Hoàn [R18 -Lâm Phương] Người Yêu Lưu Manh

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#1

Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả:
Để kiếm lại coi
Thể loại: Hướng nguyên tác, lãng mạn
CP: Lâm Phương
Edit: Vịt Xinh Xắn
Beta: Vịt Xinh Xắn, Lá Mùa Thu
Warning: R18, phòng tắm - play
Tình trạng: Hoàn

Lâm Kính Ngôn, anh là đồ lưu manh!!!

----------------​

Phần 1:

Quân Mạc Tiếu: Lão Lâm, có đó không?​

Lãnh Ám Lôi: Có việc gì?​

Quân Mạc Tiếu: Phương Duệ ở cùng với ông không?​

Lâm Kính Ngôn quay đầu nhìn Phương Duệ vừa đi vào, chưa kịp sắp xếp đồ đạc đã muốn làm tổ trong chăn.​

Lãnh Ám Lôi: Có, làm sao?​

Quân Mạc Tiếu: Trước khi hắn đi, ca có nhét vào hành lý của hắn một thứ, coi như quà tặng 2 người đi. Chơi vui vẻ nhé, không cần cảm ơn.​

Lãnh Ám Lôi: . . . Thứ gì?​

Trực giác của Lâm Kính Ngôn khẳng định đó không phải thứ tốt lành gì.​

Quân Mạc Tiếu: Lát nữa ông biết, đừng có nói là ca nghen. [đắc ý]​

"Đậu mé lão Lâm sao giường anh cứng vậy?!" Sau lưng đột nhiên truyền tới giọng nói đầy oán hận của Phương Duệ, có vẻ bị đụng một cú đau rồi.​

Lâm Kính Ngôn quay lại, đúng lúc nhìn thấy Phương Duệ ôm eo nằm nghiêng trên giường lẩm bẩm. "Đây mà là giường à, sàn nhà thì có!"​

Lâm Kính Ngôn không nhịn được mà phì cười, "Người già ngủ giường cứng có lợi cho sức khỏe."​

"Em không quan tâm, Lâm đại đại cầu an ủi." Phương Duệ nhíu mày, bộ dạng thiên kinh địa nghĩa ta là chính nghĩa.​

". . . An ủi kiểu gì hả Phương Duệ đại đại?" Lâm Kính Ngôn tiến tới, quỳ một gối xuống bên mép giường, hai tay chống hai bên cổ Phương Duệ, nheo mắt nhìn hắn cười ý vị.​

Phương Duệ bị nhìn tới cả người nổi da gà.​

"Mẹ kiếp lão Lâm, anh giải nghệ lâu như vậy sao lại càng lưu manh?"​

"Đều bị em dậy hư cả."​

Nghe thấy lời này, đôi mắt đen láy của Phương Duệ đột nhiên đảo đảo, không biết nghĩ gì mờ ám, sau đó liền đu lấy cổ Lâm Kính Ngôn, gật gù lắc lư chậm rãi nói:​

"Vậy Lâm đại đại có thể quay về làm thanh niên nhã nhặn chính trực năm xưa, giúp Phương Duệ đại đại mới lặn lội đường xa tới thu dọn hành lý đi?"​

Lâm Kính Ngôn cạn lời. Lười thì nói thẳng, cần gì phải vòng vo tam quốc. . .​

"Được được được. . ." Nhiều năm như vậy, Lâm Kính Ngôn chính là hết cách với Phương Duệ, mình thế nào lại một mực thích tên nhóc bỉ ổi không biết xấu hổ này chứ.​

Lâm Kính Ngôn đứng dậy kéo rương hành lý qua một bên, giúp Phương Duệ sắp đồ, tiện thể nhìn xem Diệp Tu rốt cục tặng cái của nợ gì.​

Phương Duệ lấy trên ghế salon một cái gối lót, ngồi xếp bằng trên giường, vô cùng lười biếng nhìn Lâm Kính Ngôn giúp mình thu dọn đồ đạc.​

Chỉ thấy bàn tay thon dài xinh đẹp của Lâm Kính Ngôn từ trong vali của mình lấy ra một cái hộp trụ nhỏ màu hồng phấn, sau đó. . .​

Đợi đã!! Phương Duệ bật dậy khỏi giường.​

"Cái gì thế này?" Phương Duệ vô cùng hoang mang, chẳng lẽ lúc hắn xuống máy bay cầm nhầm hành lý của người khác?​

"Không rõ lắm. . ." Lâm Kính Ngôn cầm lấy hộp lắc lắc, tiếng loạt xoạt vang lên, một nhánh gỗ hình chữ nhật rơi ra. Hắn nhặt lên, bên trên bất ngờ viết "SM".​

". . ." Đây là ống thẻ tình thú trong truyền thuyết sao. . . Lâm Kính Ngôn nhớ tới icon cuối cùng Diệp Tu gửi, dường như có thể tưởng tượng ra bản mặt cười xấu xa của hắn trước màn hình vi tính. Không hổ đệ nhất tâm bẩn Liên minh. Tuy hắn để bụng, nhưng cũng ngại phụ lòng ý tốt của người khác. Lâm Kính Ngôn đã bắt đầu lên kế hoạch chuyện sau đó. . .​

Lúc này, Phương Duệ rút lấy thanh gỗ kia, đọc được dòng chữ viết trên đó khóe mắt liền giật giật, trong đầu lập tức bùng nổ ngàn vạn câu đậu xanh rau má.​

Đềnh đệch, đây là trò quỷ gì sao lại ở trong hành lý của mình!​

Nhưng cái này không đủ khiến hắn khiếp sợ như khi ngước mắt nhìn thấy Lâm Kính Ngôn đang làm bộ nghiền ngẫm đứng dậy đi về phía hắn! Cha má ơi đừng bảo chơi SM thật chứ!​

"Lão Lâm anh nghe em nói, cái này không phải đồ của em. . ." Phương Duệ gượng cười lùi về sau.​

"Hửm?" Lâm Kính Ngôn đại đại biết chân tương sự thật cúi người đè xuống, cười mới thật thân thiện làm sao, "Nhưng cái này tìm được trong vali của em."​

"Lão Lâm anh nghe em nói, đó không phải vali của em. . ." Phương Duệ tuyệt vọng phát hiện mình đã lùi tới đầu giường, vì quyết không chơi SM mà nói không biết lựa lời.​

Lâm Kính Ngôn không trả lời, từ giữa chồng quần lót xám đậm trong rương rút ra một cái quần lót màu đỏ, ở góc thêu hai chữ Phương Duệ thật lớn.​

Mẹ nó anh làm cái mẹ gì vậy, thêu cả tên trên quần lót người ta, có phải con nít 3 tuổi đâu chứ! Phương Duệ rít gào trong thâm tâm.​

"Lão Lâm anh nghe em nói. . ." Phương Duệ cắn răng vẫn muốn giải thích, liền thấy Lâm Kính Ngôn đã bắt đầu cởi thắt lưng.​

"Đợi đã!" Phương Duệ cuống quýt đè lại tay của đối phương, nghiêm mặt nói, "Em kiên quyết không chơi SM, nhìn đôi mắt chân thành của em." Nói xong chớp chớp mắt.​

"Vậy Phương Duệ đại đại muốn chơi gì?" Lâm Kính Ngôn sáp tới bên tai Phương Duệ, khẽ cắn lên vành tai người trong ngực, hài lòng nhìn tai hắn nhuốm một vạt đỏ bừng.​

". . . Em thấy nên đi tắm trước, sau đó nói sau." Trong đầu Phương Duệ hiện tại chỉ còn hai chữ "Bỏ chạy".​

