[SMQ's Birthday 2018] [Tô Mộc Thu] Không tên

Tiếu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
263
Số lượt thích
830
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Yêu không nhầm người, 10 năm Vinh Quang!
#1
Fanfic Toàn chức cao thủ
Người viết: Tiếu Bất Tử
Ảnh minh họa/cosplayer: Trà Gừng
#Tư thiết không liên quan tới logic.
#Sẽ thêm ảnh minh họa vào sau.

-----------------------------------------------

Chiều về, gió thu nhẹ đưa lá phiêu tán. Mùi cỏ cũng chẳng còn xanh tươi, vẫn cứ len lỏi khắp xó. Hoàng hôn đỏ những mây, sưởi vàng mái nhà, làm ửng hồng má những thiếu niên ham chơi chưa về, đánh thức chàng trai ngủ quên trên bãi cỏ.

"Nắng... nắng à?" Tô Mộc Thu nhíu mày, xoa xoa đầu rồi đứng dậy.

Anh nhìn xung quanh, lẩm bẩm: "Thật quái lạ, hồi đấy mình có bỏ qua ngóc ngách nào đâu sao không biết nơi này nhỉ? Mà, 'hồi đấy'?..."

Bỏ dở câu hỏi, Tô Mộc Thu rảo bước, mặc nắng chiếu xuyên kẽ tóc, cứ bần thần đi lòng vòng...

"A ha ha, cậu chết này, xem đây! Súng nước phiên bản nâng cấp xxx! Biu biu biu!"
"Cậu chơi ăn gian! Lần trước cũng dùng súng nước! Hôm nay tui cho cậu biết thế nào là tay không bẻ vũ khí kẻ địch!"
"Tui thách cậu đó! Á! Ha ha ha."
"Đại chiêu cù nách thần chưởng, xem đây!"

"Bộp." Cây súng bong bóng văng thẳng tới chân Tô Mộc Thu.

Một mảnh kí ức vừa xẹt qua đầu anh, nhanh đến mức chẳng kịp níu lại. "Một cây chiến mâu, một cái pháo cầm tay và một chiếc ô, là đồ họa trong game?"

"Chú gì ơi, có thể trả cho chúng con cây súng đó được không ạ? Nãy giờ chú ngắm nó lâu lắm rồi á..."

"Chậc chú gì mà chú chứ, gọi bằng anh, nghe chưa. Đây anh trả đó, không thèm của mấy nhóc."

Cậu nhóc bĩu môi, phồng má, tính cự nự thì Tô Mộc Thu thoắt cái đã đi mất, nhìn bóng lưng đấy, nhóc bỗng dưng thấy hụt hẫng và buồn vô cớ. Tại sao nhỉ?

"Sao vậy ta, mình chẳng thể nhớ nổi chúng, những kí ức đó?..."

"Còn cây dù này nữa, trời nắng làm méo gì mưa có ai lại hâm hâm đem theo cây dù như mình chứ, nãy giờ cứ bị coi là tên điên say nắng, ông đây cũng bực mình rồi đấy, hay là để nó tạm đâu vậy." - Trước mặt có một bộ bàn gỗ, anh ngồi xuống và đặt nó lên trên.

Có chút vô vị, anh ngửa mặt ngồi đếm từng phút trời cam biến thành đại dương đương tà.

Một cô bé nhí nhảnh đáng yêu chạy ton ton đến gần, lễ phép hỏi có thể cùng ngồi được không, và tất nhiên là anh đồng ý.

Bé cười tươi thật rạng rỡ.

"Anh ơi, cây dù này là của anh ạ? Trông nó thật đẹp nha!" - Mắt lấp lánh sáng trong veo trên đôi má hồng, bé trầm trồ.
"Sao em nghĩ vậy? Anh thấy nó trong suốt, đẹp đẽ gì chứ?"
"Bởi vì nó trong suốt nên mới đẹp nha, anh nhìn này, trời sẩm tối rồi, tím tím chiếu vào nhìn lung linh thật mà." - Ngón tay búp măng chọt nhẹ cây dù.
"Thật giống như có người đã từng nói giống vậy."

"Như đôi mắt của em, trong veo nên đẹp hả? - Anh cười.
"Vâng, đúng rồi hì hì."
"Em đáng yêu lắm đấy, sau này sẽ được chồng cưng chiều nhiều đó." - Nổi hứng trêu bé.

"Giống như người đã tặng anh cây dù này vậy." - Anh mím môi.
Không để ý vế trước, bé hiện thắc mắc về người này hơn: "A, người tặng anh là ai vậy ạ?" "Ai dễ thương giống mình nhỉ."

"Một cô gái với mái tóc cam cam thắt bím..."
"Chà, hơi vô lí nhưng anh cũng chẳng nhớ đó là ai nữa, buồn cười thật. Nhưng người đó rất đáng yêu, thực sự." - Anh mỉm cười.
"Em nghĩ là em dễ thương nhất rồi cơ." - Bé phụng má.*
Buồn cười, Tô Mộc Thu vò đầu, nhéo nhéo hai cái bánh bao thiu.

Reng, reng, reng.

"Anh giai gì đó ơi, trò chuyện vui vẻ thế với em tui, cũng nên ủng hộ vài cây kem chứ."
"Hả."
"Chứ sao, giờ vật giá lên cao, niềm vui hay đam mê cũng tính bằng tiền đó."
"Thì ra là em gái của tên này, cô nhóc đáng yêu thế, lại có một ông anh vô sỉ. Cả điệu cười cũng y chang ai."

Nhìn anh trai bắt nạt người khác tới ngơ ngác, bé không nhịn nổi mà cười rộ.

"Thôi được rồi, tụi tui không đùa anh nữa, chỉ là hôm nay có lễ hội thả đèn lồng, tui muốn nhân dịp đông người mà bán thêm một chút."
"Có lễ hội sao?"
"Ừa đúng vậy, anh không nhận ra giờ đã bắt đầu đông người hơn và những ánh sáng lẻ loi bắt đầu thắp lên rồi à?"
"Đúng thật là tôi không để ý, nói chuyện với cô bé này vui quá mà." - Nói rồi anh lại vò đầu nhóc.

"Vậy thôi nhé, anh em tui đi đây. Chúc anh buổi tối vui vẻ." Cả hai chào tạm biệt anh, cô bé vẫn lưu luyến cứ ngoái đầu nhìn lại hoài. Anh vẫy tay biểu thị tạm biệt: "Chúng ta sẽ gặp lại nhau, đừng lo!"

Nói thì nói vậy, dẫu Trái Đất có tròn đến mấy, hai chữ duyên phận cũng không phải nói giỡn, hữu duyên tương ngộ, vô duyên bất tương phùng, cũng vì vậy mà những người quan trọng ta đã gặp càng quan trọng thêm bao lần.

Anh em nọ đi rồi, anh bung cây dù ra, ngắm trời đêm xuyên qua nó, quả thật... rất đẹp, như lời người từng nói.

Nhìn kìa, có những đốm sáng lồng đèn trên trời, hóa thành sao trong đêm đen dày đặc.

Tô Mộc Thu đứng dậy, lượn lượn bên rìa hồ. Tất cả đang vui vẻ đốt lên lời chúc, ước nguyện, hay niềm mong mỏi của mỗi người. Vui vẻ thật, nhưng sao anh cảm thấy thật cô đơn nhỉ.

Anh bước đi trong vô định, chầm chậm. Bước, dừng, rồi bước tiếp, cứ thế trúc trắc dạo quanh bờ hồ.

*Thấu những nụ cười, thấu những nỗi ưu phiền, cả khóe mắt đỏ hoe của ai. Lễ hội vui như thế, nhưng không phải là tất cả, nhỉ?

Đi giữa những buồn vui, hơi ấm từ ngọn lồng đèn làm cảm giác lạnh lẽo trong anh bớt đi phần nào.

Bất chợt, anh thấy tên anh, một chiếc lồng đèn mang tên anh.

