THƯỢNG BỘ: ĐƯỜNG DÀI ĐẰNG ĐẴNG*
Chương 1:
Diệp Tu nhận giải thưởng “Cống hiến trọn đời vì Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp” từ tay chủ tịch Phùng Hiến Quân. Toàn bộ người của Liên Minh, dù yêu hay ghét hắn, đều đang ngồi trước màn hình dõi theo hắn.
Có lẽ những việc diễn ra mấy năm qua đã khiến hắn quá mệt mỏi. Khuôn mặt mập giả trước kia giờ đã trở nên góc cạnh, dùng lời của Ngụy Sâm mà nói, chính là nhan sắc đã được cải thiện không ít.
Hắn ngồi một chỗ, tủm tỉm nghe hết các câu hỏi của phóng viên, sau đó cầm lấy micro, thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “Khi tôi quyết định giải nghệ vào hai năm trước, vốn định sẽ rời khỏi Vinh Quang, bù đắp những thiếu sót và ấu trĩ lúc còn trẻ.”
“Không ngờ vì nhận lời mời tham gia giải thi đấu thế giới, tôi lại trở về làm rạng danh đất nước.”
“Cả đội cũng vô cùng quyết tâm, cầm được cúp vô địch thế giới trở về. Hai năm qua, tôi vẫn chưa thể rời khỏi trò chơi này. Dẫn đội thi đấu xong lại nhận lời tham gia WCG, đánh xong WCG lại thi đấu hữu nghị Châu Á, nói chung là cùng Vinh Quang trước sau như một.”
Hắn dừng lại một chút rồi mỉm cười: “Thực sự tuổi cũng đã lớn, hôm nay còn nhận được cả giải thưởng cống hiến trọn đời. Sau này trọng trách làm rạng danh đất nước nên giao lại cho những người trẻ tuổi thôi!”
“Về cá nhân tôi, hơn mười năm, tôi lẻ loi một mình gả cho nữ thần Vinh Quang. Thời gian sau này, tôi muốn tìm một người có thể cùng tôi chơi Vinh Quang.”
Giữa những tiếng xì xào ồn ã, Diệp Tu mỉm cười, chậm rãi phán mấy câu cuối cùng: “Đương nhiên, lí do quan trọng nhất là tôi đợi mười mấy năm cũng không đợi được người nào lợi hại hơn mình, cảm giác độc cô cầu bại này thật sự không tốt chút nào. Tôi cũng chẳng muốn đợi nữa, vị trí lĩnh đội này tặng cho mấy người, mấy người cũng thử tranh giành một phen đi, xem ai có thể làm lão Nhị!”
Vì thế, đám tuyển thủ chuyên nghiệp bùng nổ, Hoàng Thiếu Thiên là người đầu tiên nổi loạn…
Dạ Vũ Thanh Phiền: Diệp Tu ông ra đây cho tui ra đây ra đây ra đây! Ông đang nói chuyện cười sao? Cái gì mà không có người lợi hại hơn ông? Ông có lợi hại bao nhiêu đi chăng nữa cũng sẽ có người lợi hại hơn ông nhé! Ông quên lúc lão tử đánh bại ông rồi hả? Quên lúc đội trưởng đánh bại ông rồi hả? Quên lúc đại Tôn đánh bại ông rồi hả? Ngay cả Chu Trạch Khải miệng tàn cũng đánh bại được ông, ông cũng quên luôn rồi hả? Bốc phét cái gì chứ?
Đống chữ trào phúng này coi như bắt được trọng điểm, thế nhưng phần dưới bắt đầu... không đúng lắm.
Vô Lãng: Diệp Thần nói muốn tìm một người cùng ảnh đánh Vinh Quang?
Sách Khắc Tát Nhĩ: Đúng vậy.
Đại Mạc Cô Yên: Có rồi?
Thạch Bất Chuyển: Diệp tiền bối nói như vậy thì chắc là có.
Phong Thành Yên Vũ:
@Mộc Vũ Tranh Phong Mau ra tiết lộ chút tin tức đi!
Lưu Vân:
@Mộc Vũ Tranh Phong Mộc Mộc Mộc Mộc mau ra đây đi!