Nhưng Lâm Kính Ngôn không để hắn toại nguyện.​

"Trước khi tắm thử xem một quẻ?"​

"Anh thật sự muốn chơi cái trò quỷ không rõ lai lịch kia?" Phương Duệ khinh bỉ nghiêng đầu nhìn Lâm Kính Ngôn, chế không có quen người này.​

"Em không thấy nó rất thú vị sao?"​

"Không hề."​

"Vậy thì SM?" Nói xong Lâm Kính Ngôn liền rút thắt lưng của Phương Duệ tính làm dây thừng.​

". . . Lâm Kính Ngôn anh thắng."​

Phương Duệ phẫn nộ đẩy đối phương ra, cầm ống thẻ màu hồng phấn lắc cật lực xả hận, vừa cảm thán lão Lâm sau khi về hưu càng không biết xấu hổ, không biết liệu có phải trước đây bị Diệp Bất Tu ảnh hưởng hay không.​

Nhánh gỗ lộn 360 độ trong không trung hoàn mỹ rơi xuống trên chăn. Không tệ, mười điểm về chỗ.​

Nhưng Phương Duệ đại đại nhìn tới dòng chữ trên thanh gỗ liền hối đến xanh cả ruột.​

"Phòng tắm."

"Rất tốt, lần hai không sai." Lâm Kính Ngôn cười, trên mặt kính vô tình lóe một vạt tà quang.

Thôi thì, làm trong phòng tắm với làm trên giường cũng không có gì khác biệt, dù sao cũng hơn là SM. Phương Duệ tự an ủi bản thân.

Nhưng sự thật chứng minh Phương Duệ vẫn còn xanh và non lắm.

-TBC-

Let the stars blinking in your eyes~
生日快乐
,
 
Last edited:

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#2
Phần 2:
Dù hắn được mệnh danh là "Thánh chơi zâm", vào một số hoàn cảnh làm người ta xấu hổ vô cùng cũng sẽ mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai, chưa kể độ zâm của hắn không có tăng điểm kỹ năng ở chuyện trên.​

". . . Dừng tay. . . Ô. . "​

Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước mờ ảo, tích tụ thành từng giọt trên gạch men sứ trắng, giống như mồ hôi đọng lại trên phần cổ nhẵn nhụi của Phương Duệ, không khí xung quanh lại tăng thêm một phần tình ý.​

Người hắn hiện tại bị đặt trên bồn rửa tay, quần jean cùng quần lót đều đã sớm bị cởi ra vứt ở một bên, áo sơ mi xộc xệch, hàng cúc cởi được một nửa bị kéo xuống, lộ ra vai trái cùng lồng ngực với làn da trắng quanh năm không ra nắng.​

Lâm Kính Ngôn tỉ mỉ hôn dọc theo gáy tới bả vai hắn, thỉnh thoảng lưu lại một dấu đỏ đậm.​

Phương Duệ không tự chủ được rụt cổ, toàn thân nóng lên, hạ thể không biết đã phản ứng tự lúc nào.​

Lâm Kính Ngôn dùng tay trái cố định tay trái của hắn, tay phải lướt vài vòng quanh rốn rồi trượt xuống hạ thân hắn, nắm lấy phía trước không nhanh không chậm mà vuốt.​

"A. . ." Một cỗ điện lưu từ hạ thể xông thẳng lên đỉnh đầu, toàn thân Phương Duệ run lên, không tự chủ được phát ra tiếng rên rỉ, mặt vẫn ửng hồng tới mang tai.​

"Đủ rồi." Phương Duệ cúi đầu thở hổn hển, hai tay vô lực chống trên bồn rửa tay, cả người vặn vẹo muốn thoát khỏi kìm kẹp của Lâm Kính Ngôn.​

"Sao lại cúi đầu rồi?" Lâm Kính Ngôn gia tăng lực khống chế người dưới thân, tay trái nhấc cằm hắn, "Nhìn kỹ xem, thật hiếm thấy."​

Tấm gương phía trên bồn rửa tay mới bị lau qua, hiện tại đã đọng lại một tầng sương mù nhưng cũng đủ để thấy rõ cảnh tượng trong gương - Phương Duệ mặt đỏ bừng như say rượu, cặp mắt thường ngày có thần biết bao giờ híp lại, lộ ra mấy phần mê ly, cằm bị người nâng lên, đầu hơi nghiêng qua một bên, mái tóc đen ướt sũng không biết do mồ hôi hay nước dán lên hai gò má, lại thêm quần áo nửa kín nửa hở lộ ra những dấu đỏ trên cổ, dáng vẻ muốn bao nhiêu tình ái liền có bấy nhiêu.​

Phương Duệ ngẩn người, trong nháy mắt không nhận ra người trong gương, sau khi hiểu ra gương mặt càng thêm đỏ như đổ máu, cuống quýt xoay đầu qua hướng khác, như thẹn quá hóa giận mà thấp giọng mắng: ". . . Anh cút!"​

Vốn là lời nhảm nhí, không ngờ Lâm Kính Ngôn thật sự buông hắn ra, cứ thế nhanh gọn, cứ thế quả quyết, giống như người mới rồi làm không ít chuyện không biết xấu hổ không phải là hắn vậy.​

"Anh cút rồi, em tự mình giải quyết đi?" Lâm Kính Ngôn nở nụ cười ôn hòa như mọi thường, lại phảng phất nét xấu xa của một lão lưu manh kinh nghiệm đầy mình.​

"Anh. . ." Phương Duệ sốt ruột, dục hỏa mới bốc lên kẻ gây họa liền muốn chạy, thử hỏi ai không gấp? Lúc này Phương Duệ không còn quan tâm tới mặt mũi gì hết, quay lại ôm lấy Lâm Kính Ngôn, đầu cọ cọ làm ổ trên cổ hắn.​

"Lâm đại đại. . . Lúc nào rồi còn muốn đi?" Giọng nói buồn buồn quyến rũ vang lên bên tai, hơi thở ấm áp phả lên cổ Lâm Kính Ngôn, khiến cho hạ thân hắn cứng thêm vài phần. Lại thêm Phương Duệ đúng lúc đưa tay xuống dưới quần hắn như có như không mà xoa xoa hai cái.​

Thật sự thì lúc đem Phương Duệ đặt lên bồn rửa tay, hạ thể của hắn đã cương đến không tưởng, tuy Lâm Kính Ngôn là lão làng đã giải nghệ, thì chung quy cũng mới 30, tráng niên chân chính chịu không nổi dục hỏa khiêu khích.​

Tựa hồ cảm nhận được phân thân Lâm Kính Ngôn trướng thêm một vòng, Phương Duệ nhếch khóe miệng, ngẩng đầu hôn lên môi người trước mắt, thừa dịp hắn ngây người liền dùng tay linh hoạt cởi đi thắt lưng của người kia.​

Nụ hôn kết thúc, hai người đỏ mặt nhẹ thở gấp. Trong phòng tắm quả thật có chút bí, tuy nhiên không ảnh hưởng tới tình huống hiện tại của hai người, ngược lại không khí tràn ngập hơi nước mang đi chút lý trí cuối cùng còn sót lại. Khụ. . . Mấy chuyện như thế này, cứ theo bản năng lại càng thuận.​

Lâm Kính Ngôn kéo Phương Duệ qua, quay người treo vòi sen trong phòng tắm lên tường, cướp lại quyền chủ động. Hắn dùng sữa tắm trên giá làm thuốc bôi trơn, bàn tay rộng lớn dọc theo eo nhỏ của Phương Duệ, dò tới hậu huyệt đóng chặt, không dễ dàng nhét vào một ngón tay.​

Thân thể Phương Duệ nóng bỏng, sữa tắm thật sự có phần quá lạnh, khiến hắn rên lên một tiếng không thoải mái.​

"Đợi đã. . ." Hắn nhíu mày muốn đẩy Lâm Kính Ngôn ra, thế nhưng không lấy nổi sức. Mới nãy hắn vốn đã sắp bắn, Lâm Kính Ngôn cứ thể ngưng giữa chừng, khó chịu muốn chết, sữa tắm lại có tác dụng kích thích, ở trong tràng đạo khuấy đảo càng không thoải mái.​

"Sao?" Lâm Kính Ngôn cũng nhíu mày.​

"Đừng dùng sữa tắm, khó chịu. . ."​

"Vậy anh ra lấy thuốc bôi trơn?"​

"Nãy anh lấy bao cao su mà không cầm thuốc bôi trơn? ! Rõ ràng là cố ý!"​

"Bị em phát hiện."​

". . . Anh đi chết đi!"​

Phương Duệ lúc nào sẽ lộ ra vẻ mặt gì Lâm Kính Ngôn vô cùng rõ, tỷ như hiện tại, Lâm Kính Ngôn vừa nhìn liền biết hắn đang khó chịu kìm nén.​

". . . Vậy hay dùng của em tự đến đi?" Nói xong Lâm Kính Ngôn liền rút ngón tay ra, nắm lấy dương vật của Phương Duệ an ủi hắn.​

Phương Duệ chịu không nổi cảm giác ấy, hai tay vòng qua cổ Lâm Kính Ngôn, cả người đu trên thân đối phương, toàn thân nhẹ nhàng run run.​

"Ô. . . A!. . ." Không bao lâu, Phương Duệ co rúm người bắn ra, bạch trọc văng đầy một tay Lâm Kính Ngôn, còn vấy lên áo sơ mi xám nhạt của hắn.​

Lâm Kính Ngôn không để tâm lau nhẹ một cái, đưa tay dính đầy thuốc bôi trơn tự nhiên lần nữa đâm vào hậu đình Phương Duệ. Phương Duệ mới bắn xong mệt bở hơi tai, não một mảnh trống rỗng, nào còn có thể để ý tới động tác của đối phương.​

Chờ đến lúc Phương Duệ cuối cùng cũng cảm nhận được dị thường phía sau, Lâm Kính Ngôn đã dò vào hai ngón tay.​

"Ưm?" Phương Duệ phát ra một tiếng mê man, ba ngón tay Lâm Kính Ngôn đã ở trong hắn.​

"Em hôm nay thật ngốc a, Phương Duệ đại đại." Lâm Kính Ngôn nghiêng đầu hôn lên tai người trong lòng, ôn nhu hỏi, "Mệt quá rồi?"​

"Ừ. . . Buồn ngủ." Dù sao hắn vừa nghỉ liền chạy từ Hàng Châu tới Nam Kinh, không có lúc nào nghỉ ngơi, kịch liệt trôi qua, cảm giác mệt mỏi liền ập tới.​

"Em không thể bỏ anh như vậy mà ngủ chứ. . ."​

"Zzz. . ." Mới nói xong, bên tai truyền tới vài tiếng khò khò nhè nhẹ.​

"Này. . ." Lâm Kính Ngôn bất đắc dĩ, "Đừng giả bộ, dậy!" Ngón tay tìm tới tuyến tiền liệt dùng sức nhấn mạnh một cái.​

"Phắc phắc phắc!" Phương Duệ giật mình đập cằm lên xương bả vai Lâm Kính Ngôn.​

"Làm chính sự, Phương Duệ đại đại." Lâm Kính Ngôn cầm lấy chiếc bao cao su đang hiu quạnh đặt trên kệ, vô cùng hổ báo tàn bạo dùng miệng xé ra.​

"Lão Lâm. . . Anh học cái xấu. . ."​

Có lẽ đã lâu không gặp, cộng thêm ban nãy có lẽ là nhịn đến không nổi nữa rồi, Lâm Kính Ngôn so với ngày thường hung hãn gấp nhiều lần, nửa điểm nhã nhặn ôn nhu thường ngày cũng không nhận ra.​

"A. . .Anh. . .A. . .Chậm một chút!" Tiến vào bất ngờ khiến Phương Duệ đau đến chảy nước mắt, mở miệng nói một câu cũng suýt cắn phải lưỡi của mình.​

"A. . . Xin lỗi. . ." Sực nhận ra hành động của mình, Lâm Kính Ngôn cẩn thận dừng lại, vuốt ve những sợi tóc ướt át của Phương Duệ, lại vỗ vỗ lên tấm lưng như an ủi hắn. Lưng Phương Duệ vì tựa lâu vào gạch mem sứ trên tưởng mà có phần lạnh lẽo.​

"Anh. . . lại chẳng sướng quá đi. . ." Phương Duệ nghiến răng nghiến lợi oán hận nói, mới nãy bị Lâm Kính Ngôn đè lên tường tả xung hữu đột, hiện tại phía sau vẫn vô cùng đau đớn.​

". . . Không chảy máu chứ?" Lâm Kính Ngôn lo lắng cẩn thận kiểm tra nơi hai người kết hợp, hậu huyệt có phần sưng đỏ, nhưng may sao không thấy máu.​

Phương Duệ bị hắn nhìn đến đỏ mặt, đánh một nhát lên lưng đối phương, thúc giục: "Đừng nhìn, tiếp tục. . ."​

Lâm Kính Ngôn cảm thấy có chút buồn cười, điều chỉnh lại hai chân Phương Duệ đang kẹp ở eo mình, bắt đầu đưa đẩy lại từ đầu, tuy nhiên lần này không kịch liệt như trước.​

Sau khi gia nhập Bá Đồ, dưới sự đốc thúc của Trương Tân Kiệt hắn có rèn luyện thân thể, giải nghệ rồi vẫn tiếp tục duy trì thói quen này, tuy Phương Duệ có cao hơn hắn hai phân, nhưng vẫn là thân thể trạch nam, hiện tại hắn vẫn có thể ung dung chống đỡ trọng lượng của Phương Duệ.​

Lâm Kính Ngôn ngựa quen đường cũ tìm đến tuyến tiền liệt, lại chỉ đâm chọc xung quanh, vô cùng khéo léo tránh điểm quan trọng, vừa nhìn là biết cố ý.​

Phương Duệ thần trí vốn đã không còn rõ ràng, toàn thân như lửa cháy, mà Lâm Kính Ngôn động nửa ngày không chịu đem hắn đốt đến tận cùng, khó chịu muôn phần.​

"Lão Lâm. . . Cho em thoải mái!" Phương Duệ chịu không nổi.​

Lâm Kính Ngôn chơi lâu vậy cũng thỏa mãn rồi, không chậm trễ mà va chạm điểm nọ.​

"Phắc. . ." Đâm tới bất ngờ khiến giọng nói của Phương Duệ run lên, "Anh con mẹ nó tại sao không nói sớm một tiếng!"​

"Không dám."​

". . ."​

Vòi sen trong phòng tắm vẫn mở, hơi ấm cuồn cuộn không ngừng bốc lên duy trì nhiệt độ trong phòng tắm, chung quy Phương Duệ áp lưng lên tường gạch men lâu rất dễ cảm mạo.​

Tuy nhiên, làm vậy cũng không có tác dụng. Bởi kỳ thực hắn làm được một nửa đã bắt đầu sốt. . .​

Chờ đến khi hai người đồng loạt đạt tới cao trào bắn ra, thân thể Phương Duệ run run hắt hơi một cái vĩ đại.​

Lâm Kính Ngôn đặt tay lên vầng trán đầy mồ hôi của hắn, bị nhiệt độ kinh người làm sợ hết hồn, vội vàng thả hắn xuống, nhanh chóng hơn nửa ngày cũng coi như là dọn dẹp xong xuôi, sau khi cùng nhau tắm xong đem Phương Duệ nhét vào trong chăn gói lại kỹ lưỡng.​

Phương Duệ nhìn Lâm Kính Ngôn bận bịu tứ phía, cuối cùng mặt đầy hổ thẹn bưng tới một chén nước cùng mấy viên thuốc hạ sốt, không nhịn được cười.​

"Phụt hừ hừ. . . Nhìn anh kìa, không phải chỉ là cảm vặt thôi sao?"​

Lâm Kính Ngôn mặt đầy lo lắng, nói: "Haiz. . . Em mấy ngày nay mệt, đáng lẽ không nên làm, nhìn này, đều thiêu đến ngốc rồi. . ."​

"Cút cút cút! Lão tử vô cùng tỉnh táo!" Phương Duệ đem nước cùng thuốc một ngụm nuốt xuống, rồi ừng ực uống một hơi cạn sạch, thở ra một hơi thỏa mãn, lại chui về trong chăn.​

Lâm Kính Ngôn xoa xoa mái tóc rối mới sấy khô lộ ra từ trong chăn, không dài nhưng rất mềm, sờ thật thoải mái.​

Chủ nhân của những lọn tóc lắc lắc đầu, nhỏ giọng thì thầm như đang nói "Đừng nghịch."​

Thật đáng yêu. Lâm Kính Ngôn nghĩ liền không tự chủ được nhếch miệng, cũng nằm xuống bên cạnh ngủ theo.​

"Phương Duệ, ngủ ngon."​

". . . Ngủ ngon."​


Hôm sau.​

Quân Mạc Tiếu: Thế nào, vật ca đưa dùng tốt không? [đắc ý]​

Lãnh Ám Lôi: Ngắn hạn mà nói hỏng việc, trường kỳ mà nói còn có thể.​

Quân Mạc Tiếu: Ô? Sao thế?​

Lãnh Ám Lôi: Đêm qua Phương Duệ bị sốt. . .​

Quân Mạc Tiếu: Lâm Kính Ngôn ông mạnh!!! [nện bàn cười]​

Lãnh Ám Lôi: . . .​

Quân Mạc Tiếu: Không được, ca phải kể cho mọi người nghe mới được.​

Lãnh Ám Lôi: Đừng!​

Quân Mạc Tiếu: Đùa thôi ba, ca là loại người không hạn cuối đến vậy sao?​

Lãnh Ám Lôi: Ông có hạn cuối à?​

Let the stars blinking in your eyes~
生日快乐,
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,136
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#3
Phần 2:

Dù hắn được mệnh danh là "Thánh chơi zâm", vào một số hoàn cảnh làm người ta xấu hổ vô cùng cũng sẽ mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai, chưa kể độ zâm của hắn không có tăng điểm kỹ năng ở chuyện trên.​

". . . Dừng tay. . . Ô. . "​

Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước mờ ảo, tích tụ thành từng giọt trên gạch men sứ trắng, giống như mồ hôi đọng lại trên phần cổ nhẵn nhụi của Phương Duệ, không khí xung quanh lại tăng thêm một phần tình ý.​

Người hắn hiện tại bị đặt trên bồn rửa tay, quần jean cùng quần lót đều đã sớm bị cởi ra vứt ở một bên, áo sơ mi xộc xệch, hàng cúc cởi được một nửa bị kéo xuống, lộ ra vai trái cùng lồng ngực với làn da trắng quanh năm không ra nắng.​

Lâm Kính Ngôn tỉ mỉ hôn dọc theo gáy tới bả vai hắn, thỉnh thoảng lưu lại một dấu đỏ đậm.​

Phương Duệ không tự chủ được rụt cổ, toàn thân nóng lên, hạ thể không biết đã phản ứng tự lúc nào.​

Lâm Kính Ngôn dùng tay trái cố định tay trái của hắn, tay phải lướt vài vòng quanh rốn rồi trượt xuống hạ thân hắn, nắm lấy phía trước không nhanh không chậm mà vuốt.​

"A. . ." Một cỗ điện lưu từ hạ thể xông thẳng lên đỉnh đầu, toàn thân Phương Duệ run lên, không tự chủ được phát ra tiếng rên rỉ, mặt vẫn ửng hồng tới mang tai.​

"Đủ rồi." Phương Duệ cúi đầu thở hổn hển, hai tay vô lực chống trên bồn rửa tay, cả người vặn vẹo muốn thoát khỏi kìm kẹp của Lâm Kính Ngôn.​

"Sao lại cúi đầu rồi?" Lâm Kính Ngôn gia tăng lực khống chế người dưới thân, tay trái nhấc cằm hắn, "Nhìn kỹ xem, thật hiếm thấy."​

Tấm gương phía trên bồn rửa tay mới bị lau qua, hiện tại đã đọng lại một tầng sương mù nhưng cũng đủ để thấy rõ cảnh tượng trong gương - Phương Duệ mặt đỏ bừng như say rượu, cặp mắt thường ngày có thần biết bao giờ híp lại, lộ ra mấy phần mê ly, cằm bị người nâng lên, đầu hơi nghiêng qua một bên, mái tóc đen ướt sũng không biết do mồ hôi hay nước dán lên hai gò má, lại thêm quần áo nửa kín nửa hở lộ ra những dấu đỏ trên cổ, dáng vẻ muốn bao nhiêu tình ái liền có bấy nhiêu.​

Phương Duệ ngẩn người, trong nháy mắt không nhận ra người trong gương, sau khi hiểu ra gương mặt càng thêm đỏ như đổ máu, cuống quýt xoay đầu qua hướng khác, như thẹn quá hóa giận mà thấp giọng mắng: ". . . Anh cút!"​

Vốn là lời nhảm nhí, không ngờ Lâm Kính Ngôn thật sự buông hắn ra, cứ thế nhanh gọn, cứ thế quả quyết, giống như người mới rồi làm không ít chuyện không biết xấu hổ không phải là hắn vậy.​

"Anh cút rồi, em tự mình giải quyết đi?" Lâm Kính Ngôn nở nụ cười ôn hòa như mọi thường, lại phảng phất nét xấu xa của một lão lưu manh kinh nghiệm đầy mình.​

"Anh. . ." Phương Duệ sốt ruột, dục hỏa mới bốc lên kẻ gây họa liền muốn chạy, thử hỏi ai không gấp? Lúc này Phương Duệ không còn quan tâm tới mặt mũi gì hết, quay lại ôm lấy Lâm Kính Ngôn, đầu cọ cọ làm ổ trên cổ hắn.​

"Lâm đại đại. . . Lúc nào rồi còn muốn đi?" Giọng nói buồn buồn quyến rũ vang lên bên tai, hơi thở ấm áp phả lên cổ Lâm Kính Ngôn, khiến cho hạ thân hắn cứng thêm vài phần. Lại thêm Phương Duệ đúng lúc đưa tay xuống dưới quần hắn như có như không mà xoa xoa hai cái.​

Thật sự thì lúc đem Phương Duệ đặt lên bồn rửa tay, hạ thể của hắn đã cương đến không tưởng, tuy Lâm Kính Ngôn là lão làng đã giải nghệ, thì chung quy cũng mới 30, tráng niên chân chính chịu không nổi dục hỏa khiêu khích.​

Tựa hồ cảm nhận được phân thân Lâm Kính Ngôn trướng thêm một vòng, Phương Duệ nhếch khóe miệng, ngẩng đầu hôn lên môi người trước mắt, thừa dịp hắn ngây người liền dùng tay linh hoạt cởi đi thắt lưng của người kia.​

Nụ hôn kết thúc, hai người đỏ mặt nhẹ thở gấp. Trong phòng tắm quả thật có chút bí, tuy nhiên không ảnh hưởng tới tình huống hiện tại của hai người, ngược lại không khí tràn ngập hơi nước mang đi chút lý trí cuối cùng còn sót lại. Khụ. . . Mấy chuyện như thế này, cứ theo bản năng lại càng thuận.​

Lâm Kính Ngôn kéo Phương Duệ qua, quay người treo vòi sen trong phòng tắm lên tường, cướp lại quyền chủ động. Hắn dùng sữa tắm trên giá làm thuốc bôi trơn, bàn tay rộng lớn dọc theo eo nhỏ của Phương Duệ, dò tới hậu huyệt đóng chặt, không dễ dàng nhét vào một ngón tay.​

Thân thể Phương Duệ nóng bỏng, sữa tắm thật sự có phần quá lạnh, khiến hắn rên lên một tiếng không thoải mái.​

"Đợi đã. . ." Hắn nhíu mày muốn đẩy Lâm Kính Ngôn ra, thế nhưng không lấy nổi sức. Mới nãy hắn vốn đã sắp bắn, Lâm Kính Ngôn cứ thể ngưng giữa chừng, khó chịu muốn chết, sữa tắm lại có tác dụng kích thích, ở trong tràng đạo khuấy đảo càng không thoải mái.​

"Sao?" Lâm Kính Ngôn cũng nhíu mày.​

"Đừng dùng sữa tắm, khó chịu. . ."​

"Vậy anh ra lấy thuốc bôi trơn?"​

"Nãy anh lấy bao cao su mà không cầm thuốc bôi trơn? ! Rõ ràng là cố ý!"​

"Bị em phát hiện."​

". . . Anh đi chết đi!"​

Phương Duệ lúc nào sẽ lộ ra vẻ mặt gì Lâm Kính Ngôn vô cùng rõ, tỷ như hiện tại, Lâm Kính Ngôn vừa nhìn liền biết hắn đang khó chịu kìm nén.​

". . . Vậy hay dùng của em tự đến đi?" Nói xong Lâm Kính Ngôn liền rút ngón tay ra, nắm lấy dương vật của Phương Duệ an ủi hắn.​

Phương Duệ chịu không nổi cảm giác ấy, hai tay vòng qua cổ Lâm Kính Ngôn, cả người đu trên thân đối phương, toàn thân nhẹ nhàng run run.​

"Ô. . . A!. . ." Không bao lâu, Phương Duệ co rúm người bắn ra, bạch trọc văng đầy một tay Lâm Kính Ngôn, còn vấy lên áo sơ mi xám nhạt của hắn.​

Lâm Kính Ngôn không để tâm lau nhẹ một cái, đưa tay dính đầy thuốc bôi trơn tự nhiên lần nữa đâm vào hậu đình Phương Duệ. Phương Duệ mới bắn xong mệt bở hơi tai, não một mảnh trống rỗng, nào còn có thể để ý tới động tác của đối phương.​

Chờ đến lúc Phương Duệ cuối cùng cũng cảm nhận được dị thường phía sau, Lâm Kính Ngôn đã dò vào hai ngón tay.​

"Ưm?" Phương Duệ phát ra một tiếng mê man, ba ngón tay Lâm Kính Ngôn đã ở trong hắn.​

"Em hôm nay thật ngốc a, Phương Duệ đại đại." Lâm Kính Ngôn nghiêng đầu hôn lên tai người trong lòng, ôn nhu hỏi, "Mệt quá rồi?"​

"Ừ. . . Buồn ngủ." Dù sao hắn vừa nghỉ liền chạy từ Hàng Châu tới Nam Kinh, không có lúc nào nghỉ ngơi, kịch liệt trôi qua, cảm giác mệt mỏi liền ập tới.​

"Em không thể bỏ anh như vậy mà ngủ chứ. . ."​

"Zzz. . ." Mới nói xong, bên tai truyền tới vài tiếng khò khò nhè nhẹ.​

"Này. . ." Lâm Kính Ngôn bất đắc dĩ, "Đừng giả bộ, dậy!" Ngón tay tìm tới tuyến tiền liệt dùng sức nhấn mạnh một cái.​

"Phắc phắc phắc!" Phương Duệ giật mình đập cằm lên xương bả vai Lâm Kính Ngôn.​

"Làm chính sự, Phương Duệ đại đại." Lâm Kính Ngôn cầm lấy chiếc bao cao su đang hiu quạnh đặt trên kệ, vô cùng hổ báo tàn bạo dùng miệng xé ra.​

"Lão Lâm. . . Anh học cái xấu. . ."​

Có lẽ đã lâu không gặp, cộng thêm ban nãy có lẽ là nhịn đến không nổi nữa rồi, Lâm Kính Ngôn so với ngày thường hung hãn gấp nhiều lần, nửa điểm nhã nhặn ôn nhu thường ngày cũng không nhận ra.​

"A. . .Anh. . .A. . .Chậm một chút!" Tiến vào bất ngờ khiến Phương Duệ đau đến chảy nước mắt, mở miệng nói một câu cũng suýt cắn phải lưỡi của mình.​

"A. . . Xin lỗi. . ." Sực nhận ra hành động của mình, Lâm Kính Ngôn cẩn thận dừng lại, vuốt ve những sợi tóc ướt át của Phương Duệ, lại vỗ vỗ lên tấm lưng như an ủi hắn. Lưng Phương Duệ vì tựa lâu vào gạch mem sứ trên tưởng mà có phần lạnh lẽo.​

"Anh. . . lại chẳng sướng quá đi. . ." Phương Duệ nghiến răng nghiến lợi oán hận nói, mới nãy bị Lâm Kính Ngôn đè lên tường tả xung hữu đột, hiện tại phía sau vẫn vô cùng đau đớn.​

". . . Không chảy máu chứ?" Lâm Kính Ngôn lo lắng cẩn thận kiểm tra nơi hai người kết hợp, hậu huyệt có phần sưng đỏ, nhưng may sao không thấy máu.​

Phương Duệ bị hắn nhìn đến đỏ mặt, đánh một nhát lên lưng đối phương, thúc giục: "Đừng nhìn, tiếp tục. . ."​

Lâm Kính Ngôn cảm thấy có chút buồn cười, điều chỉnh lại hai chân Phương Duệ đang kẹp ở eo mình, bắt đầu đưa đẩy lại từ đầu, tuy nhiên lần này không kịch liệt như trước.​

Sau khi gia nhập Bá Đồ, dưới sự đốc thúc của Trương Tân Kiệt hắn có rèn luyện thân thể, giải nghệ rồi vẫn tiếp tục duy trì thói quen này, tuy Phương Duệ có cao hơn hắn hai phân, nhưng vẫn là thân thể trạch nam, hiện tại hắn vẫn có thể ung dung chống đỡ trọng lượng của Phương Duệ.​

Lâm Kính Ngôn ngựa quen đường cũ tìm đến tuyến tiền liệt, lại chỉ đâm chọc xung quanh, vô cùng khéo léo tránh điểm quan trọng, vừa nhìn là biết cố ý.​

Phương Duệ thần trí vốn đã không còn rõ ràng, toàn thân như lửa cháy, mà Lâm Kính Ngôn động nửa ngày không chịu đem hắn đốt đến tận cùng, khó chịu muôn phần.​

