Hoàn [Mừng SN Trương Giai Lạc 2019] [Song Hoa] Lông Chim Không Gió

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#21
Lông chim không gió
Song hoa | 25-FIN


[Cre: dazzlingflowers.lofter.com]
25.

Đoạn thời gian đó, Tôn Triết Bình đã từng gọi điện cho Trương Giai Lạc vô số lần, trả lời hắn chỉ có thanh âm máy móc của tổng đài, xin lỗi, số máy ngài gọi không liên lạc được.

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến người đi đường nhìn thấy chó mèo lạc cũng không đành lòng như Trương Giai Lạc, lại đối xử tàn nhẫn với mình như thế.

Nếu như Trương Giai Lạc nhận điện thoại, câu đầu tiên bọn họ nói sẽ là gì, tôi nên nói cái gì mới có thể khiến hắn quay về. Tôn Triết Bình không hề đổi số lần nào, tới tới lui lui, thoáng đã qua sáu năm, từng nghĩ đến vô số lần gặp lại, nhưng đến một cơ hội để nói ra cũng không có.

Trước mặt, Trương Giai Lạc cúi thấp đầu, điện thoại di động kẹp cùng chút tóc rối bên tai phải. Xa xa, ánh đèn xe vẫn không ngừng lóe qua, Trương Giai Lạc hai mắt cũng theo đó mà lóe lên, giống như những ánh sao băng xuyên qua vài tỷ năm ánh sáng lấp ló đến địa cầu.

Tiếng hít thở của hắn, tiếng hít thở của Trương Giai Lạc, từ không khí truyền đến, từ trong điện thoại truyền đến, chậm rãi hòa vào nhau, không thể tách rời. Hai người đối diện nhau, xếp bằng ngồi dưới đất, Tôn Triết Bình cầm điện thoại đặt bên tai, truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, từ từ bị nhiệt độ từ tai hắn nhuộm ấm.

- Này.

Khi hắn cho rằng Trương Giai Lạc đã ngủ, người đối diện đột nhiên lên tiếng. Trương Giai Lạc sau một tiếng này, dùng tay vẽ vẽ ba bốn vòng tròn trên mặt đất, mới nói tiếp.

- Thiếu gia, tôi nhớ cậu.

Sóng điện thoại đến chậm rốt cuộc vượt qua trùng điệp thời gian, trở về bên cạnh hắn.

- Trương . . .

Bả vai người trước mặt đột nhiên buông lỏng hạ xuống, theo chuẩn tư thế chó gặm bùn ngã xuống, nặng nề ngã trước người Tôn Triết Bình, ngăn chặn vị trí có mấy phần xấu hổ nào đó.

Tiếng hô hấp đều đều từ hạ bộ Tôn Triết Bình truyền đến.


26.

Trương Giai Lạc ngủ thiếp đi so với Trương Giai Lạc khi tỉnh táo dễ chăm sóc hơn rất nhiều, Tôn Triết Bình đỡ Trương Giai Lạc vào trong xe, đặt anh ở ghế phụ thắt dây an toàn thật kỹ. Khi hắn vòng về ghế điều khiển, phát hiện Trương Giai Lạc cả người như động vật thân mềm muốn lọt từ trong dây an toàn ra ngoài. Bởi vì dây an toàn ghìm sát quần áo, bụng cũng lộ ra một khúc.

Tôn Triết Bình hai mắt nhìn, trong lòng niệm thầm ‘phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nhìn’, cuối cùng phải rời khỏi thắng tay định rời khỏi nơi đậu xe, tới bóp thắt lưng anh một cái, rồi điều chỉnh lại tư thế, chỉnh quần áo và đồ dùng sau đó nhẹ nhàng cắn miệng anh.

Thừa nhân chi nguy phi quân tử, phản chính tự kỷ dã bất thị quân tử.

(Giậu đổ bìm leo không phải quân tử, làm ngược ý mình cũng đách phải quân tử)

Vừa nghĩ thế trong lòng hắn thoải mái không ít, Trương Giai Lạc bị hắn sờ sờ chỉnh chỉnh tay chân nhiều lần làm tỉnh lại, xoay xoay vì tư thế này khiến cổ thật khó chịu, sau đó nhìn về phía Tôn Triết Bình ngồi ở ghế tài xế, mặt không cảm xúc.

- Cậu là ai?

Vẫn còn say, Trương Giai Lạc đúng là uống say lập tức lục thân không nhận.

- Đồng nghiệp của anh, đưa anh về nhà.

