Ongoing [Lam Hà 2021] [Diệp Lam] Ngươi một đời dáng dấp

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#1
NGƯƠI MỘT ĐỜI DÁNG DẤP

Tác giả: Hứa Duy Hạ

Edit: Phi Tuyết

Thể loại: Tình cảm, võng du, trường thiên

Nhân vật chính: Diệp Tu x Hứa Bác Viễn (Lam Hà)

Phối hợp diễn: quần chúng Toàn Chức Cao Thủ

Tình trạng bản gốc: Hoàn

Tình trạng bản edit: Ta bơi ~

Nguồn cv: wattpad

Lưu ý:

1. Bản edit phi thương mại, chưa được sự đồng ý của tác giả, yêu cầu không mang bản edit này ra ngoài khi chưa có sự đồng ý của editor.

2. Ta không biết tiếng Trung, dựa hoàn toàn vào QT ca ca nên độ chính xác chỉ khoảng 50% – 60%. Nhận sự góp ý chân thành, nhưng không hoan nghênh đả kích ác ý.



************************

MỤC LỤC

Văn án + Lời tác giả

THƯỢNG BỘ: ĐƯỜNG DÀI ĐẰNG ĐẴNG

Chương 1 | Chương 2 | Chương 3 | Chương 4

Chương 5 | Chương 6 | Chương 7 | Chương 8


TRUNG BỘ: PHONG BA DỮ DỘI


Chương 1


HẠ BỘ: VẠN DẶM TRỜI QUANG

Chương 1


PHIÊN NGOẠI



 
Last edited:

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#2
Lời tác giả
1. Đồng nhân Diệp Lam “Toàn chức cao thủ”, bối cảnh đặt ra là hai năm sau khi Hưng Hân giành được tổng quán quân, Diệp Tu tham gia giải đấu quốc tế Vinh Quang và giải nghệ. Vì vậy truyện có rất nhiều chi tiết giả định, hơn nữa phần lớn miêu tả cuộc sống thực. Mong những em gái thường để ý chi tiết và không thích đề tài này cẩn thận khi nhảy hố.

2. Trình độ của tác giả có hạn, đặc biệt là về game online. Truyện này viết về quá trình yêu đương của hai người, có khó khăn trắc trở, nhưng cuối cùng vẫn là HE. Toàn văn có 50 ngàn chữ (đăng công khai trên mạng 43 ngàn chữ + phúc lợi không công khai khi in truyện là 7 ngàn chữ.)

3. CP trong truyện chỉ có Diệp Lam, còn lại đều là tình cảm bạn bè hữu nghị, hoặc do mọi người tự cảm nhận.

4. Nhắc lại một lần nữa, trình độ tác giả thực sự có hạn, viết không ra làm sao, mong các cô gái thật cẩn thận trước khi nhảy hố. Nếu như đọc được một nửa rồi mà không thích nữa, vậy cho phép mình xin lỗi trước. Dù sao mỗi người mỗi khác, phong cách viết cũng khác, những gì mà một tác giả viết ra không thể nào thỏa mãn được thị hiếu của tất cả mọi người. Bởi vậy chỉ có thể tiếc nuối tạm biệt một bộ phận độc giả, hi vọng có duyên sẽ gặp lại!