Phong Thành Yên Vũ: Mộc Mộc là để thằng nhóc nhà cậu gọi hả?
Lưu Vân: ... Lưu Tiểu Biệt tiền bối mau tới cứu em, Vân Tú thật đáng sợ!
Phong Thành Yên Vũ: ………..
Nhất Thương Xuyên Vân: Ha ha
Hoàng Thiếu Thiên nhanh chóng rơi vào trạng thái máu đỏ, đám người này có biết đâu mới là trọng điểm không vậy?
Dạ Vũ Thanh Phiền: Chu Trạch Khải ông có hiểu gì không mà ha ha? Ha ha cái lông ấy! Còn mấy người nữa, quan tâm cái tên Diệp không biết xấu hổ này có đối tượng hay không để làm gì? Trọng điểm phải là lão già kia lấy đâu ra tự tin mà trào phúng chúng ta! Dám bảo chúng ta tranh lão Nhị! Chẳng lẽ hắn chưa làm lão Nhị bao giờ sao? Tui là Kiếm Thánh!! Kiếm Thánh!! Đường đường một Kiếm Thánh tại sao phải đi tranh giành vị trí lão Nhị?
Thật vất vả đem đề tài kéo lại, không nghĩ tới hướng đi kế tiếp vẫn không nằm trong dự tính của cậu.
Phong Thành Yên Vũ: Mấy người có để ý không, hôm nay mỗi một câu của Hoàng Thiếu đều có dấu ngắt câu.
Lưu Vân: Ô, đúng là các câu của Hoàng Thiếu đều có dấu ngắt câu nè! Đội trưởng đội trưởng, chuyện này không khoa học!
Sách Khắc Tát Nhĩ: Đừng xem thường khả năng diễn đạt của Thiếu Thiên. Khi còn học cao trung, Thiếu Thiên từng là học sinh tiêu biểu của ban Ngữ Văn đấy!
Nhất Thương Xuyên Vân: Ha ha
Dạ Vũ Thanh Phiền: ………
Giờ phút này, nhân vật chính của đề tài chỉ nhìn màn hình cười, không tham gia thảo luận. Ngồi ở bên cạnh, Tô Mộc Tranh nhìn vẻ mặt của hắn, nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi: “Thật sự có đối tượng rồi?”
Diệp Tu nhìn cô, lắc đầu: “Không có.”
“Vậy anh nói như vậy là ý gì?” Tô Mộc Tranh cười hì hì rồi nâng má nhìn hắn: “Cố ý hả?”
Diệp Tu bỗng nhiên không cười nữa, tay hắn vô thức gõ nhẹ mặt bàn: “Hôm nay anh mơ thấy anh trai em.”
Tô Mộc Tranh ngây người nhìn hắn, sau đó nghe hắn nói tiếp: “Nhiều năm qua anh không mơ thấy cậu ấy, cậu ấy bỗng nhiên xuất hiện trong giấc mộng của anh làm anh rất kinh ngạc.”
Có lẽ là từ lúc nhận giải thưởng hôm nay cho đến giờ hắn vẫn chưa hút điếu thuốc nào, hiện tại có chút thèm, Diệp Tu bật lửa, thỏa mãn rít một hơi: “Trong mơ cậu ấy nói giấc mộng của chúng ta về Vinh Quang đã thực hiện được rồi, cậu ấy rốt cục có thể an tâm trở về thế giới bên kia. Còn nữa, cậu ấy cũng bảo anh để lại cơ hội cho những người đi sau. Chậc, qua nhiều năm rồi mà cậu ấy vẫn cứ hay mềm lòng như vậy.”
Tô Mộc Tranh nãy giờ không lên tiếng, nhưng nghe đến đây cũng phải nở nụ cười: “Anh em thật sự nói câu đó?”
Diệp Tu hơi dựa lưng vào ghế, có chút bất đắc dĩ: “Mãi mới mơ thấy một lần, thời gian đâu nói câu đó!”
Tô Mộc Tranh bật cười: “Anh đấy!”
“Em tin anh đi, cậu ấy thực sự nói giấc mộng của chúng ta đã thực hiên rồi, còn nói…” Diệp Tu nhả một ngụm khói, phủi đi tàn thuốc rơi trên người. “Cậu ấy còn nói, muốn anh đừng lẻ loi một mình nữa, có những con đường cần có người sóng vai cùng đi.”
