Chương 12
Hai người ông một lời tui một câu khách sáo với nhau, Lam Hà từ miệng Xa Tiền Tử biết được bậc thầy pháo súng "Mộng Nan Trường" kia mang theo bọn gã càn quét tới con BOSS cuối cùng chỉ mất 18 phút, kết quả cuối cùng chỉ còn Trại Ân Băng Sương lại không đánh nữa. Mộng Nan Trường không ra tay thì còn phá được kỷ lục sao? Công sức nãy giờ chẳng lẽ vô ích sao? Cuối cùng Xa Tiền Tử đành thỏa hiệp đồng ý điều kiện lên giá của anh, cò kè mặc cả gì đó cũng vứt, giành giật từng giây giết BOSS a!
Lam Hà ngạc nhiên: "Bảo ông cho ông cho luôn hả?" Ý là đánh xong có thể quỵt nha.
Xa Tiền Tử bất đắc dĩ: "Mộng Nan Trường nói cổ quay video."
"..." Lam Hà bó tay rồi, quay video có nghĩa nhân chứng vật chứng đầy đủ, một công hội lớn như Trung Thảo Đường nói ra việc này cũng đủ mất mặt. Có điều so với Mộng Nan Trường này, Lam Hà đột nhiên cảm thấy Quân Mạc Tiếu tối qua đáng yêu dữ!
"Tui bảo này, ông tìm tui cũng không chỉ vì kỷ lục phó bản đi?" Xa Tiền Tử hỏi.
Hai người có thể lăn lộn đến vị trí này trong ba công hội lớn Vinh Quang, đương nhiên không thể thiếu thực lực với tâm cơ, lập tức nhạy bén phát giác khu Mười đột nhiên xuất hiện "Quân Mạc Tiếu" cùng "Mộng Nan Trường" tuyệt không đơn giản.
"Lại nói, loại cao thủ như Quân Mạc Tiếu xuất hiện một người đã đủ khiến người khác kinh ngạc, giờ còn tận hai người..."
Lam Hà trực tiếp hỏi: "Ông nghĩ thế nào?"
Xa Tiền Tử nói: "Sáng nay Quân Mạc Tiếu không online."
Lam Hà căng thẳng, biết Quân Mạc Tiếu đã bị các công hội lớn chú ý, cậu cần mau chóng tóm được người này.
"Cho nên, tui nghi Quân Mạc Tiếu với Mộng Nan Trường là một người!" Xa Tiền Tử nói.
Nếu như Quân Mạc Tiếu với Mộng Nan Trường là cùng một người, vậy hành vi nhận hai kèo này của hắn liền vô cùng đáng xấu hổ, cho dù hắn có năng lực đánh kỷ lục phó bản, các công hội lớn cũng tuyệt không nhân nhượng hắn, bởi vì loại việc này, tuyệt đối sẽ phá hư cân bằng thị trường! Nghĩ lại, nếu như hắn nhận kèo đánh kỷ lục phó bản của Lam Khê Các, quay đầu lại nhận của Trung Thảo Đường hay Bá Đồ, vậy chẳng phải các công hội lớn đều bị hắn đùa giỡn sao?
Lam Hà nói: "Không loại trừ khả năng này, chờ Quân Mạc Tiếu online tui lại đi thăm dò."
"Được, tui cũng đi gặp Mộng Nan Trường."
Sau khi cùng Xa Tiền Tử ước định cẩn thận, Lam Hà vẫn đang chờ Quân Mạc Tiếu online, cho nên đối với câu trả lời của Quân Mạc Tiếu, cậu giữ thái độ nghi ngờ.
"Muốn phá kỷ lục sao?" Không đợi Lam Hà nghĩ rõ, Quân Mạc Tiếu liền gửi tin nhắn.
Lam Hà hỏi: "Còn phá được nữa sao?"