"Lão Lâm. . . Cho em thoải mái!" Phương Duệ chịu không nổi.​

Lâm Kính Ngôn chơi lâu vậy cũng thỏa mãn rồi, không chậm trễ mà va chạm điểm nọ.​

"Phắc. . ." Đâm tới bất ngờ khiến giọng nói của Phương Duệ run lên, "Anh con mẹ nó tại sao không nói sớm một tiếng!"​

"Không dám."​

". . ."​

Vòi sen trong phòng tắm vẫn mở, hơi ấm cuồn cuộn không ngừng bốc lên duy trì nhiệt độ trong phòng tắm, chung quy Phương Duệ áp lưng lên tường gạch men lâu rất dễ cảm mạo.​

Tuy nhiên, làm vậy cũng không có tác dụng. Bởi kỳ thực hắn làm được một nửa đã bắt đầu sốt. . .​

Chờ đến khi hai người đồng loạt đạt tới cao trào bắn ra, thân thể Phương Duệ run run hắt hơi một cái vĩ đại.​

Lâm Kính Ngôn đặt tay lên vầng trán đầy mồ hôi của hắn, bị nhiệt độ kinh người làm sợ hết hồn, vội vàng thả hắn xuống, nhanh chóng hơn nửa ngày cũng coi như là dọn dẹp xong xuôi, sau khi cùng nhau tắm xong đem Phương Duệ nhét vào trong chăn gói lại kỹ lưỡng.​

Phương Duệ nhìn Lâm Kính Ngôn bận bịu tứ phía, cuối cùng mặt đầy hổ thẹn bưng tới một chén nước cùng mấy viên thuốc hạ sốt, không nhịn được cười.​

"Phụt hừ hừ. . . Nhìn anh kìa, không phải chỉ là cảm vặt thôi sao?"​

Lâm Kính Ngôn mặt đầy lo lắng, nói: "Haiz. . . Em mấy ngày nay mệt, đáng lẽ không nên làm, nhìn này, đều thiêu đến ngốc rồi. . ."​

"Cút cút cút! Lão tử vô cùng tỉnh táo!" Phương Duệ đem nước cùng thuốc một ngụm nuốt xuống, rồi ừng ực uống một hơi cạn sạch, thở ra một hơi thỏa mãn, lại chui về trong chăn.​

Lâm Kính Ngôn xoa xoa mái tóc rối mới sấy khô lộ ra từ trong chăn, không dài nhưng rất mềm, sờ thật thoải mái.​

Chủ nhân của những lọn tóc lắc lắc đầu, nhỏ giọng thì thầm như đang nói "Đừng nghịch."​

Thật đáng yêu. Lâm Kính Ngôn nghĩ liền không tự chủ được nhếch miệng, cũng nằm xuống bên cạnh ngủ theo.​

"Phương Duệ, ngủ ngon."​

". . . Ngủ ngon."​


Hôm sau.​

Quân Mạc Tiếu: Thế nào, vật ca đưa dùng tốt không? [đắc ý]​

Lãnh Ám Lôi: Ngắn hạn mà nói hỏng việc, trường kỳ mà nói còn có thể.​

Quân Mạc Tiếu: Ô? Sao thế?​

Lãnh Ám Lôi: Đêm qua Phương Duệ bị sốt. . .​

Quân Mạc Tiếu: Lâm Kính Ngôn ông mạnh!!! [nện bàn cười]​

Lãnh Ám Lôi: . . .​

Quân Mạc Tiếu: Không được, ca phải kể cho mọi người nghe mới được.​

Lãnh Ám Lôi: Đừng!​

Quân Mạc Tiếu: Đùa thôi ba, ca là loại người không hạn cuối đến vậy sao?​

Lãnh Ám Lôi: Ông có hạn cuối à?​


Let the stars blinking in your eyes~
生日快乐,
Khụ cha mẹ ơi hàng Lâm Phương H =))))))))))))))))))))))))))))))
Diệp Tu ông dc lắm, chỉ tội lão Duệ, bị mất sức xong bị sốt luôn, tội lỗi TTvTT
 

Tịch Vũ

Gà con tiến hóa
Bình luận
14
Số lượt thích
46
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hứa Bác Viễn, Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên
#4
Phần 2:
Dù hắn được mệnh danh là "Thánh chơi zâm", vào một số hoàn cảnh làm người ta xấu hổ vô cùng cũng sẽ mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai, chưa kể độ zâm của hắn không có tăng điểm kỹ năng ở chuyện trên.​

". . . Dừng tay. . . Ô. . "​

Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước mờ ảo, tích tụ thành từng giọt trên gạch men sứ trắng, giống như mồ hôi đọng lại trên phần cổ nhẵn nhụi của Phương Duệ, không khí xung quanh lại tăng thêm một phần tình ý.​

Người hắn hiện tại bị đặt trên bồn rửa tay, quần jean cùng quần lót đều đã sớm bị cởi ra vứt ở một bên, áo sơ mi xộc xệch, hàng cúc cởi được một nửa bị kéo xuống, lộ ra vai trái cùng lồng ngực với làn da trắng quanh năm không ra nắng.​

Lâm Kính Ngôn tỉ mỉ hôn dọc theo gáy tới bả vai hắn, thỉnh thoảng lưu lại một dấu đỏ đậm.​

Phương Duệ không tự chủ được rụt cổ, toàn thân nóng lên, hạ thể không biết đã phản ứng tự lúc nào.​

Lâm Kính Ngôn dùng tay trái cố định tay trái của hắn, tay phải lướt vài vòng quanh rốn rồi trượt xuống hạ thân hắn, nắm lấy phía trước không nhanh không chậm mà vuốt.​

"A. . ." Một cỗ điện lưu từ hạ thể xông thẳng lên đỉnh đầu, toàn thân Phương Duệ run lên, không tự chủ được phát ra tiếng rên rỉ, mặt vẫn ửng hồng tới mang tai.​

"Đủ rồi." Phương Duệ cúi đầu thở hổn hển, hai tay vô lực chống trên bồn rửa tay, cả người vặn vẹo muốn thoát khỏi kìm kẹp của Lâm Kính Ngôn.​

"Sao lại cúi đầu rồi?" Lâm Kính Ngôn gia tăng lực khống chế người dưới thân, tay trái nhấc cằm hắn, "Nhìn kỹ xem, thật hiếm thấy."​

Tấm gương phía trên bồn rửa tay mới bị lau qua, hiện tại đã đọng lại một tầng sương mù nhưng cũng đủ để thấy rõ cảnh tượng trong gương - Phương Duệ mặt đỏ bừng như say rượu, cặp mắt thường ngày có thần biết bao giờ híp lại, lộ ra mấy phần mê ly, cằm bị người nâng lên, đầu hơi nghiêng qua một bên, mái tóc đen ướt sũng không biết do mồ hôi hay nước dán lên hai gò má, lại thêm quần áo nửa kín nửa hở lộ ra những dấu đỏ trên cổ, dáng vẻ muốn bao nhiêu tình ái liền có bấy nhiêu.​

Phương Duệ ngẩn người, trong nháy mắt không nhận ra người trong gương, sau khi hiểu ra gương mặt càng thêm đỏ như đổ máu, cuống quýt xoay đầu qua hướng khác, như thẹn quá hóa giận mà thấp giọng mắng: ". . . Anh cút!"​

Vốn là lời nhảm nhí, không ngờ Lâm Kính Ngôn thật sự buông hắn ra, cứ thế nhanh gọn, cứ thế quả quyết, giống như người mới rồi làm không ít chuyện không biết xấu hổ không phải là hắn vậy.​

