Lâm Kính Ngôn - Sayonara

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#1


Lâm Kính Ngôn, sayonara

Có ba cảnh tôi không dám xem lại trong Toàn chức: đầu tiên là cảnh Hoàng Thiếu khóc dưới khán đài mùa 2, tiếp theo là lúc Hoàng Thiếu im lặng sau chung kết mùa 8, và cuối cùng là cảnh Lâm Kính Ngôn cúi mình chào khi tuyên bố giải nghệ rồi rời đi. Cảnh đầu tiên không dám đọc lại vì phần tình cảm xúc động trong ấy, cảnh thứ hai vì không nỡ nhìn nhân vật và chiến mình yêu thích thua cuộc, còn cảnh thứ ba là vì tôi ghét nó, ghét cay ghét đắng nó, ghét tới mức nhiều lần ra sức xóa bỏ khung cảnh ấy ra khỏi đầu, ước gì chưa từng thấy nó, muốn ngưng theo truyện chỉ vì một chương truyện ấy.

Giây phút Lâm Kính Ngôn cúi đầu rời đi, tôi đã thực sự ghét Hồ Điệp Lam, ghét cái kết bi tráng Hồ Điệp Lam dành cho Lâm, ghét câu từ biệt mà Hồ Điệp Lam để cho Lâm nói, ghét cái cúi đầu từ biệt hiện ra dưới ngòi bút của Hồ Diệp Lam.

Tôi cũng tự thấy suy nghĩ của mình thật ấu trĩ, thật trẻ con. Chính bản thân tôi cũng từng viết: "Khi đọc câu
“Dấu hiệu của người chưa trưởng thành là, họ muốn chết một cách cao thượng vì một sự nghiệp
Trong khi dấu hiệu của người trưởng thành là họ muốn sống một cách khiêm nhường vì một sự nghiệp"
làm tôi nhớ tới Lâm Kính Ngôn.
Và cũng vì điểm này, làm tôi yêu quý anh” nhưng giây phút này, trong lần xuất hiện cuối cùng của anh, sự khiêm nhường cuối cùng của anh, trở thành cái dằm mà Toàn Chức để lại cho tôi, nó đâm sâu vào lòng tôi.

Tôi không thích bất cứ nhân vật nào trong Toàn chức phải cúi mình hay xin lỗi, càng không thích Lâm Kính Ngôn cúi đầu trước bất kì ai cả, anh không cần, Lâm Kính Ngôn của Vinh Quang vĩnh viễn không cần, kể cả cho đó là cái cúi người từ biệt khi phải giải nghệ. Tôi muốn được thấy anh, bóng lưng thẳng tắp, dù có phải rời đi, cũng thật hiên ngang rời đi.

Đến phút cuối rồi, vẫn nói anh không có thành tựu cá nhân đặc biệt nào(?) Anh anh là một nửa của Tổ hợp tội phạm, anh dẫn dắt Đệ nhất đạo tặc của Vinh Quang, là Đệ nhất Lưu Manh, là đội trưởng của Hô Khiếu từ mùa 3 tới mùa 8, … những thứ đó vẫn không là thành tựu?

Có lẽ trong mắt anh, hay trong thế giới của Vinh Quang chúng không tính là thành tựu, chỉ có quán quân, chỉ có chiếc cúp vàng danh giá đó mới là thành tựu. Anh luôn tự nói mình là người bình thường, ra sức đuổi theo bước chân của thiên tài, người bình thường nào cũng làm được những gì mà Lâm Kính Ngôn đã làm?

Anh nói được chiến đấu cùng Bá Đồ là may mắn của anh, bằng một cách nào đó, cả câu nói này cũng làm tôi ghét, những thứ trong tay anh, không một thứ gì nhờ vào “may mắn” cả, anh dùng mồ hôi cũng giành lấy từng thứ một. Lâm Kính Ngôn có đủ năng lực để khi cơ hội đến, anh nắm được nó.

Có lẽ một cái kết đẹp cho đời tuyển thủ đã được phân phát quá nhiều rồi, nên chẳng còn phần cho Lâm Kính Ngôn. Tôi không ghét việc anh phải dừng lại, nhưng tôi ghét cách thức Hồ Điệp Lam để anh dừng lại. Ở trận đấu cuối cùng của anh, Hồ Điệp Lam đơn giản là dùng anh để cà bằng tỉ số đang chênh, bị Diệp Tu dùng 7% cà mất 59% HP, Lâm Kính Ngôn- Đệ nhất lưu manh đầu tiên, trước khi Phương Duệ đến Hô Khiếu anh là tay đấm hổ báo không thua kém gì Hàn Văn Thanh,… vậy mà chỉ mất 7% máu đã lấy được hơn nửa mạng của anh, nhìn con số tôi chỉ biết cười gằn, nhiệm vụ cuối cùng trong trận đấu này mà Hồ Điệp Lam trao cho anh, là san bằng tỉ số hộ Hưng Hân, thật đáng mỉa mai.

Dưới ngòi bút của cha đẻ mình, anh chỉ mãi là một kẻ bình thường, một vị “đại thần bình thường”, một tuyển thủ đã tuột trạng thái còn cố gắng bám trụ một cách thoi thóp.

Câu từ biệt của anh là: “Cảm ơn mọi người, chúc mọi người may mắn”

Khi anh nói lời này, anh chắc hẳn mong những ai còn ở lại đều được may mắn.

Ít nhất, hãy may mắn hơn anh…

Ở những con chữ cuối cùng rồi, Lâm Kính Ngôn vẫn vậy, anh vẫn là con người ôn hòa, khiêm nhường, nhã nhặn như vậy.

Thời gian đã cạn, người chiến binh già mỏi mệt ngã xuống.

Tạm biệt anh, Lâm Kính Ngôn
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook