xoay đường chuyển lối.
Một phút nữa trôi qua, hai người không làm khán giả phải thất vọng. Nơi cầu thang xoắn ốc tầng một lâu đài, hai nhân vật cuối cùng gặp gỡ. Một cuộc gặp gỡ không hề mảy may đột ngột, một cuộc gặp gỡ mười phần đương nhiên, như cả hai đã hẹn sẵn từ sớm, mỗi người có một lối đi, cuối cùng nơi đây gặp mặt.
Rốt cuộc cũng đánh rồi. Khán giả nghĩ.
Nhưng, Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ lại sững sờ.
Sao lại gặp ở đây?
Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là, họ vẫn đồng điệu. Khi phát hiện đối phương quá hiểu mình, họ tiến một bước trong phán đoán, nhưng rồi sau cuối lại đi đến kết quả như nhau.
"XX!" Phương Duệ tự censor lời chat.
Trọng tài méo mặt. XX không vi phạm quy tắc, nhưng nhìn nó, trọng tài như thấy hai chữ "đụ má" to và rõ vô cùng. Phương Duệ không chửi tục, nhưng đã đem cái nghĩa tục tĩu truyền đạt đầy đủ không thiếu phần nào.
Hai người ngây ngẩn nhìn nhau ba giây, ngoài "XX" của Phương Duệ thì không ai nói tiếng nào. Đột nhiên, cả hai cùng ra tay.
Đạn Sóng Khí!
Ném Cát!
Mỗi người một chiêu, vừa tấn công vừa lách mình né tránh. Thế là không ai đánh trúng ai.
Tiếp!
Đạo cụ của lưu manh và kình khí của khí công sư bắn qua bắn lại, hai người thật sự giao chiến.
Nhưng người xem chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn.
Đây gọi là giao chiến ư? Hay là phối hợp?
Mọi động tác công kích và né tránh đều liền nhau như một thể. Người không đánh trúng ta, ta không đánh trúng người, và rồi lại lao tới, và rồi lại lùi về. Nào có phải chiến đấu? Họ như đang khiêu vũ vậy.
"Khụ!" Nửa phút sau, Lâm Kính Ngôn chat một chữ lên kênh chung. Thế tấn công của Lãnh Ám Lôi thoáng dừng. Một cách đồng bộ, Hải Vô Lượng cũng thả chậm tay.
Cả hai đều nhìn ra vấn đề.
Thân thiết đến mấy chăng nữa, đây đã là vòng chung kết, họ là tuyển thủ chuyên nghiệp vai gánh trọng trách nặng nề. Họ đều muốn giành thắng lợi về cho đội mình. Thế nên, họ mới hết lòng phỏng đoán người hợp tác ngày xưa của mình, hi vọng biến sự ăn ý này thành vũ khí sát thương. Kết quả? Hai người hiểu nhau, cho nên phỏng đoán giống nhau. Ăn ý không biến thành vũ khí, mà ngược lại, đã giúp họ giải trừ toàn bộ sát thương.
Như thể, sự hiểu nhau không cần lời đó đang cản trở hai người tranh đấu.
Cảm giác này không hạnh phúc chút nào.
Hiểu nhau không cần lời, đó từng là thứ để họ tự hào, nay lại thành chướng ngại khi đối đầu. Muốn đánh, muốn thắng, họ phải đọ nhau xem ai có thể thoát khỏi sự ăn ý kia dứt khoát hơn, vô tình hơn, sự ăn ý tượng trưng cho tất cả quá khứ giữa họ.
Lại qua ba giây sững sờ, tiếp tục ra tay!
Bên cầu thang xoắn ốc, đạo cụ lưu manh và kình khí khí công sư tiếp tục va chạm.
Hai nhân vật bắt đầu trúng chiêu.
Em vỗ anh một chưởng, anh ném em cục gạch.
Trận chiến diễn ra có vẻ kịch liệt, nhưng trong mắt người xem có trình độ thì nó thô thiển hơn cả gà.
Bởi vì muốn xem hiểu trận đấu này, phải biết rõ những gì Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ đã từng trải qua. Thô thiển, là vì hai người quá ăn ý. Người này giỏi ở điểm nào, người kia làm sao không biết? Vậy nên, mọi thủ đoạn đều trở nên vô ích.
Chỉ như bây giờ, đánh bừa không cần suy nghĩ, họa hoằn lại trúng.
Hiểu nhau không cần lời đã không còn là sức mạnh nâng đỡ, trợ giúp lẫn nhau, mà là âm mưu, là cạm bẫy, là dối lừa...
Ngoài trận, những tuyển thủ có hợp tác đều không nỡ xem tiếp.
Trận đấu này tàn khốc đến mức nào? Vì chiến thắng, hai người phải dùng sự hiểu ý, sự tin tưởng, sự an tâm dám đem phần lưng của mình giao cho người kia bảo vệ, mà bày thành mưu kế.
Hoàng Thiếu Thiên vốn nhắn tin với Dụ Văn Châu suốt đêm, giờ đây cũng lặng người.
Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc, Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh... Những ai có hợp tác đang ngồi tại nhà thi đấu đều vô cùng hiểu ý nghĩa trong hai chữ "hợp tác" này, nhưng cặp hợp tác trên sàn đấu lại phải nhẫn tâm phá hủy mọi thứ họ từng tạo nên trong quá khứ.
Vì chiến thắng.
Vì quán quân.
Mỗi một tuyển thủ đều có rất nhiều ràng buộc trong lòng, nhưng vì hai thứ đó, họ không thể không xuống tay tự chặt đứt những vấn vương ấy.