Văn án

Nguyện trao người dáng vẻ của ta, từ lúc nở rộ đến khi lụi tàn. *


~~~~~~~~

* Đây là một câu trong bài hát “Nhất nhân nhất hoa” của A Đóa.
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#3
Bộ truyện dài đăng chuẩn bị cho sinh nhật Lam Hà bảo bối, hi hi...

Văn án phía trên là một câu trong bài hát Nhất nhân nhất hoa, khuyến khích nghe thử. Tui nghe xong là bị nghiện luôn ~
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#4
THƯỢNG BỘ: ĐƯỜNG DÀI ĐẰNG ĐẴNG*
Chương 1:

Diệp Tu nhận giải thưởng “Cống hiến trọn đời vì Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp” từ tay chủ tịch Phùng Hiến Quân. Toàn bộ người của Liên Minh, dù yêu hay ghét hắn, đều đang ngồi trước màn hình dõi theo hắn.

Có lẽ những việc diễn ra mấy năm qua đã khiến hắn quá mệt mỏi. Khuôn mặt mập giả trước kia giờ đã trở nên góc cạnh, dùng lời của Ngụy Sâm mà nói, chính là nhan sắc đã được cải thiện không ít.

Hắn ngồi một chỗ, tủm tỉm nghe hết các câu hỏi của phóng viên, sau đó cầm lấy micro, thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “Khi tôi quyết định giải nghệ vào hai năm trước, vốn định sẽ rời khỏi Vinh Quang, bù đắp những thiếu sót và ấu trĩ lúc còn trẻ.”

“Không ngờ vì nhận lời mời tham gia giải thi đấu thế giới, tôi lại trở về làm rạng danh đất nước.”

“Cả đội cũng vô cùng quyết tâm, cầm được cúp vô địch thế giới trở về. Hai năm qua, tôi vẫn chưa thể rời khỏi trò chơi này. Dẫn đội thi đấu xong lại nhận lời tham gia WCG, đánh xong WCG lại thi đấu hữu nghị Châu Á, nói chung là cùng Vinh Quang trước sau như một.”

Hắn dừng lại một chút rồi mỉm cười: “Thực sự tuổi cũng đã lớn, hôm nay còn nhận được cả giải thưởng cống hiến trọn đời. Sau này trọng trách làm rạng danh đất nước nên giao lại cho những người trẻ tuổi thôi!”

“Về cá nhân tôi, hơn mười năm, tôi lẻ loi một mình gả cho nữ thần Vinh Quang. Thời gian sau này, tôi muốn tìm một người có thể cùng tôi chơi Vinh Quang.”

Giữa những tiếng xì xào ồn ã, Diệp Tu mỉm cười, chậm rãi phán mấy câu cuối cùng: “Đương nhiên, lí do quan trọng nhất là tôi đợi mười mấy năm cũng không đợi được người nào lợi hại hơn mình, cảm giác độc cô cầu bại này thật sự không tốt chút nào. Tôi cũng chẳng muốn đợi nữa, vị trí lĩnh đội này tặng cho mấy người, mấy người cũng thử tranh giành một phen đi, xem ai có thể làm lão Nhị!”

Vì thế, đám tuyển thủ chuyên nghiệp bùng nổ, Hoàng Thiếu Thiên là người đầu tiên nổi loạn…

Dạ Vũ Thanh Phiền: Diệp Tu ông ra đây cho tui ra đây ra đây ra đây! Ông đang nói chuyện cười sao? Cái gì mà không có người lợi hại hơn ông? Ông có lợi hại bao nhiêu đi chăng nữa cũng sẽ có người lợi hại hơn ông nhé! Ông quên lúc lão tử đánh bại ông rồi hả? Quên lúc đội trưởng đánh bại ông rồi hả? Quên lúc đại Tôn đánh bại ông rồi hả? Ngay cả Chu Trạch Khải miệng tàn cũng đánh bại được ông, ông cũng quên luôn rồi hả? Bốc phét cái gì chứ?

Đống chữ trào phúng này coi như bắt được trọng điểm, thế nhưng phần dưới bắt đầu... không đúng lắm.

Vô Lãng: Diệp Thần nói muốn tìm một người cùng ảnh đánh Vinh Quang?

Sách Khắc Tát Nhĩ: Đúng vậy.

Đại Mạc Cô Yên: Có rồi?

Thạch Bất Chuyển: Diệp tiền bối nói như vậy thì chắc là có.

Phong Thành Yên Vũ: @Mộc Vũ Tranh Phong Mau ra tiết lộ chút tin tức đi!

Lưu Vân: @Mộc Vũ Tranh Phong Mộc Mộc Mộc Mộc mau ra đây đi!

Phong Thành Yên Vũ: Mộc Mộc là để thằng nhóc nhà cậu gọi hả?

Lưu Vân: ... Lưu Tiểu Biệt tiền bối mau tới cứu em, Vân Tú thật đáng sợ!

Phong Thành Yên Vũ: ………..

Nhất Thương Xuyên Vân: Ha ha

Hoàng Thiếu Thiên nhanh chóng rơi vào trạng thái máu đỏ, đám người này có biết đâu mới là trọng điểm không vậy?

Dạ Vũ Thanh Phiền: Chu Trạch Khải ông có hiểu gì không mà ha ha? Ha ha cái lông ấy! Còn mấy người nữa, quan tâm cái tên Diệp không biết xấu hổ này có đối tượng hay không để làm gì? Trọng điểm phải là lão già kia lấy đâu ra tự tin mà trào phúng chúng ta! Dám bảo chúng ta tranh lão Nhị! Chẳng lẽ hắn chưa làm lão Nhị bao giờ sao? Tui là Kiếm Thánh!! Kiếm Thánh!! Đường đường một Kiếm Thánh tại sao phải đi tranh giành vị trí lão Nhị?

Thật vất vả đem đề tài kéo lại, không nghĩ tới hướng đi kế tiếp vẫn không nằm trong dự tính của cậu.

Phong Thành Yên Vũ: Mấy người có để ý không, hôm nay mỗi một câu của Hoàng Thiếu đều có dấu ngắt câu.

Lưu Vân: Ô, đúng là các câu của Hoàng Thiếu đều có dấu ngắt câu nè! Đội trưởng đội trưởng, chuyện này không khoa học!

Sách Khắc Tát Nhĩ: Đừng xem thường khả năng diễn đạt của Thiếu Thiên. Khi còn học cao trung, Thiếu Thiên từng là học sinh tiêu biểu của ban Ngữ Văn đấy!

Nhất Thương Xuyên Vân: Ha ha

Dạ Vũ Thanh Phiền: ………

Giờ phút này, nhân vật chính của đề tài chỉ nhìn màn hình cười, không tham gia thảo luận. Ngồi ở bên cạnh, Tô Mộc Tranh nhìn vẻ mặt của hắn, nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi: “Thật sự có đối tượng rồi?”

Diệp Tu nhìn cô, lắc đầu: “Không có.”

“Vậy anh nói như vậy là ý gì?” Tô Mộc Tranh cười hì hì rồi nâng má nhìn hắn: “Cố ý hả?”

Diệp Tu bỗng nhiên không cười nữa, tay hắn vô thức gõ nhẹ mặt bàn: “Hôm nay anh mơ thấy anh trai em.”

Tô Mộc Tranh ngây người nhìn hắn, sau đó nghe hắn nói tiếp: “Nhiều năm qua anh không mơ thấy cậu ấy, cậu ấy bỗng nhiên xuất hiện trong giấc mộng của anh làm anh rất kinh ngạc.”

Có lẽ là từ lúc nhận giải thưởng hôm nay cho đến giờ hắn vẫn chưa hút điếu thuốc nào, hiện tại có chút thèm, Diệp Tu bật lửa, thỏa mãn rít một hơi: “Trong mơ cậu ấy nói giấc mộng của chúng ta về Vinh Quang đã thực hiện được rồi, cậu ấy rốt cục có thể an tâm trở về thế giới bên kia. Còn nữa, cậu ấy cũng bảo anh để lại cơ hội cho những người đi sau. Chậc, qua nhiều năm rồi mà cậu ấy vẫn cứ hay mềm lòng như vậy.”

Tô Mộc Tranh nãy giờ không lên tiếng, nhưng nghe đến đây cũng phải nở nụ cười: “Anh em thật sự nói câu đó?”

Diệp Tu hơi dựa lưng vào ghế, có chút bất đắc dĩ: “Mãi mới mơ thấy một lần, thời gian đâu nói câu đó!”

Tô Mộc Tranh bật cười: “Anh đấy!”

“Em tin anh đi, cậu ấy thực sự nói giấc mộng của chúng ta đã thực hiên rồi, còn nói…” Diệp Tu nhả một ngụm khói, phủi đi tàn thuốc rơi trên người. “Cậu ấy còn nói, muốn anh đừng lẻ loi một mình nữa, có những con đường cần có người sóng vai cùng đi.”

Tô Mộc Tranh dường như nghĩ đến gì đó. “Sao anh em càng ngày càng giống mấy dì văn phòng thế nhỉ, mỗi lần mơ thấy anh ấy là lại nghe anh ấy giục mau tìm bạn trai, mau kết hôn, muốn em có người chăm sóc.”

Diệp Tu mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ là nhắm lại hai mắt như đang tự hỏi điều gì.

Đến khi mở mắt ra, Tô Mộc Tranh đã đi rồi, chỉ còn một chén trà xanh trên bàn.

Hắn nâng chén trà lên uống, quay đầu nhìn chiếc cúp phía xa, không khỏi cười rộ lên.

Buổi tối, toàn bộ thành viên của Hưng Hân kéo nhau tới nhà hàng. Trần Quả gọi những món ăn ngon nhất, còn gọi thêm cả vang đỏ. Tuy rằng nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp không được uống rượu, Diệp Tu đã giải nghệ nhưng tửu lượng thì không dám nhìn thẳng, nhưng vì Trần Quả muốn uống nên mọi người cũng không ngăn cản.

“Cậu đấy, lần này thực sự không tham gia thi đấu gì nữa hả?” Trần Quả uống hơi nhiều, mặt đỏ lựng, vành mắt cũng hồng hồng.

Diệp Tu cười: “Chị chủ, nghĩ thoáng ra đi, đừng khóc, mau lau nước mũi! Dù sao tui cũng quyết định ở lại chỉ đạo Hưng Hân mà, có phải sẽ không gặp nữa đâu!”

“Tới địa ngục đi! Ai khóc!” Trần Quả mạnh miệng. “Cậu quá nhiều tuổi rồi, cho dù đi cũng không ai thèm tiếc đâu!”

“Đúng vậy, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước biến mất trên bờ cát. Chị chủ chỉ mải nhìn người mới cười, đâu có thời gian để ý người cũ khóc nữa!” Diệp Tu cầm đôi đũa gắp một miếng thịt kho tàu. “Người còn chưa đi trà liền lạnh ha!”

Trần Quả bị mấy lời rác rưởi này của Diệp Tu làm cho sững sờ. Giữa tràng cười bùng nổ trên bàn ăn, cô giận đến run người: “Diệp Tu….. Mấy lời như thế mà cậu cũng nói được! Lăn về một ổ với Hoàng Thiếu Thiên đi!”

Một bữa cơm vui vẻ, không biết ai là người lấy dũng khí mở đầu, mọi người đồng thanh hỏi thăm: “Lão Diệp, ông muốn tìm đối tượng thật hả?”

Diệp Tu vừa mới uống được miếng nước lập tức phun ra. “........”

Cuối cùng hắn nói: “Đêm nay tăng cường huấn luyện, không thể để mấy người bắt nạt huấn luyện viên như thế này được!”

Đêm đó, Hưng Hân thật sự tăng cường huấn luyện, chẳng qua là tập thể login game online. Trần Quả mua một đống đồ ăn vặt. Tất cả mọi người chạy tới khu mười, đi theo công hội Hưng Hân vào phó bản cướp BOSS, làm hội trưởng của mấy công hội khác tức giận đến mức trợn trắng mắt.

Đám hội trưởng khu mười đồng loạt kêu rên, hội trưởng các công hội đều tỏ vẻ mệt đến chẳng muốn yêu….

Dạ Độ Hàn Đàm: Con mẹ nó vì sao Quân Mạc Tiếu lại xuất hiện?

Xa Tiền Tử: Vì sao là khu mười?? Vì sao là khu mười? Ai tới nói cho tui biết là vì sao đi!

Cô Ẩm: Ông bị Hoàng Thiếu Thiên nhập hả? Có nghe những lời hôm nay Diệp Tu nói không, dùng lông chân suy nghĩ cũng biết về sau game online sẽ lại là một tràng gió tanh mưa máu!