Tô Mộc Tranh dường như nghĩ đến gì đó. “Sao anh em càng ngày càng giống mấy dì văn phòng thế nhỉ, mỗi lần mơ thấy anh ấy là lại nghe anh ấy giục mau tìm bạn trai, mau kết hôn, muốn em có người chăm sóc.”
Diệp Tu mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ là nhắm lại hai mắt như đang tự hỏi điều gì.
Đến khi mở mắt ra, Tô Mộc Tranh đã đi rồi, chỉ còn một chén trà xanh trên bàn.
Hắn nâng chén trà lên uống, quay đầu nhìn chiếc cúp phía xa, không khỏi cười rộ lên.
Buổi tối, toàn bộ thành viên của Hưng Hân kéo nhau tới nhà hàng. Trần Quả gọi những món ăn ngon nhất, còn gọi thêm cả vang đỏ. Tuy rằng nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp không được uống rượu, Diệp Tu đã giải nghệ nhưng tửu lượng thì không dám nhìn thẳng, nhưng vì Trần Quả muốn uống nên mọi người cũng không ngăn cản.
“Cậu đấy, lần này thực sự không tham gia thi đấu gì nữa hả?” Trần Quả uống hơi nhiều, mặt đỏ lựng, vành mắt cũng hồng hồng.
Diệp Tu cười: “Chị chủ, nghĩ thoáng ra đi, đừng khóc, mau lau nước mũi! Dù sao tui cũng quyết định ở lại chỉ đạo Hưng Hân mà, có phải sẽ không gặp nữa đâu!”
“Tới địa ngục đi! Ai khóc!” Trần Quả mạnh miệng. “Cậu quá nhiều tuổi rồi, cho dù đi cũng không ai thèm tiếc đâu!”
“Đúng vậy, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước biến mất trên bờ cát. Chị chủ chỉ mải nhìn người mới cười, đâu có thời gian để ý người cũ khóc nữa!” Diệp Tu cầm đôi đũa gắp một miếng thịt kho tàu. “Người còn chưa đi trà liền lạnh ha!”
Trần Quả bị mấy lời rác rưởi này của Diệp Tu làm cho sững sờ. Giữa tràng cười bùng nổ trên bàn ăn, cô giận đến run người: “Diệp Tu….. Mấy lời như thế mà cậu cũng nói được! Lăn về một ổ với Hoàng Thiếu Thiên đi!”
Một bữa cơm vui vẻ, không biết ai là người lấy dũng khí mở đầu, mọi người đồng thanh hỏi thăm: “Lão Diệp, ông muốn tìm đối tượng thật hả?”
Diệp Tu vừa mới uống được miếng nước lập tức phun ra. “........”
Cuối cùng hắn nói: “Đêm nay tăng cường huấn luyện, không thể để mấy người bắt nạt huấn luyện viên như thế này được!”
Đêm đó, Hưng Hân thật sự tăng cường huấn luyện, chẳng qua là tập thể login game online. Trần Quả mua một đống đồ ăn vặt. Tất cả mọi người chạy tới khu mười, đi theo công hội Hưng Hân vào phó bản cướp BOSS, làm hội trưởng của mấy công hội khác tức giận đến mức trợn trắng mắt.
Đám hội trưởng khu mười đồng loạt kêu rên, hội trưởng các công hội đều tỏ vẻ mệt đến chẳng muốn yêu….
Dạ Độ Hàn Đàm: Con mẹ nó vì sao Quân Mạc Tiếu lại xuất hiện?
Xa Tiền Tử: Vì sao là khu mười?? Vì sao là khu mười? Ai tới nói cho tui biết là vì sao đi!
Cô Ẩm: Ông bị Hoàng Thiếu Thiên nhập hả? Có nghe những lời hôm nay Diệp Tu nói không, dùng lông chân suy nghĩ cũng biết về sau game online sẽ lại là một tràng gió tanh mưa máu!