"Tô Mộc Thu, sinh nhật vui vẻ!"

Tách. Nước mắt thay nhau tuôn ra, anh không thể giữ nó lại. Anh dùng tay chùi vội, chùi mãi, vẫn không dừng. Anh bắt đầu thấy tay mình dần biến trong suốt. Anh hoảng hốt chạy đến chỗ bọn họ - những người đã thắp lên lồng đèn sáng nhất, anh muốn gọi tên hai người quan trọng nhất đời - anh nhớ ra tên họ rồi.

Vừa kịp chạm vào. Bọn họ quay người lại. Anh ráng nở một nụ cười đẹp nhất, vui vẻ nhất, thầm mắng nước mắt sao mà phiền phức thế, đáng ghét thế, nó làm khuôn mặt anh không thể đẹp nhất lúc cuối cùng cho họ rồi.

Họ cũng nở nụ cười, trái ngược với anh, hai người rất mãn nguyện. Giây phút này, anh thấy trên thế giới không còn gì đẹp hơn nụ cười của hai người họ nữa rồi.

Hài lòng, anh nhắm mắt lại, để mình theo cơn gió, bay lên cao, làm một ngôi sao trong suốt nhưng sáng nhất trên bầu trời.

Chú thích: "Phụng" trong "phụng phịu". "Thấu" trong "thấu hiểu".

End.
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Staff member
Bình luận
1,000
Số lượt thích
3,939
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#2
Bạn muốn quay về kỷ niệm năm xưa sao? Cầm theo một câu dù trong suốt, lang thang ngủ gật trên bãi cỏ, tỉnh dậy mua một cây kem từ cô em gái đáng yêu, nhìn qua tán dù sẽ như thấy cả ngàn vạn đốm sáng trong tim.
Bạn muốn gửi chúc phúc tới Tô Mộc Thu? Điểm một ngọn thiên đăng thả tư niệm theo dòng nước, anh chắc chắn sẽ thu được.
Bạn nhớ Tô Mộc Thu sao? Nhìn lên bầu trời đêm, anh đã hoá thân thành ngôi sao sáng nhất bầu trời rồi.
 
Last edited:

Tiếu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
263
Số lượt thích
830
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Yêu không nhầm người, 10 năm Vinh Quang!
#3
Bạn quay về kỷ niệm năm xưa sao? Cầm theo một câu dù trong suốt, lang thang ngủ gật trên bãi cỏ, tỉnh dậy mua một cây kem từ cô em gái đáng yêu, nhìn qua tán dù sẽ như thấy cả ngàn vạn đốm sáng trong tim.
Bạn muốn gửi chúc phúc tới Tô Mộc Thu? Điểm một ngọn thiên đăng thả tư niệm theo dòng nước, anh chắc chắn sẽ thu được.
Bạn nhớ Tô Mộc Thu sao? Nhìn lên bầu trời đêm, anh đã hoá thân thành ngôi sao sáng nhất bầu trời rồi.
Tình yêu chị ơi làm quen với em điiiii. Cmt có tâm quá đnág yêu quá hay quá x nnnnn^mmmmmmm.
E hèm, em có thể mượn cmt của chị làm review cho fic này của em không ạ?
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Staff member
Bình luận
1,000
Số lượt thích
3,939
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#4
Tình yêu chị ơi làm quen với em điiiii. Cmt có tâm quá đnág yêu quá hay quá x nnnnn^mmmmmmm.
E hèm, em có thể mượn cmt của chị làm review cho fic này của em không ạ?
Tứ hải giai huynh đệ, không cần làm quen, chúng ta vốn đã quen! (Được rồi để tui trả hạch đào lại cho Tường, đúng là bị nhập sóng não rồi...)
Cứ lấy đi bạn, mình cmt là để đóng góp cho vui nhà vui cửa bạn a, bạn thích là mình vui rồi~ Hoàng thượng để mắt tới là vinh hạnh tu tám kiếp~ (Tại sao tui vẫn chưa trả hạch đào cho Tường???)
 

Bình luận bằng Facebook