Xa Tiền Tử: Nói đến Hoàng Thiếu Thiên, tui lại nghĩ đến Lam Kiều. Ha ha, điểm kĩ năng của tên kia đều dùng hết lên người Quân Mạc Tiếu.

Yên Vũ Thương Thương: Lần này Diệp Tu trở về khu mười, nếu Lam Kiều vẫn còn ở đây, không biết hắn có cảm tưởng gì nhỉ?

Xa Tiền Tử: Hơn nữa khôi hài nhất chính là mã giáp của Diệp Tu. Mấy người có nhìn thấy không? Có thấy không? Chính là ‘Dương Hà Chân Lam’!

Dạ Độ Hàn Đàm: …

Cô Ẩm: …

Yên Vũ Thương Thương: Trục Yên Hà từng nói cho tui biết tài trợ cho Hưng Hân thi đấu mùa này là tập đoàn Dương Hà… Chắc không phải là…

Trên khung chat, Bối Đăng Đạn yên lặng gửi tới một hình ảnh, là ảnh đại diện của ID “Dương Hà Chân Lam” mà Diệp Tu dùng trên diễn đàn Vinh Quang, không ngờ thực sự là bình rượu lam. [1]

Quả nhiên...

Khi mọi người còn đang bận phun tào, ID Lam Hà, đương nhiệm hội trưởng Lam Khê Các khu mười, tên thật là Tần Phi gửi lên hình ảnh một đoạn đối thoại.

[Dương Hà Chân Lam] gửi lời mời kết bạn.

Bạn đã thêm [Dương Hà Chân Lam] vào danh sách bạn bè.

Dương Hà Chân Lam: Tiểu Lam à, đã lâu không gặp, đoán xem tôi là ai?

Lam Hà: Xin chào đại thần! Tui biết anh là Diệp Tu đại thần! Lúc nãy người trong công hội của anh đã nói rồi. Đại thần tìm tui có chuyện gì không? Cầu kí tên! Cầu chụp ảnh chung!

Dương Hà Chân Lam: Sao nói chuyện xa cách thế? Tuy rằng lâu ngày không gặp, tuy rằng ca quá mức trâu bò, nhưng chúng ta thân thiết như vậy, cậu đừng có câu nệ quá!

Lam Hà: Đại thần… Anh tìm Lam Kiều phải không?

Dương Hà Chân Lam: ...Cậu không phải cậu ta?

Lam Hà: Không phải… Lam Kiều đã về Thần Chi Lĩnh Vực từ lâu rồi, hiện tại khu mười do tui phụ trách. Tên của tui là Tần Phi, acc chính ở Thần Chi Lĩnh Vực là “Phi Nhất Bàn Tiểu Tình Tình”, đại thần đã từng nghe qua bao giờ chưa?

Dương Hà Chân Lam: À, nghe có chút quen quen, vậy Lam Hà… Lam Kiều không trở về khu mười nữa hả?

Lam Hà: Chắc là không trở về nữa, sau này sẽ ở Thần Chi Lĩnh Vực. Đại thần tìm cậu ta có việc hả? Tui đi gọi cậu ta cho anh nhé!

Gửi hình ảnh đoạn đối thoại này lên nhóm xong, Tần Phi còn gõ thêm một câu: Không ngờ quan hệ giữa Lam Kiều và Diệp Thần tốt như vậy đấy, vừa đăng nhập vào game đã tìm tới rồi.

Cả một đám im lặng, Dạ Độ Hàn Đàm đưa ra tổng kết: Tui nói này, có khi nào Lam Kiều cùng Diệp Tu có bí mật gì đó không thể cho ai biết không? Tần Phi, ông nên cẩn thận, không khéo Lam Khê Các có phản đồ đấy!

Tần Phi nghe vậy nổi giận: Lăn sang một bên, nếu Lam Kiều là phản đồ, vậy những người khác trong Lam Khê Các đều là đặc vụ! Ông có biết Lam Kiều cuồng Hoàng Thiếu Thiên như thế nào không, thực sự cái từ fan não tàn cũng không đủ để hình dung đâu!

Nói thêm vài câu, Tần Phi bảo mình phải đi tìm Lam Kiều. Sau khi hắn logout, đám hội trưởng cũng giải tán, có lẽ là vội vàng chạy đi ứng phó đám Hưng Hân quỷ quái kia.

Một lát sau, Lam Hà vừa mới logout giờ lại login.

Diệp Tu nhìn chằm chằm Lam Hà login lần nữa, trực giác nói cho hắn đây chính là Lam Kiều.

Hôm nay hắn đột nhiên nổi hứng chạy tới khu mười. Khi chị chủ hỏi hắn muốn dùng acc nào, hắn chợt nhớ tới nơi này. Đây là nơi hắn bắt đầu lại, có ý nghĩa vô cùng quan trọng, cho nên muốn trở về xem.

Hắn liền nói: “Chị có acc khu mười không, hôm nay chúng ta quay về khu mười giúp Hưng Hân cướp BOSS.”

Trần Quả tiện tay đưa cho hắn một tấm thẻ. “Vừa hay chị có acc của nhà tài trợ cho chúng ta thi đấu mùa giải này. Phó tổng của bọn họ cũng thích Vinh Quang, lại không có thời gian luyện cấp. Chị đã đồng ý giúp ông ấy, bây giờ có cậu thì tốt rồi, cậu cầm lấy luyện đi!”

Diệp Tu cầm lên nhìn. “Dương Hà Chân Lam? Đây là cái quỷ gì vậy?”

“Làm ơn chú ý lời nói của cậu! Đây chính là tiền! Người cho chúng ta tiền!” Trần Quả gầm lên.

“Rồi rồi rồi! Tui biết rồi!” Diệp Tu cười làm lành. Nhìn thấy cái ID này, hắn đột nhiên nhớ tới một người bạn cũ, liền kết bạn với Lam Hà, thấy cậu đang online nên đến hỏi thăm, vì thế mới xuất hiện đoạn đối thoại trên kia.

Ấn tượng của Diệp Tu với Lam Hà rất tốt. Nói đến Lam Hà, trong lòng hắn sẽ xuất hiện mấy từ khóa: màu lam, fan não tàn của Hoàng Thiếu Thiên, hiền lành, rộng lượng, dấu chấm lửng.

Lại nói, trong vòng giao tiếp của hắn tại khu mười, Lam Hà là người để lại cho hắn ấn tượng sâu nhất và cũng tốt nhất. Ngẫm kĩ lại thì, sau khi hắn đến khu mười, người đầu tiên liên hệ với hắn cũng là cậu. Đêm đông năm đó, mười tám tin nhắn xin kết bạn hắn vẫn chưa quên.

Con người thường ít khi hồi tưởng, nhưng một khi đã nhớ lại thì sẽ nghĩ đến rất nhiều chuyện. Diệp Tu bỗng nhiên cảm thấy Lam Hà là một trong những người chứng kiến hắn bắt đầu lại từ đầu. Chớp mắt đã vài năm, hắn cùng Lam Hà không còn liên hệ, không biết hiện tại cậu ta thế nào. Xem ra Lam Hà vẫn công tác tại Lam Khê Các, nhớ tới trước kia hắn hơi một tí là lại làm cho Lam Hà sử dụng dấu chấm lửng đại pháp, còn có cả lần Lam Hà dùng acc Tuyệt Sắc giúp hắn quản lí công hội năm ngày, thế mà mình lại gần như quên mất bạn cũ, trong lòng hắn có chút áy náy.

Qua một lúc lâu, không thấy Lam Hà nhắn tin cho hắn, Diệp Tu liền nhắn trước…

Dương Hà Chân Lam: Lần này thật sự là Lam Hà phải không?

Lam Hà: Diệp Thần, anh tìm tôi có việc hả?

Dương Hà Chân Lam: Lam Hà à, đã lâu không gặp, dạo này cậu có ổn không?

Lam Hà: Vẫn tốt, cám ơn Diệp Thần còn nhớ tôi, ừm… chúc mừng anh nhận giải thưởng cống hiến trọn đời, chúc mừng anh giải nghệ.

Dương Hà Chân Lam: Ha ha, chỉ có cậu nói với tôi như vậy thôi đấy, đám người kia ai cũng tỏ ra thương cảm vì tôi không làm lĩnh đội nữa. Thế vì sao cậu lại chúc mừng tôi!

Lam Hà: Vậy anh muốn được thương cảm sao?

Dương Hà Chân Lam: Tôi cần gì thương cảm chứ, quán quân đều lấy được rồi, trở về cùng mấy người cướp BOSS vui hơn.

Lam Hà: …

Lam Hà: Không có cơ hội đâu!

Dương Hà Chân Lam: Cậu còn chưa trả lời tôi đấy, vì sao không thương cảm, ngược lại còn chúc mừng tôi?

Lam Hà: Tôi cảm thấy anh không còn gì để tiếc nuối nữa, hiện tại có thời gian để làm việc khác, đây cũng là chuyện vui, hơn nữa chắc chắn anh đã suy nghĩ kĩ mới đưa ra quyết định này.

Dương Hà Chân Lam: Vẫn chỉ có Tiểu Lam hiểu tôi!

Lam Hà: Diệp Thần, anh nhất định phải dùng cái ID này sao?

Dương Hà Chân Lam: Cậu không thấy tên chúng ta rất giống anh em sao?

Lam Hà: …

Dương Hà Chân Lam: Lại nói, về sau cậu chỉ ở Thần Chi Lĩnh Vực thôi hử?

Lam Hà: Đúng vậy, tôi dùng acc chính Lam Kiều Xuân Tuyết kia.

Dương Hà Chân Lam: Vậy chẳng phải sẽ không được gọi cậu là Lam Hà nữa sao?

Lam Hà: Về sau Tần Phi dùng acc này, đại thần cứ gọi tôi là Lam Kiều là được!

Dương Hà Chân Lam: Tên thật của cậu là gì, đột nhiên không thể gọi là Lam Hà nữa tôi thấy có chút không quen!

Lam Hà: ...Đại thần hỏi tên thật của tôi để làm gì?

Dương Hà Chân Lam: Để sau này cứ gọi tên thật của cậu là được, không cần đổi tới đổi đi nữa!

Lam Hà: Tên của tôi rất bình thường!

Dương Hà Chân Lam: Tôi biết tên của người thường không có ý cảnh bằng tên của tôi, nhưng cũng đừng vì vậy mà tự ti chứ, mau nói ra xem bình thường tới cỡ nào!

Lam Hà: … Hứa Bác Viễn!

Dương Hà Chân Lam: Ồ, rất dễ nghe, là cậu yêu cầu quá cao thôi, so với cái tên trước kia mà tôi dùng còn hay hơn. Đúng rồi, bây giờ cậu về Thần Chi Lĩnh Vực sao?

Lam Hà: Bây giờ luôn.

Dương Hà Chân Lam: Vậy cậu chờ tôi, tôi đổi sang acc ở Thần Chi Lĩnh Vực rồi tìm cậu!

Nói xong, Dương Hà Chân Lam liền logout, Lam Hà cũng đăng xuất, vào tài khoản Lam Kiều Xuân Tuyết rồi đến Thần Chi Lĩnh Vực. Tần Phi ở bên cạnh còn hỏi Diệp Thần tìm cậu làm gì, Lam Hà cười cười, không nói thêm gì cả.

Đợi một lát, lời mời kết bạn xuất hiện trên màn hình.

“Lộ Mạn Mạn” gửi lời mời kết bạn.

Lam Hà sửng sốt, trái tim đột nhiên nhảy lên một cái, cái tên Lộ Mạn Mạn này…

Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề [2], ID này thật khéo.

Cậu mang theo nghi vấn trong đầu, nhấp chuột vào “đồng ý”.


************************************


[1] Bình rượu lam: sản phẩm của tập đoàn Dương Hà

[2] Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề: Câu đầy đủ là "路漫漫其修远兮, 吾将上下而求索" – "Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, ngô tương thượng hạ nhi cầu tác" - được trích trong bài《 Ly Tao 》của Khuất Nguyên, đại ý là trên con đường tìm kiếm chân lý, cho dù phía trước có trải qua muôn vàn gian khổ, vượt qua hành trình dài đằng đẵng nhưng vẫn một lòng theo đuổi, tận lực gắng sức để truy tìm.

* Tên thượng bộ chính là Lộ mạn mạn (dịch nghĩa: Đường dài đằng đẵng)
 
Last edited:

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#5
Chương 2:

Sau khi được thêm vào danh sách bạn bè, Diệp Tu lập tức nhắn tin đến.

Lộ Mạn Mạn: Tôi cố ý chọn acc này đấy, cậu có phát hiện ra điều gì không?

Lam Kiều Xuân Tuyết: Chắc là phát hiện ra.

Lộ Mạn Mạn: Sao lại có chữ “chắc là” ở đây?

Lam Kiều Xuân Tuyết: Phát hiện ra!

Lộ Mạn Mạn: Thế này mới đúng! Người trẻ tuổi phải có sức sống một chút, điểm này nên học tập cái tên lắm lời nhà mấy người, dùng nhiều dấu chấm than mới có lợi.

Lam Kiều Xuân Tuyết: …

Lộ Mạn Mạn: Đừng nghẹn lời thế chứ, mau khai báo tọa độ!