Xa Tiền Tử: Nói đến Hoàng Thiếu Thiên, tui lại nghĩ đến Lam Kiều. Ha ha, điểm kĩ năng của tên kia đều dùng hết lên người Quân Mạc Tiếu.
Yên Vũ Thương Thương: Lần này Diệp Tu trở về khu mười, nếu Lam Kiều vẫn còn ở đây, không biết hắn có cảm tưởng gì nhỉ?
Xa Tiền Tử: Hơn nữa khôi hài nhất chính là mã giáp của Diệp Tu. Mấy người có nhìn thấy không? Có thấy không? Chính là ‘Dương Hà Chân Lam’!
Dạ Độ Hàn Đàm: …
Cô Ẩm: …
Yên Vũ Thương Thương: Trục Yên Hà từng nói cho tui biết tài trợ cho Hưng Hân thi đấu mùa này là tập đoàn Dương Hà… Chắc không phải là…
Trên khung chat, Bối Đăng Đạn yên lặng gửi tới một hình ảnh, là ảnh đại diện của ID “Dương Hà Chân Lam” mà Diệp Tu dùng trên diễn đàn Vinh Quang, không ngờ thực sự là bình rượu lam. [1]
Quả nhiên...
Khi mọi người còn đang bận phun tào, ID Lam Hà, đương nhiệm hội trưởng Lam Khê Các khu mười, tên thật là Tần Phi gửi lên hình ảnh một đoạn đối thoại.
[Dương Hà Chân Lam] gửi lời mời kết bạn.
Bạn đã thêm [Dương Hà Chân Lam] vào danh sách bạn bè.
Dương Hà Chân Lam: Tiểu Lam à, đã lâu không gặp, đoán xem tôi là ai?
Lam Hà: Xin chào đại thần! Tui biết anh là Diệp Tu đại thần! Lúc nãy người trong công hội của anh đã nói rồi. Đại thần tìm tui có chuyện gì không? Cầu kí tên! Cầu chụp ảnh chung!
Dương Hà Chân Lam: Sao nói chuyện xa cách thế? Tuy rằng lâu ngày không gặp, tuy rằng ca quá mức trâu bò, nhưng chúng ta thân thiết như vậy, cậu đừng có câu nệ quá!
Lam Hà: Đại thần… Anh tìm Lam Kiều phải không?
Dương Hà Chân Lam: ...Cậu không phải cậu ta?
Lam Hà: Không phải… Lam Kiều đã về Thần Chi Lĩnh Vực từ lâu rồi, hiện tại khu mười do tui phụ trách. Tên của tui là Tần Phi, acc chính ở Thần Chi Lĩnh Vực là “Phi Nhất Bàn Tiểu Tình Tình”, đại thần đã từng nghe qua bao giờ chưa?
Dương Hà Chân Lam: À, nghe có chút quen quen, vậy Lam Hà… Lam Kiều không trở về khu mười nữa hả?
Lam Hà: Chắc là không trở về nữa, sau này sẽ ở Thần Chi Lĩnh Vực. Đại thần tìm cậu ta có việc hả? Tui đi gọi cậu ta cho anh nhé!
Gửi hình ảnh đoạn đối thoại này lên nhóm xong, Tần Phi còn gõ thêm một câu: Không ngờ quan hệ giữa Lam Kiều và Diệp Thần tốt như vậy đấy, vừa đăng nhập vào game đã tìm tới rồi.
Cả một đám im lặng, Dạ Độ Hàn Đàm đưa ra tổng kết: Tui nói này, có khi nào Lam Kiều cùng Diệp Tu có bí mật gì đó không thể cho ai biết không? Tần Phi, ông nên cẩn thận, không khéo Lam Khê Các có phản đồ đấy!
Tần Phi nghe vậy nổi giận: Lăn sang một bên, nếu Lam Kiều là phản đồ, vậy những người khác trong Lam Khê Các đều là đặc vụ! Ông có biết Lam Kiều cuồng Hoàng Thiếu Thiên như thế nào không, thực sự cái từ fan não tàn cũng không đủ để hình dung đâu!
Nói thêm vài câu, Tần Phi bảo mình phải đi tìm Lam Kiều. Sau khi hắn logout, đám hội trưởng cũng giải tán, có lẽ là vội vàng chạy đi ứng phó đám Hưng Hân quỷ quái kia.
Một lát sau, Lam Hà vừa mới logout giờ lại login.
Diệp Tu nhìn chằm chằm Lam Hà login lần nữa, trực giác nói cho hắn đây chính là Lam Kiều.
Hôm nay hắn đột nhiên nổi hứng chạy tới khu mười. Khi chị chủ hỏi hắn muốn dùng acc nào, hắn chợt nhớ tới nơi này. Đây là nơi hắn bắt đầu lại, có ý nghĩa vô cùng quan trọng, cho nên muốn trở về xem.
Hắn liền nói: “Chị có acc khu mười không, hôm nay chúng ta quay về khu mười giúp Hưng Hân cướp BOSS.”
Trần Quả tiện tay đưa cho hắn một tấm thẻ. “Vừa hay chị có acc của nhà tài trợ cho chúng ta thi đấu mùa giải này. Phó tổng của bọn họ cũng thích Vinh Quang, lại không có thời gian luyện cấp. Chị đã đồng ý giúp ông ấy, bây giờ có cậu thì tốt rồi, cậu cầm lấy luyện đi!”
Diệp Tu cầm lên nhìn. “Dương Hà Chân Lam? Đây là cái quỷ gì vậy?”
“Làm ơn chú ý lời nói của cậu! Đây chính là tiền! Người cho chúng ta tiền!” Trần Quả gầm lên.
“Rồi rồi rồi! Tui biết rồi!” Diệp Tu cười làm lành. Nhìn thấy cái ID này, hắn đột nhiên nhớ tới một người bạn cũ, liền kết bạn với Lam Hà, thấy cậu đang online nên đến hỏi thăm, vì thế mới xuất hiện đoạn đối thoại trên kia.
Ấn tượng của Diệp Tu với Lam Hà rất tốt. Nói đến Lam Hà, trong lòng hắn sẽ xuất hiện mấy từ khóa: màu lam, fan não tàn của Hoàng Thiếu Thiên, hiền lành, rộng lượng, dấu chấm lửng.
Lại nói, trong vòng giao tiếp của hắn tại khu mười, Lam Hà là người để lại cho hắn ấn tượng sâu nhất và cũng tốt nhất. Ngẫm kĩ lại thì, sau khi hắn đến khu mười, người đầu tiên liên hệ với hắn cũng là cậu. Đêm đông năm đó, mười tám tin nhắn xin kết bạn hắn vẫn chưa quên.
Con người thường ít khi hồi tưởng, nhưng một khi đã nhớ lại thì sẽ nghĩ đến rất nhiều chuyện. Diệp Tu bỗng nhiên cảm thấy Lam Hà là một trong những người chứng kiến hắn bắt đầu lại từ đầu. Chớp mắt đã vài năm, hắn cùng Lam Hà không còn liên hệ, không biết hiện tại cậu ta thế nào. Xem ra Lam Hà vẫn công tác tại Lam Khê Các, nhớ tới trước kia hắn hơi một tí là lại làm cho Lam Hà sử dụng dấu chấm lửng đại pháp, còn có cả lần Lam Hà dùng acc Tuyệt Sắc giúp hắn quản lí công hội năm ngày, thế mà mình lại gần như quên mất bạn cũ, trong lòng hắn có chút áy náy.
Qua một lúc lâu, không thấy Lam Hà nhắn tin cho hắn, Diệp Tu liền nhắn trước…
Dương Hà Chân Lam: Lần này thật sự là Lam Hà phải không?
Lam Hà: Diệp Thần, anh tìm tôi có việc hả?
Dương Hà Chân Lam: Lam Hà à, đã lâu không gặp, dạo này cậu có ổn không?
Lam Hà: Vẫn tốt, cám ơn Diệp Thần còn nhớ tôi, ừm… chúc mừng anh nhận giải thưởng cống hiến trọn đời, chúc mừng anh giải nghệ.
Dương Hà Chân Lam: Ha ha, chỉ có cậu nói với tôi như vậy thôi đấy, đám người kia ai cũng tỏ ra thương cảm vì tôi không làm lĩnh đội nữa. Thế vì sao cậu lại chúc mừng tôi!