"Anh cút rồi, em tự mình giải quyết đi?" Lâm Kính Ngôn nở nụ cười ôn hòa như mọi thường, lại phảng phất nét xấu xa của một lão lưu manh kinh nghiệm đầy mình.​

"Anh. . ." Phương Duệ sốt ruột, dục hỏa mới bốc lên kẻ gây họa liền muốn chạy, thử hỏi ai không gấp? Lúc này Phương Duệ không còn quan tâm tới mặt mũi gì hết, quay lại ôm lấy Lâm Kính Ngôn, đầu cọ cọ làm ổ trên cổ hắn.​

"Lâm đại đại. . . Lúc nào rồi còn muốn đi?" Giọng nói buồn buồn quyến rũ vang lên bên tai, hơi thở ấm áp phả lên cổ Lâm Kính Ngôn, khiến cho hạ thân hắn cứng thêm vài phần. Lại thêm Phương Duệ đúng lúc đưa tay xuống dưới quần hắn như có như không mà xoa xoa hai cái.​

Thật sự thì lúc đem Phương Duệ đặt lên bồn rửa tay, hạ thể của hắn đã cương đến không tưởng, tuy Lâm Kính Ngôn là lão làng đã giải nghệ, thì chung quy cũng mới 30, tráng niên chân chính chịu không nổi dục hỏa khiêu khích.​

Tựa hồ cảm nhận được phân thân Lâm Kính Ngôn trướng thêm một vòng, Phương Duệ nhếch khóe miệng, ngẩng đầu hôn lên môi người trước mắt, thừa dịp hắn ngây người liền dùng tay linh hoạt cởi đi thắt lưng của người kia.​

Nụ hôn kết thúc, hai người đỏ mặt nhẹ thở gấp. Trong phòng tắm quả thật có chút bí, tuy nhiên không ảnh hưởng tới tình huống hiện tại của hai người, ngược lại không khí tràn ngập hơi nước mang đi chút lý trí cuối cùng còn sót lại. Khụ. . . Mấy chuyện như thế này, cứ theo bản năng lại càng thuận.​

Lâm Kính Ngôn kéo Phương Duệ qua, quay người treo vòi sen trong phòng tắm lên tường, cướp lại quyền chủ động. Hắn dùng sữa tắm trên giá làm thuốc bôi trơn, bàn tay rộng lớn dọc theo eo nhỏ của Phương Duệ, dò tới hậu huyệt đóng chặt, không dễ dàng nhét vào một ngón tay.​

Thân thể Phương Duệ nóng bỏng, sữa tắm thật sự có phần quá lạnh, khiến hắn rên lên một tiếng không thoải mái.​

"Đợi đã. . ." Hắn nhíu mày muốn đẩy Lâm Kính Ngôn ra, thế nhưng không lấy nổi sức. Mới nãy hắn vốn đã sắp bắn, Lâm Kính Ngôn cứ thể ngưng giữa chừng, khó chịu muốn chết, sữa tắm lại có tác dụng kích thích, ở trong tràng đạo khuấy đảo càng không thoải mái.​

"Sao?" Lâm Kính Ngôn cũng nhíu mày.​

"Đừng dùng sữa tắm, khó chịu. . ."​

"Vậy anh ra lấy thuốc bôi trơn?"​

"Nãy anh lấy bao cao su mà không cầm thuốc bôi trơn? ! Rõ ràng là cố ý!"​

"Bị em phát hiện."​

". . . Anh đi chết đi!"​

Phương Duệ lúc nào sẽ lộ ra vẻ mặt gì Lâm Kính Ngôn vô cùng rõ, tỷ như hiện tại, Lâm Kính Ngôn vừa nhìn liền biết hắn đang khó chịu kìm nén.​

". . . Vậy hay dùng của em tự đến đi?" Nói xong Lâm Kính Ngôn liền rút ngón tay ra, nắm lấy dương vật của Phương Duệ an ủi hắn.​

Phương Duệ chịu không nổi cảm giác ấy, hai tay vòng qua cổ Lâm Kính Ngôn, cả người đu trên thân đối phương, toàn thân nhẹ nhàng run run.​

"Ô. . . A!. . ." Không bao lâu, Phương Duệ co rúm người bắn ra, bạch trọc văng đầy một tay Lâm Kính Ngôn, còn vấy lên áo sơ mi xám nhạt của hắn.​

Lâm Kính Ngôn không để tâm lau nhẹ một cái, đưa tay dính đầy thuốc bôi trơn tự nhiên lần nữa đâm vào hậu đình Phương Duệ. Phương Duệ mới bắn xong mệt bở hơi tai, não một mảnh trống rỗng, nào còn có thể để ý tới động tác của đối phương.​

Chờ đến lúc Phương Duệ cuối cùng cũng cảm nhận được dị thường phía sau, Lâm Kính Ngôn đã dò vào hai ngón tay.​

"Ưm?" Phương Duệ phát ra một tiếng mê man, ba ngón tay Lâm Kính Ngôn đã ở trong hắn.​

"Em hôm nay thật ngốc a, Phương Duệ đại đại." Lâm Kính Ngôn nghiêng đầu hôn lên tai người trong lòng, ôn nhu hỏi, "Mệt quá rồi?"​

"Ừ. . . Buồn ngủ." Dù sao hắn vừa nghỉ liền chạy từ Hàng Châu tới Nam Kinh, không có lúc nào nghỉ ngơi, kịch liệt trôi qua, cảm giác mệt mỏi liền ập tới.​

"Em không thể bỏ anh như vậy mà ngủ chứ. . ."​

"Zzz. . ." Mới nói xong, bên tai truyền tới vài tiếng khò khò nhè nhẹ.​

"Này. . ." Lâm Kính Ngôn bất đắc dĩ, "Đừng giả bộ, dậy!" Ngón tay tìm tới tuyến tiền liệt dùng sức nhấn mạnh một cái.​

"Phắc phắc phắc!" Phương Duệ giật mình đập cằm lên xương bả vai Lâm Kính Ngôn.​

"Làm chính sự, Phương Duệ đại đại." Lâm Kính Ngôn cầm lấy chiếc bao cao su đang hiu quạnh đặt trên kệ, vô cùng hổ báo tàn bạo dùng miệng xé ra.​

"Lão Lâm. . . Anh học cái xấu. . ."​

Có lẽ đã lâu không gặp, cộng thêm ban nãy có lẽ là nhịn đến không nổi nữa rồi, Lâm Kính Ngôn so với ngày thường hung hãn gấp nhiều lần, nửa điểm nhã nhặn ôn nhu thường ngày cũng không nhận ra.​

"A. . .Anh. . .A. . .Chậm một chút!" Tiến vào bất ngờ khiến Phương Duệ đau đến chảy nước mắt, mở miệng nói một câu cũng suýt cắn phải lưỡi của mình.​

"A. . . Xin lỗi. . ." Sực nhận ra hành động của mình, Lâm Kính Ngôn cẩn thận dừng lại, vuốt ve những sợi tóc ướt át của Phương Duệ, lại vỗ vỗ lên tấm lưng như an ủi hắn. Lưng Phương Duệ vì tựa lâu vào gạch mem sứ trên tưởng mà có phần lạnh lẽo.​

"Anh. . . lại chẳng sướng quá đi. . ." Phương Duệ nghiến răng nghiến lợi oán hận nói, mới nãy bị Lâm Kính Ngôn đè lên tường tả xung hữu đột, hiện tại phía sau vẫn vô cùng đau đớn.​

". . . Không chảy máu chứ?" Lâm Kính Ngôn lo lắng cẩn thận kiểm tra nơi hai người kết hợp, hậu huyệt có phần sưng đỏ, nhưng may sao không thấy máu.​

Phương Duệ bị hắn nhìn đến đỏ mặt, đánh một nhát lên lưng đối phương, thúc giục: "Đừng nhìn, tiếp tục. . ."​

Lâm Kính Ngôn cảm thấy có chút buồn cười, điều chỉnh lại hai chân Phương Duệ đang kẹp ở eo mình, bắt đầu đưa đẩy lại từ đầu, tuy nhiên lần này không kịch liệt như trước.​

Sau khi gia nhập Bá Đồ, dưới sự đốc thúc của Trương Tân Kiệt hắn có rèn luyện thân thể, giải nghệ rồi vẫn tiếp tục duy trì thói quen này, tuy Phương Duệ có cao hơn hắn hai phân, nhưng vẫn là thân thể trạch nam, hiện tại hắn vẫn có thể ung dung chống đỡ trọng lượng của Phương Duệ.​

Lâm Kính Ngôn ngựa quen đường cũ tìm đến tuyến tiền liệt, lại chỉ đâm chọc xung quanh, vô cùng khéo léo tránh điểm quan trọng, vừa nhìn là biết cố ý.​

Phương Duệ thần trí vốn đã không còn rõ ràng, toàn thân như lửa cháy, mà Lâm Kính Ngôn động nửa ngày không chịu đem hắn đốt đến tận cùng, khó chịu muôn phần.​

"Lão Lâm. . . Cho em thoải mái!" Phương Duệ chịu không nổi.​

Lâm Kính Ngôn chơi lâu vậy cũng thỏa mãn rồi, không chậm trễ mà va chạm điểm nọ.​

"Phắc. . ." Đâm tới bất ngờ khiến giọng nói của Phương Duệ run lên, "Anh con mẹ nó tại sao không nói sớm một tiếng!"​

"Không dám."​

". . ."​

Vòi sen trong phòng tắm vẫn mở, hơi ấm cuồn cuộn không ngừng bốc lên duy trì nhiệt độ trong phòng tắm, chung quy Phương Duệ áp lưng lên tường gạch men lâu rất dễ cảm mạo.​

Tuy nhiên, làm vậy cũng không có tác dụng. Bởi kỳ thực hắn làm được một nửa đã bắt đầu sốt. . .​

Chờ đến khi hai người đồng loạt đạt tới cao trào bắn ra, thân thể Phương Duệ run run hắt hơi một cái vĩ đại.​

Lâm Kính Ngôn đặt tay lên vầng trán đầy mồ hôi của hắn, bị nhiệt độ kinh người làm sợ hết hồn, vội vàng thả hắn xuống, nhanh chóng hơn nửa ngày cũng coi như là dọn dẹp xong xuôi, sau khi cùng nhau tắm xong đem Phương Duệ nhét vào trong chăn gói lại kỹ lưỡng.​

Phương Duệ nhìn Lâm Kính Ngôn bận bịu tứ phía, cuối cùng mặt đầy hổ thẹn bưng tới một chén nước cùng mấy viên thuốc hạ sốt, không nhịn được cười.​

"Phụt hừ hừ. . . Nhìn anh kìa, không phải chỉ là cảm vặt thôi sao?"​

Lâm Kính Ngôn mặt đầy lo lắng, nói: "Haiz. . . Em mấy ngày nay mệt, đáng lẽ không nên làm, nhìn này, đều thiêu đến ngốc rồi. . ."​

"Cút cút cút! Lão tử vô cùng tỉnh táo!" Phương Duệ đem nước cùng thuốc một ngụm nuốt xuống, rồi ừng ực uống một hơi cạn sạch, thở ra một hơi thỏa mãn, lại chui về trong chăn.​

Lâm Kính Ngôn xoa xoa mái tóc rối mới sấy khô lộ ra từ trong chăn, không dài nhưng rất mềm, sờ thật thoải mái.​

Chủ nhân của những lọn tóc lắc lắc đầu, nhỏ giọng thì thầm như đang nói "Đừng nghịch."​

Thật đáng yêu. Lâm Kính Ngôn nghĩ liền không tự chủ được nhếch miệng, cũng nằm xuống bên cạnh ngủ theo.​

"Phương Duệ, ngủ ngon."​

". . . Ngủ ngon."​


Hôm sau.​

Quân Mạc Tiếu: Thế nào, vật ca đưa dùng tốt không? [đắc ý]​

Lãnh Ám Lôi: Ngắn hạn mà nói hỏng việc, trường kỳ mà nói còn có thể.​

Quân Mạc Tiếu: Ô? Sao thế?​

Lãnh Ám Lôi: Đêm qua Phương Duệ bị sốt. . .​

Quân Mạc Tiếu: Lâm Kính Ngôn ông mạnh!!! [nện bàn cười]​

Lãnh Ám Lôi: . . .​

Quân Mạc Tiếu: Không được, ca phải kể cho mọi người nghe mới được.​

Lãnh Ám Lôi: Đừng!​

Quân Mạc Tiếu: Đùa thôi ba, ca là loại người không hạn cuối đến vậy sao?​

Lãnh Ám Lôi: Ông có hạn cuối à?​


Let the stars blinking in your eyes~
生日快乐,
Tui cá là sau đó thể nào cả giới tuyển thủ chuyên nghiệp cũng sẽ biết =)))
Diệp thần, em chỉ có một thắc mắc là anh tìm đâu ra "món quà" đấy thế *khụ*
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,991
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#5
Duệ ca rốt cuộc đã đắc tội gì với lão Tu để ổng hại đời ca thế này...

Ánh mắt chân thành không có hiệu quả, làm nững lại có hiệu quả, thế giới này điên hết rồi chăng?!!

Anh không lưu manh với thế giới, anh chỉ muốn lưu manh với em~

*vừa ngửa mặt bịt mũi vừa bấm vào thẻ spoiler* Ôi một chi tiết kinh điển, đã play thì luôn có một đồng chí nằm lại trên giường... bệnh a.
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#6
Duệ ca rốt cuộc đã đắc tội gì với lão Tu để ổng hại đời ca thế này...

Ánh mắt chân thành không có hiệu quả, làm nững lại có hiệu quả, thế giới này điên hết rồi chăng?!!

Anh không lưu manh với thế giới, anh chỉ muốn lưu manh với em~

*vừa ngửa mặt bịt mũi vừa bấm vào thẻ spoiler* Ôi một chi tiết kinh điển, đã play thì luôn có một đồng chí nằm lại trên giường... bệnh a.
tuôi bị mê Lâm lưu manh ý cô ơi
đúng chuẩn ngoài đường hòa nhã trên giường mãnh thú ớ hớ hớ
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,991
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#7
tuôi bị mê Lâm lưu manh ý cô ơi
đúng chuẩn ngoài đường hòa nhã trên giường mãnh thú ớ hớ hớ
*tan vỡ* Hình tượng Lâm Kính Ngôn ca ca ôn hoà điềm đạm, luôn dịu dàng quan tâm của tui...
Cơ mà, thím nói vậy làm tui cũng muốn mê theo rồi... khụ khụ...
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#8
*tan vỡ* Hình tượng Lâm Kính Ngôn ca ca ôn hoà điềm đạm, luôn dịu dàng quan tâm của tui...
Cơ mà, thím nói vậy làm tui cũng muốn mê theo rồi... khụ khụ...
vẫn dịu dàng quan tâm đó thôi, cô k thấy ổng thấy hối lỗi tn à =))) cơ mà vẫn mãnh thú hế hế
 

Bình luận bằng Facebook