Trích chương 1492: Đồng điệu
Phải hiểu rõ nhau đến mức nào mới có thể khớp đến từng tính toán, từng hành động?
Phải đồng điệu với nhau đến mức nào mới có thể xảy ra tình huống gặp gỡ gây bất ngờ với cả hai bên, mặc dù đã tiến thêm một bước trong lối suy đoán và xử lý, chỉ bởi người kia cũng tiến thêm một bước y hệt?
Phải ăn ý với nhau đến mức nào mới có thể khiến mọi sát thương bị hoá giải, mới có thể đánh ra một trận đấu ngươi tiến ta lùi như phối hợp, như khiêu vũ?
Kể từ đầu mùa giải thứ 9, sau khi Lâm Kính Ngôn rời khỏi Hô Khiếu, hai người họ đã không còn là hợp tác, không còn là Tổ hợp Tội Phạm, nhưng gần hai năm sau gặp lại, sự ăn ý của bọn họ dường như không hề mất đi.
Một cuộc trò chuyện vẻn vẹn năm câu, chưa đến hai mươi từ, vẫn đủ để bọn họ hiểu được vấn đề nằm ở đâu.
Một trận đánh mà nếu họ tính toán quá nhiều thì sẽ chẳng đi đến đâu cả, bởi “người này giỏi ở điểm nào, người kia làm sao không biết?” Cho nên, một lần nữa, họ lại chọn cùng một cách giải quyết: đánh bừa.
Không suy tính bất cứ điều gì, mặc cho may mắn quyết định.
“Chỉ như bây giờ, đánh bừa không cần suy nghĩ, họa hoằn lại trúng.”
Hoạ hoằn lại trúng.
Thật đáng tiếc.
Tìm được tri kỷ thấu hiểu với mình đến như vậy, vốn là một cơ duyên ngàn năm có một, chỉ có thể gặp, không thể cầu.
Bọn họ đã từng là niềm tự hào của nhau trong quá khứ.
Đã từng luôn gắn liền với tên tuổi của nhau.
Đã từng xem nhau như một nửa sức mạnh.
Đã từng hiểu ý, tin tưởng, an tâm dám đem phần lưng của mình giao cho người kia bảo vệ.
Nhưng bây giờ, tình thế lại ép buộc họ phải đối đầu.
Ép buộc họ đem tất cả sự thấu hiểu ăn ý được xây dựng qua bao nhiêu năm kia, bày ra làm âm mưu khiến người kia gục ngã.
Thật đáng tiếc.
Khoảnh khắc tái hiện quá khứ giữa hai người rực rỡ nhất, huy hoàng nhất, lại xuất hiện vào lúc hai người phải nhẫn tâm chặt đi mối liên kết vững chắc năm xưa.
Thật đáng tiếc.
Không thể tận mắt chứng kiến sự lợi hại của họ.
Ánh hào quang của Tổ hợp Tội Phạm, nay đã nằm lại trong quá khứ.
Hai người họ mỗi người có một bước đường riêng, đã không còn liên quan gì đến nhau nữa rồi.
Dù cho có hoài niệm ngày tháng xưa cũ đến thế nào cũng không thể quay trở lại, tôi nghĩ cả hai đều hiểu rất rõ điều đó.
Cho nên Lâm Kính Ngôn sảng khoái bước chân sang đầu quân cho Bá Đồ, sảng khoái chinh chiến thêm hai năm bên những đối thủ cũ, cùng họ theo đuổi chấp niệm bấy lâu, rồi thẳng lưng rời đi, dứt khoát, không hề ngoảnh đầu.
Cho nên Phương Duệ phóng khoáng chấp nhận đổi nghề, chấp nhận ăn lương bằng một nửa lương cũ (dù vẫn cao nhất cả chiến đội), chấp nhận về dưới cánh chiến đội “rễ cỏ” Hưng Hân; vừa là tìm được một “tổ ấm” mới để thoải mái theo đuổi đam mê đánh địch bất ngờ, vừa là đặt niềm tin vào những người đồng đội mới, cùng họ xây dựng một thời đại thuộc về mình.
Phải rồi. Quá khứ của Tổ hợp Tội Phạm vừa huy hoàng, vừa mờ ảo.
Và nó chỉ còn là quá khứ.
Họ sẽ chỉ giữ cho riêng mình một góc nhỏ trong lòng để tưởng niệm những ngày tháng đẹp đẽ ấy.
Cho dù không còn chung đường, bọn họ vẫn là hợp tác ăn ý nhất của nhau, vẫn là hai người bạn chí cốt của nhau, vẫn là người thấu hiểu nhau nhất.
Con đường trước mắt của họ đều rất dài.
Giấu trong tim một lời tri ân dành cho quá khứ, bọn họ sẽ kiên định bước tiếp.
Tôi chỉ mong rằng, mặc dù ngoại trừ các nhân vật trong truyện, không một ai khác tận mắt chứng kiến những năm tháng tung hoành của họ, nhưng vẫn sẽ có người nhớ, đã từng có một cặp hợp tác, tên gọi Tổ hợp Tội Phạm, gồm có Đệ nhất lưu manh Lâm - "Đường Tam Đả" - Kính Ngôn và Đệ nhất đạo tặc Phương - "Quỷ Mê Thần Nghi" - Duệ.
☆☆☆
Chúc mừng sinh nhật Lâm Kính Ngôn!
\( ̄︶ ̄)/