Diệp Tu ấn xuống mấy cái key, trong trò chơi Quân Mạc Tiếu dùng chiến mâu chọc xuyên qua tiểu quái đang nhào tới: "Có thể, trang bị tui thăng cấp."
Lam Hà nói: "Vậy được, tui tổ đội."
Kết quả người còn chưa tổ đủ, Quân Mạc Tiếu lại gửi tới: "Theo giá hôm qua là được."
Thấy lời này Lam Hà liền ngu người: "Còn thu phí hả?"
Diệp Tu kỳ quái: "Cậu đến bệnh viện khám bệnh chả lẽ không phải trả tiền?"
"..." Đây là kiểu ví dụ gì hả, Lam Hà nghĩ nghĩ, đột nhiên giật mình đây có thể là mục đích cuối cùng của Quân Mạc Tiếu!
Cậu tranh thủ thời gian nhắn cho Xa Tiền Tử: "Lão Xa! Tui có ý này!"
Xa Tiền Tử: "Tui là trung thần đừng xúi giục!"
Lam Hà: "..." Tên này đang nói cái khỉ gì vậy!
"Nãy Quân Mạc Tiếu tìm tui đánh kỷ lục phó bản."
Xa Tiền Tử sặc nước bọt, cảm thấy thế giới này thật đáng sợ: "Phó bản nào?"
"Rừng Rậm Băng Sương."
"Không phải chứ, kỷ lục của bọn này còn phá được hả?"
Lam Hà nói: "Quân Mạc Tiếu nói trang bị của ổng thăng cấp."
Trang bị thăng cấp nghĩa là điểm tấn công tăng, điểm tấn công tăng nghĩa là sát thương tăng, sát thương tăng nghĩa là thời gian vượt phó bản càng ngắn!
"Đùa hả..." Ngoài miệng nói như vậy, Xa Tiền Tử đã đi tìm Mộng Nan Trường.
Lam Hà nói: "Mấu chốt là ổng tìm tui đòi thù lao!"
"Thù lao?" Xa Tiền Tử do dự một chút, đóng lại khung chat của Mộng Nan Trường,
"Ý ông là, không ngừng đổi mới kỷ lục phó bản đến đòi thù lao, đây mới là mục đích của Quân Mạc Tiếu?"
Lam Hà trầm trọng gật đầu: "Rất có thể."
Xa Tiền Tử hút một ngụm khí lạnh: "Tim cũng quá bẩn rồi đi..."
Không hiểu sao phải gánh nồi Diệp Tu hắt xì một cái, Tô Mộc Thu nhìn cái bộ dáng không thiết sống nằm ườn trên ghế của tên kia, vô cùng nghi ngờ mình chơi Vinh Quang nhiều rồi, ngay cả mấy con quái xấu xí cũng chịu được, vậy sao lại không chịu được một tên Diệp Tu? Mặc dù hắn yêu hút thuốc, không cạo râu, quần áo mặc một tuần không giặt... Cái này phải sửa!
Quả nhiên mình là dòng nước trong vắt ở cái thế giới chỉ biết xem mặt này. Nghĩ vậy, Tô Mộc Thu đứng dậy rót cốc nước ấm cho Diệp Tu, khi ngồi lại trước máy tính thì Xa Tiền Tử gửi tin nhắn tới: "Người đẹp, có đấy không?"
Diệp Tu đang nhô đầu ra vừa lúc nhìn thấy câu này, suýt thì cười phun, ho nửa ngày vẫn chưa thở đều lại được, Tô Mộc Thu đen mặt đưa cho hắn một viên kẹo bơ: "Ăn kẹo của cậu đi!"
Diệp Tu nhai kẹo hàm hồ hỏi: "Trung Thảo Đường tìm cậu đánh kỷ lục?"
"Ừ." Tô Mộc Thu click mở tin nhắn, "Bảo là buổi sáng không đánh đến cực hạn, sợ lại bị cậu phá."
Diệp Tu hỏi: "Cậu báo giá thế nào?"