Lam Kiều Xuân Tuyết: …

Lam Hà báo cho hắn tọa độ, lập tức thấy Lộ Mạn Mạn chạy đến đây. Đó là một kiếm khách áo trắng, so với trang phục kì dị của Quân Mạc Tiểu, quả thực là khác nhau một trời một vực.

Thảo nào người ta thường nói người đẹp vì lụa, ấn tượng của Lam Hà đối với tạo hình 2D của Diệp Tu vẫn luôn là Quân Mạc Tiếu sặc sỡ lòe loẹt nhìn ngu không thể tả. Bây giờ nhìn hắn theo style đẹp trai kiểu này cứ thấy không quen.

Diệp Tu mở mic, Lam Hà lập tức nghe thấy thanh âm của hắn vang lên bên tai, chất giọng khàn khàn do nhiều năm hút thuốc tạo thành: “Thần Chi Lĩnh Vực không có Lam Hà thứ hai phải không, tôi vẫn quen gọi cậu là Lam Hà hơn.”

Lam Hà nâng tai nghe, khụ một tiếng: “Đại thần cứ tự nhiên, thích gọi thế nào cũng được.”

“Mấy năm qua cậu vẫn ổn chứ?” Diệp Tu cũng không biết nên nói cái gì, đành thuận miệng hỏi.

“Lúc nãy anh đã hỏi rồi, tôi rất ổn.” Lam Hà cười cười, nghe qua có vẻ không tệ.

“À…” Diệp Tu cũng không biết nên tiếp lời như thế nào nữa, hắn đột nhiên phát hiện ra thời gian quả thật là một thứ đáng sợ.

Trước đây hắn với Lam Hà rất thân thuộc, vài năm qua đi, hai người gặp nhau lại trở nên xa cách hơn nhiều, chí ít hắn cảm thấy Lam Hà đã không còn cởi mở với hắn như ngày xưa. Năm đó, mỗi khi hai người bắn phá nhau, bộ dáng tức giận đến xù lông của cậu đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ kĩ. Hắn cảm thấy một Lam Hà như vậy mới thú vị.

Im lặng trong chốc lát, Lam Hà mở lời trước: “Đại thần tìm tôi có việc gì sao? Muốn lập tổ đội đánh phó bản hay muốn kiếm vật liệu gì?”

Lần này đến lượt Diệp Tu sử dụng dấu chấm lửng đại pháp: “...”

Sau đó, hắn nói: “Hôm nay không có nhu cầu gì, chẳng qua là trở về thăm khu mười, nhớ tới người bạn cũ là cậu thôi!”

Lam hà “À!” một tiếng: “Làm tôi hết hồn, lúc Tần Phi nói anh tìm tôi tôi còn không tin đấy!”

“Lam Hà à…” Diệp Tu bỗng nhiên nghiêm túc. “Tại sao tôi cứ cảm thấy cậu đang có tâm sự.”

“Diệp Thần, từ lúc nào mà anh chuyển sang làm bác sĩ tâm lí thế?” Lam Hà bật cười. “Anh đừng nghĩ nhiều, hai chúng ta đã lâu không liên hệ, đại thần đột nhiên đến tìm tôi ôn chuyện tán gẫu… Tôi chưa kịp thích ứng thôi!”

Diệp Tu im lặng một lúc, hắn muốn nói thật ra hắn vẫn luôn coi cậu là bạn tốt, còn muốn nói lâu như vậy không liên lạc với cậu đúng là không đủ nghĩa khí, nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói ra, chỉ đành chuyển đề tài: “Cậu vẫn còn công tác ở Lam Khê Các sao? Tình cảm đúng là bền lâu quá nha!”

“Năm ngoái tôi tốt nghiệp, bởi vì ngay từ đầu đã công tác tại công hội, trước kia là làm bán thời gian, bây giờ đã được kí hợp đồng chính thức. Tiền lương cùng phúc lợi đều rất tốt, lại gần nhà, quan trọng nhất là ở đây có tuyển thủ mà tôi thích cùng một đám bạn tốt, cho nên cứ thế mà làm tiếp thôi.”

“Cậu mới tốt nghiệp? Tốt nghiệp đại học sao? Không ngờ cậu còn trẻ như vậy đấy!” Diệp Tu cảm thán.

“Ừm, có thể nói tôi chính thức là người của xã hội rồi.” Lam Hà biết Diệp Tu mười lăm tuổi đã rời nhà trốn đi chơi game, cho nên cậu dường như nghe ra chút hâm mộ trong câu cảm thán vừa rồi.

“Tiền lương Lam Vũ cho cậu là bao nhiêu? Đến Hưng Hân đi! Dù là bao nhiêu thì bên tôi cũng sẽ trả nhiều hơn một ngàn tệ.” Diệp Tu cực kì trịnh trọng nói ra những lời này, đổi lấy là một đống dấu chấm lửng từ Lam Hà.

“Diệp Thần, anh vẫn còn chưa quên chuyện này hả?... Tôi không muốn rời đi G thị, Lam Khê Các là nơi đầu tiên tôi công tác, có tình cảm vô cùng đặc biệt. Đối với công việc, tiền không phải là tiêu chuẩn chọn lựa duy nhất của tôi, tôi không biết người khác nghĩ như thế nào, nhưng với tôi, quan trọng nhất là tình cảm…”

Lam Hà còn chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng cười của Diệp Tu ở bên kia. Lúc này cậu mới ngớ người, xem ra Diệp Tu chỉ đang nói đùa thôi.

Lam Hà ngừng lại việc giải thích, chờ Diệp Tu cười xong rồi lại nghe hắn nói tiếp: “Tôi biết tình cảm của cậu đối với Lam Khê Các. Vì thế lúc nãy là trêu cậu đấy, tôi sẽ không bắt ép cậu. Cậu chỉ cần biết tôi luôn tán thưởng cậu và mong muốn cậu trở thành một thành viên của Hưng Hân là được.”

Lam Hà không ngờ Diệp Từ sẽ nói như vậy, trong lòng rất cảm động. “Cảm ơn lời khen của Diệp Thần. Sau này anh có dự định gì không?”

“Về sau tôi sẽ ở lại Hưng Hân làm huấn luyện viên. Tôi nghĩ mình còn có thể huấn luyện mấy năm nữa.”

“Vậy thì tốt quá!”

“Khi nào nhàn rỗi lại vào game cướp BOSS với mấy người.” Diệp Tu cười.

“...” Lam Hà không thể làm gì khác ngoài việc một lần nữa lấy ra dấu chấm lửng đại pháp.

“Được rồi, không chọc cậu nữa. Tuy rằng BOSS thì vẫn phải cướp, nhưng đối với Lam Khê Các tôi có thể ưu tiên hơn, lúc cần thiết có thể kết minh gì đó cũng được!”

“Đệt! Vậy chẳng lẽ tôi còn phải cảm ơn ông anh nữa à?” Lam Hà cảm thấy mấy năm qua tính cách mình thay đổi rất nhiều, nhưng cứ đụng phải Diệp Tu là kiểu gì cũng bị chọc cho tức chết.

“Không dám, nhưng nể tình cậu tôi sẽ nhẹ tay với công hội mấy người.” Diệp Tu nói xong còn gửi đi một icon mặt ngượng ngùng vân vê tay, khiến Lam Hà suýt chút nữa là quăng luôn cả chuột.

Hai người nói chuyện phiếm cả một đêm, tán gẫu xong thì cùng nhau logout.

Lam Hà có tâm sự, dù cho hôm nay cậu luôn cười cười nói nói, luôn cùng hắn đấu võ mồm, nhưng Diệp Tu có thể nhận ra, cũng giống như năm đó khi còn ở khu mười, hắn cũng nhận ra Lam Hà có chuyện vướng bận trong lòng.

Diệp Tu nhìn người cực chuẩn, hắn có đủ tự tin về điều này. Hắn cảm thấy trong hai năm qua đã xảy ra việc gì đó khiến tính cách của Lam Hà thay đổi rất nhiều. Không biết cậu đã gặp phải chuyện gì? Diệp Tu suy tư trong chốc lát, cuối cùng không tiếp tục rối rắm về vấn đề này nữa mà đi ngủ.

Ngày hôm sau, Diệp Tu chính thức trở thành huấn luyện viên Diệp, bắt đầu kiếp sống huấn luyện người khác, bình thường chỉ đạo chiến đội chuẩn bị tranh tài, rảnh rỗi lại vào game giúp công hội vượt phó bản đoạt BOSS.

Acc Lộ Mạn Mạn kia vốn là của Ngũ Thần, Diệp Tu trực tiếp cầm lấy sử dụng, thỉnh thoảng vào Thần Chi Lĩnh Vực dấy lên một cuộc gió tanh mưa máu.

Từ sau hôm đó đến nay, hắn phát hiện ra Lam Hà đã không online rất lâu rồi. Lúc đầu Diệp Tu cũng không để ý, hắn nghĩ chắc câu lạc bộ giao cho cậu công việc nào đấy. Thế rồi ki nghỉ hè đến, Diệp Tu vẫn không về nhà, hắn ở lại Hưng Hân cùng mọi người vào game.

Nhưng nghỉ hè đã qua được hơn nửa tháng, Lam Kiều Xuân Tuyết vẫn không login, Diệp Tu bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.

Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng thêm Xuân Dịch Lão vào danh sách bạn bè.

Lúc đầu Xuân Dịch Lão không có phản ứng gì, chắc là thấy có người lạ thêm mình vào nên bỏ qua. Diệp Tu cứ thế gửi yêu cầu kết bạn hết cái này đến cái khác, đến cái thứ năm thì có chút nản, ngừng lại một chốc, đúng lúc Xuân Dịch Lão đồng ý kết bạn.

Hắn không thể không nhớ đến mười tám tin nhắn xin kết bạn của Lam Hà năm đó, hiện tại nhìn lại, người này thực sự có nghị lực.

Xuân Dịch Lão: ?

Lộ Mạn Mạn: Tôi là Diệp Tu

Xuân Dịch Lão: ………

Xuân Dịch Lão: Đại thần có chuyện gì?

Lộ Mạn Mạn: Lam Kiều làm sao vậy? Gần môt tháng không login, xin nghỉ phép?

Xuân Dịch Lão: Ừ.

Lộ Mạn Mạn: Gặp phải chuyện rất nghiêm trọng sao?

Xuân Dịch Lão: Ừ.

Lộ Mạn Mạn: Nghiêm trọng đến mức nào?

Xuân Dịch Lão: Rất nghiêm trọng.

Lộ Mạn Mạn: …

Cuối cùng Diệp Tu chỉ còn nước xài dấu chấm lửng đại pháp. Trước kia, khi giao tiếp với nhau, hắn cũng đã nhận ra tật xấu này của Xuân Dịch Lão. Lúc đầu Diệp Tu còn không thấy lo lắng, nhưng tên này vừa nói mấy câu, hắn đã bồn chồn không yên nữa rồi.

Lộ Mạn Mạn: Đại ca, có thể nói qua một chút không?

Xuân Dịch Lão: Đây là việc riêng của Lam Kiều.

Lộ Mạn Mạn: …

Đến đây thì quả thực Diệp Tu không cười nổi nữa. Hắn mơ hồ cảm thấy Lam Hà đã gặp phải chuyện gì đó rất hệ trọng, nếu không đã lên mạng từ lâu rồi, hơn nữa cũng sẽ không khiến Xuân Dịch Lão cho rằng đây là việc riêng không tiện nói. Hắn cùng Lam Hà cũng coi như thân thiết, Xuân Dịch Lão biết điều đó, nếu không phải là chuyện đặc biệt nghiêm trọng, tại sao lại không nói.

Lộ Mạn Mạn: Rốt cuộc là chuyện gì, mau nói cho tôi biết đi, xem có thể giúp đỡ được không?

Xuân Dịch Lão: Lam Kiều không nói cho anh biết sao?

Lộ Mạn Mạn: Cậu ấy chưa nói, lần trước tán gẫu tôi thấy tâm trạng của cậu ấy cũng không tệ.

Xuân Dịch Lão: Có thể cậu ấy không muốn nói cho người khác.

Lộ Mạn Mạn: …

Lộ Mạn Mạn: Tôi biết, cậu sợ nói cho tôi rồi sẽ bị Lam Kiều trách móc. Nhưng cậu thử nghĩ xem, nếu Lam Kiều gặp chuyện phiền toái, mọi người cùng nhau nghĩ cách không tốt hơn sao, biết đâu tôi có thể giúp gì đó!

Xuân Dịch Lão: Tọa độ, tôi đến tìm anh.

Diệp Tu báo tọa độ, châm một điếu thuốc, hơi nhíu mày. Hắn không biết Lam Hà đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng đã có một dự cảm không tốt.

Một lát sau, Xuân Dịch Lão đến, trực tiếp mở mic: “Đại thần, đánh chữ chậm, tôi nói qua mic cho anh nghe.”

Diệp Tu liền hỏi: “Rốt cuộc chuyện là sao?”

“Anh đã nói đến nước này, tôi giấu diếm thêm nữa cũng không hay.”

Người kia nói như vậy khiến hai hàng lông mày của Diệp Tu càng nhíu chặt. Nhưng hắn không cắt ngang mặc chờ Xuân Dịch Lão nói tiếp.

“Năm ngoái, cha của Lam Kiều mất vì bệnh nặng, sức khỏe của mẹ cậu ấy cũng không tốt, cả gia đình bây giờ đều do một mình Lam Kiều gồng gánh. Ba tuần trước, cậu ấy đột nhiên xin nghỉ phép, nói là mẹ phải nằm viện, sau đó lại gọi điện thoại xin kéo dài ngày nghỉ, hình như là bị xuất huyết não, tình hình khá nghiêm trọng, cho nên gộp hết các ngày nghỉ xin một lượt.”

Tâm tình của Diệp Tu có chút nặng nề. “Có biết là bệnh viện nào không?”

“Hình như là bệnh viện tổng quân khu G thị.”

“Vậy cậu cho tôi số điện thoại của Lam Kiều đi!”

Diệp Tu gọi cho Lam Hà vài lần mới thấy có tín hiệu. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói mệt mỏi: “Xin chào! Xin hỏi ai đấy ạ?”

“Lam Hà, là tôi, Diệp Tu.”

Lam Hà vừa mới cùng mẹ làm xong một loạt kiểm tra, lúc kiểm tra không được mang theo di động. Đợi đến khi trở về thì điện thoại đã có vài cuộc gọi nhỡ, là số lạ.

Thàn thật mà nói, hiện tại Lam Hà không có can đảm nhận điện thoại của người lạ, bởi vì một lí do không dễ nghe chút nào: nợ tiền, nợ rất nhiều tiền.

Năm tới mẹ cậu mới về hưu, đang ở giai đoạn lui dưỡng, tiền lương một tháng có hạn. Thời gian trước, việc làm ăn của cha cậu xảy ra vấn đề, thế rồi ông bị bệnh, tiền tài trong nhà cũng dùng hết vào việc chữa trị cho ông. Sau khi cha qua đời, Lam Hà mới biết số tiền còn lại trong thẻ ngân hàng còn chưa đến một vạn. Nguồn tài chính trong nhà từ đấy đều do cậu gánh vác.

Nhưng đau đầu nhất không phải việc này, mà là khoản nợ của cha cậu. Đến lúc này, cậu vẫn chưa đủ khả năng để trả lại.

Lam Hà không thích cảm giác nợ tiền không trả, áp lực quá lớn, làm cho cậu không thở được. Thế nhưng cuối cùng vẫn sẽ phải đối mặt, đó là những gì cậu đã nghĩ khi tiếp cú điện thoại kia, và rồi truyền vào tai cậu lại là thanh âm khàn khàn quen thuộc.

Là Diệp Tu.

Trong một khắc, cậu chợt cảm thấy trái tim mình trở nên ấm áp.

Trong điện thoại, Lam Hà vẫn ra vẻ thoải mái nói chuyện phiếm cùng Diệp Tu. Hắn bảo nghe người khác nói mẹ cậu bị bệnh cho nên gọi điện thoại đến hỏi thăm xem cậu có cần giúp đỡ gì không.

Không ngoài dự đoán, Lam Hà lập tức từ chối, chỉ nói mọi việc đều đã ổn, mẹ cậu cũng đang trong quá trình hồi phục, chắc khoảng một tuần nữa là cậu có thể đi làm trở lại.

Diệp Tu thầm nghĩ quả nhiên là thế, Lam Hà là người không thích mang khó khăn của mình nói với người khác.

Cậu coi trọng mặt mũi, không có thói quen nhờ vả người khác. Xuân Dịch Lão đã nói với hắn, câu lạc bộ từng hỏi Lam Hà có cần giúp đỡ hay không, dự định tổ chức quyên góp, nhưng Lam Hà lại từ chối, chỉ bảo không sao, không sao, mọi chuyện cũng không tệ như thế, cậu có thể lo liệu được.

Cho nên Diệp Tu biết, dù hắn có cầm tiền đặt trước mặt Lam Hà, với tính cách của cậu, chắc chắn cậu sẽ không nhận.

Vì thế, hắn câu được câu không trò chuyện với cậu, nói mình thấy cậu lâu rồi không login nên hỏi thăm. Hắn nhận ra được Lam Hà đang gắng lên tinh thần để nói chuyện với hắn, cậu không hề mất kiên nhẫn, cũng không có ý định ngừng nói chuyện phiếm.

Cuối cùng, hắn mới hỏi: “Lam Hà này, tên của cậu dễ nghe như vậy, chắc tên của mẹ cậu cũng rất êm tai ha!”

“... Đại thần, biên độ não động của anh cũng thật lớn!” Lam Hà 囧.

“Là thế này, tôi có một người bạn mới sinh con, cậu ấy nhờ tôi tìm tên. Tôi muốn tìm giúp cậu ấy một cái tên thật hay nhưng không am hiểu chuyện này lắm. Tên của cậu dễ nghe như vậy, chắc chắn tên của mẹ cậu cũng không kém, mau nói cho tôi biết đi!”

Khi Diệp Tu nói ra những lời này, bản thân hắn cũng phải khinh bỉ chính mình. Thật sự là tổ lái quá khét, nhưng dù sao lí do này có vẻ khá hợp tình hợp lí, nghe vào tai còn chưa đến mức vô nghĩa.

Có lẽ Lam Hà cũng cảm thấy như vậy, dù cho Diệp Tu đột nhiên hỏi thế cũng có chút kì quái, nhưng không phải quá vô lí, cậu cười trả lời: “Tên của tôi là do mẹ đặt, nhưng tên mẹ tôi là do ông ngoại đặt. Tên tôi dễ nghe không có nghĩa là tên mẹ tôi cũng thế.”

“Không sao đâu, định hỏi thử mấy cái tên con gái thôi, người ta nói phải học hỏi tinh hoa nhân loại mà.”

“Mẹ tôi tên là Lý Mộ Hoa, Mộ trong tư mộ, Hoa trong hoa lệ. Bởi vì trong tên bà ngoại có một chữ Hoa, ông ngoại liền đặt tên cho mẹ tôi là Mộ Hoa.”

“Dễ nghe! Thực sự rất dễ nghe! Được rồi, cậu có việc gì thì mau đi làm đi, tôi cũng có việc cần giải quyết bây giờ. Tôi sẽ gọi điện lại cho cậu sau. Đúng rồi, đây là số di động của tôi, là chị chủ mua điện thoại cho tôi dùng. Cậu có thể lưu số này lại, có chuyện gì gọi cho tôi là được.”

“Tôi biết rồi. Đại thần mau đi làm việc của anh đi!”

Diệp Tu cúp điện thoại xong liền lên QQ, gõ tên một người…

Quân Mạc Tiếu: Có ở đó không?

Diệp Thu: Có!

Quân Mạc Tiếu: Giúp anh chút việc gấp, anh có một người bạn đang gặp rắc rối.

Diệp Thu: Quả nhiên anh tìm em vẫn là có mục đích khác.

Quân Mạc Tiếu: Nhờ em trai giúp đỡ chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?

Diệp Thu: Chỉ khi nào cần giúp đỡ anh mới nhớ em là em trai anh đúng không?

Quân Mạc Tiếu: Đừng nhiều lời, thật sự có việc cần cậu giúp đấy.

Diệp Thu: Được, dù là chuyện gì em cũng sẽ giải quyết giúp anh, nhưng đổi lại, Tết năm nay anh phải về nhà.

Quân Mạc Tiếu: …

Diệp Thu: Anh đã giải nghệ, cúp quán quân thế giới hay quán quân châu Á cũng cầm vài cái rồi, ngay cả giải thưởng cống hiến trọn đời cũng đã nhận, anh còn cảm thấy chưa đủ cái gì? Ông già muốn anh làm vẻ vang đất nước, nhưng xong rồi cũng phải về nhà chứ?

Quân Mạc Tiếu: …

Diệp Thu: Thế nào? Một yêu cầu đổi một yêu cầu, hợp lí công bằng, cả nhà vui vẻ.

Quân Mạc Tiếu: Thu cái vẻ mặt con buôn của cậu lại!

Diệp Thu: Em làm vậy thì anh mới không thừa cơ trốn mất, đến nhờ người khác cũng phải có bộ dáng của người đi nhờ!

Quân Mạc Tiếu: Được.

Diệp Thu: Chậc chậc, ông anh vô sỉ, rốt cuộc người bạn này quan trọng với anh đến mức nào? Là nữ?

Quân Mạc Tiếu: Cậu nghe cho kĩ, người này nằm ở bệnh viện tổng quân khu G thị, hình như là bị xuất huyết não, có lẽ trạc tuổi mẹ, tên là Lý Mộ Hoa, con trai là Hứa Bác Viễn. Anh biết cậu giao thiệp rộng, nếu anh nhớ không lầm thì viện trưởng bệnh viện đó có quan hệ với chúng ta đúng không, cậu bảo ông ấy đổi bác sĩ giỏi nhất, dùng loại thuốc tốt nhất, bằng mọi giá phải chữa khỏi cho người kia.

Diệp Thu: ...Em cảm thấy em không hiểu nổi anh. Bằng tuổi mẹ? Diệp Tu, chắc không phải bởi vì nhiều năm khuyết thiếu tình thương của mẹ cho nên anh mới…

Quân Mạc Tiếu: Cậu thế mà cũng biết tổ lái, đừng tưởng tượng linh tinh, cứ làm theo lời anh là được. Nhưng mà anh nói này, tuyệt đối đừng để con trai của bà ấy biết. Cho nên, tiền vẫn phải lấy, nhưng lấy nhiều hay ít, lấy như thế nào, tất cả đều phải làm thật kín kẽ. Anh chỉ tin cậu thôi đấy!

Diệp Thu: ...Em biết rồi.

Quân Mạc Tiếu: Ừ, cậu làm việc anh yên tâm.

Mãi mà không thấy Diệp Thu rep lại, Diệp Tu cũng không quan tâm nữa, trực tiếp mở máy vi tính vào phó bản. Lúc hắn đánh xong thì mới nhìn thấy tin nhắn của Diệp Thu: “Cứ luôn cảm thấy người bạn này đối với anh không giống người khác, em rất hiếu kì đấy! Việc kia em sẽ làm tốt, anh cứ yên tâm.”

Diệp Tu châm một điếu thuốc, nhìn chằm chằm cái cụm từ “không giống người khác” kia một lúc lâu. Hắn không nhắn tin trả lời, chỉ tiếp tục tổ đội đánh phó bản.
 
Last edited:

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#6
Chương 3:


Một tuần sau, thành phố H và thành phố S hợp tác cùng tổ chức giải Vinh Quang mùa hè thi đấu đối kháng giữa hai thành phố, Hưng Hân cùng Luân Hồi đại quyết đấu. Bởi vì là đối thủ mạnh cho nên Diệp Tu cũng không dám qua loa, thành viên chiến đội cũng đều tập hợp lại, từ sáng đến tối đều ngâm mình trong phòng huấn luyện, game online cũng không có thời gian vào làm cho các hội trưởng công hội kích động đến nước mắt lưng tròng.


Đợi đến khi bọn họ từ thành phố S trở về đã là cuối tháng 7. Diệp Tu vừa ngả đầu lên gối là ngủ.


Làm huấn luyện viên với làm tuyển thủ không giống nhau. Khi còn là tuyển thủ, hắn ở trên sân đấu, gặp phải tình huống bất ngờ có thể điều chỉnh chiến thuật ngay được, dựa vào kinh nghiệm cùng năng lực, lập tức xử lí thì sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa. Nhưng giờ hắn không làm tuyển thủ mà làm người chuyên phụ trách huấn luyện tuyển thủ, tuy răng thể lực cùng tinh lực được điều hòa và giảm bớt, nhưng để truyền đạt ý tưởng là phức tạp nhất, phải làm đội viên hiểu rõ chiến thuật, hơn nữa còn phải biết tùy cơ ứng biến.


Nhưng cũng may mọi người trong Hưng Hân hợp tác nhiều năm như vậy nên nói chung vẫn khá tốt.


Khi Diệp Tu tỉnh lại cũng là hơn tám giờ tối, hắn pha một bát mì rồi đi đến phòng huấn luyện. Không ngờ đến nơi hắn mới phát hiện mình tới sớm quá, những người khác trong chiến đội đều chưa đến, có lẽ ở trong phòng mình ngủ bù hết rồi.


Diệp Tu mở máy tính, châm một điếu thuốc. Lúc chờ máy khởi động, hắn đột nhiên nhớ tới chuyện của Lam Hà. Vì thế hắn không lên game ngay mà mở QQ trước.