Tôn Triết Bình lúc này mới nhận ra mình căn bản không biết nơi ở của Trương Giai Lạc, lần duy nhất đối phương đồng ý để hắn đưa về nhà, cũng vì kích động của mình phá hư, Trương Giai Lạc bật cửa mà đi, không cho hắn địa chỉ cụ thể.

- Nhà anh ở đâu?

- Không nhớ.

Trương Giai Lạc hùng hồn trả lời xong sau không để ý đến hắn, đầu tựa trên cửa sổ xe thưởng thức cảnh đêm bên ngoài. Xe còn chưa khởi động, bên ngoài chỉ có một cây cầu đèn đuốc sáng trưng ở rất xa, Trương Giai Lạc nhìn chằm chằm chỗ kia chỉ chỉ.

- Nhà tôi ở đằng kia.

Tôn Triết Bình quyết định đưa anh về nhà hắn.

Trước kia mình uống say Trương Giai Lạc đã chăm sóc như thế nào? Kí ức của Tôn Triết Bình có chút mơ hồ, từ khóe miệng truyền vào một vị canh kì lạ, còn bắt mình phải uống thuốc viên con nhộng, và cảm giác lúc lạnh lúc nóng do khăn đắp trên trán truyền tới. Tôn Triết Bình nhớ tới gần đây có một tiệm thuốc, ghé mua thuốc trước.

Khi dừng xe, Trương Giai Lạc còn dán trên cửa thủy tinh, không phản ứng với lời dặn dò của hắn.

Vào tiện thuốc chưa được vài bước, điện thoại di động lại đinh linh linh vang lên, hắn nghĩ trễ thế này sao còn có người gọi điện tới, không kìm được lấy ra.

Điện thoại hiện, Trương Giai Lạc.


27.

- Này?

Từ góc này hắn có thể thấy xe mình tại chỗ đỗ xe, đèn đường chiếu vào cửa thủy tinh bên ghế phụ, hắn không nhìn thấy Trương Giai Lạc, nhưng hắn biết người nọ ở đó.

- Này, Tôn Triết Bình.

Giọng nói Trương Giai Lạc không giống người uống say, ngược lại lãnh tĩnh hơn bình thường rất nhiều.

Tôn Triết Bình ra hiệu nhân viên phục vụ lấy thuốc giải rượu, rồi nói với anh.

- Sao vậy?

- Cậu muốn rời khỏi đây sao? - Một câu hỏi không đầu không đuôi.

- Không.

- A . . . – Giọng nói bên kia nhỏ dần, tựa như thở sâu một hơi, lại tựa như ngủ mất, hô hấp lại đột nhiên gấp gáp.

- Sao vậy?

- Vừa gặp cậu, cậu đã muốn đi.

- Tôi không đi.

- Được.

Trương Giai Lạc không cúp điện thoại, Tôn Triết Bình cũng nghiêm túc nghe, hắn có cảm giác, Trương Giai Lạc gọi điện, không phải vì vấn đề này.

Trương Giai Lạc lại thở sâu mấy hơi, mới chậm rãi mở miệng.

- Tôi hối hận rồi.

Tôn Triết Bình ngây người một lúc, rất nhanh bắt được sóng điện não của Trương Giai Lạc, trái tim bắt đầu điên cuồng nhảy lên.

- Thiếu gia, tôi hối hận rồi, tôi bây giờ đáp ứng có kịp không. Tôi . . .

Hắn không kịp tính tiền, chạy khỏi tiệm, câu nói sau cùng kia nói ra ngay một khắc cửa xe mở ra.

Bên trong cửa xe, Trương Giai Lạc hoảng sợ, trừng to mắt nhìn vị khách không mời, trong miệng nói ra ba chữ cuối cùng, từ đầu bên kia điện thoại, cũng xảy ra trong gang tấc trước mặt, từng chút từng chút lấp đầy chỗ trống nhiều năm trong tâm khảm Tôn Triết Bình.

- Tôi thích cậu.


28.

Kịp.

Cả đời đều kịp.


29.

Say rượu cư xử tùy ý, cộng thêm tinh thần mơ hồ đi tắm nước lạnh, Trương Giai Lạc vinh quang hi sinh.

Anh nằm trên giường ngập tràn mùi vị của Tôn Triết Bình sốt cao, như hấp hối trước cửa Thiên Đường, bay bay lâng lâng, bị Tôn Triết Bình mặt khét kéo hồn anh vào lại thân thể không còn năng lượng.

- . . .

- Anh nói gì? – Tôn Triết Bình đến gần nghe.