"Súng trường Huyết Sắc." Tô Mộc Thu nói.
Diệp Tu khẽ lườm anh: "Nói nghiêm túc."
Tô Mộc Thu cười: "Rất nghiêm túc đấy chứ, tui báo giá, mấy ổng không chịu."
Cái thói quen xấu báo giá đi vào chỗ chết này của anh qua nhiều năm như vậy vẫn chẳng thay đổi, Diệp Tu đã sớm quen, nhưng cũng không đại biểu đám hội trưởng khu Mười bọn họ sẽ quen.
"Cuối cùng ép giá đến bao nhiêu?"
Tô Mộc Thu mở nhà kho cho Diệp Tu nhìn, là vài vật liệu hiếm thượng vàng hạ cám: "Giữ lại về sau đổi đi."
"Ừm." Diệp Tu gật đầu, cũng chỉ có thể như thế.
Xa Tiền Tử lại gửi tới: "Tui lập tức tổ đội, sau đó đi đánh luôn, được chứ?"
Tô Mộc Thu nhắn lại tin nhắn báo giá, Xa Tiền Tử sảng khoái đáp ứng, anh nói với Diệp Tu: "Hẳn là định thăm dò chúng ta."
Anh đang nói, tab trò chơi của Diệp Tu liền báo có tin nhắn mới.
Lam Hà: "Người anh em, vào đội."
"Được."
Diệp Tu ngồi trở lại vị trí của mình, hai người theo thường lệ tắt voice trong game mà mở chat voice bên ngoài, riêng phần mình vào đội bắt đầu chuẩn bị phó bản.
Lam Hà hỏi: "Người anh em, nói chuyện chút?"
Diệp Tu từ chối: "Tui bên này có người đang ngủ."
Xa Tiền Tử cũng hỏi: "Người đẹp, có thể nói chuyện chút không?"
Tô Mộc Thu mặt mỉm cười trả lời: "Bố tui đang ở nhà."
Trung Thảo Đường cùng Lam Khê Các đồng thời vào phó bản Rừng Rậm Băng Sương, người của hai công hội cũng chân trước chân sau kéo nhau đến, bởi vì lúc trước dựa theo bố trí này đánh một lần, mọi người cũng đều là tinh anh trong công hội, cho nên phối hợp không có vấn đề gì.
Lam Khê Các bên này, Quân Mạc Tiếu dẫn đầu dùng Chạy Nhanh kéo quái, hai con quái canh giữ ở cửa vào vẫn như cũ ngốc đầu ngốc não bị hắn kéo thù hận, loạng chà loạng choạng mà tấn công hắn. Lúc thì ném đá, lúc thì bắn băng tiễn, Diệp Tu nhìn cũng không nhìn, cổ tay trực tiếp loáng một cái, giơ tay Lạc Hoa Chưởng khi Lay Động Ziczac lướt qua giữa hai kỹ năng, Lạc Hoa Chưởng mang theo hiệu ứng thổi bay rất mạnh đem thân thể yêu kiều của hai con quái đẩy xa mấy mét, tiếp theo Quân Mạc Tiếu không dừng lại mà nhanh chóng chạy sang một hướng khác, Ô Thiên Cơ vung mạnh ra từ sau lưng đã biến thành một cây côn dài, kéo theo thù hận của hai con quái.
Lam Hà cầm đầu quần chúng Lam Khê Các đứng ở cửa phó bản, chỉ nhìn thấy ba chữ "Quân Mạc Tiếu" thỉnh thoảng hiện lên giữa một đám quái, thanh máu không nhúc nhích tí nào, nhất thời cảm khái không thôi: "Ảo vãi..."