Lam Hà: Vậy anh muốn được thương cảm sao?
Dương Hà Chân Lam: Tôi cần gì thương cảm chứ, quán quân đều lấy được rồi, trở về cùng mấy người cướp BOSS vui hơn.
Lam Hà: …
Lam Hà: Không có cơ hội đâu!
Dương Hà Chân Lam: Cậu còn chưa trả lời tôi đấy, vì sao không thương cảm, ngược lại còn chúc mừng tôi?
Lam Hà: Tôi cảm thấy anh không còn gì để tiếc nuối nữa, hiện tại có thời gian để làm việc khác, đây cũng là chuyện vui, hơn nữa chắc chắn anh đã suy nghĩ kĩ mới đưa ra quyết định này.
Dương Hà Chân Lam: Vẫn chỉ có Tiểu Lam hiểu tôi!
Lam Hà: Diệp Thần, anh nhất định phải dùng cái ID này sao?
Dương Hà Chân Lam: Cậu không thấy tên chúng ta rất giống anh em sao?
Lam Hà: …
Dương Hà Chân Lam: Lại nói, về sau cậu chỉ ở Thần Chi Lĩnh Vực thôi hử?
Lam Hà: Đúng vậy, tôi dùng acc chính Lam Kiều Xuân Tuyết kia.
Dương Hà Chân Lam: Vậy chẳng phải sẽ không được gọi cậu là Lam Hà nữa sao?
Lam Hà: Về sau Tần Phi dùng acc này, đại thần cứ gọi tôi là Lam Kiều là được!
Dương Hà Chân Lam: Tên thật của cậu là gì, đột nhiên không thể gọi là Lam Hà nữa tôi thấy có chút không quen!
Lam Hà: ...Đại thần hỏi tên thật của tôi để làm gì?
Dương Hà Chân Lam: Để sau này cứ gọi tên thật của cậu là được, không cần đổi tới đổi đi nữa!
Lam Hà: Tên của tôi rất bình thường!
Dương Hà Chân Lam: Tôi biết tên của người thường không có ý cảnh bằng tên của tôi, nhưng cũng đừng vì vậy mà tự ti chứ, mau nói ra xem bình thường tới cỡ nào!
Lam Hà: … Hứa Bác Viễn!
Dương Hà Chân Lam: Ồ, rất dễ nghe, là cậu yêu cầu quá cao thôi, so với cái tên trước kia mà tôi dùng còn hay hơn. Đúng rồi, bây giờ cậu về Thần Chi Lĩnh Vực sao?
Lam Hà: Bây giờ luôn.
Dương Hà Chân Lam: Vậy cậu chờ tôi, tôi đổi sang acc ở Thần Chi Lĩnh Vực rồi tìm cậu!
Nói xong, Dương Hà Chân Lam liền logout, Lam Hà cũng đăng xuất, vào tài khoản Lam Kiều Xuân Tuyết rồi đến Thần Chi Lĩnh Vực. Tần Phi ở bên cạnh còn hỏi Diệp Thần tìm cậu làm gì, Lam Hà cười cười, không nói thêm gì cả.
Đợi một lát, lời mời kết bạn xuất hiện trên màn hình.
“Lộ Mạn Mạn” gửi lời mời kết bạn.
Lam Hà sửng sốt, trái tim đột nhiên nhảy lên một cái, cái tên Lộ Mạn Mạn này…
Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề [2], ID này thật khéo.
Cậu mang theo nghi vấn trong đầu, nhấp chuột vào “đồng ý”.
************************************
[1] Bình rượu lam: sản phẩm của tập đoàn Dương Hà
[2] Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề: Câu đầy đủ là "路漫漫其修远兮, 吾将上下而求索" – "Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, ngô tương thượng hạ nhi cầu tác" - được trích trong bài《 Ly Tao 》của Khuất Nguyên, đại ý là trên con đường tìm kiếm chân lý, cho dù phía trước có trải qua muôn vàn gian khổ, vượt qua hành trình dài đằng đẵng nhưng vẫn một lòng theo đuổi, tận lực gắng sức để truy tìm.
* Tên thượng bộ chính là Lộ mạn mạn (dịch nghĩa: Đường dài đằng đẵng)