- Bình luận
- 473
- Số lượt thích
- 2,954
- Team
- Khác
- Fan não tàn của
- Tô Mộc Thu
[Oneshot] Lữ trình
Pairing: Tu Tán
Author: yexiudadazhennanshen@lof (fic gốc)
Translator: QT + Google dịch + ilovetranslation@com + youdao@com
Editor: Trang Hoàng
Tình trạng: Đã hoàn
Permission: Mình không sở hữu bất kỳ điều gì của fanfic này, từ nhân vật cho tới tình tiết
Pairing: Tu Tán
Author: yexiudadazhennanshen@lof (fic gốc)
Translator: QT + Google dịch + ilovetranslation@com + youdao@com
Editor: Trang Hoàng
Tình trạng: Đã hoàn
Permission: Mình không sở hữu bất kỳ điều gì của fanfic này, từ nhân vật cho tới tình tiết
Do mình hoàn toàn không biết tiếng Trung nên chỉ đảm bảo được 70-80% độ chính xác.
Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả.
cre pic: ờ để từ từ kiếm lại...
Đường đời vốn cô độc, cho dù có gặp, cuối cùng cũng sẽ chia xa.
1.
Chuyến xe lửa sớm nhất ngày mang theo những hành khách còn chưa tỉnh ngủ cắt một đường vào khoảng trời còn tờ mờ, đi qua biên giới quốc gia.
Cách kinh độ lẫn vĩ độ làm đồng hồ sinh học trật nhịp, Diệp Tu ngáp một cái, nhắn một tin cho cô nương đầu dây bên kia rồi tắt thông báo điện thoại, tránh làm phiền đến người đang ngủ.
“Em đến Paris rồi nè!” Đính kèm là một tấm ảnh chụp bên hông Nhà thờ Đức Bà.
“Cổng chính nhiều người quá, em qua quán cà phê bên cạnh ăn trưa, sau đó gặp được một nàng mèo ở cạnh cửa nè.” Trong hình là một bé mèo trắng như tuyết đang nhìn thẳng vào ống kính, cặp mắt hai màu lam vàng tràn đầy sự hiếu kỳ.
Diệp Tu bật cười “Mèo này khá giống người nuôi đi.”
“Ý anh là Vương tiên sinh đó hở.” Đối phương hiểu ngay ý hẳn, thêm một cái emo mặt trợn mắt ở cuối câu.
“Gợi ý vài nơi cho em đi, không phải anh đã từng tới đây rồi sao? Ảnh còn nói với em, đây chính là nơi hai người gặp nhau.”
-
Diệp Tu lần đầu xa nhà là vào năm 15 tuổi, khi ấy cha hắn hiếm có mà dôi ra vài ngày nghỉ, liền mang cả nhà đi du lịch nước ngoài, địa điểm do mẹ hắn chọn – Paris.
“Là bởi Paris phồn hoa mỹ lệ, vừa có nét hiện đại vừa có sự cổ điển, giao thoa đến hoàn hảo sao?” Diệp Thu vừa sắp xếp đồ đạc vừa quay qua hỏi ông anh song sinh đang ngồi chồm hỗm trên giường chơi PSP. Đây là lần đầu tiên được ra nước ngoài chơi nên Diệp Thu vô cùng hào hứng, còn với thái độ hờ hững max của anh trai nhà mình, cậu lựa chọn bỏ cuộc rồi.
“Vì mua mua mua đi.” Diệp Tu ngậm kẹo que đáp.
Thực tế chứng minh Diệp Tu nói đúng.
Đam mê dành cho shopping của phụ nữ là điều ba người đàn ông nhà họ Diệp vĩnh viễn không thể hiểu nổi. Chưa kể thân là một bà mẹ có một cặp song sinh, Diệp phu nhân càng mê đắm những món đồ đôi. Thấy cái nào coi được là túm một thằng quý tử tới thử thử, rồi liền mua hai món, ít nhất màu sắc cũng phải khác nhau. Diệp papa phụ trách trả tiền, không trốn được, Diệp Tu mặc kệ cái gọi là tình anh em mà ném em trai lại cho mama, bản thân đi ra ngoài cửa tiệm, dựa cửa nhìn dòng người qua lại.