So với Diệp Tu một người đem phó bản huyên náo gà bay chó chạy, Tô Mộc Thu bên này quy củ hơn nhiều. Vú em của Trung Thảo Đường một đường phi nước đại, thỉnh thoảng giữa đường heal hai ba phát, hai pháp sư nguyên tố còn lại thì đu phía sau không ngừng tung chiêu, thao tác rất mèo quào. Mà cốt lõi kỹ thuật của bọn hắn, Mộng Nan Trường ở phía trước đánh chữ: "Dừng lại."
Vú em lập tức dừng bước làm việc, lần lượt buff đầy HP cho pháp sư nguyên tố, một phen tăng máu qua đi thù hận lại về với vú em.
Trong đó có một tiểu quái bị thích khách tấn công đơn độc giữ chặt thù hận, thích khách theo bản năng thoát ra chạy về hướng ngược lại, tiểu quái kia đuổi kịp thích khách, bằng tốc độ mắt thấy được ra khỏi phạm vi tấn công của pháp sư nguyên tố, chỉ nghe súng máy tạch tạch mà vang lên hai tiếng, đạn xuyên qua không khí đánh vào người tiểu quái, lực đạo mạnh mẽ trực tiếp đánh tiểu quái lui trở về vòng công kích của pháp sư, đồng thời Tô Mộc Thu truyền chỉ thị: "Bão Tuyết."
Hai pháp sư nguyên tố đồng thời ngâm xướng Bão Tuyết, chỉ một thoáng gian nan vất vả tuyết bạo tịch đầy màn hình, Bão Tuyết mang theo hiệu ứng khống chế đông cứng toàn bộ tiểu quái, Mộng Nan Trường dùng Súng Máy Gatling bắn vào bọn tiểu quái bị đóng băng, kỹ năng đánh ra lại vô cùng đẹp mắt, đạn bắn trên người quái bắn ra vụn băng cùng huyết hoa, đằng sau đó lại là sát thương mãnh liệt, Tô Mộc Thu thở dài.
Mộng Nan Trường nhắn trong kênh đội ngũ: "Biết song khống chế không?"
Hai cái kỹ năng khống chế là để các người đạp hỏng bét như thế hả!
Hai đội cứ nhẹ nhàng mà đi tới, đến tận con boss Trại Ân Băng Sương cuối cùng, Tô Mộc Thu cùng Diệp Tu quay đầu nhìn màn hình của nhau, khi nhìn thấy Trại Ân Băng Sương lấm la lấm lét thì nhìn nhau cười một tiếng.
"Không tệ." Diệp Tu nói, đội của hắn đều là sát thương cao, tiến độ đương nhiên nhanh hơn đội Tô Mộc Thu, nhưng không ngờ đối phương lúc này cũng đã đánh tới Trại Ân Băng Sương.
Tô Mộc Thu ngón tay click một cái trực tiếp dụ quái, cười nói: "Pháp sư bạo lực."
Diệp Tu theo sát phía sau, trường mâu của Quân Mạc Tiếu đâm một phát, văng Trại Ân Băng Sương lên không trung, hỏi: "Có muốn nếm thử chút bạo lực luôn không?"
"Ầy, có thích khách kìa."
Thích khách của Trung Thảo Đường mặc set trang bị full damage, phạm vi công kích lớn hơn pháp sư nguyên tố, nghề thích khách chơi để sát thương đơn unit là ngon nhất, chỉ cần đánh trúng, sát thương sẽ không lãng phí bất kỳ % nào, lượng sát thương gây trên Trại Ân Băng Sương toàn nhờ vào hắn.
"Vậy... kích thích chút không?"
Hai người ngồi ngay cạnh nhau, Tô Mộc Thu nghe vậy liền nghiêng qua nhìn Diệp Tu, đôi mắt thon dài nhếch lên, dưới ánh sáng mờ tối cười một cái không rõ hàm ý, anh thấp giọng hỏi: "Kích thích thế nào?"
"..." Anh đây đang nghiêm túc nói chính sự với cậu sao cậu cứ muốn dẫn chủ đề tới cái việc gì gì đó thế hả!
Diệp Tu hơi co người: "Kỷ lục phó bản, dứt khoát đánh như bình thường."
"Thiếu niên, cậu rất biết chơi nha."
Cái thứ kỷ lục phó bản này, là chính xác đến từng giây.
Trại Ân Băng Sương máu đỏ, hai đội bật hết hỏa lực.
Trại Ân Băng Sương HP 5%, 3%, 1%...
Diệp Tu cực nhanh nghiêng đầu liếc màn hình Tô Mộc Thu, sau đó trường mâu điểm ra phía trước, đồng thời nói: "Súng Máy Gatling."
Một giây sau, bên tai là tiếng súng tạch tạch không ngừng nghỉ vọng lại từ trong phó bản, cùng với tiếng hét không cam lòng của Trại Ân Băng Sương, hệ thống liên tiếp ra hai cái thông báo: Chúc mừng người chơi Xa Tiền Tử, Mộng Nan Trường, Quyết Minh Tử, Đỗ Nhược, Sơn Dược phá kỷ lục phó bản Rừng Rậm Băng Sương, thời gian 20 phút 1 giây 12. Chúc mừng người chơi Lam Hà, Quân Mạc Tiếu, Lôi Minh Điện Quang, Tri Nguyệt Khuynh Thành, Vân Quy phá kỷ lục phó bản Rừng Rậm Băng Sương, thời gian 20 phút 1 giây 12.
Vượt phó bản xong hai người cũng không để ý tới sự khiếp sợ trên kênh thế giới, chỉ là buông chuột ra rồi ngửa mặt lên, nghiêng đầu đối diện với ánh mắt của người kia, nhìn nhau cười một tiếng.
Nếu ăn ý đã mọc rễ nảy mầm, vậy liền không dễ rút ra, thời gian chẳng qua sẽ cho nó cơ hội tiếp tục sinh trưởng, càng quấn lấy nhau chặt chẽ hơn.
"Mộc Thu đại đại cậu rất được nha." Diệp Tu lấy ra viên kẹo từ trong túi, chậm rãi lột giấy gói kẹo ra, Tô Mộc Thu "A" một tiếng há miệng, Diệp Tu sững sờ, sau đó rất tri kỷ mà đút kẹo cho anh.
Tô Mộc Thu dùng đầu lưỡi đẩy kẹo sang một bên, mặt mày cong cong nói: "Diệp Thần cũng không tệ nha."
Nụ cười kia quá mức rực rỡ, đẹp đến nỗi Diệp Tu thấy chói mắt, dẫn đến hắn cũng không biết mình đang nói cái gì, chỉ là thuận theo nội tâm của mình.
"Đương nhiên, nếu không sao có thể là cộng tác của Thương Thần?"
"Cũng vậy."
Nếu Trần Quả ở đây chắc chắn sẽ vô cùng cạn lời, hai người này bật mode tâng bốc nhau có thể có chút xấu hổ được không? Diệp Tu cũng coi như đi, nhưng gương mặt này của Tô Mộc Thu quá lừa tềnh rồi có được không!
Đúng, gương mặt này quá mẹ nó lừa tềnh. Đây là kết luận của Diệp Tu sau vô số lần lấy thân thử nghiệm tư vị bị người ta trêu đùa.
Nhưng hắn có thể làm sao? Diệp Tu nhìn chằm chằm Tô Mộc Thu, bóng tối của quán net đã che khuất khát vọng vô cùng tận, mười năm như một trong mắt anh, chưa từng thay đổi.
Hắn còn có thể thế nào? Còn không phải chỉ có thể tiếp tục như thằng đần mà thầm yêu cái tên tai họa này sao!
-- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Xa Tiền Tử cũng hỏi: "Người đẹp, có thể nói chuyện chút không?"
Tô Mộc Thu mặt mỉm cười đánh chữ: "Bố tui đang ở nhà."
Diệp Tu liếc mắt nhìn hắn: "... Haiz."