Quân Mạc Tiếu: Chuyện anh nhờ cậu lo liệu đã xong chưa?


Diệp Thu: Vẫn đang làm.


Quân Mạc Tiếu: ?


Diệp Thu: Tình huống của Lý Mộ Hoa khá nghiêm trọng, mạch máu bị phình nằm ở vị trí rất nguy hiểm, hơn nữa do thể chất không tốt nên không phẫu thuật mở sọ được. Chú Tề đang liên hệ với đồng nghiệp ở Bắc Kinh, chuẩn bị nhờ đàn anh của chú ấy phẫu thuật chọc dò. Cụ thể thế nào thì em cũng không rõ, nhưng nghe nói đàn anh của chú ấy rất giỏi, xác xuất thành công tương đối cao. Đương nhiên việc này cần phải sắp xếp hợp lí đã, cho nên không gấp được.”


Quân Mạc Tiếu: Cậu để bệnh viện giải thích với Hứa Bác Viễn thế nào? Cậu ấy có nghi ngờ không?


Diệp Thu: Nói thật là suýt chút nữa đã không lừa được cậu ta rồi, chỉ số thông minh của cậu ta không phải dạng vừa đâu.


Quân Mạc Tiếu: … Cậu chưa làm hỏng việc đấy chứ?


Diệp Thu: Làm sao có thể có chuyện đó!


Quân Mạc Tiếu: Nói anh nghe xem tình hình thế nào.


Diệp Thu: Lý Mộ Hoa vốn trong diện bệnh nặng được hỗ trợ, nhưng bởi vì bệnh tình nghiêm trọng nên toàn bộ thuốc nội trong phần hỗ trợ chi trả đều không có hiệu quả. Muốn tốt lên phải dùng thuốc nhập khẩu, hơn nữa mỗi ngày đều phải truyền dịch dinh dưỡng. Những thứ này không nằm trong phạm vi chi trả, nhưng em đã để bệnh viện thống nhất nói với Hứa Bác Viễn là những cái đó đều nằm trong khoản hỗ trợ, cậu ta chỉ cần trả một khoản tiền rất nhỏ.


Quân Mạc Tiếu: Anh nghe không hiểu lắm, có thể giấu kín là được.


Diệp Thu: Lúc đầu em cũng nghĩ muốn giấu cậu ta cũng không khó, dù sao chẳng ai chê việc trả cho bệnh viện ít tiền hơn cả.


Quân Mạc Tiếu: Sau đó thì sao?


Diệp Thu: Sau đó hả, không thể tin được, cái cậu Hứa Bác Viễn đó nắm rõ chính sách này như lòng bàn tay! Cậu ta có thể xem hiểu đống tên thuốc ngoại lung tung kia, biết chúng đọc là gì, còn biết chúng có nằm trong phạm vi chi trả hay không! Với cả cậu ta có hiểu biết nhất định đối với loại giải phẫu này, rất nhiều chuyện không thể lừa gạt được cậu ta.


Quân Mạc Tiếu: … Sao anh ngửi thấy mùi lộ tẩy?


Diệp Thu: Không, cuối cùng chú Tề nghĩ ra một cách, nói với cậu ta rằng bên Bắc Kinh đang làm một đề tài nghiên cứu cần đến ca giải phẫu này nên tài trợ kinh phí. Cậu ta không phải trả khoản tiền đó nữa.


Quân Mạc Tiếu: Rất đắt sao?


Diệp Thu: Thật ra không phải quá đắt, mấy vạn nhân dân tệ mà thôi, nhưng có tiền chưa chắc tìm được bác sĩ tốt. Nếu không phải nể mặt chú Tề, vị đàn anh kia chưa chắc chịu mổ chính. Lý Mộ Hoa bị phình mạch máu rất nguy hiểm, mời được chuyên gia cũng có thể đảm bảo hơn ít nhiều.


Quân Mạc Tiếu: Vậy cái đống thuốc ngoài phạm vi chi trả kia thì nói với cậu ấy thế nào?


Diệp Thu: Mỗi lần tính phí đều chia ra hai phần, phần của em đều là thuốc nhập khẩu, phần của cậu ta là thuốc nội trong phạm vi chi trả. Anh hiểu chưa?


Quân Mạc Tiếu: Cậu ấy không tiếp tục nghi ngờ nữa chứ?


Diệp Thu: Em nghĩ là không.


Quân Mạc Tiếu: Vậy là tốt rồi, cảm ơn cậu, tổng cộng hết bao nhiêu tiền, gửi cho anh số tài khoản, anh bảo chị chủ chuyển cho cậu.


Diệp Thu: Em thật sự không biết nên mấy câu kia thế nào, quả thực không nói nổi!


Quân Mạc Tiếu: Anh em ruột là phải tính toán rạch ròi, cậu chưa nghe câu này bao giờ à?


Diệp Thu: Diệp Tu!


Quân Mạc Tiếu: …


Diệp Thu: Em không muốn phải tức giận với anh, toàn bộ tiền phí cũng chưa đến mười vạn nhân dân tệ.


Quân Mạc Tiếu: Anh biết chút tiền đó chẳng là gì trong mắt cậu, nhưng hiện tại anh cũng trả được.


Diệp Thu: Em biết anh trả được, đối với anh số tiền đó cũng chẳng có nghĩa lí gì. Vậy đi, anh trả lời em một câu, coi như bù cho mười vạn nhân dân tệ kia.


Quân Mạc Tiếu: … Được.


Diệp Thu: Rốt cuộc là bạn bè kiểu gì mà lại khiến anh chấp nhận bỏ ra mười vạn không thèm chớp mắt? Em nghĩ mãi, cảm thấy dù anh không bình thường đi nữa cũng sẽ không thích một người phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi. Hơn nữa em cũng đã tìm hiểu qua, người phụ nữ này chỉ có một cậu con trai, không có con gái. Cho nên Diệp Tu, anh…


Quân Mạc Tiếu: Anh nói này, cậu không cần nghĩ nghĩ loạn, định não bổ đến bảy đời tình duyên luôn hả?


Diệp Thu: Vậy anh nói thật cho em biết đi! Em đã chuẩn bị sẵn tâm lí rồi, cho dù anh có nói ra những lời khiến cho trời long đất nở em đây cũng chống đỡ được!


Quân Mạc Tiếu: Vậy cậu nghe cho kĩ, Hứa Bác Viễn là bạn tốt của anh. Vào thời điểm anh khó khăn nhất, vào thời điểm những người khác bắt tay cùng đối phó anh, cậu ấy đã giúp đỡ anh. Anh luôn cảm thấy cậu ấy là một trong những người chứng kiến con đường làm lại từ đầu của anh. Hiện tại cậu ấy gặp chuyện, chẳng lẽ anh không nên giúp sao? Trước giờ đối với anh em bạn bè anh đều rộng rãi như vậy, huống hồ chút tiền ấy đối với anh và cậu cũng không đáng gì, nhưng đối với người đó lại rất quan trọng!


Diệp Thu: Chỉ có như vậy?


Quân Mạc Tiếu: Chỉ có vậy.


Diệp Thu: Không còn gì khác nữa?


Quân Mạc Tiếu: Không có.


Diệp Thu: Vậy thì em có thể yên tâm.


Quân Mạc Tiếu: Chứ cậu đang lo lắng cái gì?


Diệp Thu: Lo lắng về tính hướng của anh.


Quân Mạc Tiếu: …


Quân Mạc Tiếu: Cậu nghĩ nhiều rồi!


Diệp Thu: Được thế thì tốt!


Diệp Tu vẫn không liên lạc lại với Lam Hà. Hắn chờ đến khi Lam Hà lên mạng.


Nhìn thấy Lam Kiều Xuân Tuyết login, Diệp Tu liền hỏi qua Diệp Thu, biết giải phẫu thành công, Lý Mộ Hoa đã xuất viện, lúc này mới gửi tọa độ cho Lam Hà.


“Về rồi? Sức khỏe của mẹ cậu đã tốt hơn chưa?”


“Trở về đi làm! Mẹ tôi đỡ nhiều rồi, cám ơn đại thần quan tâm.”


“Không có gì, nhưng là mấy tuần trước bận chuẩn bị đấu với Luân Hồi, không gọi điện cho cậu được. Mà sao không thấy cậu gọi điện cho tôi?” Diệp Tu cố ý hỏi.


“Ngại quá, bởi vì vẫn luôn lo việc này việc kia nên không để ý.” Thanh âm của Lam Hà tuy rằng nhuốm chút mệt mỏi, nhưng may mà vẫn còn có sức sống. Diệp Tu nghe vậy cũng yên tâm hơn.


“Có chuyện gì nhất định phải nói ra, trên đời này không có chuyện gì là không giải quyết được.” Diệp Tu nói thêm.


Lam Hà lặng yên trong chốc lát, sau đó mới “Ừm!” một tiếng. “Tôi cảm thấy bản thân mình đã rất may mắn, gặp được nhiều người tốt, mẹ cũng không có việc gì, có cảm giác như không có việc gì làm khó được mình.”


Giọng nói kiên định mà tràn ngập hi vọng, nghe cách nói chuyện này, khó ai có thể tưởng tượng được người nọ vừa trải qua hoàn cảnh khốn quẫn. Diệp Tu luôn cảm thấy mình là một người rất dũng cảm, thế nhưng giờ phút này hắn cảm thấy Lam Hà còn dũng cảm hơn hắn gấp nhiều lần.


Từ đầu đến cuối, Lam Hà không hề mở miệng xin hắn giúp đỡ, tuy rằng Diệp Tu đã biết từ lâu, nhưng thời khắc này, hắn vẫn bị sự quật cường của Lam Hà làm cho rung động tận đáy lòng.


Tuy rằng Diệp Tu sinh ra trong một gia đình cực kì có điều kiện, thế nhưng từ lúc rời nhà trốn đi, hắn cũng phải lăn lộn trong game kiếm bát cơm, ăn bữa này mất bữa kia, hôm nay kiếm được chỗ ngủ chưa chắc ngày mai tìm được chỗ qua đêm. Hắn biết khổ có mùi vị như thế nào.


Diệp Tu nhìn tiểu kiếm khách một thân áo lam, vừa cười vừa nói chuyện với hắn, tay vô thức múa một vòng kiếm, có một loại phong lưu tiêu sái không nói nên lời.


Từ ngày đầu tiên quen biết Lam Hà, hắn đã thấy tiểu kiếm khách này là một người cực kì hào sảng cùng thẳng thắn, lại có trách nhiệm và rất tốt bụng. Thoáng cái đã qua vài năm, trải qua nhiều chuyện khó khăn trắc trở, vậy mà tiểu kiếm khách vẫn chẳng chút thay đổi.


“Thật tốt!” Diệp Tu nhịn không được cảm thán.


“Hửm?” Lam Hà nghe không hiểu nên hỏi lại. “Cái gì thật tốt?”


Diệp Tu cười cười, vừa rít một hơi vừa nói: “Không có gì, tâm tình cậu thoải mái trở lại chính là tốt.”


Lam Hà cũng nhỏ giọng cười theo. “Ừm, tốt thật!”


Diệp Tu đột nhiên nhớ đến một chuyện. “Trận đầu quý tới Hưng Hân sân khách đấu với Lam Vũ. Bọn tôi sẽ tới thành phố G.”


“A đúng rồi, lần này tôi bận bịu chuyện nhà đến mức quên mất lịch trình thi đấu của chiến đội.” Lam Hà mở chức năng fan não tàn. “Lại sắp được xem tư thế oai hùng của Hoàng Thiếu rồi!”


Diệp Tu phũ phàng độp lại. “Tư thế oai hùng của kẻ bị đập cho bay quá nửa thanh máu hả?”


Lam Hà nói: “Đại thần, please, một câu mà giỡn hoài mấy năm không thấy chán hả?”


Diệp Tu cười ha ha. “Dùng được là được rồi, tái sử dụng có lợi cho môi trường mà.”


Hàn huyên thêm vài câu, Diệp Tu thuận miệng nói. “Dù sao không phải lúc nào tôi cũng có dịp đến thành phố G, có rảnh đi ăn một bữa cơm không?”


Ở phía bên kia, Lam Hà có vẻ hơi sửng sốt, sau đó cậu mới nói. “Chắc là rảnh, chỉ sợ bên anh vội thôi, thi đấu, kiểm điểm, lại còn họp báo các thứ.”


“Lúc trước Gia Thế đoạt ba lần quán quân anh đây còn chẳng thèm tham gia mấy cái họp báo đó, bây giờ làm huấn luyện viên đương nhiên càng phải nhường cơ hội cho người trẻ tuổi.”


Diệp Tu nói như thể đó là chuyện đương nhiên, Lam Hà nhịn không được nở nụ cười. “Nhớ lại trước kia, cho dù là buổi phỏng vấn nào, hình ảnh của anh đều được che bằng một ô thoại thật lớn, bên trong đánh một dấu chấm hỏi hoặc chấm than. Cho nên lần đầu nhìn thấy mặt của anh trên tivi, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là, ồ, thì ra trên mặt đại thần không có dấu chấm câu.”