Trương Giai Lạc hơi thở mong manh,

- Đừng . . .

- Đừng?

- Đừng dùng khăn lạnh . . .

Tôn Triết Bình đổi thành nước ấm, qua vào lần thay nước, Trương Giai Lạc cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, nhắm mắt muốn ngủ , Tôn Triết Bình ho một tiếng hấp dẫn sự chú ý của anh.

Trương Giai Lạc mệt mỏi ngước mắt nhìn, không biết hắn muốn quậy cái gì.

- Hôm qua anh tỏ tình với tôi.

Trương Giai Lạc hoảng hồn, muốn ngồi dậy nhưng cả người lại không có sức, chỉ có thể nằm, tiếp tục nghe hắn nói.

- Tôi đáp ứng rồi, hiện tại anh là người của tôi, có dị nghị gì không.

- Có . . .

- Không có là tốt. – Tôn Triết Bình vờ như không nghe kháng nghị nhỏ bé nào đó.

Trương Giai Lạc tuyệt vọng há miệng, nếu dây thanh quản của mình khỏe mạnh, anh nhất định sẽ nhảy lên chỉ vào mũi Tôn Triết Bình nói hắn nói nhảm, sao mình lại tỏ tình ngớ ngẩn như thế, tốt xấu gì cũng chú ý thiên thời địa lợi nhân hòa chứ.

Tôn Triết Bình đến gần, ngồi bên giường duỗi tay che đi tầm mắt anh,

- Ngủ đi, tôi ở đây, khó chịu thì gọi tôi.

Trương Giai Lạc chìm vào bóng tối, xuyên qua khe hở nhìn thấy ánh sáng trước mặt lóe lóe, rất giống sao băng trước đây từng xem. Tay thiếu gia có chút lạnh lẽo, đắp trên mặt rất thoải mái.

Xem ra, kết quả đều giống nhau.

Hắn nháy mắt mấy cái, lông mi cào cào ngón tay của Tôn Triết Bình, an tâm chìm vào mộng đẹp.

FIN
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,149
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#22
Hoàn rồi, tung bông ❀❀❀

Song Hoa không chỉ có thiêu cháy hết mình, Song Hoa còn có ngọt ngào ~ Bởi vì tình yêu thầm lặng của Tôn, ôn nhu đứng ở một chỗ chờ Lạc của Tôn, dù Tôn có nản lòng bỏ đi, nhưng chỉ cần Lạc gọi một tiếng, Tôn dĩ nhiên sẽ vì Lạc mà quay về ❀❀❀

"Cả đời đều kịp."

Không bao giờ là trễ cho chân ái ❀❀❀

May cho Tôn vì Lạc chịu ngoảnh đầu nhìn anh, anh làm thiếu gia mà yêu vất vả quá đi :cry: Mặc dù đã quen sủng Lạc nhưng đôi khi nhìn Tôn yêu vất vả như vậy thật là xót, thế rồi thấy Tôn định bỏ cuộc thì lại chuẩn bị ghét Tôn. Tâm trạng thiệt lên xuống mà, có điều mọi thứ đã trở về ngọt ngào và đủ đầy với câu "cả đời đều kịp" kia. Tôn nha, rõ ràng không cách nào bỏ được Lạc.

Cám ơn @oomi đã dịch fic này, đảng Song Hoa cần lắm những truyện cute và nhẹ nhàng như thế :love:
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#23
Truyện nhẹ nhàng và ấm áp quá! Thật dễ thương~~~ Cám ơn Oomi đã edit fic này nghen. :love:
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#24
Aiz lâu quá mới mò vào Lông Chim Không Gió. Thề luôn đọc đến đoạn Tôn Triết Bình âm thầm "tình cờ" để gần Trương Giai Lạc cả những lời Lạc nói khi say mà nước mắt cứ chảy ra. Hai chữ "Thiếu gia" đó thật sự làm ngta đau lòng.
Trương Giai Lạc năm đó không tin cũng không có đủ can đảm để tin, yếu ớt trốn tránh bằng cách rời đi. Bây giờ gặp lại cũng không dám xuyên qua bức tường đó. Đến khi người kia chuẩn bị cho mình nếm trải cảm giác năm đó mới sợ hãi mới đau lòng...

Cả đời đều kịp. Dẫu sau vẫn có cảm giác dù lần này Tôn Triết Bình có rời đi rồi thì một vòng quay của trái đất sẽ lại cho họ gặp nhau thôi =v=. Yaaaaaaaaaaaaaa
 

Bình luận bằng Facebook