Trung tâm của thế giới nơi nào cũng mang trong mình một khí chất riêng biệt, nếu bắt buộc phải chỉ ra, chắc chắn sẽ là biển người trước mắt hắn đây.
Da trắng, da vàng, da nâu, da đen.
Tóc vàng, tóc bạc, tóc nâu, tóc đen.
Bỗng nhiên, một cô gái da đen tóc đen chạy đến trước mặt Diệp Tu, nói với hắn bằng một thứ tiếng kỳ quái gì đó.
Diệp Tu mở to mắt nhìn đối phương, xua xua tay ra hiệu tôi không hiểu nhưng cô gái vẫn cứ nói không ngừng nghỉ. Diệp thiếu gia đang tính quay đi tìm người giúp thì một bàn tay vỗ vỗ vai hắn, bên cạnh truyền đến một giọng nam nói thứ tiếng tương tự, chỉ sau vài câu đã giải quyết xong cô gái ngoại quốc kia.
Diệp Tu nghiêng đầu nhìn vị “anh hùng” từ trên trời rơi xuống này. Là một cậu trai người châu Á chưa tới 20, tóc nâu nhạt, da thiên trắng, miệng ngậm một điếu thuốc, tay cầm một khung vẽ tranh, trên cổ treo máy ảnh loại SLR. Người này, theo quan điểm thẩm mỹ của Diệp Tu, có phần đẹp quá mức cần thiết.
Cậu ta chớp chớp mắt nhìn hắn một chút, rồi quay đi, biến mất vào dòng người.
2.
Diệp Tu tách khỏi đại đội “Mua mua mua” kia xong, thân là một trạch nam cơ trí, hắn không đi cũng không chạy, chỉ ngồi thẳng xuống vỉa hè, đợi quân đoàn kia tới tìm mình.
Diệp Thu nói không sai, Paris quả là một thành phố phồn hoa mỹ lệ. Ngay cả khi phải trải qua hai lần Thế chiến đau đớn, nàng vẫn vẹn nguyên như trước: Vương cung thánh đường Sacré-Cœur, tháp Eiffel, Khải Hoàn Môn, Viện bảo tàng Louvre,…
Đây là nơi khởi nguồn cho tư tưởng Khai sáng *, Voltaire, Rousseau, thậm chí là Napoleon.
(ở đây chắc có liên quan đến Thời kỳ Khai sáng nên để viết hoa)
Đây cũng là nơi tụ họp của biết bao kẻ cướp kẻ đoạt, những thứ quân Anh Pháp ngày xưa chiếm đoạt từ năm châu bốn bể giờ đang nằm đây, trưng bày trong những viện bảo tàng.
Và lại cũng chính nơi này, chiến hỏa bay đầy trời, máu xương đổ thành sông, Đức Quốc xã từng đặt chân tới đây, từng cắm lên đây một lá cờ thống trị.
Từng có một chuyện kể rằng, trước khi quân Đức rút đi có chôn rất nhiều thuốc nổ dưới lòng Paris. Quân đội rời khỏi sẽ lưu lại một người để kích hoạt chúng. Nhưng chàng trai người Đức ở lại ngày đó, khi ngồi cạnh nút bấm, chàng đã lỡ nhìn ngắm thành phố này, lỡ thán phục nó, lỡ say mê nó. Để rồi chàng chẳng thể nào xuống tay được nữa, mãi mãi không thể.
Hắn lại nhớ tới “The Da Vinci Code”, Tu viện Sion dùng Chén Thánh hứng lấy thánh huyết, hai tòa Kim tự tháp nơi cửa vào, kiệt tác cắt ngang Rose Line, nhân vật chính quỳ dưới bầu trời đầy sao, nhớ lại lời Mary Chauvel từng nói.
One day it will dawn on you. *
(Một ngày nào đó cậu sẽ hiểu ra.)
(Bản dịch Việt của câu này đặt vào đây không hợp bối cảnh nên xin phép giữ nguyên tiếng Anh)
Được rồi, hắn chẳng hiểu gì cả.
Diệp Tu chống cằm nhìn cậu trai đứng trước mặt mình, che khuất mất khoảng trời sao trên cao. Cậu ta khom lưng nhìn hắn. “Cho tôi mượn chỗ này một chút được không?”