“Ha ha ha, Lam Hà, cậu thật là hài hước!” Diệp Tu cười rộ lên. “Thực ra anh đây rất đẹp trai đấy nhé!”


“... Đại thần, anh tự kỉ như vậy, người nhà của anh có biết không?” Lam Hà chọc ngoáy.


“Quá đẹp quá hoàn hảo, quan trọng nhất là hàng chất lượng cao không qua chỉnh sửa.” Diệp Tu tiếp tục ba hoa.


Lam Hà buồn cười. “Nói thật, so với trong tưởng tượng của tôi, anh đúng là đẹp trai hơn nhiều.”


“Ồ?” Diệp Tu hứng thú truy hỏi. “Trong tưởng tượng của cậu, tôi như thế nào?”


Lam Hà nói. “Cảm thấy hơi béo một chút, thấp một chút, đầu tóc như cái tổ chim, đeo cặp kính to như đít chai, bụng phệ, lưng gù, chân yếu, ánh mắt dại ra…”


Diệp Tu nghe mà chấn kinh luôn rồi. “Lam Hà, tôi và cậu có thù oán hả?”


Lam Hà cười ha ha. “Cho nên không ngờ bộ dạng thật của Diệp Thần cũng không khó nhìn tí nào.”


Diệp Tu tiếp tục khiếp sợ. “Chỉ là không khó nhìn???”


Lam Hà nghĩ nghĩ. “Còn khá đẹp trai.”


Diệp Tu thỏa mãn “Ừ!” một tiếng. “Bây giờ mới đúng!”


Sau đó, dường như nhớ tới cái gì đó, hắn hỏi. “Lam Hà, còn cậu thì sao? Mở video để tôi nhìn thử xem.”


“Cũng bình thường như mọi người thôi… Bên tôi không có camera.”


“Vậy gửi ảnh đi, tôi cũng muốn xem xem cậu có giống trong tưởng tượng… của tôi không.”


“Đại thần, trong tưởng tượng của anh, trông tôi như thế nào?” Lam Hà cũng có chút tò mò.


“Ừ thì…” Diệp Tu ư hử cả nửa ngày, cuối cùng phát hiện ra mình không hình dung ra được.


“Nói thật tôi cũng không biết cậu sẽ trông như thế nào.” Diệp Tu mân mê điếu thuốc trong tay. “Chờ gặp mặt rồi sẽ biết thôi.”


Lam Hà nói. “Ừ!”


Bởi vì buổi tối Lam Hà còn phải sửa sang lại tài liệu cho công hội, lại thêm một đống việc cần hoàn thành, thời gian online không nhiều, Diệp Tu cũng muốn đánh phó bản. Hai người nói chuyện thêm mấy câu rồi kết thúc cuộc trò chuyện.


Khuya muộn, Diệp Tu bỗng dưng nổi hứng mở baidu ra gõ ba chữ “Hứa Bác Viễn”.


Diệp Tu tra baidu chẳng qua là do nhàm chán mà thôi, tuy rằng cái tên Hứa Bác Viễn rất dễ nghe thế nhưng cũng chỉ là một cái tên phổ thông, hắn cảm thấy xác suất tra ra được thông tin người kia căn bản là bằng 0.


Nhưng mà tin tức hiện ra làm hắn vô cùng kinh ngạc, ngoại trừ đứng thứ nhất là một vị giáo sư đại học ngoại ngữ, tất cả những tin tức phía sau đều nói về cùng một người.


Hứa Bác Viễn - chuyên ngành Quản lí nhân lực và tài nguyên Đại học Z.


Cho dù Diệp Tu không đi học nhiều năm, hắn vẫn biết Đại học Z ở thành phố G là trường đại học danh giá nhất.


Xem hết một lượt, tất cả đều là chiến tích “trâu bò” của cái cậu Hứa Bác Viễn này: hội trưởng hội học sinh, cán bộ ưu tú, Đảng viên học sinh, nhiều đến mức không đếm hết, thậm chí còn có những giải thưởng luận văn mà hắn xem không hiểu.


Diệp Tu không biết Hứa Bác Viễn này có phải là cậu nhóc mình quen biết kia hay không, cho nên hắn kiên nhẫn xem từng trang từng trang, cho đến khi hắn thấy một đoạn video. Đó là trận chung kết cuộc thi do đại học Z mô phỏng “Đại học tranh tài biện luận toàn quốc”, chuyên ngành Quản lí VS chuyên ngành Ngoại ngữ, chủ đề biện luận là: Trò chơi điện tử có lợi hay có hại?


Diệp Tu click vào video kia, hắn nghĩ, chắn hẳn là cậu ấy.


Một thiếu niên rất ưa nhìn.


Nhưng so với vẻ ưa nhìn đó, tại cuộc thi đấu biện luận nho nhỏ này, điều mà cậu ấy thể hiện tốt hơn cả lại là sự ưu tú vượt trội khiến người khác phải thán phục.
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#8
Chương 4:

Diệp Tu ngẩn ra cả đêm. Không phải hắn bị sự lợi hại của Lam Hà làm cho chấn động, bởi vì chính bản thân hắn cũng đã rất lợi hại. Tại Vinh Quang, hắn là một sự tồn tại mạnh mẽ chưa từng gục ngã suốt mười mấy năm, viết ra một thời đại huyền thoại. Đưa mắt nhìn toàn bộ giới thể thao điện tử Trung Quốc, mấy ai có thể làm được?

Hắn là bị năng lượng của Lam Hà làm cho rung động. Tuy rằng Diệp Tu không hiểu lắm chuyện học tập gì đó, nhưng hắn vẫn biết người như Lam Hà được người đời xưng là học bá.

Cho dù là thiên tài, muốn hoàn thành mục tiêu, muốn đạt được những vinh dự nhất định, đều phải trả giá bằng sự cố gắng không ngừng, huống chi trên đời này có mấy ai là thiên tài? Diệp Tu biết rõ đằng sau những vinh quang như vậy phải trả giá nhiều như thế nào, cho nên hắn càng bội phục Lam Hà.

Lam Hà từng nói, khi bắt đầu bước chân vào Đại học cậu đã đến công hội công tác. Vậy cậu làm sao cân bằng cả công việc lẫn học tập?

Về chuyện học tập, cậu hoàn thành xuất sắc. Về vấn đề công việc, cậu làm tốt không kém. Diệp Tu vẫn nhớ rõ, trước kia, khi còn ở khu 10, mỗi một buổi tối hắn lên mạng, hắn đều nhìn thấy Lam Hà đã online rồi. Cậu mang đoàn đội vào phó bản, quản lí công việc của công hội, vô cùng bận rộn nhưng đều giải quyết đâu vào đó.

Cậu lấy đâu ra thời gian để vừa phải quản lí công hội vào ban đêm, vừa phải học tập thật tốt vào ban ngày. Rốt cuộc trong thân thể kia có bao nhiêu năng lượng? Diệp Tu vẫn cảm thấy khó tin, nhất là khi tình huống gia đình cậu lại khó khăn như thể.

Diệp Tu mở video ra nhìn một lần nữa. Trong video, Lam Hà dẫn dắt thành viên đội mình biện luận khiến cho đối phương không phản bác nổi. Tuy rằng cuối cùng vì chuyên ngành Quản lí chiến thắng chung cuộc nên danh hiệu người biện luận giỏi rơi vào tay chuyên ngành Ngoại ngữ, nhưng chỉ cần là người có mắt có tai thì đều có thể nhận ra người thể hiện tốt nhất trong trận đấu đó là cậu thanh niên mang tên Hứa Bác Viễn.

Diệp Tu lại xem lại một lần nữa, càng xem càng cảm thấy kinh ngạc. Hắn kinh ngạc không phải do Lam Hà quá ưu tú, mà là trong cuộc thi biện luận kia, Lam Hà đã cho hắn thấy một loại cứng cỏi cùng quyết đoán. Lam Hà trong ấn tượng của hắn không giống như vậy, nếu không phải vẫn giọng nói đó, Diệp Tu chắc chắn sẽ nghi ngờ cậu thanh niên trong video có phải Lam Hà mà hắn biết hay không.

Trong suy nghĩ của hắn, Lam Hà ôn hòa hơn nhiều, nhưng đứng trên sân khấu biện luận, cậu như biến thành một người khác.

Lam Hà à Lam Hà, cậu thật sự khiến người khác phải đi hết từ bất ngờ này tới bất ngờ khác... Diệp Tu vừa hút thuốc vừa suy nghĩ, tính toán xem có thể đào góc tường lần nữa hay không.

Thật ra cũng không phải là chuyện không thể tưởng tượng, cho dù là ở trong thế giới 2D như game online, mọi tiếp xúc đều cách một cái màn hình, sự xuất sắc của Lam Hà không nói ra vẫn có thể nhìn rõ. Chỉ là đối với một người còn đang ở độ tuổi đi học mà nói, làm việc gì cũng sẽ không dễ dàng.

Nếu bàn về việc trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp Vinh Quang, Lam Hà còn thiếu một chút thiên phú, Diệp Tu cảm thấy cũng không có gì. Đây chỉ là mỗi một ngành nghề lại có những yêu cầu chuyên sâu khác nhau mà thôi.

Trong giới Vinh Quang có rất nhiều người lợi hại, nhân tài quản lí cũng không ít, nhưng hợp tính hắn thì không nhiều lắm. Diệp Tu hơi suy tư, cảm thấy chính mình tán thưởng Lam hà như vậy, chắc là bởi vì Lam Hà vừa có năng lực vừa hợp tính hắn.

Người với người khi ở chung còn phải xem duyên phận và bầu không khí, có đôi khi trở thành bạn bè được hay không chỉ cần tiếp xúc vài lần là sẽ biết.

Khoảng mười ngày trước khi bước vào mùa giải mới, Diệp Tu bận bịu không có thời gian lên mạng. Cho đến buổi tối trước ngày đi thành phố G, hắn mới rảnh rỗi hơn.

Vừa mới đăng nhập vào game, hắn đã thấy thông báo ở hòm thư, mở ra thì đều là thư của Lam Hà. Cậu gửi cho hắn bảy bảy bức thư, mỗi ngày một bức.

Diệp Tu lập tức nhớ tới lời hẹn giữa mình và Lam Hà... "Tiêu rồi!" Hắn thầm nghĩ, bởi vì quá bận nên hắn cũng quên bẵng đi luôn.

Diệp Tu hơi buồn bực, tìm hắn sao không gọi điện thoại? Nhưng đột nhiên nghĩ đến gì đó, hắn giật mình đứng dậy, vội vàng đi khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy cái di động đã hết pin từ lâu của mình nằm trong góc phòng.

Cho dù hiện tại Diệp Tu đã có di động, nhưng so với hồi không có di động cũng chẳng khác lắm. Bình thường hắn đều ở Hưng Hân, kêu to một tiếng còn nhanh hơn là gọi điện thoại, cho nên... không những hắn quên không sạc pin, hòm thư trên mạng cũng chẳng mở.

Trời ạ, Diệp Tu vỗ đùi, vội vàng mở thư ra xem...

"Đại thần, anh thích ăn cái gì?"

"Lúc nào chúng ta có thể gặp mặt? Thấy tin nhắn nhớ trả lời tôi nhé, tôi xin công hội nghỉ phép."

"Gọi điện thoại nhưng anh tắt máy."

"Anh đã mở hòm thư chưa?"

"Nếu thấy tin nhắn thì gọi điện thoại lại cho tôi nhé, chỉ mất mấy phút thôi."

Kết quả là hiện tại Lam Kiều Xuân Tuyết không online. Diệp Tu xem xong thư thì đứng phắt dậy hô to: "Chị chủ! Sạc pin của tôi đâu?"

Trần Quả đang đánh JJC, bị thanh âm cao vút của Diệp Tu làm hoảng sợ: "A? Sạc pin cái gì?"

"Sạc pin của cái di động này!"

"Please, cậu vứt chỗ nào làm sao mà tôi biết!"

"..." Hoàn toàn không nhớ gì cả, Diệp Tu ỉu xìu. "Chị chủ, tôi quên mình để chỗ nào rồi."

"Thế cậu dùng tạm của tiểu Đường đi, điện thoại của hai người cùng hãng." Trần Quả gợi ý. "Gọi điện máy khác không được à?"

"Không nhớ số điện thoại, lưu trong di động rồi." Diệp Tu đau khổ chạy đi tìm sạc pin của Đường Nhu.

Trần Quả nhìn bóng lưng của hắn, kinh ngạc nói với tiểu Kiều: "Chị không nhìn nhầm chứ, hình như vừa rồi cậu ta rất sốt ruột!"

Kiều Nhất Phàm gật đầu. "Vâng, rất sốt ruột, trông bộ dáng cực kì sốt ruột."

"Chẳng lẽ có chuyện gì?" Trần Quả xoa cằm suy nghĩ.

Ngồi bên cạnh, Ngụy Sâm cười nham hiểm. Hắn chỉ vào màn hình của Diệp Tu nói: "Đúng là có chuyện, bị một người tên là Lam Kiều Xuân Tuyết gửi tới bảy bức thư."

"Lam Kiều Xuân Tuyết?" Trần Quả sửng sốt, sau đó "chậc" một tiếng. "Vậy thì không có gì, mặc dù cái tên nghe giống như một em gái non mềm, nhưng thực ra là con trai."

"Ùi?..." Ngụy Sâm vừa nghe thấy là con trai thì thu lại vẻ mặt bỉ ổi của mình, quay trở về trước màn hình máy tính.

Một lúc sau, Kiều Nhất Phàm nói nhỏ: "Chị chủ!"

Trần Quả hỏi: "Sao vậy tiểu Kiều?"

Kiều Nhất Phàm đáp: "Chị chủ, Lam Kiều Xuân Tuyết không phải là em gái non mềm, nó là câu thơ giữa hai người đàn ông."

"Hả?" Trần Quả mơ hồ, dường như nghe không hiểu. "Gì cơ?"

"Không có gì, em cũng vừa mới tra baidu."

"Ồ..."

Sau khi nhờ được Tô Mộc Tranh tìm sạc điện thoại giúp mình, Diệp Tu ngồi một bên cắm vào điện thoại. Hắn nhìn chằm chằm vào vạch đỏ trên màn hình, một phút, không mở được máy, hai phút, không mở được máy, ba phút...

Mãi mới mở được di động, Diệp Tu vội vàng nhấn vào số điện thoại của Lam Hà. Hết ba tiếng tút, Lam Hà nhấc máy.

"Lam Hà à, tôi vội chuẩn bị cho trận đấu nên quên mất chuyện mình có di động. Vừa nãy tôi mới thấy thư của cậu, ngại quá!" Diệp Tu lập tức giải thích. "Tôi thực sự quên mất."

Lam Hà cười: "Không sao, tôi cũng đoán thế."

"Xin lỗi nhé, sau này tôi sẽ nhớ để điện thoại vào túi. " Diệp Tu ngồi xổm ở góc phòng, chỗ đó có một ổ điện. Hắn vừa sạc pin vừa ngồi gọi điện thoại cho Lam Hà. "Bọn tôi đáp chuyến bay buổi sáng, giữa trưa sẽ tới nơi."

"Ừm, anh muốn gặp mặt trước hay sau trận đấu? Không biết Hưng Hân đặt vé máy bay trở về vào lúc nào?" Thanh âm của Lam Hà dường như thật cách khá xa điện thoại.

“Vé trở về là ngày kia.” Diệp Tu hỏi. “Cậu đang làm gì thế?”

"Đang thu dọn một số thứ, tôi mở loa ngoài." Lam Hà trả lời.

"Thu dọn một số thứ?"

“Đúng vậy, tôi chuyển nhà, cần thu don lại hành lí.”

Diệp Tu nghe được âm thanh Lam Hà đang tiến lại gần, sau đó điện thoại có vẻ đã tắt loa ngoài.

"Tại sao phải chuyển nhà?" Diệp Tu hỏi. "Gặp trước lúc thi đấu đi, trước một ngày tôi cũng không bận gì. Dù sao đối phó với lắm lời cùng tay tàn cũng không cần phải bận tâm nhiều lắm."

"..." Trong một khoảnh khắc, lam Hà bị tức đến nói không ra lời.

"Tại sao phải chuyển nhà?" Diệp Tu cười, hỏi lại lần nữa.

"Nhà tôi sắp bị dỡ bỏ nên cần phải đi nơi khác, tạm thời phải ở trọ." Lam Hà giải thích qua. "Vậy cứ quyết định thế nhé, chúng ta hẹn gặp vào giữa trưa được chứ?"

"Được, gặp ở đâu?" Diệp Tu thấy Lam Hà không muốn nói nhiều về chuyện phòng ở nên cũng không hỏi lại nữa.

Lam Hà im lặng một lát, có vẻ đang suy ngẫm, sau đó mới nói: "Các anh thuê phòng ở khách sạn nào, tôi chờ ở trước cửa khách sạn là được."

“Vậy được rồi, chị chủ nói bọn tôi ở khách sạn Hilton.”

"Hưng Hân cũng thành nhà giàu rồi..." Lam Hà cười nhẹ. "Xem ra rất phát đạt."

"Đương nhiên, thực sự là từ đầu đến chân đều mang khí chất của nhà giàu." Diệp Tu cảm thấy nói chuyện phiếm với Lam Hà rất thú vị. "Giàu như vậy cậu phải đạp xe đạp đến đón mới phù hợp thân phận của tôi."

"..." Lam Hà 囧, "Nếu tôi thật sự đạp xe đạp đến, anh cũng đừng có mà khóc."

“Màu xanh lan tỏa, từ tôi mà ra, giảm thiểu khí cacbon là bảo vệ môn trường đấy!” Diệp Tu cười không dừng được. “Này hai đứa, cái hiệp hội kia tên là gì ấy nhỉ, cái hiệp hội mời anh tới làm đại sứ ấy?”

Diệp Tu vừa cười vừa hỏi Đường Nhu và Tô Mộc Tranh đang xem phim ở bên cạnh. Hai người thấy hắn vui vẻ như vậy thì đều kinh ngạc.

Đường Nhu đáp: "Hiệp hội bảo vệ tài nguyên môi trường thành phố H."

"Đúng rồi, chính là nó, cậu nghe thấy chưa, Hiệp hội bảo vệ tài nguyên môi trường thành phố H còn mời tôi đi làm đại sứ." Diệp Tu đắc ý nói vào điện thoại.

"Vậy... tôi sẽ làm thật đấy!" Lam Hà cũng bắt đầu cảm thấy thú vị. "Nếu anh không sợ, tôi sẽ đạp xe đạp đến đón anh đi ăn cơm."

"Sợ cái lông!" Diệp Tu cười lớn. "Vậy cứ quyết định thế nhé, ngày mai mười một rưỡi gặp nhau ở cửa khách sạn Hilton. Nếu có thay đổi gì tôi sẽ liên lạc với cậu sau, tôi sẽ mang theo điện thoại."

"OK!" Lam Hà đồng ý. "Khi nào tôi sẽ gọi điện thoại báo cho anh biết tôi mặc quần áo màu gì, lúc đấy đừng có mà không nhận ra tôi."

"Cậu coi thường tôi thế, liếc mắt một cái là tôi có thể xác định được cậu đứng chỗ nào rồi." Diệp Tu nghiêm túc nói. "Đến lúc đó, chỉ cần thấy tên ngốc nào đi xe đạp đứng trước cửa khách sạn thì đó nhất định là Lam Hà đại đại rồi. Cậu cho rằng IQ của tôi thấp như của Hoàng Thiếu Thiên hả?"

Thế là Lam Hà lập tức bùng nổ: "Diệp thần, anh còn nói xấu thần tượng của tôi nữa thì chúng ta không đội trời chung!"

"Ha ha!"

Nó chuyện điện thoại xong, chân của Diệp Tu đã tê rần vì ngồi xổm quá lâu. Anh phát hiện Đường Nhu và Tô Mộc Tranh đã không còn chú tâm vào bộ phim nữa, mà đang nhìn hắn như nhìn quỷ.

Hắn khó hiểu: "Sao thế?"

Tô Mộc Tranh lắc đầu: "Không có gì, chỉ là nhìn anh cười cái kiểu như đang chìm đắm trong tình yêu khiến người ta có chút không quen."

Đường Nhu chỉ mỉm cười ở bên cạnh. Diệp Tu quay sang hỏi cô: "Tiểu Đường, tôi nghe không hiểu em ấy nói gì, phiên dịch giúp tôi xem nào!"

Đường Nhu nói ngay: "Anh hiểu."

Diệp Tu lấy ra một điếu thuốc lá, vừa châm lửa vừa nói: "Là nam, âm thanh trong điện thoại lớn như vậy, hai người không nghe được sao?"

Tô Mộc Tranh gật đầu: "Nghe được là nam mới không nói cái gì, nếu là nữ thì em đã bắt anh thành thật khai báo rồi."

Diệp Tu vừa hút thuốc vừa nghĩ: "Khó đấy!"

Tô Mộc Tranh ngước mắt nhìn, bình thản nói: "Anh đừng quên hôm anh nhận giải thưởng Cống hiến trọn đời đã từng nói cái gì."

Diệp Tu nhả một ngụm khói, vờ thở dài: "Anh cũng muốn lắm, nhưng loại chuyện như duyên phận này đâu thể tùy tiện kéo ai đến cũng được, từ từ rồi sẽ ổn thôi, đừng nóng vội."

Đường Nhu giơ tay chữ V về phía hắn: "Cố lên!"

Diệp Tu gật đầu: "Được, cố lên!"

Trở lại phòng huấn luyện, Diệp Tu ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Vẫn còn chưa tới 8 giờ! Hắn quay sang hỏi Trần Quả: "Chị chủ, chỗ chúng ta có đặc sản gì không?"

"Có chứ, tơ lụa này, trà Long Tĩnh này, bột củ sen này, rau nhút này, nhiều lắm." Trần Quả rất tò mò. "Cậu hỏi cái này để làm gì?"

"... Tôi biết, cái tôi định hỏi là, hiện tại, giờ phút này, ở câu lạc bộ chúng ta hay là kí túc xá, có đặc sản gì hay không?" Diệp Tu chán nản. "Là thứ có thể tặng cho người khác ấy!"

"Không có, làm gì có ai rảnh rỗi đến mức ở bản địa còn đi mua đặc sản để tích trữ." Trần Quả hỏi. "Cậu muốn tặng quà à? Khi nào thì tặng?"

"Ngày mai..."

"..." Trần Quả tức giận đến mức mắt trợn trắng. "Ngày mai tặng mà tối nay cậu mới nói? Cậu đùa tôi à?"

"Không đùa, đừng hung dữ như vậy cẩn thận không ế cả đời đấy!" Diệp Tu cũng biết yêu cầu này của mình hơi quá đáng, nhưng mà thực sự là hắn đã quên.

Trần Quả suy nghĩ một chốc. "A, tôi đột nhiên nhớ ra, bên cạnh Thượng Lâm Uyển của chúng ta có một ngôi nhà. Chủ nhà là một phụ nữ trung niên bán vải nhuộm hoa xanh [1] trên phố Hà Phường [2]. Tôi nghe nói trong nhà cô ấy cũng có hàng, bây giờ qua gõ cửa có khi còn mua được."

"Vải nhuộm hoa xanh..." Diệp Tu do dự.

"Đúng vậy, cực kì đẹp, làm quà tặng vừa trang nhã vừa tinh tế.” Trần Quả cực kì đắc ý. “Đi không, tôi dẫn cậu đi mua.”

"Đẹp thì có đẹp, nhưng người tôi tặng quà là nam, tặng vải nhuộm có ổn không?" Diệp Tu hỏi.

"Nam nữ quan trọng gì, cái cần ở đây là tấm lòng! Hơn nữa cho dù là nam, thế trong nhà người đấy không có ai là nữ sao? Có thể tặng cho mẹ hoặc vợ người ta mà! Bây giờ đã tối muộn rồi, tôi chỉ nghĩ được đến thế thôi, mua hay không mua đây!" Trần Quả bày ra vẻ mặt "Sao cậu khó chiều thế nhỉ?" để nhìn Diệp Tu.

Diệp Tu ngẫm nghĩ thấy cũng đúng. Hơn nữa, Lam Hà, Lam Kiều Xuân Tuyết, vải nhuộm hoa xanh, mười chữ thì có đến ba chữ giống nhau. Xem ra cũng là duyên phận! Thế là Diệp Tu đi theo Trần Quả ra khỏi Thượng Lâm Uyển mua đồ.

"Cái này có thể đưa cho mẹ cậu ấy, còn bạn gái thì không biết cậu ấy có không." Diệp Tu thầm nghĩ. "Nhưng mà là nữ thì chắc sẽ thích thôi, tặng mẹ cậu ấy thì cậu ấy sẽ rất vui cho xem."

Diệp Tu thấy tiếc vì mình không nghĩ đến chuyện tặng quà gặp mặt này từ sớm, nếu không có thể đóng gói cá Tây Hồ sốt chua ngọt và tôm sông xào với trà Long Tĩnh [3] cho cậu ấy. Đấy đều là mấy món hắn thích ăn.

****************************************

[1] Vải nhuộm hoa xanh: là một mặt hàng thủ công mỹ nghệ, sử dụng kĩ thuật nhuộm vải truyền thống của Trung Quốc.

[2] Phố Hà Phường: là trung tâm buôn bán từ xưa ở Hàng Châu, Trung Quốc.

[3] Cá Tây Hồ sốt chua ngọt, tôm sông xào với trà Long Tĩnh: Một trong các món ăn đặc sản của Hàng Châu, Trung Quốc.




 

Bình luận bằng Facebook