Một cốc bia nghe nói được phát miễn phí ở buổi biểu diễn nào đó, trên tay không còn khung vẽ tranh, thay vào là đàn violin, hộp đàn khoác trên vai. Nhận thấy ánh mắt chăm chú của Diệp Tu, cậu ta nhướng mày. “Chưa thành niên chưa được uống rượu.”
“Cậu thì rồi?”
“Vừa vặn 18 tuổi.”
“Cậu là nghệ sĩ violin?”
“Không không không, đây là sở thích nghiệp dư thôi.”
“Vậy là họa sĩ?”
“Đấy cũng là sở thích nghiệp dư.”
“…”
“Tôi là một kẻ lãng du a.”
-
“Haha.”
“Khi đó anh đã nghĩ anh em đích thực là tên nói dối như cuội.”
“Về sau thì sao?” Không cần nhìn hắn cũng biết, cô nương đầu dây bên kia đã cười đến hoa rơi nước chảy.
Về sau? Diệp Tu kéo lại phần vai áo hơi trượt xuống.
“Level tăng cao hơn tí,” Uống một ngụm nước nóng. “Tội phạm lừa đảo.”
-
Tô – nói dối như cuội – Mộc Thu nghề nghiệp chân chính là du học sinh.
Khi còn nhỏ đã tha hương nơi xứ người, toàn thân chẳng mang nửa điểm ngây ngô do dự của tuổi thiếu niên, khi nói khi cười đều thanh thanh tiếng gió nhuộm nhuộm màu nắng, nhiệt tình thoải mái đến mức người ta quên mất hắn là cô nhi.
“Thế cậu nghĩ tôi phải như nào mới đúng?” Cậu trai trên người chẳng mang chút mùi vị nước hoa không hề để bụng nói. “Cha mẹ tôi rất yêu tôi, họ cũng không để tôi phải thiếu thốn, chưa kể còn để lại cho tôi một em gái rất đáng yêu nữa.”
“Người với người chung quy đều sẽ phải chia xa, họ chỉ là rời đi sớm hơn một chút, tôi cũng chỉ là học cách tưởng niệm sớm hơn một chút. Với tôi mà nói, đây không phải chuyện đáng để trở nên bi quan.”
“Gặp được nhau cũng là có duyên, tôi đàn cho cậu một khúc đi.” Thiếu niên đứng dậy, lấy đàn khỏi hộp. Cậu ta biểu diễn vừa vặn ở một góc đèn đường chiếu tới, từ Diệp Tu nhìn qua, giống như đang tỏa sáng.
“Introduction et Rondo capriccioso en la mineur”, do nghệ sĩ violin người Pháp Saint-Saëns soạn.
Trực tiếp tiến vào một đoạn vũ khúc Tây Ban Nha tầm trung, vũ điệu người Tây Ban Nha luôn mang trong mình một dáng vẻ lả lơi cuồng dã, nối tiếp bằng một đoạn đệm violin dài, và ngay khi chuẩn bị đi tới cao trào chính, lại uyển chuyển kéo sang một bản nhạc khác.
“Zigeunerweisen”, của Sarasate.
Có bi thương, có vui sướng, kể về một người Gypsy trong một đêm mưa. Kẻ không nhà, sầu bi mà lại kiên cường.
Đây cũng lại một khúc đòi hỏi trình độ kỹ thuật diễn tấu vô cùng cao, bản thân Sarasate là người thuộc trường phái chuộng tài. Diệp Tu cũng từng biểu diễn qua hai bản này nhưng hắn chưa bao giờ thấy ai ghép cả hai lại mà chơi như này.
Đợi đến khi xung quanh bắt đầu tụ tập lại, kẻ biểu diễn ngẫu hứng kia lại vuốt * một lượt, nhảy cung *, gảy dây *, chuyển về một khúc “rondo” **.
(*: tên các kỹ thuật chơi violin
**: thể Rondo, hay còn gọi là thể Luân khúc)
Giống như những buồn bã suy tư hay vui sướng mới đây thôi chỉ là một đoạn nhạc đệm, một khúc ngẫu tấu không hơn không kém.
Quả là một tên làm màu, Diệp Tu nghĩ, miệng ngậm điếu thuốc vừa cướp được từ chỗ Tô Mộc Thu.
Tô Mộc Thu chơi xong, thu lại violin, vẫy tay chào hắn, một lần nữa hòa mình vào dòng người.
3.
Một thời gian dài sau đó, Diệp Tu không hề có cơ hội gặp lại cậu trai có chút kỳ lạ kia nữa, vì hắn về nước.
Chỉ có đôi khi khi đi ngang qua phòng học violin trên đường đến lớp dương cầm, hắn lại nhớ đến người kia, cái kẻ ngồi hàn huyên với hắn suốt ba tiếng đồng hồ nơi trời Tây, tới tận khi ba mẹ hắn tới mới rời đi.
Nhớ đến một khúc “Zigeunerweisen” cài ở giữa “Introduction et Rondo capriccioso en la mineur”.
Hai tháng trước khi nhập học Đại học, Diệp Tu một mình xách valy đi khắp châu Âu, hoàn toàn tương phản với phong cách có thể ngồi sẽ không đứng, có thể nằm sẽ không ngồi trước đây của hắn, làm Diệp Thu không khỏi nhìn chòng chọc hắn suốt nửa ngày.
Chuyến bay về nước của hắn là chuyến cuối cùng trong ngày, hơn nữa lại bị hoãn. Diệp Tu ngồi trong phòng chờ, bất đắc dĩ nghe được một đoàn khách Trung Quốc khác đang lớn tiếng chê trách, phàn nàn, hành khách xung quanh cũng không khỏi chú ý tới. Cô gái ngồi cạnh hắn trước cách cư xử của đồng bào mình không khỏi cúi đầu xấu hổ, thậm chí khi cậu trai nước ngoài kế bên cô nhỏ giọng hỏi cô đến từ đâu, cô cũng chỉ ấp úng cho qua chuyện.
Diệp Tu bắt đầu hút thuốc từ hai năm trước, giờ đã thành quen nhưng trong phòng chờ cấm thuốc lá, hắn chỉ có thể ngồi không, buồn chán nhìn xung quanh, liếc thấy một chiếc piano trong góc phòng.
Một bản nhạc vang lên, là “Lương Chúc” *.
("Lương Chúc" ở đây là Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, bản này tên tiếng Anh là "Butterfly Lovers")
Vốn nơi xa lạ lại nghe thấy tiếng đàn quen thuộc, những người biết thủ khúc này không khỏi ngoái đầu lại xem ai là kẻ đang chơi.
Người chơi đàn bên cạnh vẫn đặt một chiếc valy, một thân gió bụi, đầu tóc còn chưa chải chuốt cẩn thận, lại tỏa ra một thứ mị lực khiến người khác không nỡ dời mắt. Tình khúc vốn thâm tình sâu sắc giờ được chơi bởi một thiếu niên còn đang trong tuổi đầu xanh, làn điệu vẫn thế, nhưng ý vận đã có chút khác.
Có một loại ngây ngô mà nồng thắm, lại khoan dung, lại cũng rất đỗi dịu dàng.
Diệp Tu kéo valy về lại chỗ ngồi cũ, cô gái ngồi cạnh hắn lúc nãy không thấy đâu, thay vào đó là một cậu trai mặc áo khoác màu vàng nhạt. Thanh niên nước ngoài nhiệt tình hồi nãy lại hỏi đối phương cùng một câu, “Cậu đến từ đâu vậy?”
“Trung Quốc.” Người đó trả lời, giọng nói có chút quen tai. “Tôi là người Trung Quốc.”
-T.B.C.-
E/N: Dạo gần đây có đọc 1 truyện lấy bối cảnh châu Âu trong đó nhắc tới bản Zigeunerweisen nên lục lại fic này đọc, đọc xong thì mê, nên dịch. Bản thân không chơi violin, không chơi piano, không nghe nhạc giao hưởng nhiều nên nếu có sai sót bên trên, mong mọi người chỉ bảo. Ngoài ra bản thân fic này chạm vào ngạnh Anh - Việt của bản thân nên chắc sẽ có vài chỗ giữ tiếng Anh, mong không làm ai khó chịu.
Những bản nhạc bên trên rất hay, lại cũng rất quen thuộc (nhất là khi các bạn đã xem Tom & Jerry), mong mọi người có thể bỏ chút thời gian lắng nghe.
Link nhạc: Introduction et Rondo capriccioso en la mineur; Zigeunerweisen; Lương Chúc